Chương 546: Liệp Thiên bảng | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Bên ngoài Tinh Vũ phủ đệ.
Trong khoảnh khắc, gần ba trăm lối đi sụp đổ tan tành.
Chấn động!
Mà Tô Vũ, hắn nào hay biết, ngay trước khi hắn tru sát đám người kia, đã có hơn trăm lối đi khác sụp đổ!
Chỉ trong nháy mắt, số người bỏ mạng đã vượt quá bốn trăm!
Bầu trời, tối sầm lại.
Tiếng thở dốc nặng nề, chậm rãi vang lên.
“Chết rồi… hơn một ngàn!”
Thở dốc, nghẹn ngào.
Ba ngày!
Chỉ vỏn vẹn ba ngày ngắn ngủi, hơn một ngàn sinh linh đã bỏ mạng.
Thật khó chấp nhận, thật khó tin!
Từng vị Vô Địch, cuối cùng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, đồng loạt hiện thân, hư không chấn động, thời không hỗn loạn. Có vị Vô Địch nén giận, tựa như lò lửa bùng cháy, thiêu đốt cả thế gian.
Bên ngoài, những tộc nhân đến tiễn biệt hoặc chuẩn bị nghênh đón cường giả trở về, cũng đều mang vẻ bi ai cùng sợ hãi tột độ.
Chết!
Chết quá nhiều!
Chết liên tục không ngừng, chết kéo dài không dứt, cái chết khiến trái tim bọn hắn trở nên băng giá.
Trong các đại tộc, Tiên tộc chịu thiệt hại nặng nề nhất, hơn sáu trăm người tiến vào, hơn hai trăm người bỏ mạng, gần như một phần ba.
Ba ngày ngắn ngủi, Tiên tộc đã mất đi một phần ba cường giả.
Thần Ma còn khá hơn đôi chút, cũng chỉ mất khoảng trăm người, so với Tiên tộc, xem như vận khí tốt hơn nhiều.
Không khí ngột ngạt đến cực điểm!
Lại một lần nữa, có kẻ nhìn về phía nhân tộc, thật không thể tin nổi, vì sao nhân tộc lại là tộc có số người chết ít nhất?
Nhất là lần này, ba, bốn trăm người ngã xuống, nhân tộc chết chưa đến năm người.
Nhân tộc cũng có bốn, năm trăm người tiến vào bên trong, vì sao lần này lại thương vong ít đến vậy?
Chuyện này, rốt cuộc có liên quan gì đến Nhân tộc hay không?
Một vị Vô Địch nén giọng, trầm thấp hỏi: “Chết nhiều như vậy, ai có thể nói cho ta biết, đến cùng là vì cái gì? Vô số năm qua, chưa từng có lần nào thảm khốc như vậy, mới vừa đặt chân vào đây, đã có nhiều người ngã xuống đến vậy sao?”
Ngắn ngủi ba ngày mà thôi!
Quả thực quá mức bất thường, dù cho trước đó đã có Vô Địch truyền âm, báo tin về dị biến ở tầng thứ nhất, nhưng lẽ nào tất cả cường giả đều đã rời đi? Chẳng lẽ nói, nguy cơ đã lan rộng đến mức này?
Hiện tại những người chết đều là cường giả từ tầng hai, tầng ba ư?
Nhật Nguyệt cảnh chết không nhiều, vẫn nằm trong phạm vi tử vong có thể chấp nhận, nhưng hàng loạt Lăng Vân, Sơn Hải cảnh lại ngã xuống trong chớp mắt, trước sau bất quá chỉ trong khoảnh khắc. Chuyện này tuyệt đối là có cường giả đỉnh cấp đang đồ sát!
Trong nháy mắt quét sạch tất cả!
Trong số đó, không ít là hậu duệ của Vô Địch, có kẻ nắm giữ binh khí, kẻ sở hữu tinh huyết, thế nhưng vẫn chết không khác gì người thường, rõ ràng là căn bản không có thời gian phản kháng.
“Hô…”
Một vị Vô Địch thở mạnh ra, khí tức tràn ngập sát ý, không gian xung quanh bị chém nát, ngọn lửa giận dữ bùng cháy.
Thế nhưng, hắn lại không biết nên trút giận lên ai.
Đúng lúc này, một giọng nói âm lãnh vang lên: “Ta thấy, vẫn là nên hỏi Nhân tộc đi! Xin Nhân tộc chỉ giáo cho, làm thế nào mà vạn tộc đều thương vong thảm trọng, chỉ có Nhân tộc là tổn thất ít nhất!”
Nhân tộc đến giờ, mới chỉ có khoảng sáu mươi người chết, mất đi một phần tám lực lượng.
Chỉ riêng Tiên tộc, đã có hơn hai trăm người bỏ mạng.
Trong đó còn có không ít hậu duệ của Vô Địch.
Giờ khắc này, hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía Nhân tộc. Về phía Nhân tộc, Hạ Vương vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, Chu Vương lại lộ vẻ trầm trọng.
Thấy mọi người nhìn lại, Chu Vương thở dài: “Đừng hỏi ta, nếu Nhân tộc có bản lĩnh này, đã sớm lợi dụng trong những lần trước để đồ sát các ngươi rồi! Tất cả đều là kẻ thù, chứ không phải bạn bè, cũng không cần phải phủ nhận điều đó. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì… các ngươi có thể thử truyền tin hỏi xem!”
Trong lòng đám người thầm mắng chửi.
Truyền tin ư!
Mỗi lần truyền tin là một giọt tinh huyết của Vô Địch, mà thời gian duy trì lại chẳng được bao lâu.
Vô Địch dù nhiều, cũng không chịu nổi tiêu hao kiểu này.
Lúc này, một vị Vô Địch của Thần tộc lên tiếng: “Vậy thế này đi, các tộc thay phiên nhau truyền tin, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Lời vừa dứt, một vị Vô Địch u ám nói: “Tộc ta xin miễn, ba người tiến vào, hai người đã chết, người còn lại là Nhật Nguyệt cảnh, chắc hẳn không ở phía dưới, hỏi cũng vô ích. Tộc ta xin không tham dự!”
“Đùa cái rắm!”
“Chuyện này không liên quan đến ta, ta việc gì phải tốn hao tinh huyết để thay phiên với các ngươi!”
Vị Thần Vương kia không hề giận dữ, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy, có tình báo gì, chư vị cũng đừng mong biết!”
“Hừ, thích thì nói!”
Một vài tộc căn bản không thèm để ý, người chết đã nhiều, số người tiến vào còn lại chẳng bao nhiêu, có hỏi cũng chẳng moi được gì, cũng chẳng sao cả.
Các đại chủng tộc, nhất là Tiên, Thần, Nhân, Ma, Long ngũ đại tộc, chiếm tới hai ngàn bảy tám trăm danh ngạch, hiện giờ ngũ đại tộc mới chết khoảng năm trăm, vẫn còn lại hơn hai ngàn người ra mặt.
Mà bên trong Tinh Vũ phủ đệ, tổng cộng còn sống sót chưa đến hai ngàn năm trăm vị.
Số còn thiếu đều là người của mấy đại tộc kia, nếu không nhờ một vài gia hỏa Cổ tộc, chứ tiểu tộc rất ít lui tới, có lẽ đã chết sạch rồi. Nhật Nguyệt đều đã ngỏm, ai còn hứng thú quản chuyện này.
Các vị Vô Địch, giờ phút này đều chìm vào trầm mặc.
Rất lâu sau, bên Thần tộc, Bạch Phát Thần Vương khẽ thở dài: “Thôi vậy, hiện tại hỏi cũng vô dụng, cứ chờ xem sao, hỏi cũng không được gì!”
Có người do dự nói: “Liệp Thiên Các có khả năng nghĩ cách truyền tin vào Tinh Vũ phủ đệ không?”
“Đúng vậy, Liệp Thiên Các có biện pháp nào không?”
“Liệp Thiên Bảng có thể đưa tin sao?”
“… ”
Có Vô Địch vẫn rất sốt ruột, muốn biết có cách nào thông báo vào bên trong hay không.
Hy vọng lớn nhất chính là Liệp Thiên Các, tổ chức cổ lão này.
Không biết qua bao lâu, từ Liệp Thiên Các truyền ra một giọng nói lạnh nhạt.
“Tinh Vũ phủ đệ, năm xưa không phải không thể đưa tin, nếu không, những cường giả ở trong đó làm sao liên lạc được với bên ngoài?”
“Chỉ là, phủ đệ đã đóng cửa, cấm chế mở ra, bây giờ, thủ đoạn thông thường khó mà đưa tin vào được…”
“Liệp Thiên Các… Liệp Thiên Bảng tổn hại, tàn khuyết không đầy đủ, muốn truyền tin tức vào bên trong, khó, quá khó khăn!”
Lời này vừa dứt, những người khác chưa kịp đáp lời, trong hư không, có tiếng ho khan vang lên, một tôn cường giả cổ lão hình chiếu hiện ra, lại là chủng tộc không rõ, thân phận không minh, khiến không ít người giật mình trong lòng.
Cường giả kia, nhìn về phía Liệp Thiên Các, ho khan nói: “Hầu gia… Muốn tu sửa Liệp Thiên Bảng, cần những gì?”
“Hầu gia!”
Hừ, đám kiến hôi kia thật chẳng hiểu gì cả, ánh mắt nhìn ta sao lại kỳ quái đến vậy?
Mà bên phía nhân tộc, không ít ánh mắt đổ dồn về phía Đại Hạ Vương.
Đại Hạ Vương thản nhiên nói: “Nhìn cái gì? Không phải con trai ta đâu! Thời thượng cổ, Nhân Vương là địa vị, là thực lực! Cái đám Phong Vương bây giờ ấy hả? Thằng mập nhà ta, không biết mò mẫm ở đâu ra mấy cuốn cổ thư, tự phong cho mình cái tước Hầu gia, chứ có phải hàng thật giá thật đâu. Ta e rằng đám người kia cũng vậy thôi!”
Đại Hạ Vương…
Hiện tại, đám Vô Địch của nhân tộc ai nấy cũng Phong Vương cả.
Nhưng thực tế, cái danh Nhân Vương đâu phải kẻ nào cũng gánh nổi.
Hạ Hầu gia tự xưng Hầu gia, kỳ thật cũng có chút liên quan đến chuyện này.
Nhưng lời của Đại Hạ Vương lại khiến đám người của các tộc khác liếc mắt nhìn nhau đầy dị dạng. Hắn không nói thì ai cũng quên mất, nói ra mới thấy… cái danh Hầu gia này, hình như giờ chỉ có Hạ Hầu gia dùng, mà lại còn nổi danh nữa chứ.
Cứ hễ nhắc đến Hầu gia, người ta lại nghĩ ngay đến con trai của Đại Hạ Vương. Nguyên bản, cái vị cường giả cổ xưa kia còn chẳng để ý, nhưng rất nhanh, gã cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Mà trong Liệp Thiên Các, gã thư sinh kia cũng khẽ giật mình, bật cười rồi chậm rãi nói: “Cái danh Hầu gia… đúng là trò cười. Thượng cổ đã qua rồi, không cần xưng hô như vậy nữa, cứ gọi ta Các chủ là được!”
Cái danh Hầu gia này, giờ nghe thật chướng tai.
Nói đến Hầu gia, ai nấy cũng nghĩ ngay đến con trai của Đại Hạ Vương. Gã thư sinh kia dù là nhân vật thời thượng cổ, cũng không muốn ai nhắc đến những chuyện này nữa.
Trong vạn giới hiện tại, nếu còn ai sống sót từ thời thượng cổ, thì gã xem như có thân phận cao nhất rồi.
Là một vị Hầu!
Phía trên gã, mới là Nhân Vương và đám Bán Hoàng của vạn tộc.
Nhưng đó là còn có sắc phong, chứ đám Bán Hoàng bây giờ, cơ hồ chẳng ai được sắc phong cả. Toàn là đám người đến sau, đợi người trước chết rồi thì tự phong cho mình cái danh Bán Hoàng. Lão Quy kia cũng vậy thôi. Bán Hoàng thật sự, phải là Nhân Hoàng thượng cổ sắc phong mới tính. Bằng không, dù có thực lực đến đâu cũng không phải Bán Hoàng, dám xưng Hoàng, chính là loạn thần tặc tử!
Nhân tộc bây giờ, cứ hễ là Vô Địch là dám tự xưng vương này vương nọ. Gã thư sinh cũng chẳng buồn nói gì. Đặt vào thời thượng cổ, Nhân Cảnh bây giờ, người duy nhất có hy vọng Phong Vương có lẽ là Đại Tần Vương, nhưng có lẽ còn kém một chút.
Gã không nói gì, chỉ nhìn về phía cái bóng hình chiếu đến của vị cường giả cổ xưa kia. Là ai, gã biết rõ trong lòng, chỉ là đã lâu không gặp, không ngờ vẫn còn sống.
Thư sinh khẽ nói: “Muốn tu phục Liệp Thiên Bảng, gần như không thể! Nhưng, Liệp Thiên Bảng năm xưa bị phá toái, từng đánh mất một vài thứ. Nếu bây giờ lấy ra, dung nhập vào Liệp Thiên Bảng, có lẽ có thể khôi phục được một chút, có thể thông tin với bên trong.”
“Đánh mất đồ vật?”
Có người nghi hoặc, có người bất ngờ.
Một bảng danh sách cường đại như vậy, mà lại còn bị phá toái, lại còn không hoàn chỉnh sao?
Thanh âm của thư sinh lại vang lên: “Không sai, Liệp Thiên Bảng bây giờ, đã mất đi năng lực năm xưa, không thể chủ động thu thập khí tức của vạn giới, còn cần Liệp Thiên Tứ Bộ đi tìm tòi. Bảng danh sách cũng không còn công chính như trước nữa!”
Ngày xưa, Liệp Thiên bảng kia tung hoành chư thiên vạn giới, bao trùm khắp cõi, chứ không phải chỉ là một cái Chư Thiên chiến trường tầm thường.
Kẻ nào là cường giả, kẻ nào là thiên tài, đều phải ghi danh lên bảng!
Thư sinh lại cất giọng: “Liệp Thiên bảng hiện tại chưa hoàn chỉnh, nhưng bản tọa biết, trong Chư Thiên Vạn Bảo Lâu kia, hẳn có một mảnh vỡ. Nếu hợp nhất lại, may ra có thể liên thông Tinh Vũ phủ đệ.”
Chư Thiên Vạn Bảo Lâu ư?
Lại còn đứng ra tổ chức Chứng Đạo bảng!
Lời vừa thốt ra, ánh mắt nhiều người trở nên khác thường, có chút kinh ngạc.
Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, nghe đồn sau lưng có kẻ chống lưng, có người ủng hộ, chính là Thần Ma tiên mấy đại chủng tộc, thậm chí là toàn bộ. Cụ thể là ai thì không ai hay, nhưng ai cũng biết, bọn chúng dám đứng ra tổ chức Chứng Đạo bảng, ắt phải có tự tin.
Khá khiêm tốn đấy, nhưng chẳng sợ gây phiền toái. Tổng bộ của bọn chúng ở đâu, cũng ít ai biết, còn thần bí hơn cả Liệp Thiên Các. Chỉ là thực lực có vẻ không bằng Liệp Thiên Các mà thôi.
Lời vừa dứt, một vị Vô Địch lên tiếng: “Nếu Chư Thiên Vạn Bảo Lâu có… chi bằng ra mặt cùng Liệp Thiên Các hiệp thương một phen. Giờ chúng ta hoàn toàn mù mờ về tình báo nội bộ, nếu có thể biết được chuyện gì đang xảy ra, ít nhiều cũng có vài phần ứng phó!”
“Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, lần này cũng có người tiến vào. Không biết lâu chủ đã tới chưa?”
“… ”
Từng vị Vô Địch mở miệng, một lát sau, hư không rung chuyển. Từ trong hư không, một vị trung niên mập lùn, phúc hậu, cười hề hề nói: “Tại đây, tại đây!”
Không ít người càng thêm cổ quái, thật đúng là đến rồi!
Vị này lạ mặt, là ai?
Chư Thiên Vạn Bảo Lâu lâu chủ?
Thuộc chủng tộc nào?
Mà trong Liệp Thiên Các, thư sinh liếc nhìn gã mập mạp, cười nhạt: “Nguyên lai là ngươi!”
Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, xem như đối thủ cũ.
Nhưng thành lập cũng chưa lâu lắm. Hắn trước kia đã từng nghĩ, ai là kẻ chủ đạo, bây giờ thấy gã mập mạp này, hắn cũng có chút bất ngờ, cười nói: “Đa Bảo tướng quân, đã lâu không gặp!”
Gã mập mạp phúc hậu, tươi cười hớn hở: “Là đã lâu không gặp. Mạt tướng bái kiến Hầu gia!”
Nói xong, cười hề hề: “Thôi thôi, vẫn là gọi Các chủ đi! Các chủ, lời ngài, ta nghe thấy cả rồi. Ta cũng không gạt ngài, nhiều năm trước, ta nhặt được một khối bảo vật. Sau đó, mới sáng lập Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, Chứng Đạo bảng cũng được xây dựng dựa trên cơ sở đó! Giờ hợp nhất… Các chủ, vậy chẳng khác nào ngài muốn mạng già của ta! Cái Vạn Bảo Lâu này của ta, vậy coi như dẹp tiệm mất thôi!”
Thư sinh ngồi ngay ngắn trong Liệp Thiên Các, một hồi lâu sau, mới mở miệng: “Ngươi nhặt được là khối gì?”
“Chỉ là một khối… ”
Lão trung niên phúc hậu kia cười ha hả, nói: “Nhưng mà… có một chữ…”
Thư sinh lập tức ngồi thẳng dậy, hỏi: “Chữ gì?”
“Ghi chép!”
Vẻ mặt thư sinh khẽ động, “Vậy… chữ ‘Cầu’ không ở chỗ ngươi sao?”
“Thật không có!”
Lão trung niên phúc hậu cười đáp: “Không dám gạt Các chủ, thật sự chỉ có chữ ‘Ghi chép’ thôi. Nếu không, Chứng Đạo Bảng cũng không đến nỗi kém tin cậy như vậy, thỉnh thoảng lại không nhạy bén, người ta vừa ẩn giấu đi, ta bên này liền hết cách giám sát!”
“Vậy chữ ‘Cầu’ ở đâu?”
Thư sinh lẩm bẩm, đồ lục… phải, Liệp Thiên Bảng kỳ thực là một phần đồ lục, có điều bây giờ đã vỡ nát một chút, mất đi hai bộ phận quan trọng nhất.
Hoặc nên nói là hai chữ, ‘Đồ’ và ‘Lục’.
Bên rìa hư không, lão trung niên phúc hậu cười nói: “Các chủ, chữ ‘Ghi chép’ ở chỗ ta, còn chữ ‘Cầu’… Ngài có muốn hỏi lại xem, có phải ai đó đã nhặt được rồi không? Ta thì không có cầm.”
Thư sinh bình tĩnh đáp: “Có thể trả lại không? Ngươi cũng biết, vật này không phải của riêng ta, nhưng ta thay trời giám sát…”
Lão trung niên phúc hậu cười: “Các chủ nói đùa rồi, chuyện này đều đã là chuyện thượng cổ rồi. Nhưng ta cảm thấy, có thể tìm ra người giữ chữ ‘Cầu’, tam phương hợp lại, hẳn là có khả năng đưa tin vào Tinh Vũ phủ đệ. Còn việc hợp nhất… Thôi đi! Ta cũng biết, vật này trước đây do Các chủ quản lý.”
“Ai!”
Thư sinh khẽ thở dài, “Thôi vậy, chữ ‘Cầu’ đang ở trong tay ai? Nếu lấy ra, chỉ còn lại một chút mảnh vỡ chưa tìm thấy, ngược lại cũng không phải chuyện lớn, công năng gần như đầy đủ, hẳn là có khả năng liên hệ với nội bộ Tinh Vũ phủ đệ.”
Giờ khắc này, các cường giả nhìn nhau, mặt mày lộ vẻ kinh ngạc.
Có người không rõ tình hình, ánh mắt càng thêm dị thường.
Liệp Thiên Bảng, là một phần đồ lục.
Hơn nữa còn từng bị phá toái qua. Dù vậy, Liệp Thiên Bảng bây giờ vẫn có uy năng của thần binh, bao trùm Chư Thiên chiến trường. Vậy thì thời kỳ hoàn chỉnh, nó cường đại đến mức nào?
Liệp Thiên Các Các chủ là một cường giả thời thượng cổ, chuyện này mọi người kỳ thực đã đoán ra.
Điều duy nhất không ngờ chính là, Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, cơ cấu thuộc quyền Thần Ma trong mắt mọi người, lâu chủ thực sự lại là một cường giả thời thượng cổ.
Đa Bảo tướng quân!
Có vài người biết tình hình, thời kỳ Thượng Cổ, dưới Hầu là tước vị Tướng Quân. Có Tướng Quân mang danh hiệu, ví như Trấn Linh tướng quân, Đa Bảo tướng quân, còn có một loại Tướng Quân không có danh hiệu.
Bên phía Nhân tộc, Đại Hạ Vương cũng không khỏi kinh ngạc, liếc nhìn Đa Bảo tướng quân kia, âm thầm truyền âm: “Thực lực của hắn thế nào, khanh có nhìn ra được không?”
Đại Chu Vương nhìn hồi lâu, lắc đầu, đáp lời bằng truyền âm: “Không rõ ràng lắm, nhưng e rằng không hề yếu, có lẽ ta và ngươi cũng không phải là đối thủ… Đám lão già này xuất hiện càng ngày càng thường xuyên, mấy ngày nay liên tục lộ diện, đây chẳng phải là điềm lành.”
Mấy trăm năm nay, bọn gia hỏa này chỉ biết ngủ say tu dưỡng, giờ thì hay rồi, từng tên từng tên lại ngoi lên.
Giám Thiên Hầu, Đa Bảo tướng quân, Thiên Cổ, Mệnh Hoàng…
Hắn còn đang suy tư, bỗng từ xa vọng lại tiếng hô: “Đa Bảo, Chư Thiên Vạn Bảo Lâu, chẳng lẽ là do tiểu tử ngươi xây dựng?”
Trung niên phúc hậu kia nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy một tòa thành cổ hư ảnh phía trên, cười đáp: “Ra mắt Thiên Diệt huynh! Thật là hổ thẹn!”
Thiên Diệt nhàn rỗi sinh nông nổi, dù bị giam cầm, đôi ba câu vẫn có thể nói.
Trước kia không lên tiếng, chỉ vì có quá ít kẻ đủ tư cách khiến hắn mở lời.
Giờ phút này, Thiên Diệt hứng thú, cười nói: “Ngươi lại nhặt được món đồ của Giám Thiên Hầu, còn dám nghênh ngang hiện thân, lão gia hỏa kia thực lực đáng sợ đến bực nào, cẩn thận hắn thủ tiêu ngươi, đoạt lại bảo vật!”
Đa Bảo tướng quân khẽ cười: “Đâu đến mức nghiêm trọng như vậy… Thiên Diệt huynh nói đùa.”
Thiên Diệt cười khẩy: “Ngươi vẫn còn không tin sao…”
Lời còn chưa dứt, đã có kẻ tức giận ngắt lời: “Đồ đần độn! Hắn yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc! Chẳng lẽ ngươi không biết Vạn Bảo Lâu dựa lưng vào các đại tộc sao? Kẻ này chắc chắn đã cùng đám lão quỷ Thiên Cổ đạt thỏa thuận gì đó, ngươi nghĩ hắn sẽ sợ ư? Hắn chính là quân cờ mà mấy tộc kia dùng để chế ước Liệp Thiên Các!”
“…”
Thiên Diệt ngẩn người, liếc nhìn Vân Tiêu Cổ Thành, cười nói: “Vân Tiêu, ngươi biết chuyện này?”
Vân Tiêu im lặng, chuyện nhảm nhí, đoán cũng ra.
Dù sao cũng sống lâu như vậy!
Đa Bảo cười ha hả: “Đâu có, đâu có chuyện đó…”
Thiên Diệt liếc xéo hắn một cái, bỗng cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Thôi đi, coi như ta không thấy ngươi, không quen biết ngươi! Dù sao cũng là bậc tiền bối, lại đi cấu kết với đám tiểu bối Thiên Cổ, thật không gánh nổi cái danh người kia! Xem ra, ngươi có lẽ đã chui vào Hợp Đạo, thật là rác rưởi, đã nhiều năm như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đã nhập Hợp Đạo!”
Vẻ mặt trung niên phúc hậu kia trở nên khó coi, cười khan một tiếng.
Thiên Diệt không thèm để ý đến hắn nữa, chẳng muốn chơi với hạng người này, thật vô vị!
Dù bị giam cầm, hắn vẫn chẳng xem Thiên Cổ ra gì, chỉ là tiểu bối mà thôi, có gì mà hung hăng càn quấy, thực lực có mạnh hơn hắn, nhưng đó là do đại gia bị giam cầm mười vạn năm, bằng không thì, ai dám chắc không địch lại Thiên Cổ.
Bị nhốt nhiều năm như vậy, thực lực của hắn kỳ thực có chút ít tiến bộ, nhưng không đáng kể, còn nếu mười vạn năm qua hắn không bị giam cầm, thì đã sớm tiến vào Hợp Đạo cảnh rồi.
Thiên Diệt không để ý tới hắn, Đa Bảo tướng quân cũng chẳng mấy bận tâm.
Hiện tại, thời thế đã khác xưa.
Hắn nhìn về phía Liệp Thiên Các, giọng trầm trầm cất lên: “Chẳng lẽ các chủ cũng không biết mảnh vỡ cuối cùng nằm trong tay ai sao?”
Thư sinh im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi đáp: “Nếu ta đoán không sai, thứ đó hẳn là ở chỗ Thiên Uyên tộc. Vậy… triệu Rủa Mục chấp chưởng Thiên Uyên tộc ra đây một lần thì sao?”
“Thiên Uyên tộc?”
Đa Bảo tướng quân khẽ giật mình, chợt bừng tỉnh: “Thì ra là thế! Thảo nào bộ tộc này càng ngày càng tinh thông nguyền rủa, hóa ra là đã có được ‘Cầu’ tự. Xem ra, bọn chúng đã mượn nó để nguyền rủa không ít người.”
Lời vừa dứt, hư không khẽ rung động, hé lộ bóng đêm vô tận. Một cường giả toàn thân hắc y, ẩn mình trong áo bào, chậm rãi lên tiếng: “Quả nhiên không thể qua mắt hai vị tiền bối. Vật kia, đích xác nằm trong tay ta. Chẳng qua, thời đại thượng cổ đã qua, chủ nhân Liệp Thiên Bảng cũng đã ngã xuống. Vật này… hữu duyên ắt sẽ có được. Giám Thiên Hầu đại nhân thấy sao?”
Thư sinh khẽ đáp: “Các ngươi đã có được thì cứ giữ, không cần nhiều lời. Nếu ta đủ thực lực, tự khắc sẽ thu hồi. Nếu không đủ, vậy cứ tạm gửi ở chỗ các ngươi! Việc hợp lại lối đi truyền tin, chỉ là muốn xem xem, sau mấy năm nữa, Liệp Thiên Bảng hợp nhất… liệu còn mấy phần uy năng.”
Hắc y cường giả khẽ cười: “Điều này cũng có thể. Nhưng dù hợp nhất, cũng không thể trở thành một thể hoàn chỉnh. Trừ phi tìm được thần binh sư rèn đúc lại, bằng không, uy năng sẽ giảm mạnh, chưa chắc đã có thể truyền tin đi được!”
“Thử xem đi!”
Thư sinh thở dài một tiếng, vật ấy, quả nhiên vẫn còn.
Một phần ở Vạn Bảo Lâu, một phần ở Thiên Uyên Cổ Tộc.
Đáng tiếc, không dễ dàng thu hồi.
Đa Bảo chưa Hợp Đạo, nhưng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi!
Còn tên hậu bối của Thiên Uyên Cổ Tộc kia, kẻ đầu tiên của tộc đạt tới Bán Hoàng sau Đại Phá Diệt, đã tiến nhập Hợp Đạo cảnh. Bộ tộc này, có thể truyền thừa từ thượng cổ đến nay, quả nhiên có mấy phần bản lĩnh.
Hắn cũng có thể đối phó với hai người này, nhưng mấu chốt là, không ít kẻ không muốn Liệp Thiên Bảng hợp nhất. Một khi ra tay, e rằng sẽ có kẻ trà trộn vào.
Một lát sau, một tờ kim sách lơ lửng trên không.
Đa Bảo và Rủa Mục im lặng một hồi, rồi đồng loạt lấy ra một vật.
Hai mảnh vỡ!
Cả hai đã luyện hóa chúng. Giờ phút này, hai chữ lớn hướng về phía kim sách bay tới!
Trong nháy mắt, chúng hợp lại làm một!
Bất quá, vì thuộc về ba người, vẫn còn thiếu một chút. Dù vậy, khi hai chữ lớn kia rơi vào sách họa, kim quang bỗng nhiên chiếu rọi cả thiên địa!
Ầm ầm!
Một tiếng vang long trời lở đất, giao diện kim sắc khổng lồ tràn lan ra những đợt sóng mạnh mẽ.
Kim văn, từng đạo từng đạo hiện ra chói mắt.
145 đạo… 148 đạo… 155 đạo…
Chớp mắt, kim văn đã đạt tới con số kinh người, 170 đạo!
Đến giờ khắc này, giao diện vàng rực mới ngừng lại biến động. Bốn phía, những tiếng thở dốc kịch liệt, giờ phút này không còn che giấu, đám Vô Địch đỏ mắt, hô hấp nặng nề.
Đây… là thần binh!
Hơn nữa, còn là một kiện thần binh vô cùng cường đại! Chưa hoàn toàn hợp nhất tu bổ mà đã hiển hiện tới 170 đạo kim văn, vậy toàn thịnh thời kỳ… thật khó có thể tưởng tượng, cái thứ này rốt cục mạnh mẽ đến mức nào!
Khó trách, khó trách cái thứ này có thể bao trùm Chư Thiên chiến trường, bao trùm chư thiên vạn giới!
Mà giờ khắc này, những hàng chữ cổ xưa, như ẩn như hiện.
Liệp Thiên tứ bảng, còn có cả Chứng Đạo bảng!
Ở phía trên kia, mơ hồ còn có thể thấy được cả Vĩnh Hằng bảng…
Trên Liệp Thiên tứ bảng, vị trí thứ nhất là Ma Đa Na, nhưng giờ phút này, lại phảng phất muốn hiện ra một cái tên khác, nhưng lại không thể nào hiển hiện rõ ràng.
Bởi vì, có một thứ gì đó đang che lấp!
Thư sinh khẽ nhíu mày, nhìn về phía Cổ Thành.
Bên Cổ Thành, Lưu Hồng cũng bị động tĩnh lớn đánh thức, nhìn ra ngoài, bị thư sinh kia cách không dò xét, cả người lạnh toát, nhưng vẫn cố gắng giả bộ trấn định, cũng nhìn thấy cái Thiên bảng như ẩn như hiện kia, cười ha ha nói: “Chẳng lẽ muốn hiện ra tên ta? Đáng tiếc, cảm thấy ta chưa đủ lợi hại a, vì sao kẻ gần chết, vô phương vào bảng? Ta thấy, năng lực của bảng vẫn còn chưa đủ, ta treo lên đánh Ma Đa Na, đây chẳng phải dễ như ăn cháo!”
Lời này vừa nói ra, cũng không ai phản bác.
Thiên bảng muốn hiển hiện, chỉ sợ là tên Tô Vũ, đáng tiếc, hắn hóa thành gần chết chi linh, Liệp Thiên bảng dường như chưa khôi phục hoàn toàn, vô phương triệt để hiển lộ tên Tô Vũ.
Nhưng thư sinh lại nghi hoặc, 170 đạo kim văn!
Khoảng cách toàn thịnh thời kỳ, kỳ thật không còn quá xa, dù cho là Tử Linh, theo lý thuyết, cũng phải nổi lên rồi mới đúng, huống chi hắn còn chưa phải Tử Linh!
Cổ quái!
Tô Vũ, còn có những bảo vật khác, có thể ngăn cản Liệp Thiên bảng nhìn trộm sao?
Hắn không nghĩ nhiều nữa, bởi vì giờ khắc này, một phần khác của bảng danh sách, cũng đang trên Liệp Thiên bảng hiện ra!
“Chứng Đạo bảng!”
“Thứ nhất, Vạn Thiên Thánh!”
“. . .”
Bốn phương tĩnh lặng như tờ!
Không phải vì việc Vạn Thiên Thánh lên bảng mà kinh ngạc, mà là vì Liệp Thiên bảng lúc này tựa hồ đã khôi phục phần lớn uy năng, có thể tự mình xếp hạng!
Trước kia, Chứng Đạo bảng và Liệp Thiên bảng đều không có thứ hạng cụ thể.
Mà Chư Thiên Vạn Bảo Lâu thì lại không đáng tin cậy.
Thứ nhất, bảo vật bị Vạn Thiên Thánh đoạt lấy, nhưng trước đó, Vạn Thiên Thánh thậm chí còn chưa phải là Chuẩn Vô Địch!
Mọi người vội vàng nhìn xuống dưới, lúc này ai nấy đều cảm thấy hứng thú.
Liệp Thiên bảng khôi phục uy năng, vậy sẽ sắp xếp thứ hạng cho các cường giả dưới Vô Địch như thế nào đây?
“Thứ hai, Cửu Nguyệt!”
Mọi người lại ngẩn người, thứ hai lại là Cửu Nguyệt?
Cửu Nguyệt của Thực Thiết cổ thú nhất tộc sao?
Cái tên mập lười biếng, suốt ngày chỉ biết ăn chơi đó lại là đệ nhị?
“Thứ ba, Trường Hà, Mệnh Tộc!”
Điều này không có gì đáng chê trách, trước kia đối phương cũng đã là thứ hai rồi.
“Thứ tư, Thiên Chú, Thiên Uyên tộc!”
Kẻ trước kia đứng đầu bảng, giờ lại rớt xuống thứ tư, khoảng cách so với trước kia không hề nhỏ.
“Thứ năm, Không Không, Không Gian Thú Tộc.”
Điều này cũng không có vấn đề gì.
“Thứ sáu, Lam Thiên, Nhân tộc!”
“. . .”
Bốn phương lần nữa im lặng, Lam Thiên!
Không ít người sắc mặt biến đổi, Lam Thiên, xếp thứ sáu, đây là Chứng Đạo bảng, cũng chính là gần như tương đương với thực lực dưới Vô Địch, mười vị trí đầu, gần như đều có khả năng cùng Vô Địch giao chiến một trận.
Lam Thiên có năng lực đó sao?
“Thật là trò đùa quái quỷ gì vậy? Lam Thiên trước kia từng đánh với Tam Thế Thân của Vô Địch, nhưng hắn đánh có phải là Vô Địch thật đâu? Sao có thể xếp thứ sáu được?”
“Thứ bảy, Thôn Thiên, Hống tộc!”
“Ồ, thằng nhóc nhà ta cũng có tên trên bảng kìa!”
Ngay lúc này, trong hư không, một Hống Vương đang ngốn ngấu nuốt chửng thứ ánh sáng lưu ly rực rỡ, một trảo chụp chết một con Nhật Nguyệt Quang Minh Điểu, vừa ăn vừa cười ha hả: “Trước kia thằng nhóc nhà ta chỉ xếp thứ 36, cũng nhờ ta nâng đỡ mới lên được. Thứ bảy… cũng không tệ lắm!”
Đám người trong lòng kinh hãi, Thôn Thiên của Hống tộc xếp thứ bảy, trước đây quả thật không nhìn ra được.
“Thứ tám, Cổ Đãng, Tiên tộc!”
Mọi người lại lần nữa im lặng, đây là hậu duệ của Thiên Cổ.
“Thứ chín, Huyết Phù Đồ, Ma tộc!”
“Thứ mười, Đấu Thương, Thần tộc!”
Mười vị trí đầu đã đại biến!
So với bảng xếp hạng trước đây, khoảng cách quá lớn, hoàn toàn không phải là một khái niệm. Vân Trần của Nhân tộc, chỉ xếp thứ 15!
Một cường giả dốc hết sức đánh bại ba Tôn Chuẩn Vô Địch, vậy mà cũng chỉ xếp thứ 15. Đến mức Chu Thiên Đạo mà mọi người cho là cực mạnh, một đường nhìn xuống, xếp thứ 97, trong nháy mắt rớt hạng!
Thế nhưng, có thể lên bảng, kỳ thật đã là cực cường rồi.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người lấp lánh, không ngờ a không ngờ!
Bảng Chứng Đạo trước đây, cùng hiện tại chênh lệch quá xa, hoàn toàn không phải là một khái niệm.
Không ít người xếp hạng trước đây, đều rớt xuống.
Một vài người xếp hạng thấp, lại tăng lên.
Mấu chốt ở chỗ, nếu những người khác vấn đề không lớn, vậy thì Lam Thiên vấn đề cũng không lớn. Đây mới là điều khiến mọi người kinh ngạc, xếp thứ sáu, có thể chiến Vô Địch!
Lam Thiên, lần trước chẳng lẽ không dốc toàn lực ứng phó?
Mười vị trí đầu, có hai người của Nhân tộc!
Đương nhiên, Vạn Thiên Thánh ở đó, kỳ thật thật không nằm ngoài dự đoán. Có thể đồ sát hai Tôn Vô Địch, giết Vô Địch của Minh Tộc còn có thể nói là do vận may, đối phương dù sao cũng chỉ là Tam Thế Thân. Nhưng có thể giết Phần Hải, đó chính là thực lực thật sự!
Ngoại trừ Vạn Thiên Thánh, không ít người đều khiến người ta bất ngờ.
Có người cười ha hả: “Trước kia cũng không để ý chút nào, bây giờ xem ra, quả thật là mắt vụng về! Cửu Nguyệt xếp thứ hai… chỉ sau Vạn Thiên Thánh, Cửu Nguyệt cũng tiến vào rồi sao?”
Mấy cường giả ánh mắt biến ảo khôn lường. Đúng vậy, Cửu Nguyệt kia đã tiến vào!
Một tôn có thể chiến Vô Địch, thậm chí… còn có thể tru diệt gia hỏa sao?
Dù sao hắn bài danh rất cao, chỉ kém Vạn Thiên Thánh một bậc.
Ngay lúc này, hư không đột ngột nứt ra, một con Thực Thiết thú vô cùng cường đại, thân hình to lớn dị thường xuất hiện. Nó cũng đang ngấu nghiến đồ vật, hệt như lão Hống, miệng đầy mỡ chảy, lười biếng lên tiếng: “Không đánh nhau đâu… Tộc ta, không thích đánh nhau! Cửu Nguyệt tiểu tử kia đói bụng, đi tìm chút gì lót dạ thôi, ăn no rồi tự khắc ra ngoài!”
Chớ hiểu lầm!
Cửu Nguyệt… thực ra rất yếu!
Mấy người cười lạnh trong lòng. Không đánh nhau ư?
Vậy hắn ăn cái gì?
Ăn cái gì cơ chứ?
Ăn Thần Ma hay là ăn Tiên tộc?
Cửu Nguyệt… có lẽ thật sự đi xơi Tiên tộc cũng nên. Trước đó, các tộc đã rục rịch động tâm tư với Tiên tộc rồi. Giờ khắc này, một vị Tiên Vương của Tiên tộc không nhịn được giận dữ quát: “Tộc ta, Nhật Nguyệt, trước đó bỗng dưng có năm vị ngã xuống, chẳng lẽ nói…”
Là lũ các ngươi làm?
Thôn Thiên đã tiến vào rồi sao?
Hình như cũng tiến vào thật!
Đáng chết! Mấy đại hung tộc này đều có Nhật Nguyệt cực kỳ cường hãn tiến vào, toàn là những tồn tại có thể chiến Vô Địch!
Chẳng có tên nào tốt lành cả!
“Khụ khụ!”
Đúng lúc này, một vị Vô Địch lên tiếng: “Không bàn chuyện này nữa. Các Chủ, hiện tại có thể liên hệ với những người bên trong không?”
“Thử xem, điều chỉnh một chút. Có lẽ còn cần chút thời gian…”
…
Bên ngoài, náo loạn ầm ĩ.
Cùng lúc bảng Liệp Thiên hợp nhất, Tô Vũ đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên, kim sắc sách họa trong đầu chấn động!
Sách họa trong đầu rung động một hồi, rồi rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Tô Vũ khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Kỳ quái! Quyển sách họa này của ta, bình thường vốn dĩ chẳng có động tĩnh gì, hôm nay làm sao lại khác thường như vậy?”
Vừa rồi, trong khoảnh khắc rung động, ta còn tưởng rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra, ai ngờ nó lại nhanh chóng khôi phục như cũ. Chẳng lẽ đây là điềm báo chẳng lành?
Nhưng mà, ngay cả Kiếp Tự Thần Văn cũng không hề nhảy lên.
Ngay lúc này, ta bỗng nhiên khẽ giật mình, cảm nhận được một động tĩnh mơ hồ. Văn Mộ Bia trấn giữ bên ngoài Ý Chí Hải của ta, cũng rung động nhẹ. Trước đây, ta chưa từng cảm nhận được điều này, nhưng giờ khắc này, một luồng lực lượng nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, từ Văn Mộ Bia bắn ra!
Luồng lực lượng kia, vô cùng mỏng manh, bị đánh tan trong nháy mắt.
“Thứ gì vậy?”
Trong lòng Tô Vũ chợt động: “Có kẻ nào đang dòm ngó ta!”
Đúng vậy, nhất định là có kẻ đang rình mò ta!
“Thứ gì có khả năng lén lút dòm ngó ta… Vô thanh vô tức như vậy… Cái này… Chẳng lẽ là Liệp Thiên Bảng, hay thậm chí là cường giả tuyệt thế nào đó?”
Tô Vũ giật mình trong lòng. Liệu có phải là do Liệp Thiên Bảng gây ra? Nhưng trước đây nó vốn chẳng có động tĩnh gì, cớ sao giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện dị động?
Sắc mặt Tô Vũ khẽ biến, vội vàng lấy ra sách, lục lọi tìm kiếm trong một không gian rộng lớn. Quả nhiên, rất nhanh ta tìm thấy một Liệp Thiên Phân Bảng!
Thứ này ta chưa vứt bỏ, bởi vì đã giết quá nhiều người, ta cũng lười lựa chọn hay vứt bỏ chúng. Hơn nữa, ở Tinh Vũ Phủ Đệ này, Liệp Thiên Bảng vốn không thể bao trùm tới được.
Nhưng giờ phút này, Liệp Thiên Phân Bảng kia lại dường như đang lập lòe ánh sáng nhàn nhạt.
Có vẻ như có chút dị động!
Vô cùng mỏng manh, gần như không thể cảm nhận.
“Cái quỷ gì thế này?”
Tô Vũ vô cùng kinh ngạc. Chẳng phải thứ đồ chơi này không thể bao trùm đến Tinh Vũ Phủ Đệ sao?
Hơn nữa, trước sau chỉ trong một khoảnh khắc, Kim Sắc Thư Họa vừa rung động, Văn Mộ Bia dường như đã giúp ta ngăn chặn một lần dòm ngó. Vậy có nghĩa là gì?
“Liệp Thiên Bảng đã xảy ra một vài biến cố, hoặc là mạnh lên, dẫn đến khả năng dò xét vào Tinh Vũ Phủ Đệ. Mà khi biến cố xảy ra, Kim Sắc Thư Họa của ta lại rung động…”
Ánh mắt Tô Vũ chớp động không yên. Điều này có ý gì?
“Kim Sắc Thư Họa của ta, cùng Liệp Thiên Bảng có chút liên hệ?”
“Liên hệ gì?”
Tô Vũ nhíu mày, nghĩ tới điều gì, “Vậy chẳng phải Liệp Thiên bảng kia có thể là đồ của ta?”
“… ”
Đúng vậy! Trong nháy mắt, Tô Vũ đưa ra một kết luận khiến người kinh hãi, đồ của ta, bị người cướp đoạt!
Liệp Thiên bảng, là của ta!
Thế nhưng, lại bị Liệp Thiên các kia chiếm lấy.
“Ta còn tự hỏi, sao ta lại có cảm giác thân thiết với Liệp Thiên bảng như vậy, lại nhanh chóng đưa ta lên vị trí thứ nhất, hóa ra vật ấy vốn là của chính mình!”
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, “Tốt lắm, ta sớm muộn gì cũng sẽ đoạt lại.”
Hiện tại tạm thời không nghĩ đến chuyện đó!
Nhưng có một điều hắn biết, bên ngoài kia, hẳn là đang nỗ lực liên hệ với chủ nhân Liệp Thiên bảng, có lẽ biến cố quá lớn, khiến đám gia hỏa kia nóng nảy rồi.
Tô Vũ cấp tốc tìm kiếm, rất nhanh tìm ra hơn năm mươi phần điểm bảng Liệp Thiên bảng.
Đột nhiên, hắn nở nụ cười.
Cách Tinh Vũ phủ đệ, việc liên hệ gian nan như vậy, chắc hẳn không thể nào phân biệt rõ ràng, càng không có cách nào định vị được cái gì đi.
“Hà Đồ!”
Tô Vũ tìm kiếm một hồi, trên một phần bảng danh sách phát ra hai chữ, nhưng không có bất kỳ hồi âm nào.
Để phòng ngừa vạn nhất, hắn không dùng bảng danh sách người chết, tránh bị cảm ứng được, tìm kiếm hồi lâu, hắn tìm được một phần bảng danh sách thuộc về Nhân tộc, trước đó hắn đã đánh ngất xỉu vài người, nhẫn trữ vật cũng đã lấy đi mấy cái.
Còn việc bên ngoài có nhận ra được thuộc về ai hay không, e rằng rất khó, nhưng cẩn thận thì sẽ không gây ra sai lầm lớn, dù sao người chết không thể nào truyền tin được.
Tô Vũ cười khẽ, cũng không để ý đến việc bảng danh sách không có hồi âm, nếu bên ngoài thật sự thu được chút tin tức, cũng là chuyện tốt, biết được ai là người làm!
Hà Đồ a!
Mà giờ khắc này, trên Văn Minh Chí của hắn, hai chữ “Văn Minh” trong nháy mắt biến thành hai chữ “Hà Đồ”.
Ngươi là Hà Đồ, ngươi còn không có cái sách họa nào sao?
Đây chẳng phải là bản mệnh thần binh của Hà Đồ ngươi ư!
Tô Vũ cười ha hả, người đã chết, đều là do Hà Đồ ngươi làm, dù sao ngươi cũng chuẩn bị làm như vậy, ta chỉ thay ngươi sớm dọn dẹp chiến trường mà thôi.
Những điểm bảng kia, tất cả điểm bảng, giờ phút này, đều rung động nhè nhẹ, nhưng chậm chạp không thể liên hệ được.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng hay đã bao lâu, mà vẫn bặt vô âm tín. Tô Vũ nhếch môi, khẽ bĩu:
“Đồ bỏ đi!”
“Thôi được, ta giúp các ngươi một tay.”
“Thái Sơn!”
“Ầm!”
Đất trời rung chuyển, nứt toác. Tấm bảng danh sách khắc hai chữ “Hà Đồ” mà Tô Vũ vừa tạo, chợt run lên bần bật. Hai chữ ấy tức khắc hóa thành vô vàn tia sáng, tan biến vào tấm bảng.
Tô Vũ vội vàng phong bế khiếu huyệt. Rất nhanh, mọi điểm trên bảng lại rung động dữ dội, nhưng vẫn không thể truyền tống tin tức.
Tô Vũ nhếch miệng cười gian:
“Thú vị!”
“Quả nhiên, suy đoán của ta không sai. Lão Chu giận dữ, ắt sẽ mở ra một lối đi nào đó, may ra có thể truyền tin ra ngoài. Nhưng… chỉ là chớp nhoáng mà thôi.”
“Không ngờ, các ngươi muốn liên lạc nội bộ, vẫn phải cậy nhờ vào ta. Hừ, xem ra con đường thông tin này, thực chất nằm trong tay ta rồi. Không biết đám người kia bên ngoài đã phải trả cái giá thế nào.”
“Cám ơn các ngươi nhiều lắm!”
“Hy vọng các ngươi sẽ còn truyền cho ta thêm chút tình báo, với điều kiện tiên quyết là, ta phải gom đủ toàn bộ Liệp Thiên Bảng này!”
…
Cùng lúc Tô Vũ hô lên “Thái Sơn”.
Trên Liệp Thiên Bảng đang nhấp nháy không ngừng, bỗng lóe lên hai chữ, rồi biến mất ngay tắp lự.
“Hà Đồ!”
Không phải văn tự của các tộc, mà là hai chữ mang ý chí cổ xưa – Hà Đồ!
Giờ khắc này, mấy kẻ biến sắc mặt, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó kinh thiên động địa, không dám tin vào mắt mình. Hà Đồ?
Hà Đồ nào?
Hà Đồ của đợt thủy triều biến đổi đầu tiên, hay là… cái gì khác?
“Sao có thể!”
Đúng lúc này, một giọng nói cổ lão vang vọng hư không, chấn động càn khôn: “Hồng Mông đạo huynh, Hà Đồ còn ở trong thông đạo kia chăng?”
…
Sâu dưới đáy biển.
Lão Quy giật mình, phải rồi, Hà Đồ đã biến mất!
Mẹ kiếp!
Hà Đồ… Chẳng lẽ đã đến Tinh Vũ phủ đệ rồi sao?
Nó làm sao đến được?
Lên tầng thứ bảy?
Có lẽ… Nhưng lên tầng bảy thì liên quan gì đến những tầng dưới này?
“Hà Đồ… Không còn thấy, đã đến Tinh Vũ phủ đệ…”
Lão Quy có chút choáng váng, ý tứ trong câu nói này thật sâu xa!
Lúc này, lão tổ kia truyền lời, lão quy làm như không nghe thấy. Hắn muốn giết ta Lão Quy này à? Có thể là, các ngươi biết rõ, cũng không giết được ta đâu!