Chương 623: Hôm nay không có chuyện gì! | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025

Nam Nguyên.

Tô Vũ không đợi Đại Chu vương bọn hắn, bọn hắn tự khắc sẽ đến. Về phần có bao nhiêu Chân Nhân tới, điều này khó mà đoán định. Đại Chu vương đã nói, hắn sẽ không mang theo quá nhiều người.

Nam Nguyên vừa mới được xây dựng lại, so với trước kia không khác biệt là bao, nhưng hết thảy kiến trúc đều là hoàn toàn mới.

Giờ phút này, người dân Nam Nguyên phần lớn còn chưa chuyển về.

Bất quá, ngoài thành đã có không ít người Nam Nguyên tụ tập. Hôm nay, là đại thọ năm mươi tuổi của Tô Long… mấy người nghe được tin này đều cảm thấy khó chịu.

Dù sao vẫn tính là náo nhiệt!

Nam Nguyên giăng đèn kết hoa rực rỡ!

Bất quá, người bình thường không nhiều, thay vào đó là rất nhiều binh sĩ đứng ở cửa thành nghênh đón những vị khách khứa.

Khách khứa rất nhiều!

Cường giả Vạn Tộc, nếu đã tới, mà không tham gia thọ yến một chút, thì thật không thể chấp nhận.

Mà cường giả ba mươi sáu phủ, người thì không quá tình nguyện, kẻ lại không mấy quan tâm, cũng đều lũ lượt kéo về Nam Nguyên.

Hôm nay, Tô Vũ còn muốn đăng cơ, đảm nhiệm vị trí Thánh Địa Chi Chủ của Nhân Tộc.

Tô Vũ đã vào thành!

Ngoài thành.

Từng vị cường giả hội tụ, nhưng không vội vã tiến vào.

Bên cạnh Phù Thổ Linh, vị trưởng lão kia cũng đã tới, giờ phút này mang theo chút thấp thỏm, truyền âm nói: “Phù Thổ Linh, ngươi nói xem, hôm nay Tô Vũ leo lên đỉnh Thánh Địa Chi Chủ, Tiên Ma Thần Long có đến ngăn cản không?”

“Đại khái là không!”

Đây là phán đoán của Phù Thổ Linh, hắn giải thích: “Giờ phút này ra tay với Tô Vũ, không có ý nghĩa quá lớn! Không giết được hắn, Tử Linh giới vực, các tộc cũng chưa bố trí xong. Hiện tại làm loạn, không những không giết được Tô Vũ, còn dễ dàng bại lộ át chủ bài của Vạn Tộc, không có lợi lộc gì!”

Đây là suy đoán của hắn, hắn cảm thấy vấn đề không lớn.

Thực tế, người thông minh đều nghĩ như vậy.

Hiện tại, Vạn Tộc sẽ không ra tay với Tô Vũ.

Bao gồm cả Tiên Ma, giờ phút này cũng chỉ là xem náo nhiệt, cũng không nghĩ đến việc ra tay với Nhân Tộc, ra tay với Tô Vũ vào lúc này quả thực không có ý nghĩa gì, không giết được hắn, hắn còn có đường lui.

Cho nên, Thần Ma cũng tốt, Tiên Tộc cũng tốt, kỳ thật đều phái sứ giả đến chúc mừng… nói là chúc mừng, thực chất là xem náo nhiệt, quan sát tình hình.

Chúng cường giả đều tự suy tính, chẳng ai mảy may bận tâm đến việc hôm nay sẽ đối đãi Tô Vũ ra sao.

Bọn hắn chỉ mong chờ nội bộ nhân tộc nảy sinh tranh chấp, như vậy mới thú vị, mới đáng để xem.

Ở một nơi xa xôi.

Ma Đa Na trầm ngâm một lát, rồi quay sang các cường giả Ma tộc bên cạnh mà nói: “Hôm nay không nên gây sự. Lúc này trêu chọc Tô Vũ, quả thực vô nghĩa!”

Một tôn chuẩn vô địch bên cạnh khẽ gật đầu tán đồng.

Quả thật, hôm nay đến đập phá quán thì chẳng ích lợi gì.

Bởi vậy, hôm nay, trừ phi nhân tộc tự mình tranh đấu, bằng không, hẳn là không có biến cố gì lớn. Hoặc giả, Tô Vũ rảnh rỗi sinh nông nổi, muốn kiếm chuyện làm, bằng không thì thọ yến lần này chỉ là để xem Tô Vũ thu phục ba mươi sáu phủ như thế nào mà thôi.

Phía bên kia.

Chiến Vô Song cũng dặn dò người bên cạnh tương tự. Sắc mặt Chiến Vô Song hơi tái nhợt, hắn vẫn còn bị Tô Vũ hạ cấm chế. Lần này đến đây cũng là để tìm hiểu cách giải trừ cấm chế. Mấy ngày nay Tô Vũ không gặp hắn, xem ra còn phải tìm cơ hội gặp mặt mới được.

Thần, Ma, Tiên, Long…

Các đại tộc đều không có ý định tìm Tô Vũ gây phiền phức hôm nay. Một mặt là bản thân Tô Vũ đã cường đại, hơn nữa lại đang ở Nhân Cảnh, có Đại Chu vương bọn hắn ở đó. Ở bên ngoài, ba mươi lăm vị trấn thủ thêm cả Đại Tần vương cũng đều tề tựu. Giờ phút này ra tay với Tô Vũ, dù hắn không địch lại cũng có thể mở ra Tử Linh thông đạo mà rời đi.

Cơ hội tốt nhất để đối phó hắn không phải ở Nhân Cảnh này, mà là ở một thời điểm khác.

Cho nên, dù là đại tộc hay tiểu tộc, thấy Ma Đa Na bọn hắn đều ở đó, đều hết sức an phận, chẳng ai cảm thấy hôm nay sẽ có phiền toái lớn nào xảy ra.

Người ngoài đều cảm thấy không có phiền toái, nhân tộc cũng nghĩ như vậy.

Ngoài thành.

Hạ Hổ Vưu, giờ đây được xem là một trong những nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ, hiện tại hắn là Phủ chủ đương nhiệm, địa vị tôn sùng.

Nơi này lại là địa bàn của Đại Hạ phủ, Hạ Hổ Vưu cũng rất thoải mái.

Xung quanh hắn là một đám hậu duệ của Vô Địch, Hạ Hổ Vưu cười nói: “Không cần lo lắng gì cả. Nam Nguyên vừa mới được xây dựng lại, hoàn cảnh cũng không tệ. Lần này có lẽ đã bỏ ra cái giá không nhỏ. Chủ yếu là, nơi này còn có một di tích. Đợi thọ yến của phụ thân Tô huynh kết thúc, ta sẽ dẫn mọi người đến di tích chơi đùa. Nơi đó Thiên Nguyên khí rất nồng đậm…”

Nhắc đến di tích, không ít người biến sắc.

Ngày trước, chính bởi vì cái di tích này mà một đám người bỏ mạng!

Cũng bởi vì cái di tích này, hai đại Thánh Địa mới bị hủy diệt!

Không ít bậc trưởng bối, cũng đã ngã xuống nơi di tích quỷ quái đó.

Nam Nguyên di tích!

Đến tận bây giờ, mọi người vẫn còn khẳng định, di tích này là thật sự tồn tại.

Đương nhiên, cũng có một số ít người cho rằng đó chỉ là giả tạo, nhưng lại không có chứng cứ xác thực. Bởi lẽ, cái di tích kia quá mức vững chắc, có lẽ Tô Vũ đã dung nhập một kiện gánh chịu vật vào trong đó, hoặc giả, chính là Vạn Thiên Thánh tự tay tạo thành, người thường khó lòng phân biệt thật giả.

Thật thật giả giả, khiến cho người đời khó mà phân định.

Bên cạnh Hạ Hổ Vưu, Tần Phóng cũng có mặt, song, hắn lại chẳng mấy để ý đến Hạ Hổ Vưu, mà hướng về phía Ngô Kỳ và Hoàng Đằng bên kia, cười nói: “Hai vị cảm thấy, hôm nay liệu có biến cố gì chăng?”

Hoàng Đằng vẫn khoác trên mình bộ áo vải thô sơ, mái tóc ngắn ngủn, nom chẳng khác nào một lão nông chân chất. Nghe vậy, lão cười đáp: “Biến cố gì cơ chứ? Chúng ta các phủ tự thân còn chưa náo loạn, vạn tộc hôm nay cũng chẳng dám làm càn. Ngươi tưởng vị Tô thành chủ kia dễ trêu vào lắm sao?”

Hôm nay, mọi người đều nhất trí cho rằng, sự tình sẽ không có gì đáng lo.

Tần Phóng cũng gật đầu, đoạn, hắn cười nói: “Nam Nguyên… quả là một nơi tốt lành! Tô gia hôm nay cũng xem như phong quang vô hạn, dù cho Tần gia ta cũng không có được sự phong quang này. Thọ thần năm mươi tuổi, vạn tộc đến chúc!”

Thật là vô cùng phong quang, phong quang đến tột đỉnh!

Bên cạnh, có kẻ hừ lạnh một tiếng, mở miệng: “Thịnh cực tất suy! Tô Vũ quá mức ương ngạnh, ép buộc ba mươi sáu phủ phải đến chúc thọ phụ thân hắn… Phụ thân hắn bao nhiêu tuổi chứ, không sợ tổn thọ hay sao!”

Lời này vừa thốt ra, Hạ Hổ Vưu liền nghiêng đầu nhìn lại, hướng về phía người kia, thản nhiên nói: “Thương Thiên Kiều, ngươi vẫn là nên im miệng đi! Nói vài lời trước mặt chúng ta, ta còn không chấp nhặt, biết ngươi tuổi trẻ, đầu óc không dùng được! Ngươi thử đem những lời này nói ở Nam Nguyên thành xem… E rằng Thương gia ngươi không gánh nổi đâu!”

Thương Thiên Kiều lạnh lùng đáp: “Ta nói sai sao? Phụ thân hắn bao nhiêu tuổi? Các phủ chủ lớn bao nhiêu? Ai nấy Nhật Nguyệt cảnh cũng đều trên trăm tuổi cả, giờ thì, các phủ đều phải đến chúc thọ phụ thân hắn…”

“Thiên Kiều!”

Một bên, Đơn Hùng khẽ quát một tiếng, ngăn cản nàng nói tiếp.

Thời thế nay đã khác xưa!

Có những lời, một khi lọt ra ngoài, Thương gia thật sự chưa chắc giữ được Thương Thiên Kiều.

Dù cho Đại Thương Vương, hiện tại cũng đâu dám cùng Tô Vũ trở mặt?

Thương Thiên Kiều chẳng muốn để ý tới Hạ Hổ Vưu mấy người, bất quá, thấy Đơn Hùng quát lớn, nàng cũng không nói gì thêm.

Hạ Hổ Vưu cười ha hả: “Đơn Hùng, ngươi nên trông chừng nàng cho kỹ vào, lỡ mà nàng lại thốt ra điều gì trong thành, chúng ta đây, cũng chẳng đáng kể, dù sao cũng là thế giao. Nhưng… nếu truyền đến tai Tô huynh… thì lại khó coi!”

Đơn Hùng khẽ gật đầu, ánh mắt ngăn cản Thương Thiên Kiều còn muốn nổi giận.

“Hừ, lũ sâu kiến!” Gã khinh miệt buông lời, giọng điệu ngông cuồng đến mức Tần Phóng và đồng bọn căn bản chẳng thèm đoái hoài đến đám người kia.

“Bọn chúng không cùng đẳng cấp với ta!”

Trong đám đông, Đơn Hùng có lẽ là kẻ mạnh nhất, nhưng thân phận lại không mấy nổi bật. Thực ra, địa vị của gã cũng không thấp, còn hơn Hoàng Đằng một bậc. Chỉ có điều Hoàng Đằng tính tình phóng khoáng, còn Đơn Hùng lại trầm mặc ít nói, nên Tần Phóng cũng lười để tâm đến gã.

Bỏ qua đám người kia, Tần Phóng cười nói với Ngô Kỳ: “Ngô Kỳ, nghe nói muội muội ngươi gần đây cùng Bạch Phong nghiên cứu thứ gì đó, mấy ngày nay không thấy bóng dáng. Có kết quả gì hữu ích cho chúng ta không?”

“Không biết, ta không hỏi.” Ngô Kỳ đáp lời cho có lệ, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Ma Đa Na ở đằng xa. Hoàng Đằng thấy vậy, lắc đầu nói: “Đừng dại dột trêu chọc hắn. Lần này gặp lại, ta thấy tim mình đập thình thịch! Thực lực của cháu trai này chỉ sợ đã tiến bộ vượt bậc, ta cảm thấy có lẽ sắp bước vào Nhật Nguyệt cảnh! Nếu hắn thực sự đạt đến Nhật Nguyệt, ta nghĩ thực lực của hắn có thể sánh ngang với chuẩn vô địch.”

Nghe vậy, Tần Phóng cũng thở dài một tiếng: “Không sai, tên kia đã bỏ xa chúng ta rồi. Ta cũng cảm nhận được, hắn có lẽ sắp đột phá đến Nhật Nguyệt cảnh! Có lẽ hắn lại gặp được kỳ ngộ gì đó. Một khi hắn tiến vào Nhật Nguyệt…”

Hiện tại, những người trên Thiên bảng đang dần dần kéo giãn khoảng cách.

Ma Đa Na là kẻ mạnh nhất, Huyền Vô Cực đã bị giết, Chiến Vô Song hiện tại vô cùng sa sút. Những cường giả khác trên Thiên bảng cũng bị Tô Vũ giết không ít, dẫn đến khoảng cách giữa top đầu và phía sau trở nên rất lớn.

Bọn hắn trò chuyện, vô cùng nhàn nhã.

Hôm nay chắc không có đại sự gì xảy ra!

Tần Phóng thậm chí còn cười nói: “Đáng tiếc thật, ta thực sự hy vọng hôm nay có chuyện gì đó xảy ra. Đông người như vậy, làm chút náo nhiệt thì tốt, tốt nhất là có vài tên Vô Địch của vạn tộc đến đây, hôm nay cường giả vô số, giết vài tên Vô Địch để thêm phần hứng khởi!”

“… ” Mọi người cạn lời nhìn hắn, “Ngươi rảnh rỗi quá rồi đấy!”

Đúng là một kẻ rỗi việc!

Hoàng Đằng cũng im lặng nói: “Ngươi quá rảnh rỗi rồi, bớt cái miệng quạ đen lại đi. Hiện tại cứ thái bình được ngày nào hay ngày đó, nhất định phải tự tìm phiền phức cho mình à?”

Còn muốn có vài tên Vô Địch đến để giết cho vui nữa chứ!

Tên này, lúc nào cũng cái miệng quạ đen.

Vô Địch của vạn tộc đâu có ngốc, tự nhiên đến đây tìm Tô Vũ gây sự?

Hắn đang mơ mộng gì vậy!

Tần Phóng đúng là một cái miệng quạ đen.

Phụ thân hắn, Tần Trấn, cũng chẳng hề kém cạnh.

Hôm nay, Nam Nguyên bày tiệc thọ, địa điểm được chọn tại phủ thành chủ vừa mới xây dựng, nơi đây rộng lớn, đủ sức chứa một sự kiện trọng đại.

Giờ khắc này, Tần Trấn đứng bên cạnh Tô Vũ, cười ha hả nói: “Tô Vũ, xem ra hôm nay có chút tẻ nhạt a, thật muốn giết vài người cho thêm phần náo nhiệt, giết mấy Tiểu Tiên Nữ thì còn gì bằng!”

Tô Vũ thầm mắng một tiếng: Biến thái!

Suốt ngày chỉ nhồi nhét vào đầu ta những tư tưởng quái đản này, khiến giờ ta cứ hễ thấy Tiểu Tiên Nữ Tiên tộc là lại nảy sinh ý định giết người, đúng là do hắn mà ra.

Từ rất lâu trước, cứ gặp mặt là hắn lại giục ta đi giết Tiểu Tiên Nữ… Thật không phải người!

Tiểu Tiên Nữ xinh đẹp như vậy, ngươi cũng nỡ ra tay sao?

Bất quá, tẻ nhạt ư… Chưa chắc đâu.

Một khi lão Chu bọn họ lộ diện, Nhân Cảnh không công bố, thực lực lại mỏng manh, nhân tộc trấn thủ Thiên Uyên giới, có lẽ vạn tộc sẽ kéo đến vây công nhân tộc, thậm chí muốn nhân cơ hội đánh vỡ Nhân Cảnh, dĩ nhiên, cũng có khả năng chúng sẽ nhắm vào Tô Vũ.

Tần Trấn nói hôm nay an tĩnh… Chưa chắc đâu.

Hy vọng đến lúc đó ngươi đừng có khóc!

Tần Trấn lại nói: “Thằng nhãi Hạ Long Võ kia, không biết lại chạy đi đâu rồi, lúc nãy còn thấy, giờ đã bặt vô âm tín…”

Đại Chu vương nói, lần này dẫn người không nhiều, Hạ Long Võ lại nằm trong số đó, không tính Tần Trấn, chắc là Tần Trấn quá yếu, có chút bị ghét bỏ.

Hiện tại, Hạ Long Võ biến mất, có lẽ đã lên đường rồi.

Tô Vũ cười cười đáp: “Hắn là Phủ chủ Đại Hạ phủ, lần này Vô Địch nhiều như vậy, phủ thành lại có nhiều vị Vô Địch trấn giữ, hắn đương nhiên phải để mắt tới.”

“Cũng đúng!”

Tần Trấn nói xong, liền vẫy tay về phía Hạ Hầu gia, hô lớn: “Hạ Nhị Gia, lại đây trò chuyện chút, mấy chuyện vặt vãnh kia giao cho người khác làm là được rồi, ngươi lẫn vào làm gì!”

Từ đằng xa, Hạ Hầu gia thoáng lộ vẻ khó chịu, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ tươi cười, bước tới nói: “Tần phủ chủ, Tần Hạo đâu rồi? Mấy ngày không thấy, đã tấn thăng chuẩn Vô Địch rồi sao?”

Lời này… Có chút châm chọc.

Tần Hạo là Nhị công tử nhà Tần, Chu gia Nhị công tử là chuẩn Vô Địch, thậm chí còn giết được Vô Địch.

Hạ gia Nhị công tử cũng là chuẩn Vô Địch, đã từng giết chuẩn Vô Địch.

Còn Tần gia Nhị công tử… Nhật Nguyệt bát trọng, đích thị Nhật Nguyệt bát trọng, không hề giả dối, gần đây đang bế quan đột phá Nhật Nguyệt cửu trọng.

Tần Trấn nghe xong, mất hứng đáp: “Tần gia ta, không có nhiều tâm cơ giảo quyệt như các ngươi, Tần Hạo đang bế quan, chẳng mấy chốc cũng sẽ đạt tới Nhật Nguyệt cửu trọng thôi!”

“Vậy thì chúc mừng!”

Hạ Hầu gia cười khà khà, giọng điệu có chút cay cú: “Haizz, Hạ gia ta đây, tư chất quá kém cỏi, đâu được như đại chất tử nhà ta. Người ta đã đột phá Vô Địch cảnh, lại còn Vĩnh Hằng tứ đoạn, chiến được cả ngũ đoạn nữa chứ… Đúng là không bì kịp đại chất tử Vô Địch của ta a!”

Lời này lọt vào tai Tần Trấn, khiến hắn bực bội vô cùng.

Cái lão già này, mắng ai đấy hả?

Đại chất tử… Hạ Long Võ thì Hạ Long Võ, cứ phải lôi cái danh “đại chất tử” ra làm gì cơ chứ?

Tần Trấn có chút hối hận vì đã gọi hắn đến đây, chẳng thà cứ gọi “Hạ Tiểu Nhị” có phải hơn không?

Tên khốn kiếp!

Cũng không phải ta đặt, ngươi xem cha ta kìa, Tần Trấn, Tần Hạo, toàn những cái tên hay ho cả, tại cha ngươi không ra gì thôi, trách ai được?

Một bên, Tô Vũ tủm tỉm cười, kín đáo che miệng.

Tần Trấn mồm mép vụng về, sao đấu lại được lão cáo già Hạ Hầu gia này.

Ở đây, nếu nói ai có thể đấu võ mồm với Hạ Hầu gia, thì chỉ có Chu Thiên Đạo.

Chu Thiên Đạo xưa nay ít khi chịu thiệt, đấu khẩu với Hạ Hầu gia, phần thắng chắc chắn hơn nhiều.

Vừa nhắc đến, hắn liền xuất hiện.

Từ xa, Chu Thiên Đạo khoan thai bước tới, cười nói: “Mấy vị ở đây cả à? Ta tìm nãy giờ không thấy, còn tưởng các vị đã đi đâu tiêu dao rồi chứ!”

Nói xong, hắn đạp không mà đến, phong thái tiêu sái vô cùng.

Hạ Hầu gia thấy hắn, chỉ khẽ cười, không tiếp tục đấu đá với Tần Trấn nữa, đại địch của hắn là Chu gia lão nhị này, Tần Trấn chẳng đáng để hắn bận tâm!

Chu gia lão nhị này mới là kẻ khó dây dưa!

Chu Thiên Đạo chẳng thèm để ý đến điều đó, đáp xuống đất, liền cười nói: “Tô Vũ, không, giờ phải gọi là Thánh Chủ mới đúng! Sau khi dự thọ yến của phụ thân ngươi xong, định ở lại Nhân Cảnh thêm mấy ngày à? Có muốn về Đại Minh phủ thăm thú một chút không? Dù sao ngươi cũng là Các lão của Đại Minh phủ, cái Nguyên Thần sở mà ngươi nghiên cứu vẫn còn đang mở rộng đấy!”

Nghe vậy, Tô Vũ cười nói: “Cũng phải! Có thời gian ta nhất định phải về xem, Văn lão và mọi người vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn tốt, chỉ là hơi thiếu Thiên Nguyên khí, hay là ngươi cấp cho bọn họ một ít? Tuổi cao rồi, tu luyện cũng không được tốt…”

“Đó là điều nên làm!”

Tô Vũ cười, rồi nhanh chóng hỏi: “Hồ viện trưởng đến chưa?”

“Đến rồi, ngươi muốn tìm hắn?”

Chu Thiên Đạo bật cười, “Cái tên kia dạo này chẳng thiết tha gì ra ngoài cả. Lão phu phải lôi cổ hắn đi dạo mới được. Gần đây hắn mê mẩn nghiên cứu xuyên toa không gian, đúng là kẻ dại! Không gian chi đạo vốn dĩ khó khăn trùng trùng, gã này từ khi tấn thăng Nhật Nguyệt, hết lo lắng chuyện thọ nguyên, lại bỏ bê tu luyện!”

Hồ Hiển Thánh kỳ thực tư chất cũng không tệ, thần văn chi đạo lại càng mạnh mẽ, có điều gã ta vốn lười tu luyện, phần lớn thời gian đều vùi đầu vào nghiên cứu, nhất là không gian chi đạo. Mà đạo này vốn dĩ đã là vô cùng gian nan!

Cho nên, từ khi tấn cấp Nhật Nguyệt, gã này liền càng thêm buông thả. Có tiền, có tài nguyên, lại bắt đầu như thuở ban đầu, mù quáng nghiên cứu, hao phí vô số tài nguyên.

Tô Vũ khi mới đến Đại Minh phủ, gã này còn suýt chút nữa bán cả học viện Đa Thần Văn đi rồi.

Đại Minh phủ dù sao cũng còn khai sáng, nên mới để cho gã ta bán.

Chứ đổi sang phủ khác, có khi gã đã bị đánh cho thân tàn ma dại rồi ấy chứ.

Tô Vũ cười nói, “Không gian chi đạo bác đại tinh thâm! Nếu đạo này có thể đi đến tận cùng, ta lại thấy viện trưởng Hồ tiền đồ vô lượng. Không thể không nói, Đa Thần Văn nhất hệ, ở phương diện này vẫn là rất lợi hại!”

Hồ Hiển Thánh chuyên tâm vào không gian chi đạo đã nhiều năm, lần trước xem chừng cũng thu hoạch được chút gì đó. Khi Không Không chứng đạo, ta thấy gã ta cứ đứng quan sát mãi, hình như có chút lĩnh ngộ, bây giờ hẳn là đã có chút thành tựu rồi.

Nếu thật sự đạt đến trình độ của Không Không, lại thêm một nhân vật lừng lẫy trên Bảng Chứng Đạo.

Đáng tiếc, Lão Hồ chẳng màng gì đến tu luyện.

Ngẫm lại kỹ, Tô Vũ cũng bật cười. Thần văn chi đạo với thân thể chi đạo vẫn là khác biệt. Chủ yếu là xem ngộ tính. Có lẽ, không cần tu luyện nhiều, thần văn cũng có thể mạnh mẽ. Không gian chi đạo nếu cường hóa được, biết đâu chừng Nhất Bộ Đăng Thiên cũng không phải là không thể.

Ta vừa mới có được một cái truyền tống môn, xem chừng là phế phẩm, đang định tìm gã đây.

Nghe nói Hồ Hiển Thánh đến, Tô Vũ cười nói, “Phủ chủ, để ta đi tìm gã. Có chút đồ muốn nhờ gã xem qua.”

“Không biết chui rúc ở đâu rồi!”

Chu Thiên Đạo nhìn quanh một lượt, hô lớn, “Lão Hồ, người đâu rồi!”

Ngay cả y cũng không cảm ứng được đối phương ở đâu.

Hô hào một hồi, không gian hơi hơi gợn sóng, Hồ Hiển Thánh cười ha hả từ trong không gian bước ra, nhìn Tô Vũ, cười nói, “Tô Thánh Chủ, thần văn không gian lần trước, lĩnh ngộ thế nào rồi?”

Tô Vũ cười đáp, “Cũng tạm được. Viện trưởng, ta thấy thần văn chi đạo của ngài, lại càng thêm tinh thông!”

“Thường thôi, vẫn là không bằng Không Không. Không Gian Thú nhất tộc, được trời ưu ái, đó mới gọi là lợi hại!”

Dứt lời, gã lại nói, “Còn có, Đại Chu Vương bệ hạ xuyên toa không gian lực lượng, cũng là vô cùng cường hãn. So với bọn họ, ta còn kém xa!”

Hồ Hiển Thánh cảm khái vạn phần, “Từ Nhân Cảnh, trong nháy mắt mang theo hơn mười vị Vô Địch xuyên toa đến Long Giới, chỉ riêng điểm này, ta có hao cả mấy trăm năm cũng chưa chắc đã đuổi kịp! Đại Chu Vương bệ hạ được vinh dự là thần văn đệ nhất nhân, trước kia ta không phục, bây giờ phục rồi! Đại Minh Vương bệ hạ hẳn là không bằng!”

Chu Thiên Đạo cười nói, “Ngươi cái lão già này, ăn cơm của Chu gia, quay đầu lại đầu hàng địch, có ý tốt sao?”

Hồ Hiển Thánh cười đáp, “Ăn ngay nói thật, Phủ chủ suy nghĩ nhiều rồi! Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tuy đều là không gian chi đạo, nhưng mỗi người lại thiên về một điểm khác biệt! Không Không am hiểu là cá nhân xuyên toa, vô thanh vô tức. Đại Chu Vương am hiểu là truyền tống định vị, năng lực kháng áp mạnh. Còn ta, càng ưa thích sự vững chắc khi xuyên toa trong quá trình xuyên qua không gian…”

Tô Vũ cười khẽ, “Viện trưởng đừng nói mấy lời khách sáo đó. Bần đạo có chút đồ hay, muốn viện trưởng xem qua.”

“Ồ? Lại định giở trò với quyển sách của ngươi? Lại muốn xé rách không gian?” Hồ Hiển Thánh nhướng mày.

“Lần này chưa vội!”

Tô Vũ không nhiều lời, liền lấy ra cái truyền tống môn kia.

Hồ Hiển Thánh liếc mắt một cái liền hiểu ra, tiếp lấy vào tay xem xét tỉ mỉ, rất nhanh phán đoán: “Tiên tộc thủ pháp! Truyền tống môn cự ly ngắn…”

“Cự ly ngắn?” Tô Vũ nhíu mày.

Hồ Hiển Thánh gật đầu, “Đúng vậy, cự ly ngắn. Không quá ba ngàn dặm. Với lão phu, khoảng cách như vậy chỉ là ‘ngắn’. Truyền tống cự ly xa chân chính, như Đại Chu vương, thuấn gian tới Long giới, hơn hai vạn dặm! Vạn dặm trở lên mới đáng gọi là truyền tống xa.”

Hồ Hiển Thánh cầm truyền tống môn nghiên cứu hồi lâu, cười nói: “Kỹ thuật không tệ, nhưng… hạn chế quá nhiều! Thứ nhất, khoảng cách truyền tống quá ngắn! Thứ hai, chỉ truyền được vật nhỏ, vật lớn thì không! Thứ ba, nếu truyền đồ vật cường độ cao, chất liệu hơi kém một chút sẽ vỡ nát ngay lập tức! Thứ tư…” Hắn thao thao bất tuyệt, chỉ ra hàng loạt nhược điểm.

Tô Vũ chỉ để ý một điều duy nhất: cự ly ngắn, tối đa không quá ba ngàn dặm!

Tô Vũ hỏi: “Có thể vượt qua Giới Bích không?”

“Không thể nào!” Hồ Hiển Thánh lắc đầu, “Sao có thể! Giới Bích kiên cố vô cùng, Vô Địch còn không phá nổi, mong chờ cái này xuyên thủng Giới Bích? Nằm mơ đi!”

Tô Vũ đã hiểu! Quả nhiên có di tích, đám Tiên tộc kia trốn trong di tích, ngay tại Nhân Cảnh, mà còn trong phạm vi ba ngàn dặm!

Đại Hạ phủ bán kính ba ngàn dặm… cũng là mấy cái đại phủ. Đại Tống, Đại Thương, Đại Kim, Đại Minh… Xem ra, di tích có khả năng nằm trong mấy đại phủ này.

Tô Vũ hỏi: “Viện trưởng, có cách nào định vị được địa điểm truyền tống đối diện không?”

Hồ Hiển Thánh nhìn ra ngoài một lúc, nghiên cứu kỹ càng, lắc đầu: “Đối phương đã phá hủy truyền tống môn ở đầu kia, rất khó định vị! Nhưng không phải là không có cách. Có thể cưỡng ép phá hoại, mở nó ra, để một vị thân thể cường hãn, không sợ bị hủy diệt xuyên qua, cưỡng ép đánh vỡ không gian bích lũy mà ra! Khi đó, tự nhiên có thể định vị được sự tồn tại của đối phương!”

Tô Vũ nhíu mày, “Ta có thích hợp không?”

“Đương nhiên!” Hồ Hiển Thánh cười, “Thân thể cường độ đạt tới Vô Địch cấp, thì tuyệt đối không thành vấn đề!”

Dứt lời, Hồ Hiển Thánh hỏi: “Thứ này ngươi lấy từ đâu ra?”

“Nhặt được!”

“Được a…” Hồ Hiển Thánh không hỏi thêm, trong lòng thầm nhủ, “Vô nghĩa! Cái này mà ngươi cũng nhặt được?”

Một bên, Chu Thiên Đạo nhíu mày, lên tiếng: “Lấy được ở Nhân Cảnh?”

“Ừm.”

Chu Thiên Đạo trầm ngâm một lát rồi nói: “Tạm thời cứ để đó, đừng vội quản những thứ này.”

Tô Vũ gật đầu, cũng phải, chuyện này để sau tra cũng không muộn. Bất chợt, hắn nhớ đến Đại Chu Vương trước đó, trong lòng thoáng suy nghĩ, “Chẳng lẽ trong di tích lại có lão già khai phủ trước đó vẫn còn tồn tại?”

“Lão già đó một mực không rời đi?”

Nếu đúng là như vậy… vậy thì có chút đáng sợ. “Nhân Cảnh chẳng lẽ thật sự tồn tại những di tích như vậy?”

Hồ Hiển Thánh cũng tỏ vẻ hứng thú: “Ngay tại Nhân Cảnh sao? Vậy đưa cái đồ chơi kia cho ta xem thử, có lẽ ta có thể giúp ngươi định vị được vị trí của đối phương…”

“Rất nguy hiểm!” Tô Vũ cảnh báo.

Hồ Hiển Thánh cười đáp: “Không sao, ta chỉ định vị thôi. Nếu thật sự gặp nguy hiểm, ngươi đến giải quyết là được! Gần đây nghiên cứu của ta cũng gặp phải bế tắc, nếu có chút thu hoạch cũng không tệ!”

Nói xong, lão thở dài: “Ta vẫn luôn kỳ quái, vì sao mãi không thể truyền tống trên phạm vi lớn, khoảng cách dài? Nếu có thể chế tạo ra thứ đó, trong nháy mắt từ Đông bộ chiến khu truyền tống đến Tây bộ chiến khu, lại không cần chịu áp lực không gian, chỉ cần gánh chịu một chút tiêu hao năng lượng, thì tốt biết bao!”

Lão ta vẫn luôn nghiên cứu về phương diện này, có điều cái truyền tống môn kia của lão đã bị phá hủy. Gần đây không biết có tiến triển gì không.

Tô Vũ suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Ta thì lại cảm thấy, vấn đề kỹ thuật của viện trưởng không lớn, chủ yếu vẫn là chất liệu bị hạn chế! Lần trước cái truyền tống môn của ngài, ta thấy toàn là chất liệu địa binh! Truyền tống mà, áp lực không gian lớn như vậy, chất liệu địa binh sao chịu nổi, nhất là khoảng cách dài. Không dùng đến thiên binh cấp bậc, làm sao có thể hoàn thành? Phải dùng chất liệu tốt nhất để gánh chịu áp lực đó!”

“… ” Hồ Hiển Thánh hít sâu một hơi: “Ta cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng chi phí quá cao!”

“Tìm Phủ chủ a!” Tô Vũ hiến kế.

“Cũng đúng a!” Hồ Hiển Thánh gật gù.

Hồ Hiển Thánh gật đầu, ánh mắt lộ vẻ suy tư, nhìn về phía Chu Thiên Đạo.

Chu Thiên Đạo mặt mày đen lại, “Tô Vũ hỗn trướng này, lại giở trò ly gián!”

Tô Vũ cười hề hề đáp: “Phủ chủ, ngài đừng nhìn ta như vậy a, ta nào dám xúi giục viện trưởng, ta nói thật lòng đó chứ! Viện trưởng nghiên cứu về ‘đạo’ này, ta thấy là có thành tựu lắm đó, lần trước theo Chư Thiên phủ, chớp mắt một cái đã truyền tống Ngưu phủ trưởng về tới, lợi hại biết bao! Tiếc là, cái truyền tống môn kia chất lượng tồi quá, nổ banh xác, nếu có gánh chịu vật cấp bậc chống đỡ, ta tin viện trưởng có thể tạo ra thứ xịn sò hơn!”

“Nói thì dễ, tiền đâu mà phung phí, nhiều thứ có tiền cũng chịu!”

Chu Thiên Đạo bó tay toàn tập, “Phung phí, xa xỉ, gánh chịu vật cấp bậc, ngươi tưởng thứ đó mọc đầy đường chắc? Hắn không biết Hồ Hiển Thánh nghiên cứu trân quý cỡ nào sao?”

“Nhưng mà, gánh chịu vật cấp bậc bảo bối, đều bị Nhân Cảnh Vô Địch vơ vét hết rồi, hoặc trợ giúp người ta tấn thăng Vô Địch, hoặc giúp khôi phục tam thân, lấy đâu ra nhiều như vậy?”

Tô Vũ cười gian xảo, “Viện trưởng, thế này đi, lần này ngài mà giúp ta tìm ra phương vị, định vị chuẩn xác đối phương, ta quay đầu tặng ngài một kiện gánh chịu vật!”

“Thật không đó?”

“Đương nhiên là thật!”

Hồ Hiển Thánh mừng như mở cờ trong bụng, lập tức biến mất tăm hơi, đi định vị tọa độ đối phương.

Hợp tác với tay chơi giàu nứt đố đổ vách như Tô Vũ, sướng phải biết!

Đợi Hồ Hiển Thánh đi rồi, Tô Vũ thở dài: “Người tài như Hồ viện trưởng, đặt ở vạn tộc, phải được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ấy thế mà ở nhân tộc… đến kinh phí nghiên cứu còn chẳng có.”

Chu Thiên Đạo bất đắc dĩ nói: “Nói thừa, có tiền thì ai không cung cấp? Lão Hồ làm nghiên cứu, chúng ta đâu phải không ủng hộ, Đại Minh phủ cũng cấp không ít, có điều… hắn tiêu tốn càng ngày càng quá tay, ngươi tưởng Đại Minh phủ gánh nổi chắc? Hở ra là gánh chịu vật cấp bậc bảo bối, ngươi cho hắn chắc?”

Tô Vũ cười trừ, cũng phải, gánh chịu vật, nhân tộc cũng đâu có nhiều nhặn gì.

Nếu nhiều thật, mấy lão già tam thân ngã ngựa năm xưa, chắc cũng bò dậy từ lâu rồi, đằng này có thấy ai đâu, rõ ràng là tam thân chưa khôi phục.

“Tiết kiệm không ăn thua, phải khai nguyên!”

Tô Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Chỉ dựa vào tiết kiệm, chắc chắn vô dụng, chủ yếu vẫn phải khai nguyên! Gánh chịu vật thiếu quá trời, phải giết thêm Vô Địch, giết thêm chuẩn Vô Địch, may ra mới có.”

“Nói như đúng rồi ấy!”

Tô Vũ cười hì hì, không nói thêm gì nữa, rồi nhanh chóng mở miệng: “Chắc cũng sắp rồi, mời khách quý ra sân thôi!”

“Cha ngươi đâu?”

Tần Trấn hỏi một câu, Tô Vũ niệm “Biến” chữ thần văn, chớp mắt hóa thành Tô Long, cười nói: “Đây chẳng phải là đây sao?”

Người khác giả mạo thì thôi đi, tự mình giả mạo cha mình, đúng là quá đáng!

Bằng không, trong lòng khó tránh khỏi gợn sóng.

Tần Trấn khẽ cau mày, “Hôm nay có đại sự gì sao?”

Hẳn là không đến mức xảy ra chuyện chứ!

Ngươi tạo ra cái phụ thân giả kia để làm gì?

Hắn vừa hỏi, Tô Vũ cũng không nói gì nhiều, chỉ cười đáp: “Đề phòng vạn nhất thôi. Phụ thân ta quá yếu, dễ bị liên lụy.”

“Cũng phải.”

Một bên, Hạ Hầu gia và Chu Thiên Đạo có vẻ hơi động tâm.

Tô Vũ tạo ra phụ thân giả… Là lo lắng sẽ xảy ra chuyện?

Là hắn muốn tự mình ra tay, hay cảm thấy có người muốn ra tay với hắn?

Mà Tô Vũ, ngẫm nghĩ một chút rồi truyền âm nói: “Mấy vị, cẩn thận vẫn hơn. Gặp phải phiền toái, cứ mang theo người chạy trước là được!”

Ở Nhân Cảnh này, ta thấy phiền toái cũng không lớn lắm đâu.

Dù cho Đại Tần vương bọn họ để lộ tin tức, các tộc cũng chưa chắc đã dám đến Nhân tộc.

Chỉ sợ vạn nhất thôi!

Rất nhanh, khách khứa lần lượt xuất hiện. Trên quảng trường rộng lớn, khắp nơi đều là bàn ghế. Quảng trường lộ thiên, cũng không sợ mưa dầm, vì toàn là đỉnh cấp cường giả, một quyền đánh ra, bao nhiêu nước mưa cũng tan biến.

Hai bên quảng trường, một bên là vạn tộc an tọa, một bên là ba mươi sáu phủ.

Khách nhân thật đông!

Còn về bằng hữu của lão cha, ta không mời, có mời cũng không cho đến, quá yếu, dễ gặp chuyện.

Cho nên, nguyện vọng được ra oai một lần của Tô Long tan thành mây khói.

Tô Vũ cũng đã hứa, hắn có thể tự mình lén mời bằng hữu ăn một bữa. Lúc này, Tô Long được an bài vào khu vực Đại Tần phủ, nơi đó tương đối an toàn hơn.

Đại Chu vương bọn họ vẫn chưa tới, không biết đã rời đi, hay còn đang kéo dài thời gian.

Ngay khi Tô Vũ tiếp đón khách khứa tấp nập.

Đại Hạ phủ.

Trong phủ thành.

Mấy vị Vô Địch kia cũng đã khôi phục không ít nguyên khí. Đại Chu vương trầm mặc chờ đợi, mong mỏi mọi người tỉnh lại. Đại Minh vương rất nhanh mở mắt, cười nói: “Vậy lên đường thôi, đi Nam Nguyên xem thử.”

“Không vội!”

Đại Chu vương khẽ cười, phất tay bố trí một đạo cấm chế. Nụ cười trên môi tan biến, hắn trầm giọng nói: “Lão Chu, lát nữa ngươi dẫn đội, đi Nam Nguyên chúc mừng Tô Long cùng Tô Vũ…”

“Ta?”

Đại Minh vương nhíu mày, ý ngươi là sao?

Đại Chu vương không nói gì, vung tay lên, trước mặt hiện ra mấy bóng người.

Chính là hắn, Đại Chu vương, Hạ Long Võ, Cấm Thiên vương, Diệt Tằm vương. Suy nghĩ một chút, hắn lại phất tay lần nữa, triệu hồi thêm Đại Hán vương.

Năm vị!

Đại Chu vương cất lời: “Ngươi mang theo bọn họ, cùng lão Hạ đi dự tiệc!”

Đại Minh vương nhíu mày nhìn hắn, Đại Chu vương giải thích: “Ta và lão Tần có việc phải làm, ngươi và lão Hạ hai người ở lại Nam Nguyên tọa trấn!”

“Ta không đi?”

Đại Minh vương cau mày: “Dù ta không đi, lão Hạ vẫn phải đi chứ? Thực lực của hắn đâu có kém…”

“Không cần!”

Đại Chu vương cười: “Nhân Cảnh… chưa hẳn đã an toàn!”

Giờ phút này, một đám Vô Địch tụ tập nơi đây, Đại Hạ vương không có mặt, mà đang chờ ở bên ngoài.

Đại Minh vương dù không rõ chuyện gì, vẫn nhíu mày không thôi: “Vậy ngươi và lão Tần thì sao? Có ổn không?”

“Vấn đề không lớn!”

“Không lớn?”

Đại Minh vương trầm giọng: “Lỡ xảy ra chuyện…”

“Vậy thì giữ Tô Vũ lại Nhân Cảnh!”

Đại Chu vương ánh mắt khác thường, nói: “Vừa hay, hắn bây giờ còn ở đây. Nếu chúng ta có chuyện, ngươi cưỡng ép giữ hắn lại… Chắc ngươi có biện pháp! Chúng ta một ngày không về… tốt nhất giữ hắn một ngày!”

Đại Minh vương hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Đi! Lão Hạ có biết chuyện này không?”

“Việc này… để ta cùng lão Tần bàn bạc kỹ hơn đã, như vậy mới vẹn toàn đôi đường!”

Dứt lời, hắn nhìn về phía mấy vị Vô Địch nãy giờ im lặng, cười hỏi: “Chư vị, có điều gì còn nghi ngại chăng?”

Đại Hán vương khẽ giọng: “Là chỉ đồ sát sinh linh, hay là còn đoạt lấy bảo vật?”

Chẳng ngoài hai điều đó mà thôi!

“Diệt giới!”

Ánh mắt Đại Hán vương khẽ động, gật đầu, “Đã rõ!”

Diệt giới!

Hắn không hỏi thêm, biết rõ mục đích là đủ.

Diệt giới!

Lời này vừa thốt ra, đã mang một ý nghĩa, một khi tiến vào, phàm không phải nhân tộc đều phải diệt sát!

Bất kể địch nhân là ai, bất kể đối phương mạnh yếu thế nào, gặp người liền giết!

Mà bảo vật chỉ là thứ yếu, giết người mới là chủ yếu.

Cách đó không xa, Hạ Long Võ trầm giọng hỏi: “Đây là tử chiến hay sống chiến?”

“Tử chiến!”

Tử chiến, không chết không thôi.

Sống chiến, đánh tan là được, Vô Địch nếu muốn bỏ chạy, có thể không ngăn cản, chỉ cần diệt sát những kẻ không thể trốn thoát.

Còn tử chiến… chính là chiến đến cùng, không buông tha một ai, chém tận giết tuyệt!

Hạ Long Võ nhanh chóng suy tính, Đại Chu vương cùng Đại Tần vương dẫn đội!

Đại Tần vương cùng Đại Chu vương, thật ra đã rất nhiều năm không tham chiến, càng đừng nói đến dẫn đội, lần trước cũng là khi Tô Vũ gặp chuyện, Đại Tần vương mới xuất hiện, mới có cơ hội xuất chiến một lần.

Hai vị này cùng nhau hành động, lại còn bí mật đến mức này, đến giờ phút này mới tiết lộ, mục tiêu ắt hẳn không nhỏ.

Hắn suy nghĩ, rất nhanh đã có phán đoán.

Không phải Long giới, thì cũng là Thiên Uyên.

Hoặc giả… là Minh giới!

“Nơi này, tam giới này, nguy hiểm bậc nhất!”

“Kẻ đó là ai, không quan trọng, chỉ biết, ai cũng đều cực kỳ khó đối phó!”

“Bởi vì phía sau bọn chúng đều có Hợp Đạo tọa trấn!”

Đại Chu vương vội vàng nói: “Lão Chu, ngươi mau ra ngoài đi! Mấy thân ảnh giả kia, chỉ có khí tức, không có thực lực thật sự. Một khi giao chiến, sẽ bại lộ ngay lập tức! Cứ ẩn nấp được chừng nào hay chừng ấy! Mặt khác… chuyện này, Tô Vũ đã biết, ngươi đến Nam Nguyên, trước hết nghe theo an bài của hắn!”

“Hắn biết rồi ư?”

“Đúng!”

Đại Minh vương cười nói: “Giỏi cho ngươi! Ngay cả ta còn không biết, ngươi lại đi nói trước với hắn!”

“Hắn là kẻ hay gây chuyện, không nói cho hắn biết, lỡ hắn tự mình phát hiện ra, quậy tung lên thì sao?”

“… Cũng có lý!”

Đại Minh vương cười cười, đứng dậy, dẫn theo mấy thân ảnh giả đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Lát nữa Lão Hạ biết chuyện, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình!”

“Mặc kệ hắn!”

Đại Chu vương không để ý, đợi Đại Minh vương dẫn người đi khỏi, nhìn về phía mấy người còn lại, hỏi: “Biết vì sao ta dẫn các ngươi đi, mà không phải những người khác không?”

Diệt Tằm vương cười nói: “Vì chúng ta mạnh mẽ hơn sao?”

“Vớ vẩn!”

Đại Chu vương cười mắng một tiếng, mở miệng nói: “Cấm Thiên, nhiệm vụ của ngươi chỉ có một: Tại cửa thông đạo, bố trí giam cầm đại trận, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào!”

Cấm Thiên vương gật đầu!

“Diệt Tằm, nhiệm vụ của ngươi là, cắt đứt toàn bộ đường đi thời gian của Giới Vực, không cho phép bất kỳ kẻ nào sử dụng thời gian chi đạo để xuyên qua bản giới!”

Diệt Tằm vương cũng gật đầu.

“Lão Lưu, nhiệm vụ của ngươi là, tạm thời phong tỏa toàn bộ quy tắc tiết ra ngoài của Giới Vực, kéo dài thời gian dị tượng, không để dị tượng xuất hiện quá sớm!”

Đại Hán vương hít sâu một hơi, “Cái này… độ khó hơi cao, ta sẽ bị quy tắc cắn nuốt mất!”

Đại Chu vương lạnh lùng nói: “Nếu không làm được, vậy thì đổi người!”

Đại Hán vương cười khổ, “Được thôi, ta thử xem!”

“Không phải thử một chút, mà là nhất định phải làm được!”

Đại Hán vương trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Cái Cấm Thiên kia, sau khi phong tỏa lối đi, phải đến giúp ta mới được! Không có hắn hỗ trợ, ta sợ khó mà phong tỏa toàn bộ Giới Vực, không cho dị tượng hiển lộ!”

“Khả năng!”

Đại Chu vương gật đầu, cuối cùng nhìn Hạ Long Võ: “Nhiệm vụ của ngươi đơn giản thôi, giết người! Ngươi cần mài đao, hy vọng sau lần này, thực lực của ngươi có thể tiến thêm một bước, sớm ngày bước vào Vĩnh Hằng cao đoạn!”

Hạ Long Võ gật đầu.

Đại Chu vương không nói gì thêm, phất tay một cái, mang theo mấy người trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Ngoài cửa.

Đại Hạ vương ánh mắt lóe lên, khẽ nhíu mày, liếc nhìn mấy vị Vô Địch bên cạnh Đại Minh vương, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.

Khí tức không có vấn đề!

Thế nhưng… hắn cũng là cường giả đỉnh cấp, vừa nhìn liền cảm thấy có chút kỳ lạ.

Đại Minh vương cười cười, truyền âm nói: “Nhìn cái gì vậy, đi Nam Nguyên! Giúp bọn hắn đánh yểm trợ, tên kia dẫn người đi rồi.”

Đại Hạ vương lập tức hiểu ra, thầm mắng một tiếng, truyền âm: “Mẹ kiếp, không ngờ ngay cả ta cũng muốn giấu giếm?”

“Sợ ngươi làm hỏng chuyện.”

“Ngươi đã sớm biết?”

“Đương nhiên rồi!” Đại Minh vương cười truyền âm: “Bọn hắn giấu giếm ai, cũng sẽ không giấu giếm ta đâu!”

Đại Hạ vương càng thêm khó chịu!

Đi, các ngươi đều biết, chỉ có ta không biết, khinh ta đúng không?

Chờ xem!

Đại Minh vương nhìn hắn, cười híp mắt, tức không?

Ta sẽ không nói, thật ra ta trước kia cũng không biết đâu.

Ta đều biết cả!

Có người tức giận hơn ta là được!

Đại Hạ vương không nói nhiều lời, giọng băng lãnh như băng tuyết: “Đi! Đến Nam Nguyên, để Tô Vũ kia lên ngôi!”

Một đám cường giả lập tức đạp mây lướt gió, cấp tốc hướng Nam Nguyên mà bay đi.

Giờ khắc này, ánh mắt của tất cả cường giả đều đổ dồn về Nam Nguyên.

Hôm nay, Nhân Cảnh náo động long trời lở đất, Nam Nguyên hội tụ cường giả bốn phương, sứ giả vạn tộc. Tô Vũ muốn hôm nay lên ngôi Thánh Chủ Nhân Cảnh, quả là sự kiện đáng để tứ phương quan tâm.

Mà Tô Vũ, lúc này cũng cảm nhận được khí tức thao thiên từ Đại Hạ phủ thành truyền đến.

Vô Địch bọn họ… đến rồi!

Không ngoài dự đoán, Đại Chu vương bọn họ đã xuất phát.

Thiên Uyên!

Tô Vũ khẽ hít một hơi, Đại Chu vương bọn họ thật gan lớn, quyết đoán phi phàm.

Lúc này tấn công Thiên Uyên tộc, có lẽ là cơ hội cuối cùng, cũng là tốt nhất.

Chậm thêm chút nữa, một khi vạn tộc đạt thành hiệp nghị, hoặc tìm ra biện pháp đối phó bản tọa, khi đó, nhân tộc sẽ không còn cơ hội xuất động quy mô lớn như vậy nữa.

Sẽ bị người ta dòm ngó gắt gao!

Chỉ có giờ phút này, bản tọa lên ngôi Thánh Chủ, là việc lớn, việc lớn của Nhân Cảnh. Đại Chu vương ở đây chủ trì, mới không khiến người ta hoài nghi.

Bằng không, Đại Chu vương dù ở Chư Thiên chiến trường, vì chuyện lần trước, cũng sẽ bị vô số con mắt dòm ngó.

“Hy vọng… thắng lợi ngay từ trận đầu!”

Tô Vũ thầm nghĩ trong lòng, bản tọa chán ghét bọn hắn, nhưng không mong bọn hắn đều ngã xuống.

Bao gồm cả Đại Chu vương.

Tô Vũ không thích Đại Chu vương, luôn cảm thấy lão già này quá xảo quyệt, suốt ngày chỉ biết âm mưu quỷ kế, thật phiền phức.

Nhưng có lẽ, chỉ có lão ta ở đó, Nhân Cảnh mới có thể từ trước đến nay bình ổn, vững như bàn thạch.

Hy vọng Đại Tần vương… có khi còn dẫn người xông ra ngoài liều mạng với người ta ấy chứ.

Đại chiến, có lẽ đã sớm bùng nổ.

Cũng chỉ có lão âm hàng này, mới có thể cố ý tạo ra tranh chấp nội bộ Nhân Cảnh, khiến Nhân Cảnh không ngừng đấu đá lẫn nhau, khiến vạn tộc dần dần tiêu trừ cảnh giác ban đầu.

Ngẫm nghĩ trong lòng, Tô Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi.

Vững như Thái Sơn!

Có ta ở đây, giang sơn vô sự!

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 1214: Sau cùng một tòa Đế Long cung

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 26, 2025

Chương 1213: Dung hợp kiếm đạo cùng thần tai kiếm thể

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 26, 2025

Chương 300: Cô độc những người tham dự

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 26, 2025