Chương 609: Tô Vũ phong thánh! | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Sau khi bồi tiếp Tô Long dùng xong bữa thịt kho tàu đầy ái tâm, Tô Vũ cũng chẳng có việc gì, đang định buổi chiều đến Văn Minh học phủ thăm Triệu Lập.
Vừa ra đến cửa lớn Tô phủ, liền nghe tiếng gõ cửa vang lên.
…
Cửa lớn tự động mở ra, tỏ ý Tô Vũ đích thân ra đón khách.
Người đến không nhiều, chỉ có hai vị.
Hạ Hầu gia cùng Hạ Hổ Vưu.
Đại Hạ vương không đến!
Chắc hẳn là ngại ngùng. Nếu Tô Vũ cháu trai này trước mặt hắn và đám con cháu lại lôi chuyện cũ ra nói, chẳng phải khiến lão mất hết mặt mũi hay sao?
Còn Hạ Hầu gia, vừa đến đã tươi cười hớn hở.
Tô Vũ vẫn còn nhớ như in tiếng kêu thảm thiết của vị này trước đó.
Bị lão cha đánh cho một trận, chắc hẳn còn chẳng hiểu vì sao mình bị ăn đòn.
Tuổi cao như vậy rồi mà còn bị đánh, thật là mất mặt!
“Tô Vũ!”
Hạ Hầu gia vừa thấy mặt đã gọi một tiếng đầy nhiệt tình, “Lần trước may nhờ có ngươi, nếu không ta đã mất mạng rồi. Tô Vũ, ta nhất định phải cảm tạ ân cứu mạng của ngươi thật tốt. Sau khi trở về Đại Hạ phủ, nếu có gì cần cứ nói với ta!”
Tô Vũ cũng không khách khí, cười nói: “Ta không cần gì cả, chỉ cần Thức Hải bí cảnh khi nào cho ta? Đại Hạ vương có nói với ngươi không?”
“… ”
Ngượng ngùng!
Hạ Hầu gia vội vàng cười xòa nói: “Chuyện này không vội, lần này ngươi trở về, vẫn còn chút chuyện cần làm!”
“Cho cha ta mừng thọ?”
“Không chỉ đơn thuần là việc này…”
Hạ Hầu gia hít sâu một hơi nói: “Lần này, Đại Tần vương có ý định triệu tập người của ba mươi sáu phủ đến Đại Hạ phủ, có hai mục đích. Một là mừng thọ Tô Long, hai là mở Nhân Cảnh đại phủ chi hội, bàn chuyện thành lập tân thánh địa!”
“Vô Địch không đến?”
Tô Vũ có chút ngoài ý muốn.
Hạ Hầu gia gật đầu, “Vô Địch không đến, cũng không phải là không ai đến cả. Sẽ có vài vị đến tọa trấn, nhưng không thể đến toàn bộ được, dù sao Chư Thiên chiến trường còn có việc!”
“Vậy cớ sao không bàn bạc ở Chư Thiên chiến trường?”
Hạ Hầu gia lại ôn tồn giải thích: “Một lẽ là các Vô Địch không tiện tề tựu. Vô Địch mà đã tham gia, một khi ý kiến trái chiều, chẳng phải là xé toạc mặt nhau, khó mà ra quyết sách cuối cùng! Nay, đây là hội nghị của các Phủ chủ ba mươi sáu phủ, còn có thời gian để đôi bên dịu giọng!”
“Hai là, việc Thánh địa thành lập, dù có hay không, mấu chốt vẫn là những vấn đề ở hậu phương, chứ tiền tuyến, các Vô Địch cũng chẳng mấy khi quản sự!”
“Thế nên, ý của Đại Tần vương cùng chư vị là, cứ để các Phủ chủ đời trước, rồi đến đời này, trước làm ra quyết nghị! Nếu xuôi chèo mát mái, dĩ nhiên chẳng cần đến hội nghị Vô Địch chi cho mệt, cứ thế mà dựng tân Thánh địa!”
Tô Vũ nghe xong, chỉ cười nhạt: “Vô vị!”
“Không, ý nghĩa lớn lắm!”
Hạ Hầu gia nghiêm sắc mặt nói: “Có lẽ theo ý ngươi là vô vị, nhưng với nhân tộc, với Nhân Cảnh mà nói, ý nghĩa vô cùng lớn! Đây là nhân tộc ta đang ngã ba đường hiểm nghèo, mưu cầu đổi thay! Bất biến, tức là không muốn tiến thủ! Nay, ai ai cũng thấy rõ mối nguy cận kề, kẻ thức thời đều hay, tai họa sắp ập đến! Bởi vậy, người người đều khát cầu biến chuyển! Chỉ là, hướng đi mỗi người theo đuổi chưa hẳn đã nhất trí, song, ai nấy vẫn đang cầu biến!”
Hạ Hầu gia hiếm khi nghiêm túc đến vậy, Tô Vũ nghe xong, cười nói: “Ý Hầu gia là, giờ ai ai cũng khát cầu biến chuyển, đều đang tự cứu lấy mình, chỉ là, khác biệt ở chỗ, ai sẽ là người cầm lái?”
“Chính xác!”
Tô Vũ bật cười: “Ta chỉ lạ, Đại Tần vương chẳng lẽ không đủ sức cầm lái hay sao? Cớ sao cứ phải phân liệt?”
Hạ Hầu gia ngẫm nghĩ rồi giải thích: “Nói sao nhỉ… Không phải là không được! Nhưng, Đại Tần vương dũng mãnh nơi sa trường, còn đối nội… Kỳ thực có chút khiếm khuyết, hơi thiếu quyết đoán. Đại Tần vương, nói thật, ai mà chẳng bội phục người! Nhưng, bảo người chưởng khống toàn bộ Nhân Cảnh… Việc lớn việc nhỏ ắt có người giúp người làm, đó chẳng cần lo, mấu chốt là, ở một vài quyết sách trọng yếu, Đại Tần vương có thể sẽ lưỡng lự!”
“Bởi lẽ, các Vô Địch hiện nay, đều là bạn hữu, là đồng đội của người!”
Hạ Hầu gia tự đưa ra vài đánh giá và phán đoán, rồi tiếp lời: “Tóm lại, Đại Tần vương thật là một vị thiên hạ binh mã đại nguyên soái xuất chúng! Nhưng, đối nội lại thiếu chút gì đó…”
Tô Vũ cười khẩy: “Đều nhất nhất tuân lệnh, vậy thì còn thiếu gì nữa!”
“Nói thì nói vậy, nhưng ai mà thập toàn thập mỹ, ai có thể răm rắp nghe theo?”
Hạ Hầu gia cười nói: “Thế nên, việc lập tân Thánh địa này, ý của Đại Tần vương thật ra rất rõ ràng, người không còn thời gian, cũng chẳng còn tâm trí để làm những việc này, cũng chẳng muốn tranh giành, nên… Trao cho người kế nhiệm làm!”
Tô Vũ lắc đầu: “Ta không kham nổi! Huống chi, ta với mọi người chẳng quen biết.”
“Chẳng quen mới hay!”
Hạ Hầu gia cười đáp: “Chẳng cần ngươi quen thuộc mọi người, chỉ cần mọi người quen thuộc ngươi là được!”
“Ta cũng chẳng hứng thú với những việc này!”
Tô Vũ vẫn một mực cự tuyệt, Hạ Hầu gia thở dài: “Ta biết tâm tư của ngươi, nhưng… Ngươi thật không muốn biết, Nhân Cảnh đến cùng đang ở tình thế nào? Ai chủ chiến? Ai chủ hòa? Ai đầu hàng? Ai thỏa hiệp? Biết rõ tường tận, trong lòng còn có cái mà liệu tính!”
Nói rồi, lại tiếp: “Chuyện bỏ phiếu Phong Kỳ lần trước, còn nhớ chứ? Lần trước, bỏ phiếu là nặc danh, còn lần này… Công khai!”
Hạ Hầu gia chậm rãi nói: “Nặc danh, kỳ thực vẫn còn chút biến số, nhưng nếu công khai, để thiên hạ biết, để mọi người tường, ngươi đến cùng đứng về phía nào! Dù cho có dăm ba kẻ trở mặt, song, ít nhất trên đại thể ngươi cũng nắm được tình hình Nhân Cảnh!”
Tô Vũ tựa hồ ngộ ra điều gì đó.
Hạ Hầu gia lại tiếp lời: “Còn một điều nữa, chính là đại nghĩa!”
“Ồ?”
Tô Vũ nhìn về phía hắn, Hạ Hầu gia cười tủm tỉm: “Để ta nói thẳng ra đi. Như hiện tại, ngươi muốn giết Hạ Hổ Vưu…”
Hạ Hổ Vưu đứng bên cạnh, sắc mặt tím ngắt.
“Thế nhưng, ngươi có dám giết không? Ngươi giết hắn, Đại Hạ phủ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, Nhân Cảnh cũng không xong với ngươi, giống như Vạn Thiên Thánh, bị người đời xem là ma đầu!”
Hạ Hầu gia cười khẽ: “Nhưng nếu ngươi là Thánh địa chi chủ, ngươi nói Hạ Hổ Vưu vi phạm luật lệ, ngươi muốn trảm hắn! Trảm là trảm, Hạ gia không phục, Hạ gia chính là phản nghịch! Ai không phục, kẻ đó là phản nghịch!”
Hạ Hầu gia nói đầy thâm ý: “Thực lực rất quan trọng, nhưng đại nghĩa còn quan trọng hơn! Đứng ở vị trí cao nhất, đi phán xét người khác, chứ không phải bị người khác phán xét! Ta lấy ví dụ đơn giản, hơn năm mươi năm trước, Diệp Bá Thiên chết trận, đa thần văn trở thành mục tiêu công kích… Nhưng nếu lúc đó có một vị Thánh địa chi chủ, không cần làm gì cả, chỉ cần nói một câu, ‘Vạn tộc giết Diệp Bá Thiên, chính là sợ đa thần văn, từ nay về sau, nhân tộc phát triển mạnh mẽ đa thần văn’ …Chỉ một câu nói, đa thần văn liền là chính thống của Nhân Cảnh!”
Hắn nhìn Tô Vũ, cười nói: “Vạn Thiên Thánh đánh giết nhiều người như vậy, giờ phút này, nếu Thánh địa chi chủ có một đạo thủ dụ, hoặc một lời phán quyết, Vạn Thiên Thánh liền là chấp pháp đại tướng quân, chứ không phải ác ma giết người! Đó gọi là đại nghĩa! Trước đó, ngươi và Đại Nguyên vương xung đột, ngươi giết chết hắn, ngươi là Tô Vũ, ngươi không thể làm vậy! Ngươi là Thánh địa chi chủ, ngươi có thể hô hào một tiếng, Đại Tần vương, Đại Hạ vương, Đại Chu vương hợp sức bắt hắn, đánh giết hắn! Như vậy mới gọi là đại nghĩa!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Tô Vũ, ngươi vẫn chưa hiểu tầm quan trọng của Thánh địa! Ngươi nghĩ Thánh địa là gì? Ta có thực lực, muốn làm gì thì làm! Nhưng, ngươi có thực lực, Tiên tộc có không? Thần tộc có không? Ma tộc có không? Nhưng một khi xung đột với nhân tộc… cùng lắm thì cá chết lưới rách! Ngươi được gì chứ? Trở thành Thánh địa chi chủ thì khác, thực lực không quan trọng, quan trọng là một danh nghĩa chính thống! Ta nói ngươi là phản nghịch, thiên hạ liền cho rằng ngươi là phản nghịch, đó là chính thống!”
“… ”
Tô Vũ ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu sau mới vuốt cằm: “Hầu gia, với cái miệng lưỡi này của ngài… không làm Thánh Chủ thì thật đáng tiếc!”
Hạ Hầu gia cười ha hả: “Đừng nói vậy! Ta cũng phải có thực lực chứ. Nếu ta có thực lực và thiên phú như ngươi, cha ta đã sớm đẩy ta lên vị trí đó rồi! Cái này… vẫn cần thực lực và thiên phú, nếu không ai biết ngươi sẽ làm trò gì? Người bình thường làm việc này, người ngoài không phục! Ngươi làm, không phục cũng không được, ngươi là Tô Vũ, có thực lực, có thiên phú, có chỗ dựa, có bối cảnh, có thế lực riêng… đó là căn cơ!”
Tô Vũ nhíu mày.
Hạ Hầu gia lại nói: “Nếu ngươi vẫn chưa hiểu, ta sẽ nói thẳng một câu đâm vào tim ngươi! Bây giờ ngươi không chiếm được danh nghĩa chính thống, đến khi có mấy lão già nhân tộc xuất hiện, muốn tru sát ngươi, nhân tộc chắc chắn nghe theo lão già đó! Nhưng… nếu ngươi bây giờ thành chính thống, dù có lão già nhân tộc nào xuất hiện, cũng phải ngoan ngoãn phục vụ cho ta! Không phục vụ, chính là phản nhân loại, phản nhân tộc!”
“Lão già nhân tộc?”
Tô Vũ kinh ngạc: “Ngươi biết?”
Hạ Hầu gia cười nói: “Biết chút ít thôi! Chưa nói đến việc còn hay không, nhưng nếu có thì sao? Nếu có một người xuất hiện, là người mà ngươi đã giết mấy vị trưởng bối, ngươi sẽ bị nhắm vào chứ? Khả năng này có! Nhưng, nếu ngươi là nhân chủ… bất kể thời đại nào, ngươi gặp Nhân Hoàng cũng là đương nhiệm nhân chủ, ngang hàng tồn tại! Nếu trưởng bối đối đầu với ngươi xuất hiện, ngươi không có thân phận nhân chủ… nhân tộc có nghe ngươi không? Chắc chắn là nghe hắn! Ngược lại, nếu ngươi là nhân chủ, ngươi ra lệnh một tiếng… kẻ đó đáng giết, phản nghịch, giết!”
“… ”
Tô Vũ bật cười: “Đây chẳng phải bạo quân sao? Nhân vật phản diện à!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Lịch sử do người thắng viết, thắng làm vua thua làm giặc, cái gì chính phái nhân vật phản diện! Ngươi chỉ cần có thể dẫn dắt nhân tộc chiến thắng vạn tộc, sau này sử sách sẽ có hậu nhân đánh giá công tội, ít nhất là ở thời đại này, ngươi là đúng!”
Giờ phút này, Tô Vũ rơi vào trầm tư.
Khả năng lừa bịp của Hạ Hầu gia này… nói thật, khiến Tô Vũ động tâm.
Trước đây, hắn còn chẳng hề để tâm!
Giờ khắc này, trong lòng hắn đã có chút xao động.
Nói thật tận đáy lòng mà xét!
Đúng vậy, nếu hiện tại ta ra tay giết một người Nhân tộc… e rằng sẽ khơi dậy vô vàn oán hận từ Nhân tộc!
Ta, Tô Vũ, cả Tô gia ta, có thể sẽ bị chụp lên cái mũ phản nghịch, trở thành kẻ thù của Nhân tộc. Dù Tô Vũ ta không để ý, nhưng mà… nói là không để ý thì trong lòng cũng có chút khó chịu, có chút bất đắc dĩ.
Giống như Vạn Thiên Thánh!
Ngày Vạn Thiên Thánh rời khỏi Nhân Cảnh, Tô Vũ ta đã vô cùng uất ức, vô cùng phẫn nộ!
Ta không phục!
Cho nên, ngày đó, tại Chư Thiên Phủ, ta đã nói với Ngô Tịch rằng, nếu ta có thực lực, ta sẽ đánh cho tất cả bọn chúng phải tâm phục khẩu phục. Ta nói Vạn Thiên Thánh là anh hùng, thì hắn chính là anh hùng!
Nhưng giờ đây, Hạ Hầu gia lại bảo ta, làm vậy phiền phức quá!
Nếu ngươi là Thánh Chủ, chỉ cần một lời của ngươi thôi, Vạn Thiên Thánh nghiễm nhiên là anh hùng, là Chấp Pháp Tướng Quân.
Dựa vào đánh đấm ư?
Đánh cho thân thể chúng phục tùng, nhưng tâm can chúng vẫn ngấm ngầm bất mãn.
Thế nhưng, ngươi là Thánh Chủ, dù lòng chúng không phục cũng phải cắn răng nhẫn nhịn, biệt khuất đến chết cũng phải nhẫn nhịn!
Dám hé răng nửa lời phản đối, ngươi chính là kẻ ác!
Giết người, phải tru cả tâm!
Ánh mắt Tô Vũ khẽ lay động, trầm giọng: “Hầu gia đã nhìn thấu, vậy chắc hẳn mọi người cũng đều hiểu, cái vị trí Thánh Chủ này chẳng hề dễ ngồi!”
“Đồ bỏ, nếu dễ dàng, lão phu đã tranh giành rồi!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Chính vì không dễ dàng, có áp lực, mới thúc đẩy kẻ có năng lực như ngươi đứng lên gánh vác. Hiện tại có lẽ chưa được, nhưng cứ chiếm lấy cái danh đại nghĩa chính thống này trước đã. Thực chất, thứ ngươi cần chỉ là một cái danh! Ngươi mặc kệ ba mươi sáu phủ kia có chịu bỏ tiền, bỏ sức hay không! Ngươi mặc kệ đám Vô Địch kia có nghe lệnh hay không, hiện tại không cần để ý! Đến khi ngươi cần, nó sẽ là một thanh Đồ Long Đao sắc bén!”
“Bây giờ ngươi dẫn theo trấn thủ Cổ Thành, giết một vị Vô Địch Nhân tộc, Đại Tần Vương nhất định sẽ nổi điên!”
“Hắn sẽ vu cho ngươi tội cấu kết ngoại tộc, tàn sát đồng bào!”
“Nhưng đợi ngươi trở thành Thánh Chủ, ngươi dẫn theo trấn thủ đi đánh giết một tôn Vô Địch Nhân tộc, đó gọi là Nhân Vương thánh minh, dưới trướng tướng tài như mây, không phục không được! Dù Đại Tần Vương có khó chịu, cũng phải cắn răng nhẫn nhịn! Bởi vì ngươi là chính thống mà!”
“Khi đó, trấn thủ nghiễm nhiên là thế lực dưới trướng ngươi, mặc kệ có phải ngoại tộc hay không, chẳng ai dám hé răng nửa lời!”
“… ”
Lời này vừa lọt tai, Tô Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt lần nữa dời về phía Hạ Hầu gia.
“Ta đi!”
Lời Hầu gia nói, khiến lòng ta lại xao động a!
Cũng đúng a!
Quả thật là có đạo lý!
Hạ Hầu gia cười ha hả, hỏi: “Thế nào, cảm thấy lão phu nói có đạo lý không?”
Tô Vũ suy nghĩ một lát, gật đầu, quả thực rất có đạo lý.
Trước đây, cái gì Thánh địa, cái gì Thánh Chủ… Tô Vũ cảm thấy thật nực cười, đánh rắm, ta cần cái vị trí Thánh Chủ này sao?
Đùa à!
Quyền lợi chẳng có, gánh vác có lẽ lại không nhỏ, ta muốn cái đồ chơi này làm gì, cẩu thí xúi quẩy đánh rắm một đống lớn!
Nhưng hiện tại, Hạ Hầu gia nói cho hắn biết, cái gì cũng không cần quản, không nên hỏi, không muốn nói, thời khắc mấu chốt, chỉ cần một cái danh xưng, vậy là đủ, ta có đầy đủ danh nghĩa để tiêu diệt ngươi!
Hiện tại ngươi không dám giết người tộc Vô Địch chứ?
Dù cho có thể giết, ngươi dám giết, thật muốn cùng nhân tộc huyết chiến đến cùng?
Thành Nhân Chủ… Vậy thì được rồi!
Dù cho mọi người trong lòng khó chịu, cũng phải trước tiên phế đi cái danh chính thống của ngươi, rồi mới nghĩ biện pháp thu thập ngươi!
Thậm chí còn không thể dùng danh nghĩa khác để trừng phạt ngươi!
“Hầu gia, xét về khoản ăn nói, vẫn là ngài cao tay!”
Tô Vũ giơ ngón tay cái lên, “Lợi hại! Cao thủ a! Nói thật, khi Hạ Hổ Vưu cái tên này nói với ta, ta đã nghĩ, tên mập này bị bệnh tâm thần rồi, ta làm Thánh Chủ để rước phiền toái vào thân sao? Kết quả ngài vừa nói, ta đi, cái vị trí Thánh Chủ này, đơn thuần chỉ là một cái danh xưng, đáng giá ngàn vàng a!”
Một bên, Hạ Hổ Vưu vô lực phản bác, phải không?
Ta kém Nhị gia gia ta nhiều đến vậy sao?
Hạ Hầu gia cười ha hả nói: “Dù gì cũng lăn lộn làm ăn nhiều năm, ta đây không phải là lừa dối, mà là thật lòng suy nghĩ cho ngươi! Còn nữa, nhân tộc có vài vị thượng cổ huyết thống… Cái này đơn giản, những người kia tâm cao khí ngạo, thật nực cười! Ngươi là ai? Ngươi là Văn Vương đích truyền!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Có vài người không hiểu, để ta phổ cập cho bọn hắn một chút, cái gì gọi là Văn Vương đích truyền? Nhân Hoàng không có huyết mạch, không có truyền thừa, Văn Vương chính là thiên địa đệ nhất nhân, hắn đích truyền, chính là chí cao vô thượng huyết thống truyền thừa! Bất kể có phải là một dòng huyết thống hay không, tối thiểu, danh chính ngôn thuận! Mấy cái vương huyết mạch khác, có thể so với Văn Vương truyền thừa cao quý sao?”
Hạ Hầu gia cười tủm tỉm, “Đây gọi là truyền thừa có thứ tự! Thân phận, địa vị, thực lực, bối cảnh, thế lực, truyền thừa… Tiểu tử, ngươi đều cao quý vô cùng, ngươi không làm Nhân chủ, thì ai làm? Ai có tư cách để làm? Chuyện khác khoan nói, trước cứ ngồi vững cái vị Văn Vương đích truyền đi đã! Như vậy, dù cho ngươi không thành Nhân chủ, về sau, đa thần văn nhất hệ kia, ai dám bảo là phản nghịch của Nhân tộc? Văn Vương truyền thừa, há lại là phản nghịch?”
“Có nhiều thứ, ngươi chưa hẳn để tâm, nhưng thân nhân, sư trưởng của ngươi vẫn quan tâm đấy! Ngươi bảo Liễu Văn Ngạn có quan tâm không? Hồng Đàm có quan tâm không? Đương nhiên là có!”
“Đợi thời cơ chín muồi, Vạn Thiên Thánh có thể trở về Nhân tộc không? Hoàn toàn có thể!”
Hạ Hầu gia cười, “Chỉ là xem thao tác thế nào thôi! Còn chuyện Vô Địch căm thù, đó là việc của bọn hắn, ít nhất cái danh nhân ma của Vạn Thiên Thánh, có thể từ từ mà tiêu trừ!”
“Hiện tại, ngươi cảm thấy Thánh địa có cần thiết phải thành lập không?”
Tô Vũ nghiêm túc nói: “Cần!”
“Ngươi làm Thánh Chủ, có cần thiết không?”
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Treo cái danh thôi, dù sao, ta phải nắm chắc cái chính phái, chính thống do ta tạo ra. Hễ ai đi ngược lại với ta, đều là phản diện cả!”
“Vậy là được rồi!”
Hạ Hầu gia cười ha ha, “Ta đã nói rồi, nếu bảo hổ nổi bật trở về nói, Tô Vũ sẽ không vui! Ta nói, hắn không vui, chẳng lẽ hắn là kẻ ngốc sao? Chỉ có lợi, không có bất cứ chỗ xấu nào, cớ gì mà không đồng ý? Lo lắng gánh vác và áp lực à? Nực cười, không có gánh vác, cũng chẳng có áp lực! Nhân tộc mà gặp nguy nan thật sự, ta không tin ngươi, Tô Vũ, dù không phải Nhân chủ cũng sẽ không cứu. Coi như ngươi là Nhân chủ, mà ngươi không cứu, thì cũng có lý do, đây gọi là chiến lược tính rút lui chuyển di! Bảo tồn sinh lực!”
Hắn cười tươi rói, “Vậy nên, ngươi nói, áp lực ở đâu ra? Gánh vác ở đâu ra? Lại cứ vô sỉ một chút, thời khắc mấu chốt, đổ nồi cho ai cũng được. Ví dụ như, Đại Nguyên Vương không nghe hiệu triệu, dẫn đến toàn quân tan tác! Bằng không thì, đã sớm đánh thắng rồi. Ngươi chỉ cần nói một câu! Tin hay không, đó là chuyện của người khác, còn nói hay không, đó là việc của ngươi!”
Tô Vũ lại giơ ngón tay cái lên, nhìn Hạ Hổ Vưu, “Hổ nổi bật, nhị gia gia của ngươi, miệng lưỡi thiên hạ đệ nhất! Chết cũng có thể nói thành sống, ta xin cam bái hạ phong, hôm nay ta coi như mở mang kiến thức!”
Không hề trêu chọc, rất nghiêm túc!
Lợi hại!
Hạ Hầu gia vừa phân tích như vậy, thật sự là toàn thấy chỗ tốt, chẳng thấy bất cứ chỗ xấu nào, mà ngươi còn không có cách nào phản bác!
Hạ Hổ Vưu mặt bất đắc dĩ, rồi nhanh chóng gật đầu: “Cũng phải, xem ra ta vẫn còn non nớt quá, gừng càng già càng cay!”
Hạ Hầu gia ha ha cười không ngừng, “Đừng nói những thứ vô dụng đó, ta hiện tại hỏi ngươi, họp không?”
“Họp!”
Tô Vũ gật đầu, “Nếu không thành lập Thánh địa, không cho ta treo cái danh, thì có lỗi với ta quá! Ta, Tô Vũ, vì Nhân tộc xông pha khói lửa, bỏ ra bao nhiêu?”
Hắn nói xong, nhìn Hạ Hầu gia, ho nhẹ một tiếng, “Hầu gia, hiện tại Nhân tộc còn chưa hiểu rõ công tích vĩ đại của ta! Ta cảm thấy nên… ví dụ như chuyện Tinh Vũ phủ đệ, phải tuyên truyền một chút! Tiên tộc vong Nhân tộc chi tâm bất tử, chuẩn bị dẫn người công đánh Nhân tộc, cho nên ta mới chủ công Tiên tộc, hủy diệt âm mưu của Tiên tộc!”
“Ta giết kẻ còn mạnh hơn cả Đại Hạ Vương Huyết Hỏa…”
“Khụ khụ khụ!”
Tô Vũ vội ho một tiếng, rồi nhanh chóng nói: “Giết kẻ còn mạnh hơn Đại Nguyên Vương Huyết Hỏa, cùng với Trí Vương! Ta làm ra hết thảy, cũng là vì Nhân tộc! Bao gồm lần trước Hạ phủ chủ Chứng Đạo, ta cũng âm thầm ra sức rất nhiều, cuốn lấy hơn mười vị Vô Địch… Còn nữa, Liệp Thiên Các muốn diệt ta chi tâm bất tử, cũng là ta ngăn cơn sóng dữ, đánh giết nhiều vị Vô Địch của Liệp Thiên Các…”
Tô Vũ liền thao thao bất tuyệt, từng việc từng việc kể ra: “Cho nên, ta thấy việc này phải làm cho ra ngô ra khoai! Toàn cõi Nhân Cảnh này phải biết cho bằng hết. Đại Hạ phủ các ngươi bỏ thêm chút công sức, còn ta, ta sẽ liên lạc với Chu phủ chủ, rồi đám người kể chuyện ở Đại Minh phủ. Thiên hạ này đâu đâu cũng có người kể chuyện, ta sẽ khiến bọn chúng trong vòng ba ngày, phải loan truyền hết những công tích vĩ đại của ta!”
“À phải rồi, còn phải điểm mặt chỉ tên, lần này ở Tinh Vũ phủ đệ, những ai được ta cứu! Toàn là tinh nhuệ của các đại phủ, vị nào là hậu duệ Vô Địch, vị nào là truyền nhân Vô Địch… phải nói rõ rành rành ra mới được!”
Tô Vũ cười ha hả: “Ta cũng muốn xem thử, đám đại phủ Vô Địch kia, có còn mặt mũi nào mà phản bác ta không?”
“Ngoài ra… phải tuyên dương thật nhiều việc ta hóa thành Bán Tử Linh, đã phải trả cái giá đắt đỏ đến nhường nào. Ta ngày đêm phải chịu đựng cái đau đớn ngàn đao bầm thây! Tử khí ăn mòn, sống không bằng chết, thoạt nhìn thì cười vui vẻ vậy thôi, chứ thực tế, đêm nào ta cũng khó ngủ, đau đến mức chỉ muốn chết quách cho xong!”
Tô Vũ thở dài một tiếng: “Cuối cùng, nhớ phải nói thêm vào, ta mới có hai mươi tuổi đầu! Từ lúc mới bắt đầu, ta đã thê thảm vô cùng, bốn bề lưu lạc chân trời góc bể, ấy vậy mà vẫn không quên suy diễn công pháp, thỏa mãn nhu cầu tu luyện của toàn nhân loại!”
Một bên, Hạ Hổ Vưu há hốc mồm kinh ngạc!
Ngươi thật sự đau đến mức muốn chết lắm sao?
Ta không tin!
Còn Hạ Hầu gia thì khẽ gật đầu, xoa xoa cằm, gật gù: “Kỳ thực, chúng ta cũng đang chuẩn bị tạo thế cho ngươi, có điều… còn thiếu chút hỏa hầu! Ngươi tham gia đại chiến toàn ở cấp bậc quá cao, đại chúng khó mà hiểu được…”
Tô Vũ cười nói: “Đơn giản thôi, Vạn Tộc giáo ai ai cũng biết ta hủy diệt! Ta một mình xông vào Vạn Tộc giáo, chém giết hết thảy Nhật Nguyệt của chúng! Lấy thân phận của Huyền Cửu mà làm, chuyện này có thể ra sức tuyên dương một phen! Mà đó cũng là sự thật mà!”
Hạ Hầu gia xoa cằm, gật đầu: “Có lý… Như vậy đi, Vạn Tộc giáo còn sót lại chút dư nghiệt, chúng ta đem bọn chúng băm vằm trước mặt mọi người, cho đại chúng tận mắt chứng kiến, khiến lũ Vạn Tộc giáo kia, lúc hấp hối cũng phải gào lên một tiếng, ‘Tô Vũ cẩu tặc, chết chúng ta cũng không tha cho ngươi, ngươi hủy diệt Vạn Tộc giáo ta’ đại loại vậy… Như vậy, so với chỉ nói suông, sẽ trực quan hơn nhiều!”
“Bọn chúng chịu nói sao?”
Hạ Hổ Vưu nghi hoặc, Hạ Hầu gia và Tô Vũ, đồng thanh ngạc nhiên: “Bọn chúng yếu như sên, còn chúng ta mạnh như hổ, khống chế một chút chẳng phải xong chuyện sao?”
“…”
Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ, ta luôn cảm thấy, ta và các ngươi có chút không hợp nhau cho lắm!
Cũng đúng thôi!
Vạn Tộc giáo còn lại, đều nhỏ yếu vô cùng.
Khống chế một chút khó lắm sao?
Quá đơn giản!
Quả nhiên, Tô Vũ bản chất vẫn là vô cùng âm hiểm, hiện tại, đã cấu kết thành gian với Nhị gia gia của mình rồi!
Hạ Hổ Vưu trong lòng cười lạnh, lần trước hỏi ngươi có muốn làm Thánh địa chi chủ không, a, một bộ dáng chết cũng không thèm làm, còn bây giờ… a, thơm quá đi thôi!
Hạ Hầu gia và Tô Vũ không thèm để ý đến hắn, cấp tốc bắt đầu hoàn thiện kế hoạch tuyên truyền tạo thế.
Cuối cùng, Hạ Hầu gia dứt khoát quyết định: “Vậy quyết định như vậy đi, trong vòng năm ngày, nhất định phải khiến Tô Vũ ngươi danh chấn thiên hạ! Ai ai cũng biết công tích vĩ đại của ngươi, cái này đơn giản thôi! Cho nên, hội nghị định vào sau bảy ngày, ủ ấm một chút, rồi mở hội! Triệu tập ba mươi sáu phủ… không, ba mươi bảy phủ, Chư Thiên phủ cũng phải tính vào! Triệu tập ba mươi bảy phủ họp, ngoài ra, những Vô Địch chưa khai phủ, cũng phải phái truyền nhân hoặc người nhà đến tham gia!”
Hạ Hầu gia lại phán: “Tiểu tử còn quen biết cường giả đại phủ nào không? Bảo họ giúp ngươi tạo thế, tỷ như Chu Thiên Đạo chẳng hạn. Hắn chỉ cần xuất hiện giữa đám đông, cảm khái một tiếng ‘Tô Vũ có Thánh Nhân chi tư, nhất định có thể dẫn dắt nhân tộc khôi phục vinh quang thượng cổ’, rồi lan truyền ra ngoài, tạo thành một làn sóng ủng hộ. Để mọi người biết, ba mươi sáu phủ đều có cường giả âm thầm ủng hộ ngươi! Đại Hạ phủ ta đây dĩ nhiên không thành vấn đề!”
Tô Vũ hít một hơi, “Làm vậy có ổn thỏa không?”
“Ổn thỏa cực kỳ!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Cứ thế mà làm, dù có vài đại phủ trước đây không muốn nhúng tay, cũng sẽ bị cuốn theo mà đồng ý! Cái này gọi là đại thế không thể trái! Ngươi tưởng rằng Vô Địch thật sự kiên định lắm sao? Đùa à, chưa chắc đâu! Vô Địch ấy mà, kỳ thực cũng chỉ là cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều ấy thôi. Việc có ủng hộ hay không, bọn họ cũng không mấy quan tâm, chỉ là theo tâm lý đám đông! Một khi chung quanh đều là tiếng ủng hộ ngươi, đám Vô Địch đó sẽ nghĩ, ‘Mọi người đều ủng hộ, ta mà phản đối… Liệu có ổn không nhỉ?'”
Tô Vũ giơ ngón tay cái lên, “Có lý! Có điều… Ta quen biết cường giả nhân tộc không nhiều lắm a!”
Hạ Hầu gia cười tủm tỉm nói: “Sao lại không? Đại Minh phủ chẳng phải do ngươi giải quyết được sao?”
Tô Vũ gật đầu.
Hạ Hầu gia cười: “Tối nay âm thầm bái phỏng lão thái Ngô gia một chuyến, Đại Ngô phủ coi như xong! Đại Đường phủ bên kia, ngươi với Trình Mặc chẳng phải có chút giao tình sao? Nếu không tiện bái phỏng thì truyền âm vài câu là được! Đại Tần phủ thì khỏi cần nói, chắc chắn không vấn đề! Còn Đại Chu phủ… Ngươi với Chu Phá Long lần trước chẳng phải có ước định đấy sao? Ngươi tha cho đám học sinh Mặc Khắc kia là vì cha hắn treo, mà cha hắn vẫn còn sống nhăn răng kia kìa! Vậy hắn nợ ngươi một món, muốn không thì bảo hắn thịt Đơn Hùng đi, bằng không thì nói đỡ cho ngươi vài câu! Các đại phủ khác, có người quen thì tìm người quen, không có thì ta nghĩ cách! Bảo Chu Thiên Đạo cũng ra sức giúp đỡ…”
Hạ Hầu gia nói xong, lại tiếp: “Không kể chức vị cao thấp, mỗi đại phủ đều phải phát ra chút tiếng nói! À phải rồi, Liễu Văn Ngạn với đám người của hắn cũng về rồi đấy. Liễu gia năm xưa ở Chư Thiên chiến trường cứu không ít người… Chắc vẫn còn chút ân tình! Bảo Liễu Văn Ngạn với đại bá của hắn đi tìm người, tìm mấy tên còn nợ ân tình kia, không nhắc thì chúng nó quên béng đi à?”
“Có ý tốt mà không trả ân tình sao?”
Hạ Hầu gia cười tủm tỉm: “Cứ như vậy, ha ha, đến lúc đại hội khai mạc, ai mà phản đối thì đều là lũ lãnh huyết vô tình, đều là phe đầu hàng, đều là lũ vô sỉ! Đúng thế, ta đây chính là muốn dùng đạo đức bắt cóc bọn chúng!”
“…”
Tô Vũ hít một hơi, “Hầu gia, ta đây có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Lời này là sao?”
Hạ Hầu gia không vui, “Cái này gọi là tranh thủ hợp lý! Không tranh thủ chút nào, hễ thấy ai không đồng ý là lao vào đánh cho một trận, chúng nó phục sao? Giờ thì khác, chúng nó không phục cũng phải nuốt vào bụng, không phục cũng không dám hó hé, hở ra là thành người xấu! Để cho người xấu tự mình tức chết, cái đó mới gọi là thủ đoạn!”
Tô Vũ gật đầu, được mở mang kiến thức!
Hạ Hầu gia, hảo hán a!
Nói xong, Hạ Hầu gia lại bảo: “À phải rồi, quên mất một việc. Cũng phải để vạn tộc lên tiếng, rằng ‘Tô Vũ mà lên ngôi thì chúng ta không phục! Ai dám để Tô Vũ lên ngôi, vạn tộc ta sẽ công đánh nhân tộc!’ Công đánh… Công đánh thì hơi nghiêm trọng, cứ nói là ‘Tô Vũ lên ngôi, vạn tộc với nhân tộc thế bất lưỡng lập!’ Bọn chúng thà để Đại Nguyên Vương lên ngôi… Kiểu vậy đó. Nhân tộc ấy mà, ít nhiều cũng có chút tâm lý phản nghịch, lại còn cừu thị vạn tộc! A ha, vạn tộc mà lên tiếng, nhân tộc chẳng phải sẽ ngược lại à?”
Tô Vũ nhíu mày, “Vạn tộc có lẽ sẽ không nói vậy đâu…”
“Ngươi ngốc à?”
Hạ Hầu gia cạn lời: “Vạn tộc nói thế nào, chẳng phải do ta đây tùy ý mà truyền ra sao? Vạn tộc chẳng lẽ lại ra ngoài bác bỏ tin đồn? ‘Chúng ta với Tô Vũ là bạn tốt, làm sao lại nói như vậy được, hắn Tô Vũ cũng chỉ mới giết hơn chục Vô Địch của chúng ta thôi mà!'”
Tô Vũ lần nữa giơ ngón tay cái lên, đúng, lợi hại, điểm này không chê vào đâu được!
Hạ Hầu gia cười ha hả: “Vậy cứ quyết thế đi. Lúc họp, ngươi cũng phải có mặt, đến lúc đó xem ngươi phát huy ra sao! Tô Vũ, lần này dù thế nào, cũng phải dựng cái Thánh Địa kia lên cho ta! Không cần bất cứ thực quyền nào, chỉ cần một cái danh! Vậy là ngươi thắng, là mọi người cùng thắng!”
Tô Vũ gật đầu lia lịa!
Hạ Hầu gia đã nói đến nước này, nếu còn không đáp ứng thì chẳng khác nào kẻ ngốc?
Hạ Hầu gia đứng dậy định rời đi, vừa bước tới cửa, Tô Vũ bỗng nhiên lên tiếng: “À phải rồi, Hầu gia, Thức Hải bí cảnh khi nào thì ngài cho ta?”
“…”
Hạ Hầu gia thiếu chút nữa hộc máu!
Mẹ kiếp!
Ta đã nói đến mức này rồi, ngươi còn không biết xấu hổ mà đòi hả?
Hạ Hầu gia trong lòng mệt mỏi vô cùng, Tô Vũ lại tiếp lời: “Ta có việc cần dùng đến nó, có lẽ nhờ nó mà thực lực của ta có thể tiến thêm một bước, các ngươi giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì lớn!”
Nghe những lời này, Hạ Hầu gia suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Được, ta sẽ sớm chuẩn bị cho ngươi. Với bên ngoài cứ nói là cần tu sửa nên trước mắt không thể mở ra, dù sao cũng không có Thiên Hà sa. Ngươi cũng đừng khoe khoang, bằng không rất dễ khiến người khác khó chịu đấy!”
“Việc này không thành vấn đề!”
…
Hạ Hầu gia rời đi, Tô Vũ thì cười tủm tỉm.
Thật thú vị!
Không thể không nói, Tô Vũ quả thực đã bị Hạ Hầu gia thuyết phục.
Lúc trước hắn nghĩ rằng đám Vô Địch của Nhân tộc sẽ chẳng nghe lời, cái chức Thánh địa chi chủ này có ích lợi gì đâu, đừng nói chi đến chuyện hiệu triệu Nhân tộc, đúng là chuyện nực cười!
Nhưng bây giờ nghĩ lại… Ta đâu cần những thứ đó!
Chỉ cần một cái danh thôi!
“Có danh là đủ rồi! Trước kia ta còn lo lắng, nếu tìm được Vô Địch phản đồ, ta cũng không tiện lên tiếng, không tiện nhúng tay, dù có nói với người khác thì tác dụng cũng chẳng lớn. Nhưng nếu ta có được cái danh này… ha ha, ta trực tiếp đánh giết ngươi!”
Tô Vũ nheo mắt lại, đánh giết ngươi thì ngươi dám hó hé gì?
Ngươi chính là phản đồ!
Ta là Thánh địa chi chủ, ta nói ngươi là phản đồ thì ngươi chính là phản đồ, dù không phải cũng thành phải!
Còn việc Nhân tộc khó chịu… Khó chịu cũng vô dụng, trên danh nghĩa, ta mới là lão đại, không phải sao?
“Quả nhiên… Đôi khi động não vẫn tốt hơn là động tay động chân, quá cứng rắn cũng chưa hẳn là chuyện tốt!”
Tô Vũ không rõ những kẻ khác có từng nghĩ đến điều này hay không. Có lẽ là có, bằng không, đám người Đại Nguyên vương kia, sao lại phản đối kịch liệt đến vậy.
Hoặc giả, bọn hắn chẳng màng đến những điều này, chỉ đơn thuần không muốn để hắn trở thành thánh địa chi chủ mà thôi.
Tô Vũ khẽ cười, rất nhanh, truyền âm cho Chu Thiên Đạo.
Vị này, trước kia cũng là tiếng tăm lừng lẫy.
Lời của vị này, giờ ở Nhân Cảnh vẫn còn rất hữu dụng.
…
Được Tô Vũ cho phép, Hạ gia cùng Chu gia ra tay hỗ trợ.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Các đại phủ, đều đón nhận một vài điều khác biệt.
Chợ búa rộn ràng.
Có người kể chuyện lớn tiếng: “Tô thành chủ đã trở về Nhân Cảnh, các ngươi còn chưa biết sao?”
“Hôm qua ngài ấy vừa về, trận thế kia… ôi trời ơi! Trọn vẹn ba mươi lăm tôn Vô Địch, năm vị Bán Hoàng làm nô bộc, đưa tiễn ngài ấy!”
“Biết cái gì gọi là Vô Địch không? Chính là khai phủ chi chủ của chúng ta, cấp bậc Đại Tần vương đó!”
“Bán Hoàng mà cũng không biết? Đồ ngốc! Chưa từng đi học à? Là cấp bậc Tiên Hoàng, Ma Hoàng, Thần Hoàng đó!”
“Cái gì, ngươi không biết năm vị Bán Hoàng là ai ư? Thực Thiết hoàng, Phệ Thần hai hoàng, Trấn Linh Hoàng.”
“Vậy cũng mới bốn người!” Có người nghi ngờ.
“Cái gì? Bốn người? Ngươi biết đếm không vậy? Còn có Tử Linh Hoàng nữa, ta chưa nói hay sao? Tô thành chủ ở Tử Linh giới cũng có một cỗ thế lực cường đại, đã đánh giết một vị chí cường giả Tiên tộc!”
“Ngũ Hoàng giáng lâm, ngươi không biết à, quá kinh thiên động địa! Hôm qua, phụ cận Đông Liệt Cốc của Chư Thiên chiến trường, hơn mười vị Vô Địch cùng Bán Hoàng, uy áp ngập trời…”
“Tô thành chủ, thực lực và thiên phú cũng kinh người… Ngài ấy tâm hệ nhân tộc, lần này trở về chính là để cùng các cường giả nhân tộc thương lượng, làm sao chống lại sự xâm nhập của chư thiên!”
“Chư thiên vạn tộc, lòng diệt tộc ta vẫn chưa nguôi! Tiên tộc cũng đã lộ rõ dã tâm, tại Tinh Vũ phủ đệ, muốn đánh giết Đại Tần vương… Đại Tần vương trọng thương, ai, cũng may có Tô thành chủ ngăn cơn sóng dữ, chém giết năm tôn Vô Địch Tiên tộc, đánh giết Huyết Hỏa Ma Vương trợ giúp Ma tộc! Lãnh tụ Huyết Hỏa Ma tộc, bị Tô thành chủ chém giết tại chỗ, máu tươi nhuộm đỏ cả chư thiên!”
…
Ngày này, tên của Tô Vũ vang vọng khắp Nhân Cảnh.
Anh hùng!
Thiên tài!
Thánh Nhân giáng thế!
Nhân Cảnh trải qua mấy phen đại chiến, Tô Vũ hoặc công khai, hoặc âm thầm, đã giúp nhân tộc chém giết không ít cường địch. Hơn nữa, tiện tay tiêu diệt Vạn Tộc giáo, tổ chức đã hoành hành Nhân Cảnh nhiều năm, khiến máu chảy thành sông!
Đại Minh phủ Chu Thiên Đạo, nhiều lần trước công chúng cảm khái rằng Tô Vũ chính là Thánh Nhân giáng thế, cứu vớt nhân tộc khỏi lầm than!
Đại Hạ phủ bên kia, càng là người người tán dương, Tô Vũ cứu nhân tộc khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!
Nay, Đại Tần vương muốn kiến lập Thánh Địa, đã nhận được sự ủng hộ của Đại Hạ vương, Đại Chu vương, Đại Minh vương cùng vô số cường giả khác. Họ muốn Tô Vũ trở thành chủ nhân của Thánh Địa, nhưng hắn lại không muốn!
Bởi vì có một đám tiểu nhân từ bên trong cản trở, bọn chúng là lũ tôi tớ của vạn tộc, không hề mong muốn Tô Vũ nắm giữ vị trí Thánh Địa chi chủ!
Không hề mong muốn nhân tộc cường đại!
Không hề mong muốn nhân tộc một lần nữa trở thành chủ nhân của chư thiên!
Chẳng qua là vì thế lực sau lưng Tô Vũ quá mức hùng mạnh, được sự ủng hộ của Ngũ Hoàng!
Tô Vũ từ khi tiến vào Chư Thiên chiến trường đến nay, đã chém giết hơn năm mươi vị Vô Địch, con số còn nhiều hơn tổng số Vô Địch của toàn bộ Nhân Cảnh cộng lại, khiến chư thiên nhuốm máu!
Kẻ như vậy, so với bất kỳ ai khác đều đáng sợ hơn!
Không ai dám để hắn nắm quyền!
. . .
Tin tức, ngày càng lan rộng!
Ai ai cũng đều biết!
Mọi người đều biết, mấy ngày nữa thôi, đại hội thành lập Thánh Địa sẽ được khai mở. Thế nhưng, có rất nhiều tiểu nhân không cam tâm, mong muốn cấu kết với vạn tộc, bán rẻ lợi ích của nhân tộc!
Thậm chí còn nung nấu ý định ám sát Tô Vũ!
Muốn vị chí cường giả trẻ tuổi của nhân tộc này phải chết tại Nhân Cảnh, khiến Ngũ Hoàng và mấy chục vị Vô Địch căm hận nhân tộc. Một đám người muốn trở thành chó săn của vạn tộc!
. . .
Đại Nguyên phủ.
Trong phủ thành, một đám người xôn xao bàn tán, có người nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói, Đại Nguyên vương bệ hạ của chúng ta… hình như không đồng ý việc thành lập Thánh Địa!”
“Đừng có mà ăn nói hàm hồ! Sao có thể như vậy được? Đại Nguyên vương bệ hạ vốn là bậc minh quân thánh chủ, lẽ nào lại tự chặt tay chân mình?”
“Thật đó, ta nào dám gạt ngươi! Ta nghe được từ chỗ huynh đệ của cha vợ cấp trên nhi tử nói lại, chuyện là, khi nghênh đón Tô Vũ thành chủ trở về, đám người Đại Tần vương hớn hở vui mừng khôn xiết, chỉ riêng Đại Nguyên vương bệ hạ…ngài ấy kiên quyết không đồng ý để Tô thành chủ trở thành chủ nhân thánh địa!”
“Không thể nào!”
“Vì lẽ gì lại thế?”
“Ngũ hoàng còn ra mặt ủng hộ, mấy chục vị Vô Địch duy trì, Đại Nguyên vương bệ hạ… đây chẳng phải là… đây chẳng phải là đẩy người nhà ra ngoài hay sao?”
“Thôi đi, đừng nói nữa, không thể ăn nói bừa bãi được! Để người khác nghe thấy thì chẳng hay ho gì. Ta nghe nói, chỉ là nghe nói thôi đấy nhé, là do Đại Nguyên vương bệ hạ cảm thấy Tô thành chủ cùng gã họ Vạn kia kết giao quá mật thiết, mà trước kia, gã họ Vạn kia, chẳng phải đã giết chết hậu duệ của Đại Nguyên vương ta hay sao?”
“À, thì ra là vậy!”
“Cũng có thể là… nói thật, lần trước bị giết, đều là đám không nghe quân lệnh… khụ khụ, coi như ta chưa nói gì.”
“…Đừng nói nữa. Haizzz, hiện tại, chỉ mong… Bệ hạ thánh minh thôi!”
“Cũng phải, bệ hạ vẫn là bậc thánh minh, ta nghĩ rằng ngài sẽ phân biệt rõ công tư, huống chi, Tô thành chủ cũng không phải là Vạn… Vạn nhân ma.”
“Phải phải!”
“…”
Ngày hôm ấy, không chỉ riêng Đại Nguyên phủ, mà ở các đại phủ khác, cũng lan truyền những tin tức tương tự.
Phủ chủ khai phủ của ta, không đồng ý!
Nguyên nhân rất đơn giản, chẳng phải là phản bội gì, chỉ vì Vạn Thiên Thánh đã giết hậu duệ của bọn họ, đám Vô Địch này không cam lòng, cảm thấy Tô Vũ có giao hảo mật thiết với Vạn Thiên Thánh!
Tin tức lan truyền quá nhanh.
Nhanh đến mức các đại phủ đều nhức đầu vô cùng!
Cấm?
Làm sao mà cấm được!
Phòng miệng dân còn khó hơn phòng nước!
Huống chi, tin tức lan truyền quá nhanh, đều là một đám cường giả ngấm ngầm tung tin, bắt thì cũng chẳng dễ bắt, mà một khi đã bắt… thôi, không nói được nữa!
Phản bác?
Làm sao mà phản bác đây?
Có những việc, phản bác không xong, giải thích cũng chẳng nên.
Đến mức những lời lẽ kia cho rằng tượng đá ra tay chẳng qua là nhất thời cao hứng, Tô Vũ chỉ là một quân cờ… Ha! Không đợi bọn chúng kịp mở miệng, lời đồn đã lan truyền khắp nơi. Rằng đám tượng đá này, vốn là thuộc hạ của Nhân Hoàng thượng cổ, chỉ tuân theo lệnh của Nhân Hoàng mà thôi!
Tô Vũ, mang mệnh Nhân Hoàng!
Tượng đá mười vạn năm không hề nhúc nhích, nay lại vì Tô Vũ mà đại chiến chư thiên, chém giết cường địch, thậm chí không tiếc cả tính mạng. Tất cả chỉ vì chúng nhìn thấy ở Tô Vũ, bóng dáng của Nhân Hoàng!
Thật sao?
Một kẻ tuổi đời đôi mươi, lại có thể chém giết vô số Vô Địch, thậm chí còn mạnh hơn cả Khai Phủ Chi Chủ! Ai dám bảo không có, kẻ đó ắt hẳn là kẻ ghen ghét, là phản đồ, là kẻ mù quáng nói bậy!
Tượng đá, là thuộc hạ của Nhân Hoàng thượng cổ!
Phải không?
Thật sự là vậy!
Đây là sự thật không thể chối cãi. Ngươi dám bảo không phải, tức là ngươi đang vô nghĩa, đang phủ nhận sự huy hoàng của nhân tộc thượng cổ!
Trong chốc lát, những lời đồn đại này lan tràn, muốn phản bác cũng khó, không phản bác cũng không xong, cấm đoán thì lại càng không thể.
Đến cả dân gian, cũng đã có đồng dao truyền tụng.
Cấm, là thật sự không có cách nào cấm.
Tin tức lan truyền quá nhanh, nhanh đến mức cả Nhân Cảnh rộng lớn này, chưa đầy ba ngày, trừ những đứa trẻ còn chưa biết nói, ai ai cũng có thể kể tên Tô Vũ!
…
Giờ phút này, đám Vô Địch còn nán lại Đại Chu Phủ, ai nấy đều mang vẻ mặt quỷ dị.
Rất nhanh, tiếng hừ giận dữ của Đại Nguyên Vương đã vang vọng khắp nơi.
Và chẳng bao lâu sau… tin tức về việc Đại Nguyên Vương nổi giận đã lan truyền khắp chốn. Cái hành động to gan lớn mật này, khiến Đại Nguyên Vương tức đến suýt chút nữa là muốn giết người. Chắc chắn là có đám Vô Địch ngấm ngầm ủng hộ phía sau!
Bằng không, tuyệt đối không ai dám to gan đến vậy!
Có điều, truy cứu thì cũng không kịp, mà cũng chẳng có cách nào truy cứu.
Bởi vì, Đại Nguyên Phủ bên kia, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Một đám người ủng hộ Đại Nguyên Vương vô điều kiện. Dù sao, đó cũng là Khai Phủ Chi Chủ, là tín ngưỡng của bọn họ!
Một đám người khác, lại cho rằng, Bệ hạ nên lắng nghe ý kiến, tất cả mọi người đều là vì nhân tộc. Bệ hạ hà cớ gì lại để vạn tộc lợi dụng làm vũ khí… Phải, mang theo tấm lòng thỉnh nguyện, một đám người ôm quyết tâm Thấy Chết Không Sờn, tĩnh tọa bên ngoài Đại Nguyên Phủ… Kết quả, hai phe ủng hộ náo loạn đến mức đánh nhau, Phủ Chủ Đại Nguyên Phủ cũng có chút bó tay vô kế!
Xem ra, đành phải bẩm báo Đại Nguyên vương thôi. Nhưng việc này càng khiến hắn ta hận đến nghiến răng, chỉ hận không thể lập tức lột da xé xác tiểu tử kia! Khốn nỗi, có lẽ… thật sự là không giết được!
Lúc này mà ra tay giết người?
Cái danh bạo quân kia, cả đời này Đại Nguyên vương hắn đừng hòng rũ bỏ! Thậm chí, còn có thể bị thêm cái danh “chó săn vạn tộc” nữa chứ!
…
Bên trong phủ Đại Chu.
Đại Chu vương khẽ cười một tiếng, cảm khái: “Thủ đoạn thật cao minh! Hạ gia cùng Chu gia kia, quả nhiên không phải hạng tầm thường! Chỉ ba ngày thôi, Tô Vũ hắn… đã phong thánh rồi!”
Chỉ ba ngày, Tô Vũ đã thành thần thoại!
Khốn kiếp! Mọi chuyện đều là thật, nhưng hai nhà kia thông qua một chút thủ đoạn khoa trương, hư cấu, khiến câu chuyện càng thêm ly kỳ, thần thoại, đậm chất truyền kỳ!
Tỉ như, chuyện Tô Vũ giết Huyết Hỏa, có ai tận mắt chứng kiến đâu? Ấy thế mà, người ta lại truyền nhau như chính mắt nhìn thấy, đại chiến mấy vạn hiệp, Tô Vũ mấy lần hiểm tử hoàn sinh… Cuối cùng mới thân mang trọng thương, đánh giết phục sát Đại Tần vương Huyết Hỏa!
Cái tài bịa chuyện này, đến cả Đại Chu vương ta cũng phải xấu hổ!
Cao thủ quả nhiên ở trong dân gian a!