Chương 30: Lấy một địch năm | Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch]
Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch] - Cập nhật ngày 03/09/2024
Không có ai dám đưa lưng ra trước mũi tên của Lý Long Xuyên. Mạnh mẽ như Vương Di Ngô, cũng không là ngoại lệ.
Hắn trở về thời điểm, quyền đã ra.
Khi hắn xuất quyền trong chớp mắt ấy, mũi tên đã tới.
Đây là khí chi tiễn.
Khí cơ khẽ động, mũi tên tự phát, khí cơ động lúc sơ hở hiện ra.
Như lôi cuốn lấy ánh sáng trắng lấp lánh, một mũi tên dài đuôi lửa, cùng Vương Di Ngô nắm đấm chống đỡ tại một chỗ.
Khí lưu cuồng bạo, ngọn lửa gió rêu rao.
Vương Di Ngô tiến lên, nắm đấm của hắn chống đỡ mũi tên, nhanh chân tiến lên!
“Ngươi đã một lòng muốn chết, ta liền thành toàn cho ngươi!”
Trên chiến trường, không ai có thể bỏ mặc người nhà của Thạch Môn Lý.
Thời gian càng kéo dài, bọn họ càng có khả năng bắt lấy sơ hở.
Điều này trong quá khứ từng xảy ra khi Lý thị tiên tổ dùng mười mũi tên phá hủy hùng thành, đã trở thành điều mọi người đều nhận thức.
Nếu Lý Long Xuyên đã quyết định ra tay, thì nhất định phải giết chết hắn trước.
Khí cơ chi tiễn bị chống đỡ, Vương Di Ngô nhanh chân như sao băng, chỉ trong chớp mắt đã gần đến.
“Không Niệm Sơn Hà Viễn!”
Hứa Tượng Càn dùng ngón tay làm bút, trống rỗng vẽ ra long xà.
Tài hoa như mây, dọn ra trước mặt Vương Di Ngô, khiến cho hắn và Lý Long Xuyên dù đã gần kề, lại như cách xa núi sông.
“Câu hay!” Vương Di Ngô thốt lên: “Đáng tiếc không phải tài năng của riêng ngươi!”
Hắn tay trái mở rộng, một tay tóm lấy tài hoa núi sông. Như nắm một tấm vải vẽ, nếp uốn trên vải tựa hồ trở thành núi sông.
“Nhìn ta yêu lấy người trước mắt!”
Nắm tay phải nắm chặt, toàn lực chấn vỡ khí chi tiễn, rồi lần nữa oanh tới Lý Long Xuyên trước mặt.
Thật hào hùng!
Nhưng những dây đằng xà từ mặt đất chui ra, quấn chặt lấy quyền trước.
Có Hứa Tượng Càn một ngăn, Đằng Xà Triền Bích của Khương Vọng cũng đã hoàn thành.
Trên triền bích, nụ hoa mở ra, miệng như chậu máu, chợt hiện Thực chi Hoa!
Trong vạn dặm bôn ba, Khương Vọng không hề nhàn rỗi. Đạo thuật của hắn càng thêm thuần thục, bắt đầu có lý giải riêng của mình.
Dưới Đằng Xà Triền Bích, hắn hoàn thành thủ đoạn đạo thuật.
Kết hợp Thực chi Hoa và Đằng Xà Triền Bích, làm uẩn công bên trong, cũng coi như độc lập cường hóa môn đạo thuật này.
Mà Trọng Huyền Thắng thì hết sức phấn chấn.
“Còn chờ gì nữa? Không giết hắn, tất cả mọi người đều muốn chết!”
Dù hắn đã từ Chu Thiên cảnh lên tới Thông Thiên cảnh, bí pháp ấn quyết tật giải ngụy thuấn vẫn không thể bền bỉ.
Cho nên dù phải gánh chịu thương tích, hắn cũng nhất định phải phát huy sức mạnh tối đa trong trạng thái này.
Gai đất, đao gió, Đằng Xà, Kim Quang Tiễn.
Trọng thuật nháy mắt gia trì bốn môn đạo thuật, gào thét lao tới Vương Di Ngô.
Cùng lúc đó, Trương Vịnh cũng lập tức lao ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt như mũi nhọn.
Chỉ cần nhìn về phía Vương Di Ngô, tựa như mang theo gai nhọn!
Vương Di Ngô mạnh mẽ, hắn không thể che giấu thêm nữa.
Tất cả mọi người đều công kích vào Vương Di Ngô, Lý Long Xuyên cũng không ngoại lệ.
Hắn đứng lỗi lạc, oai hùng bất phàm.
Đối mặt với thế như núi lở của Vương Di Ngô, mặt hắn không hề đổi sắc.
Trước núi thái sơn sụp đổ, mặt hắn như hồ nước phẳng lặng.
Giữa hồ giấu mũi tên.
Thủy lợi vạn vật không tranh, chính vì vậy thượng thiện nhược thủy.
Nếu có thể nước như tranh lúc, tất càn quét nhân gian!
Mũi tên từ giữa lông mày phóng ra, như sóng lớn.
Đây là thế chi tiễn.
Những người vào Thiên Phủ bí cảnh, 50 người, đều có thể nói là tinh anh cường giả dưới Đằng Long cảnh.
Mà tất cả mọi người ở đây, đều là những kẻ sống sót trong 50 người, mạnh mẽ trúng tuyển ra.
Họ đủ sức đại diện cho thực lực đỉnh cao trong cấp độ Thông Thiên cảnh.
Năm người này cùng lúc vây công, ngay cả một cường giả bình thường trong Đằng Long cảnh cũng không thể tiếp nổi.
Nhưng Vương Di Ngô không có chút nào ý định tránh né, hắn dùng một loại tốc độ phi thường ổn định, nắm đấm, nâng quyền, ra tay!
Năm cái nắm đấm!
Giống như đồng thời xuất hiện năm cái nắm đấm!
Trên thực tế, đây chỉ là vì ra quyền quá nhanh mà lưu lại bóng chồng.
Chính vì những bóng chồng ấy, khiến cho quyền này nhìn như rõ ràng nhưng thậm chí còn chậm chạp.
Vương Di Ngô gần như cùng một lúc, theo trình tự, tuần tự ra năm quyền.
Mà từ góc độ nhìn, năm quyền này như bộc phát cùng một lúc.
Không ai thắng được ai.
Không địch nổi hắn.
Uy như non sông nứt vỡ, sát khí như vòi rồng.
Vô Ngã Sát Quyền!
Vương Di Ngô xem Lý Long Xuyên như mục tiêu chính, Lý Long Xuyên cũng trở thành chỗ cứu của những người khác.
Binh pháp cũng như chiến pháp.
Tấn công địch là phải cứu, chiến trường của ta định, thắng bại ta quyết.
Tại khoảnh khắc này, Vương Di Ngô dùng hết sức lực, bộc phát mạnh nhất Vô Ngã Sát Quyền. Thế muốn quyết định thắng bại.
Oanh!
Tiếng nổ vang dội.
Trên thực tế, là năm tiếng nổ vang, nhưng gần như đồng thời phát ra, gộp lại thành một tiếng.
Lý Long Xuyên lùi lại ba bước, trong cổ cảm thấy ngọt.
Trọng Huyền Thắng ngã ngồi xuống đất, máu tươi như suối tuôn ra.
Trương Vịnh khóe mắt có tơ máu chảy xuống.
Hứa Tượng Càn ngón tay phải bị vặn vẹo, đã gãy.
Khương Vọng thì bay xa, một tay dán lên bệ đá, cố gắng giữ mình không rơi xuống vực sâu.
Đây chính là thực lực của Vương Di Ngô.
Cả năm người đều bị thương!
Khó trách hắn ngoài Mãn Nguyệt Đàm mở miệng liền muốn Trọng Huyền Thắng từ bỏ.
Khó trách hắn dám đạp núi mà tới, vừa rơi xuống đất đã muốn buộc mọi người giao ra Thương Long chi Giác.
Khó trách hắn điên cuồng, bởi hắn có tiền vốn điên cuồng.
Nhưng đồng thời, điều khiến Vương Di Ngô ngoài ý muốn lại không phải Lý Long Xuyên, cũng không phải Trọng Huyền Thắng. Mà là thiếu niên nhát gan mà hắn lúc đầu không hề chú ý đến.
Mắt ưng lướt qua, nhìn thẳng tới.
“Ngươi không phải là Trương Vịnh. Phượng Tiên Trương thị không tồn tại dạng này đồng thuật!”
Dù trong tình thế như thế, thông tin này cũng đủ khiến Hứa Tượng Càn chấn kinh.
Thiếu niên lưu lạc thế gia, lại không phải bản tôn?
Lão sư của hắn trước đây từng làm thơ nhắc đến Phượng Tiên Trương thị, hắn cũng là người nghĩa chính từ nghiêm bên Mãn Nguyệt Đàm.
Mà xuất hiện ở đây, lại là một tên giả mạo?
“Điều này có quan trọng không?” Trương Vịnh lúc này trên mặt, đâu còn chút nhát gan.
Hắn dùng một ngón tay nhẹ nhàng xóa đi vết máu nơi khóe mắt.
Chỉ cười, cái cảm giác ngây ngô non nớt, giờ đây không còn sót lại chút nào.
“Ta chỉ nghĩ lén lút phát triển thần thông, từ từ tìm lại lực lượng đã mất. Đến cuối cùng, ngươi đã khiến ta ở đây nổi điên.”
“Vương Di Ngô, cần phải biết rằng kẻ giết người… sớm hay muộn sẽ bị giết!”
Hắn lời vừa dứt, hai mắt trợn tròn, tóc dài tung bay!
Căn bản không cách nào nhìn thấy diễn ra chuyện gì.
Rống!
Chỉ nghe một tiếng hổ gầm vang dội.
Trên đỉnh đầu Vương Di Ngô.
Một đạo hổ phù hư ảnh loé lên rồi biến mất.
Vương Di Ngô không nhúc nhích, nhưng Trương Vịnh lại nhắm mắt lại, ngã ngửa xuống.
“Ngay cả bảo mệnh Hổ Phù mà quân thần đưa cho ngươi cũng không còn tiêu hao.” Trọng Huyền Thắng trong lòng thất kinh, nhưng ngoài miệng lại cười lạnh: “Ngươi quả thật rất có tình nghĩa với Trọng Huyền Tuân!”
Điều khiến hắn khiếp sợ là Trương Vịnh đã có thể bức Vương Di Ngô đến bước này.
Hắn khiếp sợ hơn nữa chính là Vương Di Ngô lại nguyện ý mạo hiểm như vậy.
Trương Vịnh vừa rồi đồng thuật công kích, Vương Di Ngô chưa chắc không thể chống lại, nhưng nếu như chống lại thì ắt sẽ bị thương.
Cho dù là hắn, cũng không thể tự phụ đến mức không thể giết chết năm đối thủ này ở trạng thái không hoàn hảo.
Vì vậy, hắn ngang nhiên sử dụng Đại Tề quân thần Khương Mộng Hùng để bảo mệnh Hổ Phù, đủ thấy tâm chí sát nghiêm trọng.
Vì Trọng Huyền Tuân, Vương Di Ngô chỉ có thể làm đến mức này?
Hứa Tượng Càn, Khương Vọng bực này dị quốc người còn tốt, nhưng Lý Long Xuyên thì dưỡi mày kiếm vẫn nhảy rộn, đủ thấy nội tâm không bình tĩnh.
“Người trước thì không tự trọng, sau đó vì thiên hạ nhẹ!”
Vương Di Ngô vậy mà từ bỏ việc đuổi tận giết tuyệt Trương Vịnh, quay người vung quyền, lao thẳng tới Trọng Huyền Thắng: “Để xem ngươi có đủ tư cách gì, có thể cùng Trọng Huyền Tuân tranh đoạt!”
Rõ ràng hắn đã nổi giận thực sự.
…
…