Chương 315: Thảm bại | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 21/03/2025
Đại Minh Văn Minh học phủ quả nhiên rộng lớn vô ngần.
Nơi thích hợp cho việc giao thủ cũng không ít.
Bất quá, tục lệ chiến đấu ở học phủ lại không đậm đà như Đại Hạ phủ, ngày thường luận bàn thực ra rất ít, chủ yếu là các học viên trao đổi kỹ nghệ mà thôi.
Bách Kỹ đình, chính là nơi lôi đài lớn nhất của học phủ tọa lạc.
Trăm kỹ nghìn nghề, nơi này đều có thể luận bàn.
Giờ khắc này, một lôi đài to lớn, bốn phía đã được cách ly. Lôi đài này, bốn phía bao bọc bởi nước, bên ngoài lôi đài, xây dựng một hành lang hình vành khuyên, tựa như đồ bát quái, từng con đường nối liền đến bình đài lôi đài.
Trên hành lang hình vành khuyên kia, lúc này đã chật kín người.
“Nghe nói Tô Vũ bế quan, đã xuất quan chưa?”
“Chẳng lẽ không đến sao?”
“Luận bàn trên lôi đài, kẻ thả bồ câu cũng không ít!”
“… ”
Những lời này, lọt vào tai những kẻ ngoại lai, đều cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Không ngờ… luận bàn trên lôi đài ở Đại Minh phủ, thả bồ câu lại là chuyện thường tình sao?
Chẳng lẽ bọn hắn không có chút vinh quang nào sao?
“Nghe nói Đan Hùng chạy đến Bách Đạo các, hôm qua còn ở đó, xông qua 50 quan rồi, có tiến thêm mấy tầng nữa hay không thì không rõ, nhưng quả thật tên hắn đã xuất hiện ở tầng 50!”
“Tầng 50? Thật hay giả!”
Có người kinh ngạc, rõ ràng còn chưa biết tin tức này.
Bách Đạo các, tầng 40 đến 60 là lĩnh vực của Lăng Vân cảnh.
Tầng 50, thường là một cột mốc phân định, Lăng Vân thất trọng cũng khó vượt qua.
Lần trước, Tô Vũ xông qua 49 tầng rồi dừng lại.
Mà Ngô Kỳ lần trước đến, cũng chỉ xông qua 49 tầng.
Ngô Kỳ đã tiến vào Lăng Vân cảnh!
Sát hạch của Bách Đạo các, nhằm vào Lăng Vân cảnh, chỉ được xem là cấp bậc bình thường, không tính là thiên tài. Nhưng dù chỉ là cấp bậc bình thường, một gã Đằng Không cửu trọng xông qua tầng 50, cũng đủ khiến người ta kinh hãi!
Vượt qua tới 7 tiểu cảnh giới!
“Tô Vũ kia cũng không tệ a? Nhớ lần trước hắn hình như đã xông đến tầng thứ 40 rồi, mà khi đó còn chưa đột phá Đằng Không. Nay hắn đã bước vào Đằng Không, nếu xông lại, ắt hẳn có hy vọng đạt đến tầng 50 chứ?”
“Khó nói lắm! Toàn là những thiên tài, ai, thiên tài đúng là mạnh thật, so với bọn hắn, tám tuấn kiệt của Thiên Đô phủ ta có là gì!”
“Đúng vậy, Đại Minh phủ hình như không có thiên tài nào đặc biệt lợi hại, Đại Hạ phủ có Hoàng Đằng, Đại Tần phủ có Tần Phóng, Đại Chu phủ có Đan Hùng…”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Tô Vũ chẳng phải là người của Đại Minh phủ ta sao?”
“Hắn… Ừm, ngươi nói cũng đúng, coi như là vậy đi. Bất quá, cũng chẳng sao cả, Đại Minh phủ ta cường giả sống lâu, kiểu gì cũng tiễn được bọn thiên tài kia!”
“…”
Các học viên không ngừng xôn xao bàn tán, lời ra tiếng vào không ngớt.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia hành lang hình vành khuyên.
Một đám người thuộc tầng lớp cao hơn, như Chu Hồng Lượng, Chu Thanh Nghiên, Thương Thiên Kiều, Bạch Tuấn Sinh, Ngô Lam… Tất cả đều có mặt.
Giờ phút này, nơi đây cũng tràn ngập mùi thuốc súng.
Thương Thiên Kiều giận dữ liếc nhìn Ngô Lam, “Vừa nãy ngươi cố ý nói Đan Hùng ca ca đánh bại Hoàng Đằng, có phải không?”
Ngô Lam chẳng thèm để ý đến nàng, ả ta cao hơn Thương Thiên Kiều một chút, ngẩng cao đầu, ánh mắt không hề hạ xuống, cứ như thể không nhìn thấy nàng vậy.
Việc đối phương là cháu gái của Đại Thương Vương thì có gì ghê gớm?
Cũng chỉ mới vừa bước vào Đằng Không mà thôi!
So với mình còn lớn hơn một tuổi đấy!
Một năm sau, không, nếu không phải vì tu luyện Nguyên Thần văn quyết, nàng cũng đã có thể tiến vào Đằng Không rồi, có gì đáng tự hào chứ.
Đối với những kẻ mà ả ta cảm thấy không bằng mình, ả ta luôn đối xử như vậy, chẳng mấy để tâm.
Vô Địch hậu duệ, nàng ta cũng đã thấy qua không ít.
Hạ Thiền, Hạ Hổ Vưu đều là, nàng ta cũng chẳng hề coi trọng người ta hơn, mà giờ phút này, Hạ Hổ Vưu cũng đang đứng ở gần đó.
Hạ Hổ Vưu thấy rõ phản ứng của Ngô Lam, cố nén cười, không lên tiếng.
Gặp phải Ngô Lam, Thương Thiên Kiều chỉ có thể tự mình tức chết thôi, Đại Hạ phủ suýt chút nữa bị Ngô Lam chọc tức chết không chỉ một người đâu.
Muội muội Hạ Thiền của hắn, gần đây tâm tình vô cùng tệ, trước khi đi, Ngô Lam đã đánh lén nàng, giật tóc, xé quần áo thì không có, nhưng Ngô Lam ra tay rất độc, một quyền đánh vào mũi Hạ Thiền khiến máu mũi trào ra, suýt chút nữa thì thành mũi hếch, đã mấy ngày như vậy rồi, cứ hễ nhắc đến Ngô Lam, Hạ Thiền lại muốn giết người.
Lần này may mà đang bế quan, nếu không thì đến đây, thế nào cũng có một trận loạn chiến.
Nơi này, lũ hậu duệ của cường giả Vô Địch không hề ít, kẻ thì tinh anh học phủ, người thì dòng dõi Nhật Nguyệt.
Thân phận của Ngô Lam, ở chốn này cũng chẳng mấy hiển quý.
Bất quá ả ta vẫn trước sau như một, hễ chuyện gì không vừa mắt liền khinh thường chẳng thèm để ý.
Đợi Thương Thiên Kiều lại nói thêm một câu, Ngô Lam cao ngạo nhìn xuống nàng ta, một hồi lâu mới lên tiếng: “Lắm lời! Chờ ta lên Đằng Không, tìm ngươi giao đấu một trận, nếu ba chiêu không đánh chết ngươi, ta liền xin lỗi ngươi!”
“…”
Thương Thiên Kiều mặt đỏ bừng, “Ta hỏi ngươi có phải cố ý hay không…”
Ngô Lam suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cố ý!”
“…”
Hết lời để nói.
“Ngô Lam, ngươi đừng quá đáng…”
Ngô Lam vẫn ngạo nghễ nhìn xuống nàng, hừ mũi: “Có bệnh! Tự ngươi bảo cái tên Đan Hùng ca ca kia lợi hại, lợi hại đến thế mà vẫn không hạ gục được Hoàng Đằng, vậy mà cũng coi là lợi hại sao?”
“Hắn nhỏ tuổi hơn Hoàng Đằng!”
“Vậy Tô Vũ còn nhỏ hơn hắn nữa kìa!”
Ngô Lam bĩu môi, “Ngươi cũng lớn hơn ta, đã già thế rồi mà còn không dám nhận lời khiêu chiến của ta, ta tiến vào Đằng Không, ba chiêu đánh chết ngươi, dám tiếp chiến không?”
“…”
Những người khác im lặng, thậm chí vô thức rời xa hai người này.
Hai kẻ này, nói chuyện chẳng cùng một giuộc.
Đều là những kẻ ngang ngược càn quấy!
Mấu chốt là, hai kẻ ngang ngược này, đều chẳng phải hạng dễ trêu.
Ngô gia tuy kém hơn nhiều, chỉ có một vị Nhật Nguyệt cảnh, nhưng quan hệ của Ngô gia có chút phức tạp, một mặt thân cận với Đại Hạ phủ, một mặt Ngô gia vẫn là hậu duệ của Đại Ngô vương, dù Đại Ngô vương đã chết trận, nhưng thực lực của Đại Ngô phủ cũng không hề yếu, chỉ là không có Vô Địch trấn giữ mà thôi.
Ngô Lam nói Đại Ngô vương là tổ tông tám đời của ả, nghe thì xa xôi, nhưng tính đến bối phận tổ nãi nãi của Ngô Lam, thì cũng không xa xôi đến thế.
Phủ chủ Đại Ngô phủ hiện tại, quan hệ với nhất mạch của Ngô gia vẫn tính là thân cận, Ngô gia lại khéo léo liên hệ, khiến quan hệ giữa Đại Ngô phủ và Đại Hạ phủ vẫn khá gần gũi.
Hai ả nói chuyện, Thương Thiên Kiều mấy lần tức đến muốn thổ huyết.
Ả ta tự cảm ngạo khí ngút trời, dù sao cũng là hậu duệ của kẻ vô địch.
Ai ngờ đâu, lại gặp phải một tên còn ngạo khí hơn cả ả!
Ngô Lam có cái gì mà ngạo khí chứ?
So về thân phận, so về thực lực, Ngô Lam đều chẳng bằng ả, lấy gì mà ngạo khí!
Bốn phía, đám thiên tài kia chẳng thèm để ý đến hai người này.
Chu Hồng Lượng chẳng biết từ lúc nào đã tiến đến bên cạnh Hạ Hổ Vưu, hai tên mập mạp, bất quá so sánh ra thì Hạ Hổ Vưu lại chẳng mập chút nào, đúng là không so sánh thì không thấy khác biệt, Chu Hồng Lượng so với hắn béo hơn nhiều.
“Hổ Vưu huynh, nghe nói ngươi cùng Tô Vũ quan hệ không tệ?”
Chu Hồng Lượng thấp giọng cười, “Lần này Hổ Vưu huynh đến đây, là ý của huynh hay là ý của Đại Hạ phủ?”
Hạ Hổ Vưu cũng cười tủm tỉm đáp: “Ý gì đâu, chỉ là đến xem thôi, hai đại thiên tài giao phong, đều là người cùng thế hệ, tăng thêm chút kiến thức, Chu huynh chẳng tò mò ai sẽ thắng sao?”
“Tò mò thì có tò mò, bất quá cũng không đến mức quá hiếu kỳ, ai thắng cũng vậy thôi.”
Bọn hắn trò chuyện, bốn phía, đám thiên tài kia cũng dỏng tai lên nghe ngóng, bất quá nghe mãi, cũng chẳng nghe ra được điều gì.
Hai tên mập mạp này toàn nói nhảm!
Đang trò chuyện, từ đằng xa, Đan Hùng một thân áo bào xanh cất bước đi tới, bên cạnh là Khương Đào, đang luyên thuyên thì thầm, rất nhanh, Khương Đào rời đi.
Đan Hùng cũng không dừng lại, tiếp tục bước về phía lôi đài giữa hồ.
Đan Hùng một thân áo bào xanh, trông vô cùng dương quang soái khí, bước lên lôi đài, hướng bốn phía nhìn một lượt, khẽ chắp tay, mỉm cười, bắt đầu chờ đợi.
“Thật là đẹp trai a!”
“Còn rất lợi hại nữa, biết không, hắn đã đánh đến tầng 50 của Bách Đạo Các rồi đó, đó chính là thực lực Lăng Vân thất trọng, hắn thật quá lợi hại!”
“Không lợi hại sao hạ gục được Hoàng Đằng, Tần Phóng bọn họ!”
“Cũng đúng a!”
Bốn phía, các học viên Đại Minh phủ xì xào bàn tán, không ít đều là nữ sinh.
Trong khu vực thiên tài, Thương Thiên Kiều đắc ý liếc nhìn Ngô Lam, Ngô Lam tiếp tục lờ ả đi, liếc nhìn Đan Hùng, trong lòng lẩm bẩm, cảm thấy còn chẳng đẹp trai bằng Tô Vũ, Thương Thiên Kiều đúng là mắt mù!
Trong lúc mọi người đang nghị luận, từ đằng xa, Tô Vũ một thân áo bào trắng, mang theo vài phần nho nhã khí, chậm rãi đi tới.
Từ xa, hắn đã thấy được Đan Hùng.
Đan Hùng cũng hướng ánh mắt về phía Tô Vũ.
Tiếng bàn luận xôn xao bốn phía bỗng chốc tan biến.
Tô Vũ khẽ gật đầu với Đan Hùng, trên mặt luôn nở nụ cười. Hắn cười như vậy, người không quen biết thì không để ý, nhưng người quen biết hắn, tỉ như đám Hạ Hổ Vưu, nhìn thấy nụ cười này lại cảm thấy ê ẩm cả răng.
Cái tên này, càng cười sáng lạn, càng không có ý tốt.
Chắc chắn lại muốn giở trò gì rồi!
…
Một bên lôi đài, có một đoạn hành lang hình vành khuyên được ngăn cách riêng.
Giờ phút này, từng vị cường giả đang đứng lặng tại đó.
Ngưu Bách Đạo ngồi tựa lưng thoải mái, bưng chén trà, cười nói: “Hai tiểu tử này đều là nhân tài a! Đả thương ai, chết ai, kỳ thật đều là tổn thất. Chư vị cảm thấy thế nào?”
Khương Đào vừa đến, khẽ cười nói: “Ngưu phủ trưởng nói phải, Đan sư đệ luôn luôn thiện tâm. Vài ngày trước cùng người luận bàn, cũng chỉ là đả thương chứ không hại người. Đan sư đệ rất ít giết người, coi như muốn giết, cũng chỉ giết vạn tộc địch nhân.”
Riêng về Tô Vũ, hắn không nói.
Nhưng ai nấy đều biết, Tô Vũ giết người, lại còn giết không ít, mà toàn là nhân tộc.
Trong đó còn có cả một số thiên tài, tỉ như Địch Phong của Đại Hạ phủ.
Ngoài Địch Phong ra, Tô Vũ còn giết một ít người, tỉ như đám học viên của Vạn Tộc Học Viện, tỉ như Chu Bình Thăng bọn hắn.
Cái tên này, tuyệt đối không phải hạng người tốt lành gì.
So sánh ra, Đan Hùng ngược lại hiền lành hơn nhiều.
Ngưu Bách Đạo cười cười, không đáp lời. Bên cạnh, Văn Trung khẽ nói: “Đan trợ giáo quả thật thiện tâm. Nếu là khiêu chiến bình thường, đánh bại mấy sư đệ sư muội của Đa Thần Văn nhất hệ cũng là chuyện tốt, để bọn hắn biết ‘thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’. Bất quá… đôi khi so với giết người, còn đáng sợ hơn chính là ‘tru tâm’.”
Hắn không nói thêm gì nữa.
Nhưng việc Đan Hùng khiêu chiến vốn không đơn thuần, chẳng khác nào “thừa nước đục thả câu”, mượn oai Đại Chu phủ, bức bách Đa Thần Văn hệ phải nhượng bộ, rút khỏi cuộc tranh giành “đơn nhiều chi tranh”.
Văn Trung không rõ ý đồ thực sự của Đan Hùng là gì, nhưng hắn là con dao mà Đơn Thần Văn hệ đẩy ra, một nhát dao “tru tâm”.
Khương Đào thản nhiên nói: “Không có Đan sư đệ, cũng sẽ có người khác. Tài nghệ không bằng người, nói chuyện ‘tru tâm’ hay không ‘tru tâm’ làm gì? Năm đó, Đa Thần Văn hệ cường thịnh, hạ gục vô số cường giả Đơn Thần Văn hệ, có ai nói gì đến chuyện ‘tru tâm’ đâu?”
Văn Trung cũng không nói thêm, chỉ cười rồi gật đầu, xem như cho qua chuyện này.
***
Tô Vũ sải bước tiến về lôi đài, mặc kệ những lời bàn tán xôn xao xung quanh. Hắn chậm rãi leo lên đài, đứng cách Đan Hùng hơn mười trượng, mỉm cười cất tiếng: “Tô Vũ bái kiến Đan sư huynh!”
“Tô sư đệ khách khí!” Đan Hùng đáp lễ, ánh mắt dò xét Tô Vũ một hồi rồi chậm rãi nói: “Tô sư đệ, về điều lệ luận bàn, sư đệ có ý kiến gì chăng?”
Tô Vũ cười đáp: “Sư huynh thấy nên thế nào?”
“Chỉ là điểm đến thì dừng?” Đan Hùng cười nhìn Tô Vũ, ý muốn luận bàn một phen?
Tô Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi, “Điểm đến thì dừng? Có phải quá ‘Phật hệ’ rồi không? Như vậy thật vô vị, cũng không thể phát huy hết thực lực. Hay là chúng ta thêm chút cược ước thì sao? Trước đây Đan sư huynh đánh bại người khác, khiến các nơi Đa Thần văn hệ giải tán hàng loạt, lần này, nếu ta thua, ta sẽ giải tán Nguyên Thần sở nghiên cứu, thế nào?”
Đan Hùng hơi nhíu mày: “Sư đệ, việc các nơi Đa Thần văn hệ giải tán, đâu phải…”
Tô Vũ giơ tay lên ngắt lời: “Sư huynh, chúng ta đều là người sảng khoái, người hiểu chuyện, hà tất phải nói rõ lý do. Huynh mạnh, huynh đánh bại bọn họ, họ cảm thấy mất mặt, giải tán Đa Thần văn hệ, đó là bản lĩnh của huynh, ta cũng không có tâm tư thay bọn họ ra mặt. Bất quá, ý định của sư huynh có phải là chuẩn bị đến Đại Hạ phủ khiêu chiến sư phụ ta, Bạch Phong, đúng không?”
Đan Hùng khẽ gật đầu.
“Sư huynh chắc cũng muốn Đa Thần văn hệ ở Đại Hạ phủ triệt để tiêu tán, đã vậy thì không cần nói những lời giả dối làm gì.” Tô Vũ cười nói: “Ta không làm được chủ Đại Hạ phủ, điều duy nhất ta có thể làm là làm chủ chính mình. Sư huynh, nguyện ý cược một ván không?”
Đan Hùng im lặng.
Đúng lúc này, từ phía xa, Khương Đào cất tiếng: “Tô Vũ, đã tự tin đến vậy, nguyện ý cược một lần, vậy thì thêm chút chú đi! Giải tán Nguyên Thần sở nghiên cứu thì không cần, nếu ngươi thua, giao ra Thần văn chiến kỹ bia mà ngươi mang đi, thế nào?”
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn lại, cười hỏi: “Khương sư huynh, Thần văn chiến kỹ bia nào cơ?”
Khương Đào điềm tĩnh nói: “Nếu ngươi đã nói không cần phải giả dối, vậy thì không cần phủ nhận. Nếu không, bia đang ở chỗ Trần Vĩnh, mà Trần Vĩnh hiện đang ở bên ngoài, nguy hiểm không hề nhỏ.”
Bia ở chỗ Trần Vĩnh, kẻ muốn giết Trần Vĩnh sẽ càng thêm kiên quyết.
Tô Vũ trầm mặc một lát, rồi cười gật đầu: “Khương sư huynh nói phải, bia ở chỗ sư bá ta quả thật dễ khiến sư bá gặp phiền toái, vậy thì cứ để trên người ta vậy. Nếu ta thắng, các ngươi có thể đưa ra cái gì?”
Khương Đào im lặng một hồi, rồi lên tiếng: “Ngươi muốn gì?”
Tô Vũ cười đáp: “Ta muốn nhiều, sợ huynh không có mà trả! Bất quá… Nếu sư huynh đã hỏi, ta xin ra giá. Thần văn chiến kỹ bia trong tay ta, ta nghĩ sư huynh hẳn phải biết ý nghĩa của nó. Nhật Nguyệt cảnh Thần Ma tinh huyết một trăm giọt, Sơn Hải cảnh một ngàn giọt, Lăng Vân cảnh thì một vạn giọt là được!”
Lời này vừa thốt ra, bốn phía xôn xao.
Tô Vũ thật dám nói!
“Mười vị Nhật Nguyệt, trăm vị Sơn Hải, ngàn vị Lăng Vân!”
Đều là Thần Ma cả!
Đây là bản tọa mở ra đại giới!
Cái kia thần văn chiến kỹ bia, có đáng giá đến vậy sao?
Các đại học phủ đâu chả có!
Khương Đào cũng hơi nhíu mày, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Không giới hạn Thần Ma, vậy thì được!”
Lời này vừa thốt ra, cả đám lại xôn xao.
Không giới hạn Thần Ma, vậy thì quá kinh khủng, muốn giết không ít Nhật Nguyệt cùng Sơn Hải, bất kể có phải Thần Ma hay không, đây đều là một món tài sản kếch xù!
Ngưu Bách Đạo đám người im lặng, không nói lời nào.
Còn Tô Vũ, cười nói: “Nếu không giới hạn Thần Ma, vậy phải tăng gấp đôi, bằng không, không công bằng! Ta nghĩ Khương sư huynh hiểu ý ta!”
Khương Đào còn định nói thêm gì đó, nhưng Đan Hùng đối diện khẽ thở dài: “Không cá cược khi luận bàn, có thể thuần túy hơn chút không?”
Tô Vũ cười đáp: “Ngươi ta luận bàn, thuần túy ư? Đơn sư huynh, ngươi tự dối lòng mình rồi. Ngươi từ Nam Nguyên bắt đầu, mọi cuộc luận bàn đều chỉ vì luận bàn thôi sao? Nếu vậy, ngươi đánh bại một người là đủ rồi, hà tất phải hết phủ này đến phủ khác? Ngươi ta đều là thiên tài, không sai đâu. Đã vậy, đánh bại một vị cùng giai, còn cần hạ gục những đa thần văn hệ cùng giai khác để làm gì? Hoàng Đằng, Tần Phóng đám người, chẳng lẽ không thú vị hơn cùng giai sao? Không được, Nguyên Thủy Thần Ma, chẳng lẽ không thú vị hơn cái này?”
Thuần túy ư?
Đan Hùng im lặng, hồi lâu sau gật đầu: “Ngươi nói đúng, ta vốn dĩ không thuần túy.”
Tô Vũ cười, nhìn về phía Khương Đào ở xa: “Thế nào, đáp ứng không?”
Khương Đào còn chưa kịp mở miệng, Ngưu Bách Đạo ho nhẹ một tiếng nói: “Tô Vũ à, ngươi có thứ đó không đấy? Đừng tùy tiện lừa người, mọi người đang nhìn cả đấy.”
Có ư?
Rõ ràng là biết Tô Vũ có, nhưng món đồ này vẫn phải bàn bạc kỹ càng, lấy ra làm tiền cược, nhỡ tiểu tử này thua thật thì sao?
Vậy thì phiền phức lớn rồi!
Tô Vũ không yếu, Đan Hùng thì sao, đã giết tới tầng 50, thực lực khiến người ta kinh hãi.
Chưa chắc đã thắng!
Đương nhiên, nếu chắc thắng, Khương Đào cũng không dám đề cập chuyện tiền cược.
Tô Vũ cười nói: “Phủ trưởng, ta bảo không có, cũng chẳng ai tin, vậy ta cứ nói thẳng là ta có, được chứ?”
“Ngươi a!” Ngưu Bách Đạo bật cười, rồi ôn tồn nói: “Tiểu Khương a, bọn trẻ tuổi luận bàn giao lưu thôi, đừng làm lớn chuyện như vậy. Ngươi muốn vét sạch cả kho Đại Chu phủ sao? Nếu thật sự thua… thì phiền toái lớn đấy!”
Nói đoạn, lão lại cười khà khà: “Đánh cược nhỏ thì vui vẻ, đánh cược lớn lại hại thân! Hay là thế này đi, khi hai người phân thắng bại, mỗi bên cược trăm điểm công huân cho vui thôi.”
Tô Vũ nghe vậy liền cười khẩy, Đan Hùng cũng nở một nụ cười nhạt.
Đan Hùng nhìn Tô Vũ, khẽ nói: “Ngưu phủ trưởng nói chí phải, không cần thiết phải làm ầm ĩ như vậy. Hay là ta đề nghị thế này, nếu ta thua, ta sẽ đến chư thiên chiến trường, vì ngươi chém giết mười tôn Lăng Vân cảnh Thần Ma, thế nào? Ngươi thua thì cũng vậy.”
Tô Vũ nhếch mép, vẻ khinh miệt hiện rõ: “Đan Hùng, ngươi có ý gì đây?”
Đan Hùng im lặng không đáp.
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Ngươi thì có thể đi, còn ta thì sao? Kẻ muốn giết ta e rằng còn nhiều hơn số người muốn giết ngươi đấy.”
Đan Hùng lại lần nữa im lặng.
“Nếu không dám chơi lớn, thì chơi cái khác!”
Tô Vũ cười nhạt, giọng đầy ẩn ý: “Tiền đặt cược ngươi không dám, vậy thì cược thanh danh! Không cần ngươi làm gì ghê gớm, chỉ cần ngươi thua, mà còn sống sót, thì hãy tuyên bố với toàn Nhân Cảnh, đến từng học phủ, đứng trước cửa mà nói cho thiên hạ biết, đơn thần văn không bằng đa thần văn là được.”
“Ta không đại diện được cho nhất hệ đơn thần văn!”
Đan Hùng lập tức từ chối, hắn không có tư cách đó.
Tô Vũ cười nhạo: “Thôi đi, cái này không được, cái kia cũng không xong, xem ra… ngươi chỉ có thể làm chân tay sai bảo, ngoài ra chẳng làm được gì! Sống như vậy, chẳng khác gì con rối, có ý nghĩa sao?”
“Ngươi thì hơn ta bao nhiêu?”
Đan Hùng cười gượng, Tô Vũ lạnh lùng đáp: “Đương nhiên, ta hơn ngươi nhiều lắm! Ta muốn làm gì thì làm, không muốn thì ai cũng ép buộc ta được. Ngươi thì làm được gì?”
Đan Hùng suy nghĩ một lát, rồi cười khổ: “Hình như cũng đúng.”
Nói vài câu vô vị, Tô Vũ tỏ vẻ mất hứng, liền đi thẳng vào vấn đề: “Không cần nói chuyện sống chết làm gì cho mệt, một bên nhận thua là xong. Không chịu nhận thua, thì quyết sinh tử! Nhận thua, thì phân thắng bại!”
Lời này vừa dứt, Đan Hùng im lặng một hồi rồi gật đầu: “Có thể!”
“Về phần tiền đặt cược, ngươi đã không muốn đại diện cho nhất hệ đơn thần văn, vậy thì cược những gì ngươi có thể cược. Ngươi thua, ta sẽ tước đoạt thần văn của ngươi. Ta thua, tất cả thần văn của ta thuộc về ngươi, thế nào?”
Tô Vũ thản nhiên nói: “Không có thần văn, tự nhiên không còn chuyện đơn đa ai mạnh hơn. Ngươi thua, ngươi không còn là nhất hệ đơn thần văn. Ta thua, ta cũng không còn là nhất hệ đa thần văn. Có lẽ, đây cũng là cơ hội tốt để thoát khỏi tranh chấp đơn đa.”
Đan Hùng nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu: “Thần văn chiến kỹ của ngươi, phác họa không ít thần văn nhỉ?”
“Tạm được, mười tám miếng mà thôi.”
“Ngươi đã nói vậy, ta đây liền đồng ý.”
Lời này vừa thốt ra, đám cường giả kia sắc mặt đều có chút phức tạp.
Cược mệnh, đổ thần văn.
Dù cho không mất mạng, mất đi thần văn đối với bọn hắn mà nói, Tô Vũ mất đi mười tám đạo thần văn, muốn câu thông lại cũng khó khăn trùng trùng. Dù cho có thể vẽ ra, đến nhị giai, tam giai thì phải mất bao lâu?
Tước đoạt thần văn, nguyên khí đại thương, Ý Chí hải tổn hại nghiêm trọng, thậm chí có thể phế bỏ. Sau ngày hôm nay, hai vị thiên tài thần văn hệ này, e rằng một người trong đó chỉ có thể đi theo con đường luyện thể.
Đối với những thiên tài này mà nói, khả năng này còn khó chấp nhận hơn cả cược mạng.
Khương Đào khẽ cau mày, hắn thật ra vẫn muốn có được bia chiến kỹ thần văn, nhưng… Ngưu Bách Đạo chen ngang, lấy được bia chiến kỹ khả năng không cao, mà một khi thua, cái giá phải trả cũng quá lớn.
Cũng không cược cái này, cược thần văn của Đan Hùng, đây cũng là phiền toái cực lớn.
Nếu Đan Hùng thật thua, dù cho không chết, đặc thù thần văn hắn uẩn dưỡng cũng sẽ không còn. Dù cho sau này có câu thông lại thần văn, con đường thần văn của hắn e rằng cũng phế bỏ.
Khương Đào suy nghĩ một chút, đang định mở miệng, Đan Hùng đã nhìn hắn, cười nói: “Sư huynh, nhường ta tự mình quyết định một lần, được không?”
Khương Đào nhìn hắn một cái, thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
…
Bầu không khí dần dần trở nên ngưng trọng.
Tô Vũ và Đan Hùng đều không nói gì nữa.
Ngưu Bách Đạo nhìn thoáng qua, mở miệng nói: “Hai vị, đều là thiên tài của nhân tộc, thiên chi kiêu tử, hy vọng hai vị chỉ là luận bàn, điểm đến thì dừng. Đến lúc không địch lại, nhận thua cũng không mất mặt! Ai có thể bất bại? Không ai có thể bất bại cả! Mạnh như Đại Tần Vương, dù cho lúc vừa Chứng Đạo Vô Địch cũng từng bại qua!”
“Trong nghịch cảnh quật khởi, trong nghịch cảnh đứng lên lần nữa, so với thắng lợi nhất thời còn quan trọng hơn!”
“Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có thể thành đạo!”
“Hy vọng hai vị có thể nghe lọt tai vài lời.”
Ngưu Bách Đạo cũng khó đoán ai thắng ai thua, giờ phút này hắn nói ra những lời này cũng có mấy phần tâm huyết, đều là thiên kiêu hiếm có của nhân tộc, mất đi người nào cũng là tổn thất vô cùng lớn.
Nói đến đây, Ngưu Bách Đạo mở miệng: “Hai vị đều là cường giả, cũng không cần trọng tài. Nếu hai vị muốn luận bàn, vậy thì bắt đầu đi!”
…
Vừa dứt lời, khí thế kinh người!
Oanh!
Hồ nước sôi sùng sục, bọt nước bắn tung tóe lên tận trời cao.
Khí huyết của cả hai bốc lên ngút trời như hai vầng Diệu Nhật chói lọi, nguyên khí từ bốn phương tám hướng điên cuồng cuộn trào!
“Ầm” một tiếng vang động đất trời!
Trên lôi đài, hai người vừa chạm vào nhau liền lập tức tách ra. Tô Vũ lùi lại mấy bước, còn Đan Hùng thì bị đẩy lui đến bảy tám trượng, bàn tay trái ánh vàng của hắn đã hơi bầm tím.
“Sư đệ thân thể… thật mạnh mẽ!”
Đan Hùng vừa cảm khái, trong lòng vừa chấn động không nguôi.
Thân thể thật sự quá mạnh!
Ít nhất là mạnh hơn hắn không ít!
Phải biết rằng, hắn đường đường là cường giả 144 khiếu, thân thể trải qua 18 lần tôi luyện, dù đặt trong hàng ngũ Chiến Giả cũng thuộc vào hàng đỉnh cấp. Vậy mà, trong khoảnh khắc va chạm thân thể, hắn lại kém Tô Vũ một bậc.
Bốn phía vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Màn giao thủ thăm dò, lần đầu tiên chạm trán, Đan Hùng đã rơi vào thế hạ phong. Thân thể của Tô Vũ, mạnh đến mức đáng sợ.
“Sư huynh quá lời rồi!”
Tô Vũ khẽ cười, ngay sau đó, cả hai người lại lập tức lao vào nhau, những tiếng nổ vang vọng không ngừng trên không trung, nhanh đến mức khó tin!
Giờ khắc này, phần lớn cường giả Đằng Không đều không thể nhìn rõ thân ảnh của hai người.
Chỉ có một vài Lăng Vân, Sơn Hải trở lên mới có thể nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.
Một số ít Lăng Vân lúc này đều cảm thấy tê cả da đầu. Chuyện gì thế này, vì sao uy thế giao thủ của hai người này lại mạnh hơn cả những Lăng Vân bình thường? Đây không phải là giao thủ giữa những Đằng Không, không phải là giao đấu giữa những Văn Minh Sư, hai người này đơn thuần chỉ dựa vào thân thể, vậy mà đã có thể so sánh với một vài Lăng Vân cảnh rồi!
Tiếng nổ vang vọng không ngừng!
Trong chớp mắt, cuộc chiến về thân thể đã có kết quả.
“Bịch” một tiếng, Đan Hùng từ trong luồng sáng ngã xuống, miệng đầy máu tươi. Còn Tô Vũ thì vẫn bình tĩnh lơ lửng trên không, thản nhiên nói: “Sư huynh, thân thể không được rồi, hay là để ta xem sư huynh thi triển thần văn chi đạo đi!”
Đan Hùng hít sâu một hơi, thân thể của hắn thật sự không ổn.
Hắn vốn tự cho rằng thân thể của mình đủ mạnh, nhưng sự thật chứng minh, khoảng cách vẫn còn rất lớn.
Xem ra, võ kỹ của hắn cũng không mạnh mẽ bằng Tô Vũ!
“Vậy thì như ngươi mong muốn!”
Giờ khắc này, một luồng ý chí cường đại cuồn cuộn kéo đến, một thanh trường kiếm đã nằm gọn trong tay Đan Hùng, khí thế toàn thân hắn cũng biến đổi dị thường.
Mạnh mẽ!
Chiến ý sục sôi!
Trong mắt lóe lên kim quang, thân thể vốn bằng xương bằng thịt, giờ phút này bỗng trở nên có chút hư ảo, đó là hiệu quả do thần văn mang lại. Đan Hùng lúc này, tựa hồ không còn ở thế giới này, mà du tẩu trong một không gian khác.
Tốc độ của hắn, lại càng nhanh hơn, nhanh đến mức khó tin!
Chớp nhoáng một cái rồi biến mất, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt Tô Vũ.
Một kiếm đâm ra!
Tô Vũ vung quyền nghênh đón, nhưng lại đánh hụt, “phụt” một tiếng, trường kiếm xuyên thủng nắm đấm của hắn.
Máu tươi nhỏ giọt!
Tô Vũ vội vàng lui nhanh, dưới chân tuế nguyệt lưu chuyển, thời gian tăng tốc. Hắn khẽ biến sắc, thật là thần văn kỳ lạ!
Đan Hùng giờ khắc này, dường như không tồn tại trong dòng thời gian này!
“Nguyên khí vô dụng! Giờ phút này, chỉ có ý chí lực của ngươi mới có thể phá giải ta, hoặc là… nguyên khí của ngươi phải mạnh hơn ta gấp mấy lần. Sư đệ, ngươi bây giờ, không thể làm được!”
Tô Vũ lập tức hiểu ra, mơ hồ cảm thấy, Đan Hùng có chút đặc tính của Tiểu Mao Cầu.
Tựa như hóa thân thành thần văn!
Nguyên khí trừ phi cực kỳ mạnh mẽ, mới có thể đánh tan lĩnh vực đặc thù của hắn.
Như vậy, ưu thế về thân thể của Tô Vũ, trong nháy mắt đã biến mất!
…
Bốn phía, đám người vây xem cũng chấn động.
Đây là loại thần văn gì?
Tô Vũ thân thể cường hãn, ai cũng thấy rõ, kết quả một quyền tung ra, lại đánh hụt, tình huống này, bọn hắn lần đầu chứng kiến. Chẳng phải điều này có nghĩa, Đan Hùng đối đầu với Chiến Giả, trừ phi Chiến Giả đó mạnh hơn hắn rất nhiều, bằng không, Chiến Giả bình thường, chỉ có thể mặc hắn chém giết!
Thật đáng sợ!
Tô Vũ mạnh ở thân thể, tiếp tục thế này, làm sao ứng phó?
“Có ý tứ!”
Tô Vũ khẽ cười một tiếng, có chút hứng thú. Đan Hùng có thể quét ngang hơn mười phủ cường giả đa thần văn hệ, quả nhiên có chút bản lĩnh thật sự.
“So thần văn sao?”
Tô Vũ không nhiều lời, trong tay xuất hiện một thanh đao, thần văn trong nháy mắt dung nhập. Mười tám miếng thần văn dung hợp, chuyển đổi, hóa thành một thanh chiến đao mang theo mười tám trung tâm thần văn chiến kỹ.
Ngũ hành đặc tính bùng nổ!
Thủy hỏa thao thiên!
Hai người trong khoảnh khắc, dường như tiến vào một lĩnh vực đặc thù, lập tức chém giết kịch liệt.
Ầm ầm!
Dư ba chấn động, mặt hồ sôi trào, đám học viên xung quanh vội vàng rút lui. Kẻ nào thực lực yếu kém, trực tiếp bị khí lãng hất văng!
Các cường giả không ra tay, không có nguy cơ trí mạng thì không cần can thiệp, để cho đám học viên kia biết khoảng cách giữa bọn hắn lớn đến mức nào.
Trên lôi đài, hai bóng người không ngừng giao thoa, ánh đao bóng kiếm, va chạm vô thanh vô tức nhưng lại cực kỳ hung tàn.
. . .
Trong hư không.
Tô Vũ bao bọc thân mình trong kết giới bóng mờ, tay cầm trường đao, không ngừng giao chiến cùng trường kiếm của Đan Hùng.
Ý Chí lực cắt chém, thần văn va chạm.
Đan Hùng Ý Chí lực dường như còn cường hãn hơn hắn một chút, e rằng đã đạt tới Ý Chí lực tam giai.
Thần văn của y cũng cực kỳ đặc thù, mang theo rất nhiều đặc tính.
Tô Vũ không cách nào phán đoán đó là một hay nhiều miếng thần văn.
Đang giao chiến, trường đao của Tô Vũ bỗng nhiên run lên, lực chấn động truyền đến khiến Ý Chí hải có chút rung chuyển. Tô Vũ khẽ rên một tiếng, trong nháy mắt tan biến vào hư không!
Gió đến rồi!
Cương phong thổi qua, xen lẫn lực sát thương cường hãn, phốc phốc thanh âm truyền đến. Thân ảnh Đan Hùng cũng chợt lóe rồi biến mất, trên thân mang theo vài vết máu, có chút kinh ngạc, “Võ kỹ?”
Không giống như thiên phú kỹ, Tô Vũ dường như không dùng tinh huyết.
Vậy hắn hóa gió bằng cách nào?
Võ kỹ đặc thù?
Vừa dứt lời, một thanh Cự Chùy đã xuất hiện trong tay Tô Vũ. Thân ảnh hắn loé lên, Khoách Thần Chùy hung hăng bổ xuống!
“Ầm!”
Trường kiếm trong tay Đan Hùng kịch liệt run rẩy. Ý Chí lực của hắn thoáng chốc hoảng hốt, nhưng rồi lập tức bừng tỉnh, bộc phát lực chấn động, gắng gượng ngăn cản Khoách Thần Chùy.
Hai người ngươi tới ta đi, từng đạo thần văn, dư ba Ý Chí lực khuếch tán, không ngừng chồng chất, chấn động!
Không gian bốn phía dần dần nổi lên sóng gió.
Ngưu Bách Đạo và mấy người khẽ nhíu mày. Ngay sau đó, Ngưu Bách Đạo vung tay, dựng lên một màn sáng bao phủ lấy hành lang.
Hai kẻ này không ngừng chồng chất chấn động, nếu cứ tiếp tục, các học viên xung quanh ắt gặp họa.
Ban đầu, các học viên còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi tận mắt chứng kiến lôi đài dưới chân hai người trong nháy mắt bị những sóng chấn động kia nghiền nát, biến mất không một tiếng động, bọn hắn đều kinh hãi tột độ.
Tô Vũ cầm chùy, không ngừng oanh kích!
Đan Hùng cũng không ngừng vung kiếm phòng thủ. Thần văn của cả hai đều rung động, Ý Chí hải cuồn cuộn, Ý Chí lực bùng nổ từng đợt.
Lôi đài đã tan biến. Bỗng nhiên, từ dưới hồ nước, một con rùa đen khổng lồ mai rùa nứt toác, phá nước mà chạy.
Rùa đen Lăng Vân Cảnh!
Chưa dừng lại ở đó, ngay sau đó, một con thủy quái khổng lồ, tựa như bạch tuộc, xé toạc mặt nước, cấp tốc bỏ chạy.
Những xúc tu của nó giờ phút này, vết máu loang lổ.
Các thầy trò và học viên xung quanh đều trợn mắt há mồm.
Bọn hắn thật không ngờ, dưới hồ lại có Đại Yêu ẩn náu.
Không chỉ là Đại Yêu, mà xem khí thế kia, đều là Lăng Vân, kết quả bị chấn động của hai người kia làm cho không thể không trốn chạy, rời khỏi nơi ở của mình.
Từng đợt sóng chấn động Ý Chí lực truyền ra!
“Ầm ầm!”
Tiếng vang kinh thiên động địa. Kết giới bóng mờ của Tô Vũ vỡ tan, thân thể hiện ra trước mắt mọi người, trên người xuất hiện vài vết rách, áo bào trắng nhuốm máu.
Đan Hùng cũng từ trạng thái đặc thù kia ngã xuống, nửa thân trên y phục rách nát, lộ ra thân thể nứt toác.
“Bịch!”
Tô Vũ lùi lại, Đan Hùng bị hất văng, rơi xuống nước, huyết dịch trong nháy mắt nhuộm đỏ mặt hồ.
“Đan Hùng ca…”
Bốn phía vang lên tiếng Thương Thiên Kiều kinh hô!
Hai người giao chiến tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt, Đan Hùng đã rơi xuống mặt hồ, máu tươi loang lổ nhuộm đỏ cả một vùng. Còn Tô Vũ, dường như chỉ bị thương ngoài da, không đáng kể chút nào.
Đan Hùng bại rồi sao?
Thương Thiên Kiều không thể tin được!
Không thể nào!
Ngay khi nàng còn đang kinh ngạc, từ dưới mặt nước, một đạo kiếm quang xé gió lao lên, nhắm thẳng Tô Vũ mà đến.
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, giờ phút này, hắn không còn giấu diếm thực lực nữa.
Cây chùy trong tay hắn bỗng chốc trở nên khổng lồ vô cùng!
Toàn lực bộc phát, ầm ầm một tiếng, hắn vung chùy nện thẳng xuống mặt nước!
Ầm!
Bọt nước bắn tung tóe, tựa như vô số đao kiếm sắc bén, đánh lên những vòng bảo hộ mà Ngưu Bách Đạo đã bày ra, tạo nên những âm thanh kim loại va chạm chói tai!
Mà dưới mặt nước, mọi thứ trở nên vô thanh vô tức, chỉ có kiếm mang lấp lánh, cực kỳ cường hãn.
Từng đạo kiếm mang, liên tục không ngừng tấn công.
Đáp lại, Tô Vũ cũng không ngừng vung chùy, một búa lại một búa, oanh kích khiến toàn bộ mặt hồ rung chuyển dữ dội.
Một lát sau, một bóng người từ trong hồ đột ngột xuất hiện, Đan Hùng cởi trần thân trên, mái tóc dài tung bay, ánh mắt băng lãnh, dường như đã liều lĩnh tất cả, vung kiếm đâm thẳng vào đầu Tô Vũ.
“Cút đi!”
Tô Vũ quát lớn một tiếng, nguyên khiếu trong cơ thể hắn đại bạo phát, Kim Thân lấp lánh hào quang, Ý Chí lực bùng nổ, lôi đình cuồn cuộn nổi lên xung quanh, hỏa diễm ngập trời bao trùm hai người vào trong, tiếng nổ ầm ầm vang vọng không ngừng!
Chưa đầy ba giây đồng hồ, hai người lần nữa tách ra, trường kiếm của Đan Hùng đã gãy nát, trên tay đầy máu tươi, và rồi hắn lại lần nữa biến mất trong nháy mắt trước mắt mọi người!
Giữa không trung, Tô Vũ tay cầm cự chùy, lạnh lùng nói: “Chỉ là chút tiểu xảo, ta còn tưởng ngươi mạnh mẽ lắm, xem ra, ngươi cũng chẳng mạnh như ta tưởng tượng, chỉ là thủ đoạn có chút nhiều hơn thôi!”
Bốn phía, một đám Lăng Vân đều kinh hãi đến líu cả lưỡi.
Như vậy mà còn chưa đủ mạnh sao?
Nếu đổi lại là bọn họ, nếu không đạt tới Lăng Vân thất trọng, rất có thể đã bị hắn giết chết rồi!
Vừa rồi, có một tên Lăng Vân tiểu bối kia, to gan lớn mật muốn trộm đạo, đưa tay ra ngoài vòng bảo hộ của Ngưu Bách Đạo, kết quả chỉ trong nháy mắt, liền bị dư ba chồng chất ý chí đánh nát xương tay. Hai vị kia, quả nhiên là cường giả Đằng Không chuyển thế sao?
Chỉ là dư ba thôi, mà đã trong nháy mắt đánh nát xương tay của một Lăng Vân tam trọng.
Đan Hùng không đáp lời. Ngay lúc này, Tô Vũ đạp mạnh một cước xuống, hư không rung động, thân ảnh Đan Hùng lại hiện ra.
Nhanh chóng lùi lại, thân thể Đan Hùng hiện ra, nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt có chút phức tạp.
Thật là một trực giác chiến đấu nhạy bén!
Hắn thi triển đủ loại thủ đoạn, đối đầu với Tô Vũ, cảm giác như bị khắc chế hoàn toàn.
Bởi vì thủ đoạn của Tô Vũ càng nhiều hơn!
Sóng chấn động của hắn, kết giới ý chí của hắn, thuật ảnh độn của hắn, gặp Tô Vũ, đều không có tác dụng.
Ngược lại, hắn lại bị Tô Vũ đả thương nặng!
Giờ khắc này, những cường giả Sơn Hải, Nhật Nguyệt kia cũng cảm nhận được một cảm giác khó tả. Những thiên kiêu này, sinh ra cùng một thời đại, vừa là chuyện tốt, cũng vừa là chuyện xấu. Hai người này, đều có sức mạnh giết Lăng Vân, kết quả lại tao ngộ ở đây, Đan Hùng rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong, không bằng Tô Vũ.
Thân thể không bằng, thần văn thủ đoạn cũng không bằng.
Trong khi mọi người đang suy nghĩ, Đan Hùng gầm nhẹ một tiếng, ngay sau đó, bỗng nhiên hóa thành một đạo bóng mờ, trong nháy mắt xuyên thấu hư không, lướt qua. Phụt một tiếng, trên cổ Tô Vũ xuất hiện một vết máu!
Huyết dịch bắn ra tung tóe!
Mà Tô Vũ cũng phản công một búa, trên không trung một thân ảnh khựng lại một chút. Tô Vũ lập tức tung một quyền đánh xuống, bịch một tiếng, máu thịt nổ tung!
Chỉ trong nháy mắt, Đan Hùng thoát ly, giờ phút này, lưng hắn máu thịt be bét.
Hắn nhìn về phía Tô Vũ, ngay sau đó, tất cả mọi người đều rùng mình.
Vết kiếm trên cổ Tô Vũ, vừa mới còn đang phun máu, thế mà chỉ trong chớp mắt, Tô Vũ thúc giục một chút khiếu huyệt, trong nháy mắt đã khôi phục vết thương.
Tái sinh máu thịt!
Không chỉ có vết kiếm trên cổ, giờ khắc này, trên khắp cơ thể hắn từ trên xuống dưới, tất cả vết thương đều tan biến, không những thế, ngay cả vết máu trên áo bào trắng cũng biến mất không thấy.
“Chỉ có chút năng lực ấy thôi sao?”
Tô Vũ bình tĩnh nói.
Vừa rồi một kiếm kia quá nhanh, Lăng Vân bình thường, có lẽ một kiếm đã bị chém đầu, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
“Vậy thì đến ta!”
Lúc này, cự chùy trong tay hắn tan biến, hóa thành một đạo màn sáng, mười tám đạo thần văn cũng tiêu tán theo, chỉ trong nháy mắt, khu vực hai người đang đứng đã biến thành một tiểu thế giới khép kín.
Bóng mờ kết giới!
Người ngoài nhìn không thấu, chỉ nghe bên trong truyền ra vài tiếng kêu đau đớn, tựa hồ là của Đan Hùng.
Trong kết giới bóng mờ, Tô Vũ thôi động hai chân khiếu huyệt, thời gian vận chuyển, “Chậm” tự thần văn trì hoãn, “Kiếp” tự thần văn uy hiếp, “Huyết” tự huyễn cảnh quấy nhiễu…
So đặc tính, Đan Hùng có hơn được hắn chăng?
So võ kỹ, Đan Hùng có giỏi hơn được hắn chăng?
Nếu Đan Hùng không bằng hắn, còn so cái gì nữa!
Trong kết giới, nguyên khí bị phong tỏa, Ý Chí lực cũng bị phong cấm, Tô Vũ tung cước đá ra, trước mắt Đan Hùng bỗng nhiên trắng xóa một mảnh, ngay sau đó, một quyền của Tô Vũ giáng xuống, đánh tan thêm một phần thân thể hắn.
Tô Vũ tuyệt không khoan nhượng, nguyên khí nồng đậm vô cùng, Ý Chí lực cũng cường hãn đến cực điểm, Đan Hùng dù ra sức phản kích, vẫn bị Tô Vũ đè đầu đánh.
Tiếng ầm ầm vang vọng không ngừng!
Một hồi lâu sau, Đan Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, Ý Chí lực bùng nổ toàn diện, ầm vang, kết giới vỡ tan, Đan Hùng sắc mặt xám xịt, huyết dịch không ngừng từ miệng và vết thương trên người nhỏ xuống.
Tô Vũ vẫn thản nhiên như cũ, giờ khắc này, mọi người đều thấy rõ khoảng cách giữa hai người.
Đan Hùng, không bằng Tô Vũ.
Hoàn toàn bị áp chế!
Tô Vũ cười nhạt, “Đan sư huynh, còn có tuyệt kỹ gì thì cứ dùng hết đi, bằng không… sẽ không còn cơ hội đâu!”
Đan Hùng mặt trắng bệch như tờ giấy, liếc nhìn Tô Vũ, bỗng nhiên khí huyết tăng vọt!
“Sư đệ!”
Bên kia, Khương Đào kinh hãi quát lớn!
Đây là thiêu đốt tinh huyết!
Làm vậy, dù thực lực tăng vọt, về sau thân thể cũng sẽ nguyên khí đại thương, thậm chí cảnh giới tu vi có thể bị tụt giảm, Đan Hùng đây là đang liều mạng!
Khí huyết Đan Hùng bùng nổ, càng lúc càng mạnh!
Ngay sau đó, hắn đột nhiên vùng lên, lao về phía Tô Vũ, giờ khắc này, lực bộc phát của hắn mơ hồ muốn vượt qua cả Tô Vũ.
“Đốt tinh huyết sao?”
Tô Vũ ánh mắt biến ảo khôn lường, trong lòng loé lên vô vàn suy nghĩ. Chợt, trước sự kinh ngạc tột độ của mọi người, rõ ràng hắn có thể giằng co cùng Đan Hùng, nhưng không!
Ngay khoảnh khắc ấy, ba trăm sáu mươi khiếu huyệt trên người Tô Vũ bỗng nhiên khai mở.
Vừa khai mở, một trăm bốn mươi bốn nguyên khiếu trong đó, đặc biệt là những Khai Thiên Đao nguyên khiếu, trong chớp mắt nổ tung, bộc phát ra uy thế vô cùng cường đại!
Chính trong tích tắc này, Tô Vũ tự bạo một trăm bốn mươi bốn nguyên khiếu!
Đan Hùng kinh hãi, không dám tin vào mắt mình. Một đạo kinh thiên đao mang loé lên rồi vụt tắt!
Phốc phốc!
Thân ảnh Đan Hùng cứng đờ, không còn động thủ. Phía sau hắn, vòng phòng hộ của Ngưu Bách Đạo trong nháy mắt vỡ tan một lỗ lớn. Một vệt đao khí, chớp mắt đánh nát một toà tiểu lâu cách đó cả ngàn mét!
Khóe miệng Tô Vũ tràn máu, hắn không nhìn Đan Hùng, lặng lẽ nhắm mắt, thể ngộ cái khoảnh khắc vừa rồi, sự bùng nổ của một trăm bốn mươi bốn khiếu huyệt, cái cảm giác loé lên rồi biến mất kia.
Dương khiếu!
Ta đã tìm thấy!
Việc tự bạo một trăm bốn mươi bốn nguyên khiếu chẳng đáng là bao. Chỉ cần tu dưỡng một hai tháng là ổn thôi. Hắn không thiếu tinh huyết, không thiếu Thiên Nguyên khí. Người ngoài thấy là trọng thương, hắn chỉ thấy là vết thương nhỏ.
Hắn chẳng muốn dây dưa với Đan Hùng thêm nữa. Không giải quyết dứt điểm tên này, phiền phức không nhỏ.
Tô Vũ lặng lẽ thể ngộ một hồi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Hắn mở mắt, thấy Đan Hùng vẫn bất động, không dám tin nhìn hắn. Sau một khắc, “Bịch” một tiếng, thân thể gã hoàn toàn nổ tung!
Một viên thần văn hiện ra!
Ngay lúc đó, Khương Đào chớp nhoáng ra tay, bắt lấy thần văn, kéo về phía mình. Hắn nhìn Tô Vũ, vẻ mặt vô cùng phức tạp!
Thất bại!
Thảm bại!
Thân thể tan nát, Ý Chí hải e rằng cũng tàn phế. Còn Tô Vũ, chỉ phải trả giá bằng việc phá toái một trăm bốn mươi bốn nguyên khiếu.
Nhưng dù Tô Vũ không trả cái giá đó, mọi người cũng thấy rõ, hắn chắc chắn thắng.
Còn việc hắn lựa chọn phá toái nguyên khiếu… bọn họ không hiểu.
Trong đám người, Bạch gia lão đại cũng có chút cảm ngộ. Ông ta liếc nhìn Tô Vũ, có chút kinh ngạc và rung động. Tên này thật độc ác! Hắn đã phát hiện ra điều gì đó, nên tiện tay dùng Đan Hùng làm bia ngắm thử nghiệm chăng?
Tô Vũ cười, không để ý đến điều đó, thản nhiên nói: “Khương sư huynh, thần văn của hắn là của ta!”
Khương Đào nghiến răng, trầm giọng nói: “Ngươi muốn bảo vật gì, chúng ta sẽ cho ngươi. Thân thể hắn nổ tung rồi, thần văn cho ngươi… hắn sẽ chết!”
“Thần văn, là của ta!”
Tô Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường. Đã lập ước đổ, vậy thần văn chính là vật của ta. Còn việc hắn có chết hay không, liên quan gì đến ta?
Giờ khắc này, bốn phương im lặng như tờ.
Đan Hùng thảm bại, thua đến tan tác rối bời!
Thần văn… là do Tô Vũ ban cho. Với thần văn này, Đan Hùng hẳn phải chết không nghi ngờ, đến cơ hội khôi phục cũng chẳng còn!