Chương 832: Quá Khứ thân | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025
Năm hắn sáu tuổi, vậy mà có một kẻ, một cường giả chí thượng, đi theo phụ thân hắn.
Không thể nhìn thẳng!
Cực kỳ cường hãn tồn tại!
Tô Vũ bố trí đại trận, phong tỏa hết thảy, nắm lấy mấy người, chậm rãi phiêu hướng nhà mình. Hắn đưa lưng về phía cảnh tượng kia, không dám dùng mắt nhìn, để tránh bị phát hiện, cắt ngang ký ức.
Đối với những điều này, Tô Vũ cũng coi như quen thuộc…
Trong ký ức, chỉ cần ta không nhìn kỹ, không cẩn thận tra xét, đối phương cách tận mười sáu năm, rất khó phát hiện ra ta.
Phiêu lạc đến trong nhà, Tô Vũ lưng đối diện với chính mình lúc nhỏ, lưng đối diện với phụ thân, lưng đối diện với cái hư ảnh kia. Giờ phút này, trong phòng có Tô Vũ cùng đám người, có cả hư ảnh kia, còn có Tô Long.
Tô Long đang cùng Tiểu Tô Vũ trò chuyện, tâm tình có vẻ rất tốt, cười ha hả: “Phát tài rồi!”
“Cha, nhặt được tiền hả?”
“Không sai biệt lắm!”
Tô Long cười không ngớt: “Dù sao là phát tài! Tử nhi, cho con xem cái này, đừng cho ai khác xem… Xem này, đây là cha con nhặt được, một quyển sách! Kim Thư!”
“Biết Kim Thư là gì không? Dám dùng Kim Thư, đặt ở thời xa xưa, đều là đại nhân vật dùng… Đặt ở hiện tại, dù bán hoàng kim cũng phát tài, ta quý trọng lắm, tìm cơ hội bán đi… Vậy là kiếm đậm rồi!”
“Nhưng phải cẩn thận một chút, kẻo có người thấy lợi mà nổi lòng tham, vậy thì phiền toái, dù sao đây là bảo bối!”
“Chỉ là mở không ra, không biết là đúc thành hình dáng quyển sách, hay là ta không có cách nào mở ra… Cái đồ chơi này, khéo lại là chí bảo tu đạo gì đó…”
“…”
Tô Long thao thao bất tuyệt, xem ra tâm tình rất tốt, Tô Vũ phán đoán, có lẽ phụ thân thật sự vô tình nhặt được.
Thế nhưng, Tô Vũ càng cảm nhận được, Thời Gian Thư kia cực kỳ cường hãn, mà Tô Long hoàn toàn không cảm nhận được, có lẽ… là do hư ảnh kia phong ấn, ngăn trở khí tức của Thời Gian Thư.
Thời Gian Thư, không phải là đã cạn kiệt năng lượng!
Mà là vẫn còn năng lượng, nhưng bị người phong ấn, nên mới bị người thường nhặt được.
“Vì sao lại là phụ thân ta?”
Tô Vũ nghi hoặc, hư ảnh kia, rốt cuộc là dạng tồn tại gì?
Tại sao lại để phụ thân ta nhặt được bảo vật?
Phụ thân ta, cũng không có gì đặc biệt, đây là nhắm vào cha ta, hay là nhắm vào ta?
Nhưng cho dù là nhắm vào ta, lúc đó ta cũng đâu có gì đặc biệt đâu?
Từng mối nghi hoặc, cứ thế hiện lên trong đầu Tô Vũ.
Thời Gian Sách này, rốt cuộc là do Thời Gian Sư truyền thừa mà đến, hay là do hư ảnh kia cưỡng ép ban cho ta? Hoặc giả, còn có nguyên nhân nào khác chăng?
Chính sự tồn tại của nó đã giúp Tô Vũ tích lũy được cơ sở ban đầu vững chắc, bằng không, với tình hình lúc đó, ta khó lòng có thể đạt tới trình độ như ngày hôm nay.
Mà hư ảnh kia, từ đầu đến cuối vẫn lặng im không nói.
Về phần Tô Long, rất nhanh đã chuẩn bị xong một bữa cơm cho nhi tử.
Tô Vũ không trực tiếp nhìn, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh, trong đầu tự nhiên hiện ra cảnh tượng đó, đồng thời thấy được bóng dáng hư ảnh vẫn luôn theo sát phía sau phụ thân.
Trong tình huống như vậy, sau khi ăn cơm xong, Tô Long mới mở miệng: “A Vũ, con cứ ở nhà đợi, đừng chạy lung tung. Ta ra ngoài tìm chút cách, trở về sẽ đổi cho con căn phòng lớn hơn, trước khi đi ta còn phải giúp con đánh cho một trận cha con thằng Ngô A Tam kia… Nhớ kỹ, không được chạy loạn nghe chưa!”
“Dạ, con biết rồi.”
“Còn nữa, quyển Kim Thư kia ta cứ để ở nhà, con đừng có mang ra khoe khoang, lỡ bị người ta cướp mất thì đừng hòng có phòng lớn! Nếu có ai tới, thì cứ nói ba ba không có ở nhà, đừng có mở cửa cho ai hết…”
“Con biết mà!”
“Ngoan, vậy ba ba ra ngoài một chuyến, tìm mấy mối quan hệ cũ xem có liên hệ được với Hạ Hầu gia hay không, cái tên mập chết bầm kia có tiền… Cuốn sách này chúng ta cũng chẳng biết có tác dụng gì, nhưng tên mập kia lại coi trọng nó, lừa hắn là chí bảo Vô Địch hắn cũng tin! Loại người ngốc nhiều tiền như vậy, Hạ gia lại chẳng bao giờ quản chuyện cướp bóc, phen này ta phát tài chắc rồi…”
Tô Long vẫn thao thao bất tuyệt dặn dò, Tô Vũ nghe mà bật cười.
Hóa ra phụ thân mình năm đó cũng gan dạ thật, dám mang thứ này đi giao dịch với Hạ Hầu gia sao?
Nếu thành công, chắc cũng chẳng có chuyện gì liên quan đến mình nữa rồi.
Rất nhanh, Tô Long rời đi.
Mà sắc mặt Tô Vũ, cũng thay đổi.
Tô Long đi rồi, nhưng hư ảnh kia… lại không đi theo!
Thứ này, không phải đi theo Tô Long, mà là đi theo Thời Gian Sách.
Thời Gian Sư sao?
Hay là Văn Vương?
Quyển Thời Gian Sách này, có thể là chí bảo, vậy cái hư ảnh này, rốt cuộc là Văn Vương hay là Thời Gian Sư?
Quả thật cổ quái!
Giờ phút này, đám người Đại Chu Vương cũng vô cùng bất ngờ, xem ra việc này không liên quan gì đến Tô Long, vậy rốt cuộc kẻ này đến đây là vì Thời Gian Sách, hay là vì Tô Vũ?
“Thứ trân bảo như thực đơn lại rơi vào tay một tên phế vật…”
Ngay khoảnh khắc ấy, bên tai Tô Vũ và Nam Vương bỗng vang lên tiếng người. Nam Vương giật mình, động tĩnh có hơi lớn. Tô Vũ vội vàng đè nàng xuống, ra hiệu không được lên tiếng.
“Đáng tiếc!”
Tiếng người kia lại vang lên.
Cũng ngay lúc đó, hư ảnh kia không biết đã làm gì, bỗng nhiên, giọng Tiểu Tô Vũ vang lên: “Ngươi… là ai vậy?”
Tô Vũ lộ vẻ ngưng trọng, ta khi còn bé đã từng thấy hư ảnh này sao?
Hư ảnh lộ chân thân ư?
Hư ảnh còn chưa kịp đáp lời, mọi người chợt nghe thấy một giọng nói vui mừng khôn xiết: “Gia gia! Ngươi là gia gia? Ba ba nói gia gia rất lợi hại, có thể một mình đánh mười thành chủ, là gia gia trở về rồi!”
Tô Vũ lộ vẻ cổ quái, gia gia?
Gia gia của ta đã mất sớm, ta còn bé đã biết chuyện này rồi!
“Gia gia?”
Giọng hư ảnh lại vang lên, mang theo chút ý cười nhạt: “Tiểu tử, ngươi nhận lầm người rồi…”
“Không có, gia gia, ngươi là gia gia của ta!”
Tiểu Tô Vũ vui sướng tột độ, “Cháu trai Tô Vũ, bái kiến gia gia! Gia gia, cuối cùng người cũng đã trở về, có người khi dễ A Vũ… Gia gia, ba ba vừa mới đi, ta đi gọi ba ba về nhà, gia gia về rồi!”
Phanh phanh phanh, dường như Tiểu Tô Vũ thật sự đang dập đầu…
Tô Vũ vẻ mặt dị dạng, mà giờ khắc này, hư ảnh cũng có chút cảm giác khác thường, thản nhiên nói: “Thật là một trái Thất Khiếu Linh Lung Tâm! Tiểu tử, ngươi sợ ta giết ngươi sao?”
“Không có… Không có đâu… Gia gia… Gia gia sao lại giết cháu trai… Gia gia…”
“Tiểu tử, ngươi phải biết, khi ngươi cường đại đến một mức độ nhất định, bất kỳ cử động nào của ngươi, ý nghĩ của ngươi, đều sẽ bị người khác nắm giữ!”
Hư ảnh nói chuyện mang theo ý cười: “Ta thật bất ngờ, trong một gia đình như vậy, một đứa trẻ nhỏ bé lại có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, ngươi muốn tìm phụ thân ngươi để đối phó ta sao? E là… không được! Hắn quá yếu!”
Đại Chu Vương và những người khác cũng có chút quái dị nhìn về phía Tô Vũ bản tôn, ngươi khi còn bé thật tinh ranh như vậy, vì mạng sống mà quỳ xuống dập đầu gọi gia gia sao?
Trời ạ!
Bọn họ suýt chút nữa đã tin là gia gia thật sự của Tô Vũ đã trở về rồi!
Hoặc là do đứa trẻ nhận lầm người!
“Ô… Gia gia… Người muốn đánh ta sao? Ta là đứa không có mẹ… Ai cũng khi dễ ta, gia gia cũng muốn khi dễ ta sao? Gia gia…”
Tô Vũ bản tôn trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng gào thét:
Đây không phải ta!
Đại gia nghe lầm rồi! Trong trí nhớ của ta chưa từng có chuyện này, ta khi còn bé tuyệt đối không có chuyện loạn dập đầu, loạn gọi người khác là gia gia như vậy!
Sáu tuổi đầu, đâu còn nhỏ nữa, đã đến tuổi đi học rồi!
Chuyện dập đầu gọi người khác là gia gia… ta, Tô Vũ, tuyệt đối không làm!
Đương nhiên, nếu đối tượng là thổ phỉ hay gì đó… thì chưa biết chừng!
Nhưng quả thực, trong trí nhớ của ta hoàn toàn không có một màn này, bản thân Tô Vũ cũng không nhớ rõ.
Đúng lúc này, hư ảnh kia khẽ cười, nói: “Đáng tiếc… ta lần này không phải vì ngươi mà đến, nếu không, thu ngươi làm đồ đệ cũng không phải là không thể… Bất quá, ta đến đây chỉ vì cái thực đơn kia… Thiên Môn phong bế, thời gian ta có thể lưu lại quá ngắn!”
Một câu ngắn ngủi này, lại khiến Tô Vũ trong lòng chấn động.
Tình huống là thế nào?
Thiên Môn phong bế? Người này… chẳng lẽ là cường giả từ Thiên Môn đi ra?
Cho nên, hắn giống như Tử Linh Chi Chủ, không thể dừng lại quá lâu. Tử Linh Chi Chủ trước kia cũng chỉ là hình chiếu Ý Chí tới, không thể lưu lại quá lâu được.
Vậy hư ảnh này… không phải bản tôn?
Không phải bản tôn mà đã khiến Tô Vũ cảm nhận được áp lực cường hãn như vậy!
Tô Vũ trong lòng không ngừng suy đoán. Đại thể là do Thời Gian sư gặp chuyện, Thời Gian sách bị hắn ném xuống đây.
Có lẽ là Thời Gian sư trong khoảnh khắc mở ra Thiên Môn, hoặc cũng có thể là bản tôn của hư ảnh kia thoáng mở ra Thiên Môn, đi theo Thời Gian sách trở về. Thế nhưng, hắn không thể dừng lại quá lâu.
Mà Thời Gian sách, vốn dĩ có thể là vì trở về Văn Vương cố cư, kết quả lại bị phụ thân ta nhặt được… Thế nhưng, phụ thân ta nhặt được, người này sao không giết phụ thân ta đi, ngược lại cùng phụ thân ta trở về luôn?
Tô Vũ vô cùng nghi hoặc!
Hắn nghi hoặc, tiểu Tô Vũ kia dường như cũng quên mất sợ hãi, vẫn quỳ trên mặt đất, tò mò hỏi: “Gia gia, người không phải về thăm A Vũ sao?”
“Tiểu gia hỏa… có chút thú vị!”
Hư ảnh cười nói: “Ta đến là để tìm Tinh Vũ… Đáng tiếc! Ta vốn tưởng rằng Văn Ngọc gặp nguy cơ, Thời Gian sách trở về sẽ đi tìm Tinh Vũ, dẫn ta đến chỗ Tinh Vũ… Ai ngờ, lại không phải!”
Tô Vũ trong lòng lại chấn động.
“Tìm Nhân Hoàng!”
“Vì sao lại tìm Nhân Hoàng?”
Hắn suy đoán Thời Gian Sư cùng Thời Gian Sách thoát ra khỏi Thiên Môn, hẳn sẽ đi tìm Nhân Hoàng. Nhưng sự thật lại không phải vậy, ý chí của Thời Gian Sư là muốn… về nhà!
Chỉ đơn giản là muốn về nhà!
“Tinh Vũ? Tinh Vũ chính là ta a!”
Tiểu Tô Vũ bỗng nhiên lên tiếng, vui vẻ nói: “Gia gia cũng biết tên của ta sao? Ta chính là Tinh Vũ đây! Ta tên là Tô Vũ, nhưng nương ta họ Tinh, nên ta còn có tên là Tinh Vũ!”
“…”
Tô Vũ mặt đen lại, thật là vô nghĩa!
Hơn nữa, ta từ nhỏ đã thích lừa người sao?
Chắc là không có!
Ta khi còn bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn đàng hoàng!
Đại Chu Vương cùng những người khác đều biết, biến cố lần này, Tô Vũ hẳn là không gặp chuyện gì, còn kế thừa được Thời Gian Sách. Giờ phút này, ai nấy đều kinh ngạc dị thường. Vị tồn tại vô cùng cường đại này, chẳng lẽ lại bị thằng nhóc con nhà ngươi lừa gạt rồi sao?
Nếu không, vị này rõ ràng từ đầu đến cuối không phải tới tìm ngươi, sao lại đem Thời Gian Sách cho ngươi?
Lẽ nào… thật sự bị ngươi lừa rồi?
Việc đối phương tìm Nhân Hoàng là để giết, hay để hợp tác, hoặc là một mục đích khác, mọi người khó mà đoán định.
Nhưng ai nấy đều biết kết quả.
Thời Gian Sách đã vào tay Tô Vũ!
Ngay lúc này, hư ảnh kia cũng bật cười: “Tinh Vũ? Ngươi không phải Tinh Vũ, tiểu tử kia à. Tinh Vũ, là một vị cường giả cực kỳ mạnh mẽ! Bất quá… có lẽ ngươi có thể mang huyết mạch của ‘Văn’? Nơi này là Nam Nguyên… nơi Văn Ngọc bọn họ năm đó sinh sống sao? Lãnh địa của ‘Văn’… nơi mà huyết mạch của ‘Văn’ phần lớn được truyền thừa… ‘Văn’ cũng không hề yếu hơn ta, ngươi tùy tiện đổi tổ tông, tổ tông nhà ngươi chưa chắc đã cao hứng đâu!”
Giờ khắc này, trong lời nói của hư ảnh mang theo ý cười: “‘Văn’, ‘Nhật’, ‘Nguyệt’, ‘Trụ’… Những người này đều là cường giả! Bất quá, sau vô số tuế nguyệt, huyết mạch cũng đã phai nhạt đi nhiều. Nhân tộc, thật được trời ưu ái… Ta thấy Nhân Cảnh bé nhỏ này, huyết mạch cường giả không ít, đáng tiếc, đều đã suy yếu đi rồi!”
Hư ảnh thở dài một tiếng.
Còn Tô Vũ cùng những người khác, nói là bất ngờ, cũng đúng là bất ngờ.
Nói không bất ngờ… thì thật ra cũng không hẳn.
Nhân Cảnh bên này, huyết mạch cường giả thật sự quá nhiều, phần lớn có thể coi như không tồn tại. Tỉ như hậu duệ của Nhân Tổ, mang họ Chu, cũng dám tự xưng là hậu duệ của Nhân Tổ.
“Lão tổ tông, xem ra chỉ có mấy người bọn hắn thôi.”
“Đám người kia, truy ngược dòng nguồn đều là hậu duệ của cường giả.”
“Nhưng trải qua vô số đời, có lẽ cũng chẳng khác nào không tồn tại.”
“Về phần Nam Nguyên, nơi này năm xưa là đất phong của Văn Vương, lẽ nào… trước đó, còn là lãnh địa của tổ tông Văn Vương hắn?”
“Nếu thật là vậy, người Nam Nguyên có chút huyết mạch của họ Văn cũng là chuyện thường tình.”
Tô Vũ hắn cũng không quá để ý chuyện này.
Đám người Đại Chu Vương, có lẽ còn mang trong mình huyết mạch của Nhân Tổ ấy chứ.
Mà giờ khắc này, Tiểu Tô Vũ có lẽ chưa hiểu chuyện, vẫn ngọt ngào hỏi: “Gia gia, vậy ngươi cũng họ Văn sao?”
“Ta ư?”
Hư ảnh kia dường như không vội, Tô Vũ cũng không biết hắn đã nói thời gian không còn nhiều, còn rảnh rỗi cùng tiểu tử này tán gẫu, là vì cái gì.
Giờ phút này, hư ảnh kia cười nói: “Ta không họ Văn…”
Không tiếp tục bàn về chuyện này nữa, hắn lại nói: “Quyển Thời Gian này, ta nên lấy lại, không phải thứ ngươi có thể nắm giữ! Tuổi còn nhỏ, tâm tư lại thông tuệ, đáng tiếc… quá nhỏ, lại quá yếu… không có thời gian cho ngươi trưởng thành…”
Mang theo chút ý cười, hắn tựa hồ muốn lấy đi Thời Gian Chi Thư.
Lúc này, Tô Vũ hắn cảm thấy hứng thú.
Ta rốt cuộc đã làm thế nào để giữ được Thời Gian Chi Thư vậy?
Ý của đối phương là muốn mang đi Thời Gian Chi Thư, còn vì sao không ra tay ngay từ đầu, Tô Vũ hắn chưa rõ.
Tô Vũ hắn vẫn còn đang suy tư, khi còn bé mình, đối mặt với tình huống này, nên phản ứng ra sao?
Ngay trong khoảnh khắc đó, từ nơi xa, bỗng nhiên một tiếng sấm nổ vang vọng đất trời: “Yêu nghiệt phương nào? To gan! Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cuồng vọng!”
Một tiếng quát lớn, kinh hãi đến Tô Vũ hắn cũng giật mình.
Giờ khắc này, một cỗ khí tức càn quét tới.
Đại Hạ Vương!
Đại Hạ Vương đã phát hiện ra người này?
Tô Vũ trong lòng hắn hơi rung động!
Hắn tựa hồ… biết được điều gì đó!
Cùng lúc đó, hư ảnh kia cũng kinh ngạc thốt lên: “Lại phát hiện ra ta rồi sao?”
“Vĩnh Hằng mà thôi… Cũng chỉ là mang huyết mạch của vài cường giả…”
Lời còn chưa dứt, hư ảnh bỗng nhiên giật mình: “Hả? Ai!”
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng khí tức khác trỗi dậy, ẩn ẩn hiện hiện. Người khác còn chưa kịp phản ứng, Đại Chu vương bỗng biến sắc, vẻ khác thường chợt nổi lên.
Một bóng người đột ngột hiện ra gần đó, Tô Vũ xuyên qua vách tường, nhìn về phía xa xăm, khẽ ngẩn người.
Đó là… Đại Chu vương?
Chỉ thấy ở phía xa, Đại Chu vương nhìn quanh một lượt, mang theo chút nghi hoặc, tựa như lẩm bẩm, tựa như phát hiện ra điều gì: “Trường Hà rung chuyển… Đại Đạo chấn động, đã xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên, Đại Chu vương hướng phía Tô Vũ nhìn sang, tựa hồ phát hiện ra hư ảnh, hoặc giả… phát hiện ra Tô Vũ đang ở đây nhìn hắn!
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn hướng về phía Tô Vũ, khẽ nói: “Ta cảm nhận được…”
Vừa dứt lời, hắn thế mà lại bước về phía Tô Vũ.
Mà hư ảnh kia cũng có chút khác thường, mang theo vẻ cổ quái: “Phát hiện… Nhân Cảnh, thế mà còn có cường giả trấn thủ…”
Hư ảnh đột ngột nhìn về phía Tiểu Tô Vũ, bỗng thở dài một tiếng: “Tiểu gia hỏa cổ quái, vận khí… không phải dạng vừa! Kỳ quái, khí vận của ngươi, lẽ nào thật sự là văn vận truyền lại? Phảng phất như từ xa xôi truyền đến… Kỳ quái, quá kỳ quái!”
Giờ khắc này, hắn vung tay chộp lấy, Tô Vũ bản tôn khẽ rung động, một cỗ thao thiên khí vận hiển hiện.
Mà hư ảnh kia dường như cũng không phát hiện ra điều gì, kỳ dị nói: “Thật là một nguồn khí vận nồng đậm, không thể tưởng tượng nổi… Từ xa xôi truyền vang tới, văn phúc phận vẫn còn sao?”
Đến lượt Tô Vũ cảm thấy cổ quái!
Cái gì quỷ thế này?
Tên này thật là mạnh mẽ!
Cường đại đến mức, mình ở ngay đây, mà đối phương thế mà có thể từ xa cảm nhận được khí vận lực lượng của bản tôn!
Lợi hại a!
Có thể là… đây không phải là khí vận khi còn bé của ta!
Bất quá, ta khi còn bé, cũng là ta.
Nói là khí vận của ta, cũng không tính là sai.
Tô Vũ đang miên man suy nghĩ, hư ảnh kia bỗng dưng thở dài một tiếng, giọng điệu đầy cảm khái: “Haizzz, cái thực đơn này cũng thật cổ quái, không chịu đi theo ta… Chỉ một mực muốn bám lấy phụ thân ngươi, có lẽ thật sự là tìm đến ngươi, hoặc là tìm phụ thân ngươi… Văn Huyết Mạch Chi Lực sao? Ta vốn còn muốn tìm cơ hội rời đi… Ai ngờ, huyết mạch của ngươi so với phụ thân ngươi còn nồng đậm hơn một chút.”
Trong lúc hư ảnh còn đang lẩm bẩm, Đại Chu vương đã vội vã tiến đến.
Ngay sau đó, Tô Vũ cùng những người khác cảm nhận được một luồng gợn sóng kỳ lạ, dường như hư ảnh đã lấy được Thời Gian Sách, lập tức ép thẳng vào cơ thể Tiểu Tô Vũ!
“Mệnh này, đôi khi không thể không tin… Cái kẻ bên ngoài kia cũng không phải hạng vừa, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra thực đơn này… Chi bằng cho ngươi còn hơn để hắn có được… Nhìn khí tức của hắn, chỉ sợ có chút liên quan đến Tinh Vũ… Đáng tiếc, thực đơn này không thể cho hắn được, đã thành hình, tư chất tầm thường, chỉ biết cắt đuôi cầu sinh, chẳng có chút chí tiến thủ nào. Cho hắn, chi bằng cho ngươi, cái chưa biết bao giờ cũng đáng để mong chờ hơn cái đã biết…”
Hư ảnh cảm khái, “Tiểu tử, nhớ kỹ, nếu thật sự có thể quật khởi, đừng quên đến Thiên Môn tìm ta…”
Dứt lời, một cỗ khí tức cường đại bùng nổ trên người hắn, ngay sau đó, trên người Tiểu Tô Vũ cũng bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại tương tự!
Đó chính là lực lượng của Thời Gian Sách!
Cùng lúc đó, bên ngoài, Đại Chu vương dường như cảm ứng được điều gì, vừa định đến dò xét, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Điệu hổ ly sơn? Khí tức của Chu Tắc… Ngươi dám đến địa bàn của ta?”
Trong nháy mắt, Đại Chu vương biến mất!
Tô Vũ và mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Chu Tắc?
Mà Đại Chu vương bên cạnh Tô Vũ cũng vô cùng kỳ lạ, tình huống này là sao?
Hắn thấy Tô Vũ nhìn mình, vội vàng truyền âm nói: “Cái này… Ta có chút ấn tượng, lúc trước dường như cũng vào giờ phút này, bên này Đại Đạo chấn động, ta tưởng có chuyện xảy ra nên đến dò xét, kết quả không phát hiện ra điều gì dị thường. Chỉ có điều, bên phía Đại Hạ phủ, khí tức của Chu Tắc đột nhiên xuất hiện, ta tưởng rằng là kế điệu hổ ly sơn…”
“Ngươi biết Chu Tắc? Đã sớm biết?”
Tô Vũ hỏi một câu, Đại Chu vương bực bội không lên tiếng, nói nhảm, nếu không biết thì sao ta biết Bách Chiến có nhi tử?
Giờ phút này, hắn tiếp tục nói: “Có lẽ Chu Tắc khi đó cũng cảm nhận được điều gì, khí tức tràn lan, hắn ngụy trang thành Vạn Minh Trạch, có lẽ cũng đã nhận ra dị thường… Cho nên, sau khi ta cảm nhận được khí tức, liền nhanh chóng rời đi… Không ngờ, chỉ chậm vài bước, suýt chút nữa thì chạm mặt bệ hạ!”
Mà Tô Vũ, im lặng không nói gì.
Giờ phút này, hắn vẫn còn đang khó hiểu đây.
Hư ảnh này, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Cảm giác thật kỳ quái!
Hắn dường như là tìm đến Nhân Hoàng, thế nhưng, vì sao Thời Gian Sách lại mang theo hắn đến tìm Nhân Hoàng?
Hắn có quan hệ gì với Văn Vương và Thời Gian Sư?
Quá nhiều nghi hoặc, tựa như sóng trào biển động, đánh thẳng vào tâm thần Tô Vũ.
Hắn cũng không quá lo lắng cho bản thân khi còn bé… Chẳng qua là một mảnh ký ức vụn vặt. Xem ra năm đó, ta hẳn là đã dung hợp Thời Gian Thư. Nhưng việc dung hợp Thời Gian Thư này, dường như cũng là do một biến cố khác gây ra.
Lúc thì Đại Hạ Vương lên tiếng, lúc thì Đại Chu Vương xuất hiện, Tô Vũ thật sự không ngờ, khi còn bé, hắn suýt chút nữa đã giáp mặt Đại Chu Vương, hai bên chỉ cách nhau vài chục mét!
Đại Chu Vương, lúc ấy không cảm ứng được sự tồn tại của đạo hư ảnh kia sao?
Kỳ quái!
Nếu không cảm ứng được, vì sao lại xuất hiện ở nơi đó?
Hắn còn đang suy tư, phía sau, hư ảnh bỗng nhiên mắng một tiếng: “Tham sống sợ chết! May mà ta không giao Thời Gian Thư cho hắn, chỉ là tràn lan ra một chút khí tức, kẻ này thế mà đã bỏ chạy… Vô sỉ hạng người, quả nhiên ta không nhìn lầm!”
Tô Vũ ngẩn người!
Ý gì đây?
Lại nhìn Đại Chu Vương bản tôn, hắn vẻ mặt dị dạng, không nói một lời.
Tô Vũ nhìn chằm chằm hắn, Đại Chu Vương vô cùng xấu hổ, truyền âm nói: “Cái kia… Ta nói thật, ta có cảm nhận được một chút. Nhưng bỗng nhiên có một luồng khí tức bùng nổ, rất mạnh. Ta lo lắng mình gặp chuyện không may, cho nên đành phải bỏ chạy trước…”
Tô Vũ chấn động!
Ngươi… Cảm nhận được?
Đại Chu Vương càng thêm xấu hổ, truyền âm nói: “Bệ hạ cũng biết tình huống của ta, ta không thể ở đây liều mạng. Đối phương quá mạnh, ta nhất định phải rời đi. Ta lo lắng Nhân Hoàng bệ hạ gặp chuyện, ta còn tưởng rằng đây là kế điệu hổ ly sơn, có kẻ muốn đối phó Nhân Hoàng!”
Tô Vũ nhất thời cạn lời!
Vậy nên, lời hư ảnh nói là sự thật. Lúc ấy, Đại Chu Vương đã cảm nhận được sự tồn tại của hư ảnh. Mà hư ảnh, cũng biết mình bị Đại Chu Vương phát hiện. Cho nên, hắn đã chọn dung nhập Thời Gian Thư vào cơ thể Tô Vũ? Là như vậy sao?
Không ngờ, người giúp ta dung hợp Thời Gian Thư, lại là Đại Chu Vương? Ý là vậy sao?
Mấu chốt là, tên cháu trai này cảm ứng được khí tức cường giả, hắn lại bỏ chạy!
Chạy a!
Còn viện cớ, cái gì Chu Tắc khí tức bùng nổ, đều là vô nghĩa!
Thật không phải người!
Cường giả Nhân Cảnh giáng lâm, ngươi không nên tới dò xét một chút sao?
Mà Đại Chu Vương, xấu hổ truyền âm: “Ta sau này kỳ thật đã quay lại, nhưng không hề phát hiện ra gì. Cho nên ta cho rằng đó chỉ là một kế điệu hổ ly sơn đơn giản mà thôi…”
“Ta còn tưởng rằng là đám người Bách Chiến gây nên, nên…”
Tô Vũ chẳng buồn nghe hắn giải thích, giờ khắc này, hắn cảm nhận rõ ràng khí tức sau lưng đang trỗi dậy!
Hư ảnh kia mắng Đại Chu vương một tiếng, rồi vội nói: “Tiểu tử, ngươi… vận khí thật không phải dạng vừa! Sớm biết tên nhát gan này như vậy, ta đã chẳng dung nhập thứ kia vào cơ thể ngươi, giờ hối hận cũng muộn… Ta thật không ngờ, kẻ có thể định Nhật Nguyệt lại tham sống sợ chết đến thế…”
Mang theo chút thổn thức, hư ảnh thở dài: “Giờ ta cũng vô lực tìm Tinh Vũ nữa… Cái tên vừa rồi… mười phần tiểu nhân! Có cơ hội, giết hắn cho xong chuyện! Đường đường bảy đạo chí cường, còn chưa thấy địch đã bỏ chạy… Kẻ này mà ở thời đại của ta, cũng chỉ là tiểu nhân… đáng giết!”
Dứt lời, hư ảnh lại than: “Bị hắn phá đám, Thiên Môn không trấn áp được nữa, muốn đóng triệt để, ta phải đi thôi, tiện nghi cho ngươi, tiểu tử! Thôi thì… số mệnh an bài, đành vậy!”
Oanh!
Một cỗ khí tức thao thiên sôi trào, trong nháy mắt, cỗ khí tức kia cùng khí tức trong cơ thể Tô Vũ đồng thời bùng nổ.
Tô Vũ đột ngột quay đầu!
Cái quay đầu này, vừa vặn thấy hình ảnh khi còn bé, thân mình đẫm máu, thân thể bạo liệt. Hư ảnh kia, lực lượng sôi trào, trong nháy mắt tái tạo lại thân thể hắn, liên tục bùng nổ, trấn áp xuống lực lượng Thời Gian Thư, mang theo chút mỏi mệt cùng bất đắc dĩ.
“Tên kia phá hỏng chuyện tốt của ta, lần sau gặp lại, ta nhất định đánh chết hắn…”
Bên cạnh Tô Vũ, sắc mặt Đại Chu vương biến đổi khôn lường.
Ngay khoảnh khắc này, hư ảnh dường như cảm nhận được điều gì, bỗng khẽ giật mình, lẩm bẩm: “Khí vận cách ly… Trí nhớ quay lại? Là bản tôn của ngươi quay về… Thật sự quật khởi rồi sao?”
Mang theo chút ngoài ý muốn, khoảnh khắc sau, hư ảnh tan vỡ, mang theo chút tiếc nuối: “Cũng tốt… Không biết ngươi có nghe thấy không, đi tìm Tinh Vũ… Nói với hắn…”
Oanh một tiếng vang lớn, Tô Vũ thấy một cánh cửa hiển hiện!
Hư ảnh kia, trong nháy mắt tan biến.
Lời còn chưa nói xong!
Tô Vũ khẽ giật mình, cái quỷ gì thế này, ngươi còn chưa nói xong, đã biến mất rồi!
Hết cách!
Lời quan trọng, ngươi không thể nói trước khi tan biến sao?
Bảo ta đi tìm người hoàng, mấu chốt là, ngươi cũng phải nói rõ, bảo ta nói với hắn cái gì chứ?
Đi chết đi!
Tô Vũ phiền muộn vô cùng!
Giờ phút này, hắn cũng thấy chính mình, khí tức bắt đầu suy sụp, cả người chìm vào hôn mê!
Tô Vũ bất đắc dĩ, thôi vậy, giờ không dung hợp nữa cũng không kịp!
Khí tức suy sụp triệt để, dung nhập vào thân thể hắn. Quá Khứ thân này, xem ra cũng không tính là cường đại.
Vừa rồi, khoảnh khắc hư ảnh kia cùng Thời Gian Chi Thư khí tức giao hòa, mới là lúc hắn mạnh nhất.
Tô Vũ không nhiều lời, khẽ quát một tiếng, thừa dịp khí tức hai bên chưa tan, đột nhiên vươn tay, từ hư không vô tận chộp lấy. Cách cả một thế giới, thậm chí không cùng một thời không, đây chỉ là chút ấn ký bản nguyên năm xưa lưu lại.
Thế nhưng, bởi thời kỳ này có nhiều cường giả giáng lâm, khiến bản nguyên thời kỳ này đặc biệt hùng mạnh.
Tô Vũ khẽ gầm, bàn tay lớn vươn ra, nắm lấy Tiểu Tô Vũ trong ký ức, một phen lôi kéo, kéo hắn ra khỏi thế giới kia!
Và thế giới kia, bắt đầu vỡ vụn!
Tô Vũ cùng đoàn người, trong nháy mắt xuất hiện trong ký ức Trường Hà. Toàn bộ Trường Hà rung chuyển dữ dội, sau lưng Tô Vũ, mơ hồ hiện ra một đạo hư ảnh khi còn bé.
Hắn nhắm mắt lại, nhưng hai cỗ khí tức trên thân va chạm, khí tức cực cường, so với Tô Vũ hiện tại, còn mạnh hơn nhiều.
Tô Vũ không để ý đến việc dung hợp, mà lập tức quay đầu nhìn Đại Chu Vương, mang theo vẻ ngưng trọng: “Cái gì mà bảy đạo chí cường? Năm xưa ngươi cố ý mặc kệ, hay là thật sự bỏ trốn?”
Đại Chu Vương ấp úng, Tô Vũ lạnh lùng nhìn hắn.
Đại Chu Vương nghiến răng, bất đắc dĩ, vội nói: “Hắn… hắn chỉ tiện miệng nói vậy thôi…”
“Nói thật!”
Sau lưng Tô Vũ, ký ức Trường Hà bắt đầu sụp đổ, Tô Vũ không quản, “Không nói, ngươi cứ ở lại đây luôn đi!”
Đại Chu Vương im lặng, cấp tốc nói: “Không phải cái gì bảy đạo chí cường… chỉ là… chỉ là ta tu luyện bảy đạo Đại Đạo…”
Tô Vũ lạnh lùng nhìn hắn, Đại Chu Vương thấy vậy, càng bất đắc dĩ, đành nói: “Được rồi, ta nắm giữ lực lượng của bảy đạo Đại Đạo, nhưng thật sự không tính là chí cường giả gì, mà mấy đạo trong đó, còn bị ta phong ấn, ta không cách nào vận dụng!”
Hắn mang vẻ bất đắc dĩ, vội nói: “Thật đó bệ hạ, thần thật không bằng bệ hạ, bảy đạo Đại Đạo rác rưởi, chỉ đủ ăn no no cái bụng tam đẳng đỉnh phong thôi! Huống chi, còn có hàng loạt Đại Đạo bị phong ấn, nếu thần mạnh như vậy, thần đã sớm đánh chết đám Bách Chiến kia rồi… Bách Chiến, Ngu bọn hắn hợp lại, thần không địch nổi, bệ hạ, lần này thần thật sự không lừa ngài!”
Tô Vũ lạnh lùng nhìn hắn, tam đẳng đỉnh phong?
Không địch nổi đám Bách Chiến hợp lại?
Khả năng là vậy, nhưng tên này quá đáng sợ, nắm giữ bảy đạo Đại Đạo!
Tô Vũ cấp tốc hướng phía trước ký ức Trường Hà mà đi, vừa đi, vừa dung hợp Quá Khứ Thân của mình. Sau lưng, Tiểu Tô Vũ kia, đột nhiên mở mắt, một cỗ khí tức cường hãn bốc lên!
Vô số nghi hoặc hiện lên trong đầu Tô Vũ, vừa đi vừa nói: “Cái bóng kia, ngươi biết là ai không? Vì sao hắn có thể từ Thời Gian Chi Thư đi vào Nhân Cảnh, còn muốn tìm Nhân Hoàng?”
“Không rõ lắm…”
Đại Chu Vương thấy vẻ mặt Tô Vũ khó coi, càng thêm phiền muộn, bèn nói: “Là không rõ lắm, đại khái là trong Thiên Môn đã sớm phong ấn một tồn tại nào đó! Ta… Ta đoán, hắn tìm Nhân Hoàng chưa chắc đã muốn đối phó Nhân Hoàng, một cái hình chiếu của hắn, cũng khó đối phó được Nhân Hoàng… Ta đoán a, hắn có phải là… Tinh?”
Hắn không chắc chắn nói: “Có lẽ là có việc muốn nói với Nhân Hoàng!”
“Tinh?”
Tô Vũ giật mình: “Nhân Hoàng hắn tổ tông?”
“Có thể là!”
“Từ đâu mà đoán ra?”
Tô Vũ nghi hoặc, ta làm sao không nhìn ra hắn là Tinh.
Đại Chu Vương vội vàng nói: “Trước kia, Tiểu Tô Vũ… Khụ khụ, bệ hạ khi còn bé đã nói, ngươi là Tinh Vũ, sau này lại nói, văn chương của ngươi cũng không kém ta, không cần loạn đổi tổ tông. Ta cảm thấy, hắn có thể chính là Tinh!”
“Hắn tìm Nhân Hoàng bệ hạ, có lẽ là có chuyện muốn cáo tri, hoặc là gì khác… Hắn chỉ là hình chiếu, giết Nhân Hoàng rõ ràng là không làm được, cái hình chiếu kia, chết no nhị đẳng lực lượng, còn chưa chắc có thể duy trì được bao lâu…”
“Cho nên, ta đoán, có lẽ hắn không phải vì giết người, mà là vì chuyển đạt tin tức gì.”
Đại Chu Vương lại nói: “Về việc hắn men theo Thời Gian Sư, Thời Gian Thư mà tới, tìm Nhân Hoàng bệ hạ, kỳ thật cũng có thể lý giải được, thời đại này, người cường đại nhất chính là Nhân Hoàng! Thời Gian Sư muốn tìm người giúp đỡ, dễ tìm nhất chính là Nhân Hoàng bệ hạ! Mà Nhân Hoàng cùng Văn Vương tâm đầu ý hợp, đối với Thời Gian Sư cũng rất quen thuộc, theo lý thuyết, Thời Gian Thư tìm người cứu viện, nên đi tìm Nhân Hoàng mới đúng…”
Tô Vũ không biết phán đoán của hắn có đúng hay không, nhưng giờ phút này, hắn cũng không có cách nào biết được thêm thông tin.
Hắn chỉ biết là, vị tồn tại mạnh mẽ này, khi hắn còn bé đã từng cùng hắn đối mặt.
Mà việc hắn dung nhập Thời Gian Thư, tràn đầy đủ loại huyền bí.
Đại Chu Vương, Đại Hạ Vương đều từng lộ diện ở gần hắn. Đại Hạ Vương thì không nói, tên kia hô lớn một tiếng, Tô Vũ đoán, có lẽ là vì cảm nhận được điều gì, cảm thấy có người ẩn núp, cố ý hô như vậy để đánh rắn động cỏ.
Còn việc Đại Chu Vương xuất hiện, lại là thật sự phát hiện ra vị kia!
Kết quả, hắn chạy mất!
Tô Vũ tiếp tục dung hợp Quá Khứ Thân của mình, khí tức dần dần cường đại lên, hắn mang theo một chút ngưng trọng: “Cái tình huống gì vậy, chuyện của Nhân Hoàng bọn họ còn chưa giải quyết xong, hiện tại, tổ tông của Nhân Hoàng cũng xuất hiện! Nói như vậy, một nhóm người Khai Thiên thời kỳ, thật sự đều còn sống? Đều ở sau Thiên Môn? Nếu hắn là Tinh, vậy văn, nhật, nguyệt trong miệng hắn… Những người này, có phải cũng còn sống?”
Tô Vũ nhíu mày, cường giả nhiều, không phải chuyện tốt, sẽ làm nhiễu loạn một vài kế hoạch của hắn.
Đương nhiên, trong Thiên Môn cường giả nhiều, cũng là điều đã sớm dự liệu, chỉ là không biết thân phận thôi.
Hiện tại có lẽ đã biết!
Thật sự là một nhóm cường giả Khai Thiên thời kỳ bị phong ấn!
Tô Vũ đau đầu!
Thiên Môn, rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì?
Kẻ nào đã phong ấn những tồn tại kia?
Hư ảnh vừa rồi, tìm trẫm muốn nói điều gì?
Cuối cùng lại chẳng nói nên lời, liền tan biến, thật là đồ bỏ đi!
Còn có Đại Chu vương…
Tô Vũ lại nhìn về phía Đại Chu vương, hắn ta vẻ mặt bất đắc dĩ, đành phải mở miệng: “Bệ hạ, thần thật không có gì giấu diếm! Sở dĩ thần không muốn nói nhiều, có một số việc bệ hạ biết cũng vô dụng, còn có một số… năm xưa bị Bách Chiến làm cho sợ rồi!”
Hắn cũng rất khổ tâm!
Không còn cách nào khác, hắn ta đành nói: “Chuyện ở Nam Nguyên năm đó, thật sự thần cho rằng do Bách Chiến bọn hắn gây ra, bọn gia hỏa này, dã tâm khó lường! Hơn nữa khí tức bộc phát khi đó, có chừng hai ba vị Quy Tắc Chi Chủ tả hữu lực lượng… thần tưởng là Ngu đột nhập Nhân Cảnh…”
Tô Vũ trầm giọng: “Vớ vẩn, khi đó Ngu còn chưa phá phong!”
Đại Chu vương vội giải thích: “Bệ hạ, bọn thần kỳ thật có khả năng bộc phát khí tức trong thời gian ngắn, không nhất định phải giải phong! Thần kỳ thật cùng bọn hắn trạng thái tương tự…”
“Thật sự tương tự? Vậy khi trẫm phá vỡ phong ấn Nhân Hoàng, ngươi đáng lẽ phải giải phong!”
Tô Vũ lạnh lùng nói: “Nếu vậy, ngươi hiện tại nắm giữ bảy đầu Đại Đạo? Không, có lẽ là chín đầu, hai đạo ngươi nhẫn nhịn sau này mới nắm giữ, vậy ngươi hiện tại là cường giả chín đầu Đại Đạo! Ít nhất cũng phải là Nhị đẳng!”
“Thật không có mà…”
“Không có cũng phải có!”
Tô Vũ lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ngươi có biến cũng phải biến thành Nhị đẳng cho trẫm! Chín đầu Đại Đạo, dù yếu đến đâu, lực lượng một đầu Đại Đạo cũng không thể xem thường, huống chi là chín đầu!”
Đại Chu bất đắc dĩ: “Bệ hạ, thần mà đạt tới Nhị đẳng, đã sớm lên thượng du rồi, thần cách Nhị đẳng… nói thật, cũng xấp xỉ Võ Hoàng, vẫn còn kém một chút.”
“Ha ha!”
Tô Vũ cười lạnh, khí tức không ngừng chấn động!
Trẫm không tin ngươi!
“Nếu ngươi không biến thành Nhị đẳng được… trẫm tự nhiên có biện pháp thu thập ngươi!”
Tô Vũ truyền âm hai chữ: “Nhân Sơn!”
Mặt Đại Chu vương tái mét, khóc không ra nước mắt: “Bệ hạ, thần thật chỉ là Tam đẳng, không lừa ngài đâu, đến nước này, thần còn thiết gì phải lừa ngài, bí mật lớn nhất thần đều đã nói cho ngài rồi, hà tất phải dối trá chuyện này?”
Tô Vũ mặc kệ hắn ta!
“Tốt thật đấy, giả thật đấy, nếu ngươi dám biến thành loại hàng hai phẩm, ta tự khắc tìm đến ngươi mà tính sổ!”
Dù cho Đại Chu vương kia luôn mồm giấu diếm nhiều điều, Tô Vũ ta cũng lười so đo với hắn. Chủ yếu là bị cái tên Bách Chiến làm cho kinh sợ, nhưng đó là chuyện của Bách Chiến, ngươi lại bị cái tên cặn bã nam Bách Chiến lừa gạt, cứ một mực đề phòng ta, như vậy thật không hợp lẽ!
Chẳng khác nào việc ngươi bị người yêu cũ đá, rồi cứ đề phòng người yêu hiện tại cũng đá ngươi vậy. Thật là hết sức vô lý a, người kế nhiệm ta đây là người thành thật, có chiêu ghẹo ngươi đâu?
Một bên, Đại Chu vương bất đắc dĩ, im lặng không nói.
Còn những người khác, ai nấy đều không lên tiếng, mà là hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra.
Hư ảnh, Thời Gian Thư, Đại Chu vương…
Còn nữa, khi còn bé Tô Vũ ta, cũng thật là một tên xấu xa a.
Hễ gặp ai cũng dập đầu nhận làm gia gia!
Khó trách thuở mới quật khởi, ta cũng hễ gặp ai cũng nhận làm thân thích. Ai ngờ, khi còn bé đã như vậy rồi!
Đại Chu vương kia cũng chẳng muốn tiếp tục cái đề tài này, vội vàng chuyển hướng: “Bệ hạ thế mà lại cùng Văn Vương có chung một tổ tông…”
Tô Vũ ta khịt mũi coi thường: “Nói nhảm, theo cái thuyết pháp kia, người Nam Nguyên chẳng phải đều là cùng Văn Vương một cái tổ tông hay sao!”
Có gì hay ho chứ?
Họ Chu kia, chẳng phải đều là hậu duệ của Nhân Tổ hay sao!
Đã trải qua vô số năm tháng, huyết mạch sớm đã pha tạp. Nhân tộc ngày nay, đã chẳng còn ai là thuần huyết nữa, đều có chút hỗn loạn cả rồi.
Được thôi, Đại Chu vương kia cũng đành câm nín, chẳng còn cách nào mà tiếp tục cãi được.
Còn Tô Vũ ta, rất nhanh đã quay trở lại Trường Hà ký ức, tiến vào lỗ hổng kia, chợt lên tiếng: “Tất cả mọi chuyện vừa rồi, đều quên sạch cho ta!”
“Tuân lệnh!”
Mấy người đồng thanh đáp lời, hiểu rõ trong lòng, không phải là quên những chuyện khác, mà là quên cái chuyện khi còn bé ta dập đầu hô gia gia. Có đáng là bao chứ?
Khi đó ta mới có bao lớn đâu?
Mọi người cứ lờ đi cho rồi!
Còn Tô Vũ ta, cũng không nói thêm gì, tâm tư lại là ngàn vạn biến hóa. Cái hư ảnh kia, thật sự chính là Tinh sao?
Thiên Môn về sau, Tô Vũ ta thật sự rất hứng thú.
Tử Linh Chi Chủ kia còn đó, Văn Vương còn đó, Võ Vương còn đó, Thời Gian Sư còn đó, còn có vô số cường giả, những lão tổ vạn tộc thời Khai Thiên dường như cũng đều còn đó!
“Cái Thiên Môn kia, rốt cuộc phía sau nó là cảnh tượng gì?”
“Trước cứ dung hợp Quá Khứ Thân rồi tính, sau đó quay đầu lại dung hợp Tương Lai Thân… Còn lại, mặc kệ!”
Tô Vũ cố gắng đè nén suy nghĩ miên man. Hiện tại, cái Thiên Môn kia so với đám người Nhân Hoàng còn nguy hiểm hơn nhiều, không phải là nơi mà bản thân có thể đặt chân đến.