Chương 641: Ta đang chờ ngươi! | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 23/03/2025
Tiếng đọc sách vẫn còn văng vẳng bên tai, Tô Vũ vừa nghe vừa suy nghĩ miên man. Dù giờ phút này hắn chưa lĩnh ngộ được thần văn nào, nhưng tiếng đọc thư linh hoạt, kỳ ảo vẫn khiến hắn an tâm lạ thường.
Đương nhiên, một lão đầu đọc sách thì có phần thiếu chút “mùi vị”, phải là hóa thân thiếu nữ… Lam Thiên!
Vô thức nghĩ đến Lam Thiên, Tô Vũ giật mình thon thót. “Thôi được, xin ngươi đừng xuất hiện trong đầu ta nữa!”
Bây giờ cứ hễ thấy nữ nhân, hắn lại nghĩ đến Lam Thiên.
Thật đáng sợ!
Tô Vũ nghiêm túc hoài nghi, đám Vô Địch độc thân đến giờ có lẽ đều bị Lam Thiên tạo thành bóng ma tâm lý cả rồi.
Thấy nữ nhân liền sợ!
Cái tên Lam Thiên này, thật sự là “hại người không nhẹ”, ngay cả Diệt Tằm Vương như vậy, đời này kiếp sau chưa chắc đã tìm đạo lữ.
Vạn Thiên Thánh cũng cô độc, có lẽ cũng vì Lam Thiên.
Hễ tí là hóa thân thành tuyệt thế mỹ nữ trêu chọc ngươi, mà ngặt nỗi… ai mà biết trước được hắn sẽ giở trò gì? Nghĩ đến thôi đã thấy rợn người!
Tô Vũ rùng mình một cái. “Nữ nhân… Thôi được, việc này có lẽ cha ta còn có khả năng hoàn thành hơn.”
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Tô Vũ nhấp một ngụm Hợp Đạo trà, lắng nghe tiếng đọc sách, đầu óc có chút lơ mơ… Dần dà, hắn thiếp đi lúc nào không hay.
Tô Vũ thật lâu rồi chưa ngủ.
Cũng không cần ngủ!
Từ ngày bước chân vào Chư Thiên chiến trường, hắn đã không còn giấc ngủ nào trọn vẹn.
Thời mới nhập học phủ, hắn còn nghỉ ngơi được vài lần.
Đến mức những cơn ác mộng trước kia, hắn cũng không còn mơ thấy nữa.
Hôm nay, hắn lại được nghe tiếng đọc sách, uống trà, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nằm mơ, chuyện thật lâu rồi chưa từng xảy ra!
Hôm nay, Tô Vũ lại Nhập Mộng.
Mộng cảnh!
Khi Tô Vũ thấy mộng cảnh quen thuộc kia, hắn biết mình đang mơ. Cảm giác thật cổ quái, nhưng hắn không phá vỡ mộng cảnh này, hắn muốn xem thử, sau bao lâu không mộng mị, hôm nay hắn sẽ thấy gì.
“Kẻ nào đến giết ta?”
“Trước kia là lũ sâu kiến tìm đến ta để chết, giờ còn dám đến đây chịu tội?”
Thật nực cười!
Bản tọa cường đại đến mức nào, chúng có biết không?
Mấy thứ yêu ma trong mộng cảnh trước kia, ta chỉ cần một chưởng là nghiền thành tro bụi!
Trước kia, ta chỉ là một phàm nhân còn có thể chạy được vài bước. Nhìn lại lũ yêu thú trong mộng, chẳng khác nào lũ sâu mọt ăn no chờ chết. Nhật Nguyệt cảnh thì đã là gì, rác rưởi!
Ta cứ chờ xem, chờ lũ yêu ma kia tới chịu chết.
Nhưng lần này, lại chẳng có gì cả.
Thiên địa mờ mịt, không một bóng dáng yêu thú.
“Lẽ nào, chúng sợ ta rồi?” Ta ngạc nhiên tự hỏi.
Ta suy đoán, những mộng cảnh trước đây có lẽ là do tàn niệm của những cường giả bị giết trong Thời Gian Chi Thư tiết ra. Thời Gian Chi Thư bị tổn hại, nên mới tạo thành những mộng cảnh này.
Vậy nên, càng về sau, những chủng tộc xuất hiện càng yếu, có lẽ là vì tàn niệm của cường giả đã thẩm thấu ra trước, sau đó mới đến tàn niệm của kẻ yếu.
Theo suy đoán, mộng cảnh lần này, nếu có xuất hiện, hẳn cũng chỉ là lũ sâu kiến mà thôi.
Ta còn đang suy nghĩ, thì mộng cảnh bỗng nhiên rung chuyển.
Một bóng hình ẩn hiện, hư vô mờ mịt, nhìn thoáng qua, có vẻ là một nữ nhân.
“Lẽ nào ta bị ảnh hưởng rồi sao? Sao nhìn ai cũng ra nữ nhân thế này?”
Chỉ là một bóng hình mà thôi.
Ta mang theo chút nghi hoặc, bóng hình kia dường như đang quay lưng lại với ta, ẩn hiện không rõ, trông có vẻ rất mệt mỏi, rất khó chịu.
“Ngươi… tới… “
Ta nhíu mày.
“Ngươi… quá yếu…”
“Tiếp tục chiến đấu!”
“Phải luôn chiến đấu!”
Ảo Ảnh tựa hồ đang kịch liệt thở dốc, thanh âm đứt quãng, yếu ớt vô cùng.
Trong lòng Tô Vũ khẽ giật mình, kẻ nào?
“Thời Gian Sư?”
Hắn thấp giọng nỉ non.
Lẽ nào là Thời Gian Sư?
“Ta… không chịu nổi nữa rồi…”
“Ca ca… sắp chết… rồi…”
“Chúng ta… đang chờ ngươi…”
“Ta… muốn về nhà…”
“Ta… mệt mỏi quá a…”
“Ta mệt mỏi quá rồi… Ta nhớ nhà… Thật xin lỗi… Ta… thật không chịu nổi nữa…”
“Ta muốn trở về… Cưỡi một phát Phì Cầu… Không biết nó lớn chừng nào rồi…”
Thanh âm mỗi lúc một nhỏ, Ảo Ảnh tựa như đang nức nở, rồi dần dần, tan biến, tiêu tán không một dấu vết. Trong không gian mộng cảnh ấy, dường như có thứ gì đang rơi xuống.
Tô Vũ chấn động trong lòng, vội vàng đưa tay đón lấy vật thể đang rơi xuống kia.
Nắm chặt trong tay!
Trong khoảnh khắc, một cỗ bi thương mãnh liệt đến cực hạn ập đến, hắn cảm nhận được, cảm giác được một cách rõ ràng.
Tựa như có người đang khóc.
Hắn mơ hồ cảm thấy hốt hoảng, đó là tiếng khóc của ai đó, nàng nói, nàng nhớ nhà!
…
“Hô!”
Tô Vũ bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt, trong mắt lệ quang lấp lánh, hắn đã khóc.
Không, hắn bị ảnh hưởng bởi mộng cảnh, cỗ cảm xúc mãnh liệt kia đã khuấy động tâm thần hắn.
Tô Vũ trong lòng run sợ không thôi!
Hắn, kẻ cường đại đến mức ấy, giờ khắc này lại bị mộng cảnh quấy nhiễu!
Hắn mở mắt, tựa hồ vạn vật chẳng hề thay đổi.
Nhưng Tiểu Bạch Cẩu đang ngáy o o bên cạnh bỗng bừng tỉnh, ánh mắt đột nhiên hướng về phía Tô Vũ, lộ vẻ khác thường. Dần dần, trong đáy mắt nó ánh lên tia sáng lấp lánh, mang theo chút kinh ngạc, chút hoài nghi, lại có cả chờ mong: “Ngươi… Ngươi thấy gì? Vừa rồi ngươi đi đâu?”
“Đi đâu?”
Tô Vũ ngẩn người, “Ta vẫn ở đây mà, chỉ là ngủ thiếp đi thôi.”
Tiểu Bạch Cẩu có chút vội vàng, “Không, thân thể ngươi ở đây, nhưng ý chí đã biến mất, ngươi đã đi đâu?”
Tô Vũ nhíu mày: “Ta mơ một giấc mơ, thấy một bóng hình, có lẽ là nữ nhân. Nàng nói nàng nhớ nhà! Nàng nói nàng muốn cưỡi Phì Cầu, nàng hỏi Phì Cầu đã lớn chưa? Nàng nói nàng đang chiến đấu, nàng nói ca ca sắp chết, nàng nói nàng mệt mỏi lắm rồi…”
“Ô ô ô!”
Giờ khắc này, Tiểu Bạch Cẩu bỗng bật khóc nức nở, bi thương đến không thể tự kiềm chế!
Giờ khắc này, cả bầu trời bỗng tối sầm lại, Văn Vương cố trạch này triệt để chìm trong bóng tối!
“Ô ô ô!”
“Tiểu chủ tử nhớ ta…”
Tiếng khóc nghẹn ngào vang vọng giữa trời đất, như tiếng trẻ con.
“Tiểu chủ tử nhớ ta… Ta còn chưa lớn, ta còn chưa thể cõng nàng…”
“Ô ô ô…”
Tiếng khóc như rỉ máu, nỗi bi thương của Tiểu Bạch Cẩu lan tỏa, ảnh hưởng đến tất cả mọi người.
“Chủ nhân, Tiểu chủ tử đều không thấy… Bọn họ không thấy đâu cả… Ta ở lại trông nhà… Bọn họ đi rồi… Bọn họ không trở lại… Bọn họ gặp nguy hiểm…”
“Ô ô ô!”
Giờ khắc này, cảm xúc của Tô Vũ cũng bị khuấy động dữ dội, hắn lại một lần nữa bị quấy nhiễu.
Bên cạnh hắn, Tiểu Mao Cầu vừa mới say khướt cũng bị đánh thức, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ lăn dài.
“Các ngươi ở đâu?”
“Chiến đấu ở đâu vậy?”
“Ta muốn đi tìm các ngươi…”
Tiểu Bạch Cẩu nghẹn ngào, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Tô Vũ, nức nở: “Tiểu chủ tử… người ở đâu a?”
Tô Vũ cũng không kìm được, nước mắt tuôn rơi như mưa, cả thiên địa dường như cũng đang cùng hắn bi thương!
Bên cạnh, Thư Linh và Trà Thụ cũng bị cảm xúc này lay động, có lẽ trong thâm tâm cũng chất chứa nỗi bi ai, giờ phút này lệ rơi lã chã.
Tô Vũ vội vàng nói: “Ta… ta không biết! Nàng nói ta còn quá yếu… Ta… ta hình như nhặt được một giọt nước mắt…”
Tô Vũ nghi hoặc, liệu giọt nước mắt trong mộng cảnh kia, có thật sự tồn tại?
Hắn vội vàng kiểm tra thân thể, sắc mặt lập tức biến đổi.
Hắn dám khẳng định, ngay khoảnh khắc vừa tỉnh lại, trong tay hắn hoàn toàn trống không. Nhưng giờ khắc này, trong lòng bàn tay hắn, bỗng nhiên xuất hiện một vật.
Mở lòng bàn tay ra xem… Đó là một giọt nước mắt óng ánh, long lanh!
“Ô… ô… ô…”
Tiểu Bạch Cẩu bỗng nhiên khóc càng thêm thảm thiết, còn Tô Vũ, cảm xúc cũng bị cuốn theo, nỗi bi thương nồng đậm lại một lần nữa lan tỏa.
Giọt nước mắt trong tay, chứa đựng biết bao nhiêu tưởng niệm, bi thương, cùng sự bất lực…
Cảm xúc của Tiểu Bạch Cẩu, cũng lây sang Tô Vũ, khiến hắn không ngừng rơi lệ.
Ta… ta bao nhiêu năm rồi chưa từng khóc?
Tô Vũ cũng chỉ biết bất lực thở dài.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Tiểu Bạch Cẩu khóc lóc một hồi, nức nở, nhìn giọt nước mắt trong tay Tô Vũ, nghẹn ngào nói: “Là tiểu chủ tử… là Thời Gian Chi Thư… là quyển sách kia đã mang về giọt nước mắt của tiểu chủ tử… Người nhớ nhà… người đang chiến đấu… người đang gặp nguy hiểm!”
“Người ở đâu a?”
Tiểu Bạch Cẩu khụt khịt mũi, cố gắng ngửi mùi, nhưng nó chỉ có thể truy tìm dấu vết đến Tô Vũ, bởi giọt nước mắt này do Thời Gian Chi Thư mang về.
Đây là tàn ảnh lưu lại từ mười lăm năm trước, một giọt lệ!
Năm đó, Thời Gian Sư muốn trở về nhà!
Năm đó, nàng nói nàng mệt mỏi, nàng không thể kiên trì được nữa!
Tô Vũ run rẩy, Thời Gian Sư… chẳng lẽ vẫn chưa chết?
Văn Vương… cũng chưa chết sao?
15 năm trước ư?
Lẽ nào… 15 năm trước thật sự đã xảy ra đại sự gì đó?
Thời Gian Sư cùng Văn Vương có lẽ vẫn chưa chết, bọn hắn đã gặp phải cường địch, và vẫn luôn chiến đấu đến tận bây giờ!
Quyển Thời Gian Thư này, đến cùng là được truyền tống về vào khoảnh khắc sinh tử, hay là khi còn chưa chết, Thời Gian Sư chủ động truyền lại trở về?
Tất cả mọi thứ này, đến cùng là biểu thị điều gì?
Kẻ nào có thể đối phó được Thời Gian Sư cùng Văn Vương?
Trong chư thiên vạn giới này, có cường giả như vậy sao?
Từng ý nghĩ, từng suy tư, trào dâng trong lòng Tô Vũ.
Lần này, nếu ta không ngủ, chẳng lẽ nói, ta sẽ không thể chứng kiến được một màn này sao?
Sắc mặt Tô Vũ trở nên nghiêm trọng.
Nước mắt vẫn còn rơi, rất nhanh, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch Cẩu, “Tiền bối, cái này…”
Hắn giơ tay, trong tay, là một giọt nước mắt.
Thời Gian Sư!
Tiểu Bạch Cẩu nghẹn ngào, nhìn chằm chằm vào giọt nước mắt, nhìn hồi lâu, nghẹn ngào nói: “Ngươi giữ lấy đi! Đây là Tiểu Chủ Tử lưu lại… Có lẽ, ngươi về sau sẽ dùng được, có lẽ có thể tìm được Tiểu Chủ Tử…”
Nó thút thít, giờ khắc này, bỗng nhiên nhìn về phía Tô Vũ, “Ngươi… Lại ngủ một giấc có được không?”
Tô Vũ xấu hổ, “Ta… Ta hiện tại không ngủ được…”
“Ồ!”
Tiểu Bạch Cẩu gật gật đầu, cái đuôi khẽ lắc lư một thoáng, *bịch* một tiếng.
Tô Vũ ngất!
…
Khi Tô Vũ lần nữa tỉnh lại, Tiểu Bạch Cẩu mang vẻ mặt trông đợi, lại có chút thất lạc, không còn thút thít nữa, mà đáng thương nói: “Không được, ý chí của ngươi vẫn còn, ngươi vừa rồi không có tan biến… Ngươi chỉ là ngất đi thôi.”
“… ”
Tô Vũ cười khổ, đúng vậy, ta chỉ là ngất đi mà thôi!
“Mẹ kiếp, lại bị ngươi đánh ngất rồi!”
“Ngươi đã đánh ngất ta đến hai lần rồi đấy! Thật là…”
“Nếu không phải ta thấy ngươi vừa nãy khóc lóc thảm thiết, đau lòng thay ngươi, thì cái thù này, ta nhất định phải nhớ cho kỹ!”
“Ngươi là kẻ đầu tiên dám đánh ngất ta đến hai lần… đồ chó chết!”
Tiểu Bạch Cẩu ủ rũ, nhìn về phía Tô Vũ, nằm rạp xuống đất, có chút thất thần, cái đuôi cũng chẳng buồn vẫy. Một lúc lâu sau, nó mới lí nhí: “Tiểu chủ nhân… không chết, đúng không?”
Tô Vũ cũng không chắc chắn, nhưng lúc này, hắn không dám nói nhiều, chỉ gật đầu: “Chắc chắn là không! Mạnh mẽ như vậy cơ mà! Còn có cả Văn Vương nữa!”
“Ừm! Ừm!”
Tiểu Bạch Cẩu gật đầu lia lịa, rồi lại ngóng trông hỏi: “Tiểu chủ nhân sẽ sớm trở về thôi, đúng không?”
“Ừ!”
Tô Vũ khẳng định.
Con chó này, hiện tại tuyệt đối không thể kích động.
Có thể trông nhà cho Thời Gian Sư hơn mười vạn năm, nếu ngươi làm tan vỡ hy vọng của nó, Tô Vũ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngày hôm nay… vẫn là một màu đen kịt!
Trước đó, vùng trời này, vốn dĩ quang minh vô cùng.
Bầu trời, hắc ám đang dần dần tan đi một chút.
Tiểu Bạch Cẩu nhìn Tô Vũ, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi chỉ thấy chủ nhân có một lần thôi sao?”
“Ừ!”
“Vậy trước kia vì sao ngươi không ngủ được?”
Tô Vũ bất đắc dĩ đáp: “Ta luôn phải chiến đấu, muốn ngủ cũng không có cơ hội, làm sao mà ngủ được chứ.”
“Ồ!”
Tiểu Bạch Cẩu nhìn hắn một hồi, lại hỏi: “Tiểu chủ nhân đã khóc sao?”
“Cái này… chắc là vậy.”
“Ồ!”
Giờ khắc này, Tô Vũ cảm thấy nói chuyện phiếm với Tiểu Bạch Cẩu này phải cẩn thận hết mực, cảm giác nó có chút dấu hiệu muốn nổi điên.
Tiểu Bạch Cẩu nằm sấp trên mặt đất, cái đuôi cũng không buồn lay động, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Qua một hồi lâu, nó bỗng nhiên đứng lên, rồi như một làn khói chạy vụt vào trong phòng.
Chốc lát sau, nó ngậm một vật gì đó đi ra.
“Đây là Thiên Địa Nghiên Mực của chủ nhân, trước kia chủ nhân dùng để viết sách…”
Tiểu Bạch Cẩu đặt cái nghiên mực kia xuống trước mặt Tô Vũ, vẻ mặt chó đầy khát vọng và mong đợi, “Cái này, là chủ nhân đánh chết một tên gia hỏa lợi hại, sau đó lột giáp của hắn ra luyện chế!”
Tô Vũ nhìn cái nghiên mực bên cạnh, nhíu mày nói: “Đây là thần binh?”
“Ta không biết.”
Tiểu Bạch Cẩu trông mong nói: “Ta chỉ biết, chủ nhân có bút mực giấy nghiên tứ bảo! Đây là Thiên Địa Nghiên Mực, ta thấy cái Đại Đạo truyền thừa của ngươi, giống như bút, bút của chủ nhân trước kia có lẽ chính là đại đạo hình thành! Trên người ngươi có khí tức của giấy, chỉ là đã nát, phần còn lại hẳn là ở chỗ Vận Linh. Mực… Mực ở đâu…”
Tiểu Bạch Cẩu suy nghĩ, rất nhanh nói: “Mực ta không biết ở đâu, có thể ở Tinh Vũ phủ đệ, có thể ở Tử Linh giới, ngươi đi tìm xem sao. Bút mực giấy nghiên là tứ bảo của chủ nhân, ngươi gom đủ bút mực giấy nghiên, có lẽ… có lẽ có khả năng nắm giữ bốn đầu Đại Đạo!”
Nó mong mỏi nhìn Tô Vũ, “Ngươi cố gắng tu luyện được không?”
Tô Vũ ngượng ngùng, “Ta vẫn luôn cố gắng hết sức!”
“Vậy ngươi cố gắng tu luyện, sau đó thu thập bút mực giấy nghiên, chủ nhân có lẽ đã lưu lại bốn phần truyền thừa, ngươi chỉ là đạt được một trong số đó! Mực, giấy hẳn là đều có truyền thừa, Thiên Địa Nghiên Mực này… hẳn là cũng có, có lẽ cũng có một đầu Đại Đạo, là chủ nhân giết cái tên kia đoạt được.”
“Tự ngươi dùng, hoặc là cho người khác dùng đều được… Ngươi phải thật cố gắng, có thể không?”
“… ”
Tô Vũ càng thêm xấu hổ, “Tiền bối, cái này… ta thật vô cùng cố gắng, đúng rồi, tiền bối, chính ngài sao không dùng?”
Tiểu Cẩu lắc đầu: “Đại Đạo, phải thích hợp mới được! Ta không thích hợp, nếu không, trước kia ta đã không mở đường rồi! Chủ nhân đã truyền thừa cho ngươi, ngươi hẳn là có thể!”
“Chủ nhân có lẽ không chỉ truyền thừa cho một mình ngươi, ngươi đạt được bút truyền thừa, Vận Linh nắm giữ giấy truyền thừa, nhưng hắn hẳn không phải là người chủ nhân chờ đợi, nếu không, hắn không nên đến bây giờ còn chưa thành Quy Tắc Chi Chủ… Hiện tại nghiên mực truyền thừa ta cho ngươi, còn có mực truyền thừa…”
Đến giờ phút này, Tiểu Bạch Cẩu mới đem những gì nó biết, toàn bộ nói cho Tô Vũ.
Đúng vậy, trước đó Tiểu Bạch Cẩu không nói, đại khái là cảm thấy, Tô Vũ chưởng một phần truyền thừa là đủ rồi.
Hiện tại, lại là đều nói cho hắn biết!
Bốn phần!
Chứ không phải một phần!
Giờ khắc này, Tô Vũ tâm niệm chợt động, nghĩ tới một người: Lưu Hồng!
Mặc!
Trong bốn đại truyền thừa, Mặc chi truyền thừa không thấy bóng dáng, mà Lưu Hồng kia lại một mực muốn xông vào Tử Linh giới vực… Chẳng lẽ, tên kia đã đoạt được Mặc chi truyền thừa?
Hoặc giả, hắn biết Mặc chi truyền thừa ở nơi nào, nên mới muốn đến Tử Linh giới kia tìm kiếm cơ duyên?
“Bốn đạo Đại Đạo!”
Tô Vũ hít sâu một hơi, Văn Vương kia, rốt cuộc nắm trong tay bao nhiêu Đại Đạo?
Người như hắn, thật sự sẽ chết sao?
Hắn rốt cuộc gặp phải cường địch dạng gì, mà đến nay đã mười vạn năm vẫn chưa trở về?
Hắn nhìn xuống thiên địa nghiên mực dưới đất, bảo vật chí cường này, Tiểu Bạch Cẩu lại dễ dàng trao cho hắn như vậy sao?
Hắn do dự một lát, liền vươn tay cầm lấy nghiên mực. Trong khoảnh khắc tiếp xúc, hắn phảng phất thấy được một đầu mãnh thú đang gầm thét, há miệng muốn nuốt chửng hắn!
Tô Vũ giật mình kinh hãi, nhưng ngay sau đó, khi định thần nhìn lại, thì ra nó chỉ là một cái nghiên mực bình thường.
Tiểu Bạch Cẩu bên cạnh lên tiếng: “Ta cũng không biết làm thế nào để ngươi kế thừa truyền thừa này, ngươi tự mình tìm tòi xem sao, ta tin rằng ngươi có thể tìm ra!”
Tiểu Bạch Cẩu lại nói: “Ngươi cũng xem như người thừa kế của nghiên mực này, kỳ thật, từ khi ngươi tiến vào đây, có lẽ đã được tính là người thừa kế rồi. Ta chỉ là thấy ngươi có chủ nhân bút, nhưng lại không hề nắm giữ nó, nên ta nghĩ, biết đâu chừng sẽ có người kế tiếp có thể tiến vào, có thể mang đi phần truyền thừa này…”
Tô Vũ dở khóc dở cười, “Tiền bối… Vậy ý của ngài là, người tiến vào đây, kỳ thật là có thể lấy đi thiên địa nghiên mực này?”
“Cũng không hẳn.”
Tiểu Bạch Cẩu lắc đầu, “Chủ nhân chưa từng nói, nhưng ta cảm thấy có thể cho người khác. Ta thấy ngươi không phải là người xấu, nên mới có thể cho ngươi, đúng vậy, ta chính là muốn cho ngươi!”
“…”
Bị phát “thẻ người tốt” rồi!
Tô Vũ hít sâu một hơi, những việc xảy ra hôm nay, khiến lòng hắn nổi lên kinh đào hải lãng. Nhưng giờ phút này, hắn phải dừng lại, những việc này, thật sự không thể nghĩ sâu, càng nghĩ, càng thấy hoảng sợ!
Thời Gian sư cùng Văn Vương, tao ngộ cường địch, một mực chiến đấu, thậm chí đã chiến đấu suốt mười vạn năm…
Không dám tưởng tượng!
Mà mười lăm năm trước, tại một nơi vô danh nào đó, bọn họ chiến đấu, có lẽ đã thất bại. Thời Gian sư có lẽ đã chết, Thời Gian sách bay trở về, mang theo một giọt nước mắt của nàng, mong muốn được trở về nhà.
Hoặc giả, trong khắc cuối cùng, nó mang theo một tia hy vọng, hy vọng tìm được một người, đến cứu bọn họ!
“Có lẽ… tiền bối đang nói đùa thôi a!”
Thiên địa ơi!
Thời Gian sư và Văn Vương mạnh mẽ đến mức nào?
Một người nắm giữ vô số Đại Đạo, một người truyền thừa bốn đạo Đại Đạo, một người khác thì luyện chế Thời Gian Thư từ sát lục chư thiên, nay lại muốn khai mở chư thiên!
Trong tình huống như vậy, tiền bối lại bảo ta đi cứu viện ư?
Đừng có đùa bỡn ta như vậy chứ!
Bây giờ, nắm giữ một đạo Đại Đạo thôi đã đủ sức quét ngang chư thiên vạn giới rồi, ngay cả thượng giới cũng chưa chắc đã có cường giả Đại Đạo cảnh.
Tô Vũ hít sâu một hơi, lại hít thêm một hơi nữa, thu Thiên Địa Nghiên Mực vào lòng bàn tay, ngay sau đó, Thiên Địa Nghiên Mực tiến vào trong óc hắn.
Trong đầu hắn, bảo vật càng ngày càng nhiều.
Bút, mực, giấy, nghiên… Hắn đã có bút, có nghiên mực, có mảnh vỡ trang giấy của Liệp Thiên Bảng, chỉ thiếu mỗi mực nữa thôi.
Còn có Thời Gian Thư của Thời Gian Sư, Nhân Chủ Thánh Chủ Lệnh, cộng thêm Văn Minh Chí do chính hắn luyện chế…
Bây giờ mà đánh chết Tô Vũ, những thu hoạch này, e rằng ngay cả Quy Tắc Chi Chủ cũng phải kinh hỉ không thôi.
Mà Tô Vũ, chỉ là một kẻ Nhật Nguyệt mà thôi.
Tô Vũ lần nữa nhìn về phía Tiểu Bạch Cẩu, “Vậy giờ phút này, tiền bối có nguyện ý ra ngoài không? Có lẽ…”
Tiểu Bạch Cẩu lắc đầu: “Không được! Ta không thể đi ra ngoài! Ta phải trông nhà… Nơi này, ta không thể rời đi, ta đi rồi, quá ba ngày không về, cái nhà này sẽ không còn nữa!”
“Hoa tàn úa, thật ra cũng chẳng sao…”
Tô Vũ kỳ thật vẫn muốn khuyên nhủ, trước đó hắn cũng không nhất thiết phải thuyết phục Tiểu Bạch Cẩu ra ngoài, nhưng nếu Thời Gian Sư bọn họ gặp chuyện, có lẽ…
Tiểu Bạch Cẩu lại lắc đầu: “Thật sự không được đâu, trong nhà không thể thiếu ta, không chỉ vì hoa đâu, nếu ta đi, chủ nhân và Tiểu Chủ Tử đã rời đi, kỳ thật cái nhà này đã có chút lung lay rồi, ta mà đi, ba ngày không về, nơi này sẽ bị cuốn đi mất, trôi đến tận sâu trong Trường Hà Thời Gian, tìm cũng không thấy nữa…”
Nói xong, nó lại nhìn Tô Vũ: “Nếu ngươi thật sự gặp phiền phức, ta có thể ra ngoài… nhưng ta nhất định phải trở về trong vòng ba ngày!”
Tô Vũ đã hiểu rõ!
Thì ra là như vậy!
Không chỉ đơn thuần là vì đóa hoa kia, nơi này nằm trong Trường Hà Thời Gian, không thể dời đi được, một khi Tiểu Bạch Cẩu rời đi, không ai trấn áp, nơi này có thể sẽ bị cuốn trôi biến mất.
Vậy thì Văn Vương Cố Cư sẽ không còn nữa!
Tiểu Bạch Cẩu giờ phút này rõ ràng đã nhượng bộ một bước. Đến thời khắc mấu chốt, nó có thể ra ngoài, nhưng nhất định phải trở về trong vòng ba ngày.
Trước đó, nó vốn không định rời đi.
Giấc mộng của Tô Vũ khiến Tiểu Bạch Cẩu có chút nóng nảy.
Tô Vũ gật đầu. Ngay sau đó, Tiểu Bạch Cẩu mất bình tĩnh, vội vàng nói: “Kia… Tô Vũ, ngươi mau ra ngoài đi!”
“Hả?”
Tô Vũ còn định nghe thêm tiếng đọc sách, Tiểu Bạch Cẩu lại nói: “Ngươi ở đây nghe sách, uống trà, có lẽ phải mất cả trăm năm mới bước vào cảnh giới Quy Tắc Chi Chủ. Như vậy… như vậy là quá chậm… Ngươi chẳng phải muốn đi tìm công pháp sao? Ngươi đi đi! Lại đi tìm truyền thừa của chủ nhân Mặc! Tô Vũ, ngươi mau ra ngoài đi!”
Trước đó, Tiểu Bạch Cẩu không hề vội vàng, Tô Vũ đợi bao lâu cũng được.
Nhưng giờ khắc này, nó đang gấp.
Ngươi mau đi ra đi!
Không đánh nhau, không tìm bảo vật, không khẩn trương, sao ngươi có thể tiến bộ nhanh được?
Sau một khắc, Tiểu Bạch Cẩu lại nói: “Thư Linh và Trà Thụ đều không chăm chỉ tu luyện. Lần này ta không cho chúng nó ra ngoài, ta muốn giám sát chúng nó tu luyện! Chờ chúng nó lợi hại hơn, nếu ngươi đến tìm, ta sẽ cho chúng nó ra ngoài giúp ngươi!”
Nói xong, nó quay đầu nhìn về phía cây đại thụ trong sân: “Khúc gỗ lớn kia cũng muốn thành linh. Nếu nó thành linh, ta cũng có thể cho nó ra ngoài! Thư Linh những ngày gần đây cứ dạy dỗ khúc gỗ lớn đi!”
Không đọc cho ngươi nghe nữa!
Đọc cho ngươi nghe, ngươi phải rất lâu mới mạnh lên được. Tiểu Bạch Cẩu cuống cuồng.
Tô Vũ trong lòng bất đắc dĩ. Trước đó còn nói để ta ở đây tùy tiện đợi, quả nhiên, Tiểu Chủ Tử vẫn quan trọng hơn ta…
Thôi vậy, cũng là lẽ thường.
Dù sao cũng không phải ta nuôi nó!
Đây là thúc giục ta nhanh chóng đả thông Thiên Môn, luyện thành chiến kỹ Hóa Thần văn, cấp tốc tấn cấp a.
Kỳ thật, Tô Vũ cũng không định ở lại quá lâu, nhưng trước đó hắn chuẩn bị ở lại đây vài ngày, nghe Thư Linh đọc sách. Hiện tại thì, thôi vậy, nên biết đều đã biết, thu hoạch cũng rất lớn.
Có lẽ, nên đi Tinh Vũ phủ đệ một chuyến nữa!
Giờ khắc này, Tô Vũ trong lòng chấn động. Có quá nhiều chuyện hắn chưa hiểu rõ.
Thượng cổ đã bị hủy diệt như thế nào? Có lẽ liên quan đến trận chiến với Thời Gian sư.
Bọn hắn đang chiến đấu!
Chẳng lẽ chỉ có hai vị kia, hay là… còn rất nhiều người khác nữa?
Nhân Hoàng đâu?
Võ Vương đâu rồi?
Đều đã ngã xuống rồi sao?
Hay là vẫn còn sống, nhưng cũng đang chìm trong chiến đấu?
Mười vạn năm… trận đại chiến như thế nào mà kéo dài đến mười vạn năm? Với cấp bậc của ta, chiến đấu càng mạnh mẽ thì càng nhanh chóng kết thúc mới phải, trừ phi… hai bên thế lực ngang tài ngang sức, chiến sự dai dẳng không ngừng.
Mười vạn năm… Cuộc chiến này chẳng phải kinh thiên động địa?
Dù là ở thượng giới, e rằng cũng phải đánh tan nát cõi trên kia đi?
“Một giọt nước mắt, một mảnh thiên địa hóa thành nghiên mực…”
Ta thầm nghĩ, đây là hai thu hoạch bất ngờ hôm nay.
Tiểu Bạch Cẩu hấp tấp, ta cũng không nói thêm gì, đứng lên nói: “Đã vậy, ta ra ngoài đây!”
Lần này Tiểu Bạch Cẩu không giữ ta lại, gật đầu: “Ừ ừ, ngươi đi đi!”
Ta bất đắc dĩ, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Hỏi ngươi một câu, Nhân Cảnh có áp chế lực không? Có thể mở ra được không?”
Tiểu Bạch Cẩu vội vã nhớ lại, nhanh chóng đáp: “Áp chế lực… là hạn chế thực lực của kẻ ngoại lai phải không?”
“Đúng vậy.”
“Rất nhiều năm trước thì có, sau này thì không! Sau khi chủ nhân bọn họ thắng trận thì không còn nữa! Bởi vì rất nhiều người có tọa kỵ, có bạn bè đến chơi, mà lại đi áp chế người ta thì không hay! Còn muốn vạn tộc triều bái, đến mà lại bị áp chế thì càng chẳng ra gì… Nên chủ nhân bọn họ về sau đã gỡ bỏ áp chế lực!”
Tiểu Bạch Cẩu nói nhanh: “Áp chế lực, thật ra là một đầu Đại Đạo quy tắc… Cụ thể là đạo nào thì ta không biết. Ban đầu chắc là vô chủ, sau này không biết là Nhân Hoàng bệ hạ nắm giữ hay là chủ nhân nắm giữ, ta cũng không hỏi! Dù sao thì không phải chủ nhân thì cũng là Nhân Hoàng bệ hạ nắm giữ, ngươi muốn mở ra, e là phải bước vào Quy Tắc Chi Chủ cảnh giới, mới có hy vọng!”
“…”
Được thôi!
Thực ra, khi biết thần văn là quy tắc, ta đã đoán được rồi.
Nhân Hoàng hoặc Văn Vương, chắc hẳn không ngờ nhân tộc sẽ có ngày hôm nay đâu.
Năm xưa, vì có nhiều tọa kỵ, nhiều bạn bè, vạn tộc đến triều bái, để thể hiện khí phách hào hùng của nhân tộc, mấy vị kia đã dỡ bỏ cái áp chế lực kia đi.
Lần này thì hay rồi, nhân tộc gặp rắc rối lớn rồi đây!
“Thì ra là thế!”
Tô Vũ bế lấy Tiểu Mao Cầu vẫn còn đang sụt sùi, trong lòng không khỏi thấy lạ, “Ngươi khóc đến giờ còn chưa xong việc là sao?”
Thật là, đến cả Tiểu Bạch Cẩu còn chẳng thèm khóc lóc.
Đồ vô dụng!
“Chư vị tiền bối, vậy ta xin cáo từ trước…”
Dứt lời, Tô Vũ định bước ra ngoài, chợt nghe Tiểu Mao Cầu nức nở, “Ta hiểu rồi! Ta nhất định phải lĩnh ngộ được cái gì mà khóc ròng đại đạo! Ta khóc đến tan nát cõi lòng đây này!”
“…”
Cái thứ quái quỷ gì vậy?
Ngươi liền đã khóc ròng đại đạo rồi á?
Tiểu Bạch Cẩu cũng ngơ ngác nhìn nó, “Chắc chắn là chưa đâu! Ngươi khóc mà có thấy đại đạo chấn động gì đâu, làm sao mà thành được!”
“Nhưng ta không thể ngừng khóc được…”
“Oa oa oa…”
Tiểu Bạch Cẩu nhìn nó với ánh mắt thương cảm, “Ngươi yếu quá! Đến cả Tô Vũ còn mạnh hơn ngươi. Tô Vũ dứt được cảm xúc rồi mà ngươi vẫn còn bị ảnh hưởng, chắc phải khóc thêm hai ba ngày nữa mới xong đấy.”
“…”
Còn phải hai ba ngày nữa ư?
Giờ phút này, Tiểu Mao Cầu chỉ muốn òa lên khóc, sao lại đối xử với ta như vậy?
Ta yếu lắm sao?
Được thôi, ta yếu…
Thì ra ta không phải là khóc ròng đại đạo!
Tô Vũ nhịn lắm mới không bật cười, thôi vậy, không cười nữa, người ta Tiểu Cẩu sắp đau lòng chết mất rồi, cười nữa nhỡ nó nổi giận thì sao.
“Vậy cáo từ!”
Tô Vũ không nói thêm lời nào, tinh thần sảng khoái, liền cất bước rời đi.
Lần này vào trong, ngủ một giấc, cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn ra.
Đến cả Thời Gian sư… lại quên mất chuyện này!
Chuyện này không liên quan đến ta, ít nhất hiện tại là vậy!
Cái gì mà đi cứu viện, thật nực cười! Bản tọa còn chưa đánh lại được Hợp Đạo, huống chi là đám cường giả Đại Đạo kia.
Một lát sau, Tô Vũ tan biến trong dòng thác thời gian.
Tiểu Bạch Cẩu ngóng trông một hồi, rồi nhanh chóng quay đầu lại, nhe răng nhìn Thư Linh và Trà Thụ, tức giận quát: “Đọc sách! Mau đọc sách cho ta! Thư Linh, Trà Thụ, nếu không chịu đọc sách, không trở nên lợi hại, ta sẽ đem cả hai ngươi nhét cho khúc gỗ lớn kia ăn! Hai kẻ ngu ngốc!”
“…”
Thư Linh câm nín. Ngươi nói Trà Thụ thì còn có lý, đừng có mà nói ta, trí tuệ của ta cao lắm đấy!
Thôi được rồi, xem ra Phì Cầu thực sự đang gấp gáp, bực bội rồi. Đọc sách thôi!
Một lát sau, tiếng đọc sách vang vọng khắp đất trời.
Thư Linh bắt đầu học hành, Trà Thụ cũng ngoan ngoãn nghe giảng, đến tắm rửa cũng không dám đi. Phì Cầu thấy thế mới nguôi giận.
…
Mà Tô Vũ, vừa bước ra khỏi dòng thác thời gian.
Cảm giác như đã trải qua mấy đời!
Bên trong và bên ngoài dường như không cùng một thời không. Tuy chỉ mới một ngày, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.
Vừa ra đến, bên dưới bầu trời đang lất phất mưa phùn.
Toàn bộ Nhân Cảnh đều đang hoan hô.
Mưa phùn rơi trên người Tô Vũ, hắn hơi nhíu mày. Nguyên khí vũ?
Mà lại nhỏ như vậy?
Quả thực quá keo kiệt!
Đại Chu vương đang làm cái quái gì vậy? Ta bảo ngươi đổ mưa, ngươi lại cho ta cái thứ mưa phùn lất phất này, đúng là đồ bỏ đi!
Tô Vũ trong nháy mắt tan biến, sau một khắc, đã hiện thân trong hư không.
Trên không trung, Đại Chu vương đang dẫn theo vài vị Vô Địch làm việc.
Thật là uể oải!
“Nhân Cảnh này giăng đầy mưa nguyên khí, hỏi ngươi có sợ hay không!”
Hắn cảm ứng được Tô Vũ đến, khẽ mỉm cười, ý tứ rõ ràng: “Ngươi xem, ta nghe ngươi, làm mưa nguyên khí rồi đây này, kỹ thuật này, xưa nay hiếm có đúng không?”
Tô Vũ mặt lạnh tanh, nhìn Đại Chu Vương: “Đây là mưa nguyên khí? Nhỏ vậy?”
“…”
“Ta khinh!”
Nụ cười Đại Chu Vương hơi cứng lại: “Không phải, đây là mưa nguyên khí trải rộng Nhân Cảnh, lớn quá sẽ tranh đoạt nguyên khí của Nhân Cảnh! Nhân Cảnh tuy chết không ít Vĩnh Hằng, nhưng nguyên khí chưa nồng đậm đến mức hóa mưa.”
Tô Vũ ngẫm nghĩ, thôi vậy, không so đo với lão già này.
Lão già này vẫn còn mạnh lắm!
Chọc giận hắn, hắn liều mạng với ta thì sao?
“Vậy thôi!”
Tô Vũ không nói thêm, vội hỏi: “Đại Chu Vương, ngươi nói Đại Tần Vương chuyển tu tan binh đạo thế nào?”
Nụ cười Đại Chu Vương tắt ngấm, hơi nhíu mày: “Chuyển tu tan binh đạo?”
Hắn cau mày: “Lão Tần thân thể tổn hao là thật, nhưng hắn tu là chiến giả đạo! Giờ mà chuyển tu… phải bắt đầu lại từ đầu…”
Rồi lại nói: “Hơn nữa, vạn giới hiện tại không ủng hộ đạo ngoài tam thân đạo!”
Tô Vũ nhíu mày: “Ta biết, nhưng Ma Hoàng sao có thể bước vào Hợp Đạo? Hắn tu luyện cũng là tam thân pháp!”
“Không giống!”
Đại Chu Vương giải thích: “Cùng là tam thân đạo, nhưng bọn họ không đi theo nhân tộc đạo, chúng ta đi theo nhân tộc đạo, chủng tộc khác nhau, đạo tu luyện khác nhau, đại đạo của họ, ta khó dung…”
Tô Vũ im lặng, nhanh chóng nói: “Vậy tan binh pháp, Đại Tần Vương có thể tu luyện không? Hắn có kinh nghiệm, lại am hiểu thương pháp, bước vào thương pháp chi đạo, ta nghĩ, chắc tiến bộ nhanh lắm?”
Đại Chu Vương gật đầu: “Chủ yếu là quy tắc trừng phạt, hắn giờ tu tan binh pháp, nhất định sẽ gặp phải quy tắc trừng phạt mạnh mẽ!”
Tô Vũ vừa định nói, Đại Chu Vương lại nói: “Đừng nói ngươi đến đỉnh, ngươi chịu không nổi, mà lại… ngươi cũng không cách nào đến đỉnh, ngươi không phải người tu luyện…”
Tô Vũ lắc đầu: “Không, nếu là tan binh pháp, do ta truyền thụ cho Đại Tần Vương, vậy ta chính là người liên quan nhân quả…”
Nói xong, Tô Vũ hơi nhíu mày: “Thôi được, tan binh pháp, ta vẫn phải tìm Thiên Diệt bọn hắn truyền thừa, bọn hắn truyền thừa cho ta có lẽ cũng có phiền toái! Không cần, đợi chút đi!”
“Đợi?”
Đại Chu vương nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ chờ đợi điều gì.
Tô Vũ không đáp, chỉ thầm nghĩ, chờ ta dung đạo!
Ta dung đạo, vận dụng Thời Gian Thư, hẳn có khả năng dẫn người tiến vào nơi không bị quy tắc chi phối, chính là Văn Vương cố cư!
Không sai!
Trong khoảnh khắc, Tô Vũ đã có chủ ý, chính là như vậy!
Hiện tại, ta chưa thể dẫn người đi vào, trừ phi ta có thể điều khiển được phòng ngự của Thời Gian Thư. Thư Linh không giống Trà Thụ, hai vốn là linh thể trong đó, Mao Cầu cũng khác biệt.
“Nhân tộc bên này, có lẽ đều có thể đưa đến nơi không bị quy tắc trói buộc, tránh khỏi trừng phạt!”
Tô Vũ trong lòng đã có dự định!
Cho nên, chuyện của Đại Tần vương bọn họ, cũng có thể tạm hoãn một chút. Mấu chốt là, mình phải sớm ngày bước vào cảnh giới dung đạo mới được.
Thần văn vẫn là tốt nhất, thần văn chính là quy tắc, ngay từ đầu đã là Đại Đạo quy tắc. Cho nên năm xưa không cho phép dùng hắn đạo bước vào Vĩnh Hằng, bất quá thần văn đại khái là không cấm được, quy tắc không cấm được quy tắc!
Mang theo tâm tư này, Tô Vũ xoay người rời đi.
“Ngươi đi đâu?”
Đại Chu vương hỏi một câu. Tiểu tử Tô Vũ này, hiện tại thần thần bí bí, Đại Chu vương ta cảm thấy, ta đứng trước mặt hắn, đều không sâu sắc bằng hắn.
Lại còn bày vẻ sâu sắc với ta?
“Đi bước vào Dung Đạo cảnh!”
Tô Vũ không quay đầu lại nói: “Đại Chu vương nên quan tâm Nhân Cảnh nhiều hơn, mấy chuyện vặt vãnh này, không cần phải để ta nhúng tay! Ta đi đây! Tiện thể bái phỏng các tộc cường giả một chút!”
“Ngươi…”
Đại Chu vương câm nín, ngươi liền đi luôn vậy sao?
“Vậy ngươi khi nào thì về Nhân Cảnh?”
“Không biết.”
“Vậy nếu như…”
“Không có nếu như gì hết. Đại Chu vương, nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi, bớt hỏi vài câu!”
“… ”
“Hừ!” Tô Vũ vừa dứt lời, thân ảnh đã hóa thành hư vô, biến mất không dấu vết.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Chu vương tiến đến bên cạnh Đại Chu vương, cười nói đầy vẻ hả hê: “Thế nào, ăn phải quả đắng rồi hả?”
Đại ca của hắn, từ trước đến nay ít khi chịu thiệt thòi.
Vậy mà, lại gặp phải một Tô Vũ hiếm có như vậy!
Hắn chỉ biết rằng Tô Vũ nói xong liền đi, căn bản không thèm nghe Đại Chu vương lải nhải. Dù Đại Chu vương có bản lĩnh thông thiên, gặp phải chủ nhân như vậy, cũng đành bó tay chịu trói.
Đại Chu vương im lặng, nhìn về phía phương hướng Tô Vũ rời đi, khẽ thở dài: “Tên tiểu tử này, mảnh vỡ thứ ba hắn lại không lấy đi!”
Hắn còn tưởng rằng, Tô Vũ định dùng thứ này để câu dẫn Giám Thiên hầu, ai ngờ lại thôi.
Rốt cuộc, tên này đang nghĩ gì trong đầu?
Ánh mắt hắn hướng về phía Tinh Lạc sơn, mang theo một tia nghi hoặc. Tô Vũ trở ra nhanh như vậy, chẳng lẽ đã có thu hoạch rồi sao?
Mới đợi có một ngày, khí tức cũng chỉ vững chắc hơn một chút.
Xem ra, cũng không cường đại lên bao nhiêu.
“Dung đạo…”
Đại Chu vương thầm thì trong lòng, ngươi đã tìm được con đường dung đạo của mình rồi sao?
…
Tô Vũ không hề bận tâm đến những chuyện đó, đạp không mà đi, rất nhanh đã tiến vào Song Thánh phủ.
Giờ phút này, rất nhiều người đang ra sức kiến thiết tân thánh địa.
Tô Vũ không nói nhảm, nhanh chóng tìm đến Chu Thiên Đạo và Hạ Hầu gia, hai người đang cãi nhau ỏm tỏi, làm giám sát ở đây, đến cả phủ sự cũng mặc kệ!
Vừa thấy Tô Vũ đến, Chu Thiên Đạo liền truyền âm: “Hạ Tiểu Nhị dám cắt xén tài nguyên, lén lút trợ cấp cho Đại Hạ phủ…”
Bên kia, Hạ Hầu gia cũng truyền âm: “Chu gia lão nhị lại muốn tham ô, học theo đại ca hắn, trộm cả gánh nặng!”
“… ”
Hai người không phải vừa nãy còn tốt đẹp lắm sao?
Tô Vũ thật sự cạn lời!
Hắn lười nói nhiều, vội vàng nói: “Vật của ta trước đây đâu, ta phải ra ngoài một chuyến.”
Hạ Hầu gia cùng Chu Thiên Đạo liếc mắt nhìn nhau, mỗi người lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Tô Vũ.
Tô Vũ nhận lấy xem xét, quả nhiên là chia đều!
Vật phẩm gì cũng chia đôi.
Hai lão gia hỏa này… được rồi, các ngươi cứ tiếp tục ầm ĩ đi.
Tô Vũ đạp không rời đi, Hạ Hầu gia vội vàng gọi: “Cái kia…”
“Ta còn có việc, để sau rồi nói!”
Tô Vũ chớp mắt đã biến mất!
Hắn đi thật nhanh, vừa đi, Hạ Hầu gia đã hừ lạnh một tiếng: “Chu lão nhị, ngươi vừa rồi cáo trạng ta phải không?”
“Như nhau cả thôi!”
Chu Thiên Đạo cười nhạo một tiếng: “Hạ Tiểu Nhị, ngươi lấy cái gì mà tranh với ta? Tranh vị trí đứng đầu á? Nhân tộc này thống nhất, ta nghĩ, ta đây làm cái vị trí Văn Vương vẫn là được, còn ngươi… đánh giúp ta là được rồi! Ta đã từng giết Vô Địch, ngươi thì sao?”
Hạ Hầu gia á khẩu không trả lời được!
Hắn bất đắc dĩ, đại gia, lão tử chưa từng giết thì sao?
Giết Vô Địch thì ghê gớm lắm chắc?
Không thèm chấp ngươi!
Chu Thiên Đạo hắc hắc cười không ngừng, Hạ gia Tiểu Nhị, còn muốn đấu với hắn, còn non lắm!
“Đại chất tử của ta giết Vô Địch, coi như là hiếu kính ta!”
Hạ Hầu gia thở dài một tiếng, ủ rũ nói: “Thiên phú ta không được tốt a, chỉ có thể dựa vào đại chất tử thôi! Đại chất tử của ta vẫn là lợi hại nhất! Đại chất tử bước vào Vĩnh Hằng cửu đoạn, trong tầm tay! Đại chất tử hiện tại chưởng khống quân đội! Đại chất tử…”
Chu Thiên Đạo liếc nhìn hắn, chán nản nói: “Ngươi từng bị đại chất tử của ngươi đánh!”
“Đại chất tử của ta…”
“Ngươi từng bị đại chất tử của ngươi đánh!”
“…”
Sắc mặt Hạ Hầu gia tái xanh, Chu Thiên Đạo cười nhạo một tiếng, đấu cái gì mà đấu, ngươi còn lảm nhảm nữa, ta lặp lại một vạn lần cho ngươi nghe!
Hạ Hầu gia nghiến răng nghiến lợi, thua triệt để!
“Hừ! Thằng hỗn đản kia, cứ chờ đấy cho ta! Không sớm thì muộn, ta nhất định khiến ngươi phải nếm mùi đau khổ!”