Chương 312: Thần văn chiến kỹ bia, truyền thừa tam giai hỏa | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 21/03/2025
Ngày 19 tháng 3.
Tô Vũ vẫn chìm đắm trong tu luyện, bỗng trong phòng vang lên tiếng triệu hồi hắn xuất quan.
Mang theo chút nghi hoặc, Tô Vũ đứng dậy, bước ra khỏi phòng tu luyện.
Ánh kim quang trên người hắn dần tan biến, khôi phục dáng vẻ người thường.
…
Ra khỏi mật thất, tiến vào khu nghỉ ngơi, Văn Trung cùng mấy vị sư huynh đã tề tựu.
Thấy Tô Vũ xuất quan, Văn Trung cười nói: “Thu hoạch thế nào?”
“Tàm tạm!”
Tô Vũ cười đáp, rồi nhanh chóng hỏi: “Mấy vị sư huynh có việc gì sao?”
“Không phải chúng ta có việc, mà là ngươi có việc.” Văn Trung mở lời: “Đại Thương phủ bên kia, Đan Hùng đã xuất quan, hôm qua đã lên đường hướng chúng ta mà đến. Tốc độ hắn cũng không nhanh, ước chừng ba ngày nữa sẽ tới, tức là ngày kia.”
“Đan Hùng…”
Tô Vũ từ lâu đã biết đến danh tiếng của vị thiên tài Đại Chu phủ này.
Đệ nhất thiên tài của đơn thần văn hệ!
Hắn đã đánh bại vô số Văn Minh sư cùng giai của thần văn hệ, được vinh dự là Văn Minh sư vô địch cùng giai. Điều mà đơn thần văn hệ xưa nay chưa từng làm được.
Hắn muốn tới sao?
Văn Trung tiếp lời: “Đan Hùng là phụng mệnh Chu Phá Long tới khiêu chiến ngươi. Phủ trưởng trước đó đã đến một lần, nói nếu ngươi không muốn tiếp nhận khiêu chiến, cũng không cần để ý tới, dù sao ngươi mới chỉ vừa bước vào Đằng Không.”
“Không sao.”
Tô Vũ mỉm cười: “Nói thật, ta cũng có chút chờ mong! Ta tu luyện đến nay, đã giao thủ với cường giả, với kẻ yếu, với cả thiên tài, nhưng… Chân chính đỉnh cấp yêu nghiệt, ta lại chưa từng giao thủ với ai.”
Khác với những người khác có thể đến chư thiên chiến trường, tìm Thần Ma để thử sức, Tô Vũ lại không có cơ hội đó.
Đan Hùng, chính là vị đỉnh cấp yêu nghiệt đầu tiên mà hắn cần giao thủ.
Kim Sinh bên cạnh lên tiếng: “Vẫn nên cẩn thận một chút, Tô sư đệ. Mọi người nhắc nhở ngươi, không phải vì không tin tưởng ngươi, mà là mong ngươi đừng quá chủ quan. Đan Hùng đã quét ngang Văn Minh sư đa thần văn hệ của hơn mười phủ, chiến lực tuyệt đối không thể khinh thường.”
Văn Trung cũng gật đầu: “Chúng ta cũng đã nghe ngóng được một chút tình hình từ người của các đại phủ khác. Đan Hùng này, thân thể cũng không hề yếu, khai khiếu 144, thân thể hiện tại ước chừng đã vượt qua 15 lần rèn đúc. Về Ý Chí lực, hắn đạt nhị giai đỉnh phong, thần văn đã đạt tới tam giai. Hắn chỉ có một viên thần văn, nhưng những người đã giao thủ với hắn không thể xác định đó là một viên thần văn đơn lẻ, hay là nhiều thần văn tổ hợp lại thành một. Hai khả năng này là hoàn toàn khác biệt.”
“Không nhìn ra sao?”
Tô Vũ có chút bất ngờ, chuyện này lẽ nào lại khó nhận ra đến vậy?
Văn Trung khẽ lắc đầu, trầm ngâm nói: “Khó mà nhìn thấu! Miếng thần văn kia của hắn có chút đặc biệt, tựa hồ ẩn chứa vài loại thuộc tính. Nhưng nếu bảo là do nhiều miếng thần văn tổ hợp mà thành, thì sự dung hợp kia lại quá mức hoàn mỹ, viên mãn. Ngoài ra, hắn còn sở hữu nhiều loại thần kỹ, không dựa vào thần văn, mà dùng Ý Chí lực cùng thần khiếu để tạo thành, uy lực cũng không hề tầm thường.”
Nói đoạn, Văn Trung lại tiếp lời: “Thần khiếu hắn khai mở cũng không ít a! 《 Vạn Văn Kinh 》 dù tu luyện đến Đằng Không Cửu Trọng, cũng chỉ khai mở ba mươi sáu thần khiếu. Hắn thì không chỉ có thế, hẳn là đã tu luyện qua một bộ cơ sở văn quyết, có lẽ bắt nguồn từ Đại Chu Vương. Cơ sở văn quyết của Đại Chu Vương, ta đoán chừng có thể khai mở trên ba mươi thần khiếu. Vậy có nghĩa là, hắn hiện tại đã khai mở hơn sáu mươi thần khiếu rồi!”
Thần khiếu khai mở vượt quá sáu mươi, Ý Chí lực đạt nhị giai đỉnh phong, thần văn tam giai, lại còn sở hữu thần kỹ, cộng thêm thân thể được rèn luyện bằng công pháp Thiên giai, đúc thân ít nhất mười lăm lần…
Thật sự là một đối thủ cường đại!
Lực bộc phát từ khiếu huyệt trên thân thể hắn có lẽ vượt quá hai ngàn khiếu huyệt lực. Còn về phương diện thần văn, cái này khó mà nói trước, còn phải xem thuộc tính thần văn của hắn. Nếu nói về đối thủ có thuộc tính phiền toái nhất, Tô Vũ từng gặp, có lẽ là Vạn Minh Trạch.
Toàn là phong ấn!
Thần văn phong ấn tổ hợp!
Gặp phải loại đối thủ này, Ý Chí lực mạnh hơn ngươi một chút, thần văn cũng hơn ngươi một chút, rồi đem ngươi phong ấn, thì ngươi cũng chỉ còn nước bó tay chịu trói, vô cùng khó đối phó!
Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có!
Còn Đan Hùng kia, không biết hắn am hiểu loại thần văn gì đây?
Bất quá, Tô Vũ ta không hề sợ hãi!
Cứ đến đi!
Tên này tại các phủ khiêu chiến những cường giả đa thần văn, bức bách học phủ phải đóng cửa đa thần văn hệ, ta vốn đã không có ấn tượng tốt về hắn. Mấu chốt vẫn là ở gia gia của hắn, Đan Thiên Hạo, ngày đó hắn đã nhiều lần châm ngòi, cuối cùng bị Liễu Văn Ngạn chém giết.
Tính ra, ta và hắn vẫn là có thù oán.
“Được, ta sẽ chú ý. Hắn đến rồi thì tính sau.”
Văn Trung cười nói: “Còn một điều nữa, ta phải nhắc nhở ngươi. Hắn cùng đi với hậu duệ Thương gia của Đại Thương phủ, Thương Thiên Kiều, chắt gái của Đại Thương Vương. Đan Hùng đã ở lại Đại Thương phủ một thời gian không ngắn, Thương Thiên Kiều đã bị hắn chinh phục, Thương gia cũng có ý muốn thông gia với hắn, điểm này ngươi cần phải cân nhắc.”
“Thương gia?”
Tô Vũ khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng cười nói: “Thương gia thì đã sao? Lên lôi đài, nếu là sinh tử chiến, thì sống chết có số! Đây là quy củ! Chẳng lẽ Thương gia lại vì chuyện này mà tìm ta gây phiền toái? Nếu thật sự muốn tìm, ta cũng không sợ!”
Đương nhiên, Đại Minh phủ có lẽ sẽ gặp thêm một chút phiền toái.
Tô Vũ cũng không quá bất ngờ. Thiên tài, kiêu tử, những người này được truy phủng là chuyện đương nhiên.
Hắn đến Đại Minh phủ, lão Chu còn muốn giới thiệu tôn nữ cho ta nữa mà, tính ra cũng là chắt gái của Đại Minh Vương, cùng thân phận với Thương Thiên Kiều.
Đan Hùng thiên tư trác tuyệt, điều này là sự thật. Dù sao hậu duệ của Vô Địch nhiều vô kể, nhưng có thể đạt được thành tựu như Đan Hùng, cũng không có mấy ai.
Thương gia dồn hết tâm huyết vào hắn, đó là chuyện rất bình thường.
Các phủ lớn, nhà nào mà chẳng có một vài mục tiêu đầu tư vào?
Hoàng Đằng và đám người của hắn chính là ví dụ điển hình, kể cả Tô Vũ ta đây cũng vậy.
Văn Trung cười bảo: “Chỉ là nhắc nhở ngươi một tiếng thôi. Nhưng nếu thật sự giao thủ, kỳ thực cũng không cần quá cố kỵ. Càng cố kỵ, càng ảnh hưởng đến thực lực bản thân. Ngươi mà giết Đan Hùng thật, cũng chẳng có việc gì lớn đâu.”
Đây chính là thái độ của Đại Minh phủ ta.
Đương nhiên, nếu Tô Vũ ta bị giết… Được thôi, Đại Minh phủ ta gần như sẽ không để chuyện này xảy ra.
Đây là hiện tượng bình thường!
Nếu Tô Vũ ta chạy đến Đại Chu phủ giết Đan Hùng, vậy thì cơ hồ không có khả năng thành công. Đến lúc sống chết trước mắt, cường giả Đại Chu phủ có thể sẽ ra tay ngăn cản.
Đan Hùng dám đến Đại Minh phủ này, vẫn là có chút quyết đoán đấy.
Tô Vũ ta cũng đâu phải kẻ mới giết người lần đầu, là Tiểu Bạch cái gì chứ.
Hắn giết Tô Vũ ta khả năng không lớn, nhưng nếu Tô Vũ ta thắng hắn, giết hắn khả năng lại không hề nhỏ.
“Cứ xem đã!”
Tô Vũ khẽ cười nói: “Mấy vị sư huynh không cần quá lo lắng, muốn nói về thủ đoạn, hắn Đan Hùng dù có nhiều đi chăng nữa, cũng không bằng ta đâu!”
Ta chính là tự tin như vậy đấy!
Thật muốn luận thủ đoạn, Đan Hùng có nhiều bằng ta sao?
Không nói những cái khác, Tiên tộc ta có pháp tái sinh máu thịt. Ta đánh với ngươi đến nửa chừng, thân thể tan nát, lão tử bỗng nhiên tái sinh máu thịt, khôi phục thân thể, cũng đủ sức đánh cho ngươi tìm không ra răng.
Tô Vũ ta cũng có chút nho nhỏ chờ mong, kích động.
Kẻ như vậy, cũng có thể nghiệm chứng một chút thực lực của chính mình. Đối với những thiên tài này mà nói, đến cùng là mạnh đến đâu, có thể hay không tại đám thiên tài đỉnh cấp, cũng có thể vượt cấp mà chiến?
Đan Hùng thực lực, đại khái tương đương Thần Ma a?
Đằng Không cửu trọng Văn Minh sư… Đan Hùng có thể cùng Đằng Không cửu trọng đỉnh cấp Thần Ma đối chiến sao?
Nếu là có thể… Vậy thì lợi hại.
Đỉnh cấp Thần Ma Đằng Không cửu trọng, nói về thân thể lực lượng, liền là vạn khiếu lực.
Văn Minh sư Ý Chí lực, nhiều khi không dễ phán đoán, xem đồ vật quá nhiều, tính tổng hợp thực lực quá khó khăn phân tích.
…
Sau khi nói chuyện với Văn Trung bọn hắn xong, Tô Vũ liền đuổi mấy người đi.
Ngô Lam vừa định rời đi, Tô Vũ liền ngoắc tay, nói: “Ngươi khoan hãy đi!”
Ngô Lam tò mò nhìn hắn, hỏi: “Sao vậy?”
“Mấy ngày nay, ta cũng đã nghiên cứu thần văn chiến kỹ bia một chút.” Tô Vũ ngập ngừng nói: “Việc định hướng kế thừa một loại thần văn chiến kỹ nào đó, độ khó rất lớn!”
Hắn đã đáp ứng Ngô Kỳ, sẽ không để Ngô Lam bị cuốn vào vòng xoáy lớn này.
Bất quá nếu là thần văn chiến kỹ mang tính phụ trợ, thật ra vẫn có ích cho Ngô Lam, ít nhất cũng là vốn liếng bảo mệnh sau này.
“Hơn nữa, ngươi đã phác họa 20 miếng thần văn…”
Ngô Lam không để ý lắm, vui vẻ nói: “Có gì đâu, 《 Nguyên Thần Văn Quyết 》 là dùng để phác họa thần văn mà, nếu không phác họa nhiều thần văn, ta sắp không nhịn được nữa rồi, phải tấn cấp Đằng Không thôi!”
Ý Chí lực mạnh mẽ, Ý Chí hải lại không mở rộng, nếu không chịu được nữa, rất có thể nàng sẽ tự mình tấn cấp lên Đằng Không.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, cũng là lý do khiến vô số người hiện tại muốn gia nhập đa thần văn nhất hệ.
“Vậy cũng được.”
Tô Vũ đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Đi theo ta, thứ kia rất khó điều khiển. Ta chỉ có thể làm là, ta sẽ vào dò xét trước, xem có thể dùng thần văn chiến kỹ của ta dẫn dắt một phần mô bản thần văn chiến kỹ mạnh mẽ đến chỗ cạn hay không, rồi ngươi hãy vào, tiến hành phác họa chiến kỹ. Cho dù không phác họa đủ 20 miếng thần văn, cũng không sao, sau này lên Đằng Không có thể bổ sung, cũng không ảnh hưởng gì.”
“Phân tách pháp?”
“Ừm.”
“Ngươi cũng biết sao?”
Ngô Lam ngạc nhiên, ngươi cũng biết cái này?
“Biết một chút, đối với Đằng Không vẫn còn hữu dụng, cao hơn nữa thì ta chịu.”
Ngô Lam vui vẻ nói: “Nói vậy, dù ta lên Đằng Không, cũng có thể từ từ vẽ ra, vậy thì đương nhiên là thần văn chiến kỹ càng mạnh càng tốt, dù sao ta cũng không vội phải phác họa ở Dưỡng Tính.”
“Thích hợp với bản thân mới là tốt nhất!”
Tô Vũ cười nói: “Có những chiến kỹ, dù mạnh mẽ, cũng chưa chắc thích hợp với ngươi! Nếu không thích hợp, ngươi cưỡng ép phác họa, có lẽ sẽ dẫn đến Ý Chí hải và thần văn chiến kỹ của ngươi xung đột trong tương lai, vậy thì được không bù mất. Không cần thiết phải nhất định chấp nhất vào chiến kỹ nhất đại thần văn.”
“Cái này ta biết!”
Ngô Lam kiêu ngạo nói: “Thiên phú của ta tốt lắm, chắc chắn không có vấn đề gì đâu! Lúc trước tỷ tỷ ta và các nàng đã muốn cho ta gia nhập đa thần văn nhất hệ rồi, nhưng ta không thích! Cô nãi nãi ta bảo, không cần tranh giành với ngươi, tìm Bạch Phong làm gì, trực tiếp đi tìm Hồng Đàm… Cô nãi nãi ta còn bảo, để ta làm sư thúc của ngươi!”
“Ta chỉ là không thích thôi, bằng không thì bây giờ ngươi phải gọi ta là sư thúc rồi!”
“Tô Vũ ngẫm nghĩ một hồi, khẽ cười khan, may mắn Ngô Lam tiểu thư này tính tình ngạo kiều, không chịu đi cửa sau. Nếu không, Ngô Nguyệt Hoa kia thật sự mở miệng, Hồng Đàm thu sao?
Đương nhiên là phải thu rồi!
Thảo!
Thật đúng là suýt chút nữa có thêm một sư thúc, thật đáng sợ! Nữ nhân này mà thành sư thúc của ta… vậy chẳng phải mất mặt chết đi được!”
Tô Vũ cười ha hả, “Vậy phải cảm tạ ngươi, may mắn có ngươi.”
Ngô Lam cũng không để ý, tùy ý đáp, “Kỳ thật học cái gì cũng không quan trọng, thú vị là được. Ta trước kia rất sùng bái tỷ ta, cảm thấy tỷ ấy thực lực cường đại, thực lực mạnh mẽ mới là căn bản. Sau này, khi 《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》 ra đời, ta mới nhận ra, một người mạnh không bằng mọi người mạnh! Ngươi một người dù có mạnh hơn nữa, thành vô địch, thì đối với nhân tộc mà nói cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Chỉ khi nào ngươi sáng tạo ra thứ gì đó, có thể tạo ra mười, thậm chí trăm cái vô địch, thì mới là cứu thế chủ.”
“Dĩ nhiên, nếu thực lực mạnh mà còn có thể tạo ra thành quả lớn, vậy thì càng tốt!”
Nói đến đây, nàng liếc nhìn Tô Vũ, trong lòng thầm nghĩ, “Ngươi chính là ví dụ đó!”
Thật hâm mộ!
Ta cũng muốn được như vậy!
Ngoài miệng thì nói thực lực mạnh không có gì hay ho, nhưng trong lòng vẫn ghen tỵ muốn chết. Tô Vũ có gì chứ? Lúc trước mình còn lợi hại hơn hắn, thi cử thì văn hóa khóa của ta còn cao hơn hắn nhiều điểm nữa.
Thật đáng giận!
Khiến cho bây giờ mình còn không dám nhắc chuyện thực lực trước mặt Tô Vũ, quá mất mặt!
Thôi thì chuyển chủ đề vậy!
Tô Vũ thấy vậy có chút buồn cười, cố nén không bật ra tiếng.
Rất nhanh, Tô Vũ dẫn nàng đến phòng sách trên lầu hai. Giờ phút này, một tấm bia đá to lớn đã sừng sững hiện ra trong thư phòng. Tô Vũ nhắc nhở, “Ngươi lát nữa nếu phác họa chiến kỹ, phải chú ý một chút, có những thần văn chiến kỹ nhìn thì mạnh mẽ, thực tế lại là đồ bỏ đi đấy! Lần trước ta phác họa, suýt chút nữa bị lừa rồi!”
Ngô Lam gật đầu, “Vậy ta cùng ngươi vào chung được không? Ngươi phác họa thành công rồi, vẫn có thể vào lại?”
“Có thể!”
Không thể vào lại, làm sao mà thác ấn thần văn chiến kỹ của ta lưu lại được? Dĩ nhiên, Tô Vũ mà vào, rất dễ quấy nhiễu người khác.
Trong tình huống bình thường, tốt nhất là một người vào thôi.
Có cường giả vào, dễ phá vỡ thần văn mô bản bên trong, cũng dễ dẫn dắt quá nhiều thần văn chiến kỹ, khiến người khác không thể phác họa, hoặc thậm chí khiến người ta lạc lối trong bia đá thần văn chiến kỹ.
“Ngươi không cần vào cùng ta, ta vào trước, dẫn dắt những thần văn chiến kỹ mạnh mẽ đến gần lối vào, sau đó ngươi vào, tự mình xem rồi chọn lựa. Ta sẽ cố gắng liên lụy đến thần văn mô bản đời thứ nhất.”
Vừa nói, Tô Vũ đã thăm dò Ý Chí lực vào, đi sâu vào bia đá thần văn chiến kỹ.
. . .
Tựa như lần đầu tiên, nhưng lại có chút khác biệt.
Khi Tô Vũ dùng ý chí lực của mình dò xét lần nữa, trước mắt vẫn là vũ trụ tinh không vô tận, vẫn là vô số tinh tú. Mỗi một ngôi sao kia đều là một bản mô phỏng thần văn.
Có những ngôi sao sáng rực, có những ngôi sao lại ảm đạm.
Điểm giống nhau là vậy, điểm khác biệt là, hôm nay Tô Vũ có thể nhìn xa hơn, trong hư không vô tận, từng ngôi sao chuyển động, nhiều vô kể.
So với lần đầu tiên tiến vào, số lượng tinh tú mà hắn thấy được nhiều hơn rất nhiều!
Mà Thần Văn Chiến Kỹ Bia tựa hồ cũng có chút lực đẩy đối với hắn.
Tô Vũ chợt lĩnh ngộ, bản thân đã khắc họa Thần Văn Chiến Kỹ, nên việc tiến vào nơi này lần nữa, thật ra có chút bị bài xích. Thời gian hắn có thể kiên trì ở đây sẽ không quá dài.
“Nhiều sao trời như vậy… Đa Thần Văn hệ có nhiều người đến thế sao?”
Lúc này, Tô Vũ có chút kinh ngạc.
Lần đầu tiên hắn chưa cảm nhận được gì, nhưng hôm nay trở lại, hắn nhận ra vấn đề này. Một gã Văn Minh Sư thuộc Đa Thần Văn hệ, cả đời dường như chỉ có thể thác ấn một lần bản mô phỏng Thần Văn Chiến Kỹ của mình. Số lượng tinh tú ở đây nhiều vô biên vô hạn, lẽ nào Đại Hạ Văn Minh Học Phủ có nhiều Văn Minh Sư Đa Thần Văn hệ đến vậy sao?
Hắn nhớ không lầm, từ đời đầu đến nay đã hơn 300 năm. Dù cho thời kỳ đỉnh cao, Đa Thần Văn hệ mỗi năm cũng chỉ chiêu sinh khoảng 10 người. Về sau, mấy chục năm gần đây, gần như không có ai được nhận vào. Cho dù có chiêu sinh, cũng chưa chắc có khả năng khắc họa Thần Văn Chiến Kỹ đạt tới Đằng Không.
Hơn 300 năm, tính ra cũng chỉ hơn ba ngàn người.
Nhưng mà… nơi này lại có hơn ba ngàn ngôi sao?
Không chỉ dừng lại ở đó!
Có những Văn Minh Sư chết đột ngột, căn bản không có thời gian để thác ấn bản mô phỏng Thần Văn Chiến Kỹ của mình. Nhiều học phủ gần như đã bị đứt đoạn truyền thừa.
Vì sao nơi này lại nhiều đến thế?
“Cái Thần Văn Chiến Kỹ Bia này… cũng là một thứ tốt.”
Tô Vũ thầm nghĩ, không nói nhiều lời, nhanh chóng bộc phát ý chí lực, bao trùm bốn phương, liên lụy một ngôi sao tới, từng mảnh từng mảnh thần văn bị hắn mở ra, chia tách, để hấp dẫn những Thần Văn Chiến Kỹ kia.
Theo lý thuyết, khi đạt tới Đằng Không, Thần Văn Chiến Kỹ của hắn hẳn là đã cố định. Kỳ thật, thần văn không có cách nào chia tách, nhưng nhờ vào “chia tách pháp”, Tô Vũ có thể làm được điều đó, khiến người khác có cảm giác như hắn chưa từng khắc họa Thần Văn Chiến Kỹ.
Từng mảnh thần văn, nhanh chóng thiết lập quan hệ đối ứng với những ngôi sao.
Dần dần, những bản mô phỏng thần văn bắt đầu chuyển dịch về phía hắn.
Tô Vũ không dừng lại, cấp tốc bay về phía xa, trên đường đi không ngừng dùng thần văn của mình câu dẫn những ngôi sao kia. Dần dần, phía sau hắn, số lượng ngôi sao ngày càng nhiều.
Tô Vũ đảo mắt nhìn quanh, mỗi một mô bản đều lấy ít nhất mười Thần Văn làm trung tâm, có cái mười một, có cái mười hai, thậm chí nhiều hơn chút nữa…
Nhưng đi một vòng, hắn không thấy mô bản nào có mười tám Thần Văn trở lên.
Càng sâu bên trong, có những ngôi sao lấp lánh, vô cùng sáng chói.
Nhưng với tu vi Dưỡng Tính, căn bản không thể tiến vào. Ý Chí Lực hao mòn mà chưa kịp phác họa Thần Văn, nếu không thoát ra, rất dễ lạc lối trong không gian này.
Tô Vũ tiếp tục bước tới, trong lòng dâng lên vô vàn suy nghĩ!
Hắn tự hỏi, bản thân… có thể chăng chia tách Thần Văn chiến kỹ thành những hình dạng này?
Hồng Đàm có cả kiếm lẫn thuẫn, điều này chứng tỏ Thần Văn chiến kỹ không nhất thiết chỉ có một hình dạng duy nhất.
Vậy, ta có thể vừa chia tách, vừa gây dựng lại, tổ hợp thành hình dạng mình cần hay không?
Tổ hợp thành hình dạng khác, sẽ tạo ra những đặc tính khác biệt, ví như Thức Hải Bí Cảnh.
Ví như Chiến Ma Tràng!
Dùng những Thần Văn khác nhau làm hạch tâm, có lẽ sẽ sinh ra những hiệu quả tổ hợp khác nhau.
“Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ thử xem. Nếu thành công, ta có thể cải biến hình dáng Thần Văn chiến kỹ, phác họa những Thần Văn mình cần, trở thành một Văn Minh Sư vạn năng, đa Thần Văn hệ!”
Tô Vũ quan sát kỹ từng mô bản, ghi nhớ cấu tạo trung tâm của chúng, để sau khi rời khỏi đây sẽ thử nghiệm.
Hắn cũng có thể vẽ ra mười tám Thần Văn, tìm một Thần Văn chiến kỹ thích hợp để bắt chước. Biết đâu có thể sử dụng phiên bản hoàn chỉnh của Thần Văn chiến kỹ mười tám Thần Văn, uy lực chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều.
Ngươi tưởng chiến kỹ của ta là đao?
Vớ vẩn, ta là lá chắn, dùng để phòng ngự!
Ngươi tưởng ta chỉ là lá chắn?
Sai rồi, ta là trường thương, một thương đâm chết ngươi!
Cũng giống như khiếu huyệt của hắn mở ra nhiều, có thể chuyển đổi biến hóa, bất kỳ công pháp nào cũng có thể sử dụng.
Thần Văn chiến kỹ nhiều Thần Văn, nhiều trung tâm, có lẽ cũng có thể làm được điều tương tự.
“Vậy ta có thể vẽ Đồ Long Kiếm của sư phụ, Cự Đỉnh phòng ngự của sư bá, Kiếm Thuẫn của sư tổ…”
Tô Vũ nhếch miệng cười, thú vị, thật thú vị.
Nếu hắn cùng Hồng Đàm đồng giai, bắt chước Thần Văn chiến kỹ của y, rồi ra ngoài che mặt giết người, chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ là Hồng Đàm gây ra, y không muốn vác nồi cũng phải vác.
Bất quá sư phụ bọn hắn thần văn trung tâm, Tô Vũ hắn cũng không rõ ràng lắm.
Trừ phi bọn hắn mở rộng cho hắn xem, chứ nơi này, không có thần văn chiến kỹ mô bản của bọn hắn. Một khi đã bị bọn hắn vẽ ra, liền không còn tồn tại.
Trừ phi có một ngày, bọn hắn lại đến thác ấn một lần nữa.
Tô Vũ vì ghi lại càng nhiều mô bản, một đường đi, một đường xem xét, một đường hấp thu. Rất nhanh, mấy trăm ngôi sao nhỏ đã vây quanh hắn mà chuyển động.
Đúng lúc này, một vòng sao trời to lớn bay về phía hắn.
Tô Vũ từ xa quan sát, mười tám đạo thần văn!
“Cái này không yếu, ngang hàng với Liễu lão sư!”
“Bất quá hình dáng này… chẳng lẽ là một cái nồi?”
Tô Vũ nhìn kỹ một chút, nhếch răng. Đây chẳng phải là cái chảo sao?
Dùng để đánh người, hay là làm tấm chắn, hoặc là… dùng để luyện đan?
“… Luyện đan…”
Tô Vũ khẽ giật mình. Đúng vậy, thần văn sư, sao lại không thể phác họa ra chiến kỹ phụ trợ, để hoàn thành các hệ phụ trợ khác?
“Vậy còn đúc binh thì sao?”
“Một cái lò nung, ta thấy rất ổn, còn có, búa…”
Tâm tư Tô Vũ nhanh chóng chuyển động. Lần này, mở ra một mạch suy nghĩ mới cho hắn.
Nếu mình phác họa ra một cái búa mô bản, đem Khoách Thần Chùy dung nhập vào trong đó, vậy có phải sẽ khiến thần kỹ này càng thêm cường đại?
Trước kia, búa chỉ có thể đơn độc xuất kích.
Nhưng nếu hắn trói buộc thêm các thần văn khác lên búa thì sao?
Lại đem Khoách Thần Chùy hòa tan vào, phối hợp thêm thần văn, vậy một búa giáng xuống… có lẽ có thể nện nát đầu Lăng Vân a?
Sơ suất!
Trước kia hắn thế mà không nghĩ tới điều này. Trong chín mươi chín đạo thần văn của hắn, cái gì chiến kỹ mà không thể phác họa? Nhất là khi có phân tách pháp, hoàn toàn có thể tách ra, xây dựng lại một thần văn chiến kỹ mới!
“Búa… Hỏa Lò!”
“Tốt nhất là thêm một cái lồng nữa!”
“Không, ta còn muốn một cái tấm chắn!”
“Tấm chắn tầm thường, tốt nhất nên là một bộ phòng ngự chiến giáp mới phải!”
“… ”
Tô Vũ cảm thấy mạch suy nghĩ trong đầu bỗng nhiên khai thông!
Ta, vì sao cứ phải cố định dùng đao? Chỉ vì ta am hiểu đao pháp, chỉ vì văn binh của ta là đao, nên ta nhất định phải dùng đao sao?
Ta hoàn toàn có thể biến hóa khôn lường mà!
Ta dùng chùy thì có gì không tốt?
Nghĩ vậy, hắn không vội rời đi, tiếp tục du đãng bốn phía, ghi nhớ từng cái, từng cái cấu tạo của thần văn mô bản. Càng đi sâu vào, trung tâm thần văn càng nhiều, mười tám miếng thần văn, mười chín miếng thần văn…
Dần dần, Tô Vũ có chút kinh hãi!
Cái này… không phải là vật lưu lại từ khai phủ thời đại chứ?
Càng đi sâu, hắn thấy những ngôi sao kia càng to lớn hơn. Có vài ngôi, thậm chí đã có hai mươi miếng trung tâm thần văn. Chẳng lẽ đây là di sản của Văn Minh Sư thời thượng cổ?
“Đây không phải là sản phẩm của một đời, có lẽ đây là vật lưu lại từ trong di tích!”
Tô Vũ kinh hãi. Khả năng đây là di sản từ thời đại thượng cổ, là truyền thừa lợi khí của một Văn Minh Sư tông môn, hoặc một thế lực tương tự như học phủ, thánh địa.
Một đời người không thể nào chế tạo ra thứ này!
Không phải năng lực không đủ, mà là không có những mô bản chiến kỹ thần văn này để lựa chọn.
Ngay lúc này, một ngôi sao, như một kiếm khách, đột nhiên hóa thành một thanh kiếm, hướng Tô Vũ đánh tới!
Sau một khắc, một ngôi sao khác biến thành một thanh trường đao, bổ về phía hắn!
Tô Vũ cấp tốc tổ hợp thần văn, hóa thành trường đao, giao thủ với đao kiếm đang tấn công. Sau một hồi giao chiến, hắn mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Mẹ kiếp!
Thì ra còn có khảo nghiệm?
Đánh bại những mô bản chiến kỹ này, ta có thể phác họa chúng?
Không đúng, ta đã vẽ ra rồi. Vậy, đây là khảo hạch dành cho người khác. Ngô Lam muốn kế thừa những mô bản chiến kỹ thần văn cường đại như vậy, có lẽ còn cần phải giao đấu, hạ gục chúng mới được.
Nàng có làm được không đây?
“Chính mình đã đánh bại, nhưng không kế thừa… Vậy có thể để Ngô Lam kế thừa chăng?”
Trong lòng Tô Vũ, vô vàn suy nghĩ chợt lóe lên. Hắn cấp tốc giao chiến với đao kiếm, và rồi, chúng nhanh chóng bại lui. Chỉ chốc lát sau, nhất đao nhất kiếm hóa thành hai đạo kiếm nhỏ, vờn quanh bên cạnh hắn, đây là ý khuất phục sao?
Tô Vũ tiếp tục hướng phía trước nhìn, vẫn là vô biên vô hạn!
Lòng hắn càng thêm rung động. Năm xưa, tấm bia này rốt cuộc lưu lại bao nhiêu thần văn chiến kỹ? Và trong đó những cường giả, đến tột cùng đã khắc họa bao nhiêu thần văn?
“Thứ này… quả là chí bảo truyền thừa! Dù cho Đa Thần Văn hệ thật sự hủy diệt, thứ này vẫn tồn tại, sớm muộn cũng có cơ hội cải tử hồi sinh!”
“Chỉ cần còn người tu luyện Ý Chí Lực, có kẻ đạt được nó, ắt sẽ có khả năng truyền thừa Đa Thần Văn hệ lần nữa. Đây hẳn là bút tích của tiền bối thượng cổ, được một đời thu được, từ đó khai sáng Đa Thần Văn nhất hệ.”
Giờ khắc này, Tô Vũ đã minh ngộ được Đa Thần Văn hệ như thế nào, hạ thần như thế nào khai sáng Đa Thần Văn nhất hệ.
Kỳ thật, chính là căn cứ vào thứ này mà thôi!
Tấm bia đá này, mới là then chốt của truyền thừa.
Tô Vũ nuốt một ngụm nước bọt. Thứ này… sư bá lại giao cho mình? Hắn điên rồi sao!
Nếu mất đi nó, Đa Thần Văn hệ sớm muộn cũng diệt vong.
Tô Vũ thầm cười khổ. Sư bá có bao lớn tâm tư, mới có thể tùy tiện ném món đồ này cho hắn? Không biết sư tổ khi phát hiện bia đá biến mất, có mắng chửi không?
Không có thứ này, hắn khai sáng cái rắm gì Đa Thần Văn học viện? Ngay cả việc mượn dùng bia thần văn chiến kỹ của Cửu Thiên học phủ cũng khó khăn. Mà tấm bia kia, có bao nhiêu mô bản thần văn chiến kỹ?
Chỉ sợ không nhiều lắm đâu!
Tính lựa chọn quá nhỏ!
Tô Vũ nghĩ đi nghĩ lại, ý thức được một vấn đề. Việc hắn cầm lấy thứ này, hẳn là có không ít người đoán ra. Mà then chốt của Đa Thần Văn nhất hệ, kỳ thật nằm ở đây, ít nhất là then chốt truyền thừa.
Cướp đi tấm bia thần văn chiến kỹ này, Đa Thần Văn nhất hệ sẽ không thể nào lớn mạnh.
Dù về sau, mọi người có thể chia tách pháp, tốt nhất vẫn là có mô bản. Hy vọng tự mình sáng tạo ra? Không phải là không được, nhưng độ khó quá lớn, quá lớn!
“Ta đi, hẳn là có người biết bên trong thứ này có rất nhiều mô bản thần văn chiến kỹ?”
“Những năm này, sư bá trông coi Tàng Thư Các, đại khái cũng là vì cái này. Hiện tại nó đến tay ta, sẽ có người đến chiếm đoạt chứ?”
Trần Vĩnh ở Tàng Thư Các trông coi mấy chục năm, kỳ thật chủ yếu là vì món đồ này.
Càng nghĩ, Tô Vũ càng thấy đau đầu.
“Thứ này… không dễ lấy được đâu! Có lẽ có kẻ đang rình mò, thậm chí kẻ vô địch kia cũng không chừng! Xem ra sau này ta sẽ gặp chút phiền phức rồi.”
Trong lúc suy tư, Tô Vũ lại bắt gặp những vì sao sáng chói.
Hai mươi điểm sáng, hắn đã thấy năm sáu cái.
“Phác họa hai mươi thần văn mà thôi, cũng không quá xuất sắc. Thời Thượng Cổ, những Văn Minh sư như vậy chắc không ít.”
“Cái nào mới là nhất đẳng đây?”
Tô Vũ không rõ, hắn chưa từng thấy thần văn mô bản nhất đẳng bao giờ. “Thôi kệ, cứ xem vận khí của Ngô Lam thế nào. Phác họa được hai mươi thần văn chiến kỹ hay không còn là một vấn đề lớn.”
“Nhưng mà, Ngô Lam tu luyện Nguyên Thần Văn Quyết, Ý Chí Lực không hề yếu, có lẽ sẽ thành công.”
Lần nữa hấp dẫn thần văn chiến kỹ, Tô Vũ cảm thấy Ý Chí Lực tiêu hao càng lúc càng nhanh, hắn không dám chần chừ, vội vàng quay lại.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đến rìa cửa vào.
Phía sau, hàng trăm hàng ngàn thần văn chiến kỹ mô bản đuổi theo.
Tô Vũ không để ý tới chúng, nhanh chóng lóe lên, Ý Chí Lực tan biến trong không gian.
***
“Vào đi!”
Vừa ra khỏi không gian, Tô Vũ khẽ quát: “Cửa vào toàn là thần văn chiến kỹ, đừng để chúng chạy mất! Nhanh lên một chút, phác họa được cái nào hay cái đó!”
Ngô Lam có chút khẩn trương, không nói một lời, nhanh chóng thăm dò Ý Chí Lực vào.
Tô Vũ không xen vào nàng nữa, đành xem vận may vậy.
Giờ phút này, Ý Chí Hải của hắn cuồn cuộn, thần văn chiến kỹ đao bắt đầu phân tách. Chốc lát sau, mười tám trung tâm bị Tô Vũ tách ra.
Dần dần, mười tám trung tâm này hợp thành một cái chùy.
“Thật đúng là gặp được chùy mười tám trung tâm!”
Thần văn dung nhập, Tô Vũ lập tức đem Khoách Thần Chùy dung nhập vào.
Trong đầu hắn giờ khắc này hình thành một thanh chùy!
Một thanh chùy thần văn chiến kỹ hoàn chỉnh mười tám trung tâm!
“Tiểu Mao Cầu, ra đây cho ta!”
Ý Chí hải của Tô Vũ rung chuyển dữ dội, ngay sau đó, Tiểu Mao Cầu mơ màng tỉnh dậy.
“Ta cho ngươi một búa, đổi một tia Thiên Nguyên Khí, thấy sao?”
Tiểu Mao Cầu chớp mắt mấy cái, một búa thôi mà, nó thường xuyên bị đánh, chẳng hề gì.
“Hai cái, được chăng?”
Nó ra giá cò kè bớt một chút, Thiên Nguyên Khí vẫn là rất thơm nga.
“Được!”
Tô Vũ hào phóng hẳn lên, không vấn đề, để ta thử chút, chắc là búa không chết ngươi đâu.
Tiểu Mao Cầu mừng rỡ, có đồ ăn, vừa nghĩ tới đó, bỗng nhiên có chút dựng lông, ngay lúc này, Tô Vũ cầm búa trong tay, vung một búa xuống!
Ầm!
Sóng âm truyền ra!
Tiểu Mao Cầu bị đánh bay thẳng cẳng, đầu óc choáng váng, bịch một tiếng, đập xuống sàn nhà, nện thành Mao Cầu dẹp lép!
Rất lâu sau, chừng mấy chục giây, Tiểu Mao Cầu dần dần hồi phục, mở mắt ra, lúc này, Tô Vũ đang mừng rỡ nghiên cứu cái búa của mình, mặc kệ Tiểu Mao Cầu… dù sao cũng không chết, không sao cả.
Tiểu Mao Cầu giãy giụa khôi phục hình dáng tròn trịa, bay lên, bay đến trước mặt Tô Vũ, còn rụt rè liếc nhìn cái búa, vẻ mặt thèm thuồng, “Thật là lợi hại nha, thơm thơm, so với trước kia càng thơm, lợi hại hơn nhiều, người tốt, có thể cho ta ăn không?”
“Cút!”
Tô Vũ mặc kệ nó, vui vẻ nói: “Ngươi cảm thấy thế nào, so với trước kia búa có lợi hại hơn không?”
“Ừm ừm!”
Tiểu Mao Cầu không ngừng gật đầu, không, giờ là gật thân thể, “Búa thật là lợi hại, đồ ăn ta tiêu hóa không hết mấy ngày trước, một búa là tiêu hóa gần hết.”
Về nguyên tắc mà nói, thứ này vẫn là phụ trợ mà thôi, một búa xong, Ý Chí hải không sụp đổ, vẫn có chỗ tốt.
Tiểu Mao Cầu tính bền dẻo cao, cũng không dễ dàng bị đập chết như vậy.
Nhưng hiện tại nó là Lăng Vân, còn chuyên ăn thần văn, bị Tô Vũ một búa nện xuống, u ám mấy chục giây, thứ này đối phó Văn Minh Sư, quả thực là chí bảo, một búa xuống, ngươi Lăng Vân cũng phải choáng váng, choáng váng mấy chục giây, đã sớm bị người giết vô số lần!
Tô Vũ nhe răng cười, lần này tiến vào Thần Văn Chiến Kỹ Bi, cũng có chút thu hoạch ngoài ý muốn, khiến hắn có tầng hiểu biết sâu sắc hơn về Thần Văn Chiến Kỹ.
Bạch Phong Chia Tách Pháp, giờ khắc này càng phát huy tác dụng vô cùng lớn!
“Chia Tách Pháp!”
“Thứ này… khả năng là bảo vật từ thời thượng cổ lưu lại!”
“Bạch Phong… Sư phụ ta, tuy thực lực có hơi ‘rác rưởi’, nhưng không thể phủ nhận, phát hiện ngoài ý muốn này quả thật phi phàm!”
Tô Vũ kinh ngạc tán thán. Cái phân tách pháp này, thật lợi hại! Đáng tiếc, hiện tại xem ra chỉ có thể vận dụng đến cảnh giới Lăng Vân, lên Sơn Hải lại không được. Điều đó có nghĩa là, trước khi đạt tới Sơn Hải, ta nhất định phải phác họa hoàn chỉnh 99 miếng thần văn.
Nếu không, đến Sơn Hải mà không có cách nào phân tách, về sau bổ sung sẽ rất phiền toái.
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Ngô Lam, thấy nàng đang cau mày, dường như gặp phải khó khăn. Tô Vũ thở dài, tiện tay ném một ít Thiên Nguyên Khí qua, thứ này dù sao cũng có chút tác dụng giúp bổ sung Ý Chí lực.
Đáng tiếc, lại thiếu tinh khiết Ý Chí lực, nếu không cũng có thể cho nàng hấp thu một chút.
“Không kiên trì được thì từ bỏ đi. Chọn cái kém một chút, ta cũng không mong ngươi phải thế này.”
Tô Vũ nhỏ giọng nói một câu. Nữ nhân này, sĩ diện chết đi được, còn hơn cả ta. Chắc là đang nhắm vào mấy cái thần văn hai mươi đạo trở lên kia, không chịu buông tay. Bằng không, với Ý Chí lực hiện tại của nàng, còn mạnh hơn cả Đằng Không bình thường, sao lại khó khăn đến vậy?
Không để ý đến Ngô Lam nữa, hắn nhìn về phía bia thần văn chiến kỹ, chìm vào trầm tư.
Thứ này, tốt nhất là đừng phô trương ra ngoài, tránh gây phiền phức.
Tuy có người đoán là ở chỗ ta, nhưng ai dám chắc chắn chứ? Có lẽ là ở chỗ sư bá thì sao?
Sư bá bị truy sát đến bây giờ, có liên quan đến chuyện này sao?
“Thần văn chiến kỹ tổ hợp…”
Tô Vũ tiếp tục thao túng thần văn chiến kỹ, biến hóa hình dạng, lẩm bẩm nói: “Chùy… ta cần một cái ‘chấn’ tự thần văn. Khoách Thần Chùy vốn dĩ đã chấn động Ý Chí hải, phối hợp với ‘chấn’ tự sẽ hiệu quả hơn, có thể tiến hành thay thế thần văn…”
“Biến thành chùy, vậy thì ‘chấn’ làm chủ!”
“Biến thành đao kiếm, vậy thì ‘giết’, ‘phá’, ‘lực’ làm chủ.”
“Biến thành luyện khí hỏa lô, vậy thì ‘ngũ hành’ làm chủ.”
“Biến thành hộ giáp, vậy thì ‘phòng ngự’ là chính.”
“Biến thành… truyền tống môn, vậy thì ‘không gian’ thần văn làm chủ!”
Từng ý nghĩ bay lên, giờ khắc này, Tô Vũ đối với Văn Minh Sư có thêm nhiều minh ngộ. Đi một vòng trong bia thần văn chiến kỹ này, chỗ tốt không hề nhỏ. Mà giờ khắc này, truyền thừa chi hỏa, “Hỏa” tự thần văn bùng cháy. Nguyên bản nhị giai đỉnh phong Hỏa tự thần văn, lần trước không thể tấn cấp thành công.
Mà giờ khắc này, lại bắt đầu tấn cấp!
Cùng lúc đó, Ngô Lam bỗng nhiên lộ ra một nụ cười trên mặt, vẻ giãy dụa trước đó chậm rãi tan biến.
Ánh lửa bao trùm lấy nàng!
Nàng sắp sửa thất bại rồi, căn bản không thể nào thu phục được hai mươi đạo thần văn chiến tích kia. Nhưng đúng lúc Tô Vũ “Hỏa” tự thần văn tấn cấp, ánh lửa bao trùm lấy nàng, trong bia đá thần văn chiến kỹ, cái mô bản thần văn vẫn luôn giãy dụa kia bỗng nhiên bị một đạo ánh lửa bao phủ.
Kịch liệt giãy dụa, thần văn chiến kỹ tựa hồ cảm nhận được điều gì, một lát sau, nó bị Ngô Lam mệt mỏi bở hơi tai kia thu vào Ý Chí hải!
Thu phục thành công!
Ngô Lam mở mắt, mừng rỡ vô cùng, vừa định báo tin vui, kết quả lại cảm nhận được ánh lửa nhu hòa kia.
Sau một khắc, nàng cảm thấy quen thuộc.
“Tô Vũ…”
Quay đầu nhìn về phía Tô Vũ đang nhắm mắt, ý nghĩ đầu tiên của nàng là hắn thật tuấn tú, cho nàng cảm giác ôn hòa.
Ý nghĩ thứ hai là… Hóa ra là ngươi!
Mỗi khi đêm xuống nàng đều cảm giác mình bị ánh lửa bao phủ, hóa ra là ngươi làm, hại ta ngày ngày chào buổi tối tinh thần, một chút cũng không ngủ được, hóa ra đều là tên hỗn đản nhà ngươi!
Ánh lửa bao trùm khiến nàng mỗi khi đêm xuống đều cảm thấy đầu óc vô cùng tỉnh táo, vô cùng thư thái, làm gì còn tâm tư muốn ngủ.
Ta đã rất nhiều ngày không ngủ rồi!
Tô Vũ tên hỗn đản này, đơn giản không phải người, mình không ngủ thì thôi, thế mà còn không cho ta ngủ!
Ngô Lam bĩu môi, thở phì phì.
Trong lòng nàng lại có chút tư vị khác lạ, ngọn lửa này… thật lợi hại, ta cũng muốn.
Thật là một ngọn lửa lợi hại, có thể khiến người ta không ngủ được mà tu luyện làm việc, hiệu suất cao hơn trước kia rất nhiều, lại còn tự giác hơn. Trước kia thường xuyên buồn ngủ gà ngủ gật, bây giờ thì đến ngủ gà ngủ gật cũng không được!