Chương 366: Giết Lôi Tuyệt, tiếp tục chạy | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 21/03/2025

“Nguyên Thủy Thần Quyết” vận chuyển, thần thánh chi lực không ngừng tiêu hao.

Đao khí phụ cận không ngừng hội tụ, càng lúc càng nồng đậm. Tô Vũ liếc nhìn, nồng đậm đến mức này, Lôi Tuyệt nếu không phải kẻ đại ngốc, thấy tình huống này, hẳn là không dám tới.

Huống chi, bản thân cứ lảng vảng chờ ở đây, Lôi Tuyệt cũng không phải đồ ngốc, khẳng định sẽ hoài nghi có phải là cạm bẫy hay không.

Hắn hiện tại, không dám xem thường đám gia hỏa này.

Từng tên, đều là hạng dân liều mạng, lại hết sức cảnh giác.

Tô Vũ đầu óc cấp tốc vận chuyển, lẩm bẩm nói: “Tìm người giết một trận, thực lực phải cường đại một chút, tốt nhất là loại có thể dây dưa được với ta, Lôi Tuyệt thấy ta bị cuốn lấy, mới không hoài nghi.”

Bằng không, một kẻ Tô Vũ vẫn luôn chạy trốn, bỗng nhiên dừng lại, há chẳng phải khiến người ta liếc mắt nhìn ra có vấn đề sao?

Tìm ai đây?

Thực lực không thể quá yếu, cũng không thể quá mạnh. Quá mạnh, bản thân còn chưa chắc đã đánh lại, vậy thì khó xử rồi.

Phù Thổ Linh xem ra là một lựa chọn tốt!

Bất quá, tên kia độn thổ có chút khó dây dưa.

Kệ mẹ nó!

Tô Vũ không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục ẩn nấp quan sát, gặp cường giả thì sẽ hạ độc thủ.

Hắn cấp tốc hướng phía trước bỏ chạy, “Nguyên Thủy Thần Quyết” không ngừng vận chuyển, hấp thu thần thánh năng lượng, tốt nhất là hấp thu hết tất cả thần thánh năng lượng nơi này, kể từ đó, vận chuyển “Thiên Đao” cũng không còn gì trở ngại.

Năm đó Vô Địch lưu lại năng lượng, tuy rằng cường hãn, đẳng cấp rất cao, nhưng dù sao cũng đã trải qua nhiều năm như vậy, đao khí cùng thần thánh năng lượng lẫn nhau ăn mòn, bây giờ năng lượng còn sót lại, phân tán trên trăm dặm, kỳ thật đã rất mỏng manh.

Tô Vũ cấp tốc tiến lên, tiếp tục ẩn giấu hành tung, không cố ý để lộ dấu vết.

Đám gia hỏa này, đều tinh minh như quỷ, có phải cố ý tiết lộ hành tung hay không, bọn chúng đều có thể đánh giá ra được.

Trong Thiên Đoạn Cốc này, số lượng thiên tài đã ít đi không ít.

Bị giết quá nhiều!

Những kẻ còn lại, có kẻ đã bỏ chạy, có kẻ tự cho thực lực mạnh mẽ nên tiếp tục ở lại.

Tô Vũ vừa độn hành được mấy ngàn thước, phía trước, một đầu Kim Long há miệng, một phát cắn đứt cổ một con dê rừng to lớn.

Đầu dê rơi xuống đất!

Tô Vũ ngốc trệ một thoáng, Long cũng cắn người sao?

Chuyện này hắn không hề biết!

“Con Kim Long này có chút quen mắt, chẳng phải là cái tên trước kia đã giao thủ với ta, thuộc Huyền Khải nhất tộc?”

“Nó… nó lại biết cắn người?”

Tô Vũ có chút ngốc trệ. Thật đấy, Long lại biết cắn người, đây là lần đầu tiên hắn gặp. Thực tế thì số lần hắn thấy Long cũng không nhiều, nhưng theo những gì hắn biết, Long tộc hoặc là dùng đuôi quét ngang, hoặc là phun lửa, phun nước, hoặc phun thứ gì đó khác…

Con Long này, trước đó biết dùng kiếm thì không nói, giờ lại còn cắn người, kỹ năng nhiều thật a!

Kim Long một ngụm cắn chết con dê núi, bỗng nhiên thân ảnh thu nhỏ lại, cảnh giác nhìn về phía Tô Vũ. Đôi mắt rồng tràn đầy đề phòng, cái đuôi dài khẽ đong đưa, như thể đã sẵn sàng cho một cuộc tấn công.

“Gia hỏa này, cũng là Lăng Vân cửu trọng, thực lực không kém.”

Long tộc dù sao cũng là thập cường chủng tộc, mặc dù Kim Long không phải Thiên Long tộc mạnh nhất, nhưng cũng là một chi gần với Thiên Long tộc, thực lực cường hãn.

“Bất quá tiểu Long này, có lẽ tuổi còn trẻ.”

Nhìn nó cắn chết con dê núi kia, hẳn là cũng chỉ mới đạt tới Lăng Vân cảnh.

Tô Vũ vừa quan sát vừa suy nghĩ, có nên coi nó là đối thủ hay không. Bất quá thực lực của nó không hề yếu, nếu liên thủ với Lôi Tuyệt, Tô Vũ sẽ gặp phiền toái lớn.

Hắn còn đang suy tính thì Kim Long bỗng nhiên lóe lên một tia kim quang trong mắt, nhìn về phía Tô Vũ, mở miệng: “Thôi Lãng?”

Tô Vũ có chút bất ngờ, lộ thân hình, nhìn về phía nó, “Sao ngươi nhận ra ta?”

“Quả nhiên là hắn!”

Kim Long vô cùng cảnh giác, lùi lại một chút, không quên tha đi xác con dê núi, “Độn thuật của ngươi ta đã thấy qua, rất mạnh, rất lợi hại. Ta cảm giác có cường giả ở gần đây, nhưng không phát hiện ra hành tung, nên đoán là ngươi!”

“Cũng không ngốc, còn bị nó nhìn thấu.”

Kim Long vội vàng nói: “Ngươi muốn giết ta?”

“Không có chuyện đó!”

Tô Vũ cười nói: “Chúng ta là chiến hữu, cùng nhau giết Huyền Khải tộc mà!”

“Không, ngươi muốn giết ta, ta cảm nhận được sát khí…”

Kim Long thầm mắng trong lòng!

“Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao?

Tên này lá gan thật lớn, lại muốn giết mình. Nó đã tận mắt chứng kiến hắn giết Hồng Khải, đối với Tô Vũ vẫn còn có chút cảnh giác, mở miệng: “Việc nhân tộc các ngươi bị Thần Ma tấn công là do Thần Ma làm, không phải Long tộc. Long tộc mạnh mẽ, ngươi đừng vô cớ trêu chọc Long tộc!”

“Không có chuyện đó!”

Tô Vũ khẽ mỉm cười, “Ồ, Long tộc à? Ta biết.”

“Chu Thiên Đạo có Long tộc tọa kỵ, lại còn là Kim Long.”

“Nhị đại phủ trưởng của Đại Hạ phủ cũng có tọa kỵ Long tộc, hình như là một đầu Bạch Long, không biết có phải Thiên Long tộc hay không. Thiên Long tộc chính là Bạch Long, nhưng trong Long tộc lại có Bạch Long nhất tộc riêng biệt. Khoảng cách giữa hai loại này nằm ở số lượng móng vuốt. Thiên Long cửu trảo, Kim Long bát trảo, Bạch Long thất trảo, ta không biết nhị đại phủ trưởng kia là mấy trảo.”

“Nếu là cửu trảo Thiên Long… Khả năng này rất thấp, cửu trảo Thiên Long tương đương Nguyên Thủy Thần Ma, Nhật Nguyệt thất trọng cũng có thể đánh ngang Nhật Nguyệt cửu trọng.”

“Vậy chắc hẳn là Bạch Long nhất tộc rồi.”

Tiểu Kim Long im lặng, tiếp tục lùi lại, “Thôi Lãng, ta không trêu chọc ngươi, ngươi cũng đừng trêu chọc ta. Nơi này có rất nhiều kẻ có thể giết người, không cần thiết chúng ta phải chém giết lẫn nhau. Lôi Tuyệt hình như đang tìm ngươi.”

“Vậy sao!”

Tô Vũ cười nói: “Vậy thì Long huynh nhường đường một chút, ta muốn rời khỏi. Ngươi cản đường ta, tốt nhất là mọi người đừng xung đột.”

“Được!”

Tiểu Kim Long cấp tốc rút lui, bên cạnh có khe nứt, nó nhanh chóng tiến vào trong khe, còn Tô Vũ thì phá không mà ra, tiếp tục bay về phía trước.

Đôi mắt rồng nhỏ dõi theo bóng hắn rời đi, ánh mắt biến ảo.

“Nhân tộc này, cho ta cảm giác có chút nguy hiểm.”

Đang suy nghĩ, một lát sau, tiếng sấm nổi lên bốn phía, ngay sau đó, một tiếng sấm rền quét qua, ầm ầm một tiếng, Tiểu Kim Long vung đuôi quét ngang, lôi đình nổ tung.

Tiểu Kim Long bay lên trời, lăng không nhìn xuống Lôi Tuyệt.

Lôi Tuyệt hơi biến sắc mặt, mở miệng nói: “Ta đang tìm người, không có ý định đối địch với Long tộc!”

Tiểu Kim Long trầm ngâm một hồi, quay đầu nhìn lại phía sau, “Thôi Lãng vừa mới rời đi. Lôi Tuyệt, lần sau ngươi càn quét tứ phương, đừng trách ta không khách khí!”

“Vô Ưu huynh thứ lỗi!”

Lôi Tuyệt cũng không dám nói lời ngoan cố, cả hai đều là Lăng Vân cửu trọng, Lôi Đình Thần tộc và Kim Long nhất tộc thực lực xấp xỉ, không cần thiết phải giao chiến với Kim Long.

Nói xong, hắn hóa thành lôi đình, tiếp tục truy kích.

Tiểu Kim Long nhìn theo bóng hắn đi xa, thân thể thu nhỏ lại, ngay sau đó, cũng hóa thành một đạo kim quang, đuổi theo về phía bên kia, có lẽ có thể nhặt được chút lợi lộc. Lôi Tuyệt và Thôi Lãng kia đều mang đến cho nó một chút áp lực.

“Chính là ngươi!”

Một khắc sau, Tô Vũ lướt đi mấy ngàn thước, lại gặp một sinh linh.

Thật quen mắt!

Trông tựa con tằm mập ú, chỉ có cái đầu lớn hơn, lại mang dáng dấp đầu rồng, Long Tằm!

Long Tằm nhất tộc!

Thiên địch của Diệt Tằm Vương, đại địch không đội trời chung, gian nan lắm mới chen chân vào trăm chủng tộc cường thịnh.

Con Long Tằm kia cũng cảm nhận được nguy cơ.

Thân thể khẽ nhúc nhích, trong chớp mắt, nó đã tiến vào hư không, biến mất tăm hơi.

Tô Vũ khẽ giật mình, mắt lóe lên, lập tức đạp không mà đến, một cước đá ra. Thời gian vận chuyển, ầm một tiếng, hư không gợn sóng, con Long Tằm kia tựa như bị hắn lôi từ hư không trở về hiện thực.

Long Tằm kinh hãi, nhìn hắn, cất tiếng: “Ngươi… Ngươi là truyền nhân của Vương Hổ?”

Vương Hổ?

Tô Vũ ngẩn người, Vương Hổ là ai?

Hắn nào biết!

Quỷ mới biết Vương Hổ là ai, lẽ nào là Diệt Tằm Vương?

Long Tằm nhất tộc hẳn sẽ không gọi hắn là Diệt Tằm Vương, xưng Vô Địch khác là Vương Giả, đó là tôn kính thực lực. Gọi Diệt Tằm Vương là tôn xưng, Long Tằm nhất tộc mà làm vậy, chẳng phải là giả ngây giả ngô?

Lười biếng phí lời, Tô Vũ một cước đá xuống. Hắn có chút lĩnh ngộ, Long Tằm nhất tộc này không yếu, vừa rồi trốn vào hư không, hẳn là một loại pháp môn đặc thù. Mà thời gian, rất có thể là nhằm vào Long Tằm nhất tộc mà khai sáng!

Một cước này đá xuống, quả nhiên, con Long Tằm kia có chút sợ hãi, nhưng nhanh chóng phát hiện thực lực của hắn không đáng sợ như mình tưởng, nó khẽ quát một tiếng, miệng phun ra một sợi tơ dài.

Long Tằm tốc độ cực nhanh, cấp tốc bay lượn quanh Tô Vũ, phanh phanh phanh…

Trong hư không, Tô Vũ và Long Tằm giao chiến trong nháy mắt, bốn phía đã bị quấn chặt bởi những sợi tơ.

Hư không bị bọc kín!

Ánh mắt Long Tằm lộ ra một tia lạnh lùng, kẻ này dùng thời gian còn chưa tới nơi tới chốn. Giết hắn, Vương chắc chắn sẽ trọng thưởng.

Giết truyền nhân của Vương Hổ, đây là đại công!

Đối với Long Tằm nhất tộc mà nói, giết truyền nhân của Vương Hổ còn có công lao lớn hơn giết một Nhật Nguyệt.

Diệt Tằm Vương nhiều lần xâm nhập Long Tằm giới, ngay cả Vương cũng không dám mạo hiểm lộ đầu.

Long Tằm nhả tơ, từng sợi quấn quanh lấy hư không, dần dà, nó bao bọc lấy Tô Vũ vào trong.

Còn Tô Vũ, giờ khắc này liên tục vung đao, “Két” một tiếng vang lên không ngớt. Long Tằm tơ kia bên ngoài lại vô cùng cứng cỏi!

“Đúng là tài liệu đúc binh tốt!”

Tô Vũ cảm khái một tiếng, Long Tằm này đã là Lăng Vân cảnh, thực lực không yếu, tơ nó phun ra thật sự là đồ tốt để chế tạo nhuyễn giáp. Long Tằm tơ nhuyễn giáp, có hi vọng chế tạo ra Địa binh!

Ta vừa nói muốn tìm tài liệu, xem kìa, từng tên từng tên đều tự mình đưa đến.

Áo giáp của Huyền Khải nhất tộc, phối hợp thêm Long Tằm tơ, Tô Vũ tính toán một hồi, chế tạo một bộ áo giáp mạnh mẽ không khó, có lẽ có thể giúp ta chính thức rèn đúc một thanh Địa binh lợi hại.

Còn việc bị bao bọc, Tô Vũ không vội.

Hắn cùng Long Tằm giao chiến, chính là để hấp dẫn Lôi Tuyệt.

Long Tằm tơ này tuy cứng cỏi, nhưng Tô Vũ ta đâu phải không thể chạy trốn, không thể giết ra.

Mà Long Tằm kia, giờ phút này lại mừng rỡ khôn xiết.

Truyền nhân Vương Hổ bị nó khốn trụ rồi!

Đương nhiên, thực lực kẻ kia rất mạnh, nó không nắm chắc giết được hắn, chỉ có thể nói là vây khốn hắn. Đây cũng là thiếu hụt của Long Tằm nhất tộc, năng lực khốn người rất mạnh, nhưng lực sát thương lại yếu hơn một chút.

Ngay lúc này, nơi xa, tiếng sấm nổ vang.

Long Tằm biến sắc, kẻ kia đến rồi!

Ai tới?

Không phải ai cũng biết, Lôi Tuyệt đang đuổi giết Tô Vũ, giờ phút này, cảm ứng được cường giả đến, sắc mặt Long Tằm biến đổi bất định. Đợi đối phương đến gần, Long Tằm nhận ra đối phương.

“Lôi Tuyệt!”

Cường giả của Lôi Đình thần tộc!

Ngay lúc này, Tô Vũ bị nhốt bên trong, bạo hống một tiếng, một đao chém ra, ầm ầm một tiếng vang thật lớn, giống như muốn thoát khỏi khốn cảnh.

Mà nơi xa, Lôi Tuyệt cũng mừng rỡ.

Bị Long Tằm nhất tộc khốn trụ!

Kẻ này, đáng đời phải chết a.

Đám Long Tằm nhất tộc giết hắn thì khó, nhưng khốn trụ hắn, Thôi Lãng muốn chạy cũng khó khăn. Năm đó, Diệt Tằm Vương cũng như vậy, bị Long Tằm Vương khốn trụ, Long Tằm Vương cũng không giết được hắn, trong cơn tức giận, liền đem đối phương ăn tươi, mong muốn nghiền nát hắn!

Trong cơ thể Long Tằm nhất tộc, tơ Long Tằm càng nhiều, hẳn không chỉ đơn thuần là do ăn Diệt Tằm vương mà thành.

Sau này, Diệt Tằm vương quậy phá trong cơ thể Long Tằm vương quá lợi hại, Long Tằm vương bất đắc dĩ, mới phải lôi hắn ra ngoài.

“Tất thừng, trói chặt hắn!”

Lôi Tuyệt quát lớn một tiếng: “Giết hắn đi, ta nhất định trọng thưởng!”

Long Tằm Tất Thừng sắc mặt biến đổi khôn lường, hắn muốn bỏ chạy, hắn và Lôi Tuyệt vốn dĩ không thân thiết, nhưng giờ phút này trói buộc Vương Hổ truyền nhân, hắn lại có chút không nỡ rời đi, nhưng bản thân lại không đủ sức giết đối phương.

Hiện tại, kẻ này lại muốn phá cảnh mà ra, trong lòng hắn có chút giằng co.

Ngay sau đó, hắn phun ra càng nhiều tơ tằm.

Trong kén tằm, Tô Vũ bộc phát thực lực, ầm ầm nổ vang, đánh cho những sợi tơ tằm bất an kia nứt toác.

Long Tằm Tất Thừng sắc mặt lại biến đổi, hắn lớn tiếng quát: “Lôi Tuyệt, giết hắn đi, những thứ khác ta không cần, chỉ cần đôi chân kia!”

Lôi Tuyệt ngẩn người, muốn chân sao?

“Hắn là Vương Hổ truyền nhân, giết hắn đi, Long Tằm nhất tộc chắc chắn sẽ hậu tạ!”

Lôi Tuyệt nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vui mừng khôn xiết!

Đây là Diệt Tằm vương truyền nhân sao?

Thảo nào lại dây dưa với Long Tằm!

Nếu vậy, không cần lo lắng Long Tằm phản bội, bởi vì Long Tằm nhất tộc và Diệt Tằm vương vốn là tử địch, ai dám hợp tác với đối phương, hai bên tuyệt đối không đội trời chung.

Diệt Tằm vương xem chuyện năm xưa là một mối nhục lớn!

Long Tằm vương cũng vì mỗi năm bị hắn dây dưa mà nổi trận lôi đình, hận không thể giết sạch cả nhà hắn.

Giờ phút này, nghe được tin này, Lôi Tuyệt sao có thể không vui mừng, hơn nữa còn có chút bất ngờ và rung động, Diệt Tằm vương truyền nhân, chẳng phải là đối phương biết… đúng, thời gian chiến pháp!

Tô Vũ trước đó thoát khỏi bộ pháp của hắn, dường như cũng có chút bóng dáng thời gian.

Thời gian, Khai Thiên đao, Khoách Thần chùy, nhiều miếng thần văn…

Hắn mơ hồ cảm thấy, dường như nắm bắt được điều gì đó.

Vì Tô Vũ chưa từng đến chư thiên chiến trường, nên bọn hắn không hiểu rõ Tô Vũ, nhưng Lôi Tuyệt khẳng định, mình dường như đã từng nghe ai đó nhắc đến.

“Thôi Lãng… Không, không phải, ai đã nói nhỉ…”

Hắn có chút mơ hồ, dường như chuyện này chỉ là thoáng qua trong đầu, khi hắn thuận miệng nhắc tới một cái tên.

Có liên quan tới Liễu Văn Ngạn, một người thuộc hệ đa thần văn.

Liễu Văn Ngạn… Tô… Tô Vũ?

Trong khoảnh khắc, cái tên có chút xa lạ này hiện lên trong tâm trí hắn. Lẽ nào… người này chính là Tô Vũ?

Tô Vũ!

Kẻ truyền thừa đa thần văn hệ!

Ký ức mơ hồ dần hiện rõ. Ngày ấy, hắn không mấy để tâm, bởi người nọ ở Nhân Cảnh, cách bọn hắn quá xa xôi.

“Đúng, là Tô Vũ! Nhân tộc đang rầm rộ truyền bá một môn công pháp, gọi là ‘Nguyên Thần Khai Khiếu Quyết’, chính là hắn! Phụ thân ta từng nhắc qua…”

Hắn nhớ ra rồi!

Phụ thân hắn, một vị Đại tướng trong quân Lôi Đình Thần tộc, từng nhiều lần nhắc đến chuyện này, nói Nhân tộc gần đây công khai truyền bá công pháp đó, rồi nhắc tới Tô Vũ. Nhưng lúc đó, hắn không mấy để ý.

Một nhà nghiên cứu, thuộc hệ đa thần văn…

Là Tô Vũ!

Lôi Tuyệt biến sắc, vội vã chạy tới, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ.

Tô Vũ!

Người này có vẻ rất quan trọng, ít nhất là quan trọng hơn so với Thôi Lãng!

Cụ thể quan trọng như thế nào, hắn có lẽ chưa rõ, nhưng việc Tô Vũ truyền bá công pháp khiến phụ thân hắn cũng phải đau đầu, giết được người này, có lẽ sẽ được ban thưởng vô cùng lớn!

“Tô Vũ!”

Hắn quát lớn một tiếng!

Lôi Tuyệt dò xét xung quanh. Bên trong kén tằm, Tô Vũ bất đắc dĩ nghĩ, “Ta thật sự nổi bật đến vậy sao? Vậy mà cũng bị nhận ra!”

Chư thiên vạn tộc, người bình thường chắc hẳn không biết đến sự tồn tại của hắn.

Hắn cũng chỉ mới đến đây lần đầu!

Vậy mà, giờ đây lại bị Lôi Tuyệt nhận ra.

Đương nhiên, cũng do hắn đã lộ diện quá nhiều. Không còn cách nào, nhiều thứ quá đặc thù, người biết đến lại chẳng bao nhiêu. Nếu ai ai cũng biết đến Thời Gian, Khoách Thần Chùy, Khai Thiên Đao, thì Tô Vũ đã có thể giữ bí mật rồi.

Mấu chốt không phải kẻ biết chuyện quá ít, mà là… hầu như chỉ có một mình hắn biết mà thôi!

Thân phận này… quá mức chói mắt!

“Ăn nói hàm hồ!”

Tô Vũ vẫn lớn tiếng quát, “Lôi Tuyệt, ngươi truy sát ta ráo riết, đến tột cùng muốn gì? Giết Hoàng Đằng còn hơn giết ta gấp vạn lần…”

“Hoàng Đằng?”

Lôi Tuyệt cười lạnh một tiếng, đứng từ xa, lôi đình lấp lánh, ầm ầm oanh kích vào kén tằm, nhanh chóng bố trí tầng tầng lôi đình luyện ngục bên ngoài.

“Hoàng Đằng lại bảo rằng ngươi quan trọng hơn hắn? Ngươi là truyền nhân Hạ gia?”

“Cái gì?”

“Rốt cuộc ngươi tên gì?”

Lôi Tuyệt cũng có chút hồ đồ, “Thôi Lãng? Hạ Lãng? Tô Vũ? Hạ Vũ?”

Mặc kệ là ai, kẻ này vô cùng trọng yếu!

Giết được hắn, bản thân ắt có cơ hội tấn cấp Sơn Hải, trở thành thiên kiêu đỉnh cấp.

Tô Vũ gầm lên một tiếng, Khai Thiên đao xuất ra, một đao chém đứt vô số tơ tằm. Long Tằm kia giờ phút này cũng đang ngẫm nghĩ cái tên Tô Vũ, cảm thấy có chút quen tai.

Giống như Tô Vũ, nếu không lên Chư Thiên chiến trường, cũng chẳng biết các giới kia có thiên tài nào, dù nghe qua cũng không nhớ kỹ.

Giống như hiện tại, mấy tên cường giả, thiên tài của các tộc, không đến Chư Thiên chiến trường, không lên bảng, hắn cũng chẳng nhận ra.

Bọn gia hỏa này cũng thế!

Chỉ là cảm thấy quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

Long Tằm dù không nhớ ra, cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng nhả tơ quấn quanh. Lôi Tuyệt rốt cuộc cũng đuổi đến.

Vừa đến, hắn không nói hai lời, một cây lôi đình Thần Thương hiện ra, một thương đâm thẳng vào kén tằm!

Ầm ầm một tiếng!

Lực khống chế tinh chuẩn, khiến kén tằm không bị phá hủy, toàn bộ lực lượng đều dồn lên người Tô Vũ.

Tô Vũ vung đao chém tan lôi đình, nhưng cũng bị điện đến tê dại cả tay.

Tô Vũ không ngừng lùi lại, rống lớn một tiếng, Khai Thiên đao bùng nổ, đao ra, chân cũng ra, đá cho cái kén tằm kia nứt toác.

Bên ngoài kia, Long Tằm kịch liệt chấn động.

Tơ nhả ra đều bị chấn đến đứt đoạn.

“Lôi Tuyệt…”

Tất Thừng thét lớn một tiếng, “Có thể giết hắn không?”

Lôi Tuyệt ánh mắt lạnh lùng, “Chờ một lát!”

Dứt lời, trường thương thu về, khiếu huyệt toàn thân mở ra, vô số sức mạnh lôi đình tràn vào trường thương, hắn muốn một thương đâm chết kẻ này!

Cơ hội quá tốt!

Lôi Tuyệt không ngờ tới, tên kia lại bị Long Tằm khốn trụ, chỉ trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, ta một thương tiễn hắn lên đường!

Hắn cũng không dám khinh thường, dốc toàn bộ lực lượng.

Sức mạnh từ khiếu huyệt bùng nổ, cực kỳ cường hãn, dù cho Tất Thừng đứng một bên, cũng có chút kinh hồn bạt vía, “Lẽ nào Lôi Tuyệt đợi lát nữa giết xong đối phương, thuận tay cũng xử lý luôn cả ta?”

Tuy nói hai bên không có xung đột, cũng chẳng có lợi ích gì đáng kể, ta chỉ muốn một đôi chân… Thế nhưng, ở đây cần gì phải có xung đột lợi ích?

Bất quá nhìn lại Lôi Tuyệt, tiêu hao quá lớn, nhất kích này xong, e rằng không còn đủ sức giết mình, mình không giết hắn đã là may, nghĩ vậy, hắn lại hơi yên tâm một chút.

“Nếu Lôi Tuyệt tiêu hao quá lớn, đợi hắn xong việc mình giết hắn cũng được…”

Long Tằm tính toán, Lôi Tuyệt hẳn là không dốc hết toàn lực, ít nhiều cũng phải giữ lại vài phần.

Sức mạnh lôi đình trên trường thương càng lúc càng mạnh!

Mà áp lực Tất Thừng cảm nhận được càng lúc càng lớn, Tô Vũ dường như cảm thấy nguy cơ tử vong, bạo hống: “Long Tằm nhất tộc khốn kiếp, mau tản ra Long Tằm tơ, bằng không, ta chết các ngươi cũng đừng hòng sống!”

Hắn cũng dốc toàn bộ thực lực, trường đao chém mạnh, Ý Chí lực bùng nổ, thần văn rung động, tơ tằm đứt gãy vô số.

Có điều, nhất thời vẫn không thể thoát ra.

Mắt thấy một thương kia càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mạnh, kiếp tự thần văn cũng không ngừng nhảy lên, Tô Vũ phán đoán một phen, không sai biệt lắm, một thương này lực lượng tụ tập, nếu Lôi Tuyệt còn có thể trốn thoát, vậy hắn đã mạnh đến mức không còn gì để nói.

Giờ khắc này, một cỗ lực lượng thần thánh từ trên người Tô Vũ lan tràn ra.

Lôi Tuyệt hơi khựng lại, bị áp chế một chút.

Lực lượng của Nguyên Thủy thần tộc!

Cỗ lực lượng này, cấp tốc hấp thu lực lượng thần thánh xung quanh, sau một khắc, Khai Thiên đao bùng nổ, vô số đao khí hội tụ.

“Như vậy còn chưa đủ!”

Một giọt tinh huyết bị Tô Vũ cắn nuốt, một cỗ Sơn Hải chi lực cuồn cuộn bạo phát.

“Khai Thiên!”

Một tiếng quát chói tai, vang vọng tận trời xanh.

Hắn đã đợi ngươi đến bây giờ, một đao này nếu ngươi không chết, lão tử liền chịu thua!

Đao còn chưa xuất, kén tằm đã nổ tung!

Ầm ầm một tiếng!

Toàn bộ kén tằm vỡ tan, Tất Thừng phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn ngập kinh hãi!

“Sơn… Sơn Hải…”

Sơn Hải cảnh!

Người này là cường giả Sơn Hải cảnh?

Không đúng, Nguyên Thủy thần tộc, không đúng, còn có Khai Thiên đao…

Nó hỗn loạn rồi!

Ngay lúc này, một đạo vô hình Ảnh Tử, trong nháy mắt đánh vào Ý Chí hải của nó, Tất Thừng rống lớn một tiếng, trên đầu hào quang lấp lánh, có thứ gì đó đang xâm lấn vào biển ý thức của nó.

Lôi Tuyệt giờ phút này cũng dồn hơn nửa lực lượng vào trường thương, sắc mặt biến đổi.

“Đây là…”

Không kịp suy nghĩ nhiều!

Hắn đã dốc hơn nửa lực lượng, trường thương lôi đình bạo phát, lúc này, hắn không thể trốn, chỉ có xuất thương, nhất kích tất sát Tô Vũ mới là chính đạo, trốn, chỉ có chết nhanh hơn!

“Lôi Diệt Thương Sinh!”

Gầm lên giận dữ, trường thương lơ lửng trên không, trên trời cao, một cây lôi đình trường thương chiếu rọi bốn phương, toàn bộ Thiên Đoạn cốc đều thấy được một thương này!

Vùng trời Thiên Đoạn cốc, lôi đình chớp động.

Lôi Đình Thần Tộc Lăng Vân Cửu Trọng!

Nhưng ngay sau đó, một thanh trường đao hoành không xuất thế, đao khí tung hoành mấy ngàn thước, một đao này, lập tức thu hết đao khí trong phạm vi mấy ngàn thước, toàn bộ sương trắng và đao khí trên bầu trời Thiên Đoạn cốc trong nháy mắt tan biến, lộ ra nguyên trạng Thiên Đoạn cốc.

Địa phương xa xôi, Hoàng Đằng vừa vặn xuất đao…

Đao khí chấn động, hắn nhịn không được cuồng mắng một tiếng:

“Mẹ kiếp!”

Tên khốn kiếp kia bên kia làm cái gì vậy? Lại dám tranh đoạt đao khí của hắn, khiến cho đao khí khắp nơi dồn dập lao tới chỗ đó, làm uy lực một đao của lão tử giảm xuống một thành!

Đối diện, Thiên Đạc ban đầu kinh ngạc, sau đó liền thoải mái… Hoàng Đằng, xem ra trời không giúp ngươi rồi!

Hoàng Đằng lười quản cái đám kia, hắn cũng là một đao chém ra, tung hoành hơn ngàn mét, bốn phía đao khí bị hắn tranh đoạt, hai người một nam một bắc, lập tức đem gần một phần mười đao khí trong Thiên Đoạn cốc hút đi.

Tô Vũ càng thêm ra sức!

Lúc này, hắn bộc phát ra sức mạnh Sơn Hải, lực lượng thân thể vượt xa vạn khiếu, so với Hoàng Đằng còn mạnh hơn không ít.

Hai thanh trường đao hoành không!

Đao của Tô Vũ dài hơn, lớn hơn!

Một đao chém xuống!

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng kinh người, thanh lôi đình trường thương kia bị một đao chém thành hai nửa, ầm ầm một tiếng, tiếng sấm nổ vang bốn phía, khi đao của Tô Vũ chém xuống, Lôi Tuyệt thương bị chặt đứt, lôi đình vẫn bùng nổ, đánh thẳng vào thân thể Tô Vũ.

Ầm ầm!

Sức mạnh sấm sét bùng nổ trên người Tô Vũ, giờ khắc này, lôi chữ thần văn tứ giai hiển lộ uy năng!

Tô Vũ vẫn luôn chờ đợi cơ hội này!

Chờ đợi lôi chữ thần văn tấn cấp, thần văn tứ giai, có năng lực của Sơn Hải, dù bản thân Tô Vũ chưa đạt tới Sơn Hải, nhưng khi thần văn bạo phát, lập tức hóa giải phần lớn sức mạnh sấm sét, phần còn lại bị thần văn cấp tốc hấp thu.

Cường hóa bản thân!

Một vị Thần tộc tiếp cận Sơn Hải, toàn lực thi triển một kích, Tô Vũ hóa giải hơn phân nửa, vẫn bị điện giật đến kinh ngạc, miệng phun máu tươi, thân thể chấn động.

Mà ngay sau đó, đao rơi xuống!

Một đao này, nghiền nát tất cả mọi thứ xung quanh!

Ầm ầm một tiếng!

Tiếng nổ lớn vang vọng toàn bộ Thiên Đoạn cốc, Tô Vũ với thực lực Sơn Hải, lại còn mượn thêm đao khí của Đại Hạ vương, có thể tưởng tượng, lực bộc phát cường đại đến mức nào!

“Xoẹt!” Tựa như chém đậu hũ, một đao vung xuống, thân thể Lôi Tuyệt còn lơ lửng giữa không trung, khí tức đã trong nháy mắt tan biến, Ý Chí hải cũng sụp đổ theo.

Đôi mắt hắn trợn trừng!

Lôi đình tiêu chí trên trán cũng tiêu tán, hắn nhìn Tô Vũ, môi run run khẽ mở: “Tô Vũ… là ngươi?”

Hắn muốn biết, mình chết dưới tay ai.

Còn chuyện lực lượng Sơn Hải bộc phát thế nào, vì sao lại là công pháp Nguyên Thủy thần tộc, hắn không muốn biết, cũng chẳng còn tâm trí nào để biết. Hắn chết, hắn chỉ muốn biết, kẻ giết hắn, rốt cuộc là ai!

Tô Vũ khẽ cười, từng sợi tóc dựng thẳng lên, trên ngực, cũng xuất hiện một lỗ thủng lớn, đáp: “Chính là ta!”

Tô Vũ!

Lôi Tuyệt hắn, vậy mà lại bị chém giết bởi kẻ yếu nhất, lại còn là cường giả có lực lượng Sơn Hải.

“Dù sao ngươi cũng sắp chết, thỏa mãn chút nguyện vọng nhỏ nhoi cũng được, ta vốn là người tốt.”

“Ta sẽ không để ngươi chết mà vẫn còn mơ hồ, ta quá thiện lương rồi.”

Đương nhiên, cũng là để hắn chết an tâm một chút, miễn cho làm quỷ đi tìm Thôi Lãng, tuy rằng hắn đến cơ hội làm quỷ cũng không còn!

Lôi Tuyệt đã đủ hài lòng!

Ánh mắt dần dần ảm đạm.

Tung hoành chiến trường chư thiên hơn mười năm, vẫn là chết ở nơi này. Từ khi bước chân vào chiến trường chư thiên, hắn đã chuẩn bị cho kết cục này. Tất cả thiên tài đều vậy, không quật khởi ở đây, thì ngã xuống nơi này!

Chẳng nói hối hận hay không, Tô Vũ so với hắn thủ đoạn cao minh hơn nhiều, hắn thua tâm phục khẩu phục.

Nếu thật bị Tô Vũ giết, cũng chỉ là do hắn không bằng người mà thôi.

Thân thể Lôi Tuyệt hóa thành hai nửa, “bịch” một tiếng nổ tung, hóa thành tro bụi.

Tô Vũ giương tay, vồ lấy một chiếc nhẫn trữ vật.

Ngay sau đó, chữ bằng máu thần văn xuất hiện, hấp thu toàn bộ huyết dịch tràn lan xung quanh.

Tô Vũ khẽ hắng giọng, phun ra một ngụm máu, trở tay vung búa, nện mạnh vào Long Tằm. “Ầm” một tiếng, Ý Chí hải của nó rung chuyển, Tiểu Mao Cầu thừa cơ chui vào, khi nãy hai bên còn đang giằng co.

Tiểu Mao Cầu vừa chui vào, liền cắn xé điên cuồng, Long Tằm kêu thảm thiết.

Tô Vũ không rảnh bận tâm, ngay khoảnh khắc ấy, giữa đất trời, một đám mây lớn xuất hiện.

Trong nháy mắt hiển hiện, rồi lại trong nháy mắt dung nhập vào cơ thể Tô Vũ.

Một cỗ Ý Chí lực cường đại vô cùng!

Không phải thần văn, không phải Thiên Nguyên khí, không phải bất cứ thứ gì khác, mà là Ý Chí lực…

Ở phía bên kia, thanh đao kia dường như đã ảm đạm đi nhiều, Tô Vũ cũng không để ý. Hoàng Đằng kia cũng đang vung đao… Việc đó liên quan gì đến ta? Ta chỉ muốn giết người, còn ngươi lại không thể giết được ai, có ảnh hưởng thì cứ ảnh hưởng đi, dù sao ta còn phải hấp thu tiêu hóa lực lượng thần thánh, ngươi lại chẳng giúp được gì!

Ý Chí lực cường đại tràn vào, Ý Chí hải của Tô Vũ điên cuồng hấp thu, trong nháy mắt, Ý Chí lực bắt đầu tăng lên, tốc độ cực nhanh.

Tô Vũ vẫn luôn duy trì ở Lăng Vân nhất trọng, vậy mà trong nháy mắt đã bước vào nhị trọng.

Nhưng Tô Vũ lại không muốn như vậy, Khoách Thần Chùy điên cuồng oanh kích, đánh cho Ý Chí lực không ngừng áp súc, tấn cấp để làm gì!

Tấn cấp, có được bao nhiêu chỗ tốt chứ?

Vượt cấp mới có nhiều lợi ích!

Ta cứ ở Lăng Vân nhất trọng này thôi!

Thần văn còn chưa hấp thu đủ đâu, thần văn của hắn cũng bắt đầu cấp tốc hấp thu những Ý Chí lực đó, 180 cái thần khiếu đều đang điên cuồng hấp thu.

Ép xuống tấn cấp, cưỡng ép đem Ý Chí lực nhị trọng đánh trở về nhất trọng, Tô Vũ căn bản không muốn tấn cấp.

Thực lực, dù vậy vẫn có tăng lên.

Trở tay, hắn lần nữa chém ra một đao!

Long Tằm bị Tiểu Mao Cầu cắn nát Ý Chí hải sắp sụp đổ, lần này bị hắn một đao chém thành hai đoạn, Ý Chí hải triệt để tan vỡ.

Tiểu Mao Cầu thật sự rất mạnh!

Ngay sau đó, từ Ý Chí hải vỡ vụn của Long Tằm, một đoàn vật thể bay ra, trong nháy mắt tiến vào Ý Chí hải của Tô Vũ, đối với đoàn Ý Chí lực kia điên cuồng hấp thu, “Cái này là của ta, Hương Hương nói phải trả sổ sách!”

Nó cũng hút!

Tô Vũ cũng không có ý định quỵt nợ, trước đó mượn một chút, hiện tại trả một chút cũng được.

Thế nhưng… Cái thứ này thật tham lam, ta chùy chết ngươi!

Tô Vũ thu hồi thi thể Long Tằm, thu hồi những sợi tơ Long Tằm đứt gãy kia, thu hồi cả lôi đình trường thương gãy nát…

Đều là đồ tốt cả!

Giờ phút này, đao khí quanh hắn tản ra, hắn thậm chí có thể thấy được cảnh tượng bên ngoài Thiên Đoạn Cốc.

Không bao lâu sau, có thân ảnh đang tới gần.

“Kẻ yếu chớ bén mảng!”

Từ phương xa, một đầu Bạch Long uy nghi tiến đến, cửu trảo vung vẩy, chính là Long Chiến của Long tộc.

Chẳng bao lâu sau, An Mân Thiên cũng xuất hiện, hắn đứng từ xa nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt dò xét.

Tô Vũ khẽ cười, ngay lập tức hóa thành một cơn cuồng phong, biến mất ngay tại chỗ, trực tiếp đột phá Thiên Đoạn Cốc, tan biến không dấu vết.

Long Chiến và An Mân Thiên đều không đuổi theo, vẻ mặt ngưng trọng dị thường.

An Mân Thiên đột nhiên quát lớn: “Khai Thiên Đao tu luyện đến cảnh giới này, ngươi chưa đạt Sơn Hải nhưng lại bộc phát sức mạnh Sơn Hải… Rốt cuộc ngươi là ai? Đó là Thiên Phú Tinh Huyết phải không? Ngươi không phải Thôi Lãng!”

“Thiên Phú Tinh Huyết?”

Từ xa, một thiên tài chợt nghĩ ra điều gì, kinh hô: “Thiên Phú Tinh Huyết… Đây là bí truyền của Đa Thần Văn Nhất Hệ, Nhân Tộc Đại Hạ Phủ!”

Hắn không phải Thôi Lãng!

Tuyệt đối không phải!

Ngay lúc này, một đạo thân ảnh lướt qua không trung, hét lớn: “Chạy mau!”

Tiếng quát vừa dứt, hắc giáp cường giả kia cưỡi Phi Thiên Hổ, nhảy vọt qua Thiên Đoạn Cốc, thuận miệng đáp lời: “Đồ ngốc, đó là Tô Vũ, còn có thể là ai, còn cần phải hỏi sao?”

Một đám ngốc nghếch!

Đương nhiên, sớm muộn gì cũng phải bại lộ thôi!

Khai Thiên Đao, Thiên Phú Tinh Huyết… Hắn sao… Nếu không phải Tô Vũ, thì còn ai vào đây?

Hỏi bừa một người Nhân Tộc, ai cũng biết đó là ai!

Chỉ có đám ngốc này, còn truy vấn hắn là ai!

Hắc giáp thanh niên không hề e ngại An Mân Thiên, thậm chí còn chủ động bay về phía An Mân Thiên, khiến An Mân Thiên không nói hai lời, co cẳng bỏ chạy. Kẻ đó chính là Tần Phóng!

Hắn thật sự chưa chắc đã địch lại Tần Phóng!

Dù Tần Phóng yếu hơn hắn rất nhiều, cảnh giới kém xa tít tắp, nhưng vị đệ nhất thiên tài Nhân Tộc này, công kích lại quá mạnh mẽ.

Hắn dám truy sát Hoàng Đằng, nhưng tuyệt đối không dám truy sát Tần Phóng.

Tần Phóng cũng chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ đi ngang qua mà thôi, tiếng “chạy mau” kia không phải nói với hắn, mà là hướng về một đạo thân ảnh đang phù không bỏ trốn ở đằng xa.

Ở nơi xa xăm, Hoàng Đằng khẽ giật mình.

“Các ngươi đến rồi, vậy chúng ta còn chạy trốn làm chi?”

“Giết a! Tần Phóng, ngươi đi đâu vậy…”

“Chạy!”

Tần Phóng lại ném lại một câu này, cưỡi Phi Thiên Hổ, ba chân bốn cẳng mà chạy trối chết.

Hoàng Đằng khẽ giật mình, thừa dịp Thiên Đạc bị thương trong nháy mắt, lại thêm Tần Phóng xuất hiện, nghiến răng, mang theo Ngô Kỳ bỏ chạy.

Vì sao phải chạy?

Ta đi!

Chúng ta hợp lực đánh đi, chúng ta rất mạnh mà!

Cái tên Tô Vũ kia, cũng đừng chạy a, mau quay lại đây!

Còn nữa, bọn hắn đang chạy về phía tây, bên kia là Thiên Diệt Thành, đám ngốc này nhất định phải chạy về phía đó làm gì?

Hắn vừa nghĩ đến đây, sắc mặt liền biến đổi, dưới chân tăng tốc, nhanh như chớp giật, đuổi theo Tần Phóng chạy về hướng tây!

Mấy vị nhân tộc đỉnh cấp thiên tài cường giả trước sau nhau bỏ chạy, những người khác lại không dám đuổi theo… Đều là cường giả, đều có lực lượng giết Sơn Hải.

Về phần tại sao phải chạy…

Không ai biết!

Thiên Đạc, An Mân Thiên đám người kia thật ra cũng có chút sợ hãi, sợ mấy người kia hợp lực lại với nhau, vậy mới là đại phiền toái.

Nhưng mấy người trong nháy mắt đều đã chạy trốn!

Sau một khắc, mọi người bừng tỉnh hiểu ra.

Trong hư không, một bóng người hiện ra, mái tóc tím dài tung bay.

“Ma Đa Na!”

Có người run rẩy nói, Thiên bảng đệ nhất Ma Đa Na!

Hết thảy đều đã rõ!

Thảo nào Tần Phóng cũng phải bỏ chạy!

Ma Đa Na đang đuổi giết hắn!

***

Ở nơi xa xôi, Hoàng Đằng giờ phút này chỉ muốn gào khóc, nhưng nước mắt cũng không rơi được! Ngọa tào!

Ta biết vì sao ngươi phải chạy, vì sao không đến cứu ta, ngọa tào! Ngươi lại còn dẫn Ma Đa Na đến đây? Tên kia đã từng chém giết cường giả Sơn Hải thất trọng, trong Nhân tộc, phàm là tu vi dưới Sơn Hải, ai có thể địch nổi hắn?

Lăng Vân thất trọng mà đòi giết Sơn Hải thất trọng?

Dù cho Bạch Thiên Hạo của Nhân tộc, có dùng tính mạng đánh đổi, cũng chỉ là Lăng Vân cửu trọng giết được Sơn Hải thất trọng, còn Ma Đa Na kia, giết xong vẫn còn nhởn nhơ tự đắc!

Tên này, hiện tại có lẽ đã là Lăng Vân bát cửu trọng rồi.

Nghe nói khi hắn giết địch, thiên địa còn ban thưởng, ban cho hắn một thanh địa binh, cực kỳ cường hãn! Đánh cái rắm gì nữa!

Chạy trốn thôi!

Còn chuyện Tô Vũ bỏ chạy, cũng chẳng có gì lạ, tên kia một đao chém xuống, lực lượng hao tổn không còn, không chạy mới là chuyện lạ.

Có lẽ hắn cũng đã nhận ra nguy cơ phía đông, nên mới hướng tây mà chạy trốn.

Sự thật, đúng như hắn dự liệu.

Ban đầu, Tô Vũ muốn hướng đông mà chạy, tốt nhất là trở về địa bàn Nhân tộc, kết quả vừa hướng đông, chữ “Kiếp” trong thần văn liền nhảy nhót không ngừng, dọa cho Tô Vũ đành phải hướng tây mà chạy. Hắn một mặt phiền muộn, phía đông làm sao vậy?

Ta đã giết cả Lôi Tuyệt rồi, phía đông vẫn không thể đi được sao?

Giữa không trung.

Ma Đa Na liếc nhìn nơi Lôi Tuyệt vừa bị giết, cười khẽ: “Lôi Tuyệt chết rồi… An Mân Thiên, ai giết?”

“Tô… Tô Vũ…”

An Mân Thiên có chút khẩn trương, một gã Sơn Hải nhị trọng thần tộc, gặp phải Lăng Vân thất trọng ma tộc, thế mà lại căng thẳng.

Đây đúng là lần đầu tiên!

“Tô Vũ?”

Ma Đa Na dường như nghĩ đến điều gì, cười nói: “Thú vị, Hoàng Đằng, Tô Vũ, Tần Phóng… Đều ở đây!”

“Đi xem một chút đi, diệt bọn chúng, chặt đứt xương sống của thế hệ Nhân tộc này!”

Nói xong, hắn đạp không mà đi, hướng về phía kia đuổi theo.

Chạy trốn sao?

Giờ khắc này, bốn phương tám hướng bỗng chốc tĩnh lặng như tờ.

Vừa rồi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, quá nhiều tin tức chấn động lòng người, khiến bọn hắn chịu không ít trùng kích.

Lôi Tuyệt đã chết!

Kẻ giết hắn chính là Thôi Lãng… không, có lẽ phải gọi là Tô Vũ mới đúng.

Tần Phóng vừa đến, đã vội vã bỏ chạy, nhanh hơn cả thỏ. Hắn bị Ma Đa Na đuổi giết, còn Thiên Đạc thì mất dấu Hoàng Đằng. Thiên Đoạn Cốc nay đao khí tràn lan, về sau, nơi tuyệt địa này, có lẽ sẽ không còn là tuyệt địa nữa.

Và ngay lúc này, mọi người lại chứng kiến sự biến đổi trên bảng danh sách.

Thôi Lãng, Lăng Vân nhất trọng, Địa bảng xếp thứ năm!

Chiến tích: Giết Lăng Vân cửu trọng!

Địa bảng thứ năm ư?

Có lẽ, đây là Thôi Lãng!

Vậy còn Tô Vũ thì sao?

Giờ khắc này, mọi người đều hiểu, Liệp Thiên Các hẳn là chưa xác định được thân phận thật sự của hắn, hoặc cũng có thể nói, bọn chúng cũng không biết Thôi Lãng có thật sự là Tô Vũ hay không. Bằng không, nếu biết rõ tuổi thật, thứ hạng này tuyệt đối không thể như vậy!

“Nhân tộc… Thần tộc… Ma tộc…”

Không ít thiên tài cấp tốc rời đi, việc này không phải là thứ bọn hắn có thể nhúng tay vào được. Yêu nghiệt trên Thiên bảng đều đã xuất hiện, thực sự quá đáng sợ.

Tần Phóng hay Ma Đa Na, đều không phải là những kẻ Sơn Hải cảnh bình thường có thể trêu chọc.

Dù là Hoàng Đằng, cũng không phải là kẻ có thể tùy ý đánh chết.

Thêm vào đó, hiện tại lại xuất hiện một tên thân phận còn chưa rõ ràng, lại dám giết Lôi Tuyệt, càng khiến cho những thiên tài mới bước vào Sơn Hải cảnh cảm thấy bất an.

Bọn hắn, hình như đều đang hướng về phía tây mà chạy trốn. Nơi đó, có mấy tòa cổ thành đang chờ đón.

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 424: Liệp Thiên các Huyền Cửu

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 22, 2025

Chương 264: Thiên Văn hình chiếu, thiên tài tranh phong!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 22, 2025

Chương 423: Cổ thành phong vân rơi

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 22, 2025