Chương 753: Tâm tính sập | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025

“Đi thôi mọi người, ta là Lão Vạn đây.”

Tô Vũ biết rõ Đại Đạo của Lão Vạn ở đâu, chỉ cần hắn moi được Lão Vạn lên, liền có thể cứu sống hắn.

Như vậy, người liền đủ!

Còn việc rời đi ư, đi thì đi, ai thèm quan tâm chứ.

Đương nhiên, đám người này hiện tại cũng thê thảm lắm, từng cái Ý Chí hải trôi nổi, đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy, còn tưởng là quỷ hỏa.

Quỷ hỏa thì quỷ hỏa vậy!

Tô Vũ cuối cùng dặn dò một câu: “Tất cả ở đây chờ, đừng chạy lung tung, ta đi một lát sẽ trở lại! Hồng Mông tiền bối, Vô Mệnh, các ngươi ở đây trông coi, đừng để xảy ra chuyện gì. Bách Chiến tên kia nếu bây giờ chạy về, xông vào đây, tóm ta một mẻ hốt gọn… vậy thì xong đời thật!”

Mọi người nghe mà rùng mình.

Thông Thiên hầu nhịn không được nói: “Thôi đi, Vũ Hoàng, ta cùng ngươi đi, giữ lại chút mầm mống!”

Hắn giờ phút này mới biết mình còn sống sót.

Thảo nào Tô Vũ bị đánh thành bộ dạng kia, vẫn bình tĩnh, không chút bi thương. Thông Thiên hầu giờ cảm thấy, ở đâu cũng không an toàn, đám nhân tộc quá xảo quyệt, vẫn là theo Tô Vũ tốt hơn.

“Ngươi?”

Tô Vũ ngẩn người, ngươi theo ta làm gì.

Bất quá nghĩ lại, hắn cười: “Đi! Vừa vặn, ta còn đang lo, Đại Đạo của ta đứt gãy, có lẽ hơi phiền phức, ngươi đi cùng thì tốt quá!”

Thông Thiên hầu bỗng dưng rùng mình, có phải hắn đã lỡ lời?

Có phải hắn không nên nói muốn đi cùng Tô Vũ?

“Đi thôi!”

Mở ra Thời Gian Trường Hà ở Thiên Uyên giới cũng được, đều là chuyện nhỏ, bây giờ còn chưa chìm vào Tử Linh giới vực, mở ở đây cũng vậy, dù sao cũng phải đi đến nhân đạo của Lão Vạn.

Thời Gian Trường Hà mở ra, Tô Vũ trong nháy mắt biến mất.

Chờ hắn đi rồi, một đám quỷ hỏa trôi nổi.

Mà trong đám người, vẫn còn người sống.

Kỳ Dung bỗng lên tiếng: “Hắn đi rồi? Ta giờ đi được không? Vô Mệnh, Hồng Mông, các ngươi có cản ta không?”

Hai người nhìn về phía nàng.

Hồng Mông khẽ nhíu mày, giọng trầm ngâm: “Kỳ Vương phi muốn rời đi sao?”

Hắn ngập ngừng một chút, rồi lại nói: “Kỳ Vương phi, hay là nên đợi hắn trở về, rồi cùng hắn bàn bạc? Hắn chắc hẳn sẽ không ngăn cản đâu…”

Kỳ Dung im lặng hồi lâu, đáp: “Ta nói ư? Hắn nói ta nợ hắn một mạng. Vậy thì trả lại hắn là được!”

“…”

Chuyện này… đúng là khó giải quyết.

Hồng Mông khẽ hắng giọng, nói: “Vương phi… vì sao lại muốn rời đi? Hiện giờ, e rằng không ai dung được Vương phi đâu. Làm đạo lữ của đời thứ ba nhân chủ ư? Bách Chiến chưa chắc đã hoan nghênh người. Ngoài nơi này ra, Vương phi dường như cũng không còn nơi nào để đi cả.”

Kỳ Vương phi trầm mặc một hồi, rồi mới mở lời: “Ta cũng không nhất định phải đi, nhưng ta muốn đi xem, những thứ năm xưa ta để lại… có lẽ vẫn còn ở đó.”

“Đồ vật gì vậy?”

Hồng Mông cười nói: “Nếu Vương phi không ngại, ta có thể giúp người lấy lại. Thay Vương phi thu hồi chúng về.”

Kỳ Vương phi nhìn Hồng Mông, hồi lâu sau mới nói: “Lão ô quy, năm đó ta tìm ngươi, muốn ngươi giúp Nhạc Cương, ngươi hết lần này đến lần khác từ chối. Ngươi viện lẽ chức trách thời thượng cổ, không được tự ý rời vị trí! Giờ thì ngươi lại lo lắng theo sát hắn, hắn lại là kẻ yếu nhất trong mấy thế lực, chẳng lẽ Nhạc Cương còn kém hơn hắn sao?”

Hồng Mông rơi vào trầm tư, rất lâu sau mới khẽ gật đầu: “Có lẽ là kém thật. Nhạc Cương người này… vẫn là thiếu một chút gì đó.”

“Vì sao lại nói như vậy?”

Hồng Mông cười đáp: “Nhạc Cương người này, thiên phú không hề yếu, chín đời nhân chủ, không, mười đời nhân chủ, không một ai tầm thường! Nhưng Nhạc Cương không tàn nhẫn bằng Tô Vũ, không mạnh mẽ bằng Bách Chiến, thiếu quyết đoán. Chung quy vẫn là chim non được nuôi trong lồng, chứ không phải chim ưng hoang dã!”

Kỳ Dung khẽ nhíu mày.

Lão ô quy thở dài: “Nếu đổi thành Tô Vũ, ở đợt thủy triều thứ ba, e rằng hắn đã có rất nhiều lựa chọn! Năm xưa Kỳ Vương phi bị xử quyết, nếu là Tô Vũ, có lẽ đã mang Vương phi rời đi, bỏ trốn, hoặc dứt khoát phản bội nhân tộc! Nếu đổi thành Bách Chiến, dù có giống Nhạc Cương, để Vương phi giả chết, sau khi giả chết, Bách Chiến cũng sẽ tìm cách lừa giết những lão gia hỏa kia, chứ không phải đến phút cuối cùng, vẫn còn cùng vạn tộc chém giết đồng quy vu tận…”

Lão ô quy lắc đầu: “Nhạc Cương người này, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, đều có chút do dự! Lần nào cũng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất! Nhạc Cương thích bày mưu rồi mới hành động, một khi có chút gió thổi cỏ lay, lập tức sẽ hủy bỏ toàn bộ kế hoạch, thiếu tinh thần mạo hiểm…”

Lão ô quy đánh giá Nhạc Cương một lượt, cuối cùng nói: “Cho nên, nếu Vương phi nghĩ đến việc tìm lại Nhạc Cương, hoặc tìm lại tử linh thân của hắn, một lần nữa giúp hắn tranh bá chư thiên, thì thôi đi!”

Hắn cảm khái nói: “Có Bách Chiến, có Tô Vũ, nói câu khó nghe, mọi người có rất nhiều ứng cử viên để lựa chọn, hà tất phải chọn Nhạc Cương? Mười đời nhân chủ, dù không chọn hai vị này, chọn con trai của Võ Vương, cũng mạnh hơn Nhạc Cương!”

“Cho nên, dù Vương phi có thật sự tìm được tử linh thân của Nhạc Cương, ta khuyên Vương phi vẫn nên từ bỏ những ý nghĩ không thiết thực kia đi! Hơn nữa, hiện tại Vũ Hoàng cần đến Vương phi, nếu không dùng được… Vương phi cứ chần chừ như vậy, e rằng chẳng mấy chốc sẽ cùng Ám Ảnh hầu bọn hắn một dạng, bị Vũ Hoàng vứt bỏ!”

Trên khuôn mặt có chút gầy gò của Kỳ Vương phi lộ ra một tia dị sắc, nàng nhìn về phía hắn, nhìn lại Mệnh Hoàng mấy người, cuối cùng thở dài một tiếng: “Thì ra Nhạc Cương trong mắt các ngươi, lại yếu kém đến vậy sao?”

“Không!”

Lão ô quy lắc đầu: “Các nhân chủ đều là những tuấn kiệt đương thời! Đều là tinh anh của một thời đại, bọn họ trong thời gian ngắn ngủi, đều bước vào Thiên Vương chi cảnh, thậm chí Thiên Tôn chi cảnh, điều này không phải những thượng cổ hầu có thể so sánh được! Có thể đứng ra làm nhân chủ, sao lại tầm thường được? Nhưng, chính bởi vì đều là thiên kiêu, mới có sự khác biệt, mới có những tồn tại yêu nghiệt hơn, che lấp hào quang của bọn họ!”

Các nhân chủ, không ai là tầm thường cả.

Đám người ở đây, ai nấy đều là tinh nhuệ cả!

Kỳ Dung im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn hắn, “Xin cho ta ra ngoài một chuyến, ta nhất định sẽ trở về. Ta thực sự cần phải đi lấy một vài thứ.”

Hồng Mông nhíu mày.

Tô Vũ ở đây thì không nói, giờ hắn vắng mặt, nàng mới thốt ra lời này, bảo ta quyết định thế nào đây?

Thả nàng đi, lỡ nàng mật báo hoặc dẫn quân đến thì sao? Nơi này còn cả đống cường giả chưa khôi phục, nếu bị tiêu diệt, Tô Vũ chắc khóc thét mất! Đã bảo toàn trứng, ai ngờ lại thành xong đời!

“Vương phi muốn đi lấy vật gì?”

Kỳ Vương phi im lặng một hồi, có chút mệt mỏi, vẫn mở miệng đáp: “Một ít Ngụy Đạo.”

“Ừm?”

Hồng Mông càng nhíu chặt mày, ý gì đây?

Kỳ Vương phi trầm giọng nói: “Một ít Ngụy Đạo năm xưa ta tự mình thu thập. Ta muốn đi lấy lại, tránh bị thất lạc. Giờ không biết còn hay không. Nếu còn, có thể tạo ra một vài cường giả Ngụy Đạo. Những Ngụy Đạo này đều đã được ta bồi dưỡng, khá mạnh.”

Đó không phải loại Ngụy Đạo mà Tô Vũ thu thập được. Ngụy Đạo của hắn chỉ là trạng thái ban đầu, chưa qua bồi dưỡng hậu thiên, thực ra không mạnh lắm. Đại Đạo, cũng cần người chăm sóc vun trồng.

Nhưng Hồng Mông thực sự khó đưa ra quyết định.

Tô Vũ vắng mặt, mà hắn lại rất tin tưởng Vạn Thiên Thánh. Nếu Vạn Thiên Thánh ở đây, có lẽ còn có thể quyết định được. Khổ nỗi, Vạn Thiên Thánh cũng không có mặt.

Hồng Mông đảo mắt, bỗng nhìn về phía Phì Cầu. Nó đang mải miết vờn Đậu Bao, quả cầu ánh sáng Đậu Bao, chơi rất hăng say.

“Phì Cầu đạo hữu, Kỳ Vương phi muốn ra ngoài, Phì Cầu đạo hữu thấy thế nào?”

Phì Cầu đang ghì chặt quả cầu ánh sáng Đậu Bao dưới móng vuốt, định cắn một phát, nghe vậy ngẩng đầu, đôi mắt chó lộ vẻ mờ mịt, hồi lâu sau mới hỏi: “Cái gì cơ?”

“Kỳ Vương phi muốn ra ngoài lấy ít đồ, Phì Cầu đạo hữu thấy có được không?”

“…”

Phì Cầu bối rối, ta không biết mà.

Sao ngươi lại hỏi ta?

Thôi được, dù không rõ tình hình, Phì Cầu vẫn suy tư một chút rồi nói: “Được thôi, vậy ta đi cùng nàng nhé!”

“…”

Kỳ Vương phi liếc nhìn Phì Cầu, lại nhìn Hồng Mông, thầm rủa một tiếng trong lòng!

“Một đám hỗn trướng!”

Hồng Mông khẽ cười, dùng thần niệm truyền âm dặn dò vài câu. Chẳng mấy chốc, Phì Cầu vẫn còn lắc lư cái đuôi chưa mọc hết, theo Kỳ Vương phi rời đi.

Đợi bọn họ đi khuất, Vô Mệnh lúc này mới cười nhẹ nói: “Kỳ Vương phi có phải hay không đã lưu lại một vài thủ đoạn dự phòng? Nói là đi lấy Ngụy Đạo, nhưng ta lại cảm thấy, càng có khả năng là tìm kiếm Đại Đạo của riêng nàng, hoặc là… tìm kiếm Cung Vương chi đạo?”

Tô Vũ từng nói, Kỳ Vương phi hiện tại đang tu luyện thạch hóa chi thuật.

Mà Cung Vương, chân chính Đạo của hắn chính là con đường này.

Đương nhiên, Cung Vương Quy Nguyên đao cũng là tuyệt kỹ vô song, không biết Kỳ Vương phi có an bài gì hay không.

Hồng Mông cũng không mấy để ý, chỉ khẽ nói: “Không biết Vạn phủ trưởng có thể trở về hay không… Nếu không thể, vậy thì kết đại thù rồi!”

Còn về việc kết thù với ai, Bách Chiến, Hỗn Độn nhất tộc đều là những kẻ thù lớn nhất!

Những người khác im lặng, hóa thành những vòng sáng, lững lờ trôi xung quanh.

Bản tôn vẫn chưa khôi phục, đám người này cũng lười nói thêm điều gì.

Cùng thời gian đó.

Tô Vũ dẫn theo Thông Thiên hầu, cấp tốc tiến sâu vào Trường Hà thời gian.

Thông Thiên hầu lải nhải không ngừng, có vẻ không mấy tình nguyện, nhưng Tô Vũ mặc kệ hắn.

Đi một quãng đường dài, mãi đến khi đến gần bút đạo, Tô Vũ liếc nhìn. Trước kia hắn đã dung hợp một phần bút đạo, nhưng giờ phút này đã nổ tung, khiến cho 80% khu vực bút đạo trở nên hỗn loạn.

Tô Vũ thực ra có thể dung hợp lại lần nữa, điều kiện tiên quyết là phải nắm bắt và thu phục những quy tắc chi lực đang rối bời này!

Việc này cần tốn một chút thời gian, nhưng có Tinh Vũ ấn trấn áp, trước trấn Đại Đạo, sau đó mới chải vuốt, kỳ thực không quá khó khăn.

Dù sao hắn đã dung hợp một lần rồi, cảm ngộ về Đại Đạo vẫn còn đó.

“Có lẽ chỉ cần nửa tháng, ta có thể làm lại, một lần nữa trở thành một cường giả có chiến lực chuẩn vương!”

Dung hợp 80% đạo, kỳ thực chỉ đạt tới Vĩnh Hằng cảnh, nhưng bút đạo vẫn rất mạnh. Bản thân Tô Vũ cũng không phải là chuẩn vương chân chính. Chuẩn vương bình thường phải dung hợp đạo từ 95% trở lên, thậm chí có cả những tồn tại dung hợp tới 99%.

Hắn dung hợp 80% đạo đã có chiến lực chuẩn vương, đủ thấy bút đạo vẫn còn rất mạnh mẽ.

Đến 90%, nhất định sẽ có chiến lực Thiên Tôn.

Vượt quá 95%, có lẽ sẽ đạt tới chiến lực của Bách Chiến và những người khác, có thể sánh ngang với những kẻ Quy Tắc Chi Chủ yếu kém.

Tô Vũ kỳ thực có vô vàn con đường để lựa chọn, chỉ là hắn không mấy nguyện lòng mà thôi.

“Bút đạo…”

Tô Vũ khẽ cười. Con đường này, bản thân hắn vẫn có thể nắm giữ. Văn Minh Chí trong tay, đâu có thiếu chi “bút”?

Không màng suy tư thêm, Tô Vũ tiếp tục bước về phía trước.

Đi một hồi, cuối cùng cũng thấy được Thiên Môn do Lão Vạn mở ra.

Nhìn kỹ lại, Đại Đạo của Lão Vạn tựa như một sinh vật sống. Các đạo khác như những nhánh sông nhỏ, còn đạo của Lão Vạn lại giống như một quả hồ lô treo lơ lửng trên dây leo.

Tô Vũ nhanh chóng tiến đến, nhìn những nhánh sông Đại Đạo kia, lộ ra nụ cười. Hắn quay đầu nhìn Thông Thiên Hầu đang thở dốc, lên tiếng: “Đến lúc ngươi phát huy tác dụng rồi, lão Thông Thiên! Mau lại đây, làm cho ta cái cầu mà bước. Ngươi nằm xuống đi, ta giẫm lên ngươi để đến phủ của Vạn phủ trưởng mà xem xét cho kỹ…”

Đúng vậy, làm cầu nối!

Đại Đạo của Lão Vạn dù sao cũng không phải của hắn, Tô Vũ đối với nhân đạo cũng không tính là hiểu rõ. Hắn chưa chắc có khả năng một bước nhảy qua.

Có Thông Thiên Hầu ở đây, có thể làm bàn đạp cho hắn.

Thông Thiên Hầu vẻ mặt khó coi: “Vũ Hoàng muốn đạp lên mặt ta mà đi?”

Quá đáng!

Tô Vũ ho nhẹ một tiếng: “Ngươi có thể úp cái mông xuống…”

“Vậy ta khác gì Võ Hoàng?”

Thông Thiên Hầu phẫn nộ: “Không thể! Đây là sỉ nhục ta!”

“…”

Tô Vũ câm lặng. Tính sao đây?

Có cần phải khó chịu đến vậy không?

Không để ý đến hắn, Tô Vũ lấy Văn Minh Chí ra, suy nghĩ một chút, chuẩn bị dùng Văn Minh Chí bắc cầu qua. Vừa mới chuẩn bị bắc cầu, Thông Thiên Hầu bỗng nhiên phẫn nộ nói: “Vũ Hoàng sao không nói gì?”

“Không ra giá sao?”

“…”

Tô Vũ ngẩn người.

Quay đầu nhìn hắn, Thông Thiên Hầu còn ngơ ngác hơn: “Vũ Hoàng vì sao không định giá?”

“…”

Mở cái giá gì đây?

Thông Thiên hầu trong lòng mệt mỏi, “Vũ Hoàng, ta vì ngươi tận tụy mở cửa, không có công lao cũng có khổ lao! Bây giờ, ngươi muốn đạp ta qua sông sao? Nếu ngươi chịu phong vương vị cho ta… ta có thể suy xét!”

Ngươi không hiểu sao?

Ta hiện tại là hầu, ngươi hứa phong cho ta một tước vương, ta liền đồng ý cho ngươi dẫm lên a!

Kết quả ngươi chỉ nói một câu, sau đó tự mình làm, ngay cả cò kè mặc cả cũng không có, ta cảm thấy mình quá thiệt thòi.

Thông Thiên hầu tận tình khuyên bảo nói: “Vũ Hoàng phủ sau này khẳng định vẫn cần mặt tiền, nên ta nghĩ, Vũ Hoàng có thể phong cho ta một cái Thông Thiên Vương, như vậy ta làm gì cũng có động lực hơn!”

Tô Vũ bật cười: “Ngươi muốn vương vị để làm gì? Tộc của ngươi, chỉ có ngươi một người, ngươi là hầu hay là vương, có gì khác nhau?”

“Đương nhiên là có!”

Thông Thiên hầu không chịu thua, “Vũ Hoàng, ngươi xem ta bây giờ, ta là hầu, còn là Văn Vương đích thân sắc phong! Cho nên, địa vị của ta rất cao, ngươi nhìn ta mà xem, đám Định Quân hầu kia thấy ta có dám không nể mặt không? Bọn chúng địa vị làm sao so được với ta! Vài năm sau, nếu Vũ Hoàng phủ cũng diệt vong, ta làm môn hộ, bất tử bất diệt tồn tại, có lẽ, cận cổ về sau còn có một thời đại… Khi đó, ta chính là Thông Thiên Vương! Kẻ đến sau thấy ta, ta cũng không cần nể nang gì bọn chúng, ta là vương của Tân Vũ thời đại…”

Cái miệng quạ đen!

“Khi đó, ta sẽ nói, ta là vương do Vạn Tộc Chi Hoàng của Tân Vũ thời đại sắc phong, các ngươi đều chỉ là lũ tép riu… Vũ Hoàng cảm thấy, như vậy có phải càng thêm nở mày nở mặt hay không?”

Hắn mừng rỡ nói: “Giống như bây giờ, nếu ta nói, ta là vương do Nhân Hoàng sắc phong, có phải càng thêm oai phong lẫm liệt?”

Tô Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu, cũng có lý!

Ngươi mà là vương, đừng nói, địa vị xác thực cao hơn.

Mấu chốt là… ngươi còn tính toán đến chuyện Tân Vũ thời đại diệt vong, có phải suy nghĩ hơi xa quá không?

Ngay khi Tô Vũ đang suy nghĩ, Thông Thiên hầu bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Kỳ thật, ta muốn giống như Thiên Môn, Địa Ngục Chi Môn, mỗi người phong ấn một thời đại! Trở thành tiêu chí của thời đại đó!”

Tô Vũ sững sờ, bỗng nhiên, đầu có chút nổ tung cảm giác!

Tóc gáy dựng đứng cả lên!

Cái gì cơ?

Hắn đột nhiên nhìn về phía Thông Thiên hầu, mà Thông Thiên hầu cũng biến sắc, bỗng nhiên hóa thành môn hộ, ngã lăn trên bờ suối, vội vàng nói: “Vũ Hoàng mau qua đây đi…”

Sắc mặt Tô Vũ tái mét, nhìn chằm chằm vào hắn, trầm giọng nói: “Ngươi vừa nói cái gì, vừa nãy, ngươi lặp lại lần nữa xem!”

“Không có…”

“Thông Thiên!”

Tô Vũ giọng băng lãnh cất lên: “Ta nghe rõ mồn một!”

“Không… không có, Vũ Hoàng nghe nhầm rồi!”

Hắn cuống quýt giải thích: “Thật sự là nghe nhầm đấy!”

Tô Vũ cảm thấy da đầu tê rần, nhìn chằm chằm vào hắn, nghiến răng ken két: “Thiên Môn… Địa Ngục Chi Môn… Địa Ngục Chi Môn là thật sự tồn tại, Thiên Môn là do tu luyện mà thành, ngươi lại dám nói Thiên Môn phong ấn cả một thời đại, là có ý gì?”

“Không có ý gì cả, Vũ Hoàng hiểu lầm rồi a!”

Thông Thiên hầu gần như là ai oán gào lên: “Thật sự không có ý gì mà!”

Sắc mặt Tô Vũ hết đổi lại biến, hắn cắn răng hỏi: “Nếu như… Địa Ngục Chi Môn và Thiên Môn đều thực sự tồn tại! Địa Ngục Chi Môn phong ấn thời đại hỗn độn! Vậy cái Thiên Môn kia, nếu thực sự có Thiên Môn tồn tại, ta hỏi ngươi, cái Thiên Môn kia phong ấn thời đại nào?”

Tô Vũ hít sâu một hơi: “Nếu như sau Địa Ngục Chi Môn là thời đại hỗn độn thu nhỏ, vậy sau đó là Khai Thiên thời đại, Thái Cổ thời đại, Thượng Cổ thời đại… Thượng Cổ chưa từng kết thúc! Thái Cổ cũng không bị phong ấn, mà vẫn còn lưu lại một vài dấu vết, tỷ như Thái Cổ Cự Nhân tộc, tỷ như Võ Hoàng, đều thuộc về Thái Cổ thời đại, duy chỉ có Khai Thiên thời đại, cơ hồ không hề có chút cảm giác tồn tại nào…”

“Chủ nhân Thời Gian Đại Đạo phong ấn thời đại hỗn độn, vậy ai là kẻ kết thúc Khai Thiên thời đại? Chủ nhân Trường Hà Thời Gian ở đâu? Chủ nhân Đại Đạo Tử Linh ở đâu?”

Tô Vũ không ngừng hít khí lạnh: “Tương truyền, Nhân Tổ kết thúc Khai Thiên thời đại, vậy Nhân Tổ kia ở đâu? Khai Thiên thời đại, vì sao một chút truyền thuyết cũng không lưu lại! Chỉ có vài dấu vết ít ỏi… Thiên Môn, xuất hiện từ khi nào?”

Một câu của Thông Thiên hầu khiến Tô Vũ trong nháy mắt liên tưởng đến vô số điều!

Mà Thông Thiên hầu giờ phút này muốn tự tử cũng có, ai oán vô cùng: “Không có, thật sự không có gì cả, hiểu lầm, Vũ Hoàng nghe nhầm rồi!”

“Ngươi nói, ngươi muốn trở thành đạo thứ ba phong ấn một thời đại, trở thành tiêu chí và hình ảnh thu nhỏ của một thời đại!”

Tô Vũ lạnh lùng nói: “Ta nghe được! Ta đang nghĩ, một vài năm sau, có hay không người có khả năng khai thông Thiên Môn? Giống như ta mở Thiên Môn, mà Hỗn Độn nhất tộc, giống như đang mở Địa Ngục Chi Môn! Chúng ta mở cửa, rốt cuộc là mở ra cái gì? Chỉ đơn thuần là một cánh cửa thôi sao?”

“… ”

Thông Thiên hầu sắp phát điên rồi, vội vàng nói: “Vũ Hoàng, không thể nói nữa!”

“Hừ!”

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng: “Truyền thuyết, Thiên Môn mở ra, Thánh Nhân xuất thế, vĩ nhân ra đời! Cái Thiên Môn này, rốt cuộc là do chúng ta phác họa nên, hay là cái gì khác? Địa Ngục Chi Môn, liên thông hỗn độn, vậy Thiên Môn kia ở đâu? Liên thông đến nơi nào?”

Ánh mắt Tô Vũ loé lên: “Không đúng, Văn Vương bọn họ rốt cuộc ở đâu?”

Tô Vũ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì!

Hắn chấn động nói: “Nhân Hoàng ở trong Trường Hà Thời Gian, việc này ta biết. Sau Địa Ngục Chi Môn là hỗn độn cổ thú, ta cũng đã suy đoán. Ta trước đây nghĩ, liệu Văn Vương bọn họ có ở phía sau cánh cửa kia không?”

“Dù sao chư thiên vạn giới, cũng chỉ có lớn đến vậy!”

“Có lẽ… ngươi đang nói đến Thiên Môn. Văn Vương, Võ Vương, Thời Gian Sư, nhất định là đều đã mở ra Thiên Môn, Khai Thiên Môn… Bọn hắn rốt cuộc đang đuổi theo cái gì, tìm kiếm cái gì, gặp phải kẻ địch nào? Thiên Môn… Chẳng lẽ bọn hắn đuổi theo Thiên Môn, là để tiến vào Khai Thiên thời đại sao?”

“…”

Thông Thiên Hầu cơ hồ suy sụp, chỉ vì một câu nói.

Ta chỉ là lỡ lời một câu thôi mà!

Kết quả… kết quả vị Nhân Hoàng này lại điên rồi, trong nháy mắt liên tưởng đến vô số thứ, hắn là kẻ điên sao?

Đầu óc hắn cấu tạo kiểu gì vậy?

Thông Thiên Hầu ai oán: “Đừng đoán nữa, đoán nữa… ta xong đời mất, xong đời thật rồi!”

Tô Vũ lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại xong đời?”

Tại sao lại gặp xui xẻo?

Thông Thiên Hầu tan nát cõi lòng: “Vũ Hoàng, Môn… Môn cũng có chủng tộc của nó! Môn tộc đó! Ta ở Môn tộc địa vị không cao đâu, trên đầu còn có bao nhiêu đại lão đè ép! Ta chỉ là nói mò thôi, ta tiêu đời thật rồi!”

“Trừ phi ta cũng có thể phong ấn một cái thời đại cường đại, khiến thời đại đó hóa thành Thông Thiên Môn, thì ta mới có tư cách ngồi ngang hàng với các đại lão… Vũ Hoàng, ngươi đừng hại ta, ta không dám nói nữa!”

Thông Thiên Hầu ai oán khôn cùng: “Thật sự không dám nói nữa!”

Tô Vũ hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới cười: “Thú vị! Nếu ta đoán không sai, Thiên Môn là thật sự tồn tại, hơn nữa đích xác phong ấn một thời đại, Khai Thiên thời đại! Địa Ngục Chi Môn, phong ấn Hỗn Độn thời đại! Vậy Thái Cổ thời đại, Thượng Cổ thời đại, bao gồm cả hiện tại, kỳ thực đều là một chỉnh thể, còn không đoạn tuyệt truyền thừa. Ít nhất từ Thái Cổ đến giờ, vẫn còn chủng tộc tồn tại… Vậy có nghĩa là, ngươi, Thông Thiên Hầu, tồn tại là để phong ấn thời đại này, chung kết thời đại này, đúng không?”

Thông Thiên Hầu muốn khóc, đáng thương nói: “Ta chỉ muốn trông cửa thôi mà!”

Ngoài miệng không có giữ cửa!

Ai ngờ lại gặp phải một yêu nghiệt như Tô Vũ, ta chỉ là lỡ lời một câu, người khác có lẽ bỏ qua, mà hắn lại trong nháy mắt suy luận ra cả đống thứ!

Ta phục ngươi rồi!

Ta sai rồi!

Ta không dám ăn nói lung tung nữa!

Tô Vũ cười lạnh một tiếng: “Bớt nói nhảm! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời có hoặc không là được! Ta hỏi ngươi, Văn Vương bọn họ, có phải đã tiến vào bên trong Thiên Môn thật sự, có đúng không?”

Thông Thiên Hầu muốn khóc, không nói lời nào.

“Được, không trả lời coi như ngầm thừa nhận, ta hiểu rồi!”

Tô Vũ gật đầu, lại nói: “Vậy Ngục Vương, có phải đã tiến vào Địa Ngục Chi Môn rồi không?”

Hắn vẫn giữ im lặng như tờ.

Tô Vũ gật đầu, trầm ngâm: “Việc này quả thực khó đoán, có lẽ hắn đang ở cùng Nhân Hoàng…”

Thông Thiên hầu trong lòng gào thét, “Mẹ kiếp! Ta có nói gì đâu? Sao ngươi lại phán đoán ra tận hai khả năng?”

“Logic của ngươi là gì vậy?”

“Môn…”

Giờ khắc này, Tô Vũ nở nụ cười rạng rỡ, không còn vẻ căng thẳng lúc trước, mà thay vào đó là sự thâm trầm khó đoán. “Thật bất ngờ, ta lại biết được Văn Vương bọn họ ở đâu!”

“Ta không nói gì cả!”

Thông Thiên hầu lòng đã nguội lạnh, “Ta thật sự chưa nói gì mà!”

“Ta chỉ nói có một chữ, nửa chữ cũng không nhắc tới Văn Vương!”

Tô Vũ lại nhìn xuống hắn, mỉm cười, “Ngươi im lặng, là lo sợ Thiên Môn tìm ngươi gây phiền phức? Hay là Văn Vương dặn ngươi phải giữ kín? Thật kỳ lạ… Ngươi rốt cuộc là quân cờ của Văn Vương, hay là của Thiên Môn? Hoặc giả, ngươi là đồng bọn của Địa Ngục Chi Môn?”

Vẻ mặt Thông Thiên hầu đầy bi ai, lần này, không phải cái mông chổng lên trời, mà là khuôn mặt dán chặt xuống đất, khổ sở than thở: “Năm xưa, Văn Vương tìm đến ta, bảo ta trở thành biểu tượng của một thời đại. Người nói, mỗi khi một thời đại kết thúc, đều sẽ có một cánh cửa, bên trong cánh cửa ấy, chứa đựng vô số câu chuyện, vô vàn truyền thuyết!”

“Người nói, người cùng các đồng bạn đã mở ra một kỷ nguyên mới. Nếu kỷ nguyên này lụi tàn, người muốn ta đứng ra phong ấn nó, biến nó thành truyền thuyết!”

Thông Thiên hầu buồn bã nói: “Nhưng có lẽ, đến giờ vẫn chưa kết thúc. Ta cảm thấy chán chường, xem ra ta không thể trở thành biểu tượng của thời đại này. Ta nghĩ rằng, có lẽ Vũ Hoàng có khả năng phong ấn và kết thúc nó, mở ra một kỷ nguyên mới, lặp lại quá trình… Khi đó, ta có lẽ có thể trở thành một cánh cửa thời đại!”

Tô Vũ khẽ bật cười, hỏi: “Sao ngươi lại bằng lòng nói ra?”

Thông Thiên hầu khổ não đáp: “Ta sợ ngươi đánh nát ta!”

“Ngươi cũng có chút tự biết mình đấy!”

Tô Vũ cười nói: “Kết thúc một thời đại, chẳng lẽ là tất cả mọi người đều phải chết hết sao?”

“Cũng không hẳn!”

Thông Thiên hầu ủ rũ nói: “Thực ra ta cũng không biết thế nào mới được coi là kết thúc một thời đại. Có lẽ là một sự kiện trọng đại nào đó xảy ra, hoặc là… Ta chỉ biết rằng, từ Thái Cổ đến giờ, vẫn chưa hề kết thúc!”

Tô Vũ nở nụ cười rạng rỡ: “Càng ngày càng thú vị! Cái thế giới này, Chân Thần thật bí ẩn! Thiên Môn… Có lẽ thật sự tồn tại, thật sự có một cánh cửa. Có lẽ, ta nên khai quật thêm những tác dụng khác của Thiên Môn. Hiện tại, dường như nó chỉ có thể xem Đại Đạo, cảm giác còn không mạnh bằng Địa Ngục Chi Môn. Nhìn người ta kìa, còn có thể phong ấn cả giày của Văn Vương.”

Vẻ mặt Thông Thiên hầu càng thêm ủ dột, “Thời gian này thật khó sống!”

“Ta cái gì cũng không nói!”

“Đều là Tô Vũ tự mình suy diễn, không liên quan gì đến ta cả.”

“Lão thiên gia ơi, xin người đánh chết cái tên não bổ quái vật này đi!”

Tô Vũ chẳng thèm để ý đến hắn, một cước đạp thẳng vào mặt mo của hắn. Thực tế thì đó chỉ là hình chiếu, tên này vốn là một cánh cửa, có mặt mũi gì mà nói.

Thế nhưng, giờ phút này Thông Thiên hầu vẫn lộ ra vẻ mặt vặn vẹo, như muốn nói với Tô Vũ: “Ngươi xem, ngươi đạp mặt ta, ta có nói gì đâu, tùy ngươi đạp, ngươi đừng tìm ta gây phiền toái!”

Tô Vũ cười hắc hắc: “Chúng ta cứ từ từ mà đến, yên tâm, về sau nếu thật sự nắm được chung kết thượng cổ, ta sẽ cho ngươi làm tiêu chí của thời đại thượng cổ, trở thành Thông Thiên môn! Đến thời đại tiếp theo, đại gia không khai thiên môn, không ra Địa Ngục Chi Môn, đều khai Thông Thiên Môn!”

Thông Thiên hầu bỗng nhiên có chút ý nghĩ kỳ quái, mà Tô Vũ càng híp mắt cười nói: “Không mở trên trán, mở ở trên mông, ngươi thấy thế nào?”

“. . .”

Thông Thiên hầu nửa ngày không nói gì, cái này… hết sức không thích hợp!

Tô Vũ hừ một tiếng, không tiếp tục để ý đến hắn, Tinh Vũ ấn hiển hiện, trấn áp hướng nhân đạo quy tắc chi lực đang kéo đến Tô Vũ.

Bước vào Nhân đạo trong nháy mắt, Tô Vũ dường như thấy được rất nhiều thứ.

Nhân đạo này, là Vạn Thiên Thánh mở ra.

Mới mở không lâu, hơn nữa còn đang được sử dụng.

Giờ phút này, Tô Vũ trong nháy mắt thấy được rất nhiều thứ, thấy được Vạn Thiên Thánh đang đọc sách ngày nào, thấy được Vạn Thiên Thánh đang dạy học, Vạn Thiên Thánh đang làm thí nghiệm…

Vậy cái nào mới là tàn niệm của Vạn Thiên Thánh lưu lại?

Tô Vũ nhìn quanh bốn phía, vừa định hô một tiếng để nhìn cho rõ, bỗng nhiên sững sờ. Hắn thấy được Vạn Thiên Thánh phẫn nộ, Vạn Thiên Thánh bi thương, Vạn Thiên Thánh thút thít, còn có… Vạn Thiên Thánh đang cùng muội tử làm chuyện xấu!

Tô Vũ trừng lớn mắt!

“Ngọa tào!”

“Cái quỷ gì thế này?”

“Lão Vạn thế mà không phải xử nam!”

“Phi, Lão Vạn thế mà cùng nữ nhân thông đồng, tên này không cứu nổi rồi, khó trách càng ngày càng tệ!”

“Cay mắt con ngươi!”

Tô Vũ khinh bỉ một tiếng, rất nhanh lầu bầu: “Ta đi, nữ nhân kia không phải là Lam Thiên biến thành đấy chứ? Thật là đáng sợ! Lạnh sống lưng!”

Rùng mình một cái, Tô Vũ vội vàng quay đầu xem những Vạn Thiên Thánh khác.

Rất nhanh, lại thấy Vạn Thiên Thánh ma khí ngập trời, thấy được Vạn Thiên Thánh mặt mũi hiền lành.

“Mẹ kiếp!”

Lão Vạn lấy Nhân đạo, hóa ra lại là cái bộ dạng quỷ quái này!

“Mỗi người một vẻ?”

Trong đầu Tô Vũ chợt lóe lên cái từ này!

Lam Thiên tu Thương Sinh đạo, Lão Vạn là mỗi người một vẻ, vậy ta thì sao? Ta dường như cũng gần giống vậy, nếu đem Văn Minh Chí coi như phân thân, kỳ thật, ta cũng là mỗi người một vẻ, Thương Sinh đạo, vạn đạo đều có đủ.

Có ma, có thánh!

“Quả nhiên, Đại Đạo quy nhất, đều là một dạng!”

Liếc nhìn qua Nhân đạo, Tô Vũ bỗng nhiên càng thêm hiểu rõ về Đại Đạo.

Người có trăm mặt, có ác nhân, có thiện nhân, có người tốt, có người xấu…

Nhân sinh vốn dĩ là như thế, chỉ là xem ác nhiều hay thiện nhiều mà thôi.

Người không thể nào sinh ra đã là Thánh Nhân!

Dù cho Lão Vạn, kỳ thật trong lòng cũng có ác, giờ phút này, hắn thấy một cái ác nhân Vạn Thiên Thánh, trong chân dung ác nhân Vạn Thiên Thánh, Tô Vũ thấy được một Vạn Thiên Thánh hung thần ác sát, đang giết người, ức hiếp kẻ yếu!

Rất nhanh, lại thấy một thiện nhân Vạn Thiên Thánh, đang cứu vớt thương sinh.

Tiếp theo, lại thấy một vũ phu Vạn Thiên Thánh, đang xông pha trận mạc…

Cái quỷ gì vậy!

Tô Vũ càng xem càng im lặng, đây là tưởng tượng ra, hay là sự thật đã xảy ra?

Lão Vạn nói, đạo của hắn, là cảm ngộ, là lịch duyệt, là nhân sinh của hắn.

Nói như vậy, Lão Vạn có lẽ thật đã làm qua những việc này!

Thật đáng sợ!

Quả nhiên là biết người biết mặt không biết lòng!

Rất nhanh, Tô Vũ lại thấy một Vạn Thiên Thánh âm u đầy tử khí, đây giống như là diễn hóa của Tử Linh chi đạo, con đường sinh tử, Vạn Thiên Thánh kỳ thật chưa từng cảm ngộ qua tử vong.

Mà lần này, hắn coi như là thật sự chết!

Tô Vũ nhìn Tử Linh Vạn Thiên Thánh, bỗng nhiên có chút hiểu ra, cái này… có lẽ là bản tâm mà Vạn Thiên Thánh lưu lại!

Hắn… đã chết!

Thế nhưng, hắn lại lưu lại linh thân tử vong, hướng tử mà sinh!

Tô Vũ xoa cằm, nhìn cái Tử Linh thân ngốc nghếch kia, bỗng nhiên, hắn quát lớn một tiếng, âm thanh như chuông lớn, dội vang: “Tỉnh lại!”

Tiếng quát này, mang theo vận vị của Đại Đạo!

Dù cho Tô Vũ đã chặt đứt Đại Đạo, tiếng quát này vẫn đậm chất Đạo Uẩn.

Đạo của hắn, chưa bao giờ đứt đoạn, đoạn, chỉ là ngoại đạo mà thôi, đạo của hắn, nằm trong Văn Minh Chí!

Cái Tử Linh Vạn Thiên Thánh kia, bỗng nhiên mở mắt!

Ẩn chứa tử khí!

Giờ khắc này, trong Nhân đạo, một Vạn Thiên Thánh phẫn nộ đột nhiên đánh về phía Tô Vũ!

Một Vạn Thiên Thánh bi thương, cũng ai oán nhìn hắn, một Vạn Thiên Thánh vui vẻ thì đang vỗ tay, một Vạn Thiên Thánh tham lam nhìn chằm chằm Tô Vũ, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn!

Ngay sau đó, Tử Linh Vạn Thiên Thánh mở mắt, đột nhiên, hết thảy Vạn Thiên Thánh hợp nhất, hướng hắn khép lại!

Sinh khí, bắt đầu bừng bừng phấn chấn!

Dần dần, sinh cơ thay thế tử khí.

Mà cả Nhân đạo, bắt đầu rung động, như thể lại lan rộng thêm một chút. Trong thông đạo, dần dần, chỉ còn lại một Vạn Thiên Thánh, không khác gì Vạn Thiên Thánh thường thấy.

Giờ phút này, trong mắt Vạn Thiên Thánh còn mang theo chút mờ mịt, rất nhanh tỉnh táo lại, ánh mắt trong veo, nhìn Tô Vũ, lạnh nhạt nói: “Đi ra ngoài đi!”

Tô Vũ liếc nhìn hắn, cảm thấy hết sức lạ lẫm, rất nhanh, hắn cười nhạo một tiếng: “Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi! Ta thấy hết rồi! Lại còn mỗi người một vẻ, vậy còn chưa tính, lại còn có cả màu sắc! Phủ trưởng, ngươi bày cục nát như vậy, không cứu vãn nổi đâu!”

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Vạn Thiên Thánh, đột nhiên lộ ra vẻ nóng nảy, nghiến răng nghiến lợi: “Không ai bảo ngươi câm đâu! Câm miệng cho ta! Ngươi nói ra, có ai tin không?”

Vạn Thiên Thánh giờ phút này rốt cuộc không nhịn được nữa, mắng thầm, Tô Vũ thế mà chui vào Đại Đạo của hắn, nhìn trộm Đại Đạo của hắn, vậy còn chưa tính, tên hỗn đản này… thấy cái gì rồi?

Hắn phẫn nộ nói: “Ngươi tưởng ai cũng như ngươi hả, thấy gái là tưởng Lam Thiên? Cái lão trời xanh kia, tạo ra nam nữ, nam nữ là để phân chia, chính là để nam nữ tương hợp… Đương nhiên, ngươi rất đau khổ!”

Vạn Thiên Thánh hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi cứ ghen tị đi, ngươi bị Lam Thiên hành hạ đến có bóng ma tâm lý rồi, đừng nghĩ đến ta, ta không sợ! Lão tử tìm gái từ cái thời mà Lam Thiên còn chưa ra đời ấy chứ, ta hơn hắn những ba mươi tuổi, xin lỗi, lão tử ba mươi tuổi là chuyên tâm tu đạo rồi, không ham chơi!”

“Ngươi cái tên bi ai này, nguyền rủa ngươi gặp được cô nào cũng là Lam Thiên biến thành!”

“Thời đại của lão tử, còn chưa có Lam Thiên!”

“… ”

Tô Vũ nghe xong, sắc mặt trắng bệch!

Lời này… dường như không có sơ hở nào!

Vạn Thiên Thánh tức đến giận tím mặt, hừ, tiểu tử thúi, còn dám đấu với ta!

Ngày thường ta lười chấp nhặt ngươi thôi!

Vậy mà dám chọc ta?

Được thôi, xem ai chọc ai đây?

Ai sợ ai chứ?

Ngươi cái loại đã định sẵn ế cả đời!

Rất nhanh, Vạn Thiên Thánh vung tay áo, vẻ mặt tiêu sái nói: “Được rồi, đi thôi! Ở lại đây lâu không tốt, chúng ta rời khỏi đây rồi, ngươi không nói ta, ta cũng không nói ngươi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, chuyện vừa rồi, đều quên hết đi!”

Tô Vũ phiền muộn, tâm tình không tốt, bỗng nhiên cảm thấy hóng hớt chuyện bát quái cũng không còn thú vị gì nữa!

“Phủ trưởng, vậy rốt cuộc ngươi có xem như chết rồi không?”

Vạn Thiên Thánh thấy hắn không nhắc lại chuyện cũ, nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Cũng có thể xem như vậy, một loại cảm ngộ ‘tử đạo’, hướng tử mà sinh! Lần trước Lam Thiên khai đạo, phát hiện thiếu sót ‘tử đạo’, sau này ta mới phát hiện, kỳ thực ta cũng vậy!”

“Ngươi nói mỗi người một vẻ, ta biện hộ cho ‘chi đạo’, sinh tử là tình, hỉ nộ ái ố đều là tình… Thiếu đi ‘chết’, đại đạo sẽ không viên mãn!”

Hắn nhìn về phía Tô Vũ: “Chủ nhân ‘tử linh đại đạo’, đem ‘tử đạo’ rút đi, kỳ thực vạn đạo bây giờ bị chia tách, trong trường hà ánh sáng hỗn độn không lỗi thời, ta cảm thấy vẫn ẩn chứa ‘tử đạo’!”

Tô Vũ khẽ gật đầu.

Được rồi, không bát quái lão Vạn nữa, nói thẳng chính sự, hắn nhanh chóng hỏi: “Vậy phủ trưởng bây giờ… xem như trạng thái ý chí hải?”

“Không phải.”

Vạn Thiên Thánh lắc đầu, cười nói: “Ta hiện tại, xem như trạng thái ‘phệ thần tộc’, ta hóa đại đạo, đại đạo vì ta! Thoát ly thân thể, do tử vong mà tân sinh, trước đó ta đã chuẩn bị, chẳng qua là kế hoạch của ngươi, khiến ta sớm một bước cảm ngộ tử vong… Tử vong, là một loại biện pháp tốt để thoát khỏi xiềng xích của thân thể, đương nhiên, thân thể có cái tốt của thân thể, trạng thái hiện tại của ta có chút đặc thù!”

Tô Vũ nhíu mày: “Là tốt hay xấu?”

“Khó mà phán đoán!”

Vạn Thiên Thánh cười nói: “Có thân thể, ta thấy vẫn là có nhiều chỗ tốt hơn, trạng thái này của ta, thực lực cũng không yếu, thế nhưng, một khi gặp phải những nơi có tính nhắm vào đại đạo, ta sẽ gặp phiền toái lớn! Ví dụ như, ở một nơi phong ấn đại đạo, ngươi có thân thể, ngươi vẫn là cường giả đỉnh cấp, còn ta, đại đạo bị phong cấm, đồng nghĩa với việc bản thân ta bị phong ấn, sẽ hoàn toàn mất đi chiến lực… Cho nên, vẫn là tìm cơ hội khôi phục thân thể thôi!”

Tô Vũ gật đầu: “Ta thấy cảm ngộ ‘tử đạo’, dường như khiến cho ‘nhân đạo’ tiến thêm một bước, chẳng lẽ phủ trưởng đã bước vào cảnh giới thiên tôn?”

“Vậy thì chưa!”

Vạn Thiên Thánh lắc đầu, cười nói: “Trước kia chỉ có thể coi là vừa bước chân vào Chuẩn Vương cảnh, còn là hạng yếu trong đám Thiên Vương thôi. Giờ thì cảm ngộ thêm được chút, mạnh hơn một tẹo, nhưng so với Thiên Tôn vẫn còn kém xa! Giờ tại hạ, có lẽ không thua mấy vị Thiên Vương lão làng. Chứ nói đến Thiên Tôn, đâu dễ dàng vậy được!”

Tô Vũ cười đáp: “Cũng không tệ, xem ra tử vong cũng là một dạng tân sinh… Việc này coi như gợi ý cho ta trong việc thức tỉnh đám Tử Linh!”

Vạn Thiên Thánh gật đầu: “Trong đám Tử Linh, ta thấy Hà Đồ dễ thức tỉnh nhất! Hắn còn giữ lại thân xác, có thể coi hắn như chuột bạch, ta thấy Hà Đồ thức tỉnh là dễ nhất!”

Hà Đồ hóa thành Tử Linh, lão ô quy mở ra cánh cửa sau, giết hắn xong, trực tiếp thấy thân xác hắn hóa thành Tử Linh!

Hà Đồ là không qua Tử Linh Thiên Hà, trực tiếp đến thẳng Tử Linh giới!

Vạn Thiên Thánh cười nói: “Trạng thái của Hà Đồ, trong mắt ta, thật ra giống kẻ hấp hối hơn! Nếu Hà Đồ thành công sống lại, sẽ tích lũy được thêm kinh nghiệm! Ta, Lam Thiên, cả ngươi nữa, kỳ thực đều đang đi trên con đường sinh tử giao hòa này… Bất quá ta khuyên ngươi vẫn nên khai đạo trước, rồi hãy phục sinh! Ngươi không khai đạo, cảm ngộ vẫn còn kém một bậc, trạng thái này mà phục sinh, độ khó sẽ rất lớn đấy!”

Tô Vũ trầm ngâm, gật đầu: “Không sai, có lẽ ta nên khai đạo! Trước ta đem những gì ta giả lập được, ném vào từng Đại Đạo để uẩn dưỡng, nếu Bách Chiến trở về, mà thấy được thì không hay… Có lẽ có thể thu hồi lại, để chuẩn bị cho việc khai đạo của ta!”

Tô Vũ nói đến đây, bỗng bật cười: “Ta nghĩ ra một ý hay, tranh thủ cướp thêm chút lực lượng Đại Đạo! Phủ trưởng, ta đi chữa trị Bút Đạo trước, tốn chút thời gian, rồi lại tán Bút Đạo. Sau khi tán Bút Đạo, ta sẽ đem lực lượng Bút Đạo mà ta chưởng khống, rút sạch, nhét vào Văn Minh Chí… Như vậy, trang Bút Đạo của ta sẽ cực kỳ cường đại… Đúng, cứ làm như vậy!”

Vạn Thiên Thánh cũng gật đầu: “Ý hay đấy, chỉ là, ta lo ngươi rút cho Bút Đạo sập luôn, kiểu sập thật sự ấy!”

“Cái đó không sao, dù sao Văn Vương cũng bỏ rồi, ta đi thử xem…”

Tô Vũ và Vạn Thiên Thánh cùng bước ra khỏi Nhân Đạo, giẫm lên người Thông Thiên Hầu.

Thông Thiên Hầu mang vẻ mờ mịt, nhìn Vạn Thiên Thánh, rồi lại nhìn Tô Vũ.

“Ngọa tào!”

Chuyện gì xảy ra vậy?

Không phải nói chết rồi sao?

Một người sống sờ sờ thế này, mà có thể giấu trong Đại Đạo được ư?

Cứ như gặp quỷ!

Hôm nay, Thông Thiên Hầu có chút hủy tam quan.

Thật đúng là cái quái gì cũng bị mình thấy, mình gặp.

Thằng Tô Vũ này không bình thường thì thôi đi, mà cái tên Vạn Thiên Thánh này cũng quái dị quá mức rồi!

Nhân tộc này, chẳng lẽ không có mấy người bình thường hay sao?

Ngay sau đó, hai người đạp không mà đi, Thông Thiên Hầu vội vàng đuổi theo, hô: “Mang ta theo với, hai vị đi chậm thôi a…”

Tô Vũ không để ý tới hắn, hắn muốn thử xem, có thể bình định được chập trùng của Bút Đạo, rồi lại tán một lần nữa, sau đó rút đi lực lượng Bút Đạo, dung nhập vào Văn Minh Chí của ta, ân, cứ làm như vậy!

Một lát sau, đến phiên bút đạo hiển hiện.

Kế đó, Tô Vũ dùng Tinh Vũ Ấn trấn áp, một lần nữa chải vuốt lực lượng bút đạo, rồi bắt đầu dung đạo, từ gốc rễ mà tan rã!

Giờ khắc này.

Nơi bóng đêm vô tận, bạch y nam tử đang bôn tẩu bỗng khựng lại, “Ừm?”

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ?

Cảm giác vừa mới xảy ra, truyền nhân của ta đã chặt đứt đạo.

Kết quả… Lại có kẻ dung đạo rồi sao?

Là kẻ trước đó, hay là thời đại mới khai mở, tân nhân xuất hiện?

Quái lạ!

Hắn có chút khó hiểu, nhưng ngay khoảnh khắc sau, sắc mặt đại biến, “Ồ!”

Lại đoạn đạo rồi ư?

Cái quỷ gì thế này!

Về phần Tô Vũ, hắn dung đạo một chút, nắm giữ một phần quy tắc chi lực, sau đó điên cuồng rút lấy những lực lượng bút đạo kia, phong nhập vào Văn Minh Chí.

Rất nhanh, trên một trang sách, bên trong hiện ra một mũi tên!

Tô Vũ mừng rỡ!

Thật sự được rồi!

Ta đi, nói vậy, ta hoàn toàn có khả năng rút lấy lực lượng bút đạo a!

Đến mức rút sập thì… liên quan gì đến ta!

Nơi bóng đêm vô tận.

Bạch y nam tử ngẩn người, sững sờ đến ngây dại. Chậc, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ?

Lại có kẻ dung đạo!

Chốc lát sau, hắn nghiến răng ken két, giọng căm hờn: “Truyền nhân của ta… lại chết?”

Lại chết!

Lại chết!

“A a a!”

Bạch y nam tử bỗng chốc phát cuồng, hắn thầm rủa: “Mẹ kiếp, cái quỷ gì thế này?”

“Lẽ nào, ta cảm ứng sai rồi sao?”

“Không thể nào!”

“Vừa dung đạo, vừa đoạn đạo, thảo tổ tông nhà ngươi, rốt cuộc là tình huống thế nào!”

“Chẳng lẽ, chỉ trong chớp mắt, bên ngoài đã trải qua hàng vạn năm?”

“Ta sắp sụp đổ rồi! Ta đã chết bao nhiêu truyền nhân rồi hả?”

Hắn rống lên một tiếng, thực sự có chút điên cuồng. Đến cùng là tình huống gì vậy?

Tốc độ thời gian trôi qua, rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu? Bên ngoài có phải đã trôi qua mấy ngàn vạn năm rồi không?

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 997: Một năm ước hẹn?

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 25, 2025

Chương 83: Từ bỏ điềm báo

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 25, 2025

Chương 996: Mệnh trung kiếp

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 25, 2025