Chương 757: Nhân Cảnh lớn rút lui | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025

Nhân Cảnh chấn động không ngừng.

Mấy ngày nay, tin tức lớn nhất chính là việc Tô Vũ muốn rút lui về Tử Linh giới vực. Có lời đồn rằng, trước đại thủy triều, chủ nhân sáu ngàn năm trước có lẽ sẽ trở về.

Vô số đội ngũ bắt đầu hội tụ về một vài địa điểm.

Đại Hạ phủ.

Một đội ngũ mệt mỏi đang hướng Tinh Lạc sơn mà tiến đến.

Trong đội ngũ đó, có những tu giả có thể Đằng Không mà đi, cũng có những người chỉ có thể đi bộ, mang theo cả gia đình, từ người già đến trẻ nhỏ.

Trên không trung, một đạo nhân ảnh hạ xuống.

Hạ Hổ Vưu nhìn xuống những người đang dắt díu nhau đi kia, bỏ qua những kẻ có thể Đằng Không, hắn đáp xuống đất, chắn trước mặt một ông lão.

“Lão nhân gia!”

Hạ Hổ Vưu nở nụ cười, thân hình béo tròn của hắn chắn ngang đường đi của cả gia đình nọ. Hắn ôn tồn hỏi: “Lão nhân gia, các vị muốn đến Tinh Lạc sơn sao?”

Ông lão ngước nhìn hắn, liếc qua mấy người vừa đáp xuống cạnh Hạ Hổ Vưu, sắc mặt khẽ biến, vội vàng hành lễ: “Thảo dân bái kiến Phủ chủ đại nhân!”

Nói rồi, ông lão định quỳ xuống.

Hạ Hổ Vưu vội đưa tay đỡ lấy, cười nói: “Miễn lễ, lão nhân gia không cần khách khí, đều là con dân Đại Hạ phủ ta.”

Dứt lời, hắn hỏi lại: “Lão nhân gia, các vị muốn đến Tinh Lạc sơn sao?”

“Đúng vậy.”

Ông lão không dám chậm trễ, vội vàng đáp: “Nghe nói Vũ Hoàng đại nhân muốn đến Tử Linh giới vực. Trong phủ cũng có tin tức truyền đạt, ai muốn đi thì cứ đến Tinh Lạc sơn…”

Hạ Hổ Vưu khẽ nhíu mày: “Thật ra… chúng ta khuyên người thường không nên đi. Tử Linh giới vực dù sao cũng rất nguy hiểm, hơn nữa ly biệt quê hương, rời khỏi Đại Hạ phủ, rời khỏi Nhân Cảnh, có lẽ cả đời này sẽ không thể trở về…”

“Chúng ta biết!”

Ông lão tuổi đã cao, lúc trẻ chắc hẳn cũng đã tu luyện, có lẽ không đạt tới Đằng Không, tuổi cao khí huyết suy yếu, sớm đã không thể duy trì trạng thái đỉnh phong.

Giờ phút này, ông lộ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chấn tác tinh thần, đối diện với vị Phủ chủ đại nhân mới nhậm chức này.

Ông lão cười khổ: “Phủ chủ đại nhân nói những điều này, chúng ta đều biết! Nhưng mà… Ta nghe nói, Hạ gia cũng muốn đi theo Vũ Hoàng đại nhân. Các đại nhân đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”

“Chúng ta theo Hạ gia cả một đời. Người Hạ gia đều đi, Đại Hạ phủ không có chủ nhân. Mấy người mới đến như Bách Chiến vương, ai biết sẽ đối xử với chúng ta như thế nào?”

“Chúng ta theo Hạ gia, chiến đấu hơn bốn trăm năm. Chúng ta cũng không muốn rời khỏi nơi này… Nhưng tương lai… phải đi con đường nào? Ta… lo lắng… Lo lắng nhân chủ mới, Phủ chủ mới, bởi vì Đại Hạ phủ ta là nơi Vũ Hoàng xuất thân, sẽ nhằm vào chúng ta…”

Hạ Hổ Vưu khẽ giật mình, thấp giọng hỏi: “Ý của lão nhân gia là… Hạ gia ta rời đi Đại Hạ phủ… lão nhân gia lo lắng? Chúng ta dù có đi, chẳng phải đã an bài ổn thỏa mọi sự? Sẽ không có chuyện gì chứ?”

Lão nhân thấp thỏm, giọng đầy ưu tư: “Không giống đâu! Chúng ta đều là người Hạ gia cả, còn phủ chủ đại nhân cao cao tại thượng… e rằng ngài ấy nào thấu hiểu được lòng dạ dân đen. Thật ra… chúng ta chẳng muốn rời đi, nhưng xem ra… nhất định phải đi thôi. Đại Hạ vương đã đi, Long Võ Phủ chủ cũng đi, sợ rằng Hổ Uy Phủ chủ cũng chẳng ở lại… Hạ gia mà đi, toàn bộ Đại Hạ phủ này, còn đâu là Đại Hạ phủ nữa!”

Hạ Hổ Vưu giật mình, vội nói: “Sẽ không đâu! Ta… ta sẽ an bài ổn thỏa Đại Hạ phủ này. Bách Chiến vương đến, cũng sẽ dễ dàng thu nạp thôi.”

Lão nhân mặt mày đắng chát: “Có lẽ là vậy, nhưng lão hủ vẫn thấy bất an. Bởi vậy… dù có mệt mỏi, cũng đành ráng sức theo Hạ gia, hầu hạ Vũ Hoàng… Dù Tử Linh giới vực có hiểm nguy, cũng còn hơn ở lại nơi này, đường phía trước mờ mịt chẳng rõ. Chúng ta thì chẳng sao, chỉ lo trong nhà còn có già trẻ!”

“Con ta, nó vẫn là thành viên Trấn Ma quân. Hai ngày trước nó gửi thư về, nói cũng muốn đi theo. Hạ gia vừa đi, Trấn Ma quân không ít người cũng muốn rời đi theo, không đi… e là sau này khó mà có ngày yên ổn!”

“Vua nào triều thần nấy! Người lớn đều đi cả, kẻ tiểu nhân như chúng ta… gặp phải phiền phức, thật đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay!”

“Theo Hạ gia mà đi, ít ra chúng ta biết rằng… Hạ gia sẽ không bỏ rơi chúng ta!”

Lão nhân nói đến đây, thở dài thườn thượt.

Chẳng muốn đi!

Nhưng thời thế thay đổi rồi…

Tô Vũ, kẻ kế thừa vị trí nhân chủ, cái tên ấy thời đại này, cả Nhân Cảnh, Đại Hạ phủ đều biết đến. Cha hắn cũng là quân nhân, bản thân Tô Vũ còn khai sáng ra không ít công pháp.

Tuy tuổi còn trẻ, nhưng chúng ta đã quen thuộc rồi.

Hắn là người Đại Hạ phủ, đến từ Nam Nguyên, gốc gác rõ ràng.

Bất kể hắn ở bên ngoài ra sao, đối với nhân tộc, Tô Vũ trừ việc giết mấy kẻ đối địch, như đám đơn thần văn hệ kia, từ khi Tô Vũ lên ngôi đến nay, tuy rằng chưa làm gì nhiều, nhưng cũng không hề thay đổi thói quen sinh hoạt của mọi người.

Ngày tháng, ngày một tốt hơn.

Hàng loạt tài nguyên từ chư thiên vạn giới được chở về nhân tộc. Nguyên Khí Dịch ngày xưa khó kiếm, giờ đây tràn lan khắp nơi, bán rẻ như bèo!

Hạ Hổ Vưu có chút thất thần, khẽ hỏi: “Vậy ý của lão nhân gia là, chúng ta mà đi hết, Nhân Cảnh này… mọi người đều bất an sao?”

“Sao có thể yên tâm cho được!”

Lão nhân khổ sở nói: “Chủ nhà không có, chúng ta đám dân đen này, chẳng phải trên bảo sao thì nghe vậy sao? Trong lòng không chắc chắn! Ăn uống làm sao đây? Con ta là Trấn Ma quân, vị nhân chủ mới này, liệu có cho rằng nó là cựu thần của triều đại cũ, mà đem giết đi không!”

“Chúng ta ra sức cho Vũ Hoàng, cho Hạ gia, giờ lại thành tôi tớ của chủ cũ…”

Lão cẩn thận liếc nhìn Hạ Hổ Vưu: “Nghe nói Phủ chủ khoan dung độ lượng, ta nói vậy, Phủ chủ sẽ không giận chứ?”

Hạ Hổ Vưu cười: “Sẽ không đâu, đều là con dân Hạ gia, sao ta lại giận lão nhân gia được.”

Hắn vừa dứt lời liền bật cười, nói: “Đi Tử Linh giới vực… chưa hẳn là chuyện xấu. Lão nhân gia cứ từ từ mà đi, thời gian còn sớm, không cần nóng vội! Ta đã an bài quân đội hộ tống, dọc đường đều có người của quân đội, có việc gì cứ tìm bọn hắn giúp đỡ.”

Nói đoạn, Hạ Hổ Vưu liền đạp mây bay lên không trung, trên không trung, còn có không ít thuộc hạ theo hắn cùng đi.

Hạ Hổ Vưu không nói lời nào, mà cấp tốc bay về bốn phương tám hướng.

Khắp nơi đều là người!

Từng đoàn, từng đoàn người đang di chuyển.

Trong mơ hồ, có thể nghe được những tiếng xì xào bàn tán: “Đi thôi! Không đi, sẽ bị thanh toán đấy! Hạ gia đều đi cả rồi, Đại Hạ phủ cũng không còn là Đại Hạ phủ nữa. Tân chủ đến, chúng ta có khi lại bị coi là người của chủ cũ…”

“Chúng ta chỉ là đám tiểu lão bách tính, đâu có chuyện gì chứ?”

“Tiểu lão bách tính thì sao? Ở Đại Hạ phủ này, nhà nào mà trong ba đời không có người tòng quân chứ! Đều là trung thành với chủ cũ cả!”

“… ”

Hạ Hổ Vưu một đường phi hành, nhìn thấy vô số đội ngũ như vậy, từng đoàn từng đoàn dân thường đều đang di chuyển.

Càng xem, càng thấy nhiều.

Càng xem, càng thấy bao la mờ mịt.

Sắc mặt Hạ Hổ Vưu không ngừng biến đổi, hồi lâu sau, hắn quay đầu nhìn Kỷ Hồng, khẽ hỏi: “Kỷ thự trưởng, ngươi nói… chúng ta đi rồi, những người này có bị liên lụy không?”

“Sẽ không.”

Kỷ Hồng vội đáp: “Bách Chiến dù gì cũng là nhân chủ, dù hắn có đến, cũng sẽ không chấp nhặt với đám dân thường này. Dù có thanh toán, cũng sẽ không nhắm vào thường dân vô tội.”

Sắc mặt Hạ Hổ Vưu có chút khác thường: “Nhưng có lẽ… bọn họ không có chỗ dựa tinh thần! Cảm thấy không ai đứng ra bảo vệ họ, không ai cho họ một điểm tựa! Trong Đại Hạ phủ này, hàng tỉ dân chúng đã đi theo Hạ gia ta hơn bốn trăm năm rồi!”

“Không thể nào tất cả đều đi được, có thể đi được một phần mười, một phần trăm thôi cũng đã là tốt lắm rồi!”

Hắn sắc mặt dị dạng, “Vậy những người còn lại, lòng người hoang mang, không có trụ cột tinh thần, có phải sẽ loạn mất không?”

Hắn nghiến răng: “Hạ gia ta bao đời nay đã cắm rễ ở đây, mà bọn họ, cũng bao đời nay vì Hạ gia ta chinh chiến thiên hạ, càn quét chư thiên! Kỷ thự trưởng… ngươi nói… chúng ta đi, chuyện này là sao?”

Sắc mặt Kỷ Hồng biến đổi.

Hạ Hổ Vưu vừa như khóc vừa như cười: “Ta thật sự không để ý đến điểm này, Nhị gia gia cũng không cân nhắc quá nhiều, ông ấy cũng không ngờ rằng, mọi người lại lo lắng đến vậy, thì ra, Hạ gia và Đại Hạ phủ, từ lâu đã là một thể rồi!”

“Phủ chủ!”

Sắc mặt Kỷ Hồng biến đổi, Hạ Hổ Vưu có chút đắng chát: “Ta… ta muốn ở lại! Ta muốn nói với mọi người, đừng lo lắng! Hạ gia ta, không đi! Vẫn sẽ ở lại bên cạnh mọi người!”

“Ta muốn nói cho con dân Đại Hạ phủ, người của Hạ gia, vẫn luôn ở đây!”

“Bách Chiến muốn đến, muốn tìm phiền toái, cứ tìm ta Hạ gia này!”

“Muốn mất đầu, cứ động đến người Hạ gia ta!”

“Thự trưởng, ta không thể cứ như vậy bỏ lại ngàn tỉ con dân Đại Hạ phủ… Ta không thể làm vậy!”

Hắn càng thêm cay đắng, “Thảo tổ tông nhà hắn! Ta còn muốn hưởng lạc, ta muốn đi theo Tô Vũ, Hạ gia ta, cũng là cột trụ ủng hộ hắn, ta với hắn còn là đồng học, là lão hữu, sau này làm cái tòng long chi thần… Cũng không tệ!”

“Nhưng ta nghĩ lại, ta thật sự không thể đi!”

Hạ Hổ Vưu thở dài một tiếng, “Ta biết, người Hạ gia ta đi theo Tô Vũ, nhất định sẽ được coi trọng, lần này, Tô Vũ nhất định sẽ cường hóa những người một nhà này của chúng ta…”

Hắn biết, lần này Tô Vũ nhất định sẽ không để người yếu kém đi theo nữa.

Tài nguyên gì, lợi ích gì, nhất định đều sẽ dồn hết cho bọn họ, trước kia Tô Vũ vì nhanh chóng tăng cường thực lực bản thân, chỉ cần không quá vô dụng, đồ tốt đều ưu tiên cho cường giả, chứ không phải thân thích.

Nhưng lần này, khác rồi.

Giờ khắc này, Hạ Hổ Vưu đã quyết định, không than thở nữa, không cay đắng nữa, nhìn về phía những cư dân Đại Hạ phủ đang di chuyển kia, cười nói, “Thự trưởng, những người này, mới là gốc rễ sừng sững không ngã của Hạ gia ta! Hạ gia ta vốn là hậu duệ Nhân Vương, tằng gia gia ta khai mở Đại Hạ phủ, phù hộ thương sinh… Không phải vì mạnh mẽ mà mạnh mẽ, mà là để bảo vệ những người này!”

Hắn cười rạng rỡ: “Cũng tốt, ta ở lại vậy! Bách Chiến muốn gây sự, cứ tìm ta mà gây! Dù không có lý do gì, ta cũng muốn trong phạm vi năng lực của mình, giúp con dân Đại Hạ phủ sống tốt hơn một chút!”

Hắn nói xong, lại cười nói: “Còn ai khác muốn đi không, ta… Thự trưởng, ta muốn liên lạc vài người, chúng ta cùng nhau ở lại! Bảo vệ nhân tộc, bảo vệ các đại phủ, bảo vệ căn cơ của chúng ta!”

“Khai phủ bao năm như vậy, nhân tộc tuy có tranh chấp nội bộ, nhưng đều là người một nhà, thịt nát trong nồi, vẫn là người một nhà! Bách Chiến bọn họ, có lẽ là từ thời viễn cổ, thậm chí sớm hơn cả nhân tộc!”

“Bọn họ và chúng ta… Không giống nhau!”

Thật sự không giống nhau!

Giờ khắc này Hạ Hổ Vưu, hoàn toàn quyết định, không chỉ hắn không thể đi, hắn còn muốn liên lạc vài người, cũng không cần đi.

Bọn họ, phải ở lại nơi này!

Thanh tẩy, vậy cứ thanh tẩy chúng ta đi.

Để tránh người chạy hết, Bách Chiến thẹn quá hóa giận, trút giận lên đầu những người bình thường này.

Kỷ Hồng sắc mặt biến đổi, “Phủ chủ! Ngươi là dòng chính Vũ Hoàng, Vũ Hoàng lên ngôi, nói khó nghe một chút… Hạ gia cùng Chu gia mới thật sự là người ủng hộ mạnh mẽ, nhưng cũng có thể, càng ủng hộ, đến triều đại mới, càng khó sống!”

“Người khác ở lại có lẽ không sao, Bách Chiến nếu là minh chủ, sẽ không so đo với người khác… Nhưng Hạ gia thì khác!”

“Vũ Hoàng kỳ thật cũng xem là minh chủ, nhưng ngươi cũng thấy đấy, hắn đối với những người không phải dòng chính, là thái độ gì?”

“Vua nào thì tôi nấy!”

Lời này, quả thực không sai chút nào. Bất kỳ thời đại nào, dù là minh quân thánh chủ, đế vương anh minh, cũng chẳng ai dung thứ cho người của triều đại trước đắc thế cả! Huống chi… Vũ Hoàng còn tại thế!

Nếu Tô Vũ đã chết, mọi chuyện còn dễ nói.

Mấu chốt là, hắn vẫn còn sống sờ sờ ra đó.

Việc Hạ Hổ Vưu ở lại, ẩn chứa tầng ý sâu xa. Bách Chiến chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút, ắt hẳn sẽ cho rằng, đây là Tô Vũ cố ý lưu lại một cơ sở ngầm, để hắn ngấm ngầm chống đối lại mình.

Hạ gia, có lẽ là những người trung thành nhất với Tô Vũ!

Để phòng ngừa Hạ gia phản bội!

Thành ra, việc này chỉ có ý nghĩa như một cái đinh đóng chặt!

Hạ Hổ Vưu cười nhạt: “Ta biết chứ, nhưng… Tô Vũ còn sống, cũng là chuyện tốt! Bách Chiến không muốn trở mặt hoàn toàn, ít nhất hắn sẽ không giết ta… Giết ta, chẳng khác nào tự kết tử thù! Còn những chuyện khác, ta đều có thể nhẫn nhịn!”

Hạ Hổ Vưu quay sang hỏi: “Thự trưởng, ngươi thấy sao?”

Kỷ Hồng trong lòng nặng trĩu.

“Một khi Vũ Hoàng không còn khả năng trở lại… chúng ta…”

“Là ta!”

“Không, là chúng ta!” Kỷ Hồng trầm giọng đáp: “Phủ chủ đã quyết ở lại, chúng ta cũng vậy! Hạ gia không đi, lẽ nào chúng ta lại rời bỏ?”

Hạ Hổ Vưu cau mày: “Tằng gia gia cùng phụ thân, còn có Nhị gia gia của ta đều sẽ rời đi, chỉ có ta ở lại…”

“Cũng vậy thôi!”

Kỷ Hồng kiên quyết: “Người của Hạ gia vẫn còn là Phủ chủ, vậy ta vẫn là Thự trưởng của Hạ gia, lẽ nào lại tự ý rời khỏi vị trí?”

Hạ Hổ Vưu không đi, hắn cũng quyết không rời!

Phía sau, mấy vị tướng quân đồng loạt hô lớn: “Thề sống chết đi theo!”

Hạ gia còn một người, tất cả bọn họ đều sẽ ở lại, bảo vệ mảnh đất này!

Hạ Hổ Vưu nhìn chằm chằm bọn họ một hồi lâu, rồi tự giễu cười: “Ta không ngờ, Hạ Hổ Vưu ta, ngày thường bị các ngươi khinh thường, chẳng coi ra gì. Hôm nay… lũ các ngươi lại bày ra bộ dạng trung thành, thật đáng ghét!”

Kỷ Hồng bật cười, những người khác cũng cười theo.

Phủ chủ đã ở lại, vậy đại gia cùng nhau ở lại! Ngày thường, phụ thân các ngươi còn sống sờ sờ ra đó, ai thèm coi ngươi ra gì?

Hiện tại, bọn hắn nhất định phải rời đi thôi.

Vĩnh Hằng dòng chính nếu không đi, mọi chuyện sẽ khác.

Còn Hạ Hổ Vưu, có lẽ sẽ là người duy nhất của Hạ gia ở lại Nhân Cảnh này, từ nay về sau, hắn chính là chủ nhân của bọn họ.

Ngày này bắt đầu, Hạ Hổ Vưu bắt đầu liên lạc với vài người.

Chu gia, hắn liên hệ Chu Nghiễm Thâm, trưởng tử của Chu Thiên Đạo.

Tần gia, hắn liên hệ Tần Hạo, vị nhị công tử của Tần gia.

Còn có Đại Đường phủ, Đại Hán phủ…

Những cường giả đại phủ có khả năng sẽ đi theo Tô Vũ cùng nhau rút lui, Hạ Hổ Vưu hy vọng có thể giữ lại một người, lưu lại một mạch, để có thể giữ vững lấy mảnh tịnh thổ này.

Tương lai, ai mà biết được?

Ở lại, không biết con đường phía trước sẽ ra sao.

Thế nhưng, làm việc nghĩa thì sao có thể chùn bước!

Chúng ta nên ở lại, bằng không, những con dân đã theo đuổi chúng ta mấy trăm năm này, ai sẽ là người đứng ra làm chủ cho bọn họ?

Nửa tháng thời gian, thoáng chốc trôi qua.

Càng ngày càng nhiều người, bắt đầu hội tụ.

Nhiều hơn so với tưởng tượng, nhiều hơn so với mong muốn.

Đây là bởi vì có người không ngừng trấn an, nếu không, số lượng còn có thể lớn hơn nữa.

Nhân tộc bên này, đều sẽ tề tựu tại Tinh Lạc sơn này, các đại phủ, những ai nguyện ý đi, đều được quân đội hộ tống, lần lượt đến Tinh Lạc sơn, tại đây, bọn hắn sẽ được từng lớp từng lớp truyền tống rời đi.

Tinh Lạc sơn.

Hàng loạt người tề tựu.

Các đại phủ cường giả, phủ chủ khai phủ, phủ chủ đương nhiệm, đều lần lượt đến.

Gần đây, Tô Vũ sẽ đến nơi này, mang đi những người nguyện ý đi theo hắn, cùng nhau rời khỏi.

Toàn bộ Tinh Lạc sơn, người đông nghịt như kiến cỏ.

Tất cả mọi người đều mang vẻ khủng hoảng, lo lắng cho tiền đồ mịt mờ phía trước.

Mà giờ khắc này, Tô Vũ ta đã trở về Nhân Cảnh.

Mang theo chút mệt mỏi, ta đặt chân lên mảnh đất Nhân Cảnh quen thuộc.

Nửa tháng, hẳn là đủ để bọn hắn đưa ra quyết định.

Vừa trở lại Nhân Cảnh, cảm nhận được bầu không khí nồng đậm bao trùm Tinh Lạc sơn, ta không khỏi ngẩn người, quả thực là quá nhiều người.

Chỉ tính riêng khí tức thôi, e rằng đã có đến năm ba ngàn vạn!

Sao lại nhiều đến vậy?

Tuy rằng so với toàn bộ Nhân Cảnh thì không đáng là bao, nhưng ta đây là muốn tiến vào Tử Linh giới vực, đâu phải du sơn ngoạn thủy. Đã dặn dò người bình thường tốt nhất không nên đi, Đằng Không phía dưới càng không nên mạo hiểm.

Nhân tộc lấy đâu ra năm ba ngàn vạn Đằng Không cơ chứ!

Ta khẽ nhíu mày, cảm thấy số lượng này là quá nhiều.

Đương nhiên, nếu đặt ở Thiên Uyên giới, thì năm ba ngàn vạn người, thậm chí nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề. Nhưng… ly biệt quê hương, những người này suy nghĩ thế nào?

Ta thật sự không hiểu nổi!

Có chút im lặng, ta quay sang Đại Hán vương đi cùng, khẽ cau mày hỏi: “Rốt cuộc có bao nhiêu người tụ tập ở Tinh Lạc sơn?”

Đại Hán vương lắc đầu, hắn cũng không rõ.

Một bên, Chu Thiên Đạo cười ha hả đáp: “Ước chừng năm sáu chục triệu người gì đó.”

“Nhiều… nhiều quá rồi!”

Ta thật không biết phải nói gì.

Chu Thiên Đạo cười nói: “Mọi người đều tin tưởng Vũ Hoàng, nên số lượng mới lớn đến vậy. Kỳ thực chúng ta đã liên tục khuyên can, nếu không, còn nhiều hơn thế này nhiều! Nếu không phải chúng ta trấn an không ngừng, đừng nói năm ngàn vạn, năm ức cũng có!”

Ta nhíu chặt mày, không nói thêm gì.

Năm ngàn vạn, số lượng này còn nhiều hơn toàn bộ dân số Thượng giới cộng lại.

Ta không nói gì nữa, rất nhanh, đoàn người chúng ta đã đến Tinh Lạc sơn.

Bên ngoài Tinh Lạc sơn lúc này, trùng trùng điệp điệp đều là quân đội.

Xem ra lần này rút lui, triều đình đã bố trí đến mấy ngàn vạn binh sĩ.

Nhân Cảnh tinh nhuệ, cơ hồ đã tề tựu tại nơi này.

“Bái kiến Vũ Hoàng bệ hạ!”

Khi thân ảnh Tô Vũ hiện ra, phía dưới lập tức vang lên tiếng hô vang như sấm dậy, chấn động cả đất trời!

Tô Vũ khẽ nhíu mày, sắc mặt có chút u ám, nhưng hắn đã cố gắng che giấu.

Thật là nhiều người!

Kỳ thực, bản thân hắn không muốn mang theo nhiều người như vậy, huống chi, còn có không ít lão nhân và trẻ nhỏ, đến đó xem náo nhiệt hay sao?

Đến Thiên Uyên giới vực, dù hắn nghĩ rằng việc dung nhập vào Tử Linh giới vực sẽ không bị tử khí xâm nhập, nhưng… cũng khó nói trước được.

Những người bình thường này đi theo, liệu có thể chống đỡ được không?

Chẳng phải tự tìm phiền toái hay sao?

Trong đám người, cư dân ba mươi sáu phủ, theo các phương vị khác nhau mà sắp hàng, chiếm cứ toàn bộ Tinh Lạc sơn, tạo thành một vòng vây.

Thôi vậy!

Nếu đã đến, vậy thì mang đi vậy.

Tô Vũ liếc nhìn bốn phía, người đến thật không ít, những người nên đến đều đã đến, những người cảm thấy không nên đi theo hắn cũng đều đến, thật quái lạ, chẳng lẽ những người này đều đã thay đổi ý định?

Tô Vũ còn bận nhiều việc, cũng không nói nhiều, trực tiếp hô lớn: “Mọi người trật tự tiến vào, không nên hoảng loạn, ta sẽ thu tất cả vào binh khí không gian trước, đến lúc đó sẽ thả mọi người ra!”

Dứt lời, Văn Minh Chí lơ lửng trên không, từng trang sách hiện ra, từng cánh cửa không gian xuất hiện.

Hơn ngàn trang sách phân bố ở khắp bốn phương tám hướng.

Tô Vũ hô lớn: “Mọi người lần lượt tiến vào, không nên chen lấn, ai cũng có chỗ cả, lần này mọi người theo ta cùng nhau di chuyển, Tô mỗ nhất định sẽ không bạc đãi mọi người…”

Hắn nói những lời có chút khách sáo, mang đậm tính chất quan phương.

Ngay khoảnh khắc đó, bỗng nhiên, có người lớn tiếng nói: “Vũ Hoàng bệ hạ!”

Tô Vũ nghiêng đầu nhìn lại, là Đại Thương vương.

Tô Vũ khẽ chau mày, lão già này muốn làm cái trò yêu thiêu thân gì đây?

“Ngươi muốn đi hay không thì bảo, không đi thì thôi!”

Hắn đối với Đại Thương vương này, cũng chẳng có mấy phần hảo cảm, lúc trước còn có chút xung đột với Thương Thiên Kiều, hậu duệ của Thương gia kia.

Đại Chu vương chẳng màng vẻ mặt của Tô Vũ ra sao, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, Thương mỗ có một câu muốn hỏi bệ hạ, mong bệ hạ cho ta một đáp án!”

Tô Vũ trầm giọng: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Ta muốn hỏi bệ hạ, chúng ta đến khi nào mới có thể trở về?”

Tô Vũ nhíu mày: “Con đường phía trước mờ mịt, ta cũng không biết…”

“Không!”

Đại Thương vương đột nhiên cao giọng quát: “Ta không muốn nghe những lời như vậy, thần dân của ta cũng không muốn nghe những lời như vậy! Năm ngàn vạn dân chúng rời đi hôm nay, mười tỷ nhân tộc ở lại Nhân Cảnh này, đều không muốn nghe những lời này!”

“Chúng ta muốn biết, Vũ Hoàng, ngài có còn muốn quay về Nhân Cảnh không?”

Hắn cao giọng hỏi: “Chúng ta muốn hỏi, bệ hạ rốt cuộc có tâm tư gì? Là từ bỏ nhân tộc, hay là chưa từ bỏ? Nếu ngài chưa từ bỏ, vẫn còn có ý định đánh trở về, thì dù con đường phía trước có gian nan hiểm trở đến đâu, chúng ta cũng nguyện theo ngài!”

“Bách Chiến, dù sao cũng không phải là người của Thủy Triều Nhân Tộc chúng ta, hắn có tâm tư gì, chúng ta không thể nào biết được!”

“Chúng ta chỉ biết, Vũ Hoàng đến từ nhân tộc, đến từ Đại Hạ phủ, là người mà chúng ta từng bước một nhìn ngài quật khởi, nhìn ngài trở thành nhân chủ!”

“Bây giờ, bệ hạ muốn chúng ta đi Tử Linh giới vực, chúng ta nguyện ý đi theo, chỉ mong bệ hạ cho chúng ta một câu trả lời… Liệu có ngày trở về không?”

“Liệu có ngày trở lại mảnh đất cố hương này không?”

“Tha hương tuy đẹp, nhưng không phải là quê hương của chúng ta! Lá rụng về cội, đó là điều chúng ta mong mỏi… Chúng ta hy vọng, có thể được chôn cất trên mảnh đại địa này! Chúng ta hy vọng, có thể hồn về cố thổ, chứ không phải bỏ mạng nơi xứ người!”

Đại Thương vương cất cao giọng, gầm lên: “Ta muốn hỏi bệ hạ, đến cùng có đánh trở về hay không? Dù cho phải ngủ đông ngàn vạn năm, chỉ cần bệ hạ hứa rằng sẽ đánh trở về, chúng ta nguyện ý đi theo!”

“Nếu bệ hạ không muốn đánh trở về… Vậy thì xin hãy để chúng ta ở lại nơi này, cùng Nhân Cảnh này, cùng nhau tồn vong!”

Sắc mặt Tô Vũ biến đổi liên tục, trầm giọng nói: “Bách Chiến cũng là người của nhân tộc…”

“Không!”

Đại Thương vương cao giọng đáp lại: “Hắn dù cho là người của nhân tộc, hắn cũng không phải là người mà chúng ta biết! Hắn là Bách Chiến Vương, hắn là người của sáu ngàn năm trước! Người của sáu ngàn năm trước, há phải là người bình thường tranh đấu sao? Chỉ nhìn vào việc bọn họ trấn giữ Đông Liệt cốc, đánh đến mức chỉ còn một binh một tốt, thì đủ hiểu!”

“Nếu tình hình chiến đấu có chút bất lợi, bệ hạ nghĩ xem, liệu bọn họ có giống như sáu ngàn năm trước, vứt bỏ nhân tộc, ngủ đông tha hương, chờ đợi thời cơ hay không?”

“Liệu bọn họ có vì nhân tộc, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng hay không?”

Đại Thương vương giận dữ quát lớn: “Bệ hạ trả lời ta, bọn hắn có biết chuyện này không?”

Tô Vũ trầm mặc không đáp.

Đại Thương vương gầm lên: “Nếu bệ hạ không muốn phản công, chỉ muốn đào tẩu khỏi Nhân Cảnh, vứt bỏ tất cả, một thân nhẹ nhàng ra trận… Vậy chúng ta sẽ thành toàn cho bệ hạ! Hôm nay, chúng ta sẽ chọn ra một vị Nhân Chủ mới, người có thể thần phục Bách Chiến, nhưng sẽ không thật lòng quy phục! Người nguyện cùng Bách Chiến đồng hành, nhưng sẽ không thừa nhận hắn là Nhân Chủ! Lão phu bất tài, nếu không ai muốn làm Nhân Chủ này… Lão phu sẽ làm một lần!”

Hắn tự mình tiến cử, muốn trở thành Nhân Chủ.

Không phải vì tranh đoạt quyền lực, chỉ là muốn nói cho Tô Vũ biết, nếu ngươi không muốn phản công, chúng ta sẽ không đi theo ngươi!

Tô Vũ vẫn im lặng, ánh mắt hắn hướng về phía hàng triệu ánh mắt đang mong chờ kia.

Hắn đã nhìn thấu, nhìn ra khát vọng của bọn họ.

Bọn họ… muốn phản công!

Bên ngoài, hàng ngàn vạn quân sĩ đồng loạt quỳ xuống, một vị Nhật Nguyệt đỉnh phong cường giả bay lên không trung, lớn tiếng hô vang: “Vũ Hoàng bệ hạ, lão thần Ngô Tịch! Nếu bệ hạ không muốn trở về… Chúng ta sẽ ở lại Nhân Cảnh, tiếp tục chinh chiến tứ phương! Nhân tộc ta chinh phục vạn tộc, đặt chân vạn tộc, Bách Chiến trở về, liệu có tiếp tục như vậy không? Sẽ chọn ngủ đông hay là…?”

“Hận thù chưa trả, vạn tộc chưa phục, một khi Bách Chiến rời đi… Liệu có tái diễn thảm cảnh vạn tộc liên minh công kích Nhân tộc?”

“Hơn bốn trăm năm trước, vạn tộc xâm lăng, Nhân tộc ta đã phải trả giá bằng máu để khu trục vạn tộc… Hôm nay, chúng ta không muốn lịch sử lặp lại!”

“Bệ hạ, còn phản công không?”

“Còn trở về không?”

Tiếng hô vang vọng khắp đất trời.

Ngươi còn trở về không?

Nếu ngươi không trở về… Chúng ta không đi!

Đây là quê hương của chúng ta, là cố thổ của chúng ta!

Tô Vũ nhìn quanh bốn phía, nhất thời cảm thấy bối rối.

Ta… còn trở về không?

Ta vứt bỏ Nhân Cảnh, chính là muốn bỏ lại gánh nặng, ta nghĩ rằng, ta mang đi những người này là đủ rồi, không lo cái ăn cái mặc, không sợ thiếu tài nguyên tu luyện, các ngươi đi theo ta, ta sẽ không để các ngươi chịu khổ.

Nhưng… mọi người đều đang hỏi hắn, ngươi còn trở về không?

Tô Vũ im lặng hồi lâu, khẽ nói: “Ta không trực tiếp mang mọi người đến Tử Linh giới vực, mà là đến Thiên Uyên giới vực, sau khi cải tạo Thiên Uyên giới vực, kỳ thực cũng không khác Nhân Cảnh là bao, sẽ không giống như lời đồn, liên hệ với Tử Linh.”

“Nhưng đó không phải là cố thổ!”

Đại Thương vương giận dữ quát lớn: “Nếu năm xưa chúng ta bằng lòng, đã có thể mang theo cả gia tộc, rời khỏi Nhân Cảnh đến những giới vực khác! Nhưng hơn bốn trăm năm qua, chúng ta chưa từng làm vậy, dù cho Nhân Cảnh hiểm nguy đến đâu!”

“Bởi lẽ, nơi này là mảnh đất sinh ta, dưỡng ta!”

“Chúng ta đều đang chiến đấu vì mảnh đất này, vì nhân tộc trên mảnh đất này!”

“Đời đời kiếp kiếp, chúng ta sinh sống ở nơi đây, nơi đây là cố hương, là cội rễ của chúng ta!”

Đại Thương vương trầm giọng nói: “Từ xưa đến nay, chủng tộc nào bỏ rơi bản giới đều không có kết cục tốt đẹp! Lang bạt kỳ hồ, mất đi căn cơ, mất đi gốc rễ, không thể ngưng tụ lòng người, không có vinh quang chủng tộc… Liệu rằng vài năm sau, chúng ta có biến đổi chủng tộc hay không? Chúng ta có trở thành Thiên Uyên tộc thứ hai?”

“Đây không phải là kết quả mà chúng ta mong muốn!”

“Có lẽ bệ hạ cảm thấy, lão thần đang viện cớ… Không sai, ta chính là đang viện cớ!”

Hắn râu tóc dựng ngược, “Ta chỉ muốn hỏi, bệ hạ, có phải ngài muốn vứt bỏ cố thổ này?”

“… ”

Giờ khắc này, Tô Vũ có chút khó mở lời, hắn hoàn toàn có thể một chưởng chụp chết lão già này, rước thêm phiền phức vào người!

Nhưng… nhưng hắn không thể ra tay.

Sắc mặt hắn biến đổi khôn lường, không nói một lời.

Ngay lúc đó, nơi xa, Hạ Hổ Vưu bay lên không trung, nhìn về phía Tô Vũ, mang theo chút phức tạp, “Đại Hạ phủ Hạ Hổ Vưu, nguyện ở lại giữ Đại Hạ phủ, vì Ngô Hoàng củng cố giang sơn! Bách Chiến cường thịnh, nhưng không thể so với Ngô Hoàng! Kẻ đến từ tộc người sáu ngàn năm trước… Có thể làm tướng, làm soái, làm tiên phong, làm tôn khách… Nhưng không thể làm chủ!”

“Chúng ta, nguyện ở lại bảo vệ nhân tộc, củng cố giang sơn nhân tộc!”

Giờ khắc này, hơn mười vị cường giả, đồng loạt bay lên không trung.

Cao giọng hô lớn!

“Chúng ta nguyện ở lại giữ nhân tộc!”

Dù cho hiểm nguy, dù cho sẽ bị thanh toán!

Tô Vũ im lặng.

Bên cạnh, Chu Thiên Đạo ánh mắt biến ảo không ngừng, Đại Hán vương cũng lộ vẻ phức tạp, sau một khắc, thấp giọng quát: “Làm loạn! Đại Thương vương, ngươi muốn làm gì?”

“Không làm gì cả!”

Đại Thương vương lạnh lùng đáp: “Chúng ta chỉ muốn một câu trả lời! Dù cho… Dù cho Vũ Hoàng lừa gạt chúng ta một câu, nguyện ý đánh trở về, ngàn năm, vạn năm, chúng ta cũng nguyện ý chờ đợi!”

“Chúng ta chẳng qua là không muốn… cứ thế từ bỏ!”

“Bách Chiến trở về, lẽ nào ta lại đem vận mệnh sinh tử của Nhân tộc, cái mạng này giao cho bọn hắn ư?”

Đại Thương vương giận tím mặt, gầm lên: “Hơn bốn trăm năm chinh chiến, máu đổ đầu rơi, bọn hắn ở đâu? Ở đâu?”

“Đồng bào ta ngã xuống sa trường, xương tan thịt nát, bọn hắn ở đâu hả?”

“Nay, bọn hắn đường đột trở về, kẻ sáu ngàn năm trước, cùng Nhân tộc hiện tại, còn giống nhau sao?”

“Bọn hắn không thân thích, không bạn bè, không huynh đệ tỷ muội ở mảnh đất này! Bọn hắn chỉ là khách lữ hành, cô thân độc ảnh!”

“Đệ Cửu Thủy Triều, cùng Thập Thủy Triều, cách biệt quá sâu, ngăn cách quá lớn!”

Đại Thương vương gầm lên một tiếng, chấn động cả điện: “Chín Thủy Triều trước, truyền thừa không dứt, huyết mạch không ngừng! Chín Thủy Triều trước, vô số cường giả, thượng cổ cường giả, tiền bối Thủy Triều, đều còn đó! Chín Thủy Triều trước, đó mới là một thể! Bọn hắn sư đồ truyền thừa, cha con huyết mạch, trừ bỏ khác biệt tư tưởng, còn có gì khác?”

“Nhưng chúng ta, có giống nhau không?”

Hắn tức đến sùi bọt mép, gào thét: “Không giống! Bệ hạ hà tất tự dối lòng mình, hoàn toàn bất đồng! Chẳng khác nào giống một chủng tộc xa lạ, kẻ không quen biết! Trong mắt Bách Chiến, Nhân tộc là thần dân, chủng tộc khác, cũng vậy thôi… Hắn yêu dân như con, nhưng là yêu thương thần dân sáu ngàn năm trước, những người đã cùng hắn chinh chiến! Có lẽ, trong số đó có sư phụ hắn, đồ đệ hắn, huynh đệ, tỷ muội, người yêu, chiến hữu, thậm chí cả con gái hắn… Còn Nhân tộc bây giờ, có cái gì đối với hắn?”

“Không có gì cả!”

Hắn rống giận, cuồng nộ.

Tô Vũ thành Nhân chủ, đại gia còn miễn cưỡng chấp nhận.

Phụ thân của Tô Vũ ở đây, sư tôn của hắn, bằng hữu của hắn, trưởng bối của hắn, bạn học của hắn, tri kỷ của hắn… đều ở đây!

Đều là Nhân tộc!

Đều là Nhân tộc của Thủy Triều này!

Tô Vũ, dù đoạn tuyệt cũng không thể đoạn tuyệt với Nhân tộc!

Hắn có thể buông tay Đại Hạ phủ sao?

Không thể!

Hắn có thể vứt bỏ Đại Minh phủ sao?

Cũng không thể!

Hắn có thể trơ mắt nhìn Đại Tần phủ bị hủy diệt sao?

Tuyệt đối không thể!

Vậy nên, hắn có tư cách trở thành Nhân chủ, dù cho không ai phục hắn, dù cho ai cũng cảm thấy hắn không có tướng mạo của một Nhân chủ, nhưng đại gia vẫn có thể chấp nhận!

Bách Chiến… Kẻ thực sự nhìn thấu mọi chuyện sẽ không chấp nhận hắn.

Ai dám chấp nhận một kẻ không thân thích, không bạn bè, không gia đình, không sư trưởng, không chiến hữu, không đồng đội đến bảo vệ nhân tộc này?

Không thể nào!

Đại chiến nổ ra, nhân tộc sống chết, có liên quan gì đến Bách Chiến?

Có lẽ trong mắt Bách Chiến, mấy chục tỷ nhân tộc, chết đi 99 ức, số còn lại vẫn đủ để sinh sôi nảy nở!

Chỉ cần không chết hết là được!

Từng vị cường giả, giờ phút này, đều đồng loạt nhìn về phía Tô Vũ.

“Chúng ta… còn có thể trở về sao?”

Vô số ánh mắt hướng về phía Tô Vũ, “Chúng ta còn được về nhà không?”

Thế cục bất lợi, rút lui, bọn ta nguyện ý, dù sao ai mà chẳng có lúc thất bại.

Có điều, bọn ta muốn về nhà.

Trên không trung.

Tô Vũ muốn mở miệng, hắn muốn nói, “Ta không trở lại!”

Nơi này, tốt đẹp lắm sao?

Ném cho Bách Chiến là xong, ta vốn dĩ định như vậy, ta vứt bỏ các ngươi, ta cảm thấy một thân nhẹ nhõm.

Ta không còn xiềng xích, ta tự do thoải mái biết bao!

Nhưng mà… nhưng mà hắn dường như đã bỏ qua điều gì đó, Bách Chiến, liệu có đối đãi tử tế với lớp người của thời đại thủy triều này?

Hắn có xem những người này là đồng tộc của mình không?

Hắn có giống Đại Tần Vương bọn họ, tọa trấn trên đỉnh Đông Liệt Sơn, chống lại cường địch bốn phương?

Hắn có ngăn địch bên ngoài, không cho vạn tộc đặt chân lên nhân tộc một bước?

Bách Chiến, dường như tin tưởng Thái Cổ Cự Nhân tộc hơn thì phải?

Thời đại thủy triều trước kia, hắn giả vờ thất bại, nếu lúc đó, thượng giới phong bế chậm một chút, Chư Thiên chiến trường phong bế chậm một chút, không có Đại Chu Vương, không có Hạ Thần, vậy thì lớp người thời đại thủy triều đó, nhân tộc còn có thể ngay từ đầu chống lại sự xâm lăng của vạn tộc sao?

Bách Chiến… hắn có thực sự không hề từ bỏ chúng ta?

Câu hỏi này, trong lòng Tô Vũ dường như không mấy để ý.

Trước kia, khi thủy triều còn chưa tới, hắn còn có thể từ bỏ, vậy bây giờ, khi thủy triều đã đến rồi, thì sao?

Tô Vũ mờ mịt, ta nên trả lời bọn họ thế nào đây?

Ngay cả Hạ Hổ Vưu, kẻ mà ta vẫn tin tưởng sẽ đi theo ta, giờ phút này cũng đứng dậy, nói với ta rằng hắn không đi, hắn muốn ở lại đây thủ hộ nhân tộc, muốn cùng nhân tộc cùng tồn vong!

Hắn không tin cái tên Bách Chiến kia!

Ta thấy Đại Tần vương Tần Hạo, cái tên lỗ mãng kia, giờ phút này sắc mặt nghiêm nghị, hắn cũng không đi, hắn muốn bảo vệ mảnh đất này, bảo hộ những người dân ở đây!

Ta thấy cả Chu Nghiễm Thâm, kẻ luôn thích cười đùa, hắn cũng nói, hắn không đi.

Hắn muốn ở lại nơi này, hắn lo lắng Bách Chiến không thật lòng đối đãi với nhân tộc.

Không ai còn nghi ngờ Tô Vũ về vấn đề này nữa, bởi vì mọi người đều biết, Tô Vũ không thể bỏ xuống được.

Sắc mặt Tô Vũ biến đổi khôn lường.

Hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu gia, nhìn về phía Chu Thiên Đạo, người luôn giúp đỡ hắn, giờ phút này, Chu Thiên Đạo vẫn nở nụ cười trên môi, nhìn Tô Vũ, thấy Tô Vũ nhìn mình, liền cười nói: “Bệ hạ, chúng ta… sẽ đánh trở về, đúng không?”

Nhất thời được mất, không tính là gì.

Mất trận địa, chúng ta sẽ giành lại, dù cho hy vọng có mong manh, nhưng chúng ta… cần một trụ cột tinh thần.

Tô Vũ nhìn quanh một lượt, trong đám người, có cả những lão giả hơn 80 tuổi, mang theo một chút mong đợi, như đang nói, chỉ cần nguyện ý đánh trở về, dù phải chịu thêm bao nhiêu khổ, dù phải tiến vào Tử Linh giới vực, cũng không sao!

Bằng không, dù có được hưởng phúc… cũng không an lòng, không cam tâm!

Nhân loại, đối với thổ địa của mình, đối với quê hương của mình, luôn có một tình cảm đặc biệt!

Cố thổ khó rời!

“Các ngươi… đều muốn đánh trở về sao?”

Tô Vũ thì thào.

“Muốn!”

Giờ khắc này, có người trả lời hắn.

Hạ Hầu gia.

Giờ khắc này, Hạ Hầu gia không còn giữ nụ cười trên môi, hắn trịnh trọng gật đầu: “Chúng ta muốn đánh về! Vũ Hoàng, nơi này là nhà của chúng ta! Hôm nay có thể nhường bước, nhưng chúng ta nhất định phải trở về! Đời này không được, thì đời sau! Đời sau không được, thì đời đời sau!”

Hắn nhìn thẳng Tô Vũ, giọng đầy lo lắng: “Chúng ta chỉ sợ, Vũ Hoàng không có tâm tư này, từ nay về sau, chúng ta vĩnh viễn mất đi cơ hội trở về nhà!”

Ở phía xa, Liễu Văn Ngạn cũng lộ vẻ mặt phức tạp: “Ai cũng muốn trở về! Nhưng chúng ta cũng nguyện ý đi theo ngươi! Đi theo ngươi là vì tín nhiệm, muốn trở về là vì đó là trụ cột tinh thần của chúng ta! Người ly hương… đâu chỉ là di chuyển từ Đại Minh phủ đến Đại Hạ phủ… mà là từ Nhân Cảnh, bước sang một thế giới khác!”

Nếu chỉ đơn thuần di chuyển trong Nhân Cảnh thì không nói làm gì, nhưng hôm nay lại là đi đến một thế giới khác!

Nơi đó, không còn là cố hương.

Không phải chỉ là một mảnh trời, một vùng đất quen thuộc.

Tô Vũ khép mắt, chìm vào trầm tư.

Còn ta thì sao?

Ta có nghĩ đến việc trở về không?

Ngay khi hắn đang chìm trong suy nghĩ, một người đột nhiên bước ra khỏi đám đông, tháo mũ, lộ diện.

Tô Long đạp không mà đến, nhìn thẳng vào Tô Vũ, quát lớn: “Ngươi không hề nghĩ đến việc trở về, đúng không? Ngươi coi nhân tộc là cái bao tải vứt đi sao? Nếu vậy… thì ngươi tự đi đi! Nơi này là nhà của chúng ta! Ngươi hãy nhìn lại đi, đó là Nam Nguyên! Mấy năm trước, ta lựa chọn tòng quân lần nữa, không phải vì Hạ gia, mà là vì nhà của ta, vì con của ta!”

“Tô Vũ, nhân tộc không phải là thứ để ngươi lợi dụng! Ngươi có thể mặc kệ, ngươi đánh không lại thì có thể trốn, nhưng… ngươi không thể mang đi tất cả mọi người, rồi lại không đưa họ trở về!”

“Mấy chục triệu người, họ tín nhiệm ngươi, họ đi theo ngươi, họ nguyện ý cùng ngươi đồng cam cộng khổ… nhưng họ là con người!”

Tô Long giận dữ nói: “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có nghĩ đến việc quay lại hay không? Nếu không nghĩ… thì ngươi tự đi đi! Ai nguyện ý đi theo ngươi, cứ để họ đi! Chúng ta muốn ở lại! Chúng ta không muốn mấy chục năm, mấy trăm năm sau, có người hỏi ta, ‘Ngươi có biết nhân tộc là gì không? Ngươi có biết Nhân Cảnh ở đâu không?'”

Tô Vũ nhìn về phía phụ thân, hắn đã sớm biết phụ thân ở đây, hắn cứ nghĩ, phụ thân muốn cùng hắn rút lui.

Nhưng giờ phút này, phụ thân lại đứng ra nói cho hắn biết, ngươi muốn đi thì cứ đi đi!

Giờ khắc này, Tô Vũ có chút mờ mịt.

Thì ra… những gì ta nghĩ, không giống với mọi người.

Ta nghĩ rằng, ta sẽ dẫn dắt mọi người mở ra một kỷ nguyên mới, tất nhiên, chưa chắc là ở Nhân Cảnh.

Ta sẽ cho mọi người tài nguyên tốt nhất, đãi ngộ ưu ái nhất, để mọi người tránh khỏi chiến đấu, để mọi người an tâm dưỡng lão…

Nhưng… mọi người không muốn như vậy sao?

Tô Vũ khẽ nói: “Đánh trở về… đánh trở về, có lẽ sẽ phải tham chiến, vô số người sẽ phải chết! Ở đây, năm ngàn vạn người, đi theo ta, Tô Vũ, ta có một miếng ăn, sẽ không để ai phải đói, có thể an tâm ngồi xem vạn tộc đại chiến… sẽ không chết người, ít nhất sẽ không chết quá nhiều người.”

Đại Thương vương giận dữ nói: “Chúng ta sợ hy sinh sao? Năm đó, những người cùng ta đứng lên phản kháng, bây giờ còn được mấy ai? Nếu năm đó bọn họ sợ chết, nếu họ tham sống sợ chết, tùy tiện trốn vào một tiểu giới nào đó, thì đã không phải chết!”

“Chúng ta có tư tâm, ích kỷ, tham quyền, ái mộ hư vinh, tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán… Nhưng chúng ta, chưa từng lùi bước dù chỉ một bước! Ngươi dám đoạt của ta một tấc giang sơn, ta nhất định phải đoạt lại gấp bội!”

Giờ khắc này, Tô Vũ thất vọng, mất mát, có chút thất thần. Rất lâu sau, hắn khẽ thở dài: “Thì ra là thế! Chư vị… đều một lòng muốn đánh trở về, phải không?”

“Không sai!”

Tô Vũ cười khổ: “Ta chỉ là cảm thấy, Bách Chiến cũng là nhân tộc, hẳn là sẽ không quá hà khắc, quá khắt khe với mọi người. Ta cũng không phải nói, nhân tộc diệt vong, ta sẽ nhắm mắt làm ngơ. Ta chỉ là… chỉ là cảm thấy…”

Tô Long quát: “Đó chỉ là ngươi cảm thấy! Bách Chiến… ai trong chúng ta biết hắn là ai? Lão tử không biết! Lão tử chỉ biết ngươi, ngươi là con trai của ta, là nhân chủ do mọi người cùng nhau chọn ra! Dù ngươi có bất tài đến đâu, có cha ngươi ở đây, có các lão sư của ngươi ở đây! Ngươi dù vô lương tâm đến đâu, cũng không thể tuyệt tình với cha! Còn cái Bách Chiến kia, ngươi nghĩ hắn sẽ quan tâm đến những điều này sao?”

Tô Long gầm lên: “Hôm nay, trước mặt mọi người, cha hỏi ngươi một câu, ngươi đi hay ở, có muốn đánh trở về hay không? Nếu không muốn, ngươi cút ngay cho khuất mắt!”

Tô Vũ cười khổ, bỗng nhiên lại cười rạng rỡ: “Vậy nói như vậy, mọi người kỳ thật đều cảm thấy, ta đáng tin hơn Bách Chiến, đúng không?”

“… ”

Lời này… thật khó mà đáp. Bất quá, rất nhanh Chu Thiên Đạo cười nói: “Đó là đương nhiên! Thế nào đi nữa, ngươi cũng là người mà chúng ta từng bước một chứng kiến trưởng thành, là đồng tộc, là chiến hữu, là đồng bào! Trận chiến Nam Nguyên, ngươi hao tâm tổn trí! Trong Tinh Vũ phủ đệ, ngươi vì cứu Đại Tần Vương, không tiếc bại lộ! Ngươi tại chư thiên giết vạn tộc, nhưng chưa từng thấy ngươi giết người tộc, ngươi đồ sát Hợp Đạo của vạn tộc, cũng chưa từng thấy ngươi giết Hợp Đạo của nhân tộc…”

Tô Vũ cười: “Thật thú vị! Ta còn tưởng rằng, ta đi rồi, mọi người sẽ nhảy cẫng lên vui mừng mới đúng! Cuối cùng cũng tống được ôn thần này đi, nghênh đón Bách Chiến như nghênh đón con cưng! Ai ngờ… các ngươi lại mong ta đánh trở về đến vậy!”

“Đó là đương nhiên!”

Hạ Hầu gia cao giọng nói: “Đây là giang sơn của chúng ta, địa bàn của chúng ta, thiên hạ của chúng ta, sao có thể dâng cho người ngoài?”

“Vũ Hoàng có lẽ cảm thấy mình không làm gì, nhưng… sai rồi! Vũ Hoàng xuất hiện, nhân tộc chúng ta xưng bá chư thiên, chúng ta báo thù rửa hận. Những chủng tộc năm xưa từng sỉ nhục chúng ta, diệt thì diệt, hàng thì hàng! Ba đại cường tộc, giờ cũng phải ngoan ngoãn làm cháu trai! Chúng ta chưa hẳn là mạnh nhất, nhưng chúng ta nguyện ý hưởng thụ vinh quang này!”

Tô Vũ hít sâu một hơi, lại nhìn khắp chư Phương Cường giả, một lát sau, cười lớn nói: “Các ngươi… thật đúng là tiện! Đang yên đang lành không thích, nhất định phải nghĩ đến đánh trở về, nhất định phải máu chảy thành sông mới chịu?”

Dứt lời, không đợi người khác đáp lời, Tô Vũ đột nhiên quát: “Bất quá, lão tử yêu đám tiện nhân các ngươi! Có lẽ là ta sai rồi, không sai, trước đây ta nghĩ, mất đi Nhân Cảnh này… thì có gì ghê gớm đâu!”

“Nhưng các ngươi nói rất đúng, nơi này, là do lão tử đánh xuống!”

“Không, có lẽ là các ngươi đánh xuống trước, nhưng hiện tại, là lão tử!”

Tô Vũ cao giọng quát: “Giang sơn này, có phần của ta, có phần của các ngươi! Các ngươi nói không sai, tại sao phải dâng cho người khác? Nhưng hiện tại, lão tử chơi không lại Bách Chiến, lại không muốn làm cháu trai của hắn, tạm thời nhường giang sơn này cho hắn!”

“Không sao, chờ lão tử thực lực mạnh mẽ, chúng ta sẽ trở lại!”

“Hắn Bách Chiến, ngoan ngoãn nhường thì tốt, không nhường… chúng ta đánh cho hắn ị ra cứt tới!”

Tô Vũ cao giọng quát: “Toàn thể Nhân tộc, nghe đây! Bách Chiến tới, các ngươi cứ nhận cho ta, hắn dám đối xử tệ bạc với các ngươi, lão tử quay đầu thực lực đủ rồi, sẽ nện chết hắn!”

“Các ngươi cứ nhịn cho ta, chớ phản kháng!”

“Nếu hắn đối xử với các ngươi vẫn tốt, vậy thì mặc kệ hắn, nếu đối xử không tốt… ta tìm cơ hội sẽ giết chết hắn!”

Tô Vũ ngửa mặt lên trời gầm thét, âm thanh chấn động cả càn khôn.

Hắn cố ý hướng về một phương hướng nào đó, cao giọng quát lớn: “Ta nhất định sẽ dẫn dắt chư vị trở lại Nhân Cảnh! Nhẫn nhịn nhất thời, chứ không thể nhẫn nhịn cả đời! Nếu ai thật sự không chịu nổi, cứ việc đến báo cho ta một tiếng… Ta lập tức quay về, vì các ngươi làm chủ!”

“Cùng lắm thì, ta đây liều mạng một phen, cá chết lưới rách!”

Ngay thời khắc này, tiếng hô như sấm dậy, vang vọng khắp Nhân Cảnh.

“Đánh trở về!”

“Đánh trở về!”

“… ”

Tiếng hô rung trời!

Tô Vũ bỗng nhiên cảm nhận được, khí vận nhân tộc bành trướng, không ai có thể ngăn cản. Trong lòng hắn lại thấy thương cảm cho Bách Chiến, thật đáng thương, kẻ kia còn chưa xuất hiện, đã bị mọi người ghét bỏ đến nông nỗi này.

Ta cũng đâu có hắc hắn!

Dạo gần đây, để tiện giao tiếp, ta còn cố ý sai người tung hô hắn vài câu, nói hắn yêu dân như con… Ai ngờ, quả nhiên, mắt quần chúng tinh tường!

Ai nấy đều nhìn ra, hắn không phải hạng người tốt lành gì!

Tô Vũ bỗng nhiên bật cười, nụ cười rạng rỡ.

“Đi! Chúng ta chiến lược rút lui, nơi này… chẳng bao lâu nữa sẽ lại thuộc về chúng ta!”

Giờ khắc này, sĩ khí tăng vọt, không còn chút nào dáng vẻ suy sụp vừa rồi.

Đi!

Đi thôi, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ trở lại!

(PS: Chương sau trước 12 giờ!)

(Ps cvt: 10h ngủ nhé)

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 997: Một năm ước hẹn?

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 25, 2025

Chương 83: Từ bỏ điềm báo

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 25, 2025

Chương 996: Mệnh trung kiếp

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 25, 2025