Chương 911: Hỗn loạn tràng diện | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 24/03/2025
“Trước dọn dẹp đám tán tu kia, sau đó mới đối phó lũ cấm địa chi chủ!”
Kế hoạch, chính thức khởi động.
Đám tán tu kia không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng giao thủ, hoặc là đoạt lấy danh ngạch, hoặc là bị tước đoạt, tranh nhau thoát khỏi nơi này.
Kẻ nào chậm chân, chỉ có con đường chết!
Rất nhanh, một bộ phận tán tu đã tiến vào Vĩnh Sinh sơn. Với cường giả, thời gian chẳng là gì.
…
Lúc này, Tô Vũ mơ hồ cảm thấy có kẻ đang dòm ngó mình.
…
Cùng thời khắc đó.
Khi đám tán tu bắt đầu hành động, trong một cấm địa nọ, vị lão nhân đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi bỗng nghe thấy thanh âm hư ảnh vang lên trong đầu: “Chắc chắn là Tô Vũ! Hắn đến đây, đột phá… Nếu đúng là vậy… Đại sự không ổn!”
Lão nhân kia không rõ về Tô Vũ của vạn giới, chỉ cảm thấy ngưng trọng.
Còn hư ảnh thì cấp tốc phân tích: “Tô Vũ đã cấu kết với Tử Linh Chi Chủ, ắt hẳn sẽ tìm đến Văn Vương và Võ Vương! Hơn nữa, hắn nhất định sẽ giải cứu Văn Ngọc!”
Lão nhân truyền âm: “Vậy lần này hắn đến là vì cứu Văn Ngọc?”
“Không, không hẳn… Với tính cách của Tô Vũ, hắn sẽ bày mưu rồi mới hành động. Một khi đã ra tay, tất sẽ vượt quá sức tưởng tượng! Hãy nhớ lại những chuyện gần đây… Pháp và Văn Vương giao chiến, Tử Linh Chi Chủ đối phó Quang Minh Thánh Hổ… Sau đó, Tử Linh Chi Chủ đại chiến với Không, Văn Vương vẫn giao chiến với Pháp, chẳng mấy ai để ý…”
“Chẳng bao lâu sau, Quyền Thánh tam nhân ngã xuống, Hắc Nguyệt tan biến!”
“Nhân môn phái viện binh đến, toàn bộ đều tử vong hoặc biến mất…”
Hư ảnh không ngừng hồi tưởng những sự việc đã xảy ra, tiếp tục nói: “Trước đó, Tô Vũ không hề xuất hiện. Mãi đến khi Tử Linh Chi Chủ và Không giao chiến thực sự, Tô Vũ mới lộ diện, bất ngờ xông vào long vực, giết vài đầu Cự Long, thu hút sự chú ý của mọi người… Vậy ta hỏi ngươi, khi hắn đến, Pháp và Văn Vương còn đang giao chiến không?”
Lão nhân vội vàng nhớ lại, nhưng không tài nào nhớ ra!
Thật sự không nhớ ra!
Bởi vì trận chiến giữa Không và Tử Linh Chi Chủ gây ra động tĩnh quá lớn, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào đó, mà không ai để tâm đến Văn Vương và Pháp, vì bọn họ đã giao chiến quá nhiều lần rồi, ai còn buồn xem nữa.
“Ngươi hãy nhìn đám tu giả ở Vĩnh Sinh sơn kia xem…”
Hư ảnh nhắc nhở, lão nhân lập tức nhìn về phía Vĩnh Sinh sơn, nhưng không thấy gì khác thường. Lục mạch mạch chủ đều có mặt, còn về những kẻ dưới lục mạch, lão nhân chẳng thèm để ý.
Có vấn đề gì sao?
Lão nhân nhìn kỹ một hồi, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
Hư ảnh lại lên tiếng, giọng trầm ngâm: “Ngươi hãy chú ý quan sát thật kỹ, ánh mắt của bọn chúng đang nhìn vào đâu…”
Lão giả gật đầu, dồn hết tâm trí quan sát. Hắn không dại gì mà nhìn Pháp, bởi lẽ y vốn là một cường giả.
Mà đám lục mạch mạch chủ, cũng chẳng đáng vào đâu.
Sau một hồi quan sát tỉ mỉ, lão giả dường như phát hiện ra điều gì đó, vội nói: “Có chút… e ngại?”
Đúng vậy, chính là e ngại!
Thật kỳ quái chăng?
Không hề!
Mạch chủ e ngại Pháp, vốn dĩ cũng là chuyện thường tình.
“Không, không, không… Vấn đề nằm ở chỗ, lục đại mạch chủ cùng Pháp đã chung sống vô số tuế nguyệt, theo lý thường, sau ngần ấy thời gian, lẽ ra chỉ có kính sợ, sùng bái, khát vọng… E ngại ắt có, nhưng Pháp đâu phải hạng người thất thường, càng chẳng hề nghe nói y tàn sát thuộc hạ… Đã vậy, thuộc hạ sao lại e ngại?”
Giờ khắc này, sự e ngại ấy thực sự là một loại cảm xúc bất thường.
Hư ảnh thở dài một tiếng: “Không ổn rồi… Phải cẩn trọng hơn, cái tên Pháp này… liệu có thực sự là Pháp? Văn Ngọc, rốt cuộc đã thoát khốn hay chưa? Tô Vũ trong quãng thời gian đó, đã ở đâu?”
Lão giả giật mình kinh hãi: “Ý ngươi là… Pháp… có thể đã xảy ra chuyện, kẻ trước mắt này, chính là Văn Ngọc?”
Sao có thể?
Thậm chí có chút khó tin!
“Ta không dám chắc, nhưng nếu đối thủ của Pháp là Tô Vũ đến từ vạn giới… thì mọi chuyện đều có thể!”
Hư ảnh vội vàng nói: “Tô Vũ của vạn giới, sở trường nhất là mấy trò này, giỏi lấy nhỏ thắng lớn, giỏi bày mưu tính kế… Hắn tùy tiện mò tới tham gia cấm địa chi hội, là vô cùng nguy hiểm, nếu kẻ này chính là hắn, vậy giờ phút này hắn ắt hẳn biết rõ, việc hắn cùng Tử Linh Chi Chủ tới đây, là cực kỳ nguy hiểm!”
Nguy hiểm đến vậy, mà vẫn cứ tới!
Vậy thì đại diện cho điều gì?
Đại diện cho việc, hắn vẫn còn chuẩn bị.
Chuẩn bị gì?
Pháp, chính là Văn Ngọc!
Mà Văn Vương cùng Võ Vương, hẳn là vẫn còn sống, có lẽ đang ở bên ngoài tiếp ứng.
Nếu vậy, bớt đi một cường địch như Pháp, lại thêm việc mọi người không hề hay biết, một khi có biến cố… Đừng thấy phe Tô Vũ ít người, rất có thể sẽ gây ra đại họa!
Hư ảnh kia dường như chẳng màng đến sinh tử của đám cường giả Thiên Môn, nhưng hắn biết rõ, nếu cường giả Thiên Môn hao tổn quá nhiều, ắt sẽ sinh đại sự.
Thực lực vạn giới, tất sẽ tăng lên chóng mặt!
Lão giả kia bèn truyền âm, “Ngươi chẳng phải có chút liên hệ với Thiên Môn sao? Trước kia cũng từng giao thiệp với Pháp, nghĩ cách xác nhận thân phận của hắn đi.”
Năm xưa, Văn Ngọc bị dụ dỗ tiến vào lãnh địa của Pháp, việc này liên quan đến cả Thiên Môn lẫn Nhân Môn.
Mà hư ảnh, thực chất là một trong những hắc thủ giấu mặt.
Năm đó, các thế lực hiếm khi đạt được đồng thuận, quyết định đối phó, tiêu diệt cường giả vạn giới, đặc biệt là đám người các ngươi danh tiếng vang dội, để chuẩn bị cho những mưu tính sau này.
Hư ảnh, cũng là một kẻ tham dự vào kế hoạch đó.
Hư ảnh trầm ngâm một lát, “Ta với Pháp, chỉ từng cách không đối thoại một lần, với vị kia của Thiên Môn cũng vậy! Bất quá, muốn xác định thân phận của Pháp… cũng không phải việc khó! Dù Văn Ngọc cùng Pháp đồng chưởng thiên, nhưng nàng không phải Pháp, không thể nào biết hết mọi chuyện.”
Hư ảnh truyền âm dặn dò vài câu.
…
Giờ khắc này, đám tán tu dù không mấy tình nguyện, nhưng vẫn bắt đầu cái gọi là luận bàn… Thực tế chẳng khác nào một cuộc tàn sát. Đám tán tu ra tay vô cùng cẩn trọng, hễ không nắm chắc cơ hội, tuyệt không tùy tiện động thủ, nhưng một khi đã thấy sơ hở, ra tay vô cùng tàn độc!
Mà giờ khắc này, đám cấm địa chi chủ kia chỉ xem đây là một màn kịch, một món khai vị. Bọn hắn ung dung thưởng thức, thậm chí còn tán gẫu, chỉ khi nào có trận chiến thú vị, mới chịu liếc mắt nhìn qua, hứng chí thì buông vài lời bình phẩm.
Đây chính là thế giới sau cánh cửa, tàn khốc vô tình.
Và giờ khắc này, Văn Ngọc cũng đang dõi theo.
Chết nhiều thêm chút nữa đi!
Càng chết nhiều càng tốt!
Trong môn toàn là địch nhân!
Ngay lúc nàng đang xem tỷ võ, bỗng nhiên, một vị cấm địa chi chủ đứng bên ngoài cấm địa, khẽ cười nói, “Pháp, những năm qua, ngươi chẳng lẽ không hề kiềm chế Văn Ngọc sao?”
Văn Ngọc mỉm cười, “Cũng tàm tạm!”
Lão giả cười nói, “Vậy thì tốt, ta hiện tại có chút hiếu kỳ, trong Thời Gian Sách của Văn Ngọc, còn bao nhiêu lực lượng dương gian?”
“Rất nhiều, sao, ngươi có hứng thú?”
Văn Ngọc nở nụ cười, “Vội gì! Lần này ta triệu tập mọi người đến Vĩnh Sinh sơn, nếu bất đắc dĩ, ta tự nhiên sẽ nhờ mọi người ra tay giải quyết phiền toái này!”
Lão giả khẽ gật đầu, vừa cười nói, “Pháp, lần này thành công, ngươi vẫn là người được lợi nhiều nhất! Năm đó, Văn Ngọc tiến vào Thiên Môn, ta là kẻ đầu tiên chạm mặt nàng, kết quả ngươi, lại nhanh tay cướp mất, đợi ta muốn ra tay… Nàng đã đâm đầu vào cấm địa của ngươi rồi!”
Văn Ngọc ngẫm nghĩ, “Phải rồi nhỉ?”
Năm xưa, khi ta xông lầm vào Thiên Môn, kẻ đầu tiên ta gặp chính là lão già này sao?
Hình như là vậy!
Ta đã thoáng thấy qua, nhưng không để ý lắm.
Văn Ngọc khẽ cười, “Vận khí cả thôi!”
“Đâu chỉ là vận khí!”
Lão nhân thở dài, “Chủ yếu vẫn là thực lực! Lão phu còn định cướp đoạt, ai ngờ ngươi vừa tung ra Vạn Pháp Vực, đến ta còn thấy khó mà công phá…”
Văn Ngọc chỉ cười, không nói gì thêm. Chuyện này, nàng thật không rõ.
Khoảnh khắc nàng xông vào, đã bị Pháp trói buộc, những chuyện sau đó, nàng làm sao mà biết được?
Pháp và lão già kia đã xảy ra tranh chấp sao?
Ai mà biết!
Ngoài Pháp và lão nhân kia, chắc chẳng còn ai hay chăng?
Văn Ngọc mỉm cười, trong lòng chẳng hề bận tâm.
Lão nhân kia vẻ mặt bình thản, nhưng thâm tâm lại chấn động, “Không phải Pháp!”
Quả nhiên, đây không phải Pháp. Nếu không phải Pháp, vậy thì là… Văn Ngọc!
Ánh mắt lão nhân khẽ biến đổi. Những người khác không để ý lắm đến cuộc đối thoại của họ, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hàn huyên đôi câu cũng tốt, hiếm khi có dịp gặp mặt mà.
Từ xa, Thần Tổ cười nói, “Chú, năm xưa còn có chuyện này, sao chú không kể với cháu?”
“Chuyện nhỏ thôi mà!”
Chú!
Lúc này, Tô Vũ cũng đang quan sát xung quanh. Nghe Thần Tổ gọi đối phương như vậy, Tô Vũ mới vỡ lẽ, đây là một vị cấm địa chi chủ, trước đó hắn cũng đã đoán được, giờ thì xác định rồi.
Uổng Mạng Thành cấm địa chi chủ – Chú.
Cũng là một vị đỉnh cấp cường giả, nhưng lại vô cùng kín tiếng.
Nghe đồn thực lực của lão rất mạnh, có lẽ đã đạt đến 33 đạo, thậm chí 34 đạo. Nhưng có đúng là như vậy không thì khó mà biết, những cấm địa chi chủ này đã nhiều năm không ra tay, Tô Vũ cũng không rõ thực hư ra sao.
Kẻ này, cũng thuộc tầng giữa, đứng sau Tứ Đại Cường Giả đỉnh cấp, thực lực không hề kém cạnh Tiên Tổ bọn hắn.
Chỉ tiếc, hắn ẩn mình quá kỹ, trừ phi kẻ nào xông vào lãnh địa của hắn, bằng không, rất ít khi lộ diện.
Tô Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, giữ im lặng quan sát.
Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên: “Vớ vẩn! Chú, chẳng lẽ năm xưa ngươi gặp Văn Ngọc trước ta sao?”
Tô Vũ khựng lại, nhìn về phía người vừa nói. Kẻ này vốn lười nhấc mông khỏi địa bàn, vậy mà chủ động lên tiếng.
Một khắc sau, dưới ánh mắt cổ quái của Trù Yểu, Khung trên Thiên Khung sơn cười lạnh một tiếng: “Năm đó, rõ ràng lão tử là kẻ đầu tiên thấy nàng, chỉ là không thèm để ý thôi. Đến phiên ngươi lúc nào?”
Chú lập tức cười xòa: “Có lẽ Khung chủ mới là người đầu tiên thấy nàng.”
Tranh giành chuyện này để làm gì?
Hắn không muốn tranh cãi vô nghĩa với đối phương!
Khung hừ lạnh: “Vậy còn tạm được!”
Cái gì mà ngươi thấy đầu tiên?
Rõ ràng lão tử mới là kẻ đầu tiên thấy nữ nhân kia từ Thiên Môn rơi xuống… Đương nhiên, không phải hắn không quan tâm, chỉ là khi đó Thiên Môn thức tỉnh, hắn bận chạy đi xem Thiên Môn, nào rảnh để ý đến Chú.
…
Chú không nói gì thêm.
Tô Vũ lại có chút bất ngờ, chìm vào suy tư. Khung là người đầu tiên thấy Văn Ngọc bị Pháp giam cầm, Chú có lẽ chỉ thấy nàng sau Khung…
Bọn hắn giờ phút này tranh giành chuyện này, thật sự quá nhàm chán.
Những Cấm Địa Chi Chủ khác cũng cảm thấy vô vị.
Đương nhiên, Khung đã nói hắn gặp nàng đầu tiên, mọi người cũng chẳng tranh cãi làm gì.
Mà Tô Vũ, sau một hồi suy tư, bỗng giật mình. Trước đây hắn không để ý, nhưng Khung vừa nhắc đến, hắn bỗng nghĩ, tên Chú này… vô duyên vô cớ khơi mào chuyện này để làm gì?
Chỉ là tán gẫu sao?
Nếu Khung không mở miệng, Tô Vũ thật sự không quá để ý đến chuyện này, nhưng lúc này, hắn không khỏi liếc nhìn Chú một cái.
Mà Chú, cũng nhìn Tô Vũ, vẻ mặt lạnh nhạt, rồi nhanh chóng quay đi.
Tô Vũ không nói thêm lời nào, ý chí của hắn tiến vào trong Thiên Môn của mình. Lúc này, hai bóng người đang bị phong tỏa, Hắc Nguyệt hư ảnh đang chìm trong biển lửa.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên!
Tô Vũ mặc kệ, hắn nhìn sang Pháp, kẻ bị phong ấn mà từ nãy đến giờ vẫn im lặng.
Cảm nhận được ý chí của Tô Vũ tiến vào, Pháp mở mắt. Đại Đạo chi lực của hắn đã bị Tô Vũ đánh tan, vô số bản nguyên tan vỡ, giờ phút này chỉ còn sót lại chút tàn dư, nhưng hắn vẫn còn sống.
Đến mức này, hắn không dễ dàng gì cam tâm chết, còn sống là còn cơ hội lật bàn!
Cảm nhận được Tô Vũ tiến vào, hắn trừng mắt nhìn, không nói một lời.
Tô Vũ cười nhạt: “Thiên địa của ngươi đã bị Văn Ngọc nắm giữ, cấm địa chi hội hôm nay mở ra! Nhật Nguyệt từng nói, trong các cấm địa chi chủ có kẻ sẽ giúp ngươi… Nói cách khác, là người của Thiên Môn. Hiện tại có mười ba vị cấm địa chi chủ, ai là đồ đệ của Thiên Môn? Theo ta biết, Thiên Môn có tám bộ trưởng, vài vị đồ đệ… Ngươi là một trong số đó, những đồ đệ khác đâu?”
“Không rõ, đã nhiều năm chưa từng trở về!”
Pháp nhàn nhạt đáp.
Tô Vũ gật đầu, lại hỏi: “Ngươi thật không biết thượng cấp liên lạc với Hắc Nguyệt là ai?”
“Không rõ, chỉ là hợp tác, ai rảnh quan tâm đối phương là ai?”
Pháp bình tĩnh nói: “Chỉ là hợp tác thôi, hơn nữa năm đó ta chỉ nghe theo Thủy Tổ triệu hoán, việc hợp tác cụ thể không phải do ta quyết định, làm sao biết được?”
Việc dẫn dụ Văn Ngọc đến không chỉ do một mình Thiên Môn làm, mà là hợp tác với Nhân Môn.
“Vậy Văn Ngọc vừa đến đã bị ngươi bắt?”
“Coi như vậy đi!”
Pháp nhàn nhạt đáp.
Tô Vũ nhíu mày: “Vừa đến đã bị ngươi bắt? Không ai tranh giành? Vậy tại sao Khung nói hắn nhường cho ngươi?”
“Khung?”
Pháp cười nhạt: “Cũng coi như vậy đi! Khi Văn Ngọc vừa tiến vào, khoảng cách của hắn và ta với Văn Ngọc không khác nhau là mấy, nhưng lúc đó Thủy Tổ thức tỉnh… Hắn cho rằng Thiên Môn mở, nên chạy ngay đến chỗ Thủy Tổ.”
Ra là vậy!
Với Pháp mà nói, đây chẳng phải bí mật gì, chỉ là Tô Vũ hỏi đến nên hắn thấy hơi kỳ lạ.
Chuyện nhỏ thôi mà!
Khung thế mà còn nhắc đến chuyện này?
“Khung, thật sự là chán chết đi được!”
Tô Vũ cười nhạt, “Khung bảo rằng, hắn cố ý nhường ngươi, nên ta đến nghiệm chứng xem sao.”
“Cố ý?”
Pháp khẽ cười, “Chỉ là hắn tự mình ngộ nhận thôi. Khung người này tuy mạnh, nhưng có một chỗ thiếu sót, quá mức tự ái. Đừng trái ý hắn, hắn muốn nói sao thì cứ để hắn nói vậy đi!”
“Cũng phải!”
Tô Vũ gật đầu, ý chí liền muốn tan biến. Pháp thấy hắn sắp rời đi, hơi nhíu mày hỏi, “Ta còn có cơ hội sống sót chăng?”
“Khó nói!”
Tô Vũ bỏ lại một câu, nhanh chóng tan biến.
Pháp cũng không nói thêm gì, liếc nhìn Hắc Nguyệt đang bị thiêu đốt ở đằng xa. Hắc Nguyệt sớm đã suy yếu đến cực điểm. Pháp thấy vậy, nhắm mắt làm ngơ. Một vài việc, hắn không ngại nói ra, để tránh kẻ khác phải chịu tra tấn như Hắc Nguyệt.
…
Giờ phút này, ý chí của Tô Vũ khôi phục tỉnh táo.
Nhưng trong lòng hắn lại có chút rung động.
Chú, dường như không tham gia vào những việc kia, vậy vì sao lại nói như vậy, bảo rằng hắn trước kia đã gặp Văn Ngọc?
“Thăm dò?”
Trong lòng Tô Vũ hơi chấn động, thăm dò… Vì sao phải thăm dò?
Người thường, lúc này sẽ ít ai nghĩ Pháp là giả mạo chứ?
Một vị cấm địa chi chủ, nói tan biến là tan biến, ai mà tin được?
Văn Ngọc ngụy trang Pháp, kỳ thực vẫn rất giống!
Huống chi, thiên địa là giống nhau, Văn Ngọc trước đó cùng Pháp đều xem như một thể tồn tại, cho nên việc ngụy trang cũng không gặp vấn đề gì lớn lao.
“Cổ quái!”
Từng suy nghĩ hiện lên, chẳng lẽ Chú kia không biết Pháp là giả hay sao?
Vậy hắn dựa vào đâu để phán đoán?
Trực giác ư?
Vẫn là phát hiện ra điều gì sao?
Giờ khắc này, cảm giác bị nhòm ngó lại lần nữa xuất hiện. Kiếp nạn đại đạo của Tô Vũ khẽ rung động, hắn nhắm mắt, trầm ngâm không nói. Có kẻ đang nhìn chằm chằm vào ta, thậm chí còn tạo ra một chút cảm giác nguy hiểm!
Là người của Thiên Môn, hay là Nhân Môn?
Chú đang hoài nghi, mình bị người nhìn trộm…
Cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng.
Không thể nào a?
Kế hoạch của lão tử mới bắt đầu, đã bại lộ rồi sao?
Thật khiến người ta hoài nghi, nguyên nhân lớn nhất có lẽ nằm ở một điểm… thân phận của mình bại lộ, dẫn đến phản ứng dây chuyền, bị người nghi ngờ.
“Thân phận của ta… Trong Thiên Môn, gần như không ai biết ta tồn tại!”
“Nhân Môn… Nhân Môn có sao?”
Nhân Môn có khả năng!
Nếu Chu Tắc là người của Nhân Môn, vậy sau lưng hắn có thể còn có người khác, hoặc giả, Chu Tắc bản thân chính là ý chí của ai đó giáng xuống. Vậy sau lưng hắn chắc chắn có một vị cường giả, và đối phương có thể cũng có quân cờ ở đây… Khả năng này, thông qua Nhân Môn làm trung chuyển, nắm được một chút tin tức của mình.
“Khả năng sao?”
“Chẳng lẽ tên Chú này, chính là quân cờ của Nhân Môn? 33 hoặc 34 đạo lực lượng, cũng là một tồn tại cực mạnh!”
Từng ý nghĩ hiện lên trong đầu Tô Vũ.
…
Cùng lúc đó, Chú cũng đang truyền âm cho hư ảnh: “Pháp là giả! Rất có thể là Văn Ngọc ngụy trang!”
Hiện tại vạch trần Văn Ngọc bọn hắn sao?
Giả sao?
Giờ phút này, hư ảnh cũng đang nhanh chóng phán đoán.
Chú cho dù vạch trần, thứ nhất, mọi người chưa hẳn tin.
Thứ hai, dù tin, cũng chưa chắc có thể lập tức quyết định đối phó bọn chúng.
Nhưng bất kể thế nào, không thể bỏ mặc làm ngơ!
Sau một khắc suy tư, hư ảnh quyết định, cấp tốc truyền âm: “Nhất định phải vạch trần thân phận của bọn chúng! Dù cho cường giả Thiên Môn cùng bọn chúng lưỡng bại câu thương là tốt nhất… nhưng nếu Tô Vũ ở đó, có lẽ sẽ thừa cơ đục nước béo cò, ngược lại làm mạnh thêm thế lực Vạn Giới!”
Hắn suy nghĩ liên miên, lại nói: “Bọn chúng bày ra ván cờ này, ta thấy mục tiêu chỉ sợ không nhỏ, thậm chí có ý chiếm lấy toàn bộ quyền lãnh đạo Thiên Môn!”
Hắn nói nhanh như chớp, Chú cũng không ngừng suy tư theo.
…
Cùng thời khắc đó, Tô Vũ cũng đang miệt mài suy nghĩ.
Bại lộ sao?
Khó đoán!
Nhưng nếu bại lộ, vậy thì phiền phức lớn.
Trong đầu hắn vô số ý niệm chợt lóe, một khắc sau, Tô Vũ đột nhiên quát lớn một tiếng: “Pháp!”
Từ xa, Văn Ngọc hướng hắn nhìn lại, có chuyện gì?
Tử Linh Chi Chủ cũng ngạc nhiên, ngươi lại muốn giở trò gì đây?
Mà Chú, cũng vội vàng hướng Tô Vũ dồn ánh mắt.
Hắn đang muốn nghĩ cách vạch trần thân phận Tô Vũ!
Ngay vào thời khắc này, ánh mắt Tô Vũ bỗng biến đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự là Pháp sao?”
Bốn phía mọi người đều giật mình!
Văn Ngọc cũng kinh hãi, lạnh giọng hỏi: “Ý gì?”
Tô Vũ nhíu mày: “Ngươi thật sự là Pháp?”
Văn Ngọc lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nói gì? Bản tọa chẳng lẽ là giả hay sao?”
Văn Ngọc trong lòng thầm mắng, ngươi làm cái trò gì vậy?
Đương nhiên, nàng cũng hoài nghi, có phải đã xảy ra vấn đề gì không, bằng không, Tô Vũ vô duyên vô cớ chất vấn nàng làm gì?
Mọi người đều không nghi ngờ, ngươi lại là kẻ đầu tiên nghi ngờ… Không phải xảy ra vấn đề, thì là Tô Vũ có bệnh!
Tô Vũ lạnh lùng nói: “Mọi người đều biết, lần này ta đến đây, chính là vì Văn Ngọc, vì Thời Gian Thư! Dựa theo lời đồn, dựa theo chính lời ngươi giải thích, ngươi không có thôn phệ Văn Ngọc, cũng không chiếm lấy Thời Gian Thư…”
“Thì sao?”
Tô Vũ nghiến răng ken két, giọng căm hờn: “Vậy ngươi mau nói cho ta biết, vì sao thiên địa khí tức của ngươi lại bất thường như vậy?”
Tô Vũ cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao găm: “Kẻ khác có thể không nhận ra, nhưng ngươi nghĩ che mắt được ta sao? Thiên địa của ngươi… không đúng! Chúng ta tu luyện, mở Thiên, đều dựa vào thiên địa Âm Phủ, Đại Đạo Âm Phủ… Nhưng thiên địa của ngươi, giờ phút này dương khí lại nồng đậm đến cực điểm… Ta cũng là Khai Thiên giả, ngươi cho rằng có thể qua mắt được ta sao? Hay là… Văn Ngọc đã bị ngươi thôn phệ rồi? Hay là… Ngươi căn bản không phải Pháp, mà chính là Văn Ngọc biến thành!”
Ầm!
Bốn phía, đám đông chấn động kinh hoàng!
Mấy vị Cấm địa chi chủ cũng ngơ ngác, hắn… là Văn Ngọc sao?
Sao có thể như vậy!
Ngay cả Văn Ngọc cũng ngây người, thầm kêu trong lòng: “Mẹ kiếp, ngươi định làm cái quái gì vậy?”
Mà Chú, nãy giờ vẫn luôn thao thao bất tuyệt, giờ phút này bỗng nhiên câm như hến. Hắn đột nhiên cảm thấy… mình không biết phải làm sao cho phải, trong lòng rối bời. Hư ảnh kia từng nói Tô Vũ là Vạn Giới Tô Vũ, cùng một bọn với Văn Ngọc.
Nhưng lúc này, không ai còn nghi ngờ thân phận của Văn Ngọc nữa, mà Tô Vũ… lại tự mình vạch trần hắn sao?
Hắn bị điên rồi à?
Trong khoảnh khắc, Chú cũng cảm thấy có chút quái dị: “Hắn thực sự là Vạn Giới Tô Vũ sao?”
Ngươi đang đùa ta đấy à?
Ta thật sự không dám tin mà!
“Trừ hắn ra, ai còn có thể tùy tiện Khai Thiên như vậy… Chắc chắn tám chín phần mười là hắn rồi…”
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán, từ xa truyền đến một cỗ Thiên Địa Chi Lực dao động. Không ít Cấm địa chi chủ vội vàng hướng bên kia nhìn lại. Thiên Khung sơn chủ lại không mấy để ý, thấy mọi người đều dồn sự chú ý về phía đó, liền cười nói: “Không có gì đáng xem đâu, chỉ là một Khai Thiên giả từ Vạn Giới đến, đang quanh quẩn ở đó thôi. Hắn đã đi đi lại lại nhiều lần rồi, hình như đang dây dưa với Thiên Môn.”
Mọi người giật mình, cũng có người biết chút ít. Thạch, kẻ nãy giờ vẫn im lặng, thản nhiên lên tiếng: “Bản tọa hai ngày trước cũng đã đến quan sát một lần, nghe nói hắn cũng tên là Tô Vũ, là cường giả từ Vạn Giới… Một Khai Thiên giả, thiên địa khai mở cũng không hề yếu, xem ra Vạn Giới cũng đã xuất hiện vài vị Khai Thiên giả rồi!”
Không cũng lạnh lùng tiếp lời: “Bản tọa cũng từng quan sát qua, hắn đang cố gắng thẩm thấu vào Võ Hoàng Thiên Môn… Trước đây nghe nói ở Vạn Giới cũng có một Tô Vũ… Chẳng lẽ chính là người này sao?”
Nói xong, Không cũng không mấy để ý đến bên kia nữa: “Có Thiên Môn ở đó, hắn không vào được đâu! Vấn đề là ở chỗ này…”
Hắn nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt lạnh lẽo: “Vừa rồi, ngươi có ý gì?”
…
Giờ phút này, Chú lại càng thêm bối rối.
Hắn vội vàng truyền âm: “Rốt cuộc là có ý gì?”
Vạn Giới Tô Vũ đang ở bên kia sao?
“Thật kỳ lạ!” Tô Vũ thầm nghĩ. “Cái quỷ gì thế này?”
Ảo ảnh kia đánh giá sai rồi!
Ảo ảnh cũng ngẩn người, nhất thời không biết nói gì, vội vàng đáp: “Văn Vương Khai Thiên, Nhân Hoàng cũng Khai Thiên… Nhưng Thiên Môn của Nhân Hoàng vẫn luôn ở đây, ta cảm nhận được, hắn thậm chí còn đang rình mò… Còn lại chính là Tô Vũ…”
Hai cái Tô Vũ ư?
Khai Thiên giả không thể mọc ra như nấm được!
Nếu bên kia xuất hiện một Khai Thiên giả, hơn nữa không phải chuyện ngày một ngày hai, không phải bây giờ mới xuất hiện, Thiên Khung bọn họ đều biết, vậy nghĩa là bọn hắn đã đi dò xét rồi. Vài vị tồn tại đỉnh cấp, không thể nào phán đoán sai liệu đó có phải là Thiên Địa Chi Lực hay không.
Ảo ảnh lập tức choáng váng. “Ta phán đoán sai rồi ư? Tô Vũ ở đây, thật sự là cháu trai của Tử Linh Chi Chủ?”
Chú cũng thầm mắng một tiếng. “Rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?”
Tình hình hiện tại khiến hắn không biết phải làm sao. Dù Tô Vũ ở đây có phải là Tô Vũ của vạn giới hay không, thì hắn vẫn là địch nhân. Nhưng nếu là người của vạn giới, hắn sẽ cùng phe với Văn Vương. Còn nếu không… vậy có nghĩa Tô Vũ này có vấn đề, bọn hắn không cùng một bọn!
Việc có cùng một bọn hay không, ảnh hưởng rất lớn.
Lúc này, Tô Vũ chợt hiểu ra. Trước đó Văn Vương đã nói, Nhân Hoàng có thể cho Thư Linh tiến vào. Vậy người phụ trách việc này, rất có thể là Lam Thiên. Lam Thiên đang mạo danh hắn ư?
Hắn không hề nhận được tin tức gì. Xem ra, Thiên Khung sơn chủ ở gần đây đều biết, và đã phong tỏa tin tức.
Nói cách khác, hiện tại có hai Tô Vũ!
Tô Vũ nhanh chóng phán đoán, hiếu kỳ liếc nhìn vào chỗ sâu, cười nói: “Tên Tô Vũ nổi tiếng đến vậy sao? Nhưng ai mang cái tên này đều là thiên tài cả. Đối phương cũng Khai Thiên rồi ư? Thật thú vị!”
Nói xong, hắn không nói thêm gì về chuyện này, mà nhìn Văn Ngọc, cười đầy ẩn ý: “Văn Ngọc, là ngươi làm đúng không?”
Văn Ngọc lạnh lùng nói: “Ngươi muốn gây sự, chia rẽ chúng ta ư?”
Khí tức của Văn Ngọc bùng nổ: “Ta vốn không nghĩ nhanh như vậy đã phải bước vào giai đoạn tiếp theo, nhưng ngươi đang tự tìm đường chết đấy à? Ngươi và Tử Linh Chi Chủ đều là người dương gian, đều đáng chết! Có phải ngươi biết mình chắc chắn phải chết, nên giờ muốn ly gián chúng ta?”
Tô Vũ cười khẩy: “Đừng dùng chiêu này! Ngươi chính là Văn Ngọc… Hoặc là, ngươi đã thôn phệ Văn Ngọc, ngươi đang lừa gạt mọi người! Ngươi chắc chắn có vấn đề! Pháp cũng vậy, Văn Ngọc cũng vậy… Ta chắc chắn ngươi có vấn đề! Đừng tưởng ta không biết lai lịch của ngươi. Nếu ngươi là Pháp… vậy có nghĩa ngươi có mục đích gì đó, cố ý ngụy trang, không nói cho mọi người biết ngươi đã thôn phệ Văn Ngọc!”
Tô Vũ vội vàng nói: “Chẳng lẽ… Thiên Môn, vị Thủy Tổ của các ngươi muốn động thủ?”
Tô Vũ cảnh giác nhìn xung quanh, nhìn những cấm địa chi chủ kia, cười lạnh một tiếng: “Có lẽ, trong chúng ta, có vài người là đồ đệ của Thiên Môn đấy! Thánh địa Nhân đạo của các ngươi, muốn làm gì?”
“Hoặc là… ngươi, Văn Ngọc, muốn làm gì?”
Tô Vũ có chút phát điên, nghiến răng nghiến lợi: “Ta chỉ muốn Thời Gian sách! Giờ ta lại không cảm nhận được loại sức mạnh vạn đạo gợn sóng đó nữa. Ngươi tưởng ta không hiểu ư? Ta đã theo dõi các ngươi không phải một hai ngày rồi. Pháp cũng vậy, Văn Ngọc cũng vậy, ngươi nói cho ta biết, Thời Gian sách có phải không còn nữa không?”
Một khắc sau, Tô Vũ bỗng nhiên lao thẳng về phía Vĩnh Sinh sơn!
Bốn phía, đám cấm địa chi chủ khẽ động thần sắc, nhưng không ai ra tay, cũng chẳng một lời lên tiếng.
Dù cho là Chú, giờ phút này cũng chỉ lặng lẽ quan sát.
“Oanh!”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ngay sau đó, Tô Vũ cấp tốc lướt đi, trong tay lại túm lấy một người. Hắn chớp nhoáng nhập vào sau lưng tứ đại cấm địa, nhanh như cắt, tóm gọn một vị nhất đẳng cảnh, “Bịch” một tiếng, bóp nát thân thể đối phương. Tô Vũ lạnh lùng quát: “Nói cho ta biết, Vĩnh Sinh sơn gần đây có biến động gì?”
Tên nhất đẳng cảnh bị bắt kia mặt mày tái mét, kinh hoàng tột độ, vội vàng hướng Văn Ngọc cầu cứu. Văn Ngọc có chút phẫn nộ, vừa định mở miệng, thì một thanh âm hư vô vọng lại vang lên: “Nghe hắn nói xem sao, Pháp, một kẻ 16 đạo mà thôi, nóng nảy cái gì?”
Nghe được lời này, gã cường giả 16 đạo kia lập tức kinh hồn bạt vía, lại bị Tô Vũ bóp nát thân xác, vội vàng lắp bắp: “Đại… đại nhân tha mạng! Ta không biết gì cả… Không, ta… ta chỉ biết, Pháp chủ trước đó liên hệ một đám cường giả, đánh tan Văn Ngọc cùng Võ Vương… Sau đó phong ấn bọn họ. Ngoài ra, ta không biết gì hết… Thật sự không biết… Không, ta còn biết, Quyền Thánh và mấy vị đại nhân đã đầu phục Nhân Môn, nhưng Pháp chủ bỗng dưng trở mặt, kích sát bọn họ…”
“Oanh!”
Từng đạo khí tức bùng nổ, sắc mặt của các cấm địa chi chủ đồng loạt biến đổi!
Văn Ngọc và Võ Vương đều bị đánh tan, phong ấn ư?
Vậy thì Pháp kia, rốt cuộc là thôn phệ Văn Ngọc, hay là chuyện gì khác?
Hắn lại vì sao trở mặt, giết hại người của Nhân Môn?
Giờ khắc này, những người khác đều chấn động không thôi, đến cùng là chuyện quỷ quái gì?
Và ngay lúc đó, Vĩnh Sinh sơn cấp tốc phong bế, thanh âm của Văn Ngọc vọng ra, mang theo vẻ phẫn nộ: “Tên Tô Vũ này, không phải người tốt! Hắn nói gì các ngươi cũng tin sao? Tên phản đồ kia là người của Tô Vũ, trà trộn vào Vĩnh Sinh sơn ta, cố ý ly gián ta! Chư vị, các ngươi muốn làm gì?”
Đến bước này, cục diện lập tức trở nên khó bề phân biệt!
Từng vị cường giả, ánh mắt biến ảo khôn lường.
Giờ phút này, Thiên Khung sơn chủ cũng thản nhiên nói: “Ngươi rốt cuộc là Pháp hay là Văn Ngọc? Nếu là Pháp… Có phải lão già kia muốn làm gì đó, một mẻ hốt gọn chúng ta?”
“Nếu là Văn Ngọc, giết Pháp xong không trốn còn ở lại đây với chúng ta… Có phải có âm mưu gì?”
Giờ khắc này, thân phận của Văn Ngọc, cũng trở thành điểm mấu chốt mà mọi người quan tâm!
Về phần Tô Vũ, kẻ vạch trần nàng kia, tất cả mọi người không để ý đến, bởi vì Tô Vũ đang vô cùng phẫn nộ, mục tiêu của hắn là Thời Gian Thư, giờ phút này phát hiện Thời Gian Thư không có ở đây, không vạch trần mới là lạ!
Mà Tô Vũ, hoàn toàn chính xác là vô cùng phẫn nộ, giận không kềm được, một chưởng bóp nát vị cường giả kia, Đại Đạo bị thiên địa thôn phệ. Hắn mang theo âm lãnh và phẫn nộ chi ý: “Ta mặc kệ ngươi là ai! Vô luận là Văn Ngọc hay là Pháp, đem vật của ta trả lại! Bằng không… hôm nay nhất định ta đạp phá ngươi Vĩnh Sinh sơn!”
“… ”
Trong Vĩnh Sinh sơn, Văn Ngọc đã nhanh chóng muốn rụng hết tóc!
Này… không nằm trong kế hoạch của ta!
Thế nhưng, nàng biết, ắt hẳn có biến cố gì đó nên Tô Vũ mới làm vậy, có thể là… có thể là ngươi bảo ta phải tiếp lời thế nào đây?
Mà Tô Vũ, lúc này đảo mắt nhìn bốn phía, giọng điệu âm lãnh: “Nếu hắn là Pháp, bốn phía chắc chắn có người của Thiên Môn! Là ai, ta nghĩ chính hắn đã tính toán sẵn! Nếu hắn là Văn Ngọc… dám ở đây nán lại không đi, bốn phía nhất định có kẻ thông đồng với vạn giới! Mà kẻ thông đồng với vạn giới…”
Hắn ngước nhìn Khung, lạnh lùng nói: “Ta không nói Khung chủ, thế nhưng, nếu không phải Khung chủ, kẻ nào còn có thể thông đồng với vạn giới… vậy hẳn là người của Nhân môn!”
Tô Vũ quát lạnh: “Cái thứ chó má Thiên Môn thời đại, sớm đã thành cái rây rồi! Trong đám cấm địa chi chủ ở đây, chắc chắn có đồng minh của hắn!”
Giờ phút này, Chú khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: “Tô Vũ, vậy sao không thể là các ngươi cấu kết với Văn Ngọc?”
Tô Vũ đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn!”
Ngay cả Thiên Khung Chi Chủ cũng nhịn không được mà mắng: “Quả thật ngu xuẩn, nếu hắn cấu kết với Văn Ngọc, còn cần vạch trần Văn Ngọc làm gì?”
“… ”
Chú trong lòng khẽ động, hư ảnh cũng hơi rung một chút, vội vàng truyền âm cho Chú: “Hắn… cố ý làm ngược?”
Không quá chắc chắn!
Chẳng lẽ nói, Tô Vũ sớm đã cảm giác được gì đó, thay vì bị người ngoài vạch trần, không bằng tự hắn vạch trần ra, như vậy, nhìn tình hình hiện tại sẽ biết, cho dù kẻ kia là Văn Ngọc, ai mà tin được Tô Vũ lại là đồng bọn của ả?
Nếu Tô Vũ là đồng bọn, ai ai cũng không thể nghĩ ra, hắn vì sao lại vạch trần đối phương?
Rảnh rỗi sinh nông nổi à?
Hay là muốn hại chết Văn Ngọc?
Hư ảnh lúc này hết sức đau đầu, bởi vì lại xuất hiện thêm một Tô Vũ, khiến hắn nhất thời không thể đánh giá rõ tình hình.
…
Nơi càng xa xôi.
Tử Linh Chi Chủ kỳ thật cũng có chút mộng mị.
Hiện tại tình huống thế nào, hắn cũng có chút không hiểu rõ nổi.
Văn Ngọc ẩn giấu tốt như vậy, ngươi sao lại đem phơi bày ra?
Mà Tô Vũ, từng chữ nói ra, nghiến răng nghiến lợi: “Hắn là Pháp cũng tốt, là Văn Ngọc cũng tốt, đều không có ý tốt! Mọi người hợp sức giết hắn! Nếu có người của hắn, nhất định sẽ nhảy ra, một vị cấm địa chi chủ không phải dễ dàng bồi dưỡng như vậy! Ta chỉ cần một chút Thiên Địa Chi Lực, hoàn thiện thiên địa của ta!”
Hắn thấy mọi người im lặng, có chút âm trầm: “Vậy ta và tổ phụ ta ra tay… Các ngươi chỉ cần không ra tay với chúng ta… vậy cũng được!”
Giờ phút này, Văn Ngọc giận dữ quát lớn: “Chớ để hắn lừa gạt! Lần tụ hội này, diệt trừ bọn chúng mới là trọng yếu nhất! Nếu các ngươi khoanh tay đứng nhìn ta bị giết, mưu đồ của hắn ắt thành!”
Tô Vũ cười lạnh lùng: “Hừ, ngươi không nhận đúng không? Được thôi, ngươi cứ việc lôi Văn Ngọc và Võ Vương ra đây, trong thiên địa của ngươi ấy, không cần ngươi giao nộp, chỉ cần bày ra cho mọi người chiêm ngưỡng, ta lập tức thừa nhận, ta quả thật vì giết ngươi mà giăng bẫy hãm hại!”
Tô Vũ khinh miệt hừ một tiếng: “Ngươi có khả năng lấy ra người sao? Võ Vương ư? Chỉ sợ Võ Vương đã sớm bị ngươi bí mật thả đi rồi, còn dám nhắc đến Võ Vương!”
Văn Ngọc giận tím mặt: “Ti tiện! Võ Vương vốn là kẻ địch của ta, ta bắt được hắn, đương nhiên phải tru diệt!”
“Buồn cười!” Tô Vũ chế giễu: “Ngươi giết Võ Vương, Văn Vương đã sớm phát cuồng lên rồi, lẽ nào lại im hơi lặng tiếng thế này? Ngươi có muốn nói luôn rằng, Văn Vương cũng bị ngươi hạ sát không?”
“…”
Bốn phía, các vị cấm địa chi chủ đều lộ vẻ mặt khác thường.
Đúng vậy!
Võ Vương đâu rồi?
…
Mà giờ khắc này, Thiên Khung sơn chủ thực ra cũng có chút ngơ ngác, truyền âm hỏi hư ảnh bên cạnh: “Rốt cuộc đây là muội muội của huynh đệ ngươi, hay là Pháp? Còn nữa, ta trước đó cảm nhận được tam trọng thiên xông Thiên Môn… Trọng cuối cùng chẳng phải là Tô Vũ này sao?”
Lúc trước hắn cũng hoài nghi Tô Vũ, nhưng sau lại lại xuất hiện một cái Tô Vũ khai thiên địa, rồi hiện tại Tô Vũ này lại còn bị nghi là Pháp hoặc Văn Ngọc… Đại gia, sao lại phức tạp đến vậy chứ!
Hắn thật muốn nhất kiếm chém chết hết cho xong!
Nhân Hoàng lại có chút suy đoán, không để ý đến những chuyện đó, truyền âm nói: “Ngươi quản bọn chúng thế nào? Mục tiêu của ngươi bây giờ là tìm ra kẻ của Nhân Môn! Nhất kiếm chém chết! Ép Hồng Thiên phải lộ diện!”
Cũng phải!
Ta quản bọn chúng làm gì, tìm người của Nhân Môn mới là việc chính!
Hắn đảo mắt nhìn quanh, ai là người phát ngôn của Nhân Môn đây?
Nhân Hoàng cũng cấp tốc phán đoán, Tô Vũ vì sao đột nhiên phản bội, lúc trước còn đang diễn kịch, sau đó nói trở mặt liền trở mặt… Thời cơ trở mặt là khi nào?
Chú!
Chú cùng Văn Ngọc hàn huyên vài câu, hắn liền trở mặt.
Vậy Chú trước đó, đã có vấn đề rồi.
Chú, nếu không phải người của Thiên Môn, thì chính là người của Nhân Môn, trước đó, là cố ý thăm dò Pháp, bởi vì Thiên Môn có thể biết chuyện Pháp gặp nạn, Nhân Môn, có lẽ Nhân Môn đã truyền một ít tin tức liên quan đến Tô Vũ, để bọn chúng nảy sinh nghi ngờ.
Thế cục rối ren!
“Đã loạn, vậy thì để nó thêm chút loạn!”
Nghĩ đến đây, Nhân Hoàng liền truyền âm: “Ta biết ai là kẻ thuộc Nhân Môn, ngươi tin không?”
“Ngươi?”
Khung có chút cạn lời, lão tử còn chẳng phát hiện ra, ngươi thì hay rồi?
“Tin hay không tùy ngươi! Chú, tên kia có vấn đề… Ta không dám chắc hắn là sứ giả của Nhân Môn, nhưng nếu không phải, thì chắc chắn là đệ tử của Thiên Môn… Điểm này, ta dám đoan chắc trăm phần trăm, có dám cược không?”
“Cược? Ta không hứng thú!”
“Thật ra, thăm dò ra cũng đơn giản thôi…”
Nhân Hoàng vội nói: “Đằng nào hiện tại cũng đang rối tung cả lên, ngươi cứ tặng hắn một kiếm, tiện thể hô to một tiếng ‘Sứ giả Nhân Môn’ chắc chắn hắn phải chết. Nếu hắn lộ ra thân phận, ắt sẽ có chút phản ứng!”
Khung càng thêm cạn lời, “Ngươi xúi ta giết người vô tội đấy à?”
“Tùy ngươi thôi, tin hay không tùy. Ngươi muốn lấy lại bản thể thì đừng có lề mề như thế, ta thấy ngươi đừng hòng mà lấy lại được!”
Khung im lặng, liếc nhìn Chú một cái. Chú có vấn đề sao?
Giờ khắc này, tràng diện vô cùng hỗn loạn!