Chương 48: Không giống nhau sát hạch | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 19/03/2025
“Phát quyển!”
Giết gà dọa khỉ đã xong, giờ là lúc sát hạch chính thức bắt đầu.
Chỉ một khắc sau, mấy tên thành vệ quân đã khệ nệ khiêng rương lớn vào. Bên trong rương, không phải gì khác, chính là bài thi… à không, phải nói là sách vở mới đúng!
Dày cộp một quyển!
Vị đạo sư trẻ tuổi của Đại Hạ Chiến Tranh Học Phủ khẽ cười, thong thả nói: “Đây là văn quyển! Tổng cộng có 660 bộ đề, mỗi bộ có thể giống nhau, cũng có thể khác biệt. Các ngươi tự mình chọn lấy một bộ rồi làm bài. Chiến Tranh Học Phủ chỉ tính tối đa 100 điểm cho phần ngôn ngữ, tức là, nếu các ngươi vượt qua 10 môn ngôn ngữ là đạt điểm tuyệt đối.”
“Đương nhiên, các ngươi có thể làm nhiều hơn. Mỗi bộ đề có thể có đến mấy chục môn, các ngươi có thể làm hết, đánh cược vào vận may của mình, biết đâu trong mấy chục môn đó, các ngươi lại trúng được 10 môn thì sao! Nhưng nhớ kỹ, mỗi môn có 10 câu, trả lời đúng 6 câu mới được tính là qua bài kiểm tra!”
Trong trường thi, do vừa bị dọa cho sợ nên mọi người không dám hé răng nửa lời.
Một lát sau, một thí sinh rụt rè giơ tay.
Đạo sư trẻ tuổi lạnh nhạt nói: “Nói đi.”
“Thưa thầy, nếu như ta bốc phải bộ đề toàn những Vạn Tộc ngữ mà ta không biết thì ta có thể đổi với người khác không ạ?”
“Tự mình quyết định, trái quy tắc sẽ bị hủy tư cách!”
“… Vâng.”
Phía dưới, Tô Vũ hơi nhíu mày. Quả nhiên, năm nào cũng một kiểu. Năm ngoái là trộn lẫn các bài thi Bách Tộc Ngữ, để tự mình tìm. Năm nay lại chơi kiểu mỗi người một đề khác nhau.
Sát hạch của Chiến Tranh Học Phủ đôi khi không chỉ kiểm tra vũ lực và kiến thức, mà Văn Minh Học Phủ cũng vậy.
Hiện tại sát hạch cái gì, Tô Vũ thật ra cũng không quá rõ.
Đề thi khác nhau, ngôn ngữ khác nhau. Nếu bốc phải đề mà toàn những ngôn ngữ không biết, mà những ngôn ngữ mình biết lại nằm trong đề của người khác thì phải làm sao?
Giờ phút này, nên lựa chọn như thế nào đây?
Rất nhanh, Tô Vũ cũng lấy được một quyển bài thi dày cộp. Hắn tiện tay lật xem một lượt, phát hiện ra vài điểm khác biệt.
Tiên Ma Ngữ, tiếng thông dụng, Yêu Tộc Ngữ là ba môn ngôn ngữ cơ bản nhất, ai cũng biết, cũng đã học qua, nên được đặt ở đầu tiên. Nhưng phía sau đó là đủ loại ngôn ngữ của các chủng tộc khác nhau.
Tô Vũ cấp tốc lật giấy, lướt qua một lượt. Tổng cộng hắn nắm vững 20 loại ngôn ngữ. Hai tháng nay hắn cũng học thêm được hai loại nữa. Nhưng mà, trong bộ đề này, trừ ba môn cơ sở ra, hắn chỉ tìm được 9 loại ngôn ngữ mà hắn đã từng học.
“90 điểm?”
Tô Vũ hơi do dự. Cho dù hắn làm đúng hết, phần văn hóa cũng chỉ được 90 điểm, không phải 100 điểm tuyệt đối.
Chênh lệch 10 điểm, có lẽ đối với hắn không là gì cả, nhưng với người khác, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc có qua được kỳ sát hạch hay không.
Trong khi Tô Vũ đang xem đề thi, những học sinh khác, người thì xem xét cẩn thận, kẻ lại chẳng hề hoang mang, chỉ biết ba môn thì cắm đầu cắm cổ mà viết.
Đằng sau bài thi dày cộp như vậy, liên quan gì đến ta!
Dù sao nhìn cũng chẳng hiểu, dứt khoát coi như bài thi phía sau không tồn tại.
Có thể đổi bài thi sao?
Tô Vũ không biết, nhưng Chiến Tranh Học Phủ đưa ra loại bài thi này, đối với một số học sinh xuất sắc thì thật bất công. Vậy có phải đại biểu rằng có khả năng đổi?
Ánh mắt Tô Vũ hướng về phía mấy vị giám khảo phía trước, mấy người kia đều mặt không biểu tình, nhìn không ra chút sơ hở nào.
Phần lớn học viên, cũng bắt đầu viết.
Tô Vũ chần chờ một chút, nhanh chóng quyết định, nhìn sang nam sinh bên cạnh cũng đang nhìn bài thi, vội vàng nói: “Đổi bài không?”
Người kia xem chừng là từ bên ngoài đến, giờ phút này cũng không quan tâm Tô Vũ là ai, nghe vậy vội nói: “Có bài thi của Phi Thiên Hổ, Xuyên Sơn Thử, Cửu Vĩ Hồ… mấy tộc này không?”
“Không rõ lắm, ngươi nói mấy cái ta không biết, không có…”
Tô Vũ lắc đầu, có mấy loại hắn cũng không nắm chắc, tự nhiên không biết.
Vạn Tộc ngữ quá nhiều, ai biết loại chữ viết nào là của tộc nào.
Người bên cạnh chần chờ một chút, lập tức nói: “Đổi!”
Dứt lời, hai người liền đổi bài thi.
Mấy vị giám khảo phía trên nhìn xuống, không ai lên tiếng.
Thấy vậy, những người khác không do dự nữa, một số học viên nắm giữ nhiều ngôn ngữ bắt đầu đổi bài với những người khác.
Đổi bài, không có nghĩa là ngươi sẽ đổi được thứ mình muốn.
Rất nhanh, có người phát hiện đổi được còn tệ hơn lúc đầu, lại bắt đầu tìm người khác đổi. Lúc này, thanh niên giám thị của Đại Hạ Chiến Tranh Học Phủ thản nhiên nói: “Viết tên vào, không được đổi nữa!”
Lời này vừa nói ra, không ít người biến sắc, chỉ có thể tìm những học viên còn chưa viết tên để đổi.
Tiếng ồn ào kéo dài thêm vài phút, lúc này đã gần 10 phút kể từ khi bắt đầu thi.
Còn Tô Vũ, sau khi đổi được bài thi này, hắn nhìn lướt qua, Vạn Tộc ngữ lại ít hơn, chỉ có 8 loại.
Tô Vũ nhíu mày, càng đổi càng ít!
Còn đổi nữa không?
Chần chờ một chút, Tô Vũ nghiến răng, không đổi nữa, 8 loại thì 8 loại vậy!
Tô Vũ cúi đầu, bắt đầu vung bút làm bài thi!
Những người khác, cũng dần phát hiện ra điều bất thường. Bài thi đổi được, ngôn ngữ lại không thuận tay như ban đầu. Thế là, lại có kẻ tiếp tục đổi quyển.
Đúng lúc này, Lão Tạ bỗng chỉ vào một học viên, giọng lạnh như băng: “Đổi quyển không quá ba lần, giờ bắt đầu làm bài!”
“Lão sư…”
Học viên kia, kẻ đã đổi đến lần thứ ba, sắc mặt trắng bệch. Bài thi ban đầu, hắn còn nắm trong tay năm sáu loại ngôn ngữ. Giờ đổi tới đổi lui, chỉ còn ba môn cơ bản, thoáng chốc mất đi mấy chục điểm!
“Ngươi muốn bị hủy tư cách?”
Học viên kia câm lặng, mang theo nỗi uất ức và phiền muộn, cúi đầu làm bài.
Mà những học viên khác, giờ phút này cũng nhìn nhau ngơ ngác. Chỉ được đổi ba lần thôi sao?
…
Trong phòng giám thị.
Lão Tạ cùng mấy vị giám khảo khác liếc nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Lão Tạ khẽ mấp máy môi: “Tiểu Chu, ngươi nói bọn chúng có hối hận vì đổi quyển không?”
“Chắc chắn.”
Thanh niên kia cũng khẽ đáp, “Ngay từ đầu, những bài thi kia đã là phù hợp nhất với chúng rồi. Đời người không phải lúc nào cũng vẹn toàn, cứ mãi truy cầu hoàn mỹ, nhặt dưa hấu bỏ hạt vừng, cuối cùng lại chẳng được gì.”
“Đối với đám học viên văn hóa tốt này, xuất phát điểm của ai cũng như ai, chẳng ai hoàn hảo cả. Không lấy được điểm tuyệt đối đâu phải mỗi mình chúng nó? Đổi tới đổi lui, thứ vốn thuộc về mình lại mất đi.”
Thanh niên cười, rồi lại nói: “Càng đổi càng thêm phiền muộn, đám tiểu tử này, tâm tính có sập không đây?”
“Kẻ nào dễ sập tâm tính, tốt nhất đừng đến Chiến Tranh học phủ!”
Lão Tạ không khách khí, đây chỉ là một khảo nghiệm nhỏ, không chịu nổi thế này, lỡ ra ngoài chiến trường thất bại, chẳng phải sẽ sụp đổ hoàn toàn?
Nói xong, Lão Tạ lại than: “Ta đang nghĩ, sang năm ra đề thế nào đây, sáo cũ dùng hết rồi.”
“Gấp gì.”
Thanh niên kia không hề vội, liếc nhìn đồng hồ trên tay, bỗng lên tiếng: “Thời gian sát hạch văn hóa, một canh giờ! Giờ đã qua hai mươi phút, thời gian còn lại chưa chắc đã đủ!”
“… ”
Phía dưới, sắc mặt của vài học viên triệt để biến đổi!
Một canh giờ sát hạch, bọn hắn đổi quyển đã tốn quá nhiều thời gian.
Đám thí sinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cố gắng tìm người đổi bài, xem có phù hợp với sở trường của mình hay không. Cứ qua lại đôi ba lượt, đổi được một quyển bài thi cũng tốn mất năm sáu phút. Hai mươi phút thoáng cái đã trôi qua!
Mà Tô Vũ đang cặm cụi làm bài, không khỏi cười khổ một tiếng.
Quá hố người rồi!
Đây mà là khảo thí nghiêm túc sao?
Với kiểu này, những học sinh có thực lực chỉ sợ đều phải cuống lên. Thời gian không còn nhiều, giờ có kẻ muốn đổi bài cũng chẳng tìm được ai, huống chi có ai còn thời gian để đổi nữa chứ.
Dù cho tốc độ có nhanh, mười phút làm xong một bài thi, mấy môn học cộng lại cũng tốn mấy chục phút.
…
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến giờ.
“Thu bài!”
Tiếng hô vừa dứt, thành vệ quân ập vào thu bài, niêm phong cẩn thận. Vài học viên mặt mày ủ rũ, thời gian trôi nhanh quá!
“Sớm biết vừa rồi không đổi thì hơn!”
“Thật xui xẻo, ta tinh thông mười sáu môn Vạn Tộc ngữ, cuối cùng chỉ viết được bốn bộ bài thi!”
“Năm ngoái đâu có kiểu khảo thí này, năm nay đúng là làm loạn. Cứ thế này, chúng ta học nhiều Vạn Tộc ngữ như vậy chẳng phải phí công rồi sao?”
…
Dưới đài, cuối cùng cũng vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Quá hố người!
Có vài tên nắm giữ nhiều môn ngoại ngữ, giờ chỉ muốn khóc ròng. Trước đó từng tên đều tự tin mười phần, nghĩ rằng kiểm tra một bài trăm điểm không thành vấn đề, giờ có vài kẻ được ba bốn mươi điểm là may rồi.
So với những gì chúng mong đợi, còn hố hơn nhiều.
Còn Tô Vũ, hắn cố gắng hết sức đuổi theo, viết xong tám môn mình nắm chắc, khẽ thở phào nhẹ nhõm. May mà hắn không tiếp tục đổi, đổi nữa thì vừa lãng phí thời gian, mà dù có đổi được, hắn cũng chưa chắc viết xong mười môn.
Đổi thêm vài lần nữa, may ra viết xong ba năm môn bài thi là cùng.
“Cũng tốt, tám môn bài thi ta đều viết xong, dù không phải hoàn toàn đúng, nhưng sáu phần mười chính xác vẫn phải có. Hy vọng có thể kiếm được tám mươi điểm.”
Tô Vũ thầm lo lắng, không biết buổi chiều, Văn Minh học phủ có giở trò tương tự hay không.
“Bài thi của các ngươi đang được chấm, do chuyên gia chấm, tốc độ rất nhanh! Điểm số cũng sẽ sớm có thôi, mọi người đừng nóng vội.”
Lão Tạ cười ha hả, cất giọng sang sảng: “Trận khảo thí đầu tiên đã kết thúc, bây giờ bắt đầu sát hạch thứ hai!”
“Văn hóa khóa đã xong, tiếp theo sẽ là phần tu vi sát hạch!”
Dứt lời, một đám thành vệ quân lại tiến vào sân. Lão Tạ tiếp lời, nụ cười vẫn nở trên môi: “Khai Nguyên cảnh, mở cửu khiếu! Miệng, mũi, tai, mắt tạo thành thất khiếu cơ sở. Chư vị đừng tưởng cứ hô ‘khai khiếu’ là khiếu huyệt tự động khai mở!”
“Sát hạch tiền tam trọng của Khai Nguyên cảnh, chính thức bắt đầu!”
Lời vừa dứt, trước mặt mỗi thí sinh xuất hiện một cái chén nhỏ, bên trong đựng chất lỏng kỳ lạ.
“Khai Nguyên tiền tam trọng, mở miệng mũi chi khiếu, nghe và nếm là cơ sở. Các ngươi hãy ngửi xem có thể uống hay không, nếm thử chất lỏng này là gì, thêm những nguyên liệu nào. Đều là vật liệu cơ bản thôi, có huyết dịch của yêu tộc thường gặp, có gia vị dùng trong nhà, đương nhiên… cũng có cả thuốc xổ!”
Lão Tạ ung dung nói: “Nghe sai, nếm sai, thì sát hạch tiếp theo không còn liên quan đến các ngươi nữa, bởi vì các ngươi phải vào nhà xí mà chờ! Vậy nên hãy cẩn thận nếm thử, rồi viết ra đáp án, nộp lên. Đây là sát hạch cơ sở của tiền tam trọng!”
“À quên nói, có thể còn có dược vật gây buồn ngủ nữa đấy. Các ngươi nếm xong mà ngủ thiếp đi, coi như bỏ qua sát hạch tiếp theo.”
“… ”
Có thí sinh không nhịn được giơ tay. Chờ Lão Tạ ra hiệu, hắn vội vàng nói: “Lão sư, sát hạch năm ngoái không phải như vậy! Năm ngoái có đáp án giới hạn, chỉ mười loại để chọn thôi. Năm nay chẳng lẽ không có lựa chọn sẵn sao? Như thế này thì phạm vi lựa chọn quá lớn!”
“Ngươi đang lãng phí thời gian của tất cả mọi người chứ không riêng gì mình ta đâu!”
Lão Tạ thản nhiên nói: “Muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra, không muốn thì im miệng! Đại Hạ phủ năm nay kiểm tra như vậy đấy. Không phải chỉ mỗi ngươi, nếu ngươi muốn tán gẫu với ta thêm vài câu, ta cũng không ngại, đằng nào ta cũng có nhiều thời gian mà!”
Nghe vậy, mọi người đều không biết phải làm sao.
Tô Vũ cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Nội dung sát hạch năm nay khác xa năm ngoái. Tuy quá trình không khác biệt lắm, nhưng cụ thể bên trong lại hoàn toàn khác.
“Cẩn thận nếm thử, nghe kỹ rồi nhấm nháp, cuối cùng viết ra kết quả. Ta cam đoan, kết quả sẽ không vượt quá phạm vi kiến thức của các ngươi. Các ngươi cũng có thể thử viết linh tinh xem sao, biết đâu lại đúng thì sao.”
Lão Tạ vừa cười vừa nói: “Khai Nguyên tam trọng thì có chiến lực gì đáng nói? Chẳng lẽ các ngươi định diễn một trận hỗn chiến à? Nếu vậy thì ta cũng không để ý, ai đứng vững được đến cuối cùng trong trăm người, ta coi như qua vòng. Thế nào?”
“… ”
Cả trường im phăng phắc. Đùa gì vậy! Giờ mà đánh nhau thì chẳng khác nào đánh nhau ngoài chợ, tự vả vào mặt mình sưng vù ra thì còn mặt mũi nào gặp ai nữa?
Nếu Lão Tạ đã nói sẽ không vượt quá phạm vi kiến thức, thì mọi người cũng không lãng phí thời gian nữa.
Tô Vũ cẩn thận lắng nghe mùi vị của chất lỏng trước mặt, trong lòng có chút phán đoán: “Hình như có mùi vị của máu Hỏa Đồn…”
Hắn đặc biệt mẫn cảm với huyết dịch. Máu khác nhau, mùi vị cũng khác nhau.
Chủng tộc khác nhau, lại thêm việc yêu tộc am hiểu những thứ khác nhau, đều có chút thể hiện trong máu.
Tô Vũ ngửi một hồi, không cảm nhận được nguy hiểm gì, bèn bưng chén lên cẩn thận nếm thử một chút, cảm thụ một thoáng, rất nhanh đã có đáp án.
“Hỏa đồn huyết, áp huyết như thường, thêm chút quả ớt tương, chút nước, cùng mỡ bò…”
Tô Vũ vội vàng viết đáp án, những thí sinh khác cũng bắt đầu nếm thử. Kẻ đã vội vã điền, người còn do dự có nên nếm hay không, sợ rằng nếm rồi lại xảy ra sai sót.
“Phải biết phân phối thời gian cho hợp lý!”
Thanh niên giám khảo lạnh lùng lên tiếng: “Kẻ nào đã viết xong đáp án, chớ có chờ đợi. Lập tức đi tham gia sát hạch Khai Nguyên tam trọng trở lên!”
Lời vừa dứt, không ít học viên liền vội vã đứng dậy.
Tô Vũ cũng không ngoại lệ, hắn lo rằng lát nữa lại có hạn chế thời gian, không kịp tham gia các khảo hạch khác.
Cả một tầng lầu rộng lớn, hắn cứ tưởng chỉ có một không gian này, ai ngờ sau bức tường kia lại là một trường thi khác.
Tô Vũ cùng những người khác nhanh chóng tiến vào trường thi, Lão Tạ, Dục Cường thự nữ tử, cùng kẻ của Trấn Ma quân cũng theo sau.
…
Trong trường thi phía sau.
Giờ phút này đã có hơn ba mươi người.
Đám người này đều là cảnh giới Khai Nguyên tam trọng trở lên, dĩ nhiên, cũng không thiếu kẻ Khai Nguyên tam trọng trở lên vẫn còn loay hoay phân biệt chất lỏng kia.
“Khai Nguyên tứ trọng, ngũ trọng, mở tai khiếu, thính lực tăng cường!”
Lão Tạ cười híp mắt tiến lên phía trước: “Các ngươi vẫn chỉ là Khai Nguyên, chưa từng ra chiến trường. Đại Hạ phủ cũng không quá khắt khe với các ngươi, nhưng nếu đã đạt tứ trọng ngũ trọng, những yêu cầu cơ bản vẫn là cần phải làm được.”
“Cẩn thận mà nghe…”
Lão Tạ nhắc nhở một câu, mọi người vội vàng nghiêng tai lắng nghe. Trong trường thi lúc này, dường như có người đang nói chuyện, nhưng nghe không được rõ ràng.
“Hiện tại có người đang đọc một thiên công pháp, hắn sẽ đọc mười lần, mỗi lần năm phút. Sau năm mươi phút, nếu kẻ nào còn chưa tới, không nghe được gì, dù cho hắn Khai Nguyên thất trọng, bát trọng, cửa này cũng xem như không qua, Khai Nguyên tứ trọng ngũ trọng sáu mươi điểm cũng đừng hòng có!”
“Nặng nhẹ chẳng phân biệt được, chậm trễ thời gian, phân phối không hợp lý, kẻ như vậy ra chiến trường, chỉ có cản trở!”
Lão Tạ vừa dứt lời, mọi người bên tai mơ hồ đều nghe thấy âm thanh.
Quả thực có người đang ngâm tụng thứ gì đó.
Tô Vũ nghe vài câu, không quá rõ ràng. Bỗng trong đám người, một nữ sinh tóc bím giơ tay, đợi Lão Tạ gật đầu, nàng cau mày nói: “Lão sư, nếu có người biết thiên công pháp này thì sao? Hắn căn bản không cần nghe, như vậy có tính gian lận không?”
“Yên tâm, sẽ không có ai biết đâu.”
Lão Tạ bình tĩnh: “Đây là một bản công pháp tiểu tộc vừa tịch thu được. Quyển công pháp này Đại Hạ phủ mới có lần đầu, nếu kẻ nào biết… thì chính là Vạn Tộc giáo!”
Lão Tạ dứt lời, mang theo ý vị sâu xa nói: “Hơn nữa, bản dịch đôi khi không phải lúc nào cũng giống nhau đâu. Nếu các ngươi chép lại mà khác với những gì ta đọc, lại giống với bản Vạn Tộc Giáo có được từ tiểu tộc kia… ha ha, năm nào cũng có màn này, tóm được không ít gián điệp đấy. Mong là trong đám các ngươi không ai vì muốn vào học phủ mà thân bại danh liệt!”
Như thể đọc được sự nghi hoặc của đám người, Lão Tạ lại nói: “Chắc hẳn các ngươi thắc mắc, sao ta lại nói ra điều này, không phải cứ để chúng chép xong rồi bắt thì hơn sao? Đơn giản thôi, ta cho các ngươi một cơ hội. Tiểu tộc kia đã diệt vong hoàn toàn rồi, nếu kẻ nào là giáo đồ của tộc đó, nhân lúc này từ bỏ còn kịp, làm lại cuộc đời.”
Tô Vũ chẳng buồn để tâm, hắn dồn hết tâm trí, nghiêng tai lắng nghe thanh âm kia.
Thanh âm ấy vô cùng mơ hồ, tựa như có thể nghe thấy, lại như không.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, liền lập tức biến mất.
Vậy nên, nếu không tập trung cao độ, căn bản không thể lặng lẽ chép lại.
Tô Vũ vừa nghe vừa viết, chẳng buồn quan tâm tới ai, cũng không có sức lực để ý đến bọn họ.
Năm phút sau, thiên thứ nhất kết thúc.
Tô Vũ liếc nhìn những gì mình đã viết, ước chừng chỉ chép được một phần ba. Cứ thế này, ít nhất cũng phải ba, bốn lần nữa hắn mới có thể chép lại hoàn chỉnh.
Nội dung cũng không nhiều, khoảng chừng một ngàn chữ.
Tô Vũ tính toán trong đầu, nhìn những người khác, ai nấy trên trang giấy cũng chỉ nguệch ngoạc vài chữ.
Tốc độ không theo kịp, vừa phải nghe, vừa phải viết, thật quá khó khăn!
Bên ngoài trường thi, từng tốp học viên đến muộn, những kẻ này đến sau, bỏ lỡ mất mấy lần nghe, đừng hòng mà chép lại được.
“Ta nghe khoảng ba, bốn lần chắc là có thể chép lại đầy đủ. Cũng nhờ có Hạo Tử… Đừng có mà nghe xong rồi ngủ gật đấy!”
…
Trong khi Tô Vũ lo lắng cho Trần Hạo.
Trần Hạo cũng đang ra sức lắng nghe.
Hắn vò đầu bứt tai, trên trang giấy trước mặt viết không ít chữ, nhưng lão sư giám khảo liếc qua, suýt chút nữa không nhận ra.
Tên này viết thì nhiều đấy, nhưng viết ra cái quái gì thế này?
Đương nhiên, vẫn có vài người còn thảm hơn cả Trần Hạo, lác đác vài chữ rơi rớt trên trang giấy, ai nấy đều mặt mày ủ dột.
Trong tình huống này, dù có vài người đạt tới Khai Nguyên tứ trọng, ngũ trọng, cũng chưa chắc đã giành được điểm nào.
“Chỉ có cảnh giới, hoàn toàn không biết vận dụng, loại người này… không vào học phủ cũng tốt!”
Lão sư giám khảo thầm nghĩ, khai mở tai khiếu mà không biết vận dụng, ngay cả việc nghe tiếng cơ bản cũng không nắm vững, còn nói gì đến nghe tiếng phân biệt vị, loại tứ trọng, ngũ trọng này, hoàn toàn vô dụng.
Trong học phủ trung đẳng, lũ tiểu tử này đã dùi mài kinh sử ngót nghét năm năm, mọi thứ lý thuyết đều thông làu làu. Có điều, khuyết điểm chí mạng là chưa từng trải qua thực chiến, nên xét cho cùng, bọn hắn vẫn chưa phải là chiến sĩ thực thụ.
Ấy vậy mà, đám “chiến sĩ” này đến cả những kỹ năng cơ bản nhất cũng không thể nắm vững, mơ tưởng bước chân vào Chiến Tranh học phủ quả thực là chuyện viển vông.
Đúng lúc các vị lão sư giám khảo đang thở dài ngao ngán, thì bỗng một giọng nói vang lên: “Lão sư, ngươi đừng có lượn qua lượn lại trước mặt ta nữa được không? Ta hoa cả mắt rồi! Ngươi đi chỗ khác mà xem!” Hóa ra là Trần Hạo, hắn cau có vẻ mặt, cất tiếng than phiền.
“. . .”
Vị lão sư giám khảo kia ngẩn người, rồi bật cười xòa: “Đây cũng là một phần của khảo nghiệm thôi mà! Trên chiến trường, đâu phải lúc nào mọi chuyện cũng diễn ra theo ý ngươi.”
Trần Hạo trợn mắt: “Nếu mà thật sự ở trên chiến trường, ta đã móc đao chém ngươi thành tám mảnh rồi! Lão sư, ngươi còn dám lượn trước mặt ta nữa, ta chặt ngươi đó!”
“. . .”
Vị lão sư giám khảo kia cười ha hả, còn vị quan chủ khảo ở đằng xa thì khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn tránh xa Trần Hạo ra.
Lẽ thường là không ai lại lượn lờ trước mặt học viên như thế, nhưng tại Trần Hạo này quá mức đặc biệt, động tác của hắn lớn lối khác thường, nên vị lão sư giám khảo mới cố ý đi vòng quanh hắn vài vòng.
Sau khi rời khỏi chỗ Trần Hạo, vị lão sư giám khảo nọ khẽ mấp máy môi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Đám người từ Đại Hạ phủ đến quả nhiên có khác, trình độ của bọn hắn hơn hẳn đám Nam Nguyên các ngươi! Khai Nguyên tứ ngũ trọng nhiều như ngả rạ, còn bên Nam Nguyên các ngươi, tìm được một người cũng khó.”
Nên nhớ, Đại Hạ phủ chỉ có hơn 400 người tham gia sát hạch, trong khi Nam Nguyên có gần 3000 người. Vậy mà số lượng người đạt Khai Nguyên tứ ngũ trọng ở Nam Nguyên lại còn thua kém so với Đại Hạ phủ.
Vị quan chủ khảo cũng không lấy làm lạ, đáp lời: “Nam Nguyên dù sao nguyên khí cũng bạc nhược hơn nhiều. Nhưng mà… cũng có cái hay của nó! Học viên Nam Nguyên tiến bộ chậm hơn, nên thời gian rèn luyện ở mỗi cảnh giới cũng dài hơn. Hầu hết những người đạt Khai Nguyên tứ trọng đều có thể lĩnh hội được một vài điều, còn đám ngũ lục trọng của Đại Hạ phủ kia thì lại chẳng hiểu gì sất.”
Vị quan chủ khảo lắc đầu ngao ngán, rõ ràng cảm thấy đám người Đại Hạ phủ này có chút mất mặt.
Cảnh giới thì có cao hơn một chút, nhưng tiến bộ quá nhanh, thời gian dừng lại ở giai đoạn bên tai khiếu quá ngắn. Cứ hùng hục muốn mạnh hơn, nên có không ít kẻ đạt ngũ lục trọng mà điểm kiểm tra còn không cao bằng đám tứ ngũ trọng của Nam Nguyên.
…
Trên lầu cao.
Tô Vũ đã nghe đi nghe lại đến năm lần, cuối cùng cũng chép lại được toàn bộ nội dung của bộ công pháp này.
Cũng có vài học viên khác làm được như hắn, nhưng số lượng không nhiều, gom lại cũng chưa tới mười người.
Trong số 660 học viên tham gia khảo thí ở trường số 5, đến thời điểm hiện tại, số người có thể lặng lẽ viết lại được trọn vẹn bộ công pháp chỉ đếm trên đầu ngón tay. Giám thị Lão Tạ tỏ vẻ thất vọng, nhưng cũng không quá bất ngờ. Điều duy nhất khiến hắn ngạc nhiên là có một vài học viên ngũ lục trọng của Đại Hạ phủ đến giờ vẫn chưa viết xong.
Không màng đến những học viên khác vẫn đang cố gắng lắng nghe, Lão Tạ cất tiếng: “Những ai đã viết xong và muốn tham gia khảo hạch dành cho Khai Nguyên ngũ trọng trở lên thì đi theo ta!”
Vừa dứt lời, Tô Vũ và những người khác liền đồng loạt đứng dậy.
Điều này khiến cho những người xung quanh không khỏi sốt ruột, có người vừa mới bắt đầu, kết quả người ta đã chuẩn bị tham gia khảo hạch cấp cao hơn rồi.
“Tiếp tục ở đây nghe, hay là đi tham gia sát hạch ngũ trọng trở lên?”
Nếu lại giống lần này, trì hoãn vòng tiếp theo thì sao?
“Phân phối thời gian hợp lý, phân phối tinh lực và thể lực…”
Trong đầu vài người chợt lóe lên hình ảnh vị thanh niên giám khảo kia, mấy tên học viên khẽ cắn răng, không do dự nữa, liền đứng dậy đi tham gia khảo hạch ngũ trọng trở lên!
Sát hạch thính lực, 60 điểm.
Tiếp tục nghe ở đây, lỡ dở thời gian, hay là tranh thủ điểm ở những nơi khác, đối với một vài học viên ngũ trọng trở lên mà nói, thật sự là một lựa chọn khó khăn.
Nghe lâu, bọn hắn đã thấy đầu váng mắt hoa, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng những sát hạch phía sau khó mà kiếm điểm, tổn thất sẽ rất lớn.
Khai Nguyên thất trọng, nếu mà qua được, mỗi nhất trọng là 50 điểm, có thể bù lại điểm tai khiếu khảo hạch.
Lão Tạ dẫn đường phía trước, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
Lựa chọn, đôi khi thật khó khăn.
Sát hạch cao đẳng học phủ, không chỉ đơn thuần xem thực lực, xem thiên phú, mà còn có những thứ khác.
Quyết đoán lực, sức phán đoán, cân nhắc được mất… Tất cả những điều này đều cần những học viên trẻ tuổi này tự mình nắm bắt. Nếu chỉ xem thực lực, thì cần gì phải sát hạch, cứ so xem ai cảnh giới cao hơn, người đó thắng là được rồi.
Cảnh giới cao ở đây cũng có thể chiếm tiện nghi, có thể mấy quan đầu qua hoàn mỹ, Khai Nguyên tam trọng thi đậu Chiến Tranh học phủ cũng không phải là không thể.
“Nam Nguyên vẫn còn yếu một chút, nếu có nhiều học viên tứ ngũ trọng hơn, thì e rằng lần này người của Đại Hạ phủ đến cuối cùng còn không bằng Nam Nguyên.”
Lão Tạ nghĩ đến những điều này, nhưng cũng không quên quan tâm đến vài vị học sinh xuất sắc mà hắn đã chú ý từ trước.
Tô Vũ tiểu tử này, mấy quan này qua không tệ, ải đầu tiên đổi cấp tốc có quyết định, 8 môn sát hạch qua hết, thêm điểm 80 điểm, có lẽ là người có điểm cao nhất toàn trường lần này.
“Có chút mong chờ, điểm sát hạch cuối cùng của tiểu tử này, có thể so sánh với vài vị thiên tài bên Đại Hạ phủ hay không…”
Toàn phủ thống nhất sát hạch, nội dung giống nhau, quá trình giống nhau, điểm số giống nhau, Tô Vũ có thể kiểm tra được bao nhiêu điểm, không liên quan đến việc hắn có phải là học viên Nam Nguyên hay không.
Lão Tạ thật sự có chút mong chờ kết quả. Ở Nam Nguyên này, có lẽ chỉ có Tô Vũ là có hy vọng so tài với thiên tài Đại Hạ phủ, còn những người khác… thì không cần thiết phải so sánh, chênh lệch cảnh giới đã quá lớn, kiến thức cơ bản cũng có khoảng cách tự nhiên.