Chương 614: Phẫn nộ ra tay! | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Rất nhanh, cả hai lần nữa trở về Đại Hạ phủ.
Giờ khắc này, sắc trời đã hửng sáng.
Trong Văn Minh Chí của Tô Vũ, giờ đã có thêm một mảnh vỡ, mảnh vỡ “Vạn Pháp” của Đại Chu vương. Hắn không để mảnh vỡ hòa hợp với chữ “Ghi Chép”, mà dùng trang sách trấn áp riêng biệt, thậm chí chữ “Ghi Chép” còn được đặt cạnh Mẫu Cầu.
Giám Thiên Hầu muốn làm gì?
Chuyện đó không quan trọng!
Điều duy nhất Tô Vũ hiểu rõ là, trước khi ba mảnh vỡ hợp nhất, dù Giám Thiên Hầu có mưu tính gì, hắn cũng sẽ không động đến những thứ này, cũng sẽ không tìm Tô Vũ gây phiền toái.
Mượn vận!
Tô Vũ có chút hiểu rõ tâm tư của Giám Thiên Hầu, kẻ đắc đạo từ vận Linh này đang mượn vận khí của hắn, hoặc nói là cố ý gia tăng vận khí cho hắn, mong hắn giúp y hoàn thành chuyện mà mấy vạn năm qua y không làm được.
Thiên Uyên Bán Hoàng hay Đại Chu vương, một mình đối phó với chúng đều không hề dễ dàng.
Hiện tại, có Tô Vũ, có lẽ sẽ có khả năng thuận lợi lấy đi, đây cũng là một biện pháp tốt.
Chờ Tô Vũ bọn hắn trở về, Đại Hạ Vương nhẹ nhàng thở ra.
Không có việc gì là tốt rồi!
Nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, xem ra không có xung đột, đây là chuyện tốt.
Đại Hạ Vương nhẹ nhàng thở ra.
Tô Vũ lại lần nữa nhìn về phía mọi người, giờ phút này, đã rèn đúc hơn ngàn đạo môn hộ.
Bên kia, Thiên Chú Vương và Triệu Thiên Binh cũng đang giao đấu đến đỉnh phong, hai người thế mà nắm lấy món đồ kia, chế tạo ra 117 đạo kim xăm!
109 đạo, đó chính là Thiên Binh!
Một khi rèn đúc ra 118 đạo kim văn, đó chính là Thiên Binh trung đẳng, có thể dùng làm vật gánh chịu. Hai người này nắm lấy một cây chủ tài là Triền Long Mộc roi, mạnh mẽ rèn đúc đến 117 đạo kim văn, quả nhiên, đều là những cường giả đỉnh cấp trong việc đúc binh.
Tô Vũ nhìn một hồi, ánh mắt lại hướng về phía Đại Minh Vương bọn hắn.
Giờ phút này, từng vị Vô Địch đều đang thở hổn hển.
Mà không xa nơi này, đại điện học phủ đang được cải tạo, chờ đợi Thánh Địa Chi Hội vào lúc hừng đông.
Tô Vũ đặc biệt quan tâm đến Cấm Thiên Vương và Diệt Tằm Vương!
Giờ phút này, Cấm Thiên Vương vì thực lực yếu nhất, có vẻ như đang kịch liệt thở dốc, khí huyết sôi trào, ý chí lực cũng đang sôi trào, huyết khí trùng thiên!
Cảm giác được, y đã dốc toàn lực!
Tô Vũ khẽ nhíu mày, âm thầm truyền âm: “Xuy đại nhân, có cảm nhận được huyết mạch khí tức nào không?”
“Không có, trừ Đại Minh Vương, những kẻ khác dường như đều không có!”
“Diệt Tằm Vương cũng không có?”
“Không có!”
Tô Vũ có chút bất ngờ, Diệt Tằm Vương đến giờ vẫn chưa dốc toàn lực sao?
Kẻ này đến tận bây giờ vẫn còn giấu nghề?
Đại Hạ Vương từng nói, Diệt Tằm Vương hình như có huyết mạch của Nhân Vương, còn về việc Đại Hạ Vương làm sao biết được, Tô Vũ cũng không rõ, cũng không tiện hỏi nhiều.
Có huyết mạch của Nhân Vương hay không, bản thân hắn dù sao cũng cảm nhận được đôi chút, huyết mạch tiêu chí, hẳn là phải có!
Nếu đúng như vậy, Vô Địch bình thường đều sẽ tự biết mình có huyết mạch Nhân Vương, người ngoài muốn biết, đại khái phải là cường giả Hợp Đạo, khi ngươi toàn lực xuất thủ, mới có thể cảm ứng được chút ít.
Đương nhiên, kẻ quá yếu thì ngoại lệ.
Ví dụ như Chu Hạo, Mẫu Cầu đã sớm ngửi được mùi vị này.
“Đúc đại trận này, độ khó vẫn chưa đủ cao sao?”
Tô Vũ nhìn một hồi, với tình hình này, không có bốn năm ngày, e rằng khó mà rèn đúc thành công.
Thôi vậy!
Chờ xem sao!
Hoặc là họp trước, hoặc là giao dịch trước Cửu Diệp Thiên Liên, giải quyết những việc này trước, rồi tính tiếp, không có gì bất ngờ, Đại Chu Vương bọn họ có thể sẽ phát động sau ba ngày nữa, còn về việc đám Vô Địch ở đây có đi hay không, hẳn là phải đi, bằng không Đại Chu Vương cũng không thể cam đoan sẽ giải quyết hết phản đồ.
Tô Vũ đè nén sự nôn nóng trong lòng, không vội!
Phải bình tĩnh!
Nóng vội, sẽ dễ bị lợi dụng.
…
Tô Vũ không còn cuống cuồng nữa.
Mà sắc trời, cũng dần dần sáng lên.
Từng phủ từng phủ cường giả, bắt đầu hướng Đại Hạ Văn Minh Học Phủ xuất phát, có đại phủ, già, trung niên, trẻ ba đời đều tề tựu.
Việc thành lập Thánh Địa này, quan hệ không hề nhỏ!
Thậm chí, nó liên quan đến cả vị trí Phủ chủ kế nhiệm sau này!
Tất cả những điều này, đều cần phải bàn bạc thật kỹ lưỡng. Nhưng chủ nhân của Thánh Địa lại là Tô Vũ, điều này khiến không ít người khó lòng chấp nhận.
Đại Chu Vương có ý tứ là không cần vội vàng, cứ từ từ mà nói chuyện, chậm rãi kéo dài thời gian.
Thậm chí, có thể kéo dài đến khi ánh mắt của chư thiên vạn giới đều đổ dồn về nơi này, cũng không sao cả.
Cho nên, Tô Vũ cũng không hề vội vã!
Chẳng có gì phải nóng nảy cả.
…
Trời đã hoàn toàn sáng tỏ.
Một bên là Vô Địch đang đúc binh khí, một bên là Vô Địch đang bày trận pháp, đây quả là kỳ quan hiếm thấy.
Mà ở phía xa, những tòa cung điện nguy nga của học phủ đã chính thức mở cửa.
Cường giả các đại phủ, có người liếc mắt nhìn về phía Tô Vũ bọn hắn, có người thì không thèm ngẩng đầu, bay thẳng đến đại điện.
Lần này nhờ có Đại Tần Vương bọn hắn hiệu triệu, bằng không, có những đại phủ căn bản không muốn đến!
Trước cửa đại điện, Hạ Hầu gia đang tươi cười nghênh đón từng vị cường giả của các đại phủ. Rất nhanh, Đằng Không xuất hiện, tươi cười nói: “Đại Chu Vương bệ hạ, các đại phủ đã đến đông đủ, có nên chính thức bắt đầu hội đàm không? Bệ hạ muốn chủ trì hội nghị sao?”
Đại Chu Vương thản nhiên đáp: “Ta không tiện, cứ để Đại Nguyên Vương và Đại Hán Vương hai vị chủ trì hội nghị đi!”
Hạ Hầu gia hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại cười nói: “Được!”
Đại Nguyên Vương và Đại Hán Vương?
Hai vị này vốn dĩ bất đồng ý kiến!
Mấu chốt là, Đại Nguyên Vương cực lực phản đối việc này, vậy mà lại an bài hắn chủ trì hội nghị… Tuy nói Đại Hán Vương hẳn là ủng hộ, nhưng hắn lại không thể áp chế được Đại Nguyên Vương.
Đại Chu Vương có ý gì đây?
Hạ Hầu gia giờ phút này cũng đang tự hỏi!
Rốt cuộc là nên ủng hộ, hay là không nên ủng hộ?
Cho nên, cố ý đẩy Đại Nguyên Vương ra làm bia đỡ đạn, để mọi người thấy rằng, Đại Chu phủ thật ra là không ủng hộ, chỉ là không tiện trực tiếp phản bác mà thôi?
Mà cái Đại Chu phủ kia, lần này định tỏ thái độ ra sao đây?
Một môn bốn Vô Địch của Đại Chu phủ, vẫn luôn là tâm điểm chú ý của rất nhiều người.
Hay là, Đại Chu vương bề ngoài thì tỏ vẻ ủng hộ, nhưng sau lưng lại là kẻ đối nghịch?
Nếu đã làm vậy, còn muốn lập cái gì nữa cơ chứ?
Hạ Hầu gia nhất thời khó hiểu, nhìn về phía Tô Vũ, cười nói: “Tô thành chủ định đứng ngoài quan sát sao?”
Tô Vũ cười nhạt, đầy thâm ý: “Có thể đứng ngoài quan sát được sao?”
“Đương nhiên!”
Hạ Hầu gia cười đáp: “Không chỉ Tô thành chủ, đám người Liễu Thành cũng có thể tiến vào hội trường, có điều bọn họ sẽ không tham gia bỏ phiếu.”
Tô Vũ thấy tình hình bên này trong thời gian ngắn khó mà kết thúc, bèn cười nói: “Được, vậy ta đi xem một chút!”
Đại Hạ vương vừa định mở miệng, Đại Chu vương đã cười nói: “Lão Hạ, chuyện của đám tiểu bối, chúng ta không nên can dự quá sâu. Đại Hạ phủ liên lụy quá nhiều, không thích hợp chủ trì hội nghị.”
Đại Hạ vương nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, âm thanh chấn động: “Đại Hạ phủ kiên quyết ủng hộ việc thành lập Thánh địa, chính là như thế! Còn lại, các ngươi cứ từ từ bàn bạc!”
Hắn không nói thêm gì nữa, cứ tỏ rõ thái độ trước đã!
Đại Chu vương cười đầy ẩn ý: “Dù có ủng hộ, vị trí Thánh địa chi chủ cũng có thể là bất kỳ ai mà, ngươi gấp gáp làm gì?”
“Lão Chu!”
Đại Hạ vương có chút nóng nảy, ngươi đang cố tình gây sự sao?
Mà ở phía xa, những cường giả đại phủ đã tiến vào đại điện, ánh mắt mỗi người đều mang một vẻ khác nhau.
Đại Chu vương… là không ủng hộ, hay đúng hơn là không ủng hộ Tô Vũ làm Thánh địa chi chủ này sao?
Thế nhưng, trước đó, Đại Chu vương dường như thuận theo ý của Đại Tần vương, ủng hộ Tô Vũ mà?
Rốt cuộc là tình huống thế nào?
Bề ngoài một kiểu, bên trong một kiểu?
Giờ phút này, không ít người nhìn về phía Đại Chu phủ, lần này, người đại diện cho Đại Chu phủ là Phủ chủ Chu Phá Thiên, một vị cường giả khá kín tiếng, nhưng đã Chứng Đạo Vô Địch.
Không chỉ có hắn, Lưu Vô Thần của Đại Hán phủ, Tần Trấn của Đại Tần phủ, Hạ Long Võ của Đại Hạ phủ… mấy vị này cũng lần lượt đến.
Những người này, đều là những Phủ chủ đã Chứng Đạo.
Bên phía Liễu Thành cũng không kém cạnh, lần này có thêm một vị Vô Địch tham gia, chính là Vân Trần!
Nam Vô Cương lại vắng mặt, không rõ là bế quan nơi nào, hay vẫn còn kẹt lại Chư Thiên chiến trường chưa về.
Tuy rằng nói Vô Địch không nên nhúng tay vào chuyện này, nhưng xem ra vẫn có không ít vị đến góp mặt.
Ngay cả Đại Minh phủ, Ngưu Bách Đạo cũng phải hộ tống Chu Thiên Đạo đến đây, chỉ tiếc Chu Thiên Phương lại vắng bóng.
Đúng lúc này, một tràng cười lớn vang vọng, một bóng người hiện ra, không ai khác chính là Đại Nguyên vương!
Vị khai phủ chi chủ uy phong lẫm liệt này, cười ha hả bước vào đại điện, cất giọng sang sảng: “Lần này quyết nghị, cứ để ta và Lão Lưu cùng nhau chủ trì!”
Phía sau, Đại Hán vương khẽ gật đầu, cũng theo sát bước vào.
Giờ phút này, Đại Hạ phủ đã hội tụ vô số cường giả Vô Địch.
Đại Chu vương, Đại Hạ vương, Đại Minh vương, Đại Hán vương, Đại Nguyên vương, Thiên Chú, Cấm Thiên, Tiểu Chu vương, Diệt Tằm, Hạ Long Võ, Ngưu Bách Đạo, Lưu Vô Thần, Tần Trấn, Vân Trần, Chu Phá Thiên.
Tổng cộng mười lăm vị Vô Địch!
Trong đó, năm vị là khai phủ chi vương, mười vị còn lại phần lớn mới tấn cấp, thực lực chưa tính là đỉnh cao.
Nhân Cảnh tổng cộng có khoảng năm mươi vị Vô Địch lộ diện, nơi này đã tụ tập gần một phần ba lực lượng Vô Địch của nhân tộc.
Đại Hạ phủ, hội tụ vô số cường giả, các phủ chủ trừ khi bế tử quan, bằng không đều tề tựu đông đủ.
Nếu như có thể một mẻ hốt gọn đám người này… Nhân tộc dù không sụp đổ ngay lập tức, cũng phải chấn động chư thiên, khó lòng gượng dậy nổi.
Đại Nguyên vương cười lớn, ung dung bước lên, ngồi vào vị trí chủ tọa.
Bên cạnh hắn vẫn còn một vị trí trống.
Đại Hán vương mỉm cười, cũng thong thả ngồi xuống.
Ngay lúc này, Tô Vũ đáp xuống, trên mặt nở nụ cười, chậm rãi tiến vào. Đại Nguyên vương lạnh lùng lên tiếng: “Tô thành chủ, đây là hội nghị của ba mươi bảy phủ Nhân Cảnh, ta thấy, thành chủ nên ở ngoài chờ thì hơn!”
Tô Vũ cười nhạt đáp: “Lời ngươi nói có đáng giá?”
“Đương nhiên!”
Đại Nguyên vương lạnh giọng: “Lời bổn vương nói sao lại không đáng?”
Tô Vũ chuyển hướng Đại Hán vương: “Đại Hán vương bệ hạ, ngài có thể làm chủ sao?”
Đại Hán vương cười xòa: “Hai vị không cần thiết vì chuyện nhỏ nhặt này mà tranh cãi! Lão Nguyên, đừng vô cớ làm mất mặt mình, Tô Vũ, cứ cùng nhau ngồi xuống nghe một chút đi!”
Lời vừa dứt, bên cạnh hắn liền xuất hiện thêm một chỗ ngồi. Hắn ung dung ngồi xuống, ý đồ ngăn cách hai người, tránh cho lát nữa xảy ra xung đột không đáng có.
Đúng vậy, chủ vị!
Thời khắc này, Tô Vũ tự nhiên có tư cách ngồi vào vị trí ấy.
Đại Nguyên vương hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Tô Vũ lại cười híp mắt tiến về phía chủ vị, liếc nhìn chiếc ghế kia, cười nói: “Đại Hán vương bệ hạ, ta thấy chúng ta đổi chỗ thì sao? Ta thích ngồi cạnh Đại Nguyên vương hơn… Dù sao, gần nhau một chút, quan hệ tốt hơn, hòa thuận hơn!”
Dứt lời, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Như vậy, khi ta tung quyền đấm chết ngươi, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn một chút!”
Ánh mắt Đại Nguyên vương trở nên lạnh lẽo!
Đại Hán vương chỉ cảm thấy đau đầu như búa bổ!
Mẹ kiếp!
Đại Chu vương thật không phải người, loại chuyện này, hắn thực sự vô cùng khó xử. Một bên là Đại Nguyên vương kiệt ngạo bất tuần, bằng hữu cũ của hắn.
Một bên là tân tú quật khởi, bá chủ Cổ Thành.
Thực lực hai bên đều không tầm thường!
Tô Vũ mặc dù quy tắc chi lực không mạnh, tốc độ không nhanh, nhưng nếu thật sự tới gần như vậy… Thật tình mà nói, một quyền đánh xuống, Đại Nguyên vương nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ bị đánh nát!
Phiền phức!
Hai người này sẽ không chuẩn bị đánh nhau ở đây chứ?
Vậy thì hắn thật sự chưa chắc đã cản nổi!
Hắn và Đại Nguyên vương, đều là Vĩnh Hằng thất đoạn, Đại Nguyên vương cũng là cường giả đỉnh cấp. Tô Vũ, lực bộc phát cũng không kém là bao, ba người không bàn đến quy tắc chi lực, lực bộc phát tương đương nhau, một khi khai chiến, hắn có thể ngăn được sao?
Đau đầu!
Mặc dù đau đầu, nhưng Tô Vũ đã nói vậy, Đại Hán vương bất đắc dĩ đứng lên nói: “Chư vị, đây là Nhân Cảnh nhiều năm qua, một lần quyết nghị tương đối chính thức, cũng xem như quy mô lớn nhất, hi vọng hai vị… Dĩ hòa vi quý!”
Tô Vũ cười nói: “Đương nhiên! Đại Nguyên vương bệ hạ, vốn là tiền bối mà ta vô cùng sùng bái, nhất định dĩ hòa vi quý!”
Đại Nguyên vương hừ lạnh một tiếng, không đáp lời.
Ngươi ngồi bên cạnh ta thì sao nào?
Tô Vũ không chút khách khí ngồi phịch xuống, an tọa bên cạnh Đại Nguyên vương, nở nụ cười tươi rói nhìn hắn, nhưng không nói một lời. Nụ cười kia cứ chằm chằm Đại Nguyên vương, khiến hắn có chút khó chịu, bực bội.
“Nhìn cái gì?”
Có lẽ, hắn không tiện nổi giận.
Tô Vũ lại truyền âm cho Đại Hán vương: “Đại Hán vương bệ hạ, Đại Nguyên vương này tính tình vốn dĩ nóng nảy vậy sao?”
Đại Hán vương im lặng, ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, truyền âm đáp: “Không phải là nóng nảy, hắn vốn là một kẻ thiện chiến, sau khi tam thân hợp nhất, chịu ảnh hưởng từ quá khứ và tương lai, tính tình càng thêm nóng nảy! Hắn lại sĩ diện, ngươi mấy lần làm hắn mất mặt… Thêm nữa Đại Nguyên phủ gần đây xảy ra chút chuyện, tâm tình hắn thật không tốt.”
“Sẽ không thành Phần Hải thứ hai chứ? Có cần… sớm diệt trừ mối họa không?”
“… ”
Đại Hán vương cảm thấy mệt mỏi!
Hội nghị lần này, có lẽ là ta chủ trì khó khăn nhất, hai vị, mong rằng an tĩnh một chút đi.
Giờ phút này, dưới đại điện, có 38 chiếc đại ỷ, tượng trưng cho 37 phủ của Nhân Cảnh, thêm một ghế của Liễu Thành, vừa vặn 38 chỗ ngồi.
Chỗ ngồi đều rất rộng lớn, cách xa nhau, phía sau ghế là nơi dành cho tùy tùng hoặc những người không có quyền phát ngôn. Giờ phút này, nơi đó cũng đứng đầy người, những người này không có chỗ ngồi.
Bên phía Liễu Thành… Liễu Văn Ngạn đang ngồi, Vân Trần thì không có chỗ.
Đại Minh phủ cũng vậy, Chu Thiên Đạo ngồi, Ngưu Bách Đạo đứng.
Đại Hán vương thấy vậy liền nói: “Ban tọa cho Ngưu huynh và Vân Trần!”
Hai người không nói gì, lát sau, quân sĩ mang đến hai chiếc ghế lớn, hai vị Vô Địch an tọa.
Giờ phút này, ngoại trừ các phủ chủ, Vô Địch, và Tô Vũ, không ai có chỗ ngồi.
Các tu sĩ bối phận thấp hơn thấy vậy không khỏi nhìn về phía Tô Vũ.
Đây là vị duy nhất không phải đại diện cho một phủ của Nhân Cảnh, lại có chỗ ngồi, hơn nữa… còn ngồi ở vị trí chủ tọa!
Vẫn là chính giữa chủ tọa!
Đại Hán vương vốn ngồi ở vị trí đó, nay bị Tô Vũ chiếm lấy.
Điều này giống như Tô Vũ đang chủ trì hội nghị, khiến người ta có chút khó chịu, nhưng cũng bất đắc dĩ. Thành lập Thánh địa, thảo luận những việc liên quan đến Tô Vũ, nay người ta tùy tiện ngồi vào chủ vị, phản đối… cũng không tiện phản đối.
Tô Vũ dường như không biết gì cả, vẫn cứ lười biếng nhìn Đại Nguyên vương, nở nụ cười.
Nụ cười khiến sắc mặt Đại Nguyên vương vô cùng khó coi!
“Khốn kiếp! Dám gây hấn với ta!” Hắn thầm rủa trong lòng.
Cũng may, rất nhanh có người lên tiếng. Hạ Hầu gia từ khu vực Đại Hạ phủ bước ra, tươi cười nói: “Lần này chư vị tụ hội ở Đại Hạ phủ, quả là đại sự hiếm có của Nhân Cảnh bao năm qua! Ta cùng mấy vị lão bằng hữu cũng đã lâu không gặp…”
Nói vài lời dạo đầu đơn giản, Hạ Hầu gia liền đi thẳng vào vấn đề: “Lần này mời chư vị đến đây, chủ yếu là để thương thảo ba việc lớn!”
“Thứ nhất, về Chiến Thần. Thánh địa bị hủy, Nhân Cảnh mất Thánh. Liệu có nên thành lập một Thánh địa mới, thay thế hai Thánh địa cũ, tọa trấn Song Thánh phủ hay không?”
“Thứ hai, nếu Thánh địa được thành lập, thì điều lệ sẽ như thế nào, ai sẽ là chủ nhân của Thánh địa này?”
“Thứ ba, chư thiên chi loạn đã bùng nổ. Chúng ta nên hợp tung liên hoành, hay là đơn đả độc đấu, hoặc là liên minh? Liên minh với ai? Đánh ai? Các phủ sẽ đóng góp như thế nào? Tất cả những điều này đều cần phải đưa ra quyết định!”
Lời vừa dứt, Đại Nguyên vương từ trên cao thản nhiên nói: “Nếu việc thứ nhất không thành, thì việc thứ hai không cần bàn nữa, trực tiếp chuyển sang việc thứ ba!”
Hạ Hầu gia cười: “Đại Nguyên vương bệ hạ nói chí phải, cho nên việc thứ nhất và thứ hai là một thể!”
Nói đến đây, hắn tiếp tục: “Bởi vì ý kiến của chư vị có thể sẽ bất đồng, nếu hai bên tranh chấp không phân thắng bại, chúng ta sẽ bỏ phiếu quyết định. Ngoại trừ Liễu Thành, ba mươi bảy phủ đều có một phiếu! Ngoài ra, các Vô Địch không khai phủ sẽ có ba phiếu, ba phiếu này sẽ do Đại Tần phủ, Đại Chu phủ và Đại Minh phủ thay mặt bỏ!”
Đại Nguyên vương nhíu mày: “Ai quyết định như vậy?”
Hạ Hầu gia cười đáp: “Đây là quyết định sau khi đã hỏi ý kiến. Thiên Chú vương, Diệt Tằm vương, bao gồm cả Nam Vô Cương, Vân Trần, Ngưu phủ trưởng và nhiều vị Vô Địch khác, đều đã chọn phe và thay mặt bỏ phiếu! Cho nên, cuối cùng đã quyết định như vậy, Đại Nguyên vương bệ hạ còn có gì nghi ngại không?”
Đại Nguyên vương cau mày. Đúng vậy, những Vô Địch nhàn tản kia hẳn là nghe theo mấy nhà này.
Kỳ thật, Đại Hạ phủ cũng có tư cách, nhưng vì đại hội nghị được tổ chức tại Đại Hạ phủ, nên Đại Hạ phủ không nhúng tay vào.
“Tổng cộng là 40 phiếu!”
Hạ Hầu gia tươi cười: “Nếu số phiếu tán thành ít hơn bảy thành, tức là thấp hơn 28 phiếu, thì việc thành lập Thánh địa sẽ được bàn lại. Nếu cao hơn 28 phiếu, vậy thì không cần bàn thêm gì nữa, chuyển sang đề tài thảo luận tiếp theo! Chư vị thấy thế nào?”
Bảy thành!
Không phải chia đôi!
Như vậy, không ít người cũng gật đầu. Nếu có trên bảy thành người ủng hộ, thì số còn lại chỉ là thiểu số, không cần quá để ý đến.
Phía dưới, có người lên tiếng: “Như vậy cũng được, nhưng nếu thành lập Thánh địa, trước tiên hãy nói rõ quyền lợi và nghĩa vụ của Thánh địa, cũng như cơ cấu, và các phủ cần phải tận nghĩa vụ và trách nhiệm gì.”
“Đương nhiên rồi!”
Hạ Hầu gia cười đáp: “Đây là điều tất yếu!”
Nói xong, hắn lại nói: “Nếu chư vị không có ý kiến gì, vậy chúng ta có thể chính thức bắt đầu!”
Mọi người nhìn nhau, rồi rất nhanh đều gật đầu.
“Nghe ta một chút đã!”
“Không được cãi lời!”
…
Cùng lúc đó.
Bên ngoài học phủ, cường giả các thế lực lớn đều tề tựu, người người nín thở chờ đợi, thậm chí còn phái người thăm dò tình hình bên trong.
Không chỉ có bọn hắn, ngay cả ở Chư Thiên chiến trường, một đám người mượn cớ đến chúc thọ phụ thân Tô Vũ, xin vượt cảnh tiến vào Nhân Cảnh, còn cam đoan sẽ không gây chuyện, chỉ là đến mừng thọ mà thôi.
Việc này khiến Đại Tần vương bọn hắn vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc là chuyện gì?
Tiểu tử Tô Vũ kia có nhân duyên tốt đến vậy sao?
Các thế lực đến đây đều không có Vô Địch tọa trấn, chỉ là mấy vị Nhật Nguyệt cao trọng, hoặc là Chuẩn Vô Địch hộ đạo, số lượng cũng không nhiều, có nơi chỉ ba năm vị Nhật Nguyệt, có nơi lại chỉ vỏn vẹn một vị Chuẩn Vô Địch.
Thậm chí còn có cả Tiểu Giới chi chủ đích thân đến, khiến Đại Tần vương bọn hắn càng thêm kinh ngạc.
Tuy nghi hoặc, nhưng Đại Tần vương vẫn chấp thuận. Cường giả Đại Hạ phủ vốn đã rất nhiều, bọn hắn muốn đi thì cứ đi, càng nhiều người đến, Chư Thiên càng phải e dè!
…
Bên trong điện phủ.
Hạ Hầu gia tươi cười nói: “Vậy ta xin phép nói trước về quyền lợi của Thánh Địa!”
“Thứ nhất, là Thánh Địa duy nhất của Nhân Cảnh, hai vị thự trưởng Dục Cường Thự và Chính Vụ Thự của các phủ, đều phải do Thánh Địa ủy nhiệm!”
“Thứ hai, Phủ chủ đương nhiệm thì không nói, nhưng Phủ chủ kế nhiệm sau này, cần phải được Thánh Địa cho phép, phải học tập tại Thánh Địa đủ ba năm, được Thánh Địa tán thành, mới có thể tiếp nhận chức vị Phủ chủ!”
“Thứ ba, binh đoàn Chư Thiên chiến trường phải chịu sự điều động thống nhất của Thánh Địa, chỉ tuân theo một mệnh lệnh duy nhất!”
“Thứ tư, quân đội trong cảnh nội, các phủ chỉ được giữ lại quân hộ vệ vạn người, toàn bộ quân lực còn lại phải giao cho Thánh Địa điều động!”
“Thứ năm…”
Hắn còn chưa nói hết, phía dưới, từ các Phủ chủ đến những người dự thính, sắc mặt ai nấy đều tái mét!
Hắn đang đùa giỡn cái gì vậy!
Nếu mọi chuyện thành sự thật, Đại phủ còn ra Đại phủ nữa sao?
Chẳng phải tất cả đều thành cháu của Thánh Địa rồi hay sao!
Dù cho kẻ trước đó còn đôi phần tán đồng cái đại phủ này, giờ phút này cũng biến sắc mặt.
Liễu Thành bên này, Bạch Phong cùng mấy người vội vàng hướng Tô Vũ và Hạ gia nhìn lại, trong lòng kinh hãi. Bọn hắn trước đây nào có biết sự tình lại thành ra thế này, còn tưởng rằng cũng giống như mấy cái Thánh địa trước kia!
Nhưng giờ nghe xong… Mẹ nó ơi, đây đâu phải Thánh địa cái rắm!
Ngươi dứt khoát nói thẳng cho xong, chính là muốn tìm một lão cha tốt cho các đại phủ ấy mà!
Cái này ai mà chịu cho nổi?
Bạch Phong cảm thấy, nếu đổi lại là hắn… chắc chắn hắn cũng không thể nào chấp nhận được!
Quá mức khi dễ người!
Phía trên, Đại Nguyên vương cười lạnh một tiếng, nghe đây này!
Đây là lời người nói sao?
Đây là chuyện người làm sao?
Đánh cược cả đời, chỉ để tìm cho mình một lão cha, ai mà cam tâm?
Tự mình khai phủ lập nghiệp, sau này con cháu kế vị, vẫn phải xin phép Thánh địa, Thánh địa đồng ý mới được, thế là thế nào?
Địa bàn của mình, mình còn không có quyền quyết định hay sao?
Mà Hạ Hầu gia vẫn tiếp tục: “Thứ tám, Thánh địa có quyền chấp pháp. Liên quan đến an nguy của Nhân Cảnh, Thánh địa có quyền tiến vào các đại phủ để chấp pháp!”
Đại Nguyên vương nhịn không được, cười khẩy nói: “Nói thẳng ra đi, Thánh địa muốn giết ai thì giết, chẳng phải xong chuyện? Nói nhảm nhiều làm gì, còn cái quyền chấp pháp gì đó, chẳng qua là muốn giết ngươi, tùy tiện chụp cho ngươi một cái tội danh, ngươi liền bị giết, thế thôi, đúng không?”
Lời vừa thốt ra, bốn phía càng thêm tĩnh lặng!
Cái này… chẳng phải là triệt để chèn ép các phủ, biến các phủ thành miếng thịt mặc người xâu xé hay sao?
Hạ Hầu gia cười nói: “Đại Nguyên vương bệ hạ đừng nóng giận, đây chẳng phải là đang bàn bạc đó sao? Ta nói tiếp đây, thứ chín, Thánh địa có quyền điều phối Vĩnh Hằng cảnh…”
“Hừ!”
Đại Nguyên vương trực tiếp cạn lời!
Đến cái bóng dáng Vô Địch còn chưa thấy đâu, đã muốn sai khiến Vô Địch làm việc!
Đây đâu phải Thánh địa, đây là Nhân Hoàng phủ!
“Ngươi cứ nói thẳng ra đi, chính là muốn xây một cái Nhân Hoàng phủ, nhưng chỉ có quyền lực của Nhân Hoàng, mà không có thực lực của Nhân Hoàng, chẳng phải xong chuyện hay sao? Nói nhiều như vậy có ích gì?”
Hạ Hầu gia cất tiếng cười sang sảng: “Vẫn là có chỗ bất đồng a! Nhân Hoàng thống lĩnh chư thiên vạn giới, còn Thánh địa, trước mắt chỉ thống lĩnh nhân tộc mà thôi!”
Đúng là lời nhảm nhí!
Đại Nguyên vương chỉ hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn phản bác, lời này có gì đáng nói cơ chứ.
Phía dưới, Đại Nguyên phủ Phủ chủ khẽ giọng hỏi: “Vậy cái Thánh địa này có nghĩa vụ gì?”
Hạ Hầu gia cười đáp: “Bảo hộ nhân tộc!”
“Hết?”
“Đúng, chỉ vậy thôi!”
Hạ Hầu gia ung dung nói: “Chỉ một điểm này thôi, đã bao hàm hết thảy rồi! Bảo hộ nhân tộc… cần phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, chư vị đây đều tự hiểu.”
Bên kia, Chu Thiên Đạo cười cười, nói: “Hạ Hầu gia, đây là muốn tròng lên các đại phủ một cái gông xiềng rồi, có chút khó mà tiếp nhận a!”
Hạ Hầu gia nghiêm mặt đáp: “Ý tại đây! Nhân Cảnh tình huống, chư vị đều rõ, hiện tại, không cần quá nhiều tiếng nói khác nhau, Thánh địa phải là duy nhất, như vậy, mới có thể phát huy tối đa thực lực của Nhân Cảnh!”
“Vậy cái Chấp Chưởng giả kia, phải là người có đủ thực lực, quyết đoán, trí tuệ, cùng với một lòng yêu quý nhân tộc, bằng không, tự rước họa vào thân!”
Hạ Hầu gia gật đầu: “Đó là tất nhiên! Mặt khác, một khi chư vị cảm thấy Thánh địa làm không ổn, vẫn là cái tình cảnh hôm nay, các phủ đều có quyền phản chế Thánh địa, nếu có quá bảy thành người phản đối, có thể bãi miễn Thánh địa chi chủ!”
Trong lòng có người cười nhạo, đến lúc đó còn dễ sao!
Mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó!
Phản đối?
Trừng phạt?
Độ khó quá lớn!
…
Trên chủ vị, Tô Vũ vẫn im lặng, giữ nguyên nụ cười tươi rói, hắn vẫn đang quan sát Đại Nguyên vương.
Đại Nguyên vương chỉ cảm thấy cái tên này chính là một kẻ điên!
Ngươi xem đủ chưa?
Cái loại như ngươi, cũng muốn làm Thánh địa chi chủ?
Nếu để hắn cầm quyền, Đại Nguyên vương dám chắc, mình sẽ là kẻ xui xẻo đầu tiên!
Hắn còn đang suy tư, Tô Vũ đã truyền âm tới: “Đừng hoài nghi gì cả. Nếu ta thành chủ Thánh Địa, Đại Nguyên vương bệ hạ, ngươi hãy đi ám sát Thiên Cổ trước đi!”
“… ”
Mẹ kiếp!
Đại Nguyên vương thầm rủa trong lòng, cái tên này thật điên cuồng.
Chuyện Ảnh còn chưa đâu vào đâu, hắn đã nghĩ đến việc giết mình.
Mấu chốt là… Tên khốn này, sao biết ta đang nghĩ gì?
Hắn có chút cảnh giác, Tô Vũ vẫn tươi cười, truyền âm: “Yên tâm, ám sát Thiên Cổ rất khó, ta cho ngươi thời gian. Đến hạn mà không làm được, ta có lẽ sẽ không giết ngươi đâu!”
Đại Nguyên vương bỗng nổi giận, quát: “Tô Vũ!”
Tô Vũ vẫn tươi cười, thấy hắn giận dữ, có chút ngạc nhiên, hỏi: “Đại Nguyên vương bệ hạ có việc gì?”
“Ngươi vừa nói gì?”
Tô Vũ cười khẩy: “Ta nói gì sao?”
“… ”
Đồ vô sỉ!
Đại Nguyên vương phẫn nộ, cái tên này truyền âm cho hắn, hắn làm sao mà nói ra được?
Phía dưới, mọi người thấy Đại Nguyên vương mất bình tĩnh, có người nhíu mày. Đại Nguyên vương lần này nóng tính thật, còn chưa bắt đầu đã nổi giận, dù Tô Vũ có khích bác, cũng không nên dễ nổi nóng như vậy.
Cứ giận dữ thế này, mọi người sợ sẽ có Phần Hải vương thứ hai!
Phần Hải vương cũng vậy, dễ nổi giận, cuối cùng vì nộ khí quá nặng mà phản bội, thân tử đạo tiêu, còn mang tiếng xấu phản bội.
Đại Hán vương cũng nhíu mày, truyền âm: “Lão Nguyên, bình tĩnh lại!”
Đại Nguyên vương đè nén hỏa khí, không nói gì thêm.
Hắn sợ bị Tô Vũ chọc tức mà chết!
Tô Vũ nhìn chằm chằm hắn một lúc, hắn thật nghi ngờ, Đại Nguyên vương nếu không phải diễn kịch thì có lẽ thật sự mất kiểm soát. Đại Chu vương phái hắn tới chủ trì, chẳng lẽ là thấy hắn sắp mất kiểm soát, nên cố ý an bài hắn chủ trì hội nghị này?
Dễ dàng bị chọc giận như vậy!
Đây là dấu hiệu tam thân có vấn đề sao?
“Đại Chu vương rốt cuộc có ý gì?”
Tô Vũ trầm ngâm, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ lão ta cố ý muốn ta chọc giận Đại Nguyên vương, khiến hắn bạo nộ, mất hết lý trí?
Thật quái lạ!
Trong lúc hắn còn đang suy tư, bên tai bỗng vang lên một thanh âm xa lạ. Tô Vũ lập tức quay đầu nhìn về phía Đại Chu phủ, nơi Chu Phá Thiên đang dẫn đầu đoàn người, mà hắn chính là con trai của Đại Chu vương.
“Tô thành chủ, ngài cũng thấy rồi đó, Đại Nguyên vương chỉ sợ sắp mất kiểm soát… Phụ vương ta có ý muốn ngài chọc giận Đại Nguyên vương, chém giết tam thân của hắn, khiến hắn bạo động, phản kháng kịch liệt. Ngài trảm tam thân của hắn, Đại Nguyên vương sẽ tỉnh táo lại. Mà sau khi tỉnh táo, Đại Nguyên vương lại là người bội phục kẻ mạnh nhất. Nếu ngài thật sự chiến thắng, hắn ngược lại sẽ ủng hộ ngài, hắn vốn là người phản đối lớn nhất. Giải quyết được Đại Nguyên vương… việc thành lập Thánh địa sẽ thuận lý thành chương! Ngài làm Thánh địa chi chủ, Đại Nguyên vương có lẽ sẽ là tiên phong. Mong rằng thành chủ cẩn thận!”
“…”
Tô Vũ nhíu mày, quả nhiên là sắp mất kiểm soát thật!
Đùa gì vậy!
Đại Chu vương coi trọng ta, chính là muốn ta tự tay giải quyết cái phiền toái Đại Nguyên vương này sao? Hắn làm sao nhìn ra được Đại Nguyên vương sắp mất khống chế vậy?
Nhãn lực này cũng không tầm thường.
“Thật sự sắp mất kiểm soát sao?”
Trong lòng Tô Vũ có chút lạnh lẽo, đó chính là Vĩnh Hằng thất đoạn, một khi mất khống chế, lúc nào cũng có thể ra tay giết người!
Tam thân pháp tai hại, lần này, bày ra rõ ràng trước mặt Tô Vũ.
Một vị đỉnh cấp cường giả, sắp mất kiểm soát!
Đại Chu vương, lão hồ ly này, biết ta miệng độc, cố ý để ta đến kích thích Đại Nguyên vương. Nếu không, hoàn toàn có thể cho ta tránh mặt hắn.
Bên cạnh Tô Vũ, Đại Hán vương cũng mấy lần nhìn về phía Đại Nguyên vương, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Tai hại của Tam thân pháp nói nghiêm trọng thì rất nghiêm trọng.
Nếu tam thân đồng lòng thì không sao, chỉ sợ tam thân hợp nhất lại phóng đại một điểm nào đó. Tỷ như tính cách táo bạo của Đại Nguyên vương, trước đây có lẽ còn có thể kiềm chế, hiện tại, có lẽ không thể ép được nữa.
Đây là một chuyện vô cùng đáng lo ngại!
Quan trọng là, còn không thể xử lý qua loa được. Ngươi nói với Đại Nguyên vương rằng hắn sắp mất kiểm soát, có lẽ hắn sẽ vô cùng phẫn nộ mắng ngươi, cho rằng chính ngươi mới là kẻ sắp mất kiểm soát!
Việc Phần Hải vương phản bội, chính là bắt nguồn từ việc thiếu hụt của tam thân bị phóng đại.
Đại Hán vương nghĩ đến những điều này, truyền âm cho Tô Vũ: “Tô thành chủ, không cần chọc giận Đại Nguyên vương, hắn tu luyện xảy ra chút vấn đề, thành chủ hãy thông cảm cho hắn!”
Đây cũng là một loại suy nghĩ khác về Vô Địch, nếu muốn tránh khỏi rắc rối, mọi người nên tránh xa hắn ra, đừng dại dột mà chọc giận.
“Đều là bạn cũ cả mà!”
Còn Đại Chu vương thì không nghĩ vậy, hắn cho rằng nếu Đại Nguyên vương mất kiểm soát, thì phải giải quyết vấn đề này. Nhưng hắn lại không tiện ra tay, nên muốn mượn tay Tô Vũ, chém đi một hoặc hai trong tam thân của Đại Nguyên vương!
Dù cho thực lực của Đại Nguyên vương có suy giảm, vẫn còn hơn là để hắn mất khống chế, nổi điên lên.
Chuyện này, Đại Chu vương tự mình làm thì không được, bằng không sẽ khiến những lão bằng hữu kia cảm thấy lạnh lòng. Nhưng nếu Tô Vũ làm, thì lại không thành vấn đề.
“Đại Chu vương… thật là âm hiểm mà!”
Tô Vũ thầm nghĩ, Đại Chu vương còn rất quả quyết nữa chứ. Đại Hán vương có lẽ cũng nhìn ra điều này, nhưng không muốn giết tam thân của Đại Nguyên vương. Còn Đại Chu vương thì tốt rồi, trực tiếp an bài sẵn hết cả, thật không phải là thứ tốt lành gì!
Nghĩ đến đây, Tô Vũ truyền âm cho Đại Nguyên vương: “Đại Nguyên vương bệ hạ, ngươi muốn mất kiểm soát sao?”
“Hừ!”
Đại Nguyên vương hừ lạnh một tiếng, giận dữ trừng mắt nhìn Tô Vũ, “Ngươi còn muốn tìm ta gây sự nữa à?”
Tô Vũ thở dài, quả nhiên, Đại Nguyên vương không hề tự giác chút nào. Xem ra hắn thật sự sắp mất kiểm soát rồi, mà mình lại chẳng nắm chắc phần thắng.
Lúc này, phía dưới các cường giả đang xôn xao bàn tán, rốt cuộc có nên thành lập cái gọi là Thánh địa này hay không?
Đây chẳng khác nào tìm thêm một người cha về!
Tình hình hiện tại, mọi người đều hiểu rõ, nếu không liên hợp, không thống nhất, thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!
Mọi người ngươi một lời ta một câu, không ngừng truyền âm cho nhau.
Hạ Hầu gia cũng không vội, chỉ cười ha hả chờ đợi mọi người bàn luận xong, đây đâu phải chuyện nhỏ.
Còn Tô Vũ, trong lòng nhanh chóng tính toán, có nên tiếp tục kích thích Đại Nguyên vương hay không? Nếu thật sự kích thích… liệu mình có đánh thắng được hắn không?
Không khai Thiên Môn, không thể giam cầm quy tắc của đối phương, độ khó sẽ rất lớn.
Nhưng nếu mở Thiên Môn, lại dễ dàng mở ra lối đi Tử Linh.
“Mặt khác…”
Tô Vũ thầm nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa, nheo mắt lại, “Đại Chu vương, ngươi chắc chắn ta sẽ nghe theo ngươi sao?”
Bây giờ chọc giận Đại Nguyên vương, đại chiến bùng nổ, mình dẫn Đại Nguyên vương vào trong đại trận… vừa vặn có lý do chính đáng để đi dò xét mấy người kia.
“Ngươi có tâm tư này sao?”
Hắn ngờ vực, Đại Chu vương kia ắt hẳn mang cái tâm tư này!
Lão hồ ly này, nắm trong tay thiên cơ, mọi sự đều đã tính toán vào rồi!
Đại Nguyên vương bạo động, trước hết là muốn diệt Tô Vũ, nếu Tô Vũ phản kích, cường giả Nhân Cảnh lại không tiện nhúng tay, chắc hẳn cũng khó xử. Mà hắn, thân là quý khách, hẳn là sẽ không gặp chuyện gì. Biện pháp tốt nhất là, cố gắng áp chế Đại Nguyên vương một chút, đừng để hắn giết được Tô Vũ… Còn Tô Vũ, thừa cơ chém tan tam thân của hắn. Đại Nguyên vương bạo động, ai cũng biết hắn khó mà kiềm chế, Tô Vũ nếu thật giết hắn tam thân, chắc cũng chẳng ai trách móc gì.
“Mẹ kiếp, hóa ra mọi thứ đều nằm trong bàn tay ngươi sao?”
Tô Vũ thầm rủa trong lòng!
Vậy nên, cả ta lẫn Đại Nguyên vương, đều là quân cờ của ngươi, ngươi muốn bày bố thế nào thì bày bố thế đó?
Lão già này, tâm cơ thật đen tối!
Tiện thể, còn muốn để ta phô diễn một chút thực lực?
Bên Nhân Cảnh này, ai cũng biết Tô Vũ lợi hại, nhưng… Tô Vũ cùng Vô Địch Nhân Cảnh chưa từng giao thủ, hắn mạnh đến mức nào?
Không ai rõ cả!
Ngươi bảo hắn giết Huyết Hỏa ma vương, Huyết Hỏa ma vương có mạnh lắm không?
Có mạnh bằng Đại Nguyên vương ta không?
Chẳng ai đếm xỉa tới!
Chỉ là nghe phong phanh mà thôi!
Nếu Tô Vũ hôm nay trấn áp được Đại Nguyên vương, thì ngày mai, toàn bộ nhân tộc sẽ biết, Tô Vũ rốt cuộc mạnh đến mức nào, đây mới là một sự khác biệt rõ ràng!
“Lão hồ ly, ngươi bị ta nhìn thấu rồi!”
Tô Vũ trong lòng hừ lạnh một tiếng, không nhịn được mà muốn chửi đổng.
Nhân Cảnh, quả nhiên không phải nơi tốt lành gì.
Ta vừa đến, đã rơi vào cái vòng liên hoàn kế của lão già kia rồi, có lẽ lão già kia đã sớm muốn tìm người giải quyết vấn đề Đại Nguyên vương, ta vừa vặn đâm đầu vào!
Biết thì biết, trò vui này, Tô Vũ cảm thấy vẫn là nên diễn.
Tính toán của Đại Chu vương, có lẽ là biện pháp tốt nhất.
Một mũi tên trúng hai đích, thậm chí ba đích!
Nghĩ đến đây, Tô Vũ tiếp tục truyền âm cho Đại Nguyên vương: “Đại Nguyên vương, ngươi sẽ không muốn trở thành Phần Hải thứ hai chứ? Ta thấy ngươi sắp phát điên rồi đấy! Nói đi thì nói lại, nếu ta thật sự trở thành Thánh địa chi chủ, ngươi phản bội, ta nhất định phải giết ngươi!”
Đại Nguyên vương lửa giận ngút trời!
Hắn cố nén cơn cuồng nộ!
Hắn vốn không muốn chấp nhặt với Tô Vũ!
Nhưng thật sự, hắn giận đến run người. Mấy ngày nay, hắn đã chán ghét cái tên Tô Vũ này đến tận xương tủy. Thằng hỗn trướng này, suýt chút nữa đã khiến Đại Nguyên phủ hắn chịu tổn thất nặng nề.
Hắn không cam tâm, tuyệt đối không thể để thằng ranh con này cưỡi lên đầu hắn!
“Đại Nguyên vương, Nguyên Khánh Đông chẳng phải là tôn tử của ngươi sao? Hắn mục ruỗng như vậy, trước khi chết còn tìm ta cầu cạnh, chẳng phải là ‘thượng bất chính hạ tắc loạn’ hay sao?”
Khí tức của Đại Nguyên vương khẽ rung động!
Hắn hận không thể lập tức giết người!
…
Cùng lúc đó.
Bên ngoài đại điện.
Đại Hạ vương bỗng nhiên quay đầu, khẽ nhíu mày, “Lão Chu, Lão Nguyên có phải có chút quá khích rồi không? Không đồng ý thì cứ nói, mọi người còn chưa ra mặt, kết quả đại hội còn chưa ngã ngũ, ta thấy hắn giận đến muốn giết người đến nơi rồi!”
Đại Chu vương cười nói: “Tính tình hắn thế nào, ngươi còn lạ gì.”
Đại Hạ vương hơi chau mày: “Vẫn nên cẩn thận thì hơn, trong đại điện toàn là tinh nhuệ của các phủ, Tô Vũ cũng ở đó. Nếu tên kia không kiềm chế được, xảy ra chuyện gì thì phiền phức lớn!”
Đại Chu vương cười đáp: “Được, ta bảo Lão Lưu để mắt đến hắn. Lão Nguyên à… Tam thân pháp, vẫn là tai họa ngầm, đáng tiếc, hắn không còn con đường nào khác.”
Đại Hạ vương nghe vậy, khẽ gật đầu.
Rồi lại nói: “Cũng nhắc nhở Tô Vũ một tiếng, đừng có liều mạng đến gần cái tên kia, thật xảy ra chuyện gì thì rắc rối to!”
“Ta biết rồi.”
Đại Chu vương lại cười, “Không có gì đâu, Lão Lưu đang ở bên cạnh theo dõi mà!”
“Ừm!”
Đại Hạ vương không nói thêm gì nữa, nhưng lại thêm vài phần cẩn trọng, đừng để hôm nay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không thì mất mặt quá!
…
Mà giờ khắc này.
Tô Vũ vẫn còn đang nghĩ cách trêu chọc, hắn truyền âm, giọng điệu đầy vẻ “quan tâm”: “Đại Nguyên vương bệ hạ, sau này nếu ta thành Thánh địa chi chủ, ta sẽ phong cho ngươi chức ‘Thiên hạ đệ nhất tiên phong’, chuyên xung phong vào trận địa địch, uy phong lẫm liệt!”
“Hừ!”
Đại Nguyên vương liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí ngút trời.
Thằng hỗn trướng!
Ngươi dám chọc giận một vị khai phủ chi chủ như ta, ngươi nghĩ ngươi là ai?
Khi bổn vương khai phủ, bảo hộ hàng tỉ sinh linh, tổ tông nhà ngươi còn chưa xuất thế!
Ngươi muốn làm Thánh địa chi chủ? Tuyệt đối không thể!
Giờ khắc này, Đại Nguyên vương dâng lên một cỗ ý niệm muốn diệt trừ Tô Vũ, gạt bỏ cái tên đáng ghét này. Chỉ cần hắn chết, mọi chuyện sẽ êm xuôi. Về phần những trấn thủ kia, Tô Vũ chết rồi, bọn chúng còn dám làm gì?
Người đã chết, lẽ nào còn dám khai chiến với nhân tộc?
Lần đầu thủy triều chi biến, Hà Đồ chết, lũ trấn thủ chẳng phải đã ngoan ngoãn im hơi lặng tiếng sao?
Lần này, lẽ nào lại không như vậy?
Nếu là ngày thường, hắn còn phải suy nghĩ, kiêng kị đôi phần. Nhưng giờ phút này, hắn tràn ngập lệ khí, bởi vì Tô Vũ thật sự quá phiền phức!
Kẻ như vậy mà làm lão đại, hắn sẽ chết mất!
“Tô Vũ, đừng chọc giận bổn vương, bằng không… ngươi sẽ chết rất khó coi!”
Đại Nguyên vương truyền âm cảnh cáo. Tô Vũ hít một ngụm khí lạnh, “Mẹ kiếp, muốn bạo động à? Thật muốn giết ta? Ta còn nghe ra sát ý!”
“Xuy đại nhân, giúp ta để mắt hắn, tên này muốn giết ta, thời khắc mấu chốt, ta nếu không địch lại, còn phải nhờ tiền bối cứu mạng!”
“Được!”
“Rất tốt, có Mẫu Cầu cam đoan, ta an tâm rồi.” Tô Vũ thầm nghĩ, yên tâm lớn mật tiếp tục chọc tức: “Ta chết rất khó coi? Thiên Cổ còn giết không được ta, ngươi thì là cái thá gì? Đại Nguyên vương, ngươi chưa tỉnh ngủ à? Nực cười! Ta đây chính là chư thiên bá chủ, còn ngươi? Chỉ là một khai phủ chi chủ của nhân tộc, so với ta, ngươi còn kém xa lắm!”
Đại Nguyên vương nộ khí càng thêm tích tụ!
Mà phía dưới, Chu Phá Thiên cười nói: “Ta, Đại Chu vương, trên nguyên tắc là đồng ý, dù sao Thánh địa thành lập, có lợi cho việc thống nhất nhân tộc…”
Nghe được lời này, Đại Nguyên vương thật sự không nhịn được nữa!
Đại Chu vương lại muốn đồng ý?
Khốn kiếp!
Ta nhất định phải diệt trừ Tô Vũ, khiến cái Thánh Địa này trở thành trò cười cho thiên hạ. Dù cho có thành lập, tuyệt đối không thể để cho hắn làm lão đại!
Giờ phút này, bên tai ta lại văng vẳng tiếng cười nhạo của Tô Vũ.
Đại Nguyên vương ta lửa giận ngút trời, sát ý bùng nổ trong chớp mắt.
Ta muốn giết cái nghiệt chủng này, để xem các ngươi còn tuyển hắn làm Thánh Địa chi chủ được không!
Bên cạnh, Đại Hán vương đột nhiên nhìn ta, thấy trong mắt ta sát khí cuồn cuộn, liền kinh hãi quát: “Lão Nguyên, ngươi làm cái gì vậy!”
Hắn không thốt ra lời này còn đỡ, một tiếng quát này khiến ta càng thêm phẫn nộ!
Quả nhiên, tất cả đều một lòng ủng hộ Tô Vũ!
Bọn chúng đều bị cái tên Tô Vũ đó lừa gạt rồi!
Không thể nào!
Mà câu nói của Đại Hán vương cũng thu hút sự chú ý của mọi người, bọn chúng đồng loạt nhìn về phía chúng ta. Ngay sau đó, chúng thấy ta vung một chưởng về phía Tô Vũ, uy lực cực kỳ cường hãn, sức mạnh to lớn bao trùm cả không gian!
Phía dưới, từng tôn Vô Địch khí tức bùng nổ, sắc mặt đồng loạt đại biến!
Đại Nguyên vương… điên rồi!
Hắn dám ở đây giết Tô Vũ!
Đây là muốn gây ra sóng gió kinh thiên!
Xong rồi!
Một khi Tô Vũ bị giết, đám trấn thủ kia bạo động… ta không dám tưởng tượng hậu quả!
Tần Trấn giận dữ hét lớn: “Ngươi dám, to gan!”
Đại Nguyên vương điên rồi sao?
Hắn dám trước mặt mọi người giết Tô Vũ?
Mà Tô Vũ, giờ phút này sắc mặt cũng biến đổi, trong nháy mắt vung quyền, một quyền đánh ra, quát lớn: “Hừ, Đại Nguyên vương, quả nhiên ngươi không có hảo ý!”
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sức mạnh cường hãn bao trùm cả không gian, đại điện trong nháy mắt vỡ tan thành từng mảnh!
Một đám cường giả Vô Địch cấp tốc dẫn theo đám phủ chủ cùng kẻ yếu hèn kia bỏ chạy thục mạng.
Đại Hán vương cũng dốc hết toàn lực, hộ vệ bốn phương, quyết không thể để hai tên kia đồ sát những người khác!
Tô Vũ gầm lên giận dữ, tiếng vang vọng khắp nơi: “Đại Nguyên vương, ngươi muốn giết ta, cũng phải xem ngươi có bản lãnh đó không!”
Nơi xa, sắc mặt Đại Hạ vương kịch biến.
Khốn kiếp!
Thật sự xảy ra chuyện rồi!
Vừa nãy hắn đã cảm thấy có chút bất ổn, không ngờ Đại Nguyên vương lại thật sự ra tay, tên hỗn đản này, hắn không biết chuyện này sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái sao?
…
Nơi xa xôi hơn, Long tộc, Ngũ Hành tộc đều kinh hãi, đánh nhau rồi ư?
Ngọa tào!
Hoàn toàn không ngờ tới a!
Tên Đại Nguyên vương ở Nhân Cảnh này, chẳng lẽ là gián điệp của nhà nào sao?
Dữ dội như vậy, thật sự muốn giết Tô Vũ ngay tại Nhân Cảnh!