Chương 471: Hoàng Giáp cùng Hoàng Cửu | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025

Nam Nguyên…

Cường giả tụ tập càng lúc càng đông, dù cho đã có hơn hai mươi Nhật Nguyệt bị tru sát, cũng không thể ngăn cản được nhiệt huyết sôi trào của đám tu sĩ.

“Liễu Văn Ngạn đến chưa?”

“Hắn tới, chẳng lẽ di tích kia có thể mở ra?”

“Chưa chắc đâu, hắn tới là có thể mở di tích chắc? Chi bằng mời Tô Vũ đến còn hơn!”

“… ”

Tiếng xì xào bàn tán không ngớt.

Thật ồn ào náo nhiệt!

Cường giả nhiều, thiên tài cũng không ít. Mấy ngày nay, cảnh tượng thiên tài giao chiến, cường giả đại chiến diễn ra như cơm bữa.

Nhân tộc tàn sát lẫn nhau, nhân tộc cùng vạn tộc huyết chiến, vạn tộc cấu xé lẫn nhau, đều là chuyện thường tình. Thần Ma đâu phải bằng hữu, Tiên Long cũng chẳng phải đồng minh.

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên: “Liệp Thiên Các, giết chết chúng!”

Lời vừa dứt, từ phía xa, một đạo khí tức Nhật Nguyệt bát trọng bạo phát, đó là một Ma Thần suýt chút nữa bị đánh nổ đầu, trong nháy mắt đã lao tới. Tiện thể đó, còn có một Thần tộc Nhật Nguyệt cửu trọng đi theo.

Hai kẻ mới vừa trà trộn vào, hoặc có thể nói là lẻn vào kia, giật mình kinh hãi. Một vị Vô Diện trưởng lão, lôi kéo một tên bạch diện, trong nháy mắt đã bỏ chạy thục mạng. Tên bạch diện kia còn vừa chạy vừa kêu: “Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi, chúng ta không phải Liệp Thiên Các…”

“Còn dám xạo sự! Giấu diếm được ai? Giết chúng!”

Sắc mặt tên bạch diện kia đại biến, khốn kiếp!

Hơn mười vị Nhật Nguyệt đang đuổi giết tới!

Hắn kinh hoàng kêu lên: “Trưởng lão, chạy mau, chạy mau đi! Chạy mau a!”

Vị trưởng lão kia không nói một lời, cắm đầu mà chạy. Dù hắn là Nhật Nguyệt bát trọng, giờ phút này cũng phải dốc hết sức lực mà chạy trốn. Không chạy không được, phía sau có mấy vị Nhật Nguyệt thất bát trọng đang đuổi sát nút.

“Hiểu lầm mà!”

Một tiếng rống thê lương vang vọng, tên bạch diện kia khóc lóc: “Ta không phải… Ta là Hoàng Cửu, Liệp Thiên Các phản đồ Hoàng Cửu a!”

Ta nhận!

Ta là phản đồ, được chưa, ta là phản đồ!

Ta chỉ là thấy cái mặt nạ bạch diện này không tệ, còn có thể che giấu khí tức. Mấy ngày nay ta cùng trưởng lão cùng nhau bế quan, ta thật sự không biết chuyện gì mà. Cái Liệp Thiên Các này sao lại thành ra thế này rồi?

Người người đều đòi đánh giết thế này?

“Ta thật sự là cái gì cũng không biết a!”

Hắn thầm nghĩ, Liệp Thiên Các chuyên nghiệp phụ trách thu thập tin tức, hiện tại, tin tức về Nhân Cảnh, đương nhiên là Nam Nguyên nắm rõ nhất. Trước kia, nơi nào đại chiến cũng ít liên quan đến Liệp Thiên Các, dù Liệp Thiên Các có đi dò la tin tức, cũng chẳng ai để ý.

Cho nên vừa xuất quan, hắn cùng trưởng lão liền tức tốc đến Nam Nguyên.

Kết quả… thế này là sao?

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vì sao lại đối đãi chúng ta như vậy?

Hắn gào thét thảm thiết: “Thật sự là hiểu lầm, ta không phải người của Liệp Thiên Các…”

Thực ra, những kẻ truy sát phía sau cũng có phần tin tưởng.

Người của Liệp Thiên Các đâu phải kẻ ngốc, giờ phút này chắc chắn chẳng dám lộ diện.

Hai tên ngốc nghếch này lại xông ra, phần lớn là thật sự không biết chuyện gì.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có vài tên đồ đần của Liệp Thiên Các, cho rằng mọi người vẫn còn khoan dung với bọn hắn, giết nhiều Nhật Nguyệt như vậy mà vẫn cho là chuyện nhỏ.

Giờ phút này, nghe được đối phương là Hoàng Cửu, chắc hẳn đều đã lờ mờ hiểu ra.

Thằng ngốc nào đó dám hãm hại Hoàng Cửu!

Vu oan Huyền Cửu là Tô Vũ, xúi Liệp Thiên Các đi gây phiền toái cho Tô Vũ, kết quả bị Tô Vũ lừa giết mất một vị trưởng lão, Liệp Thiên Các còn đang truy nã hắn.

Mặc dù vậy, vẫn có kẻ quát lớn: “Giết chúng! Bọn chúng là gián điệp của Đại Hạ phủ!”

Lời này vừa thốt ra, lập tức lại có Nhật Nguyệt xông lên chém giết!

Giết rồi nói sau!

Hai tên này dù không phải người của Liệp Thiên Các, thì cũng là người của Đại Hạ phủ, đừng quên, nguyên nhân bọn chúng phản bội là vì cấu kết với Đại Hạ phủ, bán đứng Huyền Cửu, lừa giết Thải Nhất bọn hắn.

Đã vậy, giết chúng cũng chẳng sao.

Hoàng Cửu và Hoàng Giáp còn chưa kịp phản ứng, phía sau, một đạo khí tức Nhật Nguyệt bát trọng bùng nổ, giận dữ quát: “Láo xược, các ngươi dám giết người của Đại Hạ phủ ta, đáng giết!”

Oanh!

Đại chiến bùng nổ!

Trong nháy mắt, bảy tám vị Nhật Nguyệt hậu kỳ tham chiến, còn Hoàng Giáp và Hoàng Cửu thì chẳng còn tâm trí nào mà lo, cắm đầu bỏ chạy.

Hoàng Giáp điên cuồng bỏ chạy!

Hơn mười phút sau, lão thở hổn hển, quẳng Hoàng Cửu xuống đất, hổn hển nói: “Không ai đuổi theo nữa!”

Lần đầu tiên!

Thật sự là lần đầu tiên, lần đầu tiên lão đây, một gã Nhật Nguyệt bát trọng, phải chạy trối chết như vậy.

Quá thảm rồi!

Nếu không có người ngăn cản phía sau, lão đã bị đuổi kịp rồi, cho dù là Nhật Nguyệt bát trọng, cũng có thể bị đánh cho tan xác.

Thật là đáng sợ!

Mấy ngày nay, đã xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy?

Hoàng Cửu cũng thở không ra hơi, hồi lâu sau, hắn khóc rống lên, gào thét: “Trưởng lão, xong rồi! Đằng sau tới là người của Hạ gia, bây giờ hai ta, nhất định là bị coi là đồng bọn với Hạ gia rồi! Hạ gia vì hai ta, mà khai chiến với bốn năm vị Nhật Nguyệt hậu kỳ, không phải người nhà, ai mà bỏ công sức ra như vậy?”

Hoàng Giáp ngẩn người, nửa ngày không nói gì.

Đúng vậy, Hạ gia vì hai người bọn họ, bốn năm vị Nhật Nguyệt xuất động, Hạ Hầu gia đích thân ra tay, cùng Thần Ma Nhật Nguyệt quyết chiến, bảo là hai người bọn họ không phải người của Hạ gia, ai mà tin cho được?

Cái này đã dính líu rồi, Hạ gia vừa thấy không hợp liền khai chiến, đây là liều mạng muốn bảo vệ bọn hắn a!

Hoàng Giáp liếc nhìn Hoàng Cửu, hồi lâu sau, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Hạ gia biết chúng ta không phải người của bọn họ, mà vẫn làm như vậy, đây chẳng phải là không đánh đã khai rồi sao? Nếu không phải đơn thuần muốn hại chúng ta, thì… Huyền Cửu có vấn đề! Hạ gia muốn xác nhận thân phận của chúng ta!”

Hoàng Cửu bực dọc nói: “Ta biết chứ, nhưng mà… Trưởng lão, ai mà tin hai ta? Ai mà tin cho hai ta là phản đồ của Liệp Thiên Các a!”

Bi ai thay!

Hai ta là phản đồ a!

Hoàng Giáp cũng phiền muộn, không nhịn được nói: “Ngươi nói xem, cái tên Huyền Cửu kia có vấn đề thật không?”

Hoàng Cửu suy nghĩ một chút, không chắc chắn lắm nói: “Khó nói lắm, thật sự khó nói, ta hiện tại càng tò mò hơn là, Liệp Thiên Các đang làm cái quỷ gì, hai ta vừa xuất hiện liền bị người đuổi giết, đây là hai ta đã đào mồ tổ của bọn chúng rồi hay sao?”

Hoàng Giáp ngẫm nghĩ, cũng đúng, cứ tìm hiểu rõ tình hình rồi tính.

Còn về vấn đề của Huyền Cửu và Hạ gia, cứ gác lại đã.

Chờ thăm dò rõ ràng tình huống, rồi xem xử lý thế nào.

Hiện tại hai người bọn họ, Liệp Thiên Các muốn giết, người ngoài muốn giết, Hạ gia muốn bảo đảm… Có lẽ khi không có ai, Hạ gia cũng sẽ giết bọn họ, đều phiền muộn, hai người bọn họ tới cái chốn quỷ quái này, còn chưa kịp làm gì đã thành ra thế này.

Mất đi thân phận trưởng lão, lại chẳng còn cái danh bạch diện, chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị một đám người đuổi giết không ngừng!

Dù sao cả hai cũng là cường giả, ngụy trang sơ qua, rất nhanh đã trà trộn vào đám tu đạo giả đang tụ tập về Nam Nguyên, thu thập được ít tình báo.

“Liệp Thiên Các… đang làm chuyện lớn!”

Lần này, tại khu vực giữa Đại Chu phủ và Đại Kim phủ, bọn chúng đã đánh giết đến 23 vị Nhật Nguyệt cảnh cường giả!

Thậm chí còn xuất động cả Chấp Pháp Trưởng Lão chuẩn Vô Địch cảnh!

Suýt chút nữa còn đánh giết cả Tháp Nhĩ, Ma tộc cường giả Nhật Nguyệt bát trọng, kẻ trước đó đã đuổi giết bọn hắn.

Thảo nào, tên kia hận không thể cắn chết người của Liệp Thiên Các, xem ra hắn mạng lớn, 24 vị Nhật Nguyệt, thế mà chỉ có hắn trốn thoát!

Tìm một nơi vắng vẻ.

Hoàng Cửu và Hoàng Giáp hai mặt nhìn nhau, không thể phản bác.

Bị đuổi giết cũng chẳng oan uổng!

Đây chính là tác dụng của tình báo, ngay cả cơ bản nhất cũng không biết, chạy lung tung chỉ có nước chết.

Hoàng Cửu trầm mặc, truyền âm nói: “Trưởng lão, chuyện này tuyệt đối có vấn đề! Liệp Thiên Các khi nào lại trở nên hung hãn như vậy? Lập tức săn giết hơn mười vị Nhật Nguyệt, chuyện này… có phải do Huyền Cửu làm?”

Nói xong, Hoàng Cửu lại nói: “Hạ gia còn giúp Huyền Cửu che giấu, khẳng định thân phận của chúng ta… Trưởng lão, Huyền Cửu… hắn tám chín phần mười chính là Tô Vũ!”

Lần trước, hắn chỉ tùy tiện nói vậy thôi.

Nhưng hiện tại, nghĩ đến sự quỷ dị gần đây của Liệp Thiên Các, cái loại thủ pháp lừa giết vô số Nhật Nguyệt kia, các ngươi dám chắc không phải Tô Vũ sao?

Hoàng Giáp nửa ngày sau mới đáp: “Suy đoán vô dụng! Ngươi muốn Liệp Thiên Các đi dò xét Tô Vũ lần nữa không? Nếu ngươi cảm thấy Liệp Thiên Các dám, cứ đi tìm bọn chúng đối chất thử xem!”

Hoàng Cửu im lặng, đừng đùa nữa!

Liệp Thiên Các sẽ đánh chết hắn!

Lần trước đi dò xét, đã chết một vị trưởng lão, hiện tại lại đi dò xét… phải chết bao nhiêu người mới vừa?

Thăm dò cái rắm!

Ngươi nói Huyền Cửu là người khác thì còn nghe được, ngươi nói Huyền Cửu là Tô Vũ, hiện tại ai tin?

Đến mức thủ pháp, phong cách… Tô Vũ dám lừa giết người, chẳng lẽ Huyền Cửu lại không dám?

Khục, việc này cũng không phải do một tay Tô Vũ hắn bày ra!

Hoàng Cửu bất đắc dĩ, bực dọc nói: “Xem ra cái thân phận Liệp Thiên Các này giờ không giữ được rồi, trưởng lão à, cứ khư khư giữ lấy thân phận này, chỉ rước họa vào thân thôi! Hay là ta nên từ bỏ, vứt bỏ cái mặt nạ này đi, để cả hai bên đều không hài lòng, lại còn phải đi gánh tội thay người khác!”

Trưởng lão ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu, quả thật, không giữ được nữa rồi!

Cứ cố chấp giữ lấy, chỉ có đường chết.

Làm sao để vừa lòng cả hai đây!

Thật thảm quá đi mà!

Liệp Thiên Các thì muốn truy sát bọn hắn, vạn tộc cũng muốn giết bọn hắn, nhân tộc bên này, dù không làm gì cũng muốn ngáng chân bọn hắn, kiểu này thì sống sao nổi!

“Haizz!”

Thở dài một tiếng, Hoàng Giáp thất lạc nói: “Ta lăn lộn trong Liệp Thiên Các cả trăm năm, kết quả lại thành ra thế này… Thảm thật rồi! Ta vất vả lắm mới leo lên được vị trí trưởng lão, ngươi lại lừa ta thảm quá!”

“Không thể nói thế được, trưởng lão, là do ngài ăn ở tệ quá, nói chuyện chẳng ai tin thôi, chứ xem Huyền Giáp trưởng lão kia kìa, ông ta nói Huyền Cửu không có vấn đề gì, là có người tin ngay… Mà khoan đã, hay là Huyền Giáp trưởng lão kia cũng có vấn đề?”

Hoàng Cửu lắp bắp nói: “Nếu ông ta mà cũng có vấn đề… thì đáng sợ thật đấy!”

Huyền Giáp mà có vấn đề, vậy Huyền Bộ bộ trưởng thì sao?

Đương nhiên, hắn và Hoàng Giáp cũng có vấn đề, không có vấn đề thì đã chẳng phải bỏ trốn rồi.

Còn về Hoàng Bộ bộ trưởng…

Hoàng Cửu truyền âm nói: “Trưởng lão, rốt cuộc Hoàng Bộ bộ trưởng là người thế nào, ngài có phải là cùng phe với ông ta không?”

Hoàng Giáp tức giận nói: “Cái gì mà cùng một phe chứ? Phải gọi là tuệ nhãn biết châu mới đúng, bộ trưởng coi trọng tài năng, không quan tâm đến thân phận bối cảnh, thu nhận chúng ta vào các…”

“Vậy giờ phải làm sao?”

“Kệ mẹ nó!”

Hoàng Giáp vô trách nhiệm nói: “Đều tại ngươi hết, cứ thích gây chuyện, cứ phải dính lấy cái thằng Huyền Cửu kia làm gì, lần này bị lừa thảm rồi! Haizz!”

Hoàng Cửu lại nói: “Trưởng lão, cái tên thư sinh kia có biết thân phận của chúng ta không?”

“Ta làm sao mà biết được.”

“Vậy ngài còn nói…”

Hoàng Giáp ngắt lời: “Thôi đi, đừng nói mấy cái đó nữa, quỷ mới biết hắn nghĩ gì, nhưng cho dù trước kia không biết, thì giờ cũng có thể là biết rồi, hai ta mà không có vấn đề, thì chạy làm gì!”

Hoàng Cửu hối hận khôn nguôi, cất giọng: “Cũng phải, lúc ấy ta không nên ba chân bốn cẳng mà chạy, cùng lắm thì bị tra hỏi vài câu, chưa chắc đã bại lộ thân phận của hai ta! Hoàng Bộ bộ trưởng hẳn là đã sớm biết, người ta còn chẳng thèm chấp, hai ta lại tự dọa mình, thật là xui xẻo!”

Hoàng Giáp im lặng, lời này chẳng phải ngươi thúc giục ta chạy sao?

Lúc bảo ngươi quay về, ngươi thì sống chết không chịu!

Nếu không, ta chạy làm gì?

Đang miên man suy nghĩ, Hoàng Cửu bỗng nhiên kinh ngạc: “Trưởng lão, mặt nạ của ngươi bị sao vậy, lại phát sáng kìa.”

Nói xong, hắn cười hề hề: “Đây là muốn chúng ta mất mạng sao, hỏng bét thật rồi, đến mặt nạ của trưởng lão cũng không dùng được nữa. Định vị phát sáng, chẳng lẽ Hoàng Bộ bộ trưởng ở tận Chư Thiên chiến trường cũng định vị được ngươi?”

“…”

Vừa nói dứt lời, sắc mặt Hoàng Cửu chợt biến đổi, không nói lời nào, quay đầu bỏ chạy!

Hoàng Giáp cũng biến sắc, vội vàng ném mặt nạ xuống đất, toan tính bóp nát nó.

Khốn kiếp!

Bị định vị rồi!

Không thể nào, ta là trưởng lão, chỉ có cấp trên trực tiếp mới có thể định vị ta, nhưng cấp trên trực tiếp của ta là Vô Địch, là Hoàng Bộ bộ trưởng cơ mà!

Sao có thể thế được!

Vị kia, hiện tại còn đang ở Chư Thiên chiến trường kia mà.

Hắn còn chưa kịp bóp nát, bên tai đã vang lên một tiếng cười khẽ: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không phá nó. Cứ giữ lại đi, dù sao cũng là đỉnh phong địa binh, không phải sao?”

“…”

Sắc mặt Hoàng Giáp đại biến, giây tiếp theo, hắn cố nặn ra vẻ mặt bình thường, run rẩy nói: “Thuộc hạ Hoàng Giáp, bái kiến bộ trưởng!”

Cùng lúc đó, Hoàng Cửu đang ba chân bốn cẳng chạy trốn, trời đất bỗng nhiên quay cuồng, “bịch” một tiếng, hắn đụng phải Hoàng Giáp. Ngay sau đó, hắn vội vàng cúi đầu, lớn tiếng hô: “Thuộc hạ Hoàng Cửu, tham kiến bộ trưởng!”

Cả hai người đều chấn động trong lòng, cảm thấy tuyệt vọng và bi thương.

Những ngày tháng sau này, sao mà sống nổi!

Vừa bị người ta đuổi giết, trước kia còn là Nhật Nguyệt, bây giờ thì hay rồi, Hoàng Bộ bộ trưởng, vị Vô Địch kia, thế mà đích thân đến Nhân Cảnh đuổi giết bọn ta. Cái này… Thà cho chúng ta chết quách đi còn hơn.

Vận khí quá đen đủi!

Trước mặt hai người, hiện ra một đạo thân ảnh, người đó đeo mặt nạ màu xám, chính là Hoàng Bộ bộ trưởng.

Hắn nhàn nhã bước xuống từ không trung, cất giọng cười: “Hoàng Giáp, gặp ta mà vội vã chạy trốn là sao?”

“Đại nhân… ta… ta nào dám trốn…”

Hoàng Giáp vội vàng biện giải, giọng điệu đáng thương: “Đại nhân, ta tuyệt không phản bội! Tất cả là do Huyền Cửu vu oan cho chúng ta, đúng, hắn vu oan! Đại nhân, ta biết được một bí mật kinh thiên động địa, đang định tìm cách báo cáo lại cho ngài!”

“Bí mật gì? Nói nghe xem.”

Hoàng Bộ bộ trưởng ung dung tiến đến, chỉnh lại vạt áo bị xộc xệch của hắn, vỗ vai trấn an: “Cứ nói, đừng run rẩy, không cần sợ hãi.”

“Dạ… ta… ta không hề sợ…”

Hoàng Giáp run run nói: “Chuyện là… chúng ta phát hiện, Huyền Cửu có vấn đề!”

“Hắn là Tô Vũ?”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười khẩy: “Đó là bí mật kinh thiên động địa ngươi nói sao? Hay là để Liệp Thiên Các ta phái người dò xét lại lần nữa? Chấp pháp bộ Tam trưởng lão và Bát trưởng lão đã tra xét nhiều lần, hay là nên điều một vị Vĩnh Hằng đích thân đến Cổ thành điều tra xem Tô Vũ có thực sự ở đó không?”

“… ”

Tuyệt vọng!

Hoàng Giáp hoàn toàn tuyệt vọng, ý này là sao đây?

Là không tin hắn, hay là căn bản không quan tâm?

Một bên, Hoàng Cửu sớm đã sợ đến hai chân run lẩy bẩy, muốn khóc ròng. Hoàng Bộ bộ trưởng sao lại đích thân tới đây!

Hai kẻ bọn hắn vốn tưởng rằng đối phương sẽ không đến, có thể thoải mái mạo danh người của Liệp Thiên Các. Ai ngờ, bộ trưởng thật lại xuất hiện!

Hoàng Bộ bộ trưởng cười cười, đưa tay tháo mặt nạ của Hoàng Giáp xuống, chậm rãi nói: “Năm đó, chính ta là người dẫn dắt ngươi gia nhập Liệp Thiên Các, Hoàng Giáp à, ngươi nghĩ ta có biết thân phận thật của ngươi không?”

“Đại… đại nhân…”

Chiếc mặt nạ dần rơi xuống, để lộ một khuôn mặt tiên phong đạo cốt.

Hoàng Bộ bộ trưởng cười nói: “Khuôn mặt của ngươi, vẫn vô tội, vẫn tiên phong đạo cốt, vẫn chính nghĩa và chính trực như vậy. Trăm năm trôi qua, gương mặt này vẫn không hề thay đổi.”

“Bộ… bộ trưởng… ta…”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười: “Đừng căng thẳng, tuyệt đối đừng căng thẳng! Gương mặt này tốt, rất tốt. Xem ra ngươi rất quen thuộc với nó. Vậy còn Tiểu Hoàng Cửu kia, là gì của ngươi?”

Hắn đưa tay chụp lấy mặt nạ của Hoàng Cửu. Hoàng Cửu muốn né tránh nhưng không dám, chỉ có thể khổ sở để mặc Hoàng Bộ bộ trưởng gỡ mặt nạ xuống.

Trong khoảnh khắc chiếc mặt nạ rời khỏi khuôn mặt, Hoàng Bộ bộ trưởng dường như cũng phải sững sờ.

“Nữ nhi?”

“… ”

Hoàng Bộ bộ trưởng khẽ giật mình, rồi bật cười ha hả: “Cái này… Mắt ta dạo này kém quá, lại nhìn nhầm. Ra là một tiểu nha đầu, ta còn tưởng là thằng nhóc nghịch ngợm nào chứ. Chậc chậc, Hoàng Giáp, ngươi lừa gạt từ đâu về thế?”

Dưới lớp mặt nạ kia, Hoàng Cửu quả thật sở hữu một gương mặt nữ nhân, trông hết sức thanh thuần, còn có chút điềm đạm đáng yêu, đúng chất tiểu nha đầu ngây thơ.

Có điều… qua cách đối thoại giữa Hoàng Cửu và Hoàng Giáp, tuyệt nhiên không thể thấy được chút chất phác, thật thà, chính nghĩa nào.

Hoàng Giáp vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng vẫn giữ vẻ tiên phong đạo cốt, thành thật đáp: “Đại nhân, đây là tôn nữ của ta.”

“Nói bậy!”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười mắng: “Ngươi cái lão già này, không thành thật gì cả. Sao có thể gạt ta được? Đây mà là tôn nữ của ngươi à? Ngươi gạt ta, cũng chẳng phải chuyện hay ho gì đâu, ngươi nghĩ thế nào?”

Hoàng Giáp đành chịu: “Cái này… Thôi được, ta thành thật khai báo. Nàng là ta nhặt được, thật đấy, ta nhặt được nàng!”

“Trưởng lão, ta là ngươi nhặt được sao?”

Hoàng Cửu tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt láo liên: “Trưởng lão, chẳng phải ngài nói ta là tôn nữ của ngài sao? Sao lại là nhặt được? Ngài gạt ta, ta… Ta và ngài từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ, giang hồ không gặp lại…”

Nói xong, liền định bỏ chạy.

Hoàng Bộ bộ trưởng khẽ điểm một ngón tay, bàn tay to lớn chụp chặt gáy nàng, cười nói: “Đừng chạy, chạy đi đâu chứ, tiểu nha đầu? Ở đây với ta không cần giở trò này đâu. Con ngươi nhỏ kia, đảo lia lịa, nha đầu đáng yêu.”

Hoàng Cửu tuyệt vọng.

Ta không đáng yêu!

Hoàng Bộ bộ trưởng không có sở thích đặc biệt gì chứ?

Không, không cần sở thích đặc biệt, ta là nữ đó a!

Hoàng Bộ bộ trưởng cười cười, đánh giá một phen, kinh ngạc thốt lên: “Ồ, là một thiên tài! Hoàng Giáp, ngươi nhặt được ở đâu vậy? Đây là thiên tài đó, căn cốt không tệ chút nào?”

Hoàng Giáp ngượng ngùng nói: “Ừm, cũng không tệ lắm, ta nhặt được nàng cách đây 19 năm…”

“Ừm?”

Hoàng Bộ bộ trưởng ngạc nhiên: “19 năm trước… Nhặt được khi bao nhiêu tuổi?”

“Khoảng hai ba tuổi gì đó, trẻ con còn nhỏ quá, khó xác định tuổi chính xác, đại khái là hai ba tuổi.”

Hoàng Bộ bộ trưởng tỏ vẻ ngoài ý muốn, rồi nhanh chóng bật cười: “Thú vị đấy, 19 năm trước nhặt được… hai ba tuổi, vậy nói cách khác, tiền nhiệm Hoàng Cửu bị ngươi giết rồi, ngươi để nha đầu này thay thế?”

“Không, không phải ta giết!”

Hoàng Giáp vội vàng giải thích: “Thật đấy! Hắn tự mình thi hành nhiệm vụ mà chết, chẳng qua là trùng hợp cái mặt nạ không vỡ! Ta đến nơi, hắn còn thoi thóp, ta nghĩ… dù sao mặt nạ cũng là Địa Binh, bỏ thì phí, liền cho tôn nữ của ta.”

“Ngươi biết thân phận của nó à?”

Hoàng Bộ bộ trưởng thở dài đáp: “Mười chín năm trước nhặt được, là nhà kia sao?”

“Cái này…”

Hoàng Giáp có chút lúng túng: “Ta không biết, cũng không có xem xét kỹ, cũng không tra ra được gì, cho nên cũng không tra nữa. Bộ trưởng, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, tra cái gì nữa chứ, đúng không?”

“Cũng phải, khi đó mới ba tuổi, bây giờ mới hai mươi hai, đúng là thiên tài!”

Hoàng Bộ bộ trưởng cảm thán một tiếng: “Cái gia đình này, chuyên sinh ra thiên tài! Ta cũng không lấy làm lạ. Ngươi cũng thật chịu chi, lại còn chịu bỏ tiền, Thiên Nguyên khí cùng Thiên Địa Huyền Quang không tiếc một chút nào à?”

“Khụ khụ… Cái này…”

“Ngươi tham ô được đấy à?”

“Không, tuyệt đối không có! Bộ trưởng, ta là đang lúc rảnh rỗi mà thôi!”

“À, ta hiểu rồi!”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười nói: “Ta hiểu, nghề cũ, ngươi chính là chuyên gia trong lĩnh vực này, chắc không thiếu tiền, ta hiểu.”

Hoàng Giáp mặt mày méo xệch!

Hắn há hốc mồm, hồi lâu sau mới nói: “Bộ trưởng… Người sớm biết thân phận của ta rồi?”

“Biết, sao có thể không biết chứ? Vĩnh Hằng mà ngốc như vậy, có thể thành Vĩnh Hằng sao?”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười nói: “Ta đương nhiên biết, Trống Trơn! Ngươi có muốn giao thủ với ta một chút không? Ta chỉ là Tam Thế Thân, chưa chắc đã địch nổi ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Một bên, Hoàng Cửu ngẩn người, nhìn Hoàng Giáp, lại nhìn Hoàng Bộ bộ trưởng, ngốc nghếch hỏi: “Trống Trơn? Trưởng lão, không phải ngài nói… ngài tên là Không Thanh Tử sao?”

Trống Trơn là ai?

Người bình thường có lẽ không biết, nhưng người có chút danh tiếng thì đều biết.

Trống Trơn, xếp thứ ba trên Chứng Đạo Bảng, là Không Gian Cổ Thú tộc!

Chứng Đạo Bảng thứ ba!

Còn cao hơn cả Hạ Long Võ, Hạ Long Võ chỉ xếp thứ năm thôi!

Khá lắm, kẻ này lại là một trong đám người tiếp cận cảnh giới Vô Địch!

Hoàng Giáp cười nhạt, cố gắng biện minh: “Hiểu lầm cả thôi, bộ trưởng hiểu lầm rồi! Sao ta lại là Trống Trơn được? Ta là Bất Thanh Tử! Năm xưa ta lỡ tay, giết phải một tên hậu duệ của Vô Địch, thân phận không thể bại lộ…”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười khẩy: “Biết, ta biết chứ! Bất Thanh Tử, kẻ đã giết con trai của Thiên Tuyền Tiên Vương, am hiểu không gian chi thuật, nói trắng ra là một tên trộm vặt! Trộm ngay trên đầu con trai Thiên Tuyền Tiên Vương, bị phát hiện rồi đánh chết, đúng không?”

“Đúng, đúng, đúng…”

Hoàng Giáp bất đắc dĩ đáp: “Cho nên thân phận này của ta, nào dám tùy tiện lộ ra ngoài…”

Hoàng Bộ bộ trưởng lại cười, giọng đầy mỉa mai: “Thật trùng hợp, một trăm hai mươi năm trước, ta vừa vặn đi ngang qua nơi đó, cũng chỉ là vừa vặn thôi nhé, thật trùng hợp làm sao! Cái tên Bất Thanh Tử kia phát điên lên, dám cả gan trộm ta… Ta thuận tay vỗ một chưởng, tiễn hắn lên đường. Lúc ấy ta còn bận việc, đi vội vã, chẳng buồn nhặt xác. Nhưng dù sao cũng là Nhật Nguyệt thất trọng, sau này ta định quay lại lấy xác hắn… Ngươi nói xem có khéo không, một tên nào đó, bỗng nhiên chui vào cái xác đó, ha ha, ta hết hồn!”

“…”

Hoàng Giáp ngơ ngác, sắc mặt cứng đờ!

Hoàng Bộ bộ trưởng cười, vỗ vỗ mặt hắn: “Đúng, chính là cái mặt này! Bất quá… hơi khác một chút, nhưng cũng không sai là bao! Ngươi nói có khéo không cơ chứ?”

Hoàng Giáp lắp bắp: “Bộ trưởng… giết hắn?”

“Đúng vậy! Ngươi cho rằng sao?”

“Ta… ta tưởng rằng…” Hoàng Giáp thiểu não đáp: “Ta tưởng rằng hắn bị dư ba liên lụy, lúc ấy hai vị Vô Địch đại chiến ở đằng xa, ta nghĩ hắn xui xẻo, ta nhặt được cái thân phận để dùng thôi…”

“Khá đấy, biết cả nhặt xác cơ à!”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười nhạo: “Trống Trơn, thú vị không?”

“Không thú vị chút nào!”

Hoàng Giáp hoàn toàn bó tay: “Bộ trưởng ngay từ đầu đã biết thân phận thật của ta rồi sao?”

“Đương nhiên rồi! Ngươi treo bao nhiêu bí danh, cái này cái kia, rồi sâu nhất là Bất Thanh Tử, ngươi nghĩ ta chỉ phát hiện ra thân phận Bất Thanh Tử của ngươi thôi, đúng không?”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười ha hả: “Ngươi không biết đâu, ta đã theo dõi ngươi từ lâu rồi! Ngươi thú vị lắm, ta tìm đến ngươi, thấy ngươi treo không biết bao nhiêu lớp da, cứ từng lớp từng lớp bóc ra, đến cuối cùng… ta còn chẳng buồn vạch trần ngươi nữa, quá thú vị!”

Một bên, Hoàng Cửu ngơ ngác, nhìn Hoàng Giáp chằm chằm, hồi lâu mới há hốc mồm: “Trưởng lão, ngươi… không phải người?”

Hoàng Giáp trợn mắt: “Ta nói ta là người bao giờ?”

“Ngươi… ngươi thật sự là Trống Trơn?”

Hoàng Cửu cũng là người của Liệp Thiên Các, lại còn là người của bộ phận tình báo, giờ phút này kinh ngạc tột độ: “Đứng thứ ba Chứng Đạo bảng, Trống Trơn, cổ thú không gian nhất tộc?”

“Ngươi thấy thế nào?”

Hoàng Giáp trầm mặc, “Nội tình đã bị lột sạch, ngươi có phải cảm thấy khó chịu lắm không, ta giấu diếm ngươi lâu như vậy…”

“Đâu có!”

Hoàng Cửu bỗng dưng mừng rỡ reo lên: “Trưởng lão, hóa ra ngươi là Trống Trơn! Ngươi đánh hắn đi! Đánh hắn, chúng ta chạy thôi! Ngươi là hạng ba Chứng Đạo Bảng, người ta nói mười hạng đầu Chứng Đạo Bảng có thể đánh bại Vô Địch cơ mà, trưởng lão, chúng ta…”

Hoàng Giáp câm nín!

Hoàng Bộ bộ trưởng cười ha hả, cảm khái: “Tính tình này… Tính tình này… Cũng có chút phong thái truyền thừa.”

Hoàng Cửu nhìn ông ta, lại nhìn Hoàng Giáp, “Bộ trưởng có ý gì? Chẳng lẽ… ta là ngươi trộm được, không phải nhặt được? Ta nghe nói Trống Trơn giỏi nhất là ăn trộm…”

Hoàng Giáp thở dài bất lực: “Nhặt được! Ai thèm trộm ngươi! Ngươi vứt ngoài đường cũng chẳng ai lượm, ta nhặt về định ngụy trang thân phận, tất cả đều bị cái đồ ngốc nhà ngươi phá hỏng, nếu không phải ngươi chọc Huyền Cửu, làm gì có lắm chuyện như vậy!”

Hoàng Cửu ngơ ngác hỏi: “Ngươi là Trống Trơn, ngươi giấu cái gì?”

Hoàng Giáp im lặng.

Hoàng Bộ bộ trưởng cười nói: “Hắn đương nhiên phải giấu, không giấu không được! Trống Trơn, hạng ba Chứng Đạo Bảng, hết lần này đến lần khác không Chứng Đạo, cũng không lộ diện, ẩn mình bao nhiêu năm, ngươi nghĩ không có chuyện gì, hắn sẽ giấu?”

“…”

Hoàng Giáp ngượng ngùng: “Bộ trưởng, lời này của ngài, ta…”

“Đừng nói gì, ngươi quên rồi sao, ta mới là Hoàng Bộ bộ trưởng, trong chư thiên vạn giới, ta biết nhiều nhất.”

Hoàng Bộ bộ trưởng thản nhiên nói: “Một trăm hai mươi lăm năm trước, có người, vì Chứng Đạo, muốn trộm chút đồ gánh chịu, thứ này chỉ đại nhân vật mới có, tên này cũng gan lớn, lén lút lén lút, vác cả vách quan tài của Cổ Tiên Bán Hoàng Tiên tộc đi, đúng không?”

“…”

Hoàng Cửu không nhịn được hỏi: “Vách quan tài?”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười nhạt: “Đúng là vách quan tài. Cổ Tiên Bán Hoàng, bởi vì tuổi tác quá cao, quá cổ xưa, có lẽ thật sự sống từ thượng cổ tới giờ, hắn tự tạo cho mình một bộ quan tài, chuyên để uẩn dưỡng tức giận! Cái quan tài đó, không tầm thường đâu! Dùng một gốc vạn năm Thiên Nguyên thụ, vô số Thiên Nguyên khí cùng Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, thêm cả thiên địa huyền quang, cùng đủ loại thiên tài địa bảo, còn có hắn tự mình uẩn dưỡng hơn ngàn năm, mới tạo ra một bộ quan tài sánh ngang Thiên Binh đỉnh phong! Kết quả… có người trộm mất vách quan tài của hắn, làm sao hắn chịu cho được?”

“…”

Hoàng Cửu hoàn toàn choáng váng, nửa ngày sau vội hỏi: “Trưởng lão, vách quan tài đâu?”

“…”

Hoàng Giáp im lặng, bực bội nói: “Làm gì, ngươi thèm muốn à? Vật đó xui xẻo lắm!”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười nói: “Ở trên tay hắn chứ đâu, vật đó đúng là đồ gánh chịu tốt, Trống Trơn chắc là muốn gom một bộ tam thế thân vô cùng cường đại đi, đồ thường hắn không thèm, hơn trăm năm nay, chắc là đang thử nghiệm đấy?”

Hoàng Giáp không nói gì.

Khá lâu sau, Hoàng Bộ bộ trưởng bật cười, “Thôi đi, ta cũng thật là hồ đồ! Ta vốn dĩ không có hứng thú với chuyện này. Nếu ngươi giúp ta làm một việc, ta ít nhất có thể bảo hộ ngươi trăm năm. Nếu năm xưa ngươi không bỏ trốn, thì đâu có lắm chuyện như vậy, phải không?”

Hoàng Giáp không vội vàng đáp ứng, hắn ngập ngừng hỏi: “Bộ trưởng rốt cuộc có thực lực như thế nào?”

“Vĩnh Hằng cảnh, chẳng lẽ ta là Bán Hoàng sao?”

“Ý ta không phải vậy. Vĩnh Hằng cũng có mạnh yếu. Bộ trưởng nói năm đó luôn âm thầm theo ta, ta lại không hề hay biết… Vậy bộ trưởng đã đạt tới cảnh giới…”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười nhạt, “Đạt tới cảnh giới gì? Đừng suy nghĩ lung tung! Thôi, cứ gọi ta Hoàng Giáp đi! Hoàng Giáp, ngươi thấy sao nếu giúp ta một việc?”

“Đại nhân cứ nói!”

“Giúp ta trộm tấm bia Văn Mộ!”

Hoàng Bộ bộ trưởng khẽ cười, “Ngươi chắc chắn làm được! Ta nghĩ, không ai có thể làm tốt hơn ngươi!”

Hoàng Giáp nhíu mày, “Chư thiên vạn tộc đều đang dòm ngó thứ này. Ta chỉ muốn kiếm chút bảo vật tầm thường, không muốn dây vào thứ này, quá nguy hiểm!”

Dứt lời, hắn nhìn thẳng vào Hoàng Bộ bộ trưởng, “Vì sao bộ trưởng nhất định phải có thứ này? Thậm chí không tiếc vạch trần thân phận của ta…”

“Ta chỉ là hơi tò mò thôi. Vạn tộc đều muốn nó, ta tự nhiên cũng muốn có được. Nhưng nếu ta lấy được, đám Liệp Thiên các kia đừng hòng mơ tưởng. Ta muốn độc chiếm nó.”

Hoàng Giáp chần chừ một lát, “Cái đó… Ta e là không được. Ta đã nhiều năm không ra tay, suýt chút nữa quên mất cách trộm đồ rồi.”

“Sao lại thế!”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười nói: “Đừng nói dối! Sao ngươi lại bảo đã nhiều năm không ra tay? Mấy năm trước, chẳng phải ngươi mới trộm trứng rồng của một vị Vĩnh Hằng Long tộc sao?”

“… ”

Hoàng Cửu kinh hãi kêu lên, “Trưởng lão, tám năm trước, thứ chúng ta ăn có phải trứng rồng không?”

“… ”

Hoàng Giáp thầm rủa, tên này làm cái quái gì vậy!

Kêu cái gì mà kêu!

Để Long tộc nghe được thì làm sao!

Hoàng Cửu tiếp tục hoảng sợ, “Vậy mười hai năm trước, món chim non nướng mà ngươi cho ta ăn là cái gì?”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười, “Ồ, còn có chuyện này nữa à! Mười hai năm trước, Phượng Hoàng tộc mất một con ấu điểu, là ngươi làm sao?”

Hoàng Cửu kinh ngạc nói: “Ấu điểu? Thật là tàn nhẫn! Trưởng lão, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi! Ta đi trước đây, ngươi quá tàn nhẫn…”

Nàng vừa xoay người định bỏ chạy, Hoàng Bộ bộ trưởng đã thở dài ngao ngán, lại đưa tay ấn lên đầu nàng, “Chạy cái gì? Tiểu nha đầu, định chạy đi đâu? Ngươi tưởng rằng ngươi chạy, hắn dám cùng ta động thủ chắc?”

Hoàng Cửu bực bội, lại bị tóm trở về, chớp mắt mấy cái với Hoàng Giáp, thăm dò, có thể đánh không?

Đánh thắng thì đánh, đánh không thắng… thôi vậy, giúp hắn làm việc tốt, cùng lắm thì đợi hắn đi rồi, ta liền chuồn, bội ước!

Hoàng Giáp bất đắc dĩ, “Bộ trưởng, trộm Văn Mộ bia… thật sự rất nguy hiểm.”

“Ta biết, nhưng vật kia… mất đi thì không hay.”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười nói: “Không nói những cái này nữa, ngươi giúp ta một lần này, thành công, lúc ngươi Chứng Đạo, ta giúp ngươi một tay, bằng không ngươi Chứng Đạo… muốn chết đó! Cổ Tiên Vương có thể sẽ tự mình đến tìm ngươi.”

Hoàng Giáp im lặng, ta biết chứ, nếu không ta đã sớm Chứng Đạo rồi, chẳng phải vì không dám sao?

“Vậy… được thôi!”

Hoàng Giáp thở dài, bất đắc dĩ nói: “Bộ trưởng đúng là… anh minh!”

“Bình thường thôi!”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười nói: “Ta không quấy rầy ngươi nữa, Hoàng Giáp, mặt nạ đừng làm hỏng đấy, dù sao cũng là đỉnh phong địa binh, coi như hỏng… ta vẫn có thể tìm được ngươi, không tìm được ngươi, cũng có thể tìm được nha đầu này.”

Hoàng Giáp ngượng ngùng, “Bộ trưởng yên tâm, ta không chạy!”

“Hy vọng là vậy!”

Hoàng Bộ bộ trưởng cười, trong nháy mắt tan biến tại chỗ.

Chờ hắn đi rồi, hai người liếc nhau, lại thở phào.

Hoàng Cửu nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “Trưởng lão, ngươi thật sự trống rỗng sao? Không phải không ở giữa cổ thú, bản thể ngươi là dạng gì vậy, thú vị không? Mọi người đều không biết không gian cổ thú bản thể trông thế nào…”

“Câm miệng!”

Hoàng Giáp hừ một tiếng, đeo mặt nạ lên, “Mặt nạ đeo vào! Chẳng có tác dụng gì, phế vật!”

“Trưởng lão, đó là Vô Địch, ngươi còn không dám đánh, ta làm sao mà đánh thắng được? Ta đã giả ngây giả dại nhiều lần rồi, hắn không thèm để ý, ta cũng hết cách.”

Hoàng Giáp không để ý nàng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Xem ra vẫn là phải giúp hắn một lần, cái tên này muốn Văn Mộ bia làm gì? Đối với hắn có tác dụng gì chứ, nghe nói đối với Bán Hoàng có ích, hoặc là Văn Minh sư đa thần văn hệ…”

Hoàng Cửu thờ ơ nói: “Có khi nào hắn muốn thành Hoàng không, hay là hắn thông đồng với nhân tộc? Nghe giọng điệu hắn, có lẽ đều biết vấn đề của Huyền Cửu, căn bản không muốn nhắc tới, không chừng còn có liên quan đến đa thần văn hệ!”

“Thật sao?”

Hoàng Giáp xoa cằm: “Có lẽ vậy! Thôi đi, không truy cứu nữa, biết nhiều chết sớm! Thân phận của ta mà bại lộ, so với hắn chết còn nhanh hơn! Gia gia ngươi ta, trêu chọc phải những cường giả đứng đầu bảng vạn giới… Ai, biết vậy chẳng làm!”

“Cái vách quan tài kia, trả lại không?”

“Không được, không được! Sao có thể trả? Ta còn trông chờ vào nó, để ta vơ vét một bộ quá khứ thân cường đại vô song đấy!”

“Quá khứ thân ư? Chẳng phải trưởng lão vẫn luôn vơ vét quá khứ thân sao? Lẽ nào lại muốn vơ vét tương lai thân?”

“Ngươi ngốc à? Chứng Đạo Bảng mười vị trí đầu, hầu như toàn là vơ vét tương lai thân đấy! Ai lại đi vơ vét quá khứ thân? Chiến lực yếu xìu! Phải vơ vét tương lai từ quá khứ, như vậy mới là nhân vật chính hiệu! Thôi đi, ngươi còn non lắm, đợi đến khi ngươi đạt tới cảnh giới của ta, tự khắc sẽ hiểu, bước này khó khăn đến nhường nào!”

Hoàng Cửu không để ý lắm, lại hỏi: “Trưởng lão, cái lão bộ trưởng Hoàng Bộ vừa rồi nói, ta là người của nhà nào?”

“Ngươi ư? Chẳng phải đã nói là nhặt được ngoài đường rồi sao.”

“Nhặt ở đâu?”

“Ngươi hỏi nhiều vậy làm gì? Còn muốn tìm cha ruột chắc?”

“Đâu có!” Hoàng Cửu vội phủ nhận: “Chỉ là tò mò thôi. Nghe ý kia, nhà ta hình như không tầm thường, hay là ta nhận tổ quy tông đi, rồi chúng ta trộm ít đồ ngon mang về?”

“Thôi đi! Nhà ngươi làm gì có ai, trộm cái rắm! Đừng mơ mộng nữa! Đi đi, đừng hòng về nhà! Gia gia ngươi đây nuôi ngươi bao nhiêu năm, ăn của ta bao nhiêu là đồ tốt, trả tiền đi rồi hẵng tính!”

“. . . Không trả nổi!”

Hoàng Cửu lẩm bẩm, ta đã ăn bao nhiêu là đồ tốt rồi, trứng rồng, phượng hoàng non, đào đâu ra mà trả!

Thôi thôi, kệ đi! Cứ theo trưởng lão mà ăn theo, mới có đồ ngon mà xơi!

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 540: Thái Sơn là ai?

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 22, 2025

Chương 381: Đông Hoàng cảnh đệ nhất bột mềm! !

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 22, 2025

Chương 539: Thu hoạch

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 22, 2025