Chương 807: Vương Kiến Vương, toàn thắng! | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025

“Ha ha ha!”

Tiếng cười vang vọng, chấn động cả thiên địa. Trường Hà cuồn cuộn bị khí thế kia chấn nhiếp, ngưng trệ lại. Võ Hoàng uy nghiêm, giờ khắc này bao trùm vạn vật.

Mái tóc dài tung bay, bộ giáp vàng óng ánh hiện ra, uy phong lẫm liệt.

Nếu như… tóc nhiều thêm chút nữa, nhất định sẽ càng thêm anh tuấn, khí phách ngút trời…

Đáng tiếc thay, tóc lại hơi thưa, có chút hói.

Có lẽ Võ Hoàng cũng không để ý đến điểm này!

Cũng chẳng còn tâm trí nào mà bận tâm đến nó.

Ài, còn nữa, hai chân hình như… hơi bị vòng kiềng, cũng chẳng trách được, bị đánh xiên xẹo cả mười mấy vạn năm, ai mà chẳng chân vòng kiềng!

Đầu hói, chân vòng kiềng, cổ lại hơi lệch, đúng rồi, bị bẻ gãy rồi nhét dưới đất, cổ sao mà không lệch cho được.

Khí tức thì bùng nổ, áo giáp thì lộng lẫy, tiếng cười thì tùy tiện…

Nhìn chung thì mọi thứ đều ổn cả!

Nếu không nhìn kỹ người, phải cảm thán một tiếng, “Quả là Võ Hoàng, bá đạo vô song!”

Nhưng nếu nhìn kỹ… thì ôi thôi, “Võ Hoàng danh bất hư truyền, quả thật… áp chế!”

Đương nhiên, ở cái thời đại này, thực lực mới là tất cả, dung mạo có đẹp trai hay không cũng chẳng quan trọng. Có được một cường giả hội tụ đủ soái khí, tài hoa, trí tuệ, dũng cảm, bá khí, quả quyết vào một thân như Tô Vũ, quả thực là hiếm có trên đời!

Đó là Tô Vũ tự nghĩ trong lòng.

Giờ phút này, hắn ngạo nghễ đứng giữa dòng Trường Hà cuồn cuộn, hai tay chắp sau lưng, cứ vậy mà lặng lẽ nhìn Võ Hoàng cười lớn.

Hắn chẳng thấy có gì đáng gọi là bá khí cả!

Đã từng chứng kiến Võ Hoàng thảm hại hơn thế này nhiều, Tô Vũ giờ chẳng hề cảm thấy khí tức cường đại của Võ Hoàng có gì ghê gớm.

Phải, Võ Hoàng rất mạnh!

Giờ khắc này, Võ Hoàng có lẽ chính là người mạnh nhất của vạn giới. So sánh với Thần Hoàng phi từ Trường Hà thời gian, có thể thấy rõ sự chênh lệch.

Khí tức của Thần Hoàng phi lúc này cũng rất mạnh, nhưng cảm giác thì có lẽ vẫn yếu hơn Ngục Thanh một chút, mà Ngục Thanh, xét về sức mạnh, lại yếu hơn Võ Hoàng không ít.

Chính là cái cảm giác đó!

Lần này, Tô Vũ đã có sự so sánh rõ ràng. Quả nhiên, các Chủ Quy Tắc được phân chia thành nhiều tầng bậc. Cảnh giới thì không nói làm gì, đến cấp bậc Chủ Quy Tắc, phải xem độ dài, độ rộng và đặc tính của Đại Đạo, cũng như đặc điểm của các quy tắc.

Ai cũng nắm giữ một đạo lực lượng, nhưng có những Chủ Quy Tắc đạo rộng như sông, cũng có những kẻ đạo nhỏ như… lỗ kim.

Nhưng so với Quy Tắc Chi Chủ rộng lớn như biển cả, thì hắn khác biệt chẳng khác nào trời và đất.

Cho nên, Quy Tắc Chi Chủ khó mà phân chia bằng đẳng cấp, mà phải xem toàn thể, xem độ mạnh yếu của Đại Đạo. Võ Hoàng này, rõ ràng mạnh hơn Thần Hoàng phi kia rất nhiều.

Đại Đạo của Võ Hoàng, bản thân Tô Vũ kỳ thực đã từng gặp qua. Xét theo góc độ của hắn mà nói, độ rộng kia cũng không tệ, ước chừng tầm bốn nghìn mét, còn nhỉnh hơn Đại Đạo của Hoang Thiên Thú.

Trong số những Đại Đạo mà Tô Vũ từng thấy, nếu không tính đến một vài Đại Đạo đặc thù, thì Đại Đạo của Võ Hoàng chỉ yếu hơn bút đạo của hắn một chút mà thôi.

Võ Hoàng là một cường giả, điểm này không còn gì phải nghi ngờ.

Không phải cường giả, thì lấy đâu ra tư cách mà cùng đám Võ Vương chiến đấu?

Có điều… Võ Hoàng lẫn vào thảm quá, Tô Vũ thật sự chưa từng coi Võ Hoàng là một chí cường giả. Nhưng vào giờ khắc này, Võ Hoàng vẫn là bá đạo vô cùng.

Khi hắn khôi phục thực lực, cất tiếng cười lớn, rồi ngay sau đó, nhướng mày, quát lạnh một tiếng: “Cút!”

Lời này không phải nói với Tô Vũ, mà là Thần Hoàng phi.

Khí tức của Võ Hoàng bùng nổ, hắn lạnh lùng nhìn về phía Thần Hoàng phi, kẻ thuộc Thần tộc!

Nàng dám thừa cơ hắn phá phong mà đến, thật là to gan.

Nếu không phải hắn biết Tô Vũ đã chấp thuận cho việc này từ trước, thì giờ phút này, hắn đã muốn xé xác cái kẻ dám mượn ánh sáng của mình này rồi!

Ở phía xa, Thần Hoàng phi khí tức cường đại, nhưng vào giờ khắc này, lại có chút ý vị như đom đóm tranh với mặt trời.

Im lặng một hồi, Thần Hoàng phi khẽ hành lễ, rồi trong nháy mắt tan biến tại chỗ.

Võ Hoàng, nàng không phải là đối thủ.

Dù Võ Hoàng có ngông cuồng, nhưng cuồng cũng phải có vốn liếng.

Giờ phút này mà trêu chọc Võ Hoàng, hiển nhiên là một hành động không sáng suốt.

Thần Hoàng phi biến mất, Võ Hoàng cũng không thèm để ý, mà là nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt lạnh lùng, khí tức cuồng bạo vô cùng, hướng về phía Tô Vũ mà uy áp tới. Hắn từng bước một tiến về phía Tô Vũ, khí tức cường hãn khôn cùng, lạnh lùng nói: “Tô Vũ!”

Cái tên này, đã nhiều lần làm nhục hắn.

Bây giờ, bản tọa đã phá phong mà ra!

Thời đại vạn giới này, ngoài ta ra còn ai nữa!

Võ Hoàng trong lòng hiểu rõ, dù hắn bị phong ấn nhiều năm, dù không địch lại đám Văn Vương, nhưng trong cái thời đại bị phong ấn này, hắn chính là Vương Giả đích thực!

Bằng không, hắn cũng đâu dám đáp ứng Tô Vũ, nói cái gì mà giết ba tôn Quy Tắc Chi Chủ!

Đó chính là sức mạnh và sự tự tin tuyệt đối!

Khí tức cuồng bạo của Võ Hoàng, gã đạp chân lên dòng sông thời gian vô tận, từng bước một tiến đến gần Tô Vũ. Gã muốn tận mắt chứng kiến, Tô Vũ hiện tại, còn có đủ bản lĩnh để ngang ngược trước mặt gã hay không!

“Ngươi dù có thiên phú ngút trời, thì hiện tại cũng không thể sánh bằng ta!”

Cách đó không xa, Tô Vũ nhìn gã, cười nhạt: “Nếu chân còn tốt, thì nên chú ý dáng đi một chút. Hơi bị vòng kiềng rồi đấy, nên thu liễm lại một chút.”

“. . .”

Vẻ mặt Võ Hoàng băng hàn: “Tô Vũ, hiện tại, không phải lúc để ngươi đùa cợt!”

Ngươi biết không?

Thiên Biến!

Tô Vũ lại cười: “Cổ hơi lệch rồi kìa, chú ý một chút!”

Sắc mặt Võ Hoàng tái xanh, gã khép hai chân lại một chút, cổ cũng hơi điều chỉnh.

Tiếp tục tiến gần Tô Vũ!

“Ngươi đang tự tìm đường chết!”

Tô Vũ lại cười: “Còn nữa, tóc hơi ít thì phải!”

“Hèn hạ!”

Một tiếng gầm thét vang vọng đất trời.

Gã không nhắc thì thôi, hễ nhắc đến chuyện này, Võ Hoàng lại nổi cơn thịnh nộ. Tô Vũ đã từng lột sạch tóc của gã!

Võ Hoàng bỗng nhiên giận dữ!

Tóc trong nháy mắt mọc um tùm trở lại, trên áo giáp màu vàng óng, giờ phút này mơ hồ còn có máu tươi hiện ra, huyết khí sôi trào. Năm đó, gã cũng là một nhân vật Chiến Thiên, đã từng giết qua cả Chủ Tể Quy Tắc!

Gã là một cường giả tuyệt thế như vậy, mà Tô Vũ đến giờ phút này, vẫn còn dám nhục nhã gã.

Tô Vũ cười nói: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút thôi mà, hà tất phải tức giận như vậy? Tức giận quá sẽ nóng giận công tâm, không tốt đâu!”

“Ngươi đang tự tìm cái chết!”

Võ Hoàng lạnh lùng khôn cùng: “Ngươi cho rằng, ta giải phong ngươi, bản hoàng liền thật sự sẽ đứng về phía ngươi sao? Ngươi cho rằng, có thêm chút người dưới trướng, là có thể làm gì được ta? Ngươi quá coi thường bản hoàng rồi! Huống chi, ngươi cùng Bách Chiến bất hòa, ngươi cùng Ngục Thanh bất hòa, ngươi cùng vạn tộc không chung đường… Tô Vũ, kẻ thù của ngươi trải khắp thiên hạ, ngươi còn dám ngông cuồng như vậy!”

Ngươi lấy đâu ra tư cách đó?

“Lực lượng từ đâu mà ra?”

Võ Hoàng trong lòng đầy nghi hoặc. Kẻ thù của Tô Vũ vốn không ít, vậy mà hắn không tìm cách lôi kéo ta, trái lại còn dám giễu cợt ta vào lúc này, hắn thật sự không biết chữ “chết” viết như thế nào sao?

Tô Vũ khẽ cười, giọng điệu thong thả: “Dù cho chư thiên đều xem ta là địch, ta vẫn cứ là ta. Ta chướng mắt ngươi thì vẫn cứ chướng mắt ngươi! Bọn Khai Thiên Môn bị phong ấn hơn mười vạn năm, giờ phút này mượn sức của ta để phá phong, lại cho rằng có thể uy hiếp ta? Ha… Ta năm nay mới hai mươi hai tuổi, ngươi có phải cảm thấy mình rất đắc ý?”

Võ Hoàng khựng bước.

Tô Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười: “Đừng nói đến việc ngươi có giết được ta hay không, cho dù ngươi giết được ta, ngươi nghĩ ngươi sẽ sống được bao lâu?”

Nụ cười trên môi Tô Vũ càng thêm rạng rỡ: “Thiên địa này không cần kẻ phá hoại! Mà ngươi, chính là kẻ phá hoại do ta thả ra!”

Sắc mặt Võ Hoàng thoáng biến đổi.

“Ngươi là thiên hạ đệ nhất thì sao? Càng là đệ nhất, càng phải chết!”

Nụ cười trên mặt Tô Vũ dần tắt: “Võ Hoàng, ngươi muốn vừa phá phong ra đã phải ngã xuống sao? Ngươi tin hay không, chỉ cần ta nói một tiếng, Bách Chiến, Thần Hoàng phi, Tử Linh Đế Tôn, thậm chí cả Ngục Thanh bọn họ, đều nguyện ý giúp ta giết ngươi!”

Võ Hoàng biến sắc: “Không thể nào! Bọn họ có thù với ngươi chứ không phải với ta…”

Tô Vũ cười nhạo: “Thật ấu trĩ! Bởi vì… ngươi là thiên hạ đệ nhất!”

Võ Hoàng khẽ giật mình.

“Thiên hạ đệ nhất nhân, ngươi không chết thì ai chết?”

Tô Vũ thản nhiên nói: “Ta có khả năng giết Quy Tắc Chi Chủ sao? Đơn độc có khả năng giết sao? Không thể! Còn ngươi… ngươi có khả năng đánh giết hắn! Vậy thì Quy Tắc Chi Chủ sợ ngươi hơn hay sợ ta hơn? Ta muốn giết hắn thì phải vây kín, vây quét, thậm chí tổn thất nặng nề! Còn ngươi, ngươi đã có bản sự giết Quy Tắc Chi Chủ, vậy ngươi mới là công địch! Ngay cả đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao?”

Giọng Tô Vũ dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi, sao lúc nào cũng ngu xuẩn như vậy!”

Sắc mặt Võ Hoàng tái mét!

“Tô Vũ, ngươi chắc chắn ăn được ta rồi sao? Nếu ngươi nguyện hợp tác với ta, thì những người khác cũng vậy!”

Tô Vũ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ngươi cứ thử xem, ta không ngăn cản ngươi. Ngay bây giờ, lập tức, Bách Chiến đang ở Nhân Cảnh, ngươi cứ đi hỏi hắn xem hắn có nguyện ý hợp tác với ngươi không!”

Võ Hoàng biến sắc.

Đi sao?

Hỏi thử xem sao?

Tô Vũ quá ngông cuồng!

Hắn liếc nhìn Tô Vũ một cái lạnh lùng, đột nhiên xé rách Trường Hà, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Tô Vũ mặt không đổi sắc nhìn bóng lưng kia khuất dần, trong lòng thầm nhủ: “Ngươi cứ đi cho tốt, Bách Chiến mà thu nhận ngươi, ta đây gọi hắn một tiếng cha cũng cam lòng!”

“Ngươi là do chính ta thả ra đấy!”

“Bách Chiến chắc chắn là đầu óc úng nước rồi, mới nảy ra cái ý định thu nhận ngươi! Thật là một tên ngốc nghếch!”

“Hắn không sợ ta cố ý thả ngươi đi sao? Không sợ ta là gian tế trà trộn vào?”

“Bên Bách Chiến còn có cả Nguyệt La tọa trấn, chính hắn còn phải an bài người của mình, lẽ nào không lo ta phái Võ Hoàng trà trộn vào đội ngũ của hắn?”

“Huống chi, Võ Hoàng kia lại vô cùng cường đại, chẳng lẽ hắn không sợ bị kẻ khác chiếm tổ?”

“Nực cười!”

Giờ khắc này, tại Nhân Cảnh.

Thiên địa bỗng nhiên bị xé toạc.

Một cỗ khí tức cường thịnh vô biên, làm rung chuyển cả đất trời. Bách Chiến lập tức nhíu mày, những người khác cũng đều vô cùng cảnh giác.

“Võ Hoàng!”

Ngay sau đó, một đạo thân ảnh vàng óng hiện ra, không còn vẻ chật vật như trước. Võ Hoàng giờ phút này bá đạo vô song, khí tức cường hãn bao trùm thiên địa, khiến cho những Hợp Đạo cảnh cũng cảm thấy nghẹt thở!

Võ Hoàng bước ra một bước, đạp trên hư không, nhìn về phía Bách Chiến, lạnh lùng nói: “Không tệ!”

Bách Chiến cũng nhìn lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười: “Võ Hoàng tiền bối!”

“Bớt nói nhảm!”

Võ Hoàng lạnh giọng: “Ngươi cũng là nhân tộc, ta cũng là nhân tộc. Ta và Tô Vũ có thù hận sâu sắc, nếu ta cùng ngươi hợp tác, cùng nhau đánh giết Tô Vũ, ngươi có bằng lòng không?”

Bách Chiến khẽ giật mình, rồi cười nhạt đáp: “Tiền bối nói đùa rồi. Tô đạo hữu cũng là nhân tộc, đều vì nhân tộc, sao có thể như vậy… Tiền bối đừng nên đùa cợt.”

“Nói đùa cái gì!”

“Tên này, chẳng lẽ là cố ý đến gây sự?”

“Khó trách hôm nay thái độ của Tô Vũ lại thay đổi lớn như vậy, thì ra là Võ Hoàng đã phá phong, hắn đã có lực lượng để đối phó!”

Võ Hoàng, kẻ này quả thật rất mạnh.

Mạnh đến mức giết Tô Vũ… Hắn xem như cỏ rác vậy!

Ha ha!

Thật là trò cười!

Giờ này ta mà gật đầu, nói muốn giết Tô Vũ, e rằng Võ Hoàng lập tức ra tay với ta ngay. Bách Chiến thầm cười nhạo, Võ Hoàng… rốt cuộc là chủ ý của hắn, hay là Tô Vũ sai khiến hắn làm vậy?

Võ Hoàng, đương nhiên là người của Tô Vũ!

Đây là lời thừa!

Trong vạn giới, ai mà chẳng nghĩ vậy?

Không phải người của Tô Vũ, Tô Vũ rảnh rỗi giúp hắn giải phong làm gì?

Còn điều động cả nhân tộc khí vận, phá tan trấn áp của Nhân Hoàng?

Chuyện đó không thể nào!

Tô Vũ chẳng lẽ ngốc đến mức, thả ra một kẻ thù, để hắn giết ngược lại mình?

Đùa gì vậy!

Võ Hoàng hơi nhíu mày, lạnh giọng nói: “Bách Chiến, ngươi đồ ngốc, lẽ nào ngươi cho rằng, ta lại là người của Tô Vũ? Ta nghe theo hắn? Ta và hắn thù hận chất chồng, hắn thực lực không yếu, dưới trướng cường giả không ít, ngươi ta hợp lực giết hắn, ta giúp ngươi bình định loạn lạc vạn giới!”

Bách Chiến cười đáp: “Tiền bối, đều là người nhân tộc cả, không cần thiết phải vậy! Ta và Tô đạo hữu, cũng không có thù oán gì.”

“Giả dối!”

Võ Hoàng nổi giận: “Hắn ngày đêm đòi giết ngươi, ngươi lại không muốn giết hắn sao?”

Đúng lúc này, hư không rung chuyển, thân ảnh Tô Vũ hiện ra giữa đất trời, chắp tay sau lưng, nhìn từ xa, thản nhiên nói: “Được rồi, tuổi cao rồi, trở về nghỉ ngơi đi!”

Võ Hoàng giận tím mặt, đột ngột quay đầu, giận dữ mắng: “Tô Vũ, tên cẩu tặc kia! Bản hoàng hôm nay, liên thủ với Bách Chiến giết ngươi…”

Bách Chiến vội ngắt lời, cười nói: “Tiền bối, hay là cùng Tô đạo hữu trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay phá phong, tiền bối hao tổn cũng không ít.”

Thiếu chút nữa là nói thẳng: “Đừng diễn nữa, không mệt sao?”

Đừng nói là mắng một tiếng, ngươi có đánh Tô Vũ, đánh gần chết, ta cũng không nhúng tay vào. Ta mà ra tay… A, các ngươi lập tức quay sang giết ta, đúng không?

Bách Chiến thật sự cạn lời!
Tô Vũ rốt cuộc muốn giở trò gì đây?

Hắn muốn mượn cớ gây sự, hay là định thừa dịp Võ Hoàng vừa được giải phong, liền xé toạc mặt với ta?

Hắn tự hỏi, suy tính cẩn trọng.

Về phần Võ Hoàng, sắc mặt hắn lúc này xanh mét như tàu lá chuối, ngay sau đó gã giận dữ mắng: “Thằng ranh con không biết suy nghĩ!”

Bách Chiến ngu xuẩn!

Nếu giờ phút này Bách Chiến thật sự liên thủ với ta… có lẽ ta đã động thủ với Tô Vũ rồi. Thật tình mà nói, ta vẫn vô cùng phẫn nộ vì Tô Vũ dám nhiều lần làm nhục ta.

Kết quả, Bách Chiến lại là một tên ngốc!

Tức chết ta mất thôi!

Thôi bỏ đi, loại người ngu ngốc này, hợp tác với hắn, sớm muộn cũng bị Tô Vũ hố chết mà thôi.

Đồ ngu ngốc!

Võ Hoàng trong lòng điên cuồng chửi rủa một hồi, sau đó gã nghiêng đầu liếc nhìn Tô Vũ, hừ lạnh một tiếng, xé gió mà đi!

Phía sau, Tô Vũ thản nhiên cười nói: “Võ Hoàng, đừng có chạy loạn khắp nơi, cái vạn giới này, dù ngươi là đệ nhất chư thiên, cũng chưa chắc đã an toàn! Tuyệt đối đừng có mò đến Hỗn Độn, cẩn thận gặp phải hiền chất Chu Tắc, bị đánh cho tan xương nát thịt thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!”

Võ Hoàng chẳng thèm để ý, trực tiếp biến mất!

Hắn phải mau chóng đi xem, thế giới rộng lớn như vậy, ta đã hơn mười vạn năm không được ngắm nghía rồi. Hơn nữa lúc này ta đang bị đè nén vô cùng, ta không muốn để ý đến Tô Vũ, có việc gì cũng phải đợi ta xem xong thế giới này đã rồi tính!

Còn Tô Vũ, hắn cũng không để ý đến gã nữa, mà nhìn về phía Bách Chiến.

Lần trước, bọn họ ở trong dòng sông thời gian cũng không chạm mặt nhau.

Lần này, lại là mặt đối mặt, cái gọi là vương không thấy vương… cũng phải xem tình huống thế nào đã!

Thời khắc này, Tô Vũ muốn gặp Bách Chiến.

Hắn sừng sững giữa đất trời, nhìn về phía Đông Liệt Cốc, nhìn về phía cái địa phương quen thuộc kia, khẽ cười nói: “Bách Chiến huynh, Võ Hoàng tính tình lỗ mãng, huynh không nên so đo với hắn! Gã bị Võ Vương phong ấn hơn mười vạn năm, có chút biến thái rồi!”

“Võ Hoàng là tiền bối, đương nhiên ta sẽ không so đo những chuyện này với gã.”

Bách Chiến cũng nhẹ giọng cười đáp: “Tô đạo hữu, có phải muốn trở về Nhân Cảnh không?”

Tô Vũ cười nói: “Nếu ta nói, ta muốn thì sao?”

“Vậy ta sẽ nhường lại Nhân Cảnh này…”

Phía sau lưng hắn, có kẻ khẽ nhíu mày.

Mà Tô Vũ, cũng chỉ khẽ nhếch mày, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ, nhân tộc ta không đáng để Bách Chiến huynh dừng chân lâu dài sao?”

Bách Chiến bật cười, “Ấy là đối với kẻ khác thôi, nếu là Tô đạo hữu đến, ta nghĩ, sẽ không có gì khác biệt.”

Tô Vũ thản nhiên đáp, “Vậy ta còn muốn Cự Nhân tộc!”

Bách Chiến mày rậm khẽ cau lại, nhìn về phía Tô Vũ, trầm mặc hồi lâu: “Cự Nhân tộc… Đạo hữu muốn cũng vô dụng.”

Tô Vũ gật đầu, “Ta hiểu!”

Hắn không nói thêm gì, chỉ một câu “hiểu rõ”.

Nói đơn giản, Bách Chiến có thể từ bỏ Nhân Cảnh, nhưng hắn không muốn từ bỏ Cự Nhân tộc.

Lúc này, phía sau Bách Chiến, có người sắc mặt hơi đổi, mà Bách Chiến, cũng nhanh chóng hiểu ra, Tô Vũ có lẽ đang hạ bộ, bèn cười nói: “Cự Nhân tộc… Đạo hữu cũng biết, dù sao cũng là thê tộc của ta… Mà nhân tộc, đạo hữu là mười đời Nhân Chủ, ta nghĩ, đạo hữu nếu thật muốn trở về, cũng không ai dám cản… Cản trở, chẳng phải muốn bùng nổ xung đột? Đều là nhân tộc, không cần phải vậy!”

Ý của ta là, ta vì nhân tộc, vì đại nghĩa, vì cho ngươi một chỗ nương thân, nên ta mới nhường cho ngươi, chứ không phải ta sợ ngươi, cũng không phải vì ta không muốn nhân tộc.

Tô Vũ khẽ gật đầu, lại nói: “Vạn giới thế cục hỗn loạn, ngươi ta cùng là nhân tộc, có việc nên hiệp thương một chút!”

Tô Vũ tiếp tục: “Hiện tại, đại địch của ngươi và ta, không gì hơn tội tộc và vạn tộc!”

“Tội tộc?”

“Ngục Vương chi vương vị, đã bị ta tước đoạt, thiên địa chứng giám, Nhân Hoàng đồng ý, nhân tộc đồng lòng phế bỏ!”

Tô Vũ đạm mạc nói: “Ta ở thượng giới, chiêu cáo chư thiên, nhân tộc biết, cường giả biết, Bách Chiến huynh, lẽ nào hoàn toàn không hay biết gì sao?”

Ngươi chẳng phải nhân tộc sao?

Ngươi chẳng phải cường giả sao?

Ngươi vậy mà không biết sao?

Bách Chiến hơi nhướn mày, cười nhạt: “Biết một ít, chẳng qua là không ngờ… Đạo hữu lại định hắn là tội tộc…”

Tô Vũ cười đáp: “Ngục, vô tội sao? Hậu duệ của Ngục, vô tội sao? Nguyệt La và Nguyệt Khiếu ngay dưới trướng ngươi, bọn chúng có tội hay không, Nguyệt La há chẳng biết? Chưa bàn đến những thứ khác, chỉ riêng một điểm, ngồi nhìn nhân tộc mười vạn năm bị vạn tộc chèn ép, sống chết mặc bây, đó là đại tội!”

Tô Vũ tiếng vang vọng chư thiên: “Cùng là nhân tộc, ngồi nhìn tám đời Nhân Chủ ngã xuống, hắn thao thiên chi tội! Ngồi nhìn hậu duệ Võ Vương ngã xuống, tội không thể tha! Võ Vương có công hay có tội? Hậu duệ Võ Vương, một đời chi chủ, có công hay có tội? Nếu điều này không phải tội, thì nhân tộc hủy diệt, cũng không phải tội! Ở vị trí của hắn mà mưu cầu lợi ích riêng! Đã chia sẻ khí vận nhân tộc, há có thể ngồi nhìn nhân tộc suy sụp? Mười vạn năm không lộ diện, vừa lộ diện, đã có hai vị Quy Tắc Chi Chủ, bảy tám vị Thiên Tôn, hơn mười vị Thiên Vương, gần trăm Hợp Đạo… Đừng nói với ta, đó là tích lũy sáu ngàn năm!”

Tô Vũ tiếng quát chấn thiên: “Nếu sáu ngàn năm tích lũy thực lực như vậy, thì mười vạn năm qua, nhân tộc đều là phế vật sao?”

Một tiếng quát thao thiên, khiến bốn phương chấn động.

Ngục Vương nhất mạch có tội ư?

Bách Chiến trầm mặc không đáp, Tô Vũ lại khẳng định là có. Hắn không cần lý lẽ khác, chỉ riêng việc Ngục Vương khoanh tay đứng nhìn nhân tộc suy tàn, trơ mắt chứng kiến tám vị Nhân Chủ ngã xuống, đó đã là một trọng tội!

Ngồi nhìn gần trăm Thượng Cổ Nhân Tộc Hầu bỏ mình, tội này còn lớn hơn!

Hắn không nhắc đến việc Văn Vương nhất mạch bị chèn ép, bởi lẽ đó vốn không liên quan đến những người khác. Cũng chẳng đả động chuyện cấu kết Tử Linh, vì chính hắn cũng đang làm việc này.

Chỉ riêng việc đại chiến mặc kệ sống chết, khoanh tay đứng nhìn suốt bao năm, chính là tội ác tày trời, không thể tha thứ!

Bách Chiến nhìn sâu vào mắt hắn, khẽ gật đầu: “Tội tộc… danh xứng với thực, nhất mạch này quả thật có tội!”

Hắn buộc phải thừa nhận!

Dù cho Tô Vũ có chút… “chỉ cây dâu mà mắng cây hòe” (ám chỉ Bách Chiến).

Mười vạn năm sống chết mặc bây là Ngục Vương nhất mạch, sáu ngàn năm, lại là hệ của hắn!

Tuổi còn trẻ mà tâm cơ kín đáo, quả là “tâm đen”.

Dưới sự chứng kiến của chư thiên vạn giới, Bách Chiến làm sao có thể phủ nhận tội ác của Ngục Vương nhất mạch?

Việc Ngục Vương bị tước vương vị chính là minh chứng rõ ràng nhất. Tô Vũ thu phục lòng người, hắn nói tước đoạt, liền tước đoạt ngay!

Mà Tô Vũ, cũng không định buông tha như vậy, lần nữa cất cao giọng nói: “Tội tộc cùng vạn tộc, đều là kẻ địch của nhân tộc ta, Bách Chiến huynh tán thành chứ?”

“Tán thành!”

Bách Chiến khẽ gật đầu, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, bỗng có người trầm giọng nói: “Vậy… Tô Nhân Chủ, còn giúp Vạn Tộc Thần Hoàng Phi phá phong?”

Đây lại là lỗi lầm gì?

Tô Vũ công kích quá mạnh mẽ, Bách Chiến khó mở lời, có người đã giúp hắn nói ra!

Tô Vũ, ngươi nói vạn tộc là địch, vậy mà ngươi lại đang giúp địch!

Tô Vũ đáp lời, thanh âm vang vọng như chuông lớn: “Lấy di chế di! Thần Hoàng Phi là đại địch của ta, thế nhưng, Thần Hoàng Phi…”

Tô Vũ quay đầu quát lớn: “Ta giúp ngươi phá phong, không mong cầu gì hơn, ngươi đã đáp ứng ta một điều kiện. Ta yêu cầu không cao, ngươi hãy giết Nguyệt Chiến, giao dịch này nhất đao lưỡng đoạn!”

Giờ khắc này, hướng về phía Thần Giới, Thần Hoàng Phi im lặng một hồi, rồi thanh âm chậm rãi vang vọng: “Vũ Hoàng chi ngôn, lão thân ghi nhớ! Dùng cái chết của Nguyệt Chiến, để trả lại ân tình giúp ta phá phong lần này…”

Tô Vũ không tiếp tục để ý, quay đầu nhìn người vừa lên tiếng, thản nhiên nói: “Ta không giúp bà ta phá phong, bà ta cũng có hy vọng phá phong. Giờ đây, bà ta giết Nguyệt Chiến, Ngục Thanh nhất định sẽ ngăn cản, có lẽ, sẽ giết không chỉ một Nguyệt Chiến, có lẽ, bà ta sẽ cùng Ngục Thanh đồng quy vu tận… Việc này, là lỗ hay là lãi?”

Nói đoạn người kia, lại khẽ giọng dò hỏi: “Vậy Tô nhân chủ kia, lấy gì cam đoan, nàng ta sẽ ra tay?”

Tô Vũ thản nhiên đáp: “Nếu nàng không giết Nguyệt Chiến, trong vòng nửa năm, ta tất diệt nàng! Nếu nàng không chết, ta đem vị trí Nhân Chủ này, nhường cho ngươi, thế nào?”

Tô Vũ một bước tiến lên, quát lạnh: “Chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi dám nhận lấy không?”

Kẻ kia lùi lại một bước, sắc mặt có chút trắng bệch.

Không phải Trường Mi, giờ phút này Trường Mi sao dám lên tiếng, kẻ đó chính là Bách Chiến túi khôn Trường Thanh.

Tô Vũ tiếng như chuông lớn: “Ta dám hứa hẹn như vậy, các ngươi dám chăng?”

Tô Vũ tiếng tựa Đại Đạo, quát hỏi: “Các ngươi thu phục Nguyệt La, Nguyệt Khiếu, thu phục tội tộc, chẳng lập được công, có dám nói một câu, trong ba tháng tất diệt Ngục Thanh, nếu Ngục Thanh không chết, các ngươi đoạn tuyệt quan hệ với ta?”

“Nguyệt La, Nguyệt Khiếu hạng người, vốn là phản nghịch, chỉ một câu thần phục, liền có thể thu phục sao?”

Tô Vũ giận dữ mắng: “Vậy Ngục trở về, chỉ một câu biết sai, có thể tha thứ chăng? Nếu Ngục còn có thể tha thứ, vậy vạn tộc Quy Tắc Chi Chủ trở về, một câu chúng ta nguyện tiếp tục tôn nhân tộc, có thể tha thứ không?”

“Nếu cũng có thể tha thứ, mười vạn năm qua, chinh chiến để làm gì?”

“Thần tộc cũng được, vạn tộc cũng xong, hôm nay hợp tác, chỉ là mượn dị tộc chế ngự dị tộc mà thôi!”

Tô Vũ thẳng thắn, cao giọng quát: “Không phải tha thứ mù quáng, không phải bọn chúng nói một tiếng đầu nhập ta Tô Vũ, liền có thể vô tội! Ta thu Thực Thiết, Mệnh Tộc, Không Gian, Hống Tộc, đều là bằng hữu của nhân tộc ta! Không nợ máu nhân tộc! Đều không mang tội nghiệt trên thân!”

“Trong cơn hoạn nạn của nhân tộc, bọn họ vẫn đứng về phía nhân tộc, vì nhân tộc ta, ném đầu đổ máu, ta có thể tiếp nhận, vậy vạn tộc, cũng muốn đầu nhập ta Tô Vũ sao?”

Tô Vũ quát lớn một tiếng: “Dù ta có thể nói dối, giờ phút này nói một tiếng có thể tiếp nhận vạn tộc, nói như vậy, Thần Hoàng phi có lẽ nguyện ý đầu nhập ta Tô Vũ, có thể chỉ vì một vị Quy Tắc Chi Chủ, ta liền có thể quên đi Huyết Cừu? Nhân tộc lần này thủy triều, chinh chiến năm trăm năm, quân sĩ chết trận vượt qua ngàn vạn, thậm chí trăm triệu! Ta có thể vì một vị Quy Tắc Chi Chủ, mà tiếp nhận đám đao phủ này sao?”

Vạn giới im ắng!

“Dù vạn tộc đối địch với ta, thì sao?”

Tô Vũ thanh âm càng lúc càng lớn: “Huyết hải thâm cừu, há có thể vì đối phương mạnh mẽ, đầu nhập ta, thực lực của ta tăng cường, liền có thể tiếp nhận sao?”

Lời này, giả chăng?

Không hề giả!

Những kẻ có huyết hải thâm cừu với nhân tộc, Tô Vũ một ai cũng chưa từng thu nhận.

Hắn tiếp nhận mấy tộc, hoặc không thù oán với nhân tộc, hoặc là những chủng tộc trung lập, hoặc là đồng minh thiên hướng nhân tộc từ trước, cái thủy triều này, kỳ đầu không tham chiến, kẻ cầm đầu là ai, Tô Vũ còn chẳng buồn nói.

Cường giả phe hắn, đều không thù oán với nhân tộc.

Đương nhiên, phía Tử Linh, Tô Vũ không quản.

Đều đã chết vô số năm, quỷ mới biết bọn chúng có thù oán gì với nhân tộc hay không.

Theo từng tiếng quát hỏi của hắn, thiên địa trở nên tĩnh lặng.

Rất lâu sau, Bách Chiến khẽ nói: “Đạo hữu nói rất đúng, nếu có huyết hải thâm cừu với nhân tộc, quả thật không thể chấp nhận! Nguyệt La và Nguyệt Khiếu… Kỳ thật vẫn luôn giúp đỡ nhân tộc, dò xét hư thực của tội tộc, trì hoãn bước tiến của chúng, không để chúng rời núi vây khốn nhân tộc…”

Nói đến đây, Tô Vũ lại hỏi, chính là cố ý gây sự.

Dù rất muốn tìm hiểu, nhưng Tô Vũ không xoắn xuýt về chuyện này nữa, lớn tiếng nói: “Nếu đã như vậy, ta cấu kết với vạn tộc, các ngươi lo lắng, các ngươi dây dưa với tội tộc, ta cũng lo lắng! Chi bằng, các ngươi trấn áp vạn tộc, ta trấn áp tội tộc!”

Tô Vũ cười nói: “Đời thứ chín nhân chủ, đời thứ mười nhân chủ, hai đời nhân chủ nhất thống vạn giới! Chung sống hòa thuận, cùng nhau ngăn địch, cũng là một giai thoại! Bách Chiến huynh, có lẽ, chúng ta còn có thể tỷ thí xem ai trấn áp đối thủ trước! Chư thiên chi loạn, bắt nguồn từ nhân tộc, cuối cùng cũng kết thúc bởi nhân tộc! Vạn tộc, chỉ có một Quy Tắc Chi Chủ, vài vị Thiên Tôn! Tội tộc, có hai Quy Tắc Chi Chủ, Nguyệt Chiến cao ngất kia cũng tính là mạnh mẽ… Như vậy, ta cũng không chiếm tiện nghi của Bách Chiến huynh, huynh thấy thế nào?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Bách Chiến liền biến đổi.

Không chỉ Bách Chiến, mà cả đám người Trường Thanh cũng biến sắc.

Tô Vũ… Đây là bức vua thoái vị!

Thật sự là bức vua thoái vị!

Giờ phút này, tiếng nói của hắn vang vọng chư thiên vạn tộc, nhân tộc cũng toàn bộ lắng nghe.

Hắn không hề hùng hổ dọa người, hắn dùng lực lượng tích lũy mấy năm qua để đối phó với nhiều vị Quy Tắc Chi Chủ của Ngục Vương nhất mạch, còn Bách Chiến bọn họ, chỉ cần đối phó với đám vạn tộc sắp bị Tô Vũ làm cho tàn phế, có thiệt thòi không?

Một chút cũng không lỗ!

Bách Chiến… Nên đáp ứng hay không đáp ứng?

Tô Vũ lại nói: “Dưới trướng Bách Chiến huynh, nhân tài đông đúc, tám vị Thiên Tôn, Bách Chiến và Chu Tắc hiền chất, đều là Quy Tắc Chi Chủ, hai vị Quy Tắc Chi Chủ, tám vị Thiên Tôn, hơn mười vị Thiên Vương, mấy chục Hợp Đạo… Đối phó vạn tộc, dư sức! Thừa sức nghiền ép!”

Giờ khắc này, chư thiên rung động.

Bách Chiến… Mạnh đến vậy sao?

Ngay cả trong thần giới, Thần Hoàng phi cũng chấn động không ngừng.

Bách Chiến vừa định mở miệng, Tô Vũ cười nói: “Mấy chục Hợp Đạo mở đường cho Bách Chiến huynh, huynh là đệ nhất nhân của mười vạn năm qua, lại cùng Nguyệt La giả vờ phong ấn, sáu ngàn năm trước đã có thể ngang hàng với thượng cổ Nhân Vương, bây giờ, hẳn là còn mạnh hơn cả Võ Hoàng chứ? Còn Chu Tắc hiền chất… Chẳng lẽ chưa đến Quy Tắc Chi Chủ?”

Hắn chỉ cho Bách Chiến cơ hội phủ nhận thực lực của Chu Tắc, còn Bách Chiến, nếu ngươi nói ngươi không có thực lực Quy Tắc Chi Chủ, vậy thì cứ đợi đến lúc mất mặt đi!

Sáu ngàn năm trước, ngươi có thể ngang hàng với Nhân Vương, ngươi và Nguyệt La lại còn cùng một bọn, giả phong ấn, chẳng lẽ ngươi không có chút tiến bộ nào sao?

Vậy thì cái danh đệ nhất nhân của mười vạn năm qua, chỉ là trò cười!

Bách Chiến nhìn chằm chằm Tô Vũ, thản nhiên nói: “Tắc, ta đã lâu không gặp mặt, cũng không biết thực lực ra sao, chỉ là phong ấn vạn giới bây giờ, e là dù thiên phú hơn người, cũng khó mà đạt đến trình độ mà đạo hữu nói!”

“Ha ha, cũng phải!” Tô Vũ cười lớn, “Cho dù Chu Tắc hiền chất kia không phải Quy Tắc Chi Chủ, Bách Chiến huynh, đối phó đám vạn tộc kia, lẽ nào lại khó khăn lắm sao? Nếu có chút khó khăn… ta đây có thể giúp một tay, hỗ trợ Hợp Đạo, giúp Bách Chiến huynh bình định họa loạn! Đều là người của ta cả, những cường giả mới xuất hiện này! Chỉ vì Bách Chiến huynh quá mạnh, Nhục Thân đạo của nhân tộc ta bị chèn ép, không ai có thể bước vào Hợp Đạo, ta đành phải mở ra con đường khác, thời gian gần đây mới giúp bọn hắn bước vào Hợp Đạo khác. Bách Chiến huynh đừng chê bọn hắn quá yếu!”

Tô Vũ cao giọng nói: “Bọn hắn không thể so với chư vị, truyền thừa đứt đoạn, chỉ có thể đi Nhục Thân đạo! Kết quả, Nhục Thân đạo bị phong, không truyền thừa, không đủ thâm sâu, tuổi tác lại không lớn, chỉ có thể dùng giết chóc để mạnh lên! Năm trăm năm qua, bọn hắn giết địch vô số, chết trận vô số, mới ra được chút ít Vĩnh Hằng, ta bất đắc dĩ, ép bọn hắn đoạn Nhục Thân đạo, đổi đạo mà đi, bước vào Hợp Đạo… Mong chớ chê thực lực không bằng người!”

Một tiếng cười sang sảng, vang vọng khắp thiên địa!

Đừng chê ta người yếu, bởi vì… là các ngươi tạo thành!

Phong Nhục Thân đạo, đoạn tuyệt thượng cổ truyền thừa, không thể bước vào Hợp Đạo cảnh!

Đến tận bây giờ, mới miễn cưỡng nhờ sự giúp đỡ của Tô Vũ ta, bước vào Hợp Đạo cảnh, khó khăn sao?

Quá khó khăn!

Đây là cả một trang sử đẫm máu và nước mắt!

Giờ khắc này, phía sau Bách Chiến, có người xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tô Vũ!

Lời này không nói ra thì thôi, một khi đã nói, lại còn nói trước mặt chư thiên vạn tộc, có chút liêm sỉ nào, ai nấy đều cảm thấy xấu hổ không chịu nổi!

Giờ khắc này, từng câu từng chữ của Tô Vũ đều như dao găm đâm vào tim gan!

Tô Vũ lại quát: “Bách Chiến huynh, đối phó vạn tộc, khó khăn sao? Hay là nói, Bách Chiến huynh, không muốn hợp tác với ta, cảm thấy Tô Vũ ta thực lực thấp kém, không xứng?”

Bách Chiến im lặng hồi lâu, Trường Thanh bên cạnh thấy Bách Chiến có vẻ do dự, vội vàng nói: “Tô nhân chủ, chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn…”

Tô Vũ quát lớn một tiếng: “Ngươi là nhân chủ, hay Bách Chiến là? Ngươi muốn làm thay việc của hắn sao? Bách Chiến huynh, có nguyện ý hay không, cho một lời khẳng định! Không nguyện ý, đám vạn tộc kia, đám tội tộc kia, một mình ta tới ngăn cản! Nhân tộc ta, sáu ngàn năm qua, chỉ dựa vào chính mình! Sáu ngàn năm qua, không ai tương trợ, nhân tộc ta vẫn tồn tại như cũ!”

Dứt lời, Tô Vũ quát lớn: “Nếu không muốn, chỉ cầu Bách Chiến huynh, đừng huynh đệ tương tàn! Món nợ máu của nhân tộc này, mối hận của nhân tộc này, ta sẽ gánh!”

Bách Chiến trong lòng thở dài một tiếng!

Tô Vũ… Tô Vũ a!

Thật là một Tô Vũ giỏi giang!

Trước mặt mọi người, nói ra những lời này, ta có thể trả lời thế nào đây?

Ta có thể cự tuyệt như thế nào?

Bách Chiến tiến thoái lưỡng nan!

Hắn thực sự bị Tô Vũ dồn đến chân tường, đây là lần đầu tiên hai bên chạm mặt, Tô Vũ thật cường thế và bá đạo!

Nếu hắn đáp ứng, vậy thì vạn tộc bên kia, hắn phải cản, nếu hắn không cản… vậy chẳng phải là nói không giữ lời, bội bạc, phản bội chủng tộc… vậy thì đám cường giả dưới trướng hắn, thật có thể bỏ đi một nửa!

Liệu việc ngăn cản vạn tộc, với phe Tô Vũ có Võ Hoàng, có bản thân hắn, lại thêm nhiều vị Thiên Tôn trợ giúp, có thể thanh trừ đám Sát Ngục kia không?

Khả năng là rất lớn!

Nhưng làm sao có thể từ chối… phải cự tuyệt thế nào đây?

Hay là cứ bàn bạc kỹ hơn đã?

Bách Chiến biết rõ, thời khắc này, y nhất định phải chấp nhận. Nhưng suy nghĩ một chút, y khẽ lên tiếng: “Dưới trướng ta có Nguyệt La, Nguyệt Khiếu, am hiểu về tội tộc hơn người, hay là để ta trấn giữ đám tội tộc kia…”

“Tốt!”

“… ”

Bách Chiến khẽ giật mình!

Tô Vũ cao giọng nói: “Ta không có ý kiến, Bách Chiến huynh cứ tự tiện! Nếu huynh đã muốn trấn áp tội tộc, ta sẽ trấn áp vạn tộc! Nếu huynh nói am hiểu tội tộc hơn, ta tin tưởng huynh nhất định có khả năng trấn áp chúng trước Địa Ngục Chi Môn!”

Hắn chẳng quan tâm Bách Chiến trấn áp ai, chỉ cần y đáp ứng, hắn sẽ nhanh chóng phá tan liên minh này!

Ngươi đã đáp ứng, nếu làm không được… ngươi chính là phế vật, ngươi chính là cố ý!

Tô Vũ lớn tiếng: “Bách Chiến huynh đã muốn trấn áp tội tộc, đó là lựa chọn của huynh. Huynh đệ ta đồng lòng đối ngoại, nhân tộc tất thắng! Nhân tộc rực rỡ, chính là ở thời đại này! Nếu huynh đã chọn, lại nói am hiểu tội tộc, ta nghĩ, sẽ không có chuyện ta đối phó vạn tộc, lại bị tội tộc cùng những sinh vật sau Địa Ngục Chi Môn ngăn cản chứ?”

“… ”

Tĩnh lặng!

Tĩnh lặng tuyệt đối!

Giờ khắc này, Bách Chiến biết, y đã bị cuốn vào ván cờ này!

Y im lặng một hồi, thản nhiên nói: “Đương nhiên sẽ không!”

Đã vậy, cứ để Tô Vũ đối phó vạn tộc đi, còn tội tộc… ta sẽ tự mình giải quyết!

Y bình tĩnh nói: “Đương nhiên! Bất quá, vi huynh dù sao cũng lớn tuổi hơn vài phần, Tô đạo hữu nếu sớm đánh bại vạn tộc, xin đừng vội đến tiếp viện… Dù sao, vi huynh cũng cần chút mặt mũi.”

Ngươi đã dẹp xong vạn tộc, thì đừng đến quấy rầy ta là được!

Tô Vũ cười ha ha: “Sao lại thế được, ta vẫn còn đợi Bách Chiến huynh đến cứu viện ta đây! Vậy đi, trong vòng ba tháng, chúng ta cùng nhau trấn áp hai bên, ta nghĩ, cường giả đại chiến cũng chỉ là trong nháy mắt, đâu cần đến ba tháng, nếu có thể, giờ cũng có thể lên đường! Bất quá, ta thấy Bách Chiến huynh có lẽ còn muốn nghỉ ngơi một chút, dù sao đã nghỉ ngơi sáu ngàn năm, chưa hẳn quen thuộc chiến đấu, gần đây cứ tĩnh dưỡng cho tốt, thuần thục lại chiến đấu, sau ba tháng, chư thiên vạn tộc, chỉ có nhân tộc ta!”

Giờ khắc này, bên trong Nhân Cảnh, bỗng nhiên, tiếng hô vang vọng tận trời!

“Trong vòng ba tháng, chư thiên chỉ có nhân tộc!”

“Chỉ có ta, Nhân tộc!”

“Chỉ có ta, Nhân tộc!”

Tiếng hô chấn động cả đất trời, lay động tận đáy lòng người!

Hai đời Nhân Chủ, cùng nhau hợp lực, đánh giết vạn tộc, trừng trị phản đồ, hả hê lòng người biết bao!

“Vũ Hoàng thánh minh! Bách Chiến Vương thánh minh!”

Tiếng hô vang vọng khắp nơi!

Giờ khắc này, ba mươi sáu phủ, ba mươi sáu vị Phủ Chủ, dẫn theo vô số dân chúng, đồng thanh hô lớn, tiếng vang vọng khắp chư thiên!

Trong vòng ba tháng!

Bọn hắn chẳng cần biết Bách Chiến có đồng ý hay không, cũng không cần phải hỏi. Ngay khi Tô Vũ vừa thốt ra câu nói kia, bọn hắn đã biết mình nên làm gì!

Kéo dài thời gian ư?

Đừng hòng! Ta quyết không cho ngươi có cơ hội đó!

Bách Chiến im lặng không nói.

Phía sau hắn, các cường giả kẻ thì xúc động, kẻ thì hưng phấn, kẻ cau mày lo lắng, mỗi người một vẻ.

Hôm nay, không phải ngày của Bách Chiến.

Hôm nay, không phải ngày của sáu ngàn năm trước!

Tô Vũ đại thắng!

Phải, những người sáng suốt đều đã nhìn ra, Tô Vũ đã thắng, thắng hoàn toàn!

Bởi lẽ, Tô Vũ luôn thích đứng ở vị trí đạo đức cao thượng, dùng lẽ phải để trấn áp người khác, ví như Bách Chiến vậy.

Bách Chiến không thể kháng cự, không thể cự tuyệt!

Cự tuyệt, tức là phản nghịch!

Bách Chiến nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng mở ra, nhìn về phía Tô Vũ, nở một nụ cười: “Vậy… cứ theo lời Tô đạo hữu vậy!”

Tô Vũ cất tiếng cười lớn: “Đa tạ Bách Chiến huynh đã tương trợ! Lần gặp gỡ này, lòng ta vô cùng vui mừng! Vậy thì hẹn ba tháng sau, gặp lại ở Nhân Cảnh, cùng nhau dương oai Nhân tộc ta, thống lĩnh chư thiên vạn giới!”

Nói xong, Tô Vũ đạp không mà đi, áo trắng như tuyết, tiêu sái tự nhiên, hòa mình vào dòng sông thời gian, trong nháy mắt biến mất không thấy.

Bách Chiến giờ khắc này, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm bóng lưng cao ngạo kia.

Phía sau hắn, kẻ trầm mặc không nói, kẻ khẽ thở dài, kẻ lại có chút bất mãn, thầm nghĩ: “Bệ hạ… Ba tháng đánh nổ tội tộc? Chẳng lẽ chúng ta lại sợ cái tiểu tử Tô Vũ kia sao? Hắn ba tháng làm được, chúng ta không có vạn tộc quấy nhiễu, ba tháng cũng làm được a!”

Võ Cực!

Trường Thanh vội kéo tay áo Võ Cực.

Đồ ngốc!

Ngươi quên lời bệ hạ đã nói sao?

Mục tiêu của bệ hạ, không phải chỉ là đánh nổ đám Ngục Thanh kia!

Võ Cực cười ngây ngô, nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng, “Ta biết… nhưng… ta muốn chiến đấu! Ta muốn đánh cho bọn tội tộc kia tan nát!”

Bệ hạ… có lẽ đánh nổ, cũng là một con đường sống!

Vì sao, không thử suy xét một chút?

Tô Vũ nguyện ý ngăn cản một phương tai họa, chuyện tốt như vậy, bệ hạ, ngài có biết, nếu sau ba tháng Tô Vũ bắt được vạn tộc, còn ngài thì không… đám lão huynh đệ chúng ta đây, nên ăn nói thế nào với thiên hạ?

Võ Cực ngây ngô cười, không nói thêm gì nữa.

Tô Vũ… thật là một nhân kiệt!

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 128: Tiếng vọng chủng loại

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 25, 2025

Chương 1041: Vũ Trụ Thần Nguyên

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 25, 2025

Chương 127: Tìm một cơ hội

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 25, 2025