Chương 38: Nhanh không kềm được! | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 19/03/2025
Liễu Văn Ngạn “soạt soạt soạt” viết xong năm đao còn lại, cuối cùng thở ra một hơi thật dài.
Cảm nhận được ánh mắt của Lão phủ trưởng đang đổ dồn về phía mình, Liễu Văn Ngạn bình tĩnh tự nhiên, phảng phất như đang tự nói: “Thứ này viết thuận tay rồi, ngược lại càng ngày càng đơn giản.”
Lão phủ trưởng không hiểu nhiều về cái này, thế giới của Văn Minh sư, không phải là thứ hắn có thể lý giải.
Hắn có được rất nhiều tri thức, cũng là do Liễu Văn Ngạn bảo hắn biết.
Giờ phút này nghe xong lời này, sắc mặt Lão phủ trưởng biến đổi một thoáng, bỗng nhiên ánh mắt sốt ruột vô cùng nhìn Liễu Văn Ngạn.
Liễu Văn Ngạn quay đầu nhìn lại, sửng sốt một chút.
Nhiệt tình như vậy làm gì?
“Ngươi… còn có khả năng viết?”
Lời của Lão phủ trưởng khiến Liễu Văn Ngạn trong lòng lộp bộp nhảy một cái!
“Lão Liễu!”
Lão phủ trưởng cấp tốc tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Thật sự còn có khả năng viết sao? Đơn giản như vậy ư? Một bài ý chí chi văn của Văn Minh sư Đằng Không cảnh, tìm phú thương bán, bán cho hậu đại của bọn hắn, ba trăm công huân ta còn nói ít!”
“Vậy ngươi viết một trăm bản, nợ của ngươi liền trả hết, trả hết… Ngươi có hay không có thể trở về Văn Minh học phủ rồi?”
“Đương nhiên, còn phải trừ chi phí… Có thành vốn cũng chỉ khoảng một trăm công huân, vậy thì viết một trăm năm mươi bản cũng có thể trả hết!”
Lão phủ trưởng kích động!
Liễu Văn Ngạn trợn mắt hốc mồm!
Ta… tùy tiện nói một chút mà thôi.
Ngươi tưởng thật sao?
Đừng nói một bản, liền bốn đao này thôi, hắn đã suýt chút nữa mệt mỏi đến sụp đổ, huống chi… Ý chí chi văn nào có đơn giản như vậy.
Đầu tiên, để làm Văn Minh sư, hắn đối với “Lôi Nguyên Đao” có cơ sở cực kỳ thâm hậu, nắm giữ rất sâu.
Mà làm một tên Văn Minh sư, thực ra là không có quá nhiều thời gian để đi học tập những thứ này.
Mặt khác, ý chí lực tiêu hao quá lớn, thứ này khôi phục độ khó cũng cao, so với nguyên khí còn khó hơn nhiều.
Ba trăm công huân… Cứ cách vài tháng viết một bài thì vẫn được, ngươi bắt hắn ngày ngày viết, đánh chết hắn cũng không viết ra được.
Một năm viết ba bốn thiên, ví dụ như loại “Khai Nguyên Quyết” này, Liễu Văn Ngạn còn có thể làm được, nhưng một năm viết ba bốn thiên “Lôi Nguyên Đao”, Liễu Văn Ngạn liền không chịu nổi, vậy hắn căn bản không có thời gian để tu luyện, để làm chuyện khác.
“Lão Vương…”
Liễu Văn Ngạn trong lòng thầm mắng, trên mặt lại mang theo nụ cười thần bí, thấp giọng nói: “Không nên nói bậy! Văn Minh sư bọn ta có quy củ, rất nhiều thứ không thể truyền ra ngoài! Để phòng bị thám tử của Vạn Tộc giáo lấy được.”
“Giống như “Lôi Nguyên Đao” loại võ kỹ huyền giai này, Vạn Tộc giáo không phải là không có, nhưng chỉ có Văn Minh sư của bọn chúng mới thoải mái viết ý chí chi văn cho bọn chúng, ý chí chi văn của Văn Minh sư các phủ đều bị nghiêm cấm lưu truyền ra ngoài!”
“Dù cho có chảy truyền ra ngoài, cũng không phải là loại viết tại hiện trường kia, mà là không biết cất giữ bao lâu, cơ hồ hóa thành phàm vật. Loại ý chí chi văn kia, kỳ thật không có tác dụng gì, cũng không đáng tiền.”
Liễu Văn Ngạn nở nụ cười trên mặt, thấp giọng nói: “Đừng nhắc lại những chuyện này, cẩn thận bị phía trên biết được lại tìm ngươi phiền toái.”
Lão phủ trưởng hơi chậm lại, có chút tiếc nuối nói: “Thì ra là thế, ta cũng cảm thấy rất không có khả năng, nếu dễ dàng kiếm công huân như vậy, Văn Minh sư cũng sẽ không thiếu công huân, hắn Bạch Phong còn cần đến chỗ chúng ta này giết một tên Đằng Không tứ trọng…”
Vừa rồi Liễu Văn Ngạn nói viết càng về sau càng đơn giản, hắn mới đột nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy.
Hiện tại nghe xong, thì ra là còn có hạn chế, lúc này hắn cảm thấy mình đã hiểu rõ!
Liễu Văn Ngạn tối tối thở phào nhẹ nhõm, hạn chế tự nhiên là có, nhưng giao dịch cho những người có tiền kia, điều này cũng không ảnh hưởng, thế nhưng… Hắn làm không được!
Đừng nói hắn, ngươi bảo Lăng Vân cảnh, thậm chí Sơn Hải cảnh cường giả, một năm viết cho ngươi một trăm thiên thử xem?
Bọn hắn cũng làm không được!
Coi như làm được, cũng sẽ không làm như vậy, bọn hắn cũng cần tu luyện, cũng cần làm chuyện khác, ý chí lực tiêu hao vượt quá giới hạn, thần văn đều không có ý chí lực uẩn dưỡng, đến lúc đó xảy ra phiền toái thì ai chịu?
Liễu Văn Ngạn dứt khoát không để ý tới Lão phủ trưởng, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ.
Thời khắc này Tô Vũ, vẫn còn đang giãy dụa.
Sự chú ý của hắn đã không còn ở đao pháp, mà là thần văn mà hắn vừa mới bắt được.
Trong mắt Liễu Văn Ngạn mang theo một chút chờ mong, cũng có chút đau đầu.
“Ý chí lực quá yếu, uẩn dưỡng một viên thần văn đã rất khó, hiện tại hắn còn bắt cái thứ hai… Ai, tiếp tục như vậy, tốc độ tăng trưởng ý chí lực của hắn sẽ bị kéo chậm rất nhiều!”
Liễu Văn Ngạn cao hứng đồng thời cũng có chút lo lắng.
Thần văn nhiều, thật sự không phải chuyện tốt.
Đương nhiên, không có cái nào thì lại càng là chuyện xấu.
Nhưng nhiều rồi, Tô Vũ làm sao đi uẩn dưỡng?
Ý chí lực của hắn có hạn, thần văn không được uẩn dưỡng, vậy cũng sẽ tiêu tán.
Có thể uẩn dưỡng thì tiêu hao lớn, bản thân hắn lại không thể khôi phục lại được, tiếp tục như vậy ngược lại dễ dàng kéo sụp đổ hắn.
“Hắn hiện tại có độ chứa đầy khoảng mười chín phần trăm, nhanh đến hai mươi phần trăm, uẩn dưỡng hai cái thần văn, cái thần văn chữ ‘Máu’ kia còn có thể hấp huyết bao hàm nuôi mình, cứ như vậy, uẩn dưỡng hai cái thần văn cũng có thể kiên trì được.”
“Tuyệt đối không thể lại uẩn dưỡng quả thứ ba, tối thiểu là trước khi dưỡng tính, không thể đi phác hoạ thần văn.”
Liễu Văn Ngạn có chút buồn rầu, đôi khi gặp được thiên tài cũng phiền toái.
Tô Vũ bắt thần văn quá nhanh, rất dễ dàng xuất hiện thiên tài vượt quá giới hạn, tự giày vò mình đến chết, hoặc là uẩn dưỡng thần văn quá nhiều, mấy chục năm không tiến thêm được, như vậy cũng coi như là phế đi.
“Những người khác về trước đi!”
Liễu Văn Ngạn mở miệng, sau đó hết sức nghiêm túc nói: “Lôi Nguyên Đao không được truyền ra ngoài! Võ kỹ huyền giai, dù chỉ là bản sao bình thường, cũng không được truyền ra ngoài! Loại võ kỹ này, dù là ở Văn Minh học phủ, Chiến Tranh học phủ, một bản sao cũng cần trăm điểm công huân để đổi!”
Lão phủ trưởng chỉ quan tâm ý chí chi văn đáng tiền hay không, mà sơ sót rằng đây là một bản võ kỹ huyền giai.
Giờ phút này, Lão phủ trưởng cũng bừng tỉnh.
Nghe vậy vội vàng nói: “Đúng, tuyệt đối không được truyền ra ngoài! Võ kỹ của Chiến Tranh học phủ hầu hết đều là bản sao, ý chí chi văn mới là trường hợp đặc biệt, võ kỹ huyền giai truyền ra ngoài, bị tra ra được thì sẽ gặp phiền toái lớn!”
Không có ý chí chi văn, không có nghĩa là không thể tu luyện thành công.
Chẳng qua là tốc độ sẽ chậm hơn nhiều, hoàn toàn dựa vào tự mình lĩnh ngộ, tác dụng của ý chí chi văn, chỉ là tương đương với một vị cường giả đỉnh cấp vì ngươi phân tích toàn bộ quá trình, sẽ khiến ngươi cảm ngộ sâu hơn, tu luyện nhanh hơn.
Lão phủ trưởng giờ phút này mới nhớ tới việc này, có chút lo âu nhìn về phía Liễu Văn Ngạn.
Lão già này trước đó chỉ toàn nói chuyện ý chí chi văn, làm hại hắn quên mất, bản sao này cũng rất quan trọng.
Đây không phải võ kỹ của học phủ, là Liễu Văn Ngạn tự mang theo.
Hắn truyền ra ngoài, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Liễu Văn Ngạn không có lo lắng như hắn, thấy các học viên thấp thỏm, không còn nghiêm túc nữa, hắn mỉm cười nói: “Tự mình tu luyện thì được, đây là ta truyền cho các ngươi, nhưng người ngoài, bao gồm cả gia đình, đều không được truyền lại.”
“Nhân tộc không cổ vũ cho việc không làm mà hưởng, mọi thứ đều cần trả giá cái giá tương xứng, không làm mà hưởng là sâu mọt! “Lôi Nguyên Đao” này coi như ta tặng các ngươi món quà tốt nghiệp, dù hôm nay mọi người không học được, cũng không sao, cuộc sống của các ngươi còn dài.”
“Đa tạ Liễu chấp giáo!”
Các học viên vội vàng nói tạ, bọn họ tuy không thấy ý chí chi văn, có người cũng thấy được một chút, nhưng thu hoạch đều không lớn, nhưng bản sao thì bọn họ đều đã xem qua.
“Không sao, mọi người về nghỉ ngơi cho tốt, không thấy không sao cả, lần đầu tiên, lần sau có kinh nghiệm, mọi người sẽ có thu hoạch, Văn Minh học phủ không thiếu Văn Minh sư có thể sao chép ý chí chi văn, chỉ cần các ngươi chịu nỗ lực!”
“Đa tạ lão sư!”
Mọi người lần nữa nói tạ, mang theo chờ mong, dồn dập rời đi.
Không ít người quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ vẫn còn đang run rẩy, có chút hiếu kỳ, Tô Vũ thấy được mấy đao?
Về việc Tô Vũ học được nhiều hơn, bọn họ cũng không ngạc nhiên, Liễu Văn Ngạn dạo này hay dẫn Tô Vũ đi khắp nơi, rõ ràng là mở tiểu táo, hâm mộ ghen ghét cũng vô dụng.
…
Nửa giờ sau.
Tô Vũ tỉnh lại.
Giờ phút này, trong văn phòng chỉ có hắn và Liễu Văn Ngạn.
Tô Vũ hơi giật mình, vội vàng nói: “Lão sư, ta… ta vừa rồi chưa xem xong…”
Hắn có chút ảo não, vừa mới lo thăm hỏi, quên xem đao pháp phía sau.
Hắn cũng không ngốc, tự nhiên biết sao chép ý chí chi văn không phải chuyện đơn giản, cơ hội này đã bị hắn bỏ lỡ.
Liễu Văn Ngạn không để ý, cười nhạt nói: “Thấy được mấy đao?”
“Đao thứ ba… Đao thứ tư còn chưa kịp xem.”
Tô Vũ gương mặt ảo não, có chút hối hận.
“Hô!”
Liễu Văn Ngạn hơi thở ra, tốt rồi, xem ba đao là đủ rồi, nếu thật sự thấy được phía sau, tên này chắc sẽ mộng, vì sao đao pháp phía sau không có tiểu nhân!
“Không sao, bây giờ nhìn, ngươi cũng học không được. Thứ này ngươi mang về, đừng để lộ ra ngoài, cẩn thận giấu đi, có thời gian thì xem nhiều một chút, đương nhiên, đến sau này khẳng định hiệu quả sẽ giảm bớt đi nhiều, dù sao ta cũng chỉ là ý chí Đằng Không, không phải Sơn Hải, không thể tồn tại lâu dài được.”
Hắn sớm đã đặt bẫy, đến sau này, hiệu quả kia chắc chắn sẽ rất kém, đó là trách nhiệm của ngươi, không phải của ta.
Làm lão sư, ta đã tận lực cung cấp cho ngươi những thứ tốt nhất rồi!
Liễu Văn Ngạn cấp tốc đổi chủ đề: “Lại phác họa ra thần văn rồi?”
“Ừm, chữ ‘Lôi’.”
“Vẽ ra bao nhiêu?”
“Hình như… Là toàn bộ, không đúng, thiếu một chút…”
Tô Vũ có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Hình như bị đứt một nét.”
“Ừm?”
Liễu Văn Ngạn có chút ngoài ý muốn, một mặt ngoài ý muốn vì hắn lại vẽ ra hoàn chỉnh… Lại?
Được rồi, hắn từ bỏ việc thăm dò vì sao dùng chữ kia, cấp tốc nói: “Đứt một nét?”
“Ừm, khi bắt nó, nó phản kháng rất kịch liệt…”
“Đó là do ý chí lực của ngươi không đủ mạnh, không thể cưỡng ép bắt nó, phác họa nó, lúc này ngươi nên từ bỏ, hoặc là phác họa một nét, lần sau không được cưỡng ép bắt nữa, rõ chưa?”
Liễu Văn Ngạn sắc mặt nghiêm túc, “Lần một lần hai coi như ngươi may mắn, lần sau như vậy, dễ dàng bị cắn trả! Đương nhiên, đây cũng là trách nhiệm của ta, ta không nghĩ tới ngươi sẽ phác họa thần văn lần thứ hai, cho nên ta quên nhắc nhở ngươi.”
“Còn nữa, trước khi dưỡng tính, không được cưỡng ép cái thần văn thứ ba!”
“Dạ!”
Tô Vũ lập tức đáp lời, sau đó tiếp tục nói: “Lão sư, chữ ‘Lôi’ bị đứt một nét, ta cảm thấy muốn khôi phục lại, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới được.”
“Chuyện bình thường, phác họa một cái thần văn hoàn chỉnh, tốn nửa năm một năm cũng không hiếm lạ.”
Liễu Văn Ngạn lần này không hề đả kích hắn, nghiêm mặt nói: “Tốc độ phác họa thần văn của ngươi quá nhanh, thật ra không quá bình thường. Ta không biết có phải chuyện xấu hay không, nhưng… Thần văn nhiều, không nhất định là tốt, lần trước ta đã nói với ngươi rồi, thần văn nhiều, cũng có thể hỗn tạp mà không tinh.”
“Lão sư, con biết rồi ạ.”
Tô Vũ vội vàng gật đầu, về thần văn chữ “Lôi” có đặc tính gì, lần này không có cách nào thử nghiệm, bởi vì thần văn không hoàn chỉnh, phải khôi phục hoàn chỉnh mới có thể biết được.
Đương nhiên, Tô Vũ có thể đánh giá ra một loại đặc tính… Điện giật chết ngươi!
Thứ này vừa mới điện giật hắn rất nhiều lần, nếu không thì hắn cũng sẽ không cuối cùng kéo đứt cái “chân” kia, bị điện rất đau, hắn không khống chế được.
Liễu Văn Ngạn thấy hắn nghe lọt tai, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Đến lúc này, những gì ta có thể dạy ngươi, hầu như đã dạy hết rồi. Còn một chút cơ sở, ngươi đến Văn Minh học phủ tự nhiên sẽ có người dạy ngươi.”
“Bao gồm một chút công pháp bí tịch cao thâm, vận dụng thần văn, bồi dưỡng phác họa thần văn, cùng với học tập một chút Vạn Tộc ngữ… Những thứ này đều hết sức thông thường, ngươi đến học phủ tốn mấy năm từ từ mà học, đây cũng là tích lũy nội tình.”
Liễu Văn Ngạn nói xong, lại nghiêm túc lên, “Giai đoạn đầu, đừng quá để ý đến cái gì, cứ phác họa là chính! Văn Minh sư bọn ta, phải chịu được sự nhàm chán, người của Chiến Tranh học phủ, vào học phủ nửa năm hoặc một năm, bọn họ đã có hy vọng bước vào Thiên Quân.”
“Nhưng Văn Minh sư phần lớn đều rất nhiều năm sau, mới một bước bước vào Đằng Không…”
Tô Vũ vội vàng gật đầu, gật xong, nhỏ giọng nói: “Lão sư, con cảm thấy con mấy tháng nữa là có thể Thiên Quân.”
“… ”
Liễu Văn Ngạn bị chặn lại một thoáng!
Ta X, quên mất thằng nhóc này Khai Nguyên bát trọng!
Làm quân dự bị của Văn Minh học phủ, năm năm ở học phủ trung đẳng, học tập nhiều môn ngôn ngữ, đều bắt đầu từ con số không, năm năm có nhiều không?
Ngoài khóa học ngôn ngữ, bọn họ còn có không ít khóa học khác.
Toán học, cấu tạo vũ khí cơ bản, địa lý, lịch sử…
Chương trình học tương đối mà nói, cũng không tính là ít.
Lúc này, có thể về tối tu luyện “Khai Nguyên Quyết” coi như là siêng năng, có mấy người có thể tu luyện đến Khai Nguyên tứ ngũ trọng?
Không giống như Trần Hạo và những người khác, họ không cần học quá nhiều Vạn Tộc ngữ, ba môn cơ bản là đủ rồi.
Dù vậy, những người này cũng không ngừng kêu khổ, hận không thể không học môn nào.
Tô Vũ biểu hiện quá xuất sắc trong thần văn, trong khoảnh khắc đó, Liễu Văn Ngạn đã hoàn toàn quên mất, thằng nhóc này Khai Nguyên bát trọng, mà mình cho hắn viết “Lôi Nguyên Đao” là để nâng cao chiến lực của hắn!
Về việc bắt thần văn, cái đó lại là thứ yếu!
Liễu Văn Ngạn móc ở trong miệng, nhưng lại không nói ra.
Hắn vốn muốn nói, “Đừng hâm mộ những tên Chiến Tranh học phủ kia, một năm sau không ít người trong số chúng sẽ đạt cảnh giới Thiên Quân, nhưng con phải chịu được sự nhàm chán, qua vài năm con đạt cảnh giới Đằng Không, chúng vẫn chỉ là Thiên Quân…”
Nhưng lúc này, không có cách nào nói được!
Thằng nhóc này Khai Nguyên bát trọng mà!
Ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ, Liễu Văn Ngạn bình tĩnh nói: “Con Khai Nguyên bát trọng là không tệ, nhưng cho dù con đạt tới Thiên Quân thì sao? Thiên Quân cảnh giới, không đáng giá nhất! Khi con đến học phủ, một số sư huynh sư tỷ có thể đều đã đạt đến cảnh giới Đằng Không…”
Tô Vũ lập tức nói: “Lão sư, con có một vấn đề.”
“Hỏi đi.”
“Trước đó con có đọc một vài tài liệu, phía trên luôn không nói Văn Minh học phủ có mấy năm, giống như tất cả tài liệu đều không đề cập đến điểm này…”
Tô Vũ tò mò, hắn thật sự rất lạ, Văn Minh học phủ rốt cuộc phải học mấy năm?
“Mấy năm ư?”
Liễu Văn Ngạn hơi ngẩn người, một lát sau mới bật cười nói: “Ta quên nói rồi, Văn Minh học phủ không chia mấy năm, độ chứa đầy dưới hai mươi phần trăm, những học sinh không thể quan sát được bản gốc của Thiên Quân thì là sơ cấp ban.”
“Hai mươi đến năm mươi phần trăm, có thể quan sát được bản gốc của Thiên Quân thì là trung cấp ban.”
“Trên năm mươi phần trăm, cũng chính là giai đoạn dưỡng tính, lúc này tất cả đều là cao cấp ban.”
“Đằng Không… Vậy là con coi như tốt nghiệp, đương nhiên, không phải ai cũng có thể tốt nghiệp, rất nhiều người học vài năm, không có tiến triển gì, họ có thể rời khỏi học phủ, có thể về nhà, hoặc là ra chiến trường, hoặc là làm những việc khác… Lúc này học phủ cũng sẽ không quản con.”
“Nếu con đạt tới Đằng Không, có thể chọn ở lại trường, ví dụ như Bạch Phong, hắn đã chọn ở lại trường, làm trợ lý nghiên cứu viên, nhưng… Đây là đãi ngộ của thiên tài! Con năm sáu mươi tuổi mới đạt Đằng Không, học phủ cũng sẽ không giữ con, con có thể tự tìm đường ra, dù sao cũng sẽ không tệ.”
“Trong tình huống bình thường, đến ba mươi tuổi, nếu vẫn không có cách nào đạt được Đằng Không, rất nhiều người sẽ chọn rời đi.”
Liễu Văn Ngạn thở dài: “Ba mươi tuổi… Lúc này chuyển sang tu luyện Chiến giả vẫn kịp, nhưng qua ba mươi tuổi, thì thật sự không kịp nữa rồi, thời gian hoàng kim để tu luyện đã qua. Giống như con, mười tám tuổi vào phủ, đợi hơn mười năm, đến khi đó con vẫn chưa có cách nào đạt được Đằng Không, con cũng sẽ từ bỏ thôi.”
Không biết bao nhiêu người khi nhập học thì thiên phú dị bẩm, hùng tâm tráng chí!
Kết quả… phí thời gian hơn mười năm, chậm chạp không thể cụ hiện Đằng Không, rồi từ đó từ bỏ, chuyện này quá thường gặp ở Văn Minh học phủ!
“Trong học phủ, có thể còn có một số lão nhân năm sáu mươi tuổi, không phải lão sư, họ được coi là học trưởng của các con, một số chương trình cơ bản của các con có thể là do họ dạy bảo, kiếm một chút công lao để nuôi sống bản thân, không đến mức nuôi gia đình cũng khó khăn.”
“Họ thậm chí không được coi là trợ lý nghiên cứu viên, đương nhiên, các con cũng không cần gọi họ là học trưởng, cứ gọi là chấp giáo là được, gọi học trưởng… Đó là xát muối vào tim, cẩn thận gặp phải người hẹp hòi, họ sẽ gây khó dễ cho con.”
Liễu Văn Ngạn nói xong thì cười, nhưng lại có chút cay đắng.
“Lão sư ta đây… Nếu năm đó còn ở lại Văn Minh học phủ, thì có lẽ cũng đã là chấp giáo, chấp giáo thực sự, con gọi ta là học trưởng cũng không sao, hơn bảy mươi tuổi, coi như cùng một thế hệ với con.”
Chỉ có họ mới hiểu được vị chua chát đắng cay ở trong đó.
Thi đậu Văn Minh học phủ, không có mấy ai là kẻ ngốc.
Kết quả phí thời gian mấy chục năm ở đây, có thể tưởng tượng, những người này đang phải chịu đựng điều gì.
Tô Vũ còn trẻ, hắn không hiểu, nhưng dù chỉ nghe Liễu Văn Ngạn nói một chút, trong lòng hắn đã không khỏi rùng mình.
Phí thời gian đến già, không làm nên trò trống gì, một đám hài tử hơn mười tuổi gọi mình là học trưởng…
“Con sẽ không!”
Tô Vũ trong lòng thầm nghĩ, hắn sẽ không, hắn cũng không muốn.
Thì ra, Văn Minh học phủ không chỉ có thiên tài, mà còn có một nhóm người bi thảm như vậy, quả nhiên, có người xán lạn, ắt sẽ có người ảm đạm.
“Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi vài ngày, suy nghĩ thật kỹ về Lôi Nguyên Đao, uẩn dưỡng thần văn, chờ đợi kỳ thi.”
“Lão sư, việc giết một tên Thiên Quân trung kỳ…”
“Không cần làm, không kịp nữa đâu.”
Tô Vũ suy nghĩ một chút, vẫn kiên trì nói: “Lão sư, hay là con thử xem sao? Đợi vài ngày nữa, Lôi Nguyên Đao của con có tiến triển, con sẽ thử lại một lần nữa, không được thì con sẽ từ bỏ.”
“Tùy con thôi.”
Liễu Văn Ngạn cũng không khuyên can, chấp nhất cũng là một loại phẩm chất tốt đẹp.
Ném cuốn da thú “Lôi Nguyên Đao” cho Tô Vũ, Liễu Văn Ngạn chắp hai tay sau lưng, ung dung đi ra khỏi văn phòng, còn chưa kịp rời đi, liền nghe Tô Vũ nói: “Lão sư, sáng mai con lại đến học phủ để học tập cùng ngài, buổi chiều về nhà luyện đao pháp…”
Liễu Văn Ngạn suýt chút nữa thì lảo đảo ngã nhào!
Ta bảo con về nhà nghỉ ngơi vài ngày, suy nghĩ kỹ về đao pháp, có phải con cảm thấy ta đang tha cho con không?
Thằng nhóc ngốc nghếch!
Lão sư ta là ý chí lực đã tiêu hao quá nhiều, mấy ngày tới phải trốn trong nhà để khôi phục, tránh việc ngày ngày đến học phủ với vẻ mặt tái nhợt, như thể là do túng dục quá độ, con không hiểu hàm ý sâu xa của ta sao?
Liễu Văn Ngạn quay lưng về phía Tô Vũ, vẻ mặt trở nên đen kịt, nhưng ngữ khí lại rất bình thản: “Không cần đến, mấy ngày này ta cũng có chút việc, xem xem có thể Trúc Cơ bước vào Đằng Không được không, gần đây ta hơi bận.”
Tô Vũ lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Dạ, lão sư, vậy con không làm phiền ngài nữa.”
“Ừm.”
Liễu Văn Ngạn tỏ ra cao thâm mạt trắc, nhẹ nhàng rời đi, đợi thêm nữa, hắn sợ sẽ không kìm được.