Chương 936: Ta chính là Doanh gia | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 24/03/2025
“(Tu tiên, mở Thông Thiên Khiếu đây mà!)
Thần Tổ thân vẫn, Thiên Môn bạo động cưỡng ép thức tỉnh!
Giờ khắc này, Trường Hà chấn động, từ Thiên Môn bên trong, một cỗ tử vong diệt tuyệt khí tức bỗng trào ra, nhanh chóng lan tràn đến vạn giới.
Thiên Môn thời đại, Địa Môn thời đại, hai thế lực đang nhanh chóng dung hợp vào vạn giới.
Hai đại thời đại cưỡng ép thức tỉnh, giờ khắc này, vạn giới thời gian Trường Hà hạ du, một cỗ lực lượng khác cũng dần dần cuộn trào hướng vạn giới, sóng lớn mãnh liệt, Trường Hà rung chuyển, dường như Nhân Môn cũng sắp giáng lâm!
Trời đất đảo điên!
Thiên địa rung chuyển, Phệ Hoàng hoành hành!
Giờ khắc này, vô số Phệ Hoàng xuất hiện giữa thiên địa, Diệt Thế, thật sự sắp đến rồi.
Nơi xa, Không và Thạch điên cuồng xuyên toa không gian, liều lĩnh, cuối cùng trước khi Tô Vũ bọn hắn đuổi kịp, đã hội hợp được.
Giờ khắc này, Thiên Môn hiện ra chân thân.
Đó là một vị lão giả mặt mày hiền lành, râu tóc bạc phơ, nhìn qua rất giống người tốt…
Bên cạnh lão giả, hai vị siêu đẳng Nhật và Nguyệt, một nam một nữ, như ánh mặt trời và ánh trăng chói lọi, đứng hai bên Thiên Môn.
Đợi đến khi Không và Thạch thở hổn hển trốn tới, những cường giả siêu đẳng của Thiên Môn đã tề tựu.
Tổng cộng năm vị!
Chỉ có năm vị này mà thôi: Thiên Môn, Không, Thạch, Nhật, Nguyệt.
Không thấy bóng dáng Văn, không biết có phải vì thực lực quá yếu, nên không đến được chăng.
Chu Thiên văn minh, Nhật Nguyệt Tinh Thần.
Năm xưa tám bộ thủ lĩnh, đến nay Tô Vũ vẫn chưa từng gặp qua hai người của văn minh chi hệ.
Hội hợp!
Tô Vũ đang cưỡng ép thôn phệ Đại Đạo của Thần Tổ, giờ phút này, cũng nhanh chóng chạy tới đối diện Thiên Môn, nhìn năm người đối diện, mặt không chút biểu cảm, cũng không có gì tiếc nuối.
Không và Thạch, dù sao cũng là cường giả ba mươi sáu đạo.
Mà Thiên Môn lại cưỡng ép thức tỉnh, tốc độ cực nhanh, không thể chém giết hai người kia, cũng là chuyện thường tình.
Chuyện tốt!
Ngày hôm nay, Thiên Môn và Địa Môn đều cưỡng ép thức tỉnh, những người này chiến lực chưa khôi phục lại đỉnh phong, tương đương với tự tổn chiến lực, có thể bức bách hai môn sớm thức tỉnh, xem ra cũng là kết quả không tệ!”
Lúc này, Thiên Môn hóa thân thành hình người, thở dài một tiếng: “Tô Vũ, ngươi đây là tự tìm đường chết! Nếu ta và Địa Môn thức tỉnh theo lẽ thường, thực lực còn có thể tăng tiến, đối phó Nhân Môn sẽ nắm chắc hơn!”
“Giờ ngươi ép chúng ta cưỡng ép thức tỉnh, khiến ta và Địa Môn đều bị tổn thương nguyên khí. Nhân Môn vốn đã mạnh mẽ, nay lại càng khó địch… Tô Vũ, đây chính là kết quả ngươi mong muốn?”
Tô Vũ khẽ cười, nhìn bọn hắn, nhếch miệng nói: “Không, đây không phải kết quả ta muốn. Ta muốn đi đối phó Nhân Môn, cần hơn mười đạo siêu đẳng Đại Đạo. Ta nắm chắc trăm phần trăm có thể giết Nhân Môn. Vậy nên, chư vị hãy nhường Đại Đạo và thiên địa, cho ta thôn phệ hết! Vì vạn giới hòa bình, vì thế giới thái bình, chư vị tiền bối sống đã đủ lâu, nên thành toàn cho ta, để ta đối phó Nhân Môn!”
Thanh âm Tô Vũ hùng vĩ vang vọng: “Mong chư vị tiền bối nhường đường! Không nhường, chính là lãnh huyết vô tình! Không nhường, chính là trong lòng còn tư tâm! Không nhường, chính là tự chịu diệt vong! Không nhường, chính là vạn thế chi địch! Không nhường, chính là súc sinh không bằng! Không nhường, chính là đồ tạp chủng!”
Tô Vũ cười ha ha: “Ta nói có lý không? Đây chẳng phải là lý luận của các ngươi sao? Ta dùng lại thì sao? Một đám chó má, có nhường đạo không? Mau, xếp hàng cho ta giết!”
Tiếng cười của hắn bao trùm chư thiên, theo Thiên Môn thức tỉnh, thời đại Thiên Môn cũng bắt đầu giáng lâm vạn giới.
Giờ khắc này, lời hắn nói, Địa Môn cũng nghe thấy rõ ràng.
Ánh mắt ai nấy đều trở nên khác thường.
Tô Vũ, đôi khi thật khó đối phó, trong lời nói, hắn chưa bao giờ chịu thiệt.
Muốn dùng đạo đức trói buộc hắn?
Còn chưa kịp bắt đầu, hắn đã bắt đầu trói buộc ngươi rồi!
Thanh âm Tô Vũ lại vang lên: “Chư vị sống nhiều năm như vậy, cũng đã sống đủ rồi, vì tương lai của chúng ta, ta là người trẻ tuổi, phải gánh vác trách nhiệm đối phó Nhân Môn. Chư vị, các ngươi còn không nhường đường? Lương tâm của các ngươi bị chó tha rồi sao?”
Tô Vũ giận dữ mắng mỏ: “Các ngươi còn có lương tâm không? Các ngươi còn xứng làm người không? Các ngươi nhìn xem, bao nhiêu người trôi dạt khắp nơi, đáng thương vô cùng, các ngươi không muốn nhường đường để ta thành công sao?”
Tô Vũ hét lớn một tiếng: “Chư thiên vạn giới, thỉnh Nhân tộc Thủy Tổ nhường đường, thỉnh Cổ Thú Thủy Tổ nhường đường, thỉnh chư vị lão tiền bối nhường đường!”
Giờ khắc này, giữa đất trời, từng đợt tiếng hô vang vọng.
“Thỉnh chư lão nhường đường!”
Tiếng vang vọng khắp chư thiên!
“Thỉnh Nhân tộc Thủy Tổ nhường đường!”
“Thỉnh Cổ Thú Thủy Tổ nhường đường!”
“Thành toàn Vũ Hoàng, trả lại thiên địa thái bình!”
“… ”
Tiếng hô hào vang vọng bốn phương, chấn động Trường Hà, một cỗ đại thế lực lượng, bàng bạc vô cùng, cuốn khắp thiên hạ!
“Chư vị, xin nhường đường cho ta!”
Lão giả hóa thân của Thiên Môn khẽ cau mày, thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tô Vũ này, so với bọn hắn còn cao tay hơn nhiều!
Còn chưa kịp bắt cóc hắn, hắn đã kéo cả chư thiên vạn giới lên chiến xa, dùng đại thế ép bọn hắn phải nhường đường!
Tô Vũ khí thế ngút trời, nhìn khắp bốn phương, cười lớn: “Đa tạ chư vị tiền bối hậu ái! Nếu các vị chịu nhường đường cho ta, chắc chắn có thể đánh giết Nhân Môn, vạn giới thái bình! Còn nếu các vị sợ chết, chỉ muốn độc bá thiên hạ, vì tư dục cá nhân, vậy thì đừng hòng ta nhường đường!”
“Cái gì nhân tộc Thủy Tổ, Thú tộc Thủy Tổ, cao nhân tiền bối… đều chỉ là trò cười! Bậc cao nhân chân chính, người có đức độ, giờ phút này nên thoái vị nhường ngôi!”
“Thành toàn cho ta, ta sẽ gánh vác trách nhiệm này!”
Tiếng Tô Vũ vang vọng như chuông lớn, chấn động cả không gian: “Chư thiên vạn giới, ai chẳng biết ta Tô Vũ, kẻ nào là địch, ta tất diệt trừ! Chư vị thành toàn cho ta, Nhân Môn chính là kẻ địch duy nhất, ta quyết không tha!”
“… ”
Xa xa, Địa Môn cũng im lặng không nói gì.
Thôi đi, đừng đem cái chiêu bài hợp sức đối phó Nhân Môn ra mà nói chuyện với Tô Vũ, hắn không phải hạng người chịu thiệt thầm lặng đâu.
Khả năng mê hoặc lòng người của hắn, so với bọn hắn chẳng hề kém cạnh.
Hắn đang mời ngươi nhường đường, nhường cả thiên địa, ngươi có chịu không?
Không chịu ư? Vậy còn nói gì nữa?
Thiên Môn cũng chìm vào im lặng.
Tử Linh Chi Chủ cùng đám người thì cười ha hả nhìn quanh, “Các ngươi còn muốn bắt cóc Tô Vũ sao?”
Bọn gia hỏa này, hễ xuất hiện là lại lải nhải: “Tô Vũ, ngươi đã phạm sai lầm lớn, vì ngươi mà thực lực của chúng ta hao tổn, không thể đối phó Nhân Môn…” Giờ thì hay rồi, Tô Vũ còn giỏi nói hơn cả bọn chúng!
Tô Vũ lại cười lớn, cất cao giọng nói: “Ngày trước ở Đại Minh phủ, Ngưu phủ trưởng từng bảo ta rằng, có những kẻ rõ ràng là làm việc tốt, nhưng cuối cùng quả ngọt lại bị kẻ khác hái mất, còn bị thiên hạ chỉ trích!”
“Ta Tô Vũ, chinh chiến bao năm, chém giết khắp nơi, ai chẳng biết ta công lao che trời? Ta mới là cứu tinh duy nhất của thời đại này! Các ngươi lũ già này, chiến bại hết lần này đến lần khác, kẻ bại trận còn tư cách tái chiến sao? Vừa xuất hiện đã chụp mũ, gây rối loạn chuyện đối phó Nhân Môn? Nực cười! Một đám kẻ thất bại, gào thét trách mắng người hùng cứu thế, vì sao không cho các ngươi thôn phệ dương khí, cũng uổng công các ngươi dám mở miệng!”
Thanh âm Tô Vũ vang vọng khắp vạn giới!
“Ta Tô Vũ, dùng mưu kế, nhưng đều là dương mưu! Quang minh chính đại! Ta nói giết ngươi là giết, ta nói ngươi là địch thì chính là địch! Chẳng như đám các ngươi, hận không thể giết ta ngay lập tức, lại còn giả bộ ta đây là người tốt, lừa gạt ai? Vạn giới sinh linh đều ngu ngốc cả sao? Để các ngươi lừa gạt? Tam Môn giáng thế, nhất định phải thôn phệ dương khí, tàn sát vạn giới để khôi phục, ai mà không biết?”
“Như ngươi Thiên Môn, nhân tộc Thủy Tổ, ngươi muốn giữ cho dương khí dồi dào, giết không được chúng ta, có lẽ phải tàn sát hàng tỷ sinh linh mới đủ!”
“Đám các ngươi kia, có lẽ phải tàn sát toàn bộ sinh linh vạn giới mới đủ để dương khí sung túc!”
“Bản tọa thấy, trong vạn giới này, kẻ ngu xuẩn thật không ít! Như đám Thần Hoàng kia, chỉ biết vun vén tư lợi, sẵn sàng bán rẻ toàn bộ sinh linh vạn giới. Còn dám tự xưng là phản kháng chính sách tàn bạo của Nhân tộc? Thật là vô nghĩa! Chẳng qua là lũ phản bội mà thôi! Bán đứng lợi ích của vạn tộc, chỉ để làm chó cho kẻ khác! Thần Hoàng, ngươi nói xem có đúng không?”
Ánh mắt Tô Vũ sắc bén như kiếm, đột nhiên hướng về phía những kẻ đang trôi nổi trong Trường Hà xa xăm kia mà nhìn!
Thần Hoàng còn chưa kịp mở miệng phản bác, một cỗ ý chí thao thiên đã trấn áp ập đến, căn bản không cho hắn cơ hội!
Ngươi nói cái rắm!
Bản tọa nói, ngươi chính là cái loại đó!
Giờ khắc này, Thiên Môn thở dài một tiếng, không nói gì thêm, xem như không muốn tranh cãi với Tô Vũ nữa.
Huống chi, vạn giới hiện tại đâu còn là sân nhà của bọn hắn.
Nói nhiều cũng vô ích!
Ầm ầm!
Một tiếng vang long trời lở đất, vang vọng khắp không gian, báo hiệu thời đại Thiên Môn đã chính thức giáng lâm vạn giới!
Thời gian Trường Hà bị áp súc, sâu trong Hỗn Độn của vạn giới, một tòa thế giới diệt vong đang tiếp xúc với Hỗn Độn, ầm ầm, một tòa thiên địa vô cùng to lớn bắt đầu giáp giới với vạn giới!
Thời đại Thiên Môn, buông xuống!
Đã sớm buông xuống!
Mà phía trên không trung, thời đại Địa Môn cũng đang buông xuống, hoặc có thể nói, đã sớm giáp giới, vốn dĩ ở trong cùng một không gian.
Giờ khắc này, Thời gian Trường Hà hình cầu vòm, một mặt là thời đại Thiên Môn đã giáng lâm, ở giữa là thời đại Địa Môn đang buông xuống, chỉ có thời đại Nhân Môn, Nhân Môn vẫn chưa đến, cũng không hề xuất hiện sớm.
Thời gian Trường Hà, giờ phút này bị khí tức diệt vong bao phủ, không còn ánh sáng như trước.
Đúng vào thời khắc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Ác Thiên gầm thét giận dữ: “Tắc Thiên, các ngươi sẽ không thắng!”
Oanh!
Địa Môn và Tắc Thiên, vây giết một hồi, cuối cùng vào khoảnh khắc Thiên Môn buông xuống, đã chém giết Ác Thiên!
Một đầu Đại Đạo hiện ra, vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại có chút tàn phá. Ác Thiên lựa chọn kéo dài đến cùng, cuối cùng, không có thời gian cũng chẳng còn cơ hội để tự bạo.
Bất quá, dù sao cũng là một vị cường giả 38 đạo.
Giờ phút này, Tắc Thiên cũng thở hổn hển, còn Địa Môn, cũng có chút khó thở. Hắn xem như xui xẻo, kế hoạch vừa mới bắt đầu, theo lý thuyết, không nên cưỡng ép thức tỉnh vào lúc này, nhưng bị ép buộc nên hắn phải cưỡng ép thức tỉnh.
Giờ phút này, hắn cũng hao tổn không ít!
Bên kia chiến trường, Kinh Thiên cùng Ngục Vương hợp lực vây công, Tư Thiên dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lúc này, Nhân Hoàng cùng chư vị cường giả đều hướng Tô Vũ nhìn lại, ánh mắt mang theo vài phần lo lắng.
Cưỡng ép mở ra Thiên Môn, không những không thể chém giết hai vị cường giả 36 đạo, trái lại khiến cho Thiên Môn xuất hiện thêm năm vị siêu đẳng. Cộng thêm Tắc Thiên, Địa Môn, Kinh Thiên, Ngục Vương, đối phương hiện tại có tới chín vị cường giả đỉnh cao!
Nhìn lại phe Tô Vũ, chỉ có hắn, Nhân Hoàng, Văn Vương, Võ Vương, Tử Linh Chi Chủ, Khung, Văn Ngọc, tính đi tính lại cũng chỉ có bảy vị!
Mấu chốt là, chất lượng cường giả bên đối phương lại càng cao!
Tình thế này so với trước còn khó giải quyết hơn nhiều!
Phải làm thế nào mới vẹn toàn đôi đường đây?
Tô Vũ trầm mặc không nói, một chưởng bóp nát lòng bàn tay Nhân Tổ, một đạo đại đạo mênh mông lan tràn khắp thiên địa bị hắn cưỡng ép rút ra. Nhân Tổ ở Địa Môn cũng khai mở đại đạo, thậm chí mơ hồ có hình thức ban đầu của một phương thiên địa.
Xem ra, lão cũng có ý định khai mở song thiên.
Đương nhiên, chuyện này Tô Vũ không quan tâm.
Cũng mặc kệ Nhân Tổ gầm thét giận dữ, hắn lạnh lùng nói: “Nếu Ngục không chịu nhường ra đại đạo, vậy thì để Chu hiến tế, vì nhân tộc đại nghiệp, vì chư thiên đại nghiệp mà trả giá một chút lực lượng! Khung, ngươi có công với thiên địa, Chu thiên địa hình thức ban đầu, ngươi cứ thôn phệ đi! Sau khi mạnh lên, hãy vì chư thiên đại nghiệp mà dốc sức!”
Khung nào quan tâm những lời này, lập tức mừng rỡ, vội vàng đáp: “Được, được, được…”
Ta còn để ý cái này làm gì?
Ngươi cứ việc nói sao cũng được!
Ta chỉ biết là, ta sắp có một đạo đại đạo dương gian để ăn!
Ngay khoảnh khắc này, Ngục Vương nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên quát lớn: “Ta dùng Khai Thiên Kiếm đổi lấy hắn!”
“… ”
Bốn phía đều im lặng!
Tắc Thiên cùng đám người sắc mặt đại biến.
Ngay thời khắc này, Ngục Vương đột nhiên ra tay, chộp lấy mấy đạo đại đạo trong hư không: Bi Thiên đại đạo, Hoặc Thiên đại đạo, Hồng Thiên đại đạo, cùng với một viên đá ngũ sắc và một thanh tiểu kiếm!
Giờ phút này, Ác Thiên đại đạo ở chỗ Tắc Thiên, Kình Thiên đại đạo thì nằm trong tay Thạch Thủ.
Ngục Vương một tay nắm lấy ba đạo đại đạo cùng các chí bảo khác nhau, nhìn về phía Tô Vũ, nhìn về phía nơi sâu thẳm của Hỗn Độn, quát lớn: “Tô Vũ, ta dùng Khai Thiên Kiếm đổi lấy hắn! Ngươi mau dừng tay!”
Giờ khắc này, thiên địa của nàng rung chuyển kịch liệt, vừa khai mở thiên địa, chấn động không ngừng lan ra.
Nàng thiên địa, hạch tâm chủ yếu, chính là Pháp Đạo, chẳng phải Vạn Pháp Chi Đạo, càng không phải Thất Tình Lục Dục Chi Đạo!
Pháp Đạo, nghiêm cẩn vô cùng!
Công bằng, công chính!
Nhưng giờ khắc này, nàng lại muốn giao ra những điều ấy, đổi lấy tính mạng của Nhân Tổ, há chẳng phải bất công?
Hạch tâm Đại Đạo xung đột, đây mới là đại họa!
Tắc Thiên hận không thể mắng chửi người!
Đáng chết! Ngục vẫn là xảy ra vấn đề. Đến khi Tô Vũ thực sự muốn ra tay giết Nhân Tổ, nàng vẫn là không nhịn được.
Ngục lại quát lớn: “Còn nữa, bảo Lam Thiên lui binh! Vạn Đạo Thạch ta có thể cho ngươi!”
Nàng muốn dùng Vạn Đạo Thạch cùng Khai Thiên Kiếm để trao đổi, đổi lấy tính mạng của song thân.
Ngục Vương thanh âm vang dội: “Ba đầu Đại Đạo, cũng không phải ta độc hữu, ta vô pháp đổi cho ngươi… Tô Vũ, nếu ngươi không đáp ứng, vậy coi như xong!”
Giờ khắc này, Ngục Vương thiên địa bắt đầu sụp đổ!
Hạch tâm Đại Đạo bất ổn!
Một bên, Kinh Thiên cũng kinh hãi không thôi: “Ngục, ngươi dám…”
Đáng chết!
Hắn giận dữ nói: “Chu cùng Thiên, chẳng qua là coi ngươi là quân cờ mà thôi, nào có phụ mẫu chi tình? Ngươi…”
Ngươi, Ngục, vô tình vô dục, Chu cùng Thiên đối đãi ngươi cũng chỉ như một con rối, cớ sao lại chọn làm như vậy?
Ngục Vương khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn những Đại Đạo vừa mới hình thành trong thiên địa hỗn loạn một đoàn, không ngừng sụp đổ, mấu chốt là hạch tâm Đại Đạo đang tan rã, không khỏi thở dài một tiếng: “Nếu là người… Dù cho làm ác, há có thể…thật vô tình!”
Trong nháy mắt, mọi người thất thanh!
Xong rồi!
Hành động này của Ngục Vương sẽ khiến vô số tính toán trước đây tan thành mây khói, thậm chí dẫn đến thiên địa của nàng triệt để sụp đổ!
Ngục Vương lại bình thản: “Không phải ta hữu tình, chỉ là, chính các ngươi chưa từng nghĩ tới… Ta cùng Tinh Vũ mấy người ở chung vạn năm, cùng Viêm Hỏa chung sống vạn năm…”
Nàng tự giễu cười một tiếng.
Vô tình vô đạo!
Quả thật, nàng so với bất kỳ ai khác đều máu lạnh và lãnh khốc hơn. Phải biết rằng, đây không phải chuyện một sớm một chiều, mà là tính bằng vạn năm đằng đẵng!
Từ khi nhập Địa Môn đến nay đã mười vạn năm, nàng cũng đã ở Địa Môn trải qua vạn năm. Trong vạn năm ấy, Viêm Hỏa luôn nghe theo nàng răm rắp, ngày đêm tâm sự, luận bàn nhân sinh, ngâm nga lý tưởng, vui vẻ biết bao, trọn vẹn một vạn năm!
Cuối cùng, hắn còn vì nàng mà chết, nghĩa vô phản cố, dù biết rõ đó là một cái bẫy!
Hoặc có lẽ, ngay từ đầu, hắn đã hiểu rõ tất cả!
Đạo tâm của nàng, không phải một ngày mà vỡ.
Mà là sự tích lũy qua năm tháng, từng ngày, từng ngày!
Chu và Thiên, đúng là đã sinh ra nàng, nhưng chưa hề làm tròn trách nhiệm của bậc phụ mẫu, thậm chí chỉ coi nàng như một công cụ để đối phó Nhân Môn. Thế nhưng, dù sao họ vẫn là cha mẹ nàng. Huống chi, Chu ngoài việc bồi dưỡng nàng trở nên vô tình vô đạo, ngay trong khoảnh khắc nguy nan ấy, lại không hề cầu cứu nàng, mà còn ngăn nàng dùng thân mình để cứu gã… Điều này khiến Ngục Vương dao động.
Tiếng kêu thảm thiết của Thiên, càng làm thần tâm nàng xao động.
Lam Thiên quá mức biến thái, nếu Thiên cứ tiếp tục như vậy, kết cục sẽ vô cùng thê lương.
Dù cho cuối cùng sống sót, cũng chỉ là một kẻ điên, một tên điên với ý chí hỗn loạn.
Khi nàng thấy Tô Vũ thật sự muốn giết phụ thân nàng, muốn bị Khung thôn phệ, Đại Đạo của nàng vẫn là dao động!
Ngục nhìn những người khác, mang theo chút thở dài: “Cha ta, mẹ ta, đều vì chư vị mà trả giá rất nhiều! Chẳng lẽ giờ phút này, các vị muốn trơ mắt nhìn bọn họ chết đi sao?”
Tắc Thiên có chút nổi nóng, tay nắm chặt trường kiếm nhuốm máu, mang theo vẻ tức giận, trầm giọng nói: “Ngươi có biết, Khai Thiên kiếm cho Khung…”
Ngục Vương bình tĩnh đáp: “Hắn nuốt cha ta, tăng thêm thực lực, có khác gì với việc hắn lấy được Khai Thiên kiếm? Làm như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ mất đi một vị cường giả sao? Cứu cha ta, còn có thể có thêm một vị cường giả, Tắc Thiên, chẳng phải vậy sao?”
Giờ khắc này, Ngục Vương mới thật sự lên tiếng, trước đó, nàng luôn im lặng.
Có lẽ khi Đại Đạo bắt đầu sụp đổ, nhiều thứ đã bị phá vỡ!
Nàng không thể duy trì trạng thái trước đây được nữa!
Mà Tắc Thiên, ánh mắt lạnh lùng.
Thật phiền phức!
Vô tình đạo của Ngục Vương đã bị phá, pháp đạo không còn nghiêm ngặt. Điều này có nghĩa, dù hắn không đồng ý, Ngục Vương cũng sẽ giao dịch. Hơn nữa, nếu hắn cự tuyệt, một khi Chu được cứu, chẳng phải sẽ có thêm hai kẻ địch sao!
Không phải Tô Vũ phá vỡ đạo tâm của Ngục Vương, mà là sự tích lũy qua vô số năm tháng, cuối cùng, vào khoảnh khắc Chu sắp bị giết, Ngục Vương triệt để không thể duy trì được cái đạo pháp ấy nữa!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Giờ phút này, Ngục Vương vẫn còn nắm giữ ba đầu Đại Đạo trong tay.
Trước kia, để dụ Tô Vũ bọn hắn sập bẫy, những thứ tốt đều đã ném sang chỗ Ngục Vương rồi.
Thêm nữa, hiện tại Ngục Vương đột ngột ngừng chiến, một mình Kinh Thiên muốn giết Tư Thiên lại càng khó khăn. Tắc Thiên cùng Địa Môn muốn vượt qua, nhưng Ngục Vương lại lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, rõ ràng là lo sợ bọn họ cướp đoạt Đại Đạo cùng bảo vật!
Nàng còn cần dùng những thứ này để đổi lấy tính mạng của Chu và Thiên!
Ngay lúc này, Thiên Môn thở dài: “Địa Môn, thôi đi, Ngục muốn đổi thì cứ đổi! Tô Vũ, thả Chu ra!”
Cái gọi là “đâm sau lưng” của Chu năm đó, chẳng qua chỉ là một màn kịch mà thôi!
Trong tám bộ thủ lĩnh của Nhân tộc, chẳng hề có phản đồ nào cả. Năm xưa, vì biết rõ không thể địch lại đối phương, Thiên Môn mới chọn cách ngủ đông.
Ở đằng xa, Địa Môn im lặng.
Dù sao, Chu có quan hệ không nhỏ với Thiên Môn.
Tắc Thiên và hắn không đồng ý, vì Chu vốn là người đứng giữa. Không có người đứng giữa… e rằng hợp tác sẽ nảy sinh vấn đề. Chu vẫn rất quan trọng, hắn không chỉ là người đứng giữa của Địa Môn và Thiên Môn, mà còn là người đứng giữa cho sự hợp tác của Tắc Thiên, Kinh Thiên với mọi người.
Không có Chu, hợp tác sau này có lẽ sẽ gặp chút phiền toái.
…
Bọn hắn đang xoắn xuýt, đang giãy giụa.
Tô Vũ lại chẳng quan tâm, cứ tiếp tục tước đoạt thiên địa hình thức ban đầu. Lúc trước mọi người còn không để ý, giờ khắc này, Thiên Môn lập tức nhíu mày: “Tô Vũ!”
“Chúng ta đang bàn chuyện đổi người đấy!”
“Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Tô Vũ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn xung quanh: “Ta đã đồng ý đâu? Ai nói với các ngươi Khai Thiên Kiếm và Vạn Đạo Thạch là được? Lạ thật! Ta đã nói ta sẽ đồng ý à? Ta ngốc sao? Chỉ với hai thứ đó, ta thả một tên ba mươi sáu đạo, rồi để các ngươi đến giết ta? Có đôi khi, mạng còn đáng giá hơn, các ngươi không hiểu à?”
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Muốn đổi hai thứ này cũng được thôi, đổi Chu Thành thành một tu giả nhất đạo đi. Ân, ta định đưa Chu vào thiên địa của ta, thế là đủ ý tứ chưa? Đảm bảo hắn giữ được mạng!”
“… ”
Mọi người tức giận không thôi!
Toàn nói nhảm!
Chu mà thành tu giả nhất đạo, thì còn ý nghĩa gì để cứu hắn nữa?
“Ngươi muốn thế nào?”
Ở đằng xa, Ngục Vương cũng cất giọng lạnh băng!
Tô Vũ bật cười: “Sao lại không muốn thế nào? Giờ này, trừ Tư Thiên kia chưa ngỏm, năm đạo Đại Đạo của các ngươi, tất cả dâng cho ta! À phải, Tư Thiên nếu bị các ngươi xử rồi, thì cứ để lại Đại Đạo của ả. Ta đây rộng lượng, không tham hết đâu!”
“Ngươi nằm mơ à!” Tắc Thiên lạnh lùng đáp, “Tô Vũ, ngươi nghĩ bọn ta dễ dàng gật đầu thế sao?”
Tô Vũ lắc đầu quầy quậy: “Chắc chắn là không rồi! Nhưng… có hề gì? Phá Ngục đạo kia, ắt hẳn khiến các ngươi nghi kỵ Ngục lắm, dám chắc không dám để ả nuốt đạo đâu! Mà thế, ai sẽ nuốt đây? Ngươi, Tắc Thiên? Ai tin ngươi cho nổi? Thế thì các ngươi làm sao tạo ra nổi kẻ địch nổi với cường giả Nhân Môn kia? Vậy thì toi đời cả lũ! Mà bọn ta… cũng tan xác, chung quy là cùng chết!”
Hắn cười, một nụ cười khoái trá: “Chết chung, ta thiệt đôi chút, sống ít ngày hơn thôi! Thôi được, coi như ta rộng lòng cho các ngươi! Dĩ nhiên, nếu cứu được Chu, ta có thể giao hắn cho các ngươi trông nom… Ngục kia có tư tâm, nhưng một khi Chu được cứu, may ra còn vớt vát được chút. Các ngươi nắm Chu trong tay, còn có thể lợi dụng được đôi phần… Đến nước này, coi như dùng ngựa chết làm ngựa sống đi!”
Tô Vũ cười ha hả, cười đến ngông cuồng: “Đừng dọa ta bằng cái chết, vô dụng thôi! Ta, Tô Vũ này, nếu sợ chết, đã chẳng có ngày hôm nay! Dĩ nhiên, các ngươi có thể thử dọa Lão Tử bọn họ xem sao! Xem thử bọn họ có đâm sau lưng ta không!”
Tô Vũ cười đầy ẩn ý!
Tắc Thiên lườm hắn bằng ánh mắt băng giá.
Tô Vũ chẳng mảy may, cũng nhìn lại, nhếch miệng cười: “Nhìn gì? Bạn học cũ, ta tính tình thế nào, ngươi lăn lộn ở Vạn Giới cũng lâu rồi, chẳng hiểu ta sao?”
Tắc Thiên chậm rãi nói: “Ngươi cũng có thân nhân…”
Tô Vũ gật đầu: “Vậy thì diệt tộc hết đi!”
Tô Vũ cười khẩy: “Trước mắt xem ra, ta chẳng có hy vọng thắng lợi. Đã vậy, ta có quyền khiến các ngươi cũng tuyệt vọng, ta sẽ cùng các ngươi chiến đến cùng!”
Địa Môn lên tiếng: “Tô Vũ, cần gì chứ? Ta đã bảo, kẻ địch của chúng ta là Nhân Môn! Rõ ràng là có cơ hội hợp tác… Còn chuyện dương khí không đủ, ta cũng đã nói, bọn ta sẽ tìm cách khác!”
Tô Vũ lờ đi, chỉ lẩm bẩm: “Các ngươi giờ mạnh, ta giờ yếu, chỉ có thể nghĩ cách giết Chu, khiến Ngục Đại Đạo sụp đổ. Còn nữa, đám người của ta vẫn còn đông lắm, tụ tập một chỗ chờ các ngươi đến, đến đi, giết được tên nào hay tên đó… Ta xem các ngươi còn bao nhiêu sức mà đối phó với Nhân Môn!”
Tô Vũ cười hắc hắc không ngừng: “Ta khoái cái kiểu thế chân vạc này! Các ngươi giết ta, phải cân nhắc trả cái giá thế nào. Lão Tử vẫn còn ghê gớm lắm, bảo ba mươi chín đạo, hai ngươi thức tỉnh sớm, chắc cũng chỉ ngang Lão Tử mà thôi! Khung nuốt Chu, có thể địch nổi Tắc Thiên! Còn ta đây, đánh Kinh Thiên chắc vẫn được! Văn Vương, mấy người các ngươi chịu thiệt tí, đối phó Thạch với Không vậy… Đánh không lại thì tự bạo, lợi hại vậy, tự bạo chắc cũng có ích… Sau đó dẫn Nhân Môn ra… Hắc hắc… Lưỡng bại câu thương, cho Nhân Môn kia hưởng lợi thì hay!”
Bốn phương lại chìm vào tĩnh lặng.
Thiên Môn và Địa Môn, vì thức tỉnh sớm, thực lực suy giảm, không đủ sức nghiền ép Tô Vũ bọn hắn.
Tô Vũ sớm đánh tan Thiên Môn và Địa Môn, dù rắc rối lớn, nhưng cũng cho mọi người cơ hội. Bằng không, Tử Linh Chi Chủ kia chẳng ai đấu lại nổi, nhưng giờ, Tử Linh Chi Chủ ba mươi chín đạo, nếu liều mạng, có khi một trong hai kẻ kia phải toi mạng.
Khả năng cao là Địa Môn, hắn hao tổn quá nhiều rồi!
Lúc này, Thiên Môn khẽ thở dài: “Đều là nhân tộc cả…”
Tô Vũ ngáp dài: “Nhân Môn kia chắc cũng là nhân tộc, bằng không, các ngươi tu luyện kiểu gì ra được Nhân Môn? Thời Gian Chi Chủ kia có khi cũng là nhân tộc ấy chứ. Sao nào, nhân tộc thì phải thành toàn cho các ngươi chắc? Hay các ngươi muốn thành toàn cho ta? Thiên Môn, ngươi là tiền bối cả rồi! Đừng ngây thơ thế được không? Cái thứ đại nghĩa của các ngươi, có ích gì cho ta? Nếu có ích, ta đã tự sát thành toàn cho các ngươi từ lâu rồi!”
Nói xong, Tô Vũ lại cười: “À mà, Địa Môn kia đâu phải nhân tộc! Thạch với Không cũng đâu phải. À phải, Thiên Môn, bọn ta đều là nhân tộc cả, hay là bọn ta hợp sức đi? Ta còn đáng tin hơn Địa Môn kia đấy chứ? Địa Môn giờ cô đơn lẻ bóng, chẳng lẽ bên ta yếu hơn hắn chắc?”
Tô Vũ bỗng hứng thú: “Văn đâu rồi? Hắn là lão tổ của ta đó! Còn nữa, ta tu luyện ra Thiên Môn, Thiên Môn, bọn ta có khi đều là hậu duệ của ngươi đấy, bọn ta mới là người nhà mà! Phải rồi, ta suýt quên mất! Bọn ta người một nhà, người một nhà đánh người một nhà à? Hợp sức đi! Ngươi đánh chết Thạch với Không đi, ta nuốt đạo, chắc chắn mạnh hơn, hợp tác đi!”
“…”
Giờ khắc này, Thiên Môn tĩnh lặng như tờ.
Tô Vũ sốt ruột nói: “Hợp tác không được sao? Vừa nãy ngươi chẳng phải bảo muốn hợp tác? Ta đồng ý! Chúng ta liên thủ diệt tộc ngoại đạo, hợp tác đi!”
“…”
Thiên Môn lại lần nữa chìm vào im lặng.
Bên cạnh hắn, Thạch cùng Không có chút kiêng dè, rụt rè dãn ra khoảng cách. Giờ phút này, cả hai đều vô cùng e ngại, Thiên Môn liệu có bất thình lình “tặng” cho bọn hắn một chưởng hay không?
Nếu vậy thì thật đáng sợ!
Thiên Môn thở dài: “Không thể hợp tác!”
Tô Vũ cười ha hả: “Vả mặt à? Lúc nãy còn gào thét đòi hợp tác, sao giờ lại không thể hợp tác rồi? Xí!”
Tô Vũ khinh thường bĩu môi, Thiên Môn cũng chẳng buồn để ý, quay sang nhìn Tử Linh Chi Chủ, bình tĩnh nói: “Âm, ngươi muốn cùng hắn đến cùng sao?”
Tô Vũ ngẩn người, nhìn về phía Tử Linh Chi Chủ.
Tử Linh Chi Chủ khẽ nhíu mày.
Tô Vũ vẻ mặt kinh ngạc: “Cái quỷ gì vậy?”
“…”
Tử Linh Chi Chủ nhìn Tô Vũ, nhíu mày, có chút bực bội: “Sao?”
Có vấn đề sao?
“Không phải, hắn gọi ngươi là gì?”
Tử Linh Chi Chủ có chút cạn lời, “Ngươi có bệnh à?”
Âm, thì sao?
Lão tử năm xưa tu Âm Tử Chi Đạo, sau này mới chuyển hẳn sang Tử Vong Đại Đạo. Năm đó, ban đầu ai cũng vô danh vô tự, sau tu đạo thành tựu, mới dựa vào Đại Đạo mà đặt tên cho mình, có vấn đề sao?
Tô Vũ vội vàng lắc đầu: “Không vấn đề, Âm!”
Đi chết đi cha nhà ngươi!
Tử Linh Chi Chủ tức đến mức sắp bật cười, “Giờ này mà tiểu tử ngươi còn dám trêu chọc ta?”
Lúc này, nếu hắn không đứng về phía Tô Vũ, mà Tô Vũ lại không có hắn… thì tuyệt đối xong đời!
“Tiểu tử nhà ngươi, còn dám giễu cợt ta vào lúc này?”
“Gia gia!”
“… ”
Tử Linh Chi Chủ trong nháy mắt nghẹn họng, nhìn Tô Vũ, lại một lần nữa thấy được sự vô sỉ của hắn!
Nửa ngày trời, thật sự là không thốt nên lời!
Một bên, Nhân Hoàng bọn họ đều bật cười.
Trong khoảnh khắc này, mọi người cười đến hả hê, Tô Vũ, đôi khi mặt dày vô sỉ, thì thật là vô cùng vô sỉ!
Đến nước này, Thiên Môn thấy hắn vẫn còn đang tước đoạt đại đạo của Chu, bất đắc dĩ lên tiếng: “Tô Vũ, thả Chu đi! Khai Thiên Kiếm, Vạn Đạo Thạch, Phẫn Nộ Chi Đạo ta cho ngươi, còn những thứ khác thì lực bất tòng tâm! Ngươi phải hiểu cho, ta và Ngục có lẽ muốn cứu… nhưng không có nghĩa là ai cũng nguyện ý đi cứu!”
Tô Vũ cười khẩy: “Cũng được thôi! Thế này đi, ngươi đưa Khai Thiên Kiếm và Vạn Đạo Thạch đến trước, ta bảo Nhân Hoàng dùng Vạn Đạo Thạch tiến vào ba mươi sáu đạo, để Khung dùng Khai Thiên Kiếm tiến vào ba mươi bảy hoặc ba mươi tám đạo, sau đó ta thả Chu, ngươi lại cho ta Phẫn Nộ Chi Đạo!”
“Ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc sao?”
Giờ phút này, Tắc Thiên thấy Thiên Môn và Ngục đều có ý đó, lại nhìn Địa Môn im lặng không nói, đại khái đã hiểu rõ tâm tư của bọn họ, hiện tại, bọn họ vẫn chưa khôi phục lại đỉnh phong.
Rõ ràng, hai vị này không nguyện ý cùng Tô Vũ bọn họ khai chiến vào lúc này.
Có lẽ Tắc Thiên hiểu rõ một điều, không thể cho Tô Vũ quá nhiều thời gian, hắn nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói: “Chư vị, cho Tô Vũ bọn chúng những thứ đó, chỉ khiến chúng mạnh hơn, mà phiền phức của chúng ta sẽ càng lớn! Đợi đến khi hai vị kia khôi phục thương thế, Tô Vũ bọn chúng, e rằng… không thể nào khắc chế!”
Tô Vũ lười biếng đáp: “Xí! Ngươi tưởng Thiên Môn và Địa Môn, nguyện ý tử chiến với chúng ta khi chưa đạt đến đỉnh phong sao? Nếu chết khi chưa ở đỉnh cao phong độ, chắc hối hận đến ruột gan cũng xanh! Tắc Thiên, bạn học cũ, ngươi hiểu ta mà, ngươi biết, ta không dọa bọn chúng đâu, thật đánh nhau, ta sẽ tóm lấy Địa Môn mà đánh, đánh chết Địa Môn rồi tính… Ngươi nghĩ Địa Môn có bằng lòng kề vai chiến đấu với ngươi lúc đó không?”
Tô Vũ khịt mũi coi thường: “Ta sớm nhìn thấu các ngươi rồi! Có hợp tác thế nào, cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng!”
Tắc Thiên trầm giọng nói: “Tô Vũ, ngươi nói cứ như thể chỉ có chúng ta bất hòa, còn bên ngươi, Khung đâu? Tử Linh Chi Chủ đâu?”
“Nếu chúng ta chỉ nhằm vào ngươi…”
Hắn còn chưa dứt lời, Tô Vũ đã thở dài một tiếng, ngắt lời: “Ngươi ngốc à, ta tìm đồng đội hợp tác, đều không phải loại thông minh lắm đâu, toàn là loại võ phu đầu óc đơn giản ấy, người thông minh mới hay nghĩ nhiều! Ta rất thích Khung!”
“… ”
Giờ khắc này, Khung mở to mắt nhìn Tô Vũ, nửa ngày không nói nên lời!
Chư thiên tĩnh lặng như tờ!
Tử Linh Chi Chủ mấy người cũng giật giật khóe miệng, nửa ngày không lên tiếng.
Tắc Thiên nhất thời câm lặng, không biết nên đáp lời ra sao.
Hắn đã ngộ ra!
Ý của Tô Vũ quá rõ ràng, “Ta chẳng hề sợ các ngươi, bởi lẽ những kẻ ta tìm đến đều là hạng võ phu, đầu óc đơn giản, ít mưu mô, nên ta chẳng mấy lo ngại. Còn các ngươi, Thiên Môn, Địa Môn, Tắc Thiên, Nhân Tổ, chẳng ai là kẻ hiền lành cả!”
“Bấy nhiêu người, ai nấy đều ưa tính toán, tụ họp lại một chỗ, rắc rối lại càng thêm chồng chất!”
Oái oăm thay, Tắc Thiên nhất thời không thể phản bác, chỉ đành lạnh lùng lên tiếng: “Tử Linh Chi Chủ, Khung, các ngươi cũng đã nghe thấy…”
Tô Vũ quay phắt đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Tử Linh Chi Chủ: “Gia gia!”
Tử Linh Chi Chủ ngượng nghịu, “Khốn kiếp!”
Không cãi được!
Khung tỏ vẻ bất mãn, Tô Vũ liền cười khẩy: “Khung ca, ta đang giúp huynh đòi chỗ tốt đấy!”
“…”
Khung im lặng, không nói một lời.
Trong khoảnh khắc, chư thiên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tô Vũ cười hắc hắc nói: “Bạn học cũ, còn gì muốn nói nữa không? Nào, cứ tiếp tục kích động đi, xem có châm ngòi được Nhân Hoàng không. Nhân Hoàng không ở cạnh ta lâu rồi, ta đã sớm bảo Sát Ngục, hắn khăng khăng ngăn cản, ngươi có muốn kéo Nhân Hoàng về không?”
Tô Vũ liếc nhìn cục diện trước mắt, lại cười nói: “Thôi đi, Thạch cùng Không giờ còn đang ngơ ngác, nếu ta không đuổi giết chúng, chúng còn nguyện ý giúp các ngươi, còn xem các ngươi ra gì nữa? Thật tưởng các ngươi nắm chắc phần thắng rồi à? Ngưng chiến ư? Được thôi, đồ tốt đưa đây một ít, chúng ta đều dưỡng sức, quay đầu lại chiến tiếp?”
Mấy người uất ức khôn cùng!
Lần này, bọn hắn tuy không tổn thất gì, nhưng phải đưa chỗ tốt cho Tô Vũ, thật sự có chút khó chịu.
Người tổn thất nặng nề nhất vẫn là Nhân Môn!
Chỉ là, cảm giác thật không thoải mái!
Lần này, kế hoạch thực tế đã hoàn thành hơn một nửa, Tư Thiên vừa chết, sáu vị Đại Thánh của Nhân Môn toàn quân bị diệt.
Nhưng chiến lợi phẩm lại phải dâng cho Tô Vũ!
Điều này khiến Tắc Thiên bọn hắn khó lòng chấp nhận!
Chẳng ngờ, cuối cùng lại làm việc không công cho Tô Vũ?
Tô Vũ cũng chẳng hề nóng nảy, vẫn ung dung tiếp tục tước đoạt Đại Đạo chi lực. Tiếng rên rỉ của Nhân Tổ không ngừng vang vọng, đối diện, Thiên Môn khẽ cau mày: “Lẽ nào hiện tại phải ra tay chém giết đám Tô Vũ kia? Hay là… thay người?”
Hắn mang theo một tia phẫn nộ!
Lập tức quyết định!
Bởi vì Tắc Thiên cứ thao thao bất tuyệt, Tô Vũ không ngừng rút lấy Đại Đạo lực lượng, Chu Đô đã sắp rớt xuống 36 đạo.
Tắc Thiên định giở trò gì, hắn hiểu rõ. Nhưng giờ phút này, hắn và Địa Môn đều chưa chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến toàn diện.
Tô Vũ nói không sai, chẳng ai cam tâm chết vào lúc suy yếu này, thay vì đỉnh phong!
Tắc Thiên thở dài một tiếng, “Tô Vũ, ngươi lại thắng rồi!”
Tô Vũ đã chiếm thế thượng phong!
Chỉ còn cách thay người!
Hắn không cam tâm, biết rõ đây là thù riêng. Nhưng có lẽ, Thiên Môn và Địa Môn cũng không muốn tử chiến vào lúc này, một mình hắn muốn làm gì đây?
Phản đối nữa, liên minh này cũng sẽ tan vỡ!
Tưởng chừng liên minh vững chắc, mọi người cùng đối phó Nhân Môn, kết quả Nhân Môn còn chưa xuất hiện, liên minh đã bị Tô Vũ quấy nhiễu đến mức sắp hỏng.
Quyết đấu sinh tử nửa ngày trời, chiến lợi phẩm bị đám Tô Vũ kia cuỗm đi hơn phân nửa… Thật không cam tâm!
Vô cùng biệt khuất!
Mà Tô Vũ, còn đổ thêm dầu vào lửa, cười ha hả nói: “Tắc Thiên, ta thắng được, chẳng phải nên cảm ơn ngươi sao? Nếu không phải ngươi ba hoa chích chòe mãi không thôi, ta làm sao nghĩ ra các ngươi là một bọn? Ta làm sao ngờ được ngươi và Nhân Tổ lại cấu kết? Ngươi đường đường là Tắc Thiên, không yên phận ở Bích Hoa sơn của Nhân Tổ, hắn còn chưa giết ngươi, ngươi đã vội vàng bày trò với ta… Nói thật, ngươi cố ý đấy à?”
“… ”
Vô cùng tĩnh lặng!
Tắc Thiên có chút nghẹn khuất, không phải hắn nhất định phải ở Bích Hoa sơn, mà là hắn cần Nhân Tổ ban cho một thân thể cường đại. Lúc đó hắn rời đi, ngược lại càng che đậy càng lộ!
Nhưng giờ phút này, trong miệng Tô Vũ, tất cả đều biến thành hắn tự bại lộ!
Tô Vũ lại cười nói: “Nhưng phải nói, ngươi ba hoa chích chòe, cho ta tranh thủ được khối thời gian. Không hổ là cháu trai của Vạn Phủ trưởng, bạn học cũ của ta, giúp ta tiến vào 36 đạo! Hiện tại lại ba hoa chích chòe không ngớt, ngươi xem, ta sắp tước đoạt Nhân Tổ xuống 35 đạo rồi…”
“Lần này ta có thu hoạch lớn như vậy, đều là công lao của bạn học cũ, quay đầu ta mời ngươi ăn cơm!”
“… ”
Khí thế của Tắc Thiên rung chuyển, vô cùng biệt khuất, thậm chí muốn thổ huyết!
Sau một khắc, quát lớn một tiếng: “Đổi! Một tay giao người, một tay dâng bảo vật!”
Không thể dây dưa thêm!
Nếu còn kéo dài, cái liên minh này thật sự tan vỡ mất, mấu chốt là, Tô Vũ tên điên kia, vẫn còn tiếp tục tước đoạt Đại Đạo, nếu để hắn tiếp tục, hắn sẽ thu hoạch càng lớn!
Tắc Thiên có chút bất lực.
Ta biết không thể đổi, mọi người đều biết, nhưng mà, đại gia không thể không đổi!
Địa Môn cùng Thiên Môn không muốn giờ phút này khai chiến, việc đổi người, đều chỉ là vì tránh chém giết ngay lúc này.
Ngục là vì cứu người, nàng thị phi phải đổi bằng được.
Đã đến mức độ này, hắn phản đối cũng vô dụng.
Tô Vũ, lại thắng rồi!
Cưỡng ép đánh Phá Thiên môn, khiến Thiên Môn sớm giải phong, một bước này, nhìn như để bọn hắn mạnh mẽ, trên thực tế, lại là gia tăng chia rẽ trong bọn hắn, Tô Vũ đã cược thắng!