Chương 514: Danh ngạch chi điểm | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Đại Tần vương nói những gì, Tô Vũ hắn không hay.
Tô Vũ tuổi còn trẻ, thực ra vẫn còn nhiệt huyết sôi trào, dễ xúc động. Làm việc, hắn chưa hẳn đã chu toàn, trong lòng vẫn còn giữ lại một tia lương thiện.
Nhưng, có những người đang dạy hắn, dùng chính trải nghiệm của bản thân mà dạy dỗ hắn.
Buông bỏ lương thiện, buông bỏ trách nhiệm đi, ngươi gánh không nổi đâu!
Ngươi chỉ là Tô Vũ, chỉ là một thành viên trong hàng tỷ nhân tộc. Không có ngươi, nhân tộc vẫn là nhân tộc. Ngươi, cũng không phải là duy nhất.
Đừng tự cho mình là cứu thế chủ!
Ngươi, không phải Thánh Nhân.
Người thành đạt mới có thể lo cho thiên hạ, ngươi còn khó bảo toàn bản thân, sao có thể lo cho thiên hạ?
Những lời ấy, vẫn còn văng vẳng bên tai.
Những ký ức ấy, vẫn chưa bị xóa nhòa. Có lẽ, nếu không có những lời này, hôm nay đã là một tình cảnh khác. Hắn sẽ tìm cách, tìm cách giúp nhân tộc ngăn cản mọi hiểm nguy, tìm cách đoạt lấy Cửu Diệp Thiên Liên từ tay Đại Tần vương, tìm cách để nhân tộc có thêm một vị Bán Hoàng… Tìm cách giới thiệu ba vị Bán Hoàng cho nhân tộc, tìm cách để nhân tộc chưởng khống 36 Cổ Thành, tìm cách trao những gánh nặng trên vai cho những cường giả nhân tộc cần chứng đạo…
Nhưng, Tô Vũ hắn đã không làm.
Hắn đã không làm!
Hết thảy đều không làm!
Từ khi chưởng khống Cổ Thành đến nay, hắn ngoại trừ đến Liễu Thành một chuyến, không làm gì cả, không hề thiên vị bất kỳ ai.
Bởi vì, nhân tộc còn có hơn mười vị Vô Địch, Tô Vũ hắn, chẳng là gì cả.
Hắn trả giá nhiều hơn nữa, cuối cùng, có lẽ mọi người đều coi là lẽ đương nhiên. Hắn không phải cứu thế chủ, cái gọi là cứu thế chủ, chỉ xuất hiện vào thời khắc diệt thế, thực sự cứu vớt tất cả, đó mới là cứu thế chủ.
Phải để người ta trải qua tuyệt vọng, cảm thụ hiểm nguy, gánh chịu đau khổ. Đến thời khắc ấy, ngươi mới là cứu thế chủ!
Bằng không, ngươi không phải, không tính là.
…
Tất cả những điều này, giờ phút này, Tô Vũ hiểu rất rõ.
Hắn có lẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, cân nhắc nhiều như vậy, nhưng hắn đã học hỏi được rất nhiều từ đám Lão Âm hàng. Bọn họ đều đang dạy hắn, kể cả Ngưu Bách Đạo, từ lâu đã dạy hắn, đừng để ngươi cảm thấy, mà hãy để mọi người cảm thấy!
Ý kiến của số ít người không quan trọng!
Cho nên, cũng không cần để ý đến suy nghĩ của số ít người.
Giờ khắc này, Tô Vũ ngồi ngay ngắn trên đỉnh Cổ Thành, nhìn xuống bốn phương. Thực lực của hắn chưa đến Vô Địch, không sao cả. Dù là Vô Địch, cũng không dám động thủ với hắn ở nơi này. Như vậy là đủ rồi.
Mà hết thảy những điều này, cũng là do chính hắn, Tô Vũ, tự mình tranh thủ mà có được.
Có lẽ… nếu ngày đó khi hắn bị vây khốn, có hơn mười vị Vô Địch đến cứu giúp, thì Tô Vũ đã không cần phải chuyển đổi thành cư dân. Nếu không chuyển đổi cư dân, thì sẽ không có Cổ Thành Chi Chủ của ngày hôm nay. Có lẽ, mọi thứ sẽ thay đổi.
Nhưng đời không có chữ “nếu”!
Ngày đó, Đại Hạ Vương và Đại Minh Vương đã đến, nhưng vẫn là không đủ. Những người khác lại không ra tay, Tô Vũ chỉ có thể chuyển đổi cư dân. Thế nên, mới có Tô Vũ của ngày hôm nay.
Việc Đại Tần Vương bọn họ ra lệnh diệt sát Long Tằm Vương, có lẽ là để hắn có chỗ dựa, nhưng chủ yếu vẫn là giúp nhân tộc vãn hồi cục diện. Đương nhiên, Tô Vũ hắn sẽ trả lại ân tình này. Lần trước giúp nhân tộc, hắn đã trả rồi.
Nếu Đại Tần Vương bọn họ không đi diệt sát Long Tằm Vương, Tô Vũ cũng sẽ không gặp chuyện. Bất quá, ngày đó, lòng hắn đã vô cùng xúc động khi nghe Đại Tần Vương nói, hắn là nhân tộc Tô Vũ, vạn tộc không được phép giết hắn.
Chỉ là, chút xúc động, chút huyết nóng ngày xưa, theo những hành động của Vạn Thiên Thánh, theo sự xuất hiện của vài người, đã bị Tô Vũ một lần nữa đè nén xuống.
Trên đỉnh Cổ Thành, Tô Vũ trầm tư rất nhiều.
Ánh mắt hắn, có chút tan rã.
Mãi đến khi hư không gợn sóng, một tòa cung điện từ từ hạ xuống, Tô Vũ mới hoàn hồn.
Bên cạnh hắn, xuất hiện thêm một tòa cung điện cổ kính.
“Liệp Thiên Các đến chậm!”
Một giọng nói già nua vang lên, mang theo chút ý cười: “Mong chư vị thứ lỗi, lang thang trong hư không, thời gian di chuyển có chút dài.”
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn lại, bảo điện đóng kín, không thấy bóng người.
Bất quá, hắn cảm nhận được có người đang quan sát mình, chính là ở trong tòa bảo điện Liệp Thiên Các này. Tô Vũ mỉm cười, đưa tay lên chào: “Vị nào là bộ trưởng hay Các chủ, lâu chủ đến vậy? Huyền Giáp, trưởng lão Huyền Bộ của Liệp Thiên Các, xin chào!”
Lời vừa dứt, bốn phía trở nên tĩnh lặng.
Tô Vũ cười nói: “Người một nhà, có muốn vào ngồi chơi không?”
Giọng nói già nua lại vang lên, mang theo nụ cười: “Tô trưởng lão khách khí quá. Lão hủ là Thiên Bộ Bộ Trưởng, hôm nay xin thôi, hôm khác có cơ hội sẽ gặp mặt nói chuyện sau.”
Tô Vũ cười ha hả: “Được thôi! Thiên Bộ Bộ Trưởng… Có lẽ Tinh Hồng lão đại còn quen biết ngài đấy. Lần sau đến đây, cùng Tinh Hồng lão đại ôn chuyện, không thì ta gọi Hồng Mông lão đại đến cùng ngài tâm sự, biết đâu lại là bạn cũ! Thời đại thượng cổ, người còn sống sót không nhiều lắm!”
“…”
Bốn phía im lặng, mọi người đều đang lắng nghe, muốn biết Thiên Bộ Bộ Trưởng này, đến tột cùng có lai lịch gì.
Tổ chức Liệp Thiên Các này, quá thần bí.
Bất quá, mọi người đều biết, hai đại cự đầu thần bí nhất của Liệp Thiên Các, một là Đông Các Các Chủ, hai là Thiên Bộ Bộ Trưởng. Hai vị này, có lẽ đều là những người sống sót từ thượng cổ. Dù không phải, thì cũng là những lão quái vật cấp bậc.
Liệp Thiên Các, đâu phải chưa từng nếm mùi thất bại, việc bị vạn tộc vây công há phải lần đầu.
Nhưng mỗi lần đều nhanh chóng hồi sinh, tro tàn bùng cháy trở lại, tất cả đều nhờ vào hai vị lão già kia.
Thiên Bộ Bộ Trưởng hiếm khi lộ diện, hôm nay lại xuất hiện, thật khiến người ta có chút bất ngờ!
Vị này, e rằng đã rất gần Bán Hoàng Cảnh, thậm chí chính là Bán Hoàng!
Trong đám Vô Địch ở đây, người có thể địch nổi e là không nhiều, chỉ có Đại Chu Vương của Nhân Tộc, Bạch Phát Thiên Vương của Thần Tộc, Ma Qua Ma Vương của Ma Tộc, Thiên Tuyền Tiên Vương của Tiên Tộc…
Mấy vị này, có lẽ còn có sức đánh một trận.
Tô Vũ chắp tay chào hỏi vài câu, không nói nhiều lời, nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh đại điện, thấy được rất nhiều cường giả của các chủng tộc.
Mệnh Tộc thần bí, Thiên Uyên Tộc quỷ dị, Thực Thiết Cổ Tộc, Không Gian Thú Tộc, Thái Cổ Cự Nhân Tộc, Thiên Linh Viên Hầu Tộc, Ngũ Hành Tộc, Toan Nghê Nhất Tộc, Phá Sơn Ngưu Nhất Tộc, Huyền Khải Tộc…
Có rất nhiều Vô Địch đích thân tới, cũng có kẻ không. Dù Vô Địch tới, thường cũng chỉ là Tam Thế Thân, hiếm có ai bản tôn tam thân hợp nhất giáng lâm.
Chư Thiên chiến trường hiểm ác khôn lường!
Tam Thế Thân bị hủy diệt còn có cơ hội, trực tiếp ngã xuống thì mất tất cả.
Chư Thiên chiến trường, kỳ thực rất ít khi thấy cường giả tam thân hợp nhất, nhất là sau khi một nhóm Vô Địch vẫn lạc vài ngày trước, tình hình càng trở nên như vậy.
Thần Tộc Bạch Phát Thần Vương kia cũng nhìn một lượt, thản nhiên nói: “Các tộc đến cũng không sai biệt lắm, ai không tới coi như bỏ lỡ cơ hội lần này! Vạn Thiên Thánh không tới sao?”
Có người cười nói: “Vạn Thiên Thánh đại khái sẽ không tới đâu, tới thì Đại Chu Vương bọn họ ra tay không tốt, không hạ thủ cũng khó xử, ta thấy, hắn đại khái sẽ không tới!”
“Ồ, đừng nói vậy chứ!”
Ngay khoảnh khắc này, hư không rung động, một vị nữ tử bước ra, yêu dã vô cùng, cười đến run rẩy cả người, “Các vị thật quá ưu ái, Thiên Thánh cần bế quan nên không tới được, ta tới thay thế Thiên Thánh tham dự, chư vị sẽ không ghét bỏ tiểu nữ tử chứ?”
“… ”
Tĩnh lặng!
Giờ khắc này, dù là Đại Chu Vương, cũng không nhịn được xoa xoa trán.
Hắn thà Vạn Thiên Thánh tới còn hơn, ít nhất còn đỡ kỳ quái.
Tô Vũ cũng toàn thân nổi da gà, liền nghe nữ tử kia cười đến run rẩy cả người nói: “Tiểu Tô Tô, ta thật là sợ, bọn họ sẽ giết ta mất, có thể mời ta vào thành tránh một chút được không? Người ta thật là sợ đó!”
“… ”
Vừa rồi còn bá đạo vô cùng, ma tính ngút trời, Tô Vũ ta đây nuốt một ngụm nước bọt, nhạt nhẽo nói: “Làm phiền Vân Tiêu đại nhân mở Vân Tiêu Thánh Thành, cho Lam… Lam… Khụ khụ, vào trong ngồi chơi một lát!”
Nữ tử kia liếc ta một cái đầy ai oán, ánh mắt như kẻ phụ tình, giọng điệu có chút hờn dỗi: “Sao không mời ta đến chỗ của ngươi ngồi chơi? Ta còn muốn tâm sự với ngươi nữa đó, ngươi thật vô tình!”
“… ”
Tô Vũ ta đây thật sự chịu hết nổi rồi, kỳ thực, nếu là nữ nhân bình thường thì thôi đi, mấu chốt là… Lam Thiên hắn là nam nhân a!
Được thôi, hắn không biết.
Chỉ là, Lam Thiên hiện tại đã hoàn toàn biến thái, điều này thì hắn biết rõ.
Ta cũng không muốn ngồi chung với Lam Thiên, ta sẽ nổi hết cả da gà.
Tô Vũ cười khan nói: “Vậy… Lam giáo chủ cứ qua bên kia đi, chiếm lấy một cái ghế. Vạn tộc nếu mời ngươi, bất kể có ai đi hay không, cứ moi mấy cái danh ngạch, cho không cũng được, đến chỗ ta đây chẳng phải là lãng phí sao?”
“Cũng phải!”
Nữ tử yêu dã kia cười quyến rũ, hướng Vân Tiêu Cổ Thành đi đến, Tô Vũ ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Các cường giả vạn tộc khác kẻ thì khinh bỉ, người thì ánh mắt dị dạng, thậm chí có kẻ còn cười cợt, rõ ràng không mấy để ý đến chuyện Lam Thiên biến thái.
Tô Vũ ta thầm oán một hồi, cũng không để ý nữa.
Lam Thiên thế mà lại đến!
Lão Vạn muốn làm gì?
Hắn lấy được danh ngạch, chẳng lẽ còn muốn tự mình tiến vào hay sao?
Hay là cho Lam Thiên?
Quái lạ!
Lúc này, Bạch Phát thần vương lên tiếng, cười nhạt nói: “Nếu đã đến đông đủ, vậy thì thương thảo chuyện danh ngạch đi! Danh ngạch cố định tổng cộng có 3240 cái, danh ngạch đặc biệt là 360 cái, chỗ chúng ta đang đứng đều là danh ngạch cố định, còn danh ngạch đặc biệt thì phải dựa vào bản lĩnh!”
Lời này vừa dứt, Tiên tộc Đạo Vương thản nhiên nói: “Từ trước đến nay, Tiên tộc ta luôn có 810 danh ngạch cố định, lối đi phía bắc, tất cả danh ngạch đều thuộc về Tiên tộc, đây là quy định!”
“Phía nam đều thuộc về Ma tộc!”
Bên phía Ma tộc, Ma Qua ma vương mở miệng, Ma Qua còn có một thân phận khác, chính là Ma Đa Na tiên tổ, cũng là một Ma vương mạnh mẽ của Thủy Ma tộc.
Bạch Phát thần vương cười nói: “Nếu theo quy củ cũ, vậy Thần tộc chiếm cứ lối đi phía tây, còn lối đi phía đông, nhường cho mọi người phân chia?”
Tô Vũ ta không nói gì, Đại Chu vương cũng im lặng.
Giờ khắc này, cường giả các tộc khác đều mang ánh mắt dò xét, tựa hồ đang chờ đợi Nhân tộc lên tiếng.
Đại Chu vương liếc nhìn Tô Vũ, rồi lại nhìn về phía Liệp Thiên Các.
Tô Vũ ngáp một cái, lấy Tiểu Mao Cầu ra vuốt ve, bộ dáng thong dong tự tại.
Tiên phong gì đó, hắn không thiết tha.
Hắn chẳng vội!
Hắn cũng không định đi đường chính quy, đường tắt, đường đặc biệt gì cũng được, tùy tiện thôi.
Nhân tộc còn chưa mở lời, Long tộc cường giả đã trầm giọng hỏi: “Nếu vẫn theo quy củ cũ, vậy danh ngạch đã hứa cho Nhân tộc trước đó còn tính chứ?”
Trước kia các tộc tiến vào Nhân Cảnh, đều chừa lại một ít danh ngạch cho Nhân tộc.
Bạch Phát Thần Vương cười nói: “Tính, đương nhiên là tính! Vạn tộc chứng kiến, lẽ nào có thể nuốt lời?”
Long Vương kia trầm giọng: “Trước đây đã hứa cho Nhân tộc hai trăm danh ngạch, đó là ngoài định mức! Vậy theo lời các vị, trừ hai trăm này, kỳ thực có thể tranh chỉ còn sáu trăm mười danh ngạch ở Đông Bộ?”
Sáu trăm mười danh ngạch!
Để Bách tộc tranh đoạt!
Tộc nào có Vô Địch, đến đây, ít nhiều gì cũng vớt được vài cái.
Ma Qua lạnh nhạt nói: “Đó là việc của các ngươi, hai trăm cái kia là cho Nhân tộc, còn Nhân tộc có thể chiếm được bao nhiêu nữa, mọi người tự mình mà định!”
Đại Chu vương vẫn im lặng nãy giờ, bỗng cười nói: “Phân chia như vậy, có vẻ không công bằng lắm nhỉ?”
Ma Qua lạnh lùng: “Vậy Đại Chu vương cảm thấy phân chia thế nào mới công bằng?”
Đại Chu vương khẽ cười: “Ta thấy, chi bằng cứ dựa theo số lượng Vĩnh Hằng mà chia đi. Các tộc có bao nhiêu Vĩnh Hằng, không cần cố ý đến đây, phóng xuất hư ảnh là được. Ta xem thử trong vạn giới có bao nhiêu Vĩnh Hằng, cuối cùng dựa theo số lượng Vĩnh Hằng mà phân chia!”
Lời lẽ xàm xí!
Mấy đại cường tộc chẳng thèm để ý. Kể cả một số Cổ tộc, ngoại trừ Nhân tộc vì Vô Địch đều là chứng đạo gần đây (trong vòng 400 năm), ai nấy đều rõ, đều biết số lượng. Còn các tộc khác, làm sao biết được có bao nhiêu Vô Địch tồn tại?
Nói ba mươi, có khi năm mươi.
Đem hết ra, chẳng phải lộ hết gốc gác?
Không kêu ra, chẳng phải chịu thiệt?
Đề nghị của Đại Chu vương, rõ ràng là chẳng có ý tốt gì.
Kỳ lạ thay, Nhân tộc lại mang trên mình lớp sương mù bao phủ, các tộc khác thì không hề có.
Giờ khắc này, Tô Vũ ta đây cười ha hả, cất giọng: “Chớ nói, việc này có khả năng lắm thay! Thánh Thành liên minh của ta, tính cả 35 vị Cổ Vĩnh Hằng, thêm cả Bán Hoàng của Phệ Thần cổ tộc, ba vị Vĩnh Hằng, năm vị Bán Hoàng, ta tính sơ qua… 120 cái danh ngạch ắt là đủ dùng!”
Tô Vũ ta lại cười lớn: “Như vậy mới công bằng chứ! Ta đây đâu có đòi hỏi nhiều, chỉ cần ba Vô Địch, năm Bán Hoàng, hơn ba ngàn danh ngạch thôi mà, lẽ nào vạn giới không có nổi hơn một ngàn vị Vô Địch hay sao?”
“120 cái, xem ra vẫn còn tính ít!”
“… ”
Không ít kẻ hướng ánh mắt về phía Tô Vũ ta, ngươi nghiêm túc đấy à?
120 cái!
Mở miệng lớn thật đấy! Vô Địch của Cổ Thành các ngươi, đâu phải ai cũng tùy ý xuất hiện được đâu.
Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, Tô Vũ ta nhún vai, cười: “Đừng nhìn ta như vậy chứ! Làm gì mà căng thẳng vậy? Ta còn chưa tính Vô Địch của Tử Linh giới đấy! Tính đi tính lại, bên ta có mấy trăm Vô Địch, cho ta ngàn cái danh ngạch cũng đáng!”
“… ”
Đạo Vương khẽ cười, đáp lời: “Tô thành chủ nói đùa rồi! Huống hồ… Cổ Thành đâu cần nhiều danh ngạch đến vậy?”
Tô Vũ ta cười ha hả: “Ngươi cứ nhằm vào ta đi! Ta chỉ nói vậy thôi, có gì thì mình bàn bạc! Hơn nữa, danh ngạch nhiều, ta còn có thể bán! Mọi người chia cho ta thêm chút danh ngạch đi, ai muốn mua thì ta bán! Các ngươi cứ quyết đấu sinh tử, phiền phức quá, chi bằng chia bớt cho ta, cuối cùng cứ đến chỗ ta mà mua, thế nào?”
Tiếng cười vang vọng khắp bốn phương.
Đại điện, nơi các Vô Địch thương nghị, trên hòn đảo, những thiên tài và cường giả các tộc cũng đang lắng nghe.
Hội minh lần này, vạn tộc đều biết, chẳng phải bí mật gì.
Những Vô Địch không đến, có lẽ giờ phút này cũng đang theo dõi trực tiếp.
Nghe những lời của Tô Vũ ta, không ít kẻ lộ vẻ khác thường. Vị này thật chẳng kiêng dè gì, dám nói thẳng ra chuyện muốn bán danh ngạch, có lẽ là người đầu tiên đấy.
Bốn phương đại điện, lại chìm vào tĩnh lặng.
Lúc này, một cường giả Cổ tộc chậm rãi lên tiếng: “Giới trước, chúng ta yêu cầu không cao, ba năm danh ngạch là đủ, Thần Ma hay Nhân Tiên gì cũng được, Tinh Vũ phủ đệ, các ngươi muốn đi thì cứ đi, chúng ta không quan tâm. Lần này, có Cửu Diệp Thiên Liên sắp chín rồi, vô số tuế nguyệt, ba ngàn thủy triều, vật này mới thành thục một lần…”
Một thủy triều, đây mới là chính thống của Kỷ Nguyên Chư Thiên chiến trường.
Một thủy triều, Nhân tộc mười năm, ba ngàn thủy triều, ba vạn năm?
Tô Vũ ta cũng có chút bất ngờ, thứ này, ba vạn năm mới thành thục một lần ư?
Lâu đến vậy sao?
Khóe miệng khẽ nhếch, một cường giả Cổ tộc chậm rãi lên tiếng: “Lần này, ta Cổ tộc cũng muốn nhúng tay vào. Vô số năm tháng qua, có lúc ta Cổ tộc chẳng thèm để ý đến, nhưng lần này khác, tộc ta muốn ba mươi danh ngạch!”
“Thiên Uyên tộc, năm mươi danh ngạch!” Một giọng nói khác vang lên.
“Minh Tộc ta, tám mươi danh ngạch!”
“Không Gian Thú Tộc, ba mươi danh ngạch!”
…
Từng vị cường giả Cổ tộc trực tiếp hô số lượng, khác hẳn dĩ vãng. Trước kia, Cổ tộc chỉ cần vài ba danh ngạch cho có lệ, nay lại đòi hỏi không ít.
Tất cả đều vì Cửu Diệp Thiên Liên kia!
Các cường giả Thần Ma tộc đồng loạt dồn ánh mắt về phía Liệp Thiên Các. Chuyện Cửu Diệp Thiên Liên thành thục, tám chín phần mười là do Liệp Thiên Các tung tin ra. Nay thì đúng là phiền toái thật rồi. Thực ra, các đại cường tộc đều biết, lần này muốn độc chiếm danh ngạch, khó hơn lên trời.
Những Cổ tộc này, không ít tộc có Bán Hoàng tọa trấn!
Cổ tộc sở dĩ được gọi là Cổ tộc, bởi vì truyền thừa của bọn hắn gần như chưa từng đứt đoạn từ thượng cổ đến nay, luôn luôn tồn tại, mỗi một thời đại đều có Vô Địch trấn giữ. Có lẽ là những Vô Địch cổ lão, sớm đã đạt tới cảnh giới Hợp Đạo.
Những Cổ tộc như vậy, có lẽ số lượng Vô Địch không nhiều, thậm chí có thể chỉ có một vị, nhưng vị đó lại một mực truyền thừa đến tận bây giờ. Liệu có phải Bán Hoàng hay không, ai mà biết được?
Đó chính là Cổ tộc!
Tỷ như Phệ Thần Cổ tộc, có bao nhiêu sinh linh?
Vậy mà Bán Hoàng cấp cường giả, lập tức xuất hiện hai vị. Đó chính là nội tình, chính là truyền thừa!
Khi các Cổ tộc khác đã lên tiếng xong, Tô Vũ vẫn luôn để mắt tới Thực Thiết Cổ Tộc. Vị cường giả Thực Thiết Cổ Tộc kia lúc này đang ở hình thái nguyên bản, nằm ườn trên bảo tọa trong đại điện, miệng nhồm nhoàm thứ gì đó. Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, đôi mắt to chớp chớp, khẽ gật đầu.
Động tác có vẻ hơi chậm chạp.
Hắn không phải nhận ra Tô Vũ, mà là cảm ứng được điều gì đó — Thực Thiết Thất Thập Nhị Chú!
Hắn có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, càng không hỏi han.
Tiếp tục ăn thứ mình đang ăn!
Sau khi các Cổ tộc khác đã nói xong, vị cường giả Thực Thiết Cổ Tộc kia mới chậm rãi lên tiếng: “Thực Thiết Cổ Tộc… mười cái? Tộc ta, hình như số lượng không nhiều, mười cái là đủ.”
Hắn nói mười cái, cũng chẳng mấy ai để ý.
Muốn cũng được thôi!
Mười cái danh ngạch, Thực Thiết Cổ Tộc vẫn còn có chút tên tuổi. Người đến đây không phải tộc trưởng Thực Thiết Tộc, mà là một vị Vô Địch khác. Có thể nói, với vị này, Vô Địch bình thường muốn phá vỡ phòng ngự của hắn… khó hơn lên trời!
Cái tộc này, trứ danh nhất chính là phòng ngự chi lực.
Cùng giai, rất ít kẻ có khả năng phá vỡ phòng ngự ấy.
Tô Vũ tiểu tử kia cũng vậy, hắn đứng im cho Đằng Không đánh, e rằng Đằng Không phải tự mình đánh đến đầu óc choáng váng mất.
Cổ tộc lại nhúng tay vào!
Thế này, danh ngạch càng thêm không đủ chia.
Đừng nói Đông bộ chỉ còn sáu trăm mười cái, dù có tám trăm mười cái, cũng không đủ đám Cổ tộc kia chia chác.
Liệp Thiên Các cũng chẳng hé răng!
Bởi lẽ phương án phân chia hiện tại, chắc chắn không thể thông qua, ba đại cường tộc lần này muốn độc chiếm một phương, e rằng cũng khó thành.
Vốn dĩ, Nhân tộc dự tính có thể lấy được tám trăm cái, ấy là dựa trên việc Cửu Diệp Thiên Liên không xuất hiện. Hiện tại, báu vật kia đã xuất hiện, e rằng mong muốn kia cũng thành hão huyền, gần như không thể thành hiện thực.
Ngay lúc mọi người còn đang bàn luận, Ma Qua ma vương bỗng lên tiếng: “Chút danh ngạch ấy, chư vị đều không thỏa mãn! Lẽ nào còn muốn vì danh ngạch mà khai chiến Vĩnh Hằng? Chi bằng thế này, lần này, thiên tài cùng cường giả các tộc đều tề tựu, từ Đằng Không, Lăng Vân, Sơn Hải đến Nhật Nguyệt, tổng cộng ba mươi sáu tầng cảnh giới, mỗi tầng các tộc cử một vị, một vị đại biểu một cái danh ngạch, kiếm đủ ba ngàn hai trăm bốn mươi vị! Cùng giai mà hạ gục được một người, liền lấy được một cái danh ngạch!”
Ma Qua cười nhạt nói: “Như vậy, cũng có thể thấy rõ thực lực một chút! Mỗi trọng cảnh giới, kiếm đủ chín mươi vị! Ai có thể quét ngang cùng giai, thêm cả bản thân hắn, đủ sức lấy được chín mươi cái danh ngạch. Dĩ nhiên, có lẽ sẽ chia đều, ví như cùng cấp còn hai người, xem mỗi người bọn họ hạ gục được bao nhiêu người…”
Ma Qua cười, “Chư vị thấy sao? Như vậy, vừa không tổn hại hòa khí, lại có thể khảo nghiệm thực lực đám tiểu bối! Thực lực quá yếu, tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, cũng chỉ uổng mạng!”
Bạch Phát thần vương cười nói: “Ma Qua, ngươi thật là cáo già! Ma Đa Na ở đây, Sơn Hải nhất trọng, có kẻ nào địch nổi chăng?”
Ma Qua cười nhạt đáp: “Đâu thể nói vậy, chín mươi vị Sơn Hải nhất trọng, ném vào bí cảnh, hoặc tiểu giới, những kẻ còn lại chẳng phải sẽ hợp lực sao? Nếu so thực lực, không chỉ là một chọi một, mà xem xét các phương diện, bản lĩnh ngươi mạnh mẽ, một mình chiến thắng, vậy chính là chín mươi danh ngạch… Biết đâu, sẽ bị kẻ khác hợp lực đào thải thì sao?”
Phương pháp này có công bằng không?
Tương đối mà nói, vẫn tính công bằng.
Có lẽ, đám Thần Ma đại tộc kia đưa ra đề nghị này, đại khái cũng có ý muốn đo đạc thực lực kẻ tiến vào phủ đệ của các tộc.
Trước cứ so tài!
So xong lại chia danh ngạch!
Một vài thiên tài, có lẽ sẽ bị nhằm vào sau đó, thậm chí bị chém giết.
Đương nhiên, cũng có thể che giấu thực lực.
Tỉ như Tô Vũ, hắn đến đâu mà gom góp đủ đám Vô Địch thiên tài cùng giai kia?
Mà Nhân tộc, cũng có phần thiếu người kế tục.
Nếu thật sự làm theo cách này, Nhân tộc ta chưa chắc đã giành được bao nhiêu danh ngạch. Còn đám Cổ tộc kia, một mực thần bí khó lường, ta nhất định phải nhìn thấu bọn chúng đến tận cùng.
Ma Qua vừa dứt lời, liền có kẻ lập tức phản đối: “Không ổn! Mỗi tộc phái bao nhiêu người tham gia? Chẳng lẽ đều là ba mươi sáu vị? Vậy số lượng vượt quá thì sao? Thần Ma cường đại như vậy, lẽ nào cũng chỉ có ba mươi sáu người?”
Đại Chu vương cũng lên tiếng, khẽ cười nói: “Thật sự không ổn, lý lẽ này không thông! Còn chưa tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, đã chém giết lẫn nhau, tổn hại hòa khí! Nếu tộc nào đó toàn bộ bị đào thải, chẳng phải là không có nổi một danh ngạch? Ví như Ngũ Hành tộc, Vĩnh Hằng của bọn chúng cũng không ít, một khi toàn bộ bị loại, lẽ nào một danh ngạch cũng không được chia? Như vậy thật quá bất cận nhân tình!”
Hắn không nhắc đến Nhân tộc, bởi vì chắc chắn sẽ bị nhắm vào!
Cứ kéo cái tấm chắn ra đã rồi tính.
Phía Ngũ Hành tộc cũng không lên tiếng, kỳ thực đơn đả độc đấu, thực lực của Ngũ Hành tộc không quá mạnh, nếu bị người vây công, e rằng khó mà giành được mấy danh ngạch, điều này bọn chúng không hề muốn.
Ba mươi sáu trọng, vẫn là Thần Ma Tiên mấy tộc cường đại kia, cường giả càng nhiều hơn.
Ma Qua thản nhiên nói: “Cái này cũng không ổn, cái kia cũng không xong! Chư vị thấy thế nào mới thỏa đáng? Muốn có danh ngạch, vậy phải dựa vào thực lực! Vĩnh Hằng không muốn khai chiến, lũ tiểu gia hỏa phía dưới lại muốn so tài một phen, như vậy cũng không được, vậy dứt khoát đừng ai tham dự, có lẽ còn chưa đợi chúng ta phân chia xong, Tinh Vũ phủ đệ đã mở ra!”
Bạch Phát thần vương cũng lạnh nhạt nói: “Dựa theo thực lực mà chiếm lấy danh ngạch, có lẽ sẽ công bằng hơn một chút, ta ngược lại không có ý kiến gì!”
Dứt lời, hắn nhìn về phía Tô Vũ, mang theo nụ cười nói: “Tô thành chủ bên này có thí sinh thích hợp không? Nếu không có, chi bằng Tô thành chủ tự mình xuống tràng chơi đùa, ta tin rằng với thực lực của Tô thành chủ, quét ngang cùng giai không khó, Lăng Vân cảnh, chắc không ai là đối thủ của thành chủ, chín mươi danh ngạch, dễ như trở bàn tay!”
Hắn mang theo nụ cười, nhưng lại chẳng có ý tốt.
Tô Vũ cười nói: “Ta thôi đi, khi dễ người chẳng có ý nghĩa gì! Cũng vô duyên vô cớ hạ thấp thân phận, lấy lớn hiếp nhỏ không hay! Huống chi… ta cũng chưa đồng ý dùng cái phương pháp này để đoạt danh ngạch!”
Đạo Vương cười nhạt nói: “Lẽ nào Tô thành chủ không coi trọng thực lực của cường giả dưới trướng Cổ Thành?”
Tô Vũ nhún vai, cười nói: “Đừng kích ta như vậy, ta đây tuổi trẻ, không chịu được kích thích đâu! Các ngươi ép ta xuống tràng, ta ngược lại không ý kiến gì, chi bằng thêm chút nữa, cùng cấp có thể khiêu chiến lên trên, không được khiêu chiến xuống dưới thì sao? Ví dụ như, ta Lăng Vân cửu trọng, đánh xong Lăng Vân cửu trọng, đoạt chín mươi cái, ta lại đi đánh Sơn Hải nhất trọng, lấy thêm chín mươi cái, đánh nhị trọng, ta lại đi giành chín mươi cái… Nếu các ngươi không ý kiến, ta có thể tự mình xuống tràng cùng các ngươi chơi đùa!”
Tô Vũ cười gian: “Ma Qua ma vương các ngươi muốn chơi, vậy cứ chơi thôi! Ta thấy một đường đánh lên tới Sơn Hải cửu trọng cũng không thành vấn đề, nếu vậy, ta lấy chín trăm danh ngạch nhé?”
Hắn cười nói: “Không phục thì cứ việc, Ma Đa Na, Chiến Vô Song, Huyền Vô Cực mấy người kia đều có thể đến đánh úp ta, ta hoàn toàn có thể chơi đùa với các ngươi, như vậy mới kích thích chứ, so thực lực ư, vậy hãy xem cực hạn thực lực của ta ở đâu, thế nào?”
Trong lòng kẻ có tâm thầm mắng!
Cút ngay!
Đừng đùa, thật làm như vậy, có khi bị Tô Vũ đánh tan tác mất, nếu bị hắn cướp đi chín trăm danh ngạch, tất cả đều khóc mất thôi.
Đùa cái gì vậy!
Đạo Vương ho nhẹ một tiếng nói: “Vậy thì không cần, cùng giai là được, thật làm như vậy, sẽ loạn hết cả lên!”
Tô Vũ cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Các ngươi thật muốn làm vậy, ta không có ý kiến, nhưng ta cũng muốn đưa ra ý kiến của ta, muốn làm như vậy cũng được, nhưng địa điểm luận bàn, chúng ta cũng phải chọn một chút, ta chọn địa điểm Lăng Vân cửu trọng, ngay trong Cổ Thành, như vậy sẽ không chém giết, cũng khỏi tổn thương hòa khí! Nếu đáp ứng, ta liền không ý kiến, không đáp ứng… vậy ta không đồng ý cái phương án này!”
Ngay tại Cổ Thành so, các ngươi tính toán ta xem sao!
“Đáp ứng thì tốt, chín mươi danh ngạch kia, cứ để Tô Vũ ta định đoạt.”
“Không đáp ứng, vậy cứ tiếp tục tranh cãi đi!”
Đúng lúc này, Đại Chu vương ánh mắt loé lên một tia sáng, “Đâu chỉ Lăng Vân cửu trọng, nếu thật so tài, ta thấy nên tổ chức ở Cổ Thành! Vừa không tổn thương hòa khí! Chư vị đã kiên trì, ta cũng không có ý kiến! Ngoài ra, cần phải giới hạn thời gian, không thể kéo dài vô tận, mỗi trận luận bàn, một giờ! Luân phiên so tài, tổng cộng ba mươi sáu giờ!”
Nếu không giới hạn thời gian, nhỡ đâu có cường giả đỉnh cấp quét ngang cùng giai, cuối cùng tất cả mọi người sẽ bị hắn ta thu gặt sạch.
Giới hạn thời gian, may ra còn có thể kéo dài thêm chút.
Trong Cổ Thành, không được phép giết người, muốn giết cũng được, chỉ sợ Linh chết tiệt kia sẽ thủ tiêu ngươi, cuối cùng Tử Linh quấn thân, tự tìm đường chết thôi.
Đại Chu vương có thể tưởng tượng, một khi đồng ý, có thể sẽ dẫn đến mấy tộc nhân tộc bị người vây giết.
Ở Cổ Thành, ngược lại là an toàn nhất!
Ít nhất, kẻ hạ sát thủ sẽ phải kiêng kị đôi chút.
Lời vừa dứt, ngay sau đó, một vài Cổ tộc cũng lên tiếng: “Nếu Thần Ma kiên trì, ta thấy Cổ Thành cũng rất thích hợp! Chẳng lẽ còn chưa vào phủ đệ, đã bỏ mạng, cần gì chứ!”
“Về phần ứng cử viên, Thần Ma thêm một ít cũng được, định mức ba ngàn hai trăm bốn mươi vị, mỗi chủng tộc không quá ba mươi sáu người là được, cũng tạo điều kiện cho Thần Ma tiên các tộc, có thể chiếm nhiều danh ngạch hơn.”
“…”
Từng vị cường giả, kẻ đồng ý, người phản đối.
Phương pháp này không tệ, chỉ sợ thiên tài bản tộc bị Thần Ma bọn hắn ám sát, nếu vậy, Cổ Thành quả là một lựa chọn tốt!
Ít nhất một điều, giết người ở Cổ Thành, sẽ bị Tử Linh truy sát.
Ngươi giết một người, muốn giết người thứ hai, trước phải thoát khỏi Tử Linh đã!
Ma Qua khẽ nhíu mày, Đạo Vương thì mỉm cười, Bạch Phát thần vương nhìn quanh bốn phía, im lặng một hồi, rồi thản nhiên nói: “Chư vị thấy, luận bàn ở Cổ Thành có thích hợp không? Cổ Thành, dù sao cũng là địa bàn của Tô thành chủ.”
Tô Vũ nhe răng cười nói: “Phù hợp chứ, sao lại không phù hợp! Nhiều người nhìn ta như vậy, ta còn có thể phong thành giết chết bọn hắn chắc? Như vậy quá nhàm chán! Muốn giết thì phải giết Vô Địch, giết mấy tên dưới Vô Địch, chả có ý nghĩa gì! Vô Địch không vào thành, cứ đứng ngoài vây xem thôi, chẳng lẽ, chư vị còn sợ ta âm thầm hạ độc thủ hay sao? Đương nhiên, khi tỷ thí ở Cổ Thành, phải phong thành lại, tránh có người can thiệp! Như vậy mới công bằng nhất, Cổ Thành vừa phong, kẻ nào nhúng tay kẻ đó xui xẻo! Mà này, mở phong cấm Cổ Thành, tiêu hao không nhỏ, mọi người cho chút Thiên Nguyên khí làm phí dịch vụ là được, ta sẵn lòng cống hiến sức lực!”
Tô Vũ thật ra cũng không phản đối phương án này, vẫn được đấy chứ.
Ta là Lăng Vân a!
Nếu so tài ở Cổ Thành, ta đây sẽ tham gia, coi như ta Ý Chí lực Lăng Vân cửu trọng, hắn không tin còn có Lăng Vân nào mạnh hơn mình, thành trì vừa phong, ta đánh chết bọn ngươi, chín mươi danh ngạch dễ như trở bàn tay!
Cớ sao mà không làm!
Mọi người kỳ thật cũng đang tự hỏi, tranh cãi, lần này ai cũng muốn nhiều danh ngạch, thật khó phân định rõ ràng.
Cửu Diệp Thiên Liên xuất thế, chính là nguyên nhân chủ yếu khiến lần tranh đoạt danh ngạch này trở nên khó phân định.
Về phần Tô Vũ cùng đám Vô Địch kia, cơ hồ nắm chắc trong tay mười mấy danh ngạch. Nếu thật để hắn lấy được, thì cũng thôi đi, nhưng hắn mà lấy nhiều, e rằng lại đem ra bán mất.
Mấu chốt là, các tộc đều tự hỏi, trong tộc mình có tồn tại nào cùng giai mà mạnh mẽ đến mức nghịch thiên hay không.
Nếu không có, cơ hồ không thể so bì nổi!
Danh ngạch có lẽ chẳng lấy được cái nào!
Nhất thời, mọi người đều chìm vào trầm tư.
Đại Chu Vương bỗng lên tiếng: “Cổ Ốc có thể tiến vào chăng?”
Ma Qua lạnh lùng đáp: “Vậy thì dứt khoát khỏi so sánh, ai vào được cứ vào nhà nấy mà tốt! Cứ như vậy, tiến vào là có thể lấy được danh ngạch kế tiếp!”
Toàn lời vô nghĩa!
Có thể vào được Cổ Ốc, vậy còn so tài làm gì nữa!
Đại Chu Vương cũng chẳng giận, cười nói: “Nói sớm một tiếng, khỏi phải so đo thật, lại sinh ra sơ hở! Còn nữa, cư dân Cổ Thành có thể nhúng tay vào không?”
“Không thể!”
Ma Qua lạnh lùng đáp: “Đại Chu Vương, Nhân tộc nếu có thực lực, thì cứ lấy thêm chút danh ngạch, nếu không có, thì nên từ bỏ! Bàng môn tà đạo, mãi mãi không thành!”
Tên này, hễ mở miệng là nghĩ đến chuyện tà môn ngoại đạo.
Nhân tộc, toàn một lũ gian xảo!
Ma Qua nhìn khắp bốn phương, đạm mạc nói: “Ma tộc xuất tám mươi vị, không coi là nhiều a? Mỗi một vị tính một cái danh ngạch, có bản lĩnh, các ngươi cứ đào thải hết đám Ma tộc đi, một tên cũng đừng để lại!”
“Thần tộc cũng xuất tám mươi vị!”
“Tiên tộc cũng vậy!”
Lần này, mấy đại chủng tộc yêu cầu không cao, tám mươi vị, mỗi người đại diện cho một cái danh ngạch, so với trước đây, xem như yêu cầu cực thấp, dĩ nhiên, cũng đại biểu sự tự tin, tự tin người của bọn hắn ra tay, có thể lấy được số danh ngạch còn nhiều hơn thế này!
Về phần luận bàn ở Cổ Thành, xem như các phương chấp nhận.
Cứ xem trước thực lực các bên ra sao đã, còn chuyện chém giết, không vội vàng nhất thời.
Lần này, nếu không phái tinh nhuệ tiến vào, thì đừng mong có danh ngạch, cho nên các tộc đều sẽ đưa tinh nhuệ vào thành, ít nhiều gì cũng có thể thấy rõ thực lực của thiên tài và cường giả các tộc.
Như vậy là đủ rồi!
Đại Chu vương bên cạnh, Thiên Chú vương có vẻ lo lắng, khẽ truyền âm: “Lão Chu, chuyện này với nhân tộc… e là không ổn thỏa! Nhân tộc tuy mạnh, nhưng xét cùng giai, Thần Ma vẫn nhỉnh hơn. Nhân tộc hiện tại ngay cả Thiên bảng cũng không có, Tần Phóng, Hoàng Đằng mấy người kia, dù có hiếu thắng hơn người, nhưng liệu có thể đoạt được bao nhiêu danh ngạch… khó lắm!”
Đại Chu vương thở khẽ: “Ngươi nghĩ, giờ còn lựa chọn nào khác? Càng cãi cọ, nhân tộc càng ít phần!”
Dứt lời, Đại Chu vương lại hỏi: “Vậy 200 danh ngạch định sẵn cho một tộc kia đâu?”
Ma Qua lạnh lùng đáp: “Tộc kia trước đây hứa bao nhiêu, lần này chiếm được bao nhiêu thì cho các ngươi bấy nhiêu! Nếu bọn họ không có nổi một danh ngạch, thì đừng hòng! Tự các ngươi đi mà tìm! Ma tộc ta đã hứa cho các ngươi tám danh ngạch, nếu đoạt được hơn năm, tự nhiên sẽ cho, chẳng lẽ nhân tộc lại sợ ta thất tín sao?”
Đại Chu vương nghe vậy, khẽ gật đầu, không truy vấn thêm.
Đoạt được thì cho, không đoạt được thì đừng mơ tưởng.
Chỉ là, như vậy e rằng càng ít ỏi.
Nhưng các đại tộc đã hứa, chắc cũng không vấn đề gì, dù sao, nhân tộc lần này vẫn có thể giữ được chút gốc, còn đoạt được bao nhiêu, xem thực lực cùng vận may thôi.
Hắn chợt hỏi: “Tam thế thân có được tham dự?”
“Không thể!”
Ma Qua không cần nghĩ ngợi, đáp ngay: “Tam thế thân dính dáng thời không, không ổn!”
Chủ yếu là lo ngại mấy vị chuẩn Vô Địch của nhân tộc tham gia, ví như Nguyên Thủy giáo chủ, Chu Thiên Đạo, bọn này thực lực mạnh đến mức quá đáng.
Chuyện này, các tộc đều đang thương lượng.
Trong khi đó, bên tai Tô Vũ lại văng vẳng tiếng nói: “Tiểu Tô Vũ, vậy ta phải làm sao? Bên ta không có ứng cử viên nào cả, bên ngươi còn ai dự bị không? Cho ta mượn tạm, bằng không ta khó ăn nói với lão Vạn lắm!”
Tô Vũ toàn thân nổi da gà!
Khó chịu thật!
Hắn nhịn không được đáp: “Lam giáo chủ, ngươi cũng là Nhật Nguyệt cửu trọng, tự mình tham gia đi! Ngươi lại không hiện tam thế thân, không được thì lôi cả Vạn phủ trưởng đến, hai người đều là Nhật Nguyệt cửu trọng mà…”
Xung quanh, mọi người ngơ ngác.
Cái này… tính sao đây?
Vạn Thiên Thánh hắn… cũng tính Nhật Nguyệt cửu trọng?
Một mình hắn đồ sát hai tôn Vô Địch, hắn tính Nhật Nguyệt cửu trọng ư?
Thôi đi!
Mặt khác, hơn mười tên Nhật Nguyệt cửu trọng hợp lực, may ra còn có chút hy vọng chống cự được hắn. Nhưng nếu đơn đả độc đấu… một kiếm một mạng, chẳng khác nào đối phó đám tiểu nhi, chênh lệch thực lực quá mức lớn lao!
Đương nhiên, Vạn Thiên Thánh hiện tại thần văn tựa hồ bạo phát không ít, chưa chắc còn giữ được thực lực như ban đầu, nhưng khẳng định vẫn cường đại hơn đám Nhật Nguyệt cửu trọng kia nhiều.
Lam Thiên nhún nhảy nói: “Cũng phải ha, ta cũng là Nhật Nguyệt cửu trọng đây này, mà ta còn chưa Hợp Đạo được. Hợp vạn tộc chi đạo, khó khăn trùng trùng a! Lần trước ta nuốt một khối gánh chịu vật, hoàn toàn vô dụng, ta vẫn chỉ là Nhật Nguyệt cửu trọng thôi!”
Ma Qua và những người khác, vẻ mặt có chút khác thường.
Đề nghị này… thật sự ổn thỏa sao?
Những tên này, quả thực là quái vật.
Tô Vũ, Lam Thiên, mấy cái tên này đều thuộc dạng quái thai, cùng cảnh giới ai có thể địch lại đây?
Lam Thiên kỳ thật còn đỡ, Nhật Nguyệt cửu trọng nhiều thêm vài người, vẫn có thể đánh lại hắn. Chứ Tô Vũ bên kia, Lăng Vân cửu trọng e rằng không ai đụng vào nổi.
Mà Tô Vũ, cũng chẳng bận tâm đến điều này. Hắn nhìn về phía phía nhân tộc, khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ, nhân tộc bên này sẽ phái ai ra sân đây?
Nhân tộc muốn đến tận 70 cái danh ngạch, nói thật, ta không thấy có bao nhiêu cường giả nhân tộc đủ sức quét ngang cùng cảnh giới.
Thế hệ trước cũng không ít người, nhưng phần lớn đã Chứng Đạo cả rồi. Những kẻ chưa Chứng Đạo mà còn trụ lại đến giờ, những thiên tài thực sự mạnh mẽ, cũng không tính là nhiều nhặn gì.
E rằng lần này nhân tộc xui xẻo rồi, số danh ngạch cuối cùng giành được có lẽ còn ít hơn cả những lần trước.
“Đại Chu vương…”
Tô Vũ lẩm bẩm, Chu gia… một gia tộc hết sức thú vị. Đại Chu vương đời này thì lợi hại, Chu Phá Thiên bọn họ đời này cũng tài giỏi, nhưng đến đời sau, lại chẳng có ai thuộc Chu gia nổi danh cả. Một Đơn Hùng, thì lại mang họ khác. Còn dòng chính Chu gia đâu?
Hình như chẳng có ai đáng kể!
Ngay cả số lần lộ diện cũng ít ỏi!
Trước kia, ta cũng chỉ biết một tên thuộc chi thứ gia tộc, ở Cầu Tác cảnh thì phải, tên Chu Hồng Ba gì đó, không biết còn sống không, cảm giác thực lực cũng thường thường bậc trung.
Lão Chu gia, đám dòng chính kia, lần này có xuất thủ không đây?
Còn nữa… Tô Vũ chợt nhận ra, thế hệ này hình như đều không ra sao cả.
Hạ gia có Hạ Hổ Vưu và Hạ Thiền, Chu gia có Chu Hồng Văn và Chu Hồng Lượng, Chu Thanh Nghiên… Cảm giác đều bình thường.
Nhíu mày, không biết có phải bọn họ đều đang giấu tài hay không, hay là thật sự là một lũ heo?
Ngược lại, đời trước của bọn họ, ta thấy ai nấy đều lợi hại cả.
Không lợi hại, sao Chứng Đạo được chứ.
Lão Chu gia đời thứ hai uy mãnh là thế, chẳng lẽ đến đời Chu Hồng Lượng này lại chỉ còn biết ăn chơi hưởng lạc hay sao?
Mang theo chút nghi hoặc trong lòng, Tô Vũ cũng không nói thêm gì. Nếu nhân tộc thực sự không đoạt được bao nhiêu danh ngạch, vậy cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Đôi khi, danh ngạch nhiều chưa chắc đã có ích.
Một cái danh ngạch, có lẽ đã là đủ!
Hắn thật ra cũng muốn trước khi tiến vào, xem qua một chút thủ đoạn của các tộc, đặc biệt là những Cổ tộc mà hắn chưa từng thấy, khiến Tô Vũ không khỏi hiếu kỳ.
Đây cũng là cơ hội để hắn mở mang kiến thức, tiện thể… xem thử ai là Văn Minh sư!
Ta rất thích Văn Minh sư!
Cứ ghi nhớ hết đi, đến lúc gặp mặt còn có thể thu hoạch được chút gì đó.