Chương 349: Phụ tử lại gặp lại | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 21/03/2025

Trong Đông Ly thành, tiếng người ồn ào náo nhiệt.

Những người khác sau khi vào thành liền mỗi người một ngả, riêng phần mình rời đi. Vị tướng quân Lăng Vân của Đại Tống phủ lại một mực bồi theo Tô Vũ, vô cùng nhiệt tình nói: “Thôi đại sư, ngài muốn ở đâu? Đại Tống phủ ta ở Đông Ly thành có mấy tòa tiểu viện, hoàn cảnh cũng không tệ, hay là Thôi đại sư đến đó nghỉ chân trước đã?”

Tô Vũ khẽ cười đáp: “Tướng quân không cần khách khí, lần này đến, ta chưa chắc đã có thời gian giúp người đúc binh. Ta đến lầu các của Đại Minh phủ trú ngụ là được.”

Lăng Vân tướng quân có chút tiếc nuối, đành nói: “Vậy ta đưa Thôi đại sư qua đó. Đại sư lần trước đến cũng đã mấy năm rồi, Đông Ly thành hiện tại biến đổi không nhỏ, đại sư chưa chắc đã tìm được đường.”

“Vậy làm phiền tướng quân!”

Tô Vũ cười cười, cũng không từ chối. Rất nhanh, xe thú Địa Long chạy trên đường phố.

Hai bên đường, thường xuyên thấy những tấm biển hiệu của các lầu các.

“Đại Chu phủ sứ quán”, “Đại Tề phủ sứ quán”, “Đại Hạ phủ sứ quán”…

Ba mươi sáu phủ, tại Đông Ly thành đều có sứ quán, chuyên môn dùng để tiếp đãi những kẻ độc hành của các phủ lớn.

Một đường tiến lên, rất nhanh, một tòa lầu các đồ sộ hiện ra trước mắt bọn hắn.

Đại Minh phủ sứ quán!

Vô cùng khổng lồ, vô cùng rực rỡ, trước cửa là hai tượng Kim Long đá uốn lượn, đó là điêu khắc vật cưỡi của Chu Thiên Đạo.

Các sứ quán khác đều có nét đặc sắc riêng.

Nhưng Đại Minh phủ sứ quán, không chỉ là có đặc sắc, mà là nhìn vào liền thấy sự giàu có, vàng son lộng lẫy, chiếm cứ một vùng đất rộng lớn, xung quanh là bóng cây đại thụ, cửa ra vào lớn gấp đôi so với các sứ quán khác!

So với Đại Minh phủ sứ quán, sứ quán Đại Tần vừa đi ngang qua… đơn giản là một kẻ nghèo hèn, một bên là khu nhà giàu, một bên là khu ổ chuột.

Bên ngoài sứ quán Đại Tần có hai binh sĩ đứng gác, còn bên ngoài Đại Minh phủ sứ quán, có đến tám vị!

Bài diện hoàn toàn khác biệt!

Không biết còn tưởng rằng Đại Minh phủ mới là phủ mạnh nhất của Nhân Cảnh.

Lúc này, ngay cả vị tướng quân Lăng Vân của Đại Tống phủ đưa Tô Vũ đến cũng không khỏi nói: “Đại Minh phủ này thật đúng là… Ta mới đến mấy ngày trước, bọn hắn đã mở rộng sứ quán, lại chẳng có mấy người đến, mở rộng lớn như vậy không tốn tiền sao?”

Người của Đại Minh phủ đến thật sự không nhiều, mấy tên trạch nam trạch nữ tương đối nhiều, Nhân Cảnh không thơm hay sao?

Chiến giả đến là được rồi!

Mà chiến giả, trong tình huống bình thường, đều sẽ gia nhập quân đội, kỳ thật kẻ độc hành cũng không nhiều.

Ngược lại, mấy phủ lớn như Đại Hạ phủ, thỉnh thoảng sẽ có người đến, kết quả địa bàn của người ta lại rất nhỏ.

Tô Vũ nở nụ cười, cũng không ngạc nhiên, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Đất ở Đông Ly thành rất đắt sao?”

“Đúng vậy, tấc đất tấc vàng!”

Một cường giả Lăng Vân giải thích: “Nơi này gần đại bản doanh, tuy không phải nơi đóng quân, nhưng lại nằm trong phạm vi Vô Địch phóng xạ, vừa an toàn vừa tự do trên chư thiên chiến trường. Các cường giả thường trú đều muốn có một chỗ đặt chân, vì vậy giá đất cao ngất trời. Một tòa viện nhỏ ba trăm bình, không có ba ngàn công huân đừng hòng mua được.”

Mười điểm công huân một bình!

Đắt không?

Quá đắt!

Ba ngàn điểm công huân, trên chiến trường phải giết ba Lăng Vân sơ kỳ mới được thưởng ngần ấy. Xem ra muốn có một tiểu viện, phải liều mạng giết người mới mong mua nổi.

Nếu không, đừng mơ tưởng an cư tại đây.

Tô Vũ nghe vậy cũng thầm tặc lưỡi. Sứ quán Đại Minh phủ chiếm diện tích mấy vạn bình, há chẳng phải tốn mấy chục vạn công huân?

Chỉ riêng giá đất xây sứ quán đã ngốn ngần ấy công huân, cộng thêm các chi phí khác, chẳng phải tốn cả triệu công huân?

Giàu nứt đố đổ vách!

Thảo nào Chu Thiên Đạo đàm phán hào phóng như vậy, tiền bạc rủng rỉnh. Khác hẳn Hạ Hầu gia, mỗi lần tiêu tiền đều nhăn nhó, hận không thể chia đôi một điểm công huân mà dùng!

Xe thú vừa dừng, chiến sĩ giáp vàng canh cổng đã tiến lên hỏi: “Xin hỏi vị đại nhân nào giá lâm? Có cần bẩm báo quán chủ?”

Tô Vũ cười nói: “Ta là Thôi Lãng, hiện tại quán chủ vẫn là Lưu sư huynh chứ?”

Nghe cái tên Thôi Lãng, binh sĩ kia thoáng nghi hoặc, rồi nhanh chóng đáp: “Là Thôi đại sư, vị Đúc Binh sư vừa tấn thăng Huyền giai đỉnh phong?”

Tướng lĩnh Đại Tống phủ bên cạnh ghen tị nói: “Thôi đại sư mấy ngày trước vừa đúc binh 72 đạo kim văn rồi, các ngươi lạc hậu quá!”

Tin tức ở đây có lẽ vẫn còn là thông tin về Tô Vũ thời ở Đại Hạ phủ.

Lỗi thời rồi!

Không đợi Tô Vũ lên tiếng, cánh cổng lớn mở rộng, một trung niên mập lùn chạy ra, cười ha hả: “Thôi sư đệ đến rồi à? Đại danh sư đệ đã vang vọng khắp Nhân Cảnh!”

Trung niên mập lùn cười toe toét, răng sắp lộ hết cả ra, cười lớn: “Sư đệ, mấy năm không gặp, khiến vi huynh chấn động thật đấy!”

Cường giả Sơn Hải cảnh!

Nhưng sư đệ thì nghe thân mật quá.

Tô Vũ cũng tung người xuống xe, cười nói: “Lưu sư huynh, xem ra vẫn là huynh làm quán chủ nơi này a? Ta nhớ năm xưa khi ta vừa đến, huynh đã hứa hẹn lần sau ta tới, sẽ dâng một vị Thần Nữ. Lần này, huynh phải giữ lời mới được!”

“Ha ha ha… Sư đệ, khụ khụ… Cái đó… chỉ là nói đùa, nói đùa thôi mà, đừng để bụng. Sư huynh ta nếu có bản lĩnh đó, còn ở lại cái nơi khỉ gió này làm quán chủ làm gì?”

Gã mập mạp họ Lưu, xuất thân từ Đại Minh Văn Minh học phủ.

Dù sao cũng tốt nghiệp đã lâu, đóng quân ở đây, làm sứ quán quán chủ. Hắn mới đến Sơn Hải không bao lâu, tất nhiên, đó là chuyện của năm năm trước, hiện tại tình hình thế nào thì khó nói.

Trước khi đến chư thiên chiến trường, ta đã từng hỏi thăm Thôi Lãng về tình hình nơi này.

Vị Lưu quán chủ này, cùng hắn có chút giao tình. Dĩ nhiên, là giao tình, dù sao lúc trước Thôi Lãng chỉ là tu vi Đằng Không, nhưng mượn danh nghĩa đệ tử Nhật Nguyệt, cũng có thể nói chuyện với đối phương.

Đó là chuyện năm đó!

Nay, Thôi Lãng đã bước vào Lăng Vân, còn là chính xác binh sư. Lưu quán chủ này cũng đã biết tin tức, vội vàng nghênh đón, cười ha hả nói: “Sư đệ, đệ phải báo trước một tiếng chứ, ta còn phái người ra đón đệ, sao lại để người ngoài đưa đến…”

“Sư huynh, huynh đừng nói vậy!”

Tô Vũ cũng nở nụ cười rạng rỡ, quay đầu nhìn về phía vị Lăng Vân kia của Đại Tống phủ, nói: “Tướng quân vất vả rồi. Mấy ngày nay ta sẽ không rời khỏi Đại Minh sứ quán, nếu tướng quân cần đúc binh, cứ tìm ta. Có vật liệu tốt, Địa giai thì khó, Huyền giai thì không thành vấn đề, ta có thể giúp tướng quân đúc một thanh huyền binh!”

Vị Lăng Vân của Đại Tống phủ kia lập tức mừng rỡ, vội vàng nói: “Vậy thì đa tạ Thôi đại sư! Đại sư nếu có ý đến đại bản doanh, cứ báo cho ta một tiếng!”

Hàn huyên vài câu, hắn không nói thêm gì, nhanh chóng rời đi.

Đợi hắn đi rồi, Lưu quán chủ cười nói: “Sư đệ, đệ chơi lớn quá rồi đấy! Đúc binh, đúc một thanh huyền giai binh khí, phí công ít thì cũng trăm điểm công huân, nhiều thì vài ngàn điểm, hắn chỉ đưa đệ một chuyến thôi mà…”

Tô Vũ không để bụng, vẻ mặt thản nhiên, cười nói: “Không sao, chuyện nhỏ thôi! Đúc huyền binh, đối với ta bây giờ, cũng chỉ là chuyện vung búa mấy cái.”

Vừa nói xong, Lưu quán chủ lập tức giơ ngón tay cái lên!

“Sư đệ bây giờ thật khác xưa rồi, sau này còn phải nhờ cậy sư đệ nhiều!”

“Thôi đi!”

Tô Vũ lười biếng nói: “Sư huynh đừng dùng bài này với ta. Mấy năm nay, huynh ở đây ăn no nê, xem này, béo lên bao nhiêu rồi, coi chừng ta đi báo cáo Phủ chủ đấy!”

“Đừng mà!”

Gã mập mạp cười ha hả nói: “Ta có ăn được bao nhiêu đâu, Phủ chủ cấp phát, ta có tham ô một đồng nào đâu, huynh xem, đều dùng vào xây dựng sứ quán cả rồi! Sứ quán nhà ai, có được như Đại Minh phủ sứ quán của chúng ta rực rỡ thế này!”

Tô Vũ gật đầu, vừa đi vào trong, vừa cười nói: “Hiểu, hiểu cả! Địa phương lớn như vậy, hoàn cảnh tốt như vậy, mở cửa sau làm ăn, cho thuê mấy tòa nhà, một năm cũng có mấy vạn công huân thu vào, còn cần tham ô làm gì?”

“… ”

Gã mập mạp xấu hổ, cười gượng gạo một tiếng, truyền âm nói: “Sư đệ, đừng mà, ta có tham tiền của phủ đâu, đúng không? Bỏ không cũng là bỏ không, Đại Minh phủ sứ quán của chúng ta có 36 tòa nhà độc lập, hao tổn gần trăm vạn công huân, ta thật sự một xu cũng không cầm, ai cũng không trong sạch bằng ta. Cho thuê 12 tòa, một năm thu nhập một vạn hai ngàn điểm công huân, ta còn phải duy trì, còn phải phát tiền lương, còn phải chiêu đãi khách khứa, thật ra còn lại chẳng bao nhiêu, một năm được hai ba ngàn điểm là may lắm rồi.”

Tô Vũ khẽ cười, “Âm thầm làm giàu, há chẳng ai hay biết? Đến như Phủ chủ, ngài ấy tường tận cả, chỉ là làm ngơ mà thôi, còn khen ta biết cách làm ăn, đất bỏ hoang thì nên cho thuê, chuyện này ta nghe sư phụ kể lại, lần trước đến đây, ta cũng nào có phát hiện ra.”

“Hắc hắc…”

Lưu quán chủ cười khì khì, không có việc gì là tốt rồi.

Còn chuyện một năm chỉ thu được mấy ngàn công huân… Chuyện này khó mà nói, dù sao Tô Vũ biết, chắc chắn bị rút ruột không ít, hắn cũng chẳng buồn quản, vừa đi vừa nói, “Sư huynh, phải an bài cho ta chỗ nào tốt một chút, dạo gần đây có ai đến trọ không?”

“Không có, hiện tại ngoài mấy chỗ cho thuê ra, trong sứ quán, ngoài ta ra, chỉ có mấy tiểu tốt làm việc lặt vặt, à, còn có một vị, mấy hôm trước đến làm việc vụ Sơn Hải, là một vị Các lão bên Chiến Tranh Học Phủ, đệ có muốn gặp mặt không?”

“Không cần!”

Tô Vũ cười ha hả, “Người ta đến làm việc, ta quấy rầy làm chi! Mà này, nghe nói Hồng Văn điện hạ đến, người đâu rồi?”

“Đang ở Thiên Đạo quân đóng quân tuần tra, mấy ngày nữa sẽ đến.”

Hai người hàn huyên, trò chuyện vô cùng nhiệt tình.

Sứ quán Đại Minh Phủ quả thực rộng lớn, lại còn tọa lạc trên chiến trường chư thiên, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, suối phun, cây xanh um tùm, quả thật xa xỉ vô cùng!

Thảo nào nơi này cho thuê, một tòa lầu, mỗi năm ngàn điểm công lao cũng có người vui lòng thuê, mà còn cung không đủ cầu, nếu không phải Lưu quán chủ chỉ muốn cho thuê mười hai tòa, thì ba mươi sáu tòa cũng chẳng thành vấn đề.

Thật biết đầu tư!

Mấy đại phủ như Đại Hạ Phủ, quả không có đầu óc này, đầu tư cả trăm vạn công huân, kỳ thực hai ba mươi năm cũng hoàn vốn.

Với tu giả mà nói, hai ba mươi năm đâu có dài, hoàn vốn thì thôi, địa bàn vẫn là của ngươi, đồ vật vẫn là của ngươi.

Hai người hàn huyên hồi lâu, Lưu quán chủ cười nói, “Sư đệ, đêm nay ta thiết yến khoản đãi đệ, khó được mới đến một chuyến…”

“Không được, ta mệt quá.”

Tô Vũ lắc đầu, “Ta muốn nghỉ ngơi khôi phục đã, rồi còn phải gặp vài vị khách nhân, lần này ta đến, chủ yếu là để tấn cấp Địa Binh Sư, mà còn muốn rèn đúc văn binh của mình, tìm chút tài liệu tốt, xem binh khí của Triệu Lập lão sư… Thật khiến ta đỏ mắt, Thiên Binh hình thức ban đầu đó! À, sư huynh, huynh giúp ta hỏi thăm hành tung của Thiên Đúc Vương đại nhân, ta xem có nên đến bái phỏng một phen không, không biết ngài ấy có thời gian tiếp kiến ta không.”

“Được, đều là chuyện nhỏ!”

Lưu quán chủ cười đáp, “Còn về khách nhân… Sư đệ, có cần ta giúp đệ cản bớt không? Toàn là mấy kẻ quỷ nghèo, tiền bạc đâu ra.”

“Đừng, ta cứ hỏi thử xem, có khi nào ta cần tài liệu gì thì sao.”

Tô Vũ cười nói, “Đừng thấy mấy đại phủ kia nghèo, nhưng nói về bảo vật, chưa chắc đã thiếu, dù sao chinh chiến nhiều mà.”

“Là lý này.”

Lưu quán chủ không ngừng gật đầu, rõ ràng là cường giả Sơn Hải cảnh, nhưng giờ phút này, lại chẳng hề có chút kiêu căng nào, đừng đùa, người ta Thôi Lãng, hiện tại đang nổi như cồn, một khi thật sự tấn cấp Địa giai, thì hắn cũng chẳng có tư cách mà khoa trương trước mặt người ta.

Nói đến đây, Lưu quán chủ lại ôn tồn: “Đại Minh phủ bên này, Thiên Đạo quân cùng Thiết Kỵ vệ hẳn cũng sẽ phái người đến. Dù sao cũng là người một nhà, ta e rằng khó cự tuyệt. Hay là để ta giúp ngươi giải quyết?”

“Không sao, người nhà cả, đến rồi thì tính.”

“Vậy được, sư đệ cứ nghỉ ngơi sớm đi…”

Hắn dẫn Tô Vũ vào một đại viện, lầu ba tầng, bốn phía hoa cỏ um tùm, trước lầu còn có một hồ nhỏ, cảnh trí vô cùng tao nhã. Một bên tiễn hắn vào cửa, hắn vừa cười tủm tỉm nói: “Sư đệ, Thần Nữ thì không có, nhưng… Sư huynh sẽ tìm cho ngươi vài tiểu tộc khác, thế nào? Cũng có hương vị đặc biệt đấy.”

Tô Vũ miễn cưỡng cười: “Thôi đi, mấy thứ dung chi tục phấn ấy… ta chẳng hứng thú!”

“Đúng thế, phải là Thần Ma tiên… khụ khụ, mấy tộc Thần Ma nữ thiên tài, mới xứng với sư đệ chứ.”

Ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng hắn thầm mắng:

“Thảo!”

Mấy năm trước ngươi đến đây, ta có nói gì đến dung chi tục phấn đâu, bây giờ thì ra vẻ ta đây.

Tiểu tử này, vận khí không tệ.

Thế mà sắp tấn cấp Địa Binh Sư!

Bằng không, sao ta phải a dua nịnh hót hắn như vậy. Ai, vẫn là nhờ cái danh Binh Sư mà thôi.

Hai người hàn huyên một hồi, Tô Vũ vào sân, Lưu quán chủ lui ra.

Vào đến bên trong, Tô Vũ không khỏi lắc đầu. Cứ tưởng đến Chư Thiên chiến trường sẽ chịu khổ, ai ngờ nơi quỷ quái này còn dễ chịu hơn cả biệt thự tiếp khách ở Đại Hạ phủ, cảnh sắc lại càng tuyệt vời.

Lưu quán chủ làm việc khác có thể không được, nhưng ít ra việc kinh doanh sứ quán này rất tốt, chỉ là thiếu đi vài phần uy nghiêm, lại thêm vài phần xa hoa.

“Trần Long của Trấn Ma quân, hẳn là sẽ lại đến chứ?”

Tô Vũ không chắc chắn lắm. Lúc ấy hắn muốn tiếp tục, tiếc là không tiện, dễ dàng chấp nhận hắn như vậy, giá trị con người của vị Binh Sư này cũng quá rẻ mạt.

“Nếu tiếp xúc được với Trần Long, có cơ hội nào gặp được phụ thân ta không?”

Tô Vũ không rõ tình hình. Phụ thân hắn bây giờ chắc cũng chết no ở Đằng Không cảnh, còn Trần Long là Sơn Hải cảnh, hai người có lẽ không quen biết, dù có đến Trấn Ma quân, cũng chưa chắc có cơ hội gặp phụ thân.

Thật đáng tiếc!

Hy vọng có thể gặp được lão cha, hơn một năm rồi, hắn thật sự rất nhớ.

Ngay khi Tô Vũ an định lại…

Phủ sứ Đại Hạ.

Phủ Đại Hạ này, quả thật không thể so với Đại Minh phủ, nơi ăn chốn ở không rộng rãi, chỉ là mấy tòa viện nhỏ cũ kỹ. Người Đại Hạ phủ cũng chẳng mấy bận tâm, có chỗ đặt chân là được rồi.

Tô Long hắn, có một tòa tiểu viện riêng biệt, cũng không lớn lắm, chừng trăm mét vuông.

Nay, tiểu viện này là của riêng Tô Long, cũng bởi vì thân phận đặc thù của hắn. Nếu không, cường giả Sơn Hải cũng khó mà có được một nơi riêng biệt như vậy.

Trong tiểu viện, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Trần Long bước vào, cười ha hả nói: “Đại ca, đang nấu nướng đó à? Tối nay ta được ăn món gì ngon đây?”

“Ăn cái rắm!”

Tô Long từ trong bếp thò đầu ra, cau mày nói: “Ngươi không có việc gì làm à? Sao cứ hay lảng vảng quanh đại bản doanh thế?”

“Ai bảo ta rảnh rỗi?”

Trần Long nhếch mép cười nói: “Lần này ta đến, không phải để chơi bời đâu, là Đại Tần Vương bệ hạ đích thân thụ huân cho ta đó! Hắc hắc, đại ca, ta có mặt mũi lắm không? Lần này trở về, thuận lợi thì ta có thể tiếp chưởng đệ nhị quân đó!”

Hắn vốn là Phó tướng đệ nhị quân của Trấn Ma quân, gần đây lập được nhiều công lao, rất có hy vọng tiếp chưởng đệ nhị quân.

Trấn Ma quân hiện tại đang được điều chỉnh, quản lý năm quân đoàn, mỗi quân đoàn mười vạn người, tổng cộng năm mươi vạn người.

Trấn Ma quân trước đây chỉ là quân đoàn hạng hai, Thiên phu trưởng tu vi Đằng Không, Vạn phu trưởng tu vi Lăng Vân, Quân đoàn trưởng tu vi Sơn Hải. Trần Long hắn cũng là tu vi Sơn Hải, nay quân đoàn được điều chỉnh, cơ hội tiếp chưởng đệ nhị quân là rất lớn.

Đến lúc đó, hắn cũng xem như là chủ tướng một quân.

“Đại Tần Vương…”

Tô Long cũng có chút kinh ngạc: “Ngươi… Đại Tần Vương đích thân thụ công cho ngươi?”

“Thật đó!”

Trần Long vui vẻ nói: “Đại ca, ta dù sao cũng là cường giả Sơn Hải, lập công nhiều như vậy, Đại Tần Vương thụ công thì có gì lạ?”

Tô Long không nói gì, rụt đầu trở lại, tiếp tục xào rau.

Có chút ghen tị!

Mẹ kiếp, năm xưa tiểu đệ nay đã sắp thành quân đoàn trưởng, còn được gặp Đại Tần Vương, được đích thân thụ công, còn mình thì ở đây làm đầu bếp.

Biết trước như vầy, thà ở nhà làm đầu bếp cho con trai còn hơn.

Làm đầu bếp cho con trai vài chục năm, giờ ra chiến trường, vẫn không thoát khỏi cái số đầu bếp. Tô Long thở dài, trong lòng có chút bực bội.

Trần Long biết rõ khúc mắc trong lòng hắn, cười nói: “Đại ca, đừng ghen tị, ta mà làm Quân đoàn trưởng đệ nhị quân, cho ngươi làm Phó tướng cũng được…”

“Cút!”

Tô Long quát mắng: “Lão tử không thèm ăn đồ bố thí!”

Dứt lời, hắn lại dò xét, giọng không chắc chắn: “Ngươi có thể phong cho ta chức Phó tướng?”

“…”

Trần Long ngượng ngùng, cười khan đáp: “Đại ca, chỉ là đùa chút thôi, đừng để bụng. Coi như ta xin ngươi, bên ta cũng không có cách nào làm được.”

“Cút ngay! Cút xa một chút!”

Tô Long mất kiên nhẫn đuổi người, ta thao, ngươi không làm được còn dám lừa ta?

Cái thằng nhãi ranh này, giờ lại làm bộ không màng thế sự, không biết ta đang phiền muốn chết sao?

Mắng chửi một hồi, hắn lại hỏi: “Dạo này có tin tức gì về thằng oắt con nhà ta không?”

“Thật ra là không có. Lần trước luận võ với Đan Hùng xong, nó vẫn bế quan. Xem ra đại điệt của ta bị thương không nhẹ.”

“Ngươi biết ăn nói không hả?”

Tô Long nổi nóng: “Cái gì mà bị thương không nhẹ? Chắc chắn là không sao, chỉ là bế quan đột phá thôi!”

“Vâng vâng vâng, đại ca nói chí phải!”

Trần Long gật đầu lia lịa, rồi nhanh chóng cười nói: “Đại ca, đừng nói nữa, lần này người trẻ tuổi từ Đại Minh Phủ đến, tên là Thôi Lãng, ta nghe nói là ký danh đệ tử của Ngưu phủ trưởng Đại Minh Phủ. Cháu ta không phải đang học ở Văn Minh học phủ Đại Minh Phủ sao? Có lẽ bọn chúng còn quen biết.”

“Đại Minh Phủ?”

Ánh mắt Tô Long sáng lên, không còn tâm trí xào nấu, vội vàng chạy ra, lau tay vào tạp dề, hấp tấp hỏi: “Người đâu? Ta có thể gặp một chút không? Hắn quen con trai ta?”

“Đại ca, chỉ là có khả năng thôi. Ta vừa lấy tư liệu từ chỗ quán chủ, muốn cùng nhau nghiên cứu. Đối phương không phải là nhân vật tầm thường, chính xác là Binh sư, một nhân vật lớn. Ta mà không lên làm quân đoàn trưởng thì địa vị cũng không sánh bằng người ta. Không nghiên cứu kỹ càng, trực tiếp tìm đến cửa, người ta còn chẳng thèm để ý tới.”

“Nhân vật lớn? Không phải nói người trẻ tuổi sao?”

“Hơn ba mươi tuổi, vẫn tính là trẻ tuổi mà.”

“Thằng nhãi con nhà ta mà đến hơn ba mươi tuổi, chắc chắn không kém hắn!”

Trần Long cười ha hả nói: “Đó là đương nhiên. Kỳ thực bây giờ cũng không kém hắn đâu. Cháu ta chẳng phải đang giữ vinh dự Các lão sao? Xét về địa vị, không hề thua kém. Dĩ nhiên, thực lực thì không bằng người ta, người ta đã tiến vào Lăng Vân cảnh.”

Tô Long ghen tị nói: “Con trai ta cũng sắp rồi!”

“Vâng vâng vâng!”

“Nhanh cái con khỉ!”

Mới bước chân vào Đằng Không cảnh không lâu, nhưng xem ra thực lực của tiểu tử này cũng không hề yếu, chừng Lăng Vân trung kỳ.

Trần Long trong lòng thầm oán một tiếng, ngoài mặt vẫn tươi cười: “Đại ca, đồ ăn sắp cháy đến nơi rồi! Hai huynh đệ ta vừa ăn vừa bàn chuyện, tiện thể xem xét kỹ càng thông tin của tên kia, ngày mai, hoặc có thể ngay đêm nay, ta sẽ đến phủ sứ Đại Minh bái phỏng một chuyến.”

“Ta cũng có thể đi sao?”

“Vì sao lại không thể?”

Trần Long bĩu môi: “Dù sao cũng không phải rời khỏi thành, có gì đáng ngại! Ngươi đâu phải tù nhân, chẳng qua là vì an toàn của ngươi nên mới không cho ngươi chạy lung tung thôi. Đến phủ sứ Đại Minh thì có vấn đề gì, có lẽ còn có thể mượn cơ hội dò la tình hình. Chỉ sợ tên Thôi Lãng kia có thù oán gì với cháu ta, vậy thì phiền toái to.”

“Vợ con Tô Long ta từ trước đến nay không kết thù với ai!”

Tô Long khẳng khái đáp lời.

“Xí! Đừng có xàm xí!”

Con trai ta mà không kết thù với ai á? Cho dù có kết thù… Bình thường cũng là có thù tất báo! Cái tên Thôi Lãng kia có thể đến chư thiên chiến trường, sống khỏe sống tốt như vậy, chắc hẳn là không có ân oán gì với con trai ta rồi.

Trần Long cười ha hả, chờ Tô Long xào xong món ăn, hai người vừa ăn vừa nghiên cứu tư liệu.

Xem qua một lượt, Tô Long không nhịn được mắng: “Cặn bã nam! Đồ vô liêm sỉ! Ngủ với con gái nhà người ta mà không chịu trách nhiệm, còn dám bỏ trốn, biệt vô âm tín! Loại đàn ông này đáng lẽ phải thiến đi mới đúng!”

Trần Long im lặng: “Đại ca, chúng ta nói nhỏ thôi được không? Ở Đại Minh phủ, mười người hết tám người đều như vậy, thiến hết thì Đại Minh phủ thành một nửa thái giám mất! Chuyện này không phải trọng điểm!”

“Chuyện này chính là trọng điểm!”

Tô Long tức giận mắng: “Cặn bã như vậy, con trai ta chắc chắn không ưa nổi, không có giao tình gì đâu!”

“Cũng khó nói, cái tên đại điệt của ta kia, biết đâu bây giờ cũng nhiễm phải thói hư tật xấu này rồi…”

Tô Long suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cưới ba năm thê thiếp cũng không tệ.”

“…”

Trần Long cạn lời!

Ngươi thật lợi hại!

Người ta là cặn bã, còn con trai ngươi thì có thể cưới ba năm thê thiếp? Ngươi đây là tiêu chuẩn kép hơi quá rồi đấy!

Xem qua một hồi, Trần Long cười ha hả nói: “Tên này cũng có chút bản lĩnh! Bối cảnh cũng không nhỏ, sư phụ là Nhật Nguyệt thất trọng, ông nội hờ Nhật Nguyệt cửu trọng, bản thân lại là chính xác binh sư… Thật đúng là khó đối phó! Trong tư liệu cũng có giới thiệu, tên này quả thật quen biết với đại điệt của ta, nghe nói chính miệng hắn ta đã nói như vậy…”

“Thật sự quen biết Tiểu Vũ?”

Tô Long nghe vậy mừng rỡ, lần này không còn mắng đối phương là cặn bã, vội vàng nói: “Vậy chúng ta đi xem thử một phen!”

Trần Long cười đáp: “Đại ca đừng nóng vội, giờ này vẫn còn là giờ cơm, chúng ta cứ ăn uống no đủ rồi đi cũng không muộn. Cái tên kia khó đối phó a, nếu đệ nhị quân có thể chiêu mộ được một vị binh sư tài giỏi, cơ hội thăng tiến của ta sẽ tăng lên đáng kể, thực lực của đệ nhị quân cũng sẽ mạnh hơn! Mấu chốt là, cái giá phải trả ta chưa chắc đã kham nổi!”

Tô Long nghe vậy cũng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Để ta xem hắn ta cùng Tiểu Vũ thân thiết đến mức nào, biết đâu hắn ta lại nhân cơ hội tìm cách thân cận. Không phải nói Tiểu Vũ giờ đang được Đại Minh phủ coi trọng sao?”

Tô Long hừ một tiếng, nói: “Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc có thật sự coi trọng hay không! Nếu thật coi trọng, cái tên Thôi Lãng kia dù là binh sư tài giỏi, cũng phải nể mặt con trai ta một chút. Chỉ sợ lời đồn đều là giả, con trai ta không khéo lại bị người giam lỏng ở Đại Minh phủ như Diêu Tiền Thụ!”

Hắn ta không phải kẻ ngốc, có những việc chỉ là không muốn nghĩ đến mà thôi.

Đại Minh phủ rốt cuộc là thật sự coi trọng con trai, hay là giam lỏng con trai?

Điều này khó mà nói trước được!

Có lẽ, có thể thông qua thái độ của Thôi Lãng kia để phán đoán được phần nào.

“Đại ca anh minh!”

Trần Long cười ha ha nói: “Được thôi, vậy tối nay chúng ta cùng nhau đi bái phỏng thử xem. Tên kia trước đây ngạo khí ngút trời, ta nói ta là người của Trấn Ma quân mà hắn ta còn chẳng thèm để vào mắt. Ai, Trấn Ma quân tuy nói miễn cưỡng chen chân vào hàng ngũ quân đoàn tuyến một, nhưng trong mắt mọi người, vẫn chỉ là hạng hai, khoảng cách còn xa lắm.”

Tô Long tức giận nói: “Ngươi được thế còn gì! Mà nói đi cũng phải nói lại, cái tên ngươi tuổi còn trẻ mà đã là Sơn Hải, còn gì mà không biết đủ. Tuổi trẻ như vậy đã đạt tới Sơn Hải, ít nhiều gì người ta cũng phải nể ngươi vài phần.”

Trần Long cũng chỉ vừa ngoài bốn mươi, còn trẻ hơn Tô Long vài tuổi, trong quân đội cũng có chút thanh danh.

Trần Long lắc đầu nói: “Không thể so sánh được đâu, đại ca. So với đám thiên tài kia, ta chỉ có nước bị vượt cấp đánh chết thôi! Người ta vượt cấp đánh chết Sơn Hải, đều là loại như ta! Ta còn tính là tốt, năm đó khai khiếu 72 cái rồi tấn cấp Sơn Hải, còn hiện tại, bọn kia hở ra là 144 khiếu tấn cấp, đúc thân thì hở ra là 27 lần 36 lần, ta mới đúc thân 18 lần, sao mà so được với bọn chúng?”

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, từ trong quân đội quật khởi tốc độ nhanh thật, hơn mười năm hắn ta từ Thiên Quân bước vào Sơn Hải, cũng có chút danh tiếng trong quân đoàn.

Nhưng dân đen chung quy vẫn là dân đen!

Với tu vi Sơn Hải cảnh của hắn, thật sự chưa chắc đã địch nổi những kẻ Lăng Vân mạnh mẽ kia.

Tô Long nghe vậy, cũng có chút tiếc nuối, nhanh chóng nói: “Đừng nản chí, không sao cả! Đều tại cái thằng oắt con nhà ta, nếu nó sớm truyền bá cái 《 Nguyên Thần Khai Khiếu Quyết 》 kia thì ngươi cũng có thể hơn trăm nguyên khiếu rồi tấn cấp! Hiện tại cũng chưa muộn, cứ mở thêm là được.”

“Khai khiếu ở cảnh giới Sơn Hải quá khó khăn!”

Trần Long lắc đầu: “Trừ phi có kỳ tích xảy ra, có tiểu thế giới nào đó giáng xuống, xem vận khí có tốt không, chiếm được một cái Thiên Nguyên khí Thánh địa rồi vào đó tu luyện thì khai khiếu mới nhanh được. Bằng không, ta không có hy vọng mở thêm được bao nhiêu khiếu đâu.”

“Biết đâu lại được thì sao?”

Tô Long an ủi: “Đừng nản chí… Thảo, ngươi cũng là Sơn Hải, lại bắt ta, một kẻ Đằng Không, an ủi ngươi? Ta mẹ nó vẫn chỉ là Đằng Không 36 khiếu!”

Tô Long bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, mặt mày ủ rũ.

Sao lại thành ra ta an ủi ngươi rồi?

“Ngươi cần ta an ủi sao?”

Trần Long cười ha ha, cùng hắn ăn uống no say. Thấy sắc trời đã tối, hắn và Tô Long thu dọn hành trang, cùng nhau hướng Đại Minh phủ sứ quán thẳng tiến.

Trong bóng tối, vài vị Sơn Hải, một vị Nhật Nguyệt âm thầm theo sát.

Mục tiêu không ai khác, chính là Tô Long!

Trần Long khẽ nhíu mày, không nói gì. Có người đi theo cũng tốt, dù sao cũng là bảo hộ đại ca. Tuy rằng nơi này là Đông Ly thành, ai biết được có chuyện gì bất trắc xảy ra hay không.

Chỉ là mấy tên này cứ lẵng nhẵng theo sau, khiến hắn có chút mất kiên nhẫn.

Cũng may đại ca không cảm ứng được, nếu không, giống như hắn, lúc nào cũng cảm thấy có người theo dõi, thì khó chịu chết đi được, chắc chắn đã sớm nổi trận lôi đình.

Đến trước cửa Đại Minh sứ quán, Tô Long và Trần Long đều âm thầm tặc lưỡi.

“Thật có tiền!”

“Thổ hào a!”

Báo danh xong, nói rõ mục đích, rất nhanh, Lưu quán chủ tự mình ra nghênh đón. Hắn nể mặt Trần Long, vị tướng lĩnh trẻ tuổi đang lên như diều gặp gió này.

Không ai dám coi thường Trần Long, một Sơn Hải chân chính lăn lộn từ tầng lớp thấp nhất mà đi lên. Loại người này, thực lực có lẽ không phải đỉnh cấp, nhưng những mặt khác đều thuộc hàng thượng thừa, bao gồm cả khả năng vô địch. Rất có thể, có người đang để mắt tới Trần Long, chờ đợi cơ hội để hắn đến Thánh địa đúc lại thân thể. Đương nhiên, chuyện này bây giờ vẫn còn quá sớm để nói.

Khi thấy Trần Long, rồi nhìn sang Tô Long bên cạnh…

Lưu quán chủ ban đầu còn chưa nhận ra, nhưng rất nhanh, hắn ý thức được điều gì đó, càng thêm khách khí!

“Đây chẳng phải là cha của Tô Vũ sao!”

Tô Vũ, người chỉ nghe tiếng chứ chưa thấy mặt, nhưng ở Đại Minh phủ này, ai cũng biết sự tồn tại của hắn, tuyệt đối không thể đắc tội.

Không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc hắn truyền bá 《 Nguyên Thần Khai Khiếu Quyết 》 trong quân đội với giá rẻ mạt, đã khiến không ít tướng sĩ coi Tô Vũ là nhất đại tông sư. Ai nấy đều ôm hy vọng tu luyện được công pháp Thiên giai, sức ảnh hưởng cực kỳ lớn.

Tuy rằng Tô Vũ hiện tại ở Đại Minh phủ, cha hắn lại ở Đại Hạ phủ, nhưng đó là cha con ruột thịt. Không nể mặt mũi, cẩn thận lỡ Tô Vũ đến chư thiên chiến trường thì khó ăn nói.

Tên tuổi của Tô Vũ, còn lớn hơn Thôi Lãng ba phần.

Thôi Lãng, cũng chỉ mới nổi danh gần đây mà thôi.

Dù cho thật sự trở thành Địa Binh Sư, địa vị cũng chưa chắc đã mạnh hơn Tô Vũ.

Hàn huyên một hồi, Lưu quán chủ dẫn hai người vào lầu các. Trên đường đi, Tô Long và Trần Long không khỏi đỏ mắt, so với nơi này, Đại Hạ phủ sứ quán chẳng khác nào đống rác rưởi!

Một bên là chốn hào phú, một bên là xóm nghèo nàn!

Trước kia, Tô Long còn có chút tự mãn, nghĩ rằng mình cũng thuộc hàng khá giả, an cư tại Đông Ly thành, nơi mà bao người mơ ước còn chẳng được. Nhưng giờ ngẫm lại… cái viện của hắn, so với nhà xí ở đây may ra còn hơn được chút. Đại Hạ phủ này, quả thực là nghèo rớt mồng tơi!

Không, có khi đến cái nhà xí ở đây còn không bì kịp ấy chứ, càng nhìn càng thấy tự ti.

Còn chưa đến được cái viện nhỏ của Thôi Lãng, Trần Long đã thấy tuyệt vọng. Chắc đám thổ hào Đại Minh phủ này, căn bản chẳng thèm để mắt đến những điều kiện mà hắn đưa ra.

Ai ngờ, vừa đến trước cửa viện nhỏ của Tô Vũ…

Liền nghe tiếng cười nói vọng ra: “Dạo này ta chẳng hứng thú nhập quân, càng chẳng màng đến chuyện đúc binh. Ba vạn công huân thì cũng không tệ, nhưng mà đúc một thanh Địa binh, chưa chắc đã thành công. Cho dù thành công, chi bằng ta đúc thêm vài món Huyền binh còn hơn. Tướng quân, chuyện này để lần sau ta bàn tiếp vậy…”

“Thôi đại sư, nếu ngài chịu nhập quân, Đại Thương phủ ta còn có thể tăng thêm giá…”

“Không cần!”

Giọng Tô Vũ lại vang lên, mang theo vẻ thờ ơ, lười biếng: “Hôm nay ta còn có khách khác, không tiễn tướng quân được. Địa binh sư ở Chư Thiên chiến trường thiếu gì, tướng quân cứ tìm người khác thử xem.”

“Thôi đại sư… Bên ngoài là người của Đại Hạ phủ, Trấn Ma quân, nghèo đến cái áo giáp cũng chẳng có mà mặc. Thôi đại sư, hay là ta bàn tiếp với ngài chút chuyện…”

Mặt Trần Long tái mét, gầm lên: “Họ Thương kia, cút ra đây cho ta! Ngươi bảo ai nghèo hả?”

Một khắc sau, một viên tướng lĩnh bước ra, tu vi Sơn Hải cảnh, liếc nhìn Trần Long một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi quay người lại nói với Tô Vũ: “Thôi đại sư, vậy ngài cứ suy nghĩ kỹ, lần sau ta lại đến bàn bạc.”

Gã ta chẳng thèm để ý đến Trần Long, vốn dĩ đã nghèo, còn không cho người ta nói à?

Cũng tốt, cứ để Đại Hạ phủ kia ra giá đi. Vừa ra giá, Thôi Lãng sẽ biết, cái giá mà Đại Thương phủ đưa ra tuyệt đối không hề thấp. Có so sánh mới thấy được sự khác biệt.

Mà giờ phút này, Tô Vũ có chút hoảng hốt, liếc nhìn phụ thân đứng bên cạnh Trần Long… Khí tức có chút bất ổn, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình thường. Hắn gắng gượng nở một nụ cười, nói: “Vậy để lần sau ta bàn tiếp vậy!”

Rồi hắn nhìn lại phụ thân, mái tóc dường như đã điểm bạc. Trong lòng Tô Vũ trào dâng nỗi buồn, suýt nữa thì bật khóc.

Giờ khắc này, hắn mới thật sự là một đứa trẻ.

Một đứa trẻ 19 tuổi!

Phụ thân của hắn, ngay trước mắt, mà hắn… lại không dám nhận nhau!

Ánh mắt hắn có chút khác thường, người khác không để ý, nhưng Tô Long lại thoáng thấy giật mình. Ánh mắt này… hắn quá quen thuộc.

Còn ai quen thuộc Tô Vũ hơn hắn chứ, không ai cả!

Mười tám năm sớm tối có nhau!

Giờ khắc này, dù cho diện mạo hoàn toàn khác biệt, Tô Long vẫn muốn thốt lên một tiếng, đây… đây chẳng phải là con trai ta sao!

Hắn có chút thất thần, nhưng Tô Vũ lại lập tức khôi phục vẻ trấn định, bởi hắn biết, có Nhật Nguyệt đang giám sát nơi này!

Hai cha con, khoảng cách chưa đến năm mét, nhưng lại im lặng không dám gọi tiếng “phụ thân”.

Trong lòng Tô Vũ suy nghĩ ngàn vạn, hắn quay người trở về phòng, ra vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Vào đi! Còn nữa, bên ngoài có kẻ giám sát ta sao? Thật quá đáng! Lưu sư huynh, Đại Minh phủ sứ quán, lại có kẻ dám giám sát ta?”

Lời vừa dứt, Lưu quán chủ đi theo phía sau biến sắc, quát lớn: “Vị nào trong bóng tối dám giám sát? Đây là Đại Minh phủ sứ quán, muốn tìm kiếm uy quyền của Đại Minh phủ sao?”

Hắn cũng có chút bất ngờ, sư đệ này thật sự quá nhạy cảm!

Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó, cũng không nghĩ nhiều, Tô Long tới, có người giám sát cũng là chuyện thường tình.

Nhưng Tô Vũ vờ như không biết, hừ lạnh một tiếng: “Mau cút đi! Bất kể Sơn Hải Nhật Nguyệt, có thể tung hoành ở Đông Ly thành này, cũng là nhân vật có mặt mũi, đừng ép ta đi tìm Vô Địch cáo trạng!”

Lời này vừa nói ra, mấy cường giả ẩn mình trong bóng tối cũng đành bất lực.

Bọn hắn sợ nhất là tình huống này!

Giám sát một vị Chuẩn Xác Binh Sư, quả thật tương đối phiền toái.

Ngay sau đó, có người truyền âm cho Tô Vũ: “Thôi đại sư, xin đừng hiểu lầm, chúng ta có nhiệm vụ trong người, không có ý gì khác.”

Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Ra ngoài! Trong Đại Minh phủ sứ quán không có việc gì, nếu có chuyện, Lưu sư huynh mười cái đầu cũng không đủ mà đền, nhanh lên, đừng ép ta phải gọi người!”

Lời này vừa dứt, mấy người kia đều bất đắc dĩ, truyền âm trao đổi vài câu, rất nhanh có người truyền âm cho Trần Long: “Trần tướng quân, vậy ngươi hãy để ý một chút, chúng ta ra ngoài chờ đợi trước!”

Ở Đại Minh phủ sứ quán, trêu chọc Đại Minh phủ Chuẩn Xác Binh Sư, rõ ràng không phải là một ý hay.

Nếu không nói gì thì thôi, nhưng nếu người ta không vui, thì chỉ có thể tạm thời rời đi.

Mấy người cấp tốc rút lui.

Mà Tô Vũ, thì tức giận nói: “Lưu sư huynh, lần sau gặp loại người này đừng nể mặt! Địa bàn Đại Minh phủ ta, còn có thể để người ta tùy ý ra vào sao!”

“Vâng, vâng, vâng, sư đệ nói phải, là ta sơ suất!”

Lưu quán chủ vội vàng tươi cười giải thích, rồi nhanh chóng nói: “Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi nói chuyện với bọn hắn, thật to gan, dám tự tiện xông vào Đại Minh phủ sứ quán ta, sư đệ yên tâm, lát nữa ta sẽ cho sư đệ một lời giải thích!”

“Làm phiền sư huynh!”

Cuộc đối thoại của hai người, lại khiến Tô Long và Trần Long đều cảm thấy có mùi vị khác lạ trong lòng!

Trần Long thầm nghĩ, hắn thật sự có mặt mũi!

Chỉ là tu vi Lăng Vân mà thôi, dám quát mắng cả Nhật Nguyệt, không hề sợ hãi, mà đám Nhật Nguyệt kia lại không dám hé răng nửa lời.

Mà Tô Long, hắn lại chẳng hề nghĩ ngợi nhiều như vậy. Tâm trí hắn giờ chỉ còn vương vấn một điều… Đôi mắt kia, ánh mắt vừa rồi, rốt cuộc có phải là con hắn hay không?

Không thể nào!

Con trai ta, sao lại xuất hiện ở chư thiên chiến trường này?

Chẳng phải nó đang bế quan sao?

Cái tên Thôi Lãng kia, là Đúc Binh sư, con trai ta lại không hề biết đúc binh!

Hơn nữa, con trai ta làm gì có thực lực cường đại đến mức ấy?

Đã đạt tới Lăng Vân rồi!

Nhưng… đôi mắt kia, ánh mắt thoáng hiện rồi vụt tắt kia, thật sự quá giống với con trai hắn!

Tô Long chăm chú nhìn theo bóng lưng Tô Vũ. Bóng lưng kia cũng giống, dáng đi cũng giống, dù rằng có chút khác biệt so với trước kia.

Nhưng, một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ…

Tô Long mang theo chút nghi hoặc, nhưng không nói ra miệng. Hắn lặng lẽ đi theo Trần Long, cùng nhau bước vào phòng. Chẳng màng đến sự xa hoa của kiến trúc vừa được trùng tu, cũng chẳng để ý đến hành vi lãng phí nguyên khí dịch để pha trà, hắn chỉ dán mắt vào Tô Vũ.

Lúc này, Trần Long cũng đã nhận ra sự khác thường, có chút đau đầu. Đại ca của ta ơi, ngài có thể tế nhị một chút được không!

Còn Tô Vũ, thì tươi cười trên mặt. Hắn liếc nhìn Tô Long, trong lòng lại thầm vui sướng.

Lão cha cứ nhìn chằm chằm vào ta, chẳng lẽ thấy tư thái vừa quát lớn người của ta hết sức bá đạo?

Bị ta mê hoặc rồi chăng?

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 757: Thái Cổ Tà Ma khôi lỗi!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 24, 2025

Chương 916: Trở về vạn giới

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 24, 2025

Chương 756: Cửu Thiên Hung Hồn, A Tu La! !

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 24, 2025