Chương 790: Điên cuồng bên trong bình tĩnh | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025

Trúc Sơn.

Giờ khắc này, Trúc Sơn vắng lặng, không một bóng người. Vài mỏm núi bị đào xới, đạo tràng thì bị phong tỏa, cảnh tượng có chút hoang vu.

Tuy Thực Thiết nhất tộc rời đi chưa lâu, nơi này vẫn mang vẻ tiêu điều, thiếu vắng sinh khí.

Tam Nguyệt mở ra phong cấm, đám người tiến vào.

Nói là “đám người”… ài, kỳ thực chẳng có mấy ai.

Tuyết Lan im lặng không nói, Phì Cầu thì ngó nghiêng tứ phía. Chỉ có Thông Thiên là tất bật ngược xuôi, bắt tay vào làm những việc vặt vãnh. Giờ phút này, chỉ có hắn là thích hợp làm những việc ấy. Biết sao được, hắn quá yếu! Đến như Tuyết Lan yếu nhất còn là Thiên Vương, còn hắn, một kẻ Hợp Đạo nhị đẳng, ở nơi này, không làm việc lặt vặt thì còn làm gì?

Hắn cấp tốc thu dọn một mảnh đất trống cho Tô Vũ bọn hắn, dựng lên một gian phòng trúc. Thông Thiên bận rộn ngược xuôi, nhưng lại rất thích thú.

Đến Thượng giới thật tốt!

Đến đây rồi, chúng ta đánh chết Nguyệt Hạo, đánh chết lão tổ của Ngục Vương nhất mạch kia! Đánh chết chúng, ta, Thông Thiên, liền phát đạt!

Nếu không đến Thượng giới, chỉ có thể hy vọng đánh chết Võ Hoàng.

Nhưng dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm với Võ Hoàng, cho nên vẫn là đánh chết đám người Ngục Vương nhất mạch thoải mái hơn.

Hắn bận rộn vất vả, Tam Nguyệt có chút không chắc chắn hỏi: “Bệ hạ, vậy chúng ta khi nào động thủ? Chờ vạn tộc động thủ trước sao?”

“Sao lại thế!”

Tô Vũ cười nói: “Trước cứ chờ đã, chờ vài ngày, cho Ngục Vương nhất mạch thời gian, tranh thủ tiếp dẫn vị Quy Tắc Chi Chủ kia… Đương nhiên, sợ bọn chúng không chú ý, cần phải tạo một chút áp lực cho thích hợp!”

“Bát Dực hổ kỳ thực đã nghĩ sai!”

Tô Vũ cười nói: “Ngục Vương nhất mạch nếu không gặp nguy hiểm, thì gấp gáp làm gì? Chỉ khi nào gặp phải mối nguy, tự nhiên sẽ cuống lên! Cuống lên rồi, dù phải hao phí đại giới, bọn chúng cũng sẽ nhanh chóng tiếp dẫn vị Quy Tắc Chi Chủ kia xuất hiện!”

Tam Nguyệt gật đầu, lại hỏi: “Vậy… Trà Thụ bọn họ thì sao?”

“Bọn họ không vội!”

Tô Vũ cười đáp: “Hiện tại mọi người chưa có gì theo đuổi, có thời gian suy nghĩ lung tung. Một khi đại chiến bùng nổ, đến lúc đó, mọi người sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa. Khi đó, mới là thời điểm Trà Thụ bọn họ ra sân! Hiện tại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thiên Cổ và đám cháu của hắn chắc hẳn đều đang đề phòng ta!”

Giờ phút này, Trà Thụ bỗng nhiên xuất hiện, có lẽ sẽ khiến bọn gia hỏa kia suy nghĩ nhiều.

Tô Vũ không nóng nảy!

Chúng ta!

Chờ đến khi đại chiến nổ ra, mọi người chịu tổn thất, khi đó, hai bên đánh nhau, ngươi cũng chẳng có thời gian cân nhắc, cơ duyên này có độc hay không nữa!

Đối với những tâm lý này, Tô Vũ hắn vẫn luôn có một bộ ứng phó.

Muốn cự tuyệt thì lại ra vẻ mời chào!

Cố tình bày ra mê trận!

Để cho đám người kia cảm thấy, cơ duyên này đến quá gian nan.

Như vậy mới là chuyện tốt!

Cơ duyên mà đến quá dễ dàng, ngược lại chẳng biết trân quý.

“Vậy… Bệ hạ, chúng ta tiếp theo nên làm gì?”

Cự Phủ vẫn còn mờ mịt, lúc thì chờ đợi, lúc thì lại khác, rốt cuộc bọn hắn phải làm gì đây?

Tô Vũ bất đắc dĩ!

Tâm mệt mỏi!

Lần này, những kẻ thông minh hắn đều không mang theo, dẫn tới đây toàn là đám người chỉ biết đánh đấm.

Đến một người biết động não cũng không có.

Tam Nguyệt kỳ thật không ngốc, bất quá nàng lại thích đứng trên góc độ của Thực Thiết tộc để suy nghĩ vấn đề, kỳ thật cùng với đường lối của Tô Vũ không hề giống nhau, để Tam Nguyệt bày mưu tính kế, chưa hẳn đã đáng tin.

Thôi vậy, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Những kẻ biết động não, ví như Đại Chu vương, Vạn Thiên Thánh, nếu bọn hắn ở đây, kỳ thật sẽ hết sức thoải mái.

Đáng tiếc, vũ lực cùng trí tuệ, thường thường không thể có được cả hai.

Tô Vũ cười nói: “Chúng ta đánh nhau, giết người, hết thảy mục đích, kỳ thật cũng là vì để bản thân mạnh lên, các ngươi hiểu không?”

“Đây mới là bản chất, cũng là hạch tâm!”

Tô Vũ ý vị thâm trường nói: “Đánh nhau, giết người, không phải vì đơn thuần thoải mái, mà là vì cường hóa bản thân chúng ta!”

“Chúng ta tiến bộ đều quá nhanh, trong thời gian ngắn, kỳ thật rất khó tiến bộ thêm… Cho nên hiện tại, phương án tốt nhất, đơn giản nhất để cường hóa chúng ta chính là, ta mạnh lên!”

Mọi người gật đầu, Phì Cầu cũng gật đầu, Thông Thiên hầu cũng điên cuồng gật đầu.

“Ta mạnh mẽ, những cường giả dung nhập vào đạo của ta, cũng sẽ mạnh mẽ!”

“Mà ta muốn mạnh lên, nằm ở hai điểm, thứ nhất, Đại Đạo phải hoàn thiện!”

“Thứ hai, thiên địa cần hoàn thiện!”

Cự Phủ mơ hồ hỏi: “Đại Đạo cùng thiên địa, chẳng phải là một sao?”

Tô Vũ thở dài, giải thích: “Không giống! Đại Đạo hoàn thiện là chuyện của Đại Đạo! Dĩ nhiên, Đại Đạo hoàn thiện sẽ giúp thiên địa mạnh mẽ hơn, nhưng thiên địa, kỳ thực cũng có thể tự mình cường đại lên!”

“Làm sao để nó mạnh mẽ?”

Cự Phủ hỏi, Tô Vũ cười đáp: “Cái này phải hỏi đến ý tưởng! Phương pháp không ít, thứ nhất, thôn phệ Hỗn Độn bản nguyên… giống như Bát Dực Hổ kia, thôn phệ Hỗn Độn bản nguyên, cường hóa thiên địa! Thứ hai, thôn phệ cổ thú, chúng đều là cường giả Hỗn Độn nhất tộc, giết chúng sẽ giúp ta mạnh thiên địa! Thứ ba, đánh giết cường giả tu luyện Hỗn Độn đạo! Thứ tư, đánh giết vạn đạo cường giả, tước đoạt Đại Đạo lực lượng của chúng, bổ sung vào Đại Đạo của ta!”

Cự Phủ tổng kết: “Tức là giết thật nhiều người?”

“Cũng có thể coi là vậy!”

Tô Vũ gật đầu.

Cự Phủ cảm thấy tâm mệt mỏi.

Ngươi cứ nói thẳng ra có phải hơn không!

Thật là, còn vòng vo tam quốc.

Tô Vũ bất đắc dĩ: “Ta đang giảng giải cho các ngươi tác dụng của việc giết người, chứ không phải đơn thuần giết người, kỳ thật khác nhau lắm.”

Cự Phủ qua loa gật đầu.

Chẳng phải vẫn là giết người sao?

Tô Vũ lần này thật hết cách, thôi vậy, không nói nữa cũng được.

Đương nhiên là khác nhau!

Nói đơn giản, một bên giết không mục đích, một bên giết có mục tiêu, vạn sự không mục tiêu ắt thất bại, chỉ khi có mục tiêu, có tín niệm, có kế hoạch, mới có thể thành công!

Cự Phủ lười nhiều lời, Phì Cầu tò mò: “Vậy có nghĩa là, chúng ta giết ai cũng được, giết đều giúp ngươi mạnh hơn?”

“Không thể nói vậy!”

Tô Vũ cười: “Giết, phải tước đoạt được Đại Đạo lực lượng mới được, nếu ngươi giết, Đại Đạo đối phương nổ tung, ta được gì? Một cái xác? Vô nghĩa! Mấu chốt là, sau khi giết, phải bảo tồn được nhiều bản nguyên Đại Đạo lực lượng!”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Phì Cầu bất đắc dĩ: “Chúng ta giết, Đại Đạo chúng liền nổ tung, làm sao bảo tồn nhiều đây?”

“Cho nên, phải nhanh, chuẩn, tàn nhẫn!”

“Phải nhanh, phải nhanh đến mức đối phương không kịp phản ứng!” Tô Vũ cười, “Như vậy Đại Đạo chi lực hao tổn sẽ không lớn, thi thể lại được bảo tồn hoàn chỉnh, có khả năng tước đoạt Đại Đạo!”

“Đã hiểu!” Thông Thiên hầu bừng tỉnh, “Ý của bệ hạ là dạy chúng ta cách giết người sao? Để chúng ta đừng giết bừa, mà phải giết sao cho có nghệ thuật, có phẩm vị một chút?”

Tô Vũ: “…”

Hắn phải đáp lời thế nào đây?

Ý của ta là vậy, nhưng không phải theo cái kiểu của ngươi!

Thôi vậy, đại khái cũng không sai lệch lắm!

Thông Thiên lại ngộ ra: “Bệ hạ chê Cự Phủ với Phì Cầu giết người quá thô bạo, toàn giết không toàn thây, không tốt? Tam Nguyệt cũng vậy, cứ lấy trúc Tử gõ cho nổ tung, không ổn, đúng không?”

Tô Vũ im lặng.

Thông Thiên tiếp lời: “Thần hiểu rồi, bệ hạ thích kiểu Tuyết Lan, Băng Phong kẻ địch, đúng không?”

Mắt hắn sáng lên, “Bệ hạ, có phải ý là vậy không?”

Tô Vũ ngập ngừng, một lúc sau mới gật đầu.

Mẹ kiếp!

Ngươi nói không sai, nhưng cứ lọt vào tai ngươi là lại thành ra một mùi vị khác.

Bỗng chốc, Cự Phủ cũng hiểu, có chút bất đắc dĩ: “Nhưng chúng ta chỉ biết chém thẳng thôi a!”

Thông Thiên cũng nói: “Nói đến loại sát pháp này, Tuyết Lan với Kỳ Vương phi mới là hợp nhất. Nữ nhân ra tay thường văn minh hơn, một người Băng Phong, một người hóa đá, như vậy mới có tính nghệ thuật!”

Tô Vũ lười tranh cãi với hắn, vội nói: “Giết người không quan trọng số lượng, nhưng phải giết cho hoàn chỉnh, điểm này là chắc chắn!”

“Cho nên, dù sau này chúng ta có giết bao nhiêu đi nữa, thì cũng phải có thu hoạch, không thể giết phí công!”

Nói đến đây, Tô Vũ tiếp: “Phải tạo áp lực cho vạn tộc và Ngục Vương nhất mạch! Không có áp lực, chúng sẽ không biết sự điên cuồng của chúng ta, phải ép chúng giao Thực Thiết tộc ra!”

“Vậy giờ chúng ta…”

Cự Phủ nhìn Tô Vũ, hắn cười: “Trước cứ biến Trúc Sơn thành căn cứ địa vững chắc, rồi dời toàn bộ Trúc Sơn ra tiền tuyến! Chuyển đi xong, chúng ta sẽ bắt đầu trả thù, báo mối hận xưa! Khẩu hiệu là, báo thù rửa hận cho chuyện lần trước! Ngục Vương nhất mạch tới ít thì ta ăn, tới nhiều thì ta lui, lui về gần Nhân Sơn!”

Mấy người nhìn nhau, mạnh mẽ vậy sao?

Vừa lên đã chơi lớn?

“Nếu cái đám Hỗn Độn Cổ tộc kia mà nhúng tay vào…”

“Giết không tha!”

Tô Vũ tỏ vẻ không mấy bận tâm, “Cổ thú ấy à, cũng chỉ có số ít là có chút trí khôn, phần lớn đều ngu ngơ cả thôi, không cần để ý làm gì! Đã có Bát Dực Hổ cùng Hỗn Độn Long khắc chế chúng, bọn chúng tập hợp cổ thú lại, mục đích chỉ là làm bia đỡ đạn, để vây giết cái tên Quy Tắc Chi Chủ kia thôi!”

Dứt lời, hắn lại cười nói: “Cho nên, bố cục của chúng ta chỉ có một chữ, mãng!”

Bố cục, đều là do tự ta tạo ra cả.

Để cho vạn tộc tự do suy đoán đi!

Cứ việc mà đoán, cứ việc mà nghĩ, ta chỉ có một chữ thôi —— mãng!

Lần trước thế nào, lần này vẫn thế.

“Vậy nên giờ, chuyển nhà thôi! Phải để lại cho mình một căn cứ, dời cả Thực Thiết tộc đến đây, Cự Trúc Hầu bọn họ sau khi trở về, còn có thể dẫn dắt Thực Thiết tộc luyện binh một chút nữa…”

Quá tốt!

Mấy người kia cũng biết, ngày đầu tiên đến đây, là để chuyển nhà.

Vậy thì chuyển thôi!

Rất nhanh, mấy vị cường giả bắt đầu dọn nhà, không phải kiểu dọn dẹp thông thường, mà là dời cả cái Trúc Sơn đạo tràng, trực tiếp na di đến tiền tuyến, cùng Nhân Sơn sóng vai tồn tại, Tô Vũ ta muốn cắm rễ ở nơi này.

Ngày hôm đó, đám người ở Nhân Sơn chứng kiến cảnh tượng vài vị cường giả đỉnh cấp kéo theo một tòa Trúc Sơn khổng lồ, lao vun vút về phía tiền tuyến.

Các tộc còn chưa kịp tiêu hóa hết tin tức.

Tô Vũ ta đã vác cả Trúc Sơn đi mất rồi.

Không chỉ vậy, ngày hôm đó, Tô Vũ trực tiếp tiến vào khu vực bên ngoài Hỗn Độn Sơn, dời từng tòa Hỗn Độn thần sơn, hướng Trúc Sơn mà na di, hắn muốn kiến tạo một căn cứ ở nơi này.

Kỳ thực, là để cho mọi người biết, muốn tìm hắn thì cứ đến đây.

Đỉnh Nhân Sơn.

Giờ phút này, một đám cường giả đứng từ xa nhìn nhau, ánh mắt đổ dồn về phía Trúc Sơn cách đó chưa đến trăm dặm.

Tô Vũ, hắn thật sự muốn khai chiến với Ngục Vương nhất mạch sao?

Lúc này, một kẻ lên tiếng: “Chư vị thấy sao, hắn bao giờ sẽ đến bàn chuyện hợp tác? Đến khi ấy, hắn sẽ đưa ra điều kiện gì, hay là, chúng ta nên lợi dụng hắn ra sao?”

“Khó đoán lắm, có lẽ trong ba năm ngày tới sẽ tới!”

Mấy vị Thiên Tôn bàn luận.

Trong khi đó, một đoàn người Tô Vũ khí tức ngút trời, giây sau, liền xông thẳng vào Hỗn Độn sơn, vượt qua Hỗn Độn hà.

Tô Vũ gầm vang chấn động thiên địa, mang theo sát khí ngút trời, hung hăng rống lớn: “Nguyệt Hạo, cút ra đây cho ta!”

“Kẻ nào dám giết người của bản hoàng, bản hoàng thề không bỏ qua!”

Khí tức Tô Vũ bao trùm càn khôn, mang theo hung tàn và cuồng bạo, gầm lên: “Súc sinh! Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi dám phản kháng! Dám giết người của ta, Nguyệt Hạo, ngươi tự sát, rồi giết con tiện nhân Vũ Hi kia đi, bản hoàng còn có thể tha cho ngươi một mạng chó!”

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên, Tô Vũ một chưởng đánh nát một ngọn núi lớn, khí thế hung hăng, gầm thét: “San bằng tất cả vòng trong Hỗn Độn sơn, dọn sạch mọi chướng ngại, ta muốn thấy hang ổ của lũ súc sinh này!”

“Tuân lệnh!”

Lời Tô Vũ vừa dứt, tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Từng tòa núi lớn bị san bằng!

Đám cường giả dưới trướng Tô Vũ không chút lưu tình, đánh nát từng ngọn núi.

Trên núi còn sót lại Hỗn Độn cổ thú, đều bị bọn chúng cường thế tru sát tại chỗ!

Giờ khắc này, hai thế lực nam bắc, một Hổ một Long, từ xa quan sát, mang theo vô số cổ thú, nhưng không hề nhúng tay.

Còn Tô Vũ, cùng vài vị cường giả đỉnh cấp, ngang ngược càn quét!

Một ngọn núi lại bị san thành bình địa!

Tô Vũ cười lạnh: “Đợi ta san bằng ổ chó của các ngươi, xem các ngươi còn trốn đi đâu được!”

Ầm!

Tô Vũ một quyền đánh nát hư không, một bóng người bị hắn đánh tan tại chỗ, ngay lập tức, Tô Vũ mở ra Thiên Môn, Thiên Môn to lớn bao trùm thiên địa, chiếu rọi vạn giới!!

“Dám đánh lén bản hoàng? Dòm ngó bản hoàng? Nằm mơ đi! Cái thứ rác rưởi Địa Ngục Chi Môn của các ngươi, cũng xứng nhìn trộm bản hoàng sao?”

“Một lũ chó chết, dám giết người của ta, các ngươi hỏi thử xem, ở thượng giới hạ giới này, Tô Vũ ta bao giờ chịu thiệt? Ta giết mấy chục Hợp Đạo của vạn tộc, Sát Thiên Vương không ít, ai dám giết người của ta? Các ngươi to gan lắm!”

“Đơn giản là muốn chết!”

Điên cuồng! Tô Vũ giờ phút này thật sự là điên cuồng rồi! Khí tức cường đại vô biên của hắn quét ngang thiên địa, cả Hỗn Độn sơn vòng trong bị hắn nhấc lên từng trận bụi đất, đó là cảnh tượng những ngọn Cự Sơn bị oanh nổ tan tành!

Giờ khắc này.

Hỗn Độn sơn vòng trong.

Trong một tòa đại điện giữa dãy núi trùng điệp.

Từng vị cường giả đứng san sát, Nguyệt Hạo vẻ mặt khó coi, vị lão tổ kia cũng chẳng khá hơn, “Hắn… quay lại rồi!”

Tô Vũ!

Hắn đã từng nghe qua về lần tổn thất nặng nề trước kia, do ai gây ra.

Tô Vũ!

Nhân chủ Hạ giới!

Kẻ mới nổi trong cơn sóng triều này.

Thiên Long Hầu biết, bọn hắn cũng biết.

Tồn tại bách chiến bách thắng ở Hạ giới, đến chỗ bọn hắn, lần đầu nếm trái đắng, dù bọn hắn thiệt hại còn lớn hơn, chết một vị Thiên Tôn, mấy vị Thiên Vương, mấy chục Hợp Đạo.

Nhưng giờ phút này, rõ ràng, tên điên này cảm thấy mình chịu thiệt.

Hắn tựa hồ chưa từng chịu thiệt lớn đến vậy.

Hiện tại, hắn dẫn theo thủ hạ đến báo thù.

“Tam Nguyệt, Cự Phủ, Tuyết Lan, Thông Thiên, còn có lần trước, con chó kia hẳn là người nhà Văn Vương!”

“Tô Vũ này, so với lần trước còn mạnh hơn, đã đạt tới Thiên Tôn cảnh giới!”

“Quả nhiên, loại Khí Vận Chi Tử này, không chết thì thôi, càng đánh càng mạnh!”

Kẻ có thể trở thành chủ nhân, đều là Khí Vận Chi Tử.

Chỉ là không ngờ, báo thù lại đến nhanh như vậy. Điều phiền toái là, một khi ra tay, vây giết Tô Vũ bọn hắn, nhất định sẽ khiến vạn tộc hành động theo, cũng sẽ ra tay.

Vị lão tổ kia khẽ nhíu mày nói: “Việc cấp bách không phải đối phó đám người này, mà là tiếp dẫn Đại sư tỷ!”

Đại sư tỷ!

“Không sai, kẻ đứng sau cánh cổng Địa Ngục kia, chính là đệ tử đích truyền của Ngục Vương!”

“Một vị Quy Tắc Chi Chủ chân chính!”

“Nhưng hiện tại, tiểu tử Tô Vũ kia lại đến gây sự, một đường quét ngang, muốn cản cũng không cản được!”

Lão tổ khẽ nhíu mày, rồi trầm giọng nói: “Nguyệt Hạo, Nguyệt La, hai ngươi mau đi ngăn cản bọn chúng! Nếu để chúng san bằng hết tiền tuyến, sẽ rất phiền phức! Còn có, con Bát Dực Hổ và Đoạn Vĩ Long kia, không biết chúng có ý gì, nói là giúp ta ngăn cản vạn tộc, nhưng hôm nay Tô Vũ ra tay, sao chúng lại không thấy bóng dáng?”

Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long, theo như lời chúng, là đến giúp hắn ngăn cản vạn tộc, để hắn có thời gian nghênh đón Đại sư tỷ từ Địa Ngục Chi Môn.

Dù sao, sau Địa Ngục Chi Môn là ý chí của một Hỗn Độn cường giả mạnh mẽ.

Hỗn Độn cường giả, tự nhiên có thể xem là tiên tổ của Hỗn Độn cổ thú.

Nhưng giờ phút này, hai vị kia lại không hề ngăn cản Tô Vũ và đồng bọn.

Không biết là do việc này không nằm trong kế hoạch, hay vì lý do gì khác?

Phía dưới, Nguyệt La và Nguyệt Hạo liếc nhìn nhau, Nguyệt La cười duyên nói: “Lão tổ, chẳng lẽ chỉ phái hai vị Thiên Tôn thôi sao?”

“Chỉ cần ngăn cản là được, nếu thật gặp nguy hiểm, tự nhiên sẽ có người đến viện trợ!”

“Được thôi.”

Hai người lại nhìn nhau, Nguyệt La khẽ cười nói: “Vậy thì nghe theo lão tổ.”

Rất nhanh, Nguyệt La và Nguyệt Hạo từ sào huyệt của Ngục Vương nhất mạch bay ra, cấp tốc hướng về phía Tô Vũ mà đi.

Giờ khắc này.

Tô Vũ cũng cảm nhận được hai luồng khí tức cường đại, lập tức cười khẩy: “Mẹ kiếp, dám coi thường ta, vậy mà chỉ phái có hai tên?”

Quá ít!

Dù khí tức của hai kẻ kia đều rất mạnh, khí tức của Nguyệt La mơ hồ tương đương với Phì Cầu sau khi hắc hóa, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Quả nhiên, cường giả của Ngục Vương nhất mạch vẫn còn rất nhiều.

Còn khí tức của Nguyệt Hạo, hắn đã từng giao thủ, Tô Vũ biết rõ, đối phương rất mạnh, Phì Cầu khi chưa hắc hóa, đơn độc giao chiến, không phải đối thủ, suýt chút nữa bị đánh chết!

“Tới tốt lắm, Nguyệt La để cho ta, Phì Cầu, các ngươi, giết chết cho ta tên Nguyệt Hạo kia, cho chúng biết thế nào là coi thường người khác! Có lẽ ngày đầu tiên đến, ta đã có thể giết Thiên Tôn để đùa rồi!”

Tô Vũ xé rách không gian, thân ảnh hắn như điện chớp, lao thẳng đến Nguyệt La mà đến!

Cùng lúc đó, Tam Nguyệt, Cự Phủ, Phì Cầu, Tuyết Lan, Thông Thiên, đồng loạt xuất thủ, mục tiêu chính là Nguyệt Hạo.

Tốc độ của bọn hắn nhanh đến mức khó tin!

Tô Vũ chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua hư không, xuất hiện ngay trước mặt Nguyệt La. Ả ta thấy hắn, đôi mắt liền sáng lên, nở nụ cười lả lơi: “Tiểu soái ca thật đẹp trai… Tỷ tỷ…”

“Cút mẹ mày đi!”

Tô Vũ vừa nhìn thấy Nguyệt La, liền cảm thấy ghê tởm, không vì cái gì khác, chỉ là cảm thấy ác tâm.

Hắn vừa nghĩ tới cái dáng vẻ Lan Hoa Chỉ mà Lam Thiên hay làm với hắn, hắn chỉ muốn đấm chết Lam Thiên, đáng tiếc, Lam Thiên lại là người một nhà. Mà gần đây, Lam Thiên cũng ít khi hóa thân thành cô gái quyến rũ, ả ta thích hóa thân thành tiểu nữ hài hơn.

“Lão tử đập chết ngươi!”

Tô Vũ đã lâu không dùng đến búa lớn, giờ phút này, một cây búa khổng lồ đột ngột xuất hiện. Khoách Thần Chùy, nhớ năm xưa cũng là chiến kỹ sở trường của hắn.

Giờ khắc này, hắn vung búa đánh ra!

Oanh!

Hư không vỡ vụn, Khoách Thần Chùy nhắm thẳng vào Ý Chí Hải của Nguyệt La. Trên thân búa, ngọn lửa Thiên Hỏa bùng cháy dữ dội, thiêu đốt Ý Chí Hải của ả. Một búa này giáng xuống, như muốn đánh sập cả đất trời!

Oanh!

Nguyệt La vừa dứt tiếng cười, đã phải hứng chịu một búa trời giáng. Ả ta vội vã lùi lại, miệng vẫn phát ra tiếng cười khanh khách: “Tiểu ca ca…”

“Đi chết đi!”

Tô Vũ trong nháy mắt trở nên cuồng bạo!

Oanh!

Búa lớn rung chuyển cả thế giới, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, những ngọn núi khổng lồ xung quanh đổ sụp, chấn động cả Hoàn Vũ!

Phụt!

Nguyệt La bị đánh lui mấy ngàn thước, miệng phun máu tươi, vẻ mặt ngơ ngác.

Thằng này điên rồi sao!

Ta đã khách khí như vậy, đáng yêu như thế, thiện lương như thế. Thật ra nụ cười này, tiếng cười kia, đều là một loại đạo, một loại Đại Đạo lực lượng, chuyên môn ảnh hưởng đối phương. Dù cho là Thiên Tôn, bị ta ảnh hưởng cũng sẽ bị quấy nhiễu.

Kết quả, Tô Vũ cái tên điên này, ngươi càng ảnh hưởng hắn, hắn càng trở nên điên cuồng hơn.

“Đồ ác tâm!”

Tô Vũ giận tím mặt, gầm lên: “Cả đời này ta ghét nhất lũ bất nam bất nữ như ngươi, xấu xí vô cùng, tiện nhân ác tâm! Hôm nay ta phải diệt trừ ngươi!”

Nguyệt La nghe vậy, tức đến mức suýt chút nữa nổ tung!

Ngươi mới là đồ ác tâm!

Từ xa vọng lại, tiếng Cự Phủ vang vọng, cười ha hả: “Ánh mắt của Bệ hạ quả nhiên không sai, nữ nhân này quá xấu, thật là ác tâm!”

Đây là lần đầu tiên Nguyệt La bị hai nam nhân liên tiếp chê bai là ác tâm.

Cự Phủ thì thôi đi, dù sao Nguyệt La cũng ghét bỏ hắn ác tâm.

Nhưng không ngờ, tên tiểu tử Tô Vũ này, một tiểu soái ca, lại cũng chê nàng ác tâm!

Nguyệt La phẫn nộ, khí tức biến ảo khôn lường, trong nháy mắt trở nên nhu hòa, vô số hư ảnh huyễn tưởng hiện ra xung quanh Tô Vũ.

“Vũ ca ca…”

“Ọe!”

Tô Vũ suýt chút nữa nôn mửa, nổi giận đùng đùng: “Con tiện nhân kia, ngươi muốn chết!”

Oanh!

Búa lớn chấn động, oanh tạc cả thiên địa!

Điên cuồng đánh thẳng về phía Nguyệt La!

Nguyệt La bối rối vô cùng, vì sao lại thế này?

Chẳng lẽ Tô Vũ không phải là nam nhân?

Hơn nữa, đây là huyễn cảnh, lẽ ra mọi thứ phải xuất phát từ suy nghĩ của Tô Vũ, phù hợp với tâm ý của hắn mới đúng, tại sao lại thành ra thế này?

“Lam Nguyệt La, ta nhất định phải giết chết ngươi!”

Oanh!

Đại Đạo chi Chùy điên cuồng oanh kích, khiến Nguyệt La điên đảo thần hồn, rốt cuộc là vì cái gì a?

Đại Đạo chi lực của nàng, khi đối đầu với Tô Vũ, cơ hồ không có tác dụng gì!

Chỉ trong chớp mắt, Nguyệt La đã rơi vào thế hạ phong.

Chỉ trong nháy mắt, một cây đại chùy giáng xuống, nện thẳng vào thân thể nàng, khiến nàng điên cuồng thổ huyết, thét lên một tiếng chói tai. Một thanh trường kiếm vội vã bay ra, nhưng vừa xuất hiện, Tô Vũ đã rống lớn một tiếng, đại chùy trong tay hóa thành ngàn vạn chuôi, như mưa trút xuống!

Ầm ầm!

Bịch! Trường kiếm tan nát dưới sức mạnh kinh hoàng.

Nguyệt La lập tức tỏ vẻ đáng thương, yếu ớt kêu lên: “Vũ Hoàng…”

“Cút con mẹ ngươi đi! Còn dám giở trò!”

“Chết đi cho ta!”

Giờ khắc này, Tô Vũ như phát cuồng, còn dám dùng mỹ nhân kế với ta!

Lam Nguyệt La! Đừng tưởng ta không biết, ngươi là lão già biến thái! Hôm nay ta phải giết chết ngươi!

Ầm ầm!

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp nơi, uy thế còn kịch liệt hơn cả trận chiến của bốn Đại Thiên Tôn bên kia. Ầm một tiếng vang thật lớn, Tô Vũ như bị kích thích, bạo phát toàn bộ sức mạnh, một búa nện Nguyệt La bay ngược cả mười triệu mét, máu tươi không ngừng phun ra!

Nguyệt La hoàn toàn choáng váng!

Vì sao lại thế này?

Còn nữa, ta không có họ Lam!

“Lão tổ!”

Nàng không thể không hét lên cầu cứu. Phong Tử! Cái tên Phong Tử này không chỉ mạnh mẽ, mà còn chẳng phải là nam nhân bình thường! Đám nam nhân kia thấy Đại Đạo của mình, chắc đã sớm sa vào, kết quả Tô Vũ này, nàng càng thi triển Đại Đạo, hắn lại càng cuồng nộ!

Giận đến điên người!

Bao phen bị Lam Thiên chọc tức, lần nào Tô Vũ cũng muốn đánh hắn một trận, nhưng cuối cùng lại nhịn được.

Hôm nay, Nguyệt La lại dám giở trò này với ta!

Ta đánh chết ngươi!

Đại búa lập tức bao trùm cả thiên địa, đánh cho Nguyệt La chỉ biết chạy trốn tán loạn. Nguyệt La trốn, Nguyệt Hạo giờ phút này cũng điên cuồng đào tẩu. Lần trước bị hắn đánh cho một trận, Phì Cầu hôm nay vừa thấy đã nổi điên.

Trong nháy mắt hắc hóa!

Hắc hóa xong, khí tức của Phì Cầu cường đại hơn hẳn, hai tay nhấc lên giày, liền lao thẳng về phía hắn mà đánh tới.

Lần này, nào chỉ có giày!

Trong hư không hỗn loạn, nào là vòng cổ ngọc bội, nào là da thú tầm thường, nào là xiềng xích trói buộc, đủ loại bảo vật linh tinh, tất cả đều đồng loạt bạo phát, thậm chí đến cả nồi niêu xoong chảo cũng được lôi ra, biến thành thứ vũ khí sắc bén. Trong nháy mắt, chúng ầm ầm giáng xuống, khiến Nguyệt Hạo thân thể chằng chịt vết thương!

Nguyệt Hạo cùng Nguyệt La vừa mới giao chiến chưa bao lâu, nói gì đến chuyện ngăn cản, giờ phút nguy cấp này, lại không một ai tới cứu viện, xem ra hai tên phế vật bọn hắn lần này lành ít dữ nhiều rồi!

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, tận sâu trong Hỗn Độn, lão tổ kia cũng phải giật mình kinh hãi, lập tức gầm lên giận dữ: “Cứu viện! Mau mau trợ chiến!”

“Mẹ kiếp! Bọn điên!”

Bốn tên điên này, quả thực mạnh hơn ta tưởng tượng nhiều lắm!

Trên đỉnh Nhân Sơn.

Tất cả mọi người đều ngây người như phỗng.

Cái này… Cái này bọn hắn đã giết đến rồi sao?

Vừa mới lên Thượng giới thôi đấy!

Mấy tên điên này, thật sự không sợ chết hay sao?

Lập tức, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có nên xông lên không đây?

Thật sự là quá mức bất ngờ!

Tô Vũ mấy người vừa lên đã động thủ, hơn nữa còn trực tiếp xông thẳng đến hang ổ của đối phương mà đánh!

Đây quả thực là quá điên cuồng!

Đối phương lão tổ còn ở đó đấy!

Đó chính là chí cường giả chân chính!

Thực tế mà nói, Tô Vũ hắn không hề sợ lão tổ kia.

Đến tận bây giờ, bản lĩnh thật sự của hắn còn chưa thi triển hết.

Bất quá, vừa mới bắt đầu đã bại lộ toàn bộ thực lực, chẳng khác nào diễn kịch cho vạn tộc xem hay sao?

Giờ phút này, hắn cấp tốc truyền âm nói: “Ép bọn chúng phải dùng Địa Ngục Chi Môn, Thông Thiên, ngươi phải chú ý cho kỹ, khi nào chúng dùng, ngươi liền lập tức xông lên cho ta, dù chết cũng phải cắn cho ta một miếng thịt, giết thì khó giết thật, nhưng phải cho ta ăn được Địa Ngục Chi Môn!”

Thông Thiên nghe vậy mừng rỡ khôn xiết, vội vàng truyền âm: “Bệ hạ cứ yên tâm, ta dù có chết, cũng phải cắn xé bọn chúng một miếng thịt!”

Địa Ngục Chi Môn hình chiếu cơ mà!

Đồ tốt!

Nguyệt La cùng Nguyệt Hạo há có thể bỏ qua?

Đương nhiên là không thể!

Lão tổ còn chưa kịp đến, bọn chúng đã sắp bị đám Phong Tử này đánh cho tan xác. Sức mạnh của chúng vượt quá sức tưởng tượng, nếu không ai đến cứu, bọn chúng thật sự xong đời! Hai tên kia cuống cuồng bỏ chạy, vốn dĩ chỉ mong Nguyệt La và Nguyệt Hạo đủ mạnh, dù có gặp phải Tứ Đại Thiên Tôn, vẫn có thể đánh một trận.

Ai ngờ, bên Tô Vũ, Tứ Đại Thiên Tôn, kẻ được coi là mạnh nhất như Cự Phủ và Tam Nguyệt, ngược lại là yếu nhất!

Thật quỷ dị!

Giờ khắc này, Nguyệt Hạo bị giày giẫm lên đầu, cảm thấy đầu óc muốn nứt ra, tóc tai rối bời, máu me đầy người, lập tức gầm lên một tiếng, một cánh cửa hiện ra, môn hộ mở rộng, trực tiếp phong tỏa chiếc giày trong đó!

Vào thời khắc này, ánh mắt Thông Thiên sáng như sao!

Đến rồi!

Ta biết mà, đi theo bệ hạ ắt có thịt ăn!

Quả nhiên, ngày đầu tiên lên thượng giới, ta đã có lộc.

Lần trước, hắn không có thực lực để ăn, cũng không có cách nào để ăn, lần này… Cơ hội đã đến!

Ngay lập tức, Thông Thiên vội vàng truyền tống bản thân đến trước môn hộ, trong nháy mắt hóa thành một cánh cửa lớn, cánh cửa này, so với cái hư ảnh chi môn kia còn lớn hơn, lập tức, môn hộ mở rộng, nuốt chửng Địa Ngục Chi Môn vào bụng!

Nguyệt Hạo chấn động!

Mang theo vẻ kinh hãi, hắn vừa định chấn động Địa Ngục Chi Môn, thì một trúc Tử, một búa, cùng với một cái miệng rộng, đồng loạt tấn công hắn!

Nguyệt Hạo kinh hãi tột độ!

Vội vàng trốn chạy, định lần nữa điều khiển Địa Ngục Chi Môn, nhưng ba đại cường giả lại lần nữa truy sát tới, Nguyệt Hạo chỉ có thể từ bỏ khống chế, tiếp tục bỏ chạy.

Nhưng ngay lúc này, từ phía Thông Thiên truyền đến một tiếng gầm gừ mãnh liệt vô cùng!

“Ăn!”

Oanh!

Bên trong, Địa Ngục Chi Môn nổ tung, vô số lực lượng đặc thù, trong nháy mắt dung nhập vào cơ thể Thông Thiên, hắn không ngừng gào thét.

Giờ khắc này, ngay tại bản thể Địa Ngục Chi Môn…

Bỗng nhiên, cánh cổng đen kịt vô cùng ấy rung chuyển dữ dội!

Cùng lúc đó.

Nguyệt Hạo bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, trán nổ tung, mang theo vẻ không thể tin, kinh hoàng tột độ:

“Không… Không thể nào!”

Địa Ngục Chi Môn không phải là vật chất thật sự, nó chỉ là một luồng sức mạnh. Nhưng giờ phút này, luồng sức mạnh đặc thù này lại bị người thôn phệ mất!

“Bịch!” Mi tâm hắn lại nổ tung lần nữa!

“Ầm ầm!”

Thừa dịp hắn tan vỡ trong nháy mắt, ba đại cường giả đồng loạt ra tay. Một chiếc trúc Tử đánh nát đầu hắn, một búa chém tan thân thể hắn, một cái miệng rộng ngoác ra, trực tiếp nuốt chửng thân xác hắn. Khi ý đồ thôn phệ cả Ý Chí Hải, một tiếng quát chói tai vang lên, Nguyệt La thét dài thê lương, khiến màng nhĩ mọi người chấn động!

Nguyệt La hiện thân chớp nhoáng, túm lấy Ý Chí Hải của Nguyệt Hạo, nhưng ngay sau đó, một búa của Tô Vũ giáng xuống, “Bịch!” Nửa thân bên trái của Nguyệt La bị đánh tan nát!

“Ông…” Nguyệt La tan biến.

Bên kia, vị lão tổ kia cấp tốc lao tới.

“Rút lui!”

Tô Vũ chộp lấy Thông Thiên Hầu phía sau, trong chớp mắt, mang theo vài vị Thiên Tôn biến mất ngay trước mắt mọi người.

Giờ khắc này, thiên địa tĩnh lặng!

Vị lão tổ kia giận dữ gầm lên một tiếng: “Tô Vũ!!!”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh!

Địa Ngục Chi Môn của Nguyệt Hạo bị đánh nát, thân thể hắn bị đánh tan, Ý Chí Hải được Nguyệt La cứu thoát. Nhưng Nguyệt La cũng chẳng khá hơn, nửa thân bên trái bị một búa của Tô Vũ đánh cho thịt nát xương tan!

Quá nhanh!

Hoàn toàn không ai ngờ tới!

“Ha ha ha! Lão già, ngươi tự tay giết Nguyệt Hạo và Nguyệt La dâng cho ta, không tệ, hiện tại lại thêm một Nguyệt La nữa!”

Tô Vũ gầm lên, thanh âm vang vọng đất trời: “Đây mới chỉ là tiền lãi thôi! Các ngươi dám giết người của ta! Muốn chết! Bản tọa muốn tru diệt các ngươi, rửa sạch mối hận cổ cho ta, nếu giết không được… vậy thì thành thật đưa bọn ta đi, còn dám phản kháng, giết người của ta!”

Hắn như một kẻ điên, rống giận: “Chút tiền lãi mọn mà thôi, đây chỉ là bắt đầu! Hôm nay bản tọa vừa mới lên giới, lần này, lão tử phong ấn lối đi xuống giới, quyết ăn thua đủ với các ngươi! Cứ chờ đấy!”

“Các ngươi không áp giải Nguyệt Hạo và Nguyệt La đến, lão tử tuyệt không mở lối đi giới vực! Các ngươi cho rằng lão tử là đám nhu nhược của vạn tộc sao? Lão tử ở hạ giới, ba năm chinh chiến ngàn trận, mỗi ngày một trận, cứ chờ đấy!”

“… ”

Những lời tuyên bố điên cuồng như vậy, khiến lão tổ kia cũng phải biến sắc.

Cùng lúc đó.

Trên Nhân Sơn, đám Thiên Tôn còn chưa quyết định có nên ra tay hay không thì đại chiến đã kết thúc.

Nguyệt Hạo trọng thương!

Nguyệt La bị thương nhẹ!

Giờ phút này, Ma Thiên Tôn không khỏi lên tiếng: “Cái này… hắn luôn điên cuồng như vậy sao?”

Ma Kích suy nghĩ một chút, gật đầu: “Luôn luôn như vậy! Chỉ cần hắn cảm thấy có thể thắng đối phương, hắn sẽ đánh tới cùng, giết tới cùng, nghiền ép tới cùng!”

Điểm này không hề sai.

Tô Vũ chỉ cần cảm thấy có thể chiếm được tiện nghi, nhất định sẽ không ngừng đánh xuống.

Ma Kích thở dài: “Hắn dai dẳng như vậy không phải lần đầu tiên! Lúc trước hắn trốn trong cổ thành cũng vậy, hễ có cơ hội giết người là hắn sẽ mạo hiểm ra tay, cho đến khi không giết được nữa mới thôi! Hắn điên cuồng nhưng cũng rất tỉnh táo, các vị cũng thấy đó, lão tổ kia vừa xuất hiện, hắn lập tức bỏ chạy không chút do dự, hắn luôn như vậy!”

Tô Vũ điên cuồng, nhưng cũng vô cùng lý trí!

Hễ chiếm được tiện nghi là lập tức chuồn êm.

Ma Kích cười khổ: “Hắn còn sẽ ra tay, không chỉ có lần này đâu! Hắn tinh lực tràn đầy, vĩnh viễn không biết mệt mỏi, hôm nay chỉ là mới bắt đầu thôi!”

Mọi người im lặng.

Các Thiên Tôn nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời!

Thảo nào hạ giới đấu không lại Tô Vũ!

Gặp phải một tên dai dẳng như vậy, đúng là đau đầu.

Vạn tộc kỳ thật biết, Tô Vũ mượn thế của bọn họ, nếu không, Ngục Vương nhất mạch chắc chắn sẽ truy sát tới. Nhưng mà… như vậy cũng thoải mái hơn nhiều, phải không?

Giờ khắc này, vạn tộc trong lòng ai nấy đều hả hê vô cùng.

Tô Vũ kia cứ việc dựa thế đi! Dựa càng mạnh càng tốt!

Bọn chúng còn chẳng cần làm gì, đám người Tô Vũ vừa xuất hiện, đã phế đi một nửa sức chiến của hai vị Thiên Tôn kia rồi!

Mà hai vị kia, đâu phải hạng xoàng xĩnh gì!

Đúng vào lúc này, ầm ầm một tiếng nổ lớn, khí tức bạo phát kinh thiên. Nơi xa, Thông Thiên Hầu sau khi thôn phệ Địa Ngục Chi Môn, lại bất ngờ tấn cấp!

Địa Ngục Chi Môn mà một vị Thiên Tôn khổ tu bao năm, bị hắn thôn phệ, vậy mà khiến vị nhị đẳng Hợp Đạo này trực tiếp bước lên hàng Thiên Vương!

“Ha ha ha!”

Tiếng cười điên cuồng của Thông Thiên Hầu vang vọng khắp nơi.

“Giết!”

“Bệ hạ, giết chết bọn chúng!”

“Lên đi!”

“Xử lý lão tổ kia đi, nuốt Địa Ngục Chi Môn của hắn, ta liền có thể thành Thiên Tôn!”

“. . .”

Đó là thanh âm của Thông Thiên Hầu, mà Phì Cầu giờ phút này cũng kích động dị thường: “Đánh chết Nguyệt Hạo kia đi! Đánh chết hắn! Lần trước hắn dám đánh ta!”

Giờ khắc này, cách Nhân Sơn chưa đến trăm dặm, đám người này điên cuồng gào thét, tiếng gào của bọn chúng, cả ngọn núi cũng có thể nghe thấy.

Lập tức, mấy chục triệu sinh linh, toàn bộ hướng về phía bên kia mà nhìn.

Phong tử!

Một đám toàn là lũ điên!

Đây mà là tấn cấp trong chiến đấu sao!

Vậy là, bên phía Tô Vũ, có đến bốn vị Thiên Tôn, hai vị Thiên Vương!

Mà ngay lúc này, thanh âm của Tô Vũ vang vọng khắp nơi: “Thả Thực Thiết nhất tộc ra, bằng không, khai chiến!”

“Khai chiến!”

“Khai chiến!”

“… ”

Thanh âm chấn động cả đất trời!

Tiếng vọng khắp Nhân Sơn!

Thiên Cổ hiện thân, khẽ chau mày: “Hắn… cố ý!”

Đúng vậy, Tô Vũ tuyệt đối cố ý!

Có lẽ… Thiên Cổ hiểu rõ, nếu không thả Thực Thiết tộc, cái tên điên này, dù hiện tại chỉ là cố ý gây sự, sau này hắn chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn khác tìm tới cửa. Cho dù kẻ địch hiện tại là Ngục Vương nhất mạch!

Thánh Hầu hiện thân, mang theo vẻ ngưng trọng: “Thực lực hắn không yếu, không kém ta bao nhiêu. Vậy… có nên thả Thực Thiết tộc?”

Giờ khắc này, mấy vị Thiên Tôn nhìn nhau dò xét.

Thả hay không thả đây?

Tô Vũ vừa đến đã cho bọn họ một đòn phủ đầu!

Chúng ta rất mạnh, rất điên cuồng, không sợ chết, trong chiến đấu còn có thể đột phá, không hề sợ hãi!

Bốn Đại Thiên Tôn, hai vị Thiên Vương.

Vô câu vô thúc!

Không hề vướng bận!

Một thân một mình mà đến!

Một người thở dài: “Thả người đi! Giữ Thực Thiết tộc lại cũng vô dụng. Muốn dùng họ kiềm chế bọn hắn sao? Những kẻ này, có dễ bị kiềm chế vậy không? Ngoài Tam Nguyệt ra, còn ai bị kiềm chế chứ?”

“Có lẽ… Tô Vũ làm loạn, hại chết người của Nhân Sơn, Tam Nguyệt sẽ trở mặt với hắn… Hay là thử xem…”

Lời còn chưa dứt, từ xa đã vang lên tiếng cười ha hả của Tô Vũ: “Mau thả người! Bằng không… ta sẽ cường công Nhân Sơn! Hay là chúng ta hợp tác với Ngục Vương nhất mạch diệt vạn tộc trước thì sao?”

“… ”

Mẹ kiếp!

Thật là đồ thần kinh!

Có tin chúng ta liên thủ với Ngục Vương nhất mạch tiêu diệt ngươi trước không?

Tưởng thật không thể sao?

Sau một khắc, Tô Vũ lại cất tiếng cười sang sảng: “Ngục Vương nhất mạch… Hahaha, Thông Thiên Hầu nuốt chửng đám người các ngươi, dường như đã thu được tin tức kinh thiên động địa. Các ngươi muốn lấy ra cái kia Quy Tắc Chi Chủ? Đại bí mật a! Các ngươi hợp tác cùng ta, ta tuyệt không tiết lộ bí mật của các ngươi!”

“…”

Oanh!

Trên Nhân Sơn, từng đạo khí tức sôi trào, cuộn trào mãnh liệt.

Nơi sâu trong Hỗn Độn Sơn, lão tổ của Nguyệt tộc sắc mặt đại biến, đột nhiên nhìn về phía Nguyệt Hạo vừa hiện thân, vẻ mặt xám xịt!

Nguyệt Hạo vẻ mặt cứng đờ, Thông Thiên Hầu thôn phệ Địa Ngục Chi Môn hình chiếu của hắn, vậy mà lại có thể thu hoạch được tin tức!

Đáng chết!

Việc này so với việc hắn trọng thương còn phiền phức hơn nhiều!

“Tô Vũ, lời này là thật?”

Giờ phút này, từ phía Nhân Sơn, thanh âm của Nguyệt Thiên Tôn vọng lại. Tô Vũ cười ha hả đáp: “Ngươi đoán xem, thật hay không thật?”

“…”

Không đoán!

Tám chín phần mười là thật!

Nếu đúng là như vậy, liên thủ cùng Ngục Vương nhất mạch đối phó Tô Vũ, thật là trò cười, tuyệt đối không thể liên thủ!

Sau một khắc, thanh âm Nguyệt Thiên Tôn truyền đến: “Thả người! Tô Vũ, các ngươi cùng chúng ta, không cần thiết phải tranh phong vào lúc này. Thực Thiết tộc cũng không phải tù phạm, chỉ là tạm thời ở lại nơi này. Nếu không muốn, vậy thì… tùy các ngươi!”

Ngay sau đó, Cự Trúc Hầu bọn họ, cấp tốc khiêng một tòa núi lớn, hướng Trúc Sơn bay đi!

“Ha ha ha!”

Một đám cường giả, tiếng cười rung chuyển cả đất trời, không kiêng nể gì cả, cuồng ngạo vô cùng.

Giờ khắc này, trên Nhân Sơn, Lôi Bạo không khỏi có chút hâm mộ.

Tu đạo, tu đạo, tu đến cảnh giới của Tô Vũ bọn họ, thật sự là khoái hoạt vô cùng.

Thả hay là không thả đây?

“Không thả? Vậy thì đừng trách ta động thủ!”

Tô Vũ quả nhiên biết nắm thời cơ. Lúc này mà trở mặt với hắn, các ngươi chắc chắn thua thiệt!

Bởi lẽ, Ngục Vương nhất mạch kia, lại đang tiếp dẫn một vị Quy Tắc Chi Chủ giáng lâm!

Tin tức này vừa truyền ra, lập tức khiến vạn tộc phải dè chừng.

Tuyệt đối không thể!

Cho nên, vào thời khắc này, tuyệt đối không thể trở mặt với đám Tô Vũ.

Lôi Bạo trong lòng không khỏi ghen tị. Tam Nguyệt kia công khai phản bội, nhưng vạn tộc lại chẳng dám động đến một sợi lông của Thực Thiết tộc, bởi lẽ bên kia có mấy tên Phong Tử cực kỳ cường đại.

Còn ta… Cự Nhân tộc, ta không thể mang theo bọn họ rời đi.

Cũng không có khả năng mang đi!

Dù Bách Chiến có mạnh đến đâu, cũng vô dụng. Vạn tộc không hề sợ Bách Chiến.

Bách Chiến, cũng chưa chắc đã điên cuồng đến vậy.

Thiên Cổ liếc nhìn về phía Tô Vũ, trong lòng hiểu rõ, Tô Vũ kỳ thực không hề điên.

Chẳng qua là, thì sao chứ?

Hắn không điên, các ngươi dám không thả người sao?

Người ở hạ giới đều biết, nếu các ngươi thực sự không thả, cái tên Tô Vũ này, hoàn toàn có thể đánh thẳng lên Nhân Sơn.

“Chúng ta khắp nơi bị quản chế… cũng là bởi vì, cố kỵ quá nhiều, không đủ điên cuồng, không đủ điên cuồng mà vẫn giữ được bình tĩnh!”

Thiên Cổ khẽ nói một câu. Kẻ điên thì không đáng sợ, đáng sợ chính là, cái tên điên này, vừa điên cuồng, vừa bình tĩnh đến đáng sợ. Một câu “Ngục Vương nhất mạch đang phóng thích Quy Tắc Chi Chủ” đã khiến vạn tộc lập tức từ bỏ ý định đối đầu với Tô Vũ!

Đây mới là bản lĩnh thật sự!

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 1022: Huyền diệu khó giải thích, Tử Diệu Đế Quân! !

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 25, 2025

Chương 108: Trong hũ

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 25, 2025

Chương 1021: Tử Diệu Tinh đệ tử Lâm Phong

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 25, 2025