Chương 458: Văn Mộ bia | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025

Chuyện thượng tầng Liệp Thiên Các bàn bạc, trước mắt Tô Vũ còn chưa hay.

Bất quá, hắn rất nhanh đã thu được tình báo.

Lần thu phí này, cái giá phải trả không thể thấp, mà phải là cực cao! Tô Vũ thu 1 giọt Nhật Nguyệt tinh huyết, ấy là xem thường Liệp Thiên Các rồi! Liệp Thiên Các nổi danh là phường “tâm đen”, chính hắn còn mắng không biết bao nhiêu lần.

Tình báo trọng yếu như vậy, há có thể bán với cái giá bèo bọt thế kia?

Thu thêm tiền, đây đâu phải Tô Vũ hắn sáng tạo, đây là lão truyền thống của Liệp Thiên Các!

Lần trước, vì chuyện này, Tô Vũ nổi giận, cự tuyệt tham gia đàm phán. Liệp Thiên Các để hắn đổi ý, còn phải trả lại cho Ngưu Bách Đạo 200 sợi thiên địa huyền quang.

Lần trước chỉ là xem qua đàm phán thôi, Liệp Thiên Các đã dám ra giá 1 giọt Nhật Nguyệt tinh huyết.

Lần này, tin tức còn trân quý hơn nhiều!

Rất nhanh, Tô Vũ trung thực thực hiện mệnh lệnh của Liệp Thiên Các!

Những kẻ có được Liệp Thiên Phân Bảng đều nhận được tin tức từ Liệp Thiên Các: tin tức về di tích được công khai, nhưng chỉ trong phạm vi nhỏ. Muốn gia nhập ư? 10 giọt Nhật Nguyệt tinh huyết, ngươi cũng có thể hóng hớt từ những kẻ khác.

Đương nhiên, nếu các ngươi tin được bọn chúng thì cứ tự nhiên!

Có tình báo nào đáng tin hơn tình báo trực tiếp chứ?

Người khác truyền lại cho ngươi, ngươi dám tin sao?

Giữa người và người, sự tín nhiệm… là cứ thế mà tan biến.

Ai mà chẳng bị hố vài lần rồi, còn dám tin người ngoài nữa ư?

Liệp Thiên Các bán tình báo, dù sao vẫn có độ tin cậy nhất định, thậm chí rất cao. Thông thường, trừ phi bọn hắn thực sự không biết, bằng không ngươi trả đủ giá, bọn hắn sẽ cho ngươi tình báo chuẩn xác.

“10 giọt?”

Giờ phút này, không ít kẻ ở Nam Nguyên chửi ầm lên!

Trong một đại viện, có người nhìn Nguyên Khánh Đông, nhịn không được nói: “Chắc là thằng Huyền Cửu kia bán tình báo chứ gì? Cái tên này, lần trước sao ngươi không đánh chết hắn đi!”

Nguyên Khánh Đông im lặng.

Cút!

Ta suýt nữa bị hắn đánh chết đấy!

Đương nhiên, hắn nào dám hé răng lời thật. Y theo lời Nguyên Khánh Đông, hắn bị Thải Nhất đám Nhật Nguyệt trung kỳ đánh úp bất ngờ, mới trọng thương. Chứ hắn nào dám vác mặt mo nói rằng mình suýt chút nữa bị Huyền Cửu đánh cho tan xác?

Nguyên Khánh Đông vừa mới đến, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Giá càng cao, thì tình báo càng trọng yếu, càng chuẩn xác!”

Cũng đúng lý ấy!

Liệp Thiên Các không thể vô duyên vô cớ hét giá cao như vậy. Chắc chắn là có vật gì đó quan trọng, bằng không, giá không thể cao đến thế.

“Vậy ta mua một phần là được rồi! Để một người gia nhập vào, quá đắt đỏ!”

Mấy vị nhị đại, tam đại Vô Địch này cũng chê đắt, mười giọt Nhật Nguyệt tinh huyết, quả là quá sức tưởng tượng!

Tương đương với phế bỏ một cường giả Nhật Nguyệt, lột da lóc thịt hắn.

Chẳng qua là mua tình báo thôi mà!

Cũng như lần trước Tô Vũ, quyết đấu sinh tử nửa ngày trời, lừa gạt vạn tộc, kết quả kiếm chác chưa chắc đã bằng Liệp Thiên Các. Bất cứ lúc nào, tin tức tình báo mới là món hời béo bở nhất.

Nguyên Khánh Đông cũng không có ý kiến gì. Bọn hắn, một đám người này, đều là người của đại gia tộc, đều là tu sĩ Nhật Nguyệt cảnh, bỏ ra mười giọt Nhật Nguyệt tinh huyết, mỗi người góp một giọt là xong.

Tính ra, cũng không nhiều nhặn gì.

“Ta không có ý kiến!”

Nguyên Khánh Đông gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bất quá, dù biết được tình báo… ta nghĩ chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút, đừng lộ mặt. Gần đây Đại Hạ phủ cường giả nhiều như nấm, không yên ổn đâu.”

“Chúng ta sợ cái gì?”

Có người khinh khỉnh, cười nói: “Khánh Đông, ngươi ở Đại Hạ phủ có phải càng ngày càng nhát gan không? Lần này ngươi chỉ bị thương nhẹ, có gì đáng ngại đâu? Ngươi ở Đại Hạ Văn Minh Học Phủ cũng lăn lộn không tệ, Hạ gia chẳng lẽ không nể mặt ngươi vài phần?”

Các ngươi nghĩ nhiều rồi!

Ngươi đi luôn đi!

Đương nhiên, cũng là do hắn hay ba hoa chích chòe.

Hắn nào dám nói, hay đúng hơn là ngại nói, rằng hắn lăn lộn ở đó thảm hại đến mức ai cũng dám xỉa xói.

Trong tình huống bình thường, khi báo cáo với Cầu Tác cảnh, hắn đều tô vẽ thêm đôi chút. Ai nấy đều cảm thấy hắn sống khá ổn ở đó.

Ở Đại Hạ phủ, cũng có chút mặt mũi.

Bằng không, Kỷ Hồng cùng Hồ Đức Hạo sao lại ra tay cứu hắn?

Nếu hắn lăn lộn thê thảm thật, có khi người ta còn giết hắn cho xong chuyện ấy chứ?

“Hừ, một lũ ngu xuẩn!”

Nguyên Khánh Đông chẳng buồn giải thích. Nếu hắn nói ra rằng, kéo đám người này đến để làm lá chắn, e rằng bọn chúng sẽ quay sang giết hắn ngay lập tức. Gã dĩ nhiên sẽ không dại dột đến thế.

Ngoài Nguyên Khánh Đông ra, Đại Hạ phủ còn có một cường giả Nhật Nguyệt Cầu Tác cảnh khác, người của Trịnh gia.

Sau khi Kim Vũ Huy chết, Cửu Thiên học phủ khuyết vị phủ trưởng, Trịnh Vân Hạc từ Cầu Tác cảnh được điều đến nhậm chức, cùng đợt với Nguyên Khánh Đông.

Đương nhiên, còn có một vị khác được điều đến Đại Minh Văn Minh học phủ, nhưng người còn chưa kịp đến nơi đã bị triệu hồi về.

Giờ phút này, Trịnh Vân Hạc cũng trà trộn trong đám đông, liếc nhìn Nguyên Khánh Đông, im lặng không nói gì.

“Hắn ta trà trộn cũng tốt đấy chứ?”

“Vớ vẩn!”

Thực tế là, Trịnh Vân Hạc hắn ta cũng chẳng khá khẩm gì hơn, Nguyên Khánh Đông thì có lẽ còn thê thảm hơn.

Nhưng dù sao, ai mà chẳng có lòng tự trọng.

Dù có sống chật vật ở Đại Hạ phủ đến đâu, thì cũng không thể đem chuyện đó kể cho người ngoài. Cả hai đều hiểu rõ tình cảnh của nhau, nên chẳng ai lên tiếng bóc mẽ ai cả.

“Bọn gia hỏa này, chưa từng trải qua đòn roi, biết cái gì.”

Ở Đại Hạ phủ, lúc nào cũng phải cẩn trọng, sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi.

“Nguy hiểm lắm đấy, biết không hả!”

Lần này, kéo được nhiều người đến để tăng thêm thanh thế, cả hai đều thấy an tâm hơn hẳn. Bọn hắn ở Đại Hạ phủ, vẫn luôn cảm nhận được một sự tiêu điều, cô độc khó tả.

“Vậy thì trả tiền mua tình báo đi, rồi chờ Liệp Thiên Các công bố thông tin về di tích!”

Nói xong, bọn hắn liền dứt khoát hành động.

Trả tiền mua tình báo!

Còn những người khác có mua hay không, bọn hắn mặc kệ. Lúc này, ai có tiền thì mua lẻ, không có tiền thì góp nhau mua. Tóm lại, tuyệt đối không được mua lại tình báo đã qua tay, ai mà biết được có kẻ nào muốn hãm hại mình không.

Cảnh tượng này, đang diễn ra trên khắp Nam Nguyên, khắp Đại Hạ phủ.

Không chỉ vậy, giờ khắc này, Tô Vũ còn mở thêm một số quyền hạn khác ở Nhân Cảnh. Việc công khai mua bán tình báo kiểu này, có thể lan rộng ra toàn bộ Nhân Cảnh, ai muốn mua, ai muốn tham gia đều được.

Cách Nam Nguyên không xa lắm.

Ma Đa Na ung dung tản bộ giữa vùng hoang dã, khóe miệng nhếch lên, hướng về phía xa xa cất giọng: “Hoàng Đằng, ngươi theo ta làm gì?”

Từ phía xa, Hoàng Đằng hiên ngang đứng, tay nắm chặt chiến đao, giữ khoảng cách với Ma Đa Na: “Sợ ngươi lạc đường, ta tiễn ngươi một đoạn.”

Ma Đa Na không để tâm đến hắn, tiếp tục bước đi. Hắn đi không nhanh, lần đầu đặt chân đến Nhân Cảnh, hắn muốn ngắm nhìn, xem xét mọi thứ.

So với Ma giới, Nhân Cảnh có vẻ yên bình hơn, nhưng Đại Hạ phủ lại mang một bầu không khí nghiêm nghị. Đi một hồi, hắn đột nhiên hỏi: “Cái tên Huyền Cửu của Liệp Thiên các, ngươi có quen biết không?”

“Hả?” Hoàng Đằng có chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng đáp: “Ta quen biết hắn làm gì? Kẻ này là mục tiêu tất sát của Đại Hạ phủ! Ma Đa Na, ngươi tới Nhân Cảnh lần này, ta xem ngươi khó mà trở về!”

“Thật sao?” Ma Đa Na cười nhạt đáp: “Không bàn đến chuyện đó, ta có chút hứng thú với Huyền Cửu này. Ta cũng biết một vài việc hắn đã làm ở Nhân Cảnh. Ngươi nghĩ hắn là người trẻ tuổi, hay là người của thế hệ trước?”

“Người trẻ tuổi đã sớm có tên trên Liệp Thiên bảng rồi!”

“Nhưng ta lại cảm thấy hắn không lớn tuổi lắm, có lẽ là người của thế hệ trước, trầm ổn hơn một chút.”

Đây là phán đoán của Ma Đa Na, hắn cảm thấy Huyền Cửu tuổi không cao, mang khí huyết của người trẻ tuổi. Nếu không, hắn đã không cần phải trả thù Hạ gia như vậy. Những cường giả lão luyện thường kín đáo hơn vì họ đã trải qua quá nhiều.

Nhất là những kẻ đã lăn lộn trên Chư Thiên chiến trường đến bạc cả đầu, đều đã nếm trải đủ thứ.

Huyền Cửu, cảm giác có chí khí, có lẽ còn trẻ tuổi.

Hoàng Đằng không mấy hứng thú với chuyện này. Nhiệm vụ của hắn là giám sát Ma Đa Na, không để hắn tùy tiện giết người. Hắn không đủ sức giết Ma Đa Na, nhưng kẻ như Ma Đa Na, thoạt nhìn điệu thấp, nhưng thực tế lại hết sức ngông cuồng.

Những người khác đến giám sát hắn, có khi bị hắn một chưởng đánh chết.

Thiên tài trên Liệp Thiên bảng có thể trò chuyện vài câu.

Thiên tài, kỳ thực đều giống nhau.

Nếu ngươi không phải người cùng đẳng cấp, dù ngươi mạnh hơn hắn, hắn cũng chưa chắc để ý đến ngươi.

Cho nên, ở Nhân Cảnh này, có không mấy người đủ sức giám sát Ma Đa Na. Tần Phóng thì chạy đi giám sát Chiến Vô Song, những kẻ săn người thiên tài trên bảng cũng đều có mục tiêu của riêng mình, ví dụ như Ngô Kỳ, hắn đi giám sát Minh Nguyệt.

Nhân tộc tại Liệp Thiên bảng cũng có một số người, bất quá số lượng không nhiều lắm. Lần này, ngay cả Đơn Hùng bọn hắn cũng đã trở về.

Thường ngày, đám người có chút xung đột, nay, các thiên tài Nhân Cảnh đều dồn mục tiêu vào đám thiên tài vạn tộc kia.

Ma Đa Na bỗng lên tiếng: “Ngươi muốn biết, Huyền Cửu kia tại Nam Nguyên thu được tin tức gì chăng?”

“Ý gì?”

“Nghe thử xem thế nào?”

“Không có tiền!” Hoàng Đằng quả quyết đáp, ta đây không có tiền.

Thật xin lỗi, ta đây không kham nổi!

Ma Đa Na cười: “Không sao, ta đây gia nhập, tìm hiểu một chút, lát nữa sẽ nói cho ngươi biết, có lẽ… sẽ rất thú vị đấy. Liệp Thiên các hiếm khi thu phí cao như vậy, một tin tức mà tận mười giọt Nhật Nguyệt tinh huyết, ta nghĩ, khẳng định là chuyện trọng yếu.”

“Ma Đa Na, ngươi lắm lời rồi đấy.”

“Mới đến, có chút lạ lẫm.”

Ma Đa Na cười nhạt nói: “Đối với Nhân Cảnh ta đây không quen thuộc, cũng chẳng có mấy ai để mà trò chuyện. Ngươi cũng coi như người quen, cho nên mới nói nhiều vài lời. Ở nơi lạ lẫm này, ta cũng có chút thấp thỏm.”

“Ngươi mà cũng biết thấp thỏm?”

Hoàng Đằng kinh ngạc, cười nói: “Ngươi thế mà cũng biết thấp thỏm sao?”

“Vì sao lại không?”

Ma Đa Na thản nhiên đáp: “Kẻ mạnh hơn, thiên tài có thiên phú hơn nữa, khi tiến vào một nơi xa lạ, tộc trung vô địch lại không thể giáng lâm, thấp thỏm chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”

“Cũng phải!”

Hoàng Đằng cười: “Ta tò mò một chuyện, ngươi rốt cuộc đã đúc thân bao nhiêu lần rồi?”

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ít nhất cũng phải bốn mươi lần trở lên chứ!”

Hoàng Đằng cười nói: “Vậy sao?”

Ma Đa Na cười không đáp, ngươi cảm giác được bao nhiêu thì cứ cho là bấy nhiêu đi.

“Ngươi làm thế nào mà được vậy?”

Hoàng Đằng tò mò hỏi: “Đúc thân đến lần thứ 36 rồi, muốn tiếp tục đúc thân nữa là điều không thể. Thứ nhất, công pháp không cho phép. Thứ hai, thân thể có giới hạn. Thứ ba, tiêu hao quá lớn. Chứ không phải chỉ đơn giản đúc thân lần thứ 37, 38 như ngươi nghĩ đâu.”

“Vấn đề này, ngươi nên đi hỏi Tô Vũ của nhân tộc các ngươi mới phải?”

Ma Đa Na thản nhiên đáp: “Hắn giết Nhật Nguyệt của ếch đỏ tộc, dường như không dùng đến thủ đoạn nào khác. Dù sau này có thôn phệ tinh huyết thiên phú, ban đầu hắn cũng chỉ đấu ngang sức ngang tài với đối phương thôi. Tô Vũ… e là không yếu hơn ta, thậm chí còn mạnh hơn ấy chứ.”

Hoàng Đằng gật gù, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng, nhưng… ta không quen cái tên Tô Vũ đó. Hơn nữa, hắn còn ôm oán hận với Đại Hạ phủ sau khi trốn khỏi nơi đó. Dù ta có hỏi, hắn cũng chưa chắc chịu nói.”

Ma Đa Na không nói gì thêm, chọn cách gia nhập vào đám đông hóng chuyện.

Một lát sau, một bóng người hiện ra.

Không phải Bạch Diện, mà là Vô Diện trưởng lão.

Ma Đa Na khẽ động, lên tiếng: “Liệp Thiên các thật có quyết tâm lớn, lần này lại phái cả Vô Diện trưởng lão đến thu phí tổn, không sợ bị người phục kích sao?”

Vô Diện trưởng lão đến thu phí, giọng nói hư ảo vang lên: “Những người khác ta không dám chắc, nhưng Ma Đa Na Ma quân thì ta có thể yên tâm. Trừ phi Ma quân có thể giết ta, bằng không, chắc sẽ không để ai đến phục kích ta đâu nhỉ?”

Ma Đa Na cười nhạt: “Có lẽ vậy! Chờ đến khi ta có thể giết ngươi… hy vọng ngươi vẫn còn sống.”

“Đa tạ Ma quân cát ngôn!”

Vị trưởng lão kia cười cười, rất nhanh, Ma Đa Na thanh toán xong phí tổn. Vô Diện trưởng lão nhận lấy đồ vật, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Ma Đa Na nhìn theo bóng lưng đối phương, nhẹ hít một hơi, “Xem ra, Liệp Thiên các quả thật rất coi trọng ta, đến trưởng lão cũng đích thân đến thu phí!”

Trước đây, việc này đều do người của Địa bộ và Huyền bộ đảm nhiệm.

Bạch Diện đã là cao rồi, lần này lại còn đích thân trưởng lão đến.

Đây chính là cường giả Nhật Nguyệt cao trọng cảnh!

Hoàng Đằng không để ý đến hắn, dường như đang liên lạc với ai đó. Một lát sau, hư không rung động, một tôn cường giả hiện ra. Hoàng Đằng không nói lời thừa thãi, chỉ tay về một hướng khác, cường giả kia lập tức biến mất.

Ma Đa Na liếc nhìn, chờ người đi khỏi mới lên tiếng: “Đại Hạ phủ lần này dốc toàn bộ lực lượng truy sát cường giả của Liệp Thiên các, liệu có đáng giá không?”

Hạ gia lần này, thật sự đã điều động quá nhiều cường giả trở về.

Mấy vị Nhật Nguyệt hậu kỳ trấn thủ tiểu giới, kể cả Nhật Nguyệt hậu kỳ trấn thủ Chư Thiên phủ, đều được triệu tập về cả.

Ngoài ra, còn có Hồ tổng quản, Triệu tướng quân, phủ quân tướng chủ, Hạ Hầu gia…

Một đám cường giả, ngoại trừ Trấn Ma quân tướng chủ vẫn còn ở Chư Thiên chiến trường, những Nhật Nguyệt hậu kỳ còn lại, gần như đều bị triệu hồi về hết.

Hiện tại, những cường giả này đang lượn lờ bên ngoài, truy sát cường giả của Liệp Thiên các.

Toàn bộ Đại Hạ phủ thành, hiện tại kẻ mạnh nhất không phải nhân tộc bọn hắn, mà là Bạch Long đang trấn thủ Đại Hạ Văn Minh học phủ, nhị đại vật cưỡi, cũng là lần đầu tiên phá thiên hoang này.

Hoàng Đằng cười khẩy nói: “Không có gì là không đáng cả, bởi vì Phủ chủ muốn Chứng Đạo. Hạ gia chúng ta hết lần này đến lần khác bị nhục nhã, lần này, làm gì cũng phải giết cho thống khoái! Cái Liệp Thiên các kia dám khinh Hạ gia ta không người, khinh Đại Hạ phủ ta không người, tự nhiên phải trả một cái giá thật đắt!”

“Vậy cũng chưa chắc đâu.” Ma Đa Na lắc đầu, “Cái tổ chức này, truyền thừa vô số năm rồi. Ma vương tộc ta từng nói, Liệp Thiên các đã có từ thời thượng cổ, có lẽ còn có Cổ Vô Địch nào đó còn sống sót. Đại Hạ phủ các ngươi… chỉ sợ khó mà địch nổi.”

“Cứ chờ xem đi!”

Hoàng Đằng cười ha hả, “Nếu không diệt được bọn chúng, cũng phải cho chúng biết, giết một người Hạ gia ta, phải trả gấp trăm lần!”

Ma Đa Na không muốn nhiều lời nữa.

Hắn cầm lấy điểm bảng, gia nhập vào đám người đang bàn tán xôn xao, chờ đợi Liệp Thiên các ban bố tin tức.

Ngày hôm đó, từng vị Vô Diện trưởng lão, hoặc là Nhật Nguyệt bạch diện, xuất hiện khắp nơi, thu lấy phí tổn.

Khung cảnh tựa như trở về Chư Thiên chiến trường!

Đương nhiên, so với Chư Thiên chiến trường, lực lượng đầu tư còn mạnh hơn. Ở đây, phần lớn đều là trưởng lão đích thân đi thu phí, có trưởng lão thậm chí còn xảy ra xung đột với đối phương, chiến đấu bùng nổ mấy trận.

Liệp Thiên các, phân bộ Đại Hạ phủ.

Nơi này, Tô Vũ ta phụ trách tọa trấn.

Giờ phút này, từng đầu tin tức hội tụ về, rất nhanh, Tô Vũ cười nói: “Xem ra, kẻ có tiền thật không ít! Hiện tại đã có 116 vị cường giả hoặc thế lực, lựa chọn mua sắm!”

Hơn 1100 giọt Nhật Nguyệt tinh huyết, so với số tài nguyên ta lừa được từ Thần tộc còn nhiều hơn một nửa!

Thật là có tiền mà!

Mà những thứ này, Liệp Thiên các sẽ thu một khoản phí tổn, bao gồm cả tiền lương cho đám trưởng lão đi thu phí kia. Còn ta, với vai trò là người cung cấp tin tức, người tổ chức, thêm việc mở rộng nghiệp vụ, ta có thể thu 30% trong số đó làm tiền thưởng!

Không hề ít đâu!

Bạch Nhất mấy tên bạch diện kia, giờ phút này đều có chút hâm mộ, “Huyền Cửu, lần này ngươi phát tài rồi!”

Tô Vũ ta thản nhiên nói: “Phát tài ư? Ta chỉ là một kẻ hấp hối sắp chết thôi, mỗi ngày tiêu hao Thiên Nguyên khí đều là một con số thiên văn. Nếu lần này không thể giúp ta giải thoát, nhiều tiền hơn nữa để làm gì? Nếu không kiếm chút, số tích góp bao năm của ta cũng chẳng đủ dùng, tổng bộ chỉ thanh lý bảy thành, ba thành còn lại cũng đủ ta uống một hồ rồi!”

Bạch Nhất nghĩ lại, cũng đúng, hắn có chút đồng tình.

Hắn an ủi: “Không sao đâu, lần này, nếu có thể tiến vào di tích, triệt để tách rời tử khí lối đi, đến lúc đó Chấp pháp trưởng lão sẽ giúp ngươi chặt đứt nó, ngươi sẽ được giải thoát thôi!”

Huyền Cửu chuyển đổi luân hồi, e rằng chỉ có Sơn Hải hoặc Nhật Nguyệt Tử Linh mới đủ khả năng phụ trách.

Đoạn tuyệt lối đi, độ khó không lớn.

Nhưng Tô Vũ lại lắc đầu, “Không đơn giản như vậy đâu. Tử Linh của ta phụ trách chuyển đổi, nếu ta đoạn tuyệt lối đi, đối phương ắt sẽ xuất hiện tại Tinh Hoành cổ thành. Tốt nhất là ta có thể giết hắn ngay lúc đó, khiến hắn không có cơ hội, không có điều kiện giao ta lại cho tầng Tử Linh cao hơn, ta mới mong có ngày giải thoát! Nhưng hiện tại… trong thành Tô Vũ này, ai nguyện ý vì ta mà chém giết một tôn Nhật Nguyệt Tử Linh?”

Tô Vũ tự giễu, “Kỳ thực… ta biết nhiều thứ lắm, các trưởng lão chỉ là an ủi ta thôi! Không sao, đoạn tuyệt lối đi, trong thời gian ngắn, ta có thể không bị tử khí ảnh hưởng, mà Tử Linh kia muốn xây lại lối đi, cũng cần thời gian, vậy là ta có thêm thời gian rồi!”

Lời này vừa thốt ra, vài vị bạch diện đều có chút đồng tình, không biết nên nói gì.

Bọn hắn người hiểu rõ tình huống, kẻ lại mơ hồ.

Nhưng theo lời Huyền Cửu, mọi người đều đã hiểu.

Đoạn tuyệt lối đi thôi còn chưa đủ, vẫn phải chém giết cái kia Tử Linh mới được.

Đổi thành ngày thường, thì chẳng hề hấn gì.

Một cái Nhật Nguyệt sơ kỳ Tử Linh, điều động một vị trưởng lão đi giết là xong. Giả sử xuất hiện một vị Nhật Nguyệt trung kỳ Tử Linh, chỉ cần không cố đánh giết, tránh né ba ngày, sau ba ngày thành trì mở ra, tự nhiên có thể thuận lợi rời đi.

Nhưng hiện tại… kẻ chưởng khống Tinh Hoành cổ thành lại chính là Tô Vũ!

Vậy thì phiền phức lớn rồi!

Bạch Nhất ngẫm nghĩ một chút rồi trấn an, “Kỳ thực cũng không phải là không có cách, Tô Vũ kia tâm tham lam, đưa tiền, có lẽ giải quyết được vấn đề! Chỉ cần hắn không gây khó dễ cho việc vào thành đánh giết Tử Linh trưởng lão, thì sẽ không có vấn đề gì.”

Tô Vũ thản nhiên đáp, “Để sau đi, khẩu vị của hắn cũng không nhỏ đâu. Trước đó hắn đã kiếm được một món hời lớn, chưa chắc đã chịu lấy tiền nữa. Huống chi… ta đã giết người của Hạ gia, dù sao hắn cũng xuất thân từ Đại Hạ phủ mà…”

Lời này vừa nói ra, Bạch Nhất cũng hết cách.

Thôi vậy, không an ủi nữa.

Tô Vũ cũng không xoắn xuýt chuyện này, dựa vào ghế, thản nhiên nói, “Tô Vũ… Ai! Nếu có một ngày kia, ta cũng giống như hắn, có thể trở thành thành chủ, đó chính là ước mơ lớn nhất của ta. Hắn sống không lâu đâu, ta lại thấy ta sống thọ hơn hắn ấy chứ. Hắn chết đi, có lẽ… ta cũng có cơ hội tiếp nhận vị trí này.”

Bạch Nhất gật đầu, “Hắn làm loạn như vậy, thậm chí còn để tượng đá ra tay, rời khỏi thành, tất nhiên sống không được lâu đâu!”

Tô Vũ cười nói, “Ta lại ước gì hắn ra tay thêm vài lần nữa, chết càng nhanh càng tốt!”

Đàm tiếu một hồi, các bạch diện khác đều im lặng lắng nghe.

Tô Vũ cùng Bạch Nhất nói chuyện, bọn hắn dù có đạt đến Nhật Nguyệt cảnh, cũng không dám chen lời vào.

Rất nhanh, Tô Vũ tinh thần chấn động, Bát trưởng lão đã gửi tin tới.

“Huyền Cửu, có thể ban bố tin tức!”

“Tuân lệnh!”

Tô Vũ lập tức đáp lời.

Lúc này, đám người đã trả tiền phí thông tin cho Liệp Thiên Các đều tụ tập trong một nhóm.

Không ít người!

Tính cả Liệp Thiên Các, hơn 120 vị.

Ở đây, mỗi một người gần như đều đại diện cho một thế lực lớn, phần lớn đều có Vô Địch trấn giữ, nếu không, khó lòng chi trả nổi cái giá tin tức đắt đỏ như vậy.

Và lần này, Tô Vũ là người chủ đạo công bố tin tức.

Đương nhiên, dù là người chủ đạo, vì địa vị của Tô Vũ còn chưa đủ cao, một số thông tin cần phải giữ bí mật với hắn, nên Tô Vũ thật ra không biết, rốt cuộc có bao nhiêu người, đến từ những thế lực nào.

Tuy nhiên, hắn cũng biết một số, những người do chính hắn phát triển, hắn gần như đều nắm rõ.

Kênh chat mới lập hết sức yên tĩnh.

Không ai lên tiếng, tĩnh lặng như mặt hồ, nhưng Tô Vũ biết, mọi người đều đang âm thầm theo dõi.

“Ta là Huyền Cửu!”

Đây là câu đầu tiên.

“Có vị cường giả nào đã đến Nam Nguyên dò xét tình hình không? Nếu tự mình biết chút tin tức, có thể chia sẻ, cùng ta đối chiếu, tránh cho chư vị cảm thấy Liệp Thiên Các thu phí vô tội vạ!”

“Lần này, để dò la tin tức, ta cũng mạo hiểm cực lớn, nếu chư vị cảm thấy không thể tin tưởng, có thể tìm một vị cư dân cổ thành Nhật Nguyệt cảnh, dùng phương pháp tử khí dò xét, có lẽ có thể dò xét được chút gì đó!”

“Hoặc là, tìm một vị Chuẩn Vô Địch, thậm chí Vô Địch, từng bước dò xét, ta nghĩ, cũng có hy vọng dò xét ra manh mối.”

Có người lên tiếng, “Huyền Cửu, bớt sàm ngôn, chúng ta bỏ tiền ra để nghe tình báo, đã tốn tiền, tự nhiên chọn tin tưởng Liệp Thiên Các, tin tức thật giả, chúng ta tự sẽ tự mình phán đoán!”

Hắn không nói là không đi kiểm chứng lại, mà trước cứ nghe tình báo từ Liệp Thiên Các rồi tính.

“Vậy cũng tốt, ta sẽ nói trước, nếu chư vị có gì không hiểu, có thể đặt câu hỏi, trong phạm vi tình báo này, ta sẽ miễn phí trả lời, các tình báo khác, có thể riêng tư trao đổi để ta trả lời chư vị!”

“Ta nói ngắn gọn một chút, thứ nhất, di tích Nam Nguyên là thật!”

Lời này vừa nói ra, mọi người im lặng một hồi, không phải không tin, có lẽ đều đang kìm nén, chờ hắn nói xong.

“Thứ hai, di tích này, hẳn là di tích của Văn Minh Sư, chứ không phải di tích của Chiến Giả!”

Lời vừa dứt, lập tức có người lên tiếng: “Có gì chứng minh cho lời này của ngươi?”

“An tâm, chớ vội! Hãy nghe ta nói hết đã.”

“Thứ ba, di tích này, ta đặt tên là ‘di tích văn minh’!”

Lại có kẻ hỏi ngay: “Ngươi đã từng đặt chân vào trong đó?”

“Chưa hề. Ta chỉ thông qua một vài thủ đoạn, cách không dò xét tình hình bên trong. Nếu ta thật sự tiến vào, ắt hẳn chư vị đều đã hay biết. Bởi lẽ, ta vẫn chưa rõ phương pháp tiến nhập cụ thể, muốn vào được… e rằng động tĩnh không nhỏ. Đây cũng là điều ta sẽ đề cập sau, di tích này một khi mở ra, khó mà lẻn vào một cách bí mật. Có lẽ sẽ tạo ra một chấn động cực lớn!”

Có kẻ thấp giọng nguyền rủa một tiếng!

Vậy thì phiền phức rồi!

“Vậy còn Tô Vũ, vì sao hắn có thể lẻn vào bí mật?”

“Ngươi hãy đi hỏi Tô Vũ, điều này ta không thể trả lời. Có lẽ là vận may, có lẽ hắn nắm giữ phương pháp tiến nhập!”

Tô Vũ âm thầm bĩu môi, “Nói nhảm! Bởi vì di tích do chính ta tạo ra.”

Đương nhiên, bọn chúng đều cho rằng ta đang nói về cái di tích kia… Nói đi cũng phải nói lại, lẽ nào ta lại không nắm giữ di tích hay sao?

“Thứ tư, đẳng cấp di tích này, rất có thể là di tích Vô Địch. Bởi vì trong đó có ‘gánh chịu vật’. Đây không phải phán đoán của riêng ta, mà là nhận định từ cường giả các bên. Bởi lẽ, những gì ta thấy, chỉ là các loại bảo vật mang linh tính mà thôi…”

Lời này vừa thốt ra, nếu không phải đang ở hội nghị, tiếng hít hà có lẽ đã vang vọng khắp nơi.

Giờ khắc này.

Trong phủ Đại Minh, Chu Thiên Đạo nhíu mày, “Thật hay giả đây?

Di tích chẳng phải là giả sao?

Tiểu tử Tô Vũ này, lại dám lừa dối người. Nếu di tích bị bại lộ, chẳng phải sẽ lập tức bị phát hiện vấn đề?”

Tiểu tử này… Nói đi cũng phải nói lại, lẽ nào lại là thật?

Tương tự.

Tại phủ Đại Hạ.

Hạ Hầu gia và Hạ Hổ Vưu liếc nhau, Hạ Hầu gia quái dị nói: “Gánh chịu vật? Tên này thật to gan dám nói như vậy. Nếu mọi người vừa nhìn thấy di tích, chẳng có gì cả, chẳng phải sẽ bại lộ ngay lập tức hay sao!”

Hạ Hầu Vưu ngập ngừng, “Hắn nói di tích của chúng ta không ra gì, sẽ không thèm ngó tới nữa… mà còn định lấy di tích thật của hắn ra thay thế cho cái thứ giả hiệu của chúng ta ư? Nghe hắn nói cứ như thật ấy!”

Hạ Hầu gia cũng chẳng dám chắc, việc này… khó nói lắm a.

Lúc này, đám người tộc hay vạn tộc, ai nấy đều đang tiêu hóa những tin tức động trời này.

“Thứ năm, nơi này có Thiên Nguyên quả thụ, có thể xem như một mảnh Thiên Nguyên thánh địa!”

“Thứ sáu, và cũng là điểm mấu chốt nhất, Liệp Thiên Các vốn không muốn bán tin tức này ra ngoài. Nếu chỉ có năm điểm đầu, tin tức này chỉ đáng giá 1 giọt Nhật Nguyệt tinh huyết, nhưng riêng điểm cuối cùng này thôi đã đáng giá tới 9 giọt!”

Vừa nghe vậy, tất cả mọi người đều dỏng tai lên nghe.

Năm điểm trước đã khiến chúng cảm thấy số tiền bỏ ra quá hời rồi.

Ai ngờ, riêng tin tức cuối cùng kia đã chiếm tới chín phần mười giá trị?

Tô Vũ lại nói, “Ta cảm thấy tin tức này, đám Văn Minh sư có lẽ sẽ coi trọng hơn. Nếu Đại Hạ phủ lén lút nghe ngóng, có lẽ… phủ các ngươi có thể phái Hồng Đàm của đa thần văn hệ tới một chuyến… Ha ha ha, coi như ta biếu không tin tức, mong rằng có thể chung sống hòa bình với Đại Hạ phủ!”

Lời này vừa thốt ra, mọi người càng thêm sốt ruột.

Có kẻ nóng nảy giục giã, “Huyền Cửu, đừng có thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi!”

“Văn Mộ! Bên trong có Văn Mộ bia!”

“…”

Mờ mịt!

Đa phần mọi người đều mờ mịt.

Nhưng ngay lúc này, một cường giả đã lên tiếng, “Chuyện này là thật?”

“Thật!”

“Huyền Cửu, nếu ngươi dám nói dối, Minh Tộc ta sẽ cùng Liệp Thiên Các các ngươi không chết không thôi!”

“Không dám, thì ra là đại năng của Minh Tộc, ta đảm bảo tin tức là thật!”

Minh Tộc, một trong những Cổ Tộc.

Lúc này, trong Nhân Cảnh, sắc mặt của một cường giả Minh Tộc bỗng biến đổi!

Hắn không còn bận tâm đến việc bại lộ thân phận nữa.

Văn Mộ Bia!

Nơi này lại có Văn Mộ Bia!

Rất nhanh, hắn trực tiếp bỏ lại Minh Nguyệt, truyền âm nói: “Ngươi cẩn thận một chút, trong thời gian ngắn đừng nên trêu chọc cường giả, ta đi hồi báo Minh Vương đại nhân!”

“Trưởng lão, có thể thông qua Liệp Thiên Các chuyển đạt, bọn hắn cũng có thể liên hệ đến Chư Thiên chiến trường!”

Tên cường giả Minh Tộc kia sững sờ, cũng phải a.

Suýt nữa thì quên mất!

Chủ yếu là tin tức này quá trọng yếu.

Minh Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Trưởng lão, Văn Mộ Bia là cái gì?”

“Không biết.”

“A?”

Minh Nguyệt im lặng, không biết thì ngươi kích động cái gì?

Cường giả Minh Tộc trầm giọng nói: “Thế nhưng trong một lần tụ hội mấy trăm năm trước, Minh Hoàng đại nhân từng nói một câu… Đáng tiếc… Tìm không thấy Văn Mộ Bia, tìm được, có lẽ có thể giúp hắn tiến thêm một bước!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Minh Nguyệt đại biến!

Minh Hoàng?

Đệ nhất cường giả của Minh Tộc, cường giả cổ lão, Cổ tộc sở dĩ xưng là Cổ tộc, cũng là bởi vì từ thượng cổ đến nay, truyền thừa cơ hồ không từng đứt đoạn, dĩ nhiên, có nhiều thứ vẫn là mất đi truyền thừa.

Minh Hoàng có lẽ không phải Vô Địch từ thời Thượng Cổ, thế nhưng, thời gian tồn tại của Minh Hoàng thật sự quá dài.

“Trưởng lão, cái này…”

“Không nên hỏi nhiều, biết về Văn Mộ Bia, có lẽ còn có một số chủng tộc khác, lần này… phiền phức rồi!”

Cường giả Minh Tộc này nhíu mày, “Có lẽ lần này, không đơn thuần là tranh đấu giữa các thiên tài, ngươi cẩn thận một chút, ta hoài nghi, cuối cùng có khả năng có vô địch tam thế thân hoặc phân thân tự mình giáng lâm!”

“Đã rõ!”

“…”

Giờ khắc này, không chỉ có bọn hắn thảo luận, một vài cường giả Cổ tộc khác, cũng đang nhanh chóng nghị luận.

Những người khác cứ việc không rõ ràng tình huống, nhưng nhìn thấy nhiều vị cường giả Cổ tộc, tự mình hỏi ý kiến thăm dò thật giả, ngữ khí hết sức kinh hãi, đều biết, cái Văn Mộ Bia này không hề đơn giản.

Kỳ quái, ta chẳng hiểu gì cả, nhưng cứ cảm thấy nó lợi hại vô cùng!

Dù rằng có vài kẻ căn bản chẳng tường tận, cho rằng cái tin tức cuối cùng này đáng giá tới 9 giọt Nhật Nguyệt tinh huyết là có chút quá đáng, nhưng giờ phút này lại thấy hoàn toàn xứng đáng. Chúng ta dường như đã biết được một đại bí mật kinh thiên động địa!

Văn Mộ Bia!

Khắc này, cái danh từ này đã in sâu vào tâm khảm của mỗi người.

Liệp Thiên Các, phân bộ Đại Hạ phủ.

Tô Vũ tiếp lời: “Tin tức này, ta nghĩ, kẻ nào biết thì đều hiểu rõ giá trị của nó cao đến mức nào! Kẻ nào không biết cũng chẳng sao, chỉ cần biết, thứ này, giá trị liên thành, nếu đoạt được, tìm đại tộc đổi lấy ba năm khối gánh chịu vật, chẳng thành vấn đề! Thế là quá đủ rồi!”

“Hoặc là trực tiếp bán cho Liệp Thiên Các ta, Liệp Thiên Các ta nguyện dùng ba khối gánh chịu vật để thu mua!”

Lời này vừa thốt ra, những kẻ còn mơ hồ trong nháy mắt bừng tỉnh!

Ngọa tào!

Trân quý đến vậy sao?

Giờ khắc này, cũng có những cường giả khác lên tiếng: “Thần tộc ta, nếu không đoạt được, cũng nguyện ra giá cao thu mua, tuyệt đối cao hơn ba khối gánh chịu vật!”

“Ma tộc nhất định phải có được! Nếu không lấy được, cũng mong có thể mua lại từ các vị!”

“…”

Lập tức, kẻ nào nấy đều không còn ẩn mình nữa.

Để phòng hờ vạn nhất!

Nếu không đoạt được thì sao?

Vậy dĩ nhiên là phải thu mua!

Văn Mộ Bia!

Thứ này, còn trân quý hơn cả gánh chịu vật! Hoặc có thể nói, nó vốn có thể dùng như một khối gánh chịu vật, thậm chí còn cường đại hơn nhiều!

Kẻ nào chưa hiểu, giờ đều đã tỏ tường.

Mắt ai nấy đều đỏ ngầu!

Ta đi, thứ này trân quý đến mức này sao! Liệp Thiên Các vừa mở miệng đã muốn bỏ ra ba khối gánh chịu vật, quả thực đáng sợ!

Nam Nguyên nội thành.

Nguyên Khánh Đông bọn hắn, từng người đều muốn nuốt khan một ngụm nước bọt.

Dù là bọn hắn, những hậu duệ của kẻ vô địch này, cả đời này cũng chưa từng có được một khối gánh chịu vật nào!

Mà lần này, trong di tích ít nhất có hai khối, lại thêm Văn Mộ bia, ít nhất năm khối gánh chịu vật khởi điểm a!

Giờ khắc này, vài vị Nhật Nguyệt cảnh, đều bí mật truyền âm, liên hệ cường giả trong gia tộc!

Năm khối!

Đây là ít nhất!

Có lẽ, còn có càng nhiều nữa.

Đây là một tòa di tích cường đại chưa từng có!

Giờ khắc này, thế lực khắp nơi, thậm chí một vài kẻ vô địch, cũng cấp tốc thu thập tin tức, Văn Mộ bia xuất hiện.

Không những vậy, còn có gánh chịu vật.

Còn có vô số thiên tài địa bảo!

Tòa di tích Nam Nguyên mới này, vượt xa sự giàu có thông thường, có lẽ có khả năng sinh ra hai ba vị Vô Địch a!

Mà vào thời khắc này.

Bên trong Đại Hạ phủ.

Hạ Hầu gia nhíu mày, Hạ Hổ Vưu không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Nhị gia gia, cái gì là Văn Mộ bia?”

Hạ Hầu gia rơi vào trầm tư, “Văn Mộ bia… Văn Mộ bia… Ta cũng không rõ lắm, tổ gia gia của ngươi có lẽ biết!”

Thật sự là hắn không hiểu rõ lắm, thế nhưng hắn dường như đã từng nghe qua.

Hạ Hầu gia không nói thêm lời, rất nhanh, thông qua con đường, truyền âm cho Đại Hạ vương.

Trước truyền đến Chư Thiên phủ, rồi mới chuyển đạt đến chỗ Đại Hạ vương.

Tốc độ cũng rất nhanh.

Nơi này dù sao cũng là Nhân Cảnh, so với các thế lực khác mà nói, thuận tiện hơn nhiều phần.

Một lát sau, Hạ Hầu gia thu được truyền tin, hắn phân tích một hồi, rất nhanh đã có đáp án.

“Giữ lấy vật này, trả lại cho Tô Vũ hoặc Hồng Đàm…”

Hạ Hầu gia khẽ giật mình, là giữ lấy, chứ không phải chiếm đoạt!

Trả lại cho Tô Vũ hoặc Hồng Đàm!

Hắn dường như đã ý thức được, tấm Văn Mộ bia kia là vật gì.

Giờ phút này, Hạ Hầu gia cảm thấy vô cùng phức tạp, nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, khẽ thở dài một tiếng: “Đây là căn cơ của đa thần văn hệ! Cũng là căn cơ của thúc thúc ta…”

Thúc thúc của hắn, Hạ Thần.

Một đời phủ trưởng!

Không thể Chứng Đạo, khai sáng Đại Hạ Văn Minh học phủ, cuối cùng vẫn lạc trên con đường Chứng Đạo.

Mà tấm bia chiến kỹ đa thần văn, chính là căn cơ mà hắn để lại.

Đây cũng là chí bảo truyền thừa của đa thần văn.

Giờ khắc này, Hạ Hầu gia đã hiểu rõ, di tích kia có thể là giả, cũng có thể là thật, nhưng tấm Văn Mộ bia kia hẳn là thật, Tô Vũ vì hấp dẫn sự chú ý, nên đã đem nó đặt vào!

Trong lòng hắn vô cùng phức tạp!

Thứ này một khi không còn, một khi mất đi, đa thần văn hệ… e rằng sẽ thật sự đứt đoạn.

Bên trong kênh công cộng của Liệp Thiên Các, vô số cường giả đang đặt câu hỏi.

“Cửa vào cụ thể ở đâu?”

“Huyền Cửu, nói cho chúng ta biết đi!”

“Chúng ta nguyện ý trả một cái giá lớn để mua!”

“Liệp Thiên Các các ngươi bán ra tin tức, cái gì cũng có, duy chỉ có tin tức về cửa vào là không có, chẳng lẽ muốn độc chiếm sao?”

“…”

Văn Mộ bia, vật gánh chịu nó, tất cả đều là chí bảo, mọi người vừa mong chờ khôn nguôi, lại vừa lo lắng bị Liệp Thiên Các độc thôn.

Tô Vũ thản nhiên đáp lời: “Nếu là muốn độc chiếm, ta còn phí công bán tình báo làm gì? Chẳng phải tốt hơn nếu ta giữ kín như bưng? Về lối vào… những gì ta thấy chưa chắc đã là lối vào thật sự. Thế nhưng, ta dám chắc rằng, di tích này có khả năng sẽ tự động mở ra. Ngoài ra, ta đoán rằng, nếu Đại Hạ phủ có cường giả Thần Văn hệ đến đây, có lẽ sẽ dẫn động di tích mở ra. Đại Hạ phủ nếu có hứng thú, cứ việc thử xem!”

Lời này vừa dứt, lập tức có người tán thành: “Không sai, nếu Văn Mộ bia ở bên trong, người Đại Hạ phủ có lẽ có khả năng mở được. Hồng Đàm… Đúng, Hồng Đàm có lẽ được! Không chỉ Hồng Đàm, Đa Thần Văn hệ cũng có thể. Tương truyền, Văn Mộ bia là do Văn Minh sư vô địch thời Thượng Cổ lưu lại, mà những Văn Minh sư vô địch Thượng Cổ… đều là Đa Thần Văn hệ!”

Lời này khiến đám người không khỏi xôn xao. Cái gì? Thứ này còn liên quan đến Đa Thần Văn hệ ư?

Một vài cường giả Nhân tộc nghe được, trong lòng thầm nghĩ: “Phủ ta cũng có Văn Minh sư Đa Thần Văn hệ mà!”

Có lẽ… đây là một cơ hội!

Tin tức tức khắc lan truyền với tốc độ chóng mặt. Những Văn Minh sư Đa Thần Văn hệ mới đột phá không lâu, đều nhận được lệnh khẩn cấp, lập tức lên đường đến Nam Nguyên, ngay tức khắc!

Đây có lẽ là một cơ duyên to lớn!

Tô Vũ mặc kệ bọn hắn nghĩ gì, tiếp tục: “Thông tin là như vậy đó, ta đảm bảo những gì ta nói đều là sự thật. Còn việc các vị tin hay không, cứ chờ xem. Dù không ai thúc đẩy, di tích này có lẽ cũng sắp hiện thế thôi. Văn Minh phủ đệ đang rộng mở chào đón chư vị. Hoan nghênh chư vị lần sau hợp tác cùng Liệp Thiên Các!”

Kênh liên lạc biến mất, tất cả mọi người bị đá ra ngoài.

Mà ảnh hưởng tiếp theo đó, lại vượt xa sức tưởng tượng!

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 516: Xuất chiến chi dạ!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 23, 2025

Chương 675: Thức tỉnh, tấn cấp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 23, 2025

Chương 515: Đều tránh ra, ta muốn giết người! !

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 23, 2025