Chương 663: Quân vương động khẩu không động thủ | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025

Tử Linh giới vực.

Tây Thiên Vương liên tục bại lui!

Giờ phút này, Tây Thiên Vương đã có chút khẩn trương, phiền toái thật lớn! Con chó này quá mạnh!

Sau một khắc, hắn quát lớn: “Bắc Vương, hôm nay ta mà chết, kẻ tiếp theo chính là ngươi! Ngươi nên biết rõ hậu quả!”

Nam Vương còn đang cố gắng ngăn cản!

Thế nhưng, dưới trướng Bắc Vương còn có Tử Linh Hầu, mà số lượng lại không hề ít.

So với Nam Vương có phần nhỉnh hơn, Nam Vương lại đứng về phía nhân tộc, cho nên số lượng Tử Linh Hầu dưới trướng có phần ít hơn. Nếu Bắc Vương tham chiến, dù cho bản thân bị Nam Vương ngăn cản, chỉ cần phái đến ba, năm vị Tử Linh Hầu, vẫn còn cơ hội!

Bằng không, thật sự không còn cơ hội nào!

Phương bắc.

Bắc Vương hư ảnh hiện ra, lâm vào giãy giụa. Một khắc sau, hắn không do dự nữa. Tây Vương nói rất đúng, giờ phút này nếu hắn không tham chiến, Tây Vương chết trận, hắn cũng đừng mong có ngày sống yên ổn.

Hắn kiêng kị Tây Vương cùng Tây Vương phi, nhưng cũng không mong bọn họ cứ thế mà chết đi.

Phá vỡ cân bằng, còn mong có ngày sống dễ chịu sao?

Sau một khắc, Bắc Vương quát lớn một tiếng: “Theo bổn vương nghênh địch!”

Trong nháy mắt, Bắc Vương nhảy vọt hư không, mang theo dưới trướng trọn vẹn mười lăm tôn Tử Linh Hầu hướng Đông Vương vực đánh tới.

Nam phương.

Nam Vương sắc mặt lạnh lùng, Bắc Vương vẫn là lựa chọn tham chiến!

Số lượng Tử Linh Hầu ở Nam Vương vực có phần ít hơn, lại còn có hai tôn nhân tộc Hầu đã đi tham chiến. Giờ phút này, Nam Vương vực chỉ còn lại mười vị Hầu, so với Bắc Vương vực ít hơn năm vị.

Năm tôn Tử Linh Hầu, một khi tham chiến, ảnh hưởng vẫn là vô cùng lớn!

Đương nhiên, chưa chắc đã thua.

Bên phía Lam Sơn Vương, nếu Tiểu Bạch Cẩu có thể ngăn được Tây Thiên Vương, Lam Sơn Hầu cùng Lão Quy đạo thân đủ sức ngăn chặn.

“Giết!”

Nam Vương không nói nhiều, khẽ quát một tiếng, xé rách hư không, hướng Đông Vương vực bay đi!

Sau lưng, mười tôn Tử Linh Hầu, lại có chút chần chờ.

Đúng vậy, chần chờ!

Bởi lẽ, bọn chúng đâu phải giống lũ hầu nhân tộc kia.

Giờ phút này, nhân tộc lại muốn thống nhất Tử Linh giới vực, đám Tử Linh hầu này chưa chắc đã cam tâm tình nguyện. Đương nhiên, trong số đó cũng có kẻ là đồng minh của nhân tộc, Nam Vương chấp chưởng Nam Vực bao năm, cũng có vài tâm phúc.

Thế nhưng, Nam Vương đang phi thân phía trước, trong lòng không khỏi khẽ chấn động.

Chỉ sợ… đợi đại chiến nổ ra, đám Tử Linh hầu dưới trướng sẽ làm phản!

Dù sao, chúng đều là lũ hầu phi nhân tộc!

Nhưng giờ phút này, cũng chẳng nghĩ được nhiều, Nam Vương dẫn đầu, quát lớn: “Bổn vương nghênh chiến Bắc Vương, các ngươi mau đi trợ chiến!”

Các Tử Linh hầu khác, dồn dập hướng Đông Vương vực bay đi.

Nam Vương thì cấp tốc cùng Bắc Vương hội tụ tại một khu vực, bọn hắn nhất định phải đơn độc giao thủ một trận.

Từ xa, hai vị Thiên Vương cách không tung một kích, đại đạo chấn động!

Tử Linh đại đạo đồng thời xuất hiện, quấn quanh lấy hai đạo đại đạo kia, trong nháy mắt va chạm vào nhau bùng nổ!

Bắc Vương rất mạnh!

Mơ hồ, thậm chí còn lấn át Nam Vương một đầu.

Có điều lúc này, phân định thắng bại đâu phải chuyện một sớm một chiều, điểm quyết thắng không nằm ở chỗ bọn hắn, mà là ở chỗ Tây Vương kia, ở ngoài Giới Vực, ở chỗ Tây Vương phi!

Bất luận bên nào chiếm ưu thế, đều sẽ ảnh hưởng đến toàn cục!

“Ngao ô!”

Ngay khoảnh khắc ấy, Tiểu Bạch Cẩu cũng nổi giận, cuống cuồng, giận dữ!

Thật phiền phức!

Ta còn muốn về tưới hoa!

Nó gầm lên một tiếng, khoảnh khắc này, trong hư không, một đầu bạch cẩu khổng lồ vô cùng hiện ra, hình thể trong nháy mắt bành trướng lên gấp ngàn vạn lần!

Không chỉ vậy, từ miệng Tiểu Bạch Cẩu đột nhiên bắn ra trên trăm thần phù!

Những thần phù này khác với các thần phù khác, mỗi một miếng thần phù, dường như đều kết nối với một đạo đại đạo!

“Hư không khóa!”

Tiểu Bạch Cẩu gầm lên một tiếng, trên trăm thần phù trong nháy mắt phong tỏa bốn phương tám hướng của Tây Vương!

Tây Vương sắc mặt trắng bệch, lộ rõ vẻ kinh hoàng tột độ!

“Đây… đây là cái quái gì?”

Hắn bỗng chốc bị giam cầm trong một mảnh hư không bé nhỏ. Tiểu Bạch Cẩu gầm gừ, giọng the thé: “Lão rùa đen kia, còn ngươi nữa, cái tên kia! Mau đi giúp Thư Linh bọn họ giết người, giết sạch đám kia rồi quay lại đây xử lý tên này!”

Lão rùa đen cùng Lam Sơn Hầu giật mình, sau đó trong lòng rung động dữ dội!

Con chó này… thật tà môn!

Không, không chỉ tà môn, mà là… bảo vật trên người nó quá nhiều!

Hai người không kịp nghĩ nhiều, thừa lúc viện binh của Bắc Vương còn chưa tới, lập tức lao vào đám thuộc hạ của Tây Vương, ra tay tàn sát!

Giết được một tên, bớt đi một mối họa!

Tây Vương điên cuồng giãy giụa, oanh kích những thần phù giam cầm kia, nhưng trong thời gian ngắn, không tài nào phá vỡ được!

Tiểu Bạch Cẩu tức đến sôi máu, khoảnh khắc sau, từ trong miệng nó lại bắn ra một vật, một chiếc vòng tròn!

Trong đầu Tiểu Bạch Cẩu hiện lên hình ảnh ngày xưa, khi Tiểu Chủ Tử ném chiếc vòng này, sẽ hào hứng hô to: “Phì Cầu, đi nhặt về!”

Thế là, nó vui vẻ chạy nhanh, đi lượm lại chiếc vòng kia!

Giờ khắc này, chiếc vòng trong nháy mắt biến thành một vòng tròn khổng lồ, chụp về phía Tây Vương. Đó không phải là vòng tròn, mà trong mắt Tây Vương, nó chính là xiềng xích đoạt mạng!

Hắn sắc mặt đại biến!

Chết tiệt, ai có thể nói cho ta biết, con chó này rốt cuộc là thứ gì?

Chiếc vòng tròn kia, tựa như một dòng sông thời gian thu nhỏ, hóa thành hình vành khuyên, chụp thẳng xuống hắn!

Tây Vương còn chưa kịp phá tan thần phù, đã bị món đồ chơi quỷ quái kia chụp lên đỉnh đầu.

Tây Vương gầm thét, đại đạo chấn động, nhưng lại bị một con chó cắn cho đại đạo không ngừng vỡ nát. Hắn rống giận, tử khí ngập trời, cưỡng ép tấn công chiếc vòng kia, hắn biết, tuyệt đối không thể để thứ này rơi xuống, nếu không thì hắn sẽ gặp đại họa!

“Cũng khá lợi hại đấy chứ!”

Tiểu Bạch Cẩu cũng tức đến nổ phổi, đến cái này mà cũng không trói được ngươi sao?

Đáng ghét!

“Lại đến nữa!”

Lúc này, Bắc Vương bọn hắn đã gần như quên mất cuộc chiến đang diễn ra, Tiểu Bạch Cẩu bỗng há mồm phun ra một vật. Đó là một sợi xiềng xích, không sai, lại là xiềng xích! Thứ này vốn là dây dắt chó, Tiểu Chủ Tử thường hay muốn dùng nó dắt mình đi dạo, ai ngờ bị mình nuốt mất. Tiểu Chủ Tử tìm mãi không thấy, tức giận đến mức muốn mổ bụng chó để lấy dây!

Giờ đây, sợi dây thần thánh đã biến mất ấy lại xuất hiện!

Không những xuất hiện, nó còn lập tức hóa thành xiềng xích, hướng thẳng đỉnh đầu Tây Vương mà trói Đại Đạo của hắn!

Tây Vương đã gần như tuyệt vọng!

Không, đây là cái gì?

Đây lại là cái gì?

Thực lực của hắn vốn khuynh đảo càn khôn, trừ năm xưa khi Võ Vương bọn họ đánh tới, hắn mới tuyệt vọng đến mức phải lựa chọn đầu hàng. Từ đó đến nay, chưa từng có lúc nào hắn lại cảm thấy tuyệt vọng đến nhường này!

Tiểu Bạch Cẩu thấy Tây Vương vẫn còn điên cuồng giãy giụa, điên cuồng oanh kích, lại càng thêm giận dữ!

Ngươi dám trì hoãn thời gian của ta, ngươi biết không hả?

“Xú gia hỏa, ngươi nhất định phải chết!”

Tiểu Bạch Cẩu tức đến nổ phổi, lại há mồm phun ra một vật, đó là một quả cầu tròn, trông giống như quả cầu nhỏ mà các tiểu nữ sinh hay dùng. Giờ phút này, Tiểu Bạch Cẩu phun ra quả cầu, quả cầu kia ầm ầm một tiếng, đánh thẳng về phía Tây Vương!

Tây Vương tuyệt vọng vô cùng, giận dữ hét: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Ầm!

Xiềng xích và Đại Đạo của Tiểu Bạch Cẩu đang trấn áp Đại Đạo của hắn, vòng thép đang khóa chặt hắn, giờ lại thêm quả cầu đang đập vào người hắn. Dù Tây Vương có mạnh hơn nữa, cũng khó lòng địch nổi tứ thủ!

Mà Tiểu Bạch Cẩu, kỳ thật cũng đang thở hổn hển.

Nó cũng mệt mỏi lắm chứ!

Điều khiển nhiều bảo vật như vậy, nó đã rất mệt rồi!

Thế nhưng, nó chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng về nhà!

Thấy Tây Vương vẫn còn lải nhải, Tiểu Bạch Cẩu nổi điên, ngươi còn sức để nói chuyện cơ à?

Vậy chẳng phải việc giết ngươi còn phải kéo dài rất lâu sao?

“Uông uông uông, ngươi thật phiền phức!”

Tiểu Bạch Cẩu giận không kềm được, cứ như thể kẻ rơi vào thế hạ phong chính là mình vậy. Thời gian của ta eo hẹp lắm rồi!

Nó không nói thêm lời nào, lần này, dạ dày của nó dường như đang ngọ nguậy.

Một lát sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiểu Bạch Cẩu thở hồng hộc, phun ra một vật!

Một thứ trông như sắp mục nát đến nơi!

Đó là một chiếc giày!

Đúng vậy, một chiếc giày!

Chẳng nhớ rõ ngày nào đó, Văn Vương muốn rời đi, Tiểu Chủ Tử quyến luyến không nỡ, không cho hắn đi, khóc lóc ầm ĩ hồi lâu. Nhưng Văn Vương vẫn kiên quyết muốn đi, Tiểu Bạch Cẩu lúc đó còn bé, lén lút đi lấy trộm, ngậm lấy chiếc giày Văn Vương để ngoài phòng nuốt xuống.

Để chủ nhân tìm không thấy giày, không đi được!

Suy nghĩ thật ấu trĩ!

Giày của Văn Vương… Bất kỳ vật gì trên người cường giả đều không tầm thường, quá yếu thì không chịu nổi cái chân mạnh mẽ kia, bằng không một cước đá ra, giày nát bấy, thật mất đi vẻ tao nhã!

Văn Vương vẫn xem trọng văn nhã, nên giày vẫn vô cùng kiên cố, cường hãn như bạch bào của hắn.

Không có giày, Văn Vương lười tìm, bởi vì hắn biết ai đã trộm, trực tiếp rời đi. Còn chiếc giày kia, bị Văn Vương mang đi, chẳng biết có phải để chế tạo một chiếc y hệt hay không!

Đương nhiên, giờ khắc này Tiểu Bạch Cẩu chẳng quan tâm.

Chiếc giày này, nó nuốt đã nhiều năm, mãi không tiêu hóa hết, mà cũng không dám phun ra, sợ bị chủ nhân biết, cứ vậy mà nằm trong bụng nó!

Hiện tại chủ nhân cũng chẳng thấy đâu, mặc kệ nó!

Ngay sau đó, chiếc giày như có người xỏ vào, trong hư không đột ngột hiện ra một bàn chân, đạp thẳng về phía Tây Vương!

Một cước này, còn mạnh hơn bất kỳ binh khí nào!

Tây Vương tuyệt vọng, kinh ngạc, rung động, hoảng sợ…

“Không!”

“Không, cái này… Đây là cái gì…”

Đó là một chiếc giày!

Nhưng hắn, phảng phất thấy được một người, một người khiến người ta kinh dị, khiến người ta khiếp sợ.

Đại Đạo bị khóa, thân thể bị thần phù trói buộc, hắn muốn tránh cũng không thể tránh, Tây Vương phẫn nộ, tuyệt vọng, gào thét!

“Không thể nào!”

“Văn Vương đã chết!”

Hắn rống lên giận dữ, cả Tử Linh giới rung chuyển kịch liệt. Hắn không tin vào mắt mình, kẻ kia lại có liên hệ với Văn Vương! Nhưng bàn chân kia… bàn chân to lớn kia, dường như chính là của Văn Vương, dù cho vô số năm tháng đã trôi qua.

Hắn sao có thể quên được? Ngày đó, Văn Vương giáng lâm Tử Linh giới, đặt chân vào Tây Vương phủ.

Hắn cúi rạp đầu, chỉ dám nhìn cặp chân kia!

Gương mặt Văn Vương ra sao, hắn đã chẳng còn nhớ rõ. Nhưng đôi chân kia, hắn khắc cốt ghi tâm. Đôi chân khiến người ta kinh hãi tột độ. Hắn quỳ mọp trước Văn Vương, đầu không dám ngẩng, nửa lời cũng không dám thốt!

“Không… Không thể nào!”

Tây Vương triệt để tuyệt vọng!

Con chó này…con chó này lại có quan hệ với Văn Vương!

“Không cái đầu nhà ngươi!”

Tiểu Bạch Cẩu thở hồng hộc, “Hôm nay ta giẫm chết ngươi!”

*Ầm!*

Một cước đạp xuống!

Không thể tránh né!

*Ầm!*

Đất trời nứt vỡ, cả Tử Linh giới dường như chỉ còn lại một hình ảnh duy nhất: bàn chân khổng lồ đạp xuống. Tây Vương dốc toàn lực, tử khí cuồn cuộn bạo phát, mang theo tuyệt vọng, mang theo bất cam, mang theo hối hận ngút trời!

Ta không biết! Ta không biết ngươi là người của Văn Vương! Nếu không, ta tuyệt đối không dám cùng các ngươi đối đầu!

Tuyệt đối không!

Ta hối hận rồi!

“Văn Vương… Ngươi đáng chết!”

Tây Vương gần như phát điên gào thét. Ngươi chết rồi! Ngươi chết rồi mà vẫn còn muốn giẫm lên mặt ta sao?!

*Ầm!*

Một cước đạp xuống, mặt Tây Vương tan nát như tương, cả Tử Linh chi thân cũng bắt đầu sụp đổ!

Quá cường đại!

Cảnh tượng này khiến Nam Vương và Bắc Vương vừa mới đến nơi cũng phải ngây người như phỗng, trố mắt kinh hãi, rung động đến tận tâm can!

Văn Vương Cước!

Một cước này chính là Văn Vương Cước!

Tây Vương, cường đại vô song Tây Vương, một trong Tứ Đại Tử Linh Thiên Vương, vậy mà bị một cước này giẫm cho tan nát thành năm mảnh sáu phần, đạo thân hiện ra, đạo thân hắc kim sắc kia, dưới một cước giẫm này, cũng trong nháy mắt chia năm xẻ bảy!

Trên không trung, Thiên Vương Đại Đạo quanh quẩn, bị Tiểu Bạch Cẩu cắn đứt phăng một khúc, dây thừng quấn lấy Đại Đạo, gắt gao nắm lấy đầu đoạn đứt gãy dung hợp chi đạo!

Kim Cương vòng của Tiểu Bạch Cẩu, trực tiếp đập xuống, ngay cả linh ấn sắp tan rã cũng bị đập cho nát bét!

Tiểu Hoa Cầu, lại càng hung mãnh, trong nháy mắt đánh cho tử khí còn sót lại sụp đổ hoàn toàn, nứt toác tan tành!

Toàn bộ Tử Linh hư không, trong khoảnh khắc bị đánh cho nổ tung!

Tiểu Bạch Cẩu nằm rạp trong hư không, thở dốc kịch liệt, phì phò nói: “Nhất định phải bản vương dùng sức đánh ngươi, ngươi mới chịu chết!”

Choáng váng!

Toàn bộ chiến trường, đại chiến trong nháy mắt ngưng kết.

Lão Quy cùng Lam Sơn Hầu ngây ngốc nhìn về phía con chó kia trong hư không!

Ngọa tào!

Đây là cái quỷ gì?

Chó điên?

Chó của Văn Vương lợi hại như vậy sao?

Quả nhiên, lợi hại!

Chó của Văn Vương, không chỉ vậy, nó còn là chó của Thời Gian Sư!

Hai vị chủ nhân của nó, một người được vinh dự là đệ nhị cường giả chư thiên, đệ nhất là Nhân Hoàng, đây là xét về địa vị.

Một người được vinh dự là cường giả đứng trong top năm chư thiên, đúng vậy, gọi là Thời Gian Sư, Thời Gian Sư kỳ thật không cùng những người này giao thủ qua, giao thủ cũng không ai biết rõ, nhưng các cường giả đều biết, Thời Gian Sư rất mạnh, muốn ai chết, người đó liền chết!

Bị cường giả đỉnh cấp, coi là cùng đẳng cấp với Tứ Cực Thiên Vương!

Có hai vị chủ nhân như vậy, luôn ở cùng nhau, tùy tiện vẩy nước bọt, nội tình của Tiểu Bạch Cẩu, cũng mạnh hơn nhiều so với đám Tử Linh Thiên Vương hiện tại.

Chó của hoàng đế, ăn còn ngon hơn ngươi!

Tiểu Bạch Cẩu ăn toàn long phượng, uống toàn quỳnh tương!

Giờ khắc này, Tử Linh giới vực rung chuyển kịch liệt, Tây Vương… đã chết!

Đúng vậy, một Tây Vương cực kỳ cường hãn lại cứ thế mà ngã xuống. Hắn so với Đông Vương hiếu thắng, nhưng ai ngờ, kẻ mạnh như hắn lại chết thảm hơn Đông Vương gấp bội, thậm chí còn chưa kịp phô trương sức mạnh của mình!

Hắn còn chưa kịp cùng Hợp Đạo giao chiến đến chết đi sống lại!

Đông Vương ít ra còn có chút hy vọng thắng lợi, dù sao cũng đã đánh cho không ít Hợp Đạo dưới trướng Tô Vũ tàn phế.

Nhưng Tây Vương, kẻ chủ động khơi mào chiến tranh, tự cho là nắm chắc phần thắng này, vừa khai chiến chưa bao lâu đã bị một con chó dùng một chiếc giày nện chết!

Thật quá mạnh!

Không chỉ Tiểu Bạch Cẩu mạnh, nó vốn đã mạnh, nhưng so với Tây Thiên Vương Hoàn còn kém một chút. Với chênh lệch đó, thắng bại có lẽ khó đoán, nhưng muốn giết chết đối phương thì vô cùng gian nan, giằng co lâu dài mới là chuyện thường tình.

Lưỡng bại câu thương đã là kết quả tốt đẹp nhất!

Nhưng hiện tại, Tiểu Bạch Cẩu lại dùng nội tình thâm hậu, tươi sống nện chết Tây Vương!

Chắc chắn Tây Vương chết không nhắm mắt!

Trong hư không, Tiểu Bạch Cẩu thở dốc không ngừng, vô cùng mệt mỏi. Điều khiển những thứ kia tiêu hao của nó không ít sức lực, nhưng hiệu quả lại không tệ, đem cái tên thúi tha đáng ghét kia nện cho tan xác!

Và ngay khoảnh khắc đó, chiến trường sụp đổ!

Đúng vậy, sụp đổ hoàn toàn.

Đám Tử Linh hầu đang giao chiến với Bắc Vương, tổng cộng mười lăm tên, trong nháy mắt tan tác tứ phía, bỏ chạy tán loạn!

Thậm chí còn chưa kịp chạy đến đâu!

Bọn chúng không thể không trốn, tất cả đều kinh hồn bạt vía.

Tây Thiên Vương cường đại như vậy, thế mà bị một cước đạp chết, chẳng lẽ bọn chúng muốn tự tìm đường chết sao?

Không chỉ đám Tử Linh hầu kia, mà cả những cường giả dưới trướng Tây Thiên Vương đang đại chiến với Thiên Diệt cũng gào thét: “Chạy mau! Mau chạy về Tây Vương phủ, chờ đợi Vương phi trở về!”

Ầm!

Tử khí bùng nổ!

Trận chiến này không thể đánh được nữa. Thiên Vương còn chưa kịp thể hiện uy phong đã bị người ta đánh chết, còn đánh cái rắm gì nữa!

Chạy thôi!

Một đám Tử Linh hầu điên cuồng bỏ chạy, mong muốn thoát khỏi chiến cuộc. Nhưng giờ phút này, Lam Sơn hầu bọn họ làm sao còn cho bọn chúng cơ hội?

Trong hư không, Đông Vương Ấn uy trấn thiên hạ, từ trên cao giáng xuống!

Nhân Chủ Ấn cũng không cam lòng, mang theo khí thế áp đảo, trấn áp muôn phương!

Lão Quy đạo thân hóa thành ngọn núi khổng lồ, ầm ầm bao trùm hư không, trấn áp xuống, khí thế kinh người!

Thư Linh biến thành một quyển sách cổ, tựa như tấm lưới trời giăng kín, vô số chữ viết bao trùm, che khuất nhật nguyệt, đem toàn bộ Đông Vương Vực bao phủ bên trong. Trà Thụ ngàn nhánh vạn diệp lan tràn, như muốn nuốt chửng cả vùng đất!

Một đám cường giả đồng loạt ra tay, phong tỏa toàn bộ Đông Vương Vực, không cho một ai thoát thân.

Bắc Vương kia còn chưa kịp đến, đã vội vã bỏ chạy.

“Các ngươi đám người kia, đã lọt vào vòng vây, còn vọng tưởng đào tẩu?”

Không có Tây Thiên Vương chống đỡ quy tắc chi lực, lại thêm Nhân Chủ Ấn và Đông Vương Ấn áp chế, lũ yêu ma ngoại tộc này dám vượt biên giới, chẳng khác nào tự tìm đường chết!

Ngay trong khoảnh khắc nguy hiểm này.

Nơi xa…

Bắc Vương không nói một lời, cấp tốc thối lui, hướng Bắc Vương Vực bay đi, hắn quát lớn: “Toàn bộ trở về Bắc Vương Vực, mở ra phương bắc cấm chế! Nhanh!”

Trở lại Bắc Vương Vực, may ra còn có một tia hy vọng sống!

Hắn là Bắc Thiên Vương, tại lãnh địa của hắn, hắn nắm chắc phần thắng, đối phương sẽ bị suy yếu!

Đây là cơ hội sống sót duy nhất!

Mười lăm Tử Linh Hầu tản loạn, chỉ mong được trở về, cùng hắn đồng tâm hiệp lực chống cự. Những kẻ khác dù có đuổi tới, cũng chưa chắc có thể bắt được hắn!

Bắc Vương quyết đoán dị thường, không đánh, chỉ chạy!

Trở về địa bàn của mình mới là thượng sách!

Mà phía sau, Nam Vương gầm lên một tiếng lớn, một kiếm kinh thiên chém ra, hô lớn: “Vị… vị tiền bối kia, còn mời tới trợ chiến, giữ hắn lại!”

Nam Vương đang gọi Tiểu Bạch Cẩu!

Mà Tiểu Bạch Cẩu, trợn trắng mắt, thở phì phò, đánh đấm cái gì, bản tọa không đánh nổi đâu!

Thật sự cho rằng điều khiển những thứ này không tốn sức lực sao?

Còn bị Tô Vũ rút mất năm giọt tinh huyết nữa chứ!

“Không đánh nổi!”

Tiểu Bạch Cẩu kia đáp lời một câu, Bắc Vương lại chẳng hề có ý định thừa cơ chém giết. Thôi đi cho rồi, đánh không lại đâu, ta cũng chẳng dám xông lên đánh!

Không có cách nào đánh!

Hắn chỉ lo ba chân bốn cẳng chạy trốn!

Không chỉ hắn, đám Tử Linh hầu dưới trướng cũng một bộ mặt mày ủ dột, cắm đầu cắm cổ mà trốn về Bắc Vương vực.

Tiểu Bạch Cẩu nói nó hết khí lực rồi, các ngươi tin không?

Ta đây tuyệt đối không tin!

Có tin cũng chẳng dám bén mảng tới Đông Vương vực!

Nam Vương muốn đuổi theo giết, nhưng cũng đành bất lực, trong lòng có chút nghẹn khuất. Để Bắc Vương chạy về rồi, thì thật khó mà thu thập.

Thôi thì thôi vậy!

Nam Vương thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, chớp mắt đã lao tới chỗ một tên Tử Linh hầu, đúng là một tên hầu thuộc Bắc Vương vực!

Bắc Vương thấy vậy liền rống to: “Toàn bộ theo sát ta, nhanh lên!”

Còn kẻ nào bị chặn lại thì hắn cũng hết cách, không thể giao chiến ở khu vực trung gian này, nếu không một khi bị cuốn lấy, e rằng một mống Tử Linh hầu cũng chẳng mang về được!

Trong nháy mắt, đám Tử Linh hầu còn lại liền ào ào bay về phía hắn!

Bắc Vương cũng giăng ra từng đạo Đại Đạo, dẫn dắt đám Tử Linh hầu kia!

Nam Vương hừ lạnh một tiếng, trường kiếm vung ra, chém giết tên Tử Linh hầu bị chặn đường đến điên cuồng gào thét, nhưng cũng chẳng ăn thua gì!

Thiên Vương đánh với Hợp Đạo, Đông Vương liền xông lên.

Đánh năm tên, hắn đánh đều có thể thắng.

Đánh một tên…thì chẳng khác nào nghiền ép!

Trừ phi đối phương có thực lực như Lão Quy bọn hắn, nhưng rõ ràng, tên hầu này không có.

Ầm ầm!

Đại Đạo lực lượng nghiền ép, ở Tử Linh giới vực này, sự chênh lệch đẳng cấp càng thêm rõ rệt. Tất cả đều tu một con đường, gặp phải áp chế đẳng cấp, áp chế Đại Đạo, thì gần như không có cơ hội lật bàn!

Đợi đến khi Bắc Vương tiếp ứng được mười bốn tên hầu, vội vàng xé rách hư không bỏ chạy, một tiếng gào thét thê lương vang lên, tên hầu bị chặn đường kia, trực tiếp bị Nam Vương giết chết tại chỗ!

Còn mười tên hầu thuộc Nam Vương vực, giờ phút này, chẳng còn tâm tư nào khác, ai nấy đều kinh hồn bạt vía nhìn Tiểu Bạch Cẩu trong hư không, cấp tốc lao về phía đám Tử Linh hầu của Tây Vương vực!

“Khỏi phải phí lời, lão đại đã phán, cứ thế mà làm!”

“Mặc kệ trước đây các ngươi nghĩ gì, giờ phút này dẹp hết qua một bên! Việc cần kíp là…”

“Giết! Giết sạch là xong chuyện!”

“Đây mới gọi là nhập bọn!”

Lão Quy cùng đám thuộc hạ ra sức trấn áp, thêm vào 10 tôn Hầu kia nhập cuộc, chiến lực nghiêng hẳn về một bên, gần như hai đánh một. Chẳng bao lâu, một tiếng gầm thét xé tan không gian, một tôn Tử Linh Hầu của Tây Vương Vực đã bị chém giết tại chỗ.

Một… hai…

Trong chớp mắt, 13 vị Tử Linh Hầu mà Tây Vương mang tới đã vong mạng!

Trong đó có vài tên muốn xin hàng, nhưng Lam Sơn Hầu căn bản không nương tay, một mống cũng không tha!

Hắn biết rõ tâm tư của Tô Vũ, kẻ nào không phục, kẻ đó phải chết!

Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng hắn hiểu rõ vị Nhân Chủ này bá đạo đến nhường nào.

Phủ Hầu của Tây Vương dám xâm phạm, vậy thì đừng hòng sống sót!

Toàn bộ Tử Linh Giới Vực chấn động không ngừng, như ngày tận thế giáng lâm!

Bầu trời u ám liên tục bùng nổ, đó là do cường giả bị diệt, tử khí nổ tung, xé rách cả thiên địa!

Đông Vương Vực, trong khoảnh khắc, lại trở về tĩnh lặng.

Giết sạch!

Đúng vậy, giết sạch không còn một ai!

Tiểu Bạch Cẩu đã chém giết Tây Thiên Vương trong trận chiến tốc độ kia, vậy trận chiến này còn gì để nói nữa.

Lão Quy đạo thân cũng không nhiều lời, vội vàng nói: “Ta phải trở về rồi, đạo huynh có muốn cùng ta hồi phủ không?”

“Trở về sao?”

Tiểu Bạch Cẩu có chút hưng phấn, “Đương nhiên, ta cũng phải về!”

Nhưng đúng lúc này, Nam Vương xé gió mà đến, khí tức cường hãn vô cùng, vội vàng nói: “Không được! Giờ phút này phải thừa thắng xông lên, tiến thẳng vào Bắc Vương Phủ! Nếu để Bắc Vương mở ra Bắc Vương Ấn, hợp sức cùng các Tử Linh Hầu khác, củng cố Bắc Vương Vực, thì muốn giết vào, khó như lên trời!”

Tiểu Bạch Cẩu quay đầu liếc nhìn, nháy mắt tinh nghịch, nói: “Nhưng mà hoa nhà ta vẫn chưa tưới xong! Hay là lần sau đi? Lần này để hắn chạy thoát, lần sau ta lại đến, thêm Tô Vũ nữa, nhất định có thể đánh chết hắn!”

Nói xong, lại bồi thêm một câu: “Còn nữa, ta phải đi, không đi… có chuyện lớn mất!”

Nam Vương trong lòng chấn động mạnh!

Đúng vậy, ắt phải có chuyện xảy ra!

Ngay lúc này, bỗng nhiên, từ xa xăm Tử Linh thiên hà truyền đến một tiếng chấn động, một đạo khí tức cường hãn hiển hiện. Ngay sau đó, một tôn Tử Linh hầu mạnh mẽ hiện thân, liếc nhìn nơi này một cái rồi cấp tốc tan biến, chui vào sâu trong Tử Linh thiên hà, biến mất không dấu vết!

Bất quá, trước khi biến mất, trong mắt nó lóe lên một tia đỏ như máu.

Đó là do bị khí tức sinh linh kích thích!

Chẳng qua là cảm nhận được khí tức cường đại của Tiểu Bạch Cẩu, nó không dám tới gần mà thôi. Giờ phút này, nó ẩn mình trong Tử Linh thiên hà, khí tức tan biến, ngay cả Nam Vương cũng khó lòng dò xét.

Thấy tình huống này, sắc mặt Nam Vương biến đổi: “Ngươi quá mạnh, huyết khí quá mức tràn đầy! Vậy… vậy thì lần sau đi, ta sẽ cùng Lam Sơn bọn họ nghĩ cách vây khốn Bắc Vương phủ trước. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ công hạ Bắc Vương phủ!”

“Tùy các ngươi… Chuyện này không liên quan đến ta, các ngươi cứ đi hỏi Tô Vũ…”

Tiểu Bạch Cẩu không muốn dính líu vào những chuyện này, nó thật sự rất bận rộn!

Hơn nữa, nó quá mức cường hãn, khí huyết ngút trời. Nếu không đi, kích thích những cường giả tuyệt thế đang ngủ say trong Tử Linh thiên hà kia thức tỉnh, vậy thì không hay.

Tiểu Bạch Cẩu vung móng vuốt, túm lấy Thư Linh cùng Trà Thụ, cấp tốc hướng Trấn Linh vực bay đi.

Mà Lão Quy, cũng lo lắng cho bản tôn của mình, vội vàng nói: “Thiên Diệt các ngươi đi cùng ta! Bạch Cẩu đạo huynh kích thích những tồn tại ngủ say trong Tử Linh thiên hà thức tỉnh, rời khỏi nơi này thôi, sinh linh ở đây sẽ gặp nguy hiểm!”

Trước đó còn không sao, hiện tại thì không được!

Tiểu Bạch Cẩu suýt chút nữa đã khiến những tồn tại mạnh mẽ kia phát điên. Thiên Diệt bọn họ còn ở lại đây, không phải chuyện tốt.

Thiên Diệt mọi người không nói nhiều, cấp tốc rút lui.

Thanh âm Lão Quy truyền đến: “Lam Sơn hầu, Nam Vương, tạm thời như vậy đã, đợi nhân chủ an bài!”

“Nhân chủ…”

Nam Vương nhìn mấy người, thần sắc có chút khác thường, mà Lam Sơn hầu lớn tiếng nói: “Tuân lệnh! Xin Trấn Linh tướng quân trở về bẩm báo với nhân chủ, mọi chuyện đều ổn cả…”

Dứt lời, một viên con dấu bị nàng ném ra, “Nhân chủ ấn vẫn còn ở đây, nhân chủ có lẽ cần đến nó, xin tướng quân làm phiền mang về giao cho nhân chủ!”

“Được!”

Lão Quy không nói thêm gì, cấp tốc dẫn người rời đi.

Từ xa, Tiểu Bạch Cẩu cũng lên tiếng: “Đúng đúng đúng, Tô Vũ còn ở trên kia đánh nhau, chúng ta về trước thôi!”

Như một làn khói, một đám người chạy mất hút!

Đám trấn thủ nơi này vốn dĩ nhàn hạ vô sự, nay Tử Linh Thiên Hà chấn động, tốt nhất nên nhanh chóng rời đi cho an toàn!

Chờ bọn hắn đi hết, Nam Vương trầm giọng hỏi: “Lam Sơn Hầu, vị Nhân Chủ đời này, ngươi đã gặp qua?”

“Đã gặp.”

“Người này thế nào?”

“Lợi hại!”

“Lợi hại?”

Đây tính là đánh giá gì?

Nam Vương tiếp lời, giọng đầy suy tư: “Bản vương đã xem Nhân Chủ Ấn, chủ nhân của ấn này, thực lực… e rằng không tính là quá mạnh!”

Lam Sơn Hầu khẽ nhíu mày: “Nhân Chủ còn trẻ, tiến bộ đã nhanh chóng, thực lực tự nhiên sẽ sớm tăng lên thôi!”

“So với Bách Chiến Vương đời trước thì sao?”

“Thực lực đương nhiên là không bằng…”

Lam Sơn Hầu vừa dứt lời, liền trầm giọng nói tiếp: “Nam Vương tốt nhất vẫn là đừng nên suy nghĩ nhiều. Vừa rồi ngài cũng thấy, vị Bạch Câu tiền bối kia, còn có Thư Linh, Trà Thụ, Trấn Linh Tướng Quân, bao gồm những trấn thủ khác, đã toàn bộ quy thuận Nhân Chủ! Vị Nhân Chủ đời này đã mở ra tiền lệ chưa từng có, kể từ sau khi Thượng Cổ hủy diệt, Người là người duy nhất có hy vọng thống nhất vạn giới, trở thành bá chủ!”

Nam Vương chấn động, đánh giá cao đến vậy sao?

Mà giờ khắc này, ở nơi xa, Hà Đồ dẫn đầu đám Tử Linh quân chủ, cấp tốc thu thập hết thảy ấn ký và tử vong chi huyết mà Tử Linh Hầu để lại, bao gồm một vài di vật của Tây Vương, đang quét dọn chiến trường.

Thấy Nam Vương nhìn về phía mình, Hà Đồ cười khan nói: “Nam Vương đại nhân đừng nhìn, những chiến lợi phẩm này… phải đợi đến khi Nhân Chủ đến mới có thể phân phát. Nam Vương lập công ở đây, cũng phải đợi Nhân Chủ gia thưởng, chúng ta không có quyền tự ý phân phối chiến lợi phẩm!”

Nam Vương hơi nhíu mày: “Người của ta giết!”

Hà Đồ nhe răng, lộ ra hàm răng đen xỉn: “Vâng, nhưng vẫn phải tính là chiến công! Đây là chiến lợi phẩm của đại chiến, cần Nhân Chủ đến phân chia! Nam Vương… đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà gây ra bất hòa! Nhân Chủ tới, nhất định sẽ không keo kiệt ban thưởng! Nhưng nếu tự ý phân phát, cả ngươi và ta đều gánh không nổi!”

“Gánh không nổi?”

Nam Vương nhìn thẳng vào Hà Đồ, Hà Đồ lúc này cũng bình tĩnh đáp lại: “Gánh không nổi! Đông Vương đã chết, Tây Vương cũng đã chết, đám người ở vạn giới kia sớm muộn cũng bị giết. Chư Thiên phía trên, cũng sắp gặp tai ương! Nam Vương nếu đã chọn phe, thì đừng phạm sai lầm vì những chuyện nhỏ nhặt này, dễ làm lỡ bản thân!”

Nam Vương nhất thời không nói gì.

Vị Nhân Chủ còn chưa gặp mặt này, trong nháy mắt đã khơi gợi hứng thú của Nam Vương.

Điều này… giống như đưa Nam Vương trở về thời đại Thượng Cổ, khi Nhân Hoàng chỉ cần một lời, thiên địa đều phải nghe theo!

Mà Lam Sơn Hầu cũng nhanh chóng nói thêm vào: “Nam Vương đại nhân không cần xoắn xuýt những chuyện này, Nhân Chủ sẽ không keo kiệt đâu!”

“Bổn vương đã tường!”

Nam Vương trầm giọng đáp, im lặng hồi lâu rồi nhanh chóng lên tiếng: “Vậy ta sẽ dẫn quân đến biên giới Bắc Vương vực, phong tỏa nơi này, ngăn không cho chúng thoát thân!”

“Làm phiền Nam Vương rồi!”

“Đâu có gì!”

Nam Vương phất tay áo, tức tốc dẫn theo mười vị Tử Linh Hầu dưới trướng biến mất. Bên phía Lam Sơn Hầu, chỉ còn lại ba vị Tử Linh Hầu nhân tộc.

Trong số đó, hai vị trước đây còn phục vụ dưới trướng Nam Vương.

Ban đầu tìm đến nương tựa Lam Sơn Hầu, mọi người chỉ nghĩ rằng, nhân tộc gian nan, cùng là người tộc, nên đến giúp đỡ, ai ngờ…

Giờ khắc này, một vị Tử Linh Hầu nhân tộc không kìm được thốt lên: “Lam Sơn, vị Nhân Chủ này… thực sự lợi hại đến vậy sao?”

“Các ngươi đã thấy rồi đó!”

Lam Sơn Hầu hiểu rõ tâm tư của họ, vội vàng nói: “Nhớ kỹ, lần sau gặp Nhân Chủ, mọi người… vẫn là nên cẩn trọng một chút! Tình huống trước đó các ngươi đều đã thấy, Đông Vương bị Nhân Chủ tự tay chém giết, Tây Vương chết dưới tay Bạch Câu đại nhân, mà những người này, đều là lực lượng dưới trướng Nhân Chủ!”

Ba vị Tử Linh Hầu đều trầm ngâm suy nghĩ.

Vị tân chủ này, xem ra không dễ chọc a!

Lam Sơn Hầu khi nói chuyện còn mang theo vẻ sùng bái. Vị Tử Linh cảnh Vĩnh Hằng được bổ nhiệm làm hành quân tổng quản kia, gặp Nam Vương còn dám từ chối yêu cầu chia chiến lợi phẩm, khiến Nam Vương phải bỏ qua!

Chuyện này, trong Tử Linh giới, quả là hiếm thấy.

Nhưng nghĩ đến Trấn Linh Tướng quân và Bạch Câu đều là người dưới trướng Nhân Chủ, mấy người cũng hiểu ra.

Quá mạnh!

“Nhân tộc… Lần thủy triều này, chẳng phải nói rất yếu sao?”

Ba vị Tử Linh Hầu không khỏi hoài nghi.

Yếu sao?

Đừng đùa!

Tứ Đại Thiên Vương sống qua vô số năm tháng, chín lần thủy triều trước đây đều không ai làm gì được chúng, lần này thì hay rồi, mới mấy ngày đã bị giết hai tên, Bắc Vương thì rụt đầu về lại, Nam Vương thì trực tiếp đứng về phe kia!

Bọn hắn cũng hoài nghi, tin tức trước kia có phải là sai lầm hay không!

Nhân tộc không hề yếu, mà lại còn rất mạnh!

Đang ở chư thiên, lũ vạn tộc kia chỉ dám cúi đầu run rẩy!

Cuộc chiến Tử Linh giới vực kết thúc chóng vánh, thật nằm ngoài dự liệu của Tô Vũ.

Hắn vừa đặt chân đến vùng phụ cận Hồng Mông thành, còn chưa kịp định thần thì khựng lại.

“Nhân Chủ Ấn của ta… hình như đang hướng về phía này!”

“Cái quỷ gì thế?”

“Đánh xong rồi ư?”

“Hay là… đã đánh tới tận Trấn Linh vực?”

Tô Vũ chau mày, Nhân Chủ Ấn dao động không mạnh, tựa hồ không ở trạng thái trấn áp. “Tình huống gì đây?”

Hắn còn mờ mịt, người khác lại càng chẳng hiểu ra sao!

Ngay cả Lão Quy cũng không rõ đầu đuôi!

Lão Quy hiện tại gần như bị cô lập với thế giới bên ngoài!

Trong hư không gần Hồng Mông cổ thành, ba đại cường giả đang kịch chiến. Lão Quy chỉ lo phòng thủ, không dám tham chiến. Bản thể hắn bị thương không nhẹ, mai rùa đã nứt vỡ, giờ phút này xông vào, chẳng những không giúp được gì mà còn dễ gặp họa.

Sơ sẩy một chút, nếu bị nữ tử thần bí kia hạ sát, thì đúng là họa vô đơn chí.

Lúc này, Lão Quy cũng chấn động và ngạc nhiên.

“Đại Tần Vương và Đại Hạ Vương, sao lại hóa thành cổ thú rồi?”

“Đó là… Hoang Thiên Thú sao?”

Chiến lực của bọn họ còn mạnh hơn cả Hợp Đạo bình thường. Xem ra, hai người hợp lực, thêm sự hỗ trợ của Thiên Địa Nghiên Mực, mới có thể dây dưa với đối phương.

“Hai vị này, quả là Hợp Đạo cực mạnh!”

“Mà Thiên Địa Nghiên Mực lại được chế tạo từ giáp Hoang Thiên Thú, lực phòng ngự vô cùng cường đại!”

Giờ phút này, Tây Vương Phi cau mày.

“Đáng chết!”

“Nhân tộc khi nào lại xuất hiện hai kẻ như vậy?” Nàng nhận ra đối phương là nhân tộc, thậm chí còn biết rõ thân phận. Dù chưa từng gặp mặt, nhưng nàng có nguồn tình báo riêng của mình.

Đại Tần vương cùng Đại Hạ vương!

Hai vị này, vậy mà lại Hợp Đạo, tựa như hóa thành một loại cổ thú huyết mạch để Hợp Đạo!

Tây Vương phi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn!

Nhân tộc lại đến giúp!

Mà nàng cũng mơ hồ nghe được động tĩnh từ Tô Vũ, bên ngoài hình như cũng đang chinh chiến, Nhân tộc này rốt cuộc muốn làm gì?

Cái tên Tô Vũ kia, vậy mà không hề gióng trống khua chiêng hô hào người đến giúp đỡ, chỉ phái hai người này đến đây.

Hai người kia tuy mạnh, nhưng muốn thắng qua nàng, còn khó lắm!

Ngay khi nàng còn đang suy nghĩ miên man, trong hư không bỗng nhiên hiện ra hai cái khóa!

Không sai, hai cái khóa, đến từ Văn Vương khóa.

Hai cái khóa, trong nháy mắt khóa chặt hư không!

Giờ phút này, trong hư không, Tô Vũ đạp trên dòng sông thời gian, nhìn xuống Tây Vương phi, khẽ nhíu mày, hồi lâu sau, cười nói.

“Thú vị!”

“Mẫu thân của Cấm Thiên vương, là ngươi?”

Tây Vương phi lạnh lùng nhìn hắn, trong chớp mắt nhận ra, Tô Vũ!

Đây là Tô Vũ!

Dù cho chưa từng thấy mặt, nàng cũng biết đây là Nhân Tộc Chi Chủ của thế hệ này!

Nàng nhìn lên hư không, ánh mắt biến ảo, “Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta? Ngươi đang tự tìm đường chết, ngươi vậy mà lại dùng Đại Đạo phong tỏa nơi này!”

Ra vào không thể!

Cùng với đại trận giam cầm của nàng, dung hợp lại cùng nhau, giờ phút này, Tô Vũ không ra được, nàng cũng không thoát được!

Đó là một loại phong tỏa lực lượng cực kỳ cường hãn!

Trong lòng Tây Vương phi mơ hồ có chút bất an, đó là lực lượng của ai?

Văn Vương?

Có lẽ vậy!

“Văn Vương phong ấn, ả ta e rằng cần không ít thời gian mới có thể phá giải, dù sao Văn Vương đã không còn.”

“Có lẽ… Tô Vũ hắn từ đâu mà có được thứ này?”

“Hơn nữa, dù cho có thêm Tô Vũ, ba người bọn hắn muốn giết được ta, khó như lên trời!”

“Còn lão rùa đen kia, căn bản vô lực hành động. Tây Vương một khi giết chết đạo thân của hắn, lão rùa đen chỉ còn đường chết!”

“Ta cùng Tây Vương đã thông đồng trong ngoài, đánh giết lão rùa đen, dù cho tiến vào Trấn Linh vực, những kẻ trấn thủ khác cũng không thể ngăn cản được chúng ta!”

“Trước đây không tiến vào Trấn Linh vực giết Lão Quy, cũng là vì Lão Quy ở đó có thể bộc phát ra chiến lực Thiên Vương cấp!”

Tô Vũ cười nhạt, “Không giết được ngươi sao? Ngươi ngược lại khiến ta bất ngờ đấy, thế mà lại cấu kết với Tử Linh giới vực. Nói như vậy, năm đó ngươi thật sự đã tiến vào Tử Linh giới vực, đây là cùng Tây Thiên Vương cấu kết? Thật thú vị! Đúng rồi, con của ngươi, Cấm Thiên Vương, đã bị ta giết rồi, ngươi biết không?”

Tây Vương phi lạnh lùng đáp: “Con trai ta ư? Không, đó chỉ là một tên phế vật! Tính ra, hắn phải gọi ta là cô cô. Phụ thân hắn là đệ đệ ta, cũng là phế vật. Giết thì cứ giết, ta nhất mạch này không thiếu lũ rác rưởi đó!”

Tô Vũ ngẩn người, rồi bật cười, “Cháu ngươi? Hắn gọi mẫu thân ngươi, sao bỗng dưng lại thành cháu ngươi? Các ngươi… Ta hiểu rồi, các ngươi Ngục Vương nhất mạch thật biết cách chơi! Ta đã hiểu, ngươi cùng đệ đệ ngươi… Chậc chậc, thật không ngờ!”

Tây Vương phi lạnh lùng nhìn hắn, không phủ nhận.

Tô Vũ hít một hơi, “Lợi hại! Ta chỉ tùy tiện nói thôi! Thảo nào, ta thấy có gì đó không đúng. Ta nhớ đã từng thấy, cha của Cấm Thiên Vương biết Ngục Vương nhất mạch giam cầm chi đạo. Ta còn nghĩ, chẳng lẽ cái đại đạo này không dựa vào huyết mạch, mà dựa vào công pháp? Ai ngờ… Các ngươi vì bảo đảm tạp huyết của các ngươi thuần túy, lại bày ra một màn này, chậc chậc, lợi hại! Ngục Vương nhất mạch thật lợi hại!”

Tô Vũ cười ha ha nói: “Thú vị, thật thú vị! Các ngươi nhất mạch này, quả nhiên đều là một đám tạp chủng, chuyện gì cũng dám làm!”

Tây Vương phi lạnh lùng nhìn hắn, kéo dài thời gian ư?

Tô Vũ xuất hiện, Đại Tần Vương cùng Đại Hạ Vương chỉ cảnh giác vô cùng, đứng trước người Tô Vũ, phòng ngừa ả ta hạ sát thủ, chứ không còn hung hãn như trước nữa.

“Tên này, thực lực không mạnh, thế mà thật sự đã thu phục được những cường giả này!”

“Lần thủy triều này, vượt quá dự đoán của ta.”

“Kéo dài thời gian… Có lợi cho hắn sao?”

“Hay là, Tô Vũ không biết tình hình Tử Linh giới vực, nhưng hắn lại nói ra việc ta cấu kết với Tây Vương!”

“Vì sao?”

Tây Vương phi trong lòng bất an, cấp tốc lay động Ý Chí hải, muốn liên lạc với Tây Thiên Vương để hỏi tình hình. Ả ta và Tây Thiên Vương tự nhiên có thể liên hệ, chỉ là độ khó hơi lớn.

Mà Tô Vũ, giờ phút này đã thấy được một màn, thấy được dưới chân ả ta xuất hiện một vòng xoáy Tử Linh nhỏ bé.

“Thật thú vị!”

“Tên này, lại có thể dùng loại thủ đoạn này để liên hệ với Tử Linh giới!”

Kẻ này, tựa hồ cũng mang chút hơi hướm Bán Tử Linh giống như ta.

Thế nhưng, lại không đậm đặc bằng ta, dường như chỉ một phần nhỏ hóa thành Tử Linh, phần lớn vẫn là sinh linh.

Đây là loại công pháp đặc thù nào?

Hay chỉ là một trạng thái đặc biệt?

Mang theo những suy nghĩ ấy, ta khẽ cười một tiếng. Ngay khoảnh khắc ấy, Tây Vương phi vừa mở ra một khe hở nhỏ, liền lập tức khép lại!

Tử khí trên người ta tràn lan, ta cất giọng cười nhạt: “Muốn giở trò gì đây? Dám mở Tử Linh thông đạo trước mặt ta?”

Dứt lời, ta lập tức quát: “Giết!”

Ầm!

Đại Tần Vương cùng Đại Hạ Vương đồng thời xuất thủ, nhưng nhanh hơn bọn họ, chính là Tây Vương phi. Chỉ thấy trong hư không, một sợi xiềng xích lao đến, bao phủ về phía ta trong tình huống mà bọn họ gần như không phát hiện ra!

Đó là sức mạnh quy tắc Đại Đạo!

Ta khẽ cười, một luồng sức mạnh quy tắc Đại Đạo không tính là quá mạnh, dù sao ả còn phải đối phó hai vị cường giả, lại còn phải đề phòng cả lão quy đen kia nữa.

Nếu chỉ đối phó Vĩnh Hằng, ả vẫn là có thể làm được.

Nhưng ta, há lại là một Vĩnh Hằng tầm thường?

Huống chi, ta còn có thể thấy được nó!

Thứ sức mạnh quy tắc vô hình kia, đối với Đại Tần Vương bọn họ mà nói, đều không thể thấy được, chỉ có thể cảm ứng, còn ta, lại có thể trực tiếp nhìn thấy nó!

Ta không tránh không né, mặc cho sợi xiềng xích trói buộc lấy. Chờ khi xiềng xích đến gần, ta bỗng nhiên tung ra một quyền!

Ầm!

Trực tiếp đánh trúng vào trung tâm sợi xiềng xích, ta vung tay túm lấy nó, xé tan xiềng xích thành từng mảnh!

Khoảnh khắc sau, mấy chục đạo thần văn hiển hiện, điên cuồng thôn phệ những sức mạnh quy tắc này!

Ta vừa thôn phệ, vừa cảm ngộ điều gì đó, vừa cảm khái: “Sức mạnh quy tắc thật nồng đậm, ta rất thích! Thần văn của ta đang đói khát, cảm tạ ngươi, cũng cảm tạ ngươi, đã đưa giam cầm chi đạo đến trước mặt ta để ta cảm ngộ…”

Ta lặng lẽ cảm ngộ, một lát sau, bỗng nhiên một viên thần văn nho nhỏ bật ra, đó là chữ “Cấm”.

Ta vui vẻ nói: “Đã đạt đến con số 91! Cảm tạ ngươi! Đến đây, lại dùng lửa đốt ta xem sao, ta muốn xem nó khác biệt thế nào so với ngũ hành hỏa! Ngươi, nữ nhân ngu xuẩn này, thế mà dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ta… Lão tổ tông Ngục Vương phế vật của ngươi, không nói cho ngươi biết, một khi Thiên Môn mở ra, cái gọi là đánh lén bằng quy tắc của ngươi, đều chỉ là trò cười thôi sao?”

“. . .”

Vẻ mặt Tây Vương phi khẽ biến!

Đây là lần đầu tiên ả biến sắc. Ả âm thầm đánh lén Tô Vũ một chiêu, ngay cả tam đại đỉnh cấp cường giả cũng không phát hiện, thế mà lại bị tiểu tử Tô Vũ này phát hiện, còn bị hắn trong nháy mắt đánh gãy quy tắc xiềng xích!

Đáng chết!

Hắn còn thừa cơ lĩnh ngộ một viên thần văn, cái này… Tây Vương phi ta đây thật không thể nào hiểu được!

Trên không trung, Tô Vũ khẽ cười nói: “Ngu xuẩn nữ nhân kia! Thứ tạp chủng, quả nhiên vẫn là vậy thôi! Đầu óc không quá thông minh! Thiên trong mắt ta, cùng Thiên trong mắt ngươi, vốn dĩ không giống nhau!”

Tô Vũ cười đầy thâm ý. Giờ khắc này, hắn thật sự giống như một tên ác bá chuyên đi cướp bóc!

Đại Tần Vương và Đại Hạ Vương đều trở thành tay chân của hắn!

Tây Vương phi cảm thấy như bị làm nhục!

Tô Vũ cười híp mắt, hắn không hề tham chiến, không vội. Hắn cảm ứng được nhân chủ ấn của mình, tựa hồ đang ở dưới Lão Quy, mà Lão Quy, giờ phút này bỗng nhiên hơi hơi chấn động một cái.

Tô Vũ dường như biết được điều gì, Tử Linh giới vực, thắng rồi!

Đã như vậy, quân tử há lại đứng dưới bức tường sắp đổ?

Có nhiều tay chân như vậy, hắn còn nhúng tay vào làm gì?

Muốn hắn dục huyết phấn chiến sao?

Đâu có quân vương nào lại làm chuyện đó, thủ hạ ta đại tướng nhiều vô số kể, đủ rồi!

Giờ khắc này, Tô Vũ cười, nhàn nhã thoải mái vô cùng, cười nói: “Đại Tần Vương, lệch sang bên trái một chút, ả muốn khóa ngươi!”

Ầm!

Đại Tần Vương một thương quét ra. Hắn không hề thấy gì, nhưng một thương này lại khiến Đại Đạo của Tây Vương phi rung động!

“Hạ Vương, bên phải có hỏa…”

“Tần, phía trên…”

“Hạ, phía sau…”

Ầm ầm!

Hai vị Hợp Đạo trước đó còn bị áp chế, trong chớp mắt bộc phát ra vô cùng cường đại lực lượng, chiêu chiêu đánh trúng vào Đại Đạo của ả. Tây Vương phi phun ra một ngụm máu tươi, Đại Đạo không ngừng chấn động!

Ả mang theo sự kinh ngạc cùng cơn giận ngút trời nhìn về phía Tô Vũ, vì cái gì!

Thiên Môn?

Thiên Môn trong truyền thuyết?!

Đáng chết!

Hắn… hắn lại khai Thiên Môn!

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 956: Càng thống khổ càng chân thực

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 24, 2025

Chương 797: Lòng kính sợ

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 24, 2025

Chương 955: Đánh không lại liền gia nhập

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 24, 2025