Chương 391: Lần nữa vào thành | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 21/03/2025

Ngoài cửa thành…

Sinh linh tụ tập càng lúc càng đông, tử khí vốn bao trùm cả cổ thành giờ đã dần tan đi.

Nhật Nguyệt Tử Linh hẳn là đã rời khỏi.

Những kẻ chậm chạp, mãi không hạ sát được Tử Linh, giờ khí tức cũng tan biến theo nội thành. Tử Linh Nhật Nguyệt sơ kỳ kia lại chẳng thể tiến vào vòng trong phòng ốc, giằng co mãi cũng vô ích. Dù Tử Linh không có trí tuệ, nhưng vẫn có cơ chế sinh tồn riêng.

Đến lúc này, hẳn là nên rút lui thôi.

Trong hư không, các cường giả cũng đang trao đổi với nhau.

“Hai ngày nay dường như không ai chết, chẳng lẽ Tô Vũ bị buộc trốn vào cổ ốc? Hay là những kẻ khác đang ở trong đó, hắn không còn cách nào khác?”

“Có lẽ vậy đi, tử khí nồng đậm thế kia, dù hắn có mang theo không ít Thiên Nguyên khí cũng khó mà trụ nổi.”

“Tô Vũ tiến vào cổ thành quá sớm, đã mấy ngày rồi.”

“… ”

Lúc này, cái tên Tô Vũ không ngừng được các cường giả nhắc đến.

Thiên bảng thứ ba, truyền nhân đa thần văn hệ.

Thiên bảng thứ ba không phải là vấn đề lớn, thân phận phía sau mới là then chốt. Ngoài ra, việc Tô Vũ có thể nắm giữ một chỗ di tích Vô Địch cũng là mối họa lớn.

Thêm vào đó, hắn còn đẩy ra một số công pháp, giúp Nhân tộc thêm lớn mạnh.

Và cả việc hắn có khả năng nắm giữ bia đá truyền thừa đa thần văn hệ…

Tổng hợp những yếu tố này, việc giết Tô Vũ là điều tất yếu phải làm.

Phải dẹp bỏ cái ý nghĩ hão huyền của Nhân tộc!

Không được mưu toan mở ra áp chế lực của Nhân Cảnh!

Nhân tộc các ngươi dù thượng cổ từng làm hoàng, thống ngự vạn giới, thì hiện tại cũng không được. Cái đặc thù của Nhân tộc là đến vạn giới cũng không bị áp chế, nếu cho các ngươi thêm một hậu phương vững chắc thì chẳng ai có thể kiềm chế được!

Tô Vũ phải chết, Hồng Đàm phải chết, Liễu Văn Ngạn phải chết, cả nhất mạch đa thần văn của Đại Hạ phủ đều phải diệt vong.

Còn các đại phủ khác thì không đáng lo ngại.

Nếu không đến Chư Thiên chiến trường, cũng chẳng ai để ý đến bọn chúng.

Nhưng cái mạch năm đời kia thì khác.

Hơn nữa, toàn bộ nguồn gốc đa thần văn hệ đều nằm ở Đại Hạ phủ, nhất mạch này thực sự khiến người ta kiêng kỵ.

Còn bao lâu nữa mở ra?”

Nhiều nhất một hai canh giờ!”

Vậy thì nhanh lên!”

Tìm trước đám thiên tài cường giả của các tộc, tìm người hộ tống chúng ra ngoài, sau đó vây giết Tô Vũ!”

Bên ngoài phải có Nhật Nguyệt trấn giữ, mặt khác… cẩn thận Nhân tộc nghĩ cách cứu viện, để mắt kỹ Diệp Hồng Nhạn bọn chúng!”

…”

Thần Ma đang bàn bạc, Tiên tộc cũng vậy.

Hoặc nên nói, ngoại trừ Nhân tộc, cường giả các tộc khác đều đang hiệp thương, làm sao giải quyết Tô Vũ một cách thuận lợi nhất.

Hơn nữa, đánh nhau trong thành rất dễ trêu chọc đến Tử Linh. Nếu chỉ giết Tô Vũ thì không sao, nhưng e rằng, cùng với việc Diệp Hồng Nhạn mấy ngày nay chém giết trong thành, một khi chém giết Nhật Nguyệt, lại dẫn dụ ra Tử Linh cảnh Nhật Nguyệt phong thành thì phiền toái lớn.

Giờ khắc này, Minh Hòa cũng đang hiệp thương với người, truyền âm nói: “Mặc Hà, không thể để cường giả Nhân tộc vào thành! Một khi vào thành, chém giết trong thành, chết một hai tên Nhật Nguyệt thì phiền toái lớn! Dẫn ra Tử Linh thượng cổ, phong thành lần nữa, đại sự không xong!”

Mặc Hà, cường giả Thủy Ma tộc.

Nghe vậy, hắn suy nghĩ rồi truyền âm đáp: “Dùng việc phóng thích Tần Phóng làm cái giá, bức bách Nhân tộc từ bỏ ý định cứu viện Tô Vũ! Ta sẽ nhìn chằm chằm Diệp Hồng Nhạn, còn Trịnh Bình… không cần quá để ý, Đại Tần phủ xem ra không có ai đến, nhưng cũng phải cẩn thận có cường giả Nhân tộc ẩn nấp trong bóng tối…”

“Tốt!”

Một đám cường giả, cấp tốc truyền âm trao đổi.

Tốt nhất đừng để cường giả Nhân tộc vào thành, tránh việc chém giết trong cổ thành, dẫn đến Tử Linh Nhật Nguyệt xuất hiện. Đương nhiên, nếu chỉ xuất hiện lẻ tẻ thì không sao, uy hiếp bọn hắn không lớn.

Chỉ sợ nhất là phong thành, vậy thì phiền toái.

Chỉ cần để mắt kỹ cường giả Nhân tộc, vậy thì không thành vấn đề.

Cường giả vạn tộc, đủ sức nghiền ép bọn chúng.

Bọn hắn đang tính toán.

Mà Diệp Hồng Nhạn cũng đang tính toán, làm sao để không vào thành một cách hợp lý?

Mình là đến cứu viện Tô Vũ, kết quả cửa thành mở ra, mình lại không vào, kẻ nào cũng phải nghi ngờ.

Còn có Trịnh Bình cái tên ngốc kia…

Phải làm sao đây, tốt nhất là khiến đám người kia ép bản thân ta phải ở lại ngoài thành mới được a!

Xem ra, ta phải biểu hiện ra sự hung hãn, hiếu chiến mới được!

Phải khiến chúng nó sợ hãi, sợ hãi rằng một khi ta vào thành, ta sẽ lập tức đồ sát, triệu hồi Tử Linh, gây ra đại loạn. Chỉ có như vậy, đám gia hỏa này mới không dám để ta bước chân vào thành.

Nghĩ đến đây, Diệp Hồng Nhạn bỗng nhiên truyền âm nói: “Trịnh Bình!”

Trịnh Bình khẽ giật mình, cuối cùng ngươi cũng tìm đến ta!

“Diệp tướng quân!”

“Lát nữa tìm cơ hội, giết tên Huyền Khải tộc kia cho ta! Ở đây Nhật Nguyệt cảnh nhiều như chó, không giết một tên để răn đe, không có cách nào khiến đám tiểu tộc kia sợ hãi mà bỏ cuộc. Giết gà dọa khỉ! Ngươi giúp ta cầm chân Minh Hòa trong chớp mắt, ta sẽ giết tên kia!”

“…”

Móa nó!

Ngươi, nữ nhân này thật độc ác! Ta chỉ dám thầm mắng ngươi một câu, mà ngươi lại muốn đẩy ta vào chỗ chết a!

Minh Hòa là cường giả Nhật Nguyệt cao trọng, còn ta chỉ là Nhật Nguyệt nhất trọng. Khoảng cách giữa hai ta lớn đến mức đáng sợ. Ngươi lại muốn ta đi chặn đường Minh Hòa?

Vậy chẳng phải ta chắc chắn phải chết không nghi ngờ sao?

“Yên tâm, Minh Hòa chắc chắn không ngờ rằng chúng ta sẽ ra tay giết người vào lúc này. Hắn ra tay với ngươi chắc chắn sẽ lưu lại ba phần lực. Dù sao chúng ta vẫn là đồng minh. Ta sẽ toàn lực ứng phó, chém giết tên Huyền Khải tộc kia, và sẽ nhanh chóng đến cứu ngươi…”

Trịnh Bình im lặng. Ta không sợ chết, nhưng… bị nữ nhân này xúi giục đi chịu chết, thật khó chịu a.

Hơn nữa, bây giờ ra tay giết đối phương cũng vô dụng a.

Sao không vào thành rồi giết?

Hắn cũng có cùng suy nghĩ với những người khác, cùng lắm thì xông vào thành một phen, giết người đến đầu rơi máu chảy, triệu hồi Tử Linh, để tất cả cùng nhau gặp xui xẻo.

Ngươi bây giờ giết người, dù cho giết được đối phương, thì những người khác cũng sẽ không cho ngươi thêm cơ hội vào thành đâu a.

Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đây nhìn nhau chằm chằm như vậy sao?

Vậy thì quá hố người đi!

Đến lúc đó, chắc chắn sẽ có cường giả ngăn cản bọn họ, không cho bọn họ vào thành.

Trịnh Bình không thể hiểu được tâm tư của nữ nhân!

Cảm thấy Diệp Hồng Nhạn có phải là đầu óc có vấn đề hay không, vào lúc này còn muốn giết người, không biết nàng đang nghĩ cái gì nữa.

Diệp Hồng Nhạn lại lần nữa truyền âm quát: “Nghe lệnh hành sự! Ta là trấn thủ thống lĩnh Chư Thiên phủ, ngươi chỉ là một phủ trưởng học phủ, ta nói sao, ngươi làm vậy!”

“Lão tử không phải người của Chư Thiên phủ!”

Trịnh Bình thầm mắng, ngươi lại không có quyền ra lệnh cho ta.

“Ngươi có làm hay không? Tô Vũ không phải người của Đại Hạ phủ ngươi, có phải ngươi cố ý muốn hãm hại hắn? Trịnh Bình, không ngờ ngươi lại mang tâm địa ác độc đến vậy!”

Diệp Hồng Nhạn quát lớn, vốn không cần phải nói rõ tình hình thực tế cho hắn biết làm gì.

Kẻ biết nhiều, ngược lại thêm phiền phức.

Ai biết tên ngốc Trịnh Bình này, có khi nào lại gióng trống khua chiêng nói ra ngoài, Đại Hạ phủ đần độn không ít, Chiến giả đạo nhất cũng là như vậy.

Trịnh Bình bất đắc dĩ, không thể không nói, ở nơi này, vẫn phải nhờ cậy Diệp Hồng Nhạn.

Nghe nàng nói vậy, hắn chỉ có thể nói: “Được, ta phối hợp ngươi! Nhưng ta nói trước, nếu Tô Vũ thực sự bị người vây giết, đó là do ngươi chỉ huy bất lực!”

“Bớt nói nhảm!”

Diệp Hồng Nhạn lạnh lùng đáp lại, ngươi chỉ cần ngăn cản Minh Hòa trong chốc lát là được.

Kẻ đã giết người của Huyền Khải tộc, ai dám để ta tiến vào?

Dù cho không giết được, kỳ thực cũng không sao, tính công kích cực mạnh của ta, sẽ khiến bọn chúng liều mạng ngăn cản, không cho ta vào thành.

Thực tế, dù ta không làm gì, ta cũng cảm thấy bọn chúng sẽ cản đường ta.

Bất quá, làm vẫn hơn là không làm.

Lúc này, trên không cổ thành, tử khí càng lúc càng mờ nhạt.

Trong phủ thành chủ.

Thiên Hà vẫn tiếp tục uống rượu, hay đúng hơn là Tử Linh dịch, để giữ cho mình không bị tử khí ăn mòn hoàn toàn.

Hắn vừa uống, vừa nhìn về phương xa.

Đó là hướng cửa thành.

Khẽ thở dài, hắn thản nhiên nói: “Tiểu tử nhân tộc kia, có phải đã đi rồi không?”

Mãi mà không có động tĩnh gì.

Đến giờ phút này, cửa thành sắp mở, nội thành lại im ắng lạ thường.

“Tiểu tử kia mà còn ở đây… chắc hẳn không yên tĩnh đến vậy.”

Khoát Nha lão nhân khom người đáp: “Có lẽ vậy, nếu không hắn sát tính nặng như thế, hẳn đã quậy tung thành này lên rồi.”

Đến giờ vẫn không động tĩnh, xem ra hắn thật sự đã rời đi.

“Vậy cũng tốt!”

Thiên Hà gật đầu, đi rồi thì tốt.

Cũng tránh cho cường giả các tộc chém giết lẫn nhau, làm náo loạn nơi thanh tĩnh này.

Xem ra, cường giả các tộc lần này đành tay không mà về.

Đương nhiên, vẫn còn tên Tần Phóng kia nữa.

Bất quá Nhật Nguyệt sẽ không ra tay.

Hôm nay ngươi giết Tần Phóng, ngày mai Đại Tần Vương có thể tự mình ra tay giết Ma Đa Na, giết Chiến Vô Song, giết Huyền Vô Cực…

Nếu thật làm vậy, thì chính là đại chiến rồi.

Còn Tô Vũ… coi như là quân cờ bị vứt bỏ.

Đi đi thì hơn!

Bản thân ta cũng được thanh nhàn, xem ra, vị kia phía sau cũng không chịu nổi tiểu tử này, tiễn hắn đi, quá tốt.

“Vậy thì mặc kệ bọn chúng!”

Thiên Hà cười nhạt nói: “Chờ bọn chúng đón đám thiên tài của mình đi, lục soát một phen, không tìm thấy Tô Vũ, qua vài ngày sẽ yên tĩnh lại thôi. Tốt lắm, lần này náo loạn như vậy, Thiên Diệt thành mấy ngày nay chẳng buôn bán gì được.”

Lão nhân cười đáp: “Chờ bọn chúng đi rồi, cổ thành sẽ lại khôi phục phồn hoa!”

“Vậy thì còn gì tốt hơn!”

Hai người đàm luận, tâm tình cũng không tệ, sự tình xem như đã gần kết thúc.

Tô Vũ, nhân vật quan trọng này không ở đây, còn đấu đá làm gì.

Vô nghĩa!

Nhân tộc cùng các cường tộc khác, đều không chuẩn bị bùng nổ đại chiến vào lúc này, Nhân tộc là vì đắc tội quá nhiều kẻ, Thần Ma thì muốn chờ Bán Hoàng đột phá, không muốn tiến công lúc này, tổn thất quá lớn.

Hai bên đều sợ hãi, không có Tô Vũ, tự nhiên là không đánh lại.

Mà phía sau, tượng đá kia vẫn còn nhắm mắt dưỡng thần.

Tâm tình hắn dạo gần đây cũng không tệ!

Mấy ngày nay không có tiểu tử kia quấy rầy, những kẻ khác đều rất ngoan ngoãn, mình có thể an tĩnh làm một pho tượng đá, không cần phải xen vào chuyện bao đồng nữa, như vậy cũng tốt!

Còn về chuyện ngoài thành… tượng đá lười biếng chẳng muốn quản.

Ngoài thành kia dù cho có Vô Địch đại chiến, thì có sao?

Cùng ta có liên quan gì!

Ta chỉ là một pho tượng đá, các ngươi đánh các ngươi, đừng đến chỗ ta quấy rầy là được, ta tọa trấn nơi đây vô số tuế nguyệt, đã sớm nhìn thấu nhiều thứ, Vô Địch tử vong cũng đâu phải lần đầu tiên ta thấy, chỉ cần đừng có chết ở chỗ ta là được, dù cho có chết ở ngoài cửa thành, cũng không liên quan gì đến ta.

Ta cứ lẳng lặng làm một pho tượng đá thôi.

Tuyên cổ bất biến.

Thời gian cửa thành mở ra, càng ngày càng đến gần!

Bầu không khí dần trở nên khẩn trương.

Vào thời khắc này, Trịnh Bình nghe thấy thanh âm trong tai, “Động thủ!”

Vừa dứt lời, một đạo kiếm quang loé lên.

Két!

Không gian đều bị phá vỡ!

Một kiếm này, quả thực là kiếm mang vô cùng cường hãn, bất quá, kẻ địch cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị.

Cường giả Huyền Khải tộc kia vẫn luôn chú ý cẩn thận, sợ bị nhân tộc để ý tới.

Giờ phút này, hắn vừa sợ vừa giận, cũng không dám mạnh mẽ chống đỡ, cấp tốc hướng Minh Hòa cách đó không xa bay đi, đáng chết, đám Phong Tử nhân tộc này, thế mà dám ngay trước mặt nhiều cường giả như vậy mà muốn giết hắn!

Hắn mới chỉ Nhật Nguyệt tam trọng, làm sao có thể ngăn cản Nhật Nguyệt thất trọng?

Mà Minh Hòa, cũng trong nháy mắt ra tay, một dải lụa màu, trong nháy mắt bao phủ tới.

Ngay lúc này, một đạo đao mang bùng nổ!

Ầm!

Hư không vỡ vụn, Trịnh Bình cũng liều mạng, dốc toàn lực, tựa như kẻ điên, một đao cuồng bạo chém thẳng về phía Minh Hòa!

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh!

Tô Vũ và những người khác còn chưa kịp phản ứng, bốn vị Nhật Nguyệt đã bộc phát giao chiến!

Kiếm khí của Diệp Hồng Nhạn không hề bị ảnh hưởng, hoàn toàn bỏ mặc Minh Lúa. Còn Minh Hòa, vừa vung dải lụa màu, liền bị một đao đánh trúng. Minh Hòa giận dữ, Trịnh Bình muốn chết sao!

Dải lụa màu đổi hướng, phóng thẳng về phía Trịnh Bình!

Vù!

Xuyên thủng hư không!

Phụt một tiếng, kiếm của Diệp Hồng Nhạn đi trước, trực tiếp chém trúng cường giả Huyền Khải tộc bên cạnh, một tiếng nổ lớn vang lên, trên áo giáp, một cánh tay cơ giới trực tiếp nổ tung!

“Cứu ta!”

Kẻ mặc áo giáp vàng gào lớn một tiếng, trong nháy mắt bị Diệp Hồng Nhạn đánh trọng thương. Còn Trịnh Bình, cũng bị dải lụa màu của Minh Hòa quật trúng cánh tay, huyết nhục văng tung tóe!

Hai vị Nhật Nguyệt sơ kỳ, đối diện với hai vị Nhật Nguyệt thâm niên, chênh lệch vẫn còn quá lớn!

Diệp Hồng Nhạn hoàn toàn mặc kệ Trịnh Bình, không hề buông tha, lại lần nữa xé rách hư không, một kiếm chém ra!

Nhắm thẳng đỉnh đầu cường giả Huyền Khải tộc mà chém!

“Giết!”

Một cỗ hàn khí thấu xương, bao trùm bốn phương, đại địa bị đóng băng!

Lực lượng của Diệp Hồng Nhạn, vô cùng u lãnh!

Tên kim khải cường giả, trực tiếp bị cỗ u lãnh này đông kết, áo giáp nứt toác, điên cuồng chạy trốn về phía Minh Hòa!

Minh Hòa vừa định thu hồi dải lụa màu, cứu viện đồng bọn, bỗng nhiên, Trịnh Bình gầm lên giận dữ, bất chấp tất cả, lại một lần nữa vung đao chém ra!

Ầm!

Thiên địa tựa như bị chẻ đôi!

“Ngươi muốn chết!”

Minh Hòa giận tím mặt!

Trước đó, nàng còn nể nang đôi chút, không muốn lấy mạng Trịnh Bình, cũng không ra tay quá nặng, chỉ khiến hắn bị thương ở tay. Ai ngờ, tên Trịnh Bình này lại không biết điều như vậy!

Nàng giận tím mặt, không kìm được nữa!

Lại một lần nữa ra tay, nhắm thẳng Trịnh Bình mà đánh tới. Diệp Hồng Nhạn cũng không có ý định thu tay, sát khí ngút trời, kiếm quang lạnh lẽo chém thẳng vào đầu gã kim khải cường giả.

“Đủ rồi!”

Ngay trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, cường giả Thủy Ma tộc kia không thể ngồi yên, hắn bước ra, tung một quyền bá đạo vô song. Quyền kình xé tan không gian, cuồng bạo đánh thẳng vào kiếm của Diệp Hồng Nhạn.

Diệp Hồng Nhạn biến sắc, hừ lạnh một tiếng. “Keng” một tiếng vang vọng, nàng vung kiếm, một chiêu “Trảm Minh Hòa” đánh bay dải lụa màu đang lao tới cứu viện Trịnh Bình.

Tên Huyền Khải tộc cường giả kia kinh hồn bạt vía, vội vàng chạy tới bên cạnh Minh Hòa.

Trong lòng hắn thầm rủa!

Con điên này!

Lần này chọc giận Nhân tộc, chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu không có Mặc Hà của Thủy Ma tộc ra mặt, có lẽ hắn đã hồn lìa khỏi xác rồi!

Minh Hòa cũng thu hồi dải lụa màu, nhìn Diệp Hồng Nhạn, lạnh lùng nói: “Diệp Hồng Nhạn, ngươi đừng hòng đạt được mục đích!”

Muốn giết cường giả Huyền Khải tộc để răn đe thiên hạ? Ngươi nằm mơ đi!

Chúng ta sẽ không để ngươi thành công!

Diệp Hồng Nhạn lùi lại, đứng cạnh Trịnh Bình, không thèm liếc hắn một cái. Nàng nhìn Mặc Hà và Minh Hòa, lạnh giọng: “Hắn sớm muộn gì cũng chết! Không giết được các ngươi, ta chẳng lẽ không giết được hắn sao? Hôm nay chưa chết, ngày sau cũng khó thoát! Ta nhất định giết hắn!”

“…”

Tên Huyền Khải tộc cường giả kia hận không thể khóc rống lên. Tổ tông ơi, Tô Vũ đã giết bao nhiêu cường giả của tộc ta rồi hả?

Hồng Khải bọn hắn đã trêu chọc hắn thế nào, mà bị hắn giết sạch? Sau đó mới có chuyện vây giết Tô Vũ, kết quả toàn bộ cường giả hợp thành khải đều chết sạch có phải không?

Còn muốn thế nào nữa đây?

Tộc yếu thì khổ, giờ phút này thấm thía vô cùng.

Đúng lúc này, chín cánh cửa thành khẽ rung động.

Sắp mở ra rồi!

Minh Hòa vội vàng truyền âm: “Không thể để ả đàn bà này vào thành! Ả nhất định sẽ đại khai sát giới! Mặc Hà, ta áp chế không nổi ả, ngươi ở ngoài thành ngăn chặn ả lại!”

Mặc Hà không nói nhiều, xem như đồng ý.

Mọi việc diễn ra vô cùng nhanh chóng, Mặc Hà liền dùng thần thức truyền âm: “Ta sẽ ngăn cản ả ta và Trịnh Bình, bất quá… tốt nhất nên lưu lại một vị Nhật Nguyệt cường giả, cảnh giới càng cao càng tốt, cẩn thận Nhân tộc lại phái thêm viện binh đến, không cần thiết phải có quá nhiều cường giả tiến vào thành!”

Nói xong, hắn nhìn về phía cường giả Băng Tuyết Thần tộc kia, tiếp tục truyền âm: “Băng Hồng, muội cùng ta ở lại đây, hai ta liên thủ, dù cho Nhân tộc có thêm một vị Nhật Nguyệt cao trọng đến cũng không hề gì!”

Mặc Hà, hắn là một cường giả đỉnh phong Nhật Nguyệt thất trọng!

Còn Băng Hồng, ả cũng có thực lực Nhật Nguyệt thất trọng.

Lần này, trừ Nhân tộc, đã có đến sáu vị Nhật Nguyệt cao trọng cảnh tới, Tiên tộc có Minh Hòa, Băng Tuyết Thần tộc có Băng Hồng, Thủy Ma tộc có Mặc Hà, Huyết Hỏa Ma tộc cũng phái một vị đến, Thiên Long tộc có Long Đấu, còn có Lôi Đình Thần tộc Lôi Hỏa.

Thần tộc hai vị, Ma tộc hai vị, Long tộc cùng Tiên tộc mỗi tộc một vị.

Ngoài ra, những Nhật Nguyệt cảnh khác cũng không ít.

Ở bên ngoài lưu lại hai vị Nhật Nguyệt cao trọng là đủ, Mặc Hà có thực lực rất mạnh, ít nhất có thể vững vàng ngăn chặn Diệp Hồng Nhạn.

Những cường giả khác, đều có thể vào thành.

Băng Hồng của Băng Tuyết Thần tộc cũng không nói nhiều, ả truyền âm: “Lôi Hỏa, phiền ngươi mang ra An Mân Thiên của tộc ta!”

“Được!”

Lôi Hỏa truyền âm đáp lại, lạnh lùng nói: “Yên tâm, gặp Tô Vũ, ta nhất định sẽ lột da hắn, cho hắn sống không bằng chết!”

Hắn hận Tô Vũ thấu xương, chính là vì Tô Vũ đã giết Lôi Tuyệt, kẻ đó lại chính là hậu duệ của hắn.

Tiên tộc thì muốn Minh Hòa đi mang Đạo Thành về, Long tộc là vì Long Chiến và Long Vô Ưu, Thủy Ma tộc cũng đến vì Ma Đa Na và Thiên Đạc…

Về phần Huyết Hỏa Ma tộc… bọn chúng tới chỉ để giết người cho vui.

Chuyện này cũng thường thôi!

Nơi nào có chiến tranh, nơi đó có Huyết Hỏa Ma tộc.

Những tên điên này, cũng không thèm để ý nhiều, Huyết Hỏa Ma tộc ở Ma tộc bên trong thực lực vẫn luôn rất mạnh mẽ.

Thêm vào đó, ở Nhân Cảnh, mấy vị giáo chủ Huyết Hỏa Ma giáo liên tiếp bị người giết, mà tất cả đều là vì Tô Vũ, lũ điên này không tìm Tô Vũ gây phiền toái mới là lạ.

Sau khi thương lượng xong, rất nhanh đã có quyết định.

Hai vị cường giả ở lại giữ, lại thêm hai vị Nhật Nguyệt sơ kỳ, tổng cộng bốn vị Nhật Nguyệt cảnh phòng ngừa cường giả Nhân tộc trà trộn vào trong thành, những người còn lại, đều vào thành tìm kiếm Tô Vũ!

Tô Vũ chắc chắn đang trốn ở một cái cổ ốc nào đó!

Lần này, có lẽ vẫn phải tìm kiếm mấy ngày mới có kết quả.

Mọi việc chuẩn bị cho một trận chiến kéo dài đã được làm đâu vào đấy.

Mặc Hà lại lần nữa truyền âm: “Nếu gặp phải nhân tộc Tần Phóng, hãy khuyên hắn rời đi. Giết Tần Phóng, chiêu lấy Đại Tần phủ là không đáng!”

“Đã rõ!”

Bọn hắn cũng không muốn giết Tần Phóng. Giết Tô Vũ là chuyện vạn tộc vui mừng, còn giết Tần Phóng, đó là tự rước phiền phức vào thân. Kẻ ngốc cũng biết nên chọn cái nào.

Phân phó xong nhiệm vụ, chúng chỉ chờ đợi cửa thành mở ra.

Đúng lúc này, chín cánh cửa thành ầm ầm mở ra!

Cửa thành tan biến!

Mở ra rồi!

Bên trong thành, tử khí đã tiêu tán hơn phân nửa. Ba đầu Tử Linh cảnh giới Nhật Nguyệt đã biến mất, chỉ còn lại chút Tử Linh yếu ớt, dù sao cũng đã an toàn hơn nhiều.

“Vào thành!”

Ầm ầm!

Từng bóng người lao về phía thành.

Diệp Hồng Nhạn hét lớn một tiếng, cũng muốn xông vào thành!

Nhưng Mặc Hà đã vung quyền đánh tới!

“Lưu lại cho ta!”

Mặc Hà quát lạnh: “Tần Phóng tự nhiên sẽ rời thành, Diệp Hồng Nhạn muốn cứu Tô Vũ… không thể nào! Các ngươi nhân tộc nghĩ cho kỹ, vì một Tô Vũ mà cùng vạn tộc chém giết, có đáng hay không?”

“Nói nhảm!”

Diệp Hồng Nhạn quát lớn, lại lần nữa xông lên, ầm ầm!

Bên ngoài thành, chiến đấu bùng nổ trong nháy mắt!

Hai vị cường giả Nhật Nguyệt giao chiến trên không, nhưng Diệp Hồng Nhạn luôn bị áp chế, căn bản không thể vào thành.

Trịnh Bình vừa định tiến vào, một dải băng hồng chợt xuất hiện, nàng không ra tay, chỉ dùng băng sương lực lượng phong tỏa hư không, thản nhiên nói: “Đừng ép ta phải giết ngươi!”

Trịnh Bình phẫn nộ tột cùng, ngửa mặt lên trời thét dài!

“Chẳng lẽ không có cường giả tộc ta đến giúp sao?”

Phẫn nộ!

Vô lực!

Hai gã Nhật Nguyệt cảnh cao thủ sừng sững án ngữ, cản trở đường tiến vào thành cứu viện. Tiểu tử Tô Vũ kia, chẳng phải là chắc chắn phải chết sao?

Nhưng ta, lại bất lực, không thể thay đổi được gì!

“Người của Đại Tần phủ đâu?”

Ta phẫn nộ gầm lên, vì sao Đại Tần phủ không một ai đến?

Chẳng lẽ vì Tần Phóng kia sẽ không chết sao?

Còn về Đại Hạ phủ bên này… Ta không muốn nói gì thêm. Hạ phủ chủ không có ở đây, chỉ mong Hạ Hầu gia kia có thể tự mình đến. Đại Hạ phủ Nhật Nguyệt cảnh cao thủ cũng không nhiều, chẳng lẽ lại trông chờ Hạ Hầu gia tự thân đến cứu viện sao?

Mà Đại Minh phủ, có Diệp Hồng Nhạn đến đã là ngoài dự liệu.

Còn có thể trông mong gì hơn nữa?

Trịnh Bình ta phẫn nộ, không cam lòng, gào thét…

Diệp Hồng Nhạn nghe vậy chỉ lạnh lùng đáp: “Ngươi gào cái rắm gì! Cứ như thể bi thảm lắm ấy, không biết còn tưởng Tô Vũ chết rồi không bằng. Tên kia còn ở phía dưới kia kìa, ngươi rống cái gì mà rống!”

Mà giờ khắc này, Tô Vũ cùng những người khác cũng đều nhìn quanh. Có kẻ muốn nhập thành, có kẻ sợ hãi, có kẻ nhỏ giọng nói: “Cổ thành lệnh… Chết nhiều Tử Linh như vậy, hiện tại có phải hay không có cổ thành lệnh ở bên trong? Tử Linh rung chuyển, có cổ thành lệnh là chuyện bình thường…”

“Bá” một tiếng, có người nhập thành!

Không một ai ngăn cản!

Mặc Hà kia cũng tốt, Băng Hồng kia cũng được, căn bản không có ý ngăn cản. Muốn vào thì cứ vào, chết thì càng tốt!

Bọn chúng sẽ không đau lòng vì những kẻ yếu đuối này!

Mà Mặc Hà, một bên áp chế Diệp Hồng Nhạn, một bên lạnh lùng nói: “Vào thành thì được, nhưng trước khi Tô Vũ chết, bất kỳ ai cũng không được ra khỏi thành! Tô Vũ có thể ngụy trang thành Thôi Lãng, thì cũng có thể ngụy trang thành những người khác! Chư vị tự mình suy nghĩ cho kỹ rồi hãy vào thành!”

Cho vào, nhưng không cho ra!

Chỉ đơn giản như vậy!

Muốn vào chịu chết, ta không ngăn cản. Nhưng muốn đi… Vậy thì không được, trừ phi giết được Tô Vũ rồi mới tính!

Mà giờ khắc này, Tô Vũ đang hóa thân thành Thiết Dực Điểu nhất tộc, vội vàng hô lớn: “Đại nhân thánh minh! Tô Vũ bất tử, chúng ta tuyệt đối sẽ không ra khỏi thành. Chúng ta chỉ là muốn thu thập một chút cổ thành lệnh thôi, tuyệt đối không làm phiền đến chư vị đại nhân!”

Dứt lời, hắn vội vàng hóa thành một đạo lưu quang, hướng thẳng nội thành mà phóng đi.

Việc vừa rồi lên tiếng, không phải hắn muốn khoe khoang bản thân, mà là muốn hấp dẫn càng nhiều tu sĩ tiến vào cổ thành, tạo điều kiện cho Liễu Văn Ngạn kia dễ bề hành sự.

Cường giả Nhân tộc bị ngăn cản, vậy kẻ yếu thì sao?

Đằng Không cảnh thì có là gì?

Càng nhiều người tiến vào càng tốt, càng đông, giết chóc mới càng thảm khốc, Tử Linh chi khí mới càng đậm đặc!

Lời vừa dứt, quả nhiên, rất nhiều người động tâm!

Đúng vậy a, Tử Linh rung chuyển, nhất định là có cổ thành lệnh xuất hiện!

Vào thành tìm kiếm vận may xem sao, biết đâu lại vớ được món hời.

Đây chính là đại cơ duyên!

Một viên cổ thành lệnh, giá trị liên thành, bán cho Liệp Thiên Các, có thể đổi lấy vô số tài nguyên tu luyện!

Từng bóng người, nối đuôi nhau tràn vào cổ thành!

Mặc Hà không thèm để ý, vào thành thì cứ vào, không phải Nhật Nguyệt cảnh, hắn căn bản lười liếc mắt, mặc kệ sống chết. Chỉ cần vào được, đừng hòng bước ra, lũ ngu xuẩn không biết sống chết!

Từng đạo thân ảnh xé gió, lao về phía cổ thành.

Mà Liễu Văn Ngạn vừa đuổi tới, cũng không có thay đổi dung mạo, chỉ là mái tóc bạc trắng được nhuộm thành đen, thoạt nhìn trẻ ra vài tuổi. Không còn vẻ nho nhã thường ngày, hắn có chút lén lút, cẩn thận từng li từng tí mon men vào thành.

Không ai để ý đến hắn!

Quá yếu!

Dù là Nhân tộc, cũng không phải ai cũng đáng để giết. Giết kẻ yếu, chẳng có ý nghĩa gì. Mặc Hà đảo mắt nhìn quanh, không phát hiện cường giả nào ẩn giấu thực lực.

Tùy ý cho vào!

Nhân tộc không sợ chết, muốn vào bao nhiêu tùy thích, lũ ngốc!

Hiện tại trong thành Nhật Nguyệt cảnh nhiều như vậy, phần lớn đều có thù oán với Nhân tộc. Mấy tên Nhân tộc kia muốn vào nhặt nhạnh chỗ tốt, tùy chúng nó!

Bọn hắn chỉ phụ trách ngăn chặn cường giả Nhật Nguyệt của Nhân tộc!

Dù cho Sơn Hải cảnh tiến vào, cũng chẳng hề gì!

Liễu Văn Ngạn cũng thuận lợi vô cùng, dễ như trở bàn tay mà tiến vào trong thành.

Mà Tô Vũ, cũng đã sớm nhập thành rồi.

Giờ phút này, Xuyên Toa Phù còn chưa quá ba ngày.

Tô Vũ tính toán thời gian, cách ba ngày cũng không còn xa, ước chừng bảy, tám tiếng nữa thôi. Nói vậy, trong vòng bảy, tám tiếng, nhất định phải rời đi, tốt nhất là năm tiếng đồng hồ, để tránh thời gian quá dài, Xuyên Toa Phù mất hiệu lực.

Ngay khi Tô Vũ bước vào thành, tượng đá bỗng nhiên mở mắt!

“Mẹ kiếp!”

Trong lòng thầm mắng!

Thằng hỗn đản này, lại quay trở lại rồi!

Đáng chết!

Nếu đã trở về, còn đi làm gì?

Chi bằng cứ ở lại trong thành cho xong, uổng công ta tưởng được thanh tĩnh!

Tượng đá hết sức phẫn nộ, vô cùng bực bội!

Ta chỉ muốn lẳng lặng làm một bức tượng đá, ngươi lại vào thành làm gì?

Lần này còn mang theo nhiều Nhật Nguyệt như vậy… Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết người sao?

Tượng đá im lặng, tiếp tục nhắm mắt.

Mắt không thấy, tâm không phiền!

Mà giờ khắc này, đám Nhật Nguyệt cảnh vừa vào thành, bỏ qua tử khí, bỏ qua tất cả, nhất nhất làm theo sự tình đã bàn trước. Trong nháy mắt, bọn hắn phân tán ra, bắt đầu từ vòng thứ 18, bao vây toàn bộ khu vực bên trong!

Có Nhật Nguyệt cường giả, quát lạnh: “Trong vòng 18 vòng, cấm chỉ tiến vào!”

Còn bên ngoài, những Nhật Nguyệt kia vừa mới quét một vòng, không thấy phòng nào có người, đều là cư dân cổ thành. Trừ phi Tô Vũ là cư dân cổ thành, bằng không thì hắn không ở khu vực bên ngoài này.

Khu vực bên trong, quả thực khó mà dò xét.

Một tòa cổ ốc ẩn chứa sự thần bí khó lường.

Ngay cả phủ thành chủ cũng bị bao phủ trong một tầng tử khí dày đặc, không thể nhìn rõ hình dạng thực sự.

Xem ra tử khí vẫn chưa hoàn toàn lan tràn nơi đây.

Trong thành, một vài Tử Linh vẫn còn lảng vảng, đi lại.

Thời gian này, bọn chúng phải bắt đầu từ mười tám vòng ngoài cùng, từng bước dò xét, truy tìm tung tích của Tô Vũ. Tên tiểu tử kia muốn ẩn thân, chỉ có thể trốn trong những khu vực này. Bên trong vòng tử khí nồng đậm, gây nhiễu loạn việc dò xét bằng Ý Chí lực.

Chỉ có những nơi như vậy mới giúp Tô Vũ che giấu bản thân một cách dễ dàng.

Nhưng hôm nay, nhiều Nhật Nguyệt cảnh đến đây như vậy, muốn chạy thoát, nằm mơ đi!

Minh Hòa cùng vài cường giả khác không thèm để ý đến tử khí, lướt trên không trung, hướng vào sâu bên trong thành mà bay đi!

Từng tôn Nhật Nguyệt, khí tức tràn ngập, cực kỳ cường hãn!

Cả tòa cổ thành, đều bị bao phủ dưới uy áp khổng lồ.

Nhất định phải giết Tô Vũ!

. . .

Lúc này, Tô Vũ không quan tâm đến những điều đó.

Hắn vừa mới vào thành không lâu, lập tức tìm một nơi mà Nhật Nguyệt cảnh chưa dò xét tới, chớp mắt biến thành Tử Linh!

Có Cảm Ứng ngọc tại, trước khi đạt tới Vô Địch cảnh, hắn không sợ bị người khác nhìn trộm.

Đến khi đạt Vô Địch, cho dù có bị nhìn thấy cũng vô dụng, chỉ có con đường chết.

Tô Vũ hóa thành Tử Linh, không nói hai lời, một đạo tử khí bắn về phía một yêu tộc cách đó không xa. Gan hắn thật lớn, Đằng Không cảnh cũng dám vào thành, thật sự cho rằng Tử Linh là người tốt sao?

Giờ phút này, ở khắp nơi trong thành, tử khí từ các Tử Linh bắn ra dữ dội!

Kẻ nào quen thuộc cổ thành thì nhanh chóng bỏ chạy, tránh né tử khí. Kẻ nào không quen thuộc, trong nháy mắt bị tập kích, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng!

Tử Linh giết người, sẽ không sinh ra Tử Linh mới.

Nhưng Tô Vũ thì có!

Hắn một kích giết chết yêu tộc kia, rất nhanh liền có thêm một Tử Linh.

Lại giết thêm một Tử Linh… lại có thêm hai Tử Linh, hơn nữa thực lực của chúng đều có chút tiến bộ!

Cuộc tàn sát lại một lần nữa bắt đầu!

Kế hoạch của Tô Vũ là dẫn dụ đám Tử Linh Nhật Nguyệt kia từ trong phong ấn thoát ra. Còn Liễu Văn Ngạn, gã muốn chém giết đám Tử Linh Nhật Nguyệt, kích thích những Tử Linh mạnh mẽ hơn xuất hiện, để chúng tấn công đám cường giả kia. Cả hai đã phân công rõ ràng.

Cách đơn giản nhất để dẫn dụ Tử Linh Nhật Nguyệt là tàn sát thật nhiều Tử Linh Sơn Hải, hoặc trực tiếp hạ sát một cường giả Nhật Nguyệt còn sống!

Nhưng trước khi làm điều đó, phải phá tan cái cục diện bế tắc này đã.

Phải khiến Tử Linh tăng lên gấp bội!

Phải tạo ra hỗn loạn!

Không có hỗn loạn, sao có thể đục nước béo cò cơ chứ?

Còn nữa, phải tống khứ cái tên ngốc Tần Phóng kia đi, chỉ thêm vướng víu!

Hắn không đi, mình ra tay giết hắn thì khó ăn nói lắm, cái tên này quá ненадежным, chỉ rước thêm phiền phức vào người!

Giết! Giết! Giết!

Tử Linh, số lượng đang tăng lên chóng mặt.

Bên trong thành, người sống cũng ngày càng đông.

Dòng người đổ xô vào nội thành mỗi lúc một nhiều.

Tô Vũ cố ý vứt lại vài cái lệnh bài cổ thành ở bên ngoài, dẫn đến đám người tranh đoạt, hỗn loạn nổi lên. Trong cơn loạn lạc, kẻ đánh người, người cướp của, dù không ai dám công khai giết người, nhưng chẳng hiểu sao, vẫn có kẻ chết một cách bí ẩn.

Tử vong, máu tươi, lại dẫn dụ thêm nhiều Tử Linh.

Đám Nhật Nguyệt vòng trong kia căn bản không quan tâm đến sống chết của bọn hắn!

Một đám sâu kiến, lại dám giở trò trước mặt mình, dẫn dụ được vài con Tử Linh Sơn Hải thì đã là đỉnh, chết hết thì càng tốt, ai rảnh mà đi cứu chúng!

Bọn chúng bắt đầu chia nhau ra, lùng sục từng ngóc ngách.

Giờ phút này, cổ thành chính là thiên la địa võng, Tô Vũ khó thoát khỏi.

Nhưng Tô Vũ, lại bắt đầu tiến vào trung tâm vòng vây!

Phải tìm một tên Nhật Nguyệt để hạ sát rồi tính tiếp!

Đương nhiên, động tĩnh sẽ rất lớn, sau khi giết người, chắc chắn sẽ có thiên địa ban thưởng. Mình phải nghĩ cách trốn tránh cuộc truy sát, vì hắn chưa muốn rời khỏi thành ngay lúc này.

“Có lẽ có khả năng đồ sát vài tên Nhật Nguyệt… tụ tập lại rồi giết?”

Tô Vũ nghĩ ngợi, phải làm thế nào đây?

Thần văn của Diệp Bá Thiên, không biết rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Giết Nhật Nguyệt tam tứ trọng có được không?

Nếu không, Tử Linh xuất hiện quá yếu, căn bản không cách nào đánh giết những cường giả kia, không ít kẻ là Nhật Nguyệt cao trọng đấy.

“Thực sự không được, ta trọng thương đối phương, để lão sư đến giết, giết xong rồi chạy trốn, ta tiếp tục ẩn núp?”

Không có thiên địa ban thưởng, có lẽ có khả năng tránh thoát truy tung.

Mình phải tiêu diệt một kẻ rất lợi hại, sau đó lại chạy, không dẫn dụ được Nhật Nguyệt hậu kỳ Tử Linh thì không bỏ qua!

Từng ý nghĩ lóe lên trong đầu!

Tô Vũ tiếp tục tiến lên, hóa thân Tử Linh, du đãng khắp nơi.

Mà lúc này, vòng trong, từng vị thiên tài, thê thảm vô cùng bước ra khỏi cửa phòng.

Không đi ra nữa, đều muốn bỏ mạng.

Tần Phóng cũng ở trong số đó!

Giờ phút này, Tần Phóng cẩn thận từng li từng tí, thấy được một vị Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt kia cũng nhìn thấy hắn. Tần Phóng và gã liếc nhau, ánh mắt Nhật Nguyệt kia dị dạng, quỷ dị nói: “Đến cửa thành chờ, chỉ cần không phải Tô Vũ ngụy trang, ngươi có khả năng rời đi!”

Không chỉ Tần Phóng, những thiên tài khác cũng nhận đãi ngộ này.

Bởi vì Tô Vũ đã ngụy trang thành Thôi Lãng, cho nên lần này, thiên tài bao gồm cả cường giả trong thành, muốn rời khỏi cổ thành, đều phải đến cửa thành chờ đợi kiểm tra thực hư mới được đi.

Bằng không thì, không cho phép rời đi.

Tần Phóng gật đầu, tỏ vẻ sợ hãi.

Đều có một đám Nhật Nguyệt tới rồi, vẫn là nên sợ một chút thì tốt hơn.

Hắn cưỡi con Phi Thiên Hổ sắp chết thành cọp, cấp tốc hướng ngoài thành chạy, ra ngoài trước rồi tính, Tô Vũ kia, tình huống như thế nào, hắn cũng không rõ lắm, chỉ biết hai ngày nay không có động tĩnh gì.

Mà những phương hướng khác, cũng lần lượt có cường giả và thiên tài vốn ở trong thành, dồn dập hướng cửa thành chạy.

Bên ngoài, có Nhật Nguyệt quát lớn: “Các tộc cường giả, thiên tài vốn dừng lại trong thành, đến cửa thành tập hợp! Sau khi kiểm tra thực hư thân phận, mới được phép rời khỏi cổ thành, không được tự tiện rời đi!”

Bất luận kẻ nào, cũng không thể thoát khỏi cái vòng xoáy này!

Lần này, vì diệt trừ Tô Vũ, bọn chúng đã hạ quyết tâm, thề không bỏ qua.

“Cửa thành kiểm tra thân phận?”

Tô Vũ trong lòng chợt lóe lên!

Đúng vậy, cửa thành cũng có Nhật Nguyệt tọa trấn… Tại sao ta nhất định phải xông vào nội thành?

Chẳng phải có thể giết ngay tại cửa thành sao!

Giết một tên, đám người Mặc Hà kia có lẽ chẳng cần Diệp Hồng Nhạn ra tay, tự khắc sẽ xông vào đây, truy sát ta đến cùng!

Nội thành Nhật Nguyệt nhiều vô kể!

Hay là… ta cứ thủ ở cửa thành này thì hơn!

Tô Vũ giật mình tỉnh ngộ, cấp tốc hướng cửa thành mà chạy.

Mà Tần Phóng, cũng đang ba chân bốn cẳng chạy trốn, hắn ta liếc mắt thấy một đầu Tử Linh lảo đảo đuổi theo phía sau… Trong lòng thầm rủa một tiếng, đồ Tử Linh ngu xuẩn, chỉ là một tên Đằng Không nho nhỏ, mà dám truy sát ta!

Hiện tại ta chưa rảnh tay với ngươi, cứ chờ đấy, đến cửa thành, nếu ngươi còn dám mon men theo, ta tặng ngươi một súng, rồi chuồn ra ngoài!

Tiện thể, lúc kiểm tra thân phận, ta lại tặng ngươi thêm một súng nữa!

Tô Vũ căn bản chẳng thèm để ý đến Tần Phóng, hắn ta cũng đã thấy bóng dáng Tần Phóng rồi.

Có chút đồng tình, nhưng phần lớn vẫn là mặc kệ.

Ta lo việc của ta, ngươi đi đường của ngươi, đừng gây thêm phiền phức cho ta là tốt nhất, cái tên này chạy tới đây, một mống cũng chưa giết, một việc cũng chưa xong, chỉ tổ khiến ta thêm phiền phức, Tô Vũ cũng thấy thương thay cho hắn.

Rất nhanh, Tô Vũ đã trở lại cửa thành.

Quả nhiên, ngay tại cửa thành, có hai vị Nhật Nguyệt trấn thủ, đứng sừng sững trong thành.

Phong tỏa chín cửa thành, không cho phép bất kỳ ai rời đi.

Cơ hội, chính là ở nơi này!

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 388: Sinh tử vô tình, đại đạo không giới hạn!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 22, 2025

Chương 545: Tử Linh xâm lấn!

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 22, 2025

Chương 387: Trời xanh mây trắng, địa ngục nhân gian! ! !

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 22, 2025