Chương 519: Sinh Tử quả | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025

Đám người đổ dồn ánh mắt về phía Tô Vũ, kẻ này nắm trong tay tận 136 cái danh ngạch.

“Ngươi cần nhiều đến vậy ư? Chẳng lẽ Cổ Thành có lắm cường giả muốn xông vào Tinh Vũ phủ đệ đến thế sao?”

“Không cần thiết phải vậy đâu!”

“Số danh ngạch thừa ra, ngươi biếu không hay dùng linh tinh đổi chác thì thà cứ đem bán quách đi.”

“Thần Ma Tiên mấy đại tộc kia, thực ra không quá thiếu danh ngạch, sáu trăm cái đổ lại là đủ dùng, mấu chốt nằm ở chỗ mấy tiểu tộc kia kìa. Ngươi bảo đại tộc bỏ ra cái giá trên trời để mua danh ngạch, bọn chúng lại thấy chẳng đáng.”

“Với những tiểu tộc không có danh ngạch mà nói, chỉ cần có thể tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, chúng sẵn sàng vung tiền.”

“Tổng cộng 3240 cái danh ngạch, Thần Ma Tiên tam tộc đã chiếm gần 1800 cái, nhân tộc lấy đi 420 cái, Long tộc 300 cái, Tô Vũ ta 136 cái, Liệp Thiên các có được 40 cái…”

“Các tộc khác cộng lại cũng chỉ hơn năm trăm cái.”

“Mấy Cổ tộc hùng mạnh, mỗi nhà đều cầm được vài trăm, còn lại thì ít ỏi vô cùng, may mắn thì được một hai cái, kém số thì chẳng có mống nào.”

Ngay cả Liệp Thiên các mà cũng phải tranh nhau mới vớt vát được 40 cái, đủ thấy người khác khó khăn đến mức nào.

Tô Vũ thật ra không quá thiếu tài nguyên gì.

Chỉ là công pháp của hắn chưa hoàn thiện, thuế biến độ lại quá lớn, dĩ nhiên, đó là nói về thân thể thôi. Còn về thần văn nhất đạo, hắn vẫn còn thiếu kha khá.

Ví như những bảo vật tăng cường ý chí lực!

Tô Vũ ta không thích ép người quá đáng, thấy ai nấy đều nhìn mình, liền cười ha hả nói: “Mấy danh sách này, có phải đều phải có lệnh bài mới vào được không?”

Bạch Phát thần vương thản nhiên đáp: “Đương nhiên! Tinh Vũ phủ đệ hiện giờ đã bị phong tỏa, các tộc đều sẽ điều động cường giả đến trấn thủ. Nhân tộc các ngươi cũng chẳng ít người ở đó, chẳng lẽ ngươi không hay biết?”

Tô Vũ cười nói: “Ta biết làm sao được, ta đâu phải thành chủ nhân tộc, ta là Thánh Thành thành chủ cơ mà! Mà lại còn bị phong tỏa… Vậy thì để ta quay đầu an bài người của Hồng Mông thành qua đó, cùng mọi người phòng thủ vậy!”

Tô Vũ cười một tiếng, rồi nhanh chóng nói: “Nếu có lệnh bài mới vào được, thì đưa lệnh bài cho ta trước đi, khỏi phải lộn xộn!”

Bạch Phát thần vương cũng không nói gì, tùy ý ném ra một đống lệnh bài.

Tô Vũ còn tưởng hắn định giở trò quỷ gì, ai dè lại không có, xem ra khinh thường cái tên này rồi.

Lệnh bài vào tay, kỳ thực cũng chẳng có gì đặc biệt, bất quá, có một chút khí tức tiêu chí của Vô Địch các tộc.

Thần, Ma, Tiên, Nhân, Long các tộc, đều có tiêu chí trên lệnh bài. Một bên, Đại Chu vương xen vào nói: “Lệnh bài này, thực ra là dùng để mở cấm chế thông đạo bên ngoài. Mỗi một lối đi đều bị bày cấm chế, tránh bị người xông vào! Ít nhất cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian, đó là ý nghĩa của lệnh bài này!”

Tô Vũ đã hiểu, cười nói: “Đa tạ Đại Chu vương đã giải thích!”

136 cái lệnh bài!

Tô Vũ cũng không khách khí, tùy ý ném ra một cái lệnh bài, cười nói: “Bán! Cần nhiều lệnh bài thế làm gì, các ngươi vào đó thu hoạch, chưa chắc đã kiếm được nhiều bằng ta bán lệnh bài đâu! Giá cả phải chăng, cái đầu tiên, mười miếng Nhật Nguyệt thần văn, nhất trọng là được, nhị trọng tính hai cái, cứ thế mà gấp bội lên!”

Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Đại Chu vương không nhịn được lên tiếng: “Ngươi muốn nhiều thần văn như vậy để làm gì?”

Tô Vũ cười đáp: “Để tu luyện chứ sao! Thần văn Nhật Nguyệt sau khi vỡ nát, Ý Chí lực tinh thuần vô cùng, tốc độ tu luyện lại nhanh như gió, lẽ nào Đại Chu vương không biết điều này?”

“. . .”

Bốn phía, đám người dù là Vô Địch hay không Vô Địch, ai nấy đều ngây ngốc như phỗng.

Mẹ kiếp!

Hắn… hắn dùng thần văn Nhật Nguyệt để tu luyện ư?

Cmn, hắn điên rồi!

À, phải rồi, vốn dĩ hắn đã là một tên điên.

Thần văn nhất trọng Nhật Nguyệt, nói trân quý thì vô cùng trân quý, mà nói không thì… thật ra cũng thường thôi.

Trong tình huống bình thường, cường giả Vô Địch, bất kể có phải là Thần văn sư hay không, ít nhiều gì cũng sẽ phác họa một vài thần văn.

Đa phần đều là thần văn Nhật Nguyệt.

Giờ phút này, một vài đại tộc cũng có chút bất ngờ, không ngờ Tô Vũ lại dùng thứ này để đổi thần văn mà tu luyện, điều này vượt quá dự liệu của bọn hắn.

Rất nhanh, một con chim lớn màu vàng kim nhìn về phía Tô Vũ, giọng the thé cất lên: “Tô thành chủ, dùng thần văn tu luyện, chi bằng dùng hắc mộc sen, thất tinh Tử Lan hoa, bích suối quả những bảo vật này để tu luyện! Như vậy, Ý Chí lực cũng sẽ thuần túy hơn, lại không lẫn tạp ý chí của người khác!”

Tô Vũ ngạc nhiên hỏi: “Ngươi có à? Mấy thứ này, bản tọa cũng biết, mấu chốt là, quá ít! Thần văn thì phổ biến hơn nhiều, ai mà chẳng có, ở đây đám Nhật Nguyệt Vô Địch toàn bộ giết hết, chắc cũng gom được vài ngàn vạn…”

Đây… đây có phải là lời người nói không vậy?

Không ngờ ngươi lại chỉ cầu số lượng ư?

Bọn hắn còn tưởng rằng cái tên này thu mua thần văn là có mưu đồ khác cơ đấy.

Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ muốn tu luyện, hay vẫn còn có ý đồ gì khác?

Tô Vũ thành thật nói: “Hơn nữa, những thứ kia cũng không dễ định giá…”

Dứt lời, từ phía xa, bộ trưởng Thiên bộ của Liệp Thiên Các cười nhạt nói: “Tô trưởng lão đã là trưởng lão của Liệp Thiên Các, việc định giá, Liệp Thiên Các có thể làm thay, trong Các có trưởng lão am hiểu việc này, không cần Tô trưởng lão phải hao tâm tổn trí.”

Dứt lời, hắn lại nói: “Nếu Tô trưởng lão nguyện ý, hoàn toàn có thể giao việc này cho Liệp Thiên Các làm thay, Liệp Thiên Các chỉ lấy 5% phí thù lao…”

Tô Vũ cười đáp: “Vậy thôi vậy, bản tọa cũng không mong bán giá cao, miễn cho bị người ta mắng là lòng dạ hiểm độc! Chi bằng bớt cho Liệp Thiên Các 5%, còn hơn là nhường lợi cho mọi người 5%, đúng không, mọi người ít nhất cũng sẽ cảm niệm một chút Tô Vũ ta đây thiện lương!”

“. . .”

“Cảm tạ cái Quỷ!”

Tô Vũ cười tủm tỉm, “Được thôi, chỉ cần vật phẩm nào tăng được Ý Chí lực đều đổi hết! Thần văn của ta còn kém quá, mới có mấy cái thần văn tứ giai, thật không xứng với thực lực và thân phận của ta. Ta cũng muốn nghịch Nhật Nguyệt thần văn chơi đùa! Giá thì cứ thế mà tính, lệnh bài đầu tiên giá thấp nhất, về sau mỗi lệnh bài thêm một viên thần văn…”

“Ta muốn!”

Lời còn chưa dứt, con chim lớn màu vàng kia đã vội vàng lên tiếng, ném ra ba gốc cây, “Đây là Tử Lan hoa thất tinh, ba gốc này giá trị hơn mười viên Nhật Nguyệt thần văn nhất giai, ngươi cứ hỏi Liệp Thiên Các mà xem!”

Tô Vũ cười, nhìn về phía Liệp Thiên Các, một vị trưởng lão Vô Diện bay tới, nói, “Giá trị tương đương!”

Tô Vũ cười nói, “Vậy xin đa tạ! Ta thử xem hiệu quả đã!”

Dứt lời, hắn chộp lấy một gốc, nuốt thẳng vào bụng.

Trong nháy mắt, một cỗ Ý Chí lực nồng đậm tràn vào Ý Chí hải, quá mức nồng nặc, chỉ trong chớp mắt, một viên thần văn tam giai ít ỏi còn sót lại của Tô Vũ tấn cấp!

“Hợp” chữ thần văn, thần văn này Tô Vũ dùng không nhiều, giờ phút này, trong nháy mắt liền tiến vào tứ giai.

Tô Vũ kinh ngạc, hiệu quả không tệ!

Còn những người khác thì câm nín, mợ nó, hắn thật sự ăn luôn!

Thật là xa xỉ!

Loại vật này, đến cả cường giả Nhật Nguyệt còn khó gặp, Tô Vũ hắn lại đổi ba gốc chỉ với một cái danh ngạch, há miệng nuốt trọn.

Tô Vũ mặc kệ, vui vẻ phía dưới, hắn tiếp tục cầm hai gốc còn lại ăn nốt.

Hiện tại hắn có 27 thần văn, phần lớn đã tiến vào cấp bốn, một số ít chưa kịp phác họa, ví dụ như “Văn” chữ thần văn rất quan trọng. Lần này, Ý Chí lực hàng loạt tràn vào, giúp hắn cấp tốc thăng cấp những thần văn đó.

Một đám người, cứ trơ mắt nhìn hắn ăn, nhìn mà xót hết cả ruột.

Nơi xa, Bạch Phong cũng nhịn không được, thầm mắng, “Bại gia tử! Ba gốc Tử Lan hoa thất tinh, ngươi lại ăn sống, lãng phí!”

Cùng lắm chỉ có ba thần văn từ tam giai tiến vào tứ giai, còn không bằng một viên Nhật Nguyệt thần văn.

Một cái danh ngạch, đổi được một viên thần văn chưa tới Nhật Nguyệt, đại khái là ý này.

Tô Vũ này, thật quá xa xỉ, quá lãng phí!

Ngươi bỏ chút thời gian ra tu luyện chẳng phải được sao?

Bốn phương tám hướng, dù là Vô Địch, nhìn cũng có chút câm lặng, hắn kiếm tiền nhanh, nhưng lại tiêu tiền như rác.

Nhưng hết lần này tới lần khác, bọn họ chỉ có thể hâm mộ.

“Kẻ nào dám bán mới lạ!”

“Mấy đại tộc kia bỏ được bán chắc?”

“Đương nhiên là không đời nào rồi!”

“Còn đám người Nhân tộc, Đại Chu Vương bọn hắn vốn định mua một ít, cơ mà nhìn cái thái độ của Tô Vũ kia kìa, thôi dẹp đi, cái tên này mà mở miệng thì giá cả chắc chắn không hề dễ chịu, bỏ qua cho lành.”

Còn Tô Vũ, hắn vừa ăn, vừa tiêu hóa năng lượng, vừa ợ hơi. Ba tôn tượng đá lờ mờ hiện ra trước mặt.

Tô Vũ đánh một cái ợ rồi nói: “Ta có tổng cộng hai mươi bảy miếng thần văn, hiện tại, đã có hai mươi lăm miếng tiến vào cấp bốn, còn hai cái đang ở tam giai. Lại bán thêm một cái danh ngạch nữa, rồi tăng cấp hai cái thần văn kia, ta sẽ cân nhắc đổi bảo vật…”

Vừa dứt lời, con chim lớn đã mua một cái danh ngạch trước đó lại ném ra ba đóa Tử Lan Hoa, “Bán cho ta!”

Tô Vũ ợ một tiếng, cười nói: “Đại nhân quả là người quyết đoán, ta rất thích hợp tác với những cường giả như đại nhân. Đại nhân đến từ tộc nào vậy? Sau này có đồ tốt, mong được cùng đại nhân giao lưu trao đổi!”

Con chim lớn màu vàng kia the thé đáp: “Kim Ô tộc!”

Tô Vũ có chút bất ngờ, thì ra đây là tộc Kim Ô?

Hắn biết bộ tộc này, nghe nói rất mạnh, trước kia lại không nhận ra. Tô Vũ không nhịn được nói: “Đại nhân thật là anh tư bừng bừng, hôm nay tiểu tử xem như được mở mang kiến thức. Không biết đại nhân có ngại không, chụp với ta một tấm ảnh làm kỷ niệm?”

“…”

“Đồ thần kinh!”

Con Kim Ô có chút cạn lời, chụp ảnh với ngươi chẳng khác nào chụp ảnh với tổ tông ta à?

“Thật là một tên vô vị!”

Nhưng Tô Vũ lại vô cùng nghiêm túc, “Thật ra, ước mơ lớn nhất của ta, không phải giết người, không phải phóng hỏa, mà là được chụp ảnh chung với những cường giả mạnh nhất của vạn tộc, để làm kỷ niệm! Cả đời này, nguyện vọng cuối cùng của ta là viết một bộ ‘Vạn Tộc Chí’! Tốt nhất là có chân dung và trải nghiệm thật của các vị, sau này mới có cái mà truyền lại cho hậu thế!”

Kim Ô không thèm để ý, nhưng Đại Chu Vương lại không khỏi liếc nhìn Tô Vũ, thấy hắn nói năng có vẻ nghiêm túc nên hơi nghi hoặc.

Trong khi mọi người còn đang suy nghĩ, Tô Vũ đã nhanh chóng nói: “Nghiêm túc đấy, lát nữa vị nào muốn mua danh ngạch, tốt nhất có thể chụp với ta một tấm ảnh. Có thời gian, ta thật sự muốn cùng các vị đại nhân tâm sự, ôn lại chuyện xưa, bàn luận nhân sinh, nói về ước mơ…”

Một đám người nhìn hắn chằm chằm.

Tô Vũ lại chân thành nói: “Đừng nói, ý nghĩ này, ta đã ấp ủ từ rất lâu rồi, chư vị phải tin ta, không có ý gì khác đâu, chỉ là để làm kỷ niệm thôi!”

Hắn nhìn Kim Ô, bỗng nhiên đưa ra ý tưởng này, thật sự không phải là nhất thời hứng khởi.

Thật ra, từ trước, Tô Vũ đã có một chút tâm tư, muốn tự mình viết một cuốn “Vạn Tộc Chí”. Thực ra, cũng là do kim thư trang giấy mang đến cho hắn một chút ý tưởng, hắn muốn làm một cái gì đó hoàn thiện hơn.

Tô Vũ phát hiện, kim thư trang giấy chưa hẳn đã hoàn chỉnh, chủ yếu là, có một số chủng tộc vẫn chưa hề xuất hiện, ví dụ như Hỏa Đồn.

Chẳng lẽ nói, Hỏa Độn không phải là sinh vật của Cổ tộc, thời Thượng Cổ cũng không có loài này tồn tại hay sao?

Cho nên, mới không có bất kỳ ghi chép nào về chúng?

Tô Vũ thực sự muốn thu thập một chút tư liệu về Hỏa Độn, tốt nhất là có được tiêu bản hoàn chỉnh, bao gồm tinh huyết, máu thịt, khung xương, cùng với một vài công pháp liên quan đến chúng.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, kim sắc thư hiến trong đầu Tô Vũ khẽ rung động, dường như nó vừa cảm nhận được điều gì đó.

Đến thời khắc này, càng nói, bản thân Tô Vũ lại càng có thêm cảm ngộ.

Ngay trước mắt bao người, Tô Vũ lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó, Ý Chí lực của hắn chấn động, khiến thiên địa khẽ gợn sóng, một viên “Minh” tự thần văn bỗng nhiên hiển hiện trong đầu hắn.

Ngay sau đó, “Văn” tự thần văn mà hắn đã phác họa trước đó, cùng với “Minh” tự thần văn mới xuất hiện, thế mà chủ động kết hợp, dung hợp lại với nhau.

Văn minh!

Thăm dò văn minh!

Tìm kiếm những điều chưa biết, thăm dò tương lai, phân tích văn minh, chư thiên vạn tộc, đều là tiêu bản…

Một cỗ minh ngộ, đột nhiên tuôn trào trong đầu Tô Vũ.

Văn Minh sư, chính là nên như thế!

Mục đích của Văn Minh sư, chính là thăm dò những điều chưa biết, tìm kiếm tương lai, phân tích chư thiên vạn tộc, tìm tòi bí mật của quá khứ và tương lai…

Bốn phía, những Vô Địch kia đều ngây người ra.

Phía dưới, những thiên tài và cường giả cũng ngây ngẩn cả người.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều choáng váng.

Đây… mới thật sự là người đứng đầu Thiên bảng?

Đây chính là Tô Vũ!

Loại cảm ngộ này, loại cảm xúc đột nhiên ập đến này, dù cho bọn hắn chưa từng trải qua, cũng có thể cảm nhận được, cảm nhận được Tô Vũ đang minh ngộ điều gì.

“Khụ khụ khụ!”

Một tiếng ho khẽ vang lên, lại chấn động lòng người, Đạo Vương ho nhẹ một tiếng, Ma Qua cũng cất cao giọng nói: “Tô thành chủ, không sao chứ?”

Những người này, cố ý gây sự.

Tô Vũ có chút hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bọn hắn, cười nói: “Không có việc gì, vẽ ra một viên thiên sinh thần văn, cổ quái hết sức, kì quái, tùy ý nói vài câu cũng có thể phác họa thần văn, thật cổ quái!”

“. . .”

Tức chết người, quả thật không đền mạng!

Giờ khắc này, Đại Chu Vương không khỏi nhìn về phía Tô Vũ, vẻ mặt ngưng trọng. Rất lâu sau, lão mới mở miệng: “Tô Vũ, ngươi định làm thánh ư. . .”

Tô Vũ nghe vậy, bật cười. Thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, hắn cười nói: “Chư vị đừng coi là thật! Đại Chu Vương muốn hố ta đấy! Chuyện thường thôi! Chư vị đừng ước ao ghen tị, thần văn thứ này, ta chỉ coi như đồ chơi thôi. Ta thường xuyên chủ động phác họa thần văn, thiên sinh đã có cả nắm lớn, lười quản!”

Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy hết sức cổ quái. “Minh” tự thần văn này, không phải thần văn của Nhân tộc, mà là loại ý chí chi văn chân chính, giống như “Văn” tự thần văn vậy. Đây là thần văn đặc thù thứ hai mà hắn phác họa được.

Không phải của Nhân tộc!

Văn minh!

Hai chữ này, nói thật, hàm nghĩa có thể lớn, cũng có thể nhỏ. Tách ra thì chẳng là cái thá gì, nhưng kết hợp lại, “Văn minh” nhị tự, không phải ai cũng có thể tùy tiện dùng.

Kỳ quái!

Chính mình chỉ vừa mới nảy ra ý nghĩ chế tạo vạn tộc chí, sao lại sinh ra loại thần văn này?

Thật sự có chút cổ quái!

Giờ phút này, trong đầu hắn vẫn còn một số cảm ngộ đang tiêu hóa. Việc này mà để người khác thấy được thì Tô Vũ cũng không muốn, nhưng hắn quá mức thiên tài, đôi khi thần văn tự nhiên sinh ra, Tô Vũ cũng rất bất đắc dĩ.

Đạo Vương bọn họ quấy rối, Tô Vũ không coi ra gì.

Trừ phi bọn họ công kích hắn, bằng không, chỉ chấn động hắn vài lần, Tô Vũ lười để ý, căn bản không ảnh hưởng gì.

Tô Vũ lại nhìn về phía Kim Ô, mở miệng: “Kim Ô tiền bối, hay là ta chụp cho ngài một kiểu ảnh nhé? Ta cảm thấy, miếng thần văn vừa rồi sinh ra, chắc chắn là do đạo uẩn của tiền bối quá mức thâm thúy, ảnh hưởng đến ta. Quan sát một chút anh tư của tiền bối, có lẽ ta còn có thể sinh ra thần văn. . . Tiền bối, vậy đi, cái danh ngạch thứ hai, ta chỉ lấy của tiền bối hai khỏa Thất Tinh Tử Lan hoa, thế nào?”

Kim Ô kia cũng mộng.

Thế này cũng được ư?

Đương nhiên, vạn tộc có một số thủ đoạn đặc thù, nhưng dù thủ đoạn có đặc thù đến đâu, việc ghi lại cái ảnh cũng không thể ảnh hưởng đến Vô Địch.

Nó ngoài ý muốn suy nghĩ, hình như cũng không phải là không được.

Rất nhanh, nó liền nói: “Được! Nhưng Tô Vũ, ngươi nếu cảm thấy dùng phương pháp kia mà có thể nguyền rủa ta, thì quá ngây thơ rồi!”

Tô Vũ bật cười: “Tiền bối quá lo lắng rồi. Vô Địch mà dễ giết như vậy, thì chư thiên vạn tộc đã sớm bị Thiên Uyên tộc thống nhất rồi. Bộ tộc đó am hiểu nguyền rủa, nhưng cũng đâu thấy bọn chúng nguyền rủa chết được ta!”

Lời này là thật.

Kim Ô kia không nói gì thêm nữa, còn Tô Vũ, cũng không khách khí, trực tiếp lấy ra ghi hình phù, cho đối phương chụp một tấm.

Trong lòng hắn khẽ động, tính toán điều gì đó.

Một vài ý nghĩ thoáng qua trong đầu!

Kim thư… có lẽ ta vẫn chưa khai phá hết tiềm năng của nó.

Lúc ta sinh ra và chế tạo Vạn Tộc Chí, kim thư đã rung động kịch liệt mấy lần.

“Lẽ nào…”

Một suy nghĩ mơ hồ chợt lóe lên trong tâm trí hắn.

Bất chợt, ánh mắt hắn dừng lại trên Lam Thiên, cảm giác mơ hồ trong lòng Tô Vũ bỗng trở nên rõ ràng hơn. Vạn Tộc Chí… kim thư… hấp thu tinh huyết… công pháp truyền thừa… Vạn Tộc Hợp Đạo…

Thấy hắn đang trầm tư, Kim Ô không khỏi lên tiếng: “Tô Vũ, giao dịch thôi!”

Ta đã giúp ngươi đấu giá rồi, nhanh lên một chút, mau hoàn thành giao dịch lần hai đi!

Tô Vũ gật đầu, giờ phút này, hắn có 28 miếng thần văn.

Thần văn chữ “Minh” kia có đặc tính gì, hắn cũng không có thời gian để lĩnh ngộ, không vội, thần văn ở đây, cũng không sợ mất đi.

Hắn cũng dứt khoát, chỉ lấy đúng hai viên Thất Tinh Tử Lan Hoa.

Ăn ngay tại chỗ!

Rất nhanh, hai thần văn còn lại cũng tấn cấp đến tứ giai, chỉ có thần văn chữ “Minh” vừa sinh ra, vẫn là nhị giai. Loại thiên sinh thần văn này, phần lớn khi mới sinh ra đều là nhị giai.

Mà Tô Vũ, còn rất nhiều thần khiếu chưa mở, hắn lại lấy ra một cái lệnh bài, “Tiếp tục đổi bảo vật tăng cường Ý Chí lực!”

Có Kim Ô mở đầu, các tộc khác giờ phút này cũng đang nhanh chóng tìm kiếm xem mình có bảo vật nào phù hợp để hối đoái hay không.

Giá Tô Vũ đưa ra không tính là quá cao.

Vẫn có thể chấp nhận được!

Rất nhanh, một nhà Cổ tộc khác lựa chọn hối đoái, cũng đưa ra thiên tài địa bảo. Thần văn dù sao cũng không phải là bảo vật thường dùng, ai lại mang theo một đống thần văn bên mình chứ.

Tô Vũ cũng bắt đầu ăn ngay tại chỗ, dĩ nhiên, trước khi ăn, tam đại tượng đá đều sẽ giúp hắn kiểm tra một chút, tránh cho Tô Vũ bị độc chết.

Về yêu cầu chụp ảnh, Tô Vũ tiếp tục đưa ra, có người đáp ứng, có người không đáp ứng, hắn cũng không quá để ý. Hiện tại không đáp ứng, sớm muộn gì cũng sẽ đáp ứng thôi, có lẽ khi đó, chính là chụp thi thể!

“Tô Vũ tên này rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”

Bên phía Nhân tộc, có kẻ nhỏ giọng hỏi thăm một câu, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía hắn. Hắn còn dám gọi thẳng tên kia, không sợ hắn nghe thấy rồi giết chết sao?

Hạ Hổ Vưu nhếch mép cười, “Chuyện này còn không đơn giản sao? Cứ ăn ngay tại chỗ, nói cho mọi người biết, đồ vật hắn dùng đều là loại tốt nhất. Ngoài việc giết hắn ra, hắn chẳng còn gì đáng giá cả, đến cái này cũng không hiểu à? Tiện thể nghiệm chứng xem, những bảo vật này rốt cuộc đáng tin đến đâu!”

Giờ khắc này, Tô Vũ đang ăn ngấu nghiến, miệng đầy tràn trề Ý Chí Lực.

Có người thật sự đem thần văn ra đổi, hắn liền trực tiếp bóp nát, ngay tại chỗ tu luyện, dùng để mở ra thần khiếu, uẩn dưỡng thần văn. Tô Vũ căn bản không có ý định giữ lại những thứ này, bảo vật nhiều quá dễ bị người ta nhòm ngó.

“Ta đều đem dùng hết cho các ngươi xem, các ngươi biết ta tốn kém đến mức nào không hả!?”

“Nên hiểu rõ, thực lực của ta mạnh mẽ, rốt cuộc là cường đại lên như thế nào chứ?”

Chớp mắt, hắn đã bán được sáu cái danh ngạch.

Toàn bộ thần văn, bao gồm cả chữ “Minh” vừa mới phác họa, đều tiến vào tứ giai. Hai mươi tám miếng thần văn, đều bước vào tứ giai, đây quả thực là cực kỳ hiếm thấy.

Mà thần khiếu, đạt đến cảnh giới của Tô Vũ, kỳ thực rất khó khai mở.

Nhưng Tô Vũ, cuồng ăn đồ tốt, dùng Nhật Nguyệt thần văn để uẩn dưỡng khai mở, chớp mắt, đã mở ra mười mấy cái thần khiếu. Cái loại phương thức tu luyện này, khắp thiên hạ, có lẽ chỉ có mình hắn làm được.

“Bại gia tử a!”

Trước đó, Bạch Phong đã từng nói như vậy, giờ phút này, Hồng Đàm, Liễu Văn Ngạn cũng nói như vậy, đúng là bại gia tử!

Đâu chỉ bọn họ, một đám Vô Địch, ngoài miệng không nói, trong lòng chắc hẳn đều đang thầm mắng, bại gia tử!

“Một người ăn no, cả nhà không đói bụng, đúng không?”

“Nhiều đồ tốt như vậy, tên này chỉ dùng để đề thăng một chút Ý Chí Lực, uẩn dưỡng một chút thần văn thôi sao?”

Đây không phải bại gia tử thì là cái gì?

Thấy tên này còn muốn tiếp tục bán, Long tộc bên này, một con Long Vương trầm giọng nói: “Tô Vũ, đừng chia nhỏ ra bán, ta Long tộc mua một trăm cái danh ngạch, một khối gánh chịu vật thì tính thế nào?”

Tô Vũ bật cười, “Ngươi nghĩ cái gì vậy! Ta cần cái thứ đó làm gì!”

Nói xong, hắn tùy ý vứt ra hai khối gánh chịu vật. Trong đó, một khối gánh chịu vật vẫn là nghịch lân của Thượng Cổ Bán Hoàng bên Long tộc. Tô Vũ cười nói: “Cho dù ta có thể tu luyện đến tam thân hợp nhất, ta cũng đã có đủ rồi. Huống chi… ta còn chưa chắc đã tu luyện được đến cảnh giới đó! Chỉ hai khối này, ta còn thấy nhiều, ta cần gánh chịu vật làm gì?”

Hắn quả thực là muốn tức chết người ta mà, cười nói: “Nếu cần, ta bán gánh chịu vật còn tạm được!”

Bên kia, Tần Trấn nhịn không được, “Tô Vũ, ngươi thật sự muốn bán, chúng ta tộc…”

“Nghèo quá, không giao dịch!”

Tô Vũ trực tiếp cắt ngang, “Tần phủ chủ, không phải ta không bán, mấu chốt là Nhân tộc nghèo quá! Mua không nổi! Chờ đến khi ta muốn bán, mọi người cứ đến đấu giá! Những thứ này, sinh không mang đến, chết không mang đi! Giữ lại cũng vô dụng, ta lúc này, cần chính là tăng cao thực lực, những thứ khác, đều là hư ảo!”

Lời này thốt ra, nghe nhẹ bẫng như mây trôi, nhưng ẩn sâu bên trong lại là một nỗi bi ai khó tả.

“Không sớm thì muộn cũng phải chết!”

Hắn còn chưa chắc tu luyện tới được cảnh giới Nhật Nguyệt cửu trọng, những thứ kia có ích gì đâu?

Đám Long tộc, ánh mắt cũng biến ảo khôn lường. Vật mà Tô Vũ đang cầm trong tay, chính là gánh chịu vật của vị Long tộc bị Bán Hoàng đè nát tam thế thân lần trước.

Vốn dĩ muốn dùng gánh chịu vật để mua danh ngạch, ai ngờ Tô Vũ lại chẳng hề quan tâm đến thứ đó.

Thật khó xử!

Nhưng Tô Vũ rất nhanh đã cười nói: “Chuyện tăng cường Ý Chí lực cứ để sau hẵng bàn, giờ ta muốn đổi tinh huyết, ít nhất phải từ Nhật Nguyệt thất trọng trở lên! Ta muốn chế tác thiên phú tinh huyết, yếu quá thì không được. Chư vị có không? Nếu có thì giá cả dễ thương lượng thôi. Tinh huyết thứ này, giết vài tên Nhật Nguyệt là có ngay, nếu không có thì Minh Quang điểu giới kia kìa, Vô Địch cứ việc xông vào, giết vài tên Nhật Nguyệt thất trọng, vậy đi, 30 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt thất trọng đổi một cái danh ngạch, giết ba tên là được! 10 giọt Nhật Nguyệt bát trọng đổi một cái! 5 giọt Nhật Nguyệt cửu trọng là xong, giết một tên thôi là đổi được hai cái danh ngạch rồi!”

“…”

Bốn phía, đám Vô Địch nhìn nhau với ánh mắt khác lạ.

Nói một cách công bằng, giao dịch này quá hời.

Có điều… hơi khó mở lời.

Ở đây ai nỡ đi diệt giới người ta chứ?

Một cường giả Hống tộc không nhịn được lên tiếng: “Tô thành chủ, bộ tộc này ta đã để ý từ lâu rồi… Ngươi…”

Ngươi định làm gì vậy hả!

Tô Vũ cười đáp: “Chỉ là nói đùa thôi mà, giữa đại đình quảng chúng thế này, ai lại thật sự đi diệt giới chứ? Đừng làm quá lên như vậy! Chư vị sống lâu như vậy rồi, trong tay ít nhiều cũng có chút bảo vật, ta không tin đến giọt tinh huyết Nhật Nguyệt cũng không có, chẳng lẽ Vô Địch đều là Thánh Nhân, chưa từng sát sinh?”

Dứt lời, Tô Vũ cười nói: “Yên tâm, ta sẽ không kiểm tra tại chỗ xem là huyết mạch của tộc nào đâu, sẽ không gây phiền toái cho chư vị đâu! Trong lòng biết rõ là được! Giá cả thật sự không đắt, 5 giọt máu huyết Nhật Nguyệt cửu trọng, giết một tên Nhật Nguyệt cửu trọng là đổi được hai cái danh ngạch… Biết đâu hai người tiến vào lại nhặt được Cửu Diệp thiên liên thì sao!”

Hắn vừa dứt lời, từ xa, Đại Chu vương cười cười, ném ra một cái bình nhỏ: “10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt cửu trọng, 50 giọt Nhật Nguyệt bát trọng, đổi 7 cái danh ngạch, được chứ?”

Thật giàu có!

Tô Vũ thầm nghĩ, Tần Trấn cũng vội vàng ném ra một cái bình nhỏ: “Ta bên này cũng có, Nhật Nguyệt thất trọng 30 giọt, Nhật Nguyệt bát trọng 20 giọt! Đổi ba cái danh ngạch!”

Những thứ này bọn họ vẫn còn, vì trước đó không lâu mới đại chiến một trận, dĩ nhiên, trận đó chủ yếu là Vô Địch tham chiến.

Nhưng dù sao cũng chinh chiến nhiều năm, một ít tinh huyết Nhật Nguyệt vẫn còn tồn kho, nhất là cao trọng, lại càng ít người dùng đến.

Tô Vũ bắt đầu cười hắc hắc, ném ra 10 tấm lệnh bài.

Rất nhanh, lại có những người khác dùng tinh huyết đổi lấy 20 cái danh ngạch.

Đến giờ phút này, trong tay Tô Vũ chỉ còn lại vỏn vẹn một trăm danh ngạch.

Tinh huyết thu về cũng đã chất thành đống lớn.

Một vài tộc cảm thấy khá hài lòng, cái giá phải trả không đến mức quá lớn như tưởng tượng, dĩ nhiên, không thể coi là rẻ, nhưng ít ra cũng chỉ cần dùng một số bảo vật phổ thông để đổi.

Ai nấy đều có thể lấy ra được!

Nếu Tô Vũ muốn những thứ gánh chịu vật kia, e rằng chẳng ai chịu đưa, nhưng Long tộc muốn đổi, hắn lại chẳng thèm ngó ngàng.

Hắn không cần gánh chịu vật!

Dù cho mấy ngày nay Cửu Trọng đỏ cả mắt, cũng đành chịu, người ta không cần thứ đó, cũng không đổi, bản thân Tô Vũ cũng có, tiếc là, muốn cướp đoạt của hắn, chi bằng đi tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.

Một trăm danh ngạch, Tô Vũ cười nói: “Ba mươi sáu tòa cổ thành, ba mươi bốn thành còn lại, mỗi thành ta lưu cho các ngươi một cái đi! Còn lại, ta giữ lại mười sáu cái, năm mươi cái còn lại, tiếp tục bán!”

Hắn chỉ cần mười sáu cái, năm tên nhức đầu yêu, hắn đã hứa cho mỗi người một cái.

Còn lại mười một cái, cứ để đó xem xét sau.

Nghe Tô Vũ còn muốn bán năm mươi cái, đám người không khỏi mừng rỡ, quả nhiên, để Tô Vũ cướp đi danh ngạch vẫn còn có lời, cùng lắm thì tốn chút tiền mua lại!

Tô Vũ trầm ngâm một chút, mở miệng nói: “Tinh huyết có, Ý Chí lực cũng đủ, ta đây… ở đây đều là tiền bối lão luyện, chắc hẳn có người giữ một vài công pháp thượng cổ của nhân tộc, không phải thượng cổ cũng được, đời thứ nhất, đời thứ hai, đời thứ ba thức tỉnh nhân tộc công pháp, đều được! Chỉ cần phù hợp, ta đều đổi!”

Lời vừa thốt ra, vài người sắc mặt hơi đổi.

Mà phía nhân tộc, Đại Chu vương ánh mắt khẽ động, những người khác lại có vẻ mơ hồ, ý là gì đây?

Cái gì mà đời thứ nhất, đời thứ hai?

Giờ phút này, dù cho mấy đại cường tộc, cũng có chút ngoài ý muốn, Đạo Vương lạnh nhạt nói: “Tô Vũ, ngươi muốn những công pháp này để làm gì?”

Tô Vũ nhún vai đáp: “Nghiên cứu chứ sao! Ta là Văn Minh sư, các ngươi không biết sao? Ta thích nhất suy diễn công pháp, các ngươi không biết sao? Công pháp nhân tộc bây giờ, ta xem gần hết rồi, chán ngắt! Đem mấy công pháp cổ đến đổi cho ta, ta nghiên cứu một chút, có vấn đề gì sao?”

Đạo Vương hờ hững nói: “Công pháp thượng cổ của nhân tộc, bao gồm cả mấy đời sau đều đã bị tiêu hủy, ngươi đừng vọng tưởng nữa!”

Tô Vũ liếc nhìn bốn phía, cười nói: “Ác vậy sao? Xem ra đúng là bị nhân tộc giết sợ rồi! Vậy thôi vậy, ta muốn đổi một vài bảo vật chế tạo Thiên Binh, nhớ kỹ, là chế tạo Thiên Binh đó, đừng đưa cho ta mấy thứ rác rưởi!”

Giờ phút này, Thiên Chú vương không nhịn được hỏi: “Ngươi muốn rèn đúc Thiên Binh?”

Việc Tô Vũ là Đúc Binh sư, mọi người suýt chút nữa quên mất.

Tên này muốn rèn đúc Thiên Binh ư?

Tô Vũ cười nói: “Không vội, ta hiện tại miễn cưỡng rèn đúc được Địa Binh thôi, đang muốn chế tạo cho mình một thanh binh khí vừa tay, đợi chút nữa, nếu ta chưa kịp chế tạo mà đã chết, ta sẽ tìm một chỗ chôn nó xuống, chờ đợi người hữu duyên!”

Bên cạnh, Lam Thiên bỗng nhiên truyền âm tới: “Đổi một viên Sinh Tử quả đi!”

Tô Vũ có chút ngoài ý muốn, thứ này là cái gì?

Lam Thiên vội vàng nói: “Cứ đổi đi! Ngươi còn thừa lại tám mươi cái danh ngạch, lấy ra ba mươi cái để đổi, đổi lấy một viên là được! Chắc chắn có người muốn đổi!”

Tô Vũ dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn lên tiếng: “Ba mươi cái danh ngạch còn lại, ta không bán lẻ, ta muốn đổi một viên Sinh Tử quả!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mấy người đều trở nên khác lạ.

Hống tộc Vương Giả thở dài: “Đổi Sinh Tử quả… Thứ này… Đâu dễ kiếm vậy! Tô Vũ, ngươi đang chuẩn bị đường lui cho mình sao?”

Tô Vũ trong lòng mờ mịt, không hiểu ý của hắn.

Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra, chỉ cười nói: “Hống Vương, ngài có sao?”

Hống Vương lắc đầu, cười ha hả: “Thứ này hiếm có lắm! Ma tộc cùng Thần tộc có lẽ có, Tiên tộc… Có lẽ cũng có! Sinh Tử quả rất khó kiếm, năm xưa Hà Đồ từng dùng qua thứ này, sau khi chết, rất nhanh khôi phục được một phần trí nhớ, ngươi là muốn đi theo vết xe đổ của Hà Đồ sao!”

Trong lòng Tô Vũ khẽ chấn động, khôi phục trí nhớ?

Lúc này, Đạo Vương thản nhiên nói: “Tô Vũ, người đã chết, hà tất phải truy cầu kiếp sau! Bắt đầu lại từ đầu, hóa thành Tử Linh, cũng tốt, huống chi… Chưa chắc đã có cơ hội làm lại lần nữa!”

Ma Qua cũng chen vào: “Thứ này hiếm có lắm! Sinh trưởng tại Tử Linh Thiên Hà, có mấy ai dám vào Tử Linh giới? Mà nơi sinh trưởng cũng vô cùng nguy hiểm, thông thường, Bán Hoàng cường giả Tử Linh mới có thể mọc ra thứ này…”

Tô Vũ lại càng ngạc nhiên, có chút kỳ quái, Lam Thiên sao biết nhiều vậy?

Tên này, biết cũng không ít a.

Quan trọng là, thứ này thật sự có thể khôi phục trí nhớ cho Tử Linh sao?

Nếu vậy, quả là bảo vật!

Người đã chết rồi, còn có thể khôi phục chút trí nhớ, không phải Tử Linh bình thường nào cũng làm được. Hiện tại, rất nhiều Tử Linh chẳng khác nào một tờ giấy trắng, dù có trí nhớ, có linh trí, có lẽ cũng chỉ là những gì được sinh ra sau này.

Hà Đồ năm xưa từng dùng qua thứ này, khó trách sau khi chết hắn nhanh chóng có lại trí nhớ, dù không hoàn thiện lắm.

Tô Vũ hiểu được chỗ tốt của Sinh Tử quả, liền nói: “Ba mươi cái danh ngạch, chư vị, đây đâu phải là con số nhỏ! Một tộc có ba mươi người tiến vào, có lẽ sẽ lấy được ba mươi kiện gánh chịu vật, có lẽ sẽ thu hoạch được Cửu Diệp Thiên Liên. Dù không lấy được Cửu Diệp Thiên Liên, nhặt vài món thần binh cũng phát tài! Mà ta chỉ muốn Sinh Tử quả, người sắp chết rồi, chuẩn bị chút ít cho sau khi chết, để lại chút tưởng niệm, dù ta hóa thành Tử Linh, cũng không ra được, Hà Đồ còn khôi phục được chút trí nhớ, sống bao nhiêu năm rồi, còn không phải chỉ có thể bất lực gào thét!”

Lúc này, mấy đại cường tộc đều im lặng không nói.

Sinh Tử quả, bọn hắn có sao?

Ít nhất, Ma tộc trước kia là có. Viêm Ma khôi phục được chút trí nhớ thượng cổ, liền có người đoán rằng Ma tộc đã phái người lẻn vào Tử Linh giới, dùng Sinh Tử quả để khai mở một chút trí nhớ và linh trí cho hắn.

Về sau, có thứ này mới có thể tiếp dẫn được đối phương. Bằng không, kẻ đó đã mất trí nhớ, việc tiếp dẫn trở nên vô nghĩa.

Đúng lúc mọi người còn trầm mặc, bỗng nhiên, một Ma Ảnh khổng lồ hiện lên giữa hư không, khí thế cường hãn vô song. Mái tóc đỏ rực tung bay, hắn thản nhiên nói: “Ta đổi! Tô Vũ, ngươi muốn Sinh Tử Quả phải không? Ta đây có!”

“Huyết Hỏa Ma Vương!”

Ma Qua nhíu mày, không khỏi nhìn về phía kẻ kia. Huyết Hỏa Ma Vương từ trong hư không bước ra, ném một chiếc hộp đen đến bên cạnh Tô Vũ, thản nhiên nói: “Ngươi có thể cho Tinh Hoành bọn hắn xem qua, đây đúng là Sinh Tử Quả!”

Tô Vũ nhìn Tinh Hoành, trong mắt y lóe lên hào quang, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp. Một hồi lâu, Tinh Hoành gật đầu, truyền âm cho Tô Vũ: “Ta cũng định nói với ngươi chuyện này, nhưng thứ này rất hiếm! Ma tộc có được, cũng là do một Bán Hoàng Ma tộc đời trước, âm thầm lẻn vào Tử Linh đạo, sau khi trở về thì vẫn lạc… Chắc là do thụ thương quá nặng bên trong Tử Linh giới. Không ngờ Ma tộc còn giữ thứ này.”

Mấu chốt là, nó lại nằm trong tay Huyết Hỏa Ma Vương.

Thứ này, quả thật là chí bảo. Người chết dùng nó có thể giữ lại một phần trí nhớ. Đối với Tử Linh không linh trí, đây là bảo vật vô cùng trọng yếu. Thiên Hà bọn hắn bên cạnh Tô Vũ nghe hiểu, giờ phút này nước miếng đã chảy ròng ròng.

Thành chủ, đây gần như là thứ dành cho kẻ chắc chắn phải chết, chắc chắn sẽ hóa thành Tử Linh.

Nếu có bảo vật này, chết đi cũng có thể giữ lại chút trí nhớ, vậy thì thật khó lường!

Không phải Vô Địch ngã xuống, hóa thành Tử Linh, thì gần như không thể có được linh trí.

Tô Vũ liếc nhìn Huyết Hỏa Ma Vương. Hắn chủ động ném đồ cho mình, Tô Vũ thật muốn chộp lấy rồi bỏ chạy cho xong, nhưng ngẫm lại vẫn từ bỏ. Vị này không dễ trêu vào.

Thực lực có lẽ không bằng Bán Hoàng, nhưng cũng xấp xỉ Đại Hạ Vương, thậm chí có lẽ còn mạnh hơn một chút, hoặc không hề kém Đại Tần Vương.

Tô Vũ do dự một chút, vẫn là ném 30 tấm lệnh bài qua.

Huyết Hỏa Ma Vương chộp lấy lệnh bài, không thèm liếc nhìn ai khác, trong nháy mắt tan biến tại chỗ, vô tung vô ảnh. Đến nhanh, đi còn nhanh hơn.

Rõ ràng, hắn hy vọng có được càng nhiều danh ngạch, để càng nhiều người đi vào, mục tiêu có lẽ là Cửu Diệp Thiên Liên, thứ có thể giúp hắn trở thành cường giả Bán Hoàng.

Sinh Tử Quả dù trân quý, cũng chỉ dành cho người chết, đối với người sống vô dụng.

Kẻ nào lại muốn thứ này, để dành đến khi chết mới dùng sao?

Một bên, Lam Thiên thấy Tô Vũ đổi xong, lại đổi được, hơi thở phào nhẹ nhõm, truyền âm nói: “Cứ giữ lại đã, đừng vội dùng! Đây là Vạn Thiên Thánh nhờ ta nhắn lại với ngươi, hắn nói Diệp Bá Thiên có khả năng hóa thành Tử Linh, có lẽ mất trí nhớ. Nếu một ngày kia gặp mặt, có lẽ sẽ dùng đến! Nếu không gặp được, đến khi ngươi sắp chết, thì cứ tự dùng!”

Tô Vũ câm nín, lão ta rủa mình đây mà!

Thì ra là ý của lão Vạn, đây là muốn mình tiếp dẫn Diệp Bá Thiên sao?

Năm đời, thật sự sẽ hóa thành Tử Linh ư?

Chuyện này cũng chưa chắc!

Năm đời không phải cư dân Cổ Thành, có lẽ không hóa thành Tử Linh. Dĩ nhiên, nghe nói thực lực càng mạnh, càng có thể bị Tử Linh Thiên Hà tiếp dẫn.

Đến nước này, Tô Vũ đã đem toàn bộ danh ngạch còn lại đổi sạch.

Để lại năm mươi cái danh ngạch, cũng không tính là quá mức bắt mắt.

Đồ đổi được cũng không ít, kỳ thực, nói trân quý thì vô cùng trân quý, nói không đáng giá thì cũng đúng như vậy, đặc biệt là Sinh Tử Quả, người có thể dùng đến chẳng được mấy ai.

Như vậy cũng tốt, tránh cho mọi người vì hắn có quá nhiều đồ tốt mà dòm ngó.

Ít nhất đối với đám Vô Địch mà nói, giá trị trên người Tô Vũ, thứ khiến bọn hắn thèm thuồng thật ra không nhiều, Sinh Tử Quả còn không bằng thứ có thể gánh chịu lực lượng hấp dẫn hơn.

Đến giờ khắc này, mọi chuyện liên quan đến danh ngạch đều đã kết thúc.

Bạch Phát Thần Vương liếc nhìn bốn phía, thản nhiên nói: “Một tháng sau, gặp mặt ở phủ đệ Tinh Vũ! Kẻ không có lệnh bài, không được phép vào! Có lối đi đặc biệt, vạn tộc tùy ý ra vào, sinh tử tự gánh! Tô Vũ, ta hy vọng ngày đó sẽ thấy ngươi!”

Tô Vũ mà không vào, thì mọi chuyện sẽ kém vui đi nhiều, hắn mà vào, giết hắn cũng dễ dàng hơn nhiều.

Tô Vũ cười ha hả đáp: “Yên tâm đi, ta sẽ đến, phủ đệ Tinh Vũ, ta còn chưa được chiêm ngưỡng đâu! Còn chuyện có vào hay không… thì phải xem chư vị đại nhân, có định nhằm vào ta quá mức không đã! Nếu quá đáng, ta sẽ suy nghĩ lại!”

Một đám người không nói thêm lời nào, trong nháy mắt tan biến, kế tiếp, chỉ còn chờ phủ đệ Tinh Vũ chính thức mở ra.

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 529: Thái Nhất Tháp mở cửa!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 23, 2025

Chương 688: Quy Khư Chi Địa

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 23, 2025

Chương 528: Kính Hồ canh cá

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 23, 2025