Chương 752: Lại gặp nhau | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025
“Đi hay ở, đó là câu hỏi lớn!”
“Kẻ nào theo ta Bách Chiến chinh phạt, người nào nguyện lưu lại chốn cũ?”
“Lựa chọn theo Bách Chiến, hay một lòng phò tá Tô Vũ?”
Một bên là Bách Chiến, cường giả sánh ngang Thượng Cổ Nhân Vương, lại có vô số thuộc hạ thượng cổ đi theo, một bên là Tô Vũ, vừa trải qua đại bại, hao tổn nguyên khí, còn muốn rút về Tử Linh giới vực dưỡng sức.
Cả hai đều là tuyệt thế thiên tài, đều là nhân vật chủ chốt của một thời đại. Bách Chiến danh tiếng lẫy lừng, ngoại tộc nghe tên đã sợ, mà đối với nhân tộc, nghe nói hắn đối đãi cũng không tệ.
Đương nhiên, sáu ngàn năm trước, Bách Chiến từng thảm bại một lần, nhưng chẳng phải giờ Tô Vũ cũng vừa nếm mùi thất bại đó sao?
Trong đại điện, mọi người vẫn còn nán lại.
Tất cả đều đang truyền âm bàn luận.
“Lão Lưu, huynh nghĩ sao?”
Có người hỏi Đại Hán vương.
Đại Minh vương bọn họ đã mất tích, là đã chết, hay như lời Tô Vũ nói, Ý Chí hải vẫn còn, chỉ là không biết trốn ở đâu, điều này thật khó đoán định.
Chu Thiên Đạo và Hạ Hầu gia thì khá bình tĩnh, họ cho rằng những người kia vẫn còn sống.
Nhưng ai biết, liệu có phải Tô Vũ đang diễn một màn kịch khổ nhục kế hay không?
Chẳng lẽ hắn cố ý tạo dựng một trận thảm bại giả, đến mức ngay cả Nhân Cảnh cũng muốn từ bỏ?
Nhân Cảnh trước đó có 43 vị Vĩnh Hằng, trong đó 26 vị là phủ chủ khai phủ, số còn lại như Hạ Long Võ đều là những người sau này tấn cấp. Nếu tính cả Hạ Hầu gia và Chu Thiên Đạo, Nhân Cảnh có tổng cộng 45 vị Vĩnh Hằng.
Hiện tại, Đại Chu vương mất đi 4 người, Hạ Long Võ, Vân Trần, Nam Vô Cương, Diệt Tằm vương, Chu Thiên Nguyên cũng vong mạng. Tính đến thời điểm này, đã mất đi 9 vị cường giả, chỉ còn lại 36 vị.
Tuy nhiên, sắp tới cũng có vài vị có thể tấn cấp. Số lượng Vĩnh Hằng của nhân tộc hiện tại là 40 vị. Mấy ngày nay đã có 4 vị tấn cấp, số lượng không hề nhỏ, cộng thêm Chu Thiên Đạo bọn họ, tổng cộng có đến 6 người tấn cấp trong vòng chưa đến mấy tháng.
40 vị Vĩnh Hằng cảnh!
Nhưng chưa ai bước vào Hợp Đạo cảnh.
Không ít người hướng mắt về phía Đại Hán vương, Đại Đường vương, Đại Thương vương, những người này sau khi Đại Minh vương biến mất, trở thành những người mạnh nhất, và đều đang tiến gần đến Hợp Đạo cảnh giới.
Ngoài ra, tân tấn cường giả Thiên Chú vương, nhờ đúc binh quá nhiều, cũng đang đến gần Hợp Đạo.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía họ.
Họ sẽ lựa chọn ra sao?
Những ngoại tộc kia, nên lựa chọn ra sao đây?
Không Gian Thú Hoàng nhìn về phía Lục Nguyệt. Y lặng lẽ, bất động như tượng đá, chẳng hé răng nửa lời.
Ánh mắt lại đổ dồn về phía mấy vị Hợp Đạo cảnh ít ỏi của nhân tộc, như Thiên Nhạc, hay Trọng Minh do Định Quân Hầu để lại.
Định Quân Hầu, tựa hồ cũng đã chiến tử rồi.
Vậy Trọng Minh kia, nên đi về đâu?
Thiên Nhạc vốn chẳng phải người của kỷ nguyên này, y tính sao?
Ngoại tộc Đa Bảo, trước kia vì thế lực của Tô Vũ quá lớn mà chủ động quy hàng, nay Tô Vũ muốn rút lui, Đa Bảo sẽ ra sao?
Những kẻ trấn thủ kia, ắt hẳn sẽ nghe theo Hồng Mông. Mà Hồng Mông… giờ khắc này, liệu có cùng đi theo chăng?
Từng suy nghĩ, chập chờn trong tâm trí mỗi người.
Tử Linh giới, không thích hợp cho sinh linh sinh tồn.
Tô Vũ dù có làm thế nào, cũng không phải kế lâu dài, huống chi, Tô Vũ xem chừng cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Đúng lúc này, Chu Thiên Đạo đứng dậy, cười nhạt nói: “Chư vị không cần quá bận tâm, muốn đi thì cứ đi, muốn ở lại thì cứ ở lại! Ai cũng có lựa chọn riêng, chẳng ai ép ai phải đi chịu chết cả!”
“Trấn thủ Nhân Cảnh mấy trăm năm, nói bỏ là bỏ ngay được sao? Không nỡ cũng là lẽ thường! Ai lên làm người chủ ở đây, đối với chúng ta mà nói, có lẽ cũng chẳng khác biệt gì!”
Đại Đường Vương nhìn y, chợt hỏi: “Phụ thân ngươi, thật đã vẫn lạc rồi sao?”
Chu Thiên Đạo lắc đầu: “Ta không rõ lắm, thượng giới xảy ra biến cố, phụ thân ta tu không cùng một đạo với ta, ta chưa chắc đã cảm nhận được. Trừ phi chúng ta tu chung một đạo, lại có huyết mạch liên hệ, may ra ta mới cảm nhận được, còn hiện tại… khó mà nói! Đại Tần Vương cùng Đại Hạ Vương đều đã chuyển đổi huyết mạch, ta thấy Hạ Tiểu Nhị căn bản có cảm giác gì đâu!”
Hạ Hầu gia không phản bác được, hồi lâu sau gật gù: “Ta đúng là không cảm thấy gì cả.”
Chu Thiên Đạo lại nói: “Thật ra mà nói, dù người còn sống, kết quả cũng vẫn vậy thôi. Vũ Hoàng nếu không phải không địch lại thượng giới, không địch lại Bách Chiến, thì đã chẳng chọn rút lui, ai nỡ từ bỏ giang sơn vừa mới gây dựng? Lần này đi… có lẽ là một đi không trở lại!”
“Chư vị hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Hạ Tiểu Nhị, cùng ta đi kiểm kê vật tư, rồi loan tin này ra, rút hết thảy đại quân về, báo cho quân sĩ, ai muốn đi thì đi, ai không muốn, ta sẽ an bài ổn thỏa, để người ở lại trấn thủ!”
Chu Thiên Đạo thản nhiên nói: “Bách Chiến bất nhân, ta không thể bất nghĩa, dù sao cũng là vì nhân tộc! Trao lại nhân tộc hoàn chỉnh cho hắn, cũng sẽ không gây ra biến động! Giữ lại bộ máy thống trị hoàn chỉnh, có thể giúp hắn dễ dàng tiếp quản, bằng không, khổ vẫn là đại gia thôi!”
Hạ Hầu gia gật đầu, hai người tức khắc rời đi.
Trong đại điện, Hống Hoàng thở dài một tiếng: “Ta không còn đường lui nữa rồi, tộc ta không như các ngươi… Thôi vậy, đi Tử Linh giới cũng được, còn hơn ở đây. Bách Chiến… Bách Chiến mạnh hơn nữa, ta cũng chẳng dám cậy vào!”
Nói rồi, y rời đi.
Trở về chuẩn bị công việc rút lui, từ bỏ Hống Giới.
Hống Tộc ở Thượng Giới vốn dĩ chẳng phải cường tộc, bấy lâu nay hắn mấy phen ra tay trợ chiến, bên Thực Thiết nhất tộc có Tam Nguyệt cùng Cự Trúc Hầu trấn giữ, Không Gian nhất tộc có Liệt Không Hầu tọa ỷ, Mệnh Tộc có Thiên Mệnh Hầu chống lưng, còn hắn… hắn có gì?
Hắn chẳng có gì cả, có đi cũng vô dụng.
Hống Hoàng xé gió rời đi, mang theo vài vị Vĩnh Hằng của Hống Tộc, đó là lựa chọn duy nhất.
Lúc này, Trọng Minh cũng đứng dậy. Thuở trước, hắn mang về hơn ngàn Định Quân Hầu thủ hạ, trong đó Vĩnh Hằng cũng không ít. Giờ khắc này, hắn muốn qua bên kia xem xét tình hình.
Thiên Nhạc thấy hắn đứng dậy, vội vàng đuổi theo, truyền âm: “Trọng Minh đạo hữu, ngươi… muốn ở lại sao?”
Định Quân Hầu đã chết trận!
Mà Định Quân Hầu lại là kẻ ủng hộ Bách Chiến ở triều trước. Trọng Minh ở lại, kỳ thực là một lựa chọn không tồi, hơn nữa Trọng Minh còn nắm trong tay Định Quân Vệ, vẫn còn không ít cường giả.
Trọng Minh vừa đi vừa nói: “Ta cũng chưa biết, để ta hỏi ý kiến mọi người đã! Hầu gia đã không còn… hỏi xem mọi người, nên đi con đường nào! Nếu mọi người cảm thấy nên tiếp tục đuổi theo Vũ Hoàng, ta liền tiếp tục tùy tùng. Còn nếu cảm thấy nên ở lại chờ Bách Chiến Vương… vậy thì ở lại!”
Dứt lời, hắn hỏi: “Thiên Nhạc đạo hữu, còn ngươi thì sao?”
“Ta?”
Thiên Nhạc khẽ nói: “Đi theo Vũ Hoàng. Ta là Văn Vương nhất mạch, Liệp Thiên Các vốn là Giám Thiên Các, nay Văn Vương nhất mạch truyền thừa ở trên người Vũ Hoàng, ta tự nhiên phải đi theo.”
Trọng Minh gật đầu, rồi lại có chút khó chịu, tinh thần sa sút: “Ngươi nói… êm đẹp, sao lại thành ra thế này? Hầu gia thật sự vẫn lạc sao? Chúng ta vừa thấy được chút hy vọng… hết thảy sắp biến thành tuyệt vọng rồi!”
Mang theo một nỗi bất đắc dĩ và bi ai khó tả.
Thiên Nhạc nhất thời cũng không biết nói gì.
Hắn cũng không hiểu, vì sao mọi chuyện lại đột nhiên thành ra như vậy.
…
Ngày hôm đó, tin tức bắt đầu lan truyền khắp Nhân Cảnh.
Bách chiến bách thắng Vũ Hoàng, mang theo vô số cường giả lên Thượng Giới, nhưng lại chiến bại, tổn thất nặng nề.
Nay, đời thứ chín Nhân Chủ Bách Chiến sắp trở về.
Vũ Hoàng lựa chọn rút lui, muốn rút về Tử Linh Giới Vực, muốn Đông Sơn tái khởi. Hắn và Bách Chiến đã định trước không thể hợp tác, không thể cộng sự. Tô Vũ xem thường Bách Chiến vốn chẳng phải chuyện lạ, không ít người đều biết điều đó.
Giờ đây, một bộ phận Thượng Cổ Hầu còn sống, lựa chọn ủng hộ Bách Chiến phục hồi. Tô Vũ thực lực đại tổn, thọ nguyên không còn nhiều, lựa chọn rời khỏi Nhân Cảnh, nhường lại giang sơn. Trong lúc nhất thời, sóng gió nổi lên ngút trời!
…
Đại Minh Phủ.
Chốn nhân gian ồn ào náo nhiệt, những người kể chuyện không ngừng truyền bá tin tức. Một vị kể chuyện gia giọng đầy cảm xúc: “Chư vị nghe đây! Phủ chủ đã hạ lệnh, phàm ai nguyện ý đi theo Vũ Hoàng, trong vòng mười ngày phải tề tựu tại Tinh Lạc sơn! Ly biệt quê hương… Ai, chuyến đi này, e rằng cả đời khó mà trở lại cố thổ!”
Đám đông xôn xao bàn tán: “Nghe nói Bách Chiến vương đối với nhân tộc cũng coi như chiếu cố, không biết sau khi hắn ta trở về, có đối đãi tử tế với chúng ta không?”
“Lần này phải đi Tử Linh giới… Nghe nói nơi đó chẳng khác gì địa phủ, quanh năm không thấy mặt trời, đừng nói hưởng thụ, đến cả ăn uống cũng là một vấn đề lớn. Ta nghe nói, đến bên đó chỉ có thể ăn thịt thối xác chết…”
“Không thể nào?” Một người kinh hãi hỏi.
“Thật đó!” Người kia khẳng định.
“Nhà ta sát vách, thằng con của lão Vương đầu đang tòng quân, nghe nó kể lần trước có giao chiến với Tử Linh tộc… Trời ạ, bọn chúng toàn uống máu ăn thịt thối!”
“Thảm đến vậy cơ à?”
“Thảm y như lời!”
“Vũ Hoàng sao lại bại trận chứ? Ai, thế là xong, mất hết cả vạn giới… Chúng ta vừa mới đánh chiếm được chư thiên vạn giới, ta còn định dẫn nương tử đi du ngoạn khắp nơi, giờ thì hết cả rồi?”
“Các ngươi bảo cái Bách Chiến vương kia có lợi hại bằng Vũ Hoàng không? Nghe nói mấy ngàn năm trước hắn cũng từng đại bại một trận, chết không biết bao nhiêu cường giả…”
“…”
Tiếng nghị luận râm ran.
Đi hay ở, câu hỏi này đã dấy lên một làn sóng tranh cãi sôi nổi trong toàn bộ Nhân Cảnh.
Đối với Bách Chiến, mọi người còn quá xa lạ.
Đối với Tô Vũ, mọi người ít nhiều cũng đã quen biết, ít nhất cũng biết vị tân chủ này đã dẫn dắt bọn hắn lên đến đỉnh cao nhân sinh, khiến vạn giới thần phục!
Đương nhiên, giờ thì đã chiến bại.
Tử Linh giới vực… Nếu vẫn còn ở Nhân Cảnh, mọi người vẫn nguyện ý ủng hộ Tô Vũ. Dù sao cho dù bại trận, Tô Vũ vẫn còn chút nhân tâm. Chủ yếu là do bọn hắn không hiểu rõ về Bách Chiến.
Có điều, nếu phải đến Tử Linh giới vực, thật sự là sinh tử cách biệt, điều này khiến vô số người chùn bước.
Chuyện này… thực không thể tùy tùng a!
Dân gian, quân đội, các đại học phủ, các đại gia tộc, giờ phút này đều đang bàn luận, đang thương lượng, đang lựa chọn.
Mà ở khắp nơi, Chu Thiên Đạo và những người khác đang nhanh chóng thu thập hết thảy tài nguyên. Lương thực và đồ uống thì cứ để lại, một chút vật tư cơ bản cũng không cần để ý. Nhưng những bí cảnh, những tài nguyên cao cấp vừa cướp đoạt được, thì tuyệt đối không để lại cho Bách Chiến một mống.
Bách Chiến cũng không thể trắng tay được, nhiều năm như vậy, dù hắn bị phong ấn, nhưng dưới trướng hắn đâu phải không có ai.
…
Toàn bộ Nhân Cảnh, đều rung chuyển dữ dội!
Nhưng Tô Vũ, hắn giờ khắc này, nào còn tâm trí đâu mà quản những chuyện đó.
Hắn hiện tại, dẫn theo mấy người đã đến Thiên Uyên giới. Quân số ít ỏi, chỉ có Tô Vũ, Hồng Mông, Phì Cầu, Mệnh Hoàng, Thông Thiên Hầu, vỏn vẹn vài người bọn hắn.
Mệnh Hoàng vừa đặt chân lên mảnh đất này, không khỏi thổn thức: “Năm xưa, Thiên Uyên nhất mạch làm phản, cũng giống như nhân tộc bây giờ, kỳ thực chẳng tính là phản bội. Chỉ là bất đồng về lý niệm, khiến chúng ta mỗi người một ngả!”
Thật giống nhân tộc hiện tại!
Tô Vũ, có phần giống Thiên Uyên tộc năm nào, mang theo vài người, lựa chọn trốn vào Tử Linh giới vực.
Tô Vũ cười nhạt: “Bản tọa nào muốn trở thành Thiên Uyên tộc!”
Nói xong, hắn nhìn quanh bốn phía. Cảnh tượng hoang tàn khắp nơi, nơi này chẳng những bị Đại Chu Vương bọn hắn đánh cho tan tác, mà khi đó, còn có hàng loạt Tử Linh tràn vào, dẫn đến quy tắc trừng phạt bùng nổ. Toàn bộ Thiên Uyên giới, cơ hồ bị quy tắc trừng phạt quét sạch một lượt.
Thật sự là diệt tộc!
Thiên Uyên giới rộng lớn như vậy, giờ phút này, ngay cả một chút sinh khí cũng không còn, khắp nơi chỉ thấy đổ nát thê lương.
Ở nơi xa xôi, mơ hồ còn có một số tử khí thẩm thấu về phía bên này.
Mệnh Hoàng cũng nhìn về phía xa xăm: “Tìm được hạch tâm Giới Vực của Thiên Uyên giới, rồi dung nhập giới này vào Tử Linh giới vực là được! Tương đương với việc mở ra một tiểu thế giới trong Tử Linh giới, giống như chư thiên vạn giới vậy!”
Tô Vũ gật đầu, vạn giới cũng như thế, ban đầu vốn không có tiểu giới, sau này có người khai phá tiểu giới, mới có vạn giới.
“Khai giới không khó!”
Tô Vũ gật gù: “Thật ra chỉ cần có chiến lực Hợp Đạo, là có thể kiến tạo, mở ra Giới Vực. Chẳng qua mạnh yếu khác nhau thôi! Thiên Uyên giới vốn đã mạnh mẽ, không cần chúng ta tự mình khai giới. Mấu chốt là, sau khi dung nhập nó, làm sao ngăn cản tử khí xâm nhập.”
Đây mới là chỗ khó!
Mệnh Hoàng cười nói: “Cái này…cần đến thạch hóa chi thuật! Năm đó, thạch hóa chi thuật của Cung Vương rất hiệu quả trong việc ngăn cản tử khí, ngươi nhìn những kẻ trấn thủ kia thì biết, mười vạn năm cũng không bị xâm nhập…”
Tô Vũ hơi ngẩn ra, thạch hóa chi thuật!
Đúng a!
Hơn nữa… Bản tọa hiện tại dường như đang nắm giữ một kẻ biết thạch hóa chi thuật, Kỳ Dung!
Ngụy Đạo Thiên Vương, dù sao cũng là Thiên Vương!
Không cần mười vạn năm, vài trăm năm có được không?
Không được thì vài chục năm thì sao?
“Ở ngoài Giới Vực, toàn bộ Giới Vực đều bị hóa đá một tầng…”
Tô Vũ lẩm bẩm, Mệnh Hoàng lắc đầu: “Không cần thiết, chỉ cần hóa đá những chỗ yếu kém là được rồi. Thiên Uyên giới không yếu, Giới Bích cũng có năng lực chống cự, không phải chỗ nào cũng có tử khí tràn vào!”
Tô Vũ gật đầu, dù sao, nếu có thể hóa đá toàn bộ thì tốt nhất!
Kỳ Dung!
Đối với đạo hóa đá, Tô Vũ không am hiểu, nghĩ đến đây, hắn lập tức triệu hồi Kỳ Dung ra.
Mệnh Hoàng khóe miệng giật giật!
Đi mẹ nhà ngươi!
Ngươi chẳng phải nói, thủ hạ ngươi đánh xong rồi sao?
Cái này… Đây là Thiên Vương a?
Ta thao ngươi!
Đại lừa gạt!
Tô Vũ giải thích: “Ta nhặt được trên đường, Kỳ Dung Kỳ Vương phi, ngươi biết chứ?”
“Kỳ Vương phi?”
Vô Mệnh hơi ngẩn ra, nhìn Kỳ Dung ngày càng đầy đặn, mơ hồ nhận ra chút dấu vết năm xưa, có chút bất ngờ: “Kỳ Vương phi… còn sống?”
“Vô Mệnh?”
Kỳ Dung cũng nhìn thấy Vô Mệnh, mang theo chút kinh ngạc, lại nhìn quanh, có chút kỳ quái: “Nơi này là…”
“Thiên Uyên giới!”
Tô Vũ cười nói: “Trước đó ta bại trận ở Thượng Giới, đang lo lắng mang theo Thiên Uyên giới trốn vào Tử Linh Giới Vực! Nhưng ta lo tử khí xâm nhập Thiên Uyên giới, Kỳ Vương phi, ngươi am hiểu thạch hóa chi thuật, khác biệt với Cung Vương lớn không?”
Trong lòng Kỳ Vương phi trăm mối ngổn ngang, nhưng không hỏi, vội đáp: “Nói trắng ra, khác nhau như hàng thật và hàng giả, nếu Cung Vương ở đây, ta có thể thôn phệ hắn!”
“…”
Khóe miệng Vô Mệnh lại giật, lời này nghe… thật không lọt tai!
Nhưng Kỳ Dung không để ý, nhìn quanh, liếc nhìn sâu bên trong, gật đầu: “Có thể hóa đá, nhưng dù sao ta không phải Quy Tắc Chi Chủ, chống cự không được lâu! Ba năm trăm năm nữa, nhất định phải gia cố một lần!”
Tô Vũ cười: “Vậy thì không thành vấn đề!”
“Kỳ Vương phi, xem ra ta nhặt được đống xương cốt này cũng không vô dụng!”
“Thạch Hóa thuật… quả thật là một thứ không tồi.”
“Vậy thì nghĩ cách kéo nơi này chìm vào Tử Linh giới vực đi! Dung nhập vào đó, phong tỏa cửa ra, dời ba mươi sáu thành tới, trùng kiến nơi này…”
Nói đoạn, Tô Vũ lại tiếp: “À phải, quên nói, nơi này mà chìm vào Tử Linh giới vực, liệu có đoạn tuyệt quan hệ với vạn giới, không còn bị ảnh hưởng bởi Đại Đạo, nên cũng sẽ không còn nhận áp chế lực?”
Tô Vũ nói đến đây thì trầm ngâm: “Có áp chế lực vẫn là không ổn! Dù sao, chưa chắc chỉ có nhất tộc tiến vào, nhân tộc thì không bị ảnh hưởng, còn các tộc khác lại bị áp chế thì không hay!”
“Theo phán đoán sơ bộ, hẳn là sẽ đoạn tuyệt ảnh hưởng. Áp chế lực trong giới vực, kỳ thực liên quan đến giới vực chi chủ, chính là cường giả kiến tạo giới này.”
“Khi chìm vào Tử Linh giới vực, những cường giả năm xưa khai giới kia, những quy tắc do họ tạo ra, hẳn là đều sẽ tiêu tán.”
Mệnh Hoàng gật đầu tán đồng: “Chắc chắn sẽ đoạn tuyệt thôi. Ngươi xem Tử Linh, bất kể chủng tộc nào, ở Tử Linh giới vực đều không phải chịu bất kỳ áp chế nào! Bởi vì toàn bộ Tử Linh giới vực chỉ có một loại Đại Đạo lực lượng…”
Đến đây, hắn ngập ngừng: “Vũ Hoàng, vậy làm sao đảm bảo việc tu luyện của mọi người, đó mới là vấn đề! Dưới Vĩnh Hằng thì có thể dùng nguyên khí tu luyện, trên Vĩnh Hằng vẫn phải cảm ngộ Đại Đạo!”
Tô Vũ cũng nhức đầu, nghĩ ngợi một hồi, mắt chợt lóe lên: “Mở một cái lỗ hổng đi! Học theo Nhân Hoàng, ở Thiên Uyên giới vực, mở những lỗ hổng nhỏ, dẫn dắt một phần thời gian Đại Đạo tới…”
Lời này chẳng khác nào sấm động bên tai!
Hồng Mông cũng không nhịn được hỏi: “Cái này… có ổn không?”
Có làm được không?
Kỳ Dung cũng kinh hãi, chuyện này có thể làm được sao?
Tô Vũ gật đầu: “Tìm được điểm vào thì chắc có thể thao tác! Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ta có thể đánh phá thời gian Trường Hà, ta thấy độ khó không nhỏ!”
Đây chẳng khác nào đào hang trên thời gian Trường Hà.
Khai đạo là khai đạo, mở một nhánh sông nhỏ còn dễ.
Còn đào hang là đào hang, đào hẳn nhánh sông vạn đạo, hai việc khác nhau hoàn toàn.
Tô Vũ xoa cằm: “Hơn nữa, còn phải gia cố cửa hang nữa mới được, bằng không thì, nhỡ đâu ồ ạt tuôn ra thì xong, không khéo nơi này hóa thành hỗn độn mất. Khó đấy, vẫn phải từ từ vuốt phẳng, gia cố, xây dựng một lối đi tạm thời dung nạp lực lượng thời gian Trường Hà mới được… Cái đó mới là khó!”
Mấy người đều hít sâu, nhíu mày.
Đây e rằng là khó khăn lớn nhất để duy trì tu luyện sau khi dung nhập Tử Linh giới!
Còn Tô Vũ, ánh mắt hơi lấp lánh: “Đừng nói, đây thực sự là một biện pháp tu luyện cảm ngộ Đại Đạo hay đấy, thực sự tiếp xúc với lực lượng vạn đạo. Dĩ nhiên, nguy hiểm cũng có! Nhưng ta có Tinh Vũ ấn, hẳn là có thể khống chế được một chút. Hơn nữa, đào lỗ hổng thì không cần học Nhân Hoàng, đào to tướng thế kia, cũng không cần học Tử Linh chi chủ, đào to đùng thế kia!”
Tử Linh chi chủ đào một cái lỗ to bằng cái thớt trên thời gian Trường Hà, Nhân Hoàng thì đào hẳn một cái hồ lớn!
Mà Tô Vũ hắn yêu cầu cũng chẳng cao gì, ta chỉ cần đào một cái động to bằng cái bát là được!
Tạm thời đủ cho bọn ngươi tu luyện!
Trừ phi sau này cường giả xuất hiện nhiều như nấm, thậm chí có cả Quy Tắc Chi Chủ, chứ thật đến lúc đó, lão tử đây còn đánh lại được, việc gì phải lo lắng mấy chuyện này chứ?
“Vạn đạo lực lượng chảy xiết, chúng ta phải từng cái chải vuốt, chỉnh hợp, vững chắc… Đây đích thực là một biện pháp tốt để cảm ngộ Đại Đạo!”
Tô Vũ lẩm bẩm: “Vậy nên, lần này, ta có lẽ sẽ mang theo vài người, cùng ta đồng tâm hiệp lực đào hang!”
“… ”
Mọi người im lặng, ngươi… thật đúng là to gan lớn mật!
Mệnh Hoàng ngập ngừng: “Có thể đào được sao? Thời gian Trường Hà, mọi người cũng đã tiếp xúc qua rồi, dù không thể nhìn thấu rõ ràng như Vũ Hoàng, nhưng chỉ cần lặn xuống đáy sông thôi, đó đã là một nan đề, người bình thường không thể làm được! Hơn nữa, nếu cắt đứt dòng sông, cái cỗ trùng kích lực lượng kia, không phải ai cũng có thể ngăn cản, dù là Hợp Đạo cũng sẽ bị cuốn trôi đến chết!”
Tô Vũ cười đáp: “Ta sẽ dùng Thời Gian Thư và Tinh Vũ Ấn để gia cố, vững chắc trong thời gian ngắn thì vẫn làm được! Chuyện này ta lo liệu, các ngươi chỉ cần làm một việc đơn giản thôi, ta đào hang ở trên, để bọn nó tràn vào, còn các ngươi ở dưới, giúp ta chải vuốt những dòng nước kia, không được để chúng hỗn tạp, nếu không sẽ thành hỗn độn lực!”
Mệnh Hoàng bất chợt thở dài một tiếng: “Đây là muốn ban phát chỗ tốt cho chúng ta sao?”
Chỉ là ở dưới kia, giúp hắn chải vuốt mà thôi!
Bỗng dưng cảm thấy, Tô Vũ này, đôi khi thật là kẻ hào hiệp, trượng nghĩa!
Hắn tự mình đào hang, để cho mọi người ở dưới chải vuốt Đại Đạo, độ nguy hiểm trong đó, khác nhau một trời một vực.
Tô Vũ cười xòa: “Đừng nghĩ nhiều, độ khó vẫn rất lớn đấy! Vạn đạo chải vuốt dâng lên, không phải chuyện đơn giản! Hơn nữa, chắc chắn cần một vị cường giả đến chấp chưởng, chưởng khống, Lam Thiên là thích hợp nhất…”
Nói xong, Tô Vũ vung tay, một tiểu nữ đồng xuất hiện, khí tức mỏng manh, mang theo vài phần u oán, nhìn Tô Vũ mà than thở: “Vũ Hoàng ca ca, xong rồi, đời em tàn!”
Mệnh Hoàng chỉ muốn ôm trán!
Thảo!
Lam Thiên ư?
Quả nhiên, ta biết ngay lời của Tô Vũ chỉ là gió thoảng mây bay!
Đây gọi là treo thưởng sao?
Dù sao… nàng ta yếu đuối thật, phân thân này, có lẽ chỉ có sức mạnh của Nhật Nguyệt, nhưng mà, còn sống nổi không đây?
Tô Vũ cười: “Bớt lảm nhảm đi, cho ngươi cơ hội khôi phục đấy! Ta muốn đào một cái động trong Thời Gian Trường Hà, ngươi ở dưới đó tiếp nhận, có thể nuốt riêng một chút vạn đạo lực lượng, cường hóa Thương Sinh đạo của ngươi, như vậy, ngươi có lẽ sẽ khôi phục nhanh chóng!”
Nói đến đây, Tô Vũ lại nói: “Ta sẽ nghĩ cách lôi Lão Vạn ra, hắn chưởng Nhân đạo, thất tình lục dục, nếu có thể nhân cơ hội này chải vuốt lại Nhân đạo của mình, cảm ngộ vạn đạo, có lẽ cũng có thể khôi phục nhanh chóng…”
“… ”
Mệnh Hoàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như mặt nước.
Kỳ thật trong lòng hắn đang nhen nhóm ý định hỏi một câu, rốt cuộc thì kẻ nào mới thực sự “tạch” rồi?
Chớ nói là không ai “bay màu”, ta biết, chắc chắn có không ít kẻ vong mạng, ta chỉ muốn biết, số lượng “tạch” thật sự là bao nhiêu thôi!
Trong khi đó, Tô Vũ lại xoa cằm suy ngẫm: “Đừng nói nữa, nếu ta đào một cái hang, đục một cái lỗ lớn, để mọi người cùng nhau đến chải vuốt dòng chảy vạn đạo lực lượng, có lẽ, mọi người đều có thể thừa cơ khôi phục chút ít. Hơn nữa, còn có thể cảm ngộ Đại Đạo, trong tình huống mất đi thân thể, không đi cảm ngộ Nhục Thân đạo, mà là chân chính trên ý nghĩa cảm ngộ đạo thuộc về chính mình… Cứ như vậy, ngược lại là chuyện tốt, có thể vứt bỏ sự quấy nhiễu của Nhục Thân đạo đối với mọi người!”
Bởi vì Nhục Thân đạo, ảnh hưởng quá lớn.
Đại Tần Vương cũng vậy, Đại Hạ Vương cũng thế, những người này nói là tu thương pháp, đao pháp, cuối cùng, đều sẽ quay trở về con đường Nhục Thân đạo. Hiện tại không có thân thể, không còn ảnh hưởng của thân thể, có lẽ lại là chuyện tốt!
Đương nhiên, người bình thường không thể làm được loại chuyện này, vì để dễ dàng ngộ đạo hơn, mà đem nhục thân của mình cho nổ tung, thân thể mà bao nhiêu người tu luyện vô số tuế nguyệt, nói nổ là nổ, ai mà cam tâm?
Chỉ có kẻ tâm thần mới làm vậy thôi!
Nếu không thu hoạch được gì, chẳng phải là thiệt thòi đến thổ huyết hay sao?
Lam Thiên hì hì cười nói: “Đào hang ư? Thú vị đấy, ta cũng muốn đi đào!”
“Ngươi đào cái rắm!”
Tô Vũ tức giận quát: “Thực lực của ngươi bây giờ, xuống dưới bị nước sông cuốn trôi, ngươi liền ngỏm củ tỏi ngay!”
Tô Vũ thì khác, hắn có dị bảo hộ thân, vẫn còn hy vọng lặn xuống, ngăn dòng sông lại, đào một phen. Những người khác, dù cho là Thiên Tôn, không có những bảo vật đó, xuống dưới, e rằng chỉ một lát sau sẽ bị cuốn chết!
Tô Vũ mắng Lam Thiên một câu, rất nhanh, lại cười tủm tỉm nói: “Nói như vậy, lần này nếu chải vuốt thuận lợi, mọi người đối với Đại Đạo cảm ngộ, hẳn là đều sẽ có một ít tăng lên về bản chất! Sau đó, những ai chưa từng bước vào Đại Đạo, lại đi cảm ngộ Đại Đạo đồ, có lẽ cũng sẽ có một ít tiến bộ trên con đường lớn!”
“Chỉ có một điểm…”
Tô Vũ nhíu mày: “Thân thể không dễ khôi phục, không phải là không thể khôi phục, mà là khó có thể khôi phục lại trạng thái như trước! Những cường giả mạnh mẽ, dù cho không đi theo Nhục Thân đạo, thân thể cũng không hề yếu, đó là vật dẫn của lực lượng! Thế nhưng, thân thể khôi phục, cần Nhục Thân đạo quy tắc chi lực bổ sung…”
Tô Vũ bỗng nhiên mắng: “Thằng cháu Bách Chiến kia, chiếm đoạt Nhục Thân đạo, kể từ đó, lực lượng mà chúng ta có thể dẫn dắt đến thân thể, kỳ thật không nhiều, nếu như vậy, việc chữa trị sẽ trở nên khó khăn hơn! Bằng không, thân thể kỳ thật cũng dễ tu bổ thôi!”
Một bên, Mệnh Hoàng không nhịn được, thấp giọng nói: “Nghe ý tứ của Vũ Hoàng… Mọi người chẳng qua chỉ là thân thể ngã xuống, mà Ý Chí hải… Đều vẫn còn?”
Tô Vũ nhìn về phía hắn, nheo mắt cười nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ta cảm thấy cái rắm!
Ta cảm thấy, có khả năng thật sự không một ai chết cả.
Thảo!
“Không phải người!”
Trong lòng ta chợt dậy sóng. Trước đó, ta còn tưởng rằng mình phán đoán đúng, rằng sau những chuyện thảm khốc này, sau khi ta đã giết hại vô số sinh linh, ta sẽ phải trả giá bằng cái chết. Ai ngờ… ta vẫn còn sống?
Lẽ nào, vạn tộc và cả Bách Chiến Vương đều bị ngươi, Tô Vũ, đùa bỡn trong lòng bàn tay?
Mệnh Hoàng trong lòng ngổn ngang trăm mối suy nghĩ, nhưng ngay khoảnh khắc sau, Tô Vũ vung tay lên, xung quanh bỗng xuất hiện vô số chùm sáng rực rỡ.
Đó là… Ý Chí Hải!
Rất nhanh, từng đạo hư ảnh chập chờn hiện ra. Bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ vẻ bất đắc dĩ và bi ai.
“Xong rồi!”
“Đều thành Ý Chí Hải cả rồi!”
“Đây là đâu vậy?”
“Ha hả, may quá, mọi người đều còn sống cả.”
Trong đám hư ảnh, Định Quân Hầu có vẻ buồn bực, cất giọng trầm trọng: “Vũ Hoàng, những người khác… đâu cả rồi?”
Hắn không thấy nhiều người!
Không thấy Vạn Thiên Thánh, không thấy những thượng cổ hầu, cường giả thời thượng cổ. Hắn chỉ thấy được lác đác vài người, như Anh Vũ, Hỏa Vân Hầu, còn Ám Ảnh, Vân Thủy, kể cả bốn vị sau này, đều không thấy bóng dáng.
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”
Ánh mắt Định Quân Hầu thoáng vẻ thống khổ, hư ảnh có chút lay động, “Ta…”
Tô Vũ thản nhiên nói: “Được rồi, phần lớn hẳn là còn sống. Bất quá, hình như có người đã chết. Ám Ảnh có lẽ đã không qua khỏi, cụ thể ta cũng không rõ. Bách Chiến có lẽ còn cơ hội cứu người.”
Định Quân Hầu im lặng không nói gì.
Bên cạnh, Lam Thiên ngạc nhiên nhìn Tô Vũ: “Ngươi cũng biết việc này?”
Hắn còn là người vừa mới biết!
Tô Vũ cười nhạt: “Dù ta không biết, chẳng lẽ nhiều năm như vậy rồi, ngươi không đoán ra được chút gì sao? Định Quân Hầu tuy có phần ngay thẳng, nhưng không có nghĩa là hắn là kẻ ngốc. Nếu hắn thực sự là kẻ ngốc, thì đã chết từ lâu rồi. Ngươi nghĩ xem, bao nhiêu người đã ngã xuống, mà hắn vẫn còn sống?”
Tô Vũ cười khẩy: “Cái tên Thiên Diệt kia, nhìn thì lỗ mãng, nhưng lại tinh minh như quỷ, huống chi là Định Quân Hầu!”
Phía bên kia, hư ảnh Thiên Diệt ngơ ngác nhìn quanh, lẩm bẩm: “Vậy ta thì sao?”
Ngươi nghĩ ta có thèm chấp lời ngươi không hả?
Không thể nào có chuyện như vậy!
Định Quân hầu, hư ảnh khẽ rung động, một hồi lâu sau, có chút mệt mỏi nói: “Ta… chỉ là có chút suy đoán, bởi vì Bách Chiến vương… thật không dễ dàng bị người hố như vậy… Trước kia, chúng ta bách chiến bách thắng!”
Đúng vậy, bách chiến bách thắng, dù cho có hy sinh, cũng chỉ là những cường giả Minh tộc.
Kết quả, một lần chôn vùi tất cả!
Còn nữa, trước kia, những cường giả chịu chết kia đều là dòng chính của Bách Chiến. Một số việc, dù gì cũng có thể nhìn thấu một hai, nhất là sau sáu ngàn năm, bọn hắn ít nhiều cũng đoán ra được, dù lúc trước không hề hay biết.
Tô Vũ thản nhiên nói: “Nói vậy, kế hoạch ngươi không biết?”
Định Quân hầu xấu hổ: “Không biết.”
“Ha ha!”
Tiếng cười châm biếm, Định Quân hầu nghe hiểu!
Định Quân hầu bất đắc dĩ: “Ta khi đó thực lực còn yếu, mà lại… tính ta thẳng thắn, có lẽ Bách Chiến vương cảm thấy, nói cho ta biết, ta… ta sẽ tiết lộ bí mật, hoặc vô tình làm lộ?”
Dứt lời, hắn lại có chút mong chờ nói: “Vũ Hoàng bệ hạ, hôm nay ngươi có thể ngụy trang cho chúng ta giả chết, vậy ngày xưa… những đạo hữu, những đồng liêu kia, là chết thật hay giả chết?”
Tô Vũ có khả năng ngụy trang cho bọn hắn giả chết, vậy Bách Chiến thì sao?
Chuyện này, hắn không rõ lắm.
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Không rõ, chết thì chắc chắn có một nhóm! Nếu ta là Bách Chiến, kẻ không nghe lời, không phục tùng, ta mặc kệ sống chết của chúng, chết thì chết, không thể không có một ai chết thật, như vậy quá bất thường!”
Một bên, Hỏa Vân hầu hư ảnh trầm giọng nói: “Phải chết một nhóm. Nếu ta nhớ không lầm, những người chết trận sau này, phần lớn là chết thật, còn những người vì ‘Đạo’ mà chết trước đó, đại khái còn sống! Bởi vì sau này Bách Chiến vương bị phong ấn, không đủ thời gian bố cục cứu người… Dĩ nhiên, có thể có người âm thầm nhặt xác.”
Tô Vũ ngạc nhiên: “Ngươi cũng không biết?”
Không đến mức chứ?
Hắn cảm thấy Hỏa Vân hầu có thể biết kế hoạch.
Mà Hỏa Vân hầu thở dài, lắc đầu: “Ta là dòng chính của Nhạc Vương, ta hiệu trung với Nhạc Vương đại nhân, cũng không đi Nhục Thân đạo, có lẽ vẫn có chút ngăn cách…”
“Vớ vẩn!”
Tô Vũ bật cười: “Vân Thủy, Ám Ảnh bọn họ cũng không đi Nhục Thân đạo, cũng không phải dòng chính Đấu Vương! Chỉ có thể nói, các ngươi, lúc trước hiệu trung Bách Chiến, cũng không quá trung thành! Các ngươi… không biết nói gì hơn.”
Những người này không biết kế hoạch của Bách Chiến, chỉ có thể nói, bọn hắn không hoàn toàn trung thành với Bách Chiến.
Kẻ trung thành với Bách Chiến, theo Tô Vũ thấy, đều phải biết tình hình.
Hỏa Vân Hầu nghe vậy cũng không biện giải nửa lời.
“Có lẽ vậy!”
Hoàn toàn trung thành ư?
Đôi khi, mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Càng là kẻ ngay thẳng, càng khó mà từ bỏ ân chủ đời trước, nhanh chóng chuyển sang trung thành với ân chủ kế tiếp.
Định Quân Hầu hay Hỏa Vân Hầu, ai mà chẳng có ân chủ của riêng mình, đâu dễ dàng gì mà phò tá kẻ khác.
Tô Vũ liếc nhìn Đại Chu Vương vẫn luôn im lặng nãy giờ, cũng không nói thêm gì.
Nhanh chóng, hắn đem kế hoạch của mình nói ra một lượt:
“Thân thể khó mà khôi phục lại như cũ trong chốc lát, nhưng có thể cảm ngộ Đại Đạo, tốt hơn là tiếp cận Đại Đạo. Cho dù thân thể không thể khôi phục như trước, cũng có thể hồi phục được phần nào. Thêm vào đó, nếu Đại Đạo quy tắc chi lực mạnh mẽ hơn, chiến lực chưa chắc đã kém hơn trước kia!”
“Sau đó lại khôi phục thân thể, thực lực của các ngươi, có lẽ đều có thể tiến bộ hơn một chút!”
Trong đám người, Anh Vũ Tướng Quân bỗng nhiên lên tiếng: “Vân Thủy… Ả ta lừa ta, phải không?”
Tô Vũ cười đáp: “Sao lại gọi là lừa gạt? Người ta ngưỡng mộ Văn Vương là thật, xem thường Bách Chiến có lẽ cũng là thật, sau này bị Bách Chiến thu phục thì thôi, sao có thể gọi là lừa gạt? Huống chi… Bị lừa thì đã sao, ngươi còn có thể làm gì?”
“…”
Anh Vũ Tướng Quân hậm hực vô cùng, không nói thêm lời nào.
Đại Minh Vương vội vàng hỏi: “Vậy còn Vạn Thiên Thánh đâu?”
Thật sự đã chết rồi sao?
“Vạn Thự Trưởng… Ta vẫn phải đến Trường Hà Thời Gian một chuyến xem sao!”
Đối thủ của Vạn Thiên Thánh là Thiên Tôn, không dễ dàng gì mà Ý Chí Hải có thể trốn thoát, mà làm giả cũng khó, bởi vì khi đó, Nguyệt Hạo bọn họ đều đang theo dõi, đại chiến đến hồi kết trước mắt.
Cho nên, Vạn Thiên Thánh, là thật sự bị đánh tan.
Thế nhưng Lão Vạn đã có chuẩn bị, tại Đại Đạo của mình lưu lại một vài thứ, hẳn là có khả năng moi chúng trở về.
Tô Vũ không nói thêm gì nữa, nhanh chóng nói: “Ta đi trước moi Vạn Thự Trưởng trở về, sau đó ta nghĩ cách mở ra một lỗ hổng, đem Thiên Uyên Giới Vực dung nhập vào Tử Linh Giới, tất cả mọi người cùng cảm ngộ Đại Đạo, chải chuốt Đại Đạo. Lần này, là cơ hội! Không phá thì không xây được, phá rồi lại lập! Trong những ngày bình thường, thân thể còn cản trở việc các ngươi xem Đạo, hậu kỳ ta sẽ nghĩ cách để thân thể các ngươi khôi phục… Không được, giết chết Bách Chiến, chiếm lấy Nhục Thân Đạo của hắn!”
Tô Vũ nở nụ cười rạng rỡ.
Một bên, Kỳ Dung bỗng nhiên trầm giọng nói: “Tô Nhân Chủ…”
“Ta không phải Nhân Chủ!”
Tô Vũ khẽ cười nhạt, cất giọng: “Cứ gọi thẳng tên ta đi!”
“Tô… Được thôi, bọn hắn gọi thế nào, ta cũng gọi theo vậy.”
Kỳ Dung rất nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, mở lời: “Vũ Hoàng, thân thể khôi phục, cũng đâu nhất thiết phải đi theo Nhục Thân đạo của Nhân tộc. Vạn đạo quy nhất, Nhục Thân đạo, kỳ thực đâu chỉ có con đường của Nhân tộc! Ta thấy hai vị này, hình như đang đi theo một Đại Đạo thân thể khác…”
Nàng vừa nói vừa chỉ về phía Đại Tần Vương và Đại Hạ Vương, ánh mắt vô cùng tinh tường, dù sao cả hai hiện tại đều không có thân thể.
“Con đường này, ta nghĩ, có lẽ có thể chia nhỏ ra một chút, mọi người cùng nhau tu luyện, khôi phục một phần lực lượng thân thể… Đâu nhất thiết phải dung hợp đạo, mà là tước đoạt lực lượng thân thể từ đó…”
Nàng đề nghị: “Đại Đạo trong thiên hạ, như ta đã từng nói, đồng tông đồng loại, cuối cùng vẫn là có khả năng dung hợp…”
Lời này vừa thốt ra, Đại Chu Vương nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên nhìn về phía Kỳ Dung, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi là Kỳ Vương phi?”
Kỳ Dung nhìn lại, khẽ nhíu mày.
Đại Chu Vương nói nhỏ: “Quả nhiên Kỳ Vương phi đã đạt tới cảnh giới cứu Thiên Nhân! Đồng tông đồng loại có thể dung hợp, Vũ Hoàng chắc hẳn cũng đã chứng kiến, không phải Nhục Thân đạo của Nhân tộc, kỳ thực cũng là Nhục Thân đạo, chỉ là năm xưa bị người cải tạo cho phù hợp hơn với một chủng tộc nào đó! Đại Tần Vương bọn họ tu luyện Hoang Thiên Thú chi đạo, cũng là một loại Nhục Thân đạo, có thể tách một phần lực lượng nhục thân ra… Thế nhưng nếu vậy, con đường này sẽ suy yếu, Lão Tần và Lão Hạ, có lẽ lại phải đổi hướng tu luyện!”
Tô Vũ xoa cằm, cười nói: “Cái này… Có vẻ cũng không phải là không được, ta thấy hai vị này, đi Nhục Thân đạo quả thực quá chậm, chi bằng vẫn là đi Đao đạo cùng Thương đạo đi, đâu nhất thiết phải đi theo Hạ Long Võ bọn họ, đi con đường khác cũng được! Đi theo Đao Thương chi đạo nào cũng như nhau, bởi vì mục đích cuối cùng, là đồng đạo hợp nhất!”
Đương nhiên, đó là chuyện sau này.
Giờ phút này, Đại Tần Vương buồn bã nói: “Cũng tốt, ta cũng cảm thấy mình không quá hợp với Nhục Thân đạo, ta và Lão Hạ, vẫn là thích hợp với Đao Thương chi đạo hơn!”
Rất tốt!
Những gì Hoang Thiên Thú đã nói trước đây, cũng không tính là lãng phí, ít nhất hiện tại có thể cho mọi người chia nhau ăn hết!
Cùng nhau khôi phục thân thể!
Như vậy, mọi người khôi phục thực lực sẽ nhanh hơn, còn tổn thất cái gì… Có lẽ chẳng tổn thất gì cả, chỉ là tổn thất những kẻ không đủ tin tưởng.
Tô Vũ cười nói: “Vậy thì hành động thôi! Tốc chiến tốc thắng, an tâm tu luyện, cứ để bọn chúng đánh tới! Cả đám đều muốn làm rùa đen rút đầu, chúng ta cũng giả vờ một thời gian, chờ thực lực tích lũy đủ rồi, chúng ta tự do tự tại, còn sợ ai?”
Còn Tô Vũ, hắn cũng muốn cân nhắc chuyện khai đạo!
Bút đạo, cũng vậy!
Tô Vũ kỳ thực không quá muốn dung hợp bút đạo, dĩ nhiên, nếu cơ hội đến, có thể nắm lấy lực lượng bút đạo, thậm chí cướp đoạt toàn bộ, không, không cần cướp đoạt, vốn dĩ nó là của ta mà!
Ta trực tiếp tách toàn bộ lực lượng bút đạo ra, dung nhập vào Văn Minh Chí của ta, thì sao?
Văn Vương còn dám cắn ta?
Hắn cũng không cần, truyền thừa cho ta, chẳng phải là của ta sao?
“Haizz!”
Nghĩ đến đây, Tô Vũ xoa xoa cằm, gật gù: “Có lý! Xem ra, chuyện này vẫn là phải do ta định đoạt mới được!”
Từ Văn Vương bút đạo, chuyển hóa thành Tô Vũ bút đạo, vậy mới phải lẽ!