Chương 792: Xuất kỳ bất ý | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025
Quả nhiên, chủ động quyền lại một lần nữa nằm trong tay Tô Vũ.
Khi hắn tuyên bố Ngục Vương nhất mạch muốn tiếp dẫn một vị Quy Tắc Chi Chủ giáng thế, vạn tộc thực chất không còn lựa chọn nào khác, nhất định phải ngăn cản, phải chủ động tiến công.
Mà về phía Tô Vũ, bốn vị Đại Thiên Tôn, ba vị Thiên Vương, nghiễm nhiên trở nên vô cùng trọng yếu.
…
Trên đỉnh Trúc Sơn.
Tô Vũ nở một nụ cười nhạt, ánh mắt đảo qua Nhân Sơn, rồi lại nhìn sâu vào Hỗn Độn Sơn, cuối cùng dừng lại ở chỗ Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long. Đại chiến, sắp bùng nổ!
Còn về phần hắn, tại ván cờ này đóng vai nhân vật gì, còn phải chờ xem diễn biến tiếp theo ra sao.
Kế hoạch, vĩnh viễn không theo kịp biến hóa.
Thế cục vạn tộc, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, cố định một kế hoạch duy nhất, Tô Vũ xưa nay không làm, bởi vì như vậy, chẳng khác nào tự trói buộc mình, thường thường sẽ không theo kịp tiết tấu.
Đương nhiên, hắn là người nắm quyền phát ngôn, cho nên hắn có thể tùy thời thay đổi.
Nếu như giống như vạn tộc, mỗi một sự việc đều phải thương lượng qua lại, thì sẽ không có năng lực ứng biến và nắm bắt cơ hội.
Dù cho có người muốn thay đổi, e rằng những kẻ khác sẽ lo lắng, liệu ngươi có mưu hại ta hay không?
“Sắp bắt đầu rồi!”
Tô Vũ khẽ lẩm bẩm, nhanh thôi, ta đến, chính là lúc chiến tranh bùng nổ.
Bọn chúng đều muốn kéo dài thời gian ư? Thật đáng tiếc, ta sẽ không để các ngươi toại nguyện!
…
Thời gian, từng chút trôi qua.
Bỗng nhiên, Tam Nguyệt lên tiếng: “Bệ hạ, người của Nhân Sơn đã đến!”
Tô Vũ đã sớm đoán được.
Nhất định sẽ đến!
Chủ yếu là xem, ai sẽ là người đến.
Từng đạo khí tức, dần dần bốc lên.
Một lát sau, mấy đạo thân ảnh hiện ra.
Năm vị cường giả!
Thiên Cổ Tiên Tộc, Nguyệt Thiên Tôn Thần Tộc, Ma Thiên Tôn Ma Tộc, Minh Thiên Tôn Minh Tộc, còn có cả Thiên Mệnh Hầu!
Ba đại cường tộc, thêm vào Thiên Mệnh cùng Minh Thiên Tôn, miễn cưỡng cũng có thể đại diện cho các tộc khác.
Đối với những người khác, Tô Vũ không lấy làm lạ, nhưng việc Thiên Cổ lại đích thân tới khiến hắn kinh ngạc.
Đây mới là điều đáng nói!
Những kẻ tới đây, phần lớn đều có thể đại diện cho ý chí của các tộc, nhưng Thiên Cổ, một giới Đế Vương, liệu có còn đại diện được cho Tiên Tộc Thượng Giới hay không?
Ánh mắt Tô Vũ thoáng lộ vẻ cổ quái.
Hơn nữa, hắn không mấy ưa thích giao du với đám người Hạ Giới, chẳng vì lý do gì khác, chỉ là quá quen thuộc rồi.
Ở Thượng Giới, ngươi giả tàn nhẫn, giả ngốc, hay thậm chí giả ngu si cũng được, mọi người ít liên hệ với nhau, người khác không hiểu rõ ngươi, những gì biết được cũng chỉ là lời đồn đại mà thôi.
Nhưng đám gia hỏa Hạ Giới này, bọn ta đã giao tiếp với nhau mấy năm trời!
Quá hiểu nhau rồi còn gì!
Thiên Cổ cũng đã không ít lần nghiên cứu về Tô Vũ, nhất là sau khi Tiên Tộc bị đánh bại, bị ép phong giới, e rằng Thiên Cổ ngày đêm đều suy nghĩ về Tô Vũ.
Giao du với loại người quen thuộc này, Tô Vũ không mấy tình nguyện.
Hắn liếc mắt nhìn Thiên Cổ, nở nụ cười, “Thiên Cổ huynh!”
“… ”
Thiên Cổ im lặng không nói.
Tô Vũ lại muốn giở trò xấu rồi.
Quả nhiên, Tô Vũ cười tươi rói nói: “Thiên Cổ huynh, ở Hạ Giới, ta và huynh thường xuyên liên hệ, ta có được ngày hôm nay ở Hạ Giới, có thể quật khởi nhanh chóng, không thể không kể đến sự giúp đỡ của Thiên Cổ huynh, không ngờ lên Thượng Giới, Thiên Cổ huynh lại thành người đại diện, thật đáng mừng!”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt Thiên Cổ trở nên khác thường, hắn híp mắt, khẽ nói: “Tô Nhân Chủ, hà tất phải vậy!”
Kế ly gián này, liệu có tác dụng không?
À, xem ra cũng có chút hiệu quả đấy.
Mấy người Nguyệt Thiên Tôn tuy không lên tiếng, nhưng giờ phút này, trong đầu họ đều đang nghĩ đến một chuyện, ở Hạ Giới, Thiên Cổ luôn là người chủ trì, kết quả trơ mắt nhìn Tô Vũ quật khởi, khi thắng khi bại, Tô Vũ có được ngày hôm nay, thật sự là có liên quan đến Thiên Cổ.
Có lẽ bản thân Tô Vũ lợi hại, nhưng điều đó cũng có nghĩa là ở Hạ Giới, Thiên Cổ đã làm không tốt.
Bằng không, đã không có chuyện Tô Vũ quật khởi!
Vài câu ngắn ngủi của hắn, khiến đám Thiên Tôn không khỏi nảy sinh nghi hoặc, hay đúng hơn là suy tư. Nếu Thiên Cổ quyết định điều gì, liệu chúng nhân có nên đồng ý hay không?
Thiên Cổ vốn biết rõ Tô Vũ lắm trò, lúc này vẫn thản nhiên mở lời: “Nhân chủ, chẳng lẽ không mời chúng ta vào trong đàm đạo sao?”
Tô Vũ cười khẩy: “Đương nhiên! Kẻ khác đến thì thôi, chứ Thiên Cổ ngươi đến, ta phải mời ngươi ngồi xuống trò chuyện, phải khách khí một chút mới được!”
Nguyệt Thiên Tôn cùng những người khác im lặng không nói.
Tô Vũ cố ý ly gián, thủ đoạn có vẻ rõ ràng, nhưng đôi khi, thái độ của ngươi có rõ ràng hay không cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là, đám người này thực sự đang lo lắng.
…
Trong Trúc Sơn đại điện.
Tô Vũ ung dung ngồi vào vị trí chủ tọa, vài vị Thiên Tôn thấy vậy cũng tự tìm chỗ ngồi. Thực ra, mục đích đến đây của mọi người đều đã rõ như ban ngày.
Họ tìm đến Tô Vũ chỉ để bàn bạc, là hợp sức đối phó Ngục Vương nhất mạch, hay mạnh ai nấy lo, tự mình đối phó?
Nguyệt Thiên Tôn thấy Tô Vũ không nói gì, liền chủ động mở lời, cười nói: “Lần trước ta đã từng gặp gỡ Tô nhân chủ một lần, chỉ là khi đó không biết chân thân của nhân chủ…”
“Giả tạo sao?”
“…”
Tô Vũ đột ngột lên tiếng, khiến Nguyệt Thiên Tôn nghẹn họng.
Tô Vũ thản nhiên nói: “Giả tạo hay không? Đến tìm ta, chẳng phải vì đối phó tội tộc sao? Khách sáo làm gì cho mệt?”
“Ta chướng mắt vạn tộc cũng vì cái tật này, vĩnh viễn không nắm bắt được trọng điểm!”
Vài vị Thiên Tôn nheo mắt, Ma Thiên Tôn với mái tóc tím bay phất phơ, lạnh lùng nói: “Tô Vũ, ngươi đừng quên, đối phó Ngục Vương nhất mạch cũng là điều ngươi mong muốn!”
Tô Vũ vẫn bình tĩnh: “Đúng là ta mong muốn, nhưng… Ta có thể bỏ chạy, dù sao ta chẳng có gia nghiệp gì ở đây, lẽ nào tội tộc lại cắn ta? Các ngươi thì khác, tội tộc muốn phát động chiến tranh, chắc chắn sẽ đánh lên thượng giới trước. Các cường giả thượng giới, muốn rút lui sao?”
Tô Vũ cười nhạo một tiếng: “Các ngươi cho rằng ta phong ấn lối đi xuống hạ giới, chỉ đơn thuần để phòng Bách Chiến? Vớ vẩn! Ta làm vậy là vì sợ các ngươi chạy trốn! Chỉ cần các ngươi không chạy, thì buộc phải khai chiến với tội tộc! Bằng không, một núi không thể có hai hổ, các ngươi nghĩ tội tộc sẽ khách khí với các ngươi sao?”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều biến sắc.
Tô Vũ phong ấn lối đi xuống giới… Hắn còn có tâm tư phòng ngừa bọn họ chạy trốn!
Thằng khốn kiếp!
Quá gian xảo!
Tô Vũ cười khẩy: “Ở thượng giới, các ngươi không trốn thoát được, còn ta… Ta có thể chạy! Không phải sao? Ngày đó Ma Thiên Tôn và Nguyệt Thiên Tôn truy sát ta trong dòng sông thời gian, chẳng lẽ quên ta đã trốn thoát như thế nào rồi sao? Không có lối đi của Mệnh tộc, ta vẫn có thể chạy!”
“Đa tạ chư vị đã cung cấp Nghị Viên Lệnh cho ta. Nếu không có các ngươi, ta đâu dễ dàng phong tỏa lối đi như vậy?”
Tô Vũ cười ha hả, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc: “Giờ đây, thượng giới chẳng khác nào cái ổ chuột chật hẹp. Tội tộc Quy Tắc Chi Chủ mà xuất thế, lẽ nào lại bỏ qua các ngươi, đi tìm ta gây sự hay sao? Ta vốn không có căn cơ ở nơi này, căn cơ của ta là ở Tử Linh giới vực. Dù có thật sự đánh nhau, Bách Chiến kia cũng phải lãnh đủ trước, liên quan gì đến ta?”
“…”
Thiên Cổ khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhân chủ, vạn giới này chưa hẳn đã là cơ nghiệp của chúng ta, lỡ mà đánh mất thì…”
“Mất thì thôi!”
Tô Vũ thản nhiên đáp, rồi cười nói: “Thiên Cổ, ngươi cũng biết ta rồi đấy! Ta đây, nói dễ nghe thì là có ơn tất báo, nói khó nghe thì ta đang ở Tử Linh giới vực, những người khác sống chết mặc bay, liên quan gì đến ta? Trách nhiệm của ta, ta tự gánh, nhưng chỉ dành cho những ai nguyện ý đi theo ta thôi. Bằng không, họ không phải người của ta!”
Nguyệt Thiên Tôn hít sâu một hơi, dò hỏi: “Vậy… ý của Nhân chủ là?”
Tô Vũ cười đáp: “Ta không có ý gì cả, ta chỉ có một mục đích duy nhất: Báo thù! Trả thù! Tội tộc dám giết người của ta, ta đương nhiên phải trả lại gấp bội! Hơn nữa, đám người này ẩn nhẫn nhiều năm, dã tâm không nhỏ, lại còn là phản đồ của nhân tộc, diệt được thì cứ diệt, không diệt được thì rút lui!”
Mấy người liếc nhìn nhau, Thiên Mệnh Hầu lên tiếng: “Nhân chủ!”
“Thiên Mệnh huynh!”
Tô Vũ cười tủm tỉm đáp: “Thiên Mệnh huynh, chúng ta đều là người một nhà, sao phải khách sáo thế?”
Vẻ mặt Thiên Mệnh cứng đờ, Tô Vũ lại cười ha hả nói: “Thiên Mệnh huynh, ta ở hạ giới hợp tác với Vô Mệnh vô cùng vui vẻ. Vô Mệnh và ta tâm đầu ý hợp, huynh và ta đều là người một nhà, có gì cứ nói thẳng, đừng ngại!”
Lời này vừa nói ra, những người khác đều im lặng.
Rốt cuộc là Tô Vũ đang cố tình che đậy, hay chỉ muốn hố Thiên Mệnh một vố?
Dù thế nào đi nữa, sau này vẫn nên cẩn thận với Thiên Mệnh một chút. Thực ra, ai nấy đều có suy nghĩ này cả rồi, nên hiện tại cũng không có gì quá bất ngờ.
Tô Vũ cười lớn: “Được rồi, các ngươi mỗi người một ý, ý kiến bất đồng! Nếu cứ để các ngươi bàn bạc với ta thế này, thì đến bao giờ mới xong? Thà ta tự mình ra tay còn hơn!”
“Đương nhiên, có các ngươi giúp sức thì càng tốt!”
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Ta nói rõ yêu cầu của ta đây. Rất đơn giản, Nguyệt La và Nguyệt Hạo giao cho chúng ta! Còn về tội tộc, theo ta dò xét được thì hiện tại chỉ có cái gọi là lão tổ, cộng thêm năm vị Thiên Tôn! Đương nhiên, có lẽ rất nhanh sẽ xuất hiện một vị Quy Tắc Chi Chủ thực sự!”
Tô Vũ liếm môi, cười nói: “Vị Quy Tắc Chi Chủ này… cũng giao cho chúng ta! Như vậy, đủ thành ý chứ?”
Tô Vũ nhe răng cười: “Một vị Quy Tắc Chi Chủ, cộng thêm hai vị Thiên Tôn mạnh mẽ! Vạn tộc các ngươi chỉ cần phụ trách lão tổ kia, cộng thêm ba vị Thiên Tôn, cùng với hơn mười vị Thiên Vương là được! Nếu như vậy mà các ngươi còn thấy không ổn… thôi vậy, chúng ta từ từ bàn!”
Lời này vừa thốt ra, mấy người lại kinh hãi. Nguyệt Thiên Tôn nhìn Tô Vũ với ánh mắt kỳ lạ, hỏi: “Nhân chủ nói thật chứ?”
Hắn lại muốn một mình đối phó với Quy Tắc Chi Chủ!
Tên này, điên rồi sao?
Chân chính là Quy Tắc Chi Chủ!
Cường giả bực này, Nhật Miện hay Thánh Hầu, dẫu có hợp sức lại, cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, đối phó, nhưng lại vô cùng phiền toái, thậm chí còn mất mạng.
Bởi vậy, vạn tộc vừa hay tin đối phương muốn tiếp dẫn Quy Tắc Chi Chủ, liền lập tức lo lắng khôn nguôi.
Thế nhưng, Tô Vũ… hắn lại muốn một mình gánh vác!
Tô Vũ có chút điên cuồng mà cười lớn: “Sao vậy? Thực lực của ta, trong đám Thiên Tôn, cũng thuộc hàng đỉnh cấp! Ta liên thủ với Phì Cầu, lẽ nào lại sợ một cái Quy Tắc Chi Chủ? Nguyệt Hạo trọng thương, Tam Nguyệt bọn hắn hợp lại, lẽ nào không đối phó được hai kẻ kia?”
Tô Vũ cười ha hả: “Trả giá càng lớn, thu hoạch càng nhiều, ta vẫn luôn tin chắc điều này! Làm thịt một vị Quy Tắc Chi Chủ, thi thể của ả, bảo vật của ả, Đại Đạo lực lượng của ả, hết thảy của ả, đều là của chúng ta!”
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không ai lên tiếng.
Không phải Tô Vũ đưa ra điều kiện hà khắc, mà là việc Tô Vũ lập tức chấp nhận ba đại cường giả, nói thật, lại khiến mọi người có chút chần chừ, tên này, trả giá nhiều quá.
Đối phó Quy Tắc Chi Chủ, có thể ngăn cản là nhất đẳng, có thể áp chế là nhất đẳng, có thể giết… đó lại là một đẳng khác!
Tô Vũ còn muốn giết đối phương, chỉ riêng điểm này, bốn Đại Thiên Tôn bên hắn hợp lại cũng chưa chắc làm được.
Giờ khắc này, Thiên Cổ nhìn về phía Tô Vũ, khẽ nhíu mày hỏi: “Ngươi định đối phó Quy Tắc Chi Chủ kia như thế nào? Chỉ có ngươi và Phì Cầu e là chưa đủ a? Lẽ nào… còn có viện binh khác?”
Tô Vũ cười tủm tỉm: “Ngươi đoán xem?”
Ta không đoán!
Thiên Cổ cấp tốc phán đoán tâm tư của Tô Vũ.
Tên này, xưa nay không chịu thiệt!
Có lẽ là, điều kiện Tô Vũ đưa ra, thật sự quá tốt.
Thiên Mệnh Hầu lúc này cũng ngạc nhiên hỏi: “Vậy Nhân Chủ chẳng lẽ không có bất kỳ yêu cầu gì sao?”
“Đương nhiên là có!”
Tô Vũ cười: “Giết Quy Tắc Chi Chủ, đó là nói về chỗ tốt sau khi giết được, chưa giết được, thì có chỗ tốt gì?”
Tô Vũ ra chiêu sư tử ngoạm, cười nói: “Sở dĩ ta dễ nói chuyện như vậy, một mặt là vì địch nhân là của chung, mặt khác, là ta cũng có một vài yêu cầu đối với vạn tộc, hy vọng vạn tộc có thể đáp ứng!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người ngược lại có chút an tâm.
Thảo!
Vừa rồi ngươi nói như vậy, chúng ta đều sợ hết hồn, ngươi tốt bụng đến vậy sao?
“Quả nhiên là không thể tin nổi!”
Một khúc xương khó gặm như thế, vậy mà lại muốn nhọc công gặm nhấm. Tô Vũ ta, thật đúng là một kẻ đại công vô tư mà!
Giờ khắc này, Nguyệt Thiên Tôn khẽ cười, hỏi: “Không biết Nhân chủ có yêu cầu gì?”
Tô Vũ ta lúc này cũng chẳng khách khí, trực tiếp đáp lời: “Thứ nhất, toàn bộ Ngụy Đạo cường giả phải nghe theo hiệu lệnh của ta. Coi chúng như pháo hôi cũng được, dù sao làm pháo hôi cho ta, bọn chúng càng thêm có giá trị!”
“Thứ hai, tất cả Ngụy Đạo chi lực chưa được sử dụng, đều phải dâng cho ta. Ta có chỗ dùng, có thể lợi dụng chúng để tăng cao thực lực!”
“Thứ ba, ta nhớ rằng vạn tộc có một tòa thỉ sơn, không biết kẻ nào đã luyện thành bảo vật. Ta muốn các ngươi dâng nó cho ta!”
“Thứ tư, toàn bộ thi thể cổ thú sau khi bị đánh chết, phải thuộc về ta, ta cũng có chỗ dùng!”
“Thứ năm, Nghị Viên lệnh trước đây, đều đưa cho ta!”
“Thứ sáu, vạn tộc phải vì ta cung cấp vạn viên thần văn.”
“Thứ bảy…”
Tô Vũ ta thao thao bất tuyệt, mọi người im lặng lắng nghe, không hề vội vã cắt ngang. Đợi đến khi ta nói gần xong, Thiên Cổ mới chậm rãi lên tiếng: “Nhân chủ thật là muốn nhiều thứ, có thể được mấy món đây?”
Tô Vũ ta cười khẽ!
Nhìn về phía Thiên Cổ, hắn ta mở miệng: “Ngươi nói về thỉ sơn… Ta đoán rằng, hẳn là tòa Long Bàn Thần Sơn kia. Hình như nó đang nằm trong tay Long tộc, và hiện giờ đã bị Long Tôn luyện chế thành binh khí của mình! Chuyện này ít người biết, ta xem, đây có lẽ là một trong những mục đích của Nhân chủ!”
“Mặt khác, Ngụy Đạo cường giả không thể giao cho ngươi được. Điều đó cho thấy, Nhân chủ có lẽ để ý hơn đến những Ngụy Đạo vô chủ kia!”
“Còn nữa, Nghị Viên lệnh, đối với ngươi mà nói, nói có ích thì có ích, nói vô dụng thì cũng không sai, tác dụng không lớn! Thần văn, có lẽ Nhân chủ càng xem trọng hơn.”
Hắn ta từng món từng món phân tích, nói rõ.
Còn Tô Vũ ta, thì nhanh chóng thu thập tình báo.
Lão ô quy cần thỉ sơn, vậy mà lại nằm trong tay Long Thiên Tôn!
Rất tốt, tình báo quan trọng đã đến tay!
Vật này, nhất định phải đoạt lấy. Lão ô quy có được nó, có thể trở thành Thiên Tôn, đây là điều chắc chắn, và hắn sẽ là người đầu tiên. Đến mức những thứ khác, thật ra mà nói, có hay không cũng không quan trọng!
Không được, ta đây liền đi đoạt!
Chủ yếu là thỉ sơn, Tô Vũ ta vốn không biết nó ở đâu, giờ đã biết, không nói gì thêm, chỉ riêng thông tin này thôi, cũng đã đáng giá tất cả!
Đương nhiên, Tô Vũ ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Có thể trực tiếp đoạt lấy thì tốt nhất.
Không đoạt được, vậy thì cướp!
Không đoạt được đồ, chẳng lẽ nó không thơm sao?
Thiên Cổ, tên khốn này, lại bắt đầu giở trò quấy phá!
Tô Vũ ta không sợ hắn giở trò, giờ phút này, khẽ gật đầu, cười nói: “Thiên Cổ huynh đệ, không hổ là giun trong bụng ta, đoán toàn bộ đều đúng! Đúng như lời ngươi nói, đều là những thứ ta muốn!”
Mọi người ánh mắt cổ quái, hắn… ngươi rốt cuộc muốn cái gì?
Bị Tô Vũ nói như vậy, mọi người lại không xác định.
Giờ phút này, Minh Thiên Tôn nhíu mày nói: “Vậy nếu chúng ta không cho, Nhân Chủ chẳng lẽ liền không liên thủ với Ngục Vương nhất mạch sao?”
Tô Vũ cười nói: “Sao lại thế được! Đối phó bọn chúng là mục tiêu chung, sao có thể không liên thủ? Quan trọng là… Nếu thực sự như vậy, Quy Tắc Chi Chủ kia thật sự xuất hiện, chúng ta liền mặc kệ, không đánh lại!”
Mọi người nhíu mày, Ma Thiên Tôn trầm giọng nói: “Ý của ngươi là, nếu cho ngươi đồ, ngươi liền nguyện ý đối phó, nhưng lấy gì đảm bảo, cho ngươi đồ, ngươi sẽ đối phó Quy Tắc Chi Chủ kia?”
“Còn nữa, giờ phút này chúng ta ngăn cản, có thể ngăn được Ngục Vương nhất mạch, để bọn chúng không thể tiếp dẫn Quy Tắc Chi Chủ kia ra được không?”
Tô Vũ gật đầu: “Xét trên lý thuyết, giờ phút này ngăn cản, vẫn còn cơ hội, quan trọng là… Vạn tộc bên này vẫn phải hiệp thương một chút, vẫn phải thương thảo xem đối phó thế nào, vẫn phải kéo dài thời gian… Nói thật, lúc này, người ta sắp ra rồi! Khả năng ngăn cản không lớn!”
“Đến mức làm sao đảm bảo ta lấy đồ lại đối phó Quy Tắc Chi Chủ kia…”
Tô Vũ sờ cằm, cười nói: “Cũng đúng, làm sao đảm bảo đây? Hay là… Các ngươi cho ta ý kiến xem sao?”
Chỉ lấy tiền, không làm việc, có vẻ như cũng rất thoải mái!
Tuy rằng chuyện này, Tô Vũ ta chuẩn bị giao cho Hỗn Độn Long bọn hắn làm.
Nhưng mà, ta đây chẳng phải là đang tìm kiếm lợi ích cho bọn hắn sao?
Các ngươi xem ta, tốt bụng biết bao!
Mọi người liếc nhau, Thiên Cổ cũng dứt khoát, bình tĩnh nói: “Thật ra rất đơn giản, nếu thật bùng nổ đại chiến, Quy Tắc Chi Chủ kia xuất hiện, Nhân Chủ cứ việc giết riêng từng Thiên Tôn, Quy Tắc Chi Chủ kia tự nhiên sẽ ra tay đối phó Nhân Chủ! Không cần quá nhiều dẫn dụ!”
Tô Vũ cười nói: “Ý của ngươi là, các ngươi trước đứng ngoài xem kịch?”
Thiên Cổ lắc đầu: “Không phải như vậy, chỉ là Nhân Chủ giỏi tập kích chiến, giỏi cường sát, ta cảm thấy Nhân Chủ giết Thiên Tôn, có lẽ sẽ nhanh hơn!”
Tô Vũ lần nữa cười: “Vậy lợi ích đâu?”
Thiên Cổ không nói.
“Không bàn đến chuyện trước!”
Tô Vũ cười nhạt, “Vạn tộc các ngươi… sống thật khốn khổ! Muốn hợp tác với ta, lại sợ ta cầm lợi lộc mà không làm việc! Không hợp tác, lại lo lắng ta sau lưng đâm một nhát! Các ngươi a, cả ngày chỉ biết cân nhắc quá nhiều!”
Hắn lắc đầu, “Nói thật, đám gia hỏa như các ngươi, ta thực sự không lo lắng lắm, thành sự thì ít, bại sự thì nhiều! Đến thời khắc mấu chốt liền rối như tơ vò, ai cũng có mưu đồ riêng. Như đám người Thượng giới ít ỏi kia, mấy vị cường giả Nhân tộc thượng cổ kia… Các ngươi giết nhau sáu ngàn năm còn chưa xong!”
Tô Vũ cười nhạo, “Vì sao chưa xong? Bọn chúng mạnh lắm sao? Đâu phải! Mà là ai cũng lo lắng, giết người, tộc ta tổn thất mấy vị Hợp Đạo thì sao? Giết, thì có lợi gì cho tộc ta? Tộc ta đi giết, sao không phải tộc khác đi giết?”
Hắn không ngừng lắc đầu, “Dù cho đến chết, cũng vẫn tình huống này! Nói Nhân tộc tranh chấp nội bộ nghiêm trọng… Điểm này ta không phủ nhận, Nhân tộc dù sao cũng có lúc nhất thống, còn vạn tộc các ngươi thì chưa bao giờ!”
Thiên Cổ im lặng một hồi, bình tĩnh nói, “Ngươi nói không sai, nhưng… chẳng phải rất bình thường sao? Nếu thật sự nguyện ý bị người lãnh đạo, năm đó chúng ta phục tùng Nhân tộc là được rồi, hà tất phải phản kháng? Mục đích của chúng ta, chính là không muốn bị người cưỡi lên đầu! Giờ ngươi nói đều đúng, nhưng nếu chỉ là đổi một kẻ cưỡi trên đầu chúng ta, vậy còn phản kháng làm gì? Chi bằng cứ để Nhân tộc làm lãnh tụ cho xong!”
Tô Vũ khẽ giật mình!
Lời này… nghe sao mà có lý quá!
Thiên Cổ trầm giọng nói, “Chúng ta các tộc liên hợp, liên minh, chỉ vì Nhân tộc thế lớn, chỉ vì không muốn bị người chèn ép, nên mới có vạn tộc liên minh! Nhân chủ cảm thấy chúng ta quá loạn, sai rồi, các tộc ta đều một lòng hướng về tộc mình, loạn, chỉ là vì lợi ích của bản tộc thôi! Ít nhất trong tộc, chúng ta có thể nhanh chóng đạt thành nhất trí, điểm này, Nhân tộc không thể so sánh!”
Tô Vũ sờ cằm, “Có điều giờ phút này, thế cục của các ngươi hình như không được tốt lắm, còn loạn như vậy, không sợ xảy ra chuyện sao?”
Thiên Cổ nghiêm mặt nói, “Cộng trị, liên minh, là nền tảng của liên minh này! Nhân chủ nghĩ sai rồi! Độc tài, là căn nguyên của sự phản kháng! Nếu giờ phút này, chúng ta cũng độc tài, vậy thì mất đi căn bản để phản kháng!”
“Chúng ta biết cái hại của độc tài, nhưng một khi độc tài, ta sẽ muốn, hắn cũng sẽ muốn, nếu đều là bị người thống trị, ta sao phải phụ thuộc vào Thần Tiên Ma tam tộc, sao không phụ thuộc Nhân tộc?”
“Đương nhiên, ta không phủ nhận, chúng ta có ý tưởng này, nhưng… trước khi đạt được nhất trí, những ý nghĩ đó cũng chỉ là ý nghĩ!”
Tam tộc đều muốn độc tài, điều kiện tiên quyết là, có thể thuận lợi vượt qua giới hạn, trở thành tộc đứng thứ hai.
Bằng không, chỉ có thể liên minh!
Không thể xuất hiện kẻ độc tài!
Bằng không, tôn chỉ của bọn hắn sẽ đi ngược lại, nếu vậy, năm đó còn phản kháng Nhân tộc làm gì?
Nhân tộc khi nhất thống, cũng đâu có hà khắc với vạn tộc.
Cho mình thêm một người cha, chi bằng nhận lại cha cũ!
Lúc này, Tô Vũ cũng rơi vào trầm tư, hắn vẫn cho rằng, vạn tộc thiếu một kẻ độc tài, một người nói là làm, nhưng giờ phút này nghe Thiên Cổ nói, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Đúng!
Nếu vạn tộc cũng xuất hiện kẻ độc tài, vậy chẳng phải… thành Nhân tộc thứ hai sao?
Ai cũng muốn, nhưng ai cũng không làm được, nên chi bằng cứ duy trì liên minh này thì hơn.
Giờ khắc này, Tô Vũ coi như đã triệt để hiểu rõ mọi chuyện!
Hắn lập tức tỉnh ngộ: “Ra là vậy, chẳng ai hoàn mỹ cả. Ta lại cứ theo góc nhìn của mình để cân nhắc tình hình thực tế của vạn tộc, trách sao ta cứ thấy các ngươi khống chế vạn tộc không được mạnh cho lắm. Thì ra… là có khả năng này, ép người quá đáng, chẳng khác nào đẩy họ về vòng tay nhân tộc!”
Tô Vũ cười nói: “Nói vậy, hiện tại đã coi như đạt được sự nhất trí cao độ rồi, ít nhất là ở tầng lớp cao tầng, trên đại thể đều có thể đạt được sự đồng thuận!”
Giờ khắc này, Thiên Cổ quả thật đã giúp Tô Vũ tỉnh ngộ ra nhiều điều.
Vạn tộc không phải là không thể thống nhất, mà là thống nhất rồi thì lại càng thêm phiền toái. Các tộc thà chết chứ không chịu thần phục kẻ khác, bằng không, cần gì phải đối đầu với nhân tộc?
Xem ra, bản thân mình vẫn còn suy nghĩ quá đơn giản!
Thiên Cổ và những người kia cũng chẳng thèm để ý đến điều này, Tô Vũ hiểu hay không cũng không quan trọng.
Việc hắn cho rằng chính sách công kích vạn tộc của bọn hắn là sai lầm, kỳ thật là do hắn suy nghĩ quá nông cạn mà thôi.
Tam đại tộc giờ phút này có thể duy trì được cục diện như vậy, thật ra đã là một sự khai sáng rồi. Cao tầng các tộc đều đã đạt được sự nhất trí, chuyện này rất hiếm thấy.
Tô Vũ cười nói: “Được, vậy ta không nói chính sách của các ngươi sai lầm nữa, chỉ có thể nói là, về cơ bản là không ủng hộ độc tài! Vậy những điều kiện ta đưa ra trước đó, chư vị có thể đáp ứng không? Nếu đáp ứng, khỏi nói nhiều lời, bên các ngươi nói khi nào khai chiến, chúng ta lập tức khai chiến! Ta làm tiên phong, các ngươi cứ theo sau là được, đừng để ta xung phong rồi các ngươi lại rút về, vậy thì ta thảm lắm!”
“Nếu các ngươi không đáp ứng… vậy chúng ta chỉ còn cách tự mình đánh lấy!”
Để Tô Vũ làm tiên phong, hay là mỗi người tự lo liệu?
Đây cũng là mục đích chủ yếu của mọi người khi đến đây!
Nguyệt Thiên Tôn khẽ nói: “Tô nhân chủ, điều kiện của ngươi nhiều quá, không thể nào đáp ứng hết được! Ngươi nói thẳng điều ngươi muốn nhất đi, chúng ta còn có thể cân nhắc.”
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Ta giảm bớt cho các ngươi một chút, ba thứ thôi, thỉ sơn, Ngụy Đạo chi lực, vạn viên thần văn, không phải Thiên Cổ đã giúp ta chọn rồi sao! Ba thứ này đáp ứng, không nói hai lời, nói là làm ngay!”
Thiên Cổ không nói gì.
Giờ khắc này, hắn lại hoài nghi, liệu Tô Vũ có thật sự muốn những thứ đó hay không, hay chỉ là mượn cớ mà thôi? Kỳ thật, dù không cho Tô Vũ, hắn cũng vẫn bằng lòng hợp tác?
Đau đầu thật!
Tô Vũ luôn khiến người ta khó đoán như vậy!
Tô Vũ cười nói: “Chư vị, thời gian không chờ đợi ai! Ta đoán, hiện tại tội tộc đang tăng tốc độ tiếp dẫn vị Quy Tắc Chi Chủ kia, chẳng lẽ phải đợi đến khi đối phương tập hợp đủ lực lượng, các ngươi mới chịu khai chiến? Các ngươi có phải là quá cứng nhắc rồi không? Sao không thừa lúc bọn chúng còn đang tiếp dẫn mà đánh cho chúng một đòn sấm sét?”
Tô Vũ bất đắc dĩ nói: “Dù không thể đánh gãy quá trình tiếp dẫn, cũng phải thừa cơ hội này mà giết thêm vài tên, để bọn chúng phải trả một cái giá thật đắt chứ! Các ngươi ngồi đây thương thảo với ta, trong khi đó, nếu bây giờ ra tay, có lẽ đối phương sẽ phải mất thêm vài vị Thiên Tôn!”
“Còn nữa, năm vị Thiên Tôn, chưa chắc đã là toàn bộ lực lượng của bọn chúng! Một trăm ngàn năm, thật sự chỉ sinh ra có năm vị Thiên Tôn thôi sao? Nghe hài hước thật đấy, cho dù ta có giết một tên, thì cũng mới có sáu người thôi. Một trăm ngàn năm, vạn tộc và nhân tộc, đã sinh ra bao nhiêu Thiên Tôn rồi?”
Tô Vũ bấm ngón tay tính toán: “Chúng ta đại chiến liên miên, số Thiên Tôn chết đi cộng thêm số còn sống, chắc chắn phải vượt quá hai mươi! Dựa vào cái gì mà các ngươi dám chắc, đối phương chỉ còn lại năm tên? Hệ thống tình báo của các ngươi, đúng là đồ bỏ đi!”
Tô Vũ không ngừng lắc đầu, “Nhất định phải đủ loại lý do, nhất định phải trì hoãn! Chờ đến khi Quy Tắc Chi Chủ kia khôi phục hoàn toàn, không chút tổn hại xuất thế, các ngươi mới vội vã tụ tập nhân mã, sau đó lên đường chịu chết? Ta thật sự nghĩ mãi không thông!”
Hắn thực sự không hiểu, đám Vạn Tộc rốt cuộc nghĩ gì trong đầu.
Giờ phút này, dù không có kẻ độc tài nào, cũng phải biết thừa lúc hắn bệnh, đòi mạng hắn chứ!
Chờ, chờ cái rắm gì!
Nguyệt Thiên Tôn cười khổ một tiếng: “Có một số việc… có lẽ Nhân Chủ nói đúng, chẳng qua là… do thói quen thôi!”
Tô Vũ cười nhạo: “Thói quen chờ chết sao?”
“Các ngươi đám người kia, vĩnh viễn chỉ biết bị động chờ đợi, tú tài tạo phản, ba năm còn chưa thành, các ngươi ba vạn năm cũng đừng hòng! Theo ta biết, năm đó các ngươi phản kháng Nhân Tộc, kỳ thật đã họp bàn rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là Nhân Hoàng một tay tóm gọn đám cường giả của các ngươi…”
Tô Vũ cười nhạo: “Nếu ta là Nhân Hoàng, ta còn chẳng thèm bắt các ngươi! Nhân Hoàng cũng quá gấp gáp, kỳ thật chưa đến mức phải vội, với cái tình hình của Vạn Tộc các ngươi, không thương thảo đến xấp xỉ một ngàn năm, đừng hòng tạo phản!”
Có khả năng đó sao?
Có!
Văn Vương và Võ Vương mất tích đã một thời gian, Vạn Tộc bàn đi tính lại, vẫn chưa quyết định, Nhân Hoàng ra tay bắt họ, ngược lại khiến Vạn Tộc hạ quyết tâm, đạt thành nhất trí.
Nếu không, theo lời Tô Vũ, thật đúng là chưa chắc đã có thể nhanh chóng tạo phản.
Ngàn năm rất dài sao?
Có lẽ ngàn năm sau, cũng chẳng thể phản được ấy chứ!
Nhân Hoàng có chút thời gian rảnh, nên mở rộng thêm Đại Đạo, mở càng nhiều càng tốt, dứt khoát mang theo Đại Đạo của mình đi, hà tất phải như bây giờ, nhét Đại Đạo vào đây!
Lời này có chút đâm vào tim!
Nhưng, cũng chưa chắc đã không có lý.
Vài vị Thiên Tôn im lặng, nhưng ngẫm kỹ lại, năm đó nếu Nhân Hoàng không chủ động, đám Quy Tắc Chi Chủ của Vạn Tộc, có khi nào thật sự thương lượng đến xấp xỉ một ngàn năm hay không?
Nếu thật vậy… chỉ có thể nói, ánh mắt của Tô Vũ quá độc đáo.
Giờ phút này, Thiên Cổ lại lên tiếng: “Ngụy Đạo lực lượng có thể cho ngươi, những thứ khác, thì không thể! Thần văn chúng ta không có, Long Bàn Sơn là binh khí của Thiên Tôn, không thể cho ngươi được…”
Nói đến đây, hắn trầm giọng nói: “Ngươi muốn Long Bàn Sơn để làm gì, ta không rõ! Nhưng, giữa ngươi và ta, còn cần hiệp định một điều, trước khi Ngục Vương nhất mạch diệt vong, ngươi không được ra tay với Long Thiên Tôn!”
Tô Vũ bật cười: “Thiên Cổ, ngươi nói vậy, ta là loại người đó sao?”
Đúng!
Thiên Cổ thầm nghĩ trong lòng, có lẽ mình đã phạm sai lầm rồi. Việc hắn nói cho Tô Vũ về Long Bàn Sơn nằm trong tay ai, rất có thể trước đó Tô Vũ còn chưa hề hay biết.
Đương nhiên, cái sai lầm này hiện tại không tiện nhắc lại.
Tuyệt đối không thể nhấn mạnh thêm!
Để tránh Long Thiên Tôn cho rằng hắn cố ý. Thực ra Thiên Cổ chỉ là vô ý nhắc tới, nào ngờ Tô Vũ lại không rõ tung tích của vật kia.
Tô Vũ đưa ra cả loạt điều kiện, cuối cùng, phía Thiên Cổ chỉ chấp nhận một điều.
Tô Vũ thản nhiên nói: “Quá ít! Nếu ngươi chỉ nói vô chủ Ngụy Đạo một cái, vậy còn gì để bàn?”
Thiên Cổ gật đầu: “Không nói số lượng cụ thể, quả thực không ổn! Vậy 10 đầu Ngụy Đạo! Đều có sức mạnh Hợp Đạo, như vậy thế nào?”
Tô Vũ nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi có thể đại diện cho vạn tộc sao?”
“Có thể thương lượng!”
Thiên Cổ nhìn thẳng Tô Vũ: “Nhân chủ không cần giở trò khích bác nữa. Giờ đây, Tiên Hoàng Phi cùng Ma Kích bọn hắn đều ở đây, chúng ta quá rõ thủ đoạn của ngươi! Hơn nữa, hiện tại, tam đại tộc cùng các tộc khác, đều biết nguy cơ trước mắt, sẽ không vì vài lời khích bác của nhân chủ mà trở mặt đâu!”
Tô Vũ thở dài: “Thật không nên mang ngươi theo!”
Thiên Cổ cười nói: “Tương tự thôi, thượng giới chẳng mấy chốc cũng sẽ nhìn thấu chân diện mục của nhân chủ!”
“Nói ta giống như ác ma!”
Tô Vũ cười ha hả: “Ta chỉ là một thanh niên, hơn hai mươi tuổi, ngoài sự bốc đồng thì chẳng có gì hơn. Thiên Cổ huynh thật quá coi trọng ta rồi!”
Thiên Cổ im lặng.
Hắn không nhắc thì không ai để ý, vừa nói ra, mấy vị Thiên Tôn đều khẽ giật mình trong lòng.
Cũng phải, kẻ này còn quá trẻ, có thêm chút kiêng kỵ cũng là điều đương nhiên.
Tô Vũ cuối cùng thở dài: “Thôi vậy, 20 đầu Hợp Đạo Ngụy Đạo, giao cho ta, ta sẽ làm tiên phong cho các ngươi! Đánh nhau, tùy thời có thể, tốt nhất trong vòng ba ngày! Nếu không, cơ hội sẽ trôi qua, thấy các ngươi lỡ thời cơ, ta còn thấy sốt ruột thay!”
Mọi người trao đổi ánh mắt, Nguyệt Thiên Tôn vội nói: “Ba ngày… Không, trong vòng một ngày, chúng ta sẽ cho Nhân chủ câu trả lời chắc chắn!”
Tô Vũ khẽ gật đầu.
Không cần nhiều lời thêm, mấy người vội vàng đứng dậy định rời đi, Tô Vũ lại cười nói: “Thiên Mệnh huynh, hàn huyên vài câu đã, đi vội làm gì?”
Thiên Mệnh ngượng ngùng nói: “Được rồi, đa tạ nhân chủ khoản đãi!”
Nói xong, vội vã rời đi.
Trong lòng Tô Vũ lại tính toán khác, hắn nhanh chóng truyền âm cho mấy vị cường giả: “Hắn cố ý làm vậy, chư vị đừng hiểu lầm! Vô Mệnh sự tình còn chưa ngã ngũ! Hắn làm thế chỉ khiến chúng ta thêm nghi kỵ, chia rẽ lẫn nhau, đâu phải chuyện tốt!”
Mọi người khẽ gật đầu, còn bao nhiêu nghi ngờ thì ai nấy đều tự giấu kín trong lòng!
…
Chờ bọn hắn vừa khuất bóng, ánh mắt Tô Vũ trở nên sắc bén.
Long Thiên tôn!
Có cơ hội phải diệt trừ!
Lần này, chưa bàn đến chuyện khác, cái Long Bàn núi kia cũng không tệ chút nào.
“Thỉ Sơn đang nằm trong tay Long Thiên tôn, không giết hắn… cũng không phải là không thể, cứ đoạt lấy là xong!”
Đoạt binh khí, đâu nhất thiết phải lấy mạng người!
Tô Vũ xoa cằm, bỗng nhiên nói: “Thông Thiên, ngươi để mắt đến Long Thiên tôn, tốt nhất là có cơ hội ra tay ngay, cưỡng ép đoạt lấy bảo vật của hắn!”
Mọi người ngẩn người!
Cái gì cơ?
Tô Vũ nheo mắt nói: “Giờ đoạt hắn, bọn chúng dù giận cũng không dám trở mặt! Chẳng ai ngờ ta lại ra tay lúc này! Đây gọi là thừa cơ bất ngờ, đánh úp!”
Đúng vậy, ai mà nghĩ Tô Vũ lại đi cướp người ngay lúc này?
Vừa mới bàn chuyện hợp tác xong cơ mà!
Tô Vũ cười ha hả nói: “Đáng giá! Có được Long Bàn núi, Hồng Mông chắc chắn có thể tiến vào Thiên Tôn lĩnh vực, có thêm một vị Thiên Tôn, ta còn thèm để ý có đắc tội bọn chúng hay không? Chuyện sớm muộn gì cũng đến! Nên thừa lúc bọn chúng chưa trở mặt mà đoạt!”
Khá lắm!
Mấy người âm thầm thầm thì, ngươi đúng là cao tay!
Vừa mới nói chuyện hợp tác, đã nghĩ đến chuyện cướp bóc!
Thông Thiên đạo nhân cũng phải trợn mắt há mồm, Tô Vũ lại nói: “Chờ đã… ta nghĩ rồi… Ngay sau khi bọn chúng đồng ý hợp tác, quyết định thời gian xuất chinh, chúng ta đoạt xong Long Thiên tôn, lập tức đi tìm Ngục Vương nhất mạch khai chiến!”
Tô Vũ cười nói: “Ta sẽ đi làm tiên phong, lúc này, vạn tộc dù có bất mãn, lẽ nào lại ra tay với ta ngay lúc này? Thế thì quá ngu ngốc! Cho nên, bọn chúng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!”
Đúng, cái thời điểm này mới hay!
Mấy người liếc nhau, gật đầu, được đấy!
Hắn theo sát bước chân Tô Vũ, lòng đầy kích động!
Nhìn xem kìa, Ngục Vương nhất mạch còn chưa giao chiến, hắn đã rục rịch chuẩn bị cướp đoạt một vị Thiên Tôn.
Thông Thiên hầu không khỏi lên tiếng: “Vậy… Bát Dực Hổ bọn họ thì sao?”
“Không sao, tiếp dẫn nhất định thành công!”
Tô Vũ chắc chắn, những người khác nghi hoặc nhìn hắn, vì sao lại nói vậy?
Tô Vũ cười nhạt: “Bát Dực Hổ chính là một tên đại bịp bợm, nếu hắn không nắm chắc Quy Tắc Chi Chủ kia sẽ xuất hiện, hắn sẽ không tiết lộ chân tướng cho ta. Hắn đã nói vậy, chứng tỏ một điều, đối phương sắp xuất hiện rồi!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình.
Tam Nguyệt không nhịn được hỏi: “Ý của bệ hạ là, Bát Dực Hổ… thực ra cố ý nói sai thời gian, hắn nói vài ngày, thực chất là chuyện ngay lập tức!”
“Đúng vậy!”
Tô Vũ cười nói: “Đã như vậy, bọn chúng mong chờ Quy Tắc Chi Chủ kia xuất hiện, sao có thể để chúng ta nhanh chóng biết tin, khiến đối phương không thể xuất hiện? Trước đó ta thăm dò Ngục Vương nhất mạch, chỉ có Nguyệt La và Nguyệt Hạo xuất hiện, sau này cũng chỉ có Ngục Vương lão tổ… Chẳng lẽ các ngươi cho rằng, mấy vị Thiên Tôn kia, chuyện lớn như vậy, còn đang ngủ say sao?”
Tô Vũ cạn lời!
“Các ngươi không chịu suy nghĩ sao? Mấy vị kia, chắc chắn đang ở thời khắc mấu chốt, không thể rời đi! Nếu không, bộ tộc này có phách lối đến đâu, cũng đâu dám để hai vị Thiên Tôn đối phó với bốn người chúng ta, cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy thôi!”
“… ”
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Cự Phủ thì ra vẻ thâm trầm, không nói một lời, giả bộ như ta đã nhìn thấu!
Còn có những người không nhìn ra, mọi người trong lòng đều hiểu rõ.
Thật ngại quá, chúng ta thật sự không nghĩ nhiều đến vậy!
Không ngờ, Ngục Vương nhất mạch không phải khinh địch, mà là thật sự không thể lập tức điều động nhiều cường giả như vậy, đúng không?
Bọn hắn còn tưởng rằng đối phương khinh địch chứ!
Tô Vũ thấy vậy, cũng lười nói thêm gì nữa.
Những người này, đang dần dần “Thiên Diệt” hóa!
Vũ phu, sẽ ngày càng nhiều.
Vốn dĩ không phải, nhưng bị một đám vũ phu vây quanh, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành như vậy thôi!
Thật thảm thương!
Hắn chẳng buồn để tâm đến đám ngụy quân tử kia, thừa biết bọn chúng chỉ giỏi khoác lác. Điều hắn bận tâm là, liệu lần này có biến cố gì xảy ra chăng?
Những kẻ ẩn mình nơi hỗn độn sâu thẳm kia, khi nào mới là thời cơ thích hợp để chúng xuất hiện?
Còn nữa… Bách Chiến thật sự cam tâm ở lại hạ giới chờ đợi?
Nếu là ta, ta có cam tâm không?
Tuyệt đối không!
Rồi hai vị cổ thú kia, thật sự yên tâm giao phó mọi chuyện cho ta như vậy sao?
Vớ vẩn!
Vậy nên, lần này ắt có biến, sẽ không thể nào thuận buồm xuôi gió.
“Vậy nên, một số việc vẫn cần phải chuẩn bị sẵn phương án dự phòng mới được!”
Tô Vũ thầm nghĩ, cấp tốc hoàn thiện kế hoạch tiếp theo trong đầu.
—
PS: Gần đây chương ba đều ra vào lúc 9h30, lần sau không nói trước, chừng nào trở lại khung giờ 8h30 sẽ báo sau.