Chương 795: Đại chiến bùng nổ! | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025
Tô Vũ hắn, căn bản chẳng thèm để ý đến cái Long Thiên Tôn kia.
Hết thảy, đều nằm trong tính toán của hắn.
Quả nhiên, khi hắn động thủ với Long Thiên Tôn, càng đánh càng sâu vào bên trong, những kẻ khác liền buông bỏ ý định tranh đoạt, không đáng.
Kẻ xui xẻo, chỉ có thể là Long Thiên Tôn kia mà thôi.
Còn Long Thiên Tôn, hắn đã chịu thiệt lớn rồi, tuy chỉ mất đi binh khí, nhưng giờ mà đuổi theo giết Tô Vũ… Một mình hắn xông lên chẳng khác nào đưa đồ ăn, còn nếu toàn bộ cùng xông lên, vậy cái tác dụng tiên phong dò đường của Tô Vũ này xem như hoàn toàn đổ sông đổ biển.
Vậy nên, đoạt lại cũng vô ích.
…
“Sảng khoái!”
Giờ khắc này, Cự Phủ cười ha hả, thật sự là sảng khoái vô cùng.
Đánh cho Long Thiên Tôn một trận, đoạt lấy binh khí của hắn, kết quả đối phương đến một tiếng rắm cũng không dám thả, cái cảm giác này thật sự quá sung sướng!
Thật là sảng khoái!
Một đám bảy người, chạy như bay mà đi, đám người Tam Nguyệt Cự Phủ ai nấy đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phì Cầu phun ra một tòa đại sơn thần vận Đạo Uẩn dồi dào, áp súc thành hình dáng một ngọn núi nhỏ, cái đuôi ngoe nguẩy, vui sướng khôn cùng: “Cho ngươi, cướp được đó!”
Tô Vũ liếc nhìn, khẽ cười, rồi nhìn về phía Thông Thiên, truyền âm nói: “Ngươi cầm lấy, tìm một cơ hội, truyền tống đến bên kia, giao cho Hồng Mông!”
Hồng Mông Thiên Tôn sẽ càng thêm vững chắc!
Dưới trướng lại có thêm một vị Thiên Tôn.
Còn Thông Thiên, hắn có chút không tình nguyện, hắn cũng đâu muốn chạy đi đâu, nhưng mà… Thôi vậy, vẫn phải làm việc, cùng lắm thì đưa xong, lập tức trở về, hắn còn đang ngắm nghía những kẻ khác kia kìa.
Nguyệt La có Địa Ngục Chi Môn không nhỉ?
Lão tổ của bọn hắn chắc chắn là có!
Ngoài bọn họ ra, mấy vị Thiên Tôn này, có lẽ đều có.
Ăn hết bọn chúng, hắn Thông Thiên cũng có thể thành Thiên Tôn!
Quá sảng khoái!
Nếu thật là bản thân Địa Ngục Chi Môn, hắn còn chẳng dám ăn, ăn vào chắc chắn phải chết, nhưng mấy cái hình chiếu này, mới thật sự là đại dược bổ dưỡng!
Thông Thiên thầm nghĩ, cấp tốc đem đại sơn đặt vào trong môn hộ.
Xem ra tâm tình của đám người kia không tệ.
Đi theo Tô Vũ có thịt ăn, xem ra, đạt tới Thiên Vương, Thiên Tôn cũng không còn xa xôi gì.
Một đám người cấp tốc hướng chỗ sâu bay đi, vượt qua con sông lớn. Đến nơi sâu thẳm, dù cho là Tô Vũ bọn hắn, cũng cần một hai phút. Lần trước, bọn hắn đã mượn nhờ khoảng thời gian chênh lệch này, tiêu diệt toàn bộ đám người Nguyệt Cầm.
Giờ phút này, không thể tập kích, Tô Vũ bọn hắn cũng không nóng vội, cứ thế mà bay, dần dần giảm bớt tốc độ.
Bởi vì phía trước, đã có thể cảm nhận được khí tức của đối phương.
. . .
Ước chừng một phút, khoảng cách giữa hai bên vào khoảng vạn mét, cách không mà nhìn nhau.
Phía đối diện, 4 vị Thiên Tôn, Nguyệt La dẫn đầu.
Khí tức Thiên Vương, có chừng 12 đạo.
Phía dưới Thiên Vương, cường giả Hợp Đạo cảnh hơn 40 vị.
Nhất mạch này, cường giả quả thật quá nhiều. Phải biết rằng, trước đó, Tô Vũ đã giết một vị Thiên Tôn, làm trọng thương Nguyệt Hạo, lần trước còn đánh giết 5 vị Thiên Vương cảnh cường giả.
Đến bây giờ, đối phương vẫn còn vô số cường giả.
Huống chi, còn có lão tổ kia, cộng thêm một vị Quy Tắc Chi Chủ trong Địa Ngục Chi Môn.
Lần này, Nguyệt La không còn phong tao như trước, mái tóc đen bay lượn, thân hình uyển chuyển. Cách nhau vạn mét, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tô Vũ, ngươi nhất định phải cam tâm làm chó săn cho vạn tộc sao?”
“Nhân tộc cũng tốt, Thánh tộc cũng được, tranh đấu, cũng chỉ là nội đấu! Hà tất phải làm lợi cho vạn tộc, làm chó săn cho chúng?”
Tô Vũ cười khẩy.
“Nội đấu?”
Tô Vũ cười lớn: “Các ngươi cũng xứng sao? Các ngươi chẳng phải tự lập làm Thánh tộc hay sao? Ta đã chiêu cáo thiên địa, các ngươi chính là tội nhân chi tộc, sao còn dám nhận là đồng tộc? Các ngươi thật to gan, dám giết người của ta!”
Lời này. . . không thể nào nói lý được.
Vài vị Thiên Tôn, sắc mặt đều trở nên xanh mét!
Người giết ngươi?
Lần trước, Tô Vũ đã giết mấy chục Hợp Đạo, 5 vị Thiên Vương, 1 vị Thiên Tôn, trước đó còn trọng thương Nguyệt Hạo.
Muốn hận, cũng phải là bọn hắn hận mới đúng!
Hiện tại xem ra ngược lại hay, Tô Vũ thế mà còn không chịu từ bỏ ý đồ!
Khinh người quá đáng!
Nhất mạch Ngục Vương, giờ phút này đều vô cùng phẫn nộ, từng vị cường giả, khí tức bùng nổ.
Thiên Tôn số lượng ngang nhau, nhưng Thiên Vương của bọn hắn lại đông hơn nhiều, Hợp Đạo cũng vậy. Thiên Vương hay Thiên Tôn, kỳ thật đều ở cùng một cảnh giới, nếu thật đánh nhau, hai ba vị Thiên Vương cũng có thể địch nổi một Thiên Tôn!
Chỉ là, Nguyệt La bọn hắn kiêng kị vạn tộc nhúng tay vào lúc này, lại ước gì kéo dài thời gian, tự nhiên không muốn khai chiến ngay bây giờ!
Bên cạnh Nguyệt La, một lão nhân tóc trắng xóa, âm thanh lạnh lùng nói: “Tô Vũ, nếu thật sự khai chiến, vạn tộc chỉ cần tới chậm một chút, các ngươi chắc chắn phải chết! Hà tất phải làm tiên phong cho vạn tộc? Bọn hắn nếu dám đến, đã sớm đánh rồi, bọn hắn chỉ muốn tọa sơn quan hổ đấu, ngươi dù sao cũng là một đời chi chủ, nhất định phải ngu xuẩn lỗ mãng như vậy sao?”
Tô Vũ cười nói: “Đơn giản thôi, giết Nguyệt Hạo…”
Nói xong, hắn lại chỉ tay vào Nguyệt La: “Còn có ả, ngoài ra, còn có một nữ nhân…”
Tô Vũ tìm kiếm trong đám người, rất nhanh, trong đám Thiên Vương kia, hắn thấy Vũ Hi, chỉ tay vào nàng ta: “Còn có ả! Giết ba người này, để tế huyết cho bộ hạ của ta, ta sẽ không đối nghịch với các ngươi nữa!”
Sao có thể!
Mọi người vô cùng phẫn nộ!
Hai Đại Thiên Tôn, một vị Thiên Vương, chỉ vì một câu nói của Tô Vũ mà bị giết, Thánh tộc còn mặt mũi nào mà đứng chân nữa?
Tô Vũ, đúng là đang đánh rắm!
Giờ phút này, bên cạnh Nguyệt La, vị cường giả Thiên Tôn cấp thứ ba, tay cầm một cây búa lớn, nhìn về phía Tô Vũ cùng mọi người, âm thanh lạnh lùng nói: “Còn nói thêm gì nữa, giết bọn chúng!”
Dứt lời, thanh âm gào thét vang vọng bốn phương: “Bát Dực Hổ, Hỗn Độn Long, các ngươi muốn xem kịch vui sao? Đừng quên, lần này, chính là chuyện có liên quan đến cả các ngươi!”
Lời này vừa nói ra, hai phía nam bắc, cổ thú gào thét.
Một lát sau, hai phía đều có cường giả bay ra.
Một bên là Bát Dực Hổ, dẫn theo hơn bốn mươi vị Hợp Đạo cổ thú, một bên là Hỗn Độn Long, cũng mang theo gần 50 vị cổ thú.
Vô cùng cường đại!
Hai đầu cự thú, khí tức cường hãn vô cùng.
Giờ phút này, Bát Dực Hổ cất tiếng truyền vang: “Nhân tộc cường giả, chúng ta không muốn đối địch với các ngươi, mau chóng rút lui, nước giếng không phạm nước sông!”
Ngay khoảnh khắc đó, phía vạn tộc, hàng loạt Hợp Đạo cũng bay lên trời, Thánh Hầu cất tiếng truyền vang: “Nhân chủ yên tâm, đám Hỗn Độn cổ thú này, chúng ta tự sẽ ngăn cản!”
Muốn lợi dụng Tô Vũ xung phong, cũng không thể quá đáng được, thấy Hỗn Độn cổ thú bay ra, kỳ thật vạn tộc và cổ thú đã có ăn ý, hai bên đều đứng ngoài cuộc!
Đúng vậy, đây chính là Thiên Mệnh, kết quả mà Nguyệt Thiên Tôn bọn hắn mang về.
Đại chiến còn chưa bùng nổ, hai bên vẫn đang giằng co, tạm thời không thể để Hỗn Độn Long bọn hắn bại lộ.
Vạn tộc đến giờ khắc này vẫn tưởng rằng Tô Vũ không hề hay biết.
Nhưng Tô Vũ, kỳ thật so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn ai hết.
Đương nhiên, đây là kết quả tốt nhất, hắn vẫn chưa yên tâm về Hỗn Độn Long bọn hắn, bị chặn đường ở bên ngoài, như vậy là tốt nhất.
…
Nguyệt La sắc mặt khẽ biến.
Vạn tộc tuy rằng không trực tiếp đánh tới, nhưng việc ngăn cản hai phe cổ thú, vẫn là làm suy yếu thực lực của bọn hắn.
Giờ phút này, lẽ nào muốn đối phó Tô Vũ bọn hắn sao?
Mười hai vị Thiên Vương, so với bên Tô Vũ nhiều hơn chín vị, chiến lực Thiên Vương hơn hẳn 4 so với 1, đánh, tất thắng!
Mấu chốt là, nếu đánh, đại chiến sẽ triệt để bùng nổ!
Ngục Vương nhất mạch, càng hy vọng kéo dài thời gian.
Lão tổ cũng đã hạ lệnh như vậy, kéo dài!
Càng kéo dài càng tốt!
Tốt nhất là kéo đến khi Ngục Thanh xuất thế!
Mà Tô Vũ, kỳ thật cũng đang chờ đợi, không vội, gấp gáp làm gì.
Ngục Vương nhất mạch Quy Tắc Chi Chủ không lộ diện, vậy chẳng phải là không có trò hay để xem sao?
Tiện thể quan sát một chút, Hỗn Độn Long cùng Bát Dực Hổ sẽ lựa chọn như thế nào.
Hai cổ thú này, không phải hạng người lương thiện gì.
Kẻ nào xem hai cổ thú này là người tốt… loại người đó chết chắc, Hỗn Độn cổ thú nếu không có trí tuệ thì thôi, nếu đã sinh ra trí tuệ, thì sẽ không quá ngu ngốc. Đừng nhìn Bát Dực Hổ kia lúc thì uống xì dầu, lúc lại gật gù đắc ý mù quáng đọc sách, thoạt nhìn ngốc nghếch, nhưng trên thực tế sống còn lâu hơn cả Hồng Mông cũng nên.
“Bảo toàn tính mạng là trên hết!”
Giờ phút này, Tô Vũ lần nữa truyền âm cho mấy người bên cạnh, không cầu giết địch, không cầu những thứ khác, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất.
“Du kích chiến, mục tiêu chủ yếu, là tới gần nơi ở của bọn chúng, bọn chúng nhất định đang tiếp dẫn vị kia, giờ phút này, bọn chúng không dám để chúng ta tới gần nơi đó!”
Tô Vũ lại lần nữa hạ lệnh, ngay tức khắc, Thông Thiên hầu liền dựng nên môn hộ. Mấy người bọn hắn chớp mắt đã chui vào, hư không thoáng gợn sóng, hướng về phía lão sào của đám người kia mà xuyên toa tới!
“Nứt!”
“Phong!”
Mấy tiếng quát lớn đồng thời vang vọng, Nguyệt La cùng đám thủ hạ lập tức động thủ, hư không nứt toác, không gian chấn động. Một đầu Thông Thiên hầu vừa mở ra lối đi, khoảnh khắc liền hiển hiện, hơn mười vị Thiên Vương cũng đồng loạt ra tay!
Oanh!
Lối đi nổ tung, Thông Thiên hầu kêu lên thảm thiết.
Bảy người bọn hắn theo trong thông đạo ngã nhào ra ngoài!
Nguyệt La mặt mày lạnh lẽo: “Muốn chết! Tô Vũ, bản tọa vốn không muốn gây khó dễ cho ngươi, ngươi tự mình muốn tìm cái chết! Bày trận!”
Giờ phút này, toàn bộ khu vực Hỗn Độn sơn, bỗng nhiên từng điểm sáng hiện lên.
Từ nơi xa, hơn mười vị Hợp Đạo cường giả quát lớn một tiếng, từ trong hư không hiện thân, từng đạo trận cơ bày ra, giờ khắc này Hỗn Độn sơn tựa như bị một cái lưới lớn bao trùm, chụp xuống Tô Vũ bọn hắn!
Cự Phủ hầu cũng coi như kiến thức rộng rãi, thấy vậy thì biến sắc, quát lớn: “Luyện ngục đại trận, phong tỏa thần kỹ, phong tỏa không gian… Cẩn thận!”
Đây rõ ràng là nhằm vào những cường giả am hiểu không gian chi đạo.
Phong tỏa bốn phía không gian, không thể xé rách, không thể xuyên qua.
Do mười tám vị cường giả Hợp Đạo cảnh liên thủ bố trí.
Thông Thiên hầu dù có bản lĩnh lớn cũng không thể nào phá vỡ được sức mạnh của mười tám người hợp lại, mười tám vị Hợp Đạo… Thiên Vương có thể đánh năm tên, nhiều hơn nữa thì không được, làm sao có thể đánh lại mười tám tên đây?
Thông Thiên hầu thử mở cửa, quả nhiên, môn hộ khó mở!
Thông Thiên hầu sắc mặt đại biến, “Bệ hạ!”
Bị phong tỏa rồi!
Ngục Vương nhất mạch, quả nhiên khó đối phó.
Tự do xuyên toa là bản lĩnh của Thông Thiên hầu, giờ phút này trong nháy mắt liền bị trói buộc, bó tay bó chân.
…
Mà nơi xa, vạn tộc cùng Hỗn Độn cổ thú đang đối đầu nhau, cũng đồng thời quan chiến.
Vừa thấy cảnh này, vạn tộc lập tức ghi lại, Thánh Hầu trầm giọng nói: “Luyện ngục chi trận, trận pháp sở trường của Ngục Vương, muốn phá vỡ trận này, rất khó! Quả nhiên, Ngục Vương nhất mạch những năm này không hề nhàn rỗi, toàn bộ Hỗn Độn sơn chỗ sâu, không biết còn bày ra bao nhiêu cạm bẫy!”
Chỗ tốt xông pha, không phải thuộc về đám Tô Vũ kia sao!
Chúng gia hãy cứ quan sát, rồi bức bách Ngục Vương nhất mạch phải moi ra diệu kế ứng phó. Bằng không, giờ khắc này ai mà truyền tống qua đó, e rằng sẽ bị khóa chặt đường về!
Như vậy, mới có thể tránh được tổn thất lớn.
Một bên, Thiên Mệnh hầu con mắt thứ ba trên trán vẫn luôn mở, hướng về phía bên kia mà nhìn, trầm giọng nói: “Đám Tô Vũ kia chưa hẳn đã cản được, đối phương vốn dĩ đã mạnh mẽ, giờ lại còn khóa lại không gian đào tẩu của bọn hắn!”
Long Thiên Tôn mắng: “Cứ để bọn chúng bị khóa lại! Bốn vị Thiên Tôn, dù cho cá chết lưới rách, cũng có thể liều mạng gã cường giả nào đó. Đám Tô Vũ kia chẳng phải thứ tốt đẹp gì, chết hết đi thì càng hay, đổi được một hai vị Thiên Tôn bỏ mạng, cũng đáng!”
Hắn ta căn bản không nghĩ đến việc cứu viện đám Tô Vũ kia!
Cứ đi chết đi!
Mà những kẻ khác, dù không nói ra, nhưng mục đích kỳ thực cũng chẳng sai biệt là bao, tốt nhất là đám Tô Vũ kia cứ liều mạng đến chết thì thôi.
Vài vị Thiên Tôn, vài vị Thiên Vương, toàn bộ nổi điên lên, giết được hai cái Thiên Tôn, lẽ nào không thể sao?
Đám Tô Vũ kia, cũng đâu phải hạng xoàng!
…
Cùng thời khắc đó.
Phía đối diện, Hỗn Độn Long cùng Bát Dực Hổ hội tụ.
Hai vị cổ thú, giờ khắc này mang theo hơn trăm Hợp Đạo cổ thú, chắn ngang con sông lớn, ngăn cản bước tiến của vạn tộc cường giả.
Cái đuôi của Hỗn Độn Long đã khôi phục, dĩ nhiên, so với trước kia thì còn kém xa. Lúc này, hắn phi thân tới, truyền âm nói: “Bát Dực, chúng ta phải ngăn cản đến bao giờ?”
“Chớ vội!”
Bát Dực Hổ thấy vạn tộc dường như không có tâm tư đi cứu viện, bèn quay đầu nhìn về phía đám Tô Vũ, truyền âm nói: “Kẻ này mở ra thiên địa, dưới trướng cường giả không ít, điểm này ngươi cũng biết, không dễ dàng chết như vậy đâu! Cũng tốt, nếu có thể ép hắn, đem toàn bộ lực lượng ẩn giấu kia lấy ra hết, thì còn gì bằng… Hắn mở ra thiên địa, có lẽ… đã na di thiên địa của mình vào Hỗn Độn chỗ sâu… Long huynh, ở đây, ta và ngươi kỳ thực mới là yếu nhất, phải cẩn thận một chút!”
Không cần thiết phải lo lắng cho đám Tô Vũ kia, huống chi, hắn ta cũng chẳng lo lắng.
Thật sự chết rồi, thì chết cho xong.
Cũng không quen biết gì cho cam!
Hỗn Độn Long khẽ gật đầu, truyền âm nói: “Vậy nếu vạn tộc tiến sát, ta và ngươi nên lựa chọn ra sao?”
“Trước cứ ngăn cản, nếu tổn thất chưa đến một nửa, thì vẫn cứ ngăn cản, còn nếu tổn thất đã hơn phân nửa, lập tức lui lại… Hơn phân nửa, cũng đủ để Ngục Vương nhất mạch tin tưởng chúng ta!”
“Được!”
Hai vị cổ thú kia, trong chớp mắt đã đạt thành nhất trí.
Giờ phút này, Hỗn Độn Long tuy rằng mạnh hơn Bát Dực Hổ một bậc, nhưng vẫn nghe theo ý kiến của Bát Dực Hổ. Hắn cùng Bát Dực Hổ quen biết đã nhiều năm, cũng biết con hổ này nhìn bề ngoài chất phác, kì thực lại vô cùng xảo trá.
Bất quá, trước khi kế hoạch thành công, Bát Dực Hổ cũng sẽ không trở mặt với hắn.
…
“Giết!”
Ngay lúc này, Nguyệt La bọn chúng cũng cấp tốc hướng Tô Vũ bọn hắn vây giết mà đến!
Vạn tộc lại không hề nhúc nhích!
Đây quả là chuyện tốt!
Nếu có thể trước khi vạn tộc ra tay mà đánh giết đám người Tô Vũ này, thì còn gì tốt đẹp hơn.
“Không thể để bị vây lại!”
Tô Vũ thường xuyên làm chuyện bao vây người khác, tự nhiên hiểu rõ một khi bị bao vây, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Giờ phút này, Thiên Môn của hắn mở ra, trong nháy mắt nhìn thẳng lên bầu trời.
Một cái lưới lớn bao trùm xuống, đây chính là đại trận do mười tám vị Hợp Đạo bố trí.
Nhưng mà, đối với người bình thường thì khó phá, đối với Tô Vũ mà nói, kỳ thật không tính là quá khó khăn.
Trong tay Tô Vũ đột nhiên hiện ra một cây bút, một bút điểm ra, răng rắc một tiếng, mơ hồ truyền đến âm thanh đồ vật gì đó vỡ vụn.
“Phá!”
Khẽ quát một tiếng, Tô Vũ lại lần nữa một bút điểm ra, điểm nát hư không, ngay sau đó, một đám người cấp tốc tan biến.
Mà Nguyệt La bọn chúng, cũng không phải là không có chuẩn bị.
Thiên Môn khó dây dưa!
Điểm này, bọn hắn đều rõ ràng.
Ngay tại khoảnh khắc Tô Vũ điểm vỡ sợi tơ của lưới lớn, bên ngoài cái lưới lớn đã vỡ, bỗng nhiên, từng đạo Hỗn Độn Lôi Đình ầm ầm đánh xuống, Hỗn Độn chi khí bùng nổ.
Tô Vũ lại cười lạnh một tiếng.
Hỗn Độn lực lượng?
“Hỗn Độn lôi đình ư?”
“Ha ha, thứ này, ta sao lại không quen thuộc cơ chứ!”
Hắn vung tay, trong khoảnh khắc, đại đạo hiển hiện, lôi đình từ hỗn độn giáng xuống, nhưng lại bị Tô Vũ dễ dàng phân tách. Gã cấp tốc dẫn theo mọi người, hướng chỗ sâu bay đi, tiếng cười cuồng ngạo vang vọng: “Điêu trùng tiểu kỹ, dám đem ra khoe khoang!”
Nguyệt La cùng những người khác sắc mặt đều biến đổi!
Cái tên này, quả thật là một kẻ khó chơi.
“Mở thần môn của ta, thần môn phúc thiên!”
Ngay trong sát na, từng tòa cửa lớn, Địa Ngục Chi Môn, từ trên không hiện ra, không chỉ một mà là sáu tòa, đồng loạt trấn áp xuống Tô Vũ cùng đồng bọn.
Thông Thiên hầu thấy tòa thứ nhất còn có chút kinh hỉ, nhưng khi thấy đủ sáu tòa thì mặt mày trắng bệch!
Thảo!
“Chạy mau!”
Thông Thiên hầu gầm lên, Tô Vũ cùng những người khác vội vàng bỏ chạy. Sáu tòa cửa lớn đồng thời mở rộng, từng đạo ý chí lực lượng từ bên trong bắn ra!
Khoảnh khắc sau, chúng hội tụ thành một tôn cự thú phúc thiên khổng lồ vô cùng!
Phía sau cánh cửa, ẩn chứa quái vật!
Điểm này, lần trước Nguyệt Hạo đã từng biểu hiện ra.
Giờ phút này, ba tòa đến từ Thiên Tôn, ba tòa đến từ Thiên Vương.
Sáu tòa môn hộ, trong nháy mắt phác họa ra một con cự thú.
Cự thú này, chỉ có thể coi là một hình chiếu ý chí, nhưng khí tức lại vô cùng cường đại. Vừa xuất hiện, nó đã gầm thét một tiếng, khí thế Thôn Thiên Phệ Nhật.
Lúc này, Phì Cầu cũng gầm lên đáp trả, trong nháy mắt hắc hóa, há mồm cắn thẳng vào cự thú!
“Ngao ô!”
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Phì Cầu kêu đau đớn, răng suýt chút nữa gãy hết, ủy khuất kêu lên: “Lợi hại quá, đánh không lại!”
Lại là đánh không lại!
Tô Vũ cũng bất đắc dĩ, nhìn lên cự thú trên không, đây là một hình chiếu cự thú được triệu hồi từ phía sau cánh cửa hỗn độn, bản tôn của nó tuyệt đối là một Quy Tắc Chi Chủ!
Thật không bình thường chút nào!
Giờ phút này, sức mạnh của nó vô cùng cường đại.
Không chỉ có vậy, ngay lúc này, cự thú kia lại mở miệng, ánh mắt lộ vẻ suy tư như người, nhìn về phía Phì Cầu, lạnh nhạt nói: “Lại là Phệ Nhật Thần Khuyển! Đáng tiếc… yếu quá nhiều! Cửa đã mở, Hỗn Độn buông xuống, trời cũng không thể ngăn, bọn ngươi muốn cản trở, giết không tha!”
Xu thế tất yếu, ai dám ngăn cản?
Ngay lập tức, trên thân cự thú mọc ra một đôi cánh thịt, tốc độ đột nhiên xé rách hư không, thân thể to lớn nhưng lại nhanh đến khó tin, lóe lên rồi biến mất. Phì Cầu chỉ kịp kêu lên một tiếng, trên người đã có thêm một vết máu sâu hoắm.
Phì Cầu gầm lên giận dữ, một chiếc giày bay ra, ầm ầm nện nổ hư không, nhưng cự thú kia đã biến mất trong nháy mắt!
“Chạy mau!”
Tô Vũ quát lớn, Phì Cầu hai mắt đỏ ngầu, thật ra là muốn liều mạng với tên kia một trận!
Cự thú này rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một hình chiếu, nếu thật sự đánh nhau, dốc toàn lực, Phì Cầu chưa chắc đã thua.
Nhưng Phì Cầu vẫn còn lý trí.
Tô Vũ bảo chạy, nó liền không dây dưa, nhanh chóng vác giày lên mà chạy.
Cự thú kia từ hư không hiện ra, có chút kinh ngạc: “Không ngờ… Phệ Nhật Thần Khuyển cũng biết chạy trốn!”
Đúng lúc này, giọng Nguyệt La vang lên: “Chí Tôn, ngăn cản bọn chúng!”
Cự thú liếc nhìn Nguyệt La, không nói gì, nhanh chóng xé gió mà đi.
Nguyệt La và đám người cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ của đám người đều cực nhanh!
Trong chớp mắt giao thủ, Tô Vũ bọn hắn dường như bị kiềm chế khắp nơi, đầu tiên là phong ấn chi trận, sau đó là sáu cánh cửa, triệu hồi ra một tôn cổ thú hư ảnh vô cùng cường đại, tất cả đều khiến người bất ngờ!
…
“Bà Long cổ thú!”
Tiên Hoàng phi trầm giọng nói: “Là Bà Long cổ thú trong hỗn độn, am hiểu tốc độ, thôn phệ! Đây là hình chiếu từ Địa Ngục Chi Môn, do ý chí ngưng tụ mà thành, thực lực… không hề kém Nhật Miện!”
Thật là một sự tồn tại kinh khủng!
Chỉ là một hình chiếu ý chí, đã sánh ngang Nhật Miện thiên tôn, bản tôn nhất định phải cường đại đến mức nào.
Địa Ngục Chi Môn của Ngục Vương nhất mạch, lại còn có tác dụng như vậy.
“Sáu cánh cửa, lại có thể triệu hoán ra nhân vật cường hãn đến nhường này!”
“Vậy chẳng phải nếu có càng nhiều môn hộ, có thể triệu hồi ra tồn tại còn mạnh hơn sao?”
Tô Vũ bọn hắn, xem như thay chư vị làm việc xấu, nếu không, một khi giao chiến, dưới sự khinh thường, ắt hẳn sẽ bị phong tỏa, rồi bị đám Địa Ngục Chi Môn kia thôn phệ vây giết. Đến cả Thiên Tôn bình thường, cũng khó tránh khỏi nguy cơ vẫn lạc.
Giờ khắc này, Long Thiên Tôn cũng ngưng trọng vô cùng mà nói: “Tên này, bản tôn e là còn mạnh hơn cả Đoạn Vĩ Long! May mắn!”
Hắn có chút nghĩ mà sợ, may mắn Tô Vũ bọn hắn đi làm việc xấu thay.
Tô Vũ đám người kia, thủ đoạn cũng lắm, thực lực cũng mạnh.
Con chó kia hắc hóa, lại thêm đôi giày kia, cũng không hề kém Nhật Miện chút nào.
Không thể không nói, mấy vị Thiên Tôn giờ phút này cũng tim đập thình thịch, cả hai bên đều có cường giả đỉnh cấp. May mắn Tô Vũ lúc này đang giúp bọn hắn xung phong, bằng không, phiền phức lớn rồi!
Mà Thiên Mệnh Hầu, giờ phút này khẽ cau mày nói: “Phải xuất thủ trước! Dù chỉ là giả vờ, cũng phải xuất thủ! Bằng không, Tô Vũ bọn hắn mà chạy, chúng ta chẳng lẽ không đánh nữa sao? Ít nhất cũng phải cho Tô Vũ thấy thành ý của chúng ta! Trước cứ giết chút cổ thú!”
Phía Tiên tộc, Thiên Cổ im lặng một hồi, trong nháy mắt mở miệng: “Ra tay! Đánh giết cổ thú, uy hiếp hai vị cường giả cổ thú kia phải tránh lui!”
“Tuân lệnh!”
Trong nháy mắt, mấy trăm Hợp Đạo đồng loạt bay lên trời, vài vị Thiên Tôn đồng thời quát: “Vượt sông! Giết!”
Đối diện, Đoạn Vĩ Long cùng Bát Dực Hổ liếc nhau, sau một khắc, đồng loạt quát: “Giết địch! Xâm lấn Hỗn Độn! Giết!”
Trong nháy mắt, hai bên mấy trăm Hợp Đạo đại chiến bùng nổ!
Tại chốn hỗn độn này, Hỗn Độn cổ thú càng chiếm ưu thế. Song vạn tộc đông người, Thiên Tôn cũng nhiều, cơ hồ chỉ trong chớp mắt, đã có ba bốn đầu Hỗn Độn cổ thú bị đánh giết tại chỗ, quy tắc bạo động!
Toàn bộ Hỗn Độn Sơn, lập tức lâm vào chiến đấu hỗn loạn!
…
“Bệ hạ!”
Giờ phút này, Cự Phủ cấp tốc truyền âm: “Bệ hạ, đánh nhau rồi, chúng ta có thể rút lui không?”
Áp lực thật lớn a!
Tô Vũ không đáp lời.
Đánh nhau?
Vớ vẩn!
Hóa ra, vạn tộc kia cùng đám Bát Dực Hổ, chúng nó chỉ đang diễn kịch mà thôi!
Cuộc chiến trước mắt, chẳng qua là màn kịch lừa người, dăm ba con cổ thú chết có đáng gì?
Bát Dực Hổ cùng Hỗn Độn Long căn bản không thèm để ý!
Tô Vũ vội vàng truyền âm: “Đừng lảm nhảm nữa, tiếp tục đi, nhất định phải tới được sào huyệt của chúng, bức bọn chúng phái thêm cường giả ngăn cản chúng ta. Vạn tộc sai khiến chúng ta xông pha, chỉ có một mục đích duy nhất, chính là thăm dò cho rõ thực lực cụ thể của đối phương… mà chúng ta, cũng cần lợi dụng vạn tộc để dò đường!”
Vô cùng nguy hiểm, nhưng lại cần thiết.
Bởi lẽ, nếu không nắm rõ được thực lực chân chính của Ngục Vương nhất mạch, vạn tộc kia chỉ kiêng kỵ suông, một khi thật sự gặp nguy hiểm, bị chúng tiêu diệt, thì chẳng phải toi công hay sao!
Vừa dứt lời, một bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất.
Khoảnh khắc sau, phía trước xuất hiện một con cự thú, trong thân thể mơ hồ có sáu cánh cửa.
Tô Vũ nhìn về phía Thông Thiên, ra lệnh: “Ăn nó!”
“…”
Thông Thiên Hầu suýt chút nữa khóc rống lên, ăn ngươi ấy!
Lợi hại như vậy, ta ăn được cái thá gì!
Sáu Đạo Môn hợp thành một con cự thú chiến lực đỉnh cấp Thiên Tôn, nó ăn ta còn tạm được, ta lấy đâu ra tư cách mà đòi ăn nó?
“Phế vật!”
Tô Vũ mắng một tiếng, chẳng phải ngươi luôn mồm đòi ăn đại gia của người ta hay sao?
Nhìn xem, giờ sáu Đạo Môn ở ngay đây này, ngươi ăn đi!
“Phá!”
Tô Vũ hét lớn một tiếng, chém ra một đao, cự thú chắn đường phía trước há miệng cắn thẳng về phía Tô Vũ, ầm!
Đại Đạo quy tắc va chạm!
Tô Vũ lùi lại mấy bước, thân ảnh đối phương khẽ run lên, ngay lúc này, đám người Tam Nguyệt đồng loạt ra tay, ầm ầm!
Cự thú bị Tam Nguyệt cùng Cự Trúc, một trúc tử đánh lui!
“Cự Trúc!”
Tam Nguyệt quát lớn một tiếng, Cự Trúc Hầu bỗng nhiên hóa thành một cây đại trúc tử khổng lồ, bị Tam Nguyệt chộp lấy, vung mạnh một trúc tử đánh về phía đối phương, lần này, chiến lực còn mạnh hơn ba phần!
Tam Nguyệt nắm chặt Cự Trúc Hầu trong tay, chiến lực bỗng nhiên tăng vọt, mơ hồ đạt đến cảnh giới tương đương với Phì Cầu sau khi hắc hóa.
Quả thật cổ quái!
Tam Nguyệt một gậy trúc đánh bay đối thủ, thấy Tô Vũ nhìn qua, vội vàng giải thích: “Cự Trúc là một loại dị tộc của chúng ta. Tộc ta ăn trúc, còn hắn thì… ăn luôn cả “ăn”, tự huyễn hóa mình thành một cây Đại Trúc Tử! Đạo của hắn cũng không giống với đạo thông thường của tộc ta, mà là Cự Trúc Đạo, cho nên mới được phong Hầu – Cự Trúc Hầu!”
“…”
Tô Vũ câm lặng. Hắn biết chút ít về Cự Trúc tộc, nhưng không ngờ Cự Trúc Hầu lại có thể tự mình hóa thân thành Đại Trúc Tử!
Quả nhiên, thế gian rộng lớn, cái gì kỳ lạ cũng có!
Phía sau, đám người Nguyệt La đã cấp tốc đuổi tới!
Ầm ầm!
Một cỗ lực lượng hùng mạnh đánh thẳng về phía Tô Vũ và đồng bọn.
Tóc trắng Thiên Tôn giận dữ hét lớn: “Các ngươi rút lui ngay, may ra còn đường sống! Bằng không, tự tìm đường chết!”
Một cường giả vung Cự Phủ trong tay, bổ thẳng về phía Cự Phủ Hầu.
Cự Phủ Hầu cũng không chịu thua kém, gầm lên một tiếng, vung rìu nghênh đón!
Hảo hảo, thế mà gặp được đồng loại!
Vậy thì xem ai rìu lợi hại hơn!
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang vọng trong lòng người.
“Bỏ vũ khí xuống đi!”
Âm thanh tê dại đó khiến Cự Phủ Hầu hoảng hốt trong giây lát, Tam Nguyệt cũng giật mình, khiến Băng Phong chi lực của Tuyết Lan suýt chút nữa mất khống chế.
Ngay sau đó, một tiếng gào thét kinh thiên động địa vang vọng đất trời.
“Lam Nguyệt La, ngươi muốn chết!”
Mị Hoặc Chi Đạo của Nguyệt La dường như kích thích Tô Vũ, khiến hắn vốn đã lắng dịu lại bỗng trở nên cuồng bạo. Đại búa lại hiện ra, oanh!
Một chùy này đánh về phía sau, bao trùm cả Hỗn Độn Sơn!
Tô Vũ cuồng bạo!
Hắn chán ghét nữ nhân này!
“Đáng chết!”
“Lão tử nhất định dùng búa gõ chết ngươi!”
Nguyệt La sắc mặt khẽ biến, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng.
Nàng rất mạnh, Mị Hoặc Chi Đạo của nàng càng mạnh hơn. Nhìn phản ứng của Cự Phủ cùng Tam Nguyệt mấy ngày nay thì biết, nếu thật sự liều mạng tranh đấu, chỉ trong chớp mắt, dù không giết được bọn chúng, cũng có thể khiến chúng trọng thương!
Kết quả là, lại gặp phải một kẻ khác loại như Tô Vũ.
Nhìn Tuyết Lan kia xem, ả ta đã trúng chiêu, vậy mà Tô Vũ lại không hề hấn gì!
Thật không thể tin nổi!
Không hấn gì thì thôi đi, mỗi lần nàng dùng Mị Hoặc Chi Đạo này, cứ như là đào mả tổ nhà Tô Vũ vậy, kích thích hắn cuồng bạo lên. Nguyệt La cũng không hiểu nổi dây thần kinh nào của Tô Vũ bị chập mạch nữa!
Mà lúc này, phía trước, Phì Cầu đang đại chiến với Bà Long thú kia, trong nháy mắt, đánh đến trời long đất lở, cả cự thú và Phì Cầu đều gầm thét điên cuồng!
Tô Vũ thấy hàng loạt cường giả vây giết tới, sắc mặt đại biến, sau một khắc, khí tức hắn chấn động, gầm lên một tiếng: “Chuẩn bị tự bạo!”
“…”
Bốn phía, đám cường giả vừa vây quanh, lập tức lùi lại, bao gồm cả Nguyệt La mấy người.
Không còn cách nào khác. . . Mấy tên khốn kiếp này đã từng làm rồi!
Không phải chỉ nói suông đâu!
Gặp phải đám lưu manh như Tô Vũ này, ai đánh cũng phải nhức đầu. Còn chưa đến lúc tử vong, mới vừa giao chiến mà tên khốn kiếp này đã muốn tự bạo!
“Chạy!”
Oanh!
Một đám người xuyên toa hư không, cấp tốc trốn chạy. Cự Phủ lảo đảo một cái, suýt chút nữa bị Tô Vũ kéo ngã sấp xuống, ngơ ngác hỏi: “Không bạo à?”
Chuyện này, hắn đã nghe qua rồi!
Lần trước, Tô Vũ cũng bày trò tự bạo, kết quả mọi người đều nổ, mà kẻ nổ lại là người của mình, không nổ thì lại là người ngoài!
Hắn còn tưởng rằng lần này thật sự muốn tự bạo chứ!
Tô Vũ câm lặng, đúng là nói nhảm!
Tu luyện đến Thiên Tôn khó khăn biết bao a!
“Thân thể này nổ tung, ta hao tổn bao nhiêu lực lượng thân thể mới có được, giờ cho các ngươi khôi phục lại! Lần này khác với lần trước, lần trước ta bạo thể là để phân biệt địch ta, cũng là để che giấu thân phận.”
“Lần này, thực lực đều ở đây, ta liền phô trương ra cho các ngươi xem!”
“Bạo con mẹ nó!”
“Bất quá, có kinh nghiệm lần trước, cũng là chuyện tốt, không phải sao? Đừng nói Cự Phủ nhất tộc tin tưởng, Nguyệt La bọn hắn càng vừa lúc Tô Vũ vừa hô lên đã lập tức rút lui.”
“Trơ mắt nhìn Tô Vũ bọn hắn thoát khỏi vòng vây!”
“Khốn kiếp!”
Nguyệt La gầm thét một tiếng, những người khác sắc mặt cũng tối sầm.
Ai nấy đều vô cùng phẫn nộ!
Thật mất mặt!
Nhiều cường giả như vậy, thế mà lại rút lui!
Đúng là, người có danh cây có bóng!
Lần trước bị Tô Vũ giết một vị Thiên Tôn, nhiều vị Thiên Vương, đại gia đã bị hắn dọa sợ rồi. Người khác tự bạo để uy hiếp, Tô Vũ tự bạo để giết địch.
…
“Phế vật!”
Giờ phút này, nơi sâu trong dãy núi quốc gia.
Lão tổ Tháng Chiến kia mắng một tiếng!
Nhiều cường giả như vậy, ngăn cản Tô Vũ bọn hắn, thế mà để Tô Vũ bọn hắn càng đến gần càng gần!
Đây không phải phế vật thì là cái gì?
Đáng chết khốn nạn!
“Nguyệt Hạo!”
Tháng Chiến quát lạnh một tiếng, “Khống chế thân thể cổ thú, đi trợ chiến!”
“Vâng!”
Trong dãy núi, một tiếng quát khẽ vang lên, sau một khắc, Nguyệt Hạo hiện thân, giờ phút này, lại không phải bộ dáng bản tôn, mà là một đầu cự thú, vô cùng cường đại, trong nháy mắt bay ra khỏi dãy núi vờn quanh quốc gia, cấp tốc hướng Tô Vũ bọn hắn lao tới!
Địa Ngục Chi Môn sừng sững.
Phía sau cánh cửa âm u, đôi mắt lạnh lẽo kia lại lần nữa hiện ra, mang theo vài phần u ám: “Nguyệt Chiến, ngươi đã làm hỏng mọi chuyện! Thánh Chủ mà biết, e rằng ngươi chẳng có kết cục tốt đẹp!”
Nguyệt Chiến nghiến răng: “Ta biết! Sư tỷ, tất cả chỉ là ngoài ý muốn!”
“Ngoài ý muốn?”
Thanh âm lạnh băng của Ngục Thanh vang vọng: “Ẩn mình suốt mười vạn năm, đến thời khắc này lại xảy ra ngoài ý muốn… Thật khéo làm sao!”
Ngu xuẩn!
Ngủ đông vô số năm tháng, đến thời điểm mấu chốt lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, việc này… ai có thể chấp nhận?
Nguyệt Chiến cũng nổi giận: “Đều tại cái tên Tô Vũ kia! Hắn là một tên điên, lần trước đã tập kích chúng ta, khiến Nguyệt Cầm bỏ mạng! Hơn nữa, việc chúng ta bại lộ, cũng là do hắn giở trò!”
“Tô Vũ…”
Ngục Thanh lẩm bẩm, rất nhanh giọng trở nên lạnh lẽo: “Vậy thì giết hắn! Dù phải trả giá đắt! Nhiều người như vậy, chẳng lẽ không giết nổi hắn sao? Truyền lời cho Nguyệt La bọn chúng, không tiếc bất cứ giá nào! Chém giết Tô Vũ và đồng bọn của hắn, đợi ta xuất thế, dù vạn tộc có không ít Thiên Tôn, nhưng với sức mạnh của chúng ta, hợp lại vẫn có thể trảm hết bọn chúng!”
Nói xong, ý chí của Ngục Thanh lan tỏa: “Bát Dực, Hỗn Độn Long, toàn lực ứng phó!”
Ý chí của nàng lan ra, ra lệnh cho hai đại cổ thú ra tay!
Không chỉ vậy, ngay lúc này, từ Địa Ngục Chi Môn, từng đạo Ý Chí lực lan tỏa, “Đến Hỗn Độn Sơn, đánh giết kẻ xâm nhập, sứ giả sắp giáng thế!”
Những đôi mắt kia phát ra từng đợt sóng, triệu hồi toàn bộ Hỗn Độn cự thú ở thế giới bên ngoài cánh cửa!
Đi giết Tô Vũ bọn chúng!
…
Đúng lúc này.
Sâu trong Hỗn Độn.
Trà Thụ bỗng nhiên rung động nhẹ, sau đó truyền âm xuống phía dưới: “Ta… ta hình như nhận được một mệnh lệnh, bảo ta đi giết bệ hạ bọn họ!”
Phía dưới, một đám cường giả tụ tập.
Lam Thiên vội vàng hỏi: “Mệnh lệnh từ đâu tới?”
“Hình như là từ ý chí Hỗn Độn phía sau Địa Ngục Chi Môn!”
Trà Thụ đại khái cũng biết chút ít, giờ phút này nàng cũng thuộc Hỗn Độn nhất tộc, nhưng ý chí vẫn thanh tỉnh, ít bị ảnh hưởng.
Nhưng đúng lúc này, mọi người nghe thấy từ sâu trong Hỗn Độn vọng ra tiếng gầm gừ!
Tựa như có một cổ thú cường đại đang thức tỉnh!
Lam Thiên sắc mặt hơi đổi, nhanh chóng truyền tin cho Tô Vũ, kẻ ở Địa Ngục Chi Môn kia lại có thể điều khiển cổ thú, chuyện này, lần trước Tô Vũ Khai Thiên đã từng xảy ra một lần.
Nhưng lần đó không quá rõ ràng, Bát Dực Hổ không nói nhiều.
Lần này, Trà Thụ tự mình cảm nhận được, có Hỗn Độn ý chí đang triệu hoán cổ thú, muốn vây giết Tô Vũ bọn hắn!
Toàn bộ sâu trong Hỗn Độn, không ngừng vọng ra tiếng gầm gừ của cự thú!
Điều này cho thấy, rất có thể sẽ xuất hiện thêm cổ thú cường đại, đi đánh giết Tô Vũ bọn hắn, có nên ngăn cản không?
…
Tô Vũ đang dẫn người tới gần hang ổ Ngục Vương, vòng tay chấn động, nhanh chóng nhận được tin tức Lam Thiên gửi tới.
Không thể không nói, hệ thống truyền tin của Lam Thiên tốt ngoài sức tưởng tượng!
Dù ở trong Hỗn Độn, cũng không cần xây dựng hệ thống truyền tin gì, cứ trực tiếp truyền tin là được.
Tô Vũ nhìn về phía trước, nhanh chóng kéo Nguyệt Hạo lại, liếc nhìn Nguyệt La đang đuổi theo phía sau, một khắc sau, hắn tàn nhẫn quyết đoán, truyền âm nói: “Trụ lớn, Tuyết Lan, có hứng thú bạo Đại Đạo chơi đùa không?”
“…”
Hai vị Thiên Vương giật mình!
Tô Vũ cấp tốc nói: “Bạo Đại Đạo, dung nhập vào thiên địa của ta, hiện tại ta không khuyến khích Thiên Vương và Thiên Tôn dung nhập, không tăng được thực lực! Nhưng nếu kiên quyết thì có thể thử dung nhập! Hai vị tự bạo Đại Đạo của mình, rồi tìm Đại Đạo tương tự để chấp chưởng… Cảm ngộ Đại Đạo vẫn còn, có hy vọng thành Thiên Tôn… Ừm, Ngụy Thiên Tôn!”
Thực lực đại khái không tăng lên, nhưng cũng không tụt dốc.
Chỉ là từ Chân Đạo, biến thành đạo của Tô Vũ thôi.
Thiên Tôn thì Tô Vũ không khuyến khích lúc này tan đạo, không có tác dụng gì, ngược lại có thể giảm thực lực, Thiên Vương cũng gần như vậy.
Về phần Thông Thiên, hắn rất đặc thù, Tô Vũ sẽ không yêu cầu hắn dung nhập vào thiên địa của mình.
Giọng Cự Trúc Hầu nhanh chóng truyền đến từ tay Tam Nguyệt: “Tuân theo bệ hạ chi lệnh!”
Khá lắm, thật nghe lời!
Còn Tuyết Lan, lần trước đã từ chối một lần, giờ phút này, ánh mắt nàng biến đổi, cấp tốc truyền âm: “Tuân lệnh!”
Lần này, nàng không còn cự tuyệt.
Bởi lẽ nàng biết, do sự tình lần trước, bản thân khó mà hòa nhập vào vòng xoáy của Tô Vũ.
Có lẽ… giờ khắc này hòa vào thiên địa của hắn, là biện pháp tốt nhất để xóa tan hiềm khích trước kia.
Băng Tuyết chi lực trong thiên địa của Tô Vũ, hiện tại vẫn chưa ai chưởng khống.
Mà Băng Tuyết chi lực của nàng, thực chất do mẫu thân nàng, Tuyết Vương, nắm giữ. Bởi vậy, dù nàng thành Thiên Tôn, cũng khó mà trở thành Quy Tắc Chi Chủ, trừ phi mẫu thân nàng ngã xuống.
Hai vị Thiên Vương, trong nháy mắt đáp ứng!
Tô Vũ cũng không khách khí, truyền âm: “Cẩn thận nghe lời ta, ta nói ‘tự bạo’, thì không được nổ! Ta chỉ nói một chữ ‘bạo’, các ngươi mới nổ, nhớ kỹ chưa?”
“Tốt!”
Hai vị cường giả cấp tốc đáp lời.
Sợ bỏ lỡ dù chỉ một chữ!
Đúng lúc này, Tô Vũ đột ngột quay đầu, quát lớn một tiếng, khí tức rung chuyển: “Tự bạo!”
Phía sau, đám người Nguyệt La vừa đuổi theo, vội vàng dừng bước.
Nhưng rồi, trơ mắt nhìn Tô Vũ và đồng bọn tiếp tục điên cuồng tiến về hang ổ, đám người lập tức vừa thẹn vừa giận!
Lại bị chơi xỏ!
Thảo!
Kẻ cầm Cự Phủ giận dữ hét: “Đừng dừng! Bọn chúng sẽ không tự bạo!”
Đáng chết!
Mỗi lần, đều vì kiêng kị bọn chúng tự bạo, mắt thấy sắp đuổi kịp, muốn bao vây, lại bị bọn chúng chạy thoát, cái cảm giác này, thật oan uổng!
Phẫn nộ a!
Nguyệt La và những người khác, sắc mặt cũng biến đổi bất định.
Tô Vũ súc sinh này, hết lần này đến lần khác đùa bỡn bọn chúng.
Ngay sau đó, Nguyệt La cấp tốc quát: “Giết! Không cần dừng! Bà Long Chí Tôn, Nguyệt Hạo, ngăn cản bọn chúng!”
“Tự bạo!”
Tô Vũ gầm lên giận dữ, bất ngờ xoay người lao thẳng về phía Nguyệt La cùng đám thủ hạ. Khí tức hắn cuồng bạo, dường như muốn tự bạo đến nơi. Không chỉ hắn, mấy tên thuộc hạ cũng đồng loạt quay đầu, điên cuồng xông tới, bộ dạng như muốn cùng địch nhân đồng quy vu tận.
Dù lòng biết… chín phần mười là giả, nhưng đám người Nguyệt La vẫn không khỏi rùng mình, vội vàng lui binh.
“Ha ha ha!”
Tô Vũ cười lớn một tiếng, quay ngoắt đầu bỏ chạy, đám người Tam Nguyệt lập tức đuổi theo sát nút!
Giờ phút này, Nguyệt La cùng thủ hạ hắn giận đến muốn bốc khói đầu!
Một khắc sau, Nguyệt La điên cuồng gào thét: “Kẻ nào còn dám lùi bước, giết không tha!”
Súc sinh!
Quá khinh người rồi!
Tô Vũ thực lực rõ ràng kém xa bọn hắn, lại hết lần này đến lần khác dùng trò giả tự bạo để dọa lui quân của hắn!
…
“Tự bạo!”
Tô Vũ lại hét lớn một tiếng, lần này, không một ai dám nhúc nhích.
Tô Vũ tức giận mắng: “Có tin lão tử tự bạo thật không? Mẹ kiếp, chơi không lại thì bảo, không lùi thì ta cho nổ banh xác hết!”
Nhưng tất cả đều làm ngơ hắn!
Đi chết đi!
Ngươi giỏi thì tự bạo đi!
Ngay sau đó, Tô Vũ chỉ tay vào con Bà Long thú đang chắn đường, quát: “Cút ngay, không thì ta cho nổ ngươi tan xác!”
Nhưng con Bà Long thú kia thậm chí còn chẳng thèm liếc hắn một cái!
Ta chỉ là một hình chiếu mà thôi, đừng nói ngươi không dám tự bạo, cho dù ngươi có tự bạo thật, cũng nên nhằm vào lũ kia mà nổ, chứ tự dưng nổ ta làm gì? Đúng là đồ thần kinh, ta quan tâm ngươi tự bạo hay không chắc!
Tô Vũ nghiến răng, vung quyền đánh về phía con Bà Long thú. Tam Nguyệt cùng mấy người khác cũng đồng loạt xông lên.
Muốn đánh lui đối phương!
Nhưng con Bà Long thú kia, không hề có ý định né tránh, vẫn cứ sừng sững chắn đường bọn hắn.
Mấy lần trước, đều là hắn bày trận nghênh cản, kết quả, đều bị Nguyệt La bọn hắn đánh cho tan tác, bị Tô Vũ dọa cho chạy mất dép.
Lần này, Bà Long thú tự tin, Nguyệt La bọn hắn không dám lui, cản chân đám người này, giết sạch bọn chúng, đâu có gì khó khăn.
“Bạo!”
Tô Vũ gầm lên một tiếng!
Có lẽ, lời nói dối lặp lại nhiều lần, chẳng còn ai tin hắn nữa.
Nhưng mà, Tuyết Lan cùng Cự Trúc Hầu, vẫn một mực nghiêm túc lắng nghe.
Lần này, khí tức bất đồng!
Lần này, thật sự là bạo!
Trong nháy mắt, Đại Đạo của Cự Trúc Hầu và Tuyết Lan đồng thời nổ tung. Bọn hắn vẫn luôn duy trì trạng thái căng thẳng này, ngụy trang tự bạo, giờ phút này, kẻ khác chẳng còn ai tin!
Điều Tô Vũ mong muốn chính là Đại Đạo tự bạo!
Ầm ầm!
Hai đạo Thiên Vương Đại Đạo, cùng lúc nổ tung, một cỗ lực lượng cường hãn, trong chớp mắt bộc phát, ầm vang!
Tiếng nổ kinh thiên động địa!
“Thông Thiên!”
Giờ khắc này, Thông Thiên Hầu cũng trợn tròn mắt, cơ hội đến rồi!
Ngay khoảnh khắc đó, Bà Long thú bị vụ nổ xé tan thành năm mảnh bảy đoạn, Ý Chí lực văng tung tóe.
Hắn chưa chết!
Bà Long thú chỉ là một tia Ý Chí lực, không phải bản tôn. Có điều, trong cơ thể hắn, có sáu cánh cửa!
Thoáng chốc, sáu cánh cửa, rung chuyển dữ dội!
Ba đạo Thiên Vương môn hộ trong đó thậm chí có chút rạn nứt, mà Thông Thiên Hầu cũng chớp lấy thời cơ, điên cuồng gào thét một tiếng, hóa thân thành môn, lập tức nuốt trọn ba đạo Thiên Vương môn hộ vào trong môn hộ của mình!
Ba đạo Thiên Tôn môn hộ còn lại, Thông Thiên kỳ thực có chút khó nuốt trôi, nhưng… nhưng chúng quá mức mê hoặc a!
Trên khuôn mặt hèn mọn của hắn, lộ ra một tia điên cuồng.
Hắn gào thét the thé, “A! Chết cha nó!”
Ầm!
Cánh cửa khổng lồ kia trực tiếp nghiền nát môn hộ của một Đạo Thiên Tôn, hai cánh cửa còn lại hoảng sợ bỏ chạy!
Ầm ầm!
Trong cơ thể Thông Thiên chấn động long trời lở đất, bốn cánh cửa điên cuồng giãy giụa, gợn sóng lan tràn. Hắn gầm lên một tiếng, Tam Đại Thiên Vương môn hộ trong chớp mắt bị trấn áp! Oanh!
Tiếng nổ kinh thiên vang vọng!
Ba vị Thiên Vương phía sau bỗng nhiên đồng loạt mi tâm nổ tung, đau đớn kêu thảm thiết!
Địa Ngục Chi Môn, nổ tan tành!
Thiên Tôn môn hộ thuộc về lão nhân tóc trắng kia giờ phút này cũng biến sắc, ngay sau đó, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, mi tâm hắn cũng vỡ tan!
Thông Thiên hầu hiển hiện, há miệng phun ra hàng loạt lực lượng, thân thể hắn có chút tổn thương, sắc mặt hơi ảm đạm. Tô Vũ không kịp quan tâm hắn, vội vàng chộp lấy Cự Trúc hầu và Tuyết Lan đang trọng thương, ném vào miệng Thông Thiên, truyền âm: “Đi mau, dẫn bọn họ trở về dung đạo, đem vật kia giao cho Hồng Mông!”
“Bệ hạ bảo trọng!”
Thông Thiên không dám chậm trễ, hắn bị thương, phải nhanh chóng khôi phục mới được, lập tức thi triển thần thông bỏ chạy!
Trong nháy mắt, môn hộ lấp lánh, Thông Thiên mang theo hai người trọng thương biến mất!
Cùng lúc đó, Tô Vũ cùng những người khác đồng loạt ra tay, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Bà Long thú bị đánh tan thành từng mảnh, Phì Cầu há miệng nuốt trọn, đem toàn bộ ý chí lực hút vào bụng!
Không có môn hộ duy trì, ý chí lực của Bà Long thú chẳng khác nào miếng thịt mỡ béo bở, Phì Cầu ăn đến vui vẻ vô cùng!
Hình chiếu Bà Long thú, xong đời!
Về phần Tô Vũ, Tam Đại Thiên Vương đã tan biến!