Chương 343: Nhật Nguyệt cũng phải lăn | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 21/03/2025
“Giá!”
Ngoài thành Đại Hạ, Tô Vũ thúc ngựa chạy như bay.
Thật có lỗi, ta lại phải rời khỏi Đại Hạ phủ này rồi.
Ta vô năng, không thể thay đổi cục diện, không thể tham dự vào kế hoạch của các ngươi, càng không thể cùng các ngươi gặp mặt. Giờ phút này, kẻ nhìn chằm chằm sư phụ bọn họ quá nhiều.
Ta còn quá yếu!
Hối hận ư?
Không hề.
Gia nhập nhất hệ Đa Thần Văn, ban đầu có lẽ có chút không tình nguyện, nhưng về sau, Bạch Phong đã truyền cho ta vô số bí pháp, phân tách pháp, trí nhớ rút ra pháp, tinh huyết chế tạo pháp…
Trần Vĩnh tặng ta yên diệt đầu thú cốt, chỉ đường tu luyện cho ta.
Những ân tình này, khiến ta không còn hối hận.
Còn có, Liễu Văn Ngạn nhiều năm chỉ đạo, Hồng Đàm tùy ý ta sử dụng những yêu thú kia…
Từng việc, từng màn, ta khắc cốt ghi tâm.
Lúc cuối cùng rời đi, Trần Vĩnh đã đưa cho ta chiến kỹ bia Đa Thần Văn. Đến hôm nay ta mới hiểu, khi ấy, Trần Vĩnh có lẽ đã chuẩn bị rời khỏi học phủ. Sư phụ sư đệ đều không còn, vậy nên, chút tưởng niệm cuối cùng này, hắn dành cho ta.
Người khác cầu mà không được, hắn không cho. Ta không cần, hắn lại trao cho ta.
Đối với một số người, đó là chí bảo, nhưng với Trần Vĩnh, có lẽ chỉ là chút hy vọng cuối cùng.
Thời gian nửa năm ở Đại Hạ phủ, cả đời này, ta, Tô Vũ, vĩnh viễn không quên.
Chạy Mây Mã phi nhanh như chớp giật.
Tô Vũ thẳng hướng Đại Kim phủ mà đi, để tẩy luyện huyết khí, tiến vào Chư Thiên chiến trường.
Ta muốn giết chóc!
Nhưng giờ phút này, ta không thể, tại Nhân Cảnh, ta không thể không kiêng nể gì cả, bởi vì ta là Tô Vũ, ta đang bế quan ở Đại Minh phủ.
“Chư Thiên chiến trường!”
Tô Vũ lại lần nữa gia tăng tốc độ, dưới màn đêm, tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng.
Phía trước có một đoàn thương nhân, đống lửa sáng rực trong bóng đêm.
Tô Vũ cưỡi ngựa lao vụt qua, thoáng hiện rồi biến mất, căn bản không có ý định dừng lại.
Trong đoàn thương nhân, kẻ thì cất giọng oán thán: “Rặt một thằng nhãi ranh miệng còn hơi sữa, nửa đêm gà gáy lại phi ngựa như điên ngoài đồng hoang, không sợ dẫn dụ yêu thú hay sao? Dù không gặp yêu thú thì cũng phải đề phòng Vạn Tộc giáo hoặc thổ phỉ chứ! Gọi nó khản cả cổ cũng không thèm dừng, khéo ngày mai lại thấy xác nằm đâu đó dọc đường.”
Giữa đám người, một lão luyện rít một hơi thuốc, nhìn theo hướng Tô Vũ giục ngựa rời đi, cười khẩy: “Đừng lo bò trắng răng, biết đâu ngày mai đường đi lại hanh thông hơn đấy. Nửa đêm phi tuấn mã, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh.”
“Ta thấy thằng nhóc kia tuổi còn trẻ…”
“Kẻ mạnh thì tuổi nào mà chẳng mạnh?”
“Cưỡi con ngựa chạy mây kia mà cũng gọi là cường giả?”
“Khó nói lắm, ngươi đã thấy nhà ai cưỡi ngựa chạy mây mà nó phi nhanh như bay thế chưa?”
“…”
Đám thương nhân xì xào bàn tán một hồi rồi thôi, nơi hoang dã này nguy hiểm trùng trùng, tốt nhất là không nên xen vào chuyện người khác, cũng đừng dại mà dây dưa với đám độc hành, bọn chúng thường không phải hạng xoàng xĩnh gì, thực lực hẳn là không tầm thường.
…
Phía trước.
Tô Vũ thúc ngựa chạy như bay, từ xa vọng lại tiếng sói tru, con ngựa chạy mây có phần e dè, Tô Vũ khẽ quát một tiếng, “Chiến” tự thần văn gia trì lên thân ngựa, lập tức con ngựa như hổ thêm cánh, khí thế ngút trời, tăng tốc lao về phía trước.
“Phốc!”
Một con dã lang từ đâu lao ra, định bụng vồ mồi, bỗng một lưỡi búa từ trên trời giáng xuống, xẻ đôi con vật thành hai mảnh.
Lửa bốc lên ngùn ngụt!
Con dã lang trong nháy mắt tan thành tro bụi.
Gió nhẹ thổi qua, không để lại chút dấu vết.
Chỉ còn lại vài vệt máu loang lổ, chứng minh vừa rồi nơi đây có kẻ bỏ mạng.
Tô Vũ không hề ngoảnh đầu, tiếp tục thúc ngựa phi nhanh.
Chư Thiên phủ nằm ở phương Bắc, cứ một đường thẳng tiến lên phía Bắc, cuối đường chính là Chư Thiên phủ.
Nơi đó, thông thẳng đến Chư Thiên chiến trường.
Đại Kim phủ cũng nằm trên con đường này, cách Đại Chu phủ không xa, chỉ cần hai ba ngày là có thể đến Đại Kim phủ, thêm chừng năm ngày nữa, nếu thuận lợi, sẽ đến được Chư Thiên phủ.
Bất quá, Nhân Cảnh ngoại trừ các đại phủ ra, giữa các phủ thường là những vùng hoang dã hoặc rừng núi rộng lớn, nơi đó, thường là sào huyệt của yêu thú, hoặc tụ tập đạo tặc, hoặc là Vạn Tộc giáo đồ.
Đại Hạ, Đại Tần và mấy đại phủ khác thì còn đỡ, xung quanh ít thấy bóng dáng Vạn Tộc giáo chúng, có thì cũng phải núp kín như mèo, không dám ló mặt ra.
Có lẽ ở các đại phủ khác, có vài phủ không mấy quản lý những kẻ đó.
Hai bên không can dự lẫn nhau, ngươi không gây chuyện, thì có vài đại phủ lười biếng chẳng thèm để ý đến các ngươi.
Điều này cũng dẫn đến việc, ở gần một số đại phủ, đạo tặc hoành hành, chẳng mấy an toàn.
Khi hành tẩu ở Nhân Cảnh, trong tình huống bình thường, Đằng Không là đủ rồi, bất quá nếu gặp phải nguy hiểm, thì Đằng Không lại không đủ.
…
Tô Vũ cưỡi ngựa, tốc độ rất nhanh.
Dưới bóng đêm, hắn vẫn không hề giảm tốc độ, trên đường, trong đồng hoang, không phải là không có ai quan sát, bất quá khi thấy hắn nửa đêm một mình một ngựa, có chút kẻ vốn cảnh giác, liền lập tức nản lòng thoái chí.
Kẻ độc hành, nếu không phải dân liều mạng, thì cũng là hạng người thực lực cường hãn, nếu không thì chỉ là đám trẻ con miệng còn hôi sữa.
Thường thì chỉ có ba loại này.
Ngoại trừ loại cuối cùng ra, thì hai loại đầu đều không dễ chọc.
Dù cho là trẻ con miệng còn hôi sữa, thực lực cũng không yếu, đối với đám đạo tặc sinh tồn nơi hoang dã này mà nói, thà trêu chọc những thương đội kia, còn hơn là đi đánh chủ ý vào kẻ độc hành, chẳng có lợi lộc gì.
Tô Vũ một đường lên phía bắc, dạ hành ngàn dặm, đến khi trời tờ mờ sáng, đã tới biên giới của một đại phủ khác.
Đại Ngô phủ.
Đại phủ tiếp giáp với Đại Hạ phủ, năm xưa cũng là một trong những phủ hùng mạnh nhất. Sau này, khi Đại Ngô Vương Chiến chết trận, thực lực của Đại Ngô phủ trong nháy mắt suy sụp. Vô Địch chết, Đại Ngô phủ không còn Vô Địch tọa trấn, ít nhiều cũng có vài phần suy tàn.
Không có lực lượng!
Mà nơi này, cũng chính là tổ địa năm xưa của gia tộc Ngô Lam, sau này dời đến Đại Hạ phủ, đến nay cũng đã hơn trăm năm.
Và cũng chính tại nơi này, mấy ngày trước, Trần Vĩnh có khả năng đã giết người.
Không, là khẳng định đã giết người, hiện giờ không biết đã đi đâu.
Hạ Hổ Vưu đã cho Tô Vũ không ít tư liệu, trong đó có liệt kê một danh sách những người có thể là mục tiêu tiếp theo mà Trần Vĩnh muốn ra tay.
Hạ, biên giới Ngô.
Tô Vũ vừa mới bước chân vào địa bàn Đại Ngô phủ, một mũi tên dài đã bắn mạnh tới, tiếng bạo liệt nguyên khí vang vọng bốn phương.
Tô Vũ mặt không đổi sắc, vươn tay ra chụp lấy trường tiễn. Bịch một tiếng, trường tiễn bị tóm gọn trong tay, rồi bị Tô Vũ ném trả lại theo đường cũ.
Cách hắn mấy trăm mét, một vị cường giả Đằng Không cảnh, sắc mặt hơi đổi, vừa muốn tránh đi trường tiễn bay ngược trở lại, thì một chiếc chùy vô thanh vô tức giáng xuống, ầm ầm một tiếng, Ý Chí hải trong nháy mắt sụp đổ!
“Phụt!” Một tiếng vang nhỏ, trường tiễn đã xuyên thủng đầu hắn.
Tô Vũ ánh mắt lạnh như băng, đảo mắt nhìn quanh một lượt, hừ lạnh một tiếng, liền thúc ngựa, bóng dáng nhanh chóng tan biến vào không trung.
Chờ hắn đi chưa được bao lâu, mấy đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, chớp mắt đã đến bên cạnh Đằng Không vừa bị giết. Bọn chúng vội vàng dò xét một hồi, hít sâu một hơi, kinh hãi nói: “Thật là độc ác! Đây là Khoách Thần Quyết sao? Một kích liền phá nát Ý Chí Hải! Thôi Lãng này, tốt nhất là đừng dây vào, quả thực là một tên sát nhân không ghê tay. Chỉ là treo thưởng 1000 công hiến mà thôi, được không bù mất! Lăng Vân cũng chưa chắc đã thắng được hắn!”
“Đúc Binh Sư đều mạnh mẽ như vậy sao?”
“Đừng coi thường Đúc Binh Sư. Đúc Binh Sư chiến đấu, thực lực không hề thua kém đa thần văn hệ. Văn Minh Sư lại càng lắm thủ đoạn hơn. Rút lui thôi, đừng vì 1000 công hiến mà mất mạng!”
“… ”
Mấy tên kia vội vàng rút lui. Thôi Lãng hiện tại cũng coi như là một nhân vật có số má. Trong Vạn Tộc giáo cũng có bảng treo thưởng. Nay vạn giáo hợp nhất, bảng danh sách cũng hợp nhất theo. Thôi Lãng bài danh không cao, rất thấp, nhưng 1000 công hiến cũng xem như không tệ.
Có kẻ nhận ra hắn, muốn kiếm chút chác, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng là không đáng.
Cái giá này quá thấp!
1000 công hiến, đó là cái giá phải trả để giết một kẻ mới vào Lăng Vân. Nhưng so với thiên tài Đúc Binh Sư như Thôi Lãng, vẫn là quá bèo bọt, không đủ!
Trong lúc rút lui, mấy tên kia cũng không quên buôn dưa lê vài câu về các đại nhân vật. Có kẻ mạnh miệng: “Giết một tên Thôi Lãng, chẳng có ý nghĩa gì. Muốn nói đáng tiền, thực lực thấp, vẫn là giết Tô Vũ đáng giá hơn. Tiền thưởng hiện tại đã có chừng 800 ngàn công hiến, thật kinh người! Mấy trăm vạn trở lên, vậy mới treo thưởng đối với một chút đỉnh cấp Nhật Nguyệt!”
“Ai nói không phải? Mấu chốt là, ai dám đi? Còn ngại Nhật Nguyệt chết chưa đủ nhiều hay sao? Cái tên Tảo Bả Tinh kia, trước sau gì cũng vì hắn mà khiến Nhật Nguyệt ngã xuống như rạ rồi còn gì?”
Mấy người phá không mà đi với tốc độ không chậm. Nhưng rất nhanh, có kẻ nhíu mày. Ngay sau đó, phía trước, một bóng người lấp lánh hiện ra.
Hoàn cảnh xung quanh đột ngột biến đổi, mấy người kinh hãi tột độ!
Cái tên Đằng Không vừa bị giết trước đó, thế mà vẫn còn nằm dưới chân bọn chúng!
“Cái này… Ảo cảnh…”
“Bịch!” một tiếng!
Khoách Thần chùy giáng xuống. Tô Vũ vươn tay ra, “răng rắc” một tiếng, vặn gãy cổ của đối phương. Trong chớp mắt, bốn tên Đằng Không cảnh đã bị hắn giết chỉ còn lại một người.
Nhìn chằm chằm vào tên cuối cùng, Tô Vũ buồn bã nói: “Thú vị thật! Cái bảng treo thưởng gì đó có sao? Nếu có, cho ta xem một chút, ta Thôi Lãng chỉ đáng giá 1000 điểm công hiến thôi à?”
Khinh người quá đáng!
Huyền giai đỉnh phong Đúc Binh Sư, không nói mấy vạn điểm công hiến, thì ít nhất cũng phải 1 vạn mới đáng chứ!
Cho 1000 điểm, là xem thường ai vậy?
“Đại nhân… Ta…”
“Bịch!”
Một cước đạp nát đầu kẻ địch, Tô Vũ nhanh chóng lục soát thi thể, sau đó thiêu hủy mọi thứ. Gió nhẹ thổi qua, không một dấu vết còn sót lại.
Trong tay hắn, giờ đã có thêm một tấm ngọc phù.
Dùng Ý Chí Lực dò xét, quả nhiên là bảng treo thưởng. Không chỉ có tên, còn có cả chân dung… mỗi người một phần sao?
“Nhật Nguyệt Tất Sát Bảng:
Hạ Long Võ: Nhật Nguyệt Cửu Trọng đỉnh phong, chuẩn Vô Địch, Khai Thiên Đao…
Treo thưởng: 300 vạn cống hiến, 100 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng Dịch, một thanh Thiên Giai binh khí, một bộ Vĩnh Hằng truyền thừa, một bộ Thiên Giai công pháp…”
Tô Vũ nhìn mà mắt đỏ cả lên!
Mẹ kiếp!
Hạ Long Võ này thật đáng giá! Chỉ cần giết hắn liền có ngay 300 vạn cống hiến, còn có Nhật Nguyệt Huyền Hoàng Dịch cực kỳ hữu dụng cho tu luyện.
Đứng đầu Tất Sát Bảng!
Kẻ nào diệt được Hạ Long Võ, cả đời này không cần lo lắng cơm áo gạo tiền nữa. Đương nhiên, khả năng cao là phải bỏ mạng, nên cũng chẳng cần lo lắng làm gì.
Hạ Long Võ đứng đầu, thứ hai là Chu Phá Long, tiền thưởng cũng rất cao.
Thứ ba là Tần Trấn, Phủ chủ Đại Tần…
Ba mươi sáu phủ Phủ chủ, không phải ai cũng có tên trên bảng, nhưng bảy tám người thì có. Tô Vũ nhìn lướt qua, lắc đầu, có mặt trên bảng thì còn chút thể diện, không có thì thật mất mặt.
Vạn tộc còn chẳng thèm giết ngươi!
Chu Thiên Đạo, Phủ chủ Đại Minh cũng có tên, nhưng không phải vì quá uy hiếp, mà vì trước kia hắn đã thiết kế diệt năm gã Nhật Nguyệt, đây là Vạn Tộc giáo trả thù.
Bảng danh sách này thật chi tiết. Xem thì thích mắt đấy, nhưng muốn giết một Phủ chủ thì độ khó quá lớn.
Tô Vũ tiếp tục xem xuống, bỗng ánh mắt hắn khẽ biến.
“Hạ Vân Kỳ: Sơn Hải Cao Trọng Cảnh, thực lực khó lường…
Treo thưởng: 10 vạn cống hiến, 3 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng Dịch, một thanh Địa Giai binh khí, một bộ Thiên Giai bí pháp…”
“Triệu Minh Nguyệt: Sơn Hải Cao Trọng Cảnh…”
Triệu Minh Nguyệt, Hạ Vân Kỳ, Hồ Bình đều có tên trên bảng. Đương nhiên, Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn thì khỏi phải nói, mấy người đó đều nằm trong danh sách.
Còn có Trần Vĩnh nữa!
“Hừ, treo thưởng của lão tử còn không thấp, so với cái tên Hạ Vân Kỳ kia còn cao hơn nhiều.”
Mà bọn chúng đưa ra phán đoán thực lực của ta là Sơn Hải cao trọng, thực lực cụ thể thì khó đoán, nhưng có lẽ có thể đạt tới Sơn Hải đỉnh phong. Dựa vào mấy tên ngu xuẩn đã chết trước đó, bọn chúng có lẽ đã đưa ra được vài phán đoán. Còn về Trần Vĩnh, tên tiểu tử kia vừa mới đột phá Sơn Hải không lâu, ai mà biết được tình hình thực tế thế nào. Có lẽ, từ trước đến nay hắn vẫn luôn ẩn giấu thực lực thì sao?
Lão tử tiếp tục xem tiếp, đến cái bảng tất sát Đằng Không, vị trí đầu bảng không ai khác chính là Tô Vũ ta đây!
“Tô Vũ: Đằng Không cửu trọng, chiến lực có thể so với Lăng Vân thất trọng.
Treo thưởng: 80 vạn công huân, 30 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch. Bắt sống sẽ được treo thưởng gấp đôi!”
Tô Vũ ta cười khẩy, xem ra bản thân cũng có chút mặt mũi!
Lần này, giá trị của ta cũng không hề thấp. Tính ra, chỉ kém đám người Hạ Long Võ một chút, xem như là hạng hai sau Vô Địch, ngang hàng với mấy vị Phủ chủ như Chu Thiên Đạo.
Còn vị trí thứ hai trong đám Đằng Không cảnh, lại là cái tên Đan Hùng kia.
Giá trị của hắn cũng không thấp, đương nhiên, so với Tô Vũ ta thì không thể sánh bằng, nhưng so với một vài tên Sơn Hải, hắn cũng không hề kém cạnh. Treo thưởng 10 vạn công huân, nếu cung cấp được thần văn của Đan Hùng, tiền thưởng sẽ lên tới 30 vạn công huân!
Thật đáng sợ!
“Đan Hùng…”
Tô Vũ ta cười thầm trong lòng, chắc hẳn cái tên này hiện tại không dám ló mặt ra ngoài đâu.
Với mức treo thưởng này, ta không tin không ai động tâm.
Cuối cùng, lại còn thấy cả cái tên Bạch Phong kia nữa.
“Bạch Phong: Đằng Không thất trọng, chiến lực tiếp cận Lăng Vân.
Treo thưởng: 3 vạn cống hiến, bắt sống sẽ được gấp đôi!”
“Lão sư mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ muốn bán đứng mình, bán sống, còn được tận 6 vạn công huân, cũng đáng giá đấy chứ!”
Tô Vũ ta cảm khái một câu trong lòng, nhanh chóng lướt qua, rồi nhìn về phía Đại Ngô phủ trước mặt, trong lòng thở dài, đúng là quần ma loạn vũ!
Sau khi Vô Địch ngã xuống, quả nhiên, đám Vạn Tộc giáo đều trở nên to gan hơn rất nhiều.
Vừa bước chân vào Đại Ngô phủ, đã có vài tên Đằng Không cảnh xuất hiện.
Đằng Không đối với Tô Vũ ta mà nói, không đáng để nhắc tới, nhưng trên thực tế, không phải ai cũng có thể dễ dàng tiến vào Đằng Không cảnh. Ngày đó, Thiên Nghệ thần giáo tập kích Nam Nguyên, cũng chỉ xuất động vài tên Đằng Không mà thôi.
Kết quả, vừa mới đến đây, trước sau ta đã giết đến 5 tên Đằng Không rồi.
“Giết” chữ thần văn của ta đang rục rịch, rõ ràng, sát lục có trợ giúp không nhỏ đối với miếng thần văn này.
Tô Vũ cẩn trọng xóa bỏ mọi dấu vết, vội vã thúc ngựa rời đi như tên bắn.
Hắn không tiến vào Đại Ngô phủ mà men theo vùng hoang dã bên ngoài thành mà tiến. So với Đại Hạ phủ và Đại Minh phủ, Đại Ngô phủ này hỗn loạn hơn nhiều phần.
Trên đường đi, các thương đội đều kết bè kết đội, số lượng lên đến cả trăm người.
Sự an toàn của một vùng đất, cứ nhìn vào các thương đội là biết ngay.
Đại Hạ phủ tuy loạn, nhưng trước kia, thương đội chỉ cần bảy tám người, thêm một vị Đằng Không áp trận, đi lại trong Đại Hạ phủ cũng chẳng sợ ai. Đôi khi còn có Vạn Thạch dẫn đầu, gặp phải cũng chỉ là lũ tiểu yêu.
Mấy bọn Vạn Tộc giáo quy mô lớn, căn bản không dám bén mảng đến.
Bọn chúng đã bị đánh cho tan tác tứ phía, đâu dám tụ tập quy mô lớn trong Đại Hạ phủ mà làm càn.
Còn về Đại Minh phủ, Vô Địch vẫn còn đó, lại thêm việc quản lý trong phủ vẫn luôn nghiêm ngặt, gần đây lại mang theo mấy vạn lực sĩ trở về, bây giờ cảnh nội an toàn tuyệt đối. Vạn Tộc giáo không dám lộ mặt, sau khi bị giết 5 vị Nhật Nguyệt, Đại Minh phủ suýt chút nữa đã trở thành cấm địa của Vạn Tộc giáo.
…
Tô Vũ thúc ngựa không ngừng nghỉ, trên đường đi tốc độ cực nhanh.
Sau hơn một ngày đường, vượt qua Đại Ngô phủ, trước mặt lại là một tòa đại phủ khác, Đại Nguyên phủ. Đây cũng là một tòa đại phủ có thực lực mạnh mẽ. Đến Đại Nguyên phủ, nạn trộm cướp đã giảm đi nhiều.
Tô Vũ vẫn không vào thành, hắn biết, nếu có người theo dõi hành tung của hắn, ắt hẳn sẽ sinh nghi. Bất quá, giờ phút này Tô Vũ không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
Với cái tính cách của Thôi Lãng, vào thành rồi thì không lưu lại vài ngày là không thể. Một phủ có mấy chục tòa thành thị, dừng lại ở một đại phủ ba tháng là chuyện bình thường. Cứ theo cái tốc độ đó của hắn, đến được Chư Thiên phủ, chắc cũng phải mất cả năm trời.
Trước đây Thôi Lãng vẫn như vậy, nên mới du lịch bên ngoài nhiều năm, có khi ở lại một đại phủ cả năm trời cũng là chuyện thường.
Tô Vũ không có thời gian để lãng phí như vậy!
Nghi ngờ thì cứ nghi ngờ thôi!
Chỉ cần không có Nhật Nguyệt âm thầm theo dõi là được. Nếu có, thì chỉ có thể là Vô Địch. Vô Địch muốn giết hắn, thì chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa. Nhân Cảnh bây giờ chỉ có ba vị Vô Địch, đại khái cũng có thể đoán được thân phận của hắn. Nếu muốn giết hắn… thì hắn cũng chẳng có cách nào chống cự.
…
Đêm mùng 8 hắn lên đường, mãi cho đến đêm 11, Tô Vũ đã tiếp cận biên giới Đại Kim phủ.
Ba ngày thời gian.
Đại Kim phủ sắp đến rồi, ở đây có một cái Tĩnh Tâm tuyền. Tô Vũ đã tìm hiểu qua tình hình, cái Tĩnh Tâm tuyền này là một bí cảnh tự nhiên, do thiên địa tự nhiên hình thành, không có tác dụng gì lớn. Dĩ nhiên, vẫn có chút lợi ích, có thể gột rửa tâm linh, rửa trôi huyết khí.
Không ít chiến sĩ và tướng lĩnh sau khi trải qua những trận chiến tàn khốc, trở về Nhân Cảnh, đều thích đến Đại Kim phủ một chuyến.
Đại Kim phủ cũng mở cửa Tĩnh Tâm tuyền cho người ngoài, thu hút không ít cường giả đến đây, và hình thành một tòa Tĩnh Tâm thành. Đây cũng là một trong những nguồn thu nhập quan trọng của Đại Kim phủ. Để vào Tĩnh Tâm tuyền, thông thường đều phải trả phí, giá cả không hề rẻ, 10 điểm công huân.
Mười điểm công huân, hiện tại xem ra chẳng đáng là bao, nhưng đối với phàm nhân tục tử, vẫn là một khoản chi phí không nhỏ.
Một năm trôi qua, một cái Tĩnh Tâm tuyền, thu nhập đã có thể lên đến mấy chục vạn công huân, thật là một con gà đẻ trứng vàng.
Lại thêm người đến, dừng chân nơi đây, tiêu xài ăn uống, thậm chí có kẻ lập nghiệp chốn này, tính ra, tòa Tĩnh Tâm tuyền này, mỗi năm có thể mang đến cho Đại Kim phủ trăm vạn công huân thu nhập, quả là một món hời lớn.
Giá trị liên thành!
Tô Vũ tiểu tử kia tại Nam Nguyên, kẻ đầu tiên hắn giết, chính là con trai độc nhất của phủ quân tướng chủ Đại Kim phủ, một gã Nhật Nguyệt cảnh cường giả.
. . .
Đêm khuya thanh vắng, Tô Vũ đã đến Tĩnh Tâm thành.
Một tòa thành thị an bình lạ thường, diện tích không lớn, nhưng dù đã về đêm, nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng. Cửa thành, không ít cường giả tứ phương tụ tập, có kẻ từ xa đã phảng phất ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Vào thành, phải nộp phí!
Một điểm công huân!
Đương nhiên, đây là nhắm vào đám ngoại lai, có thể nói là một hình thức bóc lột, nhưng vẫn không ngăn được dòng người đổ về.
Tô Vũ cưỡi Mây Đạp Yên Câu, lẫn vào đám đông, không mấy ai để ý.
Mây Đạp Yên Câu chỉ là vật cưỡi tầm thường, cường giả chân chính hoặc tự thân phi hành, hoặc có linh thú dị cầm làm bạn.
Vừa đến cửa thành, liền nghe vệ binh quát lớn: “Có lệnh trên ban xuống, người từ các phủ khác được tự do ra vào, riêng người Đại Hạ phủ, trong vòng ba ngày cấm tiệt vào thành! Cấm tiệt bước chân vào Tĩnh Tâm tuyền!”
“Lẽ nào các ngươi kỳ thị Đại Hạ phủ?”
Cửa thành, có kẻ từ Đại Hạ phủ đến, nghe vậy nổi giận đùng đùng: “Lá gan các ngươi lớn thật, Đại Kim phủ dám khinh người quá đáng! Coi trời bằng vung!”
“Đại nhân hiểu lầm!”
Tên vệ binh kia cũng chỉ biết cười khổ, Đại Hạ phủ không phải là phủ yếu, không thể tùy ý trêu chọc, đành phải giải thích: “Là lệnh trên ban xuống, mấy ngày trước có tin báo, công tử tướng chủ bị sát hại tại Đại Hạ phủ. Tướng chủ đích thân đến, có lẽ cần dùng chút thủ đoạn truy tìm hung thủ, mà Nhân Cảnh này, dễ dàng tẩy trần huyết khí nhất, không đâu khác ngoài Tĩnh Tâm tuyền…”
“Vớ vẩn!”
Có người quát: “Tĩnh Tâm tuyền ngay tại địa bàn Đại Kim phủ các ngươi, hung thủ kia gan to bằng trời, dám đến địa bàn các ngươi tẩy trần huyết khí? Hắn nên tìm chỗ ẩn nấp, thời gian trôi qua, dù các ngươi có bí pháp gì cũng vô dụng, truy đuổi thế nào được! Đã bao nhiêu ngày rồi, người ta dù có đến, cũng đã rửa sạch xong xuôi. Giờ các ngươi phong tỏa, chẳng khác nào có bệnh!”
Gã tráng hán đến từ Đại Hạ phủ, lại là cường giả Đằng Không cửu trọng, giờ phút này nghe lệnh cấm vào thành, lập tức nổi trận lôi đình.
Thật là chó má, đến lượt hắn thì cấm vào?
Khinh người quá đáng!
Đằng sau, Tô Vũ khẽ nhíu mày. Truy tung?
Hắn có năng lực lớn đến vậy sao?
Hắn giết người, không lấy đi thứ gì, cũng không để lại gì cả. Một cường giả Nhật Nguyệt, có thể thông qua chút vật còn sót lại mà truy tung ra hắn ư?
Hắn không quá tin tưởng điều đó!
Đương nhiên, không loại trừ khả năng đối phương có bí pháp nào đó, thông qua di vật của con hắn mà phát hiện ra manh mối, rồi truy tung. Bất quá, đã qua nhiều ngày như vậy, truy được cái rắm!
Nhưng việc hắn xuất hiện ở đây, trước đó lại xuất hiện ở Nam Nguyên, có thể sẽ bị nghi ngờ chăng?
Một gã Đúc Binh sư như hắn, đến Tĩnh Tâm Tuyền, quả thật có chút không ổn.
Nhưng rất nhanh, Tô Vũ trấn định lại.
Khi hắn đến cổng thành, thủ vệ vừa định hỏi thăm đăng ký, Tô Vũ thản nhiên nói: “Ta đến tìm người, dẫn ta đến phủ của Trần đại sư!”
“Trần đại sư?”
Thủ vệ ngẩn ra. Tô Vũ cau mày hỏi: “Trần Khải Chiêm đại sư không ở Tĩnh Tâm Thành?”
“Có…có ạ…”
Nghe Tô Vũ nói vậy, thủ vệ vội vàng đáp: “Trần đại sư đang ở trong thành. Đại nhân tìm Trần đại sư là vì đúc binh khí sao?”
Trần đại sư kia, cũng là một vị Đúc Binh sư.
Một Huyền giai đỉnh phong Đúc Binh sư!
Việc An gia đặt trụ sở tại Tĩnh Tâm Tuyền, cũng là bởi nơi này chiến sự liên miên, nhu cầu binh khí rất lớn, là một nơi tốt để đúc binh. Trong thành kỳ thực còn có vài vị Đúc Binh sư, nhưng Trần Khải Chiêm là người mạnh nhất.
Tô Vũ cười nhạt đáp: “Không phải, ta đến thăm bạn. Đừng nhiều lời, mau phái người dẫn ta đi!”
Tô Vũ liếc nhìn bốn phía, vẫy tay với một vị Đằng Không trên tường thành: “Tiểu tướng quân, xuống đây một chút, ngươi dẫn ta đi!”
Vị thiên phu trưởng Đằng Không cảnh kia khựng lại một chút, nhưng vẫn nhanh chóng phi thân xuống, ôm quyền nói: “Xin hỏi các hạ là…”
“Thôi Lãng!”
Tô Vũ cười tủm tỉm nói: “Nghe quen không? Tiểu tướng quân, đừng nói nhảm, ta có việc gấp tìm Trần huynh, vì chuyện này, ta mấy ngày nay ăn ngủ không yên. Có thể nhanh lên không?”
“Thôi Lãng…”
Người này ngẩn ra một chút, rồi như nhớ ra điều gì, vội vàng nói: “Thôi đại sư đi theo ta. Trần đại sư có lẽ đã ngủ, nhưng hai ngày trước khi trở về, Trần đại sư vẫn còn nhắc đến Thôi đại sư. Thôi đại sư đến, Trần đại sư chắc chắn sẽ rất vui mừng…”
“Nói xong,” hắn tự mình nắm lấy dây cương, thay Tô Vũ dắt ngựa vào thành.
Mấy cái thủ tục thẩm tra kia, khỏi cần!
Hắn đến từ Đại Minh phủ, chính là thiên tài Đúc Binh sư Thôi Lãng!
Trong thành này, mấy vị đại sư mới trở về mấy ngày trước, bàn tán không ngớt, sao có thể không biết Thôi Lãng là ai?
Còn chuyện hắn theo Đại Hạ phủ tới… thì có liên quan gì?
Dù cho phủ chủ ở đây, biết một vị huyền giai đỉnh phong Đúc Binh sư đến, cũng không có lý do gì ngăn cản. Địa vị của Thôi Lãng không hề thấp, so với Sơn Hải bình thường còn hơn, tùy tiện cản trở Đúc Binh sư, đắc tội cả đám thì sao?
…
Hơn mười phút sau, trong một tòa trạch viện lớn ở thành.
Một vị lão giả trên tám mươi tuổi, vẻ mặt kinh ngạc, ngoài ý muốn, vui mừng nói: “Thôi tiểu hữu, sao ngươi lại đến đây?”
“Trần lão ca không chào đón?”
Tô Vũ cười một tiếng, tiếp đó phàn nàn: “Lão ca đi nhanh quá, ta nhớ ra một chuyện, muốn lão ca giúp đỡ, hại ta phải giục ngựa đuổi theo suốt đêm, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, đi ngang qua mấy tòa đại thành cũng chẳng buồn vào!”
“Giúp đỡ? Cái này…” Lão nhân vội nói, “Thôi tiểu hữu gặp phải khó khăn gì sao?”
Tô Vũ bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày trước ta đúc binh, Triệu Lập đại sư nói hỏa khí của ta quá mạnh, tiếp tục như vậy thì ba năm năm nữa cũng khó mà đạt đến địa giai, quá cương mãnh, hỏa khí sôi trào, cứng quá dễ gãy. Ta thì không thấy gì, nhưng Triệu đại sư khuyên ta nên gột rửa bản thân, giảm bớt nhiệt khí, mà nơi thích hợp nhất ở Nhân Cảnh chính là Tĩnh Tâm tuyền.”
Tô Vũ thở dài: “Nếu là bình thường, ta lười tìm người giúp đỡ, mắc nợ ân tình cũng không thoải mái. Nhưng lần này, ta muốn đúc binh ngay trong Tĩnh Tâm tuyền, cần phải phong tỏa nơi đó, ít nhất một hai ngày!”
Hắn nhìn lão nhân, bất đắc dĩ nói: “Nghĩ đi nghĩ lại, ta thấy mình không có đủ mặt mũi này, chỉ có Trần lão ca may ra có thể khiến thành chủ phong tỏa Tĩnh Tâm tuyền một hai ngày. Ngài cũng biết, đúc binh cần yên tĩnh, lại thêm chút bí pháp không thể truyền ra ngoài, nên tốt nhất là phong tỏa Tĩnh Tâm tuyền…”
Lão nhân lúc này mới hiểu rõ, trách không được lại tìm mình giúp đỡ!
Việc phong tỏa Tĩnh Tâm tuyền một hai ngày, quả thực không phải chuyện nhỏ.
Ông ta chần chờ một chút, rồi nói ngay: “Ta thử xem, chắc không thành vấn đề lớn, nhưng… Thôi tiểu hữu có lẽ phải trả một cái giá nào đó, dù sao mỗi ngày có hơn trăm người muốn vào Tĩnh Tâm tuyền gột rửa, phong tỏa như vậy dễ khiến người bất mãn.”
Tô Vũ xem thường nói: “Chuyện nhỏ! Lần này ta đến là để đúc binh, nhưng không phải vì binh khí, mà là để nâng cao bản thân. Ngày phong tỏa, ai muốn vào cứ báo tên, cuối cùng ta chọn một người, đúc cho hắn một món binh khí tốt, ai còn ý kiến gì? Ít nhất cũng là huyền giai cao đẳng, may mắn thì huyền giai đỉnh phong!”
“Phong tỏa một ngày tặng một thanh, hai ngày là hai thanh. Mặt khác, phủ thành chủ bên này ta tự có đáp lễ, một thanh huyền giai đỉnh phong văn binh thì sao!”
Lời vừa nói ra, lão nhân lắp bắp: “Tiểu hữu thật hào phóng… Tuyệt đối không thành vấn đề! Tin này truyền đi, người đăng ký ngày đó e là có đến hàng ngàn vạn, ngay cả lão phu cũng muốn đăng ký tham gia!”
Tô Vũ cười ha hả: “Nếu gột rửa được bản thân, giúp ta ngưng thần tĩnh khí, biết đâu đó là hy vọng để ta bước vào địa giai, mấy món binh khí tính là gì! Tất nhiên, ta có thể đúc loại võ binh đơn giản hơn chút, võ binh dễ hơn văn binh, sát khí cũng nặng hơn, có thể giúp ta gột rửa hỏa khí tốt hơn…”
Lão nhân vội nói: “Như vậy thì không có vấn đề gì, Thôi tiểu hữu cần dùng vào ngày nào?”
“Vậy liền bắt đầu từ sáng mai đi!”
Tô Vũ cười nói: “Làm xong việc này, ta còn phải đi những nơi khác, vì chuyện này, ta đã bôn ba mấy ngày rồi!”
“Được, ta lập tức đến phủ thành chủ. Nếu tiểu hữu nguyện ý, chúng ta cùng đi, thành chủ chắc chắn đồng ý. Chuyện nhỏ thôi mà! Nếu tiểu hữu có thể thành tựu Địa giai ở Tĩnh Tâm thành này, thì càng ghê gớm, phủ chủ chắc chắn đích thân đến chúc mừng…”
“Địa giai khó lắm, thực lực của ta còn kém một chút.”
Tô Vũ cười ha hả: “Nếu lần này có thể tiến vào Lăng Vân, thì còn có chút hy vọng, không vào được Lăng Vân thì đừng hòng nghĩ tới, độ khó quá lớn!”
“Điều này cũng đúng.”
Lão nhân gật đầu, thở dài: “Đúng là rất khó. Tiểu hữu có thể đúc Huyền giai đỉnh phong ở Đằng Không cảnh, đã là hết sức đáng sợ rồi. Ta chỉ là nói bừa thôi!”
Hai người hàn huyên một hồi, Tô Vũ đi theo lão nhân đến phủ thành chủ.
Tác dụng của Đúc Binh sư, lúc này thể hiện vô cùng rõ ràng.
Ta ở đây có bằng hữu!
Địa vị còn không thấp!
Đúng vậy, địa vị của Huyền giai đỉnh phong Đúc Binh sư không hề thấp. Trước đây, Triệu Lập cũng là Huyền giai đỉnh phong, dĩ nhiên, so với người bình thường thì mạnh hơn một chút, nhưng địa vị cũng rất cao, không chỉ vì hắn là người của Tứ Đại thế gia.
Đại Hạ phủ như vậy, Đại Kim phủ cũng không khác nhiều.
Quả nhiên, khi vào phủ thành chủ, Tô Vũ nhận thấy thành chủ Tĩnh Tâm thành có thực lực rất mạnh, đạt tới Sơn Hải cảnh. Đó là để phòng ngừa ngoài ý muốn, Tĩnh Tâm tuyền là bảo địa, thành chủ cũng rất cường hãn, thông thường, chỉ những đại thành đỉnh cấp mới được phân phối thành chủ Sơn Hải cảnh.
Mà Tĩnh Tâm thành cũng không lớn!
Nghe nói Tô Vũ đến đúc binh, muốn phong tỏa Tĩnh Tâm tuyền, hơn nữa việc chế tạo binh khí sẽ mang lại lợi ích cho thành, thành chủ không nói hai lời, lập tức truyền lệnh xuống, ngày mai bắt đầu, Tĩnh Tâm tuyền sẽ bị phong tỏa một hai ngày, cho đến khi Thôi Lãng chế tạo xong mới thôi!
Đây không phải đuổi khách, mà là hút khách.
Chỉ cần báo danh, liền có hy vọng có được một thanh Huyền giai đỉnh phong binh khí, ai mà không vui?
Chờ một hai ngày thì có là gì?
Sau lần này, có lẽ sẽ có những Đúc Binh sư khác cũng đến đây làm như vậy, qua vài lần, biết đâu nơi này có thể trở thành thánh địa đúc binh, dĩ nhiên, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Nhưng việc một Huyền giai đỉnh phong Đúc Binh sư như Thôi Lãng đến đúc binh, cũng coi như là quảng bá danh tiếng cho Tĩnh Tâm thành.
Thành chủ gần như không do dự, cũng không cân nhắc gì cả, mặc kệ phủ quân tướng chủ nói không cho phép người từ Đại Hạ phủ đến gột rửa huyết khí… Chuyện đó liên quan gì đến hắn? Hắn đâu có cùng hệ thống với bọn họ.
Hắn, vị thành chủ này, trực tiếp đối với Phủ chủ phụ trách. Hơn nữa, Thôi Lãng cũng không phải người của Đại Hạ phủ.
“Đó là thiên tài của Đại Minh phủ!”
…
Phủ thành chủ ra tay quả nhiên nhanh chóng, hiệu suất lại càng không thể chê. Chỉ trong chớp mắt, tin tức đã lan truyền khắp Tĩnh Tâm thành bé nhỏ này.
Chỉ cần báo danh, liền có hy vọng đoạt được một thanh huyền giai binh khí!
Hơn nữa, còn là đỉnh phong!
Huyền giai, dù chỉ là nhập môn, giá trị đã kinh người. Văn binh thôi cũng đáng giá cả ngàn, huống chi là huyền giai đỉnh phong, vạn lượng bạc cũng khó mua. Ngay cả Sơn Hải cảnh bình thường cũng không dám mơ tưởng.
Hiện tại, nếu có được, dù không dùng đến, cũng có thể bán đi kiếm một khoản lớn.
Mặc dù không phải hàng chế tạo riêng, hiệu quả kém hơn một chút, nhưng dù sao cũng hơn là không có gì.
Nếu là võ binh, Chiến giả cũng có thể dùng, dĩ nhiên, giá cả có lẽ thấp hơn nhiều, chỉ bằng một phần năm của văn binh mà thôi.
Dù thế nào, cũng là một chuyện đại hỉ.
Quả nhiên, chẳng ai để ý chuyện bị phong tỏa một hai ngày, ngược lại đều hết sức hưng phấn.
…
Ngày thứ hai, mười hai tháng sáu.
Tô Vũ được vài vị Đúc Binh sư trong thành hộ tống, thành chủ đích thân tiễn hắn vào Tĩnh Tâm Tuyền. Đãi ngộ quả thật không thể cao hơn.
Sau một hồi hàn huyên, Tô Vũ nhanh chóng một mình tiến vào Tĩnh Tâm Tuyền.
Như bước vào một bí cảnh, Tô Vũ xuyên qua một tầng màng mỏng, tránh xa khỏi sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, trong nháy mắt tiến vào một thế giới hoàn toàn mới.
Một cái ao suối khổng lồ, không ngừng phun trào những dòng nước tinh khiết.
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười. Thân phận Đúc Binh sư này quả nhiên hữu dụng, nếu không, dù có thể vào đây, cũng sẽ có rất nhiều kẻ nhòm ngó.
Hắn không nói thêm gì, cấp tốc nhảy vào trong ao.
Trong khoảnh khắc, Tô Vũ cảm nhận được một cỗ lực lượng đặc thù, không ngừng cọ rửa thân thể.
Nước suối vốn trong veo, trong chớp mắt, đã bị nhuộm thành một màu đỏ rực.
Màu đỏ như máu!
Tô Vũ hấp thu huyết khí quá nhiều, dù có thần văn “Huyết” cũng không thể trừ tận gốc. Dù hắn tinh thông Tịnh Nguyên Quyết, trên người vẫn khó tránh khỏi dính vô số huyết khí.
Thấm sâu tận cốt tủy!
Bể suối rộng lớn giờ phút này đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, nếu kẻ ngoài nhìn thấy, e rằng sẽ kinh hồn táng đảm.
Rốt cuộc đã phải sát bao nhiêu người, hoặc thôn phệ bao nhiêu tinh huyết, mới có thể tạo ra một huyết khí nồng đậm đến vậy?
Tiểu tử Tô Vũ vừa dùng nước suối cọ rửa thân thể, vừa bắt đầu luyện khí.
Phải luyện một chút mới được, để tránh bị người khác hoài nghi.
Về phần màu máu này, không sao cả, nước suối nơi đây vốn có công năng tịnh hóa. Chẳng qua là huyết khí trên người Tô Vũ quá nhiều, nên nhất thời mới bị nhuộm đỏ như vậy, chẳng mấy chốc sẽ tiêu tan thôi.
Nguồn nước này quả thực là thứ tốt, đáng tiếc, chỉ có thể dùng ở đây. Rời khỏi Tĩnh Tâm Tuyền này, liền không còn tác dụng lớn nữa.
Tô Vũ vừa luyện khí, vừa tẩy trần, lại vừa tiếp tục rút Thiên Nguyên khí từ tinh huyết. Hắn muốn thừa dịp cơ hội này mà tắm rửa một thể. Trong tay hắn tinh huyết nhiều vô kể, tên Hạ Hổ Vưu kia mua Thiên Nguyên khí của hắn, cũng đâu có trả bằng tiền, mà là dùng tinh huyết để đổi đấy.
Trong ao, sắc huyết lại càng nồng đậm hơn.
Mà “Huyết” tự thần văn của Tô Vũ, giờ phút này cũng cực kỳ sôi động. Hắn ném nó vào trong hồ nước, để gột rửa bản thân. Thần văn này hấp thu quá nhiều huyết dịch, kỳ thực cũng có chút tạp chất.
Nhưng bây giờ, nó lại được gột rửa, trở nên càng thêm sáng long lanh.
Mơ hồ trong đó, nó đã muốn bắt đầu tấn cấp, tiến vào cấp bốn.
Huyết tự thần văn, cái đầu tiên tiến vào nhị giai, cái đầu tiên tiến vào tam giai, bây giờ, có lẽ cũng sẽ là cái đầu tiên tiến vào tứ giai, trở thành thần văn Sơn Hải chân chính.
Tô Vũ vừa luyện khí, vừa ôn dưỡng thần văn, vừa rút Thiên Nguyên khí từ tinh huyết, lại tiện thể tẩy trần.
Tĩnh Tâm Tuyền, quả thực khiến hắn có cảm giác tĩnh tâm tẩy luyện. Ở đây, ngay cả lửa giận trong lòng cũng cảm thấy vơi đi rất nhiều.
Thời gian, cứ thế trôi qua.
Màu đỏ như máu trong hồ nước, cũng dần dần phai đi một chút.
Một ngày trôi qua, Tô Vũ đã đúc ra được một thanh võ binh, khắc 67 đạo minh văn màu vàng kim.
Ngày thứ hai, Tô Vũ lại tiếp tục rèn đúc, không hề ra ngoài.
Đến tối, hắn lại đúc ra được một thanh văn binh 66 đạo minh văn. Chẳng qua là nó không có đặc tính đi kèm, cần phải phối hợp thêm.
Mà ao nước, giờ phút này đã không còn màu đỏ nữa.
Tô Vũ cũng đã rút ra hơn phân nửa tinh huyết, không còn rút những phần còn lại nữa.
Cả người Tô Vũ, cũng như trút được gánh nặng. Sau khi gột rửa, hắn cảm thấy người nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ý chí lực càng thêm sôi động. Mơ hồ trong đó, có dấu hiệu tiến vào Lăng Vân.
“Ta muốn tiến vào Lăng Vân!”
Trong lòng Tô Vũ mơ hồ dâng lên một cỗ cảm xúc. Lần trước giúp Triệu Lập đúc binh, kỳ thực đã có dấu hiệu tấn cấp, chỉ là sau đó hắn dùng Khoách Thần Chùy liên tục nện gõ, khiến áp lực bị dồn nén.
Hôm nay, một cách tự nhiên, hắn cảm thấy có dấu hiệu muốn đột phá.
Dòng suối này, tuy không có hiệu quả lớn đến vậy, nhưng đã giúp Tô Vũ giảm bớt không ít áp lực. Áp lực vừa được giải phóng, Tô Vũ liền cảm thấy mình có chút không thể áp chế được nữa.
“Chẳng lẽ, hôm nay ta sẽ tiến vào Lăng Vân ở nơi này sao?”
Văn Minh Sư Lăng Vân, không phải là Lăng Vân của thân thể đạo.
Đối với Tô Vũ mà nói, thần khiếu và thần văn đều đã đạt yêu cầu của Văn Minh Sư Lăng Vân. Thứ duy nhất còn thiếu chính là Ý Chí lực, nhưng cũng không quá khó khăn. Cái khó thực sự lại nằm ở thân thể.
Hơn nữa, Tô Vũ cảm thấy, nếu không mở đủ 360 thần khiếu, con đường Văn Minh Sư có lẽ sẽ không viên mãn. Dù hiện tại hắn không quá để ý đến điều đó.
Nếu thực sự tiến vào Lăng Vân, chắc cũng không có dị tượng gì.
Lần trước ngũ hành văn quyết xuất hiện mới dẫn đến dị tượng, còn những dị tượng khác đều là do thân thể tạo thành.
“Muốn tấn cấp… vậy thì… thuận theo tự nhiên thôi!”
Lần này, Tô Vũ không còn áp chế nữa. Tấn cấp thì cứ tấn cấp đi. Bước vào Lăng Vân, năng lực che giấu của hắn sẽ càng mạnh mẽ hơn. Không nói đến việc giấu được Vô Địch, nhưng với Ý Chí lực Lăng Vân và thần văn đạt tới tứ giai, lại phối hợp thêm thần phù Ngưu Bách Đạo ở núi Ngưu, chắc Nhật Nguyệt cũng khó mà phát hiện ra sự khác thường của ta, phải không?
Tô Vũ hít sâu một hơi, lại bắt đầu rèn đúc một thanh văn binh.
Hắn có cảm giác, lần này rèn đúc thành công, văn binh hẳn là sẽ mạnh hơn. Và chính hắn, cũng có thể thuận thế tấn cấp thành công, chính thức trở thành Văn Minh Sư cảnh giới Lăng Vân.
Rèn đúc, lại bắt đầu.
Mà hắn, đã chờ đợi ở đây hai ngày hai đêm!
…
Cùng lúc đó.
Bên ngoài, không ít người đang sốt ruột chờ đợi, sao vẫn chưa ra?
Thành chủ Tĩnh Tâm Thành lúc này cũng có chút lo lắng, không nhịn được nói: “Trần lão, Thôi Lãng này còn chưa rèn đúc xong sao? Rèn đúc huyền giai binh khí, đâu cần lâu đến vậy?”
Phong tỏa lâu như vậy, cũng không phải chuyện tốt. Một hai ngày thì không sao, nhưng đây đã là hai ngày hai đêm rồi!
Trần lão cũng phiền muộn, chỉ biết nói: “Có lẽ hắn có cảm ngộ gì đó, nên chậm trễ chút thời gian, chắc là sắp xong thôi…”
“Vậy có nên phái người vào xem thử…”
“Chuyện này không được đâu. Đúc Binh sư rèn binh khí, mỗi người có thủ đoạn bí mật riêng, người ngoài không thể tùy tiện dòm ngó, nếu không sẽ đắc tội với giới luyện khí sư chúng ta.”
Hắn còn chưa dứt lời, một bóng người đã xuất hiện trước mặt bọn hắn, giọng điệu lạnh lùng: “Vậy ta vào xem thì sao? Ta đã nói rồi, không cho phép người của Đại Hạ phủ bén mảng tới đây. Lưu thành chủ, lời của ta ngươi coi như gió thoảng bên tai à?”
Vị thành chủ kia khẽ nhíu mày: “Bái kiến Trương tướng quân. Thôi Lãng là thiên tài Đúc Binh sư đến từ Đại Minh phủ, không phải người của Đại Hạ phủ.”
“Hừ, lúc trước hắn ở Nam Nguyên, con ta cũng mất tích ở Nam Nguyên… không, đã chết rồi!”
Ánh mắt người vừa đến lạnh như băng, nhìn về phía bí cảnh Tĩnh Tâm tuyền, giọng căm hận: “Ta đã truy tìm dấu vết, kẻ giết con ta có lẽ đã rời khỏi Đại Hạ phủ, lên phía bắc rồi. Mà Thôi Lãng này cũng có hiềm nghi, sớm không đến, muộn không đến, bây giờ lại đến Tĩnh Tâm tuyền…”
“Trương tướng quân!”
Trần đại sư cau mày nói: “Đối với Đúc Binh sư mà nói, đôi khi chỉ cần một cơ hội thôi. Thôi Lãng đến Tĩnh Tâm tuyền chính là thời cơ đó.”
Chưa để ông nói hết câu, vị tướng quân kia đã chẳng thèm để ý, lao thẳng về phía Tĩnh Tâm tuyền.
Trần đại sư quát lớn: “Ngươi dám! Đúc Binh sư luyện khí, ngươi dám tùy tiện dòm ngó! Trương tướng quân, ngươi là Nhật Nguyệt cảnh thì sao chứ, phải suy nghĩ kỹ hậu quả!”
Tướng quân kia mặc kệ lời can ngăn, hắn muốn vào xem, tên Thôi Lãng này có phải đang tẩy trừ huyết khí hay không!
Hắn vô cùng nghi ngờ, cái chết của con trai mình có liên quan đến Thôi Lãng.
Nếu không, sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy?
Hắn vừa mở ra cửa vào bí cảnh, một tiếng gầm giận dữ vang lên: “Cút ra ngoài! Đồ hèn hạ! Khốn kiếp! Cường giả thì giỏi lắm sao?”
Ngay lúc đó, không ít người nhìn thấy, trên mặt hồ rộng lớn, một cây búa lớn giờ phút này đã xuất hiện 70 đạo kim văn, mà trên người Thôi Lãng, Ý Chí lực đang sôi trào cuồn cuộn!
Có dấu hiệu tấn cấp!
Tô Vũ nổi trận lôi đình, kỳ thật đã nhận ra người tới, thế nhưng vẫn chẳng thèm quan tâm, giận dữ mắng: “Khốn nạn! Nếu lần này ta luyện khí tấn cấp thất bại, ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Ầm!
Ý Chí lực bạo phát!
Một cây búa lớn không ngừng nện xuống văn binh, Tô Vũ điên cuồng gào thét: “Mẹ kiếp tổ tông nhà ngươi! Lão tử sắp luyện thành Địa Binh rồi, ngươi đáng chết!”
Giờ khắc này, Trần đại sư cùng mấy vị Đúc Binh sư khác cũng biến sắc!
70 đạo minh văn!
Đạo thứ 71, đang thành hình.
Trần đại sư giận dữ hét lớn: “Trương Hách, cút ra ngoài! Ngươi muốn Đúc Binh nhất mạch này, cùng ngươi không chết không thôi sao?”
Trương tướng quân kia sắc mặt cũng biến đổi không ngừng.
Hắn… muốn tấn cấp!
Lại còn đang đúc một thanh văn binh hơn bảy mươi đạo kim văn. . .
Sắc mặt y biến đổi, vội vàng liếc nhìn vào trong hồ, không dám nán lại thêm, cuống quýt nói: “Thật xin lỗi, ta lầm đường. . .”
Nói xong, y cấp tốc thối lui khỏi bí cảnh.
Mà giờ khắc này, bên ngoài đã ồn ào náo động!
Bảy mươi đạo kim văn!
“Cái này. . . Chẳng lẽ thật sự muốn ở đây đúc địa binh?”
Có người than phục một tiếng, có người thì nhỏ giọng nói: “Xong rồi, lần này nếu thất bại, cái này. . . Đúc Binh nhất mạch đâu phải kẻ yếu, một vị Địa giai Đúc Binh sư, e là nhân vật không tầm thường, Nhật Nguyệt đắc tội Địa giai, ta xem. . . Tướng chủ họ Tờ phiền toái lớn rồi!”
Trương tướng quân kia, sắc mặt biến đi biến lại!
Thật sự là đang đúc binh!
Lại còn mượn cơ hội đột phá, đây đích xác là cái phiền toái lớn, hắn còn tưởng rằng chỉ là lấy cớ, lần này thật sự phiền toái quấn thân rồi, hắn chỉ cầu nguyện, tuyệt đối đừng thất bại, bằng không thì, Đúc Binh sư nhất mạch kia, e là muốn phong sát hắn, thậm chí phong sát cả Đại Kim phủ!