Chương 617: Sách cùng bút | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
“Huyết mạch Cấm Thiên Vương thuần túy lại là kẻ phản đồ, thật nực cười!”
Đại Chu vương đưa ra phán đoán như vậy.
Tô Vũ lúc này cũng không tranh cãi, không có chứng cứ, hắn liếc nhìn Diệt Tằm Vương còn đang hờn dỗi, trầm ngâm một lát rồi nói: “Diệt Tằm Vương tiền bối, vậy theo lời tiền bối, việc tiếp xúc Thiên Nghệ Giáo chủ năm xưa không phải do tiền bối làm?”
“Hả? Đương nhiên không phải!”
Diệt Tằm Vương bực bội đáp: “Ta hơi đâu đi tiếp xúc hắn!”
Tô Vũ cười khẩy: “Vậy xem ra, đối phương biết sự tồn tại của tiền bối, hơn nữa còn từng tiếp xúc Thiên Nghệ Giáo chủ, vậy hẳn là hậu duệ Ngục Vương đã chết kia đã đem toàn bộ chuyện của tiền bối, bao gồm cả thân phận cụ thể, nói cho hắn biết. Cho nên đối phương mới có thể hiển lộ ra huyết mạch tiêu chí.”
Đại Chu Vương cũng gật đầu tán đồng, đối phương chắc chắn đã hành động.
Tô Vũ tiếp lời: “Đối phương năm xưa tiếp xúc ở Tinh Lạc Sơn, Đại Chu Vương bệ hạ, ngài nghĩ xem, liệu ở Tinh Lạc Sơn còn có thể tìm được chút chứng cứ nào không?”
Tinh Lạc Sơn!
Đại Chu Vương nhìn hắn dò hỏi: “Ngươi còn muốn tiếp tục điều tra?”
Tô Vũ cười đáp: “Không phải điều tra, ta chỉ lo lại oan uổng người. Đại Chu Vương, ngài làm vậy không ổn a. Diệt Tằm tiền bối có vấn đề thì ngài truy đến cùng, Cấm Thiên Vương chỉ mới hoài nghi ngài đã muốn diệt trừ. Sự khác biệt này lớn quá a, chẳng lẽ ngài có ân oán gì với Cấm Thiên Vương?”
Đại Chu Vương ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ là cảm giác, đôi khi, đối với chúng ta mà nói, cảm giác rất quan trọng! Ngươi cũng là cường giả, ngươi nên biết, mối nguy giáng xuống hay suy đoán công pháp, nhiều khi đều phải dựa vào cảm giác.”
Tô Vũ cười hỏi tiếp: “Để ta hỏi thêm một việc, Tây Nguyên di tích, ai đi Chứng Đạo? Chỗ đó chẳng phải là địa bàn của Ngục Vương sao?”
“Ta!”
Diệt Tằm Vương lầm bầm đáp.
Tô Vũ nhíu mày: “Ngươi?”
“Là ta mà!”
Diệt Tằm Vương bực bội nói: “Ngươi vừa mới không phải thấy rồi sao?”
“Ta cứ tưởng chỉ là di tích bình thường, không ngờ lại là Tây Nguyên di tích, vậy hẳn là có gì đặc biệt.”
“Ban đầu vốn không có!”
Diệt Tằm Vương lắc đầu: “Ngoại trừ hai khối gánh chịu vật, chẳng có gì cả, Thiên Nguyên khí cũng không nhiều.”
Đại Chu Vương cười nói: “Nếu đã an bài cho ngươi thân phận, Tây Nguyên di tích đương nhiên phải là ngươi đi Chứng Đạo, ngươi không đi mới là không bình thường. Chắc hẳn ngươi có chút huyết mạch cảm ứng, nên mới phát hiện ra cái di tích kia.”
“Ừm.”
Diệt Tằm Vương gật đầu: “Nếu các ngươi không nhắc thì thôi, nhưng nhắc đến… Ta cảm thấy chỗ đó có thể đã có người từng đến!”
“Cấm Thiên Vương đâu?” Tô Vũ trầm ngâm một lát, rồi lại lên tiếng hỏi.
“Hắn ư?” Đại Chu Vương đáp lời, “Hắn là kẻ hậu bối, trực tiếp tại Chư Thiên chiến trường Chứng Đạo.”
Tô Vũ có chút kinh ngạc, “Trực tiếp Chứng Đạo mà mới chỉ là Vĩnh Hằng tứ đoạn? Chư Thiên chiến trường Chứng Đạo, người ta khởi bước cũng phải tam đoạn!”
Diệt Tằm Vương chen ngang, “Hắn Chứng Đạo chưa lâu, với lại tên kia tu luyện lực lượng giam cầm, mà loại lực lượng này lại vô cùng khó tu, nhưng hắn lại rất mạnh trong việc giam cầm!”
Đại Chu Vương cũng gật đầu, “Không sai, giam cầm lực lượng của hắn rất mạnh, đạo này rất khó đi… Thân thể của hắn chỉ có thể nói là bình thường, nhưng thần văn chi đạo… lại cực kỳ cường đại!”
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, gật gù. Trong ấn tượng của mọi người, thần văn chi đạo mạnh nhất cũng chỉ đến Nhật Nguyệt cửu trọng. Nhưng thực tế, thần văn chi đạo có thể không ngừng mạnh lên, đến một ngày nào đó, thần văn của ngươi sẽ trực tiếp hóa thành quy tắc, trở thành tồn tại hợp đạo!
Vậy nên, thần văn chi đạo có tính ẩn nấp rất cao! Nếu Cấm Thiên Vương thật sự là hậu duệ của Thượng Cổ Ngục Vương, truyền thừa không dứt, ắt hẳn hắn biết rằng ba thân pháp chỉ là thứ bỏ đi, thần văn mới có thể hóa thành quy tắc. Vậy thì rất có thể, hắn luôn chú trọng tu luyện thần văn chi đạo, chứ không phải thân thể!
Giam cầm lực lượng kia, hẳn cũng là thần văn quy tắc, chứ không phải thân thể quy tắc!
Nghĩ đến đây, Tô Vũ nói, “Vậy ắt hẳn hắn có một viên thần văn cực kỳ cường hãn, thậm chí đã dung hợp quy tắc thần văn! Nếu Cấm Thiên Vương có viên thần văn như vậy… thì việc hắn là phản đồ, đại khái đã chắc chắn! Giam cầm lực lượng kia, rất có thể là truyền thừa của Ngục Vương! Ngục Vương đi theo con đường này.”
Đại Chu Vương gật đầu tán đồng. Nếu đúng là như vậy… Huyết Mạch Chi Lực… thật ra đến Nhân Vương cảnh đều có, có truyền thừa, ngươi cũng chưa chắc đã vượt qua tiền bối. Chỉ có thần văn chi đạo, vẫn còn hy vọng.
Vậy nên, chân chính truyền thừa, kỳ thực chính là quy tắc chi lực, chứ không phải Huyết Mạch Chi Lực. Huyết Mạch Chi Lực, chỉ là liên hệ huyết thống. Quy tắc chi lực truyền thừa, đó mới là quan hệ truyền thừa đích thực.
Đại Chu Vương tiếp lời, “Thật ra, nếu giả thiết hắn là phản đồ, rồi suy ngược lại, vẫn có không ít cách để nghiệm chứng! Cách đơn giản nhất… là sự khác biệt của huyết mạch, mức độ dung hợp không giống nhau! Diệt Tằm ngay từ đầu dung hợp cũng có sự bài xích, chỉ là hắn không để ý, cho rằng vừa thức tỉnh!”
“Nếu Cấm Thiên Vương thật sự có huyết mạch của Ngục Vương… thì rất đơn giản, rút chút máu của Diệt Tằm, dung nhập vào cơ thể hắn, nếu không bị bài xích, hắn chắc chắn có huyết mạch của Ngục Vương!”
Đại Chu Vương cười nói, “Chuyện này ngươi không cần bận tâm, sau này nếu ta thật sự muốn đối phó hắn, ta sẽ bảo Diệt Tằm nghiệm chứng một chút!”
“Lời này cũng không sai.”
“Huyết dịch loại vật này, dù cho Cấm Thiên Vương bị lột ra Ngục Vương huyết mạch, hắn cũng vậy thôi.”
“Đương nhiên, nếu đối phương là đồ đệ của vị Ngục Vương hậu duệ đã bị giết, chứ không phải hậu duệ chính thống, thì trò vui này không chơi được rồi.”
“Bất quá, nếu thật muốn nghiệm chứng, thủ đoạn vẫn còn rất nhiều.”
Tô Vũ cười nhạt nói: “Tùy các ngươi thôi, ta cùng hắn vốn không quen! Ta chỉ có một yêu cầu, thi thể của hắn… ta muốn!”
Nghe thật tà ác!
Đại Chu Vương cũng không nói gì thêm, nhanh chóng tiếp lời: “Ngươi vừa dò xét, đối phương có lẽ đã nhận ra! Vậy theo suy đoán của hắn, mục tiêu đáng nghi hiện tại của chúng ta chính là Diệt Tằm…”
Hắn nhìn về phía Diệt Tằm Vương, nói: “Ngươi sau khi trở về, cứ diễn đúng bản chất là được, coi như không có chuyện gì lớn xảy ra! Đừng vẽ rắn thêm chân, nhất định phải tự mình thêm kịch, giả vờ ủy khuất, không cam lòng các kiểu.”
Diệt Tằm Vương dù bị nghi ngờ, với tình hình của hắn, cũng chưa chắc đã biết có người dò xét hắn.
Cho nên, hoàn toàn không cần để ý làm gì!
Cứ coi như không biết gì hết là xong!
Thật muốn diễn… có lẽ sẽ bị người nhìn ra, dù sao dò xét đến Diệt Tằm Vương mà cũng nghi ngờ, vậy thì quá lộ liễu!
Diệt Tằm Vương cảm thấy Đại Chu Vương lại đang sỉ nhục hắn!
Cái gì mà “coi như không có chuyện gì lớn là được”?
Lòng ta mệt mỏi!
Ta có ngốc đến vậy sao?
Diệt Tằm Vương cảm thấy mình vẫn còn khá thông minh, chỉ có thể nói, đám tiểu nhân âm hiểm này, suốt ngày chẳng lo chính sự, chỉ chăm chăm đi tính toán người khác.
Người đứng đắn, ai lại suốt ngày nghĩ đến chuyện tính toán cơ chứ?
Người đứng đắn, đều là suốt ngày tu luyện làm trọng!
Khó trách Văn Minh Sư thực lực yếu kém!
Diệt Tằm Vương trong lòng xem thường, có bao nhiêu tinh lực, không cố gắng tu luyện, toàn chạy đi tính toán, làm sao mà mạnh lên được?
“Được rồi, đừng có lẩm bẩm trong lòng nữa, Văn Minh Sư không hề yếu, nếu yếu, Văn Vương đã không áp chế được Võ Vương!”
Đại Chu Vương không hứng thú nhiều lời với hắn, khoát tay áo nói: “Ngươi về trước đi, bọn họ hỏi ngươi, ngươi cứ nói Tô Vũ không sao!”
“Ta…”
Diệt Tằm Vương muốn phủ nhận, muốn nói rằng lão phu không hề nghĩ đến chuyện đó, thậm chí trong lòng còn thầm mắng chửi đám người kia. Nhưng nhìn Đại Chu Vương và Tô Vũ đều một bộ chẳng để vào đâu, y cảm thấy thật mất hứng, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi!
Một đám vô vị!
Đến gần cửa, y ngẫm nghĩ một hồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cấm tiệt không được truyền ra ngoài! Bằng không… ta sẽ không khách khí đâu!”
Đại Chu Vương cười ha hả: “Biết rồi, đi đi! Chuyện bé bằng con kiến!”
“… ”
Con kiến cái đầu nhà ngươi! Rất lớn đấy biết không!
Diệt Tằm Vương mang theo chút thấp thỏm, lại có chút bất đắc dĩ, đành phải rời đi.
…
Ngay khi Diệt Tằm Vương vừa khuất bóng, Tô Vũ và Đại Chu Vương trao nhau một ánh mắt, cả hai đều bật cười.
Vừa nãy còn giả bộ đứng đắn!
Đại Chu Vương cười xong, thở dài: “Lam Thiên… thật là yêu nghiệt! Đáng tiếc, con đường hắn chọn đã định trước là vô cùng gian nan! Vạn đạo hợp nhất, quy tắc chồng quy tắc, đạo nọ đá đạo kia, hắn lại muốn dung hợp… độ khó quả thực quá lớn! Có lẽ hắn sẽ rất mạnh, nhưng để tiến đến Hợp Đạo, thậm chí cảnh giới cao hơn nữa, gần như là không thể!”
Tô Vũ gật đầu: “Bất quá… cũng không phải là không có hi vọng! Ví như, thủ tiêu một vị chủ nhân quy tắc, hoặc giả chủ nhân quy tắc kia đã ngã xuống, hắn vẫn có thể mượn xác hoàn hồn!”
Đại Chu Vương lại một lần nữa cảm khái: “Quả nhiên, ngươi đều hiểu!”
Tô Vũ mặt không đổi sắc: “Ta hiểu thì có gì lạ, Đại Chu Vương mà cũng hiểu thì mới là chuyện lạ!”
Đại Chu Vương cười xòa: “Dù sao cũng tu luyện Thần Văn bao nhiêu năm, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm.”
“Ha ha!”
“Ha ha!”
Hai người lại nhìn nhau cười một tiếng, cười xong, Tô Vũ đột nhiên hỏi: “Đại Chu Vương bệ hạ, vì sao không tự mình thống soái nhân tộc?”
“Ta không được.”
“Không được?”
Tô Vũ cười nói: “Sao lại thế! Ta thấy, trong đám Vô Địch hiện tại, không ít người đều tâm phục khẩu phục Đại Chu Vương đấy!”
Đại Chu Vương lắc đầu: “Nói vậy, nhân tộc cần gì? Cần một vị thống soái như thế nào?”
“Đại Tần vương là hạng người thế nào?”
“Đại Tần vương kỳ thực không tệ… Nhưng vẫn thiếu một vài thứ, ví như thực lực, vận khí, sự lãnh huyết, và cả trí tuệ!”
Hắn đang sỉ nhục Đại Tần vương!
Tô Vũ lén lút ghi chép, Đại Chu vương thản nhiên lên tiếng: “Ngươi đừng phí công, ghi cũng không được đâu.”
Tô Vũ im lặng, không ghi nữa.
Đại Chu vương thành khẩn nói: “Lão Tần hay là ta, đều thiếu một vài thứ! Còn ngươi, kỳ thực không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng… Ngươi có lẽ là lựa chọn duy nhất hiện tại! Ngươi đang phá rối!”
“Phá rối?”
Tô Vũ có chút suy tư, Đại Chu vương gật đầu: “Ngươi đang phá rối! Nếu không có ngươi, trẫm có thể kéo dài thêm năm mươi năm, sẽ không bùng nổ chư thiên đại chiến! Năm mươi năm sau, sẽ có nhiều người hơn để lựa chọn! Hạ Long Võ, Chu Thiên Phương… Kể cả rất nhiều người khác, cho bọn họ thêm vài chục năm, vẫn còn hy vọng!”
“Nhân tộc sớm muộn gì cũng nhất thống, đó là tất yếu!”
Đại Chu vương chân thành nói: “Ngươi phải tin tưởng điều đó, Nhân tộc… Nhất định sẽ nhất thống, nhưng trẫm muốn không phải là bây giờ. Ai ngờ, ngươi lại xuất hiện, ngươi là kẻ phá rối! Ngươi rút ngắn thời gian, thành ra… Ngươi bây giờ là lựa chọn duy nhất!”
Tô Vũ cười: “Ta lợi hại đến vậy sao?”
“Đương nhiên là có!”
Đại Chu vương cười đáp: “Ngươi muốn tự coi thường mình sao?”
“Vậy thì không có, ta đích thực rất lợi hại!”
Đại Chu vương bật cười!
Không nói thêm gì, nhanh chóng nói: “Hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục bàn bạc! Ngày kia là thọ yến của phụ thân ngươi, chúng ta sẽ rời đi, trẫm sẽ không mang theo quá nhiều người, lão Hạ, lão Chu bọn họ sẽ ở lại, trẫm chỉ mang Diệt Tằm, Cấm Thiên, Thiên Nguyên, Long Võ mấy người…”
Vừa nói vừa dặn: “Ngươi cần che mắt cho chúng ta, nếu ngày mai thuận lợi, ngày kia, thọ yến của phụ thân ngươi mở ra, ngươi cũng có thể lên làm Thánh Địa Chi Chủ, mở đại yến chiêu đãi thiên hạ, chúng ta đều sẽ đến chúc mừng! Khi đó, ngươi cần che giấu việc chúng ta rời đi, trẫm sẽ để lại vài hóa thân thần văn ở đây… Nhưng không thể động thủ, động thủ sẽ bại lộ!”
“Thời gian gấp rút quá nhỉ!”
Tô Vũ xoa cằm: “Chờ ta chút đã, ta còn vài việc chưa làm xong, sẽ cố gắng giải quyết nhanh nhất có thể!”
“Khẩu tiếu liên?”
Tô Vũ liếc nhìn hắn: “Bệ hạ, đừng tự bạo nữa, chuyện khẩu tiếu liên, ta dám cá, bây giờ trong chư thiên vạn giới, người từng thấy không quá năm người đâu!”
Đại Chu vương cười: “Trẫm chưa từng thấy, chỉ đoán thôi, chắc là phải có chút thượng cổ truyền thừa mới biết.”
“Ngươi cứ nói sao cũng được!”
Tô Vũ vừa dứt lời, lại hỏi: “Bệ hạ, cho ta mạn phép hỏi thêm một câu, cái Chư Thiên chiến trường này, rốt cuộc đã mở ra được bao nhiêu năm rồi?”
“Chín ngàn năm có lẻ, đại khái là như vậy!” Đại Chu vương đáp.
“Vậy là cứ mỗi ngàn năm, lại có lão già kia xuất hiện?”
Đại Chu vương lắc đầu: “Cũng không hẳn, tình huống của lão già kia ta cũng không rõ lắm. Nhưng ta biết, nếu Nhân tộc ở vào thế yếu, thì lão già kia sẽ không tới, trừ phi không phải Nhân tộc áp chế bọn hắn…”
“Ngoài ra, ta nhắc nhở ngươi một câu, tốt nhất đừng nên cứ mãi phạm vào quy tắc!”
Tô Vũ có chút bất ngờ: “Vì sao?”
“Bởi vì Chư Thiên chiến trường này thực chất là được quy tắc bảo vệ, quy tắc chi lực…có thể hiểu là tạo thành một lớp màng bảo hộ ở Chư Thiên chiến trường. Ngươi cứ liên tục phạm vào quy tắc, sẽ tiêu hao quy tắc chi lực, dễ khiến màng bảo hộ xuất hiện sơ hở. Một khi bị kẻ khác phát hiện, rất có thể sẽ bị chúng thừa cơ xâm nhập Chư Thiên chiến trường!”
Biết nhiều thật đấy!
Tô Vũ thật sự có chút bất ngờ, đại khái cũng đã hiểu, bèn hỏi: “Vậy Mệnh tộc bên kia, cái Thiên Mệnh kia, một khi quy tắc chi lực tiêu hao quá lớn, có khả năng sẽ bị người đột phá?”
“Ngươi biết cũng không ít, khả năng này là có!”
Đại Chu vương gật đầu: “Cho nên, Mệnh tộc muốn trung lập, cứ để bọn chúng trung lập đi! Tránh cho Mệnh tộc nổi điên, tự mình đi công kích quy tắc lực lượng, dẫn đến xuất hiện lỗ hổng.”
Đến giờ khắc này, Tô Vũ coi như đã rõ ràng tình huống.
Nói chuyện với Đại Chu vương, quả thực bớt lo, vị này cơ hồ biết tất cả mọi chuyện, nếu không biết, chỉ cần ngươi nhắc nhở một chút, hắn lập tức sẽ hiểu.
Quả nhiên không hổ danh là Đại Âm vương!
Cái gì cũng hiểu một chút!
Đại Chu vương đứng lên, nói: “Vậy ta đi trước đây, ngươi vẫn nên kiềm chế một chút, biết đâu có kẻ sẽ ám sát ngươi!”
“Ta không sợ!”
“Biết ngươi có chỗ dựa, nhưng…ví dụ như Thiên Cổ loại người đó mà đến, ẩn núp tiến vào Nhân Cảnh, ngươi chưa chắc đã ngăn cản được!”
Đại Chu vương nói xong, cười rồi rời đi.
…
Chờ Đại Chu vương đi rồi, Tô Vũ đang tự hỏi những gì mình thu được hôm nay.
Có người đến rồi!
Liễu Văn Ngạn bọn hắn.
“Vào đi,” Bạch Phong mở lời ngay khi bước chân vào, “Có định đi không đây?”
“Đi đâu cơ chứ?” Tô Vũ hỏi ngược.
“Về Cổ Thành ấy!”
Tô Vũ bật cười, “Lão sư, ta về Cổ Thành làm chi? Chuyện của ta còn chưa xong xuôi mà!”
“Ngươi bị người ta nhắm vào đến mức này rồi, còn không chịu đi? Trước kia ngươi đâu có phải loại người nhẫn nhịn như vậy, một chút uất ức cũng không chịu được…”
Tô Vũ cười khẩy, “Nhắm vào? Lão sư, chẳng phải ta đã đánh nổ Đại Nguyên Vương rồi sao? Ngài đó, vẫn là lòng dạ quá hẹp, chuyện cũ bỏ qua đi thôi! Sao cứ mãi nhớ thù dai thế?”
Bạch Phong nghẹn họng, không nói nên lời!
Cút xéo!
Cái thằng chó chết này, ta đây lo lắng cho ngươi, ai ngờ ngươi lại chẳng hề tức giận!
Hắn còn tưởng Tô Vũ thật sự tức đến nổ phổi rồi chứ!
Bạch Phong bực bội ra mặt. Bên cạnh, Liễu Văn Ngạn chẳng mấy quan tâm đến chuyện này, chỉ cười nói: “Hình như bên ngoài càng lúc càng có nhiều chủng tộc đến, sau khi ngươi và Đại Nguyên Vương giao chiến kết thúc, lại có một đám sứ giả tới, nói là đến chúc thọ Tô Long.”
Tô Vũ nhếch mép cười!
Cá, đã cắn câu rồi!
Hơn nữa, sau trận chiến với Đại Nguyên Vương hôm nay, vạn tộc chắc chắn đã tin rằng ta sẽ không bán Cửu Diệp Thiên Liên cho nhân tộc. Nhân tộc vừa không có tiền, vừa nhắm vào Tô Vũ ta đây, bán cho bọn chúng thì khác gì chuyện lạ!
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, bên ngoài vọng vào tiếng nói sang sảng: “Ngũ Hành Tộc, đến đây bái kiến Tô thành chủ!”
“Cút!”
Tô Vũ quát khẽ một tiếng: “Phù Thổ Linh, đừng giở trò mèo với ta. Ngươi nghĩ gì ta biết hết, ta không bán đâu, cút!”
“… ”
Bên ngoài phòng.
Mặt Phù Thổ Linh trắng bệch.
Mẹ kiếp!
Rõ ràng là ngươi bảo ta đến, giờ lại giở trò với ta!
Bên cạnh, vị trưởng lão kia vội vàng nháy mắt ra hiệu, ý bảo hắn đừng nóng giận, cứ kiên nhẫn một chút. Tô Vũ giờ này chắc đang nổi nóng, bọn họ tranh thủ cơ hội này đến bái phỏng, cũng là muốn nhân cơ hội này nói vài câu, dùng bảo vật an ủi trái tim đang bị tổn thương của Tô Vũ.
Phù Thổ Linh miễn cưỡng gượng cười, lại lần nữa lên tiếng: “Tô thành chủ chớ hiểu lầm, Phù Thổ Linh ta không có ý gì khác, chỉ là hôm nay thấy thành chủ chịu nhục, ta cũng cảm thấy thương cảm, nên mới mạo muội đến đây, muốn cùng thành chủ cạn một chén giải sầu…”
“Cút!”
“… ”
Phù Thổ Linh trong lòng bất đắc dĩ, lão tử! Ngươi nghiện diễn kịch rồi hả?
Đi!
Ta đi là được!
Hắn không dám nhiều lời, vội truyền âm cho trưởng lão: “Thôi vậy đi, nhìn bộ dạng hắn bây giờ… Hay là ngày mai lại đến thử xem!”
“Ta chỉ lo ngày mai lại có thêm người đến, cái tên này lại thừa cơ tăng giá!”
“Sẽ không đâu, trưởng lão cứ yên tâm!”
Phù Thổ Linh lười nói thêm, trưởng lão chỉ biết giãy giụa, đành phải miễn cưỡng đi theo rời đi. Cửu Diệp Thiên Liên a… Ngươi đừng tuột mất vào tay kẻ khác!
…
Nơi xa.
Bên phía Long tộc, có kẻ truyền âm cười nhạo: “Ăn bế môn canh rồi! Giờ này khắc này còn dám mò đến, chẳng khác nào tự rước nhục vào thân! Ngũ Hành tộc cũng thật sốt ruột! Mà thôi, bộ tộc này có cường giả Vĩnh Hằng cửu đoạn tọa trấn, nếu thật sự có được thất diệp Cửu Diệp Thiên Liên, có lẽ còn có hy vọng Hợp Đạo!”
“Đáng tiếc, Tô Vũ kia lại chẳng nể mặt mũi gì bọn chúng.”
“Đó là đương nhiên, Tô Vũ người này, bá đạo vô cùng, hành sự tùy tâm, hỉ nộ vô thường, hắn không nể mặt ai mới là chuyện thường tình!”
“… ”
Long tộc xôn xao bàn tán, cùng lúc đó, các cường tộc khác cũng không ngừng nghị luận.
Lúc này tại Đại Hạ phủ, các tiểu tộc tụ tập càng lúc càng đông.
Tất cả đều lấy một cái cớ, đến chúc thọ!
Chúc thọ cho phụ thân của Tô Vũ, mừng năm mươi tuổi!
Về phần chuyện Tô Vũ cùng Đại Nguyên vương tranh đấu, lại chẳng mấy ai nhắc tới. Dù sao đây cũng là địa bàn của nhân tộc, ở nơi này mà bàn tán những chuyện đó, rất dễ rước họa vào thân.
Nhân tộc hiện tại hẳn là đang rất khó chịu, Tô Vũ có lẽ cũng vậy.
Chuyện này tốt nhất là nên hạn chế nhắc đến thì hơn!
Trong phòng, Liễu Văn Ngạn khẽ chau mày, giọng nói có chút lo lắng: “Bọn hắn đều tìm đến ngươi, xem ra là vì Cửu Diệp Thiên Liên. Ngươi thật sự muốn bán nó sao?”
Hắn cũng không biết Tô Vũ rốt cuộc có bao nhiêu Cửu Diệp Thiên Liên.
Ngày hôm đó phân chia, chỉ có những người ở đó biết, Tô Vũ lấy được ba cánh. Sau này hắn có lấy thêm được hay không, Đại Tần Vương bọn họ cũng không dám chắc. Chắc chắn là Đại Chu Vương cho là giả thôi. Đúng rồi, còn có tên Phù Thổ Linh kia nữa!
Khi phân chia, Bạch Phong bọn họ có mặt ở đó.
Nhưng mà… không nghĩ nhiều, cũng không cần để ý.
Có lẽ Tô Vũ sau này lại lấy được một đóa thì sao!
Tô Vũ cười đáp: “Để rồi tính, nếu thật sự muốn bán… cũng phải hạn chế một chút. Mỗi bộ tộc chỉ được mua một cái, như vậy cũng không khác gì gánh nặng, không ảnh hưởng quá lớn! Chứ không phải bán hết một lượt.”
“Cẩn thận bọn hắn thông qua tiểu tộc để mua!”
Liễu Văn Ngạn vẫn dặn dò một câu, đừng vì bán bảo vật mà tự đào hố chôn mình, nuôi dưỡng một kẻ địch lớn mạnh.
Tô Vũ gật đầu: “Nếu ta thật sự muốn bán, chắc chắn sẽ xem xét kỹ lưỡng, thậm chí hạn chế! Những tiểu tộc có liên quan đến đại tộc, dù có nhiều tiền cũng không bán!”
“Cái này ngươi tự cân nhắc cho kỹ!”
Trong khi bọn hắn đang trò chuyện, Ngô Lam chen ngang vào: “Chuyện Cửu Diệp Thiên Liên, Liễu lão sư đừng nói trước, đều là giả thôi, nói nhiều cũng vô ích… Tô Vũ, ta có chuyện nghiêm túc muốn tìm ngươi.”
“… ”
Tô Vũ ngẩn người, Liễu Văn Ngạn cũng sững sờ, cả hai cùng nhìn về phía Ngô Lam.
Ngô Lam thấy bọn họ nhìn mình chằm chằm, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”
Liễu Văn Ngạn nhíu mày: “Ngươi nói cái gì giả?”
Ngô Lam do dự đáp: “Sao vậy? Có… vấn đề sao? Tô Vũ xấu xa như vậy, chắc chắn sẽ không bán thật cho người khác đâu!”
Có vấn đề sao?
Tô Vũ bất đắc dĩ, đây là duy tâm luận sao?
Dù sao thì đồ vật ta, Tô Vũ, bán ra, trong mắt ngươi đều là giả!
Thật khiến người ta không thể phản bác!
Tô Vũ lười nhiều lời với hắn, trực tiếp nói: “Bớt nói nhảm! Ta từ trước đến giờ không lừa ai cả! Ngươi tìm ta chắc có việc chính?”
Ta khi nào thì lừa người chứ?
Tô Vũ bực mình!
Ta lừa gạt, thì đó đâu phải là người!
Ngô Lam cũng không vòng vo, nhanh chóng nói: “Ta và Bạch lão sư gần đây nghiên cứu, có chút tiến triển liên quan đến Ý Chí Lực, ngươi có muốn nghe không?”
Phải nói, Tô Vũ đối với nghiên cứu của bọn hắn vẫn có chút hứng thú.
Người khác giờ này khắc này đều tranh thủ tăng cường thực lực, hoặc là chuẩn bị chiến đấu, hoặc là bế quan tu luyện, chỉ có hai vị này, gần đây chủ yếu làm nghiên cứu, ngay cả Trần Vĩnh cũng bị lôi vào.
Trần Vĩnh, kỳ thật tương đối tinh thông những phương diện này.
“Tinh huyết trí nhớ rút ra pháp” kia, thực ra là Trần Vĩnh nghiên cứu, Bạch Phong cũng là học từ chỗ Trần Vĩnh.
“Nói đi, lại có nghiên cứu vĩ đại gì?”
Ngô Lam không để ý đến giọng điệu trêu chọc của hắn, vội vàng nói: “Ngươi biết Ý Chí Lực từ đâu mà ra không?”
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý chí chi văn, nguyên khí bên trong có thể hơi rút ra một chút, Ý Chí hải tự nhiên sinh ra một chút, còn có một số bảo vật ẩn chứa…”
Ngô Lam gật đầu, “Cho nên nói, Ý Chí Lực, nguồn gốc kỳ thật rất ít!”
“Ừm.”
Ngô Lam lại nói: “Vậy ngươi đã thấy ai, trong huyết dịch ẩn chứa Ý Chí Lực chưa?”
Tô Vũ nhíu mày: “Ý Chí Lực chỉ liên quan đến Ý Chí hải, liên quan đến thần văn, không liên quan đến huyết dịch…”
“Không, có liên quan!”
Ngô Lam hưng phấn nói: “Ngươi nói không liên quan, chứng tỏ ngươi căn bản không hiểu Ý Chí Lực! Lần trước, chúng ta ở Tinh Vũ phủ đệ rút ra những huyết dịch kia, ngươi còn nhớ chứ? Trong máu đó, chúng ta phát hiện sự tồn tại của Ý Chí Lực!”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động!
Lão Chu!
Đúng vậy, Chu Thiên Nguyên khiếu và Chu Thiên thần khiếu kết hợp, Tô Vũ trước đó cũng đã suy ngẫm qua việc này, nhanh chóng nói: “Ý của các ngươi là, vị kia, thật sự đã tiến hành chuyển đổi Ý Chí Lực và nguyên khí?”
Ngô Lam gật đầu: “Không sai! Nhưng hẳn là phải có môi giới… Chính là Nguyên Thần khiếu mà ngươi nói lúc đó, Nguyên Thần khiếu của ngươi đã mở chưa?”
“Mở rồi!”
Nghe lời ấy, Ngô Lam mừng rỡ quá đỗi, “Vậy ngươi cho bọn ta nghiên cứu một chút đi!”
“. . .”
Tô Vũ cạn lời.
Bên cạnh, Bạch Phong cũng có chút kích động, vội ho khan một tiếng, nói: “Kia… Đồ đệ ngoan, con chịu khó một chút, cho Ngô Lam nghiên cứu chút, nàng yếu lắm, không làm gì được con đâu! Ta trông chừng cho, không sao đâu!”
Ngươi mới là muốn nghiên cứu ta đó!
Tô Vũ lòng mệt mỏi.
Hai vị này, giờ cũng phát điên rồi, các ngươi muốn xẻ ta ra từng mảnh, cũng phải xem thực lực các ngươi có đủ hay không đã, cho các ngươi xẻ, các ngươi cũng không xẻ ra được.
Một bên, Liễu Văn Ngạn mấy người câm nín, bật cười, không nói gì thêm. Liễu Văn Ngạn nhanh chóng nói: “Ta đi tìm phụ thân con tâm sự, tiện thể uống chén trà, lâu rồi không gặp.”
“Ngài cứ tự nhiên!”
Tô Vũ đáp lời, Liễu Văn Ngạn dẫn Hồng Đàm mấy người rời đi.
Họ vừa đi, Ngô Lam không đợi được nữa, nói: “Mở Nguyên Thần Khiếu ra cho bọn ta nhìn một chút, rồi nói cho bọn ta nguyên lý! Tô Vũ, nếu nghiên cứu thành công, con có thể liên tục chuyển đổi lực lượng, như vậy, Thần Văn của con cũng có thể nhanh chóng tấn cấp!”
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thần Văn thực ra là một loại quy tắc… Quy tắc hiểu không?”
Hắn nhanh chóng đem nguồn gốc Thần Văn nói một lượt, giải thích cái gì là quy tắc, cái gì là Thần Văn, cái gì là Thiên Môn…
Hai người đều hết sức lắng nghe, không hiểu liền hỏi.
Giờ phút này, Tô Vũ có chút hoảng hốt, như ta đang làm lão sư vậy, mà ta còn chưa từng làm lão sư bao giờ.
Nghe một hồi, Bạch Phong lẩm bẩm: “Vậy nên, lúc đầu ta nói về thiên phú kỹ, có lẽ thật sự tồn tại! Không, không phải thiên phú kỹ, mà là khi Thần Văn viên mãn, một loại quy tắc chi lực!”
Tô Vũ gật đầu.
Bạch Phong vội nói: “Không đúng!”
“Sao lại không đúng?”
Bạch Phong lập tức nói: “Lúc đầu ta suy đoán là, đa Thần Văn chiến kỹ hợp nhất, Thần Văn hợp nhất, mới là lúc thiên phú kỹ xuất hiện! Nhưng hiện tại theo lời giải thích của con, một viên Thần Văn là một loại quy tắc… Như vậy không đúng! Ta cảm thấy, một quy tắc có thể ẩn chứa vô số Thần Văn, quy tắc thiên biến vạn hóa, Thần Văn cũng vậy, khi toàn bộ Thần Văn trên một quy tắc kết hợp lại, đó mới là một quy tắc hoàn chỉnh!”
Nói xong, ánh mắt hắn sáng như tuyết, nói: “Thần Văn chiến kỹ… Đúng, ta biết Thần Văn chiến kỹ là gì rồi, một loại quy tắc đơn giản hóa! Tô Vũ, con tin không, sau lưng mỗi một Thần Văn chiến kỹ, đều có thể là một quy tắc tồn tại! Chỉ là có mạnh có yếu!”
Tô Vũ nhíu mày, rất nhanh, bỗng nhiên lấy ra Văn Mộ Bia!
“Ý của sư phụ là… Văn Mộ Bia này, thực ra là hình thức ban đầu của quy tắc?”
“Không… không… không…”
Ánh mắt Bạch Phong rực sáng, lão ta vội hỏi: “Ta hiểu rồi! Ý ngươi là, trong Văn Mộ bia này, có khả năng ẩn chứa một viên Văn Vương thần văn, đúng không?”
Tô Vũ gật đầu khẳng định.
Bạch Phong nhanh nhảu nói: “Vậy thì có lý rồi. Thần văn chiến kỹ ở đây vốn dĩ không nhiều đến vậy, nhưng sau này, viên thần văn kia tự nhiên sinh sôi, phát triển ra vô số thần văn chiến kỹ khác…”
Tô Vũ vẫn chưa hiểu rõ.
Bạch Phong sốt ruột, giọng mất bình tĩnh: “Ý của ta là, cái Văn Mộ bia này, thực chất là một đạo quy tắc! Không tin cứ xem, Tô Vũ, ngươi thử tổ hợp các thần văn chiến kỹ lại xem, ta dám cá là, sau khi tổ hợp, chúng nhất định sẽ tạo thành một đồ án đa thần văn chiến kỹ lặp đi lặp lại, chứ không phải vô số hình thù hỗn loạn!”
Có ý gì đây?
Tô Vũ chìm vào suy tư.
Ngô Lam đứng bên cạnh ngẫm nghĩ một lát, dường như đã thông suốt, vội nói: “Ý của Bạch lão sư là, đem tất cả các thần văn chiến kỹ chồng lên nhau, đồ hình chồng lên đồ hình! Dùng cùng một tỉ lệ, cùng một kích thước mà chồng lên nhau. Cuối cùng, ta sẽ có được một đồ án mới, cũng chính là quy tắc thần văn ẩn chứa trong Văn Mộ bia này!”
“Trong đó, trung tâm của nhiều thần văn nhất định sẽ trùng khớp, đúng không?”
Bạch Phong gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, chính là ý đó!”
Nói xong, lão ta hưng phấn nói: “Nếu đúng là vậy, sau khi chồng các đồ hình lên nhau, chúng ta sẽ có được một đạo thần văn chiến kỹ đi thẳng vào quy tắc đại đạo!”
Tô Vũ khẽ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Các ngươi chắc chắn chứ? Nếu đúng như vậy… ta lại cảm thấy, nó có thể chính là thần văn chiến kỹ của ta!”
Bạch Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng, ngươi có tới 99 cái trung tâm… Tô Vũ, ngươi thử tiến vào trong đó xem sao. Ngươi đã vẽ ra phần lớn các đồ hình, thử chồng chúng lên nhau. Không cần phải là tất cả, chỉ cần phần lớn đồ hình sau khi chồng lên nhau, trung tâm của chúng có sự trùng khớp với thần văn chiến kỹ của ngươi, thì chứng tỏ phỏng đoán của chúng ta là đúng!”
Là vậy sao?
Tô Vũ vẫn chưa chắc chắn.
Nhưng hắn quyết định thử một lần!
Rất nhanh, ý chí lực của Tô Vũ xâm nhập vào Văn Mộ bia. Lần này, hắn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Giống như lần trước, sau khi Tô Vũ tiến vào, vô số mô bản thần văn chiến kỹ vây quanh hắn xoay tròn.
Tô Vũ nhanh chóng đi sâu vào bên trong, ghi nhớ lại vô số đồ hình mô bản.
Liên tục ghi nhớ tới hơn ngàn cái, Tô Vũ lúc này mới cảm thấy mệt mỏi, nhanh chóng rời khỏi!
…
Sau khi ra ngoài, Tô Vũ không nói nhiều, trong đầu hiện lên những bức vẽ đã ghi nhớ, nhanh chóng phác họa chúng ra.
Từng đồ án, không ngừng được chồng lên nhau.
Tỷ lệ vẫn giữ nguyên, mọi sự được điều chỉnh theo đó.
Thời gian trôi dần… Một đồ hình mới hiện ra, gạt bỏ hết những đường cong rườm rà. Tô Vũ mơ hồ cảm nhận được điều bất thường!
Đại bộ phận trung tâm thần văn, thực chất lại trùng khớp!
Không phải ngàn vạn trung tâm thần văn, mà là… trùng khớp!
Số lượng trung tâm thần văn, không hề tăng lên dữ dội!
Mà là theo sự trùng khớp, ngày càng ít đi.
Dần dà, một bộ đồ hình với hơn 60 trung tâm thần văn hiện ra.
Còn Tô Vũ, hắn nhanh chóng phác họa ra đồ hình 99 trung tâm thần văn ở một bên, đó là của riêng hắn.
Vừa so sánh… hai bên gần như có thể trùng khớp!
Nhất thời, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi… đều có chút bất ngờ, nhưng cũng thấy điều đó là đương nhiên!
Bạch Phong hít sâu một hơi nói: “Lợi hại! Văn Vương thật lợi hại! Nếu ai có thể nắm giữ hàng loạt đồ hình thần văn, rồi vẽ ra, có lẽ có khả năng lặp lại con đường của Văn Vương! Tô Vũ, nếu ngươi nắm giữ thần văn, rồi vẽ hết ra, cũng có thể trong nháy mắt chưởng khống điều quy tắc này! Nếu không có gì bất ngờ, bia Văn Mộ này ẩn chứa một viên thần văn, có thể là đầu nguồn quy tắc… Khi ngươi nắm giữ 99 miếng thần văn, toàn bộ đạt đến một mức độ nhất định, ngươi có khả năng trực tiếp trong nháy mắt siêu thoát!”
Điều này khác biệt so với mong muốn của Tô Vũ!
Tô Vũ nghĩ rằng, hắn phải đi 99 con đường, còn Bạch Phong lại có ý là, 99 con đường này hợp lại, mới là một Đại Đạo chân chính!
Văn Vương, tại bia Văn Mộ lưu lại Đại Đạo truyền thừa!
Tô Vũ chợt nghĩ đến những truyền thuyết kia: “Có người nói, lấy được bia Văn Mộ, có thể giúp Bán Hoàng siêu thoát…”
Lập tức, Tô Vũ đã hiểu!
Bia Văn Mộ… thật có thể giúp Bán Hoàng siêu thoát, điều kiện tiên quyết là, vị Hợp Đạo này đủ thông minh, đủ mạnh, thậm chí có khả năng gây dựng lại những thần văn chiến kỹ này!
Hôm nay, hắn như vô tình giải khai bí mật của bia Văn Mộ!
Mấu chốt là, hắn dường như đã sớm nắm giữ!
Và tất cả điều này, lại là Thời Gian Thư khiến hắn nắm giữ.
Giờ khắc này, Tô Vũ chợt nảy ra một ý niệm… Văn Vương, chẳng lẽ không phải là Thời Gian Sư?
Hai người này, thật không phải là một người?
Nếu không phải, Thời Gian Sư làm sao có thể hiểu rõ đạo của Văn Vương đến vậy?
“Thời Gian sư kia cùng Văn Vương nhất định có gian tình! Không phải một người, thì là phu thê, hoặc là huynh muội, bằng không cũng là hảo hữu không gì giấu nhau! Một kẻ mô phỏng Thời Gian sách của đối phương, một kẻ biết rõ đối phương lưu lại Đại Đạo chi lộ trong Văn Mộ bia…”
Nếu hai người không hiểu rõ lẫn nhau, sao có thể mô phỏng đến mức đó!
Trong khi Tô Vũ còn đang suy tư, Bạch Phong bỗng chốc mất hứng, “Văn Mộ bia chỉ có thế thôi sao? Một đạo Đại Đạo truyền thừa? Thật vô vị!”
“…”
Tô Vũ ngẩn người, sư phụ, người mới chỉ là Lăng Vân thôi đấy!
Phía trên còn có Sơn Hải, Nhật Nguyệt, Vĩnh Hằng, Hợp Đạo, sau đó mới đến Đại Đạo cấp!
Thổi một hơi có thể thổi chết người, người… có ý gì đây?
Bạch Phong thấy Tô Vũ nhìn mình, giải thích, “Chủ yếu là lưu lại truyền thừa, giải mã quá mức đơn giản! Cảm giác Văn Mộ bia không hề thần bí như tưởng tượng, giải khai bí mật, có chút chỉ có thế mà thôi…”
Tô Vũ không phản bác được!
Đơn giản sao?
Ta cảm thấy… có lẽ không quá đơn giản a!
Ta trước kia chưa từng nghĩ đến chuyện này!
Hạ Thần nhất mạch kia, thủ hộ ngàn vạn năm, chắc cũng không nghĩ tới đâu, nhất mạch này, hẳn là có cơ hội ngày ngày trông thấy, cũng không thấy bọn họ giải mã!
Đại Đạo truyền thừa!
Văn Mộ bia là một đạo Đại Đạo truyền thừa!
Tô Vũ nghĩ, đạo đại đạo này, Văn Vương rốt cuộc có chưởng khống hay không?
Hoặc là đã từng nắm giữ, giờ lại từ bỏ.
Hay là hắn đã thật sự chết rồi, Đại Đạo không người kế thừa?
Từng ý nghĩ, lại hiện lên trong đầu.
Thôi kệ, ta còn cách cái đó xa lắm, không được, ta phải hợp nhất 99 thần văn, xem có thể trực tiếp tiến vào Đại Đạo hay không!
Bạch Phong lại nói, “Văn Mộ bia nếu là Đại Đạo truyền thừa… Tô Vũ, thần văn chiến kỹ của ngươi, phải phối hợp nhất với Văn Mộ bia, như vậy, ngươi có lẽ có khả năng dung nhập vào nó, xem Văn Mộ bia như văn binh của ngươi! Ta thấy văn binh của ngươi, hiện tại chỉ có một cái Văn Minh Chí, Văn Minh Chí hình như không đủ kiên cố, cũng không phải binh khí trực tiếp giết người, Văn Mộ bia, ta ngược lại cảm thấy, có thể hóa thành binh khí của ngươi!”
Tô Vũ hiện tại dùng Khai Thiên đao, cũng chỉ là lấy tay làm đao thôi!
Trong lòng Tô Vũ khẽ động!
Hắn không ngờ tới việc này, cũng chưa từng thử qua, bản thân có thể nắm lấy Văn Mộ bia, hóa thành binh khí của mình hay sao?
Hay là… cái thứ này vốn dĩ là một kiện binh khí thực sự?
Tô Vũ không do dự nữa, đây cũng là lần đầu tiên hắn thử nghiệm, cứ thử một chút, ắt sẽ biết chuyện gì xảy ra!
Chiến kỹ thần văn của hắn cấp tốc tổ hợp, phác họa, trong nháy mắt, hóa thành một thanh đao!
Văn Mộ bia cũng cấp tốc dung hợp với chiến kỹ của hắn, rất nhanh biến thành một thanh đao.
Phảng phất như đã phủ bụi vô số năm!
Khi thanh đao này hiện ra, Ý Chí Hải của Tô Vũ kịch liệt chấn động một thoáng, ngay sau đó, Ý Chí lực của hắn bị hút cạn, “Ông” một tiếng, một đạo đao khí lấy Ý Chí lực làm chủ, trong nháy mắt bạo phát ra!
“Oanh!”
Một tiếng vang thật lớn, bầu trời tựa như bị đao khí này rạch ra!
…
Nơi xa.
Đại Hạ Vương trong nháy mắt quay đầu, vô cùng kinh ngạc, “Ý chí hóa đao? Mạnh đến vậy!”
Ý Chí lực của Tô Vũ không tính là quá mạnh, may ra so được với Nhật Nguyệt, nhưng giờ phút này, một đao này cho Đại Hạ Vương cảm giác, như thể có lực của Nhật Nguyệt thất bát trọng!
Tiểu tử này lại đang làm gì vậy?
Còn đang phẫn nộ vì chuyện của Đại Nguyên Vương sao?
Tâm nhãn này… không lớn chút nào a.
Ngươi cũng đã đánh Đại Nguyên Vương thành cái dạng gì rồi còn gì!
…
Tô phủ.
Trên mặt Tô Vũ lộ vẻ kinh ngạc, “Cái này… cái thứ này, có khả năng thực sự là một thanh binh khí! Binh khí truyền thừa Đại Đạo!”
Trước kia hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ định xem nó như một vật gánh chịu mà thôi.
Nếu nói như vậy, bản thân có khả năng sở hữu thanh binh khí thứ hai có thể vận dụng, ngoài Văn Minh Chí ra, xem ra còn rất mạnh nữa!
Ánh mắt Tô Vũ lấp lánh, sau một khắc, đao biến thành bút.
Tô Vũ cảm thấy Văn Minh Chí của mình đang hiển hiện…
Sách cùng bút ư?
Trước giờ ta vẫn luôn nghĩ, Thần văn chiến kỹ của mình là đao, một thanh trường đao, phần trước lớn, phần sau thẳng tuốt…
Vì sao… không phải là bút?
Bút lông cũng là bút mà!
Tô Vũ xoa cằm, nhìn Bạch Phong hỏi: “Lão sư, người thấy Thần văn chiến kỹ vừa rồi của ta, giống đao hay giống bút hơn?”
“Bút?”
Bạch Phong cũng ngẩn người, một hồi sau mới nói: “Đao chứ? Loại trường đao ấy…”
“Không cảm thấy cán đao quá thẳng, quá dài sao?”
Bạch Phong bị hắn nói vậy, cũng mơ hồ, lắc đầu: “Chẳng phải tùy ngươi thôi sao? Đao hay bút, chẳng phải tùy vào cách ngươi dùng?”
“Không phải cái lý đó!”
Tô Vũ cười, thú vị rồi đây!
Chẳng lẽ ta hiểu lầm?
Đại Đạo mà Văn Vương truyền lại, là bút!
Còn thứ mà Thời Gian sư truyền lại, là sách!
Hai người… hợp nhau quá nhỉ!
Nếu hai người không có gì, ta Tô Vũ sẽ tự chặt đầu làm bóng đá!
Trước đó Đậu Bao nói, Văn Vương và Thời Gian sư không phải một người, ta còn nghi ngờ, còn cho rằng Thời Gian sư là nữ… Giờ thì ta cảm thấy, hai người chín mươi chín phần trăm là một đôi!
Nếu không, sao lại có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy!
Đậu Bao không biết, có lẽ chỉ là Văn Vương không cho nó biết thôi.
Thời Gian sư biến mất trước, rồi đến Văn Vương biến mất.
Đây là đi tìm Thời Gian sư rồi!
Đến lúc này, ta cảm thấy, mình coi như đã thăm dò ra mối quan hệ của hai người này rồi!
Khó trách ai nấy đều hiểu lầm, Văn Vương kia há chẳng phải Thời Gian sư rồi sao!
Quả nhiên không phải người một nhà, không vào một nhà a!
Tô Vũ vuốt ve tấm bia đá Văn Mộ đã hóa thành chiếc bút, trong lòng thầm nghĩ, chiếc bút này, nếu mà viết lên thứ gì đó trên Thời Gian Sách thật sự… chẳng lẽ có thể trực tiếp giết người hay sao?
Đồ vật kia trong đầu, đến khi nào mới có thể lấy ra dùng đây?