Chương 599: Đều có một bí mật lớn | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
“Ra là Giám Thiên Hầu!”
Tô Vũ thông qua chữ “Ghi chép” này, thấy được Liệp Thiên Bảng, gián tiếp nhìn thấy bóng dáng Giám Thiên Hầu.
“Ừm?”
Tô Vũ kinh ngạc, đây là Giám Thiên Hầu đang theo dõi hắn, hay chỉ là hình ảnh quá khứ?
Nếu là như vậy… chẳng lẽ Giám Thiên Hầu cũng có thể thấy được ta?
Vậy đám Đa Bảo, chẳng phải là vẫn luôn giám sát Giám Thiên Hầu sao?
Vô số nghi hoặc chợt lóe lên trong đầu Tô Vũ!
Không kịp nghĩ nhiều, Tô Vũ tập trung nhìn mảnh vỡ chữ “Ghi chép”, hình ảnh cho thấy Giám Thiên Hầu đang ở trong một đại điện, có lẽ là tổng bộ Liệp Thiên Các.
Mơ hồ thấy được dáng vẻ Giám Thiên Hầu, không rõ ràng lắm.
Tô Vũ không biết đây có phải là hình ảnh quá khứ hay không.
Hay là ghi chép của một ngày trước?
Kỳ quái!
Hắn còn đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy thanh âm: “Thiên Nhạc có tin tức gì không?”
“Các chủ, vẫn chưa có!”
“Hắn biến mất… Ta cảm thấy hắn vẫn chưa chết, ngươi nói, hắn có phản bội ta không?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Thôi! Triệu tập các trưởng lão, toàn bộ phải đến tổng bộ Liệp Thiên Các, tham dự trưởng lão yến sau mười ngày nữa!”
“Vâng!”
“… ”
Thanh âm kia nhanh chóng biến mất, Tô Vũ cảm nhận được Giám Thiên Hầu đang vuốt ve Liệp Thiên Bảng, hắn có chút cảm thụ.
“Nhanh thôi… Rất nhanh ngươi sẽ là của ta! Tô Vũ… Tô Vũ bị Thiên Uyên nguyền rủa mà không chết, trong Ý Chí Hải nhất định có trọng bảo, Văn Vương đại nhân, là truyền thừa của ngươi, hay là… Thời Gian Sư?”
Tiếng lẩm bẩm vang lên, Tô Vũ bừng tỉnh, tự động thoát ra khỏi bức chân dung kia, Ý Chí Lực tiêu hao quá độ, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.
Mảnh vỡ chữ “Ghi chép” trước mặt, sau khi phát sáng nhè nhẹ, lại trở về ảm đạm.
Giống như vừa được kích hoạt, giờ lại chìm vào giấc ngủ.
Thiên Diệt tỏ vẻ kỳ quái, “Tiểu tử, vừa rồi ngươi đã làm gì? Thứ này ở trong tay ta thì chẳng có biến hóa gì, sao vừa đến tay ngươi liền phát sáng?”
Tô Vũ hít sâu một hơi, “Vừa rồi đại nhân có thấy gì không?”
“Cái gì?”
Ta phải thấy cái gì sao?
Thiên Diệt vẻ mặt mờ mịt, Tô Vũ hiểu rõ, xem ra thật sự chỉ có mình hắn thấy được. Vừa rồi khoảnh khắc đó, hắn tựa như đã kích hoạt món đồ chơi này, thấy được kỳ thật không phải Giám Thiên Hầu, mà là Liệp Thiên Bảng, bởi vì bọn chúng vốn là một thể, tiện thể nhìn Giám Thiên Hầu một chút thôi.
Tô Vũ hít sâu một hơi, không nói gì thêm, cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng cầm lấy mảnh vỡ vuốt ve nâng niu.
Đây là thần văn sao?
Nếu là thần văn… vậy đây chẳng phải là một viên Vĩnh Hằng thần văn?
Hắn chưa từng thấy Vĩnh Hằng thần văn bao giờ!
Tính sao đây?
Có điều nếu đây là thần văn, tựa hồ đã bị khảm vào mảnh vỡ, có lẽ không thể tách ra, nếu không thì đập nát ra để tu luyện…
Được a, ý nghĩ này vừa nảy ra, chữ “Ghi chép” kia trên thần văn dường như có chút rung động.
Đây là thần văn có linh tính sao?
Nó cảm nhận được tâm tư của ta?
“Không biết đây là thần văn, hay là do Văn Vương tự tay viết ra?”
Tô Vũ nhìn về phía Thiên Diệt, “Đại nhân thấy thế nào?”
Thiên Diệt lơ đễnh nói: “Đến cảnh giới của Văn Vương, dù cho chỉ là viết ra, đồ vật của hắn, viết ra khẳng định vô cùng nghiêm túc, thứ này, dù không phải thần văn, cũng hơn hẳn thần văn bình thường!”
Mục lục, chưa hẳn đã là thần văn, thế nhưng chắc chắn rất mạnh, điểm này không sai.
Tô Vũ khẽ gật đầu, cũng đúng.
“Đại nhân có thể đập nát thứ này không?”
“Ngươi chắc chắn chứ?”
Thiên Diệt cười hắc hắc nói: “Ngươi xác định muốn ta thử xem, có đập nát được hay không?”
Tô Vũ gật đầu, “Thử xem xem! Có lẽ có thể xử lý lớp vỏ bên ngoài, để lộ ra chữ bên trong. Bất kể có phải thần văn hay không, cứ lấy ra xem đã!”
“Ngươi tên tiểu tử này…”
Thiên Diệt cũng cạn lời, lá gan hắn thật không nhỏ.
“Được thôi, ta thử xem!”
Hắn không nói nhiều, cầm lấy mảnh vỡ, khẽ gầm một tiếng, dốc hết sức lực. Ầm một tiếng, mảnh vỡ rung động, nhưng không vỡ tan. Bàn tay Thiên Diệt lại bị đâm thủng một chút, rướm máu.
Thiên Diệt run tay, ném mạnh đồ vật ra, nhe răng nói: “Bảo bối tốt! Cứng rắn thật đấy! Cái thứ này, lúc trước bị đánh nát thế nào nhỉ? Ít nhất phải thực lực Hợp Đạo mới đủ sức!”
“Đại nhân không phá được?”
Thiên Diệt tức giận: “Nói thừa! Ta mà dốc toàn lực, một gậy xuống thì cái gì cũng nát bét. Nhưng ngươi có muốn ta làm vậy không? Nhất định phải đập nát nó?”
Tô Vũ ngẫm nghĩ, thôi vậy, để sau hẵng tính!
Cái thứ này, hiện tại còn có chút tác dụng, ít nhất có thể giám sát tên Giám Thiên hầu kia. Mà Giám Thiên hầu hình như chưa phát hiện ra.
“Có liên hệ gì với Kim Thư trong đầu ta không?”
Tô Vũ thầm nghĩ, ta có thể bỏ nó vào trong đầu không nhỉ?
Sợ rằng sẽ xảy ra chuyện. Nếu bỏ vào, bỗng dưng bùng nổ, đánh tan Ý Chí hải của ta thì ta xong đời.
Đồ vật bỏ vào trong đầu, vẫn nên suy nghĩ kỹ.
“Đúng rồi, Mao Cầu…”
Tô Vũ chợt nhớ ra điều gì, vội vàng lôi Mao Cầu từ trong đầu ra, nhìn nó còn đang ngơ ngác, hỏi: “Có thơm không?”
Cái này có cùng nguồn gốc với quyển sách kia không?
Nếu vậy, đối với Mao Cầu, lực hấp dẫn hẳn là rất lớn.
Mao Cầu ngửi ngửi, cảm nhận một chút, ngập ngừng nói: “Có…có chút thơm…”
“Chỉ có chút thôi sao?”
“Ừm!”
“Muốn ăn không?”
“Ăn được sao?”
Tô Vũ xoa cằm, “Mùi thơm này, có giống với mùi thơm bình thường ngươi ngửi được không?”
“Không khác biệt lắm đâu!”
“Không sai biệt lắm?”
Tiểu Mao Cầu mơ màng đáp: “Ừm, không sai biệt lắm.”
“Vậy sao ngươi không nhào lên ăn?”
“Không thơm bằng ngươi!”
“…”
Một bên, Thiên Diệt nghe mà nhức cả đầu, thơm tho cái gì!
Còn Tô Vũ thì hơi nhíu mày, lại nhìn về phía Thiên Diệt, hỏi: “Đại nhân, Đa Bảo năm đó là cường giả dưới trướng vị nào? Hắn thuộc tộc nào?”
“Đa Bảo?”
Thiên Diệt không hiểu sao đột nhiên lại nhắc tới Đa Bảo, ngẫm nghĩ rồi nói: “Đa Bảo… để ta nhớ xem, hắn là phong hào tướng quân, năm đó chức vụ của hắn là gì nhỉ…”
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, hồi lâu sau mới nói: “À à à, chưởng khống Hoàng Đình Thiên Bảo ti! Phía trên hắn là Thiên Bảo hầu, chủ yếu là quản lý việc phân phối bảo vật, coi như là chức quan béo bở trong hậu cần, sống sướng hơn chúng ta nhiều!”
“Đa Bảo thuộc tộc nào nhỉ…”
Thiên Diệt lại suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thông Bảo Thử nhất tộc, đúng, chính là bộ tộc này! Đã bị diệt vong, hiện tại chắc chỉ còn lại cái tên này thôi. Cái tên này thích sưu tầm tài bảo, đấu với ta một trận, ít nhất cũng làm nát cả trăm kiện địa binh, ba bốn kiện thiên binh!”
“Giàu có thật!”
Tô Vũ cười cười, nói xong cầm lấy mảnh vỡ kia, do dự một hồi rồi nói: “Đại nhân, ngài nói cái thứ này, rốt cuộc là thật hay giả?”
“Cái gì?”
Thiên Diệt ngơ ngác, ý gì đây?
Tô Vũ trầm giọng nói: “Không có gì, chỉ là ta cảm thấy… không nên như vậy mới đúng! Chủ yếu là, Tiểu Mao Cầu thấy thơm, nhưng lại không nhào lên ăn…”
Trên đỉnh đầu, Tiểu Mao Cầu mờ mịt, không ăn thì sao?
Dạo này không được đói cho lắm!
Thật kỳ quái!
Rõ ràng là rất thơm mà!
Tô Vũ gác lại chuyện này, lại hỏi: “Đại nhân, cái gọi là Hầu gia, rốt cuộc có thực lực thế nào? Còn Nhân Vương thì sao?”
Thiên Diệt tỏ vẻ cổ quái: “Hầu gia à… Bước vào Hợp Đạo, nếu lập được công lớn thì phần lớn đều có thể phong Hầu, ít nhất cũng phải có phong hào tướng quân. Phong Hầu, thông thường đều đại diện cho Hợp Đạo!”
Tô Vũ cười: “Vậy nói cách khác, có người đạt Hợp Đạo mà không được phong Hầu?”
“Cũng có một vài người… Ví dụ như… lão đại của ta!”
Thiên Diệt nhếch mép cười: “Lão đại chưa từng được phong Hầu, thật ra thì khi đó lão đại đã bước vào Hợp Đạo rồi, nhưng để phong Hầu thì phải tọa trấn Cung Vương phủ, lão đại không muốn nên không nhận. Thật ra thì dù không tọa trấn Cung Vương phủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần đó, lão đại cũng nên được phong Hầu, Cung Vương đã bẩm tấu lên Nhân Hoàng. Sau này vì chuyện của Văn Vương nên bị trì hoãn, rồi sau đó… thì chẳng còn sau đó nữa!”
Tô Vũ khẽ gật đầu, cười nói: “Nếu Thiên Diệt đại nhân hoàn thành nhiệm vụ, bước vào Hợp Đạo, chắc hẳn cũng có thể được phong Hầu?”
Thiên Diệt bĩu môi: “Cũng không kém là bao! Khi đó đã chuẩn bị phong hào cho ta rồi, sau này ta nghĩ lão đại vẫn chưa có phong hào, chi bằng đợi lão đại được phong Hầu trước rồi tính, ai ngờ lại chẳng có sau đó!”
“Ngươi hỏi những thứ này để làm gì?”
Thiên Diệt kỳ quái hỏi: “Những chuyện này biết cũng chẳng ích gì, chỉ là chút chuyện xưa bát quái thời thượng cổ.”
Tô Vũ cười: “Ta tùy tiện hỏi thôi. Vậy Giám Thiên Hầu thuộc chủng tộc nào?”
“Giám Thiên Hầu…”
Thiên Diệt gãi đầu suy nghĩ: “Chuyện này người bình thường chắc không biết đâu, nhưng năm đó ta chơi khá thân với mấy đệ tử của Văn Vương, nên vô tình nghe được. Giám Thiên Hầu hình như thuộc một chủng tộc khá hiếm thấy, thậm chí không tính là một chủng tộc, gọi là ‘Vận Linh’ đắc đạo!”
“Thứ gì vậy?”
“Cái này ta làm sao biết được, ta chỉ nghe người ta nói thôi, ta đâu có hứng thú với Giám Thiên Hầu mà truy hỏi cho tường tận? Hắn được trọng dụng, luôn được Văn Vương giao phó trọng trách, cũng là người của Văn Vương phủ. Mà nói thật, vị kia…”
Hắn chỉ Tiểu Mao Cầu: “Chính là người nhà của nó, hẳn là quen biết Giám Thiên Hầu, quan hệ có lẽ không tệ! Người nhà của nó cũng xuất thân từ Văn Vương phủ.”
Tiểu Mao Cầu ngơ ngác: Thật sao?
“Vậy ta có thể đến Liệp Thiên Các, ăn quỵt được không?”
Tiểu Mao Cầu hỏi, từ lâu nó đã muốn đến Liệp Thiên Các cướp bóc, có thể ăn mà không trả tiền không?
Thiên Diệt cười hắc hắc: “Ngươi có thể thử xem!”
Tiểu Mao Cầu bĩu môi, không dám đi.
Sợ bị đánh chết!
Bị đánh chết thì không gặp được Hương Hương.
Mà Tô Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve mảnh vỡ chữ “Ghi chép”, trong lòng không ngừng suy tư.
Hắn, một kẻ đại sư làm giả, giờ phút này trong đầu lại vướng mắc một vấn đề: Thứ này, rốt cuộc là thật hay giả?
Hay là có kẻ cố tình tạo tác?
Nếu là giả, mục đích của kẻ đó là gì?
Động cơ cuối cùng là gì đây?
Sở dĩ hắn nảy sinh nhiều hoài nghi như vậy, một phần vì bản thân hắn vốn dĩ khởi nghiệp bằng nghề giả mạo, nên tự nhiên mang theo chút tâm lý hoài nghi. Mặt khác, Tô Vũ quan sát những con chữ “ghi chép” này, lại không hề sản sinh ra thiên sinh thần văn!
Thật là phí của trời!
Bình thường, khi lĩnh ngộ được điều gì đó, Tô Vũ đều có thể sinh ra thần văn. Ngay cả những thứ lão Vạn viết trước kia, hắn còn sinh ra cả văn minh thần văn đấy.
Vậy mà cái gọi là bảo vật của Văn Vương, dựa vào thiên tư của Tô Vũ ta đây mà xem, lại không cho ta sinh ra thần văn?
Đây là ý gì?
Còn nữa, hắn dễ dàng quan sát được Giám Thiên Hầu… Giám Thiên Hầu dường như hoàn toàn không biết gì cả. Giám Thiên Hầu dễ dàng bị quan sát đến vậy sao?
Tiểu Mao Cầu thì kêu thơm, nhưng lại không có cái loại cảm giác bức thiết đối với kim sắc thư họa kia. Lúc trước, Tiểu Mao Cầu còn yếu ớt, chỉ cần ngửi thấy mùi vị liền lập tức bay về phía kim sắc thư họa!
Hôm nay thì có chút kiểu chỉ nghe thấy mùi thơm, nhưng lại không được ăn.
Hít sâu một hơi, Tô Vũ nắm chặt mảnh vỡ kia.
Bỗng nhiên hắn cảm giác được, ta có khả năng bị người ta mưu hại rồi!
Giám Thiên Hầu?
Đa Bảo?
Tiền Bán Mệnh…
Tô Vũ nghĩ đi nghĩ lại, bèn hỏi: “Đại nhân, Đa Bảo lần này bị thương có nặng lắm không?”
“Nặng lắm, ta đánh nổ Kim Thân của hắn… Kim Thân ngươi có lẽ không hiểu rõ, ngươi cứ coi như một trong tam thân của hắn bị ta đánh nổ là được!”
“Vậy lúc đó, ngài cứ đuổi giết hắn mãi, có thể giết được hắn không?”
Thiên Diệt cười lạnh nói: “Ngươi đang xem thường ta đấy à?”
“Không hề!”
Tô Vũ cười nói: “Ta đương nhiên tin tưởng vào thực lực của đại nhân. Ta chỉ muốn hỏi là, Đa Bảo có biết thực lực của ngài không? Hắn là người đầu tiên ra tay chặn đường ngài, lại thuận lợi như vậy, vậy cái Tiên Hoàng bia kia có tác dụng lớn với hắn lắm sao?”
“Cái này… tiểu tử kia chắc hẳn còn nhớ rõ thực lực của ta. Hừ, hắn tự tìm đường chết! Nếu là năm xưa, một côn này đã đập hắn tan xác!”
“Vậy theo lời đại nhân, năm đó hắn không bằng đại nhân? Kém xa thực lực năm đó của đại nhân?”
“Đó là tất nhiên!”
“Vậy hiện giờ thực lực của hắn đã tiến bộ?”
“Hình như… không có.”
Thiên Diệt bị hắn hỏi đến hồ đồ, không hiểu hắn hỏi nhiều vậy để làm gì. Tô Vũ mới đáp: “Nếu năm xưa đại nhân đuổi giết hắn, hắn chỉ một mực bỏ chạy, đại nhân không thể giết được hắn, vậy có còn tiếp tục truy sát?”
“Đương nhiên là không!”
Thiên Diệt nghiến răng nói: “Thời điểm đại chiến nổ ra, hắn chỉ biết chạy trốn, chạy đến tận hư không vô tận, muốn giết hắn thật sự quá khó khăn. Ta truy sát một hồi, thấy không ổn, liền đi đánh kẻ khác!”
Đánh cho hắn chạy là được!
Tô Vũ gật đầu.
“Vậy mảnh vỡ ‘Ghi chép’ kia, đối với đại nhân mà nói, có xem là bảo vật?”
“Đương nhiên là chí bảo rồi! Đây chính là một mảnh vỡ của Văn Vương thần binh, nếu kết hợp với Liệp Thiên bảng, uy lực vô cùng!”
Dù hắn đã đưa cho Tô Vũ, nhưng hắn vẫn biết, thứ này là bảo vật!
Tô Vũ lại gật đầu. Không phải cục diện chắc chắn phải chết, dùng tiền mua mạng, vật này cho Thiên Diệt…
Xét trên lý thuyết, kỳ thật không có vấn đề gì.
Nhưng nếu mang theo sự nghi ngờ mà xét, hắn lại thấy có vấn đề tồn tại.
Từ xa, Vạn Thiên Thánh đạp không mà đến, Thiên Diệt liếc hắn một cái, “Ngươi lại đến đây!”
Vạn Thiên Thánh cười cười, khẽ khom người, “Ra mắt Thiên Diệt trấn thủ!”
Thiên Diệt không thèm để ý hắn, Vạn Thiên Thánh cũng chẳng bận tâm, nhìn về phía Tô Vũ, “Sao vậy?”
Tô Vũ ném mảnh vỡ kia cho Vạn Thiên Thánh, “Phủ trưởng xem qua giúp ta, thử rót một chút Ý Chí lực vào xem, có phát hiện gì không.”
Vạn Thiên Thánh rót một chút Ý Chí lực vào, rất nhanh lắc đầu, “Không phát hiện gì cả, là một bảo vật vô cùng huyền bí, mơ hồ có thể thấy được vài bóng người, bao gồm cả ta. Đây chính là hình thức ban đầu của Chứng Đạo bảng.”
Chư Thiên Vạn Bảo Lâu trước kia, hẳn là thông qua vật này để đẩy ra Chứng Đạo bảng, nhưng không trực quan như sau khi kết hợp, cho nên thứ tự xếp hạng tương đối loạn.
Tô Vũ khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lấy ra một vật khác. Vạn Thiên Thánh hơi nhíu mày, Tô Vũ cười nói: “Phủ trưởng cầm lấy vật này, rồi xem lại mảnh vỡ kia!”
“Văn Mộ Bia?”
Thiên Diệt đứng bên cạnh, kỳ quái hỏi: “Cái thứ này sao lại đến được tay ngươi?”
Tô Vũ cười khẽ, gật đầu đáp: “Ừm.”
Lần trước hắn đã từng nghe nói Thiên Diệt biết về thứ này, quả nhiên, lão nhận ra nó.
Vạn Thiên Thánh cầm lấy Văn Mộ Bia, lần nữa rót vào một chút Ý Chí Lực, kiểm tra hồi lâu, rồi lại lắc đầu, ném trả Văn Mộ Bia cho Tô Vũ: “Vẫn chỉ là mấy hình ảnh vụn vặt, không có gì khác. Ngươi muốn ta xem cái gì?”
Tô Vũ hỏi: “Ngươi có thấy Giám Thiên Hầu không?”
Vạn Thiên Thánh đáp: “Không thấy.”
Lão có chút ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi thấy được?”
Tô Vũ cười cười, đáp: “Ừm, ta thấy rồi.” Thật ra, việc này chẳng liên quan gì đến cái Văn Mộ Bia này cả.
Xem ra, chuyện này thật sự có chút liên quan đến quyển sách vàng kia.
Chẳng lẽ ta đã nghĩ quá nhiều rồi?
Hay là… mục tiêu của Giám Thiên Hầu, chính là quyển sách vàng kia!
Lão ta có phải đã biết, Liệp Thiên Bảng kỳ thật cũng không hoàn chỉnh?
Vô số âm mưu quỷ kế hình thành trong đầu Tô Vũ. Hắn lần nữa cầm lấy mảnh vỡ kia, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta có lẽ có thể thông qua nó, biết được một vài tin tức cực kỳ trọng yếu!”
Tô Vũ cười nói: “Phủ trưởng, ngươi nghĩ xem, một người trong tình cảnh cô độc suốt mười vạn năm, liệu có lỡ miệng nói ra những bí mật sâu kín trong lòng không?”
Vạn Thiên Thánh lắc đầu, đáp: “Khó nói lắm! Cô độc quá lâu, có lẽ sẽ thích lẩm bẩm một mình vài câu.”
Tô Vũ hỏi: “Phủ trưởng ở Tu Tâm Các nhiều năm như vậy, cũng hay lẩm bẩm một mình sao?”
Vạn Thiên Thánh đáp: “Có chút.”
Lão cười nói: “Sao vậy, có gì không ổn sao?”
Tô Vũ lại hỏi: “Vậy nếu nói sau mười vạn năm nữa, còn có tinh lực để mà lẩm bẩm không?”
Vạn Thiên Thánh đáp: “Chắc là không rồi, đợi ta sống qua mười vạn năm nữa rồi nói.”
Tô Vũ thở dài: “Hy vọng là ta đa tâm!”
“Nếu là ta không nghĩ nhiều, chẳng phải là nói, ngay từ đầu, Giám Thiên Hầu đã tính kế ta rồi sao?”
“Cũng không đúng…” Tô Vũ suy ngẫm. “Đa Bảo ném ra bảo vật hộ mệnh kia là khi ta dẫn người vào Tử Linh giới vực, sau đó có người truy sát ta, trong khoảng thời gian ta chưa chết đó, Đa Bảo bại trận mới ném ra. Có lẽ ban đầu chỉ là biện pháp dự phòng, sau này mới chính thức được thi hành!”
“Đa Bảo và Giám Thiên Hầu có thể là cùng một bọn!” Tô Vũ thầm nghĩ, mọi suy đoán đều dựa trên hoài nghi của hắn. Nếu hoài nghi không vững, phỏng đoán cũng vô nghĩa.
“Mục tiêu của bọn chúng, chưa hẳn chỉ là ta, có lẽ… ngay từ đầu là nhắm vào Thiên Uyên Bán Hoàng? Khả năng này có lý, một chữ kia, vốn ở chỗ Thiên Uyên Bán Hoàng kia mà!”
“Kẻ khát vọng chiếm lấy vật kia nhất, thực chất không phải ta, mà là Thiên Uyên Bán Hoàng. Đa Bảo thực lực không bằng hắn, bị cướp đoạt cũng là lẽ thường.”
“Chỉ là sau này, ta lừa giết một đám người, rồi Thiên Diệt lại quá mạnh mẽ… nên vật kia mới rơi vào tay ta…”
Tô Vũ tính toán, đoán chắc vật kia có thể rơi vào tay mình không quá khó. Thiên Diệt không quan tâm thứ đó, nhưng Tô Vũ biết nó có liên quan đến Văn Vương, hoặc Thời Gian Sư, thế nào cũng sẽ đến xem. Nếu phát hiện cơ mật gì, lấy đi cũng chẳng lạ.
“Không biết có thể lần ngược lại, điều tra ra ta không?” Tô Vũ tự hỏi.
“Chắc là không thể!” Nếu không, quá dễ khiến người ta cảnh giác.
Tô Vũ khẽ cười, vung bảo vật trong tay lên, “Đi, mặc kệ thật giả, cứ thu đã. Đến lúc đó ta tự nhiên sẽ phán đoán.”
“Được, vậy không sao. Thiên Diệt đại nhân, chúng ta đi!” Tô Vũ vừa nói, vừa suy nghĩ miên man.
“Tây Các Các Chủ!”
“Trước đây ta không để ý nhiều. Tây Các Các Chủ cố ý nhắc nhở ta về mảnh vỡ chữ ở chỗ Thiên Diệt này, là sợ ta không biết sao?”
“Là ta nghĩ nhiều chăng?”
Tô Vũ lại nghĩ, “Tây Các Các Chủ đã giúp ta rất nhiều, không có ông ta hỗ trợ, lần này Liệp Thiên Các ra tay, ta gặp nguy hiểm lớn. Sao có thể có vấn đề được?”
“Có thể… nếu có thì sao?”
Có lẽ thật sự là ta đa nghi quá nặng, Tô Vũ thầm nghĩ. Tây Các Các Chủ nghĩa vô phản cố vì Nhân tộc, thời khắc mấu chốt còn đỡ được Nam Lâu Lâu Chủ, sao có thể có vấn đề chứ?
“Nhưng nếu có thì sao?”
Lúc ấy, mấy vị Vô Địch của Liệp Thiên Các kia, dù sao cũng phải giết ta. Nhưng… khi đó ta còn chưa mở ra Tử Linh đạo!
Tiên tộc Trí Vương biết ta có thể mở đạo, vậy Giám Thiên Hầu thì sao?
Hắn khẳng định cũng biết!
Nếu đã biết, hắn hẳn phải hiểu rằng, mấy vị Vô Địch kia không dễ dàng giết được ta như vậy đâu!
Tử Linh đạo của ta chưa mở, nghĩa là ta còn có hậu thủ!
Lúc này, Tây Các Các chủ quay giáo, trước mặt bao người mà giết ra, trở về Nhân tộc, cũng sẽ không khiến ai nghi ngờ. Thậm chí còn nghĩ rằng, Tây Các Các chủ đã có đóng góp quá lớn, nếu không có hắn, địch nhân đã có thêm hai vị Vĩnh Hằng thất đoạn rồi!
Mà thực tế là, dù hắn không đứng ra, dù hắn một mực truy sát ta… Đến cuối cùng, có lẽ hắn và Nam Lâu Lâu chủ đều bị Tô Vũ ta lừa giết!
Nhưng bây giờ, hắn và Nam Lâu Lâu chủ đều còn sống!
“Tây Các Các chủ… hiên ngang lẫm liệt… thời khắc mấu chốt trở về Nhân tộc, giúp Nhân tộc, tìm được ta, sau đó còn muốn cứu người, cứu những Nhân tộc của Thủy Triều thứ mười kia!”
“Liệp Thiên Các, đám lão già Nhân tộc có vài vị, Địa Bộ Bộ Trưởng, Thiên Bộ Bộ Trưởng, Tây Các Các chủ! Thiên Bộ Bộ Trưởng cường đại như vậy, bởi vì lý niệm của Giám Thiên Hầu và Văn Vương, đều không thể an bài như ý, tự mình điên cuồng! Địa Bộ Bộ Trưởng thì một đường đi đến cùng, căn bản không hề muốn trở về Nhân tộc! Chỉ có Tây Các Các chủ, rất nhanh đã lựa chọn con đường đúng đắn nhất!”
Tô Vũ trong lòng không ngừng suy nghĩ, nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, truyền âm nói: “Phủ Trưởng, Nhất Đại Phủ Trưởng từng nói, năm xưa Cửu Triều Chi Biến, đám lão già Nhân tộc gần như đều chết trận?”
“Đúng vậy.”
“Vậy Thiên Bộ Bộ Trưởng và Tây Các Các chủ, những người này, sao không xuất hiện trong Cửu Triều giết giặc?”
“Ngươi hỏi ta?”
Vạn Thiên Thánh cười, “Có lẽ có nhiệm vụ quan trọng hơn, sứ mệnh trọng đại hơn, nếu không thì… cảm thấy không cần thiết!”
“Có lẽ, Thiên Bộ Bộ Trưởng quả thật tự thân xung đột, dẫn đến tam thân phân liệt, tự mình đánh mình không xong. Ta cảm thấy lúc đó, hắn hẳn cũng có xung đột như vậy, vì sao cuối cùng không xuất chiến?”
“Có lẽ có sứ mệnh quan trọng hơn? Hoặc là không biết đến trận chiến kia?”
Vạn Thiên Thánh cũng chỉ có thể suy đoán, không phải người trong cuộc, ai mà biết được những tình huống này.
Được thôi, Tô Vũ không hỏi nữa.
Vạn Thiên Thánh truyền âm nói: “Ngươi phát hiện ra vấn đề gì sao?”
“Có chút hoài nghi!”
Tô Vũ truyền âm nói: “Đợi vài ngày nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Vạn Thiên Thánh cũng không hỏi thêm, rất nhanh, vừa hộ tống Tô Vũ hướng Tinh Hồng Cổ Thành bay đi, vừa nói: “Trở về Nhân tộc sao? Lời của Nhất Đại, giúp chúng ta thu hẹp rất nhiều mục tiêu, nếu chỉ tra hai vị, ta nghĩ, hẳn là có thể tra ra!”
Hắn thật tâm muốn quay về, nhưng giờ đây, con đường trở về ấy sao mà gian nan.
Hơn nữa, năm xưa hắn đã vấy máu quá nhiều, đám Vô Địch kia liệu có còn đoái hoài, tin tưởng hắn?
Chỉ có Tô Vũ… có lẽ lời nói của y còn đáng tin một chút.
Đại Tần Vương, Đại Hạ Vương có lẽ còn chịu lắng nghe vài câu, nhưng Vạn Thiên Thánh, kẻ mang danh “nhân ma”, Đại Tần Vương còn tin, chứ đám Vô Địch khác chắc chắn sẽ ngáng chân!
Người biết rõ chân tướng sự việc, ngoài hắn ra chỉ còn Lưu Hồng và Tô Vũ. Lưu Hồng thì khỏi bàn, gã hoàn toàn không có tư cách dò hỏi các Vô Địch.
“Ừm, sớm muộn gì cũng phải đi một chuyến!”
Tô Vũ gật đầu, “Dù thế nào đi nữa, bí cảnh Thức Hải ta nhất định phải đoạt được! Ta cần nó, ta cần tăng cường Ý Chí lực, nhanh chóng tiến vào Sơn Hải cửu trọng.”
Nói rồi, y lại tiếp lời: “Về chuyện phản đồ… ta cũng sẽ tìm cách điều tra! Cùng lắm thì ta dẫn theo hơn mười vị trấn thủ, đi uy hiếp đám nhân tộc kia!”
“Đừng có làm càn!”
Vạn Thiên Thánh thật sự hết cách với y, “Ngươi làm vậy, dù Đại Tần Vương có ủng hộ ngươi đến đâu cũng sẽ quay lưng, không đời nào cho ngươi cưỡng ép kiểm tra thực hư đâu! Vĩnh Hằng vốn đứng về phía ngươi, cũng sẽ bị ngươi ép sang phe khác! Ngươi dù có tra phản đồ, nhưng mang theo trấn thủ đi uy hiếp… dù tra ra được, trong lòng mọi người cũng chẳng thoải mái gì! Đây là uy nghiêm và tôn nghiêm của chủng tộc, tiểu tử ngươi bớt làm loạn cho ta!”
Mấy vị Vô Địch khai phủ thế hệ trước, vô cùng coi trọng những điều này.
Tra phản đồ thì được, thậm chí Tô Vũ có thực lực, đánh cho bọn hắn chịu phục cũng được, dù sao cũng là người trong tộc.
Nhưng ngươi mang theo một đám cường giả không phải nhân tộc đi uy hiếp, dù bản chất là để tra phản đồ, kết quả cuối cùng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Hôm nay ngươi Tô Vũ có thể mang người ngoài đến tùy tiện tra Vô Địch, vậy ngày mai lại có một kẻ nhân tộc, mang theo thần tiên ma quỷ đến đánh nhân tộc, chẳng lẽ cũng phải chắp tay nhường cho hay sao?
Tô Vũ suy ngẫm, gật đầu: “Phủ trưởng nói rất đúng, ta suy tính chưa thấu đáo! Đôi khi, nắm đấm quá cứng cũng không phải là chuyện tốt.”
“Ngươi hiểu là tốt rồi!”
Vạn Thiên Thánh không nói thêm gì nữa, cả hai nhanh chóng đáp xuống Tinh Hoành cổ thành. Vạn Thiên Thánh lên tiếng: “Mấy ngày nay, ta sẽ dạy ngươi một chút quy tắc và phương pháp vận dụng đơn giản, những thứ khác ta không nói nhiều, ta chỉ mở cho ngươi một cái đầu, dẫn ngươi vào cửa, còn lại phải dựa vào tự mình lĩnh ngộ!”
“Còn nữa, hết thảy bảo vật, hết thảy những thứ dựa dẫm bên ngoài, đều không bằng tự thân cường đại!”
Hắn nhìn Tô Vũ, nghiêm mặt nói: “Nội tình của ngươi đánh rất tốt, tốt đến đáng sợ! Có điều, ngươi tiến bộ quá nhanh, không có đủ thời gian để tích lũy, tiêu hóa, để cảm ngộ một vài thứ! Đơn thuần xét về cường độ thân thể, ngươi có lẽ so được với một vài Vĩnh Hằng sáu, bảy đoạn, ngươi khai cái gọi là Nguyên Thần khiếu, thậm chí so được với một vài ** đoạn! Tất cả những điều này, ngươi mạnh hơn ta… nhưng nói câu khó nghe, Tô Vũ, ngươi tin không, nếu ta và ngươi liều mạng tranh đấu… khả năng lớn hơn là ngươi sẽ bị ta đánh chết!”
Tô Vũ gật đầu, “Thân thể mạnh hơn, đánh không đến phủ trưởng cũng vô dụng, dao cùn cắt thịt, sớm muộn gì cũng bị phủ trưởng cắt chết! Nhưng nếu ta chạy đến Tử Linh giới vực, phủ trưởng cũng không làm gì được ta.”
Vạn Thiên Thánh im lặng, nhảm nhí, điều đó là đương nhiên.
Tô Vũ nhe răng cười nói: “Hơn nữa, phủ trưởng dù mạnh, cũng không thể nhất kích tất sát ta, phải tầm một nghìn kiếm mới giết được ta!”
“Hừ!”
Vạn Thiên Thánh hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cho rằng? Chẳng qua chỉ là ngươi tự cho là thôi! Thân thể của ngươi có lẽ cường tráng, ý chí cũng kiên định, đám Văn Minh sư tầm thường kia không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cho rằng ta cũng bó tay sao? Khí huyết của ngươi mạnh mẽ, ta cũng có cách đối phó, ta sẽ né tránh khí huyết của ngươi, chuyên công kích vào ý chí!”
Tô Vũ nhún vai, “Thôi đi, không thèm tranh luận với ngươi.”
Cả hai cãi vã nãy giờ, cũng chẳng phân thắng bại.
Vạn Thiên Thánh trong lòng thầm mắng, “Không biết điều! Loại người như ngươi, không xứng có sư phụ!”
…
Rất nhanh, lớp học nhỏ của Vạn Thiên Thánh bắt đầu.
Học trò có vài người, Tô Vũ, Tiểu Mao Cầu, Vương lão, lão gia tử Bạch gia, Lưu Hồng.
Đúng vậy, bọn họ đều đến.
Vạn Thiên Thánh cũng không giấu nghề, chỉ dạy những quy tắc vận dụng mà thôi. Hơn nữa, bản chất của hắn vốn là một người thầy, hắn chấp chưởng Văn Minh học phủ, kỳ thật ban đầu cũng từng dạy học, sau này mới thôi.
“Những kiến thức cơ bản, ta không nói nhiều!”
Vạn Thiên Thánh dứt khoát nói thẳng, “Hôm nay chúng ta sẽ nói về Trường Hà Thời Gian!”
“Cái gọi là Trường Hà Thời Gian, các ngươi cảm nhận được nó là gì?”
Tô Vũ đáp ngay, “Là một thông đạo xuyên qua thời gian và không gian!”
“Vớ vẩn!”
Vạn Thiên Thánh trầm giọng nói, “Đa phần mọi người đều có ý tưởng như ngươi, nhưng trong mắt ta, điều đó sai lầm! Xuyên toa không gian thì còn có thể, chứ xuyên qua thời gian, toàn là vô nghĩa!”
“Ừm?”
Mọi người đều ngạc nhiên, Trường Hà Thời Gian, vốn dĩ có khả năng xuyên qua thời gian mà.
“Cái gọi là xuyên qua thời gian… chỉ là trò cười!”
Vạn Thiên Thánh thản nhiên nói, “Các ngươi đã thấy ai từ quá khứ xuyên đến, rồi đi giết người chưa? Nhân Hoàng mạnh mẽ như vậy, nếu hắn từ quá khứ vượt Trường Hà Thời Gian, đến hiện tại, ai có thể địch lại?”
“Nhưng mà…”
Tô Vũ lập tức nói, “Ta đã từng gặp, thậm chí cùng phủ trưởng ngươi cùng nhau gặp Tinh Hoành đại nhân, còn có, Mao Cầu nhà kia, đã từng nhảy vọt Trường Hà Thời Gian, phó thác cho Tinh Hoành đại nhân bọn họ, chuyện này đã từng xảy ra!”
Vạn Thiên Thánh lắc đầu, “Đó không gọi là xuyên qua thời gian! Đó chỉ là một loại vận dụng ý niệm! Tỉ như ta mang theo ngươi, đến Cổ Thành Tinh Hoành, kỳ thật chỉ là ý niệm của ta buông xuống vào một thời khắc nào đó… Mà Tinh Hoành tiền bối đủ mạnh, hắn có thể bắt được ý niệm cố tồn của thời khắc đó, cho nên, hắn có thể tiếp thu được những tin tức này! Kỳ thật, người bình thường không thể tiếp thu được!”
Vạn Thiên Thánh cười nói, “Ngươi đã thấy kẻ yếu nào nói rằng mình gặp được cường giả bên trong Trường Hà Thời Gian chưa?”
“Ta không rõ.”
Tô Vũ lắc đầu đáp.
Vạn Thiên Thánh cũng không nhiều lời, chỉ ôn tồn, “Có lẽ là ta còn chưa thấu triệt. Nay ta chỉ truyền thụ cho các ngươi những lĩnh ngộ nhỏ bé của ta. Biết đâu sau này, các ngươi sẽ tự mình khai sáng ra những điều mới mẻ.”
“Theo nhãn quan của ta, dòng sông Thời Gian Trường Hà này, thực chất chỉ là một không gian thông đạo thuần túy! Kẻ nào bước chân lên đó, có lẽ sẽ thoáng thấy quá khứ, nhưng đó chẳng qua là ký ức của chính các ngươi. Rất khó để thấy được quá khứ của người khác. Còn tương lai mà các ngươi thấy, phần lớn chỉ là tương lai hư ảo, chỉ là một trong muôn vàn khả năng trong tâm trí các ngươi…”
“Dĩ nhiên, hồi tưởng lại quá khứ, có lẽ có thể thoáng thấy những trải nghiệm của kẻ khác, nhưng đó cũng chỉ là sự tái hiện của ký ức. Thực chất đó là một loại thủ pháp khác. Diệt Tằm Vương rất am hiểu điều này, ta xin phép không bàn luận sâu.”
“Hôm nay ta chủ yếu giảng giải về việc vận dụng nó trong chiến đấu, để gia tăng tốc độ, để trốn thoát, để ứng phó với những đòn tấn công chiều không gian dị biệt từ đối phương!”
Lời này khiến Tô Vũ hứng thú!
Hắn chẳng màng đến chuyện quay về quá khứ hay đến tương lai để diệt trừ ai đó. Cái hắn quan tâm là làm sao để trốn thoát, làm sao để đánh bại đối thủ.
“Kỳ thực, tất cả đều nằm ở vấn đề ý niệm…”
Vạn Thiên Thánh nhấn mạnh, cốt lõi chính là ý niệm.
Ý niệm là gì?
Sau một hồi giải thích của Vạn Thiên Thánh, Tô Vũ khẽ cau mày. Chờ cho Vạn Thiên Thánh dứt lời, hắn mới lên tiếng, “Phủ trưởng, ý của ngài là, những kẻ Vô Địch giết người bằng quá khứ hay tương lai, thực chất chỉ là những ảo ảnh! Hay nói cách khác, là những huyễn cảnh chân thực!”
“Ngươi hiểu như vậy, cũng không sai!”
Vạn Thiên Thánh mỉm cười, “Nếu ngươi tin tưởng rằng ta đang ở quá khứ, ta sẽ giết ngươi ở quá khứ. Đối phương cũng tin rằng ta đang ở quá khứ, rằng quá khứ của họ bị ngươi giết chết… Ý chí của con người, có thể giết chết chính mình!”
Tô Vũ chau mày, “Vậy nếu ta một lòng tin rằng, kẻ khác không thể giết ta ở quá khứ hay tương lai! Chẳng lẽ chỉ cần tự tin là có thể bất tử?”
“Điều đó còn phải xem thực lực của ngươi. Nếu ngươi không tin, nhưng đối phương lại dẫn dắt ngươi vào một tình cảnh nào đó trong quá khứ hoặc tương lai, ngươi sẽ tự nhiên tin vào điều đó, và ngươi chết là cái chắc…”
“… ”
Cả hai không ngừng trao đổi. Vạn Thiên Thánh có cách lý giải riêng về quy tắc, ông không ép buộc ai phải tin theo mình. Mỗi người có thể có cách lý giải khác nhau về những điều này.
Ông chỉ đơn thuần truyền thụ những gì mình biết, những gì mình lĩnh ngộ được, như một tài liệu tham khảo.
Về phần Tô Vũ, hắn trực tiếp khai mở truyền thừa chi hỏa, lan tỏa đến những người bên cạnh, khiến họ có chút cảm ngộ. Phải thừa nhận rằng, thứ này của Tô Vũ có hiệu quả rất tốt, khiến người ta tinh thần phấn chấn, đại não hoạt động mạnh mẽ, những kiến thức đã quên cũng được khơi gợi lại.
Vạn Thiên Thánh bật cười, tiếp tục chia sẻ những cảm ngộ của mình.
Đến cuối cùng, Tô Vũ thử xé rách Thời Không Trường Hà. Hắn thực sự đã mở ra được một đạo Thời Không Trường Hà không quá lớn, những luồng quy tắc lực lượng vờn quanh lấy thân.
Những người khác, ít nhiều cũng có chút lĩnh ngộ.
Cách đó không xa, Lưu Hồng cũng đang dỏng tai lắng nghe. Hồi lâu sau, hắn chợt lên tiếng: “Kỳ thực, thần văn chính là bước đầu lĩnh ngộ quy tắc, phủ trưởng thấy sao?”
Vạn Thiên Thánh khẽ liếc nhìn hắn, Lưu Hồng điềm nhiên nói: “Ta chỉ là nhớ đến thần văn bằng máu của Tô Vũ, nó mang theo một chút huyễn cảnh, rồi lại nghĩ đến lời Tô Vũ nói về huyễn cảnh chân thực… Bởi vậy, ta nghĩ, có lẽ Văn Minh sư dễ dàng lĩnh ngộ quy tắc hơn chăng? Mà thần văn, thực chất chỉ là quy tắc được đơn giản hóa!”
Lưu Hồng tiếp lời: “Cho nên, theo ta thấy, Văn Minh sư Chứng Đạo khó hơn Chiến giả, chính là vì điểm này! Bởi lẽ, thần văn mà ngươi lĩnh ngộ, bản chất là một loại quy tắc chi lực. Ngươi lĩnh ngộ càng nhiều, con đường Chứng Đạo có lẽ càng gian nan!”
“Còn chuyện Tô Vũ nói về hợp nhất thần văn, ta cho rằng, đó có thể là một loại quy tắc viên mãn. Hắn thống hợp những quy tắc mà bản thân lĩnh ngộ, khiến chúng trở nên viên mãn, từ đó tạo thành cái gọi là thiên phú kỹ…”
Trước đó, khi Tô Vũ nói chuyện, hắn cũng có mặt và đều nghe cả.
Giờ khắc này, hắn đưa ra cách giải thích của riêng mình.
“Văn Minh sư Chứng Đạo khó, ta cho rằng có thể là do quy tắc mà họ định ra có trần nhà quá cao! Có lẽ khi một Văn Minh sư thực sự Chứng Đạo, sẽ đạt đến trình độ của những cường giả đỉnh cấp thời thượng cổ!”
Lưu Hồng tiếp tục: “Hiện tại vẫn còn tồn tại một số quy tắc thượng cổ. Những quy tắc này thực chất là gì? Ta nghĩ, có thể là quy tắc riêng mà các cường giả thượng cổ để lại. Nói đơn giản, khi ngươi, một Văn Minh sư, Chứng Đạo thành công, ngươi cũng sẽ có sức mạnh tương tự, có thể thêm vào lưới quy tắc lớn hiện tại một đạo quy tắc chi lực thuộc về riêng ngươi!”
Ánh mắt Vạn Thiên Thánh sáng như tuyết, Tô Vũ đứng bên cạnh cũng khẽ động tâm thần.
Thần văn, quy tắc, thêm một đạo quy tắc của riêng mình vào quy tắc chi lực!
Đây chính là định chế quy tắc sao?
Vậy nên, đa thần văn hệ thần văn sư Chứng Đạo có thể mở ra cấm chế lực lượng của nhân tộc?
Bởi vì chạm đến quy tắc do Văn Vương chế định!
Lực áp chế, cũng là một loại định chế quy tắc!
Giờ khắc này, vô số điều chưa rõ bỗng trở nên thông suốt.
Tô Vũ đột nhiên nhìn về phía Lưu Hồng, hắn cười hề hề đáp: “Ta chỉ tùy tiện nói vài lời, chút lĩnh ngộ của riêng mình thôi mà. Mấy vị đừng nhìn ta như vậy, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, cũng nên để ta phát biểu chút ý kiến chứ. Đây là nghiên cứu và thảo luận học thuật, các ngươi sẽ không tước đoạt cơ hội phát biểu của ta chứ?”
Tô Vũ không để ý đến hắn, chỉ mải suy nghĩ, đây thật sự chỉ là lĩnh ngộ tùy ý, hay gã đã sớm hiểu rõ rồi?
Cách đó không xa, Vạn Thiên Thánh chìm vào trầm tư, hồi lâu sau, mắt ông sáng lên nói: “Có lẽ… ta đã hiểu rõ hơn về con đường tương lai của mình!”
Tô Vũ hít sâu một hơi, cố nén thôi thúc muốn đánh cho Lưu Hồng một trận ra trò. Thôi được rồi, ta không so đo với kẻ này!
Tên này nhất định còn giấu bí mật!