Chương 509: Liễu Thành | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Tô Vũ rời khỏi Cổ Thành, ngoái đầu nhìn lại, bóng dáng Lưu Hồng lờ mờ phía sau.
“Lưu Hồng…”
Cái tên này, chẳng phải tự mình đưa đến làm bia đỡ đạn sao?
Thật là một gã cổ quái!
Hắn ta hẳn là kẻ cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm, lẽ nào gặp phải đại họa gì nên mới tìm đến Cổ Thành lánh nạn?
Còn gã bạch diện của Liệp Thiên các kia, ta cũng đã xem qua, chỉ là hạng tầm thường, lại không phải người tộc. Không biết Lưu Hồng đã dùng thủ đoạn gì để lừa gạt hắn. Ta cũng không lấy làm lạ, nếu ngay cả một Sơn Hải cũng không lừa được, Lưu Hồng đừng hòng lăn lộn tại Chư Thiên chiến trường.
…
Ta ném Lưu Hồng một mình vào Cổ Thành, cũng không sợ hắn bỏ trốn.
Phủ thành chủ, là địa bàn của ta.
Khi ta vắng mặt, trừ khi tượng đá cũng bị Lưu Hồng lừa phỉnh cho rời đi, bằng không hắn đừng hòng thoát thân. Mà để lay chuyển được tượng đá… Điều kiện tiên quyết là Lưu Hồng phải giúp tượng đá giải quyết được phiền toái từ tử khí gánh chịu.
Tô Vũ du đãng trong hư không, thay hình đổi dạng, chẳng mấy chốc đã xuyên vào lòng biển.
Lặn xuống một hồi, một tòa cổ thành hiện ra trước mắt.
Trong thành, Lão Quy mở mắt, nhìn về phía Tô Vũ, có chút bất đắc dĩ.
Lại tới!
Hồng Mông thành vốn yên tĩnh suốt vô số năm, từ khi tên tiểu tử này làm thành chủ, chỉ mới vài ngày mà sự tình đã rối tung. Với Lão Quy mà nói, hắn chỉ ước Tô Vũ ngàn vạn năm nữa cũng đừng bén mảng tới đây.
Cổ Thành, vốn dĩ là mở cửa đón khách thập phương.
Tô Vũ nhanh chóng vào thành, lát sau đã tới phủ thành chủ, tiến vào hậu điện.
Tượng đá Lão Quy khổng lồ mở to mắt nhìn Tô Vũ. Tô Vũ cũng nghiêm túc, không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Đại nhân, ta muốn phong bế Dương Khiếu, tạm thời không mở ra, có được không?”
Lão Quy nhìn hắn một hồi, chậm rãi đáp: “Ngươi muốn cưỡng ép đoạn tuyệt nó? Ta có thể giúp ngươi, nhưng để ngươi mở lại, trừ phi ta luôn ở bên cạnh ngươi, bằng không, tự ngươi không thể nào phong bế.”
“Vậy là đủ rồi!”
Chỉ cần có thể phong bế là được, đến lúc cần mở lại, ắt hẳn là gặp nguy hiểm, ai còn hơi đâu mà quan tâm đến chuyện phong bế hay không.
“Còn chuyện gì khác không?”
Nếu có việc, tốt nhất nói một lần cho xong.
Tô Vũ biết Lão Quy thiếu kiên nhẫn, thích yên tĩnh, vội vàng nói: “Chu Thiên chi pháp, đại nhân có biết không?”
“Không biết.”
Lão Quy trầm ngâm một hồi, chậm rãi lên tiếng: “Tinh Hoành nói cho ngươi biết ư? Công pháp này, Tinh Vũ phủ đệ có lẽ sẽ có, ngoài ra, lão phu không rõ.”
“Vậy Cổ Thành lệnh có ích lợi gì lớn trong việc tiến vào Tinh Vũ phủ đệ?”
“Có chút trợ giúp…”
Lão Quy im lặng một lát, mới từ tốn nói: “Cổ Thành lệnh có thể giúp ngươi tránh khỏi kích hoạt một vài cấm chế. Hơn nữa… trong Tinh Vũ phủ đệ có lẽ tồn tại một lối đi Tử Linh không người trấn thủ. Nếu có Cổ Thành lệnh, ngươi có thể tránh được sự công kích của chúng.”
Tô Vũ kinh ngạc: “Tinh Vũ phủ đệ lại có lối đi Tử Linh ư?”
“Có lẽ có, lão phu cũng không rõ lắm. Bất quá ngươi không cần lo lắng, Tử Linh không thể thoát ra khỏi Tinh Vũ phủ đệ đâu.”
“Ta không lo lắng!”
Tô Vũ thầm nghĩ, ai thèm lo lắng chuyện đó, chúng nó cứ ra thì cứ ra thôi, ta chỉ là có chút bất ngờ mà thôi.
Tô Vũ lại hỏi: “Vậy đại nhân, ta có cách nào để Liệp Thiên Các xóa tên ta khỏi bảng truy nã không? Ta không muốn bị Liệp Thiên Bảng chú ý tới.”
Tượng đá kia dường như có thể khóa chặt Liệp Thiên Bảng, Tinh Hoành trước kia đã từng động thủ với Liệp Thiên Các rồi.
Lão Quy trong lòng thở dài, biết ngay mà, tên tiểu tử này đến đây chắc chắn có chuyện phiền phức muốn nhờ mình. Lão trầm ngâm một lúc rồi nói: “Trong thời gian ngắn, có thể tránh bị Liệp Thiên Bảng bắt được khí tức. Tử khí có thể áp chế, ý của ngươi là, ngươi không muốn dùng tử khí, mà vẫn muốn che giấu?”
“Đúng vậy!”
Lão Quy suy tư một chút, rồi nói: “Kỳ thực có một cách, ngươi hãy hóa Văn Mộ bia thành áo giáp, không phải mặc lên người, mà là cho Ý Chí hải mặc vào. Như vậy, Liệp Thiên Bảng sẽ khó mà bắt được khí tức của ngươi. Bất quá Văn Mộ bia… thứ này không rõ nguồn gốc, tốt nhất nên hạn chế sử dụng.”
Tô Vũ ngẩn người, còn có thể như vậy sao?
Văn Mộ bia!
Tô Vũ cấp tốc phán đoán trong lòng, nếu Liệp Thiên Bảng là một loại thần binh, thì Văn Mộ bia chắc chắn cũng là một thứ cực mạnh, thậm chí không kém gì Liệp Thiên Bảng, cho nên mới có thể che đậy được sự cảm ứng của đối phương?
“Đại nhân, ý là dùng Văn Mộ bia bao phủ toàn bộ Ý Chí hải sao?”
“Đúng vậy.”
Lão Quy chậm rãi giải thích: “Liệp Thiên Bảng truy bắt chính là khí tức căn nguyên, không phải khí tức nguyên khí. Nói thẳng ra, chính là khí tức linh hồn. Cho nên, khi Ý Chí hải của ngươi bị ngăn cách, thực chất là cùng một đạo lý với việc dùng tử khí áp chế, Liệp Thiên Bảng sẽ khó mà dò xét được ngươi.”
Tô Vũ giật mình!
Đơn giản vậy thôi sao?
Văn Mộ bia còn có tác dụng như vậy, sớm biết, ta đã không cần phải lo lắng thế này.
Bất quá Lão Quy nhắc nhở thêm một lần nữa: “Tốt nhất là hạn chế sử dụng, thứ này không rõ nguồn gốc, sử dụng nhiều, có lẽ… sẽ gây ra cho ngươi một vài phiền toái đấy.”
“Phiền toái ư?”
Lão Quy ngập ngừng, giọng không chắc chắn: “Cứ tự mình cẩn trọng đi. Vật này lai lịch bất minh, chỉ là nghe phong phanh đồn đại. Tình hình cụ thể thế nào, lão hủ cũng không rõ tường.”
“Đã rõ, đa tạ đại nhân!”
Lão Quy không nhiều lời, dứt khoát hỏi: “Thiên Khiếu của ngươi, giờ khắc này cần phong ấn chứ?”
Tô Vũ gật đầu!
Lão Quy không chần chừ, chớp mắt, Tô Vũ biến mất tại chỗ, tiến vào một không gian đen kịt như mực.
Khoảnh khắc sau, Tô Vũ cảm thấy áp lực vô cùng cường đại giáng xuống. Một mai rùa nhỏ xíu bỗng nhiên hiện ra trước mắt, ầm một tiếng, rơi vào trong cơ thể hắn. Trong nháy mắt, Dương Khiếu của hắn bị mai rùa kia trấn áp!
Dương Khiếu vốn đang không ngừng hấp thu tử khí cùng nguyên khí, bỗng nhiên bị ngăn chặn, kịch liệt vùng vẫy một hồi. Nhưng mai rùa kia bất động như núi, gắt gao đè chặt lỗ hổng Khiếu Huyệt.
Chấn động một hồi, Dương Khiếu ngừng rung động.
Tô Vũ xuất hiện trở lại vị trí cũ. Lão Quy khẽ nói: “Thứ này, lại không ngừng hấp thu lực lượng. Lấp không bằng khơi thông, chắn lâu, cũng sẽ hết sức phiền toái. Mau chóng giải quyết cái phiền toái này, mở ra cái gọi là Âm Khiếu của ngươi, hoàn thiện toàn bộ Thiên Khiếu!”
“Thuộc hạ đã rõ!”
Tô Vũ vội vàng nói: “Đa tạ đại nhân!”
“Không cần, thật muốn cảm tạ ta, bớt đến mấy chuyến là được…”
Tô Vũ vội ho khan một tiếng, nói: “Nhất định! Đúng rồi, đại nhân lần trước đánh giết cái Long tộc Tam Thế Thân, ta thấy đại nhân không quá để ý cái gánh chịu vật kia. Nếu đại nhân không cần, ta có thể giúp đại nhân xử lý sạch…”
Lão Quy điềm nhiên nói: “Gánh chịu vật cực kỳ trân quý, cần gì phải xử lý?”
Tô Vũ cười gượng, “Đúng đúng đúng, đại nhân, cái… cái gánh chịu vật kia, có thể cho ta được không? Ta muốn giúp một chút Thành chủ cường đại lên, để bọn họ tiến vào chuẩn Vô Địch cảnh giới. Nếu như vậy, các đại Trấn Thủ đều sẽ nhẹ nhõm hơn.”
Lời này còn nghe được!
Lão Quy không nói gì thêm. Trong nháy mắt, trước mặt Tô Vũ xuất hiện một khối lân phiến. Lão Quy điềm nhiên nói: “Đây là Thượng Cổ Long tộc Bán Hoàng Nghịch Lân, xem như gánh chịu vật tương đối cường đại, hãy hảo hảo sử dụng.”
Tô Vũ gật đầu, cầm lấy lân phiến, cảm giác một hồi ôn lương truyền đến.
Đồ tốt a!
Đến giờ phút này, hắn đã có chừng 7 khối gánh chịu vật, vượt quá tưởng tượng.
Giết vài vị Vô Địch, hắn đạt được hai khối gánh chịu vật, Chu Thiên Đạo bọn họ đều không muốn.
Vạn Thiên Thánh cho một khối, Hạ gia cho một khối, Nhân tộc trả hai khối, hiện tại, lại lấy được thêm một khối.
Trong mắt kẻ khác, gánh chịu vật là chí bảo, ngàn vàng khó cầu một khối!
Vậy mà, tiểu tử Tô Vũ này lại có tới bảy khối!
Ấy còn chưa kể hai khối hắn đưa ra ngoài để gánh họa. Nếu không, thứ đồ chơi này trong tay hắn đã sớm vượt mốc hai con số rồi.
Đã vậy, trong số gánh chịu vật mà Tô Vũ có được, còn có một cành cây nhỏ do Hỏa Cức Thần Vương ngã xuống hóa thành. Trên cành cây vẫn còn vương không ít máu tươi Vô Địch. Giờ phút này, hắn vẫn chưa thể lấy ra tinh huyết, phải đợi thực lực mạnh mẽ hơn mới có khả năng rút ra một giọt.
Tinh huyết Vô Địch… Tô Vũ đang nghĩ, nếu dùng nó để mở ra trang sách vàng kim, liệu có thể xuất hiện giao diện Vô Địch hay không? So với giao diện bình thường, nó có gì khác biệt?
Đương nhiên, hiện tại hắn có rút ra cũng không dám dùng, khác gì tự tìm đường chết.
Vô Địch quá mạnh mẽ!
Tô Vũ mừng rỡ, bảy khối! Xem ra mình mới là đệ nhất thổ hào của vạn giới. Cơ mà nghĩ lại, phần lớn số này đều đến từ Tinh Vũ phủ đệ, nơi mà đám Liệp Thiên các thường lui tới. Có lẽ Liệp Thiên các còn giàu có hơn hắn nhiều.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ chợt nhớ ra điều gì, vội hỏi: “Đại nhân, cho ta hỏi một câu cuối. Cửu Diệp Thiên Liên ta có thể dùng được không?”
“Cửu Diệp Thiên Liên?”
Lão Quy dường như đang hồi tưởng, lẩm bẩm: “Cửu Diệp Thiên Liên… Ý ngươi là… tầng bảy Tinh Vũ phủ đệ sắp xuất hiện Cửu Diệp Thiên Liên rồi ư? Nếu ta nhớ không lầm, ở tầng bảy có một cái ao sen, vật ấy sinh trưởng cực khó, nhưng Cửu Diệp Thiên Liên thành thục lại có trợ giúp không nhỏ cho Vĩnh Hằng…”
Lão nói vài câu đơn giản rồi nhanh chóng dặn dò: “Nếu ngươi muốn lấy Cửu Diệp Thiên Liên, hãy nhớ kỹ một điều. Sau khi Cửu Diệp Thiên Liên xuất hiện, nhất định sẽ có một lối đi thời gian do chính nó sinh ra. Cẩn thận kẻo bị hút vào đó… Hơn nữa, thiên liên có chín lá, vậy ngươi phải hái chín lần. Hái lần đầu xong, đợi một thời gian ngắn, nó sẽ sinh ra đóa thứ hai. Cứ thế cho đến khi sinh đủ chín đóa, chín đóa hợp nhất mới thật sự là Cửu Diệp Thiên Liên!”
Tô Vũ giật mình, chuyện này mơ hồ quá!
Lão Quy quả là biết nhiều!
Vậy đám Liệp Thiên các có biết không?
Vạn tộc có biết không?
Nếu không biết, thứ này cũng không dễ lấy.
Cảm giác cầm thứ này trong tay rất nguy hiểm.
“Đại nhân, Tinh Vũ phủ đệ còn có nguy hiểm nào khác không?”
“Khắp nơi đều là nguy hiểm!”
Lão Quy bình tĩnh đáp: “Ta không thể nói quá nhiều, vì với ta, có những nguy hiểm không đáng kể, nhưng với ngươi lại là trí mạng! Đừng tưởng ta biết nhiều thì ngươi có thể xông pha. Nơi ta đi được, chưa chắc ngươi đi được! Huống hồ, thời gian trôi qua, có những việc, có những nơi, có những nguy hiểm mà ta cũng không biết.”
“Đã rõ!”
Lão Quy lại nói: “Cửu Diệp Thiên Liên đối với ngươi… hẳn là có trợ giúp rất lớn, nhưng quá lãng phí! Đó là bảo vật có thể giúp người tiến vào Hợp Đạo. Nhân tộc các ngươi hình như rất cần thứ này…”
Tô Vũ nhếch miệng cười, đáp: “Vậy thì để nhân tộc tự mình đi mà đoạt lấy, đại nhân à, ta còn chưa đạt tới cái cảnh giới lo thiên hạ đâu.”
“Ngươi nghĩ thông suốt là được.”
Lão Quy chẳng muốn nhiều lời, khép hờ mắt, ý tứ tiễn khách đã rõ ràng, ngươi có thể xéo đi cho khuất mắt ta.
Tô Vũ cũng không để bụng, vừa định rời đi, Lão Quy bỗng nhiên mở mắt, trầm giọng: “Đừng lên chín tầng, bảo vật có nhiều, chỗ tốt có lớn, cũng tuyệt đối đừng đặt chân đến!”
Tô Vũ khựng lại, quay đầu nhìn, Lão Quy đã nhắm nghiền mắt.
Tô Vũ nhíu mày, rất nhanh đáp lời: “Thuộc hạ đã rõ!”
Đừng lên chín tầng ư?
Thôi vậy, không đến thì không đến, huống chi, ta cũng chưa chắc đã vào được, cứ như ta có thể vào ấy.
…
Rời khỏi Cổ Thành, Tô Vũ chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hẳn đi.
Dương Khiếu đã bị phong bế!
Tuy rằng thực lực có chút suy giảm, nhưng điều đó không quan trọng, giờ khắc này, hắn đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, không còn Dương Khiếu hút cạn, thật sự nhẹ nhõm vô cùng.
Có thể thử nghịch chuyển tử khí, hóa thành sinh khí!
Thậm chí có thể thử, đem tên của mình lấy ra, khiến chư thiên vạn tộc kinh hãi một phen, sau đó lại cho biến mất, rồi lại lấy ra, lại làm cho biến mất, không biết có thể khiến Liệp Thiên bảng hỏng mất hay không!
Thôi bỏ đi, không nên thử, tránh cho bị vạn tộc chú ý.
Tô Vũ bắt đầu thử dùng Văn Mộ bia, bao bọc toàn bộ Ý Chí hải, theo như lời Lão Quy, làm như vậy, dù là Liệp Thiên bảng, cũng khó lòng bắt được khí tức của mình.
Thật sự lợi hại đến vậy sao?
Trước kia chưa từng cảm nhận được!
Văn Mộ bia, thứ này, trước kia chỉ coi là vật truyền thừa, nhét trong Tàng Thư các, thật sự có uy lực đến thế ư?
Tô Vũ thật ra đến giờ vẫn không hiểu, vì sao vạn tộc đều muốn tranh đoạt nó.
Ngay cả Bán Hoàng cũng động tâm!
Nghe nói nó có khả năng giúp Bán Hoàng tấn cấp, nhưng Tô Vũ nghiên cứu mãi, cũng không phát hiện ra gì, chỉ cảm thấy, có vật này trong tay, đa thần văn truyền thừa sẽ không bị diệt, bên trong thần văn chiến kỹ vô cùng vô tận!
Hắn cũng không vội vã trở lại Cổ Thành.
“Hừ, ta muốn đến Liễu Thành một chuyến, xem đám Bạch Phong thế nào, tiện thể… đưa lão già nhà Bạch gia kia đến đây, biến thành Hoạt Tử Nhân. Ta thật là vô tình mà!”
Trong lòng Tô Vũ thầm nhủ, dung mạo liền biến đổi, hóa thành Lưu Hồng.
Giả mạo chút cũng chẳng sao, có gặp Phù Thổ Linh thì cũng chẳng hề gì. Tô Vũ không sợ hắn, bị hắn phát hiện thì cứ bại lộ thân phận, tên kia chắc mẩm ta muốn giả mạo Lưu Hồng để trà trộn vào Tinh Vũ phủ đệ, vậy thì càng hay!
…
Liễu Thành.
Nằm sát rìa Đông Liệt Cốc, gần kề Dục Hải Bình Nguyên.
Có thể nói là nằm ở tuyến ngoài cùng của nhân tộc!
Liễu Thành ngày xưa huy hoàng, 19 năm trước đã tan hoang triệt để. Theo đại bộ phận cường giả Liễu gia chết trận, chỉ còn lại Liễu gia Đại bá cùng Liễu Văn Ngạn hai vị dòng chính.
Một khi suy tàn, liền là 19 năm.
19 năm sau, Liễu Thành lại trở thành tâm điểm của toàn bộ chiến khu đông bộ.
Liễu gia, đã trở về!
Trùng kiến Liễu Thành!
Liễu Văn Ngạn mang theo nhiều vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh, trở về Liễu Thành, tiếp quản nơi này, bắt đầu trùng kiến, bố trí đại trận, di sơn đảo hải, khiến Liễu Thành nhỏ bé, một lần nữa hồi sinh, tỏa ra sức sống.
Đám Kền Kền khu vực đông bộ, cũng bắt đầu hội tụ về Liễu Thành.
Liễu Thành năm đó chính là đệ nhất thế lực Kền Kền, một đám chuyên nhặt xác trên chiến trường, ít có căn cứ địa. Liễu Thành năm đó được xem là tín ngưỡng của bọn hắn, đáng tiếc, Liễu gia lão gia chủ cuối cùng chọn quay về nhân tộc, vì nhân tộc trấn giữ tuyến đầu.
Cuối cùng, rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, tàn lụi xuống dốc.
Bây giờ, Liễu Văn Ngạn đã trở về.
Hắn nói, Liễu Thành, vẫn là Kền Kền!
Không còn nói Liễu Thành sẽ tiếp tục chống lại tứ phương, trở thành Chiến Tranh Chi Thành trấn thủ biên cảnh Nhân Cảnh nữa.
Liễu Thành, Nhật Nguyệt rất nhiều.
Dù không có Nhật Nguyệt quá mạnh, nhưng dù sao cũng gần lãnh địa Nhân Cảnh, gần đây đại chiến liên miên, Vô Địch ngã xuống, trong thời gian ngắn, cũng không ai dám có ý đồ với Liễu Thành.
Mấu chốt ở chỗ, nghe nói Nam Vô Cương cùng Vân Trần, thỉnh thoảng lại xuất hiện ở phụ cận Liễu Thành.
Một vị Vô Địch, một vị có thể chém giết nhiều vị chuẩn Vô Địch cường giả, thực lực Vân Trần, có lẽ không bằng Vô Địch, nhưng Vô Địch không tam thân hợp nhất, tới nhất thế thân, có lẽ sẽ bị hắn chém giết tại chỗ.
Trong tình thế ấy, ai nấy đều dè chừng, chẳng dám vọng động quấy rầy.
Vân Trần nay đã chiếm vị trí thứ ba trên Chứng Đạo Bảng, lấp vào chỗ trống kia.
Kẻ Trống Trơn rớt xuống hạng tư, rõ ràng, trong mắt vạn tộc, Vân Trần còn mạnh hơn gã một bậc.
…
Liễu Thành.
Phồn hoa đua nở.
Nơi đây tập trung vô số kẻ độc hành, hoặc những đội quân lẻ loi. Quân đội lớn có căn cứ riêng, đại phủ có phủ đệ của mình, Liễu Thành này, chủ yếu là nơi tụ hội của tán tu nhân tộc.
Không chỉ nhân tộc, Liễu Thành này còn có bóng dáng của một vài tiểu tộc khác.
Một số tiểu tộc hợp tác với nhân tộc cũng thường lui tới Đông Bộ Chiến Khu, tỉ như Thiên Mã tộc.
Những nơi quá nguy hiểm không ai dám bén mảng, Liễu Thành xem như một điểm an toàn tương đối. Dù không thể sánh với Cổ Thành về mặt uy慑, nhưng nơi này vẫn nằm trong địa phận Nhân Cảnh, cũng đủ để bảo đảm an toàn.
Gần đây, tin tức về việc Tinh Vũ Phủ sắp mở cửa lan truyền, khiến Chư Thiên Chiến Trường trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Liễu Thành, cũng vì thế mà thêm phần ồn ào.
Hàng loạt tán tu nhân tộc đổ dồn về đây.
Cảnh tượng này tựa như quay về thuở ban đầu, cái thời Nhân Cảnh còn hưng thịnh nhất.
Phủ Thành Chủ.
Một kiến trúc vô cùng đồ sộ và hùng vĩ.
Giờ phút này, vô cùng náo nhiệt.
Liễu Văn Ngạn vuốt chòm râu, tựa như trở về thời dạy học ở Nam Nguyên.
Nhìn đám người líu ríu cách đó không xa, lão lộ ra nụ cười hiền từ.
Ánh mắt lão luôn hướng về phía ấy!
Cách đó không xa, Trần Vĩnh, sau những ngày âm trầm, cuối cùng đã khôi phục vẻ nho nhã thường ngày. Gã nở nụ cười hòa ái, xoa đầu Ngô Gia vừa đến, tỏ vẻ vô cùng vui mừng.
Đã lâu lắm rồi, gã chưa gặp lại đồ đệ này.
Đại Minh Phủ đã sớm đưa người đến đây.
Ngô Gia cùng Ngô Lam đều đã đến, còn có cả đám yêu thú kia nữa.
Chỉ có điều, đám yêu thú giờ phút này đang run rẩy bần bật, bởi vì có một người cứ nhìn chằm chằm vào bọn nó, không ai khác chính là Hồng Đàm!
Hồng Đàm vuốt cằm, nhìn mấy con yêu thú, còn đá đá Bạch Phong, ngoài ý muốn hỏi: “Ngươi nói xem, con Toan Nghê này có phải béo lên nhiều không?”
Bạch Phong gật đầu lia lịa: “Béo ục ịch!”
Toan Nghê run rẩy, trong lòng gào thét: “Ta không muốn, ta không muốn đến đây! Ta chỉ muốn an phận ở Nhân Cảnh, trông cửa lớn cho cái tên nào đó suốt ngày vắng nhà thôi! Ta không muốn đâu!”
Nhưng mà, nó có quyền quyết định đâu!
Nó bị cưỡng ép mang đến đây!
Nếu không đến, vị Phủ chủ nào đó kia sẽ nấu bọn nó thành canh mất!
Nhưng hiện tại, nó lại gặp phải kẻ mà nó sợ nhất, Hồng Đàm!
Đâu chỉ Toan Nghê!
Giờ khắc này, Ảnh Tử, Thủy Nhân, Toản Sơn Ngưu, Độc Nhãn, Cự Sơn, Huyết Nguyệt đều run rẩy như cầy sấy. Trong mắt chúng, Hồng Đàm là kẻ đáng sợ nhất, gian ác nhất trên đời này.
Vài đầu Sơn Hải Đại Yêu đều cực kỳ sợ hắn, bởi vì năm xưa, vị đại thương nhân chợ đen khét tiếng này đã rút máu của bọn nó, bán suốt mấy chục năm trời!
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Thấy Hồng Đàm, dù cho Cự Sơn và đồng bọn giờ đã khôi phục thực lực Sơn Hải trung kỳ, chúng vẫn cứ run như cầy sấy, không dám ngẩng đầu trước mặt Hồng Đàm.
Tổng cộng có chín đầu Sơn Hải Đại Yêu, thêm cả con Hỏa Nha bé nhỏ không ai để ý, và Bạch Ly đang trốn sau lưng Ngô Gia nữa, tất cả đều hận không thể chôn mình xuống đất.
Thật kinh dị!
Nghe thấy Hồng Đàm lên tiếng, thân thể mấy đầu Đại Yêu đều run lên bần bật. Bạch Phong cười ha hả: “Lão sư, đừng nói nữa, đám Đại Yêu này, ta thấy được ăn uống tốt quá nên béo lên nhiều ấy chứ! Ngươi xem, cả con trâu kia nữa, trước kia gầy trơ xương, giờ thì béo múp míp!”
Mấy đầu Đại Yêu giận mà không dám nói gì!
Không gầy mới lạ!
Ngày ngày bị rút máu, còn không cho ăn no. Nhất là Bạch Phong và Tô Vũ, thường xuyên quên cho chúng ăn. Lúc Trần Vĩnh còn chiếu cố thì còn đỡ, ít nhiều cũng cho ăn chút gì đó. Hai tên kia thì chẳng ra gì cả!
Cũng may sau này Tô Vũ bỏ trốn, bọn nó mới tạm có mấy ngày dễ thở.
Đáng tiếc thay, mới được mấy ngày ngắn ngủi, tai họa lại ập đến!
Lại một lần nữa rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng!
Toan Nghê ai oán khôn cùng, chẳng khác nào một con chó con, cái đuôi run rẩy khẽ chạm vào Ngô Lam đang mải mê nghiên cứu. “Cứu mạng a!”
Ta sợ chết khiếp mất thôi!
Ngô Lam lúc này đang cặm cụi đào đất làm nghiên cứu, bị Toan Nghê cọ xát một cái, nàng ngẩng đầu, nghi hoặc đẩy cái tên kia ra. Nàng không thích Toan Nghê lắm, cái đầu thì quá khổ, lại chẳng có lấy một sợi lông, toàn thân là vảy giáp, sờ vào chẳng thấy thoải mái gì cả.
Cái tên này cọ ta làm gì chứ?
Còn về việc nó béo tròn, là do Ngô Lam thấy rằng béo một chút trông sẽ dễ nhìn hơn, gầy quá thì xấu xí.
Chỉ là vấn đề thẩm mỹ thôi, ta tuyệt đối không muốn nuôi một con sủng vật xấu xí như vậy.
Nghiên cứu một hồi, Ngô Lam chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Liễu Văn Ngạn đang tươi cười nói: “Liễu lão sư, cô nãi nãi của ta nói, người còn phải một thời gian nữa mới đến được, bảo ngươi đừng chạy lung tung, cứ ở đây chờ người, người có đồ tốt muốn tặng ngươi!”
“…”
Sắc mặt Liễu Văn Ngạn cứng đờ, “Cô nãi nãi của ngươi muốn đến?”
“Đúng vậy a!”
Ngô Lam cười nói: “Liễu lão sư, có phải là rất vui không? Cô nãi nãi của ta nói, ngươi chắc chắn sẽ rất vui!”
“…”
Ta vui cái đầu nhà ngươi ấy!
Liễu Văn Ngạn cũng hết cách rồi, ta vui cái gì chứ?
Ngô Nguyệt Hoa không chịu ở Đại Hạ phủ yên ổn mà dạy dỗ học sinh, đến Chư Thiên chiến trường làm gì cho nguy hiểm?
“Người nói khi nào đến không?”
“Nhanh thôi, lúc ta đến đây, người còn ở Nam Nguyên, dẫn mấy người tham gia huấn luyện di tích nữa kìa!”
Liễu Văn Ngạn khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra còn phải đợi một thời gian nữa. Hắn vội hỏi: “Sao ngươi không đi di tích?”
“Ta hiện tại đâu còn là học viên của Đại Hạ phủ nữa!”
Ngô Lam đáp một cách tùy ý, vừa đào đất, vừa phân tích, lại vừa nói: “Bên kia chỉ cho người của Đại Hạ phủ đi thôi, ta đi cũng vô ích! Chu phủ chủ nói, Chư Thiên chiến trường có vô vàn thứ đáng để nghiên cứu… Quả nhiên là vậy, Liễu lão sư, ta phát hiện ra, đất ở đây cũng không giống bình thường, ẩn chứa rất nhiều vật chất khác biệt, có thể dùng đất để rút ra nguyên khí, thậm chí là Ý Chí lực! Nơi này chắc chắn đã có rất nhiều người chết…”
Liễu Văn Ngạn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nghiên cứu những thứ này?”
“Đúng vậy a!”
Ngô Lam tức giận nói, “Tô Vũ tên hỗn đản kia, ta cùng hắn làm nghiên cứu, hắn lại cứ chạy loạn khắp nơi! Bao nhiêu hạng mục đều đình trệ! Sơn Hải hợp khiếu công pháp, đến giờ vẫn chưa đâu vào đâu, hắn còn nói muốn dùng tên ta đặt cho nó! Khốn nạn gia hỏa, chẳng đáng tin chút nào!”
Liễu Văn Ngạn không nói gì, Tô Vũ còn có tâm tư làm nghiên cứu sao?
Hiện tại hắn ta vướng vào quá nhiều chuyện rồi, làm gì còn thời gian cho nghiên cứu.
Hơn nữa, nha đầu này mới vào Đằng Không không lâu, có thể nghiên cứu được cái gì?
Hắn dù là đa thần văn hệ, nhưng nói thật, Liễu Văn Ngạn ngoại trừ những thứ hữu dụng cho bản thân, những thứ khác cũng không nghiên cứu nhiều.
Chỉ có Bạch Phong là đọc rộng hơn chút ở phương diện này.
Giờ phút này, Bạch Phong cũng thấy hứng thú, cười nói: “Ngô Lam, Nguyên Thần sở của các ngươi gần đây có hạng mục nào có tiến triển không? Kể nghe xem, mấy cái nghiên cứu nhỏ thì thôi.”
Lúc trước Ngô Lam muốn bái nhập môn hạ hắn, nhưng hắn từ chối, lại thu Tô Vũ.
Sau này mới phát hiện, Tô Vũ hỗn đản này chính là con Nhị Cáp nuôi không quen, chạy khắp nơi, dường như chẳng mấy khi vào phòng nghiên cứu, giống Liễu Văn Ngạn, chỉ nghiên cứu những thứ mình thấy hứng thú, hữu dụng cho bản thân.
Chủ yếu là tìm cho mình cái vỏ bọc ngụy trang.
Nghe Bạch Phong hỏi, Ngô Lam liền nghiêm túc hẳn, nàng rất thù dai, đến giờ vẫn nhớ lời Bạch Phong nói lúc trước, không thu mình!
Giờ phút này, nàng lập tức tỉnh táo, nhanh chóng nói: “Hạng mục nghiên cứu rất nhiều, nhưng nói về hạng mục lớn thì bình thường, chỉ có một, tinh luyện Ý Chí lực! Bạch lão sư, ngài có thể tinh luyện Ý Chí lực không?”
Bạch Phong kiêu ngạo nói: “Chỉ thế thôi mà là hạng mục lớn? Tinh luyện, đơn giản vô cùng, ta đương nhiên biết!”
“Không có Thiên Hà cát thì sao?”
“. . .”
Bạch Phong nhíu mày, “Không có Thiên Hà cát, làm sao tinh luyện? Thiên Hà cát là chất xúc tác thí nghiệm thiết yếu, có tác dụng loại bỏ tạp chất, không có nó, Ý Chí lực căn bản khó tách rời, chắc chắn không thể tinh luyện được. Tất nhiên, nếu nén ép một chút thì vẫn được!”
“Bạch lão sư, xem ra ngài nghiên cứu cũng thường thôi!”
Ngô Lam không khách khí nói, “Năm xưa, Nhất Đại Phủ Trưởng không có Thiên Hà cát, nhưng vẫn tinh luyện được Ý Chí lực! Tác dụng của Thiên Hà cát là do Khổng lão sư phát hiện sau này! Trước khi Khổng lão sư phát hiện, nó đâu phải vật thiết yếu gì!”
“Khổng Ngọc Tiên nghiên cứu viên?”
Bạch Phong ngạc nhiên nói, “Ý của ngươi là? Không có Thiên Hà cát mà vẫn tinh luyện được… Có lẽ Nhất Đại Phủ Trưởng là do thần văn chiến kỹ khác biệt, thần văn của ngài ấy vốn là tinh luyện Ý Chí lực, giống Tứ Đại Phủ Trưởng, dùng nguyên khí hấp thu làm chủ.”
Dứt lời, hắn nhìn Ngô Lam, “Chẳng lẽ các ngươi đang nghiên cứu cách rút Thiên Hà cát ra khỏi sông?”
“Đúng, chính là nó!”
Ngô Lam mặt mày hớn hở, đắc ý nói: “Hắc hắc, bọn ta cũng coi như có chút thành quả rồi!”
“Thật sao? Chớ có nói dối!”
Lời này vừa ra, mọi người xung quanh đều lộ vẻ hứng thú, ngay cả Liễu Văn Ngạn và Hồng Đàm cũng không ngoại lệ, đều dồn ánh mắt về phía bọn hắn. Ai mà chẳng biết, việc chiết xuất Ý Chí Lực là một nan đề lớn của vạn giới. Số lượng Văn Minh Sư ít ỏi, cũng có liên quan mật thiết đến sự khan hiếm của Ý Chí Lực.
Dù là vạn tộc hay nhân tộc, nguyên khí thì đâu đâu cũng thấy.
Nhưng Ý Chí Lực, thứ này thật sự quá hiếm hoi!
Mọi người đều phải thông qua việc hấp thu nguyên khí, rồi chuyển hóa nó, mới có thể tăng cường Ý Chí Lực.
Cũng chính vì vậy, bí cảnh thức hải của Đại Hạ Văn Minh Học Phủ mới trở nên trân quý đến vậy. Chỉ cần có đủ Thiên Hà Sa, thì có thể tạo ra hàng loạt Ý Chí Lực tinh thuần.
Tô Vũ nhờ đó mà thu hoạch được vô số lợi ích, khai mở hàng loạt thần khiếu.
Nếu bí cảnh kia mở ra liên tục, chắc chắn sẽ giúp vô số học viên nhanh chóng khai mở thần khiếu, dễ dàng bước vào cảnh giới Đằng Không, thậm chí là Lăng Vân. Đáng tiếc thay, thứ bảo bối ấy mấy chục năm mới mở ra một lần, quá là hiếm hoi!
Ngay cả Liễu Văn Ngạn lúc này, tuy rằng Ý Chí Hải của hắn vô cùng cường đại, sau khi đột phá đến Nhật Nguyệt cảnh càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ mới là Nhật Nguyệt tam trọng.
Bởi vì, hắn còn thiếu Ý Chí Lực. Dù đã phá toái thần văn của Diệp Bá Thiên, hắn vẫn thiếu Ý Chí Lực để cường hóa Ý Chí Hải, Ý Chí Lực, cũng như thần văn của mình.
Nghe Ngô Lam nói vậy, hắn kinh ngạc hỏi: “Ngô Lam, các ngươi Nguyên Thần Sở thật sự đang nghiên cứu về vấn đề này?”
“Ừm!”
Ngô Lam cười rạng rỡ, có chút đắc ý nói: “Bất quá chỉ là thí nghiệm quy mô nhỏ thôi, còn chưa tiến hành thí nghiệm trên quy mô lớn. Hơn nữa, vẫn còn thiếu sót một vài thứ. Nhưng ta tin rằng, chẳng bao lâu nữa, bọn ta sẽ hoàn thiện kỹ thuật này!”
Bạch Phong hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Còn chưa đâu vào đâu mà đã vội khoe khoang!”
Con nha đầu này, còn bày đặt với ta!
Ta, Bạch Phong, một nhà nghiên cứu thiên tài như vậy, còn chưa đặt chân vào lĩnh vực này, ngươi chỉ với một nghiên cứu chưa hoàn thành mà dám khoe mẽ với ta sao!
Ngô Lam không phục!
Nàng lấy ra một viên Ý Chí Chi Văn, hừ một tiếng, cho ngươi mở mang tầm mắt!
Trong chớp mắt, Ý Chí Chi Văn bị nàng bóp nát, một ít Ý Chí Lực tán loạn bay ra.
Ngô Lam nhanh chóng chiết xuất những Ý Chí Lực này, một lát sau, Ý Chí Lực đã bị nàng thuần phục. Sau đó, một đạo Ý Chí Lực tinh thuần xuất hiện trong tay nàng.
Bạch Phong ngẩn người, những người khác vội vàng tiến đến. Toan Nghê cùng vài vị Đại Yêu khác cũng thở phào nhẹ nhõm, Hồng Đàm cũng tiến đến xem xét, cuối cùng cũng an tâm!
Liễu Văn Ngạn nheo mắt, giọng điệu khác thường hỏi: “Ngươi… ngươi biết dùng đa thần văn chiến kỹ?”
“… ”
Ngô Lam ngẩn người, nửa ngày sau mới lắp bắp: “Ta… ta vốn là người của đa thần văn hệ mà!”
Nàng biết ư?
Bạch Phong và đám người trợn mắt há hốc mồm. Ngươi là đa thần văn hệ?
Sao bọn ta không hề hay biết!
Ngô Lam càng thêm ngạc nhiên, hồi lâu sau mới nhớ ra gì đó, vội vàng giải thích: “Ta ở Đại Minh phủ đã gia nhập đa thần văn hệ rồi, Tô Vũ hắn không nói với các ngươi sao?”
Nói cái rắm!
Mọi người cạn lời.
Không ngờ nha đầu này cũng là người của đa thần văn hệ.
Bạch Phong không rảnh để ý chuyện này, vội vàng hỏi: “Vừa rồi ngươi dùng thần văn chiến kỹ chuyển đổi Ý Chí lực?”
“Đúng vậy!”
Ngô Lam đáp, rồi nhanh chóng nói thêm: “Nhưng Bạch lão sư đừng hỏi ta chuyển đổi bằng cách nào, ta sẽ không nói đâu, đây là cơ mật, không thể tiết lộ!”
Bạch Phong tức đến muốn hộc máu!
Hắn vẫn không nhịn được, vội vàng hỏi tiếp: “Vậy… thần văn chiến kỹ của ngươi có bao nhiêu thần văn trung tâm cấu thành? Có học được phân tách pháp không…?”
“Ta biết mà!”
Mẹ kiếp!
Bạch Phong thầm rủa trong lòng, chắc chắn là thằng cháu Tô Vũ kia truyền cho nàng, nếu không Ngô Lam làm sao biết phân tách pháp!
Hỗn đản, tuyệt kỹ của ta mà ngươi lại tùy tiện truyền ra ngoài sao?
Hắn có chút bất lực, lại hỏi: “Ta còn thắc mắc sao ngươi lại là người của đa thần văn hệ, hóa ra là học được phân tách pháp của ta, cho nên mới sớm tấn cấp Đằng Không. Vậy thần văn ngươi phác họa chắc không nhiều, còn chưa có chiến kỹ viên mãn, đúng không?”
“Ừm, mới vẽ được 12 miếng, còn thiếu 8 miếng nữa!”
Ngô Lam buồn rầu nói: “Phác họa thần văn khó quá, chiến kỹ 20 miếng thần văn trung tâm thật sự quá sức.”
“Bao nhiêu…?”
Bạch Phong nghe vậy, lần nữa ngẩn người ra, những người khác cũng không khá hơn, đều ngây ngẩn cả người. Nhiều ít trung tâm? Cái này…
“Hai mươi miếng a!”
Ngô Lam nhìn quanh một lượt, thấy mọi người ngơ ngác, có chút ngoài ý muốn nói: “Ít sao? Ta thấy không ít mà! Ta cũng biết chút ít! Hai mươi miếng thần văn chiến kỹ, hẳn là tính trung đẳng trình độ rồi, Bạch lão sư đâu có phác hoạ nhiều thần văn cho lắm?”
Rất ít sao?
Bạch Phong phác hoạ nhiều lắm sao?
Hình như nghe nói chỉ có mười mấy miếng thôi mà!
Liễu Văn Ngạn liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt dị dạng hỏi: “Ngươi học thần văn chiến kỹ ở đâu vậy?”
“Ở cái bia thần văn chiến kỹ của Tô Vũ ấy!”
Liễu Văn Ngạn bừng tỉnh, thì ra là thế, mấu chốt là… Coi như là bia thần văn chiến kỹ, hai mươi miếng thần văn trung tâm, cái này cũng quá đáng sợ rồi.
Hắn cau mày, nhìn về phía nàng hỏi: “Ngươi tóm được bằng cách nào?”
“Thì cứ đi vào, bắt một cái rồi đi ra thôi, sau đó liền thành công!”
Mọi người cạn lời, vô nghĩa!
Hai mươi miếng thần văn trung tâm thần văn chiến kỹ, bắt lấy đâu có dễ dàng như vậy, ở đây, Liễu Văn Ngạn có thần văn chiến kỹ mạnh nhất, cũng chỉ tóm được mười tám miếng thần văn trung tâm thôi.
Ngô Lam sao có thể tóm được thần văn chiến kỹ cường đại như vậy!
Ngô Lam thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, có chút khó chịu, giải thích: “Thật đấy, cứ thế mà tóm được thôi, à… Tô Vũ giúp một tay, hắn đi vào trước, dẫn hết thần văn chiến kỹ đến cửa vào, ta đi vào, liền thấy có rất nhiều thần văn chiến kỹ xếp hàng chờ ta bắt, ta bắt một cái rồi đi ra ngay!”
Bạch Phong nghe vậy, im lặng không nói nên lời, nhịn không được mắng: “Tên chó chết kia, thế này cũng được à? Ta sao không biết còn có thể làm như vậy?”
Hắn có chút oán hận nhìn về phía Hồng Đàm, ta sao không biết phương pháp này?
Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn liếc nhau, trong lòng đều có chút cổ quái và rung động.
Tô Vũ… Dẫn thần văn chiến kỹ đến cửa vào rồi?
Làm sao mà làm được?
Nếu có thể làm vậy, thì những người tu đa thần văn ai cũng có mấy chục miếng thần văn chiến kỹ rồi, điều đó là không thể nào!
Bạch Phong không biết khó khăn, bọn hắn lẽ nào lại không hiểu?
Trong lúc nhất thời, chuyện Ngô Lam chuyển đổi Ý Chí lực, bọn hắn cũng chẳng buồn hỏi đến nữa.
Liễu Văn Ngạn sắc mặt ngưng trọng, lẩm bẩm tự nhủ: “Xem ra, phải tìm cho ra cái tên Trống Trơn kia, chém giết hắn, đoạt lại Văn Mộ bia mới được! Vật này, Tô Vũ lại có thể điều khiển… tuyệt đối không thể để mất!”
Hồng Đàm cũng nghiêm mặt, quyết đoán: “Nhất định phải giết Trống Trơn, dù cho hắn có mạnh đến đâu, cũng phải đoạt lại Văn Mộ bia!”
Việc Tô Vũ có thể điều khiển thần văn chiến kỹ bia, bọn hắn thật không ngờ tới.
Nếu không nhờ Ngô Lam hôm nay nhắc đến, bọn hắn còn chẳng hay biết gì.
Giờ phút này, mấy người không khỏi thầm mắng một tiếng trong lòng!
“Tên chó chết kia, chỉ biết vơ vét thần văn chiến kỹ cho nữ nhân, có thấy hắn nói với chúng ta một tiếng nào đâu? Làm hại bọn ta hoàn toàn mờ mịt, đến giờ mới biết Ngô Lam đã vẽ ra tận 20 miếng thần văn chiến kỹ, suýt chút nữa thì mất mặt xấu hổ.”
Nếu tên kia mà xuất hiện trước mặt bọn hắn lúc này, bọn hắn nhất định phải đánh nổ đầu chó của hắn!
…
Ngoài thành.
Tô Vũ hắt hơi một cái, vẻ mặt kinh ngạc: “Ai đó đang mắng ta thế? Hơn nữa còn rất gần, Kiếp tự thần văn lại nhảy lên, ai biết ta tới đây chăng?”
“Hay là thế nào? Lẽ nào ta sắp gặp kiếp nạn?”