Chương 453: Tô Vũ đương gia | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025

“Ầm!”

Một tiếng nổ trầm đục vang vọng, nguyên khí chấn động dữ dội.

Trong phòng tu luyện, nguyên khí cuồn cuộn như sóng, Tô Vũ đã hoàn thành quá trình đúc thân thể lần thứ 59.

59 lần đúc thành công, lực lượng thân thể của hắn đã chính thức đạt đến ngưỡng 500 ngàn khiếu lực. Đây chính là tiêu chí của những thiên tài đỉnh cấp Nhật Nguyệt cảnh từ các đại tộc.

Chỉ khi đạt đến tiêu chuẩn này, kẻ đó mới có tư cách tự xưng là thiên tài của một đại tộc hùng mạnh.

Giờ khắc này, Tô Vũ chính thức bước chân vào hàng ngũ cường giả.

Nhật Nguyệt cảnh, lại còn là Nhật Nguyệt cảnh của đại tộc, dù đặt ở đâu cũng là thiên tài, là cường giả đích thực.

Thân thể Tô Vũ rung lên, khí huyết sôi trào, tựa như nghe thấy tiếng bọt nước vỡ tan, cuồn cuộn không ngừng.

Thân thể cường hãn mang lại cho hắn sự tự tin tuyệt đối. Hiện tại, hắn có khả năng dễ dàng đánh chết Nguyên Khánh Đông. Thân thể tên kia quá yếu ớt, ngay cả thần văn cũng chẳng có gì đáng kể. Uổng công mang danh hậu duệ Vô Địch.

Đứng dậy, Tô Vũ thu liễm khí tức, kim quang ẩn sâu vào trong.

Không chỉ vậy, 144 khiếu huyệt của hắn giờ phút này, nguyên khí dường như sắp sửa thuế biến, đó là dấu hiệu của Lăng Vân đệ nhất biến. Thực tế, hắn đã bắt đầu quá trình này từ mấy tháng trước, nhưng Tô Vũ không mấy để tâm.

Chủ yếu là số lượng nguyên khiếu thuế biến còn quá ít, hắn không quá coi trọng.

Nhưng một khi hoàn thành đệ nhất biến, thực lực của Tô Vũ chắc chắn sẽ tăng lên một bậc nữa.

“Ta mạnh hơn rồi!”

Tô Vũ cười khẽ, rồi đeo lên chiếc Bạch Diện Cụ quen thuộc.

Một lát sau, hắn nhận được tin nhắn từ Bạch Nhất.

Các cường giả thiên tài của các tộc, gần đây liên tục nhập cảnh. Bạch Nhất đã dẫn theo vài vị bạch diện, đang trên đường đến khu vực Nam Nguyên, hỏi hắn nên tập hợp ở đâu?

Địa điểm tập hợp, do Tô Vũ quyết định!

Đây chính là sự coi trọng và tín nhiệm mà mọi người dành cho hắn.

Mấy ngày nay, Đại Hạ phủ chìm trong sự hỗn loạn và lo lắng. Cửa thành bị phong tỏa, những cuộc tàn sát diễn ra khắp nơi. Hàng loạt giáo đồ Vạn Tộc giáo không may bị giết, bao gồm cả những gián điệp từ các thế lực khác, cùng với những cường giả vạn tộc không chịu nghe lời, tất cả đều bị tiêu diệt.

Hạ gia như phát điên, lùng sục khắp nơi. Hơn mười vị Nhật Nguyệt cảnh, càn quét tứ phương. Ngay cả bạch diện cũng có kẻ xui xẻo, ẩn náu ở Đại Hạ phủ, nhưng vẫn bị nhanh chóng chém giết.

Mà tin tức về Huyền Cửu, đến giờ vẫn bặt vô âm tín.

Cứ như thể hắn đã hoàn toàn biến mất!

“Giờ này, thành Đại Hạ phủ đã sục sôi như nước sôi lửa bỏng. Hàng vạn sinh linh trong thành, không thể cứ mãi chịu cảnh phong tỏa. Hôm nay, Đại Hạ phủ ta chính thức khai phủ!”

Không còn phong thành nữa!

“Chúng ta sẽ tập hợp tại Tinh Lạc sơn, gần Nam Nguyên. Nơi đó là một địa điểm tuyệt hảo!”

Tô Vũ vừa dứt lời, Bạch Nhất vẫn còn dò xét liền vội nói: “Tinh Lạc sơn? Đại Minh Vương của Đại Minh phủ có lẽ vẫn chưa rời đi. Tinh Lạc sơn chưa hẳn đã an toàn.”

“Nơi đó là biên giới, không sao cả! Chấp Pháp giả cứ tin ta tự giác đi. Đây là trực giác ta có được sau bao phen sống đi chết lại!”

Bạch Nhất cạn lời.

Còn Tô Vũ, hắn nhanh chóng truyền tin cho Chu Thiên Đạo: “Chúng ta sẽ tập hợp ở Tinh Lạc sơn. Phủ chủ, ngài tuyệt đối đừng tới càn quét nơi đó a!”

Ta sợ cái gì chứ!

Người một nhà cả mà!

Ta đã dặn bọn họ đừng càn quét, thì sẽ không càn quét đâu. Không chỉ Đại Minh phủ, Đại Hạ phủ cũng vậy. Có ta ở đây, còn sợ gì nữa?

Chu Thiên Đạo bỗng lên tiếng: “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là ở đâu?”

“…”

Tô Vũ im lặng, lão Chu định làm gì đây?

“Hạ thị quán rượu!”

“Vậy đọc lại cho ta nội dung của Trường Sinh Quyết!”

“…”

Tô Vũ câm nín, lão Chu làm sao vậy?

Ta đi!

Ngươi còn dò xét ta à?

Hắn chợt hiểu ra, nói thẳng: “Bên Cổ Thành, là tượng đá đại ca giúp đỡ. Phủ chủ, ngài đừng suy nghĩ nhiều.”

“Đừng nói nhảm, đọc lại cho ta!”

Tô Vũ bực mình, mẹ kiếp!

Không còn cách nào, hắn đành phải nhanh chóng viết lại Trường Sinh Quyết. Đại gia à, lão Chu học theo ai vậy? Bây giờ mọi người nói chuyện đều thích kiểu này sao?

“Chẳng lẽ, phương thức mà ta công khai trao đổi tại Liệp Thiên Các lần trước, bọn hắn đều đã học được cả rồi sao?”

“Thật mệt mỏi!”

Chờ hắn lặng lẽ viết xong, Chu Thiên Đạo mới lên tiếng: “Được, ta tin ngươi lần này! Ngươi đến Tinh Lạc sơn làm gì?”

“Dẫn người đi làm việc.”

Chu Thiên Đạo đại khái đã hiểu, vội vàng nói: “Đừng dẫn người đến Đại Minh phủ của ta là được, cứ ở Đại Hạ phủ mà giày vò cho ta, mặt khác, chúng ta bắt được ba tên bạch diện thư sinh, ngươi có cần không?”

“Không cần, thủ tiêu đi cho xong, miễn cho đám người kia phản bội, ngược lại liên lụy đến ta!”

“Không cần!”

Ai mà biết được đám người này có làm phản hay không, nhưng rất nhanh Tô Vũ lại nói: “Cũng có thể thả lại đấy chứ, lỡ xảy ra chuyện gì thì có người chịu tội thay. Ta đây trí dũng song toàn, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể xem thấu kẻ phản đồ, a, đừng nói nữa, Phủ chủ, cứ thả đi, để ta còn có cơ hội phô trương một chút!”

Chu Thiên Đạo bó tay, tên này đúng là giỏi thật.

Bất quá, lời Tô Vũ nói cũng có lý, thời khắc mấu chốt còn có thể làm bia đỡ đạn, sau đó để Tô Vũ phát hiện ra, cũng có thể tăng thêm chút ấn tượng.

“Được, vậy ta làm xong sẽ trả về, tự ngươi chú ý một chút, đừng nói cho bọn chúng biết thân phận của ngươi. Nếu thật xảy ra chuyện, cứ bán mấy tên này đi, lũ bán chủ cầu vinh thì đi đâu cũng chẳng ai ưa cả!”

Nghe Chu Thiên Đạo nói vậy, Tô Vũ cảm thấy hắn đang ám chỉ mình, vội vàng đáp: “Phủ chủ yên tâm, ta dù rời khỏi Đại Hạ phủ, cũng đảm bảo không rời khỏi Đại Minh phủ, mặc dù ta đã có tượng đá lão đại rồi, nhưng vẫn luôn coi Phủ chủ như gia gia!”

“… ”

Chu Thiên Đạo thầm mắng, ngươi cút đi cho khuất mắt!

Cái danh gia gia này, lão tử không gánh nổi.

Thằng nhãi này xấu tính, lỡ đâu trước mặt mấy tượng đá kia nó lại buột miệng gọi gia gia, rồi lại hô tượng đá một tiếng đại ca thì sao? Chu Thiên Đạo nghiêm trọng nghi ngờ, thằng nhãi này đang muốn hố chết mình, đúng là không phải người.

Lười nói nhiều với hắn, vội vàng nói: “Còn một chuyện nữa muốn nhắc nhở ngươi, lần này cường giả đa thần văn hệ đến không ít đâu.”

“Ừm?”

“Một số đại phủ bí mật bồi dưỡng đấy!”

“Ồ!”

“Phản ứng bình tĩnh vậy sao?”

Chu Thiên Đạo có chút bất ngờ, Tô Vũ cười đáp: “Chuyện của bọn họ thì liên quan gì đến ta? Ta đâu có giận cá chém thớt với bọn họ. Bọn họ tu luyện, ta mặc kệ, Phủ chủ, người đánh giá ta cao quá rồi đấy. Nói thẳng ra thì… người không cùng đường, quen biết hay không cũng chẳng quan trọng. Các đại phủ bỏ tiền ra bồi dưỡng, vậy thì cứ bồi dưỡng đi, ta chẳng quan tâm. Ta chỉ để ý một điều duy nhất, đừng lôi ta ra làm bia đỡ đạn, ngoài ra thì không liên quan gì đến ta cả.”

Hắn không quá để ý chuyện này, cũng là lời thật lòng, mấy thiên tài ẩn giấu kia, mạnh hay yếu cũng là chuyện của bọn họ.

“Việc đó thì có liên quan gì đến ta?”

“Chúng có ăn của ta một xu nào đâu!”

“Chúng không chọc đến ta, ta mới lười đi tìm chúng gây sự. Rảnh rỗi ư? Có chút thời gian, ta còn dùng để đúc thân thể còn hơn.”

Chu Thiên Đạo có chút bất ngờ trước thái độ của hắn. Tô Vũ trước đây mang đến cho hắn cảm giác là hận trời hận đất, nhưng lần này trở về, đừng nhìn Tô Vũ tạo ra vô vàn sát nghiệt, nhưng nói về tâm tình, dường như so với trước kia đã sáng sủa hơn rất nhiều.

Tiểu tử này, có chút biến hóa, chính hắn có lẽ còn chưa nhận ra.

Nếu là trước kia, trước khi Tô Vũ đi, nhắc đến những chuyện này, tiểu tử này có lẽ đã xù lông lên rồi, lần này lại thật có chút cảm giác không quan trọng.

“Ngươi có thể nghĩ như vậy là rất tốt. Những người kia cũng là nhân tộc, cũng có người vì nhân tộc mà ra sức. Đương nhiên, nếu không trêu chọc ngươi thì thôi, nếu trêu chọc ngươi, ngươi cứ xem tình hình mà xử lý… Dù sao thì Đại Minh phủ ta không ai quản.”

“…”

Lời này quá thật thà!

Thật thà đến mức Tô Vũ có chút cạn lời, không ngờ ngươi lại xúi ta đi gây sự với bọn chúng à?

Nhàn rỗi quá rồi!

“Được, ta biết rồi, Phủ chủ. Vậy ta không nói chuyện nữa, ta còn nhiều việc phải làm, đi đây!”

Phi!

Đại Minh phủ, Chu Thiên Đạo khinh bỉ một tiếng, giả vờ làm gì chứ, tiểu tử ngươi có bận đến mấy thì có bằng ta, cái phủ chủ này không?

Thằng nhãi ranh, có chút sức mạnh liền đắc ý.

Không ưa nhất loại người như ngươi!

Có giỏi thì đừng quay về Đại Minh phủ nữa. Nếu trở về, lão tử cũng không thèm chào đón ngươi. Chỉ biết đi làm việc cho Hạ gia, sao không làm cho Chu gia chút việc gì?

Lão Chu ghen tị!

Huyền Cửu giết Hạ Tân Y, nhìn là biết làm công cho Hạ gia rồi. Tiểu tử này, quên Hạ gia đáng ghét đến mức nào rồi sao?

Là ta đem ngươi từ Đại Hạ phủ tiếp về, tay bế tay ẵm nuôi lớn.

Ai!

Lão Chu thở dài một tiếng, thôi được rồi, lão tử trước tìm cách Chứng Đạo… Không đúng, trước tìm cách tiến vào Nhật Nguyệt đỉnh phong đã. Ta, một tu giả mới vào Nhật Nguyệt cửu trọng, không thể mơ mộng viển vông được!

Kẻ gian xảo, đến chính bản thân còn lừa gạt.

Tỷ như Tô Vũ hắn.

Giờ khắc này, hắn đang cáo biệt Nhân đạo, tạm biệt đám bằng hữu hôm nọ. Miệng hắn không ngừng lải nhải: “Ta phải đi rồi! Rời khỏi Đại Hạ phủ thôi, nơi này loạn lạc quá! Ca ta bận bịu, không ai trông nom ta được. Ta phải trở về Đại Minh phủ!”

“Bạch huynh, một lần chia tay này, không biết khi nào mới có thể gặp lại?”

“Đúng vậy a, Bạch huynh! Lần này gặp biến cố bất ngờ, bằng không, ít nhiều cũng phải cạn vài chén!”

“. . .”

Đám thanh niên nam nữ kia, ai nấy lưu luyến không rời. Trong đó có một vị nữ tử, vẻ mặt quyến luyến, khiến Tô Vũ trong lòng lạnh toát. Ngươi là ai a? Ta với ngươi có quen biết gì đâu, bày ra vẻ sinh ly tử biệt làm gì?

Tạm biệt một hồi, Tô Vũ quay đầu liếc nhìn Tu Tâm Các.

Rồi nhanh chóng, hắn lại nhìn về phía một nơi khác, đó là Đúc Binh học viện. Lần này trở về, hắn không đến tìm Triệu Lập. Bạch Tuấn Sinh đi thăm Triệu Lập thì còn có lý do, nhưng mà… Thôi vậy đi, chuyện Thôi Lãng lần trước, khiến Triệu Lập bị không ít người để ý.

Ai cũng biết Thôi Lãng là Tô Vũ. Những việc trước kia, tự nhiên ai nấy đều đoán ra ngọn ngành.

Triệu Lập đúc binh, lôi kéo Tô Vũ vào, chuyện này rất bình thường.

Nay ta lại đến gặp Triệu Lập, thân phận này không dùng được nữa rồi. Chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.

Dù sao lần này ta cũng không định đi xa, lo gì không có cơ hội gặp lại?

. . .

Rời khỏi phủ thành Đại Hạ, lần này, Tô Vũ không đơn độc lên đường.

Hạ gia vừa có chi Long Vũ Vệ muốn đi Nam Nguyên, tiện đường mang theo Tô Vũ. Đến Nam Nguyên rồi, khoảng cách đến Đại Minh phủ cũng không còn xa. Ta có thể nghĩ cách trở về Đại Minh phủ. Gần đây Liệp Thiên Các không có động tĩnh gì, chắc cũng không quá nguy hiểm.

Long Vũ Vệ!

Tô Vũ đi theo Long Vũ Vệ, trong lòng không khỏi cảm khái. Lúc trước, ta cứ tưởng Long Vũ Vệ là vô địch thiên hạ, cường giả vô số. Giờ nhìn lại, cũng chỉ có vậy thôi.

Một đám Đằng Không cảnh, thời điểm này, tác dụng cũng chẳng lớn lao gì.

Đương nhiên, quân đội Hạ gia, khi đối chiến trên chiến trường, vẫn rất mạnh.

Không biết bọn hắn có biết cái loại trận pháp hợp kích nào không? Chắc cũng biết một chút. Đối phó với mấy tiểu nhân vật thì có lẽ được.

Trên đường đi, chi Long Vũ Vệ này không nói một lời, Tô Vũ cũng im lặng theo.

Biết làm sao được? Ai thèm để ý đến hắn đâu, người ta tiện đường mang theo hắn thôi.

Dạo gần đây Hạ gia gặp chuyện chẳng lành, đám Long Vũ Vệ kia lại vô dụng, hung thủ còn chưa tóm được, lòng dạ bực bội. Bọn hắn nào còn tâm trí mà nói nhiều với người ngoài.

Thế là, bọn hắn một đường phi hành không ngừng nghỉ. Sáng sớm xuất phát, đến tận khi trời còn chưa sáng ngày hôm sau, đã tới Nam Nguyên.

Lúc này, bầu trời Nam Nguyên nguyên khí chấn động dữ dội.

Vốn dĩ, Nam Nguyên nguyên khí đã yếu kém, cường giả ở nơi này tu luyện, dù chỉ là hít thở nguyên khí bình thường, cũng dễ dàng gây ra nguyên khí gợn sóng. Huống chi, lần này cường giả đến Nam Nguyên quá nhiều.

Tô Vũ không cần dò xét kỹ càng, chỉ liếc mắt nhìn qua, thành nhỏ bé Nam Nguyên đã có ít nhất bảy tám vị Nhật Nguyệt cường giả. Những cột sáng nguyên khí thô to kia, chứng minh bọn họ chẳng hề có ý định che giấu thân phận.

Gan bọn này cũng thật không nhỏ!

Đây là những kẻ lộ diện, còn những kẻ ẩn mình, có lẽ còn nhiều hơn nữa.

“Đến Nam Nguyên rồi!”

Vị Vạn Phu Trưởng dẫn đầu, liếc nhìn Tô Vũ, thản nhiên nói: “Ngươi là người Bạch gia, ở Nam Nguyên có người đến đón ngươi về nhà không? Nếu không, cứ ở lại Nam Nguyên vài ngày, tránh gặp phải phiền phức.”

“Không cần!”

Tô Vũ hờ hững đáp: “Không cần đâu, ta tự về được rồi. Ở Đại Minh Phủ có người đến đón ta, là bằng hữu của ta!”

“Vậy cũng được!”

Tên Long Vũ Vệ kia cũng không nói thêm gì. Nếu hắn đã tự lo được, thì tốt thôi.

Hắn cũng đang vội, không có tâm trí để ý đến Tô Vũ.

Cùng lúc đó.

Một con Kim Long kéo theo một cỗ xe ngựa màu vàng óng, đang hướng Tinh Lạc Sơn bay tới.

Đây chính là tọa kỵ của Chu Thiên Đạo!

Đương nhiên, lúc này, trên xe ngựa không phải Chu Thiên Đạo, mà là Ám Ảnh, cùng với Bạch Tuấn Sinh, đang ngơ ngác như trên trời rơi xuống.

“Đại nhân, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi đâu ư? Chỉ là ra ngoài dạo một vòng, cho ngươi hóng gió thôi, rồi lập tức quay về!”

“Đại nhân…”

Bạch Tuấn Sinh mặt mày khổ sở, van nài: “Xin đại nhân tha cho ta! Rốt cuộc ta đã làm gì nên tội? Bị nhốt mấy ngày trời rồi, ta có trêu ai ghẹo ai đâu? Có phải thằng nhãi Chu Hồng Lượng kia nó vu cáo ta không? Ta thề là ta không có đánh nó!”

Ám Ảnh dường như không nghe thấy, mặc kệ hắn ta nói gì.

Ngươi cứ việc kêu gào, nhiệm vụ của ta chỉ là áp giải ngươi đi dạo một vòng ở đây, rồi… áp giải ngươi trở về Đại Minh phủ. Những chuyện khác, không liên quan đến ta.

Về phần tại sao phải làm như vậy… càng không liên quan đến ta.

Phủ chủ đã ra lệnh, ta chỉ biết tuân theo.

Cho ngươi ngồi nhờ ngự giá của Phủ chủ, coi như là nể mặt ngươi lắm rồi.

Thật là xui xẻo!

Sau một hồi phi hành, vượt qua Tinh Lạc sơn, Ám Ảnh nhận được tin tức: “Có thể hồi phủ!”

Ám Ảnh không nhiều lời, lập tức kéo Bạch Tuấn Sinh xuống xe, quát lớn: “Kim Long, hồi phủ!”

“Tuân lệnh!”

Kim Long đáp lời bằng giọng thổ âm Đại Minh phủ, cũng không hỏi lý do, liền vội vã quay đầu bay về. Bạch Tuấn Sinh bị Ám Ảnh giữ chặt bên ngoài xe, miệng không nói nên lời, đáng thương chịu trận gió lạnh thấu xương.

Trong lòng hắn hận không thể chửi ầm lên!

Rốt cuộc ta đã làm gì sai?

Các ngươi rốt cuộc muốn gì ở ta?

Ta đường đường chính chính bị nhốt mấy ngày, bây giờ lôi ra ngoài một chuyến, lại còn trói ta bên ngoài xe là sao?

Đây là định đem ta ra bêu đầu thị chúng hả?

Cùng lúc đó.

Trong Tinh Lạc sơn, một đám người ẩn nấp trong bóng tối. Một người thấp giọng nói: “Cái Đại Minh phủ này… thật là phô trương, chỉ vì đón một tên Bạch Tuấn Sinh mà phải điều động tận hai vị Nhật Nguyệt cảnh. Bạch gia khi nào lại có mặt mũi lớn đến vậy?”

“Chẳng qua là nể mặt Bạch Phong thôi. Thằng Bạch Tuấn Sinh kia cũng chẳng phải kẻ an phận, lần trước còn dây dưa với Liệp Thiên Các, nên mới phải đón hắn về phủ an toàn như vậy…”

Một người khác liếc nhìn, không mấy để tâm.

Đại Minh phủ làm như vậy cũng chẳng phải lần đầu, Phủ chủ thì không ra dáng Phủ chủ, Vô Địch thì không ra dáng Vô Địch.

Đại Minh vương kia, hai ngày trước, còn ngự tọa trên tầng cao nhất phủ thành chủ, bày ra cái trò tuyển phi, có phục hắn không hử?

Giờ thì có lẽ đi, có lẽ không, nhưng tốt nhất đừng dại gì mà chọc vào Đại Minh phủ.

Cái đám cá muối đó, nếu các ngươi không đến trêu chọc, chúng nó cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn các ngươi lấy một cái.

Bọn hắn rì rầm, chẳng mấy chốc có kẻ lên tiếng: “Lần này Đầu Nhi bảo chúng ta ở đây mà dòm, dòm cái gì cơ chứ?”

“Dòm Liệp Thiên Các đó! Đầu Nhi bảo, Liệp Thiên Các sắp liên thủ với chúng ta, có một buổi gặp mặt bí mật của cao tầng… Dĩ nhiên, không biết thật giả, có lẽ là kế nghi binh thôi. Cứ dòm cho kỹ đã, nhỡ đâu lại sơ sẩy, bỏ lỡ cơ hội thì sao.”

“À, thì ra là vậy!”

“… ”

Đám người này tán gẫu, cũng chẳng mấy để tâm, bọn ta chỉ là những tiểu nhân vật, chưa chắc đã nghe được tin tức xác thực, có lẽ chỉ là kế che mắt thôi.

Mà đúng vào khắc này, Tinh Lạc sơn, trong một sơn cốc nhỏ.

Thân ảnh Tô Vũ chợt lóe lên rồi hiện ra!

Một lát sau, đối diện hắn, lần lượt xuất hiện từng bóng người.

“Huyền Cửu!”

Đối diện, Bạch Nhất liếc nhìn Tô Vũ, rồi lại hướng nơi xa mà ngó: “Ta cứ tưởng ngươi không đến cơ đấy, vừa nãy người của Đại Minh phủ đến, còn có cả hai vị Nhật Nguyệt cảnh, ta còn tưởng chúng muốn lục soát núi!”

Tô Vũ khinh miệt nói: “Đại Minh phủ ư? Cái đại phủ này ta rành cả rồi, đừng có dại mà gây chuyện trên địa bàn của chúng nó, chúng nó cũng chẳng thèm quản chúng ta đâu.”

“Cũng phải!”

Bạch Nhất nói xong, thở dài: “Liệp Thiên Các của ta, tại Đại Minh phủ mất tích không ít bạch diện, có người chết, có người có lẽ đã bị bắt, liên lạc mãi không được, cũng không biết cụ thể ra sao.”

Tô Vũ âm lãnh nói: “Không sao, đợi Liệp Thiên Các tại Nhân Cảnh làm nên chuyện lớn, tự khắc có thể uy hiếp Đại Minh phủ thôi.”

Bạch Nhất cười: “Lần này ngươi lập đại công, kế tiếp còn phải xem ngươi đó.”

“Chấp Pháp giả quá lời rồi!”

Tô Vũ có chút sát khí sôi trào nói: “Ta ngược lại càng muốn nhìn thấy cái xác Hoàng Cửu, bày ngay trước mặt ta đây này! Hắn có lẽ vẫn chưa rời khỏi Đại Hạ phủ, ta nhất định sẽ tìm cho ra hắn! Thải Nhất Chấp Pháp giả, tin tưởng ta vô cùng, giao nhiệm vụ cho ta, Huyền Cửu ta đây những năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành viên mãn, duy chỉ có lần này… Tổn binh hao tướng!”

Lời này vừa thốt ra, mấy vị bạch diện phía sau Bạch Nhất cũng không khỏi thổn thức.

Lần trước đúng là thảm bại!

Chết hai vị Nhật Nguyệt Chấp Pháp giả, đều là tu vi Nhật Nguyệt trung kỳ, sau đó còn dẫn đến một vị trưởng lão bị giết, lại thêm việc Hạ Long Võ chém một vị, cùng bạch diện bị Hạ gia tiêu diệt. Tất cả những việc này, đều đổ lên đầu Hoàng Cửu.

Chẳng phải hắn bán đứng mọi người, chẳng phải hắn cố ý gây họa, vu oan Huyền Cửu, thì làm sao có nhiều chuyện như vậy xảy ra?

Bạch Nhất không nhiều lời vô ích, nhanh chóng nói: “Lần này, tính cả ta, có tám vị bạch diện, ba người tu vi Nhật Nguyệt, năm người Sơn Hải. Huyền Cửu, ý của Bát trưởng lão là, tất cả nghe theo ngươi!”

Tô Vũ trầm giọng hỏi: “Bạch Nhất Chấp Pháp giả cũng vậy sao?”

“Đúng!”

“Ngươi là Nhật Nguyệt lục trọng, ta vừa mới bước vào Nhật Nguyệt không lâu. Chẳng lẽ Bát trưởng lão đánh giá ta quá cao rồi? Nếu Bạch Nhất Chấp Pháp không nghe lệnh của ta, ta làm sao có thể ra lệnh cho được?”

Bạch Nhất nghiêm mặt nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta không giỏi những việc khác, chỉ có ngươi, hết lần này đến lần khác trở về từ cõi chết. Mọi người đều tin tưởng ngươi. Bát trưởng lão đã nói vậy, thì nhất định nghe theo răm rắp, kể cả ta!”

Ba vị Nhật Nguyệt cảnh, năm vị Sơn Hải cao trọng, thế lực như vậy không hề yếu.

Bạch Nhất còn là Nhật Nguyệt lục trọng cảnh!

Mà lần này, ý của Bát trưởng lão là, đều nghe theo Tô Vũ. Tô Vũ mới là Đại Hạ phủ Chấp Chưởng giả.

Đương nhiên, cũng không loại trừ việc giám thị Tô Vũ.

Tô Vũ không để ý việc này. Trong thời gian ngắn, hắn sẽ không giả mạo ai nữa. Còn Bạch Tuấn Sinh… thì có liên quan gì đến ta? Hắn chẳng phải đã thuận lợi trở về Đại Minh phủ rồi sao?

Đợi khi trở lại Đại Minh phủ, Chu Thiên Đạo có muốn xuyên tạc trí nhớ của hắn không? Nếu không thì tiếp tục tống giam hắn, chẳng có gì đáng để ý.

Tô Vũ không nghĩ đến điều này, nhìn về phía Bạch Nhất nói: “Đồ ta cần, mang đến chưa?”

Bạch Nhất đưa tới một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong chứa một lượng lớn Thiên Nguyên khí, cộng thêm mười giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch.

Thật keo kiệt!

Tô Vũ thầm mắng trong lòng. Mới có mười giọt, mấy ngày trước ta đã đưa ra năm trăm giọt, còn chưa thu hồi vốn.

Lấy được đồ vật, Tô Vũ lại hỏi: “Vạn Tộc giáo bên kia nói sao?”

“Trước gặp mặt, gặp mặt rồi đàm phán!”

Bạch Nhất nhanh chóng đáp: “Lần này, Vạn Tộc giáo sẽ có Nhật Nguyệt tới đàm. Vạn Tộc giáo cắm rễ Nhân Cảnh nhiều năm, hiểu rõ Nhân Cảnh hơn chúng ta nhiều. Bất quá nội bộ của chúng hỗn loạn, hiện tại hình thành một thế lực tản mạn, do Nguyên Thủy giáo chủ và Thủy Ma giáo chủ hai vị Nhật Nguyệt cao trọng làm chủ. Cộng thêm một số cường giả vạn tộc trà trộn vào, tạo thành một cơ cấu tổ chức mới!”

“Kẻ đàm phán Nhật Nguyệt là ai?”

“Là một vị giáo chủ của Lục Dực Thần Giáo.”

Tô Vũ khẽ nói: “Ta biết giáo phái này, có hai vị Nhật Nguyệt giáo chủ. Chẳng lẽ, bọn chúng xem thường Liệp Thiên các của ta?”

“Cũng không hẳn, dù sao chúng ta chỉ là đại diện cho cảnh phân bộ mà thôi…”

Tô Vũ cắt ngang lời hắn: “Bạch Nhất chấp pháp, không cần quá để tâm đến thái độ của bọn chúng. Vạn Tộc giáo, ta đã từng tiếp xúc qua, lũ tiện nhân được đà lấn tới! Trong mắt chúng, vạn tộc ta đây sinh ra đã cao hơn chúng một bậc, không cần phải nhún nhường quá mức!”

Bạch Nhất im lặng, ngươi đang nghiêm túc đấy à?

Huyền Cửu này khẩu khí thật lớn nha!

Thôi được, Bát trưởng lão đã giao quyền cho ngươi, vậy cứ theo lời ngươi mà làm.

“Vậy có gặp hay không?”

“Gặp!”

Tô Vũ nhanh chóng nói: “Bạch Nhất chấp pháp, phiền ngươi thông báo cho chúng, đêm nay, khi mặt trời lặn, tập trung tại trung tâm Tinh Lạc sơn, chính là nơi Tô Vũ này đã từng chém giết đám đơn thần văn hệ cường giả!”

“Việc này… có phải quá phô trương không?”

“Dưới ánh đèn thì tối, không sao đâu!”

Tô Vũ vẫn ngông cuồng như cũ, đám bạch diện kia cũng không nói gì thêm, được rồi, cứ nghe theo Huyền Cửu vậy.

Bóng đêm, nhanh chóng buông xuống.

Nơi Tô Vũ lần trước chém giết Chu Bình Thăng, cũng là gần tàng bảo khố của Thiên Nghệ thần giáo, một nhóm tám người, trong nháy mắt xuất hiện tại nơi này.

Bạch Nhất không có ở đây.

Theo lời Tô Vũ, phải có người canh gác bên ngoài, tránh bị úp sọt.

Vạn Tộc giáo, không phải loại tốt lành gì.

Một nhóm tám người, giống như quỷ mị,

Áo trắng bạch diện, lẳng lặng đứng giữa sơn cốc.

Một lát sau, một tiếng xé gió truyền đến, người còn chưa tới, tiếng oán trách đã vang vọng, “Sao lại chọn cái nơi xui xẻo này để hội đàm vậy!”

Nơi này đúng là xui xẻo thật!

Huyết Hỏa thần giáo, mất một vị giáo chủ, Nhật Nguyệt ngũ trọng.

Thật đen đủi!

Một lát sau, bảy tám đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống. Trong đám người này, có một vị Nhật Nguyệt cảnh, còn lại đều là Sơn Hải cảnh cường giả.

Kẻ dẫn đầu kia, tu vi Nhật Nguyệt, Tô Vũ lại không nhận ra.

Thế nhưng nếu Trần Vĩnh có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh hãi nhận ra. Kẻ này chính là Ngân Dực giáo chủ của Lục Dực thần giáo, kẻ đã truy sát gã suốt một thời gian dài.

Giờ phút này, Ngân Dực giáo chủ cũng không hề che giấu dung mạo, hiện thân với bộ dạng thật. Hắn ta có vẻ ngoài gầy gò, yếu ớt, là một nam tử trung niên.

Hắn ta liếc nhìn Tô Vũ và những người khác, thản nhiên lên tiếng: “Ta là Ngân Dực, Bạch Nhất đâu?”

“Bạch Nhất chấp pháp không có ở đây!”

Tô Vũ cũng lạnh nhạt đáp: “Nơi này, ta quyết định!”

“Ngươi?”

Ngân Dực khẽ cười: “Ta cùng Bạch Nhất đã liên lạc trước, ngươi là ai?”

“Huyền Cửu!”

Sắc mặt Ngân Dực khẽ biến: “Huyền Cửu của Đại Hạ phủ?”

“Không sai, ta có đủ tư cách để nói chuyện với ngươi chứ?”

Tô Vũ vừa nói, vừa liếc nhìn những người kia. Một vị Nhật Nguyệt, bảy vị Sơn Hải, trong đó có một vị Sơn Hải, cảm giác có chút quen mắt, nhưng lại không hẳn. “Kỳ quái thật, thôi kệ vậy, không biết thì không cần để ý.”

“Huyền Cửu…” Ngân Dực cười nhạt: “Đủ tư cách thì đủ tư cách rồi, bất quá… Ngươi xác định ngươi có thể đại diện cho Liệp Thiên Các sao?”

Tô Vũ âm lãnh nói: “Câu này, ta muốn hỏi ngươi mới đúng! Nguyên Thủy giáo chủ cùng Thủy Ma giáo chủ đều không đến, ngay cả một vị Nhật Nguyệt hậu kỳ cũng không có, ngươi có thể đại diện cho bọn hắn sao?”

“Đương nhiên!”

Ngân Dực cười nhạt: “Bọn hắn không đến, nhưng các giáo đều có Sơn Hải tới, chuyển đạt tin tức là đủ rồi, bọn hắn sẽ kịp thời liên hệ và trao đổi.”

Tô Vũ hiểu rõ, quả nhiên là quỷ bí.

Ngân Dực cũng không nói nhảm thêm, nhanh chóng vào vấn đề: “Không nói những lời vô nghĩa này nữa, chúng ta tụ tập ở đây, cũng không an toàn! Đại Hạ phủ và Đại Minh phủ, đối với Vạn Tộc giáo ta, đối với Liệp Thiên Các các ngươi, đều không có ấn tượng tốt đẹp gì. Liệp Thiên Các các ngươi muốn nói gì, hợp tác như thế nào, nói đi!”

“Đơn giản thôi, chúng ta cần một đám ‘chạy xám’, cùng với hệ thống tình báo của các ngươi. Liệp Thiên Các ta vừa mới đặt chân đến Nhân Cảnh, hệ thống tình báo còn chưa phát triển, cần Vạn Tộc giáo giao ra toàn bộ hệ thống tình báo, thám tử, ám tử của Đại Hạ phủ…”

“Không thể nào!”

Vẻ mặt Ngân Dực biến sắc: “Ngươi đang nói đùa đấy à?”

Tô Vũ hừ lạnh, giọng điệu ngạo nghễ: “Đừng tưởng bở! Chỉ là một lũ tiểu nhân vật mà thôi! Liệp Thiên Các ta cái gì cũng có, tuyệt đối không thiếu tiền! Mấy cái hệ thống rách nát này, nếu Liệp Thiên Các có thời gian rảnh, chẳng mấy chốc sẽ tự mình kiến tạo được thôi! Mười giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng Dịch, mua đứt hết thảy của các ngươi, đã là quá hời rồi!”

“Các ngươi đang nói đùa với ta sao?”

Ngân Dực giận tím mặt: “Chúng ta hao tâm tổn trí mấy trăm năm, mới gầy dựng được chút cơ sở ở Đại Hạ phủ này. Lần trước vì ngươi mà tổn thất nặng nề, giờ còn muốn nuốt trọn tất cả? Ngươi nằm mơ à! Mười giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng Dịch, ngươi tưởng Vạn Tộc Giáo chúng ta khốn cùng đến mức đó chắc?”

Tô Vũ cười khẩy: “Chẳng lẽ không phải do các ngươi vô dụng, lại còn dám đổ thừa lên đầu ta?”

“Ngươi nói cái gì?”

Ngân Dực nổi trận lôi đình. Tô Vũ vẫn thản nhiên: “Hợp tác với ta, chỉ có lợi chứ không có hại! Liệp Thiên Các ta, ngoài mặt đã có tám vị Vô Địch trấn giữ, tình báo thì đứng nhất vạn giới. Còn Vạn Tộc Giáo các ngươi… nói cho cùng cũng chỉ là lũ chó săn! Bán mạng cho ai mà chẳng bán? Bán mạng cho Liệp Thiên Các ta, chỗ tốt tuyệt đối không thiếu phần các ngươi!”

“Ti tiện!”

Ngân Dực tức giận mắng. Tô Vũ cười nhạt: “Ta nói thẳng cho ngươi biết, đừng nóng giận! Làm chó, ngươi cũng vậy, ta cũng vậy, chẳng ai hơn ai! Ta bán mạng cho Liệp Thiên Các, các ngươi bán mạng cho Vạn Tộc Giáo, đều là thân phận chó má! Nhưng ở chỗ ta, Thiên Nguyên Khí, Nhật Nguyệt Huyền Hoàng Dịch không thiếu thứ gì, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, còn các ngươi thì sao? Ngân Dực giáo chủ, Lục Dực Thần Tộc cho các ngươi được bao nhiêu lợi lộc?”

Ngân Dực sắc mặt lạnh như băng. “Nếu ngươi cứ giữ cái thái độ cao ngạo này, thì không có gì để nói nữa!”

Tô Vũ cười khẩy: “Cao ngạo? Không, đây là cảm giác ưu việt! Bởi vì sau lưng ta, là Liệp Thiên Các! Còn các ngươi thì sao? Các ngươi chết, Lục Dực Thần Tộc có Vô Địch nào vì các ngươi mà ra tay không? Đơn giản vậy thôi! Hôm nay ta giết ngươi ở đây, Lục Dực Thần Tộc sẽ không thèm đánh rắm, còn ngươi giết ta, rất nhanh sẽ bị trả thù! Đó là sự khác biệt, là khoảng cách, giáo chủ đại nhân, ngươi tin không?”

Ngân Dực cười lạnh một tiếng: “Khẩu khí thật lớn!”

“Không lớn sao được? Ngươi có thể cứ thử xem! Nếu ngươi muốn nói, thì cứ đàm phán, không muốn nói, Vạn Tộc Giáo chắc chắn có kẻ khác muốn nói, không thiếu ngươi!”

Ngân Dực nghiến răng nghiến lợi trong lòng!

Quá ngông cuồng!

Quá càn rỡ!

Phía sau Tô Vũ, đám bạch diện thì vênh váo tự đắc. Huyền Cửu nói đúng, với lũ người này, không cần phải khách khí làm gì, Liệp Thiên Các ta, không phải là thứ mà bọn chúng có thể so sánh được.

Dù cảm thấy như vậy có thể khiến cuộc đàm phán đổ bể, nhưng lời của Huyền Cửu… thực sự khiến bọn hắn vô cùng thoải mái.

Thế là đủ rồi!

Nếu đàm phán không thành, thì thôi vậy!

Ngân Dực hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, trầm giọng nói: “Điều kiện này không được, ngoài hệ thống tình báo, các ngươi còn muốn gì nữa?”

“Cứ nói hết ra đi, rồi cùng nhau bàn!”

Tô Vũ cười nhạt: “Được thôi, ta cần một ít pháo hôi, loại người chỉ biết xông pha chiến đấu ấy, thực lực không quan trọng! Mặt khác, ta cần một đám tinh nhuệ, phối hợp ta hành động, từ Sơn Hải trở lên, quá yếu thì không cần thiết, cũng không có tư cách tham gia!”

Ngân Dực nhíu mày: “Mục đích là gì? Mục tiêu là ai?”

“Ha ha ha!” Tô Vũ cười lớn, “Săn giết đám người kia, lũ thiên tài, cường giả, cả đám hậu duệ Vô Địch nữa! Rồi chiếm lấy di tích Nam Nguyên!”

“Hừ, nói nghe êm tai, toàn chuyện viển vông!”

Ngân Dực tức giận, “Nói nhảm! Bọn ta cũng muốn làm, nhưng ngươi không sợ chết thì cứ thử xem! Đừng tưởng Hạ gia với nhân tộc là quả hồng mềm mà muốn bóp thế nào thì bóp!”

“Tùy ngươi muốn giết là giết chắc?”

Tô Vũ thở dài, “Tin ta thì không thành vấn đề, không tin thì chịu thôi! Gây rối, điểm này Liệp Thiên Các ta sở trường, Vạn Tộc Giáo các ngươi cũng chẳng kém! Giờ đám cường giả, thiên tài các tộc kéo đến, chỉ có thể tranh thủ ‘lấy hạt dẻ trong lò lửa’, ‘đục nước béo cò’ mới có cơ hội thắng! Bằng không, lấy cái gì mà so với vạn tộc, với nhân tộc?”

“Mà Liệp Thiên Các, tất cả cũng chỉ vì lợi ích! Đại chiến nổ ra, tình báo, vật tư của Liệp Thiên Các ta đều là hàng hot! Dù người người căm hận, vẫn phải tốn giá cao để mua, phải không?”

“…”

Ngân Dực nhíu mày nhìn hắn, lát sau, một kẻ cười ha hả nói, “Huyền Cửu đại nhân, ta mạo muội hỏi một câu, ngài nói giết cường giả, sát thiên tài, diệt hậu duệ Vô Địch, là nhân tộc hay vạn tộc đều bao gồm?”

Tô Vũ đáp, “Tùy ý! Cứ theo nhiệm vụ mà làm thôi! Ai cũng có thể giết!”

“Vậy nếu dẫn ra Vô Địch thì sao?”

Kẻ mập mạp vừa hỏi cười hề hề, “Đại Minh Vương còn chưa đi sao!”

Tô Vũ cười, “Sẽ đi thôi, nhanh thôi!”

Nói rồi, hắn liếc nhìn kẻ mập mạp, vẫn thấy quen quen, thản nhiên hỏi, “Ngươi là người của giáo nào?”

Mập mạp cũng cười, “Thủy Ma Thánh Giáo!”

Tô Vũ khẽ gật đầu, “Ngươi có thể đại diện cho Lam Thiên?”

“Tạm được.”

Tô Vũ cười, “Ngươi không tin lời ta?”

“Đâu dám, chỉ là có chút không chắc chắn. Huyền Cửu đại nhân không ngại thì có thể nói rõ hơn, làm sao để Đại Minh Vương rời đi?”

Không chỉ hắn, đám bạch diện kia cũng tò mò.

Làm sao tống khứ được Đại Minh Vương?

Có thật làm được không?

Cảm giác hơi khó, Đại Minh Vương dạo này cứ bám riết lấy Nhân Cảnh không chịu đi, chuyện này thật phiền phức. Dù biên giới uy hiếp nhân tộc, Đại Minh Vương vẫn không nhúc nhích. Trừ phi thật sự bùng nổ chiến tranh, bằng không làm sao bức hắn đi được?

Tô Vũ thở dài, giọng mang theo vẻ u sầu: “Chuyện này đơn giản thôi mà. Đại Minh phủ thì che giấu khuyết điểm, Chu gia dòng chính cũng chẳng có bao nhiêu. Hiện tại, Chu Hồng Văn, trưởng tôn đời thứ tư của Đại Minh phủ, đang tuần tra đóng quân ở Chư Thiên chiến trường, lại bị trọng thương. Với tính cách của Đại Minh Vương, chắc chắn sẽ đi trả thù!”

“Hả?”

Ngân Dực giật mình: “Ngươi… gan thật lớn! Ai dám đến địa bàn của nhân tộc, lại còn trọng thương Chu Hồng Văn?”

Tô Vũ cười nhạt: “Chỉ là trọng thương thôi, chứ đâu có giết hắn. Đại Minh Vương nổi giận đi trả thù, nhưng tìm không thấy người thì tự khắc sẽ dừng tay. Hạ gia nổi giận ta còn chẳng sợ, huống chi là Chu gia? Còn về ứng cử viên… Liệp Thiên Các sẽ ra tay!”

Nói rồi, Tô Vũ lại thở dài: “Ta đã nói cho các ngươi biết tin tức này, nếu để lộ ra ngoài, thì chính là do các ngươi làm. Ta giúp các ngươi dò xét nội gián một chút thôi. Ta cũng chưa chắc đã thật sự làm đâu, đừng để đến lúc Chu Hồng Văn xăm mình đầy mình toàn là cường giả… vậy thì chứng tỏ bên các ngươi có nội gián đấy. Ngân Dực giáo chủ, nhớ kỹ những người này, nếu tin tức bị lộ, thì phải điều tra kỹ bọn chúng!”

Ngân Dực thầm mắng trong bụng: Cần ngươi dạy ta chắc!

Lúc này, trên màn hình công cụ của Tô Vũ, Bạch Nhất lên tiếng: “Huyền Cửu, ngươi thật sự muốn làm vậy sao? Trọng thương Chu Hồng Văn, nhiệm vụ này không hề đơn giản, chưa chắc đã thành công đâu!”

“Cứ thử xem đã, không được thì đổi sang thủ đoạn khác. Đại Minh Vương vẫn phải di dời đi, nếu không thì quá gần, chúng ta cũng khó mà đục nước béo cò!”

Nói xong, hắn vội vàng truyền âm: “Tiện thể xem xem Vạn Tộc giáo có bị nhân tộc thẩm thấu hay không. Tránh bị thẩm thấu thì sau này hợp tác sẽ không tốt. Bọn tạp ngư này thành phần hỗn tạp, không thể tin tưởng hoàn toàn!”

Bạch Nhất không nói gì thêm, xem ra, Huyền Cửu chưa chắc đã dùng đến thủ đoạn này.

Ngân Dực chần chừ một chút rồi nói: “Nếu ngươi di dời được Đại Minh Vương, thì hợp tác có thể bàn. Còn về hệ thống tình báo… giá thấp thôi, tăng gấp mười lần thì có thể cho các ngươi sử dụng!”

“Gấp mười lần? Gấp mười lần thì ta có thể mua được đầu của các ngươi!”

Một tiếng hừ lạnh như sấm rền vang lên, ầm một tiếng, vài vị Sơn Hải đầu váng mắt hoa. Tô Vũ tung một quyền, Ngân Dực kinh hãi, vội vàng phất tay nghênh đỡ, bịch một tiếng, bị Tô Vũ đánh bay.

“Ngươi…”

Tô Vũ dừng tay, lạnh lùng nói: “Giết ngươi cũng dễ thôi. Thu phí không hề đắt, mười giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch là quá đủ rồi. Ngươi chắc chắn là lũ tạp ngư đó đáng giá một trăm giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch?”

Ngân Dực lùi lại mấy bước, những người khác cũng vội vàng rút lui, tức giận nhìn Tô Vũ.

Tô Vũ cười lạnh: “Đừng nóng giận, chỉ đùa một chút thôi. Các ngươi… quá yếu! Cũng chỉ là hiện tại còn có chút tác dụng. Bình thường, Nhật Nguyệt yếu như vậy không xứng hợp tác với chúng ta!”

“Hèn hạ!”

Ngân Dực nổi giận, nhưng cánh tay đau nhức khiến hắn ý thức được rằng, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Huyền Cửu này.

Đáng chết, thật mạnh!

Tên này đạt tới Nhật Nguyệt tầng mấy rồi?

Mà Tô Vũ trong lòng hừ một tiếng, nếu không phải trường hợp không thích hợp, ta đã đấm chết ngươi rồi!

Lục Dực Thần Giáo, hắn hận nhất là cái giáo phái này!

“Kẻ này, trước kia chính là chủ lực truy sát Trần Vĩnh.”

“Ngay lúc này, Bạch Nhất bỗng nhiên xuất hiện, cười nói: “Huyền Cửu, sao có thể vô lễ như vậy? Ngân Dực giáo chủ, xin thứ lỗi, Huyền Cửu hắn tính tình nóng nảy, ta thay hắn xin lỗi. Về hệ thống tình báo của Vạn Tộc giáo, chỉ cần Đại Hạ phủ chịu cung cấp cho chúng ta năm mươi giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, cái giá này tuyệt đối không hề thấp!”

Ngân Dực thầm mắng trong lòng: “Bọn các ngươi kẻ xướng người họa, thật coi ta là kẻ ngốc sao?”

Nhưng lúc này, không phải lúc để so đo với bọn chúng. Ngân Dực hừ lạnh một tiếng: “Ta cần phải trở về hỏi ý kiến những người khác, ba ngày sau sẽ cho các ngươi câu trả lời chính xác.”

“Một ngày thôi, ta không có nhiều thời gian để lãng phí với các ngươi!” Tô Vũ không chút khách khí nói: “Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều! Một chuyện nhỏ nhặt mà cứ lề mề chậm chạp, trách sao mấy trăm năm vẫn chỉ là lũ chuột chạy ngoài đường!”

Đám người Vạn Tộc giáo nghe vậy ai nấy đều nổi giận đùng đùng.

“Tên Huyền Cửu này, miệng thật thối, lại còn độc địa!”

Bọn chúng không nói thêm lời nào, cấp tốc tan biến vào hư không.

Khi bọn chúng vừa đi, Bạch Nhất có chút do dự hỏi: “Ngươi cường thế như vậy, có ổn không?”

“Không vấn đề gì đâu, đám người vì lợi ích mà đến cả chủng tộc, gia đình, sư trưởng cũng dám phản bội, Bạch Nhất chấp pháp thật sự nghĩ bọn chúng tức giận sao?” Tô Vũ cười nhạt: “Bọn chúng tức giận, chẳng qua là vì tiền chưa đủ nhiều mà thôi. Yên tâm đi, bọn chúng sẽ đồng ý thôi!”

“Vạn Tộc giáo…”, Tô Vũ lẩm bẩm trong lòng.

“Lần này, tốt nhất là tóm gọn một mẻ!”

“Rất tốt, Tiểu Mao Cầu đã nhớ kỹ khí tức của Ngân Dực. Đầu Mao Cầu này, mũi còn thính hơn cả chó, ngươi không trốn thoát được đâu. Các ngươi ở đâu, ta rất nhanh sẽ tìm ra.”

Tô Vũ trầm ngâm nói: “Nếu không được, Liệp Thiên các lại phái thêm vài tên đến, ta sẽ bắt sống bọn chúng. Bọn thượng tầng chết hết, đám lâu la phía dưới tự nhiên sẽ là của chúng ta, ngoan ngoãn nghe lời!”

“…”

Mấy vị bạch diện không nói gì, ngươi đang nghiêm túc đấy à?

Đùa gì vậy!

Thảo!

Ngươi coi Vạn Tộc giáo là cái gì?

Nhân tộc mấy trăm năm còn không dám làm gì bọn chúng, ngươi chắc Liệp Thiên các có khả năng làm được à?

Tô Vũ không nói thêm gì, nếu thật sự tìm được hang ổ của bọn chúng, thì việc tiêu diệt Vạn Tộc giáo cũng là một động tĩnh lớn, nhưng không phải là không thể làm được.

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 338: Nguyệt Linh Lang tang lễ! !

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 22, 2025

Chương 496: Liên minh sắp đến

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 22, 2025

Chương 337: Nam Thiên Hộ Hải kết giới! !

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 22, 2025