Chương 501: Thượng cổ chuyện cũ | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025

Vân Tiêu đã trở về.

Có điều, thời gian nàng đi có hơi dài. Dĩ nhiên, Tô Vũ hắn cũng chẳng mấy để ý, dù sao hắn cũng có biết cái thành cổ kia ở đâu đâu. Vân Tiêu dù có đi một hai ngày, hắn cũng chịu.

Nào ngờ mới đi chưa đến hai canh giờ, Tô Vũ đã thấy nàng trở về, không khỏi kinh ngạc: “Đại nhân đã về rồi sao?”

“…”

Vân Tiêu lúc này lại đang tự hỏi một vấn đề. Đúng vậy, ta vì sao lại trở về nhanh như vậy?

Nhìn xem, cái tên Tô Vũ này xem ra còn chẳng thèm để ý nữa là!

Cũng may, ta còn phải tiếp tục ra ngoài.

Lần này… ta đi vòng thêm một vòng nữa vậy!

“Về rồi!”

Vân Tiêu thản nhiên nói: “Sợ ngươi không chống đỡ nổi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp vị Chúa Tể giả cao nhất trong ba mươi sáu trấn thủ kia!”

Tô Vũ trong lòng có chút xúc động.

Gặp lão đại rồi!

Ngay sau đó, Tô Vũ biến mất ngay tại chỗ. Vân Tiêu mang theo hắn, trong nháy mắt cũng tan biến theo.

Nơi xa.

Thiên Diệt trợn tròn mắt nhìn, đến chỗ của ta ư?

Không đúng!

Đi kiểu gì vậy?

Đi như thế nào được cơ chứ?

“Tinh Hoành, Vân Tiêu mang theo hắn đi kiểu gì vậy?”

Thiên Diệt vô cùng nóng nảy, hắn lại không thể bay ra ngoài được. Nếu không, hắn nhất định phải đuổi theo hỏi cho rõ. Vân Tiêu, ngươi mang theo đồ đệ của ta đi kiểu gì vậy hả?

Tinh Hoành ban đầu còn ngơ ngác, nhưng lát sau, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt có chút cổ quái, liếc nhìn Thiên Diệt Cổ Thành ở đằng xa, hồi lâu sau mới truyền âm nói: “Chờ một chút đi, Vân Tiêu… nàng có lẽ… có lẽ có chút việc muốn làm?”

Khó mà nói được.

Vân Tiêu… chẳng lẽ lại đi tìm lão đại ca rồi sao?

Nếu thật như vậy, Thiên Diệt ta xem như hết hy vọng.

Với thực lực hiện tại của Tô Vũ, hắn không thể nào chống đỡ nổi quá nhiều Cổ Thành.

Nếu Vân Tiêu không quấy rầy, dựa theo tình huống bình thường, theo thứ tự xa gần thân sơ, theo đủ loại sắp xếp… thì Thiên Diệt hẳn là đến lượt.

Nhưng mà… Vân Tiêu lại dẫn Tô Vũ đi, vậy thì… Thiên Diệt có lẽ chẳng còn cơ hội nào mất!

Thiên Diệt ta cũng không ngốc, ánh mắt lóe lên, tự an ủi mình: “Đúng, hẳn là đi làm việc thôi, chắc chắn là vậy! Về tình về lý đều đến phiên ta rồi mới phải, đúng không? Lão gia hỏa kia, đâu có quan tâm chuyện ra ngoài hay không chứ, đúng không?”

“Đúng!”

Tinh Hoành phụ họa một câu, không sai, chính là như vậy!

Thiên Diệt an tâm hơn phần nào.

Một bên, có tượng đá buồn bã nói: “Chắc chắn là đi tìm lão đại rồi, còn phải nói sao? Vân Tiêu có chỗ tốt, đương nhiên là nghĩ đến lão đại trước tiên, Thiên Diệt, ngươi còn nằm mơ à!”

“Trường Bình!”

Thiên Diệt giận dữ, ta biết chứ, nhưng ta không muốn nói ra!

Ngươi dám phá vỡ ảo tưởng của ta, ta muốn đánh chết ngươi!

Oanh!

Ngay sau đó, Thiên Hà thành chủ mờ mịt bay ra ngoài, bay thẳng ra khỏi thành, hắn còn chưa kịp nói gì, trong miệng đã truyền ra tiếng hét lớn: “Bình Độ, ngươi thật to gan, dám can đảm vi phạm lệnh của chư vị trấn thủ đại nhân, hôm nay, ta thay trấn thủ các đại nhân thanh lý môn hộ!”

Oanh!

Thiên Hà đang lúc mờ mịt, giơ trường kiếm, hướng Trường Bình Cổ Thành mà đánh tới, trực tiếp giết thẳng vào nội thành.

Trường Bình thành chủ kia hoàn toàn choáng váng!

Đáng giá sao?

Phải, ta là không muốn liên minh thành lập, nhưng mà… ta còn chưa bắt đầu làm gì đâu, cái gì cũng chưa làm cả, chỉ nói mấy câu, bị tượng đá đánh cho nổ tung coi như xong, hiện tại Thiên Hà có phải là khinh người quá đáng rồi không?

Trực tiếp giết thẳng vào nội thành!

Cái này… đơn giản là không thể tha thứ!

Các thành chủ khác cũng trong lòng giật mình, mạnh đến vậy sao?

Cũng bởi vì muốn cho Tô Vũ một phen ra oai phủ đầu, đám tượng đá kia đánh còn chưa đã, nay thành chủ tự thân lại nhúng tay vào, lẽ nào cứ hễ ai tiến vào Cổ Thành này đều phải bị hắn làm cho thân tàn ma dại sao?

Cái này… có phải hay không quá mức tàn độc rồi?

Thiên Hà đang mờ mịt trong dòng sông thời gian, chợt bừng tỉnh, thiếu chút nữa hộc máu, “Ngọa tào!”

“Đây là đám tượng đá kia gây ra a!”

“Thiên Diệt, tổ tông nhà ngươi!”

“Ngươi lại bị cái gì kích thích vậy?”

Gần đây Thiên Diệt này phát điên rồi, khiến Thiên Hà ta đây chỉ muốn khóc ròng, tình huống quái quỷ gì đây, ngươi bao năm qua vốn dĩ kiệm lời, nay lại huyên náo như một đứa trẻ ba vạn tuổi, ngươi đang làm cái trò trống gì vậy!

Đây có phải là chuyện mà một người bình thường sẽ làm không hả?

Ngươi… ngươi bảo ta đến địa bàn của ta, giết người sao?

Ngươi điên rồi rồi!

Thiên Hà trong lòng mắng chửi, nhưng tay vẫn vung kiếm chém xuống, mặc kệ, bình độ kia đã muốn phát điên, muốn giết mình, vậy thì ta đây phải tiên hạ thủ vi cường!

Một đám tượng đá đứng xem náo nhiệt!

Thiên Diệt cùng Trường Bình đây là đang tranh đấu à?

Trường Bình kia cũng thật là, tự dưng lúc này đi chọc giận Thiên Diệt làm gì?

Thiên Diệt đã sắp phát điên rồi, ngươi còn kích thích hắn, ai, đúng là rỗi việc sinh nông nổi.

Tượng đá Trường Bình kia cũng im lặng, Thiên Diệt tên này, có phải gần đây bị kích thích nhiều quá rồi không, ta chỉ nói có vài câu như vậy thôi, ngươi liền xông vào gây sự, có hợp lý không vậy?

Thiên Hà làm thành chủ của ngươi, cũng coi như là gặp xui xẻo rồi!

Bất quá, một đám tượng đá đều đang suy ngẫm, Vân Tiêu kia, rốt cuộc có nên mang Tô Vũ đến chỗ lão đại hay không?

Nếu là… tình huống này cũng có chút khó nói.

Làm thành chủ của lão đại, năm đó cũng có một người, kết quả là một tên điên, Tô Vũ này cũng không phải là người hiền lành gì, thực lực bây giờ còn yếu thôi, đợi đến khi hắn mạnh lên, chẳng lẽ lại không sợ chuyện cũ tái diễn sao?

Việc Tô Vũ lần này tạo liên minh, kỳ thật đám tượng đá đều cảm thấy có chút quen mắt, quá sức quen mắt!

Năm đó… hình như cũng đã từng có một lần!

“Hừ, chư vị đạo hữu chớ để tâm. Chuyện này… thật khó mà nói rõ. Năm xưa, sau cái lần đó, tên kia quấy phá ghê gớm, đến nỗi Tử Linh giới cũng bị ảnh hưởng, dẫn đến Chư Thiên chiến trường xảy ra biến cố lớn.”

“Về sau, lão đại tự mình ra tay tiêu diệt hắn, chắc là chuyện này không tái diễn đâu?”

“Luân hồi…”

“Hết lần này đến lần khác!”

Một đám tượng đá, kẻ thở dài, người sớm đã tâm như chỉ thủy. Trải qua quá nhiều năm, quá nhiều lần, quen rồi thì thôi.

Lần này, Vân Tiêu dẫn Tô Vũ đi đường vòng.

Tha mất mấy canh giờ!

Đến khi trời tối hẳn, dưới ánh mắt ngơ ngác của Tô Vũ, Vân Tiêu rẽ sóng, đạp không xuống biển.

Tô Vũ có chút kỳ lạ, nơi này… ta cũng xem như quen thuộc, hình như ta đã từng đến, cách Tinh Hoành cổ thành cũng không xa. Sao lại phải đi đường vòng mất mấy canh giờ?

Chẳng lẽ, nhất định phải đi đường vòng mới có thể diện kiến chân dung vị thượng cổ tượng đá lão đại kia?

Vị này, hẳn là rất đặc thù?

Ẩn cư trong một không gian đặc thù nào đó chăng?

Mang theo nghi hoặc, Vân Tiêu không ngừng lặn xuống, một ngàn mét, mười ngàn mét, ba vạn mét, năm vạn mét…

Đây cũng là chỗ kỳ lạ của Tinh Thần hải!

Tinh Thần hải vốn phù không, từ chỗ phù không đến đại lục dưới đáy cũng chỉ khoảng vạn mét. Mà dưới đáy đại lục còn có bầu trời, theo lý thuyết, sâu nhất cũng chỉ vài ngàn mét. Thế nhưng, Tinh Thần hải này, dù cho lặn xuống mười vạn mét, trăm vạn mét, vẫn có nhiều nơi không thấy đáy.

Lặn sâu nữa, có thể tiến vào một tiểu thế giới.

Tại Chư Thiên chiến trường, những nơi cổ quái như vậy không chỉ một chỗ, ví dụ như Dục Hải bình nguyên, những nơi đó đều vô cùng kỳ lạ.

Lần này, có lẽ do đi theo Vân Tiêu, nên không lọt vào cửa vào tiểu giới nào, mà cứ thế chìm xuống. Rất nhanh, một tòa cổ thành nguy nga tráng lệ hiện ra trước mắt Tô Vũ.

Cổ thành chìm trong nước, tĩnh lặng vô cùng, như đã chìm vô số năm, là một tòa thành chết.

Không một bóng người!

Cũng không có bất kỳ hơi thở sự sống nào.

Đương nhiên, cũng không có chút tử khí nào.

“Lợi hại!”

Vừa trông thấy tòa cổ thành này, Tô Vũ không khỏi thốt lên. Thật lợi hại! Tượng đá này, quả nhiên trấn áp một tòa cổ thành, nghe nói còn là lối đi Tử Linh mạnh nhất, lợi hại a!

Bán Hoàng!

Nghĩ đến thôi đã thấy xúc động. Cường giả như vậy, hắn đã thấy qua, nhưng chưa từng quen biết. Ma Hoàng hay Phệ Thần Bán Hoàng, hắn đều đã gặp, nhưng chưa từng trò chuyện.

Trước kia ở Cổ Thành, hắn muốn cùng Ma Đa Na nói chuyện, nhưng người ta chẳng thèm để ý.

Giờ đây, cuối cùng hắn có cơ hội diện kiến một vị Bán Hoàng cường giả.

Hắn còn đang suy nghĩ miên man thì bên tai chợt vang lên một giọng nói tang thương, ẩn chứa triết lý Đại Đạo: “Ngươi là Tô Vũ?”

Tô Vũ hoa mắt, như thể vừa bước vào một thế giới xa lạ.

Tựa như lần đầu nhìn thấy tượng đá Thiên Diệt, hắn bị kéo vào một thế giới khác.

Nhưng lần này, hắn hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ dị thường nào.

Cứ như thể rất tự nhiên, hắn đã vượt qua giới hạn đến một thế giới khác.

Bên cạnh hắn, Vân Tiêu vẫn còn đó.

Đối diện, một lão nhân lưng còng, râu tóc bạc phơ, chống gậy trúc, chậm rãi tiến về phía Tô Vũ.

Tô Vũ ngẩn người. Đây là Bán Hoàng?

“Thuộc hạ Tô Vũ, bái kiến đại nhân…”

Lão nhân cười, nhìn Tô Vũ, vừa định mở lời, Vân Tiêu kỳ quái hỏi: “Lão đại, huynh làm sao vậy?”

“Hả, không có gì!”

Lão nhân trong nháy mắt biến thành một thanh niên tuấn tú, ánh mắt mang theo vẻ lười biếng, cười nhẹ nói: “Ngươi bất ngờ lắm sao? Xem ra, trong suy nghĩ của ngươi, cường giả chỉ có bộ dạng như vậy?”

“… ”

Tô Vũ bối rối. Cái quỷ gì thế này!

Không dám nghĩ nhiều, hắn vội vàng nói: “Bái kiến đại nhân…”

Lão… hoặc nói thanh niên, lười biếng phất tay, một chiếc ghế xuất hiện trước mặt Tô Vũ. Thanh niên cũng ngồi xuống, cười khẽ: “Ngồi xuống nói chuyện đi. Đã lâu ta không tâm sự với người trẻ tuổi.”

Tô Vũ có chút kỳ quái, liếc nhìn xung quanh, lại nhìn Vân Tiêu, trong lòng tự trách. Sơ sẩy rồi!

“Cái này… hoàn toàn không có tí đảm bảo an toàn nào!”

Trong lòng hắn gào thét. Mẹ kiếp, quên mất đây là địa bàn của một vị Bán Hoàng rồi! Ta… trước khi đến, ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị chút chứ?

Hắn bất động thanh sắc, triệu hồi Tiểu Mao Cầu ra, tùy ý để nó đậu trên vai.

Tên thanh niên kia liếc nhìn Tiểu Mao Cầu. Tiểu Mao Cầu cũng chớp mắt nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau. Một lúc sau, thanh niên bỗng nhiên bật cười: “Ồ… thú vị! Bánh nhân đậu dạo này thế nào?”

“…”

Tô Vũ ngơ ngác, Tiểu Mao Cầu ngơ ngác, Vân Tiêu cũng có chút ngoài ý muốn. Một hồi lâu sau mới nói: “Lão đại, bánh nhân đậu…”

“Ồ, là Phệ Thần tộc vị kia!”

Thanh niên khẽ cười: “Ngươi có lẽ không còn nhiều ấn tượng. Ta thì ngược lại nhớ rõ, cái tên bánh nhân đậu này. Vài ngày trước, ta hình như cảm nhận được khí tức của nó.”

“Ồ!”

Đến đây thì Vân Tiêu cũng hiểu ra: “Là Phệ Thần tộc vị kia à. Vài ngày trước, hắn cùng Bán Hoàng Ma tộc đánh một trận.”

“Bán Hoàng?”

Thanh niên cười nhạt: “Tên kia, không xứng mang danh Bán Hoàng! Ma tộc là cường tộc, đứng trong top 5 của chư thiên vạn tộc. Năm đó, Bán Hoàng Ma tộc, cường hãn vô cùng, một quyền có thể phá núi biển, phá nát cả Càn Khôn Sơn, trấn áp Tử Linh Hải. Vị này… kém xa, kém quá xa!”

Hắn lắc đầu: “Khoảng cách quá lớn! Nếu thật là Bán Hoàng Ma tộc, bánh nhân đậu kia còn dám trêu chọc hắn sao? Bán Hoàng Ma tộc năm đó nổi giận, càn khôn biến sắc, thiên địa rung chuyển, Ma tộc… cũng từ đó suy sụp!”

Tô Vũ ngẩn người, ý gì đây?

Chuyện thời Thượng Cổ sao?

Bán Hoàng Ma tộc, ý chỉ cường hãn vô biên?

Bán Hoàng hiện tại, kém xa so với Bán Hoàng Ma tộc năm xưa?

Liền nghe thanh niên vừa cười vừa nói: “Khi đó, Bán Hoàng Ma tộc buông xuống, ta cũng chẳng là gì cả. Ai, quả nhiên, thực lực mạnh, không bằng sống lâu. Sống lâu, đến lúc chết, thực lực sẽ mạnh thôi!”

Lắc đầu, thở dài.

Cảm giác cảnh còn người mất!

Vân Tiêu cũng không nói gì. Thanh niên lại nhìn về phía Tô Vũ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, như thể nhìn thấu mọi thứ.

Tô Vũ không dám nghĩ nhiều!

Giờ phút này, hắn không dám nghĩ gì khác, điều duy nhất hắn nghĩ đến là bánh nhân đậu!

“Tiểu Mao Cầu cha… Ha, có thể gọi là Bánh Nhân Đậu a.”

Thật là một cái tên đáng yêu!

Cũng thật là một cái tên dân dã!

Không tệ, không tệ!

Cha là Bánh Nhân Đậu, con là Mao Cầu, rất tốt, về sau không xưng hô đối phương là Đại Mao Cầu nữa, phải gọi là Bánh Nhân Đậu mới được…

Đương nhiên, bản thân hắn phải đủ gan làm vậy đã.

Hắn suy nghĩ lung tung, thanh niên kia đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ngươi đã mở Chu Thiên Nguyên Khiếu, nhưng Chu Thiên Thần Khiếu chưa hoàn toàn khai triển?”

“Chưa ạ!”

Tô Vũ vội vàng đáp lời.

Thanh niên cười nhạt nói: “Nguyên Khiếu mở ra, cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ thôi, lại còn nắm được Thiên Khiếu mở một nửa, không biết là vận khí tốt, hay là không tốt nữa. Thiên Khiếu mở một nửa… Không phải là chuyện tốt lành gì, mà là phiền phức lớn! Ngươi còn hấp thu tử khí để làm nguồn năng lượng… Thật là gan lớn!”

“Đại nhân… Ta…”

Thanh niên giơ tay lên, ngắt lời hắn: “Cái nửa cái Thiên Khiếu này, hấp thu quá nhiều tử khí, không phải là chuyện hay ho gì đâu. Sớm muộn gì cũng hấp thu đầy, tử khí tràn lan ra ngoài, đến lúc đó muốn thay đổi, độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều!”

“Bất quá… Chuyện tốt hay xấu… Cũng khó mà nói trước.”

Thanh niên cảm khái nói: “Ta chưa từng mở Thiên Khiếu, đối với cái này cũng chỉ là kiến thức nửa vời mà thôi! Có lẽ ngươi là tu giả duy nhất mở ra Thiên Khiếu kể từ thượng cổ đến nay…”

Tô Vũ vội giải thích: “Chắc không phải đâu, tộc ta cũng từng có người mở ra, nhưng bởi vì Dương Khiếu hấp thu quá nhiều năng lượng, vị cường giả kia đã chết rồi…”

“Mạnh đến mức nào?”

Thanh niên có chút hứng thú, Tô Vũ nhàn nhạt đáp: “Lăng Vân cửu trọng!”

“… ”

Vân Tiêu im lặng, thanh niên cũng im lặng.

Lăng Vân… Là cảnh giới nào vậy?

Quá xa xưa rồi, bọn họ suýt chút nữa đã quên mất.

Thanh niên cũng không nói gì, một lúc sau mới cười nói: “Nhân tộc… Quả nhiên vẫn là được trời ưu ái, hết lần này đến lần khác bị diệt vong, rồi lại hết lần này đến lần khác quật khởi…”

Tô Vũ ngẩn người.

“Lần lượt bị diệt?”

Ý gì đây?

Thanh niên chậm rãi mở lời: “Những chuyện đó khoan hãy bàn. Nhân tộc… Nhân Cảnh giờ hẳn đã đổi thay nhiều lắm, truyền thừa có còn không?”

Tô Vũ thận trọng đáp: “Cũng không hẳn, tộc ta vẫn còn không ít Vô Địch trấn giữ…”

“Ta hỏi là thượng cổ truyền thừa cơ.”

Tô Vũ lắc đầu: “Cái này thì ta không rõ, tại Nhân Cảnh ta chỉ là một tiểu nhân vật, thông tin cao tầng ta không nắm rõ.”

Lời này là thật, hắn thực sự không tường tận tình hình nhân tộc.

Khi rời đi, hắn chỉ là một gã Đằng Không mà thôi.

Trong nhân tộc, quả thật chẳng phải nhân vật gì ghê gớm.

Vân Tiêu cũng biết điều đó, bèn lên tiếng: “Truyền thừa nhân tộc hẳn đã đoạn tuyệt, giờ chỉ dựa vào một vài di tích để chống đỡ. Mấy trăm năm trước, sinh ra hơn mười vị Vĩnh Hằng.”

Thanh niên cảm khái: “Quả là được trời ưu ái, khí vận hưng thịnh. Chỉ là một chút ban ân, lại sinh ra hơn mười vị Vĩnh Hằng, thật khó tin, vừa là vận may, vừa là thiên phú.”

Tô Vũ cũng gật đầu đồng tình. Nhân tộc, vẫn rất cừ khôi.

Mấy trăm năm trước, một Vô Địch cũng không có!

Cứ tưởng sắp diệt vong đến nơi, ai ngờ chỉ trong nháy mắt, xuất hiện mười mấy vị Vô Địch. Phải nói là, chư thiên đều phải chấn động, chuyện này cũng được ư?

Có chủng tộc nào như nhân tộc, dù có được di tích, cũng chưa chắc trở thành Vô Địch được.

Đằng này nhân tộc, lại lập tức xuất hiện mấy chục Vô Địch, trong nháy mắt phá vỡ toàn bộ thế cục chư thiên vạn giới, khiến nhân tộc quật khởi lần nữa, trở thành thập cường chủng tộc, thậm chí là năm vị trí đầu.

Thanh niên nhìn về phía Tô Vũ, rành rọt như lòng bàn tay: “Khai Chu Thiên khiếu, học được Ngũ Hành thần quyết… Có chút không viên mãn, cũng không tận dụng được bao nhiêu, khoảng cách giữa nó và thân thể quá lớn. Thân thể học… Thực Thiết Thất Thập Nhị Chú? Xem ra sắp hoàn thành, cũng thật khiến người ta bất ngờ.”

Hắn lại nhìn, rồi nói: “Thần văn chiến kỹ của ngươi…”

Hắn dường như nhìn ra điều gì đó, một hồi lâu, lắc đầu: “Khoảng cách còn xa lắm, còn lâu mới hoàn thành được, không biết là phúc hay họa.”

“Văn Mộ bia…”

Hắn bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm Tô Vũ, mà Tô Vũ trong lòng giật thót!

Cái này, ngươi cũng thấy được?

“Cái này… vật ấy có chút bất tường!” Thanh niên ngập ngừng, “Tốt nhất là nên… Thôi thì thôi, dù sao nó cũng là vật còn sót lại của nhất mạch ngươi. Bất quá, Văn Mộ bia không phải là thứ tốt lành gì, năm xưa… Kỳ thực, nó không phải là vật để truyền thừa, mà là… một cái mộ bia thật sự!”

Tô Vũ ngẩn người, “Mộ bia thật?”

“Ai!”

Thanh niên thở dài, “Đúng, mộ bia thật! Đó là một đám thần văn cường giả sắp lụi tàn, vì tưởng niệm một người, cuối cùng… dùng sự hủy diệt làm cái giá, xây nên một ngôi mộ. Cái bia mộ đó… lại trôi dạt đến thế gian.”

Vân Tiêu cũng lên tiếng, “Ta đã thấy nó quen mắt rồi, quả nhiên là cái mộ bia đó!”

Thanh niên khẽ gật đầu, “Chính là cái mộ bia đó… Vậy mà lại trôi dạt đến đây… Theo lý thuyết thì không nên…”

Hắn nhìn Tô Vũ, hỏi: “Kẻ nào lấy nó ra?”

Tô Vũ chần chờ một lát rồi đáp, “Là phủ trưởng đời trước của Đại Hạ phủ, đệ đệ của Đại Hạ Vương…”

“Đại Hạ Vương…”

Thanh niên trầm tư, hồi lâu sau mới nói: “Người có thể lấy ra được cái mộ bia này, ắt hẳn không phải kẻ tầm thường! Đại Hạ phủ… Đại Hạ Vương… Chẳng lẽ hắn mang huyết mạch Nhân Vương thượng cổ?”

“… ”

Tô Vũ sửng sốt, sao lại lòi ra cả Nhân Vương nữa rồi?

Thanh niên cũng không nói thêm về việc này, nhanh chóng nói: “Vật này, cứ giữ lấy đi! Dù ta không rõ lắm, nhưng nó tính là đồng nguyên với nhất mạch ngươi, lấy được cũng không sao. Người khác mà lấy được, có thể sẽ gặp chuyện đấy.”

Tô Vũ bị hắn làm cho hoang mang, cảm thấy Văn Mộ bia này có lai lịch ghê gớm.

Mộ bia của ai đây?

Hạ Thần lấy nó từ đâu ra?

Nghe nói là từ một di tích, người khác đều chứng đạo trong di tích, còn Hạ Thần thì không, chỉ lấy được cái mộ bia này.

Tô Vũ không nhịn được hỏi: “Đại nhân, nghe nói Văn Mộ bia lấy được từ một di tích. Nhân tộc thu được không ít bảo vật trong di tích đó, những Vô Địch khai phủ đều chứng đạo trong đó, nhưng dường như trong di tích đó chỉ có Văn Mộ bia là đặc biệt…”

Thanh niên trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: “Di tích… Chứng đạo… Di tích… Di tích có nhiều loại lắm. Cái di tích ngươi nói, có lẽ có chút khác biệt so với cái ta hiểu.”

Thanh niên nói khẽ: “Trong hiểu biết của ta, di tích phải là nơi lưu lại những vật cổ xưa, những truyền thừa sau khi thượng cổ bị phá hủy. Những vật này chưa chắc đã mạnh mẽ, nhưng lại rất quan trọng! Không phải thứ chứng đạo nào cũng so sánh được. Đương nhiên, có những thứ chưa chắc đã giúp ngươi mạnh lên, nhưng ý nghĩa lại rất lớn. Những di tích còn sót lại từ thời đại thượng cổ, chưa chắc đã vì để ngươi mạnh lên, có lẽ là để giúp ngươi tìm ra đạo của riêng mình, bước đi trên con đường của mình…”

“Còn cái di tích trong miệng ngươi…”

Hắn dừng lại một chút rồi mới nói: “Có chút giống như lần thức tỉnh đầu tiên, truyền thừa mà nhân tộc lưu lại.”

Tô Vũ ngẩn người, hôm nay hắn đã ngẩn ra rất nhiều lần rồi, giờ phút này lại có chút kinh hãi, “Đại nhân… Ý của đại nhân là… lần thức tỉnh đầu tiên… Truyền thừa… là có ý gì?”

“Tiểu tử,” thanh niên khẽ cười, giọng điệu thản nhiên, “ngươi thật sự cho rằng, từ sau Đại Phá Diệt Thượng Cổ đến nay, chư thiên vạn giới vẫn luôn là bộ dạng như bây giờ sao?”

Tô Vũ ngẩn người, chẳng lẽ không phải vậy sao?

Vân Tiêu cũng không vòng vo, nói thẳng: “Sau khi Thượng Cổ phá diệt, chư thiên vạn tộc đã thức tỉnh văn minh không chỉ một lần! Chư Thiên chiến trường cũng không phải lần đầu mở ra, nhân tộc các ngươi thức tỉnh lần này, cũng không phải lần đầu tiên đâu! Trải qua vô số lần phá diệt, mới có cục diện như ngày hôm nay!”

Tô Vũ chấn động!

Cái này… cái này hoàn toàn khác với những gì hắn biết về lịch sử.

Đương nhiên, lịch sử nhân tộc… chỉ có hơn bốn trăm năm.

Hơn bốn trăm năm trước, giống như một triều đại phong kiến, một ngày kia sụp đổ, ngoại vực xâm lăng, sau đó, những Vương Giả khai phủ quật khởi, kiến tạo nên thời đại khai phủ. Đó là những gì Tô Vũ và đồng môn đã học.

Trước đó, gần như không có ghi chép nào cả.

Nhưng hôm nay, có người nói cho hắn biết, Chư Thiên chiến trường không phải lần đầu tiên mở ra, mà đã mở ra rất nhiều lần, và Đại Phá Diệt của nhân tộc, cũng không phải lần đầu tiên!

Mà là rất nhiều lần!

Điều này… thật không thể tưởng tượng nổi!

Vân Tiêu không hề ngạc nhiên, tiếp tục nói: “Lần trước văn minh nhân tộc phá diệt, đại khái là vào khoảng hơn năm ngàn năm trước. Ta ngược lại còn nhớ một chút, bởi vì vị thành chủ trước nhiệm kỳ của ta, chính là một vị nhân tộc!”

Tô Vũ có chút rối bời, lẩm bẩm: “Vậy… những di tích nhân tộc hiện tại… không nhất thiết là di tích Thượng Cổ?”

“Thượng Cổ nào có nhiều di tích đến vậy!”

Vân Tiêu không chút khách khí đáp: “Ta chỉ biết, Tinh Vũ phủ mới thực sự là di tích Thượng Cổ, còn những nơi khác… ta chưa từng thấy nhiều, mà nếu có thì cũng đã bị người khác lấy đi rồi. Những gì thực sự truyền thừa đến bây giờ không có nhiều đâu! Theo ý ngươi vừa nói, có lẽ em trai của Đại Hạ Vương kia thực sự đã tiến vào di tích thời Thượng Cổ, còn Đại Hạ Vương… bọn họ kế thừa hẳn là di tích sau thời Thượng Cổ. Thời Thượng Cổ, ai rảnh rỗi mà để lại cái gì Chứng Đạo địa cho hậu nhân? Thượng Cổ, khắp nơi đều có thể Chứng Đạo! Sau Thượng Cổ, trong thời kỳ Đại Phá Diệt, nhân tộc thức tỉnh một lần, mới để lại hàng loạt chuẩn bị, lưu lại cơ hội Chứng Đạo, lưu lại cơ hội để văn minh thức tỉnh lần nữa!”

Tô Vũ giật mình!

Thì ra là thế!

Thượng Cổ, khắp nơi có thể Chứng Đạo, căn bản không cần thiết lưu lại hậu thủ gì. Nhân tộc Thượng Cổ, chắc hẳn không ai nghĩ rằng mình sẽ bị phá diệt, làm sao có thể lưu lại truyền thừa hoàn thiện, để người ta một đường tu luyện tới Vô Địch?

Không cần thiết!

Chỉ khi trải qua một lần, người sau mới biết, văn minh có thể bị phá diệt. Văn minh rực rỡ Thượng Cổ còn tan vỡ, vậy thì phải để lại chút chuẩn bị, cho hậu nhân cơ hội vùng lên.

Như vậy mới hợp lý!

Tô Vũ hít sâu một hơi, không kìm được hỏi: “Vậy… nhân tộc thức tỉnh mấy lần, đều bị diệt sao?”

Vân Tiêu cười nhạt: “Cũng không phải, có một lần nhân tộc cũng đã thắng, nhưng phần lớn thời gian là lưỡng bại câu thương, ai về nhà nấy liếm vết thương… Nhân tộc, sinh ra đã bị nhằm vào, không có Giới Vực che chở, đây là bất hạnh! Mỗi lần xuất hiện, hoặc là phải quét ngang chư thiên, hoặc là… chỉ có thể phá diệt! Không ai dung túng cho sự tồn tại của nhân tộc, huống chi, nhân tộc có dã tâm xâm lược rất lớn. Ta nhớ lần đầu tiên thức tỉnh, không ít cường giả nhân tộc đã kêu gào muốn khôi phục vinh quang Thượng Cổ, quét ngang chư thiên, kết quả lại bị vạn tộc lật đổ, suýt chút nữa tiêu diệt nhân tộc!”

“Từ thượng cổ đến nay, lẽ nào nhân tộc chưa từng xuất hiện một vị Vô Địch Văn Minh Sư nào sao? Không có cách nào hóa giải áp chế từ Nhân Cảnh ư?”

Vừa dứt lời, Vân Tiêu thoáng chần chừ, thanh niên kia liền cười đáp: “Áp chế từ Nhân Cảnh… Vấn đề này… thật ra nhân tộc các ngươi cũng không biết tường tận, chỉ biết rằng việc mở ra Nhân Cảnh là vô cùng khó khăn! Cụ thể ra sao, có lẽ chỉ có tự các ngươi, nhân tộc, mới hiểu rõ! Cho nên, nhân tộc các ngươi, hoặc là diệt vong, hoặc là xưng bá một thời gian rồi lại lặp lại diệt vong… chưa từng có ngoại lệ! Bởi lẽ, dù các ngươi có xưng bá, cũng không thể dập tắt hy vọng của vạn tộc, vạn tộc ắt không cam tâm, huống hồ, nhân tộc hiện tại chẳng thể nào sánh được với thời thượng cổ.”

Nói đến đây, thanh niên cười: “Thôi bỏ đi, những chuyện này đều đã là dĩ vãng, là chuyện xưa rồi! Nhân tộc các ngươi vẫn còn tồn tại đến ngày nay, chỉ có thể nói… thật sự được trời ưu ái!”

Lời này, hắn đã nhắc đi nhắc lại.

Tô Vũ suy ngẫm một hồi, rồi gật đầu.

Đúng vậy, theo lời bọn họ, đã diệt vong không biết bao nhiêu lần, vô số chủng tộc tan biến vào quá khứ, chỉ duy nhất nhân tộc vẫn còn tồn tại, tất nhiên, còn có một vài Cổ tộc nữa, thật sự là vô cùng không dễ dàng.

Vậy mà vẫn chưa diệt!

Lợi hại!

Thanh niên chuyển chủ đề: “Ngươi xác định muốn trở thành chủ nhân tòa thành này?”

Tô Vũ hơi do dự, rồi gật đầu: “Ta muốn trở thành thành chủ nơi này!”

Thanh niên cười nói: “Đừng vội, có một số chuyện ta vẫn cần nói rõ với ngươi! Tòa thành này, tên là Hồng Mông Thành! Nó đã tồn tại từ thượng cổ, là đệ nhất trong ba mươi sáu Thánh Thành!”

“Có tòa thành này, mới có 35 tòa Thánh Thành sau này, phong tỏa lối đi Tử Linh!”

“Tử Linh… là một tộc vô cùng đặc thù, một giới, tuyên cổ bất diệt!”

Thanh niên chậm rãi nói: “Lịch sử Tử Linh cũng lâu đời như nhân tộc, ban đầu cũng không có vấn đề gì, mãi đến một ngày nọ, biến cố xảy ra, Tử Linh giới và sinh linh giới xuất hiện trùng hợp… Tử Linh có thể xâm lấn Giới Vực của sinh linh, từ đó về sau, nhiệm vụ của chúng ta là phong tỏa giới này! Không cho sinh linh và Tử Linh tiếp xúc, mà Thánh Thành là một điểm trung gian, là nơi giao hội giữa sinh linh và Tử Linh!”

“Nơi này, là nơi có độ trùng hợp cao nhất, phía dưới lối đi Tử Linh là một quốc gia Tử Linh hùng mạnh, tử khí nồng đậm vô cùng, không ngừng xuất hiện Tử Linh quân chủ, không ngừng tiến công giới này!”

“Nếu ngươi gánh vác thành này, hiện tại ta còn có thể miễn cưỡng trấn thủ, một khi ta lực bất tòng tâm, tử khí tràn lan vượt quá sức tưởng tượng của ngươi! Những năm gần đây, nơi này không có quá nhiều bạo động, bởi vì Tử Linh cũng đang chờ đợi thời cơ, tiêu hao ta, ta nghĩ, rất nhanh thôi, nơi này sẽ phải hứng chịu những đợt trùng kích Tử Linh mạnh mẽ hơn!”

“Nhiệm vụ của ngươi, có lẽ sẽ vô cùng gian khổ!”

Tô Vũ đợi hắn nói xong một hồi, không quá để ý đến những điều đó, đi thẳng vào vấn đề: “Đại nhân, nếu ta gánh vác tử khí thay đại nhân, thì đại nhân… có nguyện ý ra tay giáo huấn đám đạo chích kia không?”

Chúng ta không bàn những chuyện khác, chỉ đàm lợi ích!

Ngươi giúp ta, ta liền giúp ngươi.

Cầu phú quý trong nguy hiểm!

Gặp nguy hiểm, đó là chuyện quá bình thường, uổng phí đến nơi tốt đẹp này làm gì.

Không có nguy hiểm, người ta Bán Hoàng dựa vào cái gì mà giúp ngươi?

“Rất quen thuộc sao?”

“Chẳng lẽ tiểu tử ngươi không phải Nhân tộc, lại còn lớn lên tuấn tú như vậy?”

“Chư thiên vạn giới này, bàn chuyện tình cảm mà không có lợi ích, chẳng khác nào đùa bỡn lưu manh!”

Thanh niên kia mỉm cười, “Chỉ cần tiểu hữu có thể đến giúp ta khi ta cần, dựa theo quy tắc, ta cũng có thể giúp lại ngươi!”

“Quy tắc…”

Tô Vũ trầm giọng hỏi: “Lời đại nhân nói về quy tắc, có giống với các Cổ Thành khác không?”

“Cũng không sai biệt lắm đâu.”

Thanh niên thản nhiên đáp: “Bất cứ thứ gì cũng đều có cái giá của nó, nếu ngươi có công trấn áp lối đi, dĩ nhiên sẽ nhận được đền bù xứng đáng! Nói trắng ra, trấn áp tận diệt lũ linh thông kia chính là đại công! Đáng tiếc… Thượng cổ đã diệt vong, không thể xây lại Thánh Thành, nếu không, xây lại một tòa Thánh Thành, có lẽ ngươi có khả năng một mình trấn thủ một thành, trở thành đồng liêu của chúng ta.”

Tô Vũ thầm oán, thôi đi!

Ta cũng không muốn như vậy đâu!

Quá thảm rồi!

Vô số tuế nguyệt, hóa thành tượng đá, nói thật, đổi thành Tô Vũ, chắc hẳn ta cũng phát điên mất.

Lão Quy dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, cười cười, lấy ra một viên lệnh bài màu đen, “Đây là Thành Chủ lệnh, luyện hóa nó, ngươi sẽ là thành chủ của thành này, từ nay về sau, ngươi và Hồng Mông thành, sẽ tức tức tương liên…”

Oanh!

Vừa dứt lời, Thành Chủ lệnh đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức vô cùng cường hãn.

“Ha ha ha! Bản tọa cũng muốn xem xem, kẻ nào có tư cách kế thừa vị trí của bản tọa!”

Uy áp mạnh mẽ chèn ép khiến cánh tay Tô Vũ trực tiếp nổ tung, huyết nhục văng tung tóe!

Tô Vũ biến sắc, bẫy rập ư?

Hắn nghiến răng, tình huống gì đây?

Khí huyết bùng nổ, hắn gầm nhẹ một tiếng, tay phải vươn ra, chộp lấy Thành Chủ lệnh, còn tay trái bị thương thì nắm thành quyền, đấm ra một quyền!

Giờ phút này, trên Thành Chủ lệnh kia, hiện ra một cái bóng mờ.

Vân Tiêu vừa định ra tay, lão Quy khẽ khoát tay, truyền âm nói: “Đừng vội, cứ xem đã, đây chỉ là dấu ấn sinh mệnh hắn năm xưa lưu lại, chỉ là một đạo tàn ảnh trong quá khứ thôi…”

“Khai Thiên!”

Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng quát lớn vang vọng, Tô Vũ vận chuyển nghịch tử khí, Dương Khiếu bạo phát, tung ra một quyền kinh thiên động địa, đồng thời, chém ra một đao xé rách càn khôn!

Trong hư không, cái bóng mờ kia tỏa ra khí tức vô cùng cường hãn, cười lớn ha hả, cũng vung ra một quyền nghênh đón!

Ầm ầm!

Tô Vũ bị đánh bay ngược, máu tươi trào ra khỏi miệng, hư ảnh kia khẽ run lên, cười khẩy: “Quá yếu! Lão Quy, kẻ như vậy, cũng xứng kế thừa chức vị Hồng Mông Thành chủ sao? Ngươi đang sỉ nhục ta!”

Quá yếu!

Yếu?

Tô Vũ nghiến răng ken két, sỉ nhục ngươi?

Lẽ nào ta yếu đến vậy sao?

Hắn đã nhìn thấu, đây không phải là một thực thể, mà chỉ là một đạo ấn ký lưu lại mà thôi.

Ta rất yếu?

Ta chỉ là tu luyện chưa lâu, lẽ nào ta yếu kém đến vậy?

Ngươi dám khinh thường ta?

Tô Vũ gầm lên một tiếng, xông thẳng lên phía trước, quyền quyền như bão táp, không hề vận dụng thời gian chi pháp, trong nháy mắt bùng nổ sức mạnh kinh người. Hắn hiểu rõ, đây chỉ là một đạo Ảnh lưu lại từ quá khứ!

Ngươi càn rỡ cái gì!

Ngươi tưởng rằng ta không làm gì được ngươi sao?

Quyền cước song hành, thời gian luân chuyển, ta đá chết cái tên vương bát đản như ngươi!

Tô Vũ không chỉ ra chân đá tới tấp, mà còn không ngừng kích thích: “Yếu? Ta tu luyện chưa đầy một năm, ngươi là ai? Tính là cái thá gì? Cũng dám so sánh với ta! Ta một đường chém giết lên đến tận vị trí thứ nhất Thiên bảng, khiến chư thiên vạn tộc phải cúi đầu tin phục, còn ngươi là ai?”

“Chẳng lẽ là cái kẻ năm xưa thích đùa với lửa rồi tự thiêu thân, tự mình đùa chết mình kia?”

“Muốn xưng bá chư thiên, cuối cùng chết thảm hại kia sao?”

Hắn không hề ngốc, đã đoán được đại khái thân phận đối phương, vừa ra sức công kích, vừa kích tướng: “Ta yếu? Ta chỉ là Đằng Không mà thôi, còn ngươi, cảnh giới cỡ nào?”

“Cũng dám so sánh với ta?”

“Ngươi có biết cái gì gọi là Đằng Không không? Nếu có dũng khí, hãy cùng ta giao chiến ở cùng một giai, nếu một quyền không đánh chết được ngươi, ta tự nhận là vô dụng!”

“Thật nực cười, một lão quỷ sống không biết bao nhiêu vạn năm lại đi so tài với một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi như ta, có lẽ phải dùng cảnh giới Nhật Nguyệt Vô Địch, chiến với một Đằng Không… Ngươi cũng xứng!”

“… ”

Ác khẩu thật đấy, Tô Vũ!

Giờ khắc này, cái hư ảnh kia dưới Thời Gian Chi Pháp của hắn cũng đã có chút run rẩy. Thêm vào một phen “khích lệ” của Tô Vũ, hư ảnh bỗng chốc lùi lại một chút, nhìn về phía hắn, đột nhiên cười nói: “Ngươi… Hết sức thú vị… Đằng Không?”

Tô Vũ là Đằng Không sao?

Hình như… đúng là vậy!

Ý chí lực Lăng Vân, thân thể Đằng Không, cũng coi như Lăng Vân đi, đao khí của hắn đã thuế biến một lần rồi.

Có điều, Tô Vũ cảnh giới thấp vẫn là sự thật.

“Cảnh giới thấp, thực lực yếu, không phải là cái cớ!”

Hư ảnh thản nhiên nói: “Không thể bởi vì ngươi yếu mà oán trách người khác mạnh hơn ngươi, sinh sớm hơn ngươi. Người ngoài không có nghĩa vụ phải chờ ngươi lớn lên, chờ ngươi mạnh lên. Ngươi yếu, ngươi trẻ tuổi, chỉ có thể nói, đáng đời!”

“Tiên tổ nhà ngươi tuổi tác không nhỏ, vì sao không thể cường đại vô biên, để tổ tiên ngươi đến đánh chết ta đây?”

“… ”

Quá có lý đi!

Tô Vũ thế mà cảm thấy, gặp được đối thủ rồi, còn giỏi ngụy biện hơn cả ta!

Tô Vũ có một loại cảm giác kỳ phùng địch thủ đầy hưng phấn, “Cũng phải, vậy thì… ta đánh chết ngươi trước rồi nói, không cần tiên tổ ta ra tay!”

Ầm!

Đại chiến lại bùng nổ, Tô Vũ đao thương kiếm kích, đủ loại thủ đoạn đều xuất hiện, thủ đoạn nhiều đến mức khiến người ta tức sôi máu!

Ma Lâm, Thần Biến, nhất nhất thi triển!

Chỉ là thiếu tinh huyết, bằng không thì, hắn đã thôn phệ tinh huyết để “chơi” đối phương rồi!

Giờ phút này, Thời Gian Chi Pháp cũng được Tô Vũ sử dụng liên miên không dứt, khiến không gian tựa hồ không ngừng gợn sóng trôi qua!

Không những thế, một Tiểu Mao Cầu không lớn trốn vào hư không, không ngừng âm thầm thôn phệ những ý chí lực đó.

Đúng vậy, những tàn ảnh kia, kỳ thực chỉ là một loại thể hiện của ý chí lực. Ý chí lực quá mạnh, sẽ lưu lại một chút ấn ký trên một vài vật mà thôi!

Nghịch chuyển Tử Linh Chi Thân!

Không ngừng hấp thu tử khí do Tinh Nguyệt cung cấp, nhưng Tinh Nguyệt lại có chút kháng cự, tựa hồ không muốn cung cấp. Tô Vũ thầm mắng một tiếng, làm cái gì vậy, ta đang đánh nhau đó, ngươi cung cấp chút tử khí thì có chết ai đâu!

Đã rất lâu rồi, Tô Vũ chưa từng một trận giao phong thực sự với ai. Giờ phút này, hắn thi triển hết thập bát ban võ nghệ, dốc toàn lực ứng phó.

Ngũ Hành độn thuật ảo diệu khôn lường, thân ảnh hắn hóa thành hư ảnh, kiếp nạn chi lực đi đầu, tĩnh nhẫn chờ thời cơ, đánh lén hiểm độc.

Đối phương thủ đoạn cũng không ít, nhưng càng đánh, hư ảnh kia càng có vẻ tán loạn. Bỗng nhiên, hư ảnh lùi lại mấy bước, có chút thổn thức: “Tàn niệm của ta… đã hao mòn quá nhiều, nếu không thì…”

Ầm!

Tô Vũ căn bản không để hắn kịp nói, lải nhải làm gì cho mệt, đánh chết rồi nói sau!

“Ngươi nằm mơ đi! Vừa nãy ngươi còn bảo ta tuổi trẻ, đáng đời ngươi tàn niệm yếu kém. Ngươi có bản lĩnh thì phục sinh rồi đánh chết ta đi!”

Phanh phanh phanh!

Một tràng cuồng nện, một cây đại chùy hiện ra, Tô Vũ lại điên cuồng vung vẩy. Đối phó thứ này, Khoách Thần Chùy hiệu quả hơn hẳn!

Hắn điên cuồng nện xuống, hư ảnh kia mấy lần muốn lên tiếng, nhưng Tô Vũ mặc kệ.

Nói chuyện với kẻ địch làm gì!

Đánh chết rồi từ từ nói!

Nện, gõ, thiêu đốt, dìm nước…

Tử khí ăn mòn!

Tô Vũ như một cỗ máy không biết mệt mỏi, cuồng nện hơn một canh giờ. Đến cuối cùng, một kích quyết định, ầm ầm một tiếng, hắn sinh sinh đem hư ảnh kia nện bạo!

“Ta…”

Hư ảnh tiêu tán, mang theo một chút im lặng, một chút câm nín.

Mẹ kiếp!

Sao không cho ta nói hết câu!

“Ngươi có gì muốn nói, giờ nói đi!”

Tô Vũ thở hồng hộc, kịch liệt thở dốc. Hắn nhìn hư ảnh tiêu tán, âm thầm sai khiến Tiểu Mao Cầu ăn nhiều một chút, ngươi nói đi!

“Ngươi không nói, ta coi như ngươi ngầm thừa nhận ngươi là phế vật. Phế vật quả nhiên là phế vật, chỉ có thế này mà cũng đòi khảo nghiệm ta?”

Tô Vũ cười nhạo một tiếng: “Mắng ngươi cũng không cãi lại được, ngu ngốc!”

Một bên, lão Quy và Vân Tiêu đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ dị.

“Ngươi đánh tan tàn ảnh rồi thì sao? Muốn người khác nói gì đây?”

“Ngươi lảm nhảm một mình, tự mình mua vui à?”

“Ngươi không biết hắn đã tan thành tro bụi rồi sao?”

Tô Vũ đương nhiên biết!

Bất quá… hắn tan biến thì tan biến, có cản trở ta khinh bỉ vài câu đâu!

Còn chuyện hắn có nghe thấy hay không, đó là việc của hắn, còn ta có nói hay không, lại là chuyện của ta!

Lão Quy nhìn Tô Vũ, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi… có đủ tư cách kế thừa vị trí thành chủ. Nhưng… ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi… e rằng sẽ có thêm một cường địch!”

Tô Vũ nhìn sang, Lão Quy không nói gì thêm.

Trong lối đi, bắt đầu có biến động.

Kẻ nào đó, không, một vị quân chủ nào đó đang điên cuồng gào thét, nổi trận lôi đình!

Giận dữ!

Bị đánh tan thì thôi đi, tên kia một lời cũng không nói với hắn, còn trào phúng, bảo hắn có bản lĩnh sống sót rồi đến đánh hắn!

Được, ta đến đây!

Dưới lòng đất, Vương Miện Tử Linh kia vô cùng phẫn nộ!

Chưa từng gặp chuyện thế này!

Ta muốn giết tên khốn kiếp đó!

Đồ hỗn trướng!

Một chút ý tứ tiếc anh hùng trọng anh hùng cũng không có, Tô Vũ, ta nhớ kỹ ngươi rồi!

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 655: Chu Thiên Hợp Nhất Khiếu!

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 23, 2025

Chương 496: Nguyên Thủy Ma Tôn! !

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 23, 2025

Chương 654: Mở cửa đoạt bảo

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 23, 2025