Chương 426: Hắc Ma ngã xuống | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 22/03/2025
Liệp Thiên Các quả nhiên nhanh tay, vừa nhập môn đã giao nhiệm vụ, xem ra thân phận này của ta vẫn còn dùng được chán.
“Một trăm phần Thiên Nguyên Khí ư?”
“Thiên Nguyên Khí… ta cũng chẳng có bao nhiêu, xem ra phải chuẩn bị trước mới được.”
Nghĩ đoạn, Tô Vũ liền viết lên Liệp Thiên Sách Họa: “Bảo Hắc Ma chờ ta một lát, ta còn phải tránh đám Nhật Nguyệt Tử Linh phiền phức, trong thành này vẫn còn Nhật Nguyệt Tử Linh lảng vảng.”
“Được! Huyền Cửu, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ! À phải, báo cáo nhanh lên danh sách tài nguyên tồn kho của phân bộ, chúng ta còn phải đối chiếu với Bạch Nhất nữa.”
“Tuân lệnh!”
Tô Vũ giờ đã nắm được đại thể quy tắc vận hành của Liệp Thiên Các, xem ra đám tồn kho này còn phải báo lên trên.
Nghĩ tới đây, hắn lại dùng mặt nạ liên lạc với Huyền Giáp:
“Trưởng lão, nếu tồn kho không còn, bị người ta cướp mất, ta có phải chịu trách nhiệm không?”
“…”
Huyền Giáp đang trà dư tửu hậu cùng mấy vị trưởng lão khác, nghe vậy có chút cạn lời, nhưng vẫn đáp: “Đương nhiên phải chịu trách nhiệm! Nếu tồn kho mất mát, có chứng cứ chứng minh ai làm thì ngươi chịu mười phần trách nhiệm, còn nếu không có chứng cứ thì ngươi phải gánh trọn, bồi thường toàn bộ!”
“Ồ… Vậy nếu tồn kho của ta bị Tô Vũ cướp, ta có chứng cứ hẳn hoi, thu cả hình ảnh rồi, vậy ta không còn tồn kho, chỉ phải bồi thường mười phần thôi đúng không?”
“…”
Huyền Giáp ngơ ngác cả người, Tô Vũ cướp ư?
Hắn… ngươi chẳng phải là Tô Vũ sao!
A, ta hiểu rồi!
Thằng nhãi này, muốn gian lận đây mà!
Rõ ràng là hắn tự cướp của mình, Tô Vũ cướp Huyền Cửu thì liên quan gì đến Huyền Cửu chứ, ý là vậy hả?
“Ngươi… hiện tại tồn kho không nhiều!”
Tô Vũ lập tức hiểu ý, ta hiểu rồi, tồn kho nhiều thì có thể cướp một mẻ lớn, còn ít quá thì cướp chẳng bõ, vả lại cướp nhiều lần thì dễ bị nghi ngờ, còn có thể lộ thân phận.
Nhưng nếu chỉ một lần, thì coi như là ngoài ý muốn, dù sao ai cũng biết Tô Vũ đang ở trong thành.
Hiểu rồi!
Tô Vũ cảm thán, người tốt a, Huyền Giáp trưởng lão thật là người tốt, lại dạy cho ta thêm một chiêu, xem ra trưởng lão này cũng không tệ, biết nghĩ cho cấp dưới, theo ta thấy thì vị thủ trưởng này cũng được đấy chứ.
Huyền Giáp không nói thêm về vụ này, vội vàng nói: “Huyền Cửu, ta cảnh cáo ngươi, Huyền Bộ có cơ cấu bộ trưởng trực thuộc, ngươi biết chứ, Sắc Viện chính là trực thuộc cơ cấu của bộ trưởng, có quyền giám sát, Huyền Bộ dưới trướng đều có thể bị Sắc Viện giám sát, đừng có mà làm loạn!”
Bốn vị bộ trưởng, mỗi người đều có cơ cấu trực thuộc riêng, mà Huyền Bộ, chính là mang màu chữ “Huyền”.
Tô Vũ bừng tỉnh ngộ, ra là thế! Thảo nào ta thấy Liệp Thiên Các này tự do quá lớn, quyền hạn cũng rộng rãi. Hóa ra vẫn có người quản thúc phía sau.
…
Không thèm để ý đến Huyền Giáp trưởng lão kia nữa, Tô Vũ nhanh chóng tiến vào Liệp Thiên phân bộ.
Hắn lấy ra phần đồ lục mà Huyền Cửu giao cho trước đó, kiểm tra kho hàng một lượt. Tồn kho không nhiều lắm, một ít tinh huyết, Nguyên Khí dịch thì không thiếu, Thiên Nguyên quả cũng có, nhưng số lượng rất ít. Ngoài ra còn có binh khí, Huyền binh thì nhiều, Địa binh lại có tận một thanh.
Nói là tồn kho thiếu, cũng chỉ là so sánh mà thôi, chứ nói cho cùng, vẫn là rất nhiều a!
Còn về nhà kho, thì nằm ngay trong Liệp Thiên Các phân bộ. Mỗi phân bộ đều có Nhật Nguyệt bố trí một cấm chế, chuyên dùng làm nhà kho, do phân bộ bộ trưởng chưởng quản.
Mà người đó, chính là ta, Tô Vũ đây!
Tô Vũ không xem xét thêm nữa, vội vàng bắt đầu chuyển đổi công pháp, rút ra Thiên Nguyên khí. Không biết cái thân đầy tử khí này của ta, rút ra Thiên Nguyên khí có được không đây?
Mà nghĩ lại, liệu có khi nào rút ra Thiên Nguyên khí lại lẫn cả tử khí vào không?
Nghĩ là làm, Tô Vũ liền rút ra một chút thử xem.
Vẫn được! Công pháp vận chuyển trôi chảy, vẫn rút ra được, cũng không bị tử khí quấn lấy. Bởi vì tử khí mà chạm vào Thiên Nguyên khí là tan rã ngay, việc này khiến Tô Vũ muốn dùng tử khí hạ độc chết Hắc Ma ý định tan thành mây khói.
Suýt nữa ta quên mất vụ này. Hai thứ này vốn dĩ là đối địch nhau mà!
“Hắc Ma… Cần Thiên Nguyên khí, ắt là tử khí sắp không áp chế được nữa rồi. Nếu không, hắn đường đường là Nhật Nguyệt cửu trọng, đâu cần gì phải cầu viện đến Liệp Thiên Các?”
“Xem ra, lần trước hắn bị thương không hề nhẹ!”
Trong lòng Tô Vũ loé lên từng suy nghĩ. Bây giờ Hắc Ma là kẻ địch lớn nhất của hắn, cũng không tính là thù riêng gì cho cam, chỉ là tranh đoạt quyền lực mà thôi!
Tô Vũ muốn chưởng khống cổ thành, nhưng mỗi lần đều lo lắng bị Hắc Ma phát hiện, rồi giết chết mình.
Nếu Hắc Ma xuất quan, phát hiện cổ thành bị phong bế, bị Tô Vũ chưởng khống, vì đoạt lại quyền lực, chắc chắn sẽ không chút lưu tình mà thủ tiêu Tô Vũ. Dù sao cổ thành là chỗ hắn dựa vào mà!
Đây mới là xung đột căn bản!
Còn về những xung đột trước đó, vẫn có thể hòa giải được, bởi vì không liên quan đến gốc rễ. Nhưng hiện tại, Tô Vũ và Hắc Ma xung đột lại không thể hòa giải, trừ phi một trong hai người, hoặc Tô Vũ, hoặc Hắc Ma, từ bỏ Tinh Hoành cổ thành.
Điều đó sao có thể!
Tô Vũ bây giờ căn bản không thể ra ngoài. Bước chân ra khỏi đây, không chừng bên ngoài còn có mười mấy tên Nhật Nguyệt đang chờ đợi ta.
“Vậy làm sao để thủ tiêu hắn đây?”
Tô Vũ vừa rút Thiên Nguyên khí, vừa suy tư. Thiên Nguyên khí cũng tiêu hao không ít, bởi trong cơ thể hắn có tử khí, hai bên xung đột, hao tổn không ít. Nhưng hắn không bận tâm, tử khí trong người hắn cũng vơi đi chút ít, chuyện nhỏ không đáng kể.
“Thiên Nguyên khí cho Hắc Ma, có lẽ tên kia sẽ tiêu trừ được kha khá tử khí, đừng để ‘Gắp trộm gà, mất nắm gạo’, lại giúp hắn khôi phục thương thế…”
Thế thì đúng là đại ngốc nghếch!
Nhưng kẻ đạt tới Nhật Nguyệt cửu trọng, phán đoán thật giả Thiên Nguyên khí, vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Làm giả Thiên Nguyên khí, độ khó quá lớn.
Hắc Ma đổi chác, chắc chắn cẩn thận kiểm tra. Chẳng ai coi Liệp Thiên các ra gì, cái tổ chức này, lúc giữ chữ tín, lúc cướp của kẻ cướp, không phải lần đầu. Lần trước còn định ăn quỵt hắn.
Đương nhiên, ai có chứng cứ đâu!
Nhưng ai cũng biết chuyện này, tóm lại, không thể tin hoàn toàn Liệp Thiên các.
“Làm giả Thiên Nguyên khí không được, giết? Ta khẳng định không giết nổi hắn. Một gã Nhật Nguyệt cửu trọng, dù trọng thương, dù ta bộc phát Nhật Nguyệt nhất trọng, cũng không phải đối thủ.”
Huống chi, đối phương chắc chắn đề phòng Huyền Cửu.
Tô Vũ nhức đầu, phiền toái! Một gã trọng thương, giết còn không xong, làm sao xử lý đây!
“Hi vọng vào Tử Linh? Tử Linh không giết cư dân, trừ phi cư dân giết Tử Linh gần hết…”
Cư dân không chém giết Tử Linh, Tử Linh sẽ không tìm cư dân gây sự, trừ phi Hắc Ma giết hàng loạt Tử Linh, dẫn dụ cường đại Nhật Nguyệt Tử Linh, khi đó Tô Vũ mới có hy vọng mượn Tử Linh trừ khử hắn.
Nhưng Hắc Ma đâu ngốc thế, giết Tử Linh làm gì, hắn giờ tử khí quấn thân, còn ước gì cách xa Tử Linh.
Từng ý nghĩ nảy ra, từng kế hoạch hiện lên, rồi lại bị Tô Vũ gạt bỏ.
Đối phó Nhật Nguyệt cửu trọng, những kế hoạch này quá đơn giản, mạo hiểm.
“Phiền toái a!”
Đáng tiếc, không có thần văn của Diệp Bá Thiên, bằng không bạo một cái, tạm thời bùng nổ sức mạnh cường đại, vẫn có hy vọng trừ khử Hắc Ma trọng thương.
“Thôi được, cứ đi dò xét một phen, xem tình hình thế nào!”
Mất khoảng ba canh giờ, Tô Vũ đã rút đủ Thiên Nguyên khí.
Tử khí trong người hắn cũng nhân tiện bị triệt tiêu chừng một thành, nhưng rất nhanh lại lan tràn tiếp. Tô Vũ không quá để ý, ngươi cứ lan tràn đi, tốc độ lan tràn của ngươi, vĩnh viễn không nhanh bằng tốc độ tăng trưởng thực lực của ta.
Ta còn chẳng thèm nghịch chuyển ngươi!
…
Phủ Thành Chủ.
Tô Vũ lại lần nữa đặt chân nơi này.
Lúc này, hắn mang lên Bạch Diện Cụ, khoác lên Bạch Bào, dung mạo ẩn sau mặt nạ, đồng thời vận chuyển chữ Thần văn “Biến”, chữ Thần văn “Âm”, chữ Thần văn “Tĩnh”, lại thêm bí thuật Liễm Tức của Xoáy Rùa tộc, cùng với chữ Thần văn “Nhẫn” vừa mới khắc họa. Giờ khắc này, khi Tô Vũ bất động, tựa hồ như không tồn tại.
Thực lực của hắn giờ đã cường đại hơn xưa, Thần văn càng thêm tinh diệu, Ý Chí lực và nguyên khí đều vượt trội. Lại thêm chiếc mặt nạ đặc thù này, khi Tô Vũ không động, không xuất thủ, e rằng đến cả Chuẩn Vô Địch cũng khó lòng nhận ra điều gì khác thường.
Bọn hắn chỉ có thể cảm thán, người của Liệp Thiên Các, quả nhiên thần bí khó lường!
Tô Vũ trong nháy mắt xuất hiện trước cổng Phủ Thành Chủ, yết hầu khẽ động, thanh âm biến ảo, mô phỏng theo giọng của Huyền Cửu trước đây, cất tiếng: “Thành chủ đại nhân, Liệp Thiên Các đến thăm!”
Một lát sau, một cỗ Ý Chí lực cường hãn quét tới, cẩn thận dò xét Tô Vũ một hồi, không nói thêm gì, cánh cổng thành chậm rãi mở ra.
“Vào đi!”
Tô Vũ phiêu nhiên tiến vào, bởi hắn nhận thấy, người của Liệp Thiên Các rất thích bộ dáng di chuyển này, tựa U Linh, phiêu diêu lai khứ.
Hắn cũng phiêu vào!
Toàn bộ Thành Chủ Phủ, tĩnh lặng đến đáng sợ. Ngày trước, không ít thủ vệ canh gác, nhưng giờ… tất cả đều biến mất không dấu vết!
Cổ thành mà Hắc Ma dày công xây dựng bao năm, thủ vệ dưới trướng không ít, nhưng giờ e rằng đã vong mạng!
Tô Vũ không để tâm, hai bên đường, vẫn còn một số Cổ Thành Lệnh rớt lại, hẳn là do đám thủ vệ đã chết để lại.
Một con đường ngọc bích, dẫn thẳng tới đại điện của Phủ Thành Chủ.
Tô Vũ phiêu đi lên, thần bí khó lường.
Lúc này, trong đại điện Phủ Thành Chủ, Hắc Ma hóa thân thành hình người, ngồi trên bảo tọa, sắc mặt có chút biến thành màu đen, đó là do tử khí quấn quanh mà thành.
Hắn không còn vẻ bá đạo như lần Tô Vũ gặp trước đây.
Tô Vũ phiêu vào.
“Ra mắt Thành chủ đại nhân!”
Hắc Ma không để ý tới lời hắn, chỉ liếc nhìn một cái, khẽ nhíu mày: “Ngươi là kẻ vẫn luôn chiếm cứ phân bộ trưởng trong thành?”
“Chính là ta!”
“Huyền Cửu?”
“Không sai!”
Hắc Ma khẽ gật đầu, hắn vốn không ưa gì đám Liệp Thiên Các, nói đúng hơn là không muốn dây dưa.
Bọn gia hỏa này suốt ngày rình mò đủ loại tin tức, tránh xa còn hơn, bằng không bị chúng bán đứng rồi vẫn phải cắn răng cho chúng kiếm chác!
Lần này bất đắc dĩ, hắn mới phải cầu viện đến bọn chúng.
“Thiên Nguyên Khí mang đến chưa?”
“Chưa mang!”
Tô Vũ điềm nhiên đáp: “Vậy vật mà đại nhân dùng để trao đổi đâu? Hơn nữa, Thiên Nguyên Khí hiện tại không có trên người ta, ta sợ đại nhân nổi lòng tham mà cưỡng đoạt!”
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh thấu xương vang lên.
Hắc Ma ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tô Vũ, “Huyền Cửu, đám Liệp Thiên Giả các ngươi, khi nào lại nhát gan đến vậy?”
“Đại nhân chê cười rồi!”
Hắc Ma hừ lạnh, vừa rồi hắn thật sự đã có chút động tâm, giết quách tên này, chẳng cần trả giá gì mà có được tất cả!
Nhưng giờ thì không tiện ra tay nữa.
Im lặng hồi lâu, Hắc Ma lấy ra một quyển thư tịch đen kịt, “Đây là Hắc Ma Bảo Điển ta đã hứa giao dịch với các ngươi, xem như một môn Thiên giai công pháp, Ma tộc hay Long tộc đều dùng được…”
Dứt lời, hắn lại lạnh lùng nói: “Nhưng, công pháp này, trân quý hơn 100 phần Thiên Nguyên Khí nhiều! Cho nên, theo như ước định, sau này khi cửa thành mở ra, các ngươi còn phải cung cấp cho ta thêm 300 phần Thiên Nguyên Khí nữa!”
Tô Vũ không nhiều lời, vội lấy Liệp Thiên Sách ra hỏi ý kiến, rất nhanh nhận được câu trả lời khẳng định.
Quả nhiên là vậy.
Số Thiên Nguyên Khí còn lại, Liệp Thiên Các sẽ phái người cung cấp cho Hắc Ma sau khi cửa thành mở ra, đương nhiên, quyển bảo điển này có một phần tư là của Tô Vũ.
“Tên này nghèo đến vậy sao?”
Tô Vũ thầm oán, bây giờ hắn thực lực mạnh mẽ, cũng chẳng sợ bị Nhật Nguyệt dò xét tâm tư.
Nhanh chóng mở miệng: “Đại nhân nói đúng, nhưng công pháp loại này, ta cần phải kiểm tra kỹ càng mới được!”
Hắc Ma cũng không nói nhảm, ném quyển sách qua, hờ hững nói: “Đừng bày trò, trong thành này, hầu như mọi cổ ốc ta đều có thể vào được, nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ giết ngươi!”
“Không dám!”
Tô Vũ tiếp lấy công pháp, vội vàng xem xét, quả thực là một môn công pháp cường hãn, nhưng Tô Vũ lại không mấy hứng thú.
“Thiên giai công pháp, ta còn có cả đống.”
“Hơn nữa còn có hạn chế, chỉ có Ma tộc cùng Long tộc mới tu luyện được. Khiếu huyệt của Ma tộc và Long tộc khác nhau, nhưng Hắc Ma lại là giống lai tạp, nên công pháp này có chút bất ngờ, tổng hợp đặc điểm khiếu huyệt của cả hai tộc. Hai tộc đều có thể tu luyện, nhưng hiệu quả chưa chắc tốt bằng Hắc Ma.”
“Hắc Ma Bảo Điển, không có năng lực gì đặc biệt, ta cũng không hứng thú lắm.”
Hắn nhìn thoáng qua, với kinh nghiệm của ta thì chắc là thật rồi.
“Cái thứ đồ bỏ đi này, ta còn chẳng thèm nhìn, chủ yếu là sợ vẽ ra thần văn… Dù công pháp không ra gì, dù sao cũng là ý chí chi văn của một cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng.”
“Dù dùng Long tộc ngữ, thần văn vẽ ra cũng sẽ bị nghiền nát, nhưng ta không muốn làm việc này trước mặt Hắc Ma.”
“Đập nát cái đồ này, tu luyện Ý Chí lực cũng không tệ.”
Ta thầm nghĩ, nhận lấy Hắc Ma Bảo Điển, nhanh chóng nói: “Đại nhân muốn Thiên Nguyên khí, cất giấu ở một cổ ốc…”
Nói xong, ta có chút chần chờ: “Ta cứ tưởng đại nhân sẽ có thủ vệ đi cùng ta lấy, không ngờ bên đại nhân lại… không có ai.”
Hắc Ma cũng đang nghẹn khuất!
Nhắc đến lại càng tức!
“Lũ khốn Liệp Thiên Các kia, còn xát muối vào vết thương của ta! Bao nhiêu năm nay thu phục thuộc hạ, giờ tan tành hết cả!”
Hắc Ma lạnh lùng nói: “Ngươi đi lấy về đây!”
“Đại nhân… Hay là thế này… Ngài mở rộng đại môn phủ thành chủ, ta đi lấy, lát nữa dùng nhẫn trữ vật đựng, ném qua cho ngài…”
Hắc Ma có chút tức giận: “Liệp Thiên Các các ngươi từ khi nào nhát gan đến vậy?”
“Đại nhân, dạo này nội thành không yên ổn, cũng là do Tô Vũ quấy phá!”
“Tô Vũ!”
Hắc Ma hừ lạnh một tiếng, cũng phải, giờ ai mà chẳng sợ rước họa vào thân, mạng nhỏ suýt chút nữa thì mất.
“Thôi được, ngươi đi lấy về đây, chứa vào nhẫn trữ vật, ném vào là được!”
“Đa tạ đại nhân thông cảm!”
Ta tạ ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Hắc Ma lặng lẽ nhìn theo ta rời đi, cũng không quá lo lắng, Liệp Thiên Các dù sao cũng là một tổ chức lớn như vậy, dám nuốt riêng đồ của ta, ta còn sống sờ sờ ra đây!
…
Sau khi rời khỏi phủ thành chủ của Tô Vũ, hắn đại khái phán đoán một phen, quả nhiên Hắc Ma kia tử khí quấn quanh, xem ra không ổn rồi.
Lại thêm vài đầu Nhật Nguyệt Tử Linh lượn lờ, vị này xem ra lành ít dữ nhiều.
Nhưng làm thế nào để đám Nhật Nguyệt Tử Linh kia truy sát hắn đây?
“Thiên Nguyên khí, nhẫn trữ vật… Làm sao khiến nó nổ tung được?”
Chỉ nổ thôi, chưa chắc đã giết được hắn.
Tô Vũ có chút đau đầu, dù sao cũng là Nhật Nguyệt cửu trọng, khó đối phó vô cùng. Dù lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, dù hắn có trọng thương đến đâu, đánh mình vẫn thừa sức.
Chỉ có cách dụ phát tử khí trong cơ thể hắn mà thôi!
“Vậy chỉ có thể giả vờ khí tức đã chết, tiến vào trong nhẫn trữ vật, rồi dẫn nổ nó. Nếu làm vậy, may ra có thể dụ phát tử khí trong cơ thể hắn…”
“Tốt nhất là có thể khiến hắn giết vài đầu Nhật Nguyệt Tử Linh, dẫn dụ những con Tử Linh Nhật Nguyệt mạnh hơn đến tiêu diệt hắn…”
“Nói đi thì nói lại, nhẫn trữ vật có chứa được đồ vật giả chết không nhỉ?”
Tô Vũ suy tư, nếu được, có nên trang bị vài trăm con vào, để Hắc Ma vừa mở ra là chết không kịp ngáp không? Có ai từng thử chưa nhỉ?
Tử Linh đều đã chết rồi, đâu tính là sinh mệnh nữa?
Chứa chúng vào đó có vấn đề gì không?
Có lẽ nên thử xem!
Tô Vũ nhanh chóng rời khỏi phủ thành chủ, lách mình qua các ngõ ngách, tránh né sự dò xét của Hắc Ma. Chẳng mấy chốc, hắn tùy tiện bắt lấy một con Tử Linh, định nhét vào nhẫn trữ vật… Sự thật chứng minh, ta đã nghĩ quá nhiều rồi!
Không được!
Tử Linh có thể rút ra tinh huyết, lần trước ta đã bán rồi. Hay là tự mình kiếm một ít Tử Linh tinh huyết, rồi lập tức cho nổ tung thì sao?
Không biết dùng Tử Linh tinh huyết, có dụ được Tử Linh đến không nhỉ?
Tô Vũ thậm chí còn muốn thử xem!
Tử Linh tinh huyết, ta cũng có một chút. Máu của người sống có thể dẫn dụ Tử Linh, vậy máu của chính Tử Linh thì sao?
Còn nữa, Tử Linh không vào được phủ thành chủ, trừ phi là loại đỉnh cấp. Vậy làm thế nào để dụ Hắc Ma ra khỏi phủ thành chủ đây?
Vô vàn suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn.
Rất nhanh, Tô Vũ đánh chết một con Tử Linh. Tử Linh sau khi chết, thi thể sẽ nhanh chóng tan biến.
Trước kia, Tô Vũ hắn cũng chẳng màng thu thập Tử Linh tinh huyết, thứ huyết mạch của đám Tử Linh này… thật sự quá củ chuối, dùng làm bom thì được, chứ đừng hòng mà mơ tưởng chiết xuất được chút Thiên Nguyên khí nào.
Đương nhiên, thứ đồ này ở Liệp Thiên các cũng chẳng rẻ mạt gì, việc bảo tồn, thu thập cũng không hề dễ dàng.
Rất nhanh, Tô Vũ hắn đã rút ra được một giọt Tử Linh tinh huyết, ném về phía một con Tử Linh mới xuất hiện. Con Tử Linh kia cảm nhận được tinh huyết đồng loại, có chút nóng nảy, nhưng lại không ra tay với hắn, hẳn là do tử khí trên người hắn có đẳng cấp cao hơn.
“Có chút phản ứng rồi…”
Trong thành quách này chẳng còn bóng người sống, nếu không dùng tinh huyết người sống dụ dỗ Tử Linh thì tốt hơn. Giờ thì đành chấp nhận vậy, Tử Linh còn nhiều, kiếm thêm chút tinh huyết chắc hiệu quả cũng không tệ.
Tô Vũ hắn cấp tốc đánh giết một đám Tử Linh yếu ớt, dẫn dụ thêm Sơn Hải Tử Linh. Nhưng hắn không dám tiếp tục giết đám Sơn Hải kia, sợ dẫn ra Nhật Nguyệt Tử Linh, để Hắc Ma phát hiện ra sự bất thường.
Giết một hồi, hắn đã thu được hơn ngàn giọt Tử Linh tinh huyết, vội vàng cất vào nhẫn trữ vật, rồi lại bắt đầu thu thập tử khí trong thành.
Trong thành này, cái gì cũng thiếu, chỉ riêng tử khí là không thiếu.
Hắn cũng không mong có thể nổ chết được cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng, đó chỉ là nằm mơ thôi.
Ý định duy nhất của hắn, chính là gây ra xung đột tử khí trong cơ thể Hắc Ma.
Để cái tên kia trực tiếp chết ngay tại chỗ, hoặc là trọng thương ngã quỵ.
Trước khi làm vậy, Tô Vũ hắn phải thử nghiệm trên chính mình trước đã.
Bản thân hắn cũng là “cư dân” ở đây, nếu như không có phản ứng gì, vậy thì coi như công cốc.
Hắn kích nổ một giọt tinh huyết, thêm vào một chút tử khí. Cỗ tử khí từ bên ngoài tràn vào bao vây hắn, nhanh chóng gây ra rung chuyển tử khí trong cơ thể, nhưng lại quá mỏng manh, nếu không có Thái Minh giúp sức, e là khó mà nhận ra.
Tô Vũ nhíu mày, xem ra, một ngàn giọt vẫn chưa đủ.
Thôi được, cứ chuẩn bị thêm vậy.
Tử Linh nhiều vô kể, cứ việc mà giết thôi.
Tô Vũ hắn cấp tốc lần nữa đánh giết Tử Linh, thu thập tử khí, tốc độ cực nhanh. Đám Tử Linh này, trước mặt hắn, cơ hồ không có chút sức phản kháng nào.
Tàn sát một hồi, Tô Vũ cảm giác Tử Linh trong thành đã nhiều hơn không ít. Hắn đã giết ít nhất năm trăm con Tử Linh trở lên, rút ra được mấy ngàn giọt tinh huyết.
…
Cùng lúc đó, tại hậu điện phủ thành chủ.
Dưới lối đi dẫn đến tượng đá, ba tôn Nhật Nguyệt Tử Linh cường hãn hiện thân, trong mắt đều lóe lên ánh sáng trí tuệ, mang theo chút phẫn nộ.
“Lại là hắn!”
“Quân chủ đại nhân lại đích thân điểm hóa tên tiểu tử này!”
“Hừ, hận không thể băm hắn ra thành trăm mảnh!”
Mấy tôn Tử Linh thấp giọng trao đổi, ngữ khí tràn ngập phẫn nộ cùng căm ghét. Chúng nó chứng kiến Tô Vũ ngang nhiên đồ sát đồng tộc, khiến tử khí trong thành càng thêm nồng đậm. Vô số Tử Linh ngã xuống, kẻ thì không kịp nhận ra địch nhân, kẻ thì căm hờn nhưng không thể báo, bởi lẽ tử khí trên người hắn mang theo uy áp cường đại, khiến chúng không dám manh động.
Tình cảnh này khiến vài vị Tử Linh tướng quân cảm thấy bất an, cơn giận bùng nổ. Vài bóng Tử Linh cao lớn xuất hiện lấp ló ở các ngã rẽ.
Trong nội thành này, dám ngang nhiên giết chóc Tử Linh mà không bị trả thù, chỉ có Tô Vũ!
Mà kẻ này, lại do chính quân chủ đại nhân điểm hóa!
Ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh, mỗi đầu đều sở hữu sức mạnh kinh thiên động địa. Vốn dĩ Tử Linh bình thường không có trí tuệ, nhưng ba đầu này lại có thể trao đổi ý kiến, chứng tỏ trí khôn không hề tầm thường.
“Hắn lại tiếp tục tàn sát… Nếu vậy, chúng ta liền ra tay. Dù không thể giết hắn, cũng phải kích phát tử khí trong cơ thể hắn bạo động. Như vậy cũng coi như hắn tự tìm đường chết!”
“Không sai, đó cũng là quy tắc ngầm. Những Tử Linh khác không dám ra tay, chúng ta thì khác. Kích phát tử khí trong người hắn, khiến hắn tan xương nát thịt!”
Mấy tôn Tử Linh trao đổi ánh mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn tượng đá trấn áp lối đi phía trên, thực chất là đang thăm dò ý tứ của tượng đá.
Tượng đá vẫn im lìm, không hề có động tĩnh gì. Rõ ràng, hành động của chúng phù hợp quy tắc.
Vài đầu Tử Linh khẽ thở phào nhẹ nhõm!
Như vậy là tốt rồi. Dù Tô Vũ có ngang ngược giết chóc đến đâu, chúng cũng có lý do để ra tay, kích phát tử khí trong hắn bạo nổ, diệt trừ cái họa này!
…
Mà giờ khắc này, Tô Vũ vẫn chưa hề hay biết gì về những âm mưu đó.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hắn khẽ động tâm niệm, thu hết tử khí và Tử Linh tinh huyết vào trong nhẫn trữ vật. Sau một khắc, hắn cấp tốc lao về phía đầu Nhật Nguyệt Tử Linh trấn giữ thành chủ phủ.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã giao chiến với đầu Nhật Nguyệt Tử Linh kia.
Tốc độ của Tô Vũ cực nhanh, nhưng vẫn bị Nhật Nguyệt Tử Linh kia cuốn lấy.
Thực ra, đầu Nhật Nguyệt Tử Linh này không muốn để ý đến hắn, chủ yếu là vì Tô Vũ quá phiền phức, cứ bám riết lấy nó mà đánh. Nhật Nguyệt Tử Linh dù trí tuệ không cao, nhưng cũng cảm nhận được khí tức quân chủ, không muốn dây dưa với Tô Vũ.
Nhưng tên tiểu tử kia cứ hết lần này đến lần khác quấy rầy nó!
Nhật Nguyệt Tử Linh, cũng có chút sốt ruột.
Ngay lúc này, Tô Vũ đột nhiên quát lớn: “Thành chủ đại nhân, ta bị đám Tử Linh này dây dưa, không thể thoát thân. Có thể hay không làm phiền đại nhân, đích thân đến lấy nhẫn trữ vật…”
Thanh âm vang vọng khắp nơi!
Hắc Ma sau một khắc rời khỏi đại điện, thân hình phù không, đứng trên đỉnh tường thành phủ thành chủ, ánh mắt nhìn về phương xa. Trên không trung, Huyền Cửu đang giằng co với Nhật Nguyệt Tử Linh, đám người Liệp Thiên Các kia thực lực cũng không hề tầm thường.
Hắn nhíu mày!
“Nhật Nguyệt Tử Linh ở chỗ kia, đáng chết, chỉ được cái bại sự!”
“Là tự ngươi đưa tới!”
Hắc Ma lạnh lùng vô cùng. Tử khí trong hắn lúc này bùng nổ quá nhanh, hắn không muốn tiếp cận Nhật Nguyệt Tử Linh, sợ rằng sẽ dẫn phát tử khí công tâm trong cơ thể.
Hắn bỏ tiền ra, là mua dịch vụ tận cửa, chứ không phải tự mình đi lấy hàng.
Huống chi là trong tình huống nguy hiểm này!
…
Tô Vũ thầm mắng một tiếng!
“Đúng là cái kẻ nhát gan!”
Gã này trước kia còn ngông cuồng, hiện tại sao lại trở nên nhát như chuột vậy?
Xem ra, tử khí bùng nổ rất nghiêm trọng, nên hắn không dám tới gần Nhật Nguyệt Tử Linh ở đây rồi?
Không còn cách nào khác, hắn đành phải không ngừng quấy rối Nhật Nguyệt Tử Linh, dẫn dụ chúng hướng phủ thành chủ mà đi.
Ngay lúc này, ở hậu điện, tượng đá đột nhiên mở mắt!
Ba đầu đỉnh cấp Tử Linh cũng đồng loạt nhìn về phía bên kia. Mấy đầu Tử Linh kia tuy không thấy rõ diện mạo, nhưng giờ phút này dường như đều mang một chút vẻ cổ quái.
Đây là Tô Vũ, bọn chúng biết rõ.
Đương nhiên, không phải nhìn ra, mà là thông qua phản ứng của Tử Linh mà cảm thụ được, đây chính là Tô Vũ.
Hắn hiện tại dẫn theo Tử Linh, hướng phủ thành chủ mà chạy, là có ý gì?
Mà Hắc Ma, hình như cũng không nhận ra đối phương là Tô Vũ, hình như đang giao dịch gì đó với hắn…
Lập tức, ba đầu Tử Linh nghĩ đến điều gì đó.
Mà tượng đá, kỳ thật đã sớm đoán ra.
Tượng đá mở mắt, lặng lẽ nhìn Tô Vũ ở phương xa, hắn đã nhìn ra, tiểu tử này muốn hố chết Hắc Ma.
Thật to gan!
Đây quả là một chuyện kinh thiên động địa!
Nhật Nguyệt cửu trọng, lại còn là Vô Địch dự bị, giờ phút này Hắc Ma vẫn còn trong thành, dù cho lũ chuẩn Vô Địch, hợp nhất thế thân cường giả, cũng chẳng dám nghĩ đến việc đồ sát hắn.
Vậy mà, Tô Vũ… hắn lại dám!
Lá gan của tiểu tử này, thật sự là lớn đến nghịch thiên rồi!
Thật to gan a!
Hắc Ma… Tượng đá nhìn về phía Hắc Ma, tử khí trong cơ thể hắn đang cuồng bạo trùng kích, một khi có ngoại lực dẫn dắt, rất có thể bị tử khí phản phệ mà chết.
Hắn lại nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt có chút khác thường.
Mắt trái là Hắc Ma, mắt phải là Tô Vũ.
Nếu Hắc Ma thật sự bị hắn giết chết, liệu có phải là chuyện tốt?
Hắc Ma chết rồi, vậy liền thêm một vị Nhật Nguyệt cửu trọng Tử Linh, nhưng Hắc Ma dù cho hiện tại không chết, cũng chưa chắc có thể trụ được bao lâu.
Ngay lúc này, ba gã Tử Linh phía dưới, đang cấp tốc trao đổi.
“Có phải hắn muốn giết thống lĩnh Tử Linh tộc ta, dẫn dụ cường giả hơn, kích phát tử khí trong cơ thể Hắc Ma?”
“Hắn dám! Hắn có thể giết được sao?”
“Cứ để hắn giết, hắn giết, chúng ta liền có lý do ra tay rồi, lần này nhất tiễn song điêu, vừa dụ phát tử khí trong hắn và Hắc Ma, nhất cử lưỡng tiện diệt trừ bọn chúng!”
Ba gã chuẩn Vô Địch Tử Linh, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cùng nhau diệt trừ!
Tô Vũ dám giết Nhật Nguyệt Tử Linh, bọn chúng liền ra tay, đối phó Tô Vũ, dụ phát tử khí trong cơ thể hắn, tiện thể, diệt luôn cả Hắc Ma, quá tốt, quân chủ chắc chắn sẽ cao hứng.
Lập tức, vừa có thêm một vị Tử Linh tướng quân, lại có thêm một Tử Linh tướng quân dự bị được quân chủ coi trọng.
Quá tốt!
Bọn chúng vội nhìn về phía tượng đá, một Tử Linh có chút kiêng kỵ nói: “Trấn thủ đại nhân, hết thảy dựa theo quy tắc mà làm, một khi Tô Vũ đánh giết tên Nhật Nguyệt thống lĩnh kia, chúng ta liền sẽ ra tay!”
Theo lý, giết một gã Nhật Nguyệt sơ kỳ, bọn chúng không có lý do để ra tay.
Nhưng, chẳng phải Tô Vũ đã đồ sát vô số Tử Linh rồi sao?
Tính cả những thứ đó, bọn chúng ra tay, cũng là hợp tình hợp lý.
Tượng đá sừng sững nhìn xuống bọn hắn, ánh mắt thấu triệt như nhìn thấu mưu đồ trong bụng.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, muốn diệt trừ cả hai sao? Thật là tính toán chu đáo!
“Hắc Ma lão quỷ rất cẩn trọng, không hề sơ hở, hắn không rời khỏi phủ thành chủ, tuyệt đối không được manh động tập kích hắn!”
Thanh âm tượng đá có chút lạnh lẽo, mấy đầu Tử Linh bên dưới vội vàng gật đầu lia lịa.
Việc này cũng không thành vấn đề.
Hắn không ra khỏi phủ thành chủ… vậy cứ tùy hắn thôi, cùng lắm thì bọn ta hao tổn thêm chút tử khí, dù sao Hắc Ma cũng sống không được bao lâu nữa.
…
Cùng lúc đó.
Tô Vũ cũng đang dẫn theo một Tử Linh Nhật Nguyệt, vội vã phi thân về phía phủ thành chủ.
“Đại nhân… xin ngài giúp ta đẩy lùi hắn một khắc… ta sẽ dâng thêm cho ngài một chút Thiên Nguyên khí ngoài thỏa thuận…”
Tô Vũ thảm thiết kêu gào, Hắc Ma vẫn không mảy may lay động, lạnh nhạt nói: “Tới đây, ném nhẫn trữ vật vào!”
Mạng sống của ngươi ra sao, liên quan gì đến ta?
Ta chỉ là kẻ mua đồ, không có nghĩa vụ phải cứu người.
“Đại nhân…”
Tô Vũ vội vàng nói: “Tử khí trong ta đã lan tràn đến mức khó kiểm soát, đại nhân, nếu cứ tiếp tục như vậy… ta… ta e rằng phải dùng đến số Thiên Nguyên khí đã gom góp mấy ngày nay!”
“Ngươi dám!”
Hắc Ma giận dữ!
Vật phẩm ta đã mua, ngươi dám tự tiện nuốt riêng?
Hắn liếc nhìn Tô Vũ lần nữa, quả thực tử khí đang lan tràn rất nhanh, có chút nhíu mày, đến nước này, chẳng lẽ tên tiểu tử kia thật sự muốn dùng đến Thiên Nguyên khí?
Hắn đã mua Thiên Nguyên khí rồi cơ mà!
Có lẽ, người ta sắp chết đến nơi, lẽ nào lại không dùng đến?
Hắc Ma bắt đầu nóng ruột!
Mọi chuyện sao lại trở nên rối ren thế này!
“Khốn kiếp!” Tô Vũ thầm rủa, lòng tràn đầy chán ghét. Cái Liệp Thiên Các chết tiệt này cũng đáng ghét không kém, rõ ràng có thể mang Thiên Nguyên Khí đến tận nơi, lại cứ thích bày vẽ, giấu nó ở đâu đó, bắt người ta tự đi lấy. Đã vậy còn xui xẻo gặp phải Nhật Nguyệt Tử Linh…
Hắc Ma trong lòng thầm mắng chửi, nhanh chóng đánh giá cục diện. Hắn vội vàng cảm ứng nguy cơ, may mắn thay, hắn đã không giết Nhật Nguyệt Tử Linh kia, nguy cơ cũng không đến nỗi quá lớn.
Dù sao, kẻ đạt tới Nhật Nguyệt cửu trọng như hắn, cảm giác nguy hiểm vẫn còn rất nhạy bén.
Vừa thấy Tô Vũ thật sự lấy ra một sợi Thiên Nguyên khí hấp thu, Hắc Ma lập tức nổi giận, quát lớn: “Dừng tay! Đáng chết, Liệp Thiên Các các ngươi dám bội ước, dám nuốt riêng hàng hóa giao dịch!”
Tô Vũ vội vàng đáp lời, giọng đầy bất đắc dĩ và thê lương: “Đại nhân… sau khi sự việc kết thúc, ta sẽ trả lại Hắc Ma Bảo Điển cho ngài. Theo quy tắc của Liệp Thiên Các, trong tình huống nhiệm vụ bất khả thi, ta có quyền hủy bỏ giao dịch…”
“Đại nhân, ta căn bản không có hy vọng đến được phủ thành chủ, e là ta còn chưa tới nơi thì tử khí đã bạo phát hoàn toàn rồi!”
“Ngươi…” Hắc Ma tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Hắn nhìn lại Tô Vũ, tử khí trên người y nồng đậm đến mức không thể cứu vãn! Xem ra là thật sự không chống đỡ nổi nữa!
Thật xui xẻo!
Hết cách rồi, hắn chỉ có thể tự mình ra ngoài lấy. Nếu không phải hiện tại không nên dây dưa với Tử Linh, hắn đã sớm lao ra đoạt lấy đồ vật, tiện tay bóp chết cái thằng Huyền Cửu kia. Thôi vậy, cứ cho hắn một con đường sống, hy vọng hắn nghĩ cách liên lạc với Liệp Thiên Các, nghĩ cách vận chuyển thêm chút Thiên Nguyên khí đến đây.
Ngay sau đó, Hắc Ma hóa thành một đạo hắc quang, bay vọt ra khỏi phủ thành chủ.
…
Cùng lúc đó, bên trong hậu điện, tượng đá vẫn nhắm nghiền đôi mắt.
Trong lòng hắn khẽ thở dài một tiếng!
Hắc Ma xong rồi!
Nếu hắn không rời khỏi phủ thành chủ, dù cho Tô Vũ có chút thủ đoạn, cũng khó lòng giết chết hắn.
Nhưng hắn đã đi ra ngoài!
Ba đầu Tử Linh tướng quân phía dưới đã đợi cơ hội này từ lâu. Hiện tại, Hắc Ma vẫn còn một tia cơ hội sống sót, đó là Tô Vũ không giết hoặc không thể giết được Nhật Nguyệt Tử Linh kia, như vậy ba đầu Tử Linh tướng quân kia cũng không thể ra ngoài!
Hắn tuyệt đối sẽ không để bọn chúng đi ra!
Nhưng nếu Tô Vũ có thể giết, có thể giết được Nhật Nguyệt Tử Linh kia, hắn sẽ không có lý do gì để ngăn cản.
Không chỉ Hắc Ma muốn chết, mà bản thân Tô Vũ… liệu có thể chống đỡ được không?
Tượng đá cảm thấy, tình cảnh của Tô Vũ còn nghiêm trọng hơn Hắc Ma nhiều!
“Cái tên này, thật không sợ tự mình giày vò đến chết sao?”
“Ta vẫn cứ nghĩ, hắn có giết chóc nhiều hơn nữa, cũng chưa chắc đã chết ngay. Linh tính chưa xuất hiện, trong lòng hắn còn mộng đẹp, tùy hắn thôi! Tự mình giày vò đến chết cũng tốt. Mới có mấy ngày, Thánh Thành này đã sắp thành tử thành rồi!”
Ba đầu Tử Linh kia vô cùng kích động, chờ đợi thời cơ tới.
“Còn chuyện Tô Vũ có giết được Nhật Nguyệt thống lĩnh hay không… Há lại không có chút cơ hội nào?”
Ba đầu Tử Linh nghĩ thầm, dù sao tên Nhật Nguyệt Tử Linh kia chỉ mới sơ kỳ, hơn nữa trí tuệ lại không cao, lại bị khí tức quân chủ áp chế phần nào. Nếu Tô Vũ có thể bộc phát một phen, đại khái là có thể giết được đấy!
Mấy vị Tử Linh tướng quân cũng đang mong chờ, chờ đợi. Nếu Tô Vũ không giết được… vậy thì khó rồi!
…
Vào thời khắc này, ánh mắt Tô Vũ hơi sáng lên.
“Ra rồi!”
“Ra khỏi phủ thành chủ, đây là chuyện tốt. Trước đó ta đã nghĩ, nếu hắn không ra, ta chỉ có thể bạo chết nhẫn trữ vật, không giết tên Tử Linh này thì chẳng có ý nghĩa gì.”
“Chỉ cần Hắc Ma kia ra… dĩ nhiên là phải giết!”
“Có thể giết sao?”
“Đương nhiên có thể!”
Thực lực Tô Vũ hiện tại, thân thể hoàn thành 48 lần đúc, thân thể lực lượng vượt qua 17 vạn khiếu lực lượng, thêm Dương Khiếu và thần văn phụ trợ, chỉ riêng bùng nổ của bản thân, cũng đã tiếp cận 200 ngàn khiếu lực lượng.
Hắn vừa mới còn tìm một chỗ, nuốt một giọt Nhật Nguyệt tinh huyết, mở ra Nhật Nguyệt nhất trọng sách họa.
Lại nuốt thêm một giọt tinh huyết, dồn hết lực vào một kích, đánh chết tên Tử Linh ngu ngốc kia cũng không thành vấn đề lớn.
Tương đương với cùng giai, Tô Vũ ta lại là người sống, thủ đoạn nhiều hơn, giết một tên Nhật Nguyệt sơ kỳ Tử Linh không có gì phiền toái lớn.
Nói đi nói lại, tùy tiện thôn phệ một giọt Nhật Nguyệt tinh huyết, đều là của Phá Sơn Ngưu nhất tộc, Tô Vũ cũng không khỏi cảm khái, Phá Sơn Ngưu nhất tộc thật là hiếm thấy. Vô luận là tiền đặt cọc đấu giá, hay là sau này cho hắn 200 giọt Nhật Nguyệt tinh huyết, đều có không ít tinh huyết của Phá Sơn Ngưu.
“Bộ tộc này… đến cùng làm sao sống đến bây giờ mà vẫn chưa diệt vong?”
Mang theo suy nghĩ này, Tô Vũ không quản nhiều nữa.
Khi Hắc Ma bay ra khỏi thành chủ phủ, dần dần tới gần, thấy Hắc Ma dừng lại, Tô Vũ hô lớn: “Đại nhân cách không đánh bay hắn một kích, ta liền ném đồ qua đó. Đại nhân, không cần ngươi mạo hiểm…”
Hắc Ma nhàn nhạt liếc nhìn hắn, ta cũng không định mạo hiểm, còn cần ngươi phải nói!
Một quyền đánh ra, cách không một quyền!
Ầm ầm một tiếng vang vọng, Nhật Nguyệt Tử Linh bị đánh lộn nhào, Tô Vũ nhanh như cắt thoát thân, tay vung một cái, chiếc nhẫn trữ vật bay thẳng về phía Hắc Ma. “Tĩnh” tự thần văn được hắn vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa, nếu không, Hắc Ma kia rất có thể đã cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề.
Trong lòng Tô Vũ không ngừng khấn cầu, lão rùa đen Đại Chu vương, thần văn của ngươi mau chóng phát huy tác dụng, nhất định phải che giấu trong khoảnh khắc này!
Nhất định phải che giấu!
Hắc Ma lúc này khẽ cau mày, mơ hồ cảm nhận được một chút bất thường, nhưng bên cạnh hắn lại là Nhật Nguyệt Tử Linh đang quấy nhiễu, dù có chút cảm ứng, cũng vô cùng mỏng manh, thoáng suy nghĩ một chút, hắn liền không để tâm nữa.
Ngay trong khoảnh khắc đó, chiếc nhẫn trữ vật đột nhiên nổ tung, ầm ầm một tiếng long trời lở đất!
Vô số Tử Linh tinh huyết bắn tung tóe!
Kèm theo vô số tử khí, trong nháy mắt bao phủ lấy Hắc Ma, khiến hắn biến sắc mặt. Hắn nhanh chóng lùi lại, thân thể khẽ run lên, tử khí trong cơ thể bỗng nhiên bùng nổ, không ngừng cuộn trào!
“Ngươi muốn chết!”
Hắc Ma giận dữ gầm lên, một gã Sơn Hải của Liệp Thiên Các mà dám tính kế hắn, quả thực là muốn chết!
Hắn vừa định ra tay đánh giết Tô Vũ, thì một vệt đao quang chói lọi rọi sáng cả thiên địa!
Oanh!
Một cỗ Nhật Nguyệt khí tức bốc lên ngút trời, vô cùng cường đại. “Ông” một tiếng, đao quang giáng xuống, Nhật Nguyệt Tử Linh vừa mới bị đánh bay trong nháy mắt bị chém thành tro bụi!
Giờ khắc này, sắc mặt Hắc Ma đại biến!
Thảo!
Tên này… Tên này lại biết Khai Thiên đao?
Không, đây không phải Huyền Cửu…
Cái này… Đây là Tô Vũ?
Không thể nào!
Tô Vũ không thể mạnh đến vậy, đây là Nhật Nguyệt cảnh, không đúng…
Hắc Ma chỉ cảm thấy trong nháy mắt, vô số suy nghĩ tràn ngập trong đầu. Hắn biết, mình đã bị người ta mưu hại. Không nói hai lời, hắn bạo hống một tiếng, gắng gượng chống đỡ nỗi thống khổ bị tử khí ăn mòn, hướng phủ thành chủ bay đi.
Không giết được tên này, mọi việc đều vô nghĩa. Tên này nếu đã là Nhật Nguyệt, giết hắn, rồi lại dẫn đến Nhật Nguyệt Tử Linh, hắn sẽ gặp phiền toái lớn, có lẽ thật sự sẽ chết.
Nhưng rồi, ngay sau đó, Hắc Ma rơi vào tuyệt vọng!
Còn Tô Vũ, ngay từ đầu đã cười ha hả, “Ta thành công rồi! Hắc Ma dù không chết, cũng gặp phiền toái lớn, lần này về sau, đại khái không còn hy vọng khôi phục nữa, chỉ còn chờ chết thôi!”
Có lẽ chỉ một khắc sau, sắc mặt hắn bỗng biến đổi!
“Cái quỷ gì thế này?”
Chẳng phải đã nói là không nhằm vào ta sao!
Vào khoảnh khắc này, ba cỗ khí tức cực kỳ cường hãn đồng loạt bùng nổ, tử khí trong nháy mắt lan tràn khắp cả cổ thành, nồng đậm đến dọa người, khiến cho cổ thành chìm vào bóng tối!
Tô Vũ cảm nhận được một cỗ tử khí cường hãn đang cuồn cuộn kéo đến chỗ hắn!
Trong cơ thể, tử khí cũng điên cuồng quay cuồng, sôi trào dữ dội!
“Ngọa tào!”
“Ta cũng bị để mắt tới rồi?”
Tô Vũ vô cùng kinh ngạc, chẳng phải đã nói quân chủ tử khí có thể áp chế tất cả sao?
“Lừa đảo!”
Không nói hai lời, Tô Vũ vội vàng hướng phía dưới cổ ốc bỏ chạy. Xong rồi, phải nhanh chóng tiêu hao tử khí thôi, nếu không thì thật sự là muốn tẩu hỏa nhập ma mất!
Mà giờ khắc này, Hắc Ma cũng tuyệt vọng gầm thét!
“Ngươi cái tên ngốc này, ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận sao?”
Hắn thật sự phát điên rồi!
Cái tên ngốc này là Tô Vũ sao?
Đến tận bây giờ hắn vẫn không chắc chắn!
Đúng vậy, tên ngốc này ngu xuẩn quá mức, giờ phút này, hắn cảm nhận được tình huống của đối phương chẳng khá hơn hắn là bao. Hắn bị tử khí ăn mòn mà chết, đối phương chắc cũng chẳng sống nổi.
Từ đâu ra cái tên ngốc muốn cùng hắn đồng quy vu tận vậy?
Hắc Ma rơi vào tuyệt vọng và bất lực, quay đầu nhìn thoáng qua hướng Tô Vũ đào tẩu, một tôn chuẩn Vô Địch Tử Linh đã đuổi theo sát nút, tử khí tràn ngập… mạnh mẽ đến khó tin!
“Ngươi nhất định phải chết!”
“Mà ta… cũng xong đời rồi!”
Hắc Ma hoàn toàn suy sụp, cái tên Phong Tử này, rốt cuộc là ai?
Không phải Tô Vũ sao?
Tô Vũ kia, lẽ nào nhất định phải cùng ta đồng quy vu tận sao?
Chẳng lẽ chỉ vì ta muốn ba thành đồ vật kia, vì ta nói sông hộ thành có thể là con đường sống…
Mang theo không cam, mang theo tuyệt vọng, nhưng cũng có chút thoải mái.
Tất cả những điều này, từ khi ta ngồi lên vị trí thành chủ, lẽ ra phải hiểu rõ, chuyện này sớm muộn gì cũng đến, chỉ là thời gian có chút sớm mà thôi!
Hắc Ma ta thở dài một tiếng, không giãy giụa nữa, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, cười lạnh: “Ta chết, ngươi cho ta chôn cùng, cũng không tệ!”
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một đoàn Thiên Nguyên khí dồi dào đến đáng sợ, trong nháy mắt bao bọc lấy Tô Vũ.
Hắc Ma trợn trừng hai mắt, lộ ra vẻ giận dữ.
Nhưng ngay sau đó, lại trở về vẻ bình thường, “Cũng tốt, Thiên Nguyên khí tuy nhiều, nhưng tên Tử Linh chuẩn Vô Địch kia vẫn còn đó, nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”
Đúng lúc này, trên người Tô Vũ đột nhiên bộc phát một đạo hào quang, bao trùm lấy tử khí, trong nháy mắt hòa tan đi một chút, Tô Vũ nổi giận gầm lên một tiếng!
“Nghịch!”
“Nghịch chuyển nguyên khiếu, chỉ dựa vào tử khí mà muốn giết ta? Nằm mơ! Ta không sợ thứ này, ta chỉ sợ tên Tử Linh chuẩn Vô Địch kia trực tiếp giết ta mà thôi!”
Hắc Ma lần nữa trừng lớn mắt, “Đây là cái quỷ gì?”
Bất quá, cũng may tên Tử Linh chuẩn Vô Địch kia vẫn đang đuổi giết hắn, mấy cái cổ ốc kia vô dụng thôi, đối phương có thể phá tan mà.
Hắn nhìn Tô Vũ xông vào một gian cổ ốc, lộ ra một tia trào phúng.
“Vô dụng!”
Đối phương có thể phá ốc, trực tiếp giết ngươi!
Đồ ngốc!
Nhưng mà, khoảnh khắc sau, hắn ngây người.
Trong lúc tử khí của ta lan tràn toàn thân, tên Tử Linh kia, bỗng nhiên dừng lại trước cửa, tên Tử Linh chuẩn Vô Địch đang truy sát Tô Vũ khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đồng bọn đang tràn lan tử khí cho Hắc Ma, truyền âm: “Phá ốc giết hắn, có phải không thích hợp không?”
“Đúng vậy, sau này đều là đồng liêu, lại được quân chủ coi trọng, hơn nữa… chưa chắc đã hợp quy tắc… hay là thôi đi?”
“Vậy bỏ đi!”
Tên Tử Linh truy sát đến cửa, không lựa chọn phá ốc, mà chỉ đứng ngoài cửa, không ngừng tràn lan tử khí, truyền âm nói: “Có lẽ có thể dùng tử khí giết chết hắn, như vậy là được, trực tiếp đánh giết không thích hợp…”
“Phải!”
Ba đầu Tử Linh kia đang trao đổi gì đó, còn Hắc Ma, hắn trợn trừng hai mắt, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng cùng sự không cam tâm!
“Các ngươi xông vào đi chứ!”
“Vì sao các ngươi không xông vào?”
“Xông vào giết hắn đi!”
“Vì sao lại như vậy?”
Hắn biết rõ, Tô Vũ kia trốn vào trong phòng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, nhưng hắn muốn trước khi chết được chứng kiến cảnh tượng các ngươi xé xác hắn ra làm trăm mảnh, vì sao các ngươi lại không xông vào?
Hắc Ma không cam lòng a, vì sao lại thành ra thế này?
Trong tuyệt vọng và sự không cam tâm tột độ, vô số tử khí cuồng bạo tràn lan, chấn động cả đất trời.
Ầm ầm một tiếng nổ vang!
Ý Chí hải sụp đổ, Hắc Ma tuyệt vọng gào thét: “Nói cho ta biết, ngươi có phải là Tô Vũ hay không?”
Đến tận giờ phút này, hắn vẫn còn chưa thể xác định được!
Nhưng không một ai đáp lời hắn!
Ngay sau đó, một vầng Nhật Nguyệt to lớn vô cùng vỡ tan tành!
Giờ khắc này, bên ngoài cổ thành, dù cách xa đến mấy trăm dặm, mọi người cũng đều chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, ai nấy đều bối rối!
Đây là… cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng ngã xuống sao?
Là ai vậy?
Không, khỏi cần hỏi, chính là Hắc Ma thành chủ của cổ thành này!
Hắn… chết rồi sao?
Giờ khắc này, tất cả sinh linh bên ngoài cổ thành, những ai chứng kiến cảnh tượng này đều ngây dại, gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng cũng đã chết, cảnh giới này chỉ còn kém vô địch một bước mà thôi!