Chương 622: Thu hoạch ngoài ý muốn | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Vũ Hoàng phủ.
Đây là cái tên do chính Tô Vũ đặt ra.
Cái tên này nghe có vẻ quá lớn lao, ngay cả Vô Địch cũng cảm thấy không ổn, nhưng Tô Vũ lại chẳng mấy bận tâm.
Nhân Hoàng, rốt cuộc còn sống hay đã chết?
Chẳng ai hay biết!
Những cường giả Thượng Cổ kia, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Là mất tích, phiêu bạt nơi ô lưới phía trên, hay là đã thực sự chết, linh hồn vĩnh viễn giam cầm ở Tử Linh giới vực?
Tô Vũ không muốn bận tâm. Nếu Nhân Hoàng còn sống, tự khắc sẽ trở về, như vậy hắn cũng bớt được một việc. Còn nếu Nhân Hoàng đã chết, việc hắn đặt tên là Vũ Hoàng phủ cũng chẳng có gì to tát.
Về phần nhân quả với Nhân Hoàng… nợ nần của hắn đã chất đống rồi, có thêm một vị Nhân Hoàng cũng chẳng sao.
Việc đúc trận vẫn tiếp tục, và dường như sắp thành công.
Đột nhiên, Tô Vũ biến mất.
…
Một lát sau.
Tô phủ.
Tô Vũ đã trở về. Ngay ngoài cửa, người của Ngũ Hành tộc đã đến.
Vị trưởng lão kia mang theo chút thấp thỏm, lại có chút xúc động. Cảm nhận được khí tức Tô Vũ trở về, ông ta kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi nghe được tiếng đáp lời của Tô Vũ, lúc này mới dám bước vào.
Trong đại sảnh.
Trưởng lão Ngũ Hành tộc thận trọng nói: “Tô thành chủ, vật mà tộc ta gánh chịu, đã sai người hộ tống đến. Ngài xem…”
“Bây giờ muốn đổi sao?”
“Đúng vậy.”
Trưởng lão Ngũ Hành tộc cẩn thận từng li từng tí đáp lời, thực sự sợ Tô Vũ đổi ý.
Bên cạnh ông ta, Phù Thổ Linh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không nói lời nào.
Ngoài Phù Thổ Linh ra, còn có một vị trưởng lão Ngũ Hành tộc khác, cũng là tu vi Nhật Nguyệt cảnh. Có lẽ người này chịu trách nhiệm hộ tống vật phẩm, vì vậy đứng đợi bên ngoài, không mang theo bảo vật quý giá bên mình, như vậy cũng là lẽ thường.
Đương nhiên, khả năng lớn hơn cả là bọn hắn lo lắng có vấn đề, nên tìm người đến kiểm tra cho chắc.
Tô Vũ cũng không để ý, thản nhiên nói: “Vậy đổi đi!”
Nói xong, một đóa Cửu Diệp Thiên Liên liền bay ra.
Quả nhiên, người tiếp nhận là vị Nhật Nguyệt cường giả xa lạ kia. Hắn ta cẩn thận tra xét một hồi, không dám lộ ra vẻ gì, rất nhanh truyền âm: “Không phải dùng đúc binh thuật tạo ra, là tự nhiên sinh trưởng!”
Lời vừa nói ra, vị trưởng lão lúc nãy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn hắn sợ nhất là Tô Vũ dùng đúc binh thuật tạo ra đồ giả. May mà không phải.
Vị Nhật Nguyệt cảnh mới đến kia lại quan sát tỉ mỉ một phen, truyền âm: “Theo hình dáng, hoa văn, khí tức… mọi thứ đều phù hợp với ghi chép về Cửu Diệp Thiên Liên của tộc ta. Thế nhưng ta không dám chắc chắn là thật, trừ phi… dùng ngay tại chỗ, quan sát hiệu quả!”
Thật vô nghĩa!
Thứ này trân quý như vậy, đâu phải để cho Nhật Nguyệt dùng, mà là cho Vô Địch hoặc Chuẩn Vô Địch Chứng Đạo sử dụng.
Ăn thì chắc chắn không thể ăn.
Không thể ăn, mà mọi thứ đều giống y như thật.
Đây chính là chỗ đặc thù của Miệng Cười Sen. Ngoại trừ hoa văn thời gian có chút loạn, mọi thứ khác đều không khác gì Cửu Diệp Thiên Liên. Mà hoa văn thì Tô Vũ đã sửa đổi một chút.
Phù Thổ Linh kỳ thật cũng đã xem xét một hồi, nhưng không nhìn ra thật giả, trong lòng có chút ngoài ý muốn và bất đắc dĩ.
Tô Vũ này, quả nhiên khó đối phó!
Làm giả mà giống y như thật, hắn ta mấy lần làm giả đều khiến người ta không thể nhận ra. Lần trước làm giả, đến cuối cùng Chiến Vô Song cũng không thể xác định mình bị lừa như thế nào. Thi thể là thật, vậy hắn ta bị lừa ở đâu?
Làm giả đến mức ai cũng biết ngươi bị lừa, nhưng lại không biết lừa ở đâu, đó chính là chỗ cao minh của Tô Vũ khi làm giả.
Như đóa Cửu Diệp Thiên Liên này, Phù Thổ Linh biết là giả, nhưng hắn ta cũng không nhìn ra chỗ nào giả.
Hai vị Nhật Nguyệt cường giả cũng vậy.
Nhìn hồi lâu, cũng không thấy có gì không ổn.
Tô Vũ không nhịn được nói: “Xong chưa? Ta còn có việc, đâu có nhiều thời gian lãng phí với các ngươi như vậy!”
Hắn ta thúc giục gấp rút, hai vị Nhật Nguyệt cũng nóng nảy.
Sau khi thương lượng một hồi, trên đại thể xác định là không có vấn đề, vị trưởng lão mới đến kia liền lấy ra một khối Ngũ Sắc Thạch, thận trọng nói: “Tô đại nhân, đây là Ngũ Hành Nguyên Thạch, có thể dùng làm vật gánh chịu, cũng là bảo vật trân quý nhất của Ngũ Hành tộc ta…”
Tô Vũ trực tiếp giơ tay chộp lấy, quan sát một chút, cảm thụ được ngũ hành lực ẩn chứa trong đó, khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Vậy cứ như vậy đi.”
“Đại nhân…cái kia…thật không thể bán thêm cho chúng ta vài cánh sao?”
Ngũ Hành tộc vẫn muốn tranh thủ thêm một chút.
Tô Vũ thản nhiên đáp: “Các ngươi nghĩ nhiều rồi! Bản tọa sao có thể bán cho cùng một thế lực quá nhiều? Để các ngươi dâng lên cho Vĩnh Hằng cao đoạn, thậm chí giúp kẻ nào đó Hợp Đạo thì chẳng phải tự rước họa vào thân? Cho nên, đừng mơ tưởng!”
Hai vị trưởng lão lộ vẻ tiếc nuối.
Nhưng trong lòng lại thầm mong, bọn ta còn phái thêm mấy người đến, hy vọng có thể mua được.
Phù Thổ Linh thấy vậy, sợ hai vị trưởng lão lại lỡ lời, liền chắp tay nói: “Tô thành chủ, vậy chúng ta xin cáo từ trước. Ngày mai chúng ta sẽ đến Nam Nguyên dự tiệc, chúc thọ Tô lão gia tử!”
Đều gọi là lão gia tử cả rồi…
Không biết Tô Long nghe được có khóc không?
50 tuổi mà đã thành lão gia tử…chắc cả chư thiên vạn giới đều phải khóc thét.
Nhưng đây chính là hiện thực nghiệt ngã.
Ai bảo ngươi là cha của Tô Vũ, muốn không nhận cũng không được.
…
Rất nhanh, người của Ngũ Hành tộc rời khỏi.
Ngoài cửa, vô số cường giả các tộc đang ẩn mình, thấy bọn hắn đi ra, lập tức có kẻ truyền âm cho Phù Thổ Linh: “Phù Thổ Linh, các ngươi mua được không?”
Phù Thổ Linh bất đắc dĩ đáp: “Không có, hắn không bán cho đại tộc, chúng ta cũng không mua được gì cả!”
Hắn biết, đây là tâm lý chung của mọi người.
Bất kể ai mua được, đều sẽ nói là không mua được.
Cho nên, dù đã bán ra tận 70 cánh, trong thời gian ngắn cũng khó mà lộ tẩy.
Bảo vật này, ai dám tùy tiện khoe khoang?
Mua được một cánh thôi đã lo lắng bị người khác chặn giết, hoặc bị đại tộc cướp đoạt để thu thập đủ Cửu Diệp Thiên Liên. Trong tình huống bình thường, trừ phi một thế lực mua được hơn 7 cánh, bằng không, ai cũng sẽ nói là mình không mua được gì cả.
Quả nhiên, những kẻ đang ẩn mình kia bán tín bán nghi, cũng không dám khẳng định.
Ngũ Hành tộc rốt cuộc có mua được gì hay không?
Đúng lúc bọn chúng còn đang do dự, đại môn Tô phủ bỗng bị gõ nhẹ, có kẻ kinh ngạc thốt lên: “Tiên tộc cũng đến mua rồi sao?”
“Lẽ nào Tiên tộc lại thiếu một Cửu Diệp Thiên Liên đến vậy sao?”
“Tô Vũ kia có bán cho bọn chúng không đây?”
“… ”
Từng vị Nhật Nguyệt cảnh cường giả âm thầm trao đổi, không ngờ Tiên tộc cũng nhúng tay vào.
…
Về phần Tô Vũ, hắn cũng có chút ngoài ý muốn.
Tiên tộc cũng muốn mua ư?
Hai bên vốn có thù hận sâu đậm.
Mà Tiên tộc đến lần này, thực lực cũng không mạnh, chỉ là Nhật Nguyệt tứ trọng.
Gã kia vừa thấy Tô Vũ, liền khẽ khom người, trên mặt nở nụ cười, không nói nhiều lời, bước vào cửa liền nói: “Ngô Hoàng sai ta đến đây, có lời muốn nói với thành chủ.”
Tô Vũ ngạc nhiên, cười nói: “Thiên Cổ? Hắn muốn nói gì?”
“Tô thành chủ định bán Cửu Diệp Thiên Liên giả… Tiên tộc ta cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của thành chủ, nhưng toàn bộ lợi nhuận, Tiên tộc muốn chia một nửa!”
Tô Vũ bật cười, “Giả? Cái gì mà giả?”
Sứ giả kia không hề để bụng, cười nói: “Đại nhân tự biết, vật này, thượng cổ cũng có lưu truyền! Buôn bán Cửu Diệp Thiên Liên giả, đại nhân không phải là người đầu tiên, Ngô Hoàng ta đến từ Thượng Cổ, vẫn là biết được một ít.”
Sứ giả kia lại nói: “Đại nhân có thể cự tuyệt, cũng có thể giết ta, giết ta, rất nhanh, việc đại nhân mua bán Cửu Diệp Thiên Liên là giả, chư thiên vạn giới đều sẽ biết. Có lẽ không có nhiều kẻ tin tưởng, nhưng nhất định sẽ có người chần chờ, đại nhân còn có thể bán được bao nhiêu?”
Tô Vũ cười lớn nói: “Nói như vậy, Tiên tộc các ngươi không bỏ ra một chút sức lực nào, sau đó lại muốn chia ta một nửa, quan trọng là, cái nồi đen này đều do ta gánh?”
Ý tưởng cũng thật là hay!
Thiên Cổ… Thiên Cổ có lẽ thật sự biết được điều gì đó.
Bất quá, chỉ là một Nhật Nguyệt cảnh mà thôi, muốn chia chác chút lợi lộc, quá yếu rồi.
Sứ giả kia dường như biết được tâm tư của Tô Vũ, cười nói: “Đại nhân có thể giết ta, hoặc là giam giữ ta, nhưng ta quang minh chính đại đến đây, lâu ngày không trở về, rất nhanh, tin tức sẽ lan truyền ra! Ta chết đi, cũng sẽ có dị tượng hiện ra! Tiên giới rất nhanh sẽ đem tin tức truyền ra, dùng cái chết của một Nhật Nguyệt tứ trọng như ta, đổi lấy kế hoạch của đại nhân thất bại, cũng đáng giá!”
Tô Vũ cười nói: “Không ngờ, cũng là một kẻ cứng đầu! Mấu chốt là, ta cho ngươi, ngươi cũng mang đi không được!”
“Cái này đại nhân cứ yên tâm, chỉ cần đại nhân cho, ta tự nhiên có cách mang đi!”
Tự tin không hề nhỏ!
Tiên tộc không những không vạch trần ta, lại còn phái người đến khuyên nhủ, cái tên Thiên Cổ này, quả là có chút thú vị.
Chẳng lẽ chúng biết, dù Tiên tộc có lên tiếng, cũng chẳng mấy ai tin sao?
Biết rõ chân tướng không nhiều, nhưng không có nghĩa là không ai hay biết.
Thời Thượng Cổ, những kẻ thân phận cao quý, hẳn là đã sớm tường tận.
Thiên Cổ hiểu rõ điều này, cũng coi như thức thời.
Tô Vũ dám chắc, Giám Thiên Hầu có lẽ cũng biết, nhưng không sao cả, lão cáo già kia chắc chắn sẽ không nhúng tay. Mục tiêu của hắn là những mảnh vỡ kia, lúc này, hắn sẽ không đối đầu với ta, tránh để ta chú ý đến.
Vậy nên, phía Giám Thiên Hầu, ta không cần quá lo lắng.
“Nếu ta từ chối, Tiên tộc sẽ quấy rối ta sao?”
“Không phải quấy rối, chỉ là muốn cáo tri thiên hạ, vật này là giả!”
Sứ giả kia thực lực không mạnh, nhưng Tiên tộc lớn như vậy, vẫn có những kẻ tâm tư kín đáo, gan dạ, quyết đoán.
Biết rõ Tô Vũ có thể ra tay, đối phương vẫn cứ đến.
Thực lực tầm thường, chết cũng chẳng sao.
Tiên tộc không tiếc một cái Nhật Nguyệt trung kỳ.
Tô Vũ cười nhạt, lười nói thêm lời nào. Thiên Cổ nghĩ gì vậy, ta thà nuốt ngươi vào bụng, còn muốn ta uống canh của ngươi sao?
Văn Minh Chí trong nháy mắt trấn áp đối phương!
Sứ giả vẫn bình tĩnh lạ thường, “Đại nhân giết ta, tổn thất là của đại nhân… Trừ phi đại nhân giết sạch sứ giả các tộc, bằng không, dù giết hết Tiên tộc, tin tức cũng sẽ sớm lan ra!”
Tô Vũ không thèm để ý, Văn Minh Chí lập tức trấn áp hắn.
Ta không giết hắn, giết hắn sẽ có dị tượng, làm gì cho mệt.
Nhưng thân thể hắn trong nháy mắt tan nát, Ý Chí hải được giữ lại, rồi chớp mắt bị ta thu lấy. Thân thể hắn lập tức khôi phục, mà trong Ý Chí hải của ta, một viên thần văn bay vào thân thể hắn.
Trong khoảnh khắc, thân thể vỡ vụn kia hồi phục nguyên vẹn, đôi mắt mở ra, hơi ngơ ngác, rồi nhanh chóng có thêm linh tính.
Khí tức cũng nhanh chóng thay đổi.
Tô Vũ trấn áp nhanh chóng Ý Chí hải của đối phương, cười nói, “Có phải ngươi còn có thủ đoạn liên lạc nào không? Một khi gặp chuyện, hoặc bị trấn áp, sẽ bị người phát hiện dị thường?”
Chỉ là trò trẻ con mà thôi!
Dị tượng ư?
Hắn, Tô Vũ, khí tức hoàn toàn ẩn giấu, trái lại để cái ngụy trang phẩm kia bộc lộ khí tức giả tạo. Bản thân hắn, nhanh như chớp xuyên toa hư không, biến mất không dấu vết khỏi Tô phủ.
Kẻ ngoài, có thể cảm nhận được khí tức Nhật Nguyệt kia, nhưng tuyệt nhiên không mảy may phát hiện ra sự tồn tại của Tô Vũ.
…
Tô Vũ một đường xé gió lướt đi, tốc độ kinh người, chớp mắt đã tới biên giới Đại Minh phủ.
Nơi này, ẩn chứa một lối đi bí mật.
Lối đi này, ngoại trừ Phệ Thần tộc, kẻ khác khó lòng khai mở. Dù Nhân Cảnh có người canh giữ, nhưng thực lực quá yếu ớt. Tô Vũ dễ dàng mở ra lối đi, đám thủ vệ kia còn chìm đắm trong huyễn cảnh, hắn đã ung dung rời đi.
Khoảnh khắc, hắn trở lại Chư Thiên chiến trường!
Nơi đây, vốn dĩ không ai dám bén mảng tới gần. Cửa vào Phệ Thần giới ngay tại đây, chẳng lẽ muốn tìm chết?
Chờ đợi đã lâu, Tô Vũ vận chuyển Văn Minh Chí, trong nháy mắt thôn phệ kẻ địch!
Ý Chí hải vỡ vụn, vô số ký ức tràn vào, Tô Vũ trực tiếp xâm nhập, rút lấy ký ức bằng Ý Chí lực. Về phần dị tượng… Chư Thiên chiến trường chết một Nhật Nguyệt, quá đỗi bình thường, ai thèm bận tâm?
Tiên tộc có lưu lại tử vong thông tri phù hay không, hắn cũng chẳng để ý.
Biết thì biết, truyền thì cứ truyền!
Không lưu lại thì càng tốt.
Nhanh chóng lục soát ký ức, Tô Vũ khẽ cười. Trong chớp mắt, hắn xé rách lối đi, trở về Nhân Cảnh.
…
Tô Vũ hiện tại, thực lực đã mạnh mẽ vô cùng. Vừa học được không gian chi pháp, tốc độ càng thêm kinh người.
Chưa đầy mười phút, hắn đã trở lại Tô phủ.
Sứ giả Thần văn hóa thân kia, vẫn còn trong đại điện.
Tô Vũ phất tay, một đạo quang mang bắn vào cơ thể khôi lỗi.
Khôi lỗi khẽ mỉm cười, không nói một lời, rời khỏi Tô phủ. Vừa ra khỏi cửa, hắn đánh ra một đạo thủ ấn, thông báo cho đồng bọn rằng hắn bình an vô sự, Tô Vũ đã đồng ý.
Ai là người liên lạc, bản thân sứ giả cũng không hề hay biết, đây là để phòng bị Tô Vũ phát hiện.
Trong đại điện, Tô Vũ khẽ lắc đầu, cười nhạt một tiếng, “Tiên tộc các ngươi, thật là nhàm chán!”
“Lén lén lút lút như vậy, muốn chia tiền, lại qua loa cho xong chuyện?”
“Làm gì thì làm cho tới nơi tới chốn chứ, cũng phải phái một vị Vô Địch tới chứ!”
“Vô Địch bị ta giết, động tĩnh dù nhỏ, cũng không thể nào không có chút gì. Ít nhất, các ngươi phái một cái Vô Địch phân thân tới đây. Bị ta giết, bản thể cũng có thể cảm ứng được.”
“Nhất định phải là Nhật Nguyệt cảnh tới mới được sao?”
“Chẳng lẽ sợ Vô Địch tới, thật sự bị ta giết sao?”
“Đánh thủ ấn báo bình an… Thật ngây thơ!”
Tô Vũ bĩu môi khinh bỉ, “Thủ đoạn này, đối phó người bình thường thì được, đối phó ta còn non lắm!”
“Giết người đương nhiên có động tĩnh, có dị tượng. Ta không giết ở Nhân Cảnh là được chứ gì, các ngươi đi đâu mà quan sát dị tượng?”
“Ngây thơ!”
Ngoài cửa, gã sứ giả Tiên tộc vội vã rời đi, nhưng thực chất là lượn một vòng, rồi lại lặng lẽ quay trở lại chỗ của Tô Vũ.
Mà Tô Vũ, từ trong nhẫn trữ vật của gã, còn tìm được một món bảo vật.
Một món đồ chơi tương tự như truyền tống môn!
Đây chính là thứ mà Tiên tộc chuẩn bị để chia của. Tiên tộc lo lắng, dù Tô Vũ có đồng ý, cũng sẽ không để người mang đồ đi. Vì vậy, mới bày ra trò này, để Tô Vũ giao dịch một lần, chia một nửa cho đối phương, có thể trực tiếp truyền tống ra ngoài!
“Thứ này, đúng là bảo vật! Đáng tiếc!”
Đáng tiếc, nó chỉ là một cái truyền tống môn tạm thời, mở ra được chừng bảy tám lần là sẽ bị phá hủy.
Còn việc truyền tống đồ vật đến đâu, thì Tô Vũ lại không hề hay biết.
Rất có thể vẫn còn ở trong Nhân Cảnh!
Truyền tống ra ngoài Nhân Cảnh khả năng không lớn, xem ra, Tiên tộc ở Nhân Cảnh, vẫn là có an bài.
Gã này phụ trách đến tiếp thu bảo vật, rồi truyền tống cho kẻ tiếp ứng, kẻ đó lại nghĩ cách vận chuyển trở về Tiên giới. Như vậy, Tô Vũ cũng không thể nào bắt được bọn chúng.
Quá trình thì không sai, an bài cũng ổn thỏa.
Chỉ là quá đa tâm, nghĩ rằng ta thật sự sẽ đồng ý chia của.
Vị sứ giả Nhật Nguyệt tứ trọng này, biết cũng không nhiều. Kẻ nào là người tiếp ứng, cũng không nói cho gã biết. Tiên tộc lo sợ ta sẽ tóm gọn bọn chúng, sợ ta không nể tình giết gã, dùng tinh huyết rút lấy trí nhớ của gã.
Thực ra, Tô Vũ hắn chẳng cần đến tinh huyết để mà bòn rút. Cái Văn Minh Chí kia, thứ có thể xem được quá khứ vị lai, mới thật là bảo vật vô giá.
Kệ xác mấy tên kia, rất nhanh thôi, đợt người thứ hai đã nối gót tiến vào.
Cũng chỉ để đổi lấy Cửu Diệp Thiên Liên mà thôi.
Chưa để đám người kia kịp mở miệng, Tô Vũ đã liếc nhìn một lượt, hừ lạnh một tiếng rồi quát: “Cút! Lũ chó săn của Thần tộc, miễn bán!”
Phía dưới, mấy vị Nhật Nguyệt cường giả kinh hồn bạt vía, cũng chẳng dám hé răng nửa lời.
Trong lòng bọn chúng đầy vẻ bất đắc dĩ. Ai mà chẳng biết chúng là lũ phụ thuộc của Thần tộc, chỉ là không ngờ Tô Vũ hỏi han gì đã vội đuổi người, chẳng cần biết chúng mua cho ai, có phải cho Thần tộc hay không!
Rất nhanh, đám người kia lủi thủi rời đi.
Còn bên ngoài, tất cả những kẻ có ý định mua đều đã nghe thấy giọng nói lạnh băng của Tô Vũ: “Tiên, Ma, Thần, Long, Minh các tộc, cùng lũ tay sai của chúng, miễn vào! Vào thì ta không giết, nhưng đừng phí thời gian! Còn nữa, mấy tộc kia, nếu bị các đại tộc này mua chuộc, hôm nay dù có mua được, cũng nên liệu hồn mà suy tính, sau này ta có tìm các ngươi tính sổ hay không đấy!”
Lời này vừa thốt ra, đám cường giả tiểu chủng tộc đều run rẩy trong lòng.
Đúng là như vậy!
Nếu bị trả thù thì sao?
Giờ phút này, chẳng ai còn hơi sức mà nghĩ đến chuyện thật giả nữa.
Làm sao có thể là giả được!
Nếu là giả, Tô Vũ chẳng phải đã bán tống bán tháo hết rồi sao?
Đằng này hắn lại còn hạn chế mua, cấm các đại tộc mua, uy hiếp tiểu tộc, đuổi thẳng cổ, chẳng thèm hỏi han đến giá trị bảo vật. . . Như vậy, sao có thể là giả được?
Nếu thật là giả, cần gì phải làm vậy?
…
Nơi xa.
Ngũ Hành tộc cũng nghe được những lời này. Bên cạnh Phù Thổ Linh, vị trưởng lão kia có chút hưng phấn, truyền âm nói: “Hắn không hề nhắc đến Ngũ Hành tộc, chỉ nói Thần Ma các đại tộc kia, vậy thì, có lẽ người của chúng ta trà trộn vào mua, hắn sẽ không để ý chứ?”
Phù Thổ Linh cảm thấy mệt mỏi.
Lại còn muốn đâm đầu vào chỗ chết!
“Xin nghe theo trưởng lão.”
Phù Thổ Linh chẳng muốn nói nhiều. Dù sao hắn cũng đã báo cho Tô Vũ về kế hoạch của Ngũ Hành tộc rồi. Chớ có bán cho Ngũ Hành tộc quá nhiều, bán nhiều quá mà không trả thì sau này muốn hợp tác với Ngũ Hành tộc, thanh danh cũng chẳng ra gì.
…
Mà bên trong đại điện Tô phủ, lác đác vài bóng người tìm đến.
Việc Tô Vũ bán hàng giả, cũng là do hắn chọn lựa mà thôi.
Có bán, có không.
Mua được thì trộm vui mừng, không mua được lại ỉu xìu thất vọng.
Kết quả, đám người ra ngoài đều mang vẻ mặt ủ dột, tựa hồ chẳng ai mua được gì, khiến kẻ ngoài cuộc cũng hoài nghi, rốt cuộc là mua được hay không?
Hiện tại, nhìn không ra được gì cả.
Còn vị Tiên tộc sứ giả kia… giờ phút này chính là hóa thân thần văn của Tô Vũ. Theo như ước định, lúc này phải truyền tống một ít bảo vật cho đám người đã móc nối kia.
Nếu không truyền tống bảo vật, lại có người theo dõi, biết rõ Tô Vũ khẳng định giao dịch, mà không thấy bảo vật đâu, chỉ cần liên hệ một chút, ắt sẽ bại lộ.
Tô Vũ khẽ cười, an bài của Tiên tộc này, nói cho cùng, cũng coi như nghiêm cẩn.
Chỉ là không được phóng khoáng cho lắm!
Còn làm ra vẻ thần bí, chia thành ba nhóm người, không ai biết ai, xem ra Tiên tộc an bài không ít mật thám tại Nhân Cảnh.
Trước kia trong Vạn Tộc giáo, rất nhiều đại tộc đều có người, duy chỉ Tiên tộc là không, giờ xem ra, không phải là không có, chỉ là cực kỳ kín đáo, không lấy phá hoại làm mục đích, thuần túy thu thập tình báo mà thôi.
Như vậy, xác suất bị phát hiện cũng giảm đi rất nhiều.
Tô Vũ không nghĩ nhiều, lấy ra một khối vật gánh chịu, đơn giản bố trí một phen, rồi mở ra truyền tống môn cho nó truyền đi.
Hắn cũng muốn xem thử, Tiên tộc bên này, có bao nhiêu bố trí tại Nhân Cảnh.
Có bao nhiêu cường giả!
Trong vật gánh chịu, hắn không lưu lại ấn ký của mình, mà là một sợi ấn ký của Mẫu Cầu. Nếu đối phương có thể phát hiện, vậy đối phương ít nhất có cường giả Vĩnh Hằng cửu đoạn tọa trấn, nếu không phát hiện… vậy đại biểu là không có.
Nếu không có, thì không thể nào khu trừ ấn ký kia, Tô Vũ rất nhanh sẽ định vị được bọn chúng.
“Sẽ có sao?”
Tô Vũ suy nghĩ một chút, rồi tự mình bật cười.
Nếu đối phương thật sự có thể an bài một vị Vĩnh Hằng cửu đoạn tọa trấn tại Nhân Cảnh, Tô Vũ hắn cũng phải kinh ngạc lắm.
…
Ngay khi Tô Vũ vừa truyền tống gánh chịu vật ra.
Nhân Cảnh.
Trong một khe nứt hư không, không gian khẽ rung động, một khối gánh chịu vật hiện lên. Ngay bên cạnh gánh chịu vật, một cường giả tuyệt thế lập tức thiêu đốt nó.
Ngọn lửa bùng cháy cả hư không, gánh chịu vật vô cùng kiên cố, nếu là giả mạo sẽ cháy rụi ngay lập tức!
Nếu trên gánh chịu vật có dấu vết truy tìm, trừ phi kẻ đó có năng lực xóa bỏ lạc ấn vô biên, bằng không, bất kỳ dấu vết nào cũng sẽ bị thiêu rụi.
Vị cường giả kia thiêu đốt một hồi, mới thu hồi gánh chịu vật.
Nơi đây là bên trong một kiến trúc cổ kính đồ sộ.
Trong toàn bộ di tích không chỉ một người sống. Ngay khi vị tồn tại kia vừa thu hồi gánh chịu vật, một người bước tới, trầm giọng nói: “Gánh chịu vật ư? Cũng đáng để ra tay một lần! Bất quá vẫn nên cẩn thận, thu nạp hai ba lần rồi chủ động phá hủy truyền tống môn.”
Vị cường giả vừa đến, khí tức cường hãn, thân hình cao lớn, tóc đỏ tím.
Còn vị đang ngồi xếp bằng trước đó, tóc lại trắng như cước.
Nghe cường giả tóc đỏ tím nói, cường giả tóc bạc cười đáp: “Yên tâm, sẽ sớm phá hủy thôi. Chỉ không ngờ, Tô Vũ thật sự chịu đưa chút lợi ích. Tên này gan cũng không nhỏ, thật dám lừa người!”
Dứt lời, hắn cười: “Thật muốn đi xem một chút, xem vị kia ra sao… Tiếc thay…”
Cường giả tóc đỏ tím thản nhiên nói: “Sớm muộn gì cũng có cơ hội! Hai ta trấn thủ nơi này hơn bốn trăm năm, cứ chờ đợi đi. Nay vạn giới sắp loạn, rất nhanh thôi, sẽ có cơ hội cho hai ta xuất thế!”
“Mong là vậy! Ta có chút nôn nóng rồi.”
Cường giả tóc bạc khẽ nói: “Chúng ta tiến vào di tích này đã gần năm trăm năm, vẫn chưa trở lại Tiên giới. Tuy có liên lạc, nhưng bên ngoài gần như hoàn toàn mù mịt. Chỉ nghe được vài sự tích, lại không biết cụ thể ra sao…”
Đúng vậy, mấy trăm năm rồi.
Mấy trăm năm trước, lối đi Nhân Cảnh mở ra, chư thiên xâm lấn Nhân Cảnh.
Đại chiến kéo dài nhiều năm. Cuối cùng, cường giả Nhân Cảnh đuổi lui những kẻ xâm lược.
Thời đó, Nhân Cảnh cũng có một số di tích bị các tộc chiếm giữ, cuối cùng đều bị đánh đuổi.
Nhân Tiên khi ấy liên minh. Tiên tộc cũng trong thời kỳ đó xâm chiếm không ít di tích Nhân Cảnh. Nơi này là một trong số đó, vô cùng ẩn kín. Những di tích khác hoặc bị Nhân Cảnh tự quản, hoặc bị các tộc phá hủy.
Nơi này lại ẩn giấu vài vị cường giả Tiên tộc, một mực ngủ đông tại Nhân Cảnh, chưa từng bước ra ngoài.
Chờ đợi thời cơ, chờ đợi an bài.
Di tích này cũng cực kỳ che giấu, không phải Hợp Đạo, e rằng cả đời cũng khó phát hiện.
Lão giả tóc đỏ tía thản nhiên cất giọng, “Dù sao cũng là bế quan, nơi này Thiên Nguyên khí vẫn còn đậm đặc, xem như không tệ. Ít ra còn được tự do hành động, so với việc ngủ say trong ao tiên hóa kia còn hơn nhiều. Bọn hắn chịu được, lẽ nào ta và ngươi lại không?”
“Ta không phải không chịu được, chỉ là… quá mức tịch mịch.” Lão giả tóc bạc khẽ cười đáp. “Ngươi không tịch mịch sao? Ngủ say, thời gian trôi nhanh như thoi đưa, còn đỡ. Thanh tỉnh, càng thêm khó chịu… Cái di tích nhỏ bé này, ta đã nhìn đến chán ngán cả vạn lần!”
Lão giả tóc đỏ tía khẽ gật đầu, đúng là tịch mịch, lại vô cùng nhàm chán.
Hắn mở lời, “Lần này, Hoàng thượng sai người liên hệ chúng ta, Ngọc Vương tự mình an bài người đến tiếp xúc, thậm chí còn cho phép thu nạp một ít gánh chịu vật… Xem ra, thời cơ động thủ của chúng ta sắp đến rồi. Nếu không, sao lại dễ dàng điều động chúng ta vào lúc này?”
Dứt lời, hắn cười nói, “Xem ra, giới ta và Nhân Cảnh, có lẽ sắp bùng nổ chiến tranh rồi!” Nếu không phải sắp có chiến sự, sao lại phái người đến thông báo bọn hắn vào lúc này? Muốn động thủ, ắt hẳn đại chiến sắp nổ ra.
Lão giả tóc bạc cũng cười đáp, “Không sai, đến lúc đó, tiên nhân đại chiến, ta và ngươi từ phía sau lưng đánh ra, khiến Nhân tộc hai mặt thụ địch, chặn đường lui của cường giả Nhân tộc, Nhân tộc diệt vong cũng không còn xa!”
Nói đến đây, lão giả tóc bạc lại hỏi, “Hỏa Vương, ngươi nghĩ xem, những kẻ như chúng ta, tiềm phục trong di tích có bao nhiêu? Ngoài tộc ta, còn có tộc khác hay không?”
Lão giả tóc đỏ tía, tức Hỏa Vương, nghe vậy cười nhạt, “Ta không rõ, nhưng chắc chắn không ít! Các tộc rời khỏi Nhân Cảnh, lẽ nào lại không để lại chút chuẩn bị nào? Không nói đâu xa, riêng Tiên tộc ta thôi, những di tích như thế này, ta đoán chừng, không dưới ba cái! Thần Ma các tộc, e rằng cũng có một vài…”
Lão giả tóc bạc cười nói, “Thật mong đại chiến đến nhanh một chút, chúng ta cùng nhau giết ra, khiến Nhân Cảnh trở tay không kịp… Không biết, đến bao giờ mới khai chiến?”
“Sắp rồi!” Hỏa Vương cười đáp, “Những gánh chịu vật này, Ngọc Vương nói, dùng ở chỗ chúng ta, sẽ không mang đi, ngươi cứ thu thêm một hai cái, phá hủy truyền tống môn.”
Nơi này, không chỉ có hai người bọn hắn. Vẫn còn! Đương nhiên, hai người bọn họ là Vĩnh Hằng, những người khác không phải, chỉ là những Nhật Nguyệt hoặc Sơn Hải năm xưa, những năm này, vẫn luôn tu luyện tiến bộ, chờ đợi thời cơ.
Tiên tộc và Nhân tộc giao chiến nhiều năm, trải qua chín lần thủy triều chi biến, tự nhiên biết Nhân tộc khó đối phó, sao lại không để lại chút đường lui nào? Năm xưa liên minh, cũng chỉ là kế tạm thời, khi đó Thiên Cổ chưa tỉnh, diệt Nhân tộc, đối với Tiên tộc cũng chẳng có lợi lộc gì.
Sau này, các tộc rút lui, nhưng trong quá trình đó, lại sớm chiếm cứ một vài di tích trong khe hở không gian. Các tộc chủ động nhường ra một vài di tích ai cũng biết, phá hủy một vài di tích dễ bị phát hiện, nhưng vẫn giữ lại một vài di tích vô cùng kín đáo, gần như không ai biết đến.
Trong những di tích này, giờ phút này, có thể đang tồn tại rất nhiều người. Các đại cường tộc, có lẽ đều có.
Những năm này, không hề động đến, chính là chuẩn bị đến khi đại chiến nổ ra, từ bên trong Nhân Cảnh giết ra, đánh bọc hậu đường lui của Nhân Cảnh, nhất cử tiêu diệt cường giả Nhân tộc!
. . .
Tất cả những việc này, Tô Vũ hắn hoàn toàn không hay biết.
Sau khi truyền tống kết thúc, Mẫu Cầu liền truyền âm: “Cảm giác đột ngột biến mất, không thể nào cảm ứng được ấn ký… Lẽ nào đã bị truyền tống ra khỏi giới rồi?”
Mẫu Cầu lại không thể cảm ứng được!
Tô Vũ cũng có chút bất ngờ, hắn cầm truyền tống môn trong tay, ngạc nhiên nghĩ, thứ này lại có thể truyền tống đến giới ngoại ư?
Lợi hại vậy sao?
Cảm giác có gì đó không đúng a!
Hắn giờ cũng đã thông thạo không gian truyền tống, Hồ Hiển Thánh cũng là cường giả trong đạo này. Tô Vũ từng thấy Hồ Hiển Thánh dùng truyền tống môn, khoảng cách truyền tống rất ngắn, tất nhiên, lần trước bạo phát đã đưa người từ Chư Thiên phủ truyền đến Đại Hạ phủ.
Nhưng truyền tống đến giới ngoại… Yêu cầu này có lẽ quá cao rồi.
Truyền tống môn trong tay hắn, cảm giác không có năng lượng lớn đến vậy a.
Tô Vũ chìm vào suy tư, “Truyền tống đến giới ngoại ư? Ta thấy độ khó quá lớn, tám chín phần mười vẫn còn trong Nhân Cảnh. Mà đã ở trong Nhân Cảnh… Đại nhân cũng không cảm ứng được sao?”
“Không thể cảm ứng được.”
Mẫu Cầu rất mạnh, nó lại là hóa thân của quy tắc. Ấn ký nó lưu lại, Vĩnh Hằng cửu đoạn còn có thể phát hiện, nhưng phải quan sát tỉ mỉ, còn dưới cửu đoạn thì gần như không thể.
Hiện tại không cảm ứng được, là do bị phá hủy, hay là bị lực lượng nào đó ngăn cản?
Nơi có thể ngăn cản quy tắc…
Nơi nào có thể ngăn cản quy tắc đây?
Tô Vũ chìm vào suy tư, cố gắng suy nghĩ… Di tích?
Di tích có thể ngăn cản quy tắc, điều này không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vì khi ngươi Chứng Đạo trong di tích, quy tắc cũng không thể phát hiện ra ngươi, động tĩnh rất nhỏ. Nhưng điều kiện tiên quyết là, chỉ có thể Chứng Đạo một lần. Lần thứ hai Chứng Đạo trong di tích, một vài thứ sẽ bị phá hủy.
Đương nhiên, trong mỗi di tích cũng có quy tắc tồn tại, có thể là quy tắc của chủ nhân di tích. Nếu ngươi phù hợp với quy tắc của chủ nhân di tích, khi Chứng Đạo sẽ vô cùng mạnh mẽ, bởi vì có rất nhiều quy tắc của chủ nhân ở trong đó.
Những di tích này sẽ ngăn cản quy tắc từ bên ngoài đến dò xét và tìm kiếm.
Bây giờ muốn ngăn cản quy tắc, trừ phi là loại di tích chưa ai Chứng Đạo.
Di tích mới không sai biệt lắm!
Nếu không phải di tích mới, thì di tích cũ cũng không thể giúp người ta ẩn giấu. Trừ khi có người chiếm được di tích chưa ai Chứng Đạo, xem như cứ điểm để sử dụng, nhưng chuyện đó làm sao có thể…
Tô Vũ khẽ cười, trong lòng hắn thầm nghĩ:
“Nhân Cảnh rốt cuộc có bao nhiêu di tích?”
Hắn thật sự không rõ, có lẽ cũng chẳng ai tường tận. Nếu biết rõ, nhân tộc hẳn đã khai thác từ lâu, đâu đến nỗi một cường giả Vô Địch muốn chứng đạo cũng phải xông pha Chư Thiên chiến trường?
“Lẽ nào lại truyền tống đến một di tích nào đó?”
Tô Vũ suy ngẫm. Xây dựng lối đi truyền tống trong di tích đâu phải chuyện một sớm một chiều.
“Nhưng nếu là di tích, Mẫu Cầu không lý nào lại không cảm ứng được…”
“Chẳng lẽ lại truyền tống ra giới ngoại?”
“Thôi vậy, nghĩ nhiều làm gì. Uổng phí một kiện gánh chịu vật, quay đầu gặp Hồ Hiển Thánh, ta sẽ nhờ hắn xem xét thứ này.”
Tô Vũ có chút tiếc nuối. Ban đầu hắn chỉ muốn tóm gọn đám gián điệp Tiên tộc, mới truyền tống gánh chịu vật qua đó, ai ngờ Mẫu Cầu lại không cảm ứng được!
“Thật lãng phí!”
“Nhưng cũng tốt, Tiên tộc có được gánh chịu vật, hẳn là sẽ an tâm hơn chứ?”
“Di tích…”
“Hay là giới ngoại?”
Tô Vũ khó lòng xác định. Nếu là di tích, hẳn là một di tích mới, nơi chưa ai chứng đạo. Có lẽ bản thân hắn sẽ có thu hoạch bất ngờ.
“Dù sao tìm người xem xét là rõ nhất!”
Hắn có chút lĩnh ngộ về không gian chi đạo, nhưng không tính là am hiểu, cũng không rành về truyền tống môn. Hồ Hiển Thánh có lẽ sẽ rất thích thú với nó!
Tô Vũ tiếp tục giao dịch với đám người, lừa gạt được ai hay người đó.
Một khi đã lọt vào tay hắn, đám người kia muốn lấy lại cũng không dễ dàng. Tiền trao cháo múc, hắn tuyệt đối không trả hàng.
Cướp đoạt trắng trợn là hành vi không tốt.
Lừa gạt, là ngươi tình ta nguyện!
Và Tô Vũ, cũng không truyền tống thêm bảo vật nào nữa. Một lát sau, hắn suy nghĩ rồi bảo Mẫu Cầu lưu lại lạc ấn, truyền tống một thanh Thiên Binh qua đó. Đây là Thiên Chú Vương cùng Triệu Thiên Binh hợp sức chế tạo, vừa mới hoàn thành không lâu.
Họ đưa cho Tô Vũ xem qua, nhưng hắn không có thói quen dùng binh khí của người khác. Suy nghĩ một hồi, hắn muốn thăm dò xem đối phương đang ở ngoại giới hay Nhân Cảnh, nên mới truyền tống thanh Thiên Binh đi.
Thiên Binh không uy hiếp lớn. Quay đầu lại hỏi Thiên Chú Vương xem, có lẽ hắn đã lưu lại ám thủ gì đó cũng không chừng.
Lần này cũng như lần trước, trải qua truyền tống, vẫn như cũ là chìm nghỉm dưới đáy biển sâu thẳm!
Mẫu Cầu vẫn không tài nào cảm ứng được vị trí cụ thể!
Tô Vũ vô cùng kinh ngạc, lẽ nào cường giả Hợp Đạo cũng không thể phát hiện ra ấn ký của ta tồn tại hay sao?
Muốn chứng minh rốt cuộc là nơi nào, cũng đơn giản thôi, mang Mẫu Cầu đến Chư Thiên chiến trường một chuyến, nếu vẫn không có cảm ứng, vậy thì tám chín phần mười là ở trong di tích Nhân Cảnh.
“Chẳng lẽ… Nhân Cảnh còn có di tích mới, bị Tiên tộc phát hiện, chiếm cứ?”
Lúc này Tô Vũ còn chưa nghĩ đến chuyện mấy trăm năm trước, chỉ cho rằng có di tích mới xuất hiện, bị thám tử Tiên tộc phát hiện.
Chuyện mấy trăm năm trước… Tô Vũ nghĩ, chắc hẳn Đại Tần vương đã đuổi hết người đi rồi.
Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi!
Mặc kệ thế nào, nếu Nhân Cảnh xuất hiện di tích mới, thì cũng là chuyện tốt, trong di tích không nói những thứ khác, gánh chịu vật nhất định phải có, còn có thể giúp người an tâm Chứng Đạo, quả là một nơi tốt lành.
Chu Thiên Đạo cùng Hạ Hầu gia chẳng phải vẫn chưa Chứng Đạo sao?
Nếu thực sự có di tích mới, hai người này đến Chứng Đạo, hẳn là một lựa chọn tốt, dù chỉ có một người Chứng Đạo được, cũng đã đủ.
Tô Vũ tiếp tục giao dịch, bán khoảng mười bảy mười tám cánh Cửu Diệp thiên liên, rồi hắn liền không bán nữa!
Bán nhiều quá, dễ dàng bị lộ tẩy!
Mười bảy mười tám cánh, Tô Vũ cũng đổi được hai mươi khối gánh chịu vật.
Cho thám tử Tiên giới truyền tống một khối, lại truyền tống một thanh Thiên Binh của mình, Tô Vũ tính toán một chút, vẫn là kiếm được rất nhiều.
Vạn tộc quả nhiên đều có tiền!
Dù là tiểu tộc, góp nhặt gom góp lại, cũng có thể kiếm được gánh chịu vật.
Về phần cái truyền tống môn của Tiên tộc kia, Tô Vũ vốn chỉ muốn thử xem, lại truyền tống thêm thứ gì vào, kết quả, không biết có phải bên kia phát hiện ra điều gì, hay là đang nóng lòng, Tô Vũ định truyền tống tiếp thì phát hiện không thể truyền tống được nữa.
Điều này khiến Tô Vũ vô cùng kinh ngạc, lẽ nào ta đã phá hủy truyền tống môn đối ứng rồi sao?
Cổ quái hết sức!
Là sợ ta phát hiện ra điều gì, hay cảm thấy một khối gánh chịu vật cùng một thanh Thiên Binh là đủ rồi?
Tô Vũ ghi nhớ chuyện này trong lòng, định bụng chờ ngày mai gặp Hồ Hiển Thánh, nhờ hắn giúp đỡ xem xét, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
…
Mà lúc này, sắc trời đã hửng sáng.
Tô Vũ lập tức đến học phủ, Tiểu Chu vương gia cùng Đại Minh vương bọn hắn đã tăng tốc làm việc. Đến giờ phút này, Vạn Môn tháp sắp thành công.
Tiểu Chu vương mặt mày rã rời, mấy vị Vô Địch cũng tái nhợt như mất máu.
Đại Chu vương liếc nhìn Tô Vũ, cười nói: “Sắp thành công rồi, chỉ còn vài đạo cửa nữa thôi!”
Thành công, hắn sẽ dẫn người đi.
Tô Vũ hiểu ý, gật đầu, truyền âm: “Bệ hạ, Nhân Cảnh còn di tích nào chưa được phát hiện không?”
“Ngươi nói Nam Nguyên?”
“Không phải, ta hỏi Nhân Cảnh, còn chỗ nào khác không?”
“Cái này khó nói lắm, có lẽ có. Ngươi muốn tìm di tích?”
“Không phải, ta cảm thấy Tiên tộc có thể đang nắm giữ một di tích mới…”
Đại Chu vương trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể có, cũng có thể không, cũng có thể là di tích bị bọn họ chưởng khống từ trước… Chuyện này ta từng điều tra nhưng không ra, không dễ điều tra! Năm đó nhân tiên liên minh, nhân tộc ỷ vào Tiên tộc, thậm chí chủ động nhường lại một vài di tích. Sau này Tiên tộc rút đi… Có giữ lại hay không, ta điều tra mãi không ra, đành gác lại. Nếu ngươi phát hiện gì, nhớ báo cho ta biết.”
Di tích bị chưởng khống từ trước?
Tô Vũ suy nghĩ rồi gật đầu: “Ta hiểu rồi, có tin tức ta sẽ báo.”
Hai người đang nói chuyện thì Đại Minh vương quát lớn một tiếng, ngay sau đó, một tòa tháp cao được tạo thành từ vạn môn nhanh chóng hiện ra, rồi thu nhỏ lại!
Đại Minh vương khẽ quát, Vạn Môn tháp đột nhiên thành hình!
Trong hư không, lôi kiếp xuất hiện!
Đây là trừng phạt quy tắc!
Vạn Môn tháp không nhận được ban thưởng, có lẽ vì thứ này không phải là đại trận thiện lương gì.
Nhưng lôi kiếp không lớn, Tô Vũ còn chưa kịp ra tay thì Đại Minh vương đã dễ dàng đánh tan nó.
Ngay sau đó, Vạn Môn tháp bay về phía Tô Vũ. Mấy vị Vô Địch tham gia luyện trận đều ảm đạm thần sắc, tiêu hao rất nhiều.
Đại Minh vương thở dốc nói: “Ngươi đó, yêu cầu cao quá! Nếu là đại trận bình thường thì đã luyện thành từ lâu rồi… Lần này ngươi không được hà tiện đâu đấy!”
Tô Vũ cười nói: “Đa tạ chư vị! Chờ thọ yến của cha ta kết thúc, ta sẽ thanh toán gấp bội số bảo vật đã hứa trước đó! Giờ ta phải vội đi dự tiệc đây…”
Một bên, Đại Chu vương im lặng không nói gì.
Cái tên này… đây rõ ràng là muốn quỵt nợ a!
Cũng không hẳn là quỵt nợ, đại khái là hắn nghĩ, chờ chết bớt một người thì hay một người, có thể tiết kiệm được chút ít.
Thật sự là tính toán chi li!
Đại Minh Vương bọn hắn cũng không nghĩ nhiều, thọ yến ngay hôm nay, thời gian không còn bao lâu, cứ đơn giản vậy đi!
Mà Đại Chu Vương cười nói: “Vài vị hẳn là tiêu hao không nhỏ, tìm một chỗ nghỉ ngơi khôi phục lại nguyên khí đi!”
Tô Vũ cười nhạt, “Nghỉ ngơi khôi phục… chưa hẳn là dành cho bản thân ta!”
Đại Chu Vương, xem ra là muốn rời đi rồi.