Chương 443: Ta thật là sợ! | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Cổng học phủ sừng sững uy nghiêm.
Bạch Phong quát lớn: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, mau vào!”
Tô Vũ gật đầu, không nói một lời.
Bước theo Bạch Phong qua cổng lớn học phủ, không hề bị kiểm tra. Dạo gần đây, học phủ dường như lơi lỏng quản lý, trước kia người ngoài muốn vào, đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.
Mà hắn, Tô Vũ, lại không được hưởng đãi ngộ như vậy.
Chẳng hay là do địa vị Bạch Phong tăng lên, hay toàn bộ học phủ đều đang thả lỏng?
Đến học phủ, Ngô Nguyệt Hoa cũng không đi theo.
Chỉ còn lại hai người, Bạch Phong và Tô Vũ.
Trời vừa hửng sáng, trong học phủ người còn thưa thớt.
Thế nhưng, cũng có thể thấy vài học viên đang luyện tập theo tiếng gà gáy, xem ra đã sớm bắt đầu đọc sách. Trong học phủ này, cuối cùng vẫn có những người chuyên tâm học hành, nghiên cứu.
Tô Vũ liếc nhìn một cái, rồi thôi.
Bạch Phong thì không để ý đến những điều đó, vừa đi vừa nói: “Ta đã an bài cho ngươi ở Dưỡng Tính Viên, ba ngày sau thì cút đi.”
“Không, ta muốn ở sở nghiên cứu.”
“Vớ vẩn!”
Bạch Phong giận dữ nói: “Cái loại địa phương như sở nghiên cứu là nơi ngươi có thể tùy tiện vào sao?”
“Tô Vũ cũng ở sở nghiên cứu đấy thôi.”
“Hắn… hắn kể cho ngươi nghe chuyện này?”
Bạch Phong kinh ngạc, rồi nhanh chóng nổi giận: “Hắn là học viên Đa Thần Văn hệ chúng ta, đương nhiên có thể ở đó, còn ngươi thì không!”
“Vậy ta cũng gia nhập Đa Thần Văn hệ.”
“Ngươi muốn chết hả?”
Bạch Phong quay phắt lại, trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Ngươi còn dám gây thêm phiền phức cho ta, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!”
Tô Vũ bĩu môi: “Vậy thôi vậy.”
Đồ hung thần!
Ta chỉ muốn đến xem một chút thôi mà, thật là, hung dữ như vậy làm gì.
“Tiểu tử ta muốn bái kiến Hồng viện trưởng một phen.”
“Không rảnh tiếp ngươi, ngươi là thân phận gì? Có tư cách bái kiến sao?”
Bạch Phong cười nhạo nói: “Chỉ bằng cái danh xưng Thiên Đô phủ bát tuấn kiệt của ngươi? Thật nực cười! Ở cái học phủ này, tùy tiện một người cũng có thể ngược chết ngươi! Đừng nói Đằng Không, mấy tên Vạn Thạch cũng đủ sức đánh ngươi!”
“Ta không tin!”
“Được, lát nữa ta tìm người cùng ngươi luận bàn một chút, Vạn Thạch cửu trọng, xem hắn có đánh chết được ngươi không!”
“Chu Hạo?”
“Hả?”
Bạch Phong ngẩn người, “Ngươi biết?”
“Nghe qua rồi, hắn mới Vạn Thạch cửu trọng? Không phải nói đã lên Đằng Không cảnh rồi sao?”
Bạch Phong nhíu mày nhìn hắn, thằng đường đệ này đến học phủ có chút thay đổi, hắn cũng không rõ lắm, giờ phút này nghe vậy cau mày nói: “Không, hắn muốn tự mình khai khiếu, học theo học sinh của ta kia, mở mấy trăm khiếu huyệt, mãi vẫn chưa đột phá, vẫn còn ở Vạn Thạch cửu trọng.”
Tô Vũ gật đầu, Chu Hạo dã tâm cũng không nhỏ.
Giờ phút này, trong đầu hắn từng cái tên lấp lánh.
Nói thật, cũng không lâu lắm, từ khi hắn rời Đại Hạ phủ, cũng chưa đến một năm, hắn là cuối năm ngoái đi, hiện tại là tháng mười, mới qua mười một tháng.
Nhưng có vài người, cứ như đã cách xa rất lâu rồi.
Dã tính mười phần Chu Hạo, Thánh Nhân Vạn Minh Trạch…
Nhắc đến Vạn Minh Trạch, lần cuối Tô Vũ nghe được tin tức của hắn, là từ rất lâu trước, khi hắn từ Bách Đạo các ra không lâu, Ngô Lam đã nói với hắn.
Nói với Tô Vũ, Vạn Minh Trạch đã đi.
Vạn Minh Trạch thành lập cái gọi là thanh niên quân liên minh, mang theo không ít người đi, trong đó có Khương Mục, Chiêm Hải đứng đầu trăm cường bảng, còn có Hồ Văn Thăng đại đệ tử, cái tên chỉ nghe tiếng không thấy người Quách Thánh Tuyền.
Những người này, đều đi theo Vạn Minh Trạch.
Cũng có Hồ Thu Sinh có quan hệ không tệ với Vạn Minh Trạch lại không đi theo.
Còn có cháu trai của lão Trịnh là Trịnh Vân Huy, cháu gái của Hạ Hầu gia là Hạ Thiền, cái tên cổ mập mạp Cổ Danh Chấn không rõ tình huống…
Lần trước tới đây, Tô Vũ không có nhiều cảm xúc như vậy.
Bởi vì lần trước, hắn đến vì chuyện của Trần Vĩnh.
Lần này, trong lòng hắn dâng lên thêm vài phần cảm xúc. Những người kia, giờ đây dường như ở một nơi rất xa xôi, nhưng kỳ thực, lại chẳng hề xa xôi chút nào.
“Ca, cái tên Vạn Minh Trạch dạo gần đây thế nào rồi?”
Tô Vũ cất tiếng hỏi.
Bạch Phong có chút bất ngờ, “Ngươi còn biết quan tâm đến chuyện bên ngoài cơ đấy? Vạn Minh Trạch à… Tiểu tử kia cũng không tệ, Thanh niên quân liên minh của hắn đã lớn mạnh hơn nhiều rồi. Hiện tại cũng có khoảng một trăm người từ các phủ, đều là thế hệ thanh niên cả. Gần đây bọn hắn đang chém giết ở mấy vùng biển, vừa luyện tập, chẳng mấy chốc sẽ lên Chư Thiên chiến trường tham chiến thôi.”
Đã hơn một trăm người rồi sao?
Nói đi thì nói lại, con số này vẫn còn quá ít.
Nhưng cái gọi là tôn chỉ của Thanh niên liên minh… thật sự quá mức “chuunibyou” (ảo tưởng sức mạnh), nhưng không thể phủ nhận, nó vô cùng lý tưởng, vô cùng tốt đẹp.
Vì hòa bình của nhân tộc mà chiến!
Vì thống nhất chiến tuyến của nhân tộc mà chiến!
Đó chính là Thanh niên quân liên minh. Hạ Hổ Vưu đã từng nói từ rất lâu trước đây rằng Vạn Minh Trạch không phải Thánh Nhân thì cũng là ngụy quân tử. Tô Vũ không quan tâm điều đó, lý tưởng của Vạn Minh Trạch vẫn rất vĩ đại.
Dù cho chỉ là giả vờ, cũng ẩn chứa sự vĩ đại!
Huống chi, Vạn Minh Trạch gần như tay trắng lập nghiệp, chỉ dựa vào một cái lý tưởng mà tập hợp được hơn một trăm người, như vậy đã là rất khá rồi.
Tô Vũ đã từng hoài nghi rằng sau lưng hắn có một vị Vô Địch nào đó.
Có lẽ là đệ tử của một vị Vô Địch nào đó, nhưng không biết có phải thật hay không.
“Vậy bọn hắn thể hiện thế nào ở vùng biển?”
“Chiến lực rất mạnh!”
Bạch Phong không tiếc lời khen ngợi: “Một đám người trẻ tuổi đầy tiền đồ và khát vọng! Mạnh hơn chúng ta nhiều. Chúng ta có lý tưởng, nhưng không có cách nào thực hiện nó, còn người ta ít nhất cũng đang cố gắng thực hiện lý tưởng của mình. Vạn Minh Trạch và những người kia đều đã tiến vào Đằng Không, ở vùng biển cũng giết ra được chút danh tiếng.”
Nói xong, hắn cảm khái: “Nói đi thì nói lại, thế hệ trẻ tuổi này thật sự không tệ!”
Dứt lời, hắn lại nói: “Ngươi nên học tập bọn họ một chút!”
“Biết rồi.”
Bạch Phong mặc kệ hắn, ngươi mà biết cái gì, nếu ngươi biết, đã không đến cái nơi này.
Dẫn hắn đi về phía Dưỡng Tính Viên, Bạch Phong nhanh chóng nói: “Ngươi cứ ở lại đây đi, có việc gì thì đến Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm tìm ta. Ta xem dạo này có thương đội lớn nào đi qua không, rồi sắp xếp cho ngươi đi theo.”
Tô Vũ không nói gì, nhưng khi Bạch Phong chuẩn bị rời đi, Tô Vũ mới mở miệng: “Ta muốn ở độc viện.”
“Không có tiền!”
“Ta sẽ tự bỏ tiền ra!”
“Vậy tùy ngươi!”
Hai người trao đổi vài câu, Tô Vũ cũng không vội vã lộ thân phận. Hiện tại lộ diện, chưa chắc đã là chuyện tốt. Hắn kỳ thực, muốn đi gặp một người trước đã.
Nói thật, ngay khi vừa đặt chân đến đây, hắn đã cảm giác được, có lẽ mình đã bị một kẻ nào đó để mắt tới rồi.
Đó là một loại cảm giác rất đặc thù!
Trong Tu Tâm các, có người đang dõi theo hắn.
Gặp xong vị kia, những chuyện khác sẽ nói sau.
Rất nhanh, Bạch Phong đã an bài cho hắn một chỗ ở, đúng là một tòa nhà độc lập. Nhưng, Tô Vũ phải tự mình trả tiền. Với hắn, chút tiền ấy chẳng đáng là bao. Hắn thiếu gì thì thiếu, chứ tiền thì không thiếu!
Nguyên Khí dịch ư? Đem ra tính bằng thùng cho ta!
Chẳng mấy chốc, Bạch Phong liền rời đi. Hắn còn nhiều việc phải lo lắm. Nếu không phải vì cái thằng em chẳng có chút chí tiến thủ này, hắn còn lâu mới xuất quan.
…
Bạch Phong đã đi.
Còn Tô Vũ, hắn không ở trong phòng chờ đợi, mà bước ra ngoài, một mình dạo bước trong khuôn viên học phủ.
Thay đổi nhiều quá!
Cường giả như mây!
Năm xưa, khi Tô Vũ nhập học Đại Hạ phủ, có tới 42 vị Các lão, trong đó có 36 vị Sơn Hải, 6 vị Lăng Vân.
Sau này, chết cũng không ít.
Bên đơn thần văn hệ, Hồng Đỏ, Tôn Tường bọn hắn đều đã ngã xuống. Một bộ phận Các lão thì bế quan, một bộ phận khác thì ra Chư Thiên chiến trường. Trên thực tế, số lượng Sơn Hải cảnh của học phủ, theo lý thuyết, hiện tại cũng chỉ còn chừng 30 vị.
Dù sao, đó vẫn là một cổ lực lượng cường đại!
Nhưng Tô Vũ vừa đi vừa ngắm, Cảm Ứng ngọc trên tay hắn lại hiển thị vô số điểm sáng. Nhất là khi đến gần khu vực học viện Vạn Tộc trước kia, số lượng kia quả thực dọa người.
Sơn Hải, vượt quá 30 vị!
Nhật Nguyệt, cũng có tới 6 vị!
Đại Hạ phủ thu nhận vạn tộc học viên, đám người này ai nấy đều có hộ đạo giả đi theo. Nhưng Tô Vũ không ngờ, số lượng Hộ Đạo giả lại đông đảo đến vậy, Sơn Hải cùng Nhật Nguyệt nhiều không đếm xuể, Đại Hạ Văn Minh học phủ liệu có thể gánh nổi chăng?
“Thật không ngờ, đây còn chưa phải là toàn bộ.”
Hắn lại tiếp tục bước đến một khu đại viện mới xây khác, càng cảm nhận được vô vàn khí tức cường đại.
Sơn Hải cảnh, cũng có hơn mười vị.
Nhật Nguyệt cảnh, cũng phải bảy tám vị.
Một học phủ không lớn, lại hội tụ hơn mười vị Nhật Nguyệt cảnh.
“Đây đều là Hộ Đạo giả của đám học viên đa thần văn mới nhập học?”
Tô Vũ thầm nghĩ, rồi tiếp tục ngao du.
Hơn mười vị Nhật Nguyệt, gần trăm vị Sơn Hải, thế lực như vậy, nếu không thiếu vài vị Nhật Nguyệt trung hậu kỳ, tuyệt đối sánh ngang một chủng tộc không nhỏ.
Trong tay hắn có Cảm Ứng Ngọc, giờ khắc này, Tô Vũ muốn đến Tu Tâm Các một chuyến.
Xem thử thực lực của vị Vạn phủ trưởng kia!
Rất nhanh, hắn đã đến khu vực Tu Tâm Các, không tiến lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách trong vòng ngàn mét.
Tô Vũ không lên tiếng.
Cảm Ứng Ngọc vận chuyển… Không một ai!
Đúng vậy, không một điểm sáng nào.
Không phải là không có người, mà là hắn biết rõ Vạn Thiên Thánh ở nơi nào, nhưng nơi đó lại trống rỗng.
Cảm Ứng Ngọc của Tô Vũ, là do Triệu Thiên Binh chế tạo, sau lại được Hồ Kỳ cải tạo, trải qua hai vị đại sư Địa Binh gia công, hiệu quả vô cùng tốt, dù là Thần Ma Nhật Nguyệt bát cửu trọng, Tô Vũ cũng có thể dò xét được.
Nhưng giờ khắc này, lại không dò xét được mảy may.
Tô Vũ hít sâu một hơi, “Là do có thủ đoạn đặc thù, hay còn nguyên nhân nào khác?”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tu Tâm Các, nơi này có ba mươi sáu tầng, Vạn Thiên Thánh dường như ở tầng ba mươi lăm, còn vì sao không ở tầng ba mươi sáu, có hai lời đồn, một là tầng ba mươi sáu năm xưa do Diệp Bá Thiên ở, Vạn Thiên Thánh không muốn đến; hai là, không biết năm nào, tầng cao nhất của Tu Tâm Các xảy ra nổ lớn, Vạn Thiên Thánh mới dời xuống tầng ba mươi lăm.
Đương nhiên, những điều đó không quan trọng.
Ngay khi Tô Vũ nhìn về phía Tu Tâm Các, bỗng giật mình lùi lại, vào khoảnh khắc đó, từ tầng ba mươi lăm, một đôi mắt đen láy, như mắt ma quỷ, cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
“Mẹ kiếp!” Tô Vũ giật mình suýt nhảy dựng, “Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi dọa ta muốn chết!”
Hắn vốn tưởng mình đang rình mò, ai ngờ, lại phát hiện có kẻ đã sớm nhòm ngó hắn. Ánh mắt kia khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Tô Vũ vội vàng cúi đầu, nuốt khan một ngụm nước bọt.
Chiến lực của hắn không hề tầm thường, nhưng đối diện với ánh mắt kia, hắn vẫn không khỏi rợn người. Đó là Vạn phủ trưởng ư?
Thật đáng sợ!
Rốt cuộc hắn có thực lực đến đâu?
Đang lúc Tô Vũ còn miên man suy nghĩ, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Đã đến thì vào ngồi chơi.”
Tâm Tô Vũ khẽ động!
Quả nhiên, hắn không thể qua mắt được lão hồ ly này!
Chắc chắn không phải vì thực lực của ta!
Đại Minh Vương lần đầu gặp hắn còn không phát hiện ra, trừ phi, đối phương đã âm thầm quan sát hắn từ lâu.
Như chợt nghĩ ra điều gì, Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt kia đã biến mất tự bao giờ.
Thực ra, Tô Vũ chẳng hề quen biết Vạn Thiên Thánh, vị này quá mức thần bí.
Từ đầu đến cuối, lần gặp mặt chính thức duy nhất là lần trước hắn đến Tu Tâm các diện kiến Vạn Thiên Thánh, sau đó, chỉ nghe tiếng mà không thấy người.
Hít sâu một hơi, Tô Vũ bước về phía Tu Tâm Các, thân ảnh dần tan biến.
Cổng Tu Tâm Các có thủ vệ canh gác.
Nhưng Tô Vũ cứ thế bước qua, không hề bị ai chú ý.
Hắn xuyên qua đám thủ vệ, từng bước lên lầu.
Cứ bước đi, như thể lần đầu đến, Tô Vũ lại thấy vô vàn hình ảnh. Hắn như được trở lại học phủ, lần trước hắn đã thấy vô số thứ, thấy mình và Bạch Phong tàn sát lẫn nhau.
Lần này, hắn lại thấy những hình ảnh ấy!
Hắn vẫn còn chìm trong sát lục!
Bên trong học phủ, máu chảy thành sông, thi thể chất đống khắp nơi!
Tô Vũ khẽ động ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, tất cả hình ảnh vỡ tan!
Hắn tiếp tục bước lên phía trước, một cảnh tượng khác lại hiện ra.
Vẫn là cảnh tượng đó, nhưng lần này, bối cảnh không còn là học phủ, mà là một nơi xa lạ nào đó. Hắn, vẫn cứ đang điên cuồng chém giết…
Tô Vũ nhíu mày, không thèm để ý, tiếp tục tiến bước.
Đi một hồi, hắn thoát khỏi tất cả ảo cảnh.
Ánh sáng bỗng ùa vào, trước mắt hắn là một cánh cửa.
Tầng ba mươi lăm, đã đến.
Vạn Thiên Thánh đứng quay lưng về phía hắn, đang ngắm nhìn học phủ, khẽ nói: “Thế giới bên ngoài kia, có phải rất đặc sắc?”
“Vô cùng đặc sắc!”
“Lần trước đến đây, vì sao không ghé mắt nhìn qua?”
“Không dám.”
“Không dám?” Vạn Thiên Thánh khẽ cười, “Hay là không muốn? Có phải ngươi cảm thấy, năm xưa ta hứa hẹn, cường giả Sơn Hải cảnh không dám tìm ngươi gây phiền toái, chỉ là trò cười? Ngươi cho rằng ta là kẻ thất tín?”
“Phủ trưởng anh minh, quả nhiên đã sớm nhận ra ta!”
Tô Vũ nói xong, bình tĩnh hỏi: “Phủ trưởng có lưu lại ấn ký gì trên người ta không? Nếu có, hẳn là ở vị trí trái tim. Những nơi khác, ta đã dùng tử khí tẩy rửa sạch sẽ. Lần đầu phủ trưởng gặp ta, đã làm gì?”
“Coi như vậy đi.”
Tô Vũ chau mày, “Nếu như trong trận chiến Tinh Lạc sơn, Chu phủ chủ không xuất hiện, phủ trưởng sẽ ra mặt?”
“Không có nếu như, đúng không?”
Vạn Thiên Thánh thở dài, “Quá khứ, đều đã là quá khứ! Còn cần biết những điều này làm gì?”
“Đúng, phủ trưởng nói chí lý!”
Tô Vũ gật đầu, lại hỏi: “Thực lực chân chính của phủ trưởng, rốt cuộc là gì?”
“Ngươi thấy cái gì, thì chính là cái đó. Còn những thứ ngươi không thấy, vậy thì không cần biết.”
Tô Vũ khẽ nhíu mày, cố ý làm ra vẻ thâm sâu khó lường: “Hừ!”
“Ta đây gặp qua vô địch nhiều như hái rau rồi, chỉ có ngươi, lão Vạn, là thích giấu giếm, nói năng mơ hồ khiến người ta khó chịu!”
Vạn Thiên Thánh nghe vậy chỉ cười, bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Ngươi có biết làm sao để chứng đạo vô địch không?”
“Biết chứ, tam thế thân hợp nhất!”
“Vậy ngươi có biết, làm sao để bắt được tam thế thân không?”
“Không biết.”
Vạn Thiên Thánh cười khẽ: “Ta có thể chỉ cho ngươi.”
Hắn quay đầu nhìn Tô Vũ, ánh mắt sáng quắc, nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa một tia hàn ý khiến người ta rợn tóc gáy: “Con người khi còn sống, đều có quá khứ và tương lai. Quá khứ chỉ có một, nhưng tương lai lại vô vàn khả năng… Quá khứ là duy nhất, hiện tại thì biến đổi không ngừng, còn tương lai thì không thể đoán trước…”
Hắn cười nhẹ, đột nhiên vươn tay chộp lấy Tô Vũ!
Tô Vũ biến sắc, vội vàng tung một quyền!
Vạn Thiên Thánh ung dung giơ bàn tay lớn che trời, nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm của hắn: “Nắm đấm cũng cứng cáp đấy, không tệ!”
Tô Vũ kinh hãi!
Thật mạnh!
Hắn cảm thấy nắm đấm của mình bị bàn tay kia bao trọn, hoàn toàn không thể nhúc nhích, giống như lần hắn gặp Đại Minh Vương vậy.
“Đừng giãy giụa, ta mang ngươi đi xem quá khứ tương lai, mang ngươi chiêm ngưỡng thế gian này, dòng sông thời gian thần bí, mang ngươi xem thế giới muôn màu rực rỡ…”
Tiếng cười trầm thấp vang lên, ngay sau đó, Tô Vũ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hắn dường như đã tiến vào một không gian khác.
“Ào ào…”
Tiếng nước chảy vang lên, Tô Vũ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Vạn Thiên Thánh vẫn đứng ngay phía trước.
Vạn Thiên Thánh vẫn quay lưng về phía hắn, cười nói: “Đừng động, đừng lên tiếng, cứ nhìn ngắm thế giới muôn màu rực rỡ này đi. Đây chính là dòng sông thời gian, cẩn thận kẻo rơi xuống, một khi rơi xuống, ngươi có thể sẽ chết đấy!”
“Phủ trưởng…”
“Đừng hỏi nhiều, cứ nghe ta là được. Ta muốn nói thì sẽ nói, không muốn nói thì thôi.”
“Không phải…” Tô Vũ vội ngắt lời, “Phủ trưởng, lão nhân gia ngài cứ ngoảnh mặt làm gì thế? Sau mông ngài… quần rách một lỗ rồi kìa!”
“Ăn nói hàm hồ!” Vạn Thiên Thánh bật cười mắng, Tô Vũ im lặng đáp, “Thật mà!”
Vạn Thiên Thánh thân hình khẽ chấn động, tùy ý sờ soạng một chút, nửa ngày sau mới lẩm bẩm: “Thời không ăn mòn, không cần để ý!”
Nói xong, lão quay đầu nhìn về phía Tô Vũ.
Tô Vũ cạn lời, sao lão không tiếp tục quay lưng lại đi!
Quay lưng lại ngầu lắm hả?
Giờ phút này, lòng hắn chấn động không thôi, hắn nhìn xuống dòng sông cuồn cuộn dưới chân, đây chính là Thời Không Trường Hà trong truyền thuyết?
Vạn giới đệ nhất thần bí chi vật?
Thứ mà kẻ Chứng Đạo Vô Địch nhất định phải chạm vào?
Nghe nói, chỉ có cường giả đỉnh cấp Nhật Nguyệt cửu trọng mới có thể tiếp cận, mới có thể bước chân vào lĩnh vực này, mới có thể thăm dò Thời Không Trường Hà, bắt lấy tương lai, hồi tưởng quá khứ.
Vạn Thiên Thánh không để ý đến hắn nữa.
Vị trí của Tô Vũ giờ đã ngang hàng với lão.
Vạn Thiên Thánh liếc nhìn dòng sông vô tận thông hướng hư không kia, cười nói: “Đi về phía trước là tương lai, lùi về sau là quá khứ. Đường tương lai muôn vàn lối, quá khứ chỉ có một con đường, tiểu tử muốn đi đâu?”
“Tùy ngài!”
Tô Vũ không nói nhiều, hắn giờ chỉ tràn ngập tò mò và nghi hoặc. Vạn Thiên Thánh đến cùng có thực lực gì, dẫn hắn đến đây để làm gì?
“Vậy trước tiên đi xem quá khứ một chút!”
Vạn Thiên Thánh cười, “Thời Không Trường Hà của ta, chỉ có thể nhìn quá khứ của ta, cũng thật nhàm chán, tận lực cho ngươi xem chút thú vị!”
Nói xong, lão quay người, hướng về sau bước đi.
Tô Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cái gọi là Thời Không Trường Hà, so với tưởng tượng của Tô Vũ đơn giản hơn nhiều, chỉ là một dòng sông vẩn đục, nước sông chảy xiết, thi thoảng nổi bọt.
Hắn cùng Vạn Thiên Thánh đi trên mặt sông, nhìn xuống dòng nước, chẳng thấy gì cả.
Vạn Thiên Thánh cười nói: “Đây là quá khứ của ngươi, một giọt nước, một mảnh ký ức xưa. Cái gọi là bắt thân quá khứ, chính là từ vô số giọt nước này, vớt lấy một giọt, khoảnh khắc ngươi cảm thấy mạnh mẽ nhất, bắt về, dùng vật gánh chịu, hóa thành thân quá khứ!”
Tô Vũ trầm ngâm một lát, cất giọng hỏi: “Kẻ lữ hành thời gian, kẻ mạnh nhất vĩnh viễn là cái khoảnh khắc vừa diễn ra kia ư?”
“Sai lầm!”
Vạn Thiên Thánh lắc đầu, giọng khẳng định: “Không phải vậy đâu! Ta hỏi tiểu tử ngươi, khi ngươi bạo phát thần văn Diệp Bá Thiên thì mạnh hơn, hay là hiện tại mạnh hơn?”
Tô Vũ ngẫm nghĩ, có chút ngượng ngùng đáp: “Lúc đó… mạnh hơn nhiều!”
“Vậy chẳng phải rõ ràng rồi sao?”
Vạn Thiên Thánh thản nhiên giải thích: “Khi đó ngươi mạnh nhất, nếu bắt lấy được quá khứ thân, mà quá khứ thân kia lại không thể phân biệt được sức mạnh ngoại lai, vậy thì chính là quá khứ của ngươi, ngươi mạnh, quá khứ ắt mạnh!”
Tô Vũ gật gù, tò mò hỏi: “Vậy có thể bắt vô số quá khứ thân không?”
“Không thể, bắt một cái là không thể bắt cái thứ hai, dòng sông thời gian sẽ tự ổn định, không cho phép tràn lan…”
Tô Vũ như có điều ngộ ra, hỏi: “Vậy tiền bối… chưa từng bắt quá khứ thân?”
“Chưa từng.”
“Vậy còn tương lai thân?”
“Cũng chưa.”
“Vậy chẳng phải tiền bối chỉ là Nhật Nguyệt cửu trọng?”
“Có thể nói là vậy.”
Tô Vũ ngạc nhiên, không biết thật giả!
Hắn có chút bán tín bán nghi!
Lão Vạn này, chưa hẳn đã thật thà, nhưng giờ khắc này, dòng sông cuộn sóng, đúng như lời Vạn Thiên Thánh, không có bắt quá khứ thân, dĩ nhiên, lời lão nói chưa chắc đã là thật lòng.
Nhưng có cần thiết phải gạt ta về chuyện này không?
Vạn Thiên Thánh không để ý đến hắn, tiếp tục bước đi, lúc này, một con sóng nhỏ xuất hiện, lão cười nói: “Sóng nhỏ này, đại diện cho khoảnh khắc này, phát sinh một vài sự việc đặc thù, có lẽ vào thời khắc đó, ngươi mới là kẻ mạnh nhất! Bắt quá khứ hay tương lai, hãy chọn những bọt nước lớn nhất, giọt nước cao nhất mà bắt!”
Dứt lời, lão vung tay chộp lấy!
Ngay sau đó, Tô Vũ hoa mắt, phát hiện mình đã ở trong học viện.
Một bàn tay khổng lồ thò ra, ầm một tiếng, bóp nát một người!
Tô Vũ ngây người như phỗng!
“Cái này… cảnh tượng quen thuộc quá!” Đây chẳng phải là khoảnh khắc Vạn Thiên Thánh bóp nát Trịnh Ngọc Minh sao? Mà giờ khắc này, hắn cũng thấy được chính mình, một bản thể nhỏ bé yếu ớt đang ở Tu Tâm Các.
Trong Tu Tâm Các ấy, lại còn có một Vạn Thiên Thánh khác!
Bên cạnh Tô Vũ, cũng sừng sững một Vạn Thiên Thánh!
Bọn hắn như những người ngoài cuộc, lặng lẽ quan sát màn này, nhìn Vạn Thiên Thánh trong Tu Tâm Các ra tay, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Vạn Thiên Thánh bên cạnh thản nhiên lên tiếng: “Đây là lần gần nhất có dao động thực lực lớn. Nếu ngươi không muốn bắt, thì đừng động vào, tránh gây ra loạn lạc thời không. Cái gọi là ‘thời gian quay ngược, giết người’, chính là thủ đoạn này! Ví như hiện tại, ta muốn giết ngươi, có thể rời khỏi đây, đến lôi đài kia mà giết. Đương nhiên, khả năng cao là ta chết trước. Thời gian quay ngược giết người, thực sự là khó khăn nhất, trừ phi bất đắc dĩ mới nên thử. Thậm chí, dù có giết được ngươi, ngươi vẫn sống, bởi vì đó là quá khứ. Ngươi có cả ngàn vạn bản thể, cùng lắm chỉ mất đi đoạn ký ức đó thôi…”
Tô Vũ ngạc nhiên, liếc nhìn Vạn Thiên Thánh trong Tu Tâm Các, “Vậy ta hiện tại đánh chết cái Vạn Thiên Thánh kia thì sao?”
Vạn Thiên Thánh không để ý, nhìn kẻ giống hệt mình, cười nói: “Đó chỉ là một khoảnh khắc quá khứ. Nếu ngươi muốn bắt, thì hãy đi ra ngoài, dung hợp với hắn, đoạt lấy vật gánh chịu, bắt lấy hắn…”
Tô Vũ gật đầu, đã hiểu!
“Con sóng này chưa đủ lớn!”
Dứt lời, hai người lại xuất hiện trên một dòng sông. Vạn Thiên Thánh cười: “Vô nghĩa thôi, bắt được cũng chẳng có ích gì.”
Tô Vũ tò mò: “Phủ trưởng cũng có thể bắt sao?”
“Có thể.”
“Vậy tại sao không…”
Vạn Thiên Thánh thản nhiên: “Bản thể yếu ớt như vậy, bắt để làm gì?”
“… ”
Không thể phản bác!
Tô Vũ kỳ quái: “Vậy phủ trưởng muốn bắt bản thể nào trong quá khứ? Chẳng lẽ là lúc vừa mới sinh ra?”
Đừng đùa!
Vạn Thiên Thánh cười: “Cứ xem tiếp sẽ rõ!”
Nói rồi, tiếp tục tiến lên.
Trong sông, vẫn là bọt nước nổi lên, nhưng không lớn. Có những bọt nước còn chưa lớn bằng lúc nãy. Vạn Thiên Thánh đi một hồi, có chút thở dốc: “Quá khứ, càng đi về phía trước, càng khó khăn!”
“Tương lai, cũng vậy!”
“Đôi khi, vớt được thứ gì thì cứ vớt, một vài cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng không quan tâm, cứ tùy ý thu nhặt, vớt được coi như kiếm được, nhờ đó mà tiến vào chuẩn Vô Địch cảnh!”
“… ”
Tô Vũ á khẩu không trả lời được, không ngờ tới, ngươi không phải thuộc loại người kia, mà là tùy tiện chọn lựa loại nào cũng được sao?
Thật sự lợi hại!
Tô Vũ đối với việc này không am hiểu, nhưng vẫn cảm thấy, đi khắp Trường Hà thời không, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng!
Nhất định là vô cùng khó khăn!
…
Ngay lúc Vạn Thiên Thánh mang theo Tô Vũ ngao du Trường Hà thời không.
Đại Minh phủ.
Phủ thành chủ.
Đại Minh vương triều hướng phương bắc nhìn, nơi đó là vị trí của Đại Hạ phủ, khẽ nhíu mày.
Bên cạnh, Chu Thiên Đạo cười nói: “Phụ thân, có chuyện gì vậy?”
“Con không cảm nhận được sao?”
Đại Minh vương nghiêng đầu nhìn nhi tử, Chu Thiên Đạo cũng hướng bên kia nhìn một hồi, hồi lâu sau mới nói: “Không, có chuyện gì sao?”
“Có người đang du tẩu Trường Hà thời không!”
Đại Minh vương nhìn ra xa một lúc, chần chờ nói: “Chỉ có ta cảm nhận được sao? Con không có chút phản ứng nào sao?”
“Không có.”
“Công lực của con chưa đủ, đối với quá khứ tương lai nắm bắt không được chuẩn xác!”
Đại Minh vương nói xong, kỳ quái nói: “Đại Hạ phủ… Đại Hạ phủ… Ai đạt tới cảnh giới này, Hạ Long Võ trở về rồi sao? Không, lẽ nào là… hắn?”
“Vạn Thiên Thánh?”
“Có lẽ vậy!”
Đại Minh vương không quá chắc chắn, còn Chu Thiên Đạo thì gật đầu nói: “Rất có thể là hắn, hắn muốn tấn thăng chuẩn vô địch sao?”
Nói xong, cười nói: “Độ khó này cũng không nhỏ đâu, bắt lấy quá khứ tương lai, tùy tiện vớt vát một chút thì được, muốn tìm được thời cơ thích hợp, quá khó khăn!”
Nói xong, hắn vẫy tay, một dòng sông mảnh như sợi tóc hiện ra, Chu Thiên Đạo cười nói: “Muốn được như ta, tùy thời mở ra Trường Hà thời không, không có mấy ai đâu!”
Kèm theo chút tự ngạo, thêm phần đắc ý, hắn cất giọng:
“Phụ thân, năng lực của con không tệ chứ?”
Chẳng mấy chốc, dòng sông kia tan biến… tạm cứ xem nó là dòng sông đi.
Đại Minh Vương khẽ gật đầu, “Ngươi cũng coi như không tệ, nhưng…”
Nhưng tại sao lão tử cứ có cảm giác, dòng sông vừa được mở ra kia, rộng lớn đến thế!
Chu Thiên Đạo nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì!”
Đại Minh Vương vẫn mang theo chút nghi hoặc, nhanh chóng nói: “Nếu là Vạn Thiên Thánh, vậy Vạn Thiên Thánh có phải chuẩn bị Chứng Đạo rồi không? Tiến vào chuẩn Vô Địch, rồi thừa cơ Chứng Đạo?”
“Chuyện này khó nói, ta thấy, có thể là hắn đang bố cục cho việc Nam Nguyên.”
Chu Thiên Đạo nói xong, cười khẩy: “Không nói đến tên kia, hắn ẩn giấu nhiều năm như vậy, ta sớm đã đoán ra hắn có thực lực Nhật Nguyệt cửu trọng.”
Đại Minh Vương gật đầu, “Hắn cùng Diệp Bá Thiên là bạn tốt, Diệp Bá Thiên dù sắp Chứng Đạo, cũng thường xuyên đến Cầu Tác Cảnh thỉnh giáo hắn. Vạn Thiên Thánh người này, so với tưởng tượng còn có thiên phú, càng cường đại hơn!”
Chu Thiên Đạo cười nói: “Ta cũng từng nghe nói, Vạn Thiên Thánh mới là người kế nhiệm Hạ Thần, sau này Diệp Bá Thiên quật khởi, người ta cũng thôi không nhắc đến nữa.”
Hạ Thần, một đời khai phủ trưởng của Đại Hạ Văn Minh Học Phủ.
Đại Minh Vương im lặng, vẫn còn chút nghi hoặc. Thời không Trường Hà mở ra, động tĩnh không lớn, Nhật Nguyệt cửu trọng có thể khai mở đã là biểu hiện thực lực mạnh mẽ, còn có thể vơ vét quá khứ tương lai, thì chính là chuẩn Vô Địch.
Tỉ như Chu Thiên Đạo vừa rồi biểu hiện, trong tình huống bình thường, Nhật Nguyệt cửu trọng, chỉ có thể moi như vậy thôi!
Mở ra thời không Trường Hà, sau đó… đi vào moi một thoáng!
Không nhất thiết phải là người đi vào, tay ngươi thò vào moi một thoáng cũng được.
Người đi vào, mở ra Trường Hà cần phải rất lớn, rất mạnh, mà lại chưa chắc có thể kiên trì được lâu, rất dễ dàng lạc lối trong đó.
Bình thường Nhật Nguyệt cửu trọng Chứng Đạo, liền như Chu Thiên Đạo vừa rồi, mở hé, vớt một giọt nước sông, vớt được ai thì tính người đó.
Đại Minh Vương không can thiệp nữa, thôi vậy, người ta đang mở ra thời không Trường Hà, mình đi quấy rầy, lỡ mở ra thất bại, chẳng phải sẽ tìm mình liều mạng.
…
Mà giờ khắc này, Tô Vũ cùng Vạn Thiên Thánh, vẫn đang bước đi trên dòng sông rộng lớn.
Chẳng mấy chốc, một con sóng lớn ập đến.
Vạn Thiên Thánh vung tay lên, chớp mắt, Tô Vũ đã đứng ở một nơi quen thuộc: Chiến trường Chư Thiên!
Ầm!
Vẫn là một bàn tay khổng lồ, che kín cả bầu trời, một chưởng đánh tan xác một Ma Thần cực kỳ cường hãn!
Tô Vũ ngẩn người, dụi mắt nhìn kỹ. Khoảnh khắc sau, một bóng dáng giống hệt Vạn Thiên Thánh xuất hiện. Không, không phải Vạn Thiên Thánh, mà là một lão nhân râu dài…
Tô Vũ quay sang nhìn Vạn Thiên Thánh bên cạnh, y lạnh nhạt: “Ngụy trang, việc cần thiết khi ra ngoài! Có gì đáng xem.”
Nói rồi, cả hai rời khỏi chỗ đó ngay lập tức.
Tô Vũ nhìn lại nơi Vạn Thiên Thánh vừa biến mất, cùng Ma Thần vừa bị giết. Hắn càng nhìn càng thấy… Ma Thần kia ít nhất cũng phải có thực lực Nhật Nguyệt hậu kỳ, thế mà lại bị một chưởng vỗ tan tành?
Mẹ kiếp!
Còn nữa, chẳng phải nói vị này đã lâu không rời khỏi học phủ sao?
Sao y lại ra ngoài được?
Giết chóc thế nào?
Tô Vũ vừa kinh ngạc, vừa hoang mang tột độ.
Hắn tiếp tục theo sát Vạn Thiên Thánh.
Đi mãi, một đợt sóng lớn lại ập đến.
Vạn Thiên Thánh dẫn hắn tiếp tục hạ xuống. Rất nhanh, Tô Vũ mở mắt, thấy hai bóng người. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ, “bịch” một tiếng, bị ai đó đánh choáng váng đầu óc. Chớp mắt sau, Tô Vũ đã đứng trên Trường Hà Thời Gian, Vạn Thiên Thánh vẫn bên cạnh.
Đầu Tô Vũ đau như búa bổ!
Xoa xoa đầu, hắn nhìn Vạn Thiên Thánh. Y thản nhiên nói: “Đôi khi xông vào quá khứ, dễ va phải vài thứ, bị tập kích là chuyện thường. Tự mình cẩn thận một chút.”
“Không… Phủ trưởng, vừa nãy ta thấy hai người, hình như không có ngài… Có thể là ngụy trang, nhưng ta thấy một người, hình như quen lắm…”
“Quen thuộc? Ta biết, có lẽ ngươi cũng quen biết, không có gì!”
“Vậy sao?”
Tô Vũ không hỏi thêm, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc. Vừa rồi hắn thấy hai người, một người là Vạn Thiên Thánh, còn một người… Quen thuộc thật đấy, nhưng lại không nhớ ra là ai.
Rốt cuộc là bị tập kích thật, hay là bị ai đó đánh lén, không cho mình nhìn?
Kỳ quái!
Hôm nay, Vạn Thiên Thánh kia thật lạ lùng a!
Còn nữa, hắn mang ta xem những thứ này để làm chi?
Quá khứ của ngươi, ta thật không có hứng thú chút nào.
Lúc này, Vạn Thiên Thánh vẫn tiếp tục tiến bước, đi mãi về phía trước. Mấy bọt sóng nhỏ kia, hắn chẳng thèm để ý. Giờ khắc này, Vạn Thiên Thánh có chút thở dốc, dường như sắp chống đỡ không nổi nữa.
Rất nhanh, một đợt bọt nước khổng lồ vô cùng hiện ra!
Đại Lãng Thao Thiên!
Vạn Thiên Thánh cười nói: “Chính là nó, ngay tại nơi này! Ngươi hãy nhìn cho kỹ vào, không biết có giúp ích gì cho ngươi không, nhìn một chút cũng tốt…”
Tô Vũ ngẩn người.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhiên bị cuốn vào trong bọt nước.
Lần này, hắn lập tức bừng tỉnh, mở mắt ra.
Đây là một vùng hư không đen kịt vô cùng.
Sau một khắc, trong hư không, bốn vầng mặt trời hiện lên.
Oanh!
Một màn tịch mịch, nhưng Tô Vũ dường như nghe được tiếng động, trong hư không, bốn người đang đại chiến!
Một tôn thần ma kim giáp, một tôn cường giả cổ lão tay cầm pháp trượng, Thiên Uyên nhất tộc!
Tô Vũ nhận ra!
Tôn cường giả cổ lão cầm pháp trượng kia, tựa như là người của Thiên Uyên nhất tộc. Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, trong hư không, hai thân ảnh khác xuất hiện.
Một người là… Diệp Bá Thiên?
Tô Vũ kinh hãi, Diệp Bá Thiên?
Hắn đã từng thấy chân dung của người này, tại học phủ, bá đạo vô cùng, quả thật là bá đạo. Tay cầm cự phủ, vung một búa chém thẳng vào Thần Ma kia.
Còn một vị khác, Tô Vũ cẩn thận quan sát, lại vô cùng thần bí, khuôn mặt bị che lấp.
Tất cả những điều này, xảy ra quá nhanh.
Đại chiến trong nháy mắt bùng nổ, bốn đại cường giả, tại hư không vô tận giao chiến, thiên băng địa liệt!
Trong khoảnh khắc, hư không tan vỡ, xung quanh như thể có một tiểu thế giới, bị bọn hắn đánh nát trong nháy mắt!
Tô Vũ hoa mắt chóng mặt, thời gian trôi đi, chốc lát mà ngỡ như đã qua vô tận năm tháng, một vệt Diệu Dương xuất hiện, Diệp Bá Thiên vung búa chém xuống, trực tiếp bổ đôi Thần Ma kia!
Cùng lúc đó, kẻ thần bí giao chiến với cường giả Uyên tộc, lại áp chế được đối phương. Tô Vũ kinh hãi, chẳng phải Diệp Bá Thiên đã chết trong trận chiến này sao? Chuyện này… không đúng rồi!
Vừa nghĩ đến đó, trong hư không vô tận bỗng nhiên thò ra hai cánh tay!
Một cánh tay chộp thẳng về phía Diệp Bá Thiên, một cánh tay nhắm vào kẻ thần bí!
“Ầm!” một tiếng kinh thiên động địa, kẻ thần bí bị trước sau giáp công, thân thể vỡ nát, tan biến ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, cường giả Thiên Uyên tộc vung pháp trượng đánh tới Diệp Bá Thiên, ba người hợp lực, “Ầm!” một tiếng nổ vang trời long đất lở, Tô Vũ tuy không nghe thấy, nhưng vẫn cảm nhận được…
“Ầm!”
Diệp Bá Thiên bị đánh thành muôn mảnh!
Chẳng bao lâu sau, một thanh trường đao xé rách hư không vô tận, một cường giả cực kỳ cường hãn xuất hiện, chính là Đại Hạ Vương. Đại Hạ Vương vừa đến, tất cả đều tan biến, trong hư không chỉ còn lại vài mảnh hài cốt.
…
Tô Vũ bỗng nhiên mở mắt!
Lại mở mắt… đã ra khỏi Trường Hà thời gian.
Tô Vũ ngơ ngác nhìn Vạn Thiên Thánh đang quay lưng về phía mình, nuốt một ngụm nước bọt, đây là Vạn Thiên Thánh của quá khứ sao?
Đây là quá khứ của hắn!
Ta không thấy Vạn Thiên Thánh!
Vậy Vạn Thiên Thánh ở đâu?
Mẹ kiếp!
Vạn Thiên Thánh đừng bảo với ta, kẻ thần bí kia… là ngươi đó!
Vạn Thiên Thánh không nói gì thêm, thản nhiên nói: “Thấy chưa? Phản đồ, là có thật! Không phải một mà là hai! Chính là hai người ra tay, có lẽ một người là Nhân tộc, một người là Vạn tộc, cố ý giả vờ giao chiến, đồng thời đánh giết Diệp Bá Thiên!”
“Diệp Bá Thiên, không hề kiêu ngạo, cũng không khoe khoang, hắn biết mình rất nguy hiểm, cho nên, bằng hữu của hắn vì hắn hộ đạo, kề vai sát cánh bảo vệ, nhưng vẫn không thể cứu được hắn. Diệp Bá Thiên chết rồi, thực ra, Diệp Bá Thiên đã có thể thành công!”
Tô Vũ nuốt một ngụm nước bọt, “Cái kia… ta cảm thấy… bọn hắn có khả năng giết hai Vô Địch!”
“Ừ, nếu không ai nhúng tay, bọn hắn có thể giết được.”
“Nhưng mà… cái kia…”
Tô Vũ giờ khắc này đầu óc trống rỗng, không biết nên mở miệng thế nào, trong đầu chỉ toàn là một mớ hỗn độn!
Vạn Thiên Thánh thở dài, giọng mang theo vài phần u uất: “Cho ngươi xem những thứ này, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, Diệp Bá Thiên Chứng Đạo, dường như vẫn còn thiếu một chút gì đó. Ngươi phải nhớ kỹ một màn này, phải nhìn thật kỹ! Hôm nay có lẽ ngươi chưa hiểu hết, không sao cả, cứ ghi nhớ lấy! Chờ khi thực lực của ngươi tăng lên, ngươi sẽ nhìn ra những điều khác biệt. Phải nhớ kỹ, Diệp Bá Thiên có khả năng thành công, nhưng ta cảm thấy chỉ là nhục thân thành công mà thôi. Thần văn của hắn, không có dấu hiệu Chứng Đạo thành công!”
“…”
Tô Vũ ngây ngốc gật đầu, vẫn còn mơ màng như người mất hồn.
Thì ra là vậy!
“Nguyên Thần khiếu, điểm Dương Khiếu, Âm Khiếu, Nguyên Khiếu khai mở ba trăm sáu mươi khiếu, Thần Khiếu cũng khai mở ba trăm sáu mươi khiếu, có lẽ còn cần thêm một vài thứ khác phối hợp, mới có thể Chứng Đạo.”
Tô Vũ đưa ra phán đoán của mình. Vạn Thiên Thánh trầm ngâm nói: “Có lẽ vậy, ngươi có thể thử xem. Mặt khác, Thần văn của ngoại tộc có lẽ cũng có ảnh hưởng.”
“Ừm.”
“Đi ra ngoài đi!”
“Vậy… vị cường giả thần bí kia đã chết rồi sao?”
Vạn Thiên Thánh thản nhiên đáp: “Nói gì đến sinh tử, vốn dĩ cũng không phải là bản thân hắn, chỉ là một đạo Tam Thế Thân mà thôi.”
“…”
Thật muốn cút ngay cho xong!
Tô Vũ chấn động trong lòng. Một đạo Tam Thế Thân, vậy mà áp chế cường giả Vô Địch Uyên tộc kia đến mức thảm hại.
Hôm nay, ta thật sự được mở rộng tầm mắt!
Một Diệp Bá Thiên, một búa chém chết một người!
Một vị cường giả thần bí, chỉ là một đạo Tam Thế Thân, vậy mà đánh cho cường giả Vô Địch Thiên Uyên tộc suýt chút nữa ngã xuống. Cuối cùng, ba vị cường giả hợp lực mới giết được Diệp Bá Thiên, đương nhiên, cũng tiêu diệt luôn đạo Tam Thế Thân kia.
Tam Thế Thân của ai?
Hắn không hỏi, nhưng… Tô Vũ kỳ thật đã đoán được phần nào.
Nuốt một ngụm nước bọt, “Khụ khụ… Phủ trưởng, vậy ta đi đây. Ngài… sẽ không giết người diệt khẩu đấy chứ?”
Ta thật sự rất sợ!
Ngươi hà tất phải cho ta xem những chuyện này, ta thật sự rất sợ a!
Vạn Thiên Thánh uể oải nói: “Giết người diệt khẩu? Nếu ngươi không đi, ta liền giết người diệt khẩu…”
Vút một tiếng, Tô Vũ co giò bỏ chạy.
Hắn đã sớm rục rịch muốn chuồn, chỉ là ngươi chưa mở lời, ta nào dám tự tiện động thân?
Giờ khắc này, hắn thực sự kinh hồn bạt vía.
Cùng thời điểm, Tiểu Mao Cầu trong đầu hắn cũng run như cầy sấy, vội vàng bám chặt lấy thần văn, điên cuồng liếm láp. “Thôi rồi, thôi rồi, xong đời thật rồi! Chết chắc rồi! Hay là… liếm tạm miếng thần văn lót dạ vậy!”
…
Mà cùng lúc đó, tại một giới nào đó, trên cây Thiên Nguyên Quả.
Một Đại Mao Cầu bỗng nhiên mở mắt, dường như thấy được điều gì. Bên cạnh nó, từng cái tiểu phao phao xuất hiện, mang theo vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm: “Tam thế thân bị đánh chết một tôn? Thật là tương lai thân cường đại… Còn định bắt lại lần nữa sao?”
Nghĩ ngợi một hồi, Đại Mao Cầu lại gục xuống ngủ tiếp.
“Liên quan ta cái rắm gì!”
Ngủ tiếp thôi, may ra lại được mộng đẹp.