Chương 472: Xung đột | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Nhân Cảnh dậy sóng cuộn trào.
Không biết bao nhiêu cường giả, kẻ thì che giấu tung tích, người lại âm thầm ẩn núp, tất cả đều chờ đợi thời cơ.
Gánh chịu tất cả, Văn Mộ bia, hai thứ này chính là trọng tâm của lần náo động này.
Nếu không có hai bảo vật này, khó lòng hội tụ được nhiều người, nhiều cường giả đến vậy. Hạ gia tạo ra di tích giả, cũng chỉ có thể thu hút vài người, lại mượn thần văn chia tách pháp để phân tán sự chú ý của đại chúng.
Mà giờ khắc này, thậm chí không cần đến thần văn chia tách pháp.
Đương nhiên, thần văn chia tách pháp, cũng là ngòi nổ cho vạn tộc nhập cảnh.
…
Ngày mười lăm tháng mười một.
Liễu Văn Ngạn biến mất đã xuất hiện, kể từ khi hắn mất tích, cũng đã vài ngày trôi qua.
Giờ phút này, toàn bộ Nam Nguyên đã bị vô số cường giả bao vây trùng trùng điệp điệp.
Có cường giả vạn tộc, cũng có cường giả Nhân tộc.
Có người thấy được Liễu Văn Ngạn, tin tức “biến mất” nhanh chóng lan truyền.
“Liễu Văn Ngạn!”
Có người quát lạnh một tiếng, Đằng Không bay lên, nhìn xuống Liễu Văn Ngạn ở phương xa, quát lớn: “Liễu Văn Ngạn, lúc trước ngươi nói, ngươi không có cách nào lấy ra năm đời thần văn, bây giờ, ngươi đã tiến vào Sơn Hải đỉnh phong, thậm chí còn truyền thừa năm đời thần văn cho Tô Vũ, hôm nay, ngươi còn lý do gì để biện minh?”
Liễu Văn Ngạn nhìn về phía người kia, một lúc lâu sau mới cười nói: “Lý do? Lý do gì? Ngươi là…”
Gã nam tử Đằng Không kia, phẫn nộ quát: “Liễu Văn Ngạn, ngươi còn giả vờ cái gì! Phụ thân ta năm xưa là tùy tùng của năm đời, chết trận tại Chư Thiên chiến trường, năm đời thần văn, ngươi từng nói qua, sẽ công khai cho tất cả mọi người xem, bây giờ, ngươi và Tô Vũ tự bạo năm đời thần văn, có phải là quá đáng lắm không?”
“… ”
Liễu Văn Ngạn bật cười, ngắm nhìn bốn phía, có người im lặng, có người cười lạnh, có người chờ xem náo nhiệt, lại cũng có kẻ mặt dày vô liêm sỉ.
Liễu Văn Ngạn khẽ nói: “Ta từng nói công khai cho tất cả mọi người xem sao? Chẳng phải chính các ngươi tự suy diễn thôi sao? Năm đó ta từng nói với Chu gia một lần, tư liệu sư phụ ta lưu lại không thấy, Chu gia vì cứu sư phụ ta, đã bỏ ra tính mạng của một vị Vô Địch… Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng từng đề cập, thần văn một khi có thể cụ hiện, có thể cho người Chu gia nhìn một chút… Có điều… chuyện của ta và Chu gia, chẳng phải đã kết thúc rồi sao?”
Liễu Văn Ngạn khẽ cười nói: “Đừng nói ta không nói đạo lý, ta phân biệt phải trái! Phụ thân ngươi tùy tùng sư phụ ta, vô cùng đáng kính nể, chết trận tại Chư Thiên chiến trường, cũng rất đáng được tôn trọng, nhưng… ngươi không thể yêu cầu, tất cả binh sĩ chết trận tại Chư Thiên chiến trường, đều được chia cắt gia sản của những Vô Địch đó chứ?”
Liễu Văn Ngạn cười nói: “Đại Hạ phủ, Đại Tần phủ, nhà nào mà chẳng có hàng ngàn hàng vạn binh sĩ chết trận, chẳng lẽ nói, hậu duệ của những binh sĩ này, đều muốn đi chia cắt tài sản của Hạ gia, Tần gia ở Đại Hạ phủ mới được sao? Ta rất kỳ quái, thần văn sư phụ ta lưu lại, sao lại thành của mọi người! Đúng, mọi người là vì tùy tùng sư phụ ta mà chết trận, nhưng… sư phụ ta khi còn sống, có bạc đãi mọi người đâu?”
“Hắn đi Chư Thiên chiến trường, đâu có ép buộc mọi người cùng đi, thậm chí còn yêu cầu mọi người đừng cùng đi! Bởi vì phụ thân ngươi, bởi vì những tiền bối khác, kính nể sư phụ ta, sùng bái sư phụ ta, cho nên, bọn họ đi hộ đạo cho sư phụ ta!”
“Nhưng, đây không phải là lý do để các ngươi chia cắt di sản của sư phụ ta chứ?”
Nụ cười của Liễu Văn Ngạn tắt hẳn, “Huống chi, sư phụ ta cũng đã chết trận, chỉ còn lại chút thần văn, năm đó ta rời khỏi Đại Hạ Văn Minh học phủ, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không mang đi, chỉ mang đi chút thần văn này, xét về tình về lý, chút này chẳng phải nên thuộc về ta sao?”
“Ta còn nợ một món nợ, dùng để trả lại Đại Hạ phủ. Bởi lẽ Đại Hạ phủ đã nuôi dưỡng sư phụ ta, việc sư phụ ta đạt đến cảnh giới kia, có liên quan gì đến các ngươi đâu?”
Hắn nhìn khắp mọi người, từ vạn tộc đến nhân tộc, cười nói: “Có phải các ngươi đã quen với việc ức hiếp chúng ta rồi không? Cảm thấy nhất mạch của ta dễ bắt nạt, nên ai cũng muốn xông vào xâu xé một phen? Năm xưa, nhất mạch của ta còn lưu lại không ít bảo vật, sau này… Cái gì cần bồi thường thì bồi thường, cái gì nên tặng thì đã tặng hết rồi. Ta và sư đệ ta, gần như chẳng còn gì!”
Liễu Văn Ngạn nhìn người kia, khẽ cười nói: “Ngay cả Chu gia còn kết ân oán với ta, ta thật không hiểu, ngươi lấy tư cách gì mà đòi ta dâng ra thần văn của sư phụ? Dựa vào cái gì?”
Người kia lạnh lùng nhìn hắn, “Vậy chẳng phải những tùy tùng năm xưa đã bỏ mạng vô ích hay sao?”
Liễu Văn Ngạn khẽ thở dài: “Các tiền bối ngã xuống, ta vô cùng bi thống, nhưng… đây không phải là lý do!”
Hắn lắc đầu: “Ta phân rõ đúng sai, cũng mong các ngươi phân rõ phải trái! Một vị tướng quân dẫn ngàn vạn tướng sĩ ra trận, tất cả đều tử trận, nguyên nhân không phải ở vị tướng quân kia, mà do có kẻ phản bội. Các ngươi không đi tìm kẻ phản bội, lại nhằm vào hậu nhân của tướng quân, lẽ nào nên sao? Chẳng lẽ vì kẻ phản bội kia quá mạnh, nên các ngươi mới đi ức hiếp hậu nhân của tướng quân?”
Liễu Văn Ngạn khẽ cười: “Không cần thiết phải thế chứ? Đã bao năm qua, hơn năm mươi năm rồi, chúng ta không tranh không đoạt, bị ức hiếp cũng đành bị ức hiếp, môn đồ đệ tử bị giết… cũng đành chịu! Phe phái bị hủy diệt, cũng mặc kệ nó hủy diệt! Chèn ép, nhằm vào, chúng ta đều nhẫn nhịn, còn muốn thế nào nữa đây? Chẳng lẽ các ngươi muốn ép chúng ta đến đường cùng, cá chết lưới rách mới vừa lòng sao?”
“Chuyện này đâu phải lần đầu, cần gì phải làm tới nước này?”
Liễu Văn Ngạn nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi hà tất phải nhúng tay vào? Thần văn của sư phụ ta, cho ngươi, ngươi có dùng được không? Ngươi có hiểu nó không? Lẽ ra, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực tìm ra kẻ phản đồ, kết quả thì sao? Các ngươi đấu đá với chúng ta mấy chục năm, vui lắm sao? Hay là… có ai đã hứa hẹn gì với các ngươi?”
Người kia lạnh lùng nói: “Liễu Văn Ngạn, đừng tìm lý do thoái thác! Phụ thân ta chết vì các ngươi, tự nhiên các ngươi phải trả giá!”
“Ai!”
Liễu Văn Ngạn thở dài một tiếng: “Thật không thể nói lý lẽ với các ngươi mà! Ta đã nói rồi… Được thôi, đừng ép ta phải nói thẳng ra! Sư phụ ta, đã trả công cho những người đi theo ông, trả lương đầy đủ, ra trận có phụ cấp, chết trận có trợ cấp. Năm xưa, ai mà chưa từng nhận ân huệ từ sư phụ ta? Giờ, sư phụ ta mất rồi, các ngươi lại đòi đền mạng… Chẳng phải quá đáng lắm sao?”
Liễu Văn Ngạn cười cười, bất đắc dĩ nói: “Thật tình mà nói, mọi chuyện đã qua bao năm rồi, cái gì nên cho, nên bồi thường, chúng ta đều đã cho, đã làm cả rồi. Thần văn của sư phụ ta cũng đã nổ gần hết, nhất định phải đến cả chút đồ vật cuối cùng cũng không tha sao?”
Lúc này, người kia trên không trung vẫn chưa lên tiếng, xung quanh đã có người cười lạnh nói: “Liễu Văn Ngạn, ý ngươi là, những tùy tùng năm xưa chết là đáng, vì đã trả tiền rồi, nên cái chết của họ không liên quan gì đến các ngươi? Quả nhiên, đa thần văn nhất hệ của các ngươi, nói tình cảm chỉ là giả dối, chẳng coi ai ra gì!”
“…”
Liễu Văn Ngạn trong lòng mệt mỏi: “Ta nói lý với các ngươi, các ngươi lại nói về tình cảm. Ta biện minh vài câu, các ngươi lại đòi đền mạng. Tóm lại, ta nói gì cũng sai. Đã bao năm nay, các ngươi đã quen rồi, có lẽ cảm thấy, ta cũng nên làm quen đi.”
Một cường giả Ma tộc cười ha hả nói: “Liễu Văn Ngạn, hay là đem thần văn của Diệp Bá Thiên ra xem thử thì thế nào?”
Liễu Văn Ngạn nhìn Ma tộc kia, cũng cười nói: “Cũng được thôi, ngươi muốn xem sao?”
Cường giả Ma tộc kia hơi khựng lại.
Liễu Văn Ngạn lại nhìn quanh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Các ngươi nhất định phải xem sao? Nhất định phải xem mới được à? Vậy thì… chỉ nhìn chứ không lấy, thế nào?”
Người bay ra từ hư không trước đó, ánh mắt khẽ động: “Quả nhiên, ngươi có khả năng tái hiện nó! Liễu Văn Ngạn, ngươi cứ lấy ra xem trước đã, còn về việc thần văn này thuộc về ai… không phải do một mình ngươi quyết định…”
“Vậy là do ai quyết định?”
Liễu Văn Ngạn cười nói: “Đồ vật sư phụ ta truyền lại, mà ông ấy lại không có con cháu, đương nhiên, ông ấy còn có một người cô cô, còn có một đồ đệ là sư đệ ta. Hiện tại, cô cô của Diệp Bá Thiên đang ở đây, sư đệ ta cũng ở trong thành, ngoài ba người chúng ta ra, lẽ nào còn có ai có tiếng nói hơn sao?”
Diệp Hồng Nhạn sắc mặt trắng bệch, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Để ý đến lũ sâu bọ đó làm gì! Nếu không phải niệm tình xưa nghĩa cũ, nể mặt những lão già năm xưa, ta đã sớm cho chúng một bài học!”
Bọn chúng, kẻ thì có thân nhân cùng Diệp Bá Thiên cùng nhau bỏ mạng sa trường, kẻ thì quan hệ chẳng khác nào tám gậy tre đánh không tới, lại có kẻ là thân thích ruột thịt.
Hôm nay dám giở trò quấy rối, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.
Chắc chắn là đang chờ đợi Liễu Văn Ngạn!
Loại chuyện làm loạn này, đâu phải lần đầu tiên, trước kia cũng đã từng xảy ra rồi, bao gồm cả lần trước tại Đại Hạ phủ, trong nhiều cuộc chiến, cũng phát sinh chuyện tương tự, Cửu Thiên học phủ Canh Vân Phi liền vin vào cớ đó, nói sư huynh hắn chết trận mà ra yêu sách.
Giờ phút này, trong thành, Hồng Đàm mấy người cũng đồng loạt lăng không mà đứng.
Cách đám đông kia một khoảng, Hồng Đàm quát lớn: “Sư huynh, nói lý với bọn chúng vô ích thôi! Lũ này đã sớm bị ma quỷ ám ảnh rồi, có nói cũng chẳng thông!”
Liễu Văn Ngạn giơ tay lên, cười nói: “Chúng ta phải giảng lý, phàm là chuyện gì cũng cần giảng lý, lý lẽ càng nói càng rõ ràng!”
Trong đám người, có kẻ cười nhạo trong lòng!
Liễu Văn Ngạn lại giở cái thói đó, tên này, đúng là một gã mọt sách chính hiệu.
Phân rõ phải trái ư?
Thời buổi này, ai còn muốn cùng ngươi phân rõ phải trái!
Liễu Văn Ngạn đâu phải lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, năm đó, thậm chí có kẻ tự mình đến Nam Nguyên tìm hắn đòi hỏi, dĩ nhiên, bị Hạ gia đuổi đi, còn Liễu Văn Ngạn, lựa chọn vẫn là phân rõ phải trái.
Liễu Văn Ngạn cười nói: “Vậy thế này đi, hôm nay ai cảm thấy, thần văn của sư phụ ta đáng lẽ phải chia cho các ngươi, bước ra đây, ta xem thử xem, hậu duệ của đám người năm xưa, có bao nhiêu kẻ nghĩ như vậy, cảm thấy sư phụ ta chết trận, thần văn của hắn nên bị xẻ thịt chia năm xẻ bảy.”
Không một ai động đậy.
Trong đám người, vẫn có kẻ nhịn không được, mắng chửi: “Liễu huynh, để ý đến lũ chó má đó làm gì? Năm xưa những kẻ tùy tùng Ngũ Đại chết trận, có ai đòi hỏi cái gì chưa? Tổ tiên chúng ta, đi theo Ngũ Đại, đâu phải vì chia chác thần văn sau khi hắn chết! Năm đó tổ tiên chúng ta, là vì lý tưởng, vì mộng tưởng, vì nhân tộc mà chiến!”
“Hiện tại, một lũ hậu duệ của những kẻ đầu cơ trục lợi, cũng không biết xấu hổ mà đòi cái này cái kia?”
Lão nhân kia mắng chửi tiếp: “Như cái thằng Vương Trùng kia chẳng hạn, cha hắn ta biết rõ mười mươi, năm xưa Ngũ Đại đã nói, không cần ai đi theo, cha hắn nhất định phải đòi đi, vì thực lực yếu kém, mọi người không cho hắn đi, hắn còn mắng mọi người khinh thường hắn, thực tế, cha hắn đi, chỉ là để quan sát quá trình Ngũ Đại chứng đạo, tranh thủ lấy lòng mà thôi, đâu ra cái thứ hộ đạo chi tâm gì chứ, Ngũ Đại cần một kẻ Sơn Hải tam trọng đi hộ đạo sao? Nực cười!”
Gã nam tử trên không trung nghe vậy giận dữ: “Ngươi nói cái gì?”
Lão nhân không cam lòng yếu thế, nổi giận nói: “Nói cái gì? Nói sự thật! Bình thường nể mặt ngươi, không thèm chấp nhặt! Còn hăng hái xúi giục mọi người, cùng nhau bức bách Ngũ Đại nhất mạch, ngươi là cái thá gì? Đồ hèn nhát! Năm xưa hung thủ giết Ngũ Đại, giết cha ngươi, ngay tại đây, ít nhất nhất mạch của hắn còn ở đây, Thiên Uyên tộc ngay tại đây, sao ngươi không đi giết chúng? Ở đây bức bách Liễu huynh, ngươi có tâm tư gì, ai mà không nhìn ra?”
Lão nhân chỉ tay vào mấy kẻ đang xem náo nhiệt, buông lời nguyền rủa: “Ngươi đi mà giết chúng đi! Kẻ thù thật sự không giết, lại đi bức bách Liễu huynh, còn mặt mũi không?”
Gã nam tử trên không trung lạnh lùng nói: “Giết hay không, đó là chuyện của ta! Ta tìm Liễu Văn Ngạn đòi lại phần thuộc về cha ta, có gì sai? Thần văn của Ngũ Đại, là của riêng Ngũ Đại sao? Đó là của mọi người…”
Lão nhân nghe vậy cười giận dữ!
Gã vừa định mở miệng mắng nhiếc, Liễu Văn Ngạn đã cười xòa can ngăn: “Thôi đi, Hoàng huynh, đừng chấp nhặt làm gì. Chuyện nhỏ ấy mà! Ta, Liễu Văn Ngạn, xưa nay phân minh phải trái! Vương Trùng kia, ngoài ngươi ra, còn ai nữa? Một mình ngươi đòi chia chác, dù có chia đều theo số người năm xưa tử trận, ngươi cũng chẳng được bao nhiêu đâu? Còn bao nhiêu nữa chứ? Nếu thật sự muốn nhiều, thần văn xử lý ra sao, còn có thể thương lượng.”
Trong lòng Vương Trùng khẽ vui, liền lớn tiếng hô hào: “Các vị, cùng nhau đứng lên! Thần văn năm đời kia, đâu chỉ của riêng Liễu Văn Ngạn hắn, tất cả chúng ta đều có phần!”
Gã ta gào thét một hồi, cũng có vài người rục rịch đứng dậy.
Một lát sau, kể cả Vương Trùng, góp được bảy tám người tụm lại một chỗ.
Liễu Văn Ngạn cười khẩy: “Còn ai nữa không? Tám người… ta cũng chẳng buồn hỏi gốc gác nhà ai, năm xưa người tử trận cũng không ít, tính ra cũng phải vài trăm mạng, mà giờ chỉ có tám người, chia chác được bao nhiêu chứ…”
Vương Trùng quát lớn: “Liễu Văn Ngạn, tám người chúng ta, đủ sức đại diện cho hậu duệ của những người năm xưa!”
Trong đám đông, lão già kia lại nổi giận mắng: “Ngươi chỉ đại diện được cho tổ tông nhà ngươi thôi! Đến tổ tông ngươi còn thấy xấu hổ khi có đứa con cháu như ngươi! Ngươi đại diện cái rắm!”
Vương Trùng mặc kệ lão!
Gã ta đâu cần cái tên đó đồng ý, gã ta nhắm đến Liễu Văn Ngạn kia kìa.
Mà Liễu Văn Ngạn, xưa nay vẫn dễ nói chuyện.
Bởi lẽ sư phụ hắn dính líu đến nhiều người như vậy, trải qua bao năm, mọi người ít nhiều gì cũng đã nhận được bồi thường, bao gồm cả việc Liễu Văn Ngạn trả nợ, bao gồm cả những bảo vật năm xưa năm đời lưu lại, tất cả đều đã được chia chác cả rồi.
Bây giờ, chẳng qua là lặp lại chiêu cũ mà thôi.
Liễu Văn Ngạn tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài: “Được thôi, các ngươi đến đây, chỉ có tám người các ngươi có tư cách xem qua một chút, những người khác… không có tư cách.”
Vương Trùng có chút chần chừ, rồi quát lớn: “Tự ngươi lấy ra đi!”
Liễu Văn Ngạn bất đắc dĩ, một lát sau, trên tay hắn xuất hiện một viên thần văn.
Không có gợn sóng, không có biến hóa kinh thiên động địa nào, nó cứ thế lẳng lặng trôi nổi trong tay hắn.
Tất cả mọi người đều duỗi cổ ra nhìn!
Vương Trùng và đám người kia, ánh mắt khẽ động, liếc nhìn nhau một cái, không do dự nữa, đồng loạt lao về phía Liễu Văn Ngạn!
Bọn hắn không nghĩ nhiều, bởi vì Liễu Văn Ngạn là một người phân minh phải trái, là một gã mọt sách…
Đúng vậy, bọn hắn chỉ nghĩ có thế thôi.
Một vài cường giả của Vạn tộc, lại có người ánh mắt hơi lóe lên.
Nơi xa, bên cạnh Ma Đa Na, có người cười nhạo một tiếng: “Ma Đa Na, Liễu Văn Ngạn thật sự sẽ cho bọn chúng sao?”
Ma Đa Na liếc nhìn gã, hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ thế nào?”
“Hừ, thật nực cười!”
Thật sự là quá nực cười!
Đám người kia, vốn dĩ không hiểu rõ phong tục của Nhân tộc. Lẽ nào Liễu Văn Ngạn thật sự dễ dàng cho bọn chúng thứ tốt như vậy sao?
…
Trong khoảnh khắc, tám thân ảnh đã tề tựu.
Liễu Văn Ngạn thở dài, giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối: “Thôi được, đã muốn thì ta cho các ngươi. Nhưng phải nắm chắc lấy!”
Lời vừa dứt, đạo thần văn liền lướt về phía Vương Trùng.
Vương Trùng mừng rỡ khôn xiết, vội vàng vươn tay chụp lấy. Thần văn kia thoạt nhìn chậm rãi, nhưng thực tế lại cực nhanh, lao thẳng vào Ý Chí hải của hắn.
Ầm!
Thần văn trực tiếp tiến vào Ý Chí hải!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Ý Chí hải của Vương Trùng vỡ nát, thân thể cũng tan thành trăm mảnh.
Vương Trùng ngay cả một lời cũng không kịp trăn trối!
Chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang vọng.
Bốn phía, không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Liễu Văn Ngạn cười khẩy, giọng điệu lạnh lùng: “Ta vốn phân rõ phải trái, đã nói cho ngươi… nhưng có bản lĩnh thì tự mình bắt lấy đi!”
Nói xong, đạo thần văn kia lại hướng những người khác bay tới.
Một kẻ kinh hãi tột độ, run giọng: “Không, chúng ta…”
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thêm một kẻ nữa tan xương nát thịt. Liễu Văn Ngạn vẫn cười, giọng điệu đầy vẻ trào phúng: “Đã nói là cho các ngươi, năm xưa những thần văn này đều tồn tại trong Ý Chí hải của ta. Giờ đây, ta cũng đặt chúng vào Ý Chí hải của các ngươi, chớ khách khí!”
Ầm ầm!
Từng tiếng nổ liên tiếp vang lên, trong chớp mắt, đã có năm sáu người bỏ mạng.
Những kẻ còn lại, kinh hồn bạt vía, hoảng sợ đến cực điểm.
Không, đây không phải là Liễu Văn Ngạn mà bọn chúng biết!
Không! Liễu Văn Ngạn không phải hạng người như vậy!
Dù cho trong lòng bất mãn, dù cho giận tím mặt, Liễu Văn Ngạn cũng sẽ đối đãi với kẻ địch như lần trước đối diện Vân Phi. Hắn, Liễu Văn Ngạn năm đó tự bạo Thần Văn, thừa sức giết sạch bọn chúng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn diệt trừ tên Đơn Thiên Hạo không cùng chí hướng.
Bởi vì Liễu Văn Ngạn trọng tình nghĩa!
Một giọng nói thê lương vang lên: “Không… Nhị thúc ta đã từng năm đời chinh chiến…”
Ầm!
Thân thể kẻ đó nổ tung, Ý Chí Hải sụp đổ, Liễu Văn Ngạn khẽ cười: “Đúng vậy, ngươi nói đúng, là nhị thúc ngươi đã năm đời chinh chiến. Đó là chuyện của năm đời trước… Ta không phải người của năm đời, xin lỗi!”
Ầm ầm!
Người cuối cùng cũng tan thành mây máu trong nháy mắt. Tám kẻ, trong chớp mắt hóa thành sương mù đỏ tươi.
Bốn phía, có kẻ còn chưa kịp hoàn hồn.
Một lát sau, có người mới bừng tỉnh, giận dữ hét lớn: “Liễu Văn Ngạn! Ngươi dám giết người của Lục Nhân Tộc, ngươi điên rồi! Ngươi muốn làm phản đồ sao?”
Giờ khắc này, ánh mắt Liễu Văn Ngạn lạnh lẽo thấu xương.
Viên Thần Văn trong tay hắn đột nhiên biến thành một chiếc rìu chiến.
Khí tức Liễu Văn Ngạn bạo tăng, trong nháy mắt biến mất, rồi lại xuất hiện ngay trên đỉnh đầu kẻ vừa hô hoán, vung rìu chém xuống!
Kẻ kia kinh hãi, vừa định phản kháng, thân thể đã bị áp chế hoàn toàn.
Phụt!
Cả người, từ giữa bị chẻ làm đôi, kể cả Ý Chí Hải!
Vầng trăng lưỡi liềm, vỡ tan trong khoảnh khắc.
Tĩnh lặng!
Chấn động!
Vô số người Nhân Tộc chấn động. Liễu Văn Ngạn, hắn triệt để phát điên rồi!
Hắn dám trước mặt mọi người giết một vị Nhật Nguyệt cường giả của Nhân Tộc. Tên điên này, hắn muốn đối đầu với Nhân Tộc sao?
Liễu Văn Ngạn lùi nhanh về phía sau, cười nhạt: “Phản bội Nhân Tộc? Có lẽ vậy! Các ngươi giết người của chúng ta thì là chính nghĩa, là chính đạo, ta giết các ngươi… Vì sao lại thành phản bội? Đa Thần Văn hệ của ta năm đó đông đảo như vậy… Kẻ còn sống sót đếm trên đầu ngón tay!”
Hắn cười, nhìn khắp bốn phía: “Cảm thấy ta là phản đồ, cứ việc ra tay đi! Sư chất ta, Trần Vĩnh, chẳng phải cũng vậy sao? Phải, ta nói cho các ngươi biết, những kẻ kia, chính là do hắn giết! Thì sao chứ? Bọn chúng giết cường giả Đa Thần Văn hệ của ta, thật sự cho rằng ta không biết?”
Liễu Văn Ngạn bỗng nhiên giận dữ gầm lên: “Các ngươi tự vấn lương tâm, lẽ nào chính các ngươi không biết sao?”
“Các ngươi giả điếc làm ngơ, chẳng phải cảm thấy, nhất mạch của ta, dễ bị ức hiếp lắm sao?”
“Giết chúng ta, là chính nghĩa! Bởi vì, vạn tộc đều cho rằng chúng ta đáng chết! Mà đa thần văn hệ, thiếu gì vài mạng chúng ta!”
Khí tức Liễu Văn Ngạn bạo tăng, hắn quát lạnh: “Kẻ hiền bị khinh! Phản đồ? Kẻ phản bội thật sự lại chẳng ai quản, đã vậy… Hôm nay ta liền phản bội, thì sao nào?”
“Lời lẽ hèn hạ!”
Một cường giả phẫn nộ quát: “Liễu Văn Ngạn, ăn nói cho cẩn thận! Phản bội cái gì, việc này ta sẽ bẩm báo Vô Địch, các ngươi sau này phải có lời giải thích, đừng để ngoại tộc chê cười. Hạ Hầu gia, xin hãy truy nã Liễu Văn Ngạn, thật là hèn mạt!”
“…”
Không ít người nhìn về phía đại hán kia, kẻ thì im lặng, người thì phẫn nộ, kẻ thì ba phải… Không, là thiên vị Liễu Văn Ngạn!
Liễu Văn Ngạn đánh giết chín người, còn có một kẻ là cường giả Nhật Nguyệt cảnh!
Giờ đây, tên này lại bảo Hạ Hầu gia truy nã Liễu Văn Ngạn… Hắn ta, chẳng khác nào trò cười lớn!
Mà kẻ vừa lên tiếng, không ít người cũng nhận ra.
Có người truyền âm: “Là hắn, Đao Vệ tướng chủ phủ Đại Đường, hắn cũng tới sao, tên này… Rõ ràng là thiên vị!”
“Việc này… Khó nói lắm, nếu Liễu Văn Ngạn thật sự có thể đưa ra chứng cứ, Trần Vĩnh giết những kẻ kia, từng giết người của đa thần văn hệ, nay giết những người này cũng từng giết đa thần văn hệ, hắn ta có rắm chuyện gì đâu!”
“…”
Mọi người xôn xao bàn tán, phía sau, Hạ Hầu gia hơi khựng lại, cười khẩy, rất nhanh, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, quát lớn: “Lớn mật Liễu Văn Ngạn, đều là người một nhà, lại dám đồ sát đồng tộc ngay trong phủ Đại Hạ, đáng chém! Mau chóng bó tay chịu trói, người đâu, bắt Liễu Văn Ngạn vào thành!”
Lời vừa dứt, Triệu tướng quân bên phía phủ Đại Hạ liền định ra khỏi thành.
Bỗng nhiên, một vị Nhật Nguyệt cảnh của Thần tộc chặn đường, thản nhiên nói: “Liễu Văn Ngạn vào thành làm gì cho vội? Chúng ta không có ý can thiệp vào chuyện nội bộ của Nhân Cảnh, nhưng mà, Liễu Văn Ngạn đồ sát nhân tộc, tội đáng tru di, hắn lại là Văn Minh sư, theo lý, phải giao cho Cầu Tác cảnh xử lý mới đúng, Cầu Tác cảnh mới là Thánh địa của Văn Minh sư, Hạ Hầu gia, ngài thấy đúng không?”
Hạ Hầu gia cười, “Ồ, ngươi là Thần tộc, lại còn hiểu rõ điều lệ của nhân tộc hơn cả chúng ta, giỏi đấy!”
Ánh mắt hắn băng hàn, nhưng trên mặt lại tươi cười, “Đúng, đạo lý là vậy, người của Cầu Tác cảnh đến chưa? Liễu Văn Ngạn tạm giao cho Hạ gia ta xử lý, Cầu Tác cảnh có ý kiến gì không?”
…
Giờ khắc này.
Không ít người nhìn về phía một góc của Nam Nguyên nội thành, bên kia, hơn mười vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh, đều đến từ Cầu Tác cảnh.
Trong đám người, Nguyên Khánh Đông truyền âm: “Cứ làm như không nghe thấy, không được nhúng tay…”
“Việc này nhúng tay vào làm gì!”
Hạ Hầu gia nếu đã nói như vậy, cái hỏa khí kia, xem chừng sắp lớn đến phá trời, đừng có vô duyên vô cớ rước họa vào thân.
Hắn vừa dứt lời, đã có kẻ bất mãn lên tiếng: “Văn Minh Sư vốn dĩ thuộc quyền quản hạt của Cầu Tác cảnh ta! Liễu Văn Ngạn… Thật to gan, dám sát lục nhân tộc… Bắt Liễu Văn Ngạn lại, không cần gì khác, chỉ cần một phần di tích của Tô Vũ, cho chúng ta hưởng một chén canh!”
Vẫn còn có kẻ mắt đỏ vì lợi!
Nguyên Khánh Đông có chút tức giận, truyền âm nói: “Hạ gia đã đỏ mắt rồi kìa…”
“Thì sao chứ? Hạ Tiểu Nhị còn có thể giết chúng ta chắc? Di tích vốn dĩ đâu phải của riêng một nhà hắn, huống chi, chúng ta đều là hậu duệ Vô Địch, yêu cầu cũng chẳng cao, tối thiểu, Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch cùng gánh chịu vật phải cho chúng ta, cùng lắm thì… Văn Mộ bia chúng ta từ bỏ!”
“… ”
Nguyên Khánh Đông sắp tức nổ phổi!
Ngươi thật sự cho rằng Hạ gia không dám đối phó chúng ta chắc?
Hắn cảm thấy Hạ gia lần này, có chút ý tứ đập nồi dìm thuyền, nói thật, nếu Hạ gia muốn tiếp tục sinh tồn, có lẽ sẽ không dám đối phó bọn hắn, nhưng… lần này Hạ gia cho Nguyên Khánh Đông cảm giác, đó là được ăn cả ngã về không, mặc kệ hết thảy!
Lúc này nhúng tay vào, chẳng sợ chết hay sao?
Hạ gia sắp phát điên rồi!
Hắn còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe thấy trong đám người có kẻ quát lớn: “Hạ Hầu gia, theo lệ, Liễu Văn Ngạn là Văn Minh Sư, sát lục đồng bào, đáng chém! Bất quá sự tình bây giờ chưa rõ, trước truy nã Liễu Văn Ngạn, Văn Minh Sư phạm tội, nếu Cầu Tác cảnh còn tại, thì do Cầu Tác cảnh giam giữ!”
“… ”
Bốn phía, im lặng như tờ.
Ý của Hạ Hầu gia vừa rồi rất rõ ràng, hắn chỉ hỏi một chút, chứ không có ý định giao Liễu Văn Ngạn cho Cầu Tác cảnh.
Nhưng giờ phút này… lại có người của Cầu Tác cảnh mở miệng!
Giờ khắc này, ánh mắt của chư thiên vạn tộc đều đổ dồn về phía đó.
Có người thấp giọng nói: “Vương tôn nữ của Phần Hải Vương!”
“Người của Trương gia!”
Phần Hải Vương, một trong Bát đại gia Chấp Chưởng giả của Cầu Tác cảnh, chỗ dựa của Trương gia, không phải khai phủ chi vương.
Cầu Tác cảnh bên này, Trương Dĩnh mở miệng!
Một mặt nàng đỏ mắt vì bảo vật di tích, mặt khác, nàng phẫn nộ Hạ gia, phẫn nộ Liễu Văn Ngạn, những kẻ này xem thường uy nghiêm của Cầu Tác cảnh, hết lần này đến lần khác vi phạm ý chí của Cầu Tác cảnh.
Giờ khắc này, ả ta quyết định mở miệng cất lời.
Đúng vào lúc này, hư không chợt rung chuyển, một lão nhân tóc đã điểm sương, vẻ mặt phẫn nộ cùng nóng nảy, khẽ hắng giọng, có chút thở dốc nói: “Trương Dĩnh, ai cho phép ngươi được xen vào?”
Nói xong, lão quát lớn: “Còn không mau lui xuống, loại chuyện này đến phiên ngươi lên tiếng sao!”
Trương Dĩnh liếc nhìn liền nhận ra lão nhân kia, khẽ nhíu mày, nhanh chóng đáp: “Vương lão, đây là chuyện của Cầu Tác cảnh! Mà Cầu Tác cảnh, do Bát Đại Gia Tộc chấp chưởng, cùng nhau quyết nghị, ta đại diện Trương gia, muốn truy nã Liễu Văn Ngạn, việc này đâu liên quan gì đến Vương lão?”
Lão nhân kia giận tím mặt, “Ngươi dám dùng Phần Hải Vương để áp ta? Năm xưa lão phu chinh chiến chư thiên, gia gia ngươi…”
“Vương lão!”
Trương Dĩnh cau mày cắt ngang: “Người cũng nói là năm xưa rồi, Vương lão tuổi cao sức yếu, chẳng phải đang bế quan tại Thần Thánh Địa, giờ xuất hiện làm gì?”
Bế quan!
Một đám lão chiến sĩ năm xưa, nay phần lớn đều là hấp hối, thương bệnh đầy mình, cơ hồ đều đang bế quan cố gắng kéo dài hơi tàn, chờ đợi canh bạc cuối cùng.
Trong đám người này, Ngưu Bách Đạo xem như còn tinh lực thịnh vượng nhất.
Những người khác, người thì đã chết, kẻ còn sống cũng đều trọng thương.
Vị Vương lão này, cũng là trọng thương chưa lành, nghe vậy giận dữ công tâm, tiếng ho khan không ngừng vang lên, một cường giả Nhật Nguyệt cao trọng, lại như ngọn nến tàn trước gió, phẫn nộ nói: “Con nha đầu miệng còn hôi sữa! Im miệng! Cầu Tác cảnh, không phải Thánh địa riêng của Trương gia, không phải Thánh địa riêng của Bát Đại Gia Tộc, mà là Thánh địa của Văn Minh Sư tộc ta! Khụ khụ khụ… Trương gia… Khụ khụ… Trương gia chỉ là người chấp hành, không phải chủ chưởng! Đồ hỗn trướng…”
Trương Dĩnh có chút tức giận, lạnh lùng đáp: “Vương lão, người bị thương nặng quá rồi! Ta thấy, lão nhân gia người nên sớm trở về bế quan dưỡng thương đi! Thiên hạ này… Đã không còn là thiên hạ của bốn trăm năm trước!”
Ý là, ngươi đã già rồi!
Đều sắp chết đến nơi, còn muốn nhúng tay vào chuyện bao đồng!
“Hèn hạ… Ngươi…”
Vương lão giận dữ, đưa tay lên, rồi lại buông thõng xuống.
Trong lòng dâng lên một nỗi bi ai!
Không phải lão không còn sức đánh một trận, có!
Không nói đến một cái Nhật Nguyệt nhất trọng, lão muốn giết, vẫn có thể giết được.
Nhưng… đây lại là tôn nữ của chiến hữu năm xưa, tôn nữ của Phần Hải Vương, giờ phút này, lão chỉ cảm thấy đau xót, vô lực, Cầu Tác cảnh… đã thay đổi rồi.
Bế quan nhiều năm, tái xuất quan, cảnh còn người mất!
Lão nhìn về phía những người khác, ho khan một hồi, thở dốc nói: “Bát Đại Gia Tộc… không, giờ là Cửu Đại Gia Tộc, Cửu Đại Gia Tộc, Trương gia có đồng ý, những nhà khác không đồng ý, thì Trương gia… cũng không đại diện được cho Cầu Tác cảnh…”
Hắn thở dốc, ánh mắt rực lửa quét khắp đám người, “Các ngươi… Các ngươi cũng muốn thế sao? Thần Ma, là tử địch của chúng ta, của vạn tộc! Đám súc sinh đó… chẳng có thứ gì tốt đẹp! Hơn bốn trăm năm trước, chúng nó tàn sát sinh linh vô tội, hơn bốn trăm năm trước, ta và cha ông tổ tiên các ngươi đã chinh chiến khắp chư thiên, không phải để bán mạng cho Thần Ma, mà là… đoạt mạng của chúng!”
Giờ khắc này, lưng hắn thẳng tắp, tiếng thở dốc cũng lắng xuống, “Hơn bốn trăm năm trước, chúng ta đã chém giết với Thần Ma, đánh cho chúng cúi đầu, đánh cho chúng phải lui bước. Hơn bốn trăm năm sau, thực lực của chúng ta đã mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần! Chẳng lẽ đến lúc này… còn phải nể mặt lũ Thần Ma đó? Còn phải nhường nhịn chúng?”
Hắn gầm lên, đôi mắt tóe lửa nhìn thẳng vào gã Thần tộc cường giả vừa cản đường, sát khí ngút trời, “Nhân tộc bây giờ, đã biến chất rồi! Nếu là đặt vào hơn bốn trăm năm trước, lũ vạn tộc này, lũ súc sinh này, đã sớm bị ta đồ sát sạch sẽ! Kẻ chân đất không sợ kẻ đi giày, bây giờ Đại Tần Vương bọn chúng đã xỏ giày, liền quên hết quá khứ, quên hết thảm cảnh năm xưa rồi sao?”
Hắn phẫn nộ đến cực điểm!
Những kẻ này, căn bản không nên xuất hiện ở nhân tộc, không nên xuất hiện ở Nam Nguyên!
Dù nhân tộc có tranh chấp nội bộ, cũng phải ở Nhân Cảnh mà giải quyết, không phải ở trước mặt vạn tộc để chúng cười chê!
Hắn càng giận dữ khi thấy đám Cầu Tác cảnh tân sinh kia tầm nhìn thiển cận, bỏ qua đại cục!
Nếu là những năm trước, dù Cầu Tác cảnh có bất mãn trong lòng, cũng phải đè nén xuống, không thể phản bác Hạ Tiểu Nhị. Sao có thể đẩy Hạ gia vào thế không thể xuống đài như vậy? Hạ gia luôn là tiên phong chống lại vạn tộc!
Sao có thể ngay trước mặt vạn tộc, khiến Hạ gia mất mặt ở Nhân Cảnh như vậy?
Hèn hạ!
Vương lão phẫn nộ tột cùng!
Nhưng cũng có chút bi ai và bất lực. Hắn đã già, lại tàn phế, còn ai chịu nghe hắn nữa?
Bên kia, Liễu Văn Ngạn vẫn im lặng, khẽ cười rồi nói: “Vương lão, chuyện này ngài đừng nhúng tay vào. Cầu Tác cảnh muốn truy nã ta? Được thôi, cứ đến đây, ta chờ các ngươi!”
Hắn nhìn về phía đối diện, thản nhiên cười: “Đến đây, bắt ta đi!”
Trương Dĩnh biến sắc, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chống lại ý chí của Cầu Tác cảnh?”
“Ngươi… đại diện cho Cầu Tác cảnh sao?”
Liễu Văn Ngạn cười khẩy: “Ngươi có thực sự hiểu Cầu Tác cảnh là gì không?”
“Ngươi có biết, Cầu Tác cảnh rốt cuộc được hình thành như thế nào không?”
Liễu Văn Ngạn bật cười!
“Cầu Tác cảnh được thành lập sau khi khai phủ, hơn ba trăm năm trước. Tằng sư tổ của ta, Hạ Thần Hạ tiên sinh, phủ trưởng đời đầu của Đại Hạ Văn Minh học phủ, khai sáng Văn Minh học phủ. Sau đó, các nơi lần lượt thành lập Văn Minh học phủ. Tằng sư tổ ta, đã liên hợp với Đại Minh Vương, Đại Hán Vương, Đại Tống Vương, Đại Thương Vương, Đại Chu Vương… rất nhiều vị Vô Địch, cùng nhau thành lập Cầu Tác cảnh! Chỉ vì tìm kiếm huyền bí của văn minh. Cầu Tác cảnh… không phải là một thế lực chúa tể, nó là một cung điện, cung điện của tri thức, cung điện của văn minh…”
Liễu Văn Ngạn thản nhiên nói: “Các ngươi, chỉ là người chấp hành, không phải Chấp Chưởng giả! Cầu Tác cảnh, cũng không đại diện được cho toàn bộ Văn Minh Sư thiên hạ, nhất là nhất mạch của ta, các ngươi không có quyền truy nã. Bởi vì… ta không nợ các ngươi! Ngược lại, các ngươi nợ ta. Các ngươi có được quyền lực ngày hôm nay, đều là do Tằng sư tổ của ta ban cho, các ngươi lấy đâu ra tư cách truy nã Liễu Văn Ngạn ta?”
Giờ khắc này, Liễu Văn Ngạn quát lớn một tiếng, “Gọi Phần Hải Vương nhà ngươi đến đây, hỏi hắn xem, Cầu Tác cảnh có tư cách truy nã nhất mạch đích truyền đa thần văn của ta hay không!”
Tĩnh lặng bao trùm!
Hạ Hầu gia khẽ cười, Vương lão cũng gật gù, ho khan vài tiếng rồi chậm rãi nói: “Ta xem, Phần Hải vương hẳn là sẽ không thừa nhận bọn hắn có cái tư cách kia đâu…”
Bên kia, đám người Trương Dĩnh sắc mặt đại biến.
Trương Dĩnh nghiến răng ken két, rồi gằn giọng: “Chuyện cũ đã qua, hiện tại là hiện tại, Liễu Văn Ngạn, ngươi dám kháng lệnh? Chẳng lẽ ngươi muốn mưu phản nhân tộc sao?”
Liễu Văn Ngạn chỉ khẽ thở dài một tiếng!
Bên kia, ánh mắt Hạ Hầu gia trở nên lạnh lẽo, vừa định phất tay ra lệnh, Liễu Văn Ngạn liếc nhìn hắn, lắc đầu cười nói: “Hầu gia, xem ra… ta chỉ có thể càng thêm phạm tội thôi!”
Dứt lời, thân ảnh hắn lại lóe lên, một búa bổ xuống nơi xa!
Đã nói không thông, vậy thì giết!
Trương Dĩnh trong lòng kinh hãi, quát lớn: “Giết hắn!”
Bên cạnh hắn, có vài vị Nhật Nguyệt cảnh có chút do dự, nhưng thấy Liễu Văn Ngạn to gan lớn mật, dám trực tiếp ra tay, vẫn là lựa chọn nghênh chiến.
Búa bổ xuống, bảy tám đạo thần văn hiện lên, quấn lấy lưỡi búa.
Bất quá, ai nấy đều cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.
Đó chính là thần văn của Diệp Bá Thiên!
Đúng vào thời khắc này, Liễu Văn Ngạn đạp không mà đến, cười lạnh một tiếng: “Người đời đều nói ta là Diệp Bá Thiên thứ hai, sư phụ là sư phụ, ta là ta, ta là Liễu Văn Ngạn!”
Ngay sau đó, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Rìu, đó là của sư phụ.
Trường kiếm, đó là của ta!
“Thiên Đoạn!”
Một tiếng quát nhẹ, vang vọng tận trời xanh, một kiếm chói lòa chiếu sáng cả thiên địa!
Sơn Hải đỉnh phong Liễu Văn Ngạn!
Giờ khắc này, hắn chỉ là Sơn Hải đỉnh phong, nhưng một kiếm này lại vô cùng mạnh mẽ, vô cùng nhanh!
Đây mới thực sự là Liễu Văn Ngạn!
Ông!
Tiếng kiếm reo vang vọng, phía sau, Vương lão định đưa tay ngăn cản một chút… Bỗng nhiên, lão thở dài một tiếng, lựa chọn thu tay lại.
“Phù!” một tiếng nhẹ bẫng vang lên.
Một kiếm vung xuống, tốc độ nhanh đến mức không ai có thể tưởng tượng!
“Bịch!” một tiếng trầm đục.
Một cái đầu người lìa khỏi cổ!
Đến tận lúc chết, ả dường như vẫn không dám tin, lại có kẻ thật sự dám giết ả!
Liễu Văn Ngạn khẽ thở dốc một tiếng, nhanh chóng lùi lại, thu hồi chiến rìu. Những kẻ còn lại thì ngây người như phỗng, không dám nhúc nhích thêm chút nào.
“Ầm ầm!”
Một vầng trăng sáng từ trên trời giáng xuống, nện xuống mặt đất, nguyên khí tràn lan, thần văn vỡ vụn.
Một kiếm này, hắn đã chém giết hậu duệ Vô Địch, vương tôn nữ của Phần Hải Vương, Trương Dĩnh!
Liễu Văn Ngạn mặt không đổi sắc, lạnh lùng tuyên bố: “Ta chính là phản đồ, cứ việc đến bắt ta đi!”
Hôm nay, ta liền muốn làm tên phản đồ này! Nếu Nhân Cảnh đã như vậy, vậy thì mưu phản đi! Huống chi, đám người này cũng không đại diện được cho toàn bộ Nhân Cảnh!
Tĩnh lặng!
Một tôn Nhật Nguyệt, bị hắn đánh giết tại chỗ, lại còn là đích truyền của Vô Địch!
Một lát sau, nơi xa, hư không khẽ rung động.
Một lão nhân bước ra, liếc nhìn thi thể Trương Dĩnh, đạp không mà đến, đáp xuống đất, nhặt lấy đầu của Trương Dĩnh, thở dài một tiếng: “Liễu Văn Ngạn, cho dù nó có sai, ngươi liền có thể giết nó sao?”
“Trương Khải!”
Vương lão sắc mặt khẽ biến, phụ thân của Trương Dĩnh, thân tử của Phần Hải Vương!
Nhật Nguyệt bát trọng đỉnh cấp cường giả!
Hắn thế mà lại đích thân đến!
Liễu Văn Ngạn im lặng không nói gì. Diệp Hồng Nhạn vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, trầm giọng nói: “Trương Khải, ngươi muốn làm gì?”
Lão nhân khẽ cười nói: “Hắn giết nữ nhi của ta, ngươi hỏi ta, muốn ta làm cái gì?”
Hắn cười nhạt, nụ cười có chút rợn người.
Thu hồi thi thể Trương Dĩnh, hắn đứng thẳng dậy, nhìn về phía Hạ Hầu gia: “Hạ Tiểu Nhị, Hạ gia các ngươi, còn muốn bảo đảm cho hắn sao?”
Hạ Hầu gia nhắm nghiền đôi mắt, giữ im lặng không nói một lời.
Thái độ của hắn đã quá rõ ràng, chẳng cần phải dùng lời lẽ hoa mỹ nào để dụ dỗ ta nữa.
Ta cần sự bảo đảm, mà Hạ gia cũng vậy!