Chương 568: Tần Thương! | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
“Nhất định phải nhắm vào tộc ta sao?”
Giờ khắc này, Hạ Long Võ mặt mày lạnh lẽo như băng.
Đến tận bây giờ, Tiên tộc vẫn còn muốn nhằm vào Nhân tộc, hết lần này đến lần khác, đều là Tiên tộc giở trò quấy phá.
Đã vậy…
Còn chờ đợi cái gì nữa?
“Giết!”
Hắn gầm lên một tiếng, một đạo ánh đao rọi sáng cả càn khôn, Hạ Long Võ trực tiếp xuất đao!
Cùng lúc đó, Tần trấn trưởng vung súng xông lên, cười ha hả: “Ta đã sớm nói, Tiên tộc chính là cái thứ gậy quấy phân heo, lũ súc sinh này gây sự bao năm nay, kẻ mạnh thì nó theo, điển hình lũ tiện nhân, không trị không xong! Nhân Thần Ma chinh chiến bao năm, chỉ có đám cẩu thí Tiên tộc này là luôn dưỡng sức, Vĩnh Hằng chết chưa đủ, chắc là quên đau rồi!”
Tiên tộc, luôn giữ một cái thái độ, kẻ nào mạnh thì nó áp chế kẻ đó.
Thần Ma cường thịnh, chúng liên hợp Nhân tộc chống lại, nhưng Nhân tộc phải làm tiên phong, Nhân tộc không thể không làm, bởi vì thế cục nguy hiểm.
Đám Nhân tộc mạnh lên, Tiên tộc lại cảm thấy cần phải áp chế, lập tức quay đầu đối phó Nhân tộc!
“Tiện nhân thì đúng là đồ quái dị!”
Tiếng ầm ầm vang vọng đất trời.
Chu Thiên Phương, Chu Phá Long đều đã ra tay!
Chu Thiên Phương cười thảm thiết: “Để chúng ta và Tiên tộc đánh một trận thống khoái, diệt Tiên tộc, chúng ta tổn thất nặng nề, vô lực tranh đoạt nữa, các ngươi muốn tiêu diệt chúng ta, đánh cho tàn phế còn hơn đánh cho đầy máu! Chúng ta thua, bị Tiên tộc diệt, Tiên tộc cũng triệt để hết vốn liếng cạnh tranh, bằng không cái gọi là rời khỏi cũng chỉ là trò cười, chẳng lẽ thật sự có thể không thèm đoạt hay sao? Chư vị, hi vọng các ngươi đừng nhúng tay vào, lần này không đánh cho một bên diệt sạch, quyết không bỏ qua!”
Nói xong, mười hai đạo thần văn, lơ lửng xuất hiện.
Toàn bộ hư không, trong nháy mắt bị đóng băng.
Nhân tộc tứ đại Vô Địch, đối chiến Tiên tộc tứ đại Vô Địch, giờ phút này, thái độ của Nhân tộc đã rõ ràng, cùng Tiên tộc không đội trời chung!
Huyền Hách Vương chợt quát lên: “Đừng tin lời chúng, hắn…”
Oanh!
“Ngươi nói nhiều quá!”
Hạ Long Võ một đao chém ra, hắn là Vĩnh Hằng tứ đoạn, đối phương ngũ đoạn, cơ hồ không có khác biệt quá lớn, giờ phút này chém ra một đao, khai thiên tích địa!
“Kẻ nào dám trộn lẫn vào… Giết!”
Tám vị Vô Địch, trong nháy mắt dây dưa vào nhau, tiếng nổ long trời lở đất.
Từng bóng hình vô địch hiện ra, lặng lẽ quan sát tám vị vô địch đang giao chiến.
“Tiên tộc nhất định phải thế sao? Vậy thì cứ để Tiên tộc cùng Nhân tộc chém giết đi!”
Thái độ của Nhân tộc đã rõ ràng, hôm nay ai cũng không đánh hội đồng, cứ thế mà so găng với Tiên tộc, bốn đấu bốn, sinh tử tự gánh, kẻ yếu ắt vong!
Trong chớp mắt, cả hai xé toạc hư không, tám người kịch chiến một trận long trời lở đất.
Trường thương xuất kích, đao quang chớp nhoáng, thần văn phun trào cuồn cuộn.
Toàn bộ hư không bị tám vị vô địch đánh cho tan nát, tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp nơi, uy áp chấn động tứ phương, lan tỏa ra, những Tử Linh vất vưởng gần đó trong nháy mắt tan thành tro bụi. Trong vương phủ, vì quy tắc mà sinh ra, Tử Linh càng lúc càng nhiều.
Tử Linh bên ngoài quy tắc thì giết không sao, nhưng Tử Linh bên trong quy tắc thì càng giết càng nhiều!
Nhân tộc và Tiên tộc đã khai chiến rồi!
Bốn đấu bốn, Chu Thiên Phương áp chế đối thủ đến nghẹt thở, Hạ Long Võ thế lực ngang nhau, Chu Phá Long miễn cưỡng nghênh địch, còn Tần Trấn… càn rỡ được ba chiêu, sau ba chiêu liền bị vị Vĩnh Hằng tứ đoạn kia đè đầu đánh túi bụi.
Bất quá, vị tướng quân này chinh chiến sa trường nhiều năm, chẳng học được gì ngoài việc “chết cũng không sợ”!
“Ngươi cho ta một kiếm, ta tặng ngươi một thương! Thương thế của ta có thể nặng hơn ngươi, nhưng chưa chắc ngươi đã chịu đựng giỏi hơn ta!”
Trong nháy mắt, tám vị vô địch đánh đến trời long đất lở, lúc này, những vô địch khác đều không dám tùy tiện ra tay, cũng không muốn ra tay, bởi chỉ cần nhúng tay vào, rất dễ bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh.
Lúc này, Thiên bộ bộ trưởng cũng không khách khí, truyền âm nói: “Kẻ nào sắp bị đánh chết, hợp sức ném ra ngoài kia! Đừng chết ở đây, lại dẫn đến lũ quân chủ Tử Linh trong quy tắc!”
“Các ngươi cứ đánh đi!”
Bốn phương tám hướng, các vô địch đều không có ý kiến gì. Hợp sức na di bọn họ vẫn là có thể. Đánh thì cứ đánh, nhưng tốt nhất đừng chết ở đây. Cho dù có chết ở đây, tốt nhất là bị Quy Nguyên đao giết, đó là quy tắc chi lực, giết người sẽ không sao.
Bằng không, những sát lục khác sẽ dẫn dụ Tử Linh.
Mười một Tử Linh đều ở bên ngoài kia, đám này còn dễ đối phó, giết rồi thì thôi, không có chuyện gì lớn. Nhưng quân chủ Tử Linh trong quy tắc mà ngươi giết, rất nhanh thôi, sẽ giống như giết châu chấu không bao giờ hết, Tử Linh giới sẽ truyền tống một đám quân chủ Tử Linh tới!
…
Bên trong Huyễn Thiên kính.
Tô Vũ lặng lẽ quan sát, tám tôn vô địch đại chiến, vô địch Nhân tộc và Tiên tộc đang quyết chiến sinh tử, đánh đến thiên băng địa liệt, đã có vô địch đổ máu.
Tần Trấn bị áp chế, còn đối thủ của Chu Thiên Phương thì bị Chu Thiên Phương áp chế đến không ngóc đầu lên nổi.
Cả hai bên đều không nghĩ đến việc đổi đối thủ, chỉ mong ai giết được đối phương trước, kẻ đó sẽ thắng!
Một khi đánh chết được một vị vô địch, bốn đánh ba, ắt thắng!
Vào thời khắc đại chiến nảy lửa, giữa Thần Ma hai tộc bỗng nhiên vang lên những âm thanh truyền âm, nhưng kỳ thực không phải truyền âm thông thường, mà là vô số cường giả Vô Địch cùng nhau cô lập bốn phương, bắt đầu thương nghị đại sự.
“Nếu Tiên tộc bại trận, có nên diệt sát Nhân tộc không?”
“Nhất định phải diệt!”
“Vậy nên ra tay khi nào? Chờ Tiên tộc ngã xuống vài vị, hay đợi bọn chúng rơi vào thế hạ phong?”
“Tùy cơ ứng biến, nhưng tối thiểu phải đợi Nhân tộc hao tâm tổn trí, mệt mỏi rã rời mới ra tay diệt tộc!”
Lúc này, bất kể là Thần tộc hay Ma tộc, vô số cường giả Vô Địch đều đang lắng nghe. Những thiên tài Thần Ma kia vốn không phong bế lục thức, thực chất đều có thể nghe được.
Hai tộc cho rằng đám người này đã phong bế lục thức, không cần thiết phải truyền âm làm gì.
Trong Huyễn Thiên Kính.
Tô Vũ nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt dữ tợn, tựa như bị trùng kích mạnh mẽ.
Hắn biết!
Đúng vậy, hắn biết hai tộc kia cố ý, cố ý nói những lời này để dẫn hắn ra!
Nhất định là như vậy!
Bọn chúng suy đoán hắn có thể trà trộn trong đám người của hai tộc, nhưng vẫn còn do dự có nên toàn bộ diệt sát hay không. Cho nên, chúng đang thăm dò, hoặc đúng hơn là dương mưu.
Bọn chúng đang chờ đợi Tô Vũ chủ động lộ diện!
Quả nhiên, lại có một Vô Địch cười lạnh nói: “Nhân tộc thật xui xẻo, bị Tô Vũ và Lam Thiên kia hố đến thảm hại. Hai kẻ này, giết chết cũng hả giận, nhưng kết cục lại thế nào? Ta thấy lần này Nhân tộc xong đời rồi!”
“Vốn đã là công địch, còn dám ngông cuồng như thế!”
“. . .”
Từng vị Vô Địch ngươi một lời ta một câu, như thể đang thật sự thương thảo, nhưng thực chất là đang chờ đợi, chờ đợi Tô Vũ có dị động.
Cùng lúc đó, một cỗ Ý Chí lực mỏng manh cũng đang tuần tra trong Huyễn Thiên Kính.
Tô Vũ làm ngơ, điếc không nghe thấy.
Tử khí lại cuồn cuộn rung chuyển, một luồng tử khí vô cùng mỏng manh.
“Có thể xông ra không? Cùng nhau xông ra đi! Ta cần đại nhân giúp đỡ, thời khắc mấu chốt này, xông ra thôi, ta cần!”
Tinh Nguyệt vẫn chậm chạp không đáp lời hắn.
“Xông tới ư?”
Nàng ta cũng chẳng hề gì, vả lại Tử Linh hiện tại đang “sóng”, làm sao nghe theo nàng ta được.
Bên tai Tô Vũ, lại vang lên tiếng cười lạnh của một cường giả Vô Địch: “Nhân tộc lần này chết chắc rồi! Ta đã thấy, bọn chúng đều ở trong bí cảnh Chu Thiên Phương, ẩn náu trong một viên thần văn! Một khi Vĩnh Hằng của Nhân tộc ngã xuống, kẻ nào dám bước vào, tất cả đều phải chết! Giờ thì cứ xem Tô Vũ cùng Lam Thiên, có gan hay không mà lộ diện, thu hút ánh mắt của chúng ta!”
“Bọn hắn có ngu xuẩn đến vậy không? Huống chi, ta nghe nói Đại Minh Vương hình như cũng đã tiến vào.”
“Không sao, Huyết Hỏa Ma Vương của tộc ta đang quấn lấy hắn, hắn không dám nhúc nhích, cũng không thể nhúc nhích. Chỉ cần hắn động đậy, Huyết Hỏa đại nhân sẽ tóm lấy hắn ngay!”
“. . .”
Bọn chúng đang ám chỉ cho Tô Vũ hoặc Lam Thiên, rằng giờ đây, các ngươi không còn con đường nào khác, con đường duy nhất là tự mình lộ diện. Còn việc sau khi lộ diện, có bị thuấn sát hay không, thì còn phải xem bản lĩnh của các ngươi.
Các ngươi cứ lộ diện đi, chúng ta thực sự muốn giết các ngươi, cũng chẳng rảnh hơi mà nhắm vào Nhân tộc nữa.
“Xem ta là đồ ngốc chắc?”
Tô Vũ trong lòng hừ lạnh, ta không ngốc đến thế.
Bọn này quả thực là muốn hắn chết… Mình cùng lắm thì báo thù cho bọn họ, không có nắm chắc sống sót, hắn lộ diện mới là kẻ ngốc!
Trừ phi, có nắm chắc khi lộ diện sẽ bình an vô sự.
Khi ấy, Tô Vũ còn có thể suy xét một chút, thu hút lực chú ý của mọi người, tạo cơ hội cho Tử Linh chiếm lấy Cửu Diệp Thiên Liên. Còn hiện tại, dù chết hắn cũng không lộ diện.
Đúng lúc này, tin tức của Tinh Nguyệt truyền đến.
“Bản tọa và tên ngốc kia có thể tiến vào, ngoài ra còn có hai vị Tử Linh quân chủ nữa có thể vào được. Còn những kẻ khác… hết cách rồi, bọn chúng căn bản không thèm để ý đến ta, lũ vô ơn này, đã quên ai là kẻ giúp bọn chúng tự do!”
Tinh Nguyệt vô cùng phẫn nộ!
Lũ vong ân phụ nghĩa!
Nàng liên hệ với đám Tử Linh kia, kết quả có kẻ chẳng thèm đoái hoài. Một lũ vong ơn bội nghĩa, quên rằng chính bản tọa đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi mới có thể ra ngoài, đúng không?
Đương nhiên, chính nàng cũng quên, thực ra việc đó chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Tô Vũ không nói thêm gì, nhanh chóng đáp: “Cũng được, ngươi tốt nhất là đừng vào. Để tên ngốc kia xông vào, lấy tinh huyết của Vô Địch đặt lên một đầu Tử Linh Nhật Nguyệt, đánh dấu ấn ký tử khí của ngươi lên đó. Ta sẽ đi tìm, đừng trực tiếp đưa cho ta, cứ để đầu Tử Linh kia, tiếp cận Băng Phong Thần Vương là được!”
“Còn nữa, nếu ta lộ diện, cứ bảo đám Thiên Uyên tộc truy sát ta…”
“Ngoài ra, ta đoán chừng sẽ lại lộ diện vào lúc Cửu Diệp Thiên Liên nở rộ. Mục tiêu chính của ngươi là Cửu Diệp Thiên Liên, phía sau Cửu Diệp Thiên Liên có lối đi thời gian, tự mình cẩn thận. À, thứ này nở chín lần, mỗi lần thực ra chỉ có một đó!”
Đúng vậy, Cửu Diệp Thiên Liên đừng nhìn bề ngoài đã thành thục, thực ra còn chưa đâu.
Lần nở rộ này, kỳ thực chỉ có một đóa. Phải nở đến chín lần mới thành Cửu Diệp Thiên Liên hoàn chỉnh. Đương nhiên, sau lần đầu, những lần sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lúc này, Tô Vũ đang suy ngẫm.
Liệu mình có cách nào chiếm lấy một, hai đóa trước, sau đó nguyên khí thuế biến, thuế biến vài lần, dùng Vô Địch tinh huyết. Đến lúc đó, ta sẽ có chiến lực Vô Địch, thừa dịp bất ngờ, có lẽ có thể diệt sát một vị Vô Địch!
Hắn không còn để ý đến những Thần Ma Vô Địch kia nữa. Nếu có năng lực, các ngươi cứ lên mà giết đi!
Hạ Long Võ bọn hắn đâu phải hạng người lương thiện, bảo ai giết người đó. Thần Ma chẳng lẽ không biết tính cách của Nhân tộc sao?
Giờ mà nhúng tay, dù bọn hắn bị Tiên tộc giết, cũng sẽ kéo theo kẻ nhúng tay chết chung.
Thần Ma có nguyện ý không?
…
Ầm!
Tần Trấn bay ngược, thân hình chấn động. Ba cỗ nhục thân có xu thế tan rã. Tam thân hợp nhất Vô Địch, một khi rơi khỏi trạng thái hợp nhất, thực lực sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Một khi tam thân bị đánh giết một, hai tôn, thì còn mạnh hơn chuẩn Vô Địch là bao.
Giờ phút này, bên cạnh Tần Trấn, thời gian chi lực vờn quanh, tam thân mơ hồ có bóng chồng xuất hiện, đó là dấu hiệu của việc tan rã, rơi khỏi trạng thái tam thân hợp nhất.
Tần Trấn toàn thân tắm máu, nhưng vẫn cười ha hả: “Tôn tặc, thực lực không tệ, sống hơn mấy ngàn vạn năm, thế mà có thể miễn cưỡng áp chế ta. Có phải chăng bản tướng quân giết Tiểu Tiên Nữ, là bà nương của ngươi?”
Đối diện hắn là Nguyệt Thực Tiên Vương, giờ phút này, Nguyệt Thực Tiên Vương lạnh lùng liếc nhìn hắn, lười biếng nói nhiều. Ánh mắt y liếc qua Chu Thiên Phương bên kia, Chu Thiên Phương đang áp chế một vị khác, đánh cho thời gian Trường Hà của đối phương gợn sóng không ngừng, nhưng trạng thái của đối phương tốt hơn Tần Trấn một chút!
Xem ra là Tần Trấn kiên trì được lâu hơn, hay là vị Tiên Vương kia.
Còn hai nơi khác, Hạ Long Võ và Chu Phá Long cũng chỉ là miễn cưỡng chống cự.
Kết cục này, Tiên tộc không muốn nhìn thấy.
Có lẽ, Tiên tộc không ngờ Nhân tộc lại quả quyết như vậy, trực tiếp giết đến đây!
Tiên tộc những năm này, không hề tham dự đại chiến, đều ở sau lưng dùng lực. Nhân tộc quật khởi chưa được mấy trăm năm, trước đó vẫn luôn dựa vào Tiên tộc, đối với Tiên tộc cũng có chút tôn kính. Bây giờ, lật mặt nhanh như chớp, tốc độ trở mặt của Nhân tộc không chậm hơn bọn hắn, ngược lại còn dứt khoát hơn.
Kỳ thật, Nguyệt Thực Tiên Vương đã hiểu lầm.
Nếu là những Nhân tộc Vô Địch khác, toàn là cáo già cả, không dễ dàng trở mặt như vậy. Mấu chốt là lần này mấy vị Vô Địch, Hạ Long Võ khát máu, Tần Trấn hiếu chiến, hai vị còn lại tuổi tác cũng không lớn, đều xem như lớp tân sinh, là những kẻ biết đánh nhau nhất, hiếu chiến nhất.
Sao có thể cùng bọn hắn giả tạo được!
…
“Ai!”
Nơi hoang vu hẻo lánh, một tiếng thở dài vang vọng. Ám Ảnh hiện thân, cách đó không xa, một bóng người huyết sắc cũng xuất hiện, chắp tay sau lưng, nhìn Ám Ảnh, khẽ cười nói: “Sao lại nhúng tay vào làm gì? Cái vị Thiên Bộ kia vẫn còn sờ sờ ra đấy, ta và ngươi nhúng tay vào, hắn liền nắm chắc phần thắng! Còn bọn Hạ Long Võ, lớp trẻ bọn hắn, tự có suy nghĩ của lớp trẻ.”
Ám Ảnh cười nhạt: “Ta cũng đâu đã già a!”
Huyết Hỏa Ma Vương cười cười, không muốn nhiều lời, lại ngước nhìn lên trời, hỏi: “Ngươi nói Tần Trấn sụp đổ trước, hay Nghiễm Nhiên tan trước?”
Nghiễm Nhiên, Chu Thiên Phương đang dốc sức kiềm chế gã kia.
Thực lực cũng không hề yếu, Vĩnh Hằng ngũ đoạn!
Bên Tiên tộc, bốn vị Tiên Vương cũng không tính là yếu, hai vị ngũ đoạn, hai vị tứ đoạn, đều là cường giả.
Chốt then nằm ở chỗ, bên nào rút quân trước mà thôi.
Mà cho dù Nhân tộc thắng Tiên tộc, hậu quả cũng khó lường.
Ám Ảnh im lặng không nói, Huyết Hỏa Ma Vương khẽ cười: “Tần Trấn hẳn là sẽ sụp đổ trước. Đôi khi, thực lực không phải cứ dựa vào một hơi là chống đỡ được. Thực lực là thực lực, đúng không?”
Ám Ảnh vẫn không đáp lời.
Huyết Hỏa Ma Vương cười nói: “Ta khá thích Tần Trấn, khi ta còn trẻ, cũng giống hắn, giống Hạ Long Võ vậy. Nhưng sau này ta mới tỉnh ngộ, vô dụng thôi, thực lực ta không bằng gã kia, nên gã kia mới là Ma Hoàng, còn tộc ta, chỉ có thể làm tiên phong! Không phải cứ dám đánh dám giết là khiến người ta coi trọng đâu, vẫn phải xem thực lực!”
Ám Ảnh bình tĩnh đáp: “Chết thật thì coi như xong, Nhân tộc đâu phải chưa từng có ai Vĩnh Hằng chết! Đời này qua đời khác, Nhân tộc Vĩnh Hằng ngã xuống, đủ để chất thành núi! Mười lần thủy triều chi biến, lần nào mà chẳng có mấy chục Nhân tộc Vĩnh Hằng bỏ mình?”
“Cũng phải!”
Huyết Hỏa cười: “Vậy ngươi nói, Lam Thiên hoặc Tô Vũ, có xuất hiện không?”
“Vì sao phải xuất hiện?”
Huyết Hỏa cười đáp: “Xuất hiện, còn có cơ hội dẫn dắt một phen những thế lực khác. Không xuất hiện, mấy vị tai kiếp của Nhân tộc khó thoát, tất cả mọi người sẽ giết bọn hắn!”
“Còn ngươi thì sao?”
“Ta ư? Ta chỉ phụ trách nhìn chằm chằm ngươi.”
Ám Ảnh thở dài: “Mục tiêu của ngươi là Cửu Diệp Thiên Liên, ta rút lui kiểu gì đây? Ngươi thành Hợp Đạo, còn có thể tranh giành một phen, đến mức tranh chấp giữa Nhân tộc và Tiên tộc, Ma tộc nhất định phải nhúng tay vào làm gì?”
“Ta thì không quan tâm mấy chuyện đó, mấu chốt là… Tô Vũ và Lam Thiên, vẫn phải giết.”
Huyết Hỏa cũng lạnh lùng nói: “Lam Thiên biến thái, ta đây còn nắm chắc áp chế được. Tô Vũ không tính là quá biến thái, thậm chí không mạnh bằng Lam Thiên. Có điều, Tô Vũ dẫn dắt Thánh Thành cùng Phệ Thần Cổ Tộc, hôm nay không giết Tô Vũ, e rằng sẽ có vô số Ma tộc Vĩnh Hằng chết vì hắn!”
Hắn chân thành nói: “Đừng trách, trách Nhân tộc không có cách nào bảo vệ hắn! Nếu Nhân tộc hùng mạnh trấn áp được chư thiên, thì Tô Vũ có khả năng sống rất tốt. Nhưng Nhân tộc không làm được, thì dù cho Tô Vũ có nói đoạn tuyệt quan hệ với Nhân tộc, chủng tộc dù sao vẫn là chủng tộc. Nếu Nhân tộc thật sự đến ngày diệt vong, ngươi nói, thế lực Thánh Thành, có thể hay không gia nhập Nhân tộc?”
Ám Ảnh không nói thêm lời nào.
Phải, là giết Tô Vũ.
Chính vì muốn giết Tô Vũ, Thần Ma mới rục rịch chuẩn bị ra tay. Bằng không, nếu nhân tộc và tiên tộc cứ chém giết đến cùng, đó mới là kết quả tốt nhất mà bọn chúng mong muốn. Bọn chúng chẳng buồn quan tâm hai tộc chết bao nhiêu Vô Địch.
“Thiên Liên sắp tràn ra rồi!”
Ám Ảnh khẽ lẩm bẩm, Huyết Hỏa lại cười khẩy: “Gấp cái gì, chín lần tràn ra mới là bắt đầu. Hiện tại chưa vội, đám Liệp Thiên kia trong lòng cũng đã có tính toán.”
Khi bọn hắn đang nói chuyện, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, Tần Trấn lần nữa bay ngược ra ngoài, toàn thân đẫm máu. Trường Hà Thời Gian xung quanh hắn đứt gãy, tam thân bỗng nhiên tách rời, hóa thành ba Tần Trấn!
Đây không phải là biểu hiện của cường giả!
Mà là dấu hiệu cho thấy hắn không thể duy trì trạng thái tam thân hợp nhất!
Ba Tần Trấn, ai nấy đều mình đầy thương tích. Một trong số đó, mặc áo giáp, phẫn nộ quát: “Phế vật! Tương lai của ta, sao lại phế vật đến vậy? Đến một lão bất tử cũng không giết được?”
Kẻ bên cạnh, mặc thường phục, bực bội đáp: “Nói thừa! Người ta sống bao lâu rồi, ta mới sống bao lâu?”
“Hai ngươi im miệng!”
Tần Trấn ở giữa giận dữ quát: “Đến lúc nào rồi mà còn phí lời? Hôm nay dù có chết, ta cũng phải bám lấy lão hỗn đản này cho hắn một thân máu!”
Đối diện, Nguyệt Thực tiên vương mặt vẫn thản nhiên, hào quang trên người lấp lánh, những vết thương đang nhanh chóng khôi phục. Không chỉ vậy, mơ hồ có thể thấy Trường Hà Thời Gian của hắn xuất hiện năm đạo gợn sóng, sóng cả ngập trời.
Mấy người, ánh mắt lóe lên.
Trận chiến đến giờ, ai cũng đã đoán được, Nguyệt Thực tiên vương có thực lực bước vào ngũ đoạn, còn Tần Trấn, nói là tam đoạn, chỉ vì hắn Chứng Đạo ở chư thiên, thực tế còn kém tam đoạn một chút.
Đơn đấu, cả hai bên đều quyết tử chiến đến cùng, không ai bỏ chạy, không ai né tránh, chỉ phân thắng bại, định sinh tử. Tần Trấn không địch lại là lẽ đương nhiên.
Trong tình huống bình thường, Tần Trấn sẽ trốn.
Nhưng giờ khắc này, hắn không thể trốn.
Dù cho một Vĩnh Hằng ngũ đoạn giết một tam đoạn, cũng không dễ dàng như vậy, nhưng nếu tử chiến đến cùng thì khác. Nếu Tần Trấn bây giờ mà chạy, ba người kia xong đời.
Chạy không thoát!
Ai chạy, phe đó tất thua, chắc chắn phải chết.
Trốn, cũng không thoát được. Bên ngoài còn mười một Tử Linh quân chủ đang chờ bọn hắn, trọng thương mà bỏ chạy chỉ có một chữ: “Chết”.
Bên ngoài Cung Vương phủ, Hà Đồ cùng đám Tử Linh dõi mắt theo dõi trận chiến kinh thiên động địa trên bầu trời. Ánh mắt Hà Đồ chớp động không ngừng, trong lòng nổi lên từng đợt sóng.
“Nhân tộc…”
“Nhân tộc vinh quang!”
Những mảnh ký ức vụn vặt, không ngừng hiện về trong tâm trí hắn.
Nhân tộc vinh quang!
Lời dạy bảo năm xưa của phụ thân, sau khi hắn chết đã sớm quên lãng. Mãi đến khi nhìn thấy tinh đồ do Tô Vũ lưu lại, hắn mới bừng tỉnh nhớ lại một vài điều. Giờ phút này, Hà Đồ lẩm bẩm:
“Nhân tộc vinh quang!”
Ta… hình như không phải Nhân tộc.
Ta là Tử Linh!
Ta đã quên đi tất cả, quên đi những ký ức kia, ta đã bắt đầu lại từ đầu. Hà Đồ hôm nay, không còn là Hà Đồ năm xưa nữa.
“Phụ thân…”
Hà Đồ khẽ gọi, ánh mắt có chút lay động. Hắn dường như nhớ ra, nhớ lại một vài chuyện thuở nhỏ.
Nhớ đến phụ thân, nhớ đến những lời cuối cùng của phụ thân trước khi ngã xuống…
Hắn cảm thấy, mình nên khóc mới phải.
Nhưng không thể!
Hắn là Tử Linh!
Tử Linh, ngoại trừ phẫn nộ, dường như không còn cảm xúc nào khác.
Tử Linh không sợ chết, dù cho có sợ hãi, cũng chỉ là một sự ngụy trang. Tử Linh thật ra không sợ chết, Tử Linh thiếu thốn quá nhiều thứ, bọn chúng như những con rối bị giật dây, thực chất luôn sống dưới những quy tắc ràng buộc.
Từ khi sinh ra, chúng đã tràn ngập oán hận, tràn ngập sát ý, tràn ngập phẫn nộ!
Trong đầu chúng chỉ có một ý niệm duy nhất: Giết, giết trở lại Sinh Linh giới!
Biến chư thiên vạn giới, đều hóa thành Tử Linh giới vực!
Tình cảm ư?
Không có!
Bọn hắn vốn không có tình cảm. Đôi khi, một vài ký ức thoáng hiện, cũng chỉ là để bọn hắn vô thức ngụy trang ra những cảm xúc đó. Ví như hắn nghĩ đến phụ thân, muốn khóc, nhưng chỉ có thể giả vờ thút thít, kỳ thực trong lòng chẳng hề đau xót.
Nội tâm, tĩnh lặng như mặt hồ thu.
“Ta là Tử Linh…”
Hà Đồ lẩm bẩm trong lòng. Hắn cảm thấy, theo ký ức dần hồi phục, mình nên ra tay giúp đỡ nhân tộc. Nhưng không, sâu thẳm trong hắn lại trỗi lên một ý niệm, đám sinh linh này đều đáng chết!
Giờ khắc này, tâm tình hắn khẽ dao động, có chút phức tạp.
“Không có thương tâm sao?”
“Không có cừu hận sao?”
“Chỉ có phẫn nộ?”
Hà Đồ thì thào tự hỏi, rồi sau đó, hắn nở một nụ cười. Phẫn nộ, đúng vậy, chúng ta chỉ còn lại phẫn nộ. Đã vậy, chẳng lẽ ta không nên cho Tiên tộc nếm trải chút phẫn nộ sao!
Hắn chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt đột nhiên chuyển sang đám Tiên tộc, trong lòng trào dâng một cỗ phẫn nộ ngút trời!
Vô biên phẫn nộ!
Bọn gia hỏa này, đáng giết!
Nếu vô phương yêu, vậy cứ hận đi!
…
Nơi xa.
Trong lòng Tinh Nguyệt cũng tĩnh lặng lạ thường, không hề có phẫn nộ, chỉ còn lại một chút mờ mịt khó tả. Nàng muốn giết Tô Vũ, nhưng lại có chút không cam lòng. Cái tên Tô Vũ này, cứ mãi sai khiến nàng, thật phiền phức!
Nhưng, phiền thì phiền, Tinh Nguyệt lại có chút mong chờ nho nhỏ. Nàng đã quá lâu rồi chưa được nếm trải những dư vị khác, ví như thỏa mãn, ví như hưng phấn sau kích thích.
“Hắn vẫn muốn giúp nhân tộc… Phải không?”
Tinh Nguyệt lẩm bẩm trong lòng, rồi nhìn sang Ngốc Ngốc bên cạnh, lộ vẻ nghi hoặc, “Ngươi đang nhìn cái gì? Khi còn sống ngươi cũng là nhân tộc sao?”
Nàng thấy Ngốc Ngốc dường như đang nhìn đám nhân tộc, trong mắt ánh lên những tia phức tạp.
Giờ phút này, Ngốc Ngốc vẫn còn chút đờ đẫn, gật gật đầu, “Có lẽ… Đúng! Ta… Hình như muốn giúp bọn hắn… Lại… Không muốn ra tay…”
“Tử Linh a!”
Tinh Nguyệt thở dài một tiếng, giọng điệu mang theo chút ưu sầu: “Ngươi còn chưa khôi phục được bao nhiêu ký ức, những thứ phức tạp này e rằng khó mà lĩnh hội. Ta chỉ tự hỏi, nếu một ngày kia ta thực sự sống lại, liệu ta có còn là ta của hiện tại? Ta nghĩ, nếu ta sống lại, toàn bộ ký ức và tình cảm ùa về, ta nhất định sẽ giết chết kẻ đó!”
“Ta thật ghét hắn! Trong ký ức của ta, chưa từng ai dám đối xử với ta như vậy… Có lẽ, hiện tại ta, ngoài phẫn nộ, chẳng còn ý nghĩ nào khác. Ngốc đầu, còn ngươi?”
“Ta?”
Ngốc đầu ngơ ngác đáp: “Ta… không biết.”
“Quả nhiên, ngươi đúng là đồ ngốc! Tử Linh đều là đồ ngốc, ngốc nghếch hết sức. Kẻ thông minh thì sống sót, chỉ có đồ ngốc mới chết mà thôi.”
…
Phụt!
Tần Trấn Quá Khứ thân thể thổ huyết không ngừng, thậm chí có dấu hiệu rạn nứt. Tam thân phân tán, đâu phải ba người hợp lại đánh một người, mà là thực lực suy yếu đi nhiều, bị Nguyệt Thực Tiên Vương áp chế đến không ngóc đầu lên được.
Chu Thiên Phương bên kia cũng sốt ruột vô cùng. Không chỉ hắn, mà cả Hạ Long Võ Chu Phá Long, giờ phút này đều điên cuồng gầm thét. Dù liều mạng chém giết ba tôn Tiên Vương đến đổ máu, cũng chỉ là những vết thương nhỏ, rất nhanh liền khôi phục như cũ.
Sách lược của Tiên tộc lúc này là: Kéo dài!
Kéo dài cho đến khi Tần Trấn bị giết!
Chỉ cần Tần Trấn ngã xuống, Tiên tộc sẽ thắng.
Nếu Tiên tộc thắng, các tộc khác e rằng khó mà dám sát hại Tiên tộc. “Không có lửa làm sao có khói”, giết người tộc thì không sao, nhưng sát hại Tiên tộc, phải cân nhắc đến thực lực cường đại của Tiên tộc.
Sau khi rời khỏi nơi này, liệu có thể thoát khỏi sự truy sát của Tiên tộc?
Đến giờ phút này, bên tai Tô Vũ vẫn văng vẳng những lời nói của đám Thần Ma đó, hắn làm ngơ như không nghe thấy.
Ngay khoảnh khắc này, tiếng cười Mị Tiếu vang vọng khắp đất trời.
Ngay sau đó, Thần Ma Vô Địch, đồng loạt ra tay!
Oanh!
Hư không nổ tung, từng mảnh Lam Thiên sụp đổ. Mà nơi xa, một mảnh Lam Thiên khác, hình dáng một thư sinh, tiên phong đạo cốt, áo trắng như tuyết, giờ phút này, vẻ mặt có chút phức tạp, khẽ nói: “Xem ra cứu không được các ngươi rồi… Con người… đôi khi thật phức tạp. Ta đã sớm biết kết cục, hà tất phải đến đây chịu tội!”
Lam Thiên từng bước một bước ra, nở nụ cười, nụ cười thê lương: “Ta muốn báo thù!”
Ầm ầm!
Hư không rung động!
“Ta thật uất ức!”
Ầm ầm ầm!
Hắn lại lần nữa dẫn động lão Chu cộng minh, chỉ có như vậy, hắn mới có thể có được thực lực cường đại hơn. Lam Thiên, rốt cuộc cũng phải hiện thân thôi.
Hắn, không thể nào gắng gượng đến cuối cùng.
Mà Tần Trấn, giờ phút này vừa thổ huyết, vừa cười lớn: “Lam Thiên, ngươi cái tên đại biến thái này, sao còn muốn đến đây?”
Quanh thân Lam Thiên, đã có thêm vài vị Vô Địch. Giờ phút này, Lam Thiên ủy khuất nói: “Ta cũng không muốn mà, nhưng mà… ta không còn cách nào khác. Vạn đạo phân thân của ta đều bảo ta đừng ra! Nhưng mà, nhân đạo phân thân của ta ngẩn người ra, hắn nói, cứ ra đi, đừng sợ!”
Lam Thiên có chút điên cuồng: “Ta là nhân tộc mà, ta chưa từng phản bội nhân tộc, đúng không? Ta chỉ muốn kiến tạo nên một nhân tộc thuộc về riêng ta, một nhân tộc như trong mộng tưởng của ta. Nhưng mà, ta vẫn là nhân tộc mà, đúng không?”
“Vì sao, vì sao các ngươi lại nói ta là phản đồ? Ta không phải, Thiên Thánh cũng không phải, chúng ta là nhân tộc, là nhân tộc mà! Tần Trấn, ngươi nói xem có đúng không?”
Tần Trấn ho ra máu, đáp: “Đúng, là nhân tộc! Chẳng phải là sợ sao? Sợ khi nói các ngươi là nhân tộc, vạn tộc sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta không tha sao? Nhưng mà hiện tại, ta mẹ nó mới biết, phủ nhận hay thừa nhận, đều vô dụng thôi. Vạn tộc, vẫn chỉ xem thực lực mà thôi. Thực lực yếu, thì chính là cháu trai, đơn giản vậy thôi!”
Bịch một tiếng!
Nhất thế thân của Tần Trấn bị đánh tan, một viên gánh chịu vật, phiêu nhiên rơi xuống.
“Tần Trấn!”
Hạ Long Võ khẽ quát một tiếng, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Tần Trấn còn lại nhị thế chi thân, bất đắc dĩ nói: “Đừng trách ta, thật đừng trách ta… Ta mẹ nó… đã tận lực rồi, ta không địch lại hắn, ta hết cách rồi, thật có lỗi, xin lỗi!”
Hắn nhìn về phía Nguyệt Thực tiên vương đối diện, cười, nhe răng trợn mắt cười.
Nguyệt Thực tiên vương mặt lạnh như băng: “Ngươi muốn tự bạo? Ngươi tự bạo, không đả thương được ta đâu. Ngươi tự bạo, sẽ dẫn xuất Tử Linh quân chủ, những kẻ đứng xem kia, người sáng lập hội sẽ lập tức giết ngươi, na di ngươi ra mà giết! Tần Trấn, đừng ngốc nữa, ngươi đến cơ hội tự bạo cũng không có đâu. Dù cho tự bạo, cũng chỉ là ở bên ngoài thôi, chứ không phải ở nơi này!”
Tần Trấn hướng bốn phía nhìn thoáng qua, từng tôn Vô Địch hiển hiện, đều lạnh lùng vô cùng.
Đúng vậy, bọn hắn chứng minh, Nguyệt Thực tiên vương nói không sai.
“Uất ức a!”
Tần Trấn nhếch miệng cười: “Quá uất ức rồi, ta mẹ nó chết, cũng không thể tự do lựa chọn sao?”
Tam thân chết trận một tôn, thực lực của hắn giảm sút nghiêm trọng, giờ phút này, cũng không còn là đối thủ của gia hỏa kia.
Hắn không chịu nổi nữa!
…
Bên trong Huyễn Thiên kính.
Thân thể nhỏ bé của Tô Vũ khẽ run lên, nhưng hắn mặc kệ! Không thèm quan tâm!
Tần Trấn sống chết thế nào, có liên quan gì đến ta?
Ta với hắn vốn chẳng quen biết!
Số lần ta gặp hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lần đầu tiên, tại Đại Minh phủ, cái gã hán tử hào sảng ấy cười nói với ta rằng, giết Tiểu Tiên Nữ là tốt, nhưng phải giết cho kín kẽ!
Hắn từng bảo ta, “Ngươi cứ đến Đại Tần phủ, chúng ta cùng nhau giết cho thống khoái!”
Hắn cũng từng nói, “Đại Tần phủ, thiên hạ đệ nhất!”
Đại Tần phủ, quét ngang chư thiên!
Thật ra, ta và hắn đâu có quen.
Nhưng Tô Vũ vẫn nhớ rõ, cái tên kia từng bảo rằng Đại Tần phủ không có hàng tồn kho, phải giết tươi mới có. Thế nên, chỉ vài ngày sau, ta liền thu được một ít thi thể còn nóng hổi!
Có lẽ hắn là một trong số ít cường giả dị tộc mà ta không quá quen, nhưng lại không hề ghét bỏ, thậm chí còn cảm thấy thú vị.
Tần Trấn!
Phủ chủ Đại Tần phủ, chinh chiến chư thiên mấy trăm năm, thống lĩnh Đại Tần quân, quét ngang các cõi, trấn thủ biên cương phía bắc, cùng Tiên tộc tranh đấu kịch liệt, sát lục vô số cường giả.
Hôm nay, một trong tam thân của hắn đã vẫn lạc!
Ngay trước mắt ta!
“Nghèo thì lo thân, giàu thì giúp đời!”
Vạn Thiên Thánh từng nói với ta như vậy, nhưng hắn cũng cảnh báo, “Ngươi chưa đủ năng lực, đừng nhúng tay vào chuyện không phải của mình.”
Vậy Tô Vũ ta, có năng lực đó không?
Ta không biết.
Ta chỉ biết rằng, những thủ đoạn ta giữ lại là để chiếm lấy Cửu Diệp Thiên Liên, chứ không phải để giúp Tần Trấn. Tần Trấn chết thì kệ hắn, ta cứ đoạt lấy Cửu Diệp Thiên Liên đã!
Đoạt được nó, ta sẽ trở nên mạnh mẽ!
Mạnh mẽ rồi, ta muốn làm gì thì làm.
Cớ gì phải vì một Tần Trấn xa lạ mà bại lộ lá bài tẩy của mình?
Tô Vũ nghĩ đi nghĩ lại, tử khí khẽ dao động, ta thầm nhủ, “Đại nhân, xông lên, phá tan cục diện này!”
…
Giờ khắc này, bên ngoài Cung Vương phủ, Tinh Nguyệt khẽ nhíu đôi mày liễu.
Cửu Diệp Thiên Liên, vẫn còn chưa nở rộ!
Đợi đến khi nó nở rộ, xông vào có lẽ còn có cơ hội đoạt lấy một mảnh. Tô Vũ… hắn muốn ta xông vào lúc này sao?
Hắn không cần Cửu Diệp Thiên Liên nữa ư?
Nếu vậy, sẽ rất dễ lộ ra sơ hở.
Tinh Nguyệt nghĩ vậy, không muốn suy nghĩ thêm, quá mệt mỏi. Nàng cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt đột nhập vào Cung Vương phủ!
Cùng lúc đó, Ngốc Ngốc và hai vị Tử Linh quân chủ khác cũng đồng thời tiến vào!
Tứ đại Tử Linh quân chủ, cùng nhau đột kích.
Trong vương phủ, đám Vô Địch giật mình, thấy Nhân tộc và Tiên tộc sắp phân thắng bại, cớ sao lũ Tử Linh này lại đột nhiên xông tới?
Giờ khắc này, Tinh Nguyệt rống to: “Sát Tiên tộc, diệt Tiên tộc! Đáng chết, dám khiêu khích bản tọa!”
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Tinh Nguyệt giáng một chưởng về phía Nguyệt Thực Tiên Vương. Hắn đang chuẩn bị diệt sát Tần Trấn đời thứ hai thì bị đánh úp, sắc mặt biến đổi, giận dữ hét: “Nhân tộc cấu kết với Tử Linh!”
Chắc chắn là vậy!
Giờ phút này, hắn bừng tỉnh đại ngộ, phẫn nộ quát: “Chư vị, chẳng lẽ các ngươi không thấy sao? Nhân tộc và Tử Linh tộc chắc chắn cấu kết với nhau, nhất định là vậy!”
Thật trùng hợp!
Quá trùng hợp, đây không thể là trùng hợp!
Hắn đang muốn giết Tần Trấn, lũ kia liền ra tay. Các ngươi bảo ta, đây là trùng hợp ư?
Vô nghĩa!
Giờ phút này, không chỉ hắn mà những Vô Địch khác cũng đều nhìn nhau với ánh mắt dị thường. Nhân tộc và Tử Linh tộc, thật sự có cấu kết!
Lúc này, trong đầu vị Vô Địch của Thiên Uyên tộc vang lên giọng nói của Tinh Nguyệt: “Chúng ta giả vờ có thù với Nhân tộc, trước tiên giết Tiên tộc, sau đó diệt Nhân tộc! Hợp nhất Nhân tộc và Tử Linh nhất tộc làm một. Ngươi tìm cách kiềm chế các tộc khác!”
Vị Vô Địch của Thiên Uyên tộc có chút nghi hoặc, giọng nói của Tinh Nguyệt lại vang lên: “Đừng quên minh ước! Minh ước mới là căn bản!”
Nghe vậy, sắc mặt vị Vô Địch Thiên Uyên tộc biến đổi, vội vàng nói lớn: “Cửu Diệp Thiên Liên sắp nở, cùng nhau ra tay, đem bọn chúng dời đến nơi khác!”
Vô số cường giả Vô Địch đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Một gã Vô Địch Thiên Uyên tộc quát lớn: “Mặc kệ chúng có cấu kết với ai, tuyệt không thể để Tử Linh kia phá hoại Cửu Diệp Thiên Liên, bọn chúng không cần thứ này!”
Lời vừa dứt, ầm một tiếng, giữa hư không, hơn mười vị Vô Địch đồng loạt ra tay. Sức mạnh na di cường hãn lập tức bao trùm tám vị Vô Địch kia, chớp mắt, cả tám người đều bị dịch chuyển đi một khoảng cách.
Tần Trấn đang mong chờ canh bạc cuối cùng, khẽ ngẩn người, vội vàng lao về phía Tinh Nguyệt ở phía xa!
Mẹ kiếp!
Kệ xác nó đi, lũ Tử Linh này muốn giết Tiên tộc, lão tử trước tìm Tử Linh cầu viện! Dù rằng khả năng bị chúng đánh chết còn cao hơn, nhưng lão tử không quan tâm!
Đằng nào cũng chết, thà bị Tử Linh giết còn hơn bị Tiên tộc hành quyết!
…
Bên trong Huyễn Thiên Kính.
Tô Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lộ tẩy rồi!
Dù chưa chắc đã đoán ra là do hắn làm, nhưng… Tinh Nguyệt bọn họ đã bại lộ. Ít nhất, sẽ có vài vị Vô Địch sinh nghi, dè chừng, suy đoán xem ả có quan hệ gì với mình hay không.
Lá bài tẩy của ta, đã lật một con, mà lại là con lớn nhất.
Có hối hận không?
Có một chút, hận không thể mắng Tần Trấn vạn lần! Thằng ngu, thằng đần, kẻ yếu, phế vật! Đến một Tiên Vương thực tháng cũng đánh không lại, còn đấu cái gì!
Nếu không phải nể ngươi đã dạy ta một câu, “Tiểu Tiên Nữ chết trông rất đẹp”, ta mới lười quản ngươi!
Câu này, ta nhớ kỹ.
Lần này, coi như ta trả lại ngươi một lời tri ân, từ nay về sau, ngươi ta không còn nợ nhau!
Ngươi mà bị giết nữa, ta cũng mặc kệ!
…
Cùng lúc đó.
Vài người khác, ánh mắt dị dạng.
Huyết Hỏa Ma Vương bình tĩnh nói: “Tử Linh này… là do Nhân tộc các ngươi khai ra, hay là do Tô Vũ? Tô Vũ hóa thành Cận Tử Linh, có lẽ có thể trao đổi, đạt thành hiệp nghị với Tử Linh. Vậy, hắn đã ra tay rồi?”
Huyết Hỏa Ma Vương nói xong, cảm khái: “Thiên sinh yêu nghiệt! Thánh Thành trấn thủ, Phệ Thần Cổ Tộc, Tử Linh Quân Chủ, dưới gầm trời này, còn có ai mà Tô Vũ không thể cấu kết được sao?”
Lời vừa dứt, hắn khẽ cười nói: “Ngươi xem, ta nói chẳng sai vào đâu? Sinh linh, cuối cùng vẫn là đặt nặng chủng tộc! Dù cho là Tô Vũ, dù cho là Lam Thiên, dù cho là Vạn Thiên Thánh… Bọn hắn có lẽ đã thất vọng, tuyệt vọng về các ngươi, nhưng thời khắc cuối cùng, bọn hắn vẫn sẽ cân nhắc cho Nhân tộc. Cái gọi là không còn là người, chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi!”
Ám Ảnh sắc mặt phức tạp.
Vui mừng chăng?
Hay phiền muộn?
Hoặc là bất đắc dĩ?
Có lẽ, tất cả đều có một chút.
Người, cuối cùng vẫn là người.
Thời khắc mấu chốt, những kẻ điên này đều xuất hiện, ra tay rồi. Lam Thiên như vậy, Tô Vũ cũng như vậy. Ám Ảnh biết, tên Tử Linh kia, có lẽ chính là kẻ đã ký kết hiệp nghị với Tô Vũ.
Tô Vũ, thật là một nhân tài hiếm có!
Đến cả Tử Linh cũng có thể thông đồng được!
Đáng tiếc… hắn bại lộ quá nhiều, cũng khiến người khác quyết tâm giết hắn. Ám Ảnh khẽ thở dài, đạp không mà đi, hướng về phía chiến trường ác liệt giữa Nhân và Tiên. Huyết Hỏa Ma Vương trong nháy mắt đã chắn trước mặt hắn, thản nhiên nói: “Ngươi cũng muốn đi sao?”
“Ngươi đã nói rồi, người mà, thời khắc cuối cùng, nói không phải người, đều là chuyện tiếu lâm…”
Ám Ảnh cười nói: “Huyết Hỏa, xem ra, ngươi nhất định phải đánh một trận với ta rồi!”
Huyết Hỏa Ma Vương nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Là ngươi nhất định phải đánh một trận với ta mới đúng. Ngươi có nắm chắc sao? Đại Minh Vương!”
“Đại Minh Vương?”
Ám Ảnh cười cười, “Đại Minh Vương… Lão Chu hắn không đến đâu! Nếu Lão Chu thật sự đến, Tần Trấn xảy ra chuyện, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ có ta, máu lạnh hơn một chút, nhìn con trai phải chết, cũng sẽ không ra tay, phá hỏng kế hoạch của ta…”
“Cái gì?”
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, vang vọng khắp đất trời. Ầm một tiếng, Huyết Hỏa Ma Vương bay ngược ra sau, máu tươi vãi đầy mặt đất.
Ám Ảnh đứng thẳng người, bình tĩnh nói: “Thằng con ta ngu ngốc, từ trước đến giờ vẫn luôn ngốc nghếch. Ta nghĩ, nếu mọi người có thể vì ta mà hy sinh chính mình, vậy ta, hy sinh con trai mình… Liệu có tính là đại nghĩa không? Hay là vô tình? Hoặc là máu lạnh? Ta không thể chết ở đây, ta chỉ có thể đến thời khắc cuối cùng, chiếm lấy Cửu Diệp Thiên Liên rồi mới xuất hiện, bằng không, ta sẽ rất phiền toái. Nhưng… ta nghĩ lại rồi… Ta có lẽ… thật sự chưa đủ tư cách, làm Bán Hoàng của Nhân tộc này. Ta vẫn là ích kỷ, ta sợ con trai ta, thật sự chết rồi. Xin lỗi, xin lỗi Lão Chu bọn họ, ta không nhịn được nữa!”
Ầm!
Một ngọn trường thương, hiển hiện giữa đất trời.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Nhân tộc trấn tộc cường giả, Đại Tần vương, hắn… đích thân giá lâm!
Khoảnh khắc này, Thần Ma các tộc đều phát cuồng!
Liền ngay sau đó, Lôi Đình Thần Vương gầm lên giận dữ: “Giết! Giết hắn! Giết được hắn, nhân tộc nhất định bại!”
“Giết!”
Từng tôn Vô Địch, điên cuồng rống giận!
Đại Tần vương, chính là Đại Tần vương!
Giết Đại Tần vương, nhân tộc xong đời. Sẽ không còn ai như Đại Tần vương, có thể gắng gượng liên hợp được tất cả Nhân tộc cường giả như bây giờ.
Đại Tần vương không thể bại lộ!
Đúng vậy, như hắn nói, hắn không thể bại lộ. Bằng không, tất cả sẽ xông đến giết hắn. Đại Minh vương thì chẳng sao, hắn không phải trấn tộc cường giả, nhưng Đại Tần vương lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác!
“Cha!”
Nơi xa, Tần Trấn cũng ngây người, đó là cha ta, chẳng lẽ không phải cha của Chu Thiên Phương kia sao?
Đại Tần vương liếc nhìn về phía kia, khẽ cười, rất nhanh nụ cười có chút cứng ngắc: “Ngu xuẩn! Ta, Tần Nghiễm, lại có đứa con ngu xuẩn đến vậy, thật mất mặt! Ta nghĩ, ngươi chết đi cho xong, kết quả… Có người nói với ta, một ngoại nhân, một kẻ luôn miệng nói không phải người nhà ta cũng nguyện xả thân vì ngươi… Ta đây làm cha, có phải quá mức lãnh huyết rồi không…”
Mà nơi xa, Chu Thiên Phương mấy người sắc mặt đại biến, Chu Thiên Phương điên cuồng nói: “Ngươi… Ta… Ngài chết rồi, tộc ta phải làm sao?”
Lúc này, Thần Ma nhị tộc, hơn mười vị Vô Địch, không nói một lời, trực tiếp vồ đến hắn!
Tô Vũ, là mối họa tiềm tàng của tương lai.
Đại Tần vương mới là mối họa hiện tại!
Giết Đại Tần vương, nhân tộc chẳng còn hiện tại, nói gì đến tương lai!
Đây mới là trấn tộc chi bảo của nhân tộc!
“Không có ta, nhân tộc mất thì cứ mất đi, không có ta thì không có nhân tộc, nhân tộc này… nên có kiếp nạn này!”
Đại Tần vương cười nhạt: “Rồi sẽ có người tiếp theo, có thể gánh vác bầu trời này. Lần này, làm phiền Chu huynh cùng chư vị, vì ta mà phí tâm rồi!”
Trường thương quét ngang, ầm một tiếng, xuyên thấu hư không, phụt một tiếng, một thương đánh bay Huyết Hỏa, lại vung thương, trường thương trong nháy mắt hiện ra trước mặt một người, Nguyệt Thực tiên vương!
Nguyệt Thực tiên vương sắc mặt đại biến, cũng bị một thương trong nháy mắt đâm xuyên tim, trường thương quét gãy dòng sông thời gian!
Phụt một tiếng, lại một lần nữa đâm xuyên Nguyệt Thực tiên vương vừa phục sinh!
Ầm một tiếng kinh thiên động địa, trường thương quét ngang càn khôn, oanh!
Nổ tung!
Máu nhuộm thành mây!
Chết!
Đúng vậy, đã chết.
Đại Tần Vương hiện thân, xuất thương như rồng, trong khoảnh khắc đám người kia còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vung ba thương quét ngang, chém giết Nguyệt Thực Tiên Vương!
Nhưng ngay lúc này, hơn mười vị Vô Địch đã vây khốn hắn.
Đại Tần Vương khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười lạnh lùng, “Giết một tên tạp chủng mở miệng, đã lâu lắm rồi ta không giết súc sinh, lũ các ngươi… muốn chết bao nhiêu?”
Muốn chết bao nhiêu ư?
Trong chớp mắt, tứ phương kinh hãi!
Tần Thương, Đại Tần Vương!
Giết hắn, rốt cuộc phải trả cái giá bao nhiêu?