Chương 665: Buông xuống Ngũ Hành giới | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025
Chư Thiên chiến trường.
Trên Tinh Thần hải.
Tô Vũ mặt không chút biểu cảm. Đại Chu vương rất nhanh đã trở về, Thư Linh cùng Trà Thụ cũng theo sát sau đó, phân lập hai bên tả hữu Nhân Chủ. Trà Thụ hóa thành một tiểu nữ đồng, đôi mắt tò mò nhìn Đại Chu vương, thầm nghĩ, “Vị này thật lợi hại!”
Đương nhiên, cũng phải đề phòng hắn một chút.
Vừa rồi Thư Linh đã truyền âm nhắc nhở, phải cẩn thận vị này tập kích Nhân Chủ.
Giờ phút này, Trà Thụ không ngừng dò xét Đại Chu vương, “Hắn là người xấu sao?”
Đại Chu vương không để ý đến hai vị này, tiến đến trước mặt Tô Vũ, khẽ nói: “Thuộc hạ vô năng, không thể bắt lại Giám Thiên hầu, xin Vũ Hoàng thứ tội!”
Tô Vũ thản nhiên đáp: “Không bắt được thì thôi. Bất quá, vì sao lại để mất mảnh vỡ chữ ‘Ghi chép’?”
Đại Chu vương giải thích: “Mảnh vỡ kia đã bị đối phương động tay động chân, thuộc hạ một mực không phát hiện ra! Vừa rồi nhân cơ hội này, liền ném cho hắn, cũng để cho vạn tộc cường giả nhìn thấy, tăng thêm mấy phần nghi kỵ trong lòng bọn chúng. Vũ Hoàng xưa nay không làm chuyện lỗ vốn, dù cho là Giám Thiên hầu, cũng sẽ chột dạ mấy phần…”
Tô Vũ nhìn Đại Chu vương, một lát sau bật cười: “Cũng phải! Bất quá… Lần sau nhớ kỹ phải nói với ta một tiếng trước!”
“Tuân lệnh!”
Đại Chu vương không nói thêm gì, vị Nhân Chủ này tính tình bá đạo, có thể bỏ qua cho hắn như vậy, coi như là không tệ rồi.
Trong lòng hắn có chút hiếu kỳ, Đại Tần vương bọn họ rốt cuộc đã làm những gì?
Bỗng nhiên ra tay với Giám Thiên hầu, rõ ràng chỉ là đánh lạc hướng, không phải mục đích thật sự của Tô Vũ.
Nếu không, với thực lực của Đại Tần vương và Đại Hạ vương, lần này vẫn có hi vọng tập kích chém giết Giám Thiên hầu.
Vạn tộc còn chưa biết, hai vị kia đã tấn cấp.
Kết quả lại không làm!
Đại Tần vương bọn họ biến mất, đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Mà Tô Vũ, liếc nhìn hư không vô tận ngoài Chư Thiên chiến trường. Bên ngoài các đại giới lớn nhỏ, chính là hư không vô tận, không ít cường giả thích đến đó thu thập thiên địa huyền quang, bao gồm cả những ngày tháng Huyền Hoàng khí.
Hư không vô tận, ngoài chiến trường và các đại giới, là một phần khác cấu thành vạn giới, chính là khu vực vắng vẻ hư vô, chiến đấu thường bùng nổ ở nơi này.
Nơi này rộng lớn, trốn tránh truy sát, ẩn giấu hành tung, quả thực là một nơi tốt.
Bất quá, nơi này cũng có biên giới.
Tô Vũ chưa từng đến đó, nhưng hắn biết, đi mãi về phía trước sẽ đến biên giới, nghe nói là khi khai thiên tích địa, không thể mở rộng ra được. Dĩ nhiên, nơi đó cách bọn họ còn rất xa xôi.
Giám Thiên hầu, Đa Bảo và những kẻ như vậy, nếu không có tiểu giới, hoặc là Giới Vực bị phá toái, trong tình huống bình thường, đều sẽ chọn trốn trong hư không vô tận.
Trước kia, tổng bộ Liệp Thiên Các cũng ẩn mình trong hư không vô tận.
Hắn nhìn một hồi, liền phán: “Đại Chu vương, ngươi mau về Nhân Cảnh, truyền lệnh của ta, bảo Đại Minh vương tức tốc đến Hồng Mông cổ thành một chuyến, tìm mọi cách trấn áp dị động Tử Linh Giới Vực!”
Đại Chu vương trầm ngâm, Hồng Mông cổ thành…
Phải rồi, trước nay lão quy đen vẫn bặt vô âm tín.
Nghĩ đến đây, Đại Chu vương đáp nhanh: “Được, ta lập tức trở về…”
Vừa dứt lời, định rời đi, Tô Vũ bỗng chùng giọng: “Xin hỏi một việc, ngươi có biết phụ thân Cấm Thiên vương không?”
Đại Chu vương khựng lại, quay đầu nhìn Tô Vũ, ngẫm nghĩ: “Có lẽ biết, nhưng có phải đúng như ta suy đoán hay không thì chưa chắc. Nhất mạch này không chỉ một người, trước đây ta chưa từng gặp kẻ đó, Hạ Thần đã tru sát đối phương…”
Tô Vũ không nói nhiều, trực tiếp hiện chân dung người kia.
Hắn đã thấy qua trong ký ức của Cấm Thiên vương.
Đại Chu vương nhìn kỹ, khẽ chau mày.
Tô Vũ thản nhiên: “Nhất mạch Ngục Vương đều là phản đồ! Nhưng đó là hiện tại, trước chín lần thủy triều chi biến, nhất mạch Ngục Vương có ra tay không? Hoặc giúp đỡ Nhân tộc chăng?”
Đại Chu vương im lặng hồi lâu rồi lên tiếng: “Người này ta từng gặp, năm xưa… tựa hồ lộ diện, nhưng… không phải nhất mạch Ngục Vương! Tứ cực Nhân Vương, trừ nhất mạch Minh Vương có truyền thừa rõ ràng, ba mạch còn lại từ thượng cổ về sau kỳ thực không rõ ràng lắm!”
Tô Vũ nhíu mày: “Vậy kẻ này khi ấy xuất hiện, dùng thân phận gì?”
“Từ thượng giới xuống.”
Đại Chu vương trầm giọng: “Thượng giới xuống, đi cùng một sứ giả Đệ Cửu thủy triều, thượng giới đâu phải ai cũng Hợp Đạo! Cũng có Vĩnh Hằng, thậm chí yếu hơn, vì thượng giới cũng khai chi tán diệp! Lúc ấy không để ý kẻ này, hắn xuống không lâu thì chết, thời đó, chết một Vĩnh Hằng chẳng là gì…”
Tô Vũ nhíu mày: “Không đúng, ngươi không phải người thượng giới?”
“Không phải.”
Đại Chu vương cười khổ: “Vũ Hoàng, oan cho ta rồi! Ta thật không phải từ thượng giới xuống, người thượng giới, khi thủy triều chi biến kết thúc, nhất định phải rời đi, nếu không sẽ bị trừng phạt! Ta luôn tồn tại ở chư thiên vạn giới, dĩ nhiên, ta quen những kẻ kia, dù sao đánh nhau nhiều lần.”
Hắn không phải từ thượng giới xuống!
Tô Vũ lại nhíu mày: “Không đúng, ngươi nói kẻ này từ thượng giới xuống, còn nói không được ở lại, nếu không sẽ bị trừng phạt, vậy kẻ này tránh trừng phạt thế nào?”
Đại Chu vương giải thích: “Vậy chỉ có thể nói, hắn chưa đến Hợp Đạo, tìm nơi ẩn náu, hoặc khi thượng giới phong bế, hắn trốn sang nơi khác, dù sao người thượng giới, khi chiến trường Chư Thiên phong bế, nhất định phải rời đi.”
Tô Vũ trầm ngâm.
Vậy phụ thân Cấm Thiên vương, còn có Tây Vương phi, đều từ thượng giới xuống, nhưng có lẽ đã trốn vào Tử Linh giới vực trong lúc phong bế.
Tây Vương phi kia quả nhiên lợi hại, lại một mực trốn tránh, không muốn đối đầu trực diện.
Cấm Thiên Vương phụ thân, lại ẩn mình nơi di tích cổ, tránh né thiên đạo trừng phạt sao?
Đại Chu Vương này, xem ra cũng không phải từ thượng giới giáng lâm, mà là vẫn luôn tồn tại ở Vạn Giới.
“Ngày đó bọn hắn ở Cổ tộc không nhận ra ngươi?” Tô Vũ hỏi.
Đại Chu Vương giải thích: “Mỗi một thời đại, đều sẽ lưu lại một hai vị cường giả, ẩn núp không ra tay! Dù cho gặp phải nguy cơ diệt tộc, chỉ cần chưa đến thời khắc cuối cùng, cũng sẽ không xuất thủ, chỉ vì lưu lại truyền thừa! Đệ Cửu Triều đại kiếp hủy diệt, lão phu cũng không hề nhúng tay!”
“Chưa từng xuất thủ? Ngươi thật là biết nhẫn nhịn! Chẳng trách lại tu nhẫn đạo!”
Tô Vũ gật đầu, thì ra là thế.
Thật là biết nhẫn nhịn mà.
Đệ Cửu Triều đại kiếp chiến bại, hắn một vị Hợp Đạo, thế mà có thể nhẫn nhịn không ra tay, nói thật, đổi lại là Tô Vũ, hắn tuyệt đối không nhịn được.
Không chỉ Tô Vũ, Đại Tần Vương, Đại Hạ Vương bọn người, e rằng cũng khó mà nhẫn nhịn.
Tô Vũ lại hỏi: “Vậy ngươi là từ Đệ Cửu Triều, hay là từ triều đại xa xưa hơn?”
Đại Chu Vương trầm mặc một hồi, mới mở miệng: “Xa xưa hơn một chút.”
“Thật là biết nhẫn nhịn!”
Tô Vũ cười nói: “Đừng nói với ta là từ Thượng Cổ nhẫn đến tận bây giờ đấy nhé, nếu thật là vậy, ta liền bái phục ngươi! Mười vạn năm… Chẳng lẽ ngươi là một con hầu tử Thượng Cổ?”
Đại Chu Vương lắc đầu.
Nhưng cũng không nói rõ sự tình của mình.
Tô Vũ cười: “Ta hỏi ngươi một vấn đề nữa, người như ngươi, chỉ có một mình ngươi, hay là có mấy người? Chính ngươi cũng nói, mỗi một thời đại đều có vài vị, vậy Đệ Cửu Triều, chỉ có một mình ngươi?”
Đại Chu Vương giải thích: “Vạn Giới chỉ có một mình ta, Hạ Thần là một ngoại lệ. Nhưng ở thượng giới, hẳn là còn có một hai vị tồn tại giống như ta, hạ giới là hỏa chủng, thượng giới cũng sẽ giữ lại hỏa chủng! Chúng ta không biết thân phận của nhau, đều ẩn núp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ!”
“Kẻ nào an bài các ngươi ẩn núp?”
Tô Vũ truy vấn.
Đại Chu Vương trầm mặc hồi lâu, vẫn là lựa chọn mở miệng: “Không thể nói.”
“Không thể nói?”
Đại Chu Vương gật đầu: “Ta chỉ có thể nói những gì ta được phép nói, chúng ta những người này, được gọi là truyền hỏa giả! Ban đầu, số lượng hẳn là không ít, nhưng mỗi một lần triều đại đại kiếp, đều sẽ có người xuất hiện, lựa chọn nhân chủ mà hắn công nhận, đứng ra thôi động nhân chủ thượng vị!”
“Tỉ như Cửu Triều kia, nếu ta cảm thấy Bách Chiến vương là minh chủ đáng để phò tá, ta sẽ bày tỏ thân phận truyền hỏa giả! Nhưng lúc đó, có vài vị truyền hỏa giả khác cũng ủng hộ hắn rồi, ta liền không cần lộ diện nữa, cứ dùng thân phận Vĩnh Hằng bình thường mà trà trộn trong Cửu Triều…”
Tô Vũ cười, “Thú vị đấy! Truyền hỏa giả… Quả nhiên có ý tứ! Chắc chắn là truyền thừa từ Nhân Hoàng hoặc một trong Tam đại Nhân Vương! Văn Vương hẳn không rảnh làm chuyện này, Võ Vương lại thiếu cái đầu óc đó, Ngục Vương thì là kẻ phản bội, vậy chỉ có thể là Nhân Hoàng hoặc Minh Vương thôi!”
“Minh Vương cũng có khả năng, nhưng ngay cả Minh Vương chưa chắc đã biết chuyện Nhân Hoàng quyết định hủy diệt Thượng Cổ, vậy đâu cần phải lưu lại truyền hỏa giả làm gì? Xem ra… là Nhân Hoàng rồi!”
Tô Vũ cười, “Nhân Hoàng vẫn luôn ẩn mình! Các đời nhân chủ đều có truyền hỏa giả âm thầm hỗ trợ, đều là dự bị mà Nhân Hoàng để lại. Ta chỉ thắc mắc, sao lại không có Quy Tắc Chi Chủ nào? Bút tích của Nhân Hoàng không nên nhỏ mọn vậy, chỉ để lại mấy Hợp Đạo thôi sao?”
Đại Chu vương liếc nhìn Tô Vũ, một hồi lâu sau mới nói: “Quy Tắc Chi Chủ, đều đã định số! Hợp Đạo thì dễ ẩn mình hơn!”
Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận suy đoán của Tô Vũ.
Chỉ nói rằng, số lượng Quy Tắc Chi Chủ đã được định sẵn!
Nhân tộc chỉ có bấy nhiêu đó người!
Còn dự bị mà Văn Vương để lại, Võ Hoàng không phải do Văn Vương làm, Hoang Thiên Thú thì đã bị giết. Mặc đạo và thư đạo cũng chưa chắc là Quy Tắc Chi Chủ, dù có thì e rằng cũng đã chết.
Chỉ có dự bị mà Nhân Hoàng để lại mới là mấu chốt, giúp nhân tộc duy trì qua chín đợt thủy triều!
Đó mới là nội tình!
Từng vị truyền hỏa giả, qua nhiều đời truyền thừa, từ thủy triều này đến thủy triều khác, giúp nhân tộc không bị diệt vong.
Đó chính là “ăn của để dành” mà vạn tộc vẫn hay nói!
Nhân tộc vẫn luôn sống bằng của để dành, “ăn” suốt chín đợt thủy triều, hơn chín vạn năm vẫn chưa hết!
Giờ khắc này, hứng thú của Tô Vũ với Nhân Hoàng càng tăng lên.
Vị này kín tiếng không lộ, nhưng xét về an bài, còn chu đáo hơn cả Văn Vương. Nếu không có an bài của Nhân Hoàng, nhân tộc có lẽ đã diệt vong từ lâu, chưa chắc đã trụ được đến bây giờ.
Mà những truyền hỏa giả như Đại Chu vương, đảm bảo truyền thừa suốt vô số năm.
Mọi người không biết thân phận của nhau, không biết ai là truyền hỏa giả.
Nếu ngươi cảm thấy đối phương xứng đáng để ủng hộ làm nhân chủ, ngươi sẽ đứng ra. Nhưng ngươi không biết còn bao nhiêu người khác đang âm thầm ẩn mình, vô cùng thần bí.
Tô Vũ nhìn Đại Chu vương, nhếch miệng.
“Vậy Đại Chu vương là đồ đệ, hậu duệ của truyền hỏa giả, hay là truyền hỏa giả đời đầu?”
Đời đầu, vậy thì thú vị đấy!
Đại Chu vương không đáp, chỉ nói: “Truyền hỏa giả đời đầu… Danh từ này rất hay. Truyền hỏa giả đời đầu là những người đáng tin nhất, cũng là tinh nhuệ nhất! Bọn họ có thể không được phong hầu, thậm chí không có phong hào, thậm chí vạn giới còn không biết đến sự tồn tại của họ! Nếu đặt vào thời nay, có thể nói là… Tử sĩ! Ám vệ!”
Hắn vòng vo tam quốc giải thích cho Tô Vũ hiểu, những kẻ truyền lửa, hoặc là sơ đại, rất có thể đều là Ám Vệ của Nhân Hoàng.
Chủ Nhân Quy Tắc, vạn giới ai cũng biết.
Nhưng nếu không phải Chủ Nhân Quy Tắc, mà lại giấu diếm thân phận, thì chẳng ai hay.
Đại Đạo mênh mang vạn ngàn, dung hợp đạo vào, chọn mấy đạo chẳng ai đoái hoài mà hòa tan, thì ai còn biết ai là ai?
Mười vạn năm, sống tằn tiện hà tiện!
Tô Vũ cười nói: “Ta thấy lạ, chín đợt thủy triều, chín đời nhân chủ, lại còn có hậu thủ, thế mà chưa một lần chiến thắng? Không diệt được vạn tộc? Vạn tộc lợi hại đến vậy sao?”
Đại Chu vương thở dài: “Vẫn thế thôi, vạn tộc… dù sao cũng là vạn tộc! Còn nhân tộc, suy cho cùng cũng chỉ là một tộc! Lực lượng đỉnh phong thì nhân tộc mạnh, nhưng trung hạ tầng thì chưa chắc đã mạnh! Dù cho lực lượng đỉnh phong, nhân tộc cũng chỉ có thể nói là có phần áp chế, chứ thật sự khai chiến, dù là thượng cổ, ngươi cũng thấy đấy, chính là kết quả này, nhân tộc cùng đám nghị viên kia, đều cùng nhau biến mất!”
Nhân tộc thượng cổ vô cùng cường đại, nhưng dù sao cũng chỉ là sức mạnh của một tộc, có thể áp chế, không có nghĩa là có thể chém giết toàn bộ.
Kết quả đại chiến nổ ra là tất cả đều biến mất!
Hoặc là chết, hoặc là bị phong ấn, hoặc là dứt khoát ở một nơi nào đó, chiến đấu mười vạn năm, chẳng ai làm gì được ai.
Tô Vũ đại khái dò hỏi tình hình từ phía Đại Chu vương.
Hoặc có thể nói là Đại Chu vương không giấu giếm nữa.
Nhân Hoàng Ám Vệ!
Tử sĩ!
Có phải sơ đại hay không thì Tô Vũ không hỏi, Đại Chu vương cũng không nói thẳng, có lẽ còn điều gì cố kỵ.
“Vậy nói như vậy, đám truyền lửa hiện tại, sắp chết sạch cả rồi?”
Đại Chu vương thở dài, gật đầu: “Đúng vậy, đợt thủy triều thứ chín xuất hiện quá nhiều! Tin tức về truyền lửa cũng bị bại lộ hoàn toàn! Mấy người kia lại nói cho Bách Chiến Vương, thực tế là không nên nói! Theo ước định ban đầu, truyền lửa dù có lộ diện, cũng phải có thân phận riêng, không được nói mình là truyền lửa! Sau này, Bách Chiến Vương cảm thấy đợt thủy triều này có thể thắng, nên muốn tăng cường lực lượng, phái đám truyền lửa kia đi tìm những truyền lửa khác… Thế là bị tóm gọn một mẻ!”
Tô Vũ nhe răng: “Sao ta thấy Bách Chiến Vương là một thằng ngốc vậy?”
“… ”
Đại Chu vương im lặng.
Tô Vũ cười nhạt nói: “Tìm truyền lửa, ta có thể hiểu, dù sao nếu là ta, ta cũng muốn mình có thể thắng, đừng có mà trốn tránh, ra hết đây cho ta! Việc này, hắn làm không sai! Ta ủng hộ!”
Hắn ủng hộ Bách Chiến Vương tìm ra những truyền lửa kia, tăng cường thực lực.
Có thể là… Tô Vũ rất nhanh cười nhạo: “Mấu chốt là, cái tên hỗn đản này, lôi người ra hết rồi, rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu cường giả vạn giới? Ta chỉ muốn biết, vì sao vẫn còn nhiều như vậy?”
Đại Chu vương nghe xong, mặt có chút đỏ, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: “Giết không ít! Đệ Cửu Thủy Triều, Hợp Đạo cảnh giới ngã xuống vô số! Tính đi tính lại, vạn tộc ít nhất cũng phải hơn năm mươi vị Hợp Đạo bỏ mạng!”
Tô Vũ cau mày, hỏi: “Còn Nhân tộc thì sao?”
Đại Chu vương im lặng hồi lâu, giọng có chút ngượng ngùng: “Gần… gần một trăm!”
“…Khốn kiếp!”
Tô Vũ không nhịn được chửi thẳng: “Đúng là một lũ heo! Hắn đường đường là kẻ có thực lực tiếp cận Quy Tắc Chi Chủ, vậy mà để nhân tộc tổn thất hơn trăm Hợp Đạo, đổi lấy năm mươi mạng của vạn tộc? Thảo nào nhân tộc suy sụp nhanh như vậy! Hắn đích thị là một con heo! Ta thật không hiểu, một con heo như vậy, sao lại có vô số kẻ ủng hộ!”
Hơn trăm!
Mẹ kiếp!
Lão tử ta vất vả gom góp đến tận bây giờ, nhân tộc cộng thêm ngoại tộc, rồi cả Tử Linh, cũng chẳng có được ngần ấy Hợp Đạo!
Đồ heo!
Giờ khắc này, Tô Vũ chỉ muốn chửi, chửi cho hả giận!
Mẹ kiếp!
Nếu không phải cái tên ngu xuẩn này, nhân tộc tuyệt đối tốt đẹp hơn bây giờ gấp vạn lần!
Hai đổi một!
Đã vậy còn có kẻ suýt soát Quy Tắc Chi Chủ, thảo nào vạn tộc đều rêu rao, nhân tộc Thủy Triều này nhất định diệt vong!
Đại Chu vương vội vàng biện minh: “Không phải… Nếu trận chiến cuối cùng không xảy ra biến cố, dẫn đến hàng loạt Hợp Đạo vẫn lạc, kỳ thực nhân tộc vẫn rất mạnh, trước đó luôn chiếm thế thượng phong.”
“Hừ!”
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, nghiến răng: “Tốt nhất là hắn chết cho sạch sẽ! Nếu hắn không chết, ngoan ngoãn đến đây cho ta sai khiến còn được! Nếu hắn dám tranh quyền đoạt vị với ta, ta đích thân dẫn người vây giết hắn!”
“… ”
Cả phòng im phăng phắc!
Đại Chu vương câm như hến, lời này thật sự không biết phải đáp sao cho phải.
Bách Chiến Vương… Thật ra Đại Chu vương cảm thấy Tô Vũ có phần mắng quá nặng, Đại Chu vương đã chứng kiến mọi chuyện, kỳ thực giai đoạn đầu Bách Chiến Vương làm rất tốt, kể cả lúc bắt đầu trận chiến cuối cùng, cũng đều chiếm ưu thế áp đảo.
Chẳng qua chỉ là một bước sẩy chân cuối cùng!
Ai ngờ bước sẩy chân này lại quá lớn, lớn đến mức ưu thế ngàn năm của nhân tộc, trong nháy mắt tan thành mây khói!
Bách Chiến Vương tâm niệm là, trận chiến cuối cùng này, dốc toàn lực, diệt sát một đám lớn Hợp Đạo, sau đó đôi bên nghị hòa… Hắn chỉ có tâm tư ấy, vạn tộc cùng nhau cai trị thiên hạ.
Tô Vũ hừ lạnh, lại hỏi: “Vậy tám lần trước thì sao?”
Đại Chu Vương chậm rãi nói: “Tám lần trước, ngoại trừ đợt thủy triều đầu tiên đánh ác liệt, cường giả thượng cổ chết vô số, những lần sau quy mô không quá lớn, chủ yếu vẫn là vạn giới tranh phong. Có hai lần, thượng giới còn chẳng thèm phái người xuống. Tất cả đều dốc sức tích lũy thực lực, hoặc là chờ đợi một vị hùng chủ xuất hiện!”
Tô Vũ đã hiểu.
Khốc liệt nhất chính là đợt thủy triều đầu tiên và đợt thứ chín, còn lại là thời gian để dưỡng sức, khôi phục nguyên khí.
Đợt thủy triều đầu tiên, vô số cường giả thượng cổ ngã xuống.
Đợt thủy triều thứ chín, bao nhiêu năm tích lũy, tan thành bọt nước chỉ trong chốc lát.
Đối với những điều này, Tô Vũ cũng đã nắm rõ, hắn lại hỏi: “Vậy Nhân chủ của đợt thủy triều đầu tiên là ai?”
Vị Nhân chủ đầu tiên sau thượng cổ, chắc chắn không phải hạng tầm thường!
Hà Đồ, cũng chỉ là kẻ phất cờ trong thời đại ấy mà thôi.
Đại Chu Vương đáp: “Là con trai của Võ Vương! Cũng là một vị hùng chủ, chỉ tiếc kế thừa sự lỗ mãng của Võ Vương, thủy triều đại chiến vừa nổ ra không lâu, vị này đã dẫn theo bảy tám vị thượng cổ hầu, cùng đám thượng cổ hầu của vạn tộc đại chiến một trận, cuối cùng, vạn tộc mất hơn mười vị thượng cổ hầu, hắn cũng chiến tử trong trận chiến ấy. Về sau, nhân tộc không còn Nhân chủ nào nữa, mãi đến khi đợt thủy triều đầu tiên kết thúc…”
Hắn lại nói thêm: “Sau này, Hà Đồ hóa thành Bán Tử Linh, khơi mào chiến loạn bao trùm chư thiên, khi đó có người đề nghị bồi dưỡng Hà Đồ, kết quả Hà Đồ còn chưa tiến vào Hợp Đạo, đã bị Hồng Mông diệt sát. Hà Đồ hẳn là bị người ám hại, dẫn đến Tử Linh mất khống chế. Điểm này, Vũ Hoàng nên cẩn trọng, Tử Linh giới vực phức tạp hơn ngươi nghĩ nhiều!”
Hắn thở dài: “Tử Linh giới vực, có Tứ Thiên Vương, nhân tộc tại đó thực lực không mạnh, luôn bị áp chế, nếu không có Trấn Linh Tướng quân trấn thủ, có lẽ tình hình còn nguy hiểm hơn hiện tại!”
Tô Vũ liếc nhìn hắn, nheo mắt: “Đông Thiên Vương đã chết!”
Lần trước hắn đã từng nhắc đến.
Đại Chu Vương gật đầu: “Điều này ta biết, nhưng còn Tam Đại Thiên Vương khác… cùng vô số Tử Linh hầu, nhân tộc vẫn rất khó khăn! Cho nên Vũ Hoàng muốn mở ra lối đi Tử Linh, nên suy nghĩ kỹ rồi làm, tránh đi vào vết xe đổ của Hà Đồ.”
Sẽ bị người tính kế!
Tô Vũ nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Không sao cả, ta không phải tên ngốc Bách Chiến Vương kia, hắn là heo, ta không phải! Hơn trăm Hợp Đạo của nhân tộc, thế mà chiến bại, ta bái phục hắn! Đằng này còn chẳng giết được bao nhiêu Hợp Đạo, đúng là đồ heo! Đám người của ta, số Hợp Đạo bị diệt sát, chắc sắp vượt qua số hắn giết trong đợt thủy triều trước rồi!”
Đại Chu Vương ngẩn người.
Ý gì đây?
Tô Vũ thản nhiên nói: “Đông Vương phủ, mười một tôn Tử Linh hầu, thêm một Đông Thiên Vương! Tây Vương phủ, mười ba tôn Tử Linh hầu, thêm hai vị cường giả cấp Thiên Vương! Bắc Vương phủ, mười lăm tôn Tử Linh hầu, cộng thêm một cường giả cấp Thiên Vương! Còn chưa tính Tử Linh hầu của nhân tộc! Tổng cộng ba mươi chín tôn Tử Linh hầu, bốn vị cường giả cấp Thiên Vương! Nam Vương phủ, mười vị Tử Linh hầu, một vị cấp Thiên Vương! Tính ra, bốn mươi chín tôn Tử Linh hầu không phải người, năm vị cấp Thiên Vương… Có phải nhiều hơn Bách Chiến Vương giết không?”
Đại Chu Vương ngẩn người như phỗng.
Tô Vũ giọng mang theo chút buồn bã, chậm rãi nói: “Vậy nên, nếu ta thu phục được Tử Linh Giới Vực, chẳng phải tương đương với việc giải quyết được một đợt thủy triều Hợp Đạo do Bách Chiến Vương gây ra? Như vậy… có vấn đề gì không?”
“Không… không có.” Đại Chu Vương lắp bắp đáp.
Tô Vũ thản nhiên nói tiếp: “Đừng quên, Vạn Giới cũng tổn thất không ít Hợp Đạo. Còn về phía ta… Nếu ta nhớ không lầm, phe ta chẳng phải là không có ai mất mạng Hợp Đạo cảnh sao?”
“Đúng… đúng vậy.”
Đại Chu Vương chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt chấn động nhìn Tô Vũ. Tô Vũ khẽ cười, “Nhìn gì vậy? Đại Chu Vương cảm thấy lời ta nói không ổn thỏa chăng?”
“Không… không phải vậy…” Đại Chu Vương nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt hỏi, “Ý của Vũ Hoàng là…”
“Ý ta là, ngươi có thể trở về rồi. Ta cho phép ngươi truyền lệnh, nhưng ngươi lại muốn đi cùng ta một đường, chẳng lẽ ngươi muốn giám thị ta sao?”
“… ”
Đại Chu Vương ngơ ngác, ai thèm giám thị ngươi chứ!
Nói thật, hắn cũng được xem là người mưu trí hơn người, nhưng hết lần này đến lần khác bị Tô Vũ làm cho có chút bất lực.
Lúc thì dễ nói chuyện, lúc thì trở mặt như lật bàn tay.
Thật là người thay đổi thất thường!
Người như Tô Vũ, thật khó đối phó.
Hắn vội vàng nói: “Vậy ta xin phép trở về Nhân Tộc trước…”
Tô Vũ thản nhiên hỏi: “Ngươi nói, những người truyền hỏa cho rằng ai có thể trở thành Nhân Chủ thì mới tiết lộ thân phận. Vậy tại sao ngươi lại nói cho ta biết?”
Bước chân Đại Chu Vương khựng lại, một hồi lâu sau mới thở dài: “Vũ Hoàng không cần chúng ta những người truyền hỏa đi cảm nhận, ngươi đã làm được rồi! Nếu… nếu những gì Vũ Hoàng nói trước đó là sự thật, vậy ngươi đã vượt xa những Nhân Chủ trước kia, ngươi còn mạnh hơn bọn họ!”
Trong lòng hắn thực ra vẫn còn đang rung động và hoài nghi.
Rốt cuộc Tô Vũ có ý gì?
Lẽ nào Tử Linh Giới Vực, thật sự đã bị bình định rồi sao?
Không thể nào!
Tứ Đại Thiên Vương kia, theo như lời giải thích của Tô Vũ, Tây Vương Phủ còn có tận hai vị, cộng thêm hơn mười Tử Linh Hầu… Tô Vũ làm sao có thể thu phục được chứ?
Hắn còn chẳng mang theo ai tiến vào Tử Linh Giới Vực mà!
Toàn bộ lãnh địa của mình, một bước cũng chưa từng đặt chân, những cái gọi là đồng minh kia, hình như cũng chẳng lui tới.
Chẳng lẽ Tô Vũ đang dọa dẫm ta?
Muốn chấn nhiếp bản vương?
Trong khoảnh khắc, Đại Chu Vương trăm mối ngổn ngang, có chút phiền muộn. Kẻ này thật không dễ đối phó, trước kia sao ta không hề nhận ra điều này.
Mà Tô Vũ, đã vút không rời đi, thanh âm vang vọng: “Ngục Vương nhất mạch, rất có thể ẩn mình trà trộn vào đám tàn dư của Thượng giới! Hoặc nói, ngay từ đầu đã tiềm phục tại đó! Bách Chiến Vương thất bại, e rằng cũng có liên quan đến nhất mạch này! Nếu suy đoán thêm một chút, có lẽ là do nữ nhân! Nữ nhân của nhất mạch này, không dễ chọc vào! Nếu Bách Chiến Vương là một tên háo sắc, hoặc kẻ đa tình… vậy hắn bại không oan!”
“Ngươi hãy suy nghĩ xem, năm xưa Bách Chiến Vương có từng vướng vào chuyện tình ái với nữ nhân nào không?”
“Mặt khác, nếu Thượng giới mở ra, lũ tàn dư kia kéo đến, hãy để mắt đến tất cả nữ nhân cho ta! Yêu mị, thanh thuần, có nhân duyên tốt, đều đáng nghi!”
Thanh âm Tô Vũ càng lúc càng phiêu diêu: “Ngươi quen thuộc Thượng giới, có lẽ biết ai phù hợp những đặc điểm đó, hy vọng ngươi lập tức thu thập danh sách và hồ sơ cho ta! Ta muốn biết trước, tất cả thông tin!”
“Có thể lừa gạt được người khác, nhưng không gạt được ta, Tô Vũ này! Bao gồm cả ngươi, Đại Chu Vương, chỉ cần có chút dị động, đều nằm trong tầm kiểm soát của ta! Cái nhẫn nhịn chi đạo của ngươi, đừng đem ra trước mặt ta! Ta mắng Bách Chiến Vương, ngươi lại mấy lần Đại Đạo gợn sóng. Đại Chu Vương, khống chế tốt cảm xúc của ngươi đi, nhẫn nại chi đạo của ngươi còn non lắm, học hỏi thêm đi!”
“…”
Đại Chu Vương trong lòng chấn động.
Chờ đến khi Tô Vũ hoàn toàn biến mất, nhất thời không nói nên lời.
Mẹ kiếp!
Tên tiểu tử này… thật sự, có chút tà môn, có chút đáng sợ.
Dù sao ta cũng là Hợp Đạo đỉnh phong cường giả, nhưng trước mặt Tô Vũ, dường như không có chút bí mật nào, bị hắn nhìn thấu rõ ràng, thời gian này thật khó mà sống tiếp!
…
Tô Vũ đã biến mất.
Thư Linh và Trà Thụ vẫn đi theo, Trà Thụ hiếu kỳ hỏi: “Vừa rồi hắn giận thật sao? Vì ngươi mắng cái tên Bách Chiến Vương kia? Hắn có phản bội không? Có cần gọi Phì Cầu đến, cùng nhau đánh chết hắn không?”
Tô Vũ cười, “Không cần! Hắn là kẻ thông minh! Nhẫn nhịn được nhiều năm như vậy, hẳn biết cái gì là đúng! Truyền hỏa giả… đây đại khái là Nhân Hoàng an bài hậu thủ. Vị Nhân Hoàng này… nói thật, ta vẫn còn có chút bội phục! Vạn tộc rục rịch, dứt khoát không chơi nữa, mang theo hết thảy Quy Tắc Chi Chủ đi, để lại hàng loạt nội tình, muốn nhân tộc tái xuất một vị hùng chủ, còn có thể hùng bá thiên hạ! Nếu hậu nhân cố gắng thêm chút nữa, sao đến nỗi lẫn lộn đến mức này!”
“E rằng Nhân Hoàng cũng không ngờ tới, Đệ Cửu Thủy Triều lại ra một thằng ngốc, một tay chôn vùi hết thảy an bài của ngài!”
Tô Vũ lắc đầu.
Đệ Cửu Thủy Triều, kẻ đáng sợ tộc, hơn trăm hiệp nghị, cứ như vậy mà bị chôn vùi!
Hắn thật muốn chửi ầm lên!
Thực tế mà nói, trong lòng hắn cũng thầm mắng không ít!
Nếu Nhân Hoàng còn sống, chắc chắn tức đến phát điên!
Để lại cho đám hậu bối bao nhiêu chuẩn bị, còn mang đi hết thảy Quy Tắc Chi Chủ của vạn tộc, dựa vào hơn ba mươi vị Quy Tắc Chi Chủ, lại thêm tên phản đồ Ngục Vương kia, giải quyết gần hết cường giả vạn tộc… Cơ hồ dọn sạch mọi chướng ngại, vậy mà vẫn không diệt được vạn tộc, lũ vô dụng!
Tô Vũ nghĩ, nếu hắn là Nhân Hoàng, chắc phải sống lại, lôi cổ Bách Chiến Vương ra, đánh cho một trận nhừ tử.
Hậu duệ bất tài, bất hiếu tử tôn, làm lụn bại cơ nghiệp tổ tông!
Gia đạo sa sút, bị người ức hiếp, chính là tình cảnh thê thảm của nhân tộc hiện tại.
Càng nghĩ càng thấy uất ức thay lão tổ tông!
Trà Thụ gật gù: “Ừm ừm, bọn hắn ngốc quá, đánh nhau cũng không thắng! Ngươi mới giỏi… Ngươi đánh thắng!”
Tô Vũ cười đáp: “Ta có giỏi giang gì, chỉ là mượn lực thôi, may mắn gặp được Phì Cầu và các ngươi, nếu không, cũng chẳng ra gì, chủ yếu là thực lực bản thân ta chưa đủ mạnh! Cho nên, việc cấp bách không phải thứ khác, mà là tăng cường bản thân ta! Bản thân ta mạnh mẽ mới là then chốt, bằng không, ta vừa chết, các bên không liên lạc được với nhau, các ngươi cũng vậy, Hồng Mông cũng vậy, Lam Sơn Hầu cũng vậy, kể cả một vài chủng tộc khác, có lẽ sẽ tan rã…”
Hắn là trung tâm.
Trung tâm mà sụp đổ, lòng người ly tán, dù hiện tại có chiếm ưu thế, cũng vô dụng.
Trà Thụ lại gật đầu, “Đúng đúng đúng, ngươi chết, Phì Cầu chắc cũng chẳng buồn ra ngoài nữa, chỉ đợi chủ nhân trở về! Chỉ có ngươi mới có thể tìm lại chủ nhân và Tiểu Chủ Tử, nếu ngươi không còn, ta và Thư Linh cũng không ra ngoài, ra ngoài rồi không về được.”
Nói tóm lại, Tô Vũ vừa chết, mấy vị trong nhà cũ, có lẽ sẽ không ra trợ chiến.
Tô Vũ cười nói: “Đa tạ đã coi trọng!”
Trà Thụ lắc đầu: “Không phải vậy nha, mục tiêu của chúng ta là tìm lại chủ nhân và Tiểu Chủ Tử, những việc khác, không phải việc của chúng ta, Phì Cầu cũng vậy, nó chỉ phụ trách giữ nhà, ngoài ra, nó không quản.”
Tô Vũ cười.
Không nói thêm gì nữa, hắn bay lượn khắp nơi trên chiến trường Chư Thiên, rất nhanh, xuất hiện trên vùng trời giới vực Thực Thiết, hô lớn: “Không cần nhìn, không đánh, khi nào đánh nhau lại gọi các ngươi!”
Trong hư không, hư ảnh Lục Nguyệt hiện ra, nghe vậy khẽ gật đầu, có chút kỳ quái hỏi: “Giám Thiên Hầu… là người của chúng ta sao?”
“…”
Tô Vũ không đáp, một lúc sau mới nói: “Không phải, lần sau gặp hắn, đánh chết hắn!”
“Được!”
Lục Nguyệt không hỏi thêm gì nữa, kỳ thật vẫn có chút kỳ quái, thật không phải sao?
Thôi được, ngươi nói thế thì là thế.
“Coi như các ngươi nói vậy, trẫm cũng không thể làm trái lương tâm!”
Tô Vũ nghĩ đến đây, đột nhiên quát lớn: “Giám Thiên Hầu không phải người của chúng ta! Hống Hoàng, các ngươi nghe đây, gặp hắn là phải giết! Đừng để vạn tộc lừa gạt, khiến chúng ta mất cảnh giác!”
Tiếng quát này, mặc kệ Hống Hoàng bọn hắn nghĩ gì, trong mắt vạn tộc lại càng giống “lạy ông tôi ở bụi này”!
Đương nhiên, mọi người chưa chắc chắn, cũng không dám ăn nói lung tung.
Có lẽ Tô Vũ đang tính kế bọn hắn!
Nhưng dù thế nào, thêm chút cảnh giác cũng không thừa, cẩn thận Giám Thiên Hầu là điều tất yếu.
Tô Vũ vòng vo một hồi, rất nhanh, lặng lẽ biến mất khỏi Chư Thiên chiến trường, ẩn giấu hành tung.
Tử Linh giới vực, hắn chưa vội đến xem.
Hiện tại nơi đó đang rung chuyển, sinh linh khí tức quá nặng, đợi bình ổn lại rồi tính.
Còn Bắc Vương vực, cứ để Nam Vương ngó nghiêng trước đã.
Hơn nữa, hiện tại Tô Vũ rất khó mang theo một đám cường giả đến chấn nhiếp Nam Vương.
Sinh linh không thể đi!
Đi nữa, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu Nam Vương cùng hắn xung đột, Tô Vũ sẽ gặp xui xẻo. Thêm vào đó, Tây Vương vừa chết, thực lực Nam Vương và Bắc Vương chắc chắn tăng lên, không biết Nam Vương có nảy sinh tâm tư gì khác không.
Cẩn thận vẫn hơn.
Tùy tiện mạo hiểm, lỡ bị Nam Vương “xử trảm”, kêu oan cũng chẳng ai thấu!
Thần văn của mình đã có 91 miếng, sắp đạt 99 rồi.
Nhưng vẫn còn vài thần văn chưa đủ mạnh mẽ, phải đến Ngũ Hành giới xem xét!
Ngũ Hành giới, đến một Hợp Đạo cũng không có, chẳng có gì nguy hiểm.
Thư Linh và Trà Thụ trốn vào Ý Chí hải, dù bị áp chế, nhưng đến Ngũ Hành giới vẫn có chiến lực đỉnh cấp Vĩnh Hằng. Bản thân Tô Vũ không bị ước thúc, dù năm vị lão tổ Ngũ Hành giới đến, hắn cũng không sợ.
Mang theo những suy nghĩ này, Tô Vũ nhanh chóng xuất hiện gần một Giới Vực.
Một Giới Vực hình cầu khổng lồ.
Màu sắc trên đó phân bố rất rõ ràng: vàng đất, lam nước, đỏ lửa, vàng kim và xanh lục của cây cối.
Ngũ Hành Giới Vực!
Nhìn kỹ giới vực này, Tô Vũ liền biết ngay, bản nguyên của giới này có vấn đề, ngũ hành phân chia quá rõ ràng!
Cách phân bố này, đừng hòng sinh ra ngũ hành chi linh đầy đủ, chỉ có thể sinh ra linh thể đơn lẻ thuộc một hành nào đó thôi.
Hắn mở Thiên Môn, quan sát tỉ mỉ một phen, bên ngoài nhìn không ra manh mối gì, có lẽ phải vào bên trong mới thấy rõ được.
Thời gian trường hà xuyên thẳng vào Ngũ Hành giới, giờ khắc này Tô Vũ mới hiểu, đám Thời Gian sư kia làm sao có thể vô thanh vô tức tiến vào giới khác. Thì ra là chúng nó mượn ánh sáng của trường hà, trực tiếp xuyên qua, chẳng cần phải đi qua cái Giới Vực chi môn kia làm gì.
Đương nhiên, không phải kẻ nào cũng làm được như vậy.
Mở được Thiên Môn thì cơ bản là có thể.
Còn không mở được, đại khái là nhìn không rõ, sơ sẩy một chút thôi là lạc lối ngay, lạc vào trong thời gian trường hà thì chỉ có nước mà bốc hơi!
Tô Vũ vuốt cằm, ta nên đi theo lối nào đây? Đi đường chính, hay mạo hiểm một phen, mượn ánh sáng của trường hà mà đi?
Thực lực của ta chưa đủ cường đại, mượn ánh sáng trường hà trực tiếp xuyên qua, vẫn có chút nguy hiểm.
Đi đường chính… dễ bị lộ tin tức.
Thậm chí bị đám thám tử kia biết được!
Bình thường thì không sao, ngụy trang một chút là xong, nhưng hiện tại, ngay cả bóng ma ở cửa thông đạo Ngũ Hành giới cũng không thấy. Gần đây ta gây ra động tĩnh lớn quá, vạn tộc đều rụt cổ không dám ló mặt ra, Ngũ Hành giới cũng không ngoại lệ!
Giờ mà mạo danh Ngũ Hành tộc đi vào, đến thằng ngốc cũng biết có vấn đề.
“Chẳng qua là xuyên qua giới bích, lộ trình không tính là quá xa, nguy hiểm cũng không lớn lắm…”
“Giới này, đại đạo ngũ hành bị phá, áp chế lực không mạnh, đạo tắc ảnh hưởng thời gian trường hà không nhiều, chắc là qua lại được!”
Tiện thể, còn có thể chấn nhiếp một phen Ngũ Hành tộc!
Ta muốn đến là đến, các ngươi ngăn sao nổi!
Ta muốn vào là vào, các ngươi đừng hòng phát hiện ra sự tồn tại của ta!
Mang theo tâm tư như vậy, Tô Vũ một bước bước vào thời gian trường hà. Trong mắt hắn, thời gian trường hà không giống với người khác!
Thời gian trường hà trong mắt người khác, chỉ là một nhánh sông của hắn thôi.
Một nhánh sông của đại đạo!
Còn Tô Vũ, hắn đi thẳng trên đại lộ!
“Đại đạo… Thứ mà không ai có thể thấy, vậy mà ta lại nhìn thấu, còn có thể phân biệt rõ ràng. Đại đạo này, xuyên suốt vạn giới!”
“Đây mới thực sự là con đường của kẻ mạnh!”
“Một đạo, xuyên vạn giới!”
“Kẻ nào nắm giữ được con đường Đại Đạo này, có thể tự do đi lại giữa vạn giới, không chỉ vậy, muốn trấn áp giới nào, liền trấn áp giới đó!”
“Đây mới thực sự là bá chủ!”
“Thời gian Trường Hà… Quả nhiên danh bất hư truyền, thật lợi hại!”
Ta mang theo vô vàn cảm khái, xé rách một lỗ hổng trên Thời gian Trường Hà, tiến vào bên trong, hướng Ngũ Hành giới bay đi. Không ai có thể thấy sự tồn tại của ta, nếu có cường giả Hợp Đạo cảnh ở đây, may ra có thể cảm nhận được một chút gợn sóng Đại Đạo mà thôi.
Đáng tiếc, Ngũ Hành giới đến một gã Hợp Đạo cũng không có!
…
Cùng thời khắc đó.
Ngũ Hành Cung.
Đây là cung điện do Ngũ Hành lão tổ năm xưa để lại. Sau này bị tàn phá, theo sự phân liệt của Ngũ Hành tộc, cung điện này chỉ được mở ra vào thời điểm sinh tử tồn vong.
Các cường giả của Ngũ Hành tộc, đều sẽ đến đây tụ họp.
Giờ phút này, trong đại điện chỉ có sáu người.
Năm vị lão tổ của Ngũ Hành tộc, cộng thêm Phù Thổ Linh.
Hỏa Hành tộc lão tổ, tính cách nóng nảy, giờ phút này nhếch miệng cười nói: “Tô Vũ lại gây chuyện rồi! Đúng là cái tên không chịu ngồi yên! Hắn thật bá đạo, thật càn rỡ, Chư Thiên chiến trường sắp thành của riêng hắn rồi! Ta thấy… chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu! Bách Chiến vương còn bại dưới tay hắn, hắn có thể có kết cục tốt sao?”
Nói xong, lão lại thở dài: “Thượng giới vừa mở ra, Tô Vũ coi như xong đời! Chậc chậc, ta thấy vẫn nên thôi đi, tộc ta ở thượng giới cũng chẳng có chỗ dựa nào, thà giả vờ đáng thương, tốt nhất đừng tham gia vào… Lão tổ ta cũng muốn mạnh mẽ lên một chút, nhưng mà… không có vốn để bồi hắn chơi a!”
Đến một gã Hợp Đạo còn không có!
Năm vị lão tổ hợp lực, may ra có thể đánh lại một gã Hợp Đạo yếu ớt mà thôi.
Có ích gì chứ?
Quên đi thôi!
Dù sao trong cuộc chiến vạn tộc, Ngũ Hành tộc chúng ta từ trước đến nay vẫn chỉ là kẻ đánh thuê mà thôi.
Thổ Tộc lão tổ cũng lên tiếng: “Phù Thổ Linh, ta thấy chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút, đợi ngươi trưởng thành rồi tính sau. Ngươi bây giờ mới bước vào Nhật Nguyệt cảnh, muốn đạt đến trình độ của tiên tổ tộc ta, còn lâu lắm!”
“Chư vị lão tổ, xin suy xét lại!” Vài vị lão tổ hết lời khuyên can, ý nói không nên dễ dàng đáp ứng việc liên minh với Nhân tộc.
Quá nguy hiểm!
Sơ sẩy một chút liền có thể dẫn đến diệt tộc!
Thượng giới một khi mở ra, cái gọi là ưu thế của Tô Vũ hiện tại chẳng khác nào trò cười. Hắn có biết trên thượng giới có bao nhiêu vạn tộc Hợp Đạo hay không?
Không biết mà cũng dám hành động mù quáng!
Phù Thổ Linh nhíu mày nói: “Chư vị lão tổ, không thể nói như vậy! Thượng giới mở ra cũng là chuyện của mấy năm sau. Mà mấy năm này… đừng quên, Tô Vũ mới quật khởi chưa đến ba năm! Cho hắn thêm mấy năm nữa, ai biết tình huống sẽ ra sao?”
Phù Thổ Linh tiếp lời: “Hơn nữa, tộc ta chính là bởi vì không có Hợp Đạo, nên mới phải tranh thủ cơ hội này, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nếu không, chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện? Nếu Tô Vũ thật sự có thể thắng, biết đâu giới nguyên đứt gãy của tộc ta có thể khôi phục! Để rồi phục hưng lại thời kỳ thượng cổ huy hoàng. Thời thượng cổ, Ngũ Hành tộc ta sánh ngang với các đại cường tộc khác, nổi danh khắp nơi. Bây giờ thì sao? Ngay cả một Hợp Đạo cũng không thể sinh ra!”
Lời này vừa thốt ra, vài vị lão tổ đều chìm vào bi ai.
Ngũ Hành tộc, một đại tộc thời thượng cổ!
Vậy mà bây giờ lại suy tàn đến mức này. Thượng giới còn chưa mở ra, chứ đợi đến khi mở ra, Ngũ Hành tộc chẳng là cái thá gì. Trước kia, còn có thể giả vờ đáng thương để lừa dối qua ngày, may mắn truyền thừa đến tận bây giờ!
Nhưng thời thế thay đổi rồi!
Còn có thể giả vờ đáng thương được nữa sao?
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Phù Thổ Linh, đây mới là hy vọng của Ngũ Hành tộc!
Đây là vị thiên tài duy nhất hiện nay có thể sử dụng cả năm loại thuộc tính Ngũ Hành. Là hy vọng sống sót được sinh ra từ bản nguyên của Ngũ Hành lão tổ!
Tính ra, cũng có thể coi là con trai của Ngũ Hành lão tổ!
Hoặc là con gái cũng được!
Ngũ Hành tộc thật ra không phân biệt giới tính.
Đương nhiên, Phù Thổ Linh không nghĩ như vậy. Hắn không hứng thú làm con gái của ai cả.
Phù Thổ Linh nói tiếp: “Còn nữa, mấy ngày gần đây, ngoài việc hôm nay gây ra chút động tĩnh, trước đó Tô Vũ hình như đã tiến vào Tinh Vũ phủ đệ. Có lẽ lại có thu hoạch gì đó. Việc hắn kiếm chuyện hiện tại, ta cảm thấy, có thể là một dấu hiệu!”
“Dấu hiệu?”
“Dấu hiệu gì?”
Vài vị lão tổ đồng thanh hỏi. Phù Thổ Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Dấu hiệu cho việc mở ra lần thứ hai cuộc chiến vạn giới! Dù sao thì cái tên này tà môn lắm. Ta cảm thấy hắn sẽ không ngoan ngoãn chờ đợi mấy năm, chờ thượng giới mở ra, chờ những Hợp Đạo kia đến giết hắn… Nếu hắn chờ đợi, vậy hắn chính là kẻ ngốc! Với tính cách của hắn, ta nghi ngờ hắn sẽ chủ động xuất kích! Hơn nữa sẽ không quá lâu!”
“Hắn có thể làm được sao?”
“Nhân tộc các ngươi chỉ có Đại Chu vương là Hợp Đạo cảnh. Thiên Cổ bọn hắn phong tỏa Giới Vực, lại được bản giới ưu thế, giao chiến tất lợi. Đại Chu vương có mạnh, nhưng nếu đến Tiên giới, đại khái là lành ít dữ nhiều!”
“Đúng vậy, tình thế này, Tô Vũ chỉ có thể đứng ngồi không yên. Giết cũng dở, không giết cũng chẳng xong. Chỉ cần mọi người không ra, đám đồng minh Thực Thiết tộc kia cũng vô dụng. Thực Thiết thú hoàng tiến vào Tiên giới, cũng chỉ là một Vĩnh Hằng mạnh hơn chút, Thiên Cổ dễ dàng đánh giết!”
“…”
Vài vị lão tổ bàn xong, đối với Tô Vũ, vẫn không dám ôm hy vọng quá lớn.
Hiện tại chiếm ưu thế, cũng chẳng có tác dụng gì!
Thượng giới, mới là then chốt quyết định thắng thua!
Khốn nỗi, nhân tộc ở thượng giới lại không ổn chút nào!
Phù Thổ Linh chau mày: “Không thể nói vậy được. Lão thân có dự cảm, lần này không quyết định, sẽ muộn mất! Một khi đại chiến lần thứ hai kết thúc, Tô Vũ thắng, vậy hắn sẽ không cần đến chúng ta… Tình cảnh của ta sẽ vô cùng khó khăn! Thời gian đến đại chiến không còn bao lâu, vài vị lão tổ, tốt nhất nên sớm quyết định!”
Mấy người đều nhăn mặt.
Thật khó quyết định, đây là vấn đề liên quan đến tồn vong của toàn bộ chủng tộc!
Có Hợp Đạo thì còn dễ bàn hơn chút, mấu chốt là không có!
Ngay lúc này, bỗng nhiên, năm vị lão tổ đồng loạt biến sắc!
Sau một khắc, Kim Linh tộc lão tổ định ra tay, lại nghe một tiếng cười khẽ: “Làm gì vậy? Không chào đón ta, còn định động thủ? Phù Thổ Linh, chẳng phải đã nói hoan nghênh ta đến chơi bất cứ lúc nào sao!”
“Dừng tay!”
Phù Thổ Linh khẽ quát, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi!
Tô Vũ… Thế mà đã tiến vào Ngũ Hành cung!
Ta đi!
Tên này, thật đáng sợ, bên ngoài không một chút động tĩnh nào!
Sau đó, trước sự kinh động của năm vị lão tổ, hư không nứt ra, trong dòng sông thời gian, một tồn tại đáng sợ, từng bước một đạp không mà xuống.
Bạch bào tung bay, tóc dài phấp phới.
Tô Vũ mang theo nụ cười trên môi, từng bước đi ra. Năm vị Ngũ Hành lão tổ lại bị uy thế của hắn làm cho chấn nhiếp, vội vàng lùi lại một bước, nhường chỗ trung tâm cho hắn.
Mà Tô Vũ, trực tiếp ngồi xuống bảo tọa của Ngũ Hành lão tổ năm xưa, ngồi thẳng thớm, vẻ mặt lạnh nhạt.
Năm vị lão tổ, đều biến sắc!
“Càn rỡ!”
“Đây là vị trí của Ngũ Hành lão tổ! Thật sự cho rằng Ngũ Hành giới ta dễ bắt nạt sao?”
Lời còn chưa dứt, mấy vị lão tổ đang nổi giận bỗng khựng lại. Tô Vũ cất tiếng, giọng điệu thản nhiên: “Mệt mỏi quá. Vừa mới dẫn theo một đám Hợp Đạo, chém hơn mười Tử Linh hầu, hơi mệt, ta nghỉ ngơi chút, chư vị không phiền chứ?”
Tô Vũ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta kinh hãi!
“Tử Linh hầu… Quả nhiên, lũ người chết yếu đuối thật, so với hầu bình thường dễ giết hơn nhiều. Chém mười mấy tên cũng chẳng có cảm giác gì, người chết đúng là chẳng đáng giá!”
Hắn đang khoác lác!
Đó là ý nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người. Nhưng ngay sau đó, ai nấy đều chần chừ, không dám manh động. Hắn thật sự khoác lác sao?
Khó mà nói!
Nếu là thật… Vậy thì quá kinh khủng!
Hóa ra vừa rồi hắn không phải là vì đánh Giám Thiên hầu!
Phù Thổ Linh ban đầu cũng nghĩ rằng Tô Vũ đang khoác lác, nhưng khi chạm phải ánh mắt của hắn, lòng y chợt run lên!
Có lẽ… là thật!
Đáng sợ!
Những ngày qua, hắn đang chỉnh đốn Tử Linh giới vực? Hắn đã thắng?
Nếu hắn thắng, vậy thì thật sự đáng sợ!
“Bái kiến Vũ Hoàng, Vũ Hoàng vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi đi!”
Phù Thổ Linh lập tức lên tiếng, nở nụ cười: “Vũ Hoàng hiếm khi đến đây, ta xin phép giới thiệu chư vị lão tổ…”
Y muốn chuyển chủ đề, giới thiệu mấy vị lão tổ.
Nhưng Tô Vũ chỉ cười nhạt: “Gặp ta, năm vị Vĩnh Hằng, ngay cả hành lễ cũng không biết sao? Hay là uy danh của nhân tộc hoàng thất đã hoàn toàn tan biến rồi?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt năm vị cường giả đều biến đổi!
Quá bá đạo!
Nơi này không phải Thượng Cổ!
Nhân tộc các ngươi, không còn là chủ nhân chư thiên!
Tô Vũ tựa người trên ghế, nhìn đám người phía dưới, mang theo nụ cười thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ.
Phù Thổ Linh, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhất thời phức tạp khó hiểu.
Thần phục?
Đúng vậy, không phải hợp tác!
Tô Vũ vừa đến, vừa mở miệng, đã bá đạo vô song, hắn muốn là sự thần phục tuyệt đối, chứ không cần thứ hợp tác ngang hàng!
Điều này so với những gì bọn họ dự liệu, đơn giản hơn, bá đạo hơn, và ngông cuồng hơn rất nhiều.
Phù Thổ Linh mặt mày đắng chát!
Nên lựa chọn thế nào?
Tô Vũ, tự tin đến vậy, rốt cuộc là thật sự nắm chắc phần thắng, hay chỉ là đang hù dọa người khác?
Phía trên, Tô Vũ cứ ngồi như vậy.
Đổi khách thành chủ!
Ánh mắt hắn quét xuống phía dưới, mang theo nụ cười thâm sâu khó đoán.
Nụ cười ấy khiến Phù Thổ Linh cảm thấy lạnh sống lưng!
Khoảnh khắc quyết định sự tồn vong của cả chủng tộc đã đến, hắn không biết, lựa chọn lần này, có thay đổi được lịch sử Ngũ Hành tộc hay không!
Nhưng hắn biết, nhất định phải chọn!