Chương 540: Thái Sơn là ai? | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Trong Tinh Vũ phủ đệ.
Tầng thứ sáu.
Một vị Thần tộc cường giả, tu vi Nhật Nguyệt thất trọng, bỗng nhiên cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi trào.
Ánh mắt hắn khẽ biến, vội vàng tìm một nơi ẩn thân, tránh đi những nguy cơ tiềm tàng. Lúc này, hắn mới có thời gian để ý đến Ý Chí hải của mình. Một cảm giác khác thường và quái dị ập đến, phụ thân hắn lúc này tìm hắn có việc gì?
Ý Chí lực từ bên ngoài thẩm thấu vào nơi này, độ khó chắc chắn vượt xa tưởng tượng!
Trong Ý Chí hải, một bóng mờ dần dần hiện ra.
“Tầng một… nguy hiểm…”
“Phụ thân, người nói gì?”
“Tầng một, thương vong vô số, nguy hiểm! Mối nguy… đang lan tràn! Cẩn thận! Mối nguy rất nhanh sẽ lan đến, bất kể ngươi ở tầng nào, đối phương đều có thể tìm tới! Ngươi hiện tại đang ở tầng mấy?”
“Sáu tầng!”
“Khi ta liên lạc lại với ngươi, ta sẽ không nói gì thêm. Khi huyết mạch sôi trào, ngươi phải lập tức rời khỏi tầng sáu, điều đó có nghĩa là mối nguy đang đến gần…”
Vị Thần tộc cường giả vội vàng hỏi: “Vậy chẳng lẽ phải lên tầng trên? Bảy tầng nguy hiểm hơn!”
“Ngu xuẩn… Bảy tầng cường giả nhiều, ngược lại an toàn hơn. Ở tầng sáu, với thực lực của ngươi, chắc chắn thuộc về nhóm đỉnh cấp, mối nguy… sẽ tìm đến ngươi đầu tiên… Phải sống sót… Sau khi rời khỏi đây… hãy nói là ngươi đi tầng một dò xét…”
“Phụ thân…”
Vừa dứt lời, hư ảnh liền tan biến.
Vị Thần tộc Nhật Nguyệt cảnh này vẻ mặt có chút quái dị. Mối nguy?
Phụ thân lại liên lạc với mình, đã vậy mình không cần ở lại tầng sáu, phải đi lên tầng bảy sao?
Tình huống như thế nào?
Chẳng lẽ bên dưới có đại họa?
Đáng tiếc, dù phụ thân truyền tin, cũng chỉ là đứt quãng, thời gian cấp bách, không nói được nhiều, chỉ nhắc nhở hắn, huyết mạch sôi trào lần nữa thì phải chạy.
“Sau khi rời khỏi đây, hãy nói là đi tầng một dò xét…”
Hắn lẩm bẩm một mình, không nghĩ nhiều nữa, rời đi rồi tính!
…
Mà giờ khắc này.
Bên ngoài Tinh Vũ phủ đệ.
Một vị Vô Địch cường giả, bên người dòng sông thời gian đứt gãy, “Phụt” một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu tươi. Nguồn sức mạnh ẩn chứa trong máu lập tức bị dòng sông thời gian đứt gãy kia ăn mòn.
Vị cường giả vô địch kia thở dốc, nhìn quanh bốn phía, lẩm bẩm: “Ta đã dùng Huyết Mạch Chi Lực cùng năng lực quay ngược thời gian để chuyển cáo cho con ta! Nó rất nhanh sẽ đi vào tầng thứ nhất thăm dò… Hy vọng mọi chuyện thuận lợi…”
Nói đoạn, ánh mắt hắn lộ vẻ kinh hãi: “Nơi này tốt nhất đừng nên xâm nhập sâu, suýt chút nữa đã làm phai mờ dòng sông thời gian của ta! Dù vậy, ta cũng tổn hao một giọt tinh huyết, một phần mười sức mạnh, ít nhất phải mất mấy chục đợt thủy triều mới có thể khôi phục…”
Hắn liếc nhìn những vị Vô Địch khác, bọn họ không nói gì thêm, theo như ước định trước đó, ném tới một vài bảo vật.
Nhưng cũng có người nhíu mày hỏi: “Dương Ngọc Thần Vương, tin tức ngài truyền đi đã xác thực chưa?”
Vị cường giả được gọi là Dương Ngọc Thần Vương kia sắc mặt lạnh lùng, nhìn về phía người vừa hỏi: “Ngươi đang nghi ngờ thực lực của ta, hay cảm thấy ta trả giá cái giá lớn như vậy mà đến mấy câu cũng không thể truyền vào?”
“Dương Ngọc Thần Vương hiểu lầm rồi…”
Người kia không nói thêm lời nào. Việc dòng sông thời gian của Dương Ngọc Thần Vương bị đứt gãy, tinh huyết hao tổn, mọi người đều đã thấy rõ, cái giá phải trả thật không hề nhỏ. Yêu cầu của hắn cũng không tính là quá cao, nên không ai nói thêm gì nữa.
Chỉ cần thông báo là được, có một gã Nhật Nguyệt thất trọng cảnh đi thăm dò, cũng có thể giúp mọi người hiểu rõ thêm tình hình.
Còn chuyện đối phương không thông báo… Chẳng lẽ lại rảnh rỗi đến mức hao phí cái giá lớn như vậy để cấu kết làm gì?
Máu huyết của Vô Địch cường giả hao tổn, đâu phải là Nhật Nguyệt cảnh có thể so sánh được.
Giờ phút này, không mấy ai nghĩ rằng, lời truyền âm của vị Dương Ngọc Thần Vương kia, so với những gì hắn nói ra bên ngoài, khác nhau một trời một vực.
Dương Ngọc Thần Vương lười giải thích nhiều, lẽ nào hắn lại ngu ngốc đến mức biết rõ nguy hiểm mà còn xui con trai đi chịu chết?
Đừng thấy hắn có nhiều con, lần này hắn cho đi vào là đứa được sủng ái nhất!
Vốn dĩ hắn chỉ định nhắc nhở con trai mình, nơi đó vô cùng nguy hiểm. Bây giờ thì hay rồi, ai ai cũng muốn truyền tin… Tiện tay kiếm chút lợi lộc, khôi phục chút tổn hao, quá tốt!
Còn chuyện bị nghi ngờ… Ai có bằng chứng chứng minh hắn không truyền tin?
Hắn lười quan tâm đến những người khác, người nhà hắn không sao là được. Con trai hắn biết là được, lần sau cứ thông báo như vậy, không cần nói nhiều, chỉ cần huyết mạch chấn động, con trai hắn sẽ biết nguy hiểm đang đến.
Việc cần làm là mau chóng chuồn đi!
Ít nhất, so với những kẻ không hề có sự chuẩn bị, cơ hội sống sót của con trai hắn sẽ cao hơn nhiều.
Giờ phút này, phần lớn các vị Vô Địch vẫn mang theo một chút chờ mong, chờ đợi gã Nhật Nguyệt thất trọng kia đi thăm dò tình hình. Một số ít Vô Địch thì không mấy để ý.
Nhưng trên thực tế, căn bản không có cái gã Nhật Nguyệt thất trọng nào rảnh rỗi đến mức đi tìm phiền phức cả!
“Mà Tô Vũ, lúc này dĩ nhiên không hề hay biết, có một vị Thần Vương bên ngoài kia đang bày mưu tính kế, thi triển một chiêu trò bẩn.”
“Hắn tiêu tiền của người ta, thông báo cho con trai mình về hiểm nguy, còn những người khác… vị Thần Vương kia căn bản lười để ý, không phải người của mình, chết thì đã sao.”
“Tầng thứ nhất.”
“Lúc này, Tô Vũ đã đến bên bờ Tai Hải.”
“Đó là một vùng biển rộng lớn vô cùng.”
“Tai Hải…”
“Tô Vũ theo sau mấy người, trong lòng mang theo chút nghi hoặc, vì sao lỗ tai lại có biển?”
“Tai Hải rất nguy hiểm, nhưng bảo vật lại hiếm, nên nơi này người cũng rất ít lui tới. Bình thường, người ta sẽ không đến Tai Hải, nơi này từng có tin đồn thất thiệt về việc chết đuối.”
“Tô Vũ mang theo chút nghi hoặc, nhìn về phía Hạ Hổ Vưu hỏi: “Hạ gia có ghi chép gì về Tai Hải không?””
“Hạ Hổ Vưu gật đầu: “Có một chút, nhưng không nhiều. Nơi này… không có thứ gì tốt, Đại Hạ phủ cũng có dặn dò, vào tầng thứ nhất, đến Tai Hải không có quá nhiều cần thiết. Đương nhiên, Tai Hải kỳ thực cũng có bảo vật, dưới đáy biển có Thủy Ngưng Châu, ẩn chứa Thiên Nguyên Khí cực kỳ nồng đậm! Nghe nói, ở chỗ sâu nhất, có thể có Thủy Ngưng Châu sánh ngang với thánh quả, nhưng người bình thường không thể xuống đó, xuống thì khó mà lên được, nước của Tai Hải vốn đã là bảo vật, vô cùng nặng!”
“Cho nên, dù cường giả lặn xuống quá sâu, cũng dễ dàng bị nước ép chết.”
“Tô Vũ không nói gì thêm, liếc nhìn biển cả trước mắt, Tai Hải… Đây là do nước đọng mà thành sao?”
“Hay là do sinh mủ?”
“Lỗ tai bị thương?”
“Tô Vũ xoa cằm, tạo hóa giả dựa theo đặc tính của nhân loại để tạo ra thế giới này, Tai Hải sẽ không vô duyên vô cớ thành biển, chắc chắn có nguyên nhân.”
“Thủy Ngưng Châu…”
“Tô Vũ mở miệng hỏi: “Thủy Ngưng Châu trông như thế nào?””
“Vàng óng ánh, tròn trịa, giống như giọt nước, nên gọi là Thủy Ngưng Châu, hẳn là do nước biển của Tai Hải ngưng tụ mà thành…”
“Tô Vũ nghe vậy, kỳ quái nói: “Không, đây là ráy tai! Ta đã hiểu, ráy tai quá nhiều, bịt kín lỗ tai, nên nơi này bị đọng nước!”
“…”
“Hạ Hổ Vưu chớp mắt, nhìn Tô Vũ với vẻ cổ quái.”
“Hoàng Đằng vội ho khan một tiếng: “Có ý gì? Thủy Ngưng Châu có thể là bảo vật, bảo vật rất tốt, dùng để chú thể cũng tốt, Lăng Vân Cửu Biến cũng tốt, đều là bảo vật…” ”
Tô Vũ liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi nếm qua rồi?”
“. . .”
Đúng vậy.
Hoàng Đằng không lên tiếng, ta nếm qua, không chỉ mình ta, cả Đại Hạ phủ đã nếm qua không ít người.
Hạ Hổ Vưu cũng nhạt nhẽo nói: “Thứ này có thể xem là bảo vật tốt, mỗi lần mười năm một chuyến Tinh Vũ phủ, Đại Hạ phủ ít nhiều gì cũng có thu hoạch, Thủy Ngưng châu cũng lấy được vài viên, đừng đùa, hiệu quả còn tốt hơn cả Thiên Nguyên quả.”
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Chắc chắn là tốt rồi, nơi này, làm gì có thứ gì không tốt chứ! Đến giờ phút này, ta có chút hiểu ra rồi, vạn giới nuôi dưỡng một phủ, sao có thể không tốt được!”
“Không phải, vừa nãy ngươi còn nói ráy tai mà…”
Tô Vũ cười nói: “Ráy tai thì sao? Tai biển… có lẽ là mấy ngàn hoặc mấy vạn năm gần đây mới sinh ra, ban đầu nơi này chắc không phải biển, sau này có lẽ ráy tai nhiều, không, Thủy Ngưng châu nhiều, bít lối đi, dẫn đến nguyên khí nước bên ngoài ứ đọng, tụ lại một chút tạp chất khác, tạo thành cái tai biển này.”
Tô Vũ sờ cằm, lẩm bẩm: “Nói như vậy, bên trong tai biển có thể có một vài chí bảo, bởi vì các ngươi hình như chỉ loanh quanh bên ngoài thôi, chưa từng vào sâu bên trong.”
“. . .”
Ba người đều nhìn Tô Vũ, đến Hoàng Cửu cũng không nhịn được nói: “Cái kia… Thủy Ngưng châu thật ra rất tốt, là bảo vật mà…”
“Ta có nói nó không phải bảo vật đâu!”
Tô Vũ kỳ quái nói: “Sao vậy? Ở đây có thứ gì không phải bảo vật à? Đều là bảo vật cả! Bất quá… tai biển không phải biển, đây chỉ là một cái đầm nước đọng, một cái tên đáng thương, không ai giúp nó ngoáy ráy tai, lỗ tai bị bịt kín cả rồi, cũng giống như lỗ mũi thôi, cùng lắm thì thở ra bằng cứt mũi vậy…”
“. . .”
Hạ Hổ Vưu thật sự không nhịn được nữa, “Tô Vũ, đừng chỉ vì nó tên là tai biển mà ngươi cứ mồm ráy tai, ráy tai được không!”
“Ngươi biết cái gì!”
Tô Vũ không để ý đến hắn, đi xung quanh kiểm tra một hồi, mảnh biển này vẫn còn lớn, xem ra đây là một cái lỗ tai lớn.
Hải dương, hơi có chút cảm giác nghiêng nghiêng.
Tô Vũ bay lên không trung, nhanh chóng kiểm tra một vòng, rồi so sánh với lỗ tai của mình, rất nhanh hạ xuống nói: “Đi, đi theo ta! Cái tai biển này chắc ít người vào sâu lắm, nói về bảo vật, ta thấy chắc chắn không ít đâu!”
“Thật hay giả vậy?”
Hạ Hổ Vưu có chút kỳ quái nhìn hắn, “Tô Vũ, ngươi thật sự coi cái giới mặt người này là người sao?”
“Nói nhảm!”
Tô Vũ tức giận nói: “Tên ngốc! Cái này rõ ràng là mô phỏng người mà tạo ra! Lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không ai để ý sao?”
“Không đúng a, chúng ta nhân tộc trước đó cũng đã nghiên cứu thảo luận qua rồi. Dựa theo cấu tạo cơ thể người, kỳ thật cũng phát hiện ra một vài bảo vật, nhưng mà… cảm giác nguy hiểm còn lớn hơn cả kỳ ngộ. Còn về tai biển… ngoại trừ Thủy Ngưng châu ra, quả thật không có bảo vật nào khác.”
Tô Vũ gật đầu, đám người này chỉ cho rằng địa hình này hình thành có thể do nhân tố con người, hoặc có kẻ ác thú vị cố ý tạo ra. Hơn nữa, vì không tìm được bảo vật tương ứng, nên cũng không có nhiều người tiếp tục truy tìm.
Bất quá, chỉ có Tô Vũ biết, nơi này rèn đúc đều có ý nghĩa.
Thoạt nhìn không bằng những bảo vật có thể gánh chịu vật chất, hoặc những thứ có thể ẩn trốn, nhưng những thứ này mới là cực phẩm.
“Đi thôi!”
Tô Vũ không nói gì thêm, Thủy tự thần văn hiện ra, hóa thành viên cầu, mang theo mấy người cấp tốc vào nước, tan biến trên mặt biển. Một đường lặn xuống, nước biển càng lúc càng nặng, dù cho Tô Vũ cũng cảm thấy khó thở.
Hắn mặc kệ, đám Hạ Hổ Vưu đã sợ đến hồn vía lên mây. Nếu còn chui xuống nữa, Tô Vũ mà bị ép chết thì bọn hắn cũng toi đời.
“Được rồi, đi sâu hơn nữa thì chúng ta không về được đâu…”
“Ai bảo là đi sâu?”
Tô Vũ liếc hắn một cái, dựa theo phán đoán của mình, hướng bên cạnh kín đáo đi tới. Lỗ tai không phải là con mắt, không nằm trên mặt. Thứ này được khảm nạm ở hai bên, phải đi vào bằng tai đạo.
Chẳng qua là phần ngoài tai bị chìm, dẫn đến tai đạo bị ngăn chặn, người bình thường không thấy được vị trí tai đạo mà thôi.
Tô Vũ vừa hướng một bên đè ép, vừa nói: “Lặn xuống nữa thì đến đáy rồi, không có ích lợi gì. Đây là tai trái, phải qua bên phải, bên phải mới là cửa vào tai đạo.”
“Thật hay giả?”
Hạ Hổ Vưu cổ quái nói: “Nhân tộc thăm dò mấy trăm năm, đâu phải không ai dò xét qua, nhưng bên phải… đó là thực thể, ruột đặc. Mặt đất Tinh Vũ phủ rất khó đánh xuyên qua, mà cho dù đánh xuyên qua cũng không có lợi lộc gì…”
“Không tin thì thôi!”
Một lát sau, Tô Vũ phán định vị trí, rất nhanh bắt đầu oanh kích vào bờ biển. Oanh kích một hồi, cái rãnh sâu kia vẫn không nhúc nhích.
Hạ Hổ Vưu chửi bậy: “Ta đã bảo rồi mà…”
“Nói cái rắm, nhường ra!”
Tô Vũ toàn lực ứng phó, đấm ra một quyền, oanh ra một cái lỗ hổng nhỏ. Vừa oanh kích, vừa nói: “Lát nữa mở lỗ hổng, chúng ta đi vào. Nước biển sẽ thấm vào, phải cẩn thận, theo phản ứng cơ thể người, một khi nước vào tai, người ta sẽ vung tai… lúc đó chúng ta phiền phức lớn đấy!”
“Sao có thể!”
Hạ Hổ Vưu bật cười, còn vung tai, ngươi đùa ta à.
Trong lòng, lại có chút dị dạng.
Chẳng lẽ thật sự sẽ vung tai sao?
“Cái kia… đáng sợ đến mức nào a!”
“Đây chính là cả một giới, mang danh Mặt Người Giới. Một khi nó vung tai, chẳng phải là sơn băng địa liệt?”
Còn tiểu tử Tô Vũ kia, dùng Nguyệt Chi Lực, từng quyền oanh kích, đánh ròng rã nửa canh giờ, cũng chỉ đánh nát được chút xíu khu vực. Người bình thường, chắc chắn bỏ cuộc từ lâu rồi.
“Thật là kẻ bệnh tâm thần!”
“Ai đời nào lại điên cuồng oanh kích một bức tường đá chứ?”
“Nhật Nguyệt còn chật vật đến thế, Sơn Hải Lăng Vân cảnh, chẳng phải mất cả tháng trời mới mong lay chuyển được nó?”
Nhưng Tô Vũ, mặc kệ!
Hắn một lòng tin tưởng, sau bức tường đá này có nhĩ đạo. Bức tường này, thực chất chỉ là thứ sản sinh sau này, là một loại ráy tai. Đả thông nó, liền có thể tiến vào bên trong tai.
“Còn Thủy Ngưng Châu kia, đại khái chỉ là tro tàn của ráy tai thôi.”
“Bức tường này mới là thứ ngăn chặn ráy tai thực sự.”
Sau một canh giờ, Tô Vũ cũng thở dốc một hồi. Hoàng Đằng không nhịn được, lên tiếng: “Tô huynh, hay là bỏ đi. Nước biển trên kia đè ép, lại đánh mãi không thủng… Huynh xác định sau lưng có lối đi?”
Tô Vũ không để ý, vừa oanh kích vừa nói: “Ba người các ngươi nắm chặt lấy nhau, lát nữa, bám chặt lấy cánh tay ta. Lối đi mở ra, nước tràn vào, đối phương có thể sẽ có động tĩnh, lỗ tai sẽ rung lắc, tai nạn biển cũng biến mất… Về sau chưa chắc còn tai nạn biển…”
“Nói đùa cái gì!”
Mấy người thầm nghĩ, nhưng Tô Vũ nói chắc như đinh đóng cột, kỳ thực trong lòng bọn hắn cũng chột dạ, “Không lẽ thật có chuyện đó?”
Đang nghĩ ngợi, “Răng rắc” một tiếng!
Bức tường trước mặt, vỡ toang!
Giờ khắc này, mấy người biến sắc, “Thật sự có lối đi!”
Còn Tô Vũ, lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là vậy”, mừng rỡ quá đỗi!
Giờ phút này, sau bức tường kia, một cỗ nguyên khí nồng đậm đến cực hạn mãnh liệt trào ra. Cả Mặt Người Giới dường như nghe thấy một tiếng rên rỉ thoải mái!
“Lỗ tai, được khai thông!”
“Dễ chịu!”
Bị tắc nghẽn quá lâu, dù là Mặt Người Giới này, cũng cảm thấy không thoải mái. Giờ phút này, cuối cùng có người đập tan một chút ráy tai, thật là sảng khoái a!
Bất quá, sau khi dễ chịu, một chút nước biển tràn vào, lại khiến Mặt Người Giới có chút không thoải mái.
Lúc này, Hạ Hổ Vưu bọn hắn đã sớm ngây người như phỗng.
Vô số nguyên khí, cuồn cuộn trào ra!
Kèm theo đó, hàng loạt bảo vật cũng theo nhau tuôn ra, Thủy Ngưng châu, vô số, vô cùng lớn!
Mỗi một viên đều to như viên châu, tựa như chí bảo giáng thế, nồng đậm Thiên Nguyên khí tràn ngập không gian. Hạ Hổ Vưu tròng mắt trợn tròn, “Ngọa tào, một viên này có thể bồi dưỡng ra một Đằng Không cửu trọng chiến giả, không, đủ để tiến vào Lăng Vân cảnh… Ngọa tào, nhiều quá!”
Đây đều là chí bảo rèn luyện thân thể a!
Hắn liếc nhìn Tô Vũ, hắn ta cũng không thèm quay đầu, hờ hững nói: “Toàn đồ bỏ đi, rác rưởi ráy tai mà thôi, nếu thích thì nhặt lấy một ít… Ta muốn tiến vào trong đó, các ngươi đi cùng không?”
“Đương nhiên!”
Hạ Hổ Vưu vội vàng ra hiệu cho Hoàng Đằng, cùng hắn điên cuồng thu thập Thủy Ngưng châu.
Khi cỗ lực lượng cuồng bạo dần tan biến, nước biển bắt đầu tràn vào cái tai đạo tĩnh mịch kia. Tô Vũ nhanh chóng túm lấy mấy người, “Đi mau, toàn là thứ vứt đi, lát nữa nhặt sau! Cái lỗ tai này… ta cảm thấy sắp sửa rung chuyển rồi!”
Vừa dứt lời, trời long đất lở!
Hạ Hổ Vưu chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Lúc này, nhìn từ trên cao xuống, toàn bộ lỗ tai tựa hồ đang lay động dữ dội, trên Tai Hải kia, sóng lớn ngập trời bao phủ cả không gian!
Gần Tai Hải, đám thiên tài tầm bảo hoặc cường giả giờ phút này bị sóng lớn đánh bay!
Bọt nước khổng lồ, ầm ầm giáng xuống, nghiền nát từng người tầm bảo, tan thành tro bụi!
Biển lớn gầm thét, nhấn chìm tứ phương.
Giờ khắc này, cả Nhân Diện giới đều cảm nhận được dị động, mọi người kinh hãi nhìn về phương xa, thấy bọt nước ngập trời cao vạn trượng, trút xuống như thác lũ, sức nặng của nó có thể nghiền nát cả Sơn Hải, ầm ầm nện xuống!
Đừng nói Đằng Không Lăng Vân, giờ phút này Sơn Hải cảnh ở đây cũng khó thoát khỏi cái chết.
“Chạy mau!”
“Nhân Diện giới đại biến!”
“…”
Tứ phương bát hướng, các cường giả và thiên tài sắc mặt đại biến, đây là lần đầu tiên trong vô số năm qua, Nhân Diện giới xuất hiện biến cố kinh thiên động địa như vậy!
Sóng lớn trào ra, tựa như lỗ tai muốn hất văng nước ra ngoài.
Nước tràn vào tai!
Tai trái bị nước tràn vào, tai phải tuy không nghe rõ, nhưng nhờ có ráy tai ngăn cản nên không có động tĩnh lớn. Nhưng tai trái bị nước tràn vào, theo phản xạ tự nhiên, giờ phút này bộc phát!
Ầm ầm!
Núi lở đất nứt!
Bọt nước khổng lồ chụp xuống, cướp đi sinh mạng của mấy chục tu giả gần bờ biển. Mỗi một kẻ bị bọt nước nuốt chửng đều mang theo vẻ tuyệt vọng và không cam tâm tột độ. Tại sao lại thành ra thế này?
Vì sao lại như vậy?
Vùng biển gần bờ đột nhiên trở nên cuồng bạo!
Trước kia, khi nghe chuyện có người chết đuối, thiên hạ còn cười nhạo. Giờ đây, chẳng ai còn dám buông lời giễu cợt, bởi vì chính mắt bọn hắn đã chứng kiến cảnh tượng tu giả bị bọt nước đánh chết!
…
Bên ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, lối đi lại vỡ nát thêm hơn ba mươi chỗ.
Các vị Vô Địch sắc mặt đại biến.
Đáng chết!
Lại đến nữa rồi!
Không ít người đổ dồn ánh mắt về phía Dương Ngọc Thần Vương. Hắn ta vừa khôi phục thương thế, vừa nhíu mày nói: “Có lẽ là con ta tiến vào tầng thứ nhất, đại chiến với kẻ nào đó? Hoặc giả, là tên kia lại một lần nữa đồ sát?”
Có kẻ không nhịn được, lên tiếng: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra ở tầng thứ nhất? Mau liên lạc với hậu duệ ở tầng thứ nhất đi! Hậu duệ của ai còn sống sót và đang ở tầng thứ nhất lúc này?”
Các vị Vô Địch nhìn nhau dò xét. Rất nhanh, một vị Tiên Vương phía Tiên tộc trầm giọng nói: “Trong dòng dõi ta có một người ở tầng thứ nhất, nhưng không biết hắn còn ở đó không…”
“Mau liên lạc hỏi thăm đi! Bất kể phải trả giá đắt đến đâu, chúng ta sẽ lo liệu!”
Tiên Vương kia khẽ cau mày, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ta sẽ hỏi thăm tình hình. Lần này, có vài nhân tộc tử vong, cảm giác…”
Cảm giác số lượng nhân tộc không đúng lắm!
Lúc này, Tô Vũ chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm. Hắn thấy nhân tộc không giết đã là may, chẳng có nghĩa vụ phải thông báo cho từng người. “Ta còn phải đi tìm bảo vật, báo tin làm gì, có ai coi ra gì đâu!”
“Vào Tinh Vũ phủ đệ, sống chết có số. Ngươi đi báo tin cho bọn hắn đi, có lẽ người ta còn tưởng ngươi muốn độc chiếm bảo vật.”
Vị Tiên Vương này giờ phút này cũng đầy hiếu kỳ và lo lắng, người của hắn đã chết không ít ở tầng thứ nhất.
Rất nhanh, hắn khoanh chân ngồi xuống, mở ra dòng sông thời gian.
…
Cùng thời khắc đó.
Ở một tầng sâu trong Tinh Vũ Phủ Đệ, một vị Tiên tộc cường giả đang dẫn theo đám Tiên tộc liều mạng chạy trốn. Bỗng nhiên, Ý Chí Hải của hắn rung động kịch liệt, huyết mạch sôi trào. Hắn mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại tràn ngập bi ai. Nhìn những kẻ phía sau chạy chậm, bị sóng lớn nuốt chửng, hắn cắn răng, đốt tinh huyết, điên cuồng bỏ chạy!
Chạy trối chết một hồi lâu, thấy sóng lớn không còn đuổi theo, hắn vội vàng tiến vào Ý Chí Hải.
Trong Ý Chí Hải, một bóng mờ hiện ra, giọng đầy lo lắng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hắn đã cố gắng duy trì suốt một thời gian dài rồi!
Sắp chống đỡ không nổi nữa!
“Lão tổ tông… Mặt Người Giới đại biến, tai biển gầm thét, trời long đất lở… Chết rồi… Chết rất nhiều người rồi…”
“Tai biển ập đến ư?”
Chẳng lẽ là mối nguy từ bên trong Giới Vực?
Vị Tiên Vương kia còn chưa kịp suy nghĩ, đã cảm thấy không thể chống đỡ, cấp tốc tan biến.
…
Bên ngoài Giới Vực, vị Tiên Vương kia phun ra một ngụm máu tươi, thời gian thông đạo vỡ nát, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt mang theo vẻ dị dạng cùng cổ quái. Nhìn quanh bốn phía, thanh âm cũng trở nên khàn đặc: “Không phải có ai đồ sát… Mà là… Mặt Người Giới đại biến! Tai biển gầm thét, sóng lớn ngập trời, đánh giết những kẻ kia vào tìm kiếm bảo vật!”
“Cái gì?”
“Không thể nào!”
“Vậy vì sao Nhân tộc lại chết ít như vậy?”
“… ”
Từng vị Vô Địch, đều ngơ ngác như trời trồng.
Tinh Vũ Phủ Đệ nội bộ xảy ra biến cố, không liên quan đến người ư?
Khốn kiếp!
Vậy chẳng phải trước đó bọn họ thề son thề sắt cho rằng cường giả Nhân tộc làm chuyện tốt, kết quả lại sai bét rồi sao?
Không ít người nhìn về phía Đạo Vương ở đằng xa. Cái tên Đạo Vương này, còn chắc mẩm là Tô Vũ làm!
Tô Vũ kia vẫn còn ở trong thành kia kìa, mấu chốt là… Đây không phải là việc con người làm được, mà là thiên địa dị biến! Chẳng lẽ Tinh Vũ Phủ Đệ thật sự có vấn đề?
Cùng thời khắc đó.
Tại Liệp Thiên Các.
Vài vị Vô Địch cũng không khỏi kinh ngạc, “Ta còn tưởng rằng thật sự là nhân tộc xuất hiện cường giả, tàn sát các tộc, hóa ra không phải!”
“Tinh Vũ Phủ đệ nội bộ xảy ra biến cố?”
“Nhiều năm như vậy vẫn bất biến, lần này lại gặp phải, đám người này… số khổ!”
“Ai! Ta các cũng tổn thất mấy hạt giống tốt!”
“… ”
Từng vị Vô Địch, không khỏi cảm khái.
Mà ngay lúc này, trên đỉnh đại điện Liệp Thiên Các, nơi không ai thấy, thư sinh lẩm bẩm, “Tai Uyên kịch biến… Tai Uyên… Tai Uyên vốn dĩ có lẽ không tồn tại… Là Tô Vũ sao? Tai Uyên kịch biến… Chẳng lẽ Tai Đạo đã mở…”
Vừa dứt lời, thư sinh có chút mệt mỏi, hắn cảm thấy việc này có lẽ có liên quan đến Tô Vũ.
Bất quá, những việc này không cần thiết phải nói cho người ngoài.
Đến như Tai Uyên, thời thượng cổ vốn không có, lấy đâu ra Uyên.
Có lẽ là Tai Đạo được mở ra, dẫn đến ứng kích phản ứng, khiến cho Nhân Diện Giới kịch biến.
“Là Tô Vũ sao? Đúng vậy, hắn đã phát hiện ra bí mật gì?”
Thư sinh tự nhủ, Nhân Diện Giới… tầng thứ nhất.
Tầng này, trước kia, đều là nơi mấy người hoàng phụ thuộc ở lại, vạn tộc cũng ít khi lui tới, Nhân Diện Giới có một vài bảo địa, hắn kỳ thực cũng không rõ lắm, thế nhưng hắn biết một điều, Nhân Diện Giới, ẩn chứa vô số bí mật!
Toàn bộ Tinh Vũ Phủ đệ, đều cất giấu bí mật!
“Đây là dấu hiệu tân hoàng sắp giáng thế sao?”
Hắn càng ngày càng chắc chắn!
Đầu tiên là bạch ngọc môn chấn động, tiếp đó là Nhân Diện Giới kịch biến, trên đường truyền tống còn xuất hiện một vài biến cố, tất cả những điều này, đều đang ngầm báo rằng, trong những người tiến vào lần này, có người thật sự không đơn giản!
…
Ngay khi bên ngoài nghị luận xôn xao, kinh ngạc vô cùng.
Tô Vũ mấy người cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng, Tô Vũ gắt gao nắm lấy chỗ nhô lên gần Tai Đạo, đến mức tay cầm cũng rách da, chờ đợi hồi lâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tĩnh!
Lại đưa mắt nhìn ra ngoài… Mẹ kiếp, biển đâu rồi? Biển biến mất rồi!
Vô số nước biển kia, tất cả đều bị chấn động bay lên!
Giờ phút này, không biết chúng bay đi nơi nào, có lẽ đã đập chết không ít kẻ xui xẻo rồi.
Nước biển biến mất, đáy biển nguyên bản, cũng chính là vành tai ngoài kia, giờ đây xuất hiện vô số hạt châu khổng lồ.
Màu vàng nhạt!
Đều là Thủy Ngưng châu do Hạ Hổ Vưu trên không ngưng tụ thành.
Chúng chìm dưới đáy biển vô số năm, đều dính chặt trên tai.
Giờ phút này, Hạ Hổ Vưu bọn hắn cũng dần dần tỉnh táo lại, chờ khi nhìn ra ngoài, cả đám đều ngây dại, lại nhìn xuống phía dưới, giờ phút này, nơi bọn hắn đang đứng, tựa như một cái hang động cheo leo giữa vách núi.
Nhìn xuống… Hạ Hổ Vưu điên cuồng nuốt nước miếng.
Vô số Thủy Ngưng châu!
Thật dọa người!
Có những viên lớn đến mức phảng phất như một ngọn núi, Hạ Hổ Vưu lẩm bẩm nói: “Không thể nào, không thể nào có Thủy Ngưng châu lớn như vậy, đây là giả, ta khi còn bé chỉ ăn qua một viên lớn bằng hạt đậu tằm thôi…”
Hoàng Đằng cũng ngơ ngác: “Ta cũng dùng qua mấy lần, viên lớn nhất cũng chỉ bằng nắm tay…”
Lão tử choáng váng!
Thật sự ngây người!
Ai ngờ, Thủy Ngưng châu lại có thể lớn như một ngọn núi?
Dù cho kiến thức rộng rãi như Hoàng Cửu, nàng đã từng nếm qua vô vàn mỹ vị, giờ khắc này, cũng ngây ngốc không thôi: “Ta… ta trước kia ở Liệp Thiên Các, từng thấy viên lớn bằng cối xay…”
Nàng vung tay ra hiệu một chút, rồi lại nhìn xuống phía dưới, ngọn núi lớn kia một dạng Thủy Ngưng châu, cũng đờ đẫn, không thể nào hoàn hồn!
Không nói gì thêm, chỉ riêng ngọn núi lớn Thủy Ngưng châu này, cũng có thể nuôi dưỡng cả ngàn, thậm chí mấy vạn Đằng Không Lăng Vân!
Rèn luyện thân thể, thuế biến nguyên khí!
Hoàn toàn có thể!
Thậm chí… Cái đồ chơi này còn có thể xem như một khối gánh chịu vật để sử dụng, mà lại, đây không phải là duy nhất, chỉ là lớn nhất thôi, những viên khác nhỏ hơn, đều bị sóng lớn cuốn đi rồi.
Nhưng một số viên lớn bằng cái bàn, vẫn dính trên tai, loại lớn cỡ này, nhiều vô số!
Mà Tô Vũ, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, hắn bật cười nói: “Không tệ, không tệ! Khối lớn nhất này ta lấy, còn lại các ngươi muốn nhặt bao nhiêu thì nhặt!”
Giờ khắc này, Hạ Hổ Vưu lập tức đáp xuống đất, điên cuồng vơ vét.
Hắn phát cuồng rồi!
Lão tử cái gì cũng không cần nữa, chỉ cần nhặt đống bảo vật này mang về, Đại Hạ phủ tổn hao nguyên khí trước kia, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục!
Khối lớn nhất… hắn không dám mơ tưởng.
Nhưng dù chỉ là những mảnh nhỏ, hắn cũng đủ phát tài rồi!
Thật sự phát tài rồi!
Hoàng Đằng cũng vội vã lao xuống nhặt nhạnh!
Hoàng Cửu khẽ động tâm tư, nhưng rất nhanh hừ lạnh một tiếng rồi từ bỏ. Nàng không giống hai tên kia, hiện tại còn đang bị khống chế!
Nhặt được nhiều hơn nữa, Tô Vũ cũng có thể dễ dàng cướp đi.
Tô Vũ cũng không vội vàng, mới chỉ một ngày trôi qua thôi mà.
Việc gì phải gấp!
Cứ từ từ mà đến!
Hắn chậm rãi hạ xuống, hơn mười đầu Nhật Nguyệt cự thú hiện thân, cùng nhau ra sức vận chuyển khối Thủy Ngưng châu khổng lồ kia. Nhưng dường như vẫn có chút quá sức, rất nhanh, càng nhiều Nhật Nguyệt cự thú xuất hiện!
Một tiếng nổ lớn vang lên, tảng Thủy Ngưng châu to lớn như một ngọn núi kia, rơi vào trong sách.
Hoàng Cửu thấy Hạ Hổ Vưu bọn hắn vẫn đang hăng say vận chuyển, còn Tô Vũ thì ung dung chờ đợi, không nhịn được nói: “Chỉ riêng khối Thủy Ngưng châu này thôi, ít nhất cũng đổi được hai kiện gánh chịu vật!”
“Quá ít!”
Tô Vũ thản nhiên nói: “Mảnh ráy tai lớn nhất này, ba kiện trở lên ta mới cân nhắc! Dù sao cũng là tích lũy mấy vạn năm.”
Tính ra, hắn hiện tại, cộng thêm hai sợi lông mũi kia, ít nhất cũng thu được bảo vật trị giá năm kiện gánh chịu vật. Không, còn có rất nhiều sợi lông mũi nhỏ hơn, Tô Vũ cũng đã cắt không ít.
Chỉ hơn một ngày, hắn đã vơ vét được bảo vật vượt quá giá trị sáu kiện gánh chịu vật.
Mà đây, chỉ là thu hoạch phụ thêm.
Tô Vũ vốn dĩ có tám kiện gánh chịu vật, đã dùng hết hai kiện vào Văn Minh Chí, còn lại sáu kiện. Hiện tại, lại gom góp được số lượng gánh chịu vật tương đương, dù không phải gánh chịu vật thật sự, nhưng mang ra đổi chác, vẫn có thể đổi được.
Nhiều bảo vật như vậy, Tô Vũ chỉ tốn một ngày đã có được.
Mà vô số kẻ, bao quát cả những cường giả Vô Địch, đều đang điên cuồng tranh đoạt một thứ gánh chịu kỳ lạ.
Tô Vũ tiêu xài quá độ, nếu không, hắn đã sớm có hơn mười khối rồi.
Hoàng Cửu im lặng, không muốn nói lời nào.
Một lát sau, Hạ Hổ Vưu và Hoàng Đằng trở về, thu lượm không xuể, quá nhiều là đằng khác!
Hạ Hổ Vưu biết Tô Vũ có việc, vội vàng bay tới, nói: “Ngươi cứ bận việc đi, ta với Hoàng Đằng sẽ nhặt thêm chút nữa, bằng không thì lãng phí quá!”
Tô Vũ cười: “Không sao! Hoàng Cửu tới nhặt, chuẩn bị hỗn tạp cả lên, chúng ta đi vào thôi, có lẽ còn có chút chỗ tốt, còn mấy thứ rác rưởi, ta không thèm ngó tới, các ngươi mang về cũng không tệ!”
“…”
Hoàng Cửu thổ huyết, Hạ Hổ Vưu cười gượng: “Cái kia… quên đi thì hơn…”
Tô Vũ cười nói: “Không sao, đi thôi! Đại Hạ phủ trước đó tổn thất không nhỏ, những thứ này nói thật, đối với ta mà nói đều là rác rưởi! Vào trong thôi!”
Hắn quay người hướng cửa thông đạo đi đến, Hạ Hổ Vưu và Hoàng Đằng liếc nhau, vẫn không thể cưỡng lại được sự dụ hoặc, nhìn lại Hoàng Cửu một chút, hai người cười khan rồi nhanh chóng đi theo Tô Vũ vào trong.
Thần nhân a!
Đi theo vị Thần nhân này, tùy tiện lọt ra chút gì thôi cũng đủ bọn hắn no ấm rồi, không, đủ nửa cái Đại Hạ phủ no ấm!
Lần đầu tiên biết, đoạt bảo trong Tinh Vũ phủ đệ lại đơn giản đến vậy.
Hạ Hổ Vưu vừa đi theo vừa cảm khái: “Sao ta cứ cảm thấy nơi này giống nhà ngươi vậy? Tô Vũ, ngươi… Tinh Vũ phủ đệ này, có chữ Vũ, ngươi cũng vậy, lẽ nào có liên hệ gì với ngươi?”
Không thể không nghi ngờ a!
Tô Vũ cũng không nghĩ nhiều, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, nói: “Nơi này, chính là của ta! Bây giờ chưa phải thì sớm muộn cũng là! Cái mặt người kia… Mặt người giới kỳ thật đã nhắc nhở rất rõ ràng rồi! Chỉ là các ngươi không có phương pháp thôi, đợi lát nữa tìm thấy, các ngươi cứ nắm tai trái cắt bỏ, ném xuống chơi đùa, đảm bảo vô cùng thú vị.”
Điên rồi sao!
Hai người câm lặng, thật hay giả đây?
Trên đường đi, hai người lại thu hoạch không ít bảo vật, Tô Vũ thì mắt cao, hoặc là thu lấy một chút tài liệu có thể rèn đúc binh khí, hoặc là thu thập chút gì đó có ích cho mình, bằng không thì, bảo vật không đến cấp Thiên Binh, hắn cũng chẳng thèm nhìn.
Đi mãi đến cuối, Hạ Hổ Vưu và Hoàng Đằng bỗng nhiên thổ huyết không ngừng, Tô Vũ cũng cảm thấy tai trái đau nhức, máu theo tai chảy ra.
Hắn không nói nhảm, nhanh chóng cắt tai trái xuống, vận chuyển khí tức, lỗ tai trực tiếp ném vào phía trước cái bình đài lớn, một cỗ thanh âm đặc thù vang lên, chấn động toàn bộ lỗ tai.
Hạ Hổ Vưu và Hoàng Đằng ngây người như phỗng, giờ phút này, đại não đau nhức như muốn nứt ra, thấy Tô Vũ làm vậy, hai người nghiến răng, kéo tai mình xuống, túm máu thịt be bét, ném vào bình đài.
Và ngay lúc này, cảm giác đau nhức biến mất!
Mà đôi tai của bọn hắn, đều đang hứng chịu từng đợt sóng âm trùng kích trên bình đài kia!
Tô Vũ cất tiếng: “Nếu không ai biết bí mật này, kẻ nào nán lại đây lâu, dù là cường giả Nhật Nguyệt cũng sẽ bị sóng âm này làm cho nát óc! Mà không phải Nhân tộc, ở nơi này, ắt sẽ bị người tru sát! Nơi này, thực chất là bảo địa của Nhân tộc! Tinh Vũ phủ đệ, thuộc về Nhân tộc… Dĩ nhiên, ta nói Nhân tộc ở đây, rất có thể chính là ta!”
“… ”
Hai người kia lặng im, Hoàng Đằng lần này thật sự chấn động, “Tô Vũ, ngươi… Ngươi tự mình khám phá ra, hay là có được tư liệu thượng cổ nào?”
“Tự mình khám phá.”
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: “Cái thứ này, cần gì tư liệu? Gợi ý rõ ràng như vậy, đều là mặt người giới! Lông mày núi, tai biển, Song Long hạp… Chẳng lẽ vẫn cần tư liệu gì sao?”
Một tầng gợi ý quá mức rõ ràng!
Rõ mồn một như thế, có thể không phát hiện sao?
Hạ Hổ Vưu lẩm bẩm: “Đâu có dễ dàng như vậy! Ai đến cái nơi này, lại rảnh rỗi mà đi cắt tai mình chứ!”
Người bình thường ai làm được loại chuyện này!
Cùng lắm thì chỉ lắng nghe một chút thôi!
Trực tiếp cắt tai… Hắn không nhịn được hỏi: “Trước đây ngươi cắt cả mũi rồi à?”
Tô Vũ gật đầu, không để ý đến ánh mắt kỳ quái của hắn, giờ phút này, hắn đang cảm thụ sự biến hóa trên đôi tai của mình, hắn đang lắng nghe, lắng nghe những âm thanh mà trước đây hắn không nghe được.
“Thật khó chịu…”
“Khó chịu a!”
Âm thanh kia trên bình đài, như thể đang nói chính mình khó chịu.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ biến.
Tình huống gì đây?
Có ý gì?
Khó chịu?
Theo Tô Vũ, cái mặt người giới này chỉ là mô phỏng binh khí, phủ đệ của Nhân tộc mà thôi, sao lại có loại âm thanh này?
“Thật khó chịu…”
“Khó chịu a!”
“Vì sao muốn giết ta… Vì cái gì…? Ta không sai… Vì cái gì…”
Ánh mắt Tô Vũ biến ảo khôn lường, thanh âm kia, lúc ẩn lúc hiện, như vọng lại từ cõi u minh.
Hắn vội vàng hỏi: “Hạ Hổ Vưu, Hoàng Đằng, hai ngươi có nghe thấy gì không?”
“Cái gì cơ?”
“Các ngươi có nghe thấy tiếng người nói chuyện không?”
“Không có a…”
Hai người kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu ra sao.
Tô Vũ nhíu mày, không, ta nghe thấy!
Ta nghe thấy tiếng kêu gào thống khổ!
Chết tiệt… Tình huống gì thế này?
Trong lòng hắn cuộn trào Kinh Đào Hãi Lãng!
Kẻ tạo ra Tinh Vũ phủ đệ này… Chẳng lẽ đã từng giết một tôn tuyệt thế Vô Địch cường giả, dùng đầu của hắn để đoán tạo ra cái mặt giới này?
Có lẽ nào như vậy?
Ta có thể nghe thấy thanh âm, vì sao Hạ Hổ Vưu bọn hắn lại không thể?
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, bỗng nhiên, hắn phong tỏa một khiếu huyệt trên người. Khiếu huyệt vừa bế, thanh âm văng vẳng bên tai lập tức biến mất!
Sắc mặt Tô Vũ đại biến!
“Chu Thiên khiếu!”
Chẳng lẽ, người bị giết kia cũng mở Chu Thiên khiếu, cho nên, ta mới có thể nghe thấy?
Có phải vậy không?
Hắn lại lần nữa mở ra khiếu huyệt vừa phong bế, 360 nguyên khiếu tương thông, quả nhiên, hắn lại nghe thấy thanh âm kia. Không hoàn chỉnh lắm, cũng không rõ ràng, nhưng hắn chắc chắn đã nghe thấy!
“Vì sao… Ta không sai… Thái Sơn… Ngươi giết ta… Ta không phục…”
“… ”
Thái Sơn!
Thái Sơn là ai?
Nhân Hoàng chăng?
Hay là một kẻ nào khác?
Kẻ rèn đúc phủ đệ này, đến tột cùng có phải là Nhân Hoàng hay không?
Từng nghi hoặc chồng chất, từng suy nghĩ miên man, trong đầu Tô Vũ điên cuồng lóe lên.
Giờ khắc này, trong lòng hắn cũng kinh hãi tột độ. Một tôn cường giả tuyệt thế bị tru sát, nhân tộc, kẻ tạo ra đầu người này, còn dùng nó để kiến tạo tầng thứ nhất… Cái này… Thật tàn độc!
“Đây là sự thật!”
“Đúng là đầu người thật sự!”
“Thái Sơn giết hắn… Kẻ bị giết này… Hợp Đạo? Hay là trên đường Hợp Đạo?”
Trong lòng Tô Vũ nổi lên sóng to gió lớn, đây là cường giả Hợp Đạo sao?
Hợp Đạo lại cường đại đến mức này ư?
Chết rồi, chỉ còn cái đầu mà vẫn có thể tự thành một giới?
Đáng sợ!
Tô Vũ càng nghĩ càng kinh dị, kẻ rèn đúc này, chắc chắn không phải hạng người thiện lương gì. Hắn có phải là nhân tộc không?
Nếu là nhân tộc, tại sao lại chém giết một cường giả nhân tộc đến mức này?
“Đau quá…”
Tiếng gào thét đau đớn kia vẫn còn kéo dài. Tô Vũ kinh hãi, vội vàng phong tỏa một khiếu. Nhờ thối luyện tai khiếu, hắn lại có thể nghe được thanh âm khó lường!
Thanh âm kia, không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn!
Tô Vũ sợ rằng nghe thêm nữa sẽ phát điên mất.
Sắc mặt hắn trắng bệch, chỉ là một cỗ oán niệm không ngừng gào thét thôi mà đã khiến Ý Chí hải của hắn rung chuyển!
“Thái Sơn…”
Trong khắc cuối cùng, tiếng rống giận dữ, oán hận, không cam lòng kia vẫn còn vang vọng!
Thái Sơn!
Đây chính là cái tên Tô Vũ biết được, vị cường giả chân chính đầu tiên thời thượng cổ, không còn là danh xưng khác, mà là bản danh – Thái Sơn!
Hắn là Thời Gian Sư?
Hay chủ nhân Văn Mộ Bia?
Hoặc chính là Nhân Hoàng?
Đối với thời đại thượng cổ, ba vị này là những người Tô Vũ cảm thấy hứng thú nhất.
Ba vị này, rất có thể đều là nhân tộc.
Vậy Thái Sơn có phải một trong số bọn họ, Thời Gian Sư, Nhân Hoàng, hay chủ nhân Văn Mộ Bia?