Chương 715: Lục đại Hợp Đạo đủ vào cuộc | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025
“Nhân chủ, hiện giờ nên đi tìm Hỏa Vân Hầu hay Trấn Nam Hầu?”
Một đoàn hai người, nay đã biến thành bốn người.
Vân Thủy Hầu cùng Anh Vũ tướng quân đều không mang theo thủ hạ, mà lệnh cho bọn chúng tiếp tục ẩn nấp. Dù sao, hiện tại còn chưa biết phải đợi ở chỗ Tô Vũ này bao lâu, có lẽ vài ngày nữa lại phải trốn chạy cũng nên.
Anh Vũ tướng quân vừa dứt lời, Vân Thủy Hầu liền nhu nhược chen ngang: “Vân Thủy thiếp thân lại hiếu kỳ, Nhân chủ từ đâu mà đến Thượng giới?”
Tô Vũ cười đáp: “Lối đi của Truyền Hỏa Giả.”
Vân Thủy Hầu thấy hắn không nói rõ địa chỉ cụ thể, liền cười cười, cũng không truy hỏi thêm, vẫn là dáng vẻ nhu nhược như vậy.
Tô Vũ truyền âm cho Đại Chu Vương: “Để mắt tới Vân Thủy Hầu kia cho ta! Loại nữ nhân nhu nhược này, một khi tàn nhẫn lên, so với ai cũng ác độc hơn!”
“Vũ Hoàng làm sao biết được?”
“Trong sách có ghi rõ!”
Tô Vũ khinh bỉ, ngươi tưởng ta chưa từng đọc sách sao?
Ta, Tô Vũ, chính là thật sự đọc sách đến vạn quyển! Anh Vũ tướng quân loại này còn dễ đối phó một chút, còn Vân Thủy Hầu, theo ta thấy, khó chơi hơn nhiều.
Nghe thử câu hỏi vừa rồi xem, từ đâu đến Thượng giới?
Ta có thể nói là từ Táng Hồn Sơn đến sao?
Rõ ràng là dò hỏi vị trí cụ thể, ta có thể nói thật sao?
“Nàng ta và Bách Chiến quan hệ không tốt lắm sao?”
Tô Vũ lại hỏi một câu, Đại Chu Vương truyền âm đáp: “Bình thường thôi, cũng không đến mức không tốt.”
Tô Vũ gật đầu, chủ động mở miệng: “Anh Vũ tướng quân, ta nghe ý trong lời ngươi, Bách Chiến Vương cùng nữ nhân nào đó dây dưa không dứt, ngươi còn khuyên can hắn?”
Nghe lời này, Anh Vũ tướng quân hừ lạnh một tiếng: “Còn có thể là ai, Nguyệt La cái thứ hoa hòe loè loẹt kia!”
Đại Chu Vương hơi nhíu mày, lên tiếng: “Ngươi nói Nguyệt La? Nguyệt La và Bách Chiến Vương, không có quá nhiều dây dưa mà?”
“Ngươi biết cái gì!”
Anh Vũ tướng quân khinh thường: “Các ngươi đám đàn ông, biết cái gì! Bách Chiến cùng Nguyệt La đã sớm cấu kết với nhau! Ta còn tận mắt chứng kiến, khi đó ta đã khuyên hắn, Nguyệt La nữ nhân này xinh đẹp quá mức, tốt nhất đừng dây vào, còn không bằng Vân Thủy Hầu…”
Vân Thủy Hầu mặt vẫn tươi cười nhu hòa, liếc nhìn nàng một cái.
Anh Vũ tướng quân ho nhẹ một tiếng, vội nói: “Kết quả Bách Chiến cái tên ngốc đó, coi lời ta như gió thoảng bên tai, không thèm để ý! Nguyệt La là ai? Ả trước kia đã mập mờ với vài tên thiên tài võ giả, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, coi chúng ta là lũ ngốc sao? Nhìn không ra tâm tư của ả? Cuối cùng dụ được Bách Chiến, Bách Chiến khi đó thiên phú mạnh nhất, kết quả bị Nguyệt La quyến rũ, ta vừa nhìn đã biết Bách Chiến sớm muộn cũng gặp xui xẻo!”
(Mã hậu pháo! – Một nước cờ đi sau, nhưng lại rất lợi hại)
Đại Chu vương thầm rủa một tiếng trong lòng, nhưng rất nhanh gượng cười: “Nguyệt La… Trẫm nhớ không lầm thì Nguyệt La không tham gia trận chiến cuối cùng mà? Thực lực của nàng đâu có mạnh đến vậy…”
“Hừ!”
Anh Vũ tướng quân cười lạnh một tiếng, “Không tham chiến? Đúng là không tham chiến! Trận chiến cuối cùng, Bách Chiến vì bảo vệ ả, chắc chắn đã giấu ả vào trong binh khí của mình! Sợ vạn tộc giao chiến, dư ba làm tổn thương đến Nguyệt La. Con tiện nhân Nguyệt La kia nếu không muốn chết, không muốn cùng Bách Chiến bị phong ấn, vậy thì… chính là do Nguyệt La hãm hại!”
“Dù ta chưa từng trải qua trăm trận chiến, nhưng nói Bách Chiến là phế vật hoàn toàn thì cũng không đúng!”
Anh Vũ tướng quân thành thật nói, “Thực lực của hắn thật sự rất mạnh, ba năm chuẩn vương đụng phải hắn, tám chín phần mười sẽ bị giết! Trận chiến cuối cùng, Bách Chiến dẫn theo sáu bảy vị chuẩn vương, hơn mười vị đỉnh cấp Hợp Đạo… Dù không thắng được, nhưng lẽ nào một mống cũng không giết được rồi bị phong ấn?”
Anh Vũ tướng quân nói xong, trầm giọng tiếp: “Kết quả các ngươi đều thấy rồi, trận chiến cuối cùng, Bách Chiến cứ thế lặng lẽ biến mất! Một chút động tĩnh cũng không có! Nếu nói Bách Chiến phản bội, thì hắn đã phải ra mặt vây giết chúng ta rồi, như vậy thì hắn sống không nổi đâu! Bách Chiến lại bị phong ấn, phản bội thì chắc là không đến mức, nhưng nhất định là trong lúc không hề phòng bị đã bị người ta tính kế!”
“Ngoài Nguyệt La ra, ta nghĩ không ra còn ai khác!”
Anh Vũ tướng quân lắc đầu: “Chắc chắn là Nguyệt La! Bách Chiến đối với ả không hề đề phòng, thậm chí còn giấu ả vào trong binh khí của mình, hoặc không phải binh khí, mà là một không gian chứa trong một kiện binh khí độc lập… Cất giữ bên mình, Nguyệt La chỉ cần có vấn đề, Bách Chiến chắc chắn bị hố!”
Đại Chu vương sắc mặt biến đổi, rất lâu sau, thở dài một tiếng: “Nếu đúng là như vậy… thì việc hắn dễ dàng bị phong ấn cũng có thể hiểu được!”
Mang theo bên mình một vị cường giả, ẩn giấu cường giả nhất mạch Ngục Vương.
Không hề có chút phòng bị nào!
Một khi đối phương phản bội, vậy thì chắc chắn bị hãm hại.
Nếu không, vạn tộc dù mạnh hơn, muốn phong ấn Bách Chiến, không chết hai ba vị chuẩn vương là khó.
Mà Tô Vũ, chỉ lẳng lặng nghe, không hề chen lời.
Thật thú vị!
Nguyệt La!
Cường giả nhất mạch Ngục Vương sao?
Nếu đúng là vậy, thì kẻ có thể phong ấn Bách Chiến, chắc chắn không phải hạng tầm thường, thực lực e rằng không hề yếu, lại còn có thể che giấu thực lực trước mặt Bách Chiến, quả không đơn giản.
Nguyệt La, Tử Yên…
Tô Vũ nghĩ đến bản thân, bỗng dưng muốn bật cười, ta hiện tại cũng mang theo một nữ nhân nhất mạch Ngục Vương bên mình, hơn nữa còn rất mạnh, thực lực Thiên Vương.
Xem ra, cũng không khác Bách Chiến là bao.
Đương nhiên, Bách Chiến là mang theo để bảo vệ, Tô Vũ là mang theo để tùy thời làm bom.
Nếu Tây Vương phi không bị phong ấn, mà ẩn mình trong Văn Minh Chí, đến thời khắc quan trọng, dù Tô Vũ có chiến lực Thiên Vương, giằng co với cường địch, cũng rất dễ dàng bị Thiên Vương kia giết chết.
“Thua không oan!”
Tô Vũ thầm nhủ trong lòng. Bách Chiến thua trận này tuyệt không oan uổng, hắn đường đường là một đại tướng, trước mắt lại mang theo một nữ nhân làm tùy tùng bảo hộ, không hố hắn thì hố ai!
Nguyệt La!
Cái tên này, Tô Vũ ghi nhớ kỹ, có lẽ có thể tìm cơ hội hỏi thăm Tây Vương Phi.
Có lẽ ả ta còn là thân thích của Tây Vương Phi cũng nên!
Trên đường đi, Vân Thủy Hầu không nói một lời.
Tô Vũ cũng không nhiều lời, ngay cả Đại Chu Vương vốn ít nói, hôm nay cũng trở nên hoạt bát, cùng Anh Vũ tướng quân hàn huyên, chủ yếu là thăm dò tình hình. Tô Vũ hỏi không tiện, Đại Chu Vương cũng không ngại hỏi giúp một vài chuyện.
Sáu ngàn năm ở Thượng giới, rất nhiều tình báo đã sớm lỗi thời.
…
Càng bay càng cao, cuối cùng cũng đến gần Thần Hỏa Sơn.
Anh Vũ tướng quân lúc này mới lên tiếng, suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: “Hỏa Vân Hầu tính tình nóng nảy, thực lực mạnh mẽ, so với chúng ta còn mạnh hơn một chút.”
Anh Vũ tướng quân, chiến lực tam đẳng Hợp Đạo.
Vân Thủy Hầu, tam đẳng đỉnh phong, thậm chí gần đạt đến nhị đẳng.
Những Hầu còn sống sót này, ai nấy đều không đơn giản.
Cho dù là Định Quân Hầu, cũng có chiến lực tam đẳng Hợp Đạo.
Mà Hỏa Vân Hầu, có lẽ đã gần đạt đến nhị đẳng đỉnh phong, khó khăn lắm mới chạm ngưỡng cường giả Thiên Vương.
“Trấn Nam Hầu, Hỏa Vân Hầu thực lực đều rất mạnh, trước đây Dân Sơn Hầu là chân chính chuẩn vương cảnh, đáng tiếc đã vẫn lạc. Ngoại trừ Dân Sơn Hầu, Trấn Nam Hầu và Hỏa Vân Hầu ai mạnh hơn, hiện tại khó mà nói.”
“Ám Ảnh Hầu thần bí nhất, cũng gần đạt đến chiến lực Hợp Đạo đỉnh phong…”
Tính ra trong sáu vị Hợp Đạo, Định Quân Hầu và Anh Vũ tướng quân thực lực tương đương, Ám Ảnh Hầu và Vân Thủy Hầu thực lực tương đương, còn lại hai vị mạnh hơn một bậc.
Tô Vũ khẽ gật đầu.
Số người còn sống sót không nhiều, nhưng đều là tinh nhuệ.
Tại Thần Hỏa Sơn này, Hỏa Vân Hầu hẳn là có khả năng chiến Thiên Vương.
Khi đến gần Thần Hỏa Sơn, Thiên Môn trong mắt Tô Vũ hiển hiện, hắn nhìn về phía Thần Hỏa Sơn. Bên trong Thần Hỏa Sơn, núi lửa quá nhiều, hỏa chi lực cường thịnh, Tô Vũ lần lượt quét qua, tiếp tục tiến lên.
Vân Thủy hầu có chút không quen, Tô Vũ vừa định mở lời, nàng đã yếu đuối đáp: “Thiếp thân đi theo một lát cũng không sao.”
Thật khéo hiểu lòng người!
Nhưng Tô Vũ lại chẳng thích kiểu này!
Phải, hắn không thích loại người dễ đoán ý như vậy. Hắn thích những kẻ khó lường, như Anh Vũ tướng quân chẳng hạn, ít nói, trầm mặc, khó mà thân cận.
Vân Thủy hầu lúc này đâu biết Tô Vũ đang nghĩ gì.
Nàng cũng lặng lẽ quan sát Tô Vũ, vị Nhân Chủ hạ giới này, khiến nàng mơ hồ có chút cảm giác quen thuộc, phảng phất thấy lại hình ảnh Văn Vương năm xưa. Nhưng nàng cũng tinh tế nhận ra, nhìn kỹ thì lại chẳng giống chút nào, chỉ là một cảm giác thoáng qua mà thôi.
Giờ khắc này, Tô Vũ truyền âm: “Đại Chu vương, chúng ta liên thủ, có nắm chắc bắt giữ Hỏa Vân hầu không?”
“Khó!”
Đại Chu vương đáp lời: “Tại Thần Hỏa sơn này, độ khó rất cao! Đối phương gần đạt chiến lực Thiên Vương, chúng ta muốn bắt hắn… cầm cự thì không thành vấn đề!”
“Lam Thiên tùy thời có thể đến.”
Tô Vũ truyền âm: “Phân thân hắn ở đây, chủ thân có thể tùy thời giáng lâm.”
Đại Chu vương hít sâu một hơi, “Ta đi, còn có thể thế này sao?”
Thảo nào Tô Vũ nhất định mang theo phân thân của Lam Thiên.
“Thêm Lam Thiên, nếu Vân Thủy và Uy Hùng không quấy rối, bắt giữ đối phương không thành vấn đề.”
Tô Vũ vừa dứt lời, bỗng nhiên nhìn về một hướng.
Cùng lúc đó, trên một ngọn núi lửa, Ám Ảnh hầu cũng cảm nhận được động tĩnh, có người đang nhìn trộm hắn.
Tô Vũ lúc này, cũng không còn che giấu gì nữa.
Nơi này, ngoài Ám Ảnh hầu ra, không còn ai khác.
Ám Ảnh hầu trong lòng hơi kinh ngạc, “Sao hắn lại đến đây?”
Trước đó Tô Vũ bảo hắn liên hệ các vị Hầu khác, hắn nghĩ ngay đến Hỏa Vân hầu, nên hẹn hắn gặp mặt ở đây, chỉ là đối phương vẫn chưa xuất hiện.
Cảm nhận được khí tức của Tô Vũ, Ám Ảnh hầu chần chờ một chút, rồi nhanh chóng bay ra khỏi núi lửa, thân thể hóa thành bóng đen.
Một lát sau, Ám Ảnh hầu hiện thân, hơi ngạc nhiên.
Vân Thủy và Uy Hùng cũng ở đây!
Hắn đứng cách xa một khoảng, trầm giọng nói: “Vô Danh đạo hữu!”
Tô Vũ nhìn về phía Ám Ảnh hầu, khẽ cười, “Ngươi ở đây chờ Hỏa Vân hầu?”
“Đúng vậy.”
“Hiệu suất của ngươi thật chậm chạp.”
“…”
Không thể phản bác.
Tô Vũ đã sai khiến hắn liên hệ những người khác, mà bản thân hắn đến giờ vẫn còn quanh quẩn ở Thần Hỏa sơn. Bên kia Tô Vũ, hai vị Hợp Đạo cảnh giới đã sớm đi theo hắn rồi.
Thế này mới gọi là hiệu suất!
Có lẽ, hắn làm việc không được to gan bằng Tô Vũ, dám xông pha khắp nơi. Hắn luôn chú trọng cẩn trọng, cũng chính vì vậy, mới có thể ung dung tồn tại đến ngày hôm nay.
Thời gian Tô Vũ xuất hiện đến giờ thật ra cũng không lâu, chưa đến hai ngày.
Mà bên cạnh hắn đã có hai vị Hợp Đạo đi theo.
Ám Ảnh hầu bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Ta lo lắng dẫn tới sự chú ý, nên phải cẩn thận một chút.”
Còn một điều nữa, hắn không biết cụ thể vị trí ẩn náu của các vị hầu khác.
Chỉ biết đại khái vị trí, nên việc liên hệ gặp chút khó khăn.
Nói xong, hắn hỏi: “Đạo hữu đến đây… là tìm Hỏa Vân hầu?”
Tô Vũ khẽ gật đầu: “Ngươi đi gặp Hỏa Vân hầu, nói cho hắn biết, hắn nợ ta một cái mạng. Bản thân hắn có lẽ không biết, nhưng ngươi chắc chắn biết! Ngoài ra ta không muốn nói nhiều, hắn cần phải vì ta hiệu mệnh ba năm. Đi đi!”
Ám Ảnh hầu trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: “Vô Danh đạo hữu nếu muốn thu phục Hỏa Vân hầu, ta cảm thấy… có lẽ nên dùng thủ đoạn hòa hoãn một chút… Thi ân cầu báo…”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Chính là thi ân cầu báo! Ta không cần hắn thần phục ta. Người ta nói Hỏa Vân hầu tính tình nóng nảy, nóng nảy cũng không sao, người tính tình nóng nảy thường thẳng thắn! Nếu tính tình nóng như lửa, mà lại không ngay thẳng… Ta cần loại người đó để làm gì?”
Lời này không có gì sai.
Vân Thủy hầu và Anh Vũ tướng quân giờ phút này cũng có chút bất ngờ, vị này… cảm giác không giống trước đây.
Anh Vũ tướng quân giờ phút này cũng nhìn về phía Ám Ảnh hầu, hỏi: “Các ngươi đã gặp mặt?”
Nàng cảnh giác nói: “Ám Ảnh hầu, ngươi thuộc phe nào?”
Phe nào chứ?
Ám Ảnh hầu trong lòng thầm oán, liền nghe Anh Vũ tướng quân cất giọng: “Nhân chủ muốn cùng Bách Chiến tranh đoạt vị trí Nhân Tộc Chi Chủ, ngươi chọn đứng về bên nào?”
“Nhân chủ?”
Ám Ảnh hầu khẽ giật mình, ánh mắt hướng về Tô Vũ. Trước đó, Tô Vũ chưa từng tiết lộ thân phận với hắn, nhưng giờ phút này lại thay đổi chủ ý, Ám Ảnh hầu… đừng hòng trốn thoát!
Thế nên, Tô Vũ cũng không để ý việc lộ thân phận, thấy Ám Ảnh hầu nhìn sang, liền cười nhạt nói: “Ta là Nhân Tộc Chi Chủ của hạ giới, Ám Ảnh hầu thấy bất ngờ lắm sao?”
Ám Ảnh hầu trong lòng chấn động.
Nhân chủ!
Đúng là nhảm nhí, ta đương nhiên bất ngờ rồi!
Bất quá, hắn biết nhiều hơn đám Oai Hùng, vị này… không dễ chọc, nói trở mặt là trở mặt ngay!
Hơn nữa tâm cơ thâm trầm, dưới trướng lại có không ít cường giả.
Càng là tồn tại đã khai Thiên Môn!
Thiên Môn… Nhân chủ… Giờ phút này, Ám Ảnh hầu cũng đã bình tĩnh lại, nhân chủ khai Thiên Môn, dường như mọi chuyện liền có thể lý giải.
Ám Ảnh hầu cẩn thận nói: “Thật là có chút bất ngờ, Ám Ảnh đã gặp Nhân chủ! Trước kia không biết thân phận Nhân chủ, có chút lãnh đạm.”
Tô Vũ khẽ cười nói: “Khách khí rồi! Đi thôi, Hỏa Vân hầu đang ở dưới ngọn núi lửa thứ bảy, ngươi đi gặp hắn, nói với hắn rằng, hắn nợ ta một cái mạng, phải theo ta ba năm, chỉ vậy thôi.”
“Vậy… nếu hắn không đồng ý thì sao?”
Ám Ảnh hầu chần chờ một chút, Tô Vũ bình tĩnh nói: “Vong ân phụ nghĩa, nợ mạng không trả, ngươi cảm thấy nên xử lý thế nào?”
Ám Ảnh hầu trong lòng run lên, Ý chí lực khẽ hướng bốn phía dò xét một chút.
Hắn muốn biết, cái tên có vô số phân thân kia, có đến đây không.
Nếu hắn đến… vị này khai Thiên Môn, Hỏa Vân hầu có thể trốn tránh khỏi vạn tộc, nhưng lại khó thoát khỏi hắn. Một khi vị kia đến, thêm vài vị ở đây nữa, Hỏa Vân hầu mà không nghe lời, e rằng phải chết!
Hơn nữa, hắn biết rõ, Định Quân hầu ban đầu cũng bị tóm đi!
Về sau, ngoan ngoãn làm việc cho vị này.
Vị này, đâu phải hạng thiện nam tín nữ gì!
Ám Ảnh hầu thầm nghĩ, có chút nặng nề, “Được, ta sẽ đi gặp Hỏa Vân hầu!”
“Xin mời!”
“Đâu dám, lẽ ra phải thế!”
Ám Ảnh hầu lập tức hóa thành một làn khói đen tan biến.
Anh Vũ tướng quân có chút kinh ngạc, nhìn Tô Vũ hỏi: “Ngươi quen hắn sao? Tên này âm trầm khó dò, hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy.”
Tô Vũ mỉm cười đáp: “Hắn chưa biết ta có ý định phản đối Bách Chiến, nên nể mặt ta một chút. Nếu hắn biết, e rằng sẽ không khách khí với ta đâu.”
“Cũng phải!”
Anh Vũ tướng quân gật đầu, vẻ mặt oai hùng: “Bọn gia hỏa này, đầu óc toàn cơ bắp, biết ngươi có ý định phản đối chắc chắn sẽ trở mặt ngay. Mà này…ngươi nói cứu được Hỏa Vân, là do chuyện ngươi đối phó Long tộc trước đây sao?”
Tô Vũ cười gật đầu: “Không sai, ta dẫn người chém giết cường giả Long tộc, thế cục bế tắc bên kia mới được giải trừ. Hỏa Vân hầu thiếu ta một cái mạng, chẳng phải sao?”
“Đúng vậy!”
Anh Vũ tướng quân gật đầu, điều này không sai vào đâu được.
…
Cùng thời khắc đó.
Dưới đáy một ngọn núi lửa.
Hỏa Vân hầu giật mình kinh hãi, Ám Ảnh lại bay thẳng đến chỗ hắn!
Sao lại thế này?
Ta ẩn mình kỹ càng như vậy, Ám Ảnh làm sao biết được?
Hay chỉ là đi ngang qua?
Hắn vẫn luôn quan sát Ám Ảnh, lo lắng có điều chẳng lành. Thêm vào đó, vừa rồi Ám Ảnh hình như đã nói chuyện với ai đó bên ngoài, hắn càng thêm bất an. Giờ phút này, Ám Ảnh lại hướng thẳng đến nơi này, Hỏa Vân hầu vô cùng cảnh giác, không dám khinh suất.
Ám Ảnh hầu cũng biết Hỏa Vân hầu nhất định sẽ nghi hoặc cảnh giác. Lúc này, hắn dừng lại bên ngoài ngọn núi lửa, nhìn vào bên trong.
Cường giả Khai Thiên Môn nói Hỏa Vân hầu ở đây, chắc chắn là ở đây.
Hắn không hề nghi ngờ hay suy đoán gì thêm, trầm giọng nói: “Hỏa Vân, không cần khẩn trương, nghe ta nói! Ngươi bị vây khốn ở đây là vì có người tập kích Long tộc, đánh giết Huyết Long hầu cùng sáu vị Hợp Đạo, vạn tộc chấn động, ngươi mới được giải vây!”
“Hiện tại, người kia bảo ta đến nói với ngươi, ngươi nợ hắn một cái mạng, không biết ngươi có nhận hay không!”
Dưới đáy núi lửa âm ỉ…
Hỏa Vân Hầu cau mày.
Thiếu người một cái mạng? Đối phương đánh giết sáu vị Hợp Đạo của Long tộc, bao gồm cả một tôn Chuẩn Vương?
Thật hay giả đây?
Bất quá, chuyện này có thể giải thích vì sao đám Đoạn Huyết Hầu lại vội vã rút lui. Nếu đúng là như vậy, vậy thì không thành vấn đề.
“Hỏa Vân, ta biết ngươi ở đây. Đừng suy nghĩ nhiều! Nếu thực sự muốn đối phó ngươi, thực sự có quan hệ với vạn tộc, chỉ cần biết rõ vị trí cụ thể của ngươi, ba tôn Chuẩn Vương thừa sức dễ dàng đánh chết ngươi, chẳng tốn chút sức nào! Ngươi ở đây mạnh hơn nữa, cũng chỉ có thể so sánh với Chuẩn Vương. Át chủ bài lớn nhất của ngươi là không ai biết rõ ngươi ẩn náu ở đâu!”
“Giờ phút này, Định Quân, Vân Thủy, Uy Dũng đều đã đầu nhập vào vị kia. Vị kia sai ta đến hỏi ngươi, ngươi thiếu hắn một cái mạng, hắn muốn ngươi vì hắn hiệu mệnh ba năm, ngươi có bằng lòng không?”
Bên trong lòng núi lửa…
Hỏa Vân Hầu xác định, vị trí của mình đã bại lộ. Thêm vào đó, nghe được tên của mấy vị khác, hắn khẽ nhíu mày. Bỗng nhiên, hắn hiện thân bên ngoài núi lửa, nhìn về phía Ám Ảnh Hầu ở phía xa, trầm giọng hỏi: “Vì hắn hiệu mệnh? Hắn là ai? Những lời ngươi nói, có phải là sự thật?”
Ám Ảnh Hầu nhìn Hỏa Vân Hầu, gật đầu: “Tất cả đều là sự thật! Hôm đó ta còn định đi gặp Định Quân, hy vọng bọn họ có thể đến cứu ngươi. Sau đó, vị kia dẫn người đánh úp Long tộc, đám Đoạn Huyết Hầu vì ứng phó nguy cơ, không thể không rút lui khỏi đây!”
“Hắn là ai?”
“Nhân Chủ đời này!”
“Nhân Chủ?”
Hỏa Vân Hầu cười khẩy: “Ngươi nói đùa gì vậy, đâu còn có Nhân Chủ…”
“Từ Hạ Giới đến!”
Nụ cười của Hỏa Vân Hầu chợt tắt. Thực ra Ám Ảnh Hầu không hề nghe Tô Vũ nói về xuất thân từ Hạ Giới, nhưng hắn đã đoán được.
Đám người kia, đều đến từ Hạ Giới!
Nhân Chủ, Chuẩn Vương, Định Quân Hầu đầu nhập…
Những người kia, chắc chắn đến từ Hạ Giới!
Hắn vội vàng nói: “Vị kia từ Hạ Giới đến, hiện tại, ba vị kia đều đã đi theo hắn! Giờ phút này, người đã ở bên ngoài Thần Hỏa Sơn, hắn muốn ngươi vì hắn hiệu mệnh ba năm, báo đáp ân cứu mạng, ngươi có nguyện ý không?”
Hỏa Vân Hầu có chút xao động: “Ba năm? Ba năm có ích gì! Hắn từ Hạ Giới đến, Hạ Giới… Hạ Giới còn có cường giả Nhân tộc sao?”
“Có!”
Hỏa Vân Hầu nóng nảy mất bình tĩnh: “Mạnh đến mức nào?”
“Xem ra ta có lẽ mạnh hơn một chút, nhưng chưa đạt tới Chuẩn Vương.”
Hỏa Vân Hầu nghe xong thất vọng vô cùng, chưa tới Chuẩn Vương!
“Vậy hắn làm sao giết được Huyết Long Hầu?”
“Dưới trướng hắn có cường giả Chuẩn Vương.”
“Hạ giới còn có Chuẩn Vương?”
“Là do thủy triều này sinh ra.”
Hỏa Vân Hầu giật mình, “Thủy triều này sinh ra Chuẩn Vương, ngươi nói Nhân Chủ lại không phải Chuẩn Vương, ngươi đang nói đùa sao? Nhân Chủ cho dù có, cũng phải là cường giả Chuẩn Vương kia chứ?”
“Cái này ta không rõ, có lẽ Định Quân rõ hơn một chút.”
“Định Quân ở đâu?”
Ám Ảnh Hầu lắc đầu: “Không biết, không đến. Ta chỉ thấy Vân Thủy cùng Oai Hùng, cùng với Chu Thiên Sinh năm đó. Vĩnh Hằng kia, giờ chắc là Hợp Đạo đỉnh phong, không biết có che giấu thực lực không.”
Ám Ảnh Hầu trong nháy mắt nhận ra Đại Chu Vương. Thân phận Thượng Cổ của Đại Chu Vương không ai biết rõ, nhưng thân phận trước thủy triều và hiện tại không khác biệt nhiều.
Hỏa Vân Hầu nhíu mày: “Hắn nói muốn ta hiệu mệnh cho hắn ba năm? Còn nói gì khác không?”
“Không có!”
Ám Ảnh Hầu lắc đầu: “Vị này… làm việc quỷ bí, suy nghĩ gì ta cũng không rõ, chỉ gặp qua một lần thôi! Gặp mặt một canh giờ, Long tộc liền diệt vong, làm việc quả quyết, ngày đó ta cũng kinh hãi.”
Hỏa Vân Hầu nhíu mày: “Lời ngươi nói, hình như còn có ẩn ý.”
Ám Ảnh Hầu im lặng một hồi rồi mở miệng: “Xem như vậy đi. Hôm đó gặp mặt, dù không nói nhiều, nhưng người này cho ta cảm giác… duy ngã độc tôn, bá đạo vô cùng, khiến ta nghĩ đến vài người, vài việc. Việc hắn muốn làm, nhất định phải làm, làm không được… ngươi sẽ không còn giá trị tồn tại!”
Hỏa Vân Hầu chấn động trong lòng, sắc mặt biến ảo: “Ý gì? Nếu ta không hiệu mệnh cho hắn, hắn sẽ giết ta sao?”
“Có lẽ vậy!”
Ám Ảnh Hầu nhìn hắn: “Khả năng rất lớn. Định Quân ngươi cũng biết, không phải người có tính tình tốt. Có lẽ vì thế, lần trước ta gặp Định Quân, hắn cực kỳ cung kính với vị kia. Hơn nữa, hôm trước ta mới gặp người của hắn, vị cường giả Chuẩn Vương kia, vừa sai ta đi thông báo các ngươi gặp mặt… Trong chớp mắt, Vân Thủy và Oai Hùng xuất hiện bên cạnh hắn. Rõ ràng, đã có biến cố xảy ra, vị này cần chúng ta tùy tùng hiệu lực, hoặc là… không muốn cản đường hắn!”
Ám Ảnh Hầu hít sâu một hơi: “Hai ngày, Vân Thủy và Oai Hùng đều rời núi, thần phục. Hai ngày, ta tìm cũng không thấy họ… Hỏa Vân, ngươi hiểu ý ta chứ?”
“Hiểu.”
Ánh mắt Hỏa Vân Hầu biến ảo: “Ý ngươi là, hắn tùy thời có thể phát hiện ra ta, tùy thời có thể giết ta, phải không?”
“Đúng.”
Hỏa Vân hầu cau mày, giọng đầy vẻ bất mãn: “Hắn là nhân tộc, ta cũng là nhân tộc, hắn có là đương đại nhân chủ, ta đây chẳng lẽ không phải thượng cổ lão hầu gia hay sao?”
Ám Ảnh hầu nhìn hắn, chậm rãi đáp: “Ngươi thiếu hắn một cái mạng!”
“Không chỉ ngươi,” Ám Ảnh hầu tiếp lời, “Những người dưới trướng ngươi, đều nhờ có hắn mới sống sót đến giờ. Bây giờ hắn muốn ngươi đền mạng, ngươi có bằng lòng không?”
Hỏa Vân hầu có chút nóng nảy, “Ta còn lạ gì cái tên đó! Lại còn chẳng thèm nói lấy một lời khách sáo? Ta dù sao cũng là tiền bối lão thành, mở miệng ra là muốn ta vì hắn hiệu mệnh, không nghe lời thì giết, có ý tứ gì chứ?”
Hắn chỉ cảm thấy vị nhân chủ mới nhậm chức này hình như không tôn trọng mình chút nào!
Đến một câu khách sáo cũng không có!
Vừa đến liền sai Ám Ảnh đến uy hiếp hắn, khiến hắn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Ám Ảnh hầu khẽ nói: “Tình hình hạ giới thế nào, ngươi hẳn cũng rõ. Hắn có thể từ hạ giới giết ngược lên… Thật ra ta không cần nói nhiều, ngươi hẳn là cũng cảm nhận được điều gì đó rồi mới phải.”
Hỏa Vân hầu nhíu mày, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Vậy ý của ngươi là, ta nên vì hắn hiệu mệnh ba năm?”
“Tự ngươi quyết định.”
Hỏa Vân hầu lẩm bẩm, ta quyết định cái rắm ấy!
Một lúc lâu sau, hắn có chút đau đầu nói: “Cứ cảm thấy chẳng có chuyện gì tốt lành… Sớm biết vậy, ta thà để Đoạn Huyết hầu đến vây quét ta còn hơn! Thôi được rồi, ba năm đúng không, ba năm… Xem ra cũng không quá dài! Vậy được, ta sẽ an bài ổn thỏa rồi tự mình đến đó. Đại gia, cái tên này cảm giác không dễ ở chung cho lắm.”
Ám Ảnh hầu không nói gì thêm.
Còn Hỏa Vân hầu, rất nhanh đã tan biến.
Hắn không định dẫn theo ai cả, dù sao Thần Hỏa sơn đã bại lộ, có thuộc hạ bên cạnh thì tốt hơn cho việc ẩn náu. Đi theo vị nhân chủ mới kia, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra.
…
Tô Vũ đứng bên ngoài Thần Hỏa sơn chờ đợi gần hai canh giờ.
Lúc này mới thấy Ám Ảnh hầu cùng một vị tráng hán tóc đỏ rực bay về phía bên này.
Vị tráng hán tóc đỏ kia, từ xa đã tỏ vẻ kiêu ngạo, chắp tay hờ hững nói: “Hỏa Vân, bái kiến nhân chủ!”
Hắn chắp tay với Đại Chu vương!
Không biết là cố ý hay thật sự cảm thấy Đại Chu vương là nhân chủ, nhưng có lẽ cố ý thì hơn, dù sao Ám Ảnh cũng đã nhắc đến Đại Chu vương.
Mà Đại Chu vương, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, vẻ mặt dịu lại, cười khẽ nói: “Hỏa Vân hầu nhận nhầm rồi, Chu Thiên Tề này không dám nhận, tại hạ chỉ là kẻ hầu hạ dưới trướng Nhân Hoàng thượng cổ, phụ trách công việc Ám Vệ phiên trực trong hoàng cung, thân phận thấp kém, Hầu gia đừng bái nhầm!”
Lời này vừa thốt ra, vài vị cường giả đều biến sắc.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Đại Chu vương, kể cả Anh Vũ tướng quân. Lúc này, Vân Thủy hầu cũng khẽ giật mình, “Là ngươi! Thảo nào… có chút quen thuộc, ngươi là người của Nhân Hoàng cung?”
Đại Chu vương mỉm cười đáp: “Chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, sao dám sánh vai với chư vị Hầu gia.”
Nhưng sắc mặt mấy người vẫn ngưng trọng như cũ.
Vô danh tiểu tốt ư?
Tể tướng còn phải nể mặt quan thất phẩm trước cửa.
Huống chi đây lại là người của Nhân Hoàng!
Chó của Văn Vương gia còn mạnh hơn cả Thượng Cổ hầu, huống chi là người hầu hạ bên cạnh Nhân Hoàng.
Đây đều là những kẻ thân tín!
Không được Nhân Hoàng tín nhiệm, sao có thể trở thành người hầu hạ bên cạnh ngài.
Mấy người nhìn Đại Chu vương, hắn cười nói: “Chu mỗ khiến chư vị chê cười rồi. Trước đây cũng từng gặp vài vị Hầu gia, chỉ là đang mang trọng trách khác, không dám nói thẳng. Truyền Hỏa Giả nhất mạch, giờ đã là chuyện quá khứ…”
Thở dài một tiếng, Đại Chu vương lắc đầu: “Lúc trước, ta từng khuyên Đan Ngọc và Binh Quật, không nên nhất cử bại lộ toàn bộ Truyền Hỏa Giả, nhưng hai người khăng khăng không nghe, ai, ta cũng vô lực khuyên can, chỉ có thể mặc kệ!”
Hắn cười khổ một tiếng: “Bây giờ, Truyền Hỏa Giả, có lẽ chỉ còn lại một mình ta!”
Ngay lúc này, Hỏa Vân hầu kinh ngạc nói: “Nghe đồn, Truyền Hỏa Giả có Tam Cự Đầu, ba người cùng gánh vác. Đan Ngọc và Binh Quật là thứ hai, ngươi biết bọn họ, còn có thể khuyên nhủ… Ngươi chính là người thứ ba?”
Hắn có chút ngạc nhiên: “Năm đó Bách Chiến vương hỏi về người thứ ba, cả hai người đều không chịu nói, chỉ bảo người thứ ba mới là hạch tâm của bọn họ, là hỏa chủng cuối cùng của Truyền Hỏa Giả… Ngươi chính là người đó?”
Đại Chu vương khẽ cười: “Quá khen ta rồi! Ba người chúng ta đều cùng nhau tiếp nhận Nhân Hoàng chi lệnh, chung sức truyền thừa hỏa chủng thôi! Hạch tâm sao lại là ta?”
Nói xong, hắn lại thở dài: “Đáng tiếc, bao năm nội tình của Truyền Hỏa Giả, tan thành mây khói trong một sớm!”
Hắn nói vậy, nhưng lúc này, mấy vị hầu đều vô cùng ngưng trọng.
Nhân vật trọng yếu thật sự của Truyền Hỏa Giả!
Không phải chuẩn vương cảnh như bọn hắn từng nghĩ.
Không phải chuẩn vương, nhưng lại là nhân vật trọng yếu… Điều này càng không hề tầm thường.
Điều đó chứng tỏ năm đó Nhân Hoàng vô cùng tín nhiệm kẻ này!
“Đan Ngọc và Binh Quật đều là chuẩn vương…”
Ám Ảnh hầu nhẹ giọng nói, Đại Chu vương cười: “Thiên phú của bọn họ mạnh hơn ta nhiều, ta tư chất kém cỏi, phí nhiều năm cũng chỉ khó khăn lắm tiến vào Hợp Đạo đỉnh phong.”
Lời này vừa ra, mấy vị hầu đều lộ vẻ xấu hổ.
“Chẳng lẽ chúng ta không phải vậy sao?”
Huống chi, chưa chắc gì bọn ta đã mạnh hơn ngươi. Ít nhất ở nơi này, e rằng chỉ có Hỏa Vân hầu là có thực lực tương đương, những người khác đều kém một bậc.
Đại Chu vương lập tức thu lại vẻ trần tục, cười nói: “Hỏa Vân hầu nhận lầm người rồi. Ta không phải Nhân chủ, Vũ Hoàng bệ hạ mới là Nhân chủ, tuyệt đối đừng nhận lầm nữa.”
Lời này càng khiến người ta không khỏi suy ngẫm sâu xa.
Tô Vũ cũng liếc nhìn Đại Chu vương.
“Ta biết hắn không đơn giản, hôm nay mới biết, kẻ này lại có thể là truyền hỏa giả, một nhân vật trọng yếu nhất.
Có thể nhẫn nhịn!”
Đây có lẽ là lý do Nhân Hoàng chọn hắn làm hạt nhân. Không có Đại Chu vương, e rằng nhân tộc đã diệt vong trong đợt thủy triều này.
Thực lực, chưa hẳn là quan trọng nhất.
Trong đợt thủy triều này, Đại Chu vương dù có chiến lực Thiên Vương cũng vô dụng. Bại lộ quá sớm, vạn tộc chỉ sợ đã đánh tới rồi.
Mấu chốt là, có thể nhẫn nhịn.
Người bình thường, thật khó mà nhẫn nhịn được.
Hỏa Vân hầu vừa nãy còn có chút kiêu ngạo, giờ phút này, sắc mặt hơi đổi, thái độ cung kính hơn một chút, trầm giọng nói: “Hỏa Vân bái kiến Nhân chủ, đa tạ Nhân chủ ân cứu mạng. Ba năm tới, Nhân chủ có gì phân phó, cứ việc hạ lệnh, ta Hỏa Vân, không phải hạng người vong ân phụ nghĩa!”
Chỉ là báo ân, không nói thần phục.
Rất bình thường!
Tô Vũ cũng không để ý. Ngươi nghe lời là được rồi, những chuyện khác, ta không quan tâm. Ba năm sau, một Hợp Đạo đỉnh phong như ngươi, ta còn chẳng thèm để vào mắt!
Tô Vũ cười, không nói gì, gật đầu.
Chợt, hắn nhìn về phía Ám Ảnh hầu. Ám Ảnh hầu thấy Tô Vũ nhìn mình, đại khái đoán được, Tô Vũ muốn thu phục hết thảy cường giả thượng cổ còn sót lại. Giờ phút này, hắn khẽ nói: “Ám Ảnh nguyện vì Nhân chủ cống sức!”
“Khách khí!”
Tô Vũ cười nói: “Đều là vì nhân tộc cống sức thôi, Nhân chủ chỉ là cái danh xưng mà thôi.”
Đáp lại một câu, Tô Vũ cười nói: “Xem ra, chỉ còn Trấn Nam hầu là chưa rõ tình hình.”
Sáu vị Hợp Đạo, năm vị đã đặt dưới trướng.
Thần phục cũng tốt, tính toán cũng tốt, chờ đợi cũng tốt… Hết thảy đều không đáng kể.
Thà cứ để bọn hắn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, còn hơn tự mình loạn động, hiếu thắng.
Tô Vũ cười nói: “Chư vị cảm thấy, Trấn Nam Hầu kia có chịu nghe lệnh ta không?”
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Ám Ảnh Hầu khẽ nói: “Trấn Nam Hầu dù sao cũng là lão tướng, đại cục hẳn là hiểu rõ, chỉ là…”
Hắn vẫn là sớm chừa đường lui, “Chỉ là Trấn Nam Hầu có chút kiệt ngạo…”
Tô Vũ khẽ cười hỏi: “Kiệt ngạo? Rốt cuộc là kiệt ngạo như thế nào?”
Ám Ảnh Hầu không nói nhiều, Hỏa Vân Hầu bên cạnh xem thường nói: “Tên kia tính tình còn nóng nảy hơn cả ta, lại còn… không quá phục người! Nói khó nghe một chút, Nhân Chủ dùng ân cứu mạng mới khiến ta nguyện ý hiệu lực, nhưng đối với Trấn Nam Hầu, lại không có ân cứu mạng gì cả, hắn chưa chắc đã để ý đến Nhân Chủ. Trong mắt hắn, Nhân Chủ những năm gần đây, cũng chỉ có Bách Chiến Vương!”
Tô Vũ cười gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Dứt lời, hắn cười nói: “Vậy nếu ta muốn bắt hắn lại, vài vị có nguyện ý giúp ta một tay không?”
“Bắt hắn?”
Hỏa Vân Hầu ngẩn người, Anh Vũ Tướng Quân cùng Vân Thủy Hầu cũng hơi sững sờ.
Ám Ảnh Hầu trầm giọng hỏi: “Chỉ là bắt lại… hay là… chém giết?”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Xem tình hình. Nếu hắn chết cũng không chịu nghe lời, chúng ta cũng chưa chắc có thể khống chế được, vậy chỉ có thể chém giết!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy người đều biến đổi.
Hỏa Vân Hầu có chút kích động nói: “Ngươi muốn giết hắn? Chúng ta những người này, ở thượng giới gian nan giãy dụa bao năm, vì nhân tộc truyền thừa…”
Tô Vũ khẽ cười ngắt lời: “Là ta bắt các ngươi phải giãy dụa sao? Là ta gây ra cảnh khốn khó này cho các ngươi sao? Vì sao phải khoe khoang công lao này với ta? Hơn nữa, đây không phải công lao, đây là sỉ nhục, mà sỉ nhục này, cũng không phải do ta mang đến!”
“Các ngươi chôn vùi cục diện tốt đẹp, khiến hạ giới nguy như trứng trên giá, không phải các ngươi nên xấu hổ, có lỗi với hạ giới sao?”
Tô Vũ khẽ cười nói: “Vì sao một sự kiện xấu hổ như vậy, đến miệng các ngươi lại trở thành vinh quang? Tội nhân chân chính là ta sao? Không phải nên trách tội Bách Chiến Vương sao? Ta rất hiếu kỳ, tại sao các ngươi lại nảy sinh một ý nghĩ rằng việc các ngươi ở thượng giới giãy dụa cầu sinh là vì chúng ta?”
Tô Vũ nhìn về phía mấy người, nhẹ giọng cười nói: “Không nói nhiều nữa, vài vị, ta hỏi lại lần nữa, nếu ta muốn bắt Trấn Nam Hầu, vài vị có nguyện ý ra tay không?”
Im lặng chừng năm sáu giây, Tô Vũ cười nói: “Không sao, dù sao cũng là đồng bào một trận, vài vị cũng không quá quen thuộc với ta.”
“Lập tức phản bội đồng bào của mình, ta còn không quá yên tâm đây.”
“Chỉ là… hi vọng đây là lần duy nhất các vị kháng lệnh, không có lần thứ hai!”
Tô Vũ nói một cách bình tĩnh: “Nếu vài vị đã đáp ứng giúp ta, vậy hy vọng có thể nghe theo ta. Ta nói gì, tận lực làm theo, thực sự không làm được thì cứ nói rõ nguyên nhân, ta không mong chư vị tự ý quyết định!”
Mấy người im lặng không nói.
Lúc này, Anh Vũ tướng quân và Vân Thủy hầu đều mang vẻ mặt khác thường.
Vân Thủy hầu nhìn Anh Vũ, ánh mắt như muốn nói: “Đây là cái kẻ ngươi nói hết sức đáng thương, tân chủ nhân thảm hại lắm sao?”
“Đây là cái con rối nhân chủ trong miệng ngươi ư?”
Tô Vũ không để ý đến bọn họ, nhẹ nhàng giơ tay, trên tay như đeo một chiếc vòng trúc. Hắn khẽ cười nói: “Lam Thiên, ngươi nghe thấy rồi chứ? Tạm gác lại chuyện Hỗn Độn Sơn, đến chỗ ta đi. Cái tên Trấn Nam hầu kia, e là phải tự tay bắt lại rồi!”
“Tuân lệnh!”
Một tiếng cười khẽ vang lên, ngay sau đó, hư không bắt đầu gợn sóng.
Tô Vũ chờ đợi trong chốc lát, vòng trúc trên tay hắn tróc ra, dần dần hóa thành hình người. Rất nhanh, bóng người càng lúc càng ngưng tụ.
Một lát sau, Lam Thiên hóa thành một đồng tử, cười nói: “Vũ Hoàng bệ hạ, vậy bây giờ đi bắt hắn chứ?”
“Nên sớm không nên muộn!”
Tô Vũ cười đáp, “Hỗn Độn Sơn vẫn ổn chứ?”
“Vẫn tốt.”
Lam Thiên vừa nói vừa cười: “Ngoài ra, Định Quân hầu đã hành động rồi.”
Tô Vũ khẽ gật đầu.
Hắn liếc nhìn Vân Thủy hầu mấy người, cười nói: “Nếu chư vị không ngại, cứ ở đây chờ ta một lát.”
Ám Ảnh hầu trầm giọng nói: “Hay là chúng ta cùng đi, cũng có thể nói chuyện với Trấn Nam hầu…”
Tô Vũ lại chuẩn bị trực tiếp bắt người!
Cái tư thái này… không giống như là muốn thu phục bình thường.
Tô Vũ cười nói: “Không cần đâu, ta sẽ trở lại nhanh thôi. Yên tâm, nếu thuyết phục được, ta sẽ cố gắng thuyết phục. Chư vị ở đây đừng chạy lung tung, nếu gặp nguy hiểm thì cứ rời đi trước…”
Nói xong, hắn nhìn Lam Thiên, cười nói: “Lam Thiên, cho bọn họ chút đồ vật để liên lạc.”
Lam Thiên cười hắc hắc, trên đầu cái tên đồng tử nhỏ nhắn rút ra vài sợi tóc, cười ha hả nói: “Mấy vị giữ cho kỹ, đừng có chạy lung tung đó nha!”
Mấy người nhíu mày, nhận lấy sợi tóc. Những sợi tóc đó như sợi dây thừng, nhanh chóng quấn quanh cổ tay họ.
“Đi thôi!”
Tô Vũ khẽ cười một tiếng, ba người bọn hắn lập tức biến mất tại chỗ. Thiên Quật Lĩnh ở hướng nam, cũng không quá xa xôi.
…
Đợi Tô Vũ rời đi, Anh Vũ tướng quân chợt lên tiếng: “Ta… Sao ta lại cảm thấy, hắn chẳng có gì đáng thương cả?”
Đáng thương?
Ám Ảnh hầu nhìn nàng, có chút kỳ lạ, “Oai hùng sao lại nói vậy?”
Anh Vũ tướng quân ngập ngừng: “Hắn thực lực còn chưa tới Chuẩn Vương, dưới trướng nghe nói còn có ba vị Chuẩn Vương cảnh cường giả, cái Chu Thiên Sinh kia hình như còn mạnh hơn hắn một chút. Mà lại thân phận hắn tôn quý, là người dưới trướng Nhân Hoàng… Hắn lại còn trẻ, bị người áp chế, không có chút quyền lên tiếng nào, chẳng phải đáng thương sao?”
Cảm giác, hết sức đáng thương ấy chứ.
Nhưng hiện tại, mơ hồ cảm thấy, lại chẳng đáng thương chút nào!
Vì sao vậy?
Cái gã mới đến kia, hình như là Chuẩn Vương cảnh, thế nhưng đối với Tô Vũ này, lại hết sức khách khí a.
Bảo làm gì liền làm cái đó, bảo đi đánh nhau liền đánh nhau, bảo tới thì tới, bảo đi thì đi…
Còn có Chu Thiên Sinh kia, không, bây giờ gọi là Chu Thiên Tề, cũng hết sức nghe lời a.
Trên đường đi, đối với Tô Vũ kia đều hết sức cung kính.
Ám Ảnh hầu có chút cạn lời, hồi lâu sau mới nói: “Đó chỉ là oai hùng suy đoán thôi, ta thấy… Có lẽ cần phải chờ xem, mới biết rõ tình hình cụ thể của giới này như thế nào.”
Mọi người khẽ gật đầu, giờ phút này, bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rất lâu, Hỏa Vân hầu trầm giọng hỏi: “Trấn Nam hầu có chịu hợp tác không?”
“Khó nói lắm.”
…
Cùng lúc đó.
Đại Chu Vương cũng hỏi câu tương tự, Tô Vũ cười đáp: “Mặc kệ hắn, cứ trực tiếp bắt lấy! Trấn áp trước đã! Ta chẳng rảnh đi thuyết phục hắn đâu, cứ trấn áp rồi tính. Vị này nếu như đã phái người dưới trướng đi lôi kéo người, chuẩn bị cứu Bách Chiến… Chuyện nguy hiểm như vậy mà cũng nguyện ý vì Bách Chiến mà làm, ta không hứng thú chậm rãi cảm hóa hắn!”
Tô Vũ vừa cười vừa nói: “Huống chi, sáu vị cường giả thời thượng cổ, ít nhiều cũng phải làm chút ‘giết gà dọa khỉ’, bằng không thì, thật sự cho rằng ta dễ nói chuyện lắm sao. Cái Trấn Nam hầu này… Coi như hắn xui xẻo, có thể thì đừng giết vội, đè ép qua lần này rồi tính!”
Lam Thiên và Đại Chu Vương đều không có ý kiến.
Lam Thiên cười ha ha: “Vậy thì bắt lấy thôi, một kẻ không phải Thiên Vương cường giả, chúng ta hợp sức, trong nháy mắt tóm gọn!”
…
Thiên Quật Lĩnh.
Vạn hang ngàn động, chằng chịt thông nhau, quả là một mê cung tự nhiên.
Lúc này, bên trong một cái hang động khổng lồ, ánh sáng tràn ngập.
Trấn Nam Hầu chắp tay sau lưng, bước đi thong thả, mày kiếm khẽ nhíu.
“Văn Khởi sao còn chưa về? Chẳng lẽ có biến?”
Hắn lo lắng, “Không lẽ đám Thực Thiết Tộc dám giam cầm hắn? Không thể nào!”
Đúng lúc này, ánh mắt hắn chợt lóe. Từ sâu trong động, tiếng bước chân dồn dập vọng lại. Trấn Nam Hầu giật mình, quát khẽ: “Ai?”
“Đại nhân, là ta!”
“Văn Khởi!”
Trấn Nam Hầu khẽ thở phào. Phải rồi, trong vạn hang này, ngoài Văn Khởi ra, ai còn biết ta ở đâu? Dù có tìm, cũng phải mất vài năm trời!
Thiên Quật Lĩnh, hang động vô số, hắn cố ý không tập trung thủ hạ lại một chỗ, sợ bị địch nhất cử tiêu diệt. Quân lính được bố trí rải rác khắp nơi.
Người có thể tìm thẳng đến đây, chỉ có Văn Khởi mà thôi.
Vừa mới còn nhắc, kẻ này đã về.
Trấn Nam Hầu bước ra cửa động, vừa đi vừa hỏi: “Đám Thực Thiết Tộc đã đồng ý chưa? Đã gặp Cự Trúc Hầu rồi chứ?”
Ngoài động, Tô Vũ hóa thân thành Văn Khởi, vội vã tiến đến, đáp: “Đã đáp ứng, cũng đã gặp Cự Trúc Hầu…”
Khi khoảng cách giữa hai người chưa đến trăm mét, Trấn Nam Hầu bỗng khựng lại, trầm giọng: “Văn Khởi, có kẻ theo dõi ngươi?”
“Sao có thể!”
Tô Vũ cười nhạt: “Đại nhân đa nghi rồi!”
Nụ cười ấy lọt vào mắt Trấn Nam Hầu, sắc mặt hắn đại biến, gầm lên: “Ngươi phản ta?”
Hắn vừa định quay đầu bỏ chạy, bỗng nhiên trong lòng kinh hãi, ngoảnh lại, Đại Chu vương đã hiện thân, cười nhạt: “Đừng hòng trốn thoát!”
Trấn Nam hầu sắc mặt đại biến, vội vã xoay người, định luồn vào một hang động khác. Ai ngờ, Lam Thiên đã chắn trước mặt, hì hì cười nói: “Chỗ này… không có đường cho ngươi đâu!”
“Hèn hạ!”
Trấn Nam hầu giận dữ, nhằm thẳng hướng Tô Vũ mà phóng tới!
Đồ hỗn trướng! Hắn bị Văn Khởi phản bội!
Thực lực của Văn Khởi hắn biết rõ mồn một, giờ khắc này, hắn không dám liều lĩnh chạy sang hướng khác, chỉ có thể dốc toàn lực tấn công Tô Vũ.
Giết ngươi, tên phản đồ kia!
Tô Vũ khẽ cười, trong tay đột ngột hiện ra một cây bút: “Ta… không phải Văn Khởi.”
“Văn Khởi còn đang bị giam cầm kia, ngươi vẫn nên xuống dưới bầu bạn hắn đi.”
Một bút vung ra, trong nháy mắt, ngàn vạn chi bút hiện hình, lao thẳng đến đại đạo của Trấn Nam hầu mà đi!
Lam Thiên và Đại Chu vương cũng đồng thời bộc phát sức mạnh, ba đại cường giả liên thủ, cưỡng ép áp chế hắn.
Vô số phân thân của Lam Thiên hóa thành một tấm lưới khổng lồ, chụp xuống!
Đại Chu vương thi triển nhẫn đạo đến mức tận cùng, âm thầm phong bế yết hầu, khiến Trấn Nam hầu không thể thốt ra tiếng!
Tô Vũ càng không chút lưu tình, dốc toàn bộ chiến lực!
Vốn dĩ hắn đã không hề yếu hơn Trấn Nam hầu, huống chi kẻ này giờ phút này còn đang bị áp chế, ngàn vạn chi bút điểm trúng, chớp mắt đã phá tan hết thảy nguyên khiếu của Trấn Nam hầu. Hắn muốn gào thét, muốn bạo nộ.
Trong ánh mắt mang theo một tia không dám tin, kẻ này… là ai?
Không phải Văn Khởi!
Lời còn chưa kịp thốt ra, hắn đã thấy một hòn đá nhỏ bay thẳng đến mình. Chưa hết, Tô Vũ còn bộc phát Nhân Chủ Ấn, khí vận của nhân tộc trong nháy mắt ập xuống, trấn áp hắn!
“Trấn!”
Tô Vũ khẽ quát một tiếng, trấn áp một gã Hầu, lẽ nào còn không đủ?
Ngươi còn chưa phải là Nhân Vương, làm sao có thể chống lại khí vận của nhân tộc?
Sắc mặt Trấn Nam hầu lại lần nữa biến đổi, đây là… cái gì?
Nhân Tộc Chi Chủ?
“Không thể nào!”
“Dù cho… dù cho ta biết hạ giới Nhân Chủ kia, nhân tộc khí vận vốn mỏng manh, nhân tộc hạ giới lại yếu kém, sao có thể trấn áp được bản tôn, Thượng Cổ Hầu đây?”
“Không thể nào!”
“Ầm!”
Mang theo sự kinh hoàng tột độ, cái con dấu kia từ trên trời giáng xuống, trấn áp thẳng lên người hắn, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hắn bị nghiền nát trên mặt đất. Mặt đất nơi đây cứng rắn tựa thần binh, hắn muốn xuyên qua cũng không thể!
“Đừng giãy giụa, ta chỉ trấn áp ngươi, không giết ngươi!”
Tô Vũ lạnh lùng nói: “Ta là Nhân Tộc Chi Chủ, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không giết ngươi. Đừng ép ta phải chém ngươi!”
Trấn Nam Hầu điên cuồng giãy giụa, Tô Vũ cũng không khách khí, vung bút điểm xuống, thân thể hắn không ngừng vỡ vụn, thậm chí tinh huyết cũng bị Tô Vũ rút lấy không ít. Trong chớp mắt, khí tức của hắn đã suy yếu đến cực điểm.
Tô Vũ bĩu môi, cầm bút lớn trong tay, không ngừng khắc họa.
Một lát sau, đại đạo bị phong ấn hoàn toàn.
Tiếp theo, Văn Minh Chí hiển hiện, đem hắn giam vào trong đó, cuối cùng, thánh hóa ấn giáng xuống.
Tô Vũ thở phào một hơi: “Cái Văn Minh Chí này, xem ra không dùng được nữa rồi!”
Trấn áp ba cường giả, Văn Khởi là yếu nhất, hai vị còn lại, một người là Nhị Đẳng Hợp Đạo, một người là Thiên Vương. Nhưng cái Văn Minh Chí này, sau trận chiến này, đã không thể vận dụng được nữa.
“Giải quyết xong, thu dọn tàn cuộc thôi!”
Tô Vũ cười nói: “Kẻ này, vừa nhìn đã biết là kẻ ngu xuẩn, không biết lượng sức! Định Quân Hầu thấy Nhân Chủ Ấn, thấy cả Văn Vương Bút, đều ngoan ngoãn im thin thít, hắn lại dám giãy giụa!”
Đại Chu Vương cười nói: “Đó là do Định Quân Hầu yếu hơn một chút, tên này thực lực mạnh hơn mà thôi.”
Tô Vũ cũng cười, “Kệ hắn! Trấn áp là được! Có Văn Minh Chí và thánh hóa khắc lên, hắn muốn lật trời, khó hơn lên trời!”
Mấy người nhìn nhau, cùng bật cười.
Ba người hợp tác, quả thực thuận buồm xuôi gió.
Một vị Nhị Đẳng Hợp Đạo, không chút giãy giụa, liền bị ba người liên thủ bắt gọn.
“Đi thôi, về thôi!”
Ba người trong nháy mắt biến mất.
…
Chưa đến một canh giờ, Vân Thủy Hầu bọn hắn vẫn còn chờ đợi.
Tô Vũ xuất hiện, mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Trấn áp rồi, lần này hẳn là không còn phiền toái!”
Mấy người trong lòng chấn động!
Trấn áp?
Mới có bao lâu, thời gian đi một chuyến, Trấn Nam Hầu đã bị trấn áp!
Cái này… quả thực không cho người ta cơ hội nói chuyện a!
Rõ ràng, Tô Vũ căn bản không hề có ý định đàm phán, vừa đến đã trực tiếp bắt người, là thế này phải không?
Mấy người lại len lén liếc nhìn Anh Vũ tướng quân, đặc biệt là Vân Thủy Hầu, giờ phút này, nàng cũng không nhịn được muốn mắng thầm, ngươi nói hắn đáng thương, thê thảm lắm, nhưng ta cảm thấy, cái tên này bá đạo đến không thể tưởng tượng nổi!
Trực tiếp tóm cổ Trấn Nam Hầu luôn rồi!