Chương 510: Tề tụ một đường | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025

Liễu Thành, cổng thành sừng sững.

Tô Vũ cất bước tiến vào, đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đến Liễu Thành, cảm giác đầu tiên ập đến chính là sự náo nhiệt khác thường.

“Thật là một nơi tốt!”

“Người thật đông!”

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất so với Cổ Thành. Cổ Thành, bởi vì sự tồn tại của tử khí, nên trừ phi vạn bất đắc dĩ hoặc cần lánh nạn, người ta mới đặt chân đến, bởi vậy nơi đó không được náo nhiệt như nơi này.

Liễu Thành thì khác, nơi này không phải Cổ Thành, vậy nên sự náo nhiệt là điều dễ hiểu.

Hơn nữa, nơi này nhân tộc làm chủ.

Ngoại tộc rất ít khi xuất hiện, dù có cũng không nhiều như những nơi khác. Nơi này, giống như ba khu vực lớn khác, Thần, Ma, Tiên nắm quyền chúa tể, ngoại tộc ở đó cũng phải giữ mình khiêm tốn.

Có người thoáng thấy Tô Vũ, nhưng không mấy để ý.

Lại có kẻ dường như nhận ra hắn, có chút bất ngờ khi thấy cái tên này lại xuất hiện ở Liễu Thành, nhưng rồi cũng chẳng mấy quan tâm. Cuộc chiến giữa đơn thần văn hệ và đa thần văn hệ, theo sự ra đi của một nhóm người, dần trở thành dĩ vãng.

Đa thần văn hệ của Đại Hạ phủ, đã đoạn tuyệt truyền thừa, không còn mở mang thêm nữa.

Vậy là đơn thần văn hệ đã thành công ư?

Không, là toàn bộ thần văn hệ đã tổn thất quá nhiều. Đại Hạ phủ bây giờ, sẽ không bao giờ còn dám xưng là đệ nhất thiên hạ về truyền thừa văn minh, bởi vì nơi này đã không còn những thần văn sư cực kỳ cường hãn nữa.

Tô Vũ không mấy bận tâm đến những chuyện đó, hắn mượn danh Lưu Hồng, thẳng tiến phủ thành chủ.

Lưu Hồng và Bạch Phong, vẫn còn thông đồng với nhau, chuyện này Tô Vũ biết rõ. Hắn giả mạo Lưu Hồng tìm đến Bạch Phong, cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm.

Phủ thành chủ Liễu Thành, nhìn qua còn đồ sộ hơn cả phủ thành chủ Cổ Thành.

Về phong cách, có chút thô kệch.

Cổng phủ, có mấy tên binh sĩ canh gác, thực lực cũng không tệ, đều là Đằng Không cảnh. Bất quá, nhìn bộ dạng lại lười biếng vô cùng. Tô Vũ cảm ứng một chút, có chút mùi vị của đám Kền Kền. Hắn đã từng gặp Kền Kền, có chút lưu manh khí.

Lần đầu tiên hắn rời khỏi đại bản doanh của nhân tộc, còn bị Kền Kền theo dõi, luôn lăm le nhặt xác cho hắn.

Thấy Tô Vũ bạch bào phiêu dật, có dáng vẻ của một Văn Minh sư, mấy tên binh sĩ canh gác kia quan sát tình hình, lập tức tươi cười nói: “Vị đại nhân này, ngài tìm ai?”

Tô Vũ cười nhạt đáp: “Bạch Phong có ở đây không?”

“Bạch nghiên cứu viên? Có ngay ạ! Đại nhân là… Lưu lại tên tục, để ta còn tiện thông báo!”

“Lưu Hồng!”

Tên binh sĩ kia không nói nhảm thêm lời nào, cấp tốc vào phủ thành chủ, đi thông báo.

Bấy giờ, Liễu Văn Ngạn vừa mới trở về, mọi thứ còn sơ khai, binh sĩ cũng chỉ là tùy tiện chiêu mộ đám ô hợp cùng tán tu, không quá coi trọng phẩm chất.

Chẳng bao lâu, một tên lính bước ra, mặt mày hằm hằm nói: “Bạch nghiên cứu viên bảo ngươi cút xéo đi cho khuất mắt, hắn bận tối mắt tối mũi, hơi đâu mà tiếp ngươi!”

“… ”

Tô Vũ cảm khái, thật là vô tình!

Lão sư đối với Lưu Hồng sao có thể vô tình đến thế!

Nhìn ta đây, ta đối đãi Lưu lão sư, ấy là thật khách khí, còn đặc biệt nghênh đón đến tận phủ thành chủ, mời trà nước tử tế. Còn ngươi, lại trực tiếp đuổi người ta cút xéo, thật quá vô tình!

Tô Vũ thở dài một tiếng, rồi cười vang nói: “Tiểu Bạch, ta tìm ngươi có chút việc, ra đây nói chuyện đi?”

Ngay sau đó, một bóng người hiện ra. Bạch Phong đang bận rộn cùng Ngô Lam bàn bạc chuyện rút Ý Chí lực, giờ phút này, mặt mày tràn đầy vẻ khó chịu nói: “Lưu Hồng, ngươi đến đây làm gì? Muốn chết à? Đừng có mở miệng với ta, mau chóng biến đi, ta không rảnh tiếp ngươi!”

Đang mắng, Bạch Phong đột nhiên ho nhẹ một tiếng, đổi giọng: “Vào đi!”

Thái độ thay đổi nhanh như chong chóng.

Không phải Tô Vũ bại lộ thân phận, mà là trên tay Tô Vũ đang quấn một sợi thiên địa huyền quang. Bạch Phong dù bây giờ so với trước kia giàu có hơn nhiều, nhưng một sợi thiên địa huyền quang, giá trị cũng không hề nhỏ.

Rất nhanh, Bạch Phong đáp xuống đất, vội vàng ho khan một tiếng nói: “Đến thì cứ đến, còn khách khí làm gì!”

Vừa nói, hắn đã muốn vươn tay giật lấy sợi huyền quang trong tay Tô Vũ.

Tô Vũ trong lòng mệt mỏi. Lão sư của ta, quả nhiên vẫn không quên bản chất, có tiền thì dễ nói chuyện, không có tiền thì đến cơ hội mở miệng cũng không cho.

Quả nhiên, chiêu này đối phó với Lưu Hồng vẫn là hữu hiệu nhất.

Ngươi nói gì cơ?

Ta nghe không thấy!

Ngươi mang tiền đến à?

Vậy thì mời vào trong đàm đạo!

Ngoài cổng, mấy tên binh sĩ cũng ngây người ra, thế này cũng được sao?

Tên lính vừa quát mắng Tô Vũ có chút sợ hãi, nhìn về phía Bạch Phong. Bạch Phong lại thờ ơ nói: “Lần sau thấy kẻ này, nếu hắn không đút lót, thì cứ đuổi thẳng cổ đi. Còn nếu có đút lót, thì cứ vào báo ta!”

“… ”

Ngươi thật là quá trực tiếp!

Tô Vũ cười khẽ, “Bạch huynh quả là người thực tế!”

Bạch Phong hừ một tiếng, giọng điệu châm biếm, “Không đánh chết ngươi, là nể tình trước kia ngươi dâng ta không ít chiến công. Ta nói ngươi đó, sao mà dai như đỉa vậy? Chu Bình Thăng chết rồi, Chu Minh Nhân cũng tèo, ngay cả đám người ở Hồng Khuyển cũng ngỏm củ tỏi cả lũ rồi… Thế mà ngươi vẫn còn sống!”

Tô Vũ cười đáp, “Được Bạch huynh chiếu cố cả rồi!”

“Xí!”

Bạch Phong bĩu môi khinh bỉ, vừa đi vừa nói, “Có việc thì mau nói, ta bận rộn lắm, không rảnh đâu mà lảm nhảm với ngươi! Không có việc gì thì cút nhanh!”

“Một sợi thiên địa huyền quang thôi mà, ít ra cũng phải nói với ta vài câu chứ?”

Tô Vũ cười nói, “Bạch huynh cuối cùng cũng bước vào Lăng Vân rồi, ta còn chưa kịp chúc mừng đây này.”

“Ngươi đang mỉa mai ai đấy hả?”

Bạch Phong đột nhiên nổi giận!

Ngươi đang giễu cợt ta hả?

Ta vừa mới bước vào Lăng Vân thì sao nào!

Lăng Vân thì mất mặt lắm à?

Rốt cuộc ngươi đang châm chọc ai đấy hả?

“…”

Tô Vũ cũng cạn lời, cái tính khí này… bình thường đâu có như vậy, chẳng lẽ là do Lưu Hồng gây ra, hay gần đây bị kích thích quá độ rồi?

Lười phản ứng lại cái tên đang nổi điên này, Tô Vũ cười nói, “Ta không có ý đó, đúng rồi, Liễu chấp giáo với Hồng Các lão bọn họ đều ở đó chứ?”

“Hừ!”

Bạch Phong cười khẩy, “Ngươi còn muốn gặp bọn họ? Đi, đưa ta mười sợi thiên địa huyền quang, ta dẫn ngươi đi gặp, không sợ chết thì cứ đi! Ta không quan tâm ngươi, nhưng ngươi suốt ngày ở bên ngoài mạo danh lừa bịp, nói ngươi là sư đệ của Trương Nhược Lăng sư bá, chuyện này ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!”

Dứt lời, hắn hừ lạnh một tiếng, “Hỏi ngươi, cái chiến kỹ Đa Thần Văn của ngươi thế nào rồi? Nghe nói hậu duệ Vô Địch của các phủ lớn đều bị ngươi lừa gạt, ngươi nói ngươi là người của Đa Thần Văn hệ, mà ngươi vẫn chưa bị đánh chết, đúng là may mắn đấy!”

Tô Vũ cười khổ, “Thôi đừng nói nữa, đi gặp Hồng Các lão bọn họ trước đi!”

“Ngươi thật sự muốn đi à?”

Bạch Phong ngạc nhiên hỏi, “Ngươi không sợ bị đánh chết sao?”

“Sao lại thế được, Hồng Các lão đâu phải loại người như vậy!”

Bạch Phong có chút kinh ngạc nhìn hắn, kẻ này thật sự là không sợ chết mà!

Quả thật cổ quái!

Tô Vũ chẳng thèm để ý, vừa đi vừa cười nói: “Bạch huynh, đi gặp mặt một chút cũng không sao cả! Đúng rồi, ta nghe nói lần này Tinh Vũ phủ đệ có danh ngạch, Bạch huynh có lấy được không?”

“Liên quan gì đến ngươi!”

Hắn vừa nói, vừa nghiêng đầu nhìn Tô Vũ: “Ngươi cũng muốn vào?”

“Xem đã.”

Tô Vũ cười ha hả: “Đúng rồi Bạch huynh, nghe nói đường đệ của huynh cũng muốn vào?”

“Liên quan gì đến ngươi!”

“Vậy gia gia huynh có tới hộ đạo không?”

“Liên quan gì đến ngươi!”

“…”

Tô Vũ bật cười: “Lời này… ta nghe nói thân thể lão gia tử không được tốt lắm…”

Bạch Phong nhíu mày: “Ngươi muốn bị đánh hay muốn tìm cái chết?”

“Đâu có chuyện đó!”

Tô Vũ cười ha hả, nhìn thấy lão sư tức giận, trong lòng thật thoải mái.

Rất nhanh, hắn theo Bạch Phong đến hậu hoa viên, thấy không ít người, có chút bất ngờ, Ngô Lam sao lại ở đây?

Nhìn kỹ lại, Ngô Gia cũng có mặt.

Còn có đám yêu thú kia!

Một đám quen thuộc!

À phải, con heo kia, là Toan Nghê?

Tô Vũ thấy thật lạ, sao lại tàn phế thế này, trước kia Toan Nghê dù sao cũng có tướng mạo, cũng coi là ưa nhìn, giờ sao lại ra nông nỗi này?

Lúc này, Liễu Văn Ngạn và Hồng Đàm cũng nhìn sang,

Có chút bất ngờ!

Nhìn về phía Bạch Phong, rốt cuộc là làm sao hắn mang được Lưu Hồng đến đây?

Kỳ quái thật!

Còn nữa, tên này dám đến Liễu Thành, không sợ mọi người trừng trị hắn sao? Lưu Hồng tuy rằng luôn đối nghịch với Bạch Phong, nhưng cũng chưa làm gì quá đáng. Hơn nữa, tên này về sau ở đơn thần văn hệ địa vị không hề thấp.

Bây giờ địa vị cao thì có ích gì, chết đến nơi rồi. Trịnh Ngọc Minh, Hồ Văn Thăng bọn kia còn phải cố gắng sống sót, tên này vẫn là cái dạng Trương Dương đó.

Tô Vũ vừa định mở miệng, liền nghe Ngô Lam bên kia nói với Hồng Đàm: “Đánh chết Tô Vũ cũng vô dụng thôi! Ta có biết tình hình gì đâu, Hồng Các lão, đừng hỏi ta! Muốn đánh chết hắn, tự mình đến Cổ Thành mà đánh!”

“…”

Tô Vũ câm nín. Ta vừa mới đến, các ngươi vừa nói chuyện gì vậy?

Vừa tới đã nghe được mấy lời muốn đánh chết ta!

Ngô Lam cũng thấy Tô Vũ, liếc nhìn qua rồi mặc kệ, tiếp tục ngồi xổm xuống nghịch đất, nàng có hứng thú với đất ở Chư Thiên chiến trường.

Bên kia, Hồng Đàm không nói thêm gì, nhìn Tô Vũ, thản nhiên nói: “Lưu Hồng, ngươi tới đây làm gì? Có việc?”

Tô Vũ cười chắp tay: “Có chút việc thôi. Vừa rồi ta nghe Ngô Lam nói Hồng Các lão muốn đánh chết Tô Vũ, chuyện gì vậy, ta thật tò mò.”

“…”

Hồng Đàm nhìn hắn, khẽ nhíu mày. Chuyện người nhà ta, đến phiên ngươi hỏi sao?

Hắn nhìn sang Bạch Phong, cau mày hỏi, rốt cuộc là làm sao hắn mang tên này tới đây?

Tô Vũ cười ha ha nói: “Ta thật sự tò mò! Tô Vũ tốt như vậy, ngoan ngoãn như vậy, ôn tồn lễ độ, nghe lời lại hiếu thảo, lớn lên lại còn đẹp trai, kính thầy yêu bạn, đối xử với ai cũng thân thiện vô cùng, các ngươi sao lại muốn đánh chết hắn?”

“…”

Tĩnh lặng!

Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn Tô Vũ với ánh mắt kỳ quái.

Cái quỷ gì vậy?

Tên này bị điên rồi, hay là liếm Tô Vũ đến mức này rồi?

Liễu Văn Ngạn nhìn Tô Vũ với vẻ cổ quái, Hồng Đàm cũng lộ ra một tia nghi ngờ. Liễu Văn Ngạn bỗng nhiên hỏi: “Sau đệ tứ đao là gì?”

Tô Vũ cười: “Đệ tứ đao gì chứ? Chúng ta đang nói chuyện của Tô Vũ mà! Tô Vũ người này, nhất định thành đại khí! Ta luôn coi trọng hắn, cảm thấy hắn là hy vọng của nhân tộc, hy vọng của vạn giới, tương lai vô địch…”

“…”

Hồng Đàm, Liễu Văn Ngạn, Trần Vĩnh…

Một đám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng không khỏi bán tín bán nghi.

Lẽ nào Lưu Hồng kia đã điên rồi? Hay kẻ này vốn không phải Lưu Hồng? Chuyện này… sao có thể?

Chẳng phải hắn đang ở trong cổ thành sao?

Bên cạnh, Bạch Phong cũng ngây người như phỗng, mắt nhìn chằm chằm Tô Vũ, hồi lâu sau mới lắp bắp: “Lưu… Lưu Hồng, ngươi… ngươi rốt cuộc là có ý gì? Ngươi… ngươi thật là Lưu Hồng?”

Hoài nghi! Nghi ngờ!

Kẻ này… chẳng lẽ là Tô Vũ giả mạo?

Nhưng Tô Vũ kia… có thể vô liêm sỉ đến mức tự biên tự diễn như vậy sao?

Chắc hẳn là không ai mặt dày đến thế chứ?

Đâu chỉ Bạch Phong không dám chắc chắn, mà tất cả những người có mặt ở đây đều hoang mang tột độ, không biết kẻ trước mắt có thực sự là Lưu Hồng hay không.

Ngô Lam cùng Ngô Gia cũng hiếu kỳ nhìn sang, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Mấy đầu Đại Yêu kia thì càng thêm hoảng loạn, hoàn toàn không rõ tình hình.

Tô Vũ cười tươi rói, cất giọng: “Chư vị sao lại thế này? Tô Vũ đạo hữu, ta vừa gặp đã biết hắn là bậc nhân trung long phượng, à không, long phượng sao có thể sánh được với hắn? Hắn còn xuất sắc hơn long phượng gấp bội, quả thực là thiên hạ vô song!”

“…!!!”

Hồng Đàm nghi hoặc liếc nhìn Tô Vũ một cái, chợt vung chưởng đánh tới!

Tô Vũ vẫn mỉm cười, không hề nao núng.

Chưởng phong ập đến, “Bịch” một tiếng, thân thể Tô Vũ vỡ tan thành trăm mảnh.

Hồng Đàm ngẩn người!

Liễu Văn Ngạn chớp thời cơ, lao đến vồ lấy đám huyết nhục văng tung tóe. Kỳ lạ thay, những mảnh huyết nhục kia trong nháy mắt ngưng tụ lại, tái tạo thành hình người, hắn cười ha hả nói: “Thật là độc ác!”

Liễu Văn Ngạn lập tức giơ tay chụp tới, muốn giam cầm hắn.

Tô Vũ vận chuyển khí huyết, chấn động “Chấn” tự thần văn, phá tan gông cùm trói buộc.

Liễu Văn Ngạn ánh mắt khẽ động, bất chợt, hắn vận băng phong chi lực, hướng thẳng Tô Vũ mà đến.

Cùng lúc đó, cách đó không xa, Trần Vĩnh khẽ cười một tiếng, ngón tay gõ nhẹ, từng đạo dây thừng từ hư không hiện ra, siết chặt lấy Tô Vũ. Bên kia, Hồng Đàm hừ lạnh, “Tiểu tử, dám đùa bỡn chúng ta?”

“So thần văn ư?”

“Thực lực của ngươi không tệ, nhưng thần văn… ngươi còn kém xa lắm!”

“Khóa!”

Một tiếng quát khẽ vang lên, tựa như xiềng xích vô hình, không gian xung quanh bỗng trở nên ngưng trệ.

Tô Vũ lập tức vận hỏa diễm, thiêu đốt băng phong của Liễu Văn Ngạn. Phá đao nhị tự bùng nổ, chém đứt dây thừng của Trần Vĩnh. Ngũ hành thần văn hiện ra, giam cầm lấy cái “Khóa” tự kia…

Mấy người, mỗi người một vẻ, đặc tính thần văn bộc phát ra.

Một bên, Bạch Phong ánh mắt lóe lên, định ra tay, Tô Vũ tiện tay ném ra một cái thần văn “Ép” tự, ầm ầm một tiếng, đè chặt Bạch Phong xuống đất. Mặt Bạch Phong đỏ bừng, giận đến muốn thổ huyết!

“Ngọa tào!”

Một khắc sau, hắn giận dữ hét: “Còn không mau buông ra!”

Tô Vũ khựng lại, nhìn về phía Bạch Phong, ngượng ngùng thu hồi thần văn.

“Có phải hay không chơi không lại?”

“Chơi không lại thì đừng tham gia.”

“Muốn chơi, lại không chơi lại, loại người này đáng ghét nhất.”

Bạch Phong lúc này mới lồm cồm bò dậy, tức giận đến suýt hộc máu, nhìn Tô Vũ, lại nhìn mấy người khác. Hồng Đàm cùng những người khác đều cười ha hả, Bạch Phong tức giận đến mức muốn phát điên: “Quá đáng! Ngươi cái đồ khi sư diệt tổ!”

Hồng Đàm cười nói: “Ngươi đó, học nghệ còn non! Một viên thần văn, mới chỉ nhập tứ giai, đã đè ngươi xuống, ngươi mà gặp Sơn Hải cảnh, chẳng phải là lập tức quỳ xuống?”

“Ta mới Lăng Vân nhất trọng!”

Bạch Phong phẫn nộ, thực lực ta yếu, tại sao phải đánh Sơn Hải?

Hồng Đàm tiếc nuối nói: “Trên Thiên Bảng, Lăng Vân nhất trọng bình thường đều có thể đánh những kẻ mới vào Sơn Hải…”

“Ngươi cút luôn đi!”

Bạch Phong oán thầm, ta có lên cái Thiên Bảng chết tiệt kia đâu.

Giờ phút này, mấy người cũng đã biết thân phận của Tô Vũ. Bên kia, Ngô Gia cũng kịp phản ứng, lập tức kinh hỉ nói: “Sư đệ!”

Chỉ có Ngô Lam, nàng vẫn mải mê nghịch đất.

Tô Vũ bật cười, lên tiếng: “Ngô Lam, chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta rồi sao?”

Ngô Lam ngẩng đầu, kinh ngạc đáp: “Nhận ra chứ, lúc ngươi tự khen mình, ta đã biết là ngươi rồi, có chuyện gì sao?”

Sao ngươi lại không có chút phản ứng nào thế này!

Tô Vũ cạn lời.

Ngô Lam lười biếng chẳng thèm quan tâm hắn, tiếp tục vọc đất, chơi một hồi, bỗng nhíu mày nói: “Kỳ lạ, Chư Thiên chiến trường chẳng phải mới mở mấy trăm năm thôi sao? Sao ta lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong đất thế này, như thể đã trải qua không chỉ mấy trăm năm…”

“…”

Mọi người lặng lẽ nhìn nàng, ngươi thật sự là nghịch đất đến xuất thần nhập hóa rồi à?

Ngô Lam chẳng để ý, đứng dậy, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, nàng kỳ quái hỏi: “Sao vậy, mặt ta dính đất à?”

Nàng xoa xoa mặt, thấy mọi người vẫn nhìn mình, không khỏi thầm mắng trong lòng, đám người này bị bệnh à, nhìn cái gì chứ!

Còn nhìn!

Tô Vũ phì cười, Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn liếc nhau, khẽ lắc đầu.

Nha đầu này… hết thuốc chữa rồi.

Thôi vậy!

Tô Vũ cười trừ, chào sư tỷ một tiếng, rồi vươn tay chộp lấy Toan Nghê, Toan Nghê muốn né tránh, nhưng vẫn bị Tô Vũ tóm gọn trong nháy mắt, bóp thành một cục.

Tô Vũ cười nói: “Thứ này, cân lên xem sao, ta lâu lắm không đến, tối nay làm món thịt kho tàu cho mọi người!”

“Không, đại nhân, tha mạng a!”

Toan Nghê sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng kêu thảm thiết: “Ta sai rồi, thật sự sai rồi, ta không dám nữa! Không dám trộm đồ nữa, không dám xông vào phòng đại nhân trộm ngủ trên giường đại nhân nữa! Ta thật sự sai rồi, ta không nên làm vậy, đại nhân tha cho ta đi! Toản Sơn Ngưu cũng béo rồi, nó cũng được mà đại nhân…”

Tô Vũ ngẩn người, hừ lạnh một tiếng, ném nó đi, Toan Nghê đập vào con Toản Sơn Ngưu đang trốn trong đất, chỉ còn cái đầu trâu thò ra, kêu lên một tiếng đau đớn, đầu trâu suýt chút nữa nổ tung, nhưng cũng không dám hé răng.

Toan Nghê mặt mày tràn đầy hoảng sợ, ta nói, Tô Vũ bây giờ mạnh đến vậy sao?

Thật đáng sợ!

Đến giờ phút này, ai còn không biết đây là Tô Vũ.

Tô Vũ nhanh chóng khôi phục nụ cười, lộ ra chân dung, nhìn mọi người nói: “Chư vị sư trưởng, đệ tử trở về rồi!”

Liễu Văn Ngạn cười nhạt, giọng điệu có chút mỉa mai: “Ngươi quen trò giả mạo người khác rồi à? Cái tên này!”

Tô Vũ cười hắc hắc, đáp: “Chẳng phải tại hạ bị người ta căm ghét quá sao? Bản tôn ta mà ra khỏi cửa, chắc chắn có Vô Địch muốn ám sát.”

Bạch Phong đứng bên cạnh, tức giận quát: “Ngươi cái thứ bất kính sư trưởng này, lần sau còn dám dịch dung, còn dám giả vờ giả vịt với ta, ta đá ngươi ra khỏi Đa Thần Văn hệ!”

Mất mặt quá đi!

Lần nào cũng bị lừa, không lần nào thoát khỏi.

Quan trọng là, hắn còn nhìn không thấu!

Lần nào bị lừa cũng y như thật!

Càng nghĩ càng giận!

Bạch Phong giận dữ đá một cước, “bịch” một tiếng, ngón chân đau nhức, trong lòng thầm mắng: “Có ai lại đối với lão sư như vậy chứ!”

Tô Vũ cười ha hả, không hề để ý.

Hắn lại nhìn về phía Ngô Lam, kỳ quái hỏi: “Vừa nãy ngươi nói, sư tổ muốn đánh chết ta, ta làm sao vậy? Ta gần đây có làm gì đâu?”

Ngô Lam tùy ý đáp: “Có gì đâu, ta nói ngươi cho ta đưa tới đống chiến kỹ Đa Thần Văn tốt, Hồng Các lão liền bảo muốn đánh nổ đầu chó của ngươi!”

Hồng Đàm im lặng, ta chỉ nói đánh chết Tô Vũ, chứ có nói đánh nổ đầu chó đâu.

Tự ngươi thêm lời vào đó thôi!

Tô Vũ đã hiểu, bật cười, không để ý đến chuyện này nữa, lại nhìn về phía mọi người, có chút cảm khái, mở miệng nói: “Lần này… coi như là không sai biệt lắm tề tựu rồi!”

Nói xong, hắn nhìn về phía Trần Vĩnh, thở dài: “Sư bá, thật có lỗi, không thể tự mình giúp người báo thù, để Chu Thiên Phương giết sạch rồi, nhưng mà Kim Dực đã bị ta giết!”

Trần Vĩnh khẽ gật đầu, cười nói: “Không sao, giết là được rồi! Giết lũ súc sinh đó, ta tự làm không được, ngươi làm cũng như nhau. Phần Hải chết rồi, Kim Dực, Ngân Dực đều đã chết… Ta cuối cùng cũng giải quyết được một mối lo trong lòng.”

Tô Vũ cười cười, không nhắc đến chuyện hoa văn, không cần thiết phải nói.

Hà tất phải tăng thêm phiền não cho mọi người chứ.

Hồng Đàm cũng cười nói: “Đây là chuyện tốt, không nhắc đến chuyện này nữa, ngồi xuống nói chuyện đi! Ngươi cái tên này, lần nào cũng xuất quỷ nhập thần, còn thần bí hơn cả chúng ta, nhưng mà… Thần văn của ngươi cũng mạnh thật đấy, ta thấy phần lớn đều đã tiến vào cấp bốn, Ý Chí lực của ngươi cũng phải Lăng Vân cửu trọng rồi chứ?”

“Ừm!”

Tô Vũ gật đầu, Liễu Văn Ngạn khẽ cau mày nói: “Sao ta cảm giác ngươi mạnh hơn một chút rồi, có phải ngươi đã thôn phệ Nhật Nguyệt Huyền Hoàng Dịch, mạnh mẽ mở thần khiếu rồi không?”

“Ừm.”

“Thật là nghịch tử!”

Liễu Văn Ngạn lắc đầu ngao ngán, “Hợp Khiếu đã khó khăn lắm rồi! Con đó, đừng lúc nào cũng cho rằng Thần Văn không quan trọng. Văn Minh Sư mà không coi trọng Thần Văn thì làm sao tấn cấp được? Thân thể con cường tráng, đó là chuyện tốt, nhưng Ý Chí Lực lại không mạnh mẽ bằng, nhược điểm quá nhiều, khuyết điểm quá lớn! Hiện tại con còn ổn, nhưng một khi con bước vào Vô Địch, Ý Chí Lực vẫn chỉ ở mức Lăng Vân… vậy thì khó mà xé rách được Thời Gian Trường Hà! Lại càng dễ dàng bị kẻ khác nhằm vào!”

Tô Vũ gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.

Bên cạnh, Trần Vĩnh bỗng nhiên cười nói: “Lúc trước con hoàn thành phác họa Thần Văn chiến kỹ, ta với Bạch Phong đã từng hỏi con, con phác họa được bao nhiêu? Con bảo là hai cái 9, đúng không?”

“Dạ.”

Trần Vĩnh cười như không cười, “Hai cái 9? Hai cái 9 là thế nào? Tổng cộng có hai mươi miếng Thần Văn chiến kỹ thôi, con cũng biết mà, thế thì hai cái 9 kiểu gì?”

Bạch Phong cũng nhớ ra chuyện này, không nhịn được mắng: “Hắn đó, đến một câu thật cũng không có, sư phụ mình còn lừa gạt!”

Tô Vũ vô tội đáp: “Con nói thật mà! Ai nói dối đâu? Hai cái 9, chín mươi chín miếng Thần Văn chiến kỹ đó!”

“…”

Cả đám người im lặng một thoáng.

Tô Vũ vẫn giữ vẻ vô tội, nói tiếp: “Ngay từ đầu con đã không hề nói dối, chỉ là thấy các lão sư nói quá hăng say, năm đời chỉ có hai mươi hai miếng, Liễu lão sư mười tám miếng, sư tổ mười bốn miếng, còn lão sư thì thảm hại hơn, có mười hai miếng… Con mà nói thẳng con có chín mươi chín miếng, nhỡ đâu lão sư tức nổ tung thì sao?”

“…”

Mặt Bạch Phong tối sầm lại.

Hắn đúng là chỉ có mười hai miếng Thần Văn chiến kỹ cơ sở, Thần Văn phác họa của hắn đương nhiên không chỉ có thế, nhưng những cái đó không thành hệ thống, chỉ có thể thêm vào Thần Văn chiến kỹ, chứ không phải Thần Văn trung tâm của chiến kỹ.

Giờ phút này, bị Tô Vũ nói vậy, hắn lại nhớ đến chuyện cũ, càng thêm tức giận!

Nghĩ lại, lúc trước Tô Vũ có nói chín mươi chín miếng, hắn cũng không tin, quá vô lý.

Không ngờ, “hai cái 9” lại chờ sẵn ở đây!

Hồng Đàm lại khẽ nhíu mày, “Chín mươi chín miếng… chưa bàn đến cái đa Thần Văn chiến kỹ này từ đâu ra, Thần Văn chiến kỹ của con có gì đó không đúng!”

Liễu Văn Ngạn cũng gật đầu, “Đúng là không ổn, có vấn đề! Thần Văn chiến kỹ, dưới tình huống bình thường, đều là số chẵn, cực kỳ ít khi có số lẻ! Dĩ nhiên, không phải là không có, nhưng số lẻ thường đại biểu cho một vài thiếu hụt! Nhưng Thần Văn của con nhiều như vậy, sao lại có thể có thiếu hụt?”

Bạch Phong khinh thường nói: “Quá bình thường! Thần Văn cuối cùng hợp nhất, một khi dung hợp, liền là một thể! Dĩ nhiên… cái tên này chín mươi chín miếng nghe có vẻ không hợp lẽ thường…”

Hắn suy nghĩ một chút, rất nhanh nói: “Có hai khả năng, một là con đó có thiên phú Thần Văn chưa xuất hiện, hai là trong đầu nó còn có một viên Thần Văn tồn tại, chiếm cứ Thần Văn chiến kỹ, mà bản thân nó không hề hay biết!”

“…”

Tô Vũ sững sờ, nhìn về phía Bạch Phong.

Thật tình mà nói, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Chẳng lẽ 99 miếng thần văn có gì đó sai sót sao?

Nhưng giờ nghe mọi người bàn luận, ngẫm lại cũng đúng. Năm đời 22 miếng, Liễu Văn Ngạn 20 miếng, Hồng Đàm 14 miếng… Tất cả đều là số chẵn, chỉ riêng mình là số lẻ!

Bạch Phong thì chẳng cần suy nghĩ, buột miệng đưa ra một đáp án khiến Tô Vũ giật mình:

“Ta… có lẽ có 100 miếng thần văn.”

“Có lẽ có một viên ẩn trong cơ thể ta, ta không biết, nó chiếm cứ thần văn chiến kỹ của ta, ví dụ như… Kim sắc đồ lục!”

Hắn không khỏi nhìn về phía Bạch Phong. Gã sư phụ thấy hắn nhìn, liền gắt gỏng: “Nhìn cái gì! Tiểu tử ngươi có khả năng có một viên thần văn, lạ lắm sao? Ta sớm đã muốn xé toạc Ý Chí Hải của ngươi ra rồi! 99 miếng thần văn, thần văn chiến kỹ… uy lực lại nhỏ yếu đến đáng thương. Thần văn chiến kỹ của ngươi có vấn đề, chưa viên mãn, đại khái phải phác họa toàn bộ, bao gồm cả viên cuối cùng quy vị, may ra mới có đại uy lực! Giờ nhìn có vẻ mạnh mẽ, đó là nhờ ngươi có một đống lớn thần văn tứ giai, Ý Chí lực mạnh mẽ hơn người thường Lăng Vân mà thôi!”

“Bình thường mà nói, nhiều thần văn tứ giai như vậy, thần văn chiến kỹ lại chỉ có 99 miếng, còn có Khoách Thần Quyết không ngừng áp súc, ngươi không thể đánh lại Nhật Nguyệt mới là chuyện lạ. Thần khiếu của ngươi cũng nhiều, ngay cả Huyền Hoàng Dịch Nhật Nguyệt ngươi cũng từng dùng… Danh xưng Đa Thần Văn Vô Địch cùng giai! Dù không hẳn so được với đám tuyệt thế thiên tài, chưa chắc đã đấu lại được với người trên Thiên Bảng, nhưng tình huống của ngươi khác. Ngươi Lăng Vân cửu trọng, trong mắt ta, dù chỉ là lực lượng thần văn đơn thuần, cũng không nên kém Ma Đa Na! Thế mà ngươi, không dựa vào thân thể, ngươi có đánh lại được Ma Đa Na không?”

Tô Vũ lắc đầu.

Không thể!

Ý Chí lực của hắn hiện tại, khi bộc phát, may ra chiến được Sơn Hải lục trọng là cùng. Ma Đa Na trước đó ở Lăng Vân cửu trọng, đã có hy vọng chém giết Nhật Nguyệt rồi.

Không thể so sánh được!

Bạch Phong chậm rãi giảng giải: “Đừng nóng vội, cũng đừng suốt ngày chỉ biết rèn luyện thân thể. Thân thể thứ này… thật ra mà nói, vô dụng thôi! Sống ngàn năm vạn năm, thân thể rồi cũng mục nát, chỉ có Ý Chí Hải, tinh thần là vĩnh tồn! Tiểu tử, thân thể, đó là lũ mãng phu mới tu luyện!”

“… ”

Tô Vũ ỉu xìu nói: “Nhân tộc Vô Địch, đều là thân thể Vô Địch!”

Sư phụ à, người sẽ bị người ta đánh chết đấy.

Khiêm tốn một chút đi!

Bạch Phong muốn nói lại thôi, nửa ngày mới bực bội nói: “Thế nên ta mới bảo, nhân tộc không thể xưng bá chư thiên, cũng là vì không có Văn Minh Sư Vô Địch! Ta luôn cảm thấy, Văn Minh Sư Vô Địch, có thể sẽ cải biến toàn bộ thế cục, dù không thể áp chế, cũng là siêu việt tồn tại Vô Địch thân thể hiện tại!”

Tô Vũ cười nói: “Sư phụ, vạn tộc cũng có Văn Minh Sư Vô Địch, có thấy bọn họ mạnh đến đâu đâu, còn chưa hẳn so được với Vô Địch thân thể.”

“Ngươi biết cái gì!”

Bạch Phong khịt mũi coi thường: “Chắc chắn là không giống nhau! Văn Minh Sư Vô Địch của vạn tộc… Nếu tính đúng ra, chỉ có thể coi là Văn Minh Sư Vô Địch đơn thần văn thôi. Toàn bộ vạn tộc, đều không có ai bước ra được Đa Thần Văn Vô Địch chân chính, cho nên chúng ta mới khác!”

Được thôi, người nói sao thì là vậy đi.

Hồng Đàm cũng không bàn về chuyện này, mà nghi hoặc hỏi: “Lúc này sao còn ra khỏi Cổ Thành, nguy hiểm lắm, tìm chúng ta có việc gì?”

“Không có gì đâu, chỉ là làm chút chuyện vặt, có liên quan đến lão sư.”

Tô Vũ giải thích: “Ta hoài nghi gia gia của Bạch lão sư đã mở ra Dương Khiếu, hiện tại sắp bị hút đến chết rồi, tự mình hút chết mình! Ta nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ có thể thông qua chuyển đổi thành cư dân Cổ Thành, mới có thể cứu được ông ấy! Hoặc là… kỳ thật Bán Hoàng có thể phong ấn, nhưng phong ấn Bán Hoàng cũng không phải là chuyện lâu dài, chỉ được thời gian ngắn thôi.”

Tô Vũ đơn giản kể lại sự tình, Bạch Phong lập tức cau mày: “Gia gia của ta… Khoan đã, ta cũng không rõ lắm, nhưng trước khi ta đến Đại Hạ phủ, cũng đã gặp gia gia ta vài lần rồi, mỗi lần gặp mặt, ông chỉ phảng phất vài câu qua mật thất, rất nhanh đã không có động tĩnh gì, nhiều năm không xuất quan. Ngươi nói vậy, ta cũng lờ mờ đoán được tình hình!”

Hồng Đàm cũng gật đầu: “Vị Bạch gia kia… Ta trước kia cũng từng gặp, Khai Nguyên Khiếu mở không ít, thực lực hẳn là không yếu. Ta gặp ông ấy vài chục năm trước, e rằng đã bước vào Sơn Hải thất trọng rồi. Đã nhiều năm như vậy, thiên phú cũng không hề yếu, Bạch gia thiên phú vẫn luôn tốt…”

“Lão sư, thiên phú của Bạch gia là tuyệt đối đỉnh cấp có được không vậy!”

Bạch Phong bực bội nói: “Lão tổ nhà ta, năm xưa Lăng Vân cửu trọng chém giết Sơn Hải thất trọng, có được không! Đơn thuần thân thể lực lượng, dù đúc thân không nhiều, cũng có thể làm được bước này, nếu lão tổ đúc thân nhiều hơn, đã sớm có thể chém giết Nhật Nguyệt rồi!”

Mọi người đều bật cười, Liễu Văn Ngạn cười nói: “Nếu Tô Vũ đã suy đoán như vậy, thì có lẽ là thật. Bạch Phong, ngươi có muốn liên lạc với Bạch gia một chút không? Đương nhiên, họ có đồng ý hay không còn tùy thuộc vào ý kiến của Bạch gia ngươi. Chuyển đổi thành cư dân… Không phải ai cũng muốn đâu.”

Bạch Phong gật đầu: “Được, ta sẽ liên lạc thử, chắc là không từ chối đâu. Nếu gia gia thật sự gặp phải tình huống này, có lẽ đây là cơ hội của ông ấy! Tô Vũ tiểu tử này còn chưa chết, gia gia của ta cũng sẽ không sao!”

Lời này!

Bạch Phong không để ý đến điều đó, lại hỏi: “Lần này ngươi định đi Tinh Vũ phủ đệ sao?”

Tô Vũ cười: “Còn phải xem đã, không thể nói cho ngươi biết, lão sư quá yếu, dễ bị Vô Địch cảm ứng được ý nghĩ.”

“…Thảo ngươi!”

Bạch Phong trong lòng thầm mắng, trước kia ngươi còn lén chê ta, bây giờ thì quang minh chính đại chê bai.

Không coi ai ra gì!

Khi sư diệt tổ!

Đáng giết đáng chém!

Tô Vũ cười ha hả: “Xem đi, lão sư bây giờ đã mắng ta rồi, ta còn cảm ứng được, huống chi là Vô Địch.”

Bạch Phong im lặng, rõ ràng vậy sao?

Thật bi ai!

Thực lực yếu đi, biết bí mật cũng vô dụng, không giữ được, người ta có thể cảm ứng được.

Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn đều cười, không truy hỏi thêm về chuyện này, có một số việc, Tô Vũ nói rất đúng, kẻ yếu biết cũng vô dụng, thậm chí còn không có tư cách giữ bí mật.

Liễu Văn Ngạn không hỏi chuyện đó, mà mở miệng: “Vấn đề bên ngươi không lớn chứ?”

“Không sao, trấn áp được! Trừ phi ta không chịu nổi tử khí mà thôi!”

Nói xong, Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta truyền cho các ngươi một bài công pháp, Liễu lão sư, ngươi, còn có sư tổ, sư bá, ba người các ngươi thử tu luyện xem. Lão sư của ta thì thôi đi, thực lực hơi yếu, bại lộ thì không tốt. Ta muốn xem xem, các ngươi có thể tu luyện thành công hay không.”

Bạch Phong vẻ mặt khó coi, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, hận không thể đánh cho hắn một trận!

Tô Vũ cười nói: “Lão sư, không có ý xem thường ngài đâu. Ngài là thiên tài, là nhà nghiên cứu mà, tu luyện công pháp làm gì? Cứ chuyên tâm nghiên cứu là được rồi. Ta tin tưởng lão sư có khả năng trở thành đệ nhất nghiên cứu viên của chư thiên vạn giới!”

Bạch Phong hừ một tiếng!

Tô Vũ cũng không dài dòng, nhanh chóng truyền âm, đem nguyên khiếu nghịch chuyển pháp môn truyền cho mấy người. Công pháp này không khó, chỉ là nghịch chuyển các khiếu huyệt một cách đơn giản thôi.

Sinh và tử nghịch chuyển!

Liễu Văn Ngạn mấy người đều là thiên tài, rất nhanh đã hiểu rõ đạo lý trong đó. Liễu Văn Ngạn bắt đầu thử, vừa thử, bỗng nhiên một tiếng ầm vang, một khiếu huyệt nổ tung, phun ra một ngụm máu tươi!

Tô Vũ ngẩn người, Hồng Đàm và Trần Vĩnh vội vàng dừng lại tu luyện, nhìn về phía Liễu Văn Ngạn. Liễu Văn Ngạn khẽ hắng giọng, máu nhỏ giọt xuống, nhíu mày, giơ tay lên nói: “Các ngươi đừng tu luyện!”

Hắn nhìn về phía Tô Vũ, nhíu mày, chần chờ một chút rồi nói: “Không được, có vấn đề! Có hai khả năng, thứ nhất, chúng ta chưa bị tử linh chuyển đổi…”

“Không phải!”

Tô Vũ vội vàng nói: “Lúc đầu ta học được, cũng không có bị tử linh chuyển đổi!”

“Vậy thì là loại thứ hai!”

Liễu Văn Ngạn trầm giọng nói: “Có thể là khiếu huyệt mở ra không viên mãn. Ta cảm nhận được lực cản rất lớn! Trong tình huống nghịch chuyển, nguyên khiếu trực tiếp bạo liệt, giống như thiếu thứ gì đó. Có thể là do khiếu huyệt không đủ viên mãn, không thể triệt để liên thông!”

Tô Vũ ngẩn người, “Ý của ngài là, cần Chu Thiên khiếu?”

“Đúng!”

Liễu Văn Ngạn gật đầu, “Đại khái là như vậy!”

“Vậy… Mọi người kỳ thật có khả năng mở một chút Chu Thiên khiếu…”

Liễu Văn Ngạn lắc đầu, “Ngươi ngốc à? Không phải nói, biết bao nhiêu khiếu huyệt, liền có thể mở ra bấy nhiêu khiếu huyệt! Khai khiếu cũng có giới hạn, nhân tộc trước đó biết đến không ít khiếu huyệt, hơn ba trăm cái! Nhưng có ai mở được hơn ba trăm khiếu huyệt chưa?”

Hắn nhìn về phía Tô Vũ, chần chờ một chút rồi nói: “Ngươi có thể mở được, không có nghĩa là tất cả mọi người có thể mở được! Hoặc là ngươi có thiên phú dị bẩm, hoặc là… huyết mạch có vấn đề, hoặc là có nguyên nhân khác. Việc mở ra Chu Thiên khiếu, tuyệt đối không đơn giản là biết vị trí khiếu huyệt là có thể mở!”

Lúc này, Bạch Phong cũng gật đầu nói: “Đúng rồi! Tiểu tử này chắc chắn có vấn đề. Ta nghi ngờ huyết mạch của hắn có liên quan đến một vài Đại Yêu thượng cổ. Tô Vũ, nhỏ chút máu cho ta nghiên cứu đi, ta không nghiên cứu ý chí hải của ngươi, ta xem máu của ngươi có vấn đề hay không.”

Tô Vũ liếc nhìn Bạch Phong, nghiêm túc đấy à?

Ngươi không phải là muốn trả thù ta, cố ý nói vậy chứ?

Liễu Văn Ngạn bật cười, “Thôi đi, đừng hòng cho hắn! Bị kẻ khác cướp mất thì phiền phức lớn, dễ bị truy tung, thậm chí nguyền rủa. Mấy thứ như huyết dịch này, tốt nhất đừng để lộ ra ngoài. Bạch Phong thực lực còn quá yếu, lỡ bị ai đó giết, huyết dịch chẳng phải bị cướp mất hay sao?”

Hồng Đàm cũng gật đầu tán thành, “Sư huynh nói chí phải! Muốn nghiên cứu thì tự mình mà nghiên cứu! Bạch Phong còn non lắm!”

Trần Vĩnh chen vào, “Sư đệ đúng là còn yếu, Tô Vũ, huyết dịch phải xử lý cẩn thận, dù cho trong lúc đại chiến cũng không được để sót lại!”

Ngô Gia tiếp lời, “Sư thúc tốt nhất đừng đem huyết dịch của sư đệ ra nghiên cứu. Sư đệ bây giờ còn hơn cả Nhật Nguyệt cảnh, sư thúc chưa chắc đã nghiên cứu nổi huyết dịch của Nhật Nguyệt đâu!”

“…”

Bạch Phong ngơ ngác cả người, ý gì đây?

Vừa nãy chỉ có Tô Vũ nói ta yếu, chớp mắt một cái, cả đám người trong phe phái đều đồng thanh bảo hắn yếu. Hắn thật sự yếu đến vậy sao?

Ta là Lăng Vân cảnh đấy!

Ta là Lăng Vân, ít nhất cũng có thể đánh lại Lăng Vân tứ ngũ trọng chứ, các ngươi có ý gì hả?

Người khác thì thôi đi, cái tên tiểu sư điệt này, ngươi mới vào Đằng Không cảnh, có tư cách gì mà chê bai sư thúc ngươi chứ?

Tô Vũ nhún vai, liếc nhìn Bạch Phong, “Cái này không phải ta nói đâu nhé.”

Sư phụ à, mọi người đều nói người yếu đấy!

Bạch Phong nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói, “Lần này ta nhất định phải đến Tinh Vũ phủ đệ, không đạt đến Sơn Hải cảnh ta thề không về!”

Khinh người quá đáng!

Ta dù gì cũng là một thiên tài, kết quả lại thành ra thế này. Hồi trước ta ở Đằng Không cảnh còn đánh bại Hồ Văn Thăng chỉ bằng một kiếm, suýt chút nữa còn chém giết Hạ Ngọc Văn, tên đó còn lọt vào Hoàng bảng đấy, ta so với hắn còn thiên tài hơn nhiều!

Nếu ta không phải là thiên tài, thì trong chư thiên vạn tộc, có mấy ai thiên tài hơn ta chứ?

Phiền muộn vô cùng!

Ta vất vả lắm mới bước vào Lăng Vân cảnh, kết quả bị đám gia hỏa này đả kích đến mức muốn tìm đến cái chết.

Vẫn là Ngô Lam thiện tâm phát tác, mở miệng nói, “Bạch lão sư đừng để ý đến mấy lời đó. Khổng sư tỷ đã nói với ta rồi, thực lực yếu không quan trọng, thực lực yếu thì có thể đi theo con đường nghiên cứu. Mọi người đều cần ngươi, ngươi yếu cũng không sao! Bạch lão sư đúng là yếu một chút, nhưng có thể giống như ta, chúng ta cùng nhau đi trên con đường nghiên cứu, ta cảm thấy Văn Minh sư nên như vậy…”

Nói đi nói lại, vẫn không thể thoát khỏi hai chữ “ngươi yếu”!

Bạch Phong có chút phát điên, còn Tô Vũ thì nhịn không được bật cười, rất nhanh, tất cả mọi người đều cười theo.

Bạch Phong im lặng, một lũ hỗn đản, chỉ biết đem hắn ra trêu đùa!

Sau một hồi trêu chọc, Bạch Phong cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa, ủ rũ nói, “Ta liên hệ với Bạch gia đây, xem gia gia của ta có thể đến không. Chỉ sợ ông ấy không thể động đậy được, mau chóng bảo ông ấy đến đây!”

Tô Vũ khẽ cười, “Vậy được, ta cứ ở đây đợi mấy ngày, chờ Bạch gia gia tới!”

Bạch Phong nghe vậy liền mắng, “Cút xéo! Ngươi phải gọi là tằng gia gia mới đúng!” Hắn sao có thể để tiểu tử này chiếm tiện nghi của mình? Ta là sư phụ của ngươi, chứ không phải huynh đệ!

Lão thở dài một tiếng, càng ngày càng mất đi tôn nghiêm của bậc thầy, thật là bi ai!

Nói chuyện xong với mấy vị sư trưởng, Tô Vũ liếc mắt nhìn đám Đại Yêu trong hoa viên, khẽ cười một tiếng. Mấy tên này, cũng nên xử lý một chút rồi.

Ngay lúc này, ở đằng xa, mấy đầu Đại Yêu đều run rẩy không thôi.

Lại nhìn cái gì vậy hả?

Toan Nghê cố gắng thu mình lại một đoạn dài, hối hận vô cùng, sớm biết thế ta đã không nên béo như vậy!

Chẳng lẽ tối nay thật sự muốn bị biến thành thịt kho tàu sao?

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 668: Hạ giới

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 23, 2025

Chương 508: Thần Vũ Quân đoàn tiến đến!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 23, 2025

Chương 667: 99 thần văn thành!

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 23, 2025