Chương 616: Đừng cười, nhịn xuống! | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Cho đến nay, thứ mà Tô Vũ nhận định, chính là kẻ mang hoa văn tiêu chí kia, ắt là phản đồ!
Bởi lẽ thuở ấy, hắn còn quá yếu đuối.
Đó là một sự cố bất ngờ, một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Khi ấy, hắn đang trong giai đoạn dưỡng tính, lẻn vào trộm tinh huyết của Thiên Nghệ giáo chủ. Trong lúc vô tình, hắn đã thoáng thấy một màn không đáng chú ý. Về sau, Tô Vũ mới biết đó là Ngục Vương huyết mạch, thông qua đủ loại thủ đoạn dò hỏi.
Hắn đã hỏi Lão Quy, hỏi Hà Đồ, hỏi cả Hạ Thần…
Nhưng toàn là lão già, hoặc kẻ đã chết!
Nói cho đúng, thứ đồ này, dù cho hiện tại lộ ra, cũng chẳng mấy ai biết đó là Ngục Vương huyết mạch.
Trong tình huống này, giờ lại có người bảo với Tô Vũ, rằng từ rất lâu trước, từ khi chưa ai phát giác, tên phản đồ kia đã bắt đầu tính kế hắn. Tô Vũ có chút khó lòng chấp nhận.
Hắn đâu phải dựa vào vận may trong chớp mắt mà biết được!
Hắn đã phải trải qua từ giai đoạn dưỡng tính, cho đến khi Phần Hải bại lộ, tiếp xúc được một vài nhân vật thượng cổ, thông qua Mẫu Cầu – một vị Hợp Đạo để phân rõ, hắn mới xác định thân phận của Diệt Tằm Vương.
Trong chuỗi sự kiện đó, thiếu đi một mắt xích, Tô Vũ đều không dám chắc Diệt Tằm Vương là phản đồ.
Từng mắt xích một, cho đến mắt xích cuối cùng, hắn tự mình ra tay, tự mình xác định, còn mang cả Hợp Đạo đến phân rõ. Có thể nói, Tô Vũ nên làm đều đã làm, làm đến mức tận cùng!
Hơn nữa, Hạ Thần cũng đã nói, kẻ mạnh mà hắn giết, chính là Ngục Vương huyết mạch!
Giờ phút này, Tô Vũ chau mày.
Ngay lúc này, hắn thậm chí còn hoài nghi cả Đại Chu Vương. Không phải vì hắn không thể chấp nhận thất bại hay sai lầm của mình, mà là… khả năng ấy vẫn tồn tại.
Đại Chu Vương nói đó là Cấm Thiên Vương, vậy chứng cứ đâu?
Đại Chu Vương nhìn về phía Tô Vũ, biết rằng hắn đang bất an. Đại Chu Vương im lặng một lát, rồi mở miệng nói: “Tô Vũ, vì sao ngươi chắc chắn, Ngục Vương huyết mạch nhất định là phản đồ?”
Tô Vũ trầm giọng nói: “Diệt Tằm Vương tiền bối, xin ngài hãy triển lộ huyết mạch tiêu chí của ngài một chút!”
Diệt Tằm Vương có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nhanh chóng triển lộ huyết mạch tiêu chí của mình.
Nó ở trên cánh tay!
Tô Vũ xem xét… Ánh mắt hắn khẽ biến, chính là cái mà mình đã thấy, giống như đúc!
Tiêu chí tạp huyết!
Có cả địa vực phù dung, lẫn hỏa diễm sôi trào.
Vị trí, dường như cũng hoàn toàn nhất trí.
Tô Vũ ánh mắt dời về phía Diệt Tằm Vương, giọng trầm xuống: “Tiền bối, ngài đã từng để lộ ra huyết mạch tiêu chí của mình chưa?”
Diệt Tằm Vương ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: “Chưa từng! Ta tương đối… tương đối kiêng kỵ chuyện này, ta biết rõ đó là tiêu chí của tạp huyết…”
Nếu như là Nhân Vương thuần huyết thì hắn chẳng hề để ý, nhưng đáng tiếc, hắn không phải.
Đại Chu Vương thấy vậy liền hỏi: “Diệt Tằm, ngươi làm sao biết mình là hậu duệ của Ngục Vương và Viêm Hỏa Ma Hoàng? Thường thì, truyền thừa qua vô số năm, rất khó mà biết được những chuyện này. Ngay cả Đại Hạ Vương, chưa chắc đã biết rõ Nhân Vương huyết mạch của mình là của vị Nhân Vương nào.”
Một vài bí văn thượng cổ, nhân tộc vốn không hề hay biết.
Vậy mà Diệt Tằm Vương lại biết được?
Bao gồm cả vấn đề tạp huyết này nữa.
Diệt Tằm Vương bất đắc dĩ đáp: “Khi huyết mạch của ta thức tỉnh, ta đã biết được một vài điều. Sau này, ta tra cứu một số văn hiến thượng cổ, rồi nghiệm chứng tứ phía, cuối cùng mới biết mình là tạp huyết.”
“Văn hiến? Ngươi xem ở đâu?”
“Chiến Thần Điện chứ đâu, chẳng phải ngươi và lão Tần đã thu thập một đống tư liệu thượng cổ sao? Ta rảnh rỗi nên vào đó đọc sách thôi, trong đó tư liệu không ít, ta tự nhiên là biết được…”
Đại Chu Vương nhíu mày: “Ta chưa từng thấy tư liệu nào liên quan đến Ngục Vương, Viêm Hỏa Ma Hoàng cả. Ta cũng không có, lão Tần cũng không có, vậy ngươi đã đọc sách gì?”
Diệt Tằm Vương suy nghĩ một chút rồi nói: “Thượng Cổ Huyết Mạch Luận.”
“Không hề có quyển sách này!”
Đại Chu Vương nhìn chằm chằm hắn, Diệt Tằm Vương há hốc mồm, một lúc sau mới nói: “Thật sự có mà, cái đó… ngươi nhớ nhầm rồi chăng?”
“Ngươi nghĩ sao?”
Diệt Tằm Vương muốn nói lại thôi, đành phải nói: “Được rồi, nhưng ta nhớ rõ là mình đã từng đọc quyển sách đó!”
Đại Chu Vương khẽ nói: “Hiện tại, Chiến Thần Điện đã bị phá hủy, cũng không còn chứng cứ gì. Đương nhiên, nếu ngươi không phải là phản đồ, thì quyển sách này tất nhiên là do phản đồ cố ý bỏ vào, nhằm vào ngươi! Đối phương biết rõ thân phận của ngươi! Biết rõ mồn một! Thậm chí mọi cử động, mọi thói quen của ngươi đều bị đối phương nhìn thấu…”
Dứt lời, hắn nhìn về phía Tô Vũ: “Đối phương biết rõ, Diệt Tằm biết rõ huyết mạch chân thật của mình, sẽ không dễ dàng tin người, cũng sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết. Dù bị người vây giết, cũng không thể nào cãi lại, bởi vì, sự thật là hắn mang huyết mạch tạp chủng.”
Nói xong, Đại Chu Vương lại nói: “Cho nên, ngay từ đầu, đối phương đã muốn tạo ra Diệt Tằm thành thế thân của hắn, cái bóng của hắn, mà Diệt Tằm lại không hề hay biết gì!”
Đối phương từ trước đến nay, hành sự đều lấy Diệt Tằm Vương làm tiêu chuẩn, truy tra đến cùng, e rằng chỉ tra ra Diệt Tằm Vương mà thôi.
Tô Vũ liếc nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Phải không? Bệ hạ, cho ta một lý do đi, trực giác của ta… không vững! Hơn nữa, nếu ngươi hoài nghi Cấm Thiên Vương, vậy Cấm Thiên Vương có điểm nào đáng để ngươi hoài nghi? Huyết mạch? Hay là ngươi đã nắm được nhược điểm của hắn?”
Nói xong, hắn lại thản nhiên nói: “Mặt khác, Diệt Tằm Vương tiền bối… hy vọng có thể du hành một chút thời gian Trường Hà của tiền bối, xem có thể trở về hơn năm mươi năm trước được không… Ta cũng muốn nhìn xem, tiền bối hơn năm mươi năm trước đang làm gì!”
Dứt lời, hắn cười tủm tỉm: “Đương nhiên, tiền bối yên tâm, nếu tiền bối không thể củng cố được thời gian Trường Hà, ta sẽ giúp tiền bối củng cố!”
“Ta không được, vậy để Mẫu Cầu ra tay!”
Một vị Hợp Đạo tự mình dò xét, truy tìm quá khứ của ngươi, ngươi không phản kháng, ắt sẽ bị hắn điều tra ra chân tướng, trừ phi… ngươi dám phản kháng!
Diệt Tằm Vương sắc mặt biến đổi liên tục, bất đắc dĩ nói: “Dò xét quá khứ? Việc này… ta…”
“Tiền bối, ngài không muốn bị người coi là quân cờ đấy chứ? Hay là vật thế thân? Nếu vậy… ta nghĩ, việc tiết lộ một chút bí mật riêng tư cũng đáng giá!”
Tô Vũ nói xong, nhìn Đại Chu Vương, Đại Chu Vương gật đầu: “Vương Hổ, hãy để chúng ta xem quá khứ của ngươi, yên tâm, chúng ta sẽ giữ bí mật!”
“Chỉ cần không phải ngươi… chúng ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi!”
Diệt Tằm Vương nhìn hai người, hậm hực nói: “Ta còn có cơ hội cự tuyệt sao?”
“Không có.”
Đại Chu Vương khẽ cười nói: “Bởi vì mọi dấu vết đều chỉ về phía ngươi, ngươi chính là kẻ phản đồ ẩn nấp kia, nếu ngươi không cho chúng ta xem… vậy ta cũng không thể giúp ngươi chứng minh sự trong sạch của ngươi. Dù sao, huyết mạch của ngươi, quả thật là một vấn đề lớn!”
Diệt Tằm Vương thở dài, “Được, cứ xem đi! Hy vọng hai vị thật sự có thể giữ bí mật cho ta, bằng không… ta và hai vị, e rằng đều không xong!”
Nghe giọng điệu này, ngươi quả nhiên có bí mật?
Tô Vũ nheo mắt, Đại Chu Vương cũng cười cười, phất tay bày ra từng đạo cấm chế xung quanh. Tô Vũ không bận tâm đến những thứ này, thầm nghĩ, có Mẫu Cầu, Diệt Tằm Vương chưa chắc đã chống đỡ nổi.
Bất quá, có Đại Chu Vương ở đây, có lẽ sẽ giúp được chút ít, hoặc để Mẫu Cầu tự mình điều khiển.
Diệt Tằm Vương thấy Đại Chu Vương thậm chí còn bày trận pháp, cũng không nói gì thêm. Hắn nhanh chóng xé toạc một đường rách, rất rộng rãi, Tô Vũ cảm thấy, còn lớn hơn cả vết rách mà Vạn Thiên Thánh xé ra lần trước.
Dù sao, vị này dù sao cũng là Vĩnh Hằng lục đoạn, lại am hiểu nhất về thời gian chi đạo.
Rất nhanh, một lỗ hổng lớn hiện ra, mơ hồ trong đó, đã có thể nghe thấy tiếng sóng sông gầm thét.
Diệt Tằm Vương thở dài: “Mời vào, hai vị! Ta nói trước, chính ta chưa chắc có thể dẫn hai vị dò xét đến hơn năm mươi năm trước, các ngươi tự nghĩ biện pháp!”
Đại Chu Vương thản nhiên nói: “Yên tâm, cứ đi vào!”
Tô Vũ và Đại Chu Vương trong nháy mắt tiến vào, kẻ tài cao gan cũng lớn, hai người bọn họ hợp lực, dù cho Hợp Đạo tính kế bọn hắn, cũng không có tác dụng quá lớn.
Còn Diệt Tằm Vương, thân thể chấn động, nhịn không được mắng: “Khốn kiếp, áp lực lớn quá, cảm giác như lão tử đang kéo theo mười tên Vĩnh Hằng cùng nhảy vọt… Tình huống này, ta có thể đi được mười năm đã là may mắn rồi!”
Sao áp lực lại lớn đến vậy?
Dù cho lão Chu mạnh mẽ, Tô Vũ về bản chất vẫn chưa phải là Vĩnh Hằng.
Áp lực thật cường đại!
Khiến hắn nhất thời cảm thấy có chút bất lực.
Đại Chu vương cười như không cười, nói: “Đi thôi, có vài vị… gánh nặng hơi nhiều!”
Tô Vũ nhếch mép cười, thầm nghĩ đang nói ta sao?
Hắn cũng cười đáp: “Đại Chu vương bệ hạ, thực lực thao thiên, áp lực lớn một chút cũng là lẽ thường tình!”
Hai người nhìn nhau cười, không nói thêm lời nào. Trước mắt, một dòng Trường Hà to lớn đã hiện ra.
Ba người lơ lửng trên không trung, phía dưới là Trường Hà dài vô tận. Trên mặt sông, từng đợt bọt nước nổi lên, mỗi một bọt nước lại là một đoạn thăng trầm trong sinh mệnh, đại biểu cho một sự việc đã xảy ra.
Mà bọt nước của Diệt Tằm vương… nhìn một cái… Toàn bộ Trường Hà tựa như đường lượn sóng!
Một đạo rồi lại một đạo bọt nước!
Tô Vũ nhíu mày, Đại Chu vương cũng thở dài: “Không cần nói nhiều, phần lớn bọt nước này đều là do ngươi và Long Tằm giao thủ mà ra, đúng không?”
Diệt Tằm vương cười gượng.
Đúng vậy.
Đời hắn, số lần giao chiến với Long Tằm vương quá nhiều, sinh mệnh cũng vì thế mà chìm nổi không yên. Từng đạo bọt nước đã chứng minh hắn và đối phương đã giao thủ vô số lần.
Xem kìa!
Bọt nước đầu tiên, mọi người không ai nhìn, cũng không cần nhìn, hẳn là chuyện vừa mới xảy ra.
Ba người tiếp tục tiến lên. Rất nhanh, bọt nước thứ hai hiện ra, ba người trong nháy mắt chìm vào, thoáng thấy cảnh Long giới bị tàn sát, xem lướt qua rồi rời đi.
Tiếp tục tiến lên!
Bọt nước thứ ba là cảnh Diệt Tằm vương diệt Long Tằm vương. Tô Vũ và Đại Chu vương nán lại xem thêm một chút, Diệt Tằm vương trừ khử được Long Tằm vương, cảm xúc dao động không nhỏ, một mực vui vẻ rất lâu… Xem một hồi, cũng không có gì thú vị, liền tiếp tục tiến lên.
Mấy đạo bọt nước phía sau, đều là cảnh Long Tằm vương và Diệt Tằm vương giao chiến.
Lần này đến lần khác!
Diệt Tằm vương trung bình mỗi năm phải đi tìm hắn một lần, giao chiến một trận. Tần suất chiến đấu như vậy, đối với một Vô Địch mà nói, là quá cao, tương đương với việc suốt ngày chỉ biết đánh nhau!
Những năm qua, Diệt Tằm vương hình như ngoài chiến đấu ra, chẳng có chuyện gì đặc biệt.
Tất cả đều là chiến đấu!
Thời gian Trường Hà rất khó dối người, trừ phi tự mình cưỡng ép thay đổi, hoặc là phong ấn một đoạn ký ức nào đó, may ra… Nhưng nơi này không chỉ có Đại Chu vương, còn có Mẫu Cầu ở đây. Trừ phi kẻ này là Hợp Đạo ngụy trang, mà lại còn không phải Hợp Đạo bình thường!
Tiếp tục lên đường… Bỗng một vũng nước khá lớn hiện ra trước mắt.
Diệt Tằm Vương tính toán thời gian, vội phán: “Chỗ này không cần xem, không có vấn đề gì đâu…”
Tô Vũ và Đại Chu Vương chẳng thèm để ý, mặc kệ lão có muốn hay không, cứ thấy chỗ nào nước trồi sụt bất thường là phải xem xét kỹ càng.
Diệt Tằm Vương thở dài, bất đắc dĩ theo sát hai người nhảy vào vũng nước.
…
“Tướng công, chàng về rồi…”
Tô Vũ và Đại Chu Vương vừa bước vào thì khựng lại, cái quái gì thế này?
Hai người chợt thấy mình đang đứng trong một sân viện cũ kỹ.
Đại Chu Vương lộ vẻ kinh ngạc, trong sân xuất hiện một người phụ nữ, đang u oán nhìn về phía một nam nhân trước cửa, câu nói vừa rồi chính là từ miệng nàng thốt ra.
Tô Vũ và Đại Chu Vương vô cùng ngạc nhiên, Diệt Tằm Vương cưới vợ từ bao giờ?
Chuyện lạ!
Không phải lão vẫn độc thân sao?
Quái lạ thật!
Cái tên này cưới vợ mà giấu diếm, cái sân này chắc hẳn được giấu trong một phủ đệ lớn nào đó, bằng không mọi người đã biết từ lâu.
Diệt Tằm Vương vừa đến nơi, ngửa mặt lên trời, không nói một lời.
Ta không muốn xem!
Ký ức đau khổ!
Tô Vũ và Đại Chu Vương cũng quan sát kỹ lưỡng, trong trí nhớ của bọn họ, Diệt Tằm Vương vốn anh tuấn tiêu sái, không già như bây giờ. Nhưng thời gian chắc cũng không lâu, có lẽ lão đã cố tình biến đổi dung mạo trước mặt thê tử.
Sau đó, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là hai người tình chàng ý thiếp, ngọt ngào âu yếm, thỉnh thoảng còn “chụt” một cái… Tô Vũ và Đại Chu Vương nhăn mặt, kêu lên: “Dừng lại!”
Chúng ta không muốn xem cảnh này!
Chuyện thường tình thì không sao… Nhưng đây lại là một vị Vô Địch, nếu không phải thì chẳng ai quan tâm, đằng này… đây lại là Diệt Tằm Vương, một vị Vô Địch đã rất già!
Bí mật này chẳng khác gì một con cún con!
Chậc chậc!
“Khó trách Diệt Tằm Vương không cho kẻ này xem!”
Bất quá hai người bọn hắn vẫn là tò mò, liền cái này thôi, mà có thể khiến ký ức gợn sóng chập trùng đến vậy ư?
Còn chập trùng rất lớn, so với đại chiến Long Tằm Vương còn lớn hơn nhiều, chẳng lẽ nói… sau đó sẽ có đại chiến?
Đại Chu Vương liếc nhìn Tô Vũ một cái, nhìn nữa thì không hay, có nên… rút lui không đây?
Tô Vũ xoa cằm, cũng đang suy nghĩ có phải hay không nên chuồn cho lẹ.
Thật không ngờ a!
Diệt Tằm Vương thoạt nhìn đứng đắn là thế, vợ chồng ân ái thì cũng chẳng sao, mấu chốt là… ký ức của ngươi chập trùng gợn sóng lớn đến vậy là sao, cái này cũng quá lớn rồi, so với đại chiến Vô Địch còn lớn hơn nhiều!
Đang nghĩ ngợi, sự tình liền đảo ngược.
Vừa mới còn ngươi tình ta nồng, không bao lâu sau, lúc ăn cơm, Diệt Tằm Vương bỗng nhiên lên tiếng: “Gần đây ít ra ngoài thôi, nhất là đừng đến Đại Hạ phủ, mấy năm nay Đại Hạ phủ không yên ổn, vừa mới có phủ trưởng chết…”
Chết một cái phủ trưởng?
Tô Vũ phán đoán một chút, không phải chuyện năm trước chứ?
Nói là Kim Vũ Huy à?
Vị này vẫn là bị Chu Thiên Đạo giết.
“Phủ trưởng?”
“Ừm, Văn Minh Học Phủ…” Diệt Tằm Vương tùy ý nói, nữ nhân kia trước mắt bỗng nhiên biến sắc, trong nháy mắt đứng phắt dậy, thoáng cái, phá không mà đi…
Nữ nhân của Diệt Tằm Vương, tự nhiên không phải kẻ yếu.
Diệt Tằm Vương vội vàng đuổi theo, hô: “Lam Lam, nàng làm sao vậy?”
“Ngươi đừng theo ta, mau lui lại…”
“Lam Lam…”
“Ta đi, ta muốn đến Đại Hạ phủ, chủ thân của ta cùng ta cắt đứt liên lạc rồi, có phải hay không Thiên Thánh xảy ra chuyện gì rồi?”
Nữ nhân khóc sướt mướt, trong nháy mắt biến mất.
Mà Diệt Tằm Vương đuổi theo ra ngoài, ngây người như phỗng.
Hắn hô: “Cái gì chủ thân?”
“Tướng công… thiếp đi đây, chàng đừng bận tâm. Thiếp chỉ là một phân thân, không phải chân thân đâu. Sau này gặp lại, hãy gọi thiếp là Lam Thiên…”
“… ”
“Khụ khụ khụ…”
Tô Vũ cùng Đại Chu vương trong nháy mắt biến mất, còn trong ký ức của Diệt Tằm Vương, lão bỗng nhiên gầm lên một tiếng đầy điên cuồng: “Không thể nào!”
…
Tô Vũ và Đại Chu Vương đã thoát khỏi ký ức.
Một lát sau, Diệt Tằm Vương mặt mày đen sì cũng bước ra, lần này, cảm xúc của lão chấn động kịch liệt.
Tô Vũ và Đại Chu Vương nín cười, cố gắng kìm chế.
Tiếp tục bước đi trong dòng sông Thời Gian, đi mãi, Tô Vũ nhăn răng nói: “Bệ hạ, dòng sông thật đẹp!”
“Đúng vậy, đẹp thật… ha ha ha…”
Đại Chu Vương cười lớn điên cuồng, Tô Vũ cũng cười ha ha, cả hai chỉ xuống dòng sông dưới chân, cười đến đau cả bụng. Phía sau, Diệt Tằm Vương ánh mắt u ám, liếc nhìn hai người, nghiến răng: “Các ngươi cười cái gì?”
“Dòng sông đẹp quá mà!”
Cả hai vẫn cười ha ha, dòng sông đẹp thật, bọn ta chỉ cười điều đó thôi, đừng hiểu lầm!
Bọn ta hiểu, vì sao tâm tình của ngươi lại dao động lớn đến vậy!
Cười đã đời, Tô Vũ nghiêm mặt, khôi phục vẻ nghiêm túc: “Tiền bối lại không thể phân biệt được phân thân của Lam Thiên sao?”
Diệt Tằm Vương vẻ mặt lạnh như băng, đen như than, nghiến răng nói: “Chân thân của hắn đã cắt đứt liên hệ với phân thân, gần như không khác gì người thường… Đừng nhìn ta như vậy! Lão phu đoán, không chỉ mình lão phu bị hắn cho một vố đâu! Thằng súc sinh này… thằng khốn kiếp này…”
“Khụ khụ khụ!”
Tô Vũ ho khan, Đại Chu Vương cũng ho khan, rồi cười khan nói: “Cái đó… ngươi xem Lam Thiên là nữ… khụ khụ, không phải, phân thân của hắn vốn là một nữ nhân thật sự mà… khụ khụ… Đã cắt đứt liên hệ với chân thân, thật ra ngươi nói gì, làm gì, chân thân hắn cũng không biết, trừ phi hợp thể lại…”
Sắc mặt Diệt Tằm Vương tái mét!
Tô Vũ hít một hơi nói: “Tiền bối, người vậy mà không đánh chết hắn, thật bội phục tiền bối!”
Diệt Tằm Vương lạnh lùng nhìn Tô Vũ, Lam Thiên trốn giỏi quá, sau này lại còn quấn lấy Vạn Thiên Thánh, đánh thế nào mà chết được hắn?
Tô Vũ ngửa đầu nhìn trời, trời xanh thật đẹp!
Nhìn một hồi, Tô Vũ hắng giọng nói: “Ta thấy thế này, Diệt Tằm Vương tiền bối nếu thật sự không có hiềm nghi, về sau còn sống, Long Tằm Vương chết rồi, chi bằng đổi tên thành Diệt Lam Vương? Diệt Thiên Vương? Đúng, Diệt Thiên Vương, cái tên này mới bá đạo, mới khí phách!”
Diệt Tằm vương nghiến răng ken két, giọng căm hờn: “Các ngươi chê ta nhớ chưa đủ rõ ràng sao?”
“… ”
Im lặng bao trùm.
Tô Vũ và Đại Chu vương cố nén, suýt chút nữa bật cười thành tiếng!
Mẹ kiếp!
Diệt Tằm vương bị Lam Thiên hố một vố đau điếng, quả thực không thể tin được.
Mấu chốt là, đây không phải loại hố bình thường. Cái hố này… Dù có đánh chết Diệt Tằm vương, hắn cũng không dám hé răng với ai. Chuyện này, ngoài hắn và Lam Thiên ra, e rằng chẳng ai trong chư thiên vạn giới biết được!
Đại Chu vương cũng cảm thán: “Thảo nào những năm gần đây, ngươi cứ khăng khăng đòi đóng quân ở Nhân Cảnh. Nói thật, ngay từ khi ngươi đòi đóng quân ở Nhân Cảnh, ta đã thấy ngươi có chút vấn đề. Nhưng sau nghĩ lại, ngươi sẽ không lộ liễu đến thế, nếu thật có vấn đề, còn cố sống cố chết đóng quân ở Nhân Cảnh…”
Đúng vậy, Diệt Tằm vương đồn trú ở Nhân Cảnh đã không ít năm. Ngoài việc thỉnh thoảng đi đánh nhau với Long Tằm vương, hắn gần như quanh năm đóng quân ở Nhân Cảnh.
Diệt Tằm vương mặt lạnh như tiền, không nói một lời!
Ta thích thì ta làm!
Các ngươi quản được sao?
Đại Chu vương vội ho khan một tiếng, hỏi: “Hắn lừa ngươi cái gì?”
Diệt Tằm vương nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu sau mới đáp: “Cũng không lừa gạt gì, chỉ là hỏi han chút động tĩnh về Vĩnh Hằng, mấy chuyện truyền thuyết, sự tích… Chắc là đang truy xét cái gì đó, đại khái là tra phản đồ.”
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ hắn cảm thấy ngươi cũng có chút đáng ngờ!”
“Có thể là vậy!”
Diệt Tằm vương lạnh lùng nói, ý muốn chấm dứt chủ đề này.
Đại Chu vương lại nhịn không được tò mò: “Ngươi cũng độc thân mấy trăm năm rồi, sao lại nghĩ đến…”
Diệt Tằm vương nổi giận đùng đùng: “Nàng có mị lực, không được sao? Ngươi quản việc riêng của ta làm gì?”
“… ”
Đại Chu vương nén cười, được, ta không hỏi nữa!
Thật ra, nếu đó đúng là phân thân của Lam Thiên… khụ khụ, cũng không khó để Diệt Tằm vương mắc câu.
Ba người tiếp tục tiến lên, bầu không khí quỷ dị. Diệt Tằm vương im lặng một hồi, nghiến răng nói: “Không ai được phép truyền chuyện này ra ngoài! Ai dám… thì đừng trách ta không khách khí! Dù ta đánh không lại các ngươi, nhưng các ngươi đừng có ép ta!”
Tô Vũ cười khẽ, “Đó là tất nhiên rồi! Bất quá, về phần Lam Thiên…”
Diệt Tằm Vương nghiến răng ken két, “Hắn chưa chắc đã biết! Sau này… ta đã diệt cái phân thân kia rồi! Hắn có lẽ định kỳ đến thu thập tình báo, nhưng sợ ta phát hiện, nên đã sớm cắt đứt liên hệ với phân thân. Vậy nên, hắn không nhất định biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Ngươi… giết Lam Lam?”
Đại Chu Vương thở dài, “Dù sao cũng là một đêm phu thê, trăm ngày ân nghĩa mà…”
Diệt Tằm Vương giận tím mặt, gầm lên, “Họ Chu kia, ngươi muốn đối nghịch với ta sao hả?”
“…”
Đại Chu Vương lại thở dài, thôi vậy, không nói nữa. Nếu chọc giận vị Tam Thân này nổi điên, thì chẳng hay ho gì.
Tô Vũ và Đại Chu Vương đều im bặt.
Chúng ta không nói, chúng ta âm thầm vui sướng!
Không được, chúng ta truyền âm nói chuyện cho kín đáo thôi.
Tô Vũ truyền âm, “Bệ hạ, ngài nói Diệt Tằm Vương có thực sự giết cái phân thân kia không?”
“Khó nói lắm! Trẫm thấy hắn cái bộ dáng ôn nhu kia, chưa chắc đã nỡ xuống tay…”
“Chẳng lẽ… hắn giam lại rồi?”
“Có khả năng!”
“Chậc chậc, cái chuyện bát quái này… Bệ hạ, hậu nhân tộc mà để Diệt Tằm Vương tu sử, liệu có ghi chép chuyện này không?”
“Cái này… Nếu thực sự muốn viết truyện về nhân vật, chi bằng dùng thủ đoạn cao thâm, giấu kín trong chính sử, để… để Hợp Đạo mới có cơ hội thấy? Dù sao thì Diệt Tằm hắn chắc chắn không đọc được!”
“Ta thấy chuyện này… vẫn là nên đặt ở dã sử thì hơn. Ghi vào chính sử thì quá đen tối!”
“…”
Hai người bọn họ rôm rả trò chuyện. Không trò chuyện không được, cái chuyện bát quái này quá lớn rồi!
Sau lưng, Diệt Tằm Vương nghi hoặc nhìn hai người. Bọn họ đều tỏ vẻ nghiêm trang, một mặt chăm chú nhìn những bọt nước kia, không hề có ý cười hay tâm tư bát quái nào cả!
“Hai ngươi đang truyền âm hả?”
Diệt Tằm Vương chau mày. Tô Vũ thản nhiên nói, “Không có gì đâu tiền bối, chỉ là chuyện nhỏ thôi! Quan trọng vẫn là chuyện hơn năm mươi năm trước, ta muốn xem xem, năm đời xảy ra chuyện, lúc đó ngươi đang làm gì!”
Diệt Tằm Vương thấy hắn nghiêm túc, lúc này mới nhớ ra, mình vẫn còn là một kẻ mang tội. Hắn hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tô Vũ cùng Đại Chu vương vẫn tiếp tục dùng thần niệm trao đổi, hàn huyên những chuyện khiến người ta tò mò.
Những chuyện bát quái này quả thật đáng để bọn hắn tốn nhiều tâm tư.
Mà ngoài Diệt Tằm vương sập bẫy, chẳng lẽ còn có kẻ nào khác nữa sao?
Lam Thiên… một tồn tại vĩ đại!
Nếu lại có thêm vài vị Vô Địch sập bẫy… Trời ạ, thật không dám tưởng tượng đến cái cảnh tượng đó!
Diệt Tằm vương trừng mắt nhìn hai người, bọn hắn đang lén lút trò chuyện riêng, nhưng hắn không chắc chắn họ đang nói về chuyện gì, có phải là chuyện vừa nãy, hay là đang bàn về việc hắn có phải là kẻ phản bội hay không?
Thật phiền phức!
Diệt Tằm vương thầm rủa trong lòng, kiếp này hắn đã phải chịu hai nỗi nhục lớn, giờ thì ai cũng biết cả!
Long Tằm vương bị giết thì không sao.
Nhưng Lam Thiên… kẻ hèn hạ, lần sau gặp lại hắn, ta nhất định phải giết hắn!
Ngay lúc hắn tức giận, dòng sông Thời Gian càng lúc càng trôi xa, Tô Vũ và Đại Chu vương không ngừng quan sát. Đến cuối cùng, chính Diệt Tằm vương cũng có chút không chịu nổi, Đại Chu vương vẫn phải không ngừng bộc phát thời gian chi lực để duy trì sự ổn định của dòng sông.
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…
Một đường nhìn lại, phát hiện cuộc sống của Diệt Tằm vương thật đơn điệu, không phải đang đánh nhau thì cũng đang trên đường đi đánh nhau. Hắn những năm qua chỉ quanh quẩn với việc đơn đấu cùng Long Tằm vương, đánh không biết bao nhiêu trận!
Cuối cùng, Tô Vũ và Đại Chu vương đến được thời điểm hơn năm mươi năm trước.
Chính là thời điểm xảy ra cái biến cố kinh thiên động địa kia!
Xâm nhập vào ký ức để xem xét…
Tô Vũ và Đại Chu vương bất đắc dĩ, lại là Long Tằm vương!
Đúng vậy, hơn năm mươi năm trước, khi đại chiến bùng nổ, Diệt Tằm vương vẫn đang đại chiến với Long Tằm vương. Bọn hắn, cứ đánh nhau với một người mãi như vậy, không thấy chán sao?
Ngươi và Long Tằm vương mới đúng là chân ái a!
Không còn cách nào, tiếp tục dò xét về phía trước, đằng trước chủ yếu vẫn là những trận chiến với Long Tằm vương… Cứ thế trôi qua trăm năm, Đại Chu vương đổ mồ hôi, mở lời: “Trăm năm qua, hắn dường như không làm gì cả, xem đến đây, có thể chứng minh hắn không có vấn đề gì không?”
Trải qua mấy trăm năm, Diệt Tằm vương ngoài việc đánh nhau với Long Tằm vương, thì chỉ có chuyện của Lam Thiên là khiến hắn dao động kịch liệt nhất.
Nếu là kẻ phản bội, không thể nào lại không để lại chút dấu vết nào.
Tô Vũ liếc nhìn Đại Chu vương, khẽ nhíu mày nói: “Tiếp tục xem! Ta có cảm giác phía trước còn có sóng lớn hơn…”
Đại Chu vương thở hổn hển, giọng đứt quãng: “Trẫm… trẫm chịu không nổi nữa rồi, nhìn không nổi! Ngươi… ngươi muốn xem thì tự mình mà xem đi!”
Tô Vũ chẳng nói nhiều lời, “Đã đến nước này, ta đây liền ra tay hết sức!”
“Xuy đại nhân, giúp một tay, ổn định cái thông đạo thời gian này cho ta!”
“Lại phải ra tay giúp đỡ? Có gì ăn không?”
“Diệt Tằm vương kia có vấn đề, ngài có thể trực tiếp xơi tái hắn luôn!”
“Vậy thì được!”
Mẫu Cầu không dài dòng, ngay lập tức Văn Minh Chí của Tô Vũ hiện ra, chớp mắt đã ổn định được cái thông đạo thời gian đang rung chuyển kia. Diệt Tằm vương trong lòng giật thót!
“Thật mạnh mẽ!”
“Binh khí này… lại mạnh đến thế sao?”
Tô Vũ mặc kệ hắn, vội vàng nói: “Chỉ xem những con sóng lớn thôi, sóng nhỏ thì bỏ qua!”
Đại Chu vương gật đầu lia lịa, cấp tốc theo sát Tô Vũ tiến lên.
Dòng sông Thời Gian không ngừng rung động.
Tô Vũ và Đại Chu vương nhanh chóng quan sát những điểm trọng yếu, chẳng bao lâu, một con sóng lớn ập đến, cả ba người lập tức lao vào…
Lần này, khi tiến vào bên trong… cả đám dường như lạc vào một không gian tăm tối.
Ngay sau đó, bọn hắn nghe thấy tiếng rống giận dữ của Diệt Tằm vương ở thời điểm này: “Long Tằm, ngươi tiêu hóa không nổi lão tử đâu, mau thả lão tử ra! Bằng không, lão tử nhất định phải giết chết ngươi!”
“… ”
“Lại bị sỉ nhục lần nữa!”
Diệt Tằm vương mặt mày cau có: “Đây là chuyện xảy ra không lâu sau khi ta Chứng Đạo, có gì mà xem chứ? Chưa thấy bụng Long Tằm bao giờ sao?”
“Còn xem!”
“Đã hiểu!”
Ngay sau đó, ba người cùng với Diệt Tằm vương ở thời không này, đồng loạt bị lôi ra ngoài… Đúng vậy, thực sự là bị lôi ra ngoài!
Trong hư không, một con Long Tằm khổng lồ vô cùng, cái mông hướng ra bên ngoài, lôi hắn ra khỏi Long Tằm giới.
Vào khoảnh khắc này, những kẻ đi ngang qua gần đó dường như cảm nhận được, rung động không hiểu!
Thế sự xoay vần, tin tức này đã lan truyền khắp chư thiên vạn giới rồi!
Bằng không, lão phu Diệt Tằm vương ta, tuyệt đối sẽ không tự mình vạch áo cho người xem lưng!
Diệt Tằm vương ta nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn là lũ Tiên tộc khốn kiếp khoác lác về Tiên Vương hào quang. Long Tằm đã chết, kẻ tiếp theo, ta nhất định phải diệt trừ ả!”
Đúng vậy, chính là cái con Tiên Vương lắm mồm nhiều miệng kia, dám để vạn giới đều biết chuyện này, ta và ả ta không đội trời chung!
Đại Chu vương và Tô Vũ nhìn nhau, cố nén cười. Chúng ta là cường giả, sao có thể tùy tiện cười nhạo người khác? Nếu còn cười nữa, Diệt Tằm vương sẽ tức đến hộc máu mất, vậy thì khó mà tra án được.
Ba người tiếp tục tiến về phía trước.
Phía trước toàn là những chuyện Diệt Tằm vương khi chưa Chứng Đạo.
Chẳng có sóng gió gì lớn lao cả!
Đối với Diệt Tằm vương mà nói, những chuyện trước khi Chứng Đạo đều chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Rất nhanh, một gợn sóng ký ức khác lại xuất hiện.
Diệt Tằm vương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Không có gì đáng nói, chắc là lúc ta thức tỉnh huyết mạch. Cũng chính từ đó, thực lực của ta tăng tiến vượt bậc, đến khi khai phủ thì Chứng Đạo thành công!”
Diệt Tằm vương cười khẩy: “Dù là tạp huyết, nhưng huyết mạch chi lực quả thực mạnh mẽ. Sau khi huyết mạch thức tỉnh, ta liền một đường tu luyện như gió cuốn, chẳng bao lâu… ta đã Chứng Đạo thành công!”
Tô Vũ hỏi: “Diệt Tằm vương tiền bối, người Chứng Đạo được bao nhiêu năm rồi?”
“Khoảng ba trăm năm.”
Tô Vũ gật đầu, sau khi khai phủ năm mươi năm thì Chứng Đạo, quả thực không chậm chút nào. Dù sao tiền kỳ của Diệt Tằm vương không giống những khai phủ chi vương khác, không có cơ duyên gì đặc biệt.
Ba người nhanh chóng tiến vào tiết điểm ký ức này.
Nếu không có Đại Chu vương và Mẫu Cầu giúp đỡ, Diệt Tằm vương ta tuyệt đối không thể quay lại thời điểm này được, dù sao cũng đã hơn ba trăm năm rồi.
Hắn chưa đủ năng lực để trở lại quá khứ.
Thời còn yếu, càng không có khả năng. Vừa Chứng Đạo, hắn cũng không biết mình lại mạnh đến vậy.
Ba người cấp tốc tiến vào, nhìn thấy một cảnh tượng.
Giờ phút này, hẳn là thời điểm Diệt Tằm vương thức tỉnh huyết mạch, cũng là lúc bước vào Nhật Nguyệt cảnh. Chỉ mấy chục năm sau khi tiến vào Nhật Nguyệt, hắn liền Chứng Đạo, thiên phú quả thực cực cao!
Đại Chu vương hỏi: “Ngươi thức tỉnh huyết mạch vào khoảng thời gian nào?”
“Sau khi thức tỉnh khoảng bốn mươi năm, ta bước vào Vĩnh Hằng, vào năm thứ mười hai của An Bình lịch… Chắc là lúc đó.”
Đại Chu vương không nói thêm lời nào, lúc này, trước mặt bọn hắn xuất hiện một Diệt Tằm vương nhỏ bé, hắn còn rất trẻ, nhưng lại vô cùng kiên nghị, giờ phút này vẫn còn là tu vi Sơn Hải đỉnh phong.
Diệt Tằm vương giải thích: “Khi đó, ta cũng được xem là một gã thiên tài đỉnh cấp, Đại Chu vương hẳn là biết điều này. Ta bước vào Sơn Hải đỉnh phong, thực ra cũng chưa lâu, còn chưa đến bốn mươi tuổi…”
Đại Chu vương gật đầu, “Không sai, đúng là một thiên tài! Những kẻ bước vào Vĩnh Hằng, không ai không phải thiên tài ngay từ đầu cả!”
Vừa nói, Diệt Tằm vương trong mật thất liền bắt đầu đột phá tấn cấp!
Diệt Tằm vương lại nói: “Trước khi đạt tới Nhật Nguyệt, huyết mạch của ta vẫn chưa thức tỉnh. Sau này, khi huyết mạch thức tỉnh, thiên phú của ta càng thêm mạnh mẽ, dù sao thì cũng là huyết mạch Nhân Vương và Ma Hoàng…”
Lời còn chưa dứt, trí nhớ của hắn khẽ rung chuyển.
Đại Chu vương lập tức đè Diệt Tằm vương xuống, còn Tô Vũ cũng trong nháy mắt thu liễm khí tức!
Tựa hồ… bọn hắn đã thấy cái gì không nên thấy!
Ngay khi Diệt Tằm vương đột phá, thời không dường như ngưng trệ!
Khoảnh khắc sau, một bóng mờ hiện ra, xuất hiện ngay trước mặt Diệt Tằm vương. Hư ảnh khẽ cười một tiếng, “Vương Hổ?”
Hư ảnh liếc nhìn Diệt Tằm vương đang bế quan đột phá, cảm thán: “Thiên phú không tệ! Có hy vọng Chứng Đạo!”
Nói xong, hắn nhìn về phía sau, lẩm bẩm: “Thủ Văn Hầu đã phát hiện ra ta rồi sao? Cũng có chút bản lĩnh đấy…”
Dứt lời, hắn cười, trên ngón tay chợt hiện ra một giọt máu!
Diệt Tằm vương vẫn đang bế quan đột phá, không hề hay biết chuyện gì.
Sắc mặt Tô Vũ và Đại Chu vương trở nên nghiêm trọng, còn Diệt Tằm vương thì ngây ngốc.
Hư ảnh nhanh chóng thi triển pháp thuật, trong chớp mắt, Diệt Tằm vương đang bế quan hóa thành một bộ thây khô, toàn bộ huyết dịch bị rút cạn, giọt máu trên ngón tay hư ảnh nhanh chóng tiến vào cơ thể Diệt Tằm vương.
Dần dần, Diệt Tằm vương khôi phục lại sinh cơ.
“Một kẻ tầm thường… Sau này, ngươi sẽ là hậu duệ của một vị hoàng giả vĩ đại!”
Hư ảnh cười nói khẽ: “Đáng tiếc, không thừa hưởng được tinh túy…”
Nói xong, hư ảnh lại nhìn về phía sau lần nữa, có vẻ như đang nhìn Đại Chu vương bọn hắn, nhưng thực ra không phải, hắn đang nhìn Hạ Thần, lo lắng Hạ Thần đuổi theo.
Rất nhanh, hư ảnh lóe lên rồi biến mất, tan biến tại chỗ.
Từ đầu đến cuối, đối phương không hề cảm nhận được có người đang nhìn trộm thời không.
Hắn rất mạnh!
Đại Chu vương trầm giọng nói: “Kẻ này rất mạnh, đã tiếp cận Hợp Đạo cảnh giới!”
Nhưng, hắn vẫn chưa đạt tới Hợp Đạo.
Cho nên, hắn không nhìn ra được gì cả, bởi vì bên cạnh Tô Vũ có cường giả Hợp Đạo trấn giữ… Có lẽ không phải Mẫu Cầu, cũng có thể là chính Đại Chu vương, khiến kẻ kia không dám dò xét.
Tiếp cận Hợp Đạo tồn tại!
Tô Vũ biết kẻ đó là ai, Hạ Thần đã từng giết gã, bản thân Hạ Thần cũng vô cùng lợi hại, giết được đối phương, nhưng cũng trọng thương ngã xuống!
Bên cạnh hắn, Diệt Tằm vương ngây ngốc như phỗng!
Chuyện này là sao?
Hắn nhìn lại bản thân đang bế quan kia, hoàn toàn không hay biết gì, vẫn còn đang bế quan. Chẳng bao lâu, hắn đột phá, huyết mạch thức tỉnh, ban đầu có chút không thích ứng, nhưng hắn không để ý, bởi vì hắn nghĩ huyết mạch thức tỉnh vốn dĩ là như vậy!
Vương Hổ khi ấy đang bế quan, đột phá Nhật Nguyệt, lẩm bẩm tự nói: “Nhân Vương… Ma tộc… Tạp huyết… Ta… là tạp huyết?”
Vị hổ vương trẻ tuổi này, trong khoảnh khắc nhìn quanh, ánh mắt mang theo chút mờ mịt, hoảng sợ. Rất nhanh, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Không, ta không phải tạp huyết, ta là… Ta là hậu duệ của Nhân Vương, đúng, hậu duệ Nhân Vương!”
“Sau này… Sau này ta chính là hậu duệ Nhân Vương… Ta nhất định là hậu duệ Nhân Vương…”
Vương Hổ ban đầu kinh hãi, sau đó tự thôi miên, ta là hậu duệ Nhân Vương, không phải tạp huyết gì cả, đừng có nói bậy!
Thế là, từ đó về sau… Hắn chính là hậu duệ Nhân Vương, chưa từng hé răng với ai rằng mình là tạp huyết!
Tô Vũ ngẩn người, nhìn sang Đại Chu vương, Đại Chu vương cũng sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía Diệt Tằm vương.
Diệt Tằm vương ngơ ngác nói: “Ta… ta không biết! Sau khi đột phá, ta chỉ nghĩ huyết mạch của mình đã thức tỉnh! Lúc đó các ngươi đều biết, trong nhân tộc chúng ta có một số tạp huyết… tạp huyết tiên nhân, tạp huyết thần nhân… Kết quả bị bài xích rất nhiều, thậm chí bị một vài kẻ cực đoan giết hại, ta lo sợ… cho nên từ trước đến nay ta không dám nói gì, cũng không dám đi nghiệm chứng…”
Đúng vậy, khi đó vừa khai phủ không lâu, tạp huyết vẫn còn rất nhiều.
Bởi vì ban đầu, chư thiên xâm nhập Nhân Cảnh, tiên ma thần long đều xuất hiện, đánh nhau ở Nhân Cảnh nhiều năm, cướp bóc đốt giết, khi đó, tạp huyết cũng không ít, mà lại cực kỳ bị bài xích!
Trước kia, Niếp lão bọn họ thậm chí còn nghi ngờ Tô Vũ có huyết mạch Phá Sơn Ngưu, cũng là do sự việc thời kỳ này mà sinh ra nghi ngờ như vậy.
Đại Chu vương nhíu mày, khẽ nói: “Ngoài dự liệu của ta, ta vốn tưởng rằng… ta cho rằng ngươi là huyết mạch Ngục Vương, nhưng có lẽ ngươi không rõ tình hình, hoặc là huyết mạch lưu lạc bên ngoài mà thôi… Ai ngờ… ngươi lại là giả?”
“Ta là giả?”
Khóe miệng Diệt Tằm vương co giật, “Huyết mạch của ta… là giả!”
Tô Vũ cũng nhíu mày hỏi: “Huyết mạch có thể nghịch chuyển làm giả sao?”
Đại Chu vương vội nói: “Đi, về rồi nói! Huyết mạch tự nhiên có thể làm giả, nghịch chuyển! Nhưng cần thực lực cường đại, trả giá cũng không nhỏ. Vạn tộc từng dụ dỗ ta và Đại Tần vương chuyển thành huyết mạch hoàng tộc của họ… Gia hỏa này rất mạnh…”
“Chết!”
Tô Vũ buột miệng thốt ra một câu, Đại Chu vương lập tức ném ánh mắt sắc bén về phía hắn, đôi mắt híp lại đầy dò xét: “Ngươi biết?”
Tô Vũ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đáp: “Chẳng lẽ Đại Chu vương cũng đã biết?”
“Đoán!”
“Vậy ta cũng chỉ là đoán mò thôi!”
Đại Chu vương trầm mặc, Tô Vũ tiếp lời: “Bệ hạ có biết hắn là ai không?”
“Không biết!”
Đại Chu vương lắc đầu, nhưng ngay sau đó nói thêm: “Chắc chắn không phải kẻ thuộc về đợt thủy triều này. Khả năng cao là người từ đợt thủy triều trước đó. Kẻ của đợt này, không thể mạnh đến mức ấy được. Thời điểm đó mới khai phủ không lâu, gần đạt tới Hợp Đạo, không thể nào có sự tồn tại như vậy!”
Nói xong, Đại Chu vương trầm giọng: “Thủ Văn Hầu… Hạ Thần a? Ngươi đã từng gặp hắn, phải không?”
Tô Vũ cười nhạt: “Bệ hạ biết thật nhiều!”
Đại Chu vương thản nhiên: “Dù sao sống lâu năm như vậy, ít nhiều gì cũng có thể đoán ra được vài phần. Thôi bỏ đi, hồi cung trước đã!”
Ba người cấp tốc xé gió, hướng Trường Hà thời gian mà bọn hắn vừa đến bay đi.
Tốc độ cực nhanh!
Trong nháy mắt, cả ba đã xuất hiện tại Tô phủ.
…
Đại Chu vương thở hắt ra một tiếng, bên phía Tô Vũ, Mẫu Cầu cũng truyền âm oán giận: “Mệt chết ta rồi! Cái thứ kia còn có thể ăn được nữa không đây?”
Một vị Hợp Đạo mà cũng có chút không chịu nổi, quay ngược thời gian quá khứ quá xa xôi!
“Trước cứ để đó đã…”
“Thật phiền phức!”
Mẫu Cầu than vãn, thật sự là phiền phức, lại không thể ăn được!
Tô Vũ không nói gì, còn Đại Chu vương, nhìn Diệt Tằm Vương đang ngơ ngác, thở dài: “Ngươi ngay từ đầu đã bị cuốn vào rồi! Kẻ kia thấy thiên phú của ngươi mạnh, ngay từ đầu đã coi ngươi như một quân cờ để lợi dụng. Hắn bị Hạ Thần phát hiện, biết rõ thực lực của Hạ Thần, biết mình có thể sẽ chết… Cho nên, hắn đã chuẩn bị sẵn một nước cờ! Nếu một ngày kia hắn chết, hắn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để lật ngược thế cờ, ngươi… chính là con tốt thí tốt nhất!”
Diệt Tằm Vương nhíu mày, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi: “Vậy có nghĩa là, lão tử không phải là tạp chủng gì hết, mà là thuần chủng?”
“Chắc là vậy.”
Diệt Tằm Vương nghiến răng ken két, “Khốn kiếp! Lão tử khổ tâm che giấu mấy trăm năm, không ngờ, tất cả đều là giả dối? Ta cẩn thận từng li từng tí, sợ bị người phát hiện, kết quả… lại là giả ư?”
“Cũng không hẳn!”
Đại Chu Vương thản nhiên lên tiếng: “Chuyển đổi huyết mạch của ngươi, ngoại trừ việc không thể kế thừa cho đời sau, kỳ thực so với huyết mạch thật cũng không khác biệt là bao, ngươi vẫn là tạp chủng!”
“Ngươi mới là đồ tạp chủng!”
Diệt Tằm Vương nổi trận lôi đình, gầm lên: “Đều là giả hết, ngươi mới là tạp chủng!”
“… ”
Đại Chu Vương lười tranh cãi, quay sang Tô Vũ, “Ngươi đã nhìn ra rồi chứ?”
Tô Vũ nhíu mày, “Vậy bệ hạ vì sao lại nghi ngờ Cấm Thiên Vương?”
Đại Chu Vương thở dài, “Trước kia ta còn chưa rõ, bây giờ… ta đã hiểu! Cấm Thiên Vương có lẽ mới chính là hậu duệ thật sự của Ngục Vương Hậu, huyết mạch của hắn đã bị người cải biến. Kẻ kia nếu biết mình bị Hạ Thần phát hiện, tự nhiên cũng hiểu rõ, một khi Hạ Thần còn sống, huyết mạch Ngục Vương chắc chắn là mục tiêu truy tìm của hắn! Cho nên, hắn nhất định sẽ thay đổi huyết mạch hậu duệ của mình, sẽ không để cho hậu duệ hắn dùng huyết mạch Ngục Vương xuất hiện nữa! Nếu không, đây chẳng phải là không đánh mà khai, sơ hở quá lớn sao!”
“Vậy tại sao lại là Cấm Thiên Vương?”
“Có chút càng che càng lộ!”
Đại Chu Vương giải thích: “Trước kia ta dò xét huyết mạch của hắn… Huyết Mạch Chi Lực quá thuần túy!”
“Cái gì?”
Tô Vũ khó hiểu, Đại Chu Vương lại nói: “Huyết mạch của Cấm Thiên Vương là huyết mạch thuần chủng của Nhân tộc, gần như không pha lẫn bất kỳ huyết mạch nào khác. Nhưng thực tế thì, sau khi Đệ Cửu Thủy Triều bị hủy diệt, thứ Mười Thủy Triều bắt đầu, huyết mạch Nhân tộc vốn không thuần túy như vậy, ít nhiều gì cũng bị lây nhiễm một chút huyết mạch của các chủng tộc khác… Trừ phi mấy lão già kia, chứ Nhân tộc thời Thủy Triều thứ Mười, tin hay không thì tùy, bao gồm cả Tô Vũ ngươi, đều có một chút tạp huyết mỏng manh.”
“Ta cũng có ư?”
“Khả năng cao là có!”
Đại Chu Vương gật đầu, “Đương nhiên, gần như không thể phân biệt được. Có những ảnh hưởng không phải do di truyền, mà là do các yếu tố Hậu Thiên, chủ yếu là do sau khi Nhân Cảnh Đệ Cửu Thủy Triều thất bại, Nhân Cảnh bị phong bế, nguyên khí hỗn tạp, lẫn lộn cả những thứ ô uế, dẫn đến huyết mạch không còn thuần túy như trước! Trừ phi từ nhỏ đã được Thiên Nguyên khí bao bọc liên tục, nếu không, trước khi khai khiếu, ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng!”
“Huyết mạch của Cấm Thiên Vương quá thuần túy, chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường Thiên Nguyên khí!”
“Thứ hai, khi rút lấy huyết mạch, vị cường giả kia đã dùng huyết dịch, có thể là thuần huyết, để tinh luyện. Làm vậy, cũng sẽ giúp thiên phú tăng lên một chút, dễ dàng Chứng Đạo hơn.”
“Vị kia nhất định sẽ đảm bảo hậu duệ của mình có đủ thiên phú để trở nên mạnh mẽ. Nếu không có huyết mạch Nhân Vương, vậy thì phải đảm bảo huyết mạch của tộc mình càng tinh thuần hơn. Hắn đại khái cũng không ý thức được vấn đề này…”
Nghe vậy, Tô Vũ nhíu mày hỏi: “Vậy bây giờ bắt hắn sao?”
Đại Chu Vương trầm ngâm một lát rồi lắc đầu, “Không, ta tạm thời vẫn chưa thể trăm phần trăm xác định, hắn không có những sắp xếp nào khác! Động thủ ở Nhân Cảnh, không phải là một lựa chọn tốt. Ta gọi Vương Hổ đến, là vì ta hiểu rõ hắn. Cái tên này nếu thật sự là phản đồ, bị ta bắt, hắn cũng sẽ không phản kháng thái quá…”
Diệt Tằm Vương không phục nói: “Ai bảo thế? Nếu ta là phản đồ, ta nhất định sẽ phản kháng kịch liệt…”
Đại Chu vương thong thả nói: “Ngươi sẽ không làm thế đâu, bởi vì ngươi quá mức ngu xuẩn. Nếu ngươi không ngu xuẩn, nghe được tin đồn Tiên Vương truyền bát quái kia, hẳn đã lập tức tìm đến Long Tằm Vương mà đánh cho một trận, để vạn giới chứng kiến ngươi bị người khác lợi dụng như thế nào! Ngươi nếu im hơi lặng tiếng, hoặc chẳng thèm để ý, người ta còn bán tín bán nghi, chưa chắc đã tin. Long Tằm Vương kia có lẽ cũng sẽ không dám khẳng định! Ngươi mà không ngu xuẩn, đã chẳng bị Lam Thiên kia đem ra làm trò hề! Ngươi không ngu xuẩn, đã chẳng tin sái cổ, cho rằng mình là dòng máu tạp nham…”
Diệt Tằm Vương mặt mày tối sầm!
Khốn kiếp!
Hắn đang sỉ nhục ta!
Tô Vũ ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng!”
Diệt Tằm Vương sắc mặt càng thêm khó coi: “Tô Vũ, ngươi quên rồi sao, ta ít nhất đã cho ngươi công pháp 《Thời Gian》!”
Tô Vũ cười đáp: “Đúng vậy, đa tạ Diệt Tằm Vương tiền bối!”
Xong rồi!
Thôi rồi!
Như vậy chẳng phải chứng minh vị tiền bối này không được khôn ngoan cho lắm… Khụ khụ, Tô Vũ không muốn nói thêm gì, giờ phút này, nếu theo lời Đại Chu Vương kia, Cấm Thiên Vương kia tám phần mười có vấn đề.
Đương nhiên, đến nước này, Tô Vũ cũng chẳng buồn bận tâm.
Bởi vì chỉ có hai khả năng!
Một là, Cấm Thiên Vương kia có vấn đề thật.
Hai là, Đại Chu Vương cùng Diệt Tằm Vương này đều có vấn đề, chúng là đồng bọn.
Tô Vũ không muốn nghĩ đến khả năng thứ hai, nếu đúng như vậy… Hắn còn chẳng thèm truy tìm phản đồ, nhân tộc xem như đại sự, Đại Chu Vương đã cắm rễ quá sâu!
Đến lúc đó, có tìm được hay không cũng chẳng quan trọng.
Cứ dẹp hết cho xong!
Nhân tộc khả năng phần lớn Vô Địch đều có vấn đề, vậy thì là đại họa rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ cười nói: “Được rồi, không bàn chuyện này nữa. Diệt Tằm Vương tiền bối, ngài cứ về trước đi, đừng lộ ra bất cứ điều gì, lo mà chế tạo tốt đại trận kia cho ta rồi tính!”
Mặc kệ Cấm Thiên Vương kia có vấn đề hay không… Phế vật cũng phải tận dụng triệt để, cứ lo mà chế tạo tốt đại trận cho ta rồi nói!
Đại Chu Vương im lặng, thằng nhãi này, thật đúng là không buông tha bất cứ cơ hội nào!