Chương 529: Cảm giác nguy hiểm | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Huyễn cảnh bỗng chốc hiện ra.
Hư không chiếu ảnh!
Ngô Lam vừa mới phi thân ra một đoạn, trước mắt liền xuất hiện thân ảnh Tô Vũ, mà sau lưng, Ngô Kỳ các nàng vẫn còn đuổi theo sát nút, khoảng cách không xa.
Nhật Nguyệt nhất trọng cường giả, trong bóng tối bảo hộ, Ngô Kỳ đương nhiên biết, bất quá đó là thế lực an bài hộ đạo, nàng cũng không quá để ý.
Giờ phút này, vị hộ đạo kia cũng không phát giác dị thường.
Chẳng qua là bực bội trong lòng, đi theo mấy tiểu nha đầu này khắp nơi chạy loạn, khiến hắn hao tổn tâm lực, lẽ ra nên đến Tinh Vũ phủ đệ an ổn tu luyện mới phải.
…
“Tô Vũ?”
Ngô Lam nhìn thấy Tô Vũ, cũng không nhận ra đó chỉ là hình chiếu, trong lòng có chút vui mừng, vội vàng nói: “Người ta đều nói ngươi trọng thương sắp chết, ta biết ngay ngươi không dễ dàng chết như vậy! Dù sao ngươi cũng là thiên tài khảo hạch cao đẳng hơn ta tận 33 điểm…”
Tô Vũ trong lòng mệt mỏi, bất đắc dĩ nói: “Ta nhớ không nhầm thì ta đạt 897 điểm, ngươi 835 điểm, cao hơn ngươi 62 điểm mới đúng!”
Học thói hư tật xấu từ đâu vậy!
Đến cả chiêu trò này cũng học theo!
Ngô Lam mặt dày mày dạn, không để ý nói: “Nói đùa một chút thôi mà, ngươi quả nhiên bụng dạ hẹp hòi, cao hơn ta bao nhiêu điểm ngươi đều nhớ rõ!”
“…”
Tô Vũ cạn lời, đúng là nói nhảm!
Khảo hạch cao đẳng quan trọng đến mức nào, mới qua hai năm chưa tới, ta có thể quên được sao?
Đó chính là điểm khởi đầu mà ta hằng mơ ước!
Còn ngươi… ta là người đứng đầu, lẽ nào không được phép nhớ rõ mình hơn người thứ hai bao nhiêu điểm sao?
Còn về thứ ba… thứ lỗi, ta thật sự quên mất rồi, ta nhớ kỹ thứ hai, cũng chỉ là để ghi nhớ mình hơn người thứ hai bao nhiêu, còn thứ ba, có liên quan gì đến ta chứ?
Giống như người thứ hai, cũng chỉ nhớ kỹ mình kém người đứng nhất bao nhiêu, chứ chẳng mấy khi nhớ đến người thứ ba, bởi vì vượt qua người thứ ba chẳng có ý nghĩa gì.
Ngô Lam xác định thân phận Tô Vũ, nhanh chóng hỏi: “Sao ngươi lại ra ngoài làm gì?”
“Đến xem ngươi!”
“Công pháp nghiên cứu ra chưa?”
“Chưa.”
“Vậy ngươi nhìn ta làm gì?”
“…”
Nữ nhân này, quả thực không thể nói lý!
Thôi được, đi thẳng vào vấn đề, Tô Vũ hỏi: “Ngươi làm sao tới đây?”
“Xem ngươi!”
“…”
Tô Vũ cảm thấy tâm can mệt mỏi, hận không thể lặp lại câu vừa rồi của nàng. May mắn Ngô Lam nhanh chóng nói: “Là để ngươi biết, ta đã nghiên cứu ra kết quả, nhưng hiện tại cần rất nhiều Thiên Hà sa để làm nghiên cứu, cho nên đừng hỏi ta có đi Tinh Vũ phủ đệ hay không, ta nhất định phải đi! Chuyện nhờ người mang ra, ai biết có chết ở bên trong không, nên ta muốn đích thân đi vào nghiên cứu một chút…”
Xem ra nàng không phải tùy tiện muốn đi, mà là đi làm nghiên cứu thật.
Tô Vũ ngạc nhiên: “Nghiên cứu?”
“Đúng vậy!”
“Đại Hạ phủ cho ngươi danh ngạch?”
“Không có, ta là người của Đại Minh phủ, Đại Minh phủ có danh ngạch, mà người đi lại không nhiều, ta cần gì phải đến Đại Hạ phủ xin? Đại Minh phủ lần này có được hai mươi danh ngạch chắc chắn, cho ta một cái, có vấn đề gì sao?”
Ngô Lam một mặt kinh ngạc, có vấn đề sao?
Đại Minh phủ toàn một lũ cá ươn, chẳng ai thèm đi, ta đi, bọn hắn còn mừng rỡ, chẳng ai tranh giành với ta.
Tô Vũ tâm mệt mỏi!
Hắn nhíu mày nói: “Ngươi muốn đi Tinh Vũ phủ đệ làm nghiên cứu… Cái này…”
Thật phiền phức!
“Hay là để ta đi lấy cho ngươi ít Thiên Hà sa?”
“Không cần!”
Ngô Lam từ chối: “Ta muốn tận mắt nhìn xem nơi sản sinh Thiên Hà sa, cả quá trình hình thành nữa! Thiên Hà sa có hiệu quả tinh luyện, có lẽ Khổng lão sư cũng chưa từng đến Tinh Vũ phủ đệ, nàng cũng không biết vì sao lại có hiệu quả như vậy, ta cảm thấy nhất định có nguyên nhân và nguồn gốc! Mấy người khác đều chỉ qua loa đại khái, mù chữ, nên ta phải tự mình đi tìm hiểu!”
Tô Vũ tâm mệt mỏi!
Ngươi muốn đi xem nguồn gốc?
Nơi sản sinh ư?
Một vị nhà nghiên cứu kia, muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao Thiên Hà sa có thể tinh luyện Ý Chí lực. Tiểu tử ta đây có nên ngăn cản nàng ta không? Nếu ta ngăn cản, liệu nàng ta có liều mạng với ta không đây?
Khó trách Ngô gia lại không hề ngăn trở!
Nhà nghiên cứu này, nếu nàng ta không đi, kẻ khác chưa chắc đã có thể mò mẫm ra được gì. Có lẽ lần này Ngô gia, thậm chí cả Đại Minh phủ, mục đích chủ yếu là vì nàng ta mà thôi. Bởi nếu thực sự tìm ra được nguyên nhân, rồi tiến hành mô phỏng Thiên Hà sa, vậy thì lợi hại vô cùng!
Tiền đề là, Đại Minh phủ phải biết nàng ta đang nghiên cứu hạng mục này.
Tô Vũ ta lần này thấy đau đầu rồi đây.
“Vậy ngươi không đi có được không?”
“Không đi ư?”
Ngô Lam kỳ quái nhìn ta, “Sao lại không đi chứ! Ta muốn đến nơi sản sinh điều tra nghiên cứu, khẳng định phải đích thân đi rồi, chẳng lẽ ngươi đi thay ta? Ngươi lại có hiểu gì về cái này đâu!”
Tô Vũ ta bó tay rồi.
Thật tình mà nói, ta cảm thấy Ngô Lam nên đi, không đi, có thể sẽ hối hận cả đời. Còn việc đi có nguy hiểm đến tính mạng hay không, đôi khi đối với nhà nghiên cứu mà nói, có lẽ không quan trọng đến vậy.
Lần này thì hay rồi!
Phiền toái lớn rồi đây!
Ta vừa định nói gì đó, Ngô Lam đã lên tiếng: “Ngươi đừng có khuyên ta không đi, rồi lại giả mạo ta đi đấy nhé? Nếu là như thế, ngươi đúng là quá biến thái!”
“. . .”
Ta vẻ mặt cổ quái, ngươi… dùng hack à?
Sao IQ bỗng nhiên tăng vọt thế kia!
Thì ra, Ngô Lam vốn dĩ đâu có ngốc, IQ của nàng ta vẫn luôn có, chỉ là chỉ số EQ hơi thấp mà thôi. Kẻ ngốc nào kiểm tra lại được tận 835 điểm?
Bị nàng ta nói như vậy, Tô Vũ ta cũng thấy phiền muộn.
Rất nhanh, ta cười nói: “Sao lại thế được! Ta là loại người đó sao? Ta đây đường đường là chúa tể một phương, ngươi nghĩ gì vậy hả! Ta đến đây chỉ là vừa hay thấy ngươi, muốn cùng ngươi tán gẫu vài câu thôi!”
Ngô Lam cấp tốc nói: “Vậy thì tốt rồi! Đúng rồi, hay là ngươi giả mạo Bạch Tuấn Sinh đi! Hắn ta cũng muốn đi, còn có thể ở cùng sư phụ ngươi nữa đấy. Hắn ta thực lực yếu, cái gì cũng không biết, đi cũng như không thôi! Ta còn có thể đi cùng hắn ta, bởi vì đều là người của Đại Minh phủ, ngươi có thể âm thầm hộ tống ta một chút được không? Tỷ tỷ ta không đáng tin cậy, nàng ta hộ tống ta, ta cảm thấy nàng ta quá yếu, ngươi đưa ta đến nơi sản sinh Thiên Hà sa là được rồi…”
“. . .”
Ta điên mất thôi!
“Sao có thể cái gì cũng nói cho ngươi biết?”
Tô Vũ nghe xong thiếu chút nữa thổ huyết!
“Vậy… không được, ta…”
“Cái này gọi là ‘dưới đèn thì tối’ không biết sao? Ngươi cứ khăng khăng giả mạo người của phủ Đại Minh, lần này lại giả mạo nữa thì chắc chắn chẳng ai tin đâu! Đừng có dại mà giả mạo Thôi Lãng, ai cũng biết ngươi từng giả mạo hắn rồi. Dù giờ không ai tin, nhưng chắc chắn mọi người sẽ đặc biệt để ý đến hắn đấy!”
“…”
Tô Vũ kỳ quái hỏi: “Dạo này ngươi ăn cái gì lạ không?”
“Không có ăn gì cả.”
“Thật không?”
Tô Vũ ngạc nhiên, không ăn gì mà đầu óc ngươi có vẻ thông minh hơn thì phải.
Lần trước hắn giả mạo Bạch Tuấn Sinh, đúng là chẳng mấy ai biết, người biết đều là người của phủ Đại Minh, à, Hạ Hổ Vưu chắc cũng biết.
Ngô Lam lại bảo hắn giả mạo Bạch Tuấn Sinh!
Tô Vũ trầm ngâm suy nghĩ, Ngô Lam quay đầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nói: “Ngươi đúng là đồ biến thái! Chắc chắn ngươi đang nghĩ cách đánh ngất ta rồi giả mạo ta cho coi! Thấy thân phận ta dễ giả mạo lắm hả? Nếu không thì tỷ tỷ ta đuổi theo từ nãy giờ, sao đến giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng đâu? Đồ biến thái!”
“…”
Ta xin ngươi đấy, đi cho khuất mắt ta!
Tô Vũ bất lực, giải thích: “Đừng có ăn nói hàm hồ! Làm sao có chuyện đó được! Thân phận ta bây giờ đặc thù, không tiện chạm mặt các ngươi, lấy cái vỏ bọc Ngô Lam giả để lừa tỷ tỷ ngươi thôi. Nói vậy, ngươi nhất quyết phải đi à?”
“Đương nhiên, trừ khi ngươi có thể phá giải bí mật Thiên Hà Sa.”
“Ngươi có thể phá giải à?”
“Không biết, nhưng ta muốn đi xem thử!”
Ngô Lam hào hứng nói: “Hơn nữa, Tinh Vũ Phủ Đệ là di tích còn sót lại từ thời thượng cổ, có rất nhiều thứ đáng để nghiên cứu! Nhân tộc đang thiếu những tài liệu đó, ta muốn đến thu thập một ít tài liệu và tư liệu.”
“Ngươi yếu quá…”
“Ta sớm đã giác ngộ, tịch diệt cũng có thể chết!”
“…”
Tô Vũ nhíu mày, nghiêm túc đấy à?
Hắn liếc nhìn Ngô Lam, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi tự nhận, đây là đạo của ngươi sao?”
“Đương nhiên!”
Ngô Lam thành khẩn đáp: “Ta từ thuở bé đã dấn thân vào nghiên cứu chi đạo, còn chưa bước chân vào học phủ cao đẳng, khi còn ở học phủ trung đẳng, ta đã làm phụ tá cho các nghiên cứu viên. Ta hơn ngươi một bậc, từ nhỏ đã vùi đầu vào nghiên cứu! Trừ chiến lực không bì kịp ngươi, ta mọi mặt đều hơn ngươi! Tô Vũ, ngươi chẳng lẽ không thừa nhận sao?”
Tô Vũ hời hợt đáp: “Thừa nhận, nhưng ta có thể một quyền đánh cho ngươi khóc thét!”
“Mãng phu!”
Ngô Lam khẽ nguyền rủa, chỉ biết vung nắm đấm, đúng là một tên đại mãng phu!
“Dù sao ngươi đừng hòng giả mạo ta, nếu không, chờ ngươi thoát ra, ta sẽ tố cáo khắp thiên hạ, ngươi là đồ biến thái!”
“…”
Tô Vũ chỉ muốn khóc ròng!
Ngươi ngày thường ngốc nghếch vô cùng a!
Hôm nay ta còn chưa hé răng, ngươi đã đoán ra ý đồ của ta, sao lúc cần ngốc lại không ngốc đi?
Ngươi không biết, ngươi như vậy rất đáng ghét sao?
Ngô Lam lại nói: “Tìm Bạch Tuấn Sinh mà giả mạo đi, hắn dễ như trở bàn tay, đồ ngốc nghếch, chẳng biết gì cả, chỉ biết mơ mộng hão huyền, phải nhờ Bạch lão sư bảo bọc. Ngươi đánh hắn ngất xỉu, tiện tay nhét vào đâu đó, hắn cũng chẳng hay biết, còn tưởng mình đã đến nơi đến chốn rồi!”
Tô Vũ cạn lời.
“Ta không có ý định đến Tinh Vũ phủ đệ!”
“Vậy tùy ngươi, ngươi không có việc gì thì ta đi đây! Đừng có mà đánh chủ ý lên ta đấy, ta còn phải nghiên cứu. Ta cho ngươi biết, ta mà nghiên cứu thành công, ta chính là nghiên cứu viên đệ nhất thiên hạ!”
Tô Vũ nghẹn họng, lời hắn muốn nói, đều bị nàng nói hết!
Mẹ kiếp!
Ngươi con nhỏ này, trước kia giả ngốc với ta, hóa ra thời khắc mấu chốt lại chẳng hề ngốc chút nào.
“Bạch Tuấn Sinh ở ngay phía trước, phụ thân hắn đang dẫn theo hắn, phụ thân hắn mới chỉ Lăng Vân, ngươi đánh hắn ngất xỉu, phụ thân hắn cũng chẳng mảy may hay biết! Ngay dưới mí mắt phụ thân hắn mà giả mạo cũng được!”
Ngô Lam bồi thêm một câu, rồi nhanh nhảu nói: “À mà, ngươi đừng có mà tơ tưởng đến ta đấy, nếu không ta sẽ mắng ngươi là đồ đại biến thái!”
Ta xin ngươi tha cho ta đi!
Tô Vũ bất lực chửi thề, phiền muộn vô cùng.
“Ả đàn bà này, dám phá hỏng kế hoạch của ta! Quả nhiên, nữ nhân không đáng tin cậy, hừ!”
“Bạch Tuấn Sinh ư?”
Tô Vũ còn đang chìm trong suy tư, Ngô Lam đã buông một câu: “Nói như vậy là quyết rồi đó nha, còn nữa, Tô Vũ… Ngươi đúng là biến thái!”
Nói đoạn, Ngô Lam ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Tô Vũ phiền muộn vô cùng!
“Ngươi mới là biến thái!”
“Ta còn chưa kịp mở miệng, toàn là ngươi tự nói tự nghe, Ngô Lam kia, chẳng lẽ trước kia thường xuyên bị chi hỏa truyền thừa của ta hun đốt, nay IQ tăng vọt, kế thừa trí thông minh của ta ư?”
“Cũng có thể giải thích được, quả nhiên, vẫn phải dựa vào ta, bằng không thì, ngươi nghiên cứu được cái rắm gì.”
“Thiên Hà sa… Tinh luyện Ý Chí lực… Tìm đầu nguồn…”
“Ngô Lam nói là nàng tự nghĩ ra, ta tin hay không tin cũng vậy thôi. Người ta là muốn tầm đạo, nếu ta cản trở, chẳng khác nào đoạn đường tu hành của người ta, kết thù chuốc oán.”
Tô Vũ xoa xoa thái dương, hư ảnh dần tan biến, đau đầu.
“Ta đây chẳng phải là toi công vô ích!”
“Quả nhiên, không thể khinh thường nữ nhân, nhỡ đâu có ngày bị lật thuyền trong mương thì sao.”
…
Cùng lúc đó, Ngô Lam cấp tốc thoát khỏi huyễn cảnh.
Chớp mắt, nàng đã đứng trước mặt Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ đang lớn tiếng quở trách: “Đã bảo muội đừng chạy lung tung, muội còn chạy! Muội làm cái gì vậy hả? Sao lại không nghe lời như vậy? Lần này đừng hòng đi nữa, tỷ không muốn đi chịu chết đâu!”
“Tô Vũ đáng lẽ nên biến thành tỷ mới đúng!”
Ngô Lam thầm oán trong lòng, tỷ tỷ dạo này lắm lời quá.
Về việc Tô Vũ tìm mình, Ngô Lam cảm thấy, mình đoán chắc chắn không sai, tên kia mặt dày như vậy, bỗng dưng tìm đến mình, chắc chắn là muốn ngụy trang thành mình. Thật không biết xấu hổ!
Còn việc Tô Vũ có tìm Bạch Tuấn Sinh hay không, nàng mặc kệ. Dù sao lần này tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, nàng đích thực là mang theo mục đích nghiên cứu, không đi không được. Bất kể thế nào, cứ cắt ngang ý định của Tô Vũ trước đã.
Chỉ cần lần này tìm ra biện pháp thuế biến Thiên Hà sa, hoặc là phát hiện điều gì khác, Ngô Lam tin rằng, danh tiếng của mình sớm muộn cũng sẽ vượt qua Tô Vũ.
Đương nhiên, ý nghĩ này có chút viển vông, Tô Vũ hiện tại đã là người nổi tiếng khắp vạn giới rồi.
…
Tô Vũ khẽ thở dài một tiếng.
Thật bất đắc dĩ!
Rất nhanh, thân ảnh hắn tan biến tại chỗ, thời gian này thật không dễ vượt qua.
Một lát sau, hắn nhìn thấy Bạch Tuấn Sinh.
Kẻ này đang được phụ thân dẫn dắt, ra sức chém giết yêu thú. Một tên Đằng Không tam trọng mà cũng dám mơ tưởng đến Tinh Vũ phủ đệ, không biết ai đã cho hắn dũng khí lớn đến vậy. Không, phải nói Đại Minh phủ này thật sự đã mục ruỗng đến phế thải, lại đem danh ngạch quý giá trao cho đám người như Bạch Tuấn Sinh!
Lần này Đại Minh phủ cũng được chia không ít, tận 20 cái danh ngạch.
Kết quả, lại để đám sâu mọt này làm hư hỏng hết cả!
“Bạch Tuấn Sinh…”
Lần trước đã giả mạo một lần, lần này còn muốn tiếp tục sao?
Tô Vũ cảm thấy lòng thật mệt mỏi!
Thôi được, cũng tốt thôi, ta giả mạo Bạch Tuấn Sinh, dù sao cũng có kinh nghiệm. Lần trước giả mạo, ngươi còn chưa nổi danh, lần này, nhất định phải khiến ngươi nổi danh mới được!
…
Một lát sau, Bạch Tuấn Sinh vô cùng kinh ngạc, hắn đã nhìn thấy ai kia?
Tô Vũ!
“Tô Vũ, là thật hay giả?”
Hắn nhìn Tô Vũ, kinh ngạc hỏi: “Ngươi thật sự là Tô Vũ?”
“Nói nhảm!”
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi đến nhà ta, đã cho muội muội ta thứ gì!”
“Thiên Nguyên quả!”
“Đáp đúng!”
Bạch Tuấn Sinh gật đầu, Tô Vũ càng cảm thấy lòng mệt mỏi. Hiện tại vạn giới chi gian đã chẳng còn chút tín nhiệm nào sao?
Gặp mặt cũng phải giải đố mới được!
“Ngươi… đừng đánh ta, ta tự giác mà!” Bạch Tuấn Sinh vội vàng nói, “Ngươi muốn đánh ngất ta phải không? Ta vốn không muốn đến Tinh Vũ phủ đệ làm gì, vướng chân vướng tay, nhưng mà ta dù sao cũng là một trong ‘Bát Tuấn Kiệt’, không đi thì mất mặt quá! Với lại, Đại Minh phủ có mấy ai muốn đến đâu, ai cũng nghĩ đến đó là tìm đường chết, ta đây xem như liều mạng mà đi, ngươi nếu muốn giả mạo ta thì… tốt nhất! Nhưng phải cho ta chút lợi lộc, một cái danh ngạch đâu phải dễ có!”
“…”
Ta nhổ vào ngươi!
Tô Vũ thật muốn hộc máu, sao ai thấy ta cũng nghĩ ta muốn giả mạo hắn vậy?
Lời của Bạch Tuấn Sinh, ta thật không cãi được.
Bạch Tuấn Sinh tỏ vẻ đương nhiên, tùy tiện nói: “Ngươi giờ đang bị đồn là trọng thương, bỗng dưng xuất hiện, không tìm ai khác lại tìm ta, mà ta với ngươi cũng không thân thiết gì, rõ ràng là muốn giả mạo ta rồi. Ta thức thời chứ? Yên tâm, trong vòng một tháng ta sẽ không lộ diện, ngươi cứ giấu ta ở đâu đó an toàn là được! Đảm bảo không tiết lộ tung tích của ngươi!”
“…”
Tô Vũ cảm thấy mình bị sỉ nhục!
Tuyệt đối!
Bạch Tuấn Sinh tiếp lời: “Giấu ở chỗ bình thường thì dễ bị phát hiện, giấu trong cổ thành, Tinh Hoành cổ thành thì người ta dòm ngó nhiều quá! Chắc chắn sẽ tìm cách dò la! Hay là vầy đi, ngươi chẳng phải có quan hệ tốt với tượng đá Thiên Diệt sao? Thiên Diệt Cổ Thành thì chẳng ai để ý tới, ngươi giấu ta ở đó!”
“…”
Tô Vũ câm nín, ngươi lo liệu đường lui cho ngươi cả rồi!
Ta… ta bị đả kích!
Bạch Tuấn Sinh sốt sắng: “Mau lên đi, không thì lát nữa ta phải theo cha ta đi rồi! Nhưng mà nói trước nha, ngươi dùng thân phận của ta muốn giết người phóng hỏa gì cũng được, đừng có dùng thân phận ta tán gái! Nếu không ngươi không giải quyết hết cho ta, phiền phức to!”
Tô Vũ lặng lẽ nhìn hắn, lòng mệt mỏi vô cùng.
Ta nghĩ đơn giản quá rồi sao?
Hay là nhân tộc thật sự thông minh hơn vạn tộc một chút?
Cũng phải, lúc này ta bỗng dưng xuất hiện, ai cũng đồn ta trọng thương, giờ phút này ta tìm người, muốn làm gì thì chắc ai cũng đoán được.
Hắn, Tô Vũ, là kẻ tái phạm mà!
Giả mạo người, đâu phải lần đầu.
Thôi Lãng, Huyền Cửu, hai cái thân phận này ta dùng đến cả vạn giới đều biết.
Giờ phút này bỗng dưng xuất hiện ở đây, Bạch Tuấn Sinh đoán ra cũng không lạ, chỉ là không ngờ tên này phối hợp đến vậy, phối hợp đến mức Tô Vũ không muốn nói gì. Các ngươi thế này, khiến ta tự ti quá!
Bạch Tuấn Sinh vội nói: “Lẹ đi, lẽ nào ngươi thật sự muốn ta tự đánh ngất mình? Thân phận này của ta ngon à nha, có thể tiếp cận đường ca ta, có thể tiếp cận người của Đại Minh phủ, ngươi cũng biết ta rõ rồi, ngươi biết gì ta biết nấy, ngươi không biết chắc ta cũng không biết! Tô Vũ, nói trước à nha, ngươi giả mạo ta, ít nhiều cũng phải cho chút lợi lộc! Lần trước ta đã bị ngươi giả mạo rồi, người khác không biết, chứ ta biết đó! Khiến ta bị nhốt mấy ngày, chả hiểu ra sao!”
Tô Vũ bất lực đáp: “Ngươi nói vậy, ta lại càng không muốn giả mạo ngươi!”
“Đừng mà!”
Bạch Tuấn Sinh vội vàng phân trần: “Nói thật cho ngươi biết, ta cố ý đi theo phụ thân, không nhập bọn cùng đám người Đại Minh phủ khác, chính là để chờ ngươi đấy! Ngươi cuối cùng cũng chọn trúng ta, ta còn lo ngươi không xuất hiện, ta sắp phải đến Tinh Vũ phủ đệ rồi, may mà ta đã đợi được ngươi!”
Tô Vũ lập tức nhíu mày!
Lời này như tiếng sét giữa trời quang!
Mọi người đều nghĩ hắn sẽ đi, dĩ nhiên, hiện tại hắn bị thương, có người cho rằng hắn sẽ không đi, nhưng dù thế nào, chắc chắn có kẻ mang ý nghĩ như Bạch Tuấn Sinh.
Vậy có phải sẽ có người, đang âm thầm theo dõi những kẻ này?
Tô Vũ trong lòng khẽ giật mình!
Bạch Tuấn Sinh cho rằng, Tô Vũ nếu muốn đi, có lẽ sẽ chọn người quen!
Vậy vạn tộc, chẳng lẽ không hề phòng bị?
Đúng, hắn bị thương, nhưng Tô Vũ, cũng là kẻ nổi danh gian xảo, hắn thật sự từ bỏ sao?
Vậy Bạch Tuấn Sinh cùng những người khác, có lẽ nào đã bị kẻ khác nhắm đến?
Giờ phút này, có lẽ nào đang có một đôi mắt bí mật quan sát?
Chữ “Kiếp” thần văn không hề lay động, có lẽ chỉ vì kẻ theo dõi chưa đủ mạnh, không gây ra uy hiếp cho hắn, nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đều ổn thỏa!
Tô Vũ trong lòng rung động.
Liệu có ai đang theo dõi không?
Mấy lời của Bạch Tuấn Sinh khiến Tô Vũ có chút giật mình, hắn vẫn luôn nghĩ, việc mình giả mạo trà trộn vào, sẽ không ai để ý, nhưng thực tế, hắn đã tự đánh giá thấp bản thân, nhất là sau khi Tiên giới phát lệnh truy nã!
Còn nữa, đừng quên, vạn giới còn có Liệp Thiên Các!
Liệp Thiên Các giăng khắp nơi!
Tô Vũ tuy đã giấu Huyền Giáp Diện Cụ vào Cổ Thành, nhưng ai biết, đối phương có thủ đoạn nào để định vị hắn lần nữa hay không.
Vô vàn suy nghĩ chợt lóe lên!
“Nhân tộc… Có lẽ có người đang theo dõi, có lẽ… không chỉ một! Có lẽ, bọn chúng đều đang nhìn, đang chờ đợi, cả 430 vị tham gia, đều có khả năng bị nhắm đến!”
“Ta quên mất, tầm quan trọng của ta, thực tế còn hơn cả một vị Vô Địch!”
Trong lòng Tô Vũ chấn động kịch liệt, ánh mắt bắn về phía Bạch Tuấn Sinh, hít sâu một hơi!
Cái tên ngốc này mà cũng đoán ra được sự tình, còn mong muốn chuyện này không ai hay biết sao?
Nhân tộc… ta nhất định phải giả mạo nhân tộc để làm gì?
Bây giờ ta tiếp xúc với Bạch Tuấn Sinh, liệu có bị kẻ nào phát hiện rồi không?
Tô Vũ ánh mắt khẽ động, vội vàng nói: “Ngươi tốt nhất đừng đến Tinh Vũ phủ đệ, nơi đó rất nguy hiểm! Hoặc là… ngươi bảo cường giả Nhân tộc để mắt đến ngươi nhiều hơn một chút, ta hoài nghi ngươi đã bị người nhắm tới! Ngươi vừa đặt chân đến Tinh Vũ phủ đệ, e rằng sẽ bị người ta chú ý ngay! Tự cầu đa phúc đi, ta không cứu được ngươi đâu! Tìm cường giả Nhân tộc mà cầu cứu!”
Nói xong, Tô Vũ trầm giọng: “Ta đến đây, chỉ là để nhắc nhở ngươi, đừng suy nghĩ quá nhiều, cái gì mà giả mạo, thương thế của ta còn chưa lành, lần này ta sẽ không đi!”
Bạch Tuấn Sinh ngẩn người, “Ngươi…”
“Tự cầu đa phúc đi!”
Dứt lời, Tô Vũ trong nháy mắt tan biến, bên tai Bạch Tuấn Sinh vang vọng thanh âm của hắn: “Đến Tinh Vũ phủ đệ, lập tức bẩm báo với cường giả Nhân tộc, nói rằng ngươi có khả năng đã bị người nhắm tới, nếu không được, thì từ bỏ cơ hội lần này đi!”
Vứt lại những lời này, Tô Vũ biến mất không tăm tích.
…
Cùng thời khắc đó.
Tổng bộ Liệp Thiên các.
Có người trầm giọng báo cáo: “Gần khu vực Bạch Tuấn Sinh, Ngô Kỳ, đều xuất hiện một vài dao động, không biết có phải Tô Vũ hay không.”
“Tiếp tục điều tra, giám sát bọn chúng chặt chẽ!”
“Tuân lệnh!”
Rất nhanh, một vị Vô Diện trưởng lão rời đi. Trong đại điện, mấy vị kim diện Vô Địch im lặng một hồi, rồi có người cười nhạt nói: “Quả nhiên, Tô Vũ vẫn là động tâm, các ngươi đoán xem, hắn sẽ giả mạo ai để trà trộn vào?”
“Ngô Kỳ? Hay là Bạch Tuấn Sinh? Hoặc là hai nha đầu kia?”
“…”
“Khó nói lắm, trong tình huống bình thường, Bạch Tuấn Sinh có vẻ thích hợp hơn, nhưng Tô Vũ thì khó lường, hắn chưa chắc đã để ý đến thể diện, giả mạo một nữ nhân không đáng chú ý cũng không phải là không thể.”
“Hắn đúng là cái loại người như vậy!”
“Vẫn là Nam Lâu lâu chủ chu đáo, giám sát tất cả những người Nhân tộc kia, không cần Thái Minh ra mặt, chỉ cần cảm nhận dao động không gian là được. Quả nhiên, cái đuôi hồ ly của Tô Vũ vẫn là lộ ra, ta còn nghi hắn giả vờ bị thương ấy chứ!”
“Cũng chưa chắc chắn là Tô Vũ, nhưng những người kia quả thật cần được quan tâm nhiều hơn!”
“Không sai!”
…
…
Giờ khắc này, khi rời khỏi khu vực của Bạch Tuấn Sinh, trong lòng Tô Vũ dâng lên một cảm giác khác thường, tựa như có một bóng ma nào đó vừa được giải trừ.
Tô Vũ nhíu mày, “Chẳng lẽ ta thật sự bị để ý tới rồi sao?”
Không đến mức chứ!
Nếu thực sự có người theo dõi mình, ít nhiều gì ta cũng phải cảm nhận được một chút chứ. Đằng này lại không hề hay biết gì, chẳng lẽ là ta tự hù dọa mình thôi sao?
Tô Vũ hít sâu một hơi, “Có lẽ, chỉ là ta tự dọa mình mà thôi.”
Nhưng có lẽ, vẫn nên từ bỏ thì hơn!
Cảm giác… quá nguy hiểm!
Chủ yếu là Bạch Tuấn Sinh và Ngô Lam, lần đầu gặp mặt đã nghĩ ta muốn giả mạo bọn hắn, khiến Tô Vũ lập tức cảm thấy tâm tình không tốt. Chẳng lẽ cả thiên hạ đều biết, hắn – Tô Vũ – muốn giả mạo người khác sao?
Ngọa tào!
Ta bị thương nặng lắm đó!
Các ngươi sao lại nghĩ về ta như vậy?
Còn nữa, Lão Quy nói, Hợp Đạo có khả năng nhìn xuyên quá khứ tương lai. Trước đó, Tô Vũ cảm thấy chẳng ai làm vậy cả, nhưng lần này… khó nói lắm. Thiên Cổ biết đâu lại âm thầm ẩn nấp ở đó thì sao?
Vẫn là cẩn thận thì hơn!
Rất nhanh, Tô Vũ dạo bước đến một vùng biển. Ở đó, có một đám người kết bè kết đội hướng Tinh Thần Hải chỗ sâu mà đi. Từ xa, Tô Vũ đã nghe thấy có người nói: “Lần này chúng ta cũng xông xáo một phen ở lối đi đặc biệt! Chưa chắc đã không có cơ hội tiến vào! Nếu không vào được Tinh Vũ Phủ, cả đời này chỉ làm lũ rác rưởi phế vật thôi!”
“Đúng vậy, đừng bỏ lỡ cơ hội này! Lần này, các tộc cử đi rất nhiều cường giả, đều muốn đến tầng thứ bảy, ba tầng dưới chẳng ai thèm ngó ngàng. Chúng ta vào được thì cứ ở lại ba tầng dưới là được!”
Một đám gia hỏa của tiểu tộc…
Ánh mắt Tô Vũ lóe lên, ngay sau đó, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Một lát sau, ngay trước mắt đám cường giả tiểu tộc kia, Tô Vũ lặng yên không một tiếng động phá nát thân thể một con Thiết Dực Điểu, Ý Chí Hải bị Tiểu Mao Cầu nuốt chửng vào bụng.
Còn Tô Vũ, hắn rút ra tinh huyết, cấp tốc xem xét ký ức.
Ngay trước mặt đám tu sĩ kia, không ai mảy may phát giác ra điều gì khác lạ. Bọn hắn chỉ là một đám cường giả tiểu tộc tạm thời kết bạn, lấy tu vi Đằng Không Lăng Vân làm chủ lực, cảnh giới Sơn Hải thì tuyệt nhiên không có một mống.
Những tiểu đoàn đội như vậy, trong Tinh Thần Hải lúc này, có đến hàng vạn hàng nghìn!
Vạn tộc làm sao có thể theo dõi hết thảy? Chẳng lẽ bọn chúng có thể giám sát toàn bộ Chư Thiên chiến trường này sao?
Mà Tô Vũ, nhanh chóng thay thế thân phận con Thiết Dực Điểu kia. Hắn cũng chỉ là vô ý thức lựa chọn nó, bởi vì con Thiết Dực Điểu này, hắn thấy rất quen thuộc.
Ý Chí Hải của nó vẫn còn đó, tồn tại trong bụng Tiểu Mao Cầu.
Ánh mắt Tô Vũ lấp lánh, từ trong ký ức lục soát lai lịch của đối phương. Một lát sau, hắn bỗng nhiên đem Ý Chí Hải của nó đặt vào trong “Văn Minh Chí”.
Một thoáng hoảng hốt!
Mắt Tô Vũ tối sầm lại, hắn thấy được cái gì? Không, hắn thấy được rất nhiều, rất rất nhiều điều.
Lần trước xem Tiểu Mao Cầu, hắn chỉ thấy bánh nhân đậu, nên bị cắt ngang.
Hơn nữa lần trước xem Tiểu Mao Cầu, bản thân nó cũng rất đặc thù, xem không rõ ràng. Lần này, xem con Thiết Dực Điểu này, lại thấy vô cùng rõ ràng.
Tô Vũ thấy được quá khứ của nó!
Đó là tại một Giới Vực không lớn, một con Thiết Dực Điểu tại nơi vô số Thiết Dực Điểu sinh tồn, giãy giụa cầu sinh.
Chủng tộc Thiết Dực Điểu này, văn minh rất thấp kém.
Chúng là phụ thuộc của Thần tộc, luôn luôn chinh chiến vì Thần tộc. Thiết Dực Điểu giới nơi con chim này sống, có Thần tộc tồn tại, chỉ là vài vị Nhật Nguyệt Thần tộc bị áp chế, lại chi phối toàn bộ Thiết Dực Điểu tộc.
Tô Vũ bắt được con chim này, nó không có lai lịch gì lớn. Tại Chư Thiên chiến trường chinh chiến vì Thần tộc được vài năm, rất nhanh, vì Trấn Ma Quân, chi binh đoàn Thần tộc kia bị đánh tan. Con chim này cũng không muốn quay về, may mắn không chết nên một mình ngao du chư thiên.
Sống đến bây giờ, cũng coi như có vận khí.
…
Ký ức, vô cùng rõ ràng.
Hoặc là nói không phải ký ức, Văn Minh Chí đang nhìn trộm quá khứ của đối phương, thông qua thủ đoạn không phải ký ức, mà là có liên quan đến thời gian.
Thời gian sư!
Tô Vũ thầm thì trong lòng. Hai chữ “văn minh” đặc thù của Văn Minh Chí, khiến hắn một lần nữa ý thức được, việc rèn đúc sách lần này của mình, thật có chút tà môn, khó trách lại bị huyết kiếp ngăn cản.
Mà giờ khắc này, trên sách của Tô Vũ, một trong các trang, được điểm sáng lên một chút.
Trên một trang sách, xuất hiện một chút ghi chép.
“Thiết Dực Điểu, Lăng Vân nhất trọng (bất toàn). . .”
Chỉ có bấy nhiêu thôi, một đoạn ghi chép vô cùng sơ sài.
Văn Minh Chí cũng không có ý định cường hóa gì, nhưng Tô Vũ lại lĩnh ngộ được rất nhiều. Có lẽ, thứ cần thiết là một bộ thi thể hoàn chỉnh, bao gồm cả tinh huyết, thân thể, tất cả mọi thứ.
Tô Vũ chỉ dùng Văn Minh Chí thôn phệ Ý Chí Hải của nó, cho nên mới không được hoàn thiện cho lắm.
Lăng Vân nhất trọng!
Tô Vũ vẫn còn đang hấp thu tiêu hóa tất cả. Phía sau lưng, một con Hắc Vĩ Huyền Chồn cất giọng the thé: “Cánh Bay, sao ngươi im lặng vậy?”
Cánh Bay!
Tô Vũ biết, đây là con Thiết Dực Điểu kia. Giờ phút này, hắn cũng bắt chước giọng the thé đáp: “Còn gì để nói chứ? Vô số sinh linh đổ xô vào những lối đi đặc biệt đó, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ chết! Bọn ta yếu ớt này, mấy ai có thể lọt qua? Danh ngạch an toàn đều nằm trong tay đại tộc cả rồi. Chúng ta chỉ có thể liều mạng vào một trong những lối đi đặc biệt đó… Vào được thì là may mắn, không được thì coi như bỏ mạng, chẳng cần bàn bạc gì thêm!”
“Không thể nói vậy được! Chúng ta là một thể, vẫn nên hợp tác mới hơn. Cánh Bay, hợp tác còn có chút cơ hội, dù cho có chết một ít, cũng hơn là đơn thương độc mã, đúng không?”
Trong đội ngũ, có một sinh linh khuyên nhủ một câu, đừng oán thán nữa!
Oán thán thì đại tộc cũng chẳng cho ngươi danh ngạch đâu.
Tô Vũ trầm giọng nói: “Ta hiểu! Yên tâm đi, hợp tác thì vẫn hợp tác thôi, bằng không ta đến đây làm gì? Bất quá, nếu đến lúc chắc chắn phải chết, ta không rảnh mà thành toàn cho ai đâu. Nếu ta phải chết, tự bạo cũng phải kéo theo vài tên!”
“Ai cũng mang cái tâm lý đó thì thôi đi, bớt nói mấy lời vô ích đó đi!”
Con Hắc Vĩ Huyền Chồn nói một câu, cả đám sinh linh đều im lặng một hồi. Ai nấy đều mang vẻ bi quan, bất lực, cùng với sự ghen tị, phẫn hận đối với đại tộc. Vì sao không cho chúng ta một chút cơ hội nào!
Mà Tô Vũ, trong lòng thở dài một tiếng. Tính đi tính lại, cuối cùng vẫn là lựa chọn đi theo lối đi đặc biệt.
Chủ yếu là hắn cảm thấy, những danh ngạch chính quy kia, có lẽ đều có người theo dõi.
Chỉ có mấy ngàn cái danh ngạch mà thôi!
Chỉ có lối đi đặc biệt, lần này, có khả năng có mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn sinh linh tranh đoạt. Nguồn gốc không rõ, chủng tộc phong phú, dù thế lực có cường đại đến đâu, cũng không thể giám sát hết được bọn hắn.
…
Ngay khi Tô Vũ trà trộn vào đội ngũ này.
Bên ngoài phủ đệ Tinh Vũ.
Trước cánh cổng khổng lồ kia, bốn phương tám hướng, cường giả hội tụ càng lúc càng đông.
Phương Bắc, bên trong trận doanh Tiên tộc.
Đạo Vương giơ tay, trong lòng bàn tay hiện ra một con mắt, con mắt đảo nhìn bốn phương, nhưng không một ai hay biết. Hắn lơ lửng giữa không trung, ánh mắt vẫn không ngừng dò xét, trong đầu thầm thì với một giọng nói: “Thiên Cổ đại nhân, có phát hiện gì không?”
“Vẫn chưa!”
Thanh âm của Thiên Cổ vang vọng trong đầu hắn, lạnh lùng đáp: “Dựa vào tính cách của hắn, tám chín phần mười sẽ đến! Hơn nữa, chỉ trong mấy ngày tới thôi. Phải nắm chặt lệnh bài, kiểm tra thật kỹ! Bất cứ ai tiến vào, đều phải để ta tận mắt nhìn thấy!”
“Tuân lệnh!”
Đạo Vương đáp lời, rồi nhanh chóng hỏi: “Vậy còn lối đi đặc biệt kia, có cần phải kiểm tra không?”
“Kiểm tra chứ, nhưng không cần ta đích thân ra tay, Thần tộc sẽ lo liệu! Mục tiêu là tìm ra Tô Vũ, và tiêu diệt hắn! Hắn nhất định phải chết. Về phần nhân tộc, cứ tập trung vào Đại Hạ phủ và Đại Minh phủ là được!”
“Rõ!”
Đạo Vương lĩnh mệnh, con mắt trong tay lại lần nữa đảo nhìn, trong con ngươi hiện ra vô số bóng người, những ảo ảnh mờ ảo, cả những mảnh vụn của quá khứ và tương lai.
Giết Tô Vũ, không phải là chuyện đùa.
Nếu đã quyết tâm phải giết, Tiên tộc sẽ không để cho Tô Vũ có cơ hội trỗi dậy lần nữa.
Bất kể hắn thật sự bị trọng thương hay chỉ là giả vờ, Tô Vũ cũng đừng mong thoát khỏi bàn tay của chúng.
Ngụy trang ư?
Liệu có thể ngụy trang qua được sự dò xét của Bán Hoàng?
Thiên Cổ hắn cùng Thần Hoàng của Thần tộc, đều đã đích thân phụ thể vào Vô Địch, để tìm kiếm tung tích của Tô Vũ. Nếu Tô Vũ thật sự đến, chắc chắn khó thoát khỏi cái chết!
Đương nhiên, hắn nên cảm thấy tự hào vì điều đó!
…
Mà giờ khắc này, Tô Vũ đang miệt mài nghiên cứu, nghiên cứu Văn Minh Chí.
Bỗng nhiên, một trang sách từ Văn Minh Chí rơi xuống, bao trùm lấy thân thể Tô Vũ.
Ánh mắt Tô Vũ sáng lên, trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình như một cánh chim, và trang sách vừa bao phủ lên hắn chính là trang sách chứa đựng Ý Chí hải của cánh chim đó.
“Liệu có tác dụng không?”
Tô Vũ không chắc chắn, liệu thứ này có thể che giấu được những thủ đoạn dò xét kia hay không?
Không chỉ vậy, lúc này, trong Ý Chí hải của hắn, Văn Mộ bia hóa thành một chiếc lồng, bao bọc chặt chẽ toàn bộ Ý Chí hải!
Vô Địch rất mạnh, nếu thật sự muốn dòm ngó, có thể dò xét ra rất nhiều thứ.
“Ý Chí Hải của ta quá kín kẽ, một chút sơ hở cũng không lộ ra, điều này cũng thành vấn đề!”
Tô Vũ liếm môi, trang sách kia trong nháy mắt chìm vào trong óc, từng đoạn ký ức hư ảo hiện lên bên ngoài Ý Chí Hải của hắn, có chút mơ hồ.
“Luôn cảm thấy chuyến đi Tinh Vũ Phủ đệ này, có kẻ đang nhắm vào ta!”
Trong lòng Tô Vũ thầm oán, chẳng lẽ đây là dự cảm?
Mặc kệ!
Những ý nghĩ trước đó, kể từ khi nhìn thấy Bạch Tuấn Sinh và Ngô Lam, liền bị Tô Vũ gạt bỏ.
Ta vẫn là đi theo con đường đặc biệt thôi!
Có lẽ Bạch Tuấn Sinh và Ngô Lam lần này sẽ bị người chú ý, ta cũng nên cẩn trọng một chút. Nếu bọn họ thực sự bị nhắm đến, có nghĩa là ta suýt chút nữa…
…
Theo chân đám người kia, sau một ngày, Tô Vũ đến một vùng biển.
Toàn bộ vùng biển, người đông nghìn nghịt!
Nhưng trung tâm lại trống trải.
Rộng lớn, hùng vĩ vô cùng, không có gì khác ngoài một cánh cửa khổng lồ. Phía sau cánh cửa là hư không, trên cửa treo hai chữ, kẻ yếu không thể nhìn rõ.
Chỉ có cường giả mới thấy được, hai chữ kia là “Tinh Vũ”!
Bốn phía, quân đội các cường tộc bao vây toàn bộ vùng biển, cấm người ra vào. Chỉ những ai có lệnh bài mới được phép tiến vào. Kẻ không có lệnh bài chỉ có thể chờ Tinh Vũ Phủ đệ chính thức mở ra, con đường đặc biệt khai thông, mới được phép tiến vào.
Bên cạnh Tô Vũ, một lão giả giúp đỡ giới thiệu: “Khi Tinh Vũ Phủ đệ chính thức mở ra, bốn phương sẽ xuất hiện các lối đi, tổng cộng 3260 cái! Càng mạnh thì càng lên cao tầng. Không phải ai cũng vào thẳng tầng 9 được, nhưng nếu từ tầng 9 tiến vào, có thể sẽ trực tiếp đến tầng ba, tầng bốn, miễn được thời gian thăm dò các tầng dưới. Các cường tộc đã thăm dò kỹ càng các tầng dưới, bọn họ không muốn lãng phí thời gian ở đó…”
Tinh Vũ Phủ đệ tồn tại đã lâu, dù chưa ăn thịt heo, cũng đã thấy heo chạy, những người này hiểu rõ tình hình lắm.
Tô Vũ đã biết từ lâu, tất nhiên hắn không khoe khoang.
Giờ phút này, trong lòng Tô Vũ đang chấn động.
Thần văn “Kiếp” đang nhảy nhót.
Bị nhắm đến!
Không phải do Thái Minh lộ diện, nhưng có người đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Tô Vũ nhanh chóng loại bỏ hết thảy tạp niệm, trong lòng không ngừng nghĩ: “Ta phải vào, ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, ta phải trở thành cường giả Thiết Dực Điểu tộc, đệ nhất cường giả!”
…
Cùng thời khắc đó.
Phía Thần tộc, Bạch Phát Thần Vương lượn lờ giữa hư không, trên vai hắn, con mắt thứ ba vẫn luôn mở, dõi khắp tứ phương, lắng nghe mọi động tĩnh.
Con mắt kia, sâu thẳm khôn lường.
Nó chủ yếu dò xét những kẻ mang lệnh bài, dĩ nhiên, đám sinh linh mấy vạn đang tụ tập bên ngoài kia cũng không tránh khỏi bị nó liếc qua.
Bạch Phát Thần Vương cất giọng: “Hoàng, Liệp Thiên Các vừa báo, Bạch Tuấn Sinh, Ngô Kỳ, Ngô Lam, Ngô Gia, mấy kẻ này đều đáng nghi!”
“Tìm cơ hội, để ta tiếp cận chúng, tra xét cho rõ!”
“Tuân lệnh!”
Bạch Phát Thần Vương cung kính đáp lời, rồi hắn hướng về phía trận doanh Nhân tộc, khẽ cười: “Hắn quả nhiên tới, ta mơ hồ cảm ứng được chút ít. Vật ta đưa hắn gánh chịu… có lẽ là thứ ta đã uẩn dưỡng vô số năm…”
“Hắn chưa chắc đã mang theo!”
“Gánh chịu vật kia có thể là chí bảo, ta tin hắn sẽ mang. Tô Vũ kia, kẻ liều lĩnh, nếu đã đến, ắt hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một ván cược sinh tử!”
“Cũng có lý!”
Con mắt kia nhàn nhạt đáp lại.
…
Phần Tô Vũ, hắn thật sự không nghĩ đến chuyện này.
Bạch Phát Thần Vương đưa gánh chịu vật cho hắn, Tô Vũ thực tình không yên tâm. Dù hắn không phát hiện ra sơ hở nào, Tinh Hống cũng vậy… nhưng Tô Vũ vẫn quyết định đập nát nó, ném vào không gian vững chắc của Văn Minh Chí.
Dù sao cũng là đồ của một vị Vô Địch địch đối tặng, Tô Vũ không dám quá tin tưởng. Đồ chơi kia đã vỡ tan, dung nhập vào không gian, cho dù có vấn đề gì, cũng chẳng hề gì, vì vật đã tiêu tan.
Lúc này, Tô Vũ mơ hồ cảm thấy có ai đó đang nhìn trộm mình, hoặc có lẽ không phải mình, mà là toàn bộ!
Chắc chắn là cường giả, điều này khiến Tô Vũ có chút khó hiểu, đáng giá sao?
Ta chỉ là Lăng Vân, không lẽ tìm ta?
Có lẽ… là tìm Trống Không?
Đúng, dù sao nghe đồn Văn Mộ bia ở chỗ hắn, lần này Trống Không có lẽ cũng tới!
Tô Vũ tự an ủi mình, vẫn tốt, không phải tìm ta, mà tìm Trống Không. Trống Không là Chuẩn Vô Địch, có thể chiến Vô Địch, có lẽ, mọi người đều vì Văn Mộ bia mà tới.
“Không sai, hẳn là như vậy!”
Tự nhủ an ủi bản thân một hồi, tâm tình của Tô Vũ cũng đã tốt hơn nhiều.
…
Giờ khắc này, ở bên ngoài cõi U Minh.
Đôi mắt Trống Trơn vốn vô thần giờ phút này lại ngưng trọng hẳn, hắn nhìn về phía nơi xa, trong lòng thầm mắng một tiếng, nghiến răng nghiến lợi:
“Khốn kiếp!”
Hắn cảm nhận được một mối nguy hiểm, vô cùng mãnh liệt!
“Chuyện gì xảy ra?”
Chẳng lẽ bốn phía này có Bán Hoàng đang dò xét?
Bằng không, với thực lực của hắn, dù là Vô Địch bình thường dò xét, rất khó phát hiện ra hắn chứ đừng nói đến việc mang đến cảm giác nguy hiểm mãnh liệt như vậy.
“Hừ, phủ đệ vừa mở, lão tử tự mình na di đi vào, để cho các ngươi tha hồ mà càn quấy! Dò xét cái rắm!”
Trống Trơn thầm mắng trong lòng, lần này sao lại cảm giác nghiêm trọng đến vậy, chẳng lẽ bọn chúng đến đây ngồi chờ ta sao?
Lần này hắn cũng không mượn đến Văn Mộ bia, thứ đồ chơi kia, hắn căn bản không biết sử dụng như thế nào, gần đây nghiên cứu một chút, nhưng một điểm manh mối cũng không có.