Chương 196: Người như đèn, mệnh như dầu | Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch]
Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch] - Cập nhật ngày 06/09/2024
Chước Nhật Phi Chu rời khỏi Mê giới, bay ra “Tử Vong hải vực”.
Tại chuyên môn cung cấp phi chu ngừng tu chỉnh hòn đảo, Khương Vọng đem “Cho mượn” nguyên thạch của mình cầm trở về, sau đó cùng các tu sĩ Dương cốc từ biệt, kính vãng Hoài đảo đi.
Đã là ngày mười bốn tháng tư rạng sáng.
Nơi quen thuộc Mê giới tối tăm không ánh sáng, bay lượn trên biển xanh sáng rực dưới ánh trăng, làm hắn có cảm giác như “Gạt mây thấy trăng”, rộng mở và trong sáng.
Chuyến này tuy là cửu tử nhất sinh, nhưng dù sao cũng đã vượt qua “Cửu tử”, lấy được một chữ “Sinh”.
Chuyến đi này, mặc dù mắc nợ nhiều điều, nhưng cuối cùng cũng đã hoàn thành việc rửa tội và cứu được cô nương ngốc nghếch kia. Không phụ người, cũng không phụ bản thân.
Mặc khác, những trải nghiệm ở Mê giới sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí hắn.
Các tu sĩ liều mình tác chiến, những người vứt bỏ hiềm khích hiện tại đồng lòng hợp sức, trước sự đe dọa từ ngoại tộc, Nhân tộc đã có thể thiêu đốt ra tinh thần như thế nào…
Mỗi một tu sĩ đạt đến Ngoại Lâu cảnh giới, đều hẳn nên đến Mê giới một lần để nhìn ngắm những người đó đã cố gắng như thế nào vì Nhân tộc.
Những đám mây xanh dần tan biến, để lại một vệt đẹp trong không trung.
Hắn đã dành chín ngày để hoàn thành việc rửa tội và trở lại gần bờ vào ngày thứ mười. Trong suốt thời gian này, hắn không hề buông lỏng dù chỉ một khắc, không để trôi qua một giây.
Hắn đã chạy đua từng giây với thời gian.
Dù cho có thêm một lần nữa, hắn cũng không dám chắc sẽ làm như vậy nữa, cho nên cũng không thể làm được tốt hơn.
Đài Thiên Nhai gần ngay trước mắt.
Tương truyền rằng nơi đây có một hàng chữ khắc do tổ sư Điếu Hải Lâu để lại, hắn càng lúc càng tiến gần.
Vì bên trên Đài Thiên Nhai đã mở pháp trận, do đó không thể bay thẳng xuống.
Hắn điều chỉnh phương hướng và rồi bắt gặp được những thân ảnh quen thuộc trên thềm đá Đài Thiên Nhai… Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ, Khương Vô Ưu, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, từng người một.
“Mọi người ở đây làm gì vậy?”
Khương Vọng đạp nát những đám mây xanh, hạ xuống một cách tao nhã, cố gắng kiềm chế sự ấm áp trong lòng, thuận miệng hỏi: “Trúc đạo hữu thế nào rồi?”
Hắn biết những người bạn này chắc chắn luôn theo dõi tin tức của hắn, cho nên mới có thể đứng đây đợi hắn trước khi về đến Đài Thiên Nhai.
Giữa bạn bè, không phải là như vậy hay sao?
Nhưng Trọng Huyền Thắng lại không nói gì.
Khương Vô Ưu thì ánh mắt đượm vẻ buồn bã, cũng im lặng.
Lý Long Xuyên sắc mặt khó coi.
Yến Phủ bình thản nhìn hắn, che giấu lo lắng của mình rất sâu sắc.
Giống như có một cái vô hình trọng chùy đang đập vào tim hắn.
Khương Vọng cảm thấy bất an mãnh liệt, miễn cưỡng giật giật khóe miệng, cười nói: “Mọi người dạo này ra sao?”
“Khương huynh thật phong thái! Mê giới chuyến đi Thanh Văn gần biển, thành công thật đáng ngưỡng mộ. Thật khiến tại hạ tâm phục khẩu phục!”
Một tu sĩ trẻ tuổi mặc trang phục màu đen viền vàng, cúi chào trên Đài Thiên Nhai: “Rốt cuộc cũng đợi được ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở về, mau đưa Trúc Bích Quỳnh cô nương về thôi!”
Hắn ta mỉm cười thật tươi sáng.
Bên cạnh hắn là một tu sĩ trẻ tuổi cao lớn, trên mặt mang biểu cảm phức tạp, nhưng từ khí tức có thể thấy tu vi cũng không tầm thường.
Khương Vọng không biết hai người kia là ai, nhưng hắn đoán có thể họ là những thiên tài trẻ tuổi thuộc thế hệ Điếu Hải Lâu.
Hắn không nói gì.
Cảnh vật trên thềm đá, khiến lòng hắn càng thêm bất an.
Hắn bước nhanh lên bậc thang, tiến đến Đài Thiên Nhai.
Trúc Bích Quỳnh không bị trói buộc, không bị mang đi, nàng lẻ loi trơ trọi giữa trung tâm Đài Thiên Nhai.
Nàng co ro.
Giống như đang ngủ.
Từ khi Khương Vọng trở về từ việc rửa tội ở Mê giới, chưa từng có ai làm khó dễ nàng, nhưng cũng không ai để ý đến nàng.
Nàng vẫn đứng đó trên Đài Thiên Nhai, với toàn bộ tu vi bị hủy hoại, thân thể yếu ớt, co mình ròng rã chín ngày chín đêm… Và hiện tại đã là ngày thứ mười.
Giữa Đài Thiên Nhai rộng lớn, những lính gác đứng bên những cột trụ đen như thể đã cùng bóng đêm biến mất.
Và chính giữa, thân ảnh gầy yếu, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, lại hiện lên sự cô đơn tương tự.
Ánh trăng chiếu sáng trên trời, rực rỡ chói lọi. Ánh nến nơi nhân gian, bất chợt lay động rồi tắt đi.
“Đây là ý gì?” Khương Vọng hỏi.
Hắn nhìn Trúc Bích Quỳnh cuộn tròn và bất động, rồi nhìn xung quanh những người, trên mặt bộc lộ vẻ mặt như khóc mà không phải khóc, như cười mà không phải cười: “Đây là ý gì?”
“Khương Vọng, ngươi đừng vội. Hoa Anh cung chủ đã đặc biệt mời Đông Vương Cốc y tu đến, sự việc chưa chắc không thể cứu vãn. Để hắn lão nhân gia xem thử.”
Khi Khương Vọng đã trở về, Quý Thiếu Khanh không ngăn cản. Trọng Huyền Thắng và những người khác, cuối cùng cũng đứng trên Đài Thiên Nhai.
Đi đến bên cạnh Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng trấn an nói.
Theo tiếng nói của hắn vang lên, một người đàn ông mang mũ lão nhân đã bước ra từ đám đông, tiến đến bên Trúc Bích Quỳnh, nhẹ nhàng nửa ngồi xuống và duỗi tay bắt mạch.
Khương Vô Ưu, Trọng Huyền Thắng và những người khác, tại Đài Thiên Nhai tập trung đông người như vậy, thậm chí còn mời cả Đông Vương Cốc y tu… Điều này chứng tỏ điều gì?
Khương Vọng ra sức để không nghĩ về chuyến đi này.
Giữa Đài Thiên Nhai rộng lớn như vậy, ngoài tiếng gió biển, tạm thời lại hoàn toàn im lặng.
Khi vị lão nhân từ Đông Vương Cốc mở mắt, Khương Vô Ưu hỏi: “Tô lão?”
Tô lão dời tay, lắc đầu.
Khương Vọng đứng đó, chỉ cảm thấy lòng mình trầm xuống.
“Ngài thế nhưng là y tu giỏi nhất gần biển quần đảo.” Khương Vô Ưu tiếp tục nói: “Ngài chắc chắn có cách.”
“Có lẽ sớm thì sẽ có cách.” Tô lão thở dài: “Nhưng hiện tại đã không phải là thuốc thang có thể cứu chữa.”
Trọng Huyền Thắng có chút lo lắng nhìn Khương Vọng, nói: “Nàng dù sao trước đây từng là siêu phàm tu sĩ, hẳn vẫn còn chút nội tình. Ngài xem có phải nghĩ được biện pháp gì không…”
“Tài nguyên không phải là vấn đề.” Yến Phủ lên tiếng nói.
“Nếu như nàng vốn là người bình thường, cũng vẫn còn có biện pháp. Nhưng do nàng đã từng là siêu phàm tu sĩ. Việc xóa đi tu vi của nàng, mặc dù thân thể nàng yếu ớt, nhưng đã phải dùng thủ đoạn cực kỳ thô bạo, dẫn đến việc phá hủy Thông Thiên cung của nàng, triệt để đoạn tuyệt tương lai của nàng… Con người sở dĩ có sức sống mãnh liệt, nhiều khi chính là vì họ còn có tương lai.”
Bởi vì hiểu rõ hoàn cảnh gia thế của những người trẻ tuổi trước mặt, Tô lão kiên nhẫn giải thích: “Sau này có một cỗ nguyên khí tinh khiết, bảo vệ mệnh hồn của nàng. Nhưng cỗ nguyên khí đó rất ít, lại không có cái gốc, rất nhanh sẽ hao mòn. Xét từ trạng thái thân thể của nàng, thực chất ba ngày trước đã không chịu đựng nổi, nếu như vẫn trụ được tới giờ cũng xem như kỳ tích.”
“Nàng rất cố gắng đang giãy dụa.”
Tô lão nói: “Nhưng con người như đèn, mạng sống như dầu, nàng đã hao hết.”
Người như đèn, mạng như dầu, nàng đã hao mòn hết.
Kỳ thực những gì bọn họ nói rất nhiều, Khương Vọng đều không nghe được. Hắn cảm thấy một loại hoang mang không thể thấu hiểu. Trong chín ngày chín đêm ở Mê giới, hắn đã trải qua quá nhiều cực khổ và mệt mỏi, nội tâm gồng mình chịu đựng quá lớn.
Nhưng câu nói ấy hắn nghe rất rõ.
“Ta đã rất cố gắng.”
Khương Vọng từ tốn nói: “Ta rất tôn trọng Điếu Hải Lâu, nếu Điếu Hải Lâu đưa ra lý do, ta sẽ đi giải quyết lý do đó. Nếu Điếu Hải Lâu cho một con đường, ta sẽ đi trên con đường ấy.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, thậm chí bình tĩnh: “Ta đã dốc sức mọi thứ, làm hết khả năng của mình. Điều gì có thể làm được, ta đã cố gắng hết sức, điều gì không thể, ta cũng đã lao vào làm. Trong mọi thời khắc tại Mê giới, không phải để chiến đấu, mà là để dưỡng thương.”
“Ta thực sự rất cố gắng.”
Hắn lặp lại một lần, rồi hỏi: “Nhưng tại sao vẫn cho ra kết quả như thế này?”
Trên mặt của hắn không có biểu hiện đau thương, nhưng điều đó lại khiến người khác cảm thấy thống khổ.
Hắn hỏi Trọng Huyền Thắng, hỏi Khương Vô Ưu, hỏi Tô lão, hỏi tất cả mọi người ở đây: “Ai có thể cho ta biết… Tại sao lại như vậy?”