Chương 234: Ta biết bí mật của ngươi | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 21/03/2025
Phủ Thành Chủ.
Hạ Hầu gia vừa nhai nuốt thức ăn, vừa ngẩng đầu nhìn Hạ Hổ Vưu, vẻ mặt béo ị thoáng hiện một tia khác thường, “Toàn bộ bị triệt tiêu?”
“Đúng!”
Hạ Hổ Vưu gật đầu, tặc lưỡi nói: “Chu Hạo đó, kẻ tu luyện “Thiên Sơn Quyết”, học trò của Ngọc Văn đường huynh, thoáng cái liền triệt tiêu hết thảy trở lực, trực tiếp nhị khiếu tương hợp, đây chính là “Thiên Sơn Quyết” có trở lực lớn nhất đó.”
Hạ Hầu gia như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, “Là một môn công pháp tốt, dù cho đến Sơn Hải, hiệu quả không bằng trước kia, cũng là một môn công pháp tốt đủ để thay đổi tầng lớp cường giả bên dưới, có thể giúp thiên tài tiết kiệm rất nhiều thời gian, để bọn chúng nhanh chóng quật khởi.”
Hạ Hổ Vưu cười ha ha nói: “Nhị gia gia, nhãn quang của cháu không tệ chứ?”
“…”
Hạ Hầu gia liếc hắn một cái, tức giận nói: “Nếu như nhãn quang của ngươi thật lợi hại, năng lực thật mạnh, đối phương hiện tại liền nên cúi đầu bái phục ngươi, cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ cho ngươi rồi! Ngươi thì hay rồi, đi làm cháu cho người ta!”
Hạ Hổ Vưu á khẩu không trả lời được.
Lời này…nghe hình như có chút đạo lý.
Hạ Hầu gia hừ một tiếng, ánh mắt lấp lánh nói: “Tiểu tử thúi, giấu không ít thứ a! Hạ gia mặc kệ chuyện cướp đoạt trắng trợn, việc này không thể làm, nhưng…Hạ gia thích người khác dâng đồ vật cho chúng ta!”
“A?”
Hạ Hổ Vưu vội vàng nói: “Nhị gia gia, ngài cũng đừng làm loạn, Hạ gia một khi phá hư quy củ…”
“Cút!”
Hạ Hầu gia nổi giận nói: “Đồ ngốc! Ai muốn phá hư quy củ chứ? Phá hư quy củ, tổ gia gia ngươi, lão đầu nhà ta, chẳng phải sẽ đến thu thập ta sao?”
Nói xong, hùng hùng hổ hổ nói: “Đồ ngốc, nếu không phải ngươi vô dụng, còn cần đến ta xuất mã sao? Ngươi không thể học một chút phụ thân ngươi à, đừng cứng nhắc học theo ta, toàn thành du đãng, thiên kiêu chướng mắt ngươi, đây cũng không phải chuyện tốt!”
Đối với cháu trai này, hắn vẫn tính là hài lòng.
Có điều quá mức ranh ma, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Là con trai của Hạ Long Võ, người thừa kế tương lai của Đại Hạ phủ, không thể chỉ biết mỗi ranh ma.
“Ngươi nhìn phụ thân ngươi xem, năm đó tuy toàn cơ bắp, nhưng ít ra cũng mang được không ít cường giả về, còn ngươi? Nói một chút kết quả xem nào!”
“Tô Vũ!”
“Cút!”
Hạ Hầu gia nổi giận mắng: “Đó là ngươi mang về sao? Là tiểu tử kia tự mình dính lấy, muốn lôi kéo ngươi làm cờ lớn, làm chỗ dựa đó! Tiểu tử kia lôi kéo người còn giỏi hơn ngươi, ngươi nhìn xem, hiện tại những người ở sở nghiên cứu kia, thoáng cái đã thành cột trụ của hắn, móc tim móc phổi loại đó, ta xem Tô Vũ đối đãi ta như quốc sĩ, ta nguyện máu chảy đầu rơi! Còn ngươi? Ngươi sắp thành tiểu đệ của người ta rồi!”
“Hắn vẫn là nhất hệ đa thần văn bị vạn người bài xích, một phương thế yếu, uổng cho ngươi còn là người Hạ gia!”
Sau vài lời khiển trách, cơn giận của Hạ Hầu gia cũng nguôi ngoai phần nào.
Chỉ là lão có chút bực bội cái thằng cháu trai ngốc nghếch này, xem 300 ngàn công huân chẳng ra gì, đúng là đồ con cháu phá gia chi tử, không biết xót của!
Ba trăm ngàn công huân đó!
Cái thứ Vương Bát Đản nhà ngươi, chỉ đổi lấy một cái quyền lợi cỏn con. Ngươi đúng là đồ ngu ngốc, muốn tức chết ông già này hay sao!
Hạ Hổ Vưu cũng không giận, cười hề hề đáp: “Nhị gia gia, có gì đâu. Thiên tài thường ngạo khí, cháu mà lộ thân phận ngay từ đầu, bọn họ lại bảo cháu lấy thế đè người. Như vầy tốt hơn, mọi người kết giao bằng hữu, sau này khi biết cháu là điện hạ của Đại Hạ phủ, họ sẽ nghĩ, chà, điện hạ mà lại thân thiện với mình như vậy…”
“Tô Vũ không biết thân phận của ngươi?”
“Biết ạ.”
“Hắn có cảm động không?”
“Cái… hình như là không ạ.”
“Vậy ngươi thả cái rắm gì!”
Hạ Hầu gia câm nín, không phải thì ngươi nói cái quái gì chứ!
Lờ hắn đi, tiếp tục gắp vài miếng cơm, Hạ Hầu gia lau miệng dính mỡ, đứng lên nói: “Muốn chiêu hiền đãi sĩ, nếu người ta đã bộc lộ thiên phú và thực lực, thì phải đích thân đến bái phỏng mới phải đạo!”
“Lão phu, Phủ chủ đời này, đích thân đi gặp hắn một phen!”
“Cha ngươi thì thôi đi, tên đó xuẩn vô cùng, mà thật sự đi, không chừng lại bán cả Hạ gia mất!”
Hạ Hổ Vưu: “…”
Khó mà nói gì được, ngài mắng thì được, cháu thì không.
Cha ta mà biết, chắc đánh chết ta mất.
Hạ Hầu gia vừa đi vừa nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi! Tên nhóc đó ta gặp một lần rồi, nói chuyện vài câu, không phải loại tốt lành gì. Ta xem tư liệu của nó rồi, hồi nhỏ đánh nhau không coi ai ra gì, nhưng hàng xóm, thầy cô, bạn bè lại ấn tượng tốt về nó, đều bảo là đứa trẻ ngoan.”
“Nhưng thằng Trần Hạo nhà bên cạnh, thường xuyên đánh nhau, hay ức hiếp người… Nhưng cháu cũng điều tra rồi, thằng nhóc đó không xảo quyệt đến vậy.”
Hạ Hầu gia béo phệ phồng má, vừa đi vừa nói: “Không cần tra, nhìn là biết ngay, một đứa là chân tay, một đứa là cẩu đầu quân sư, rõ ràng là thằng Trần Hạo phải chịu tội thay.”
Hạ Hổ Vưu theo sát sau lưng, tò mò hỏi: “Nhị gia gia, vì sao Trần Hạo lại cam tâm tình nguyện nhận tội thay cho nó chứ? Gia cảnh Tô Vũ cũng đâu giúp được gì cho Trần Hạo, ít nhất là trước lúc này, không có gì có thể giúp nó.”
Hạ Hầu gia cười ha hả nói: “Cái này gọi là năng lực! Trần Hạo cũng không thiệt thòi gì đâu, chỉ mang tiếng ngốc nghếch thôi, người khác cũng không dám bắt nạt nó, ai cũng biết nó là người thật thà, chỉ là tính tình không tốt, tính cách khờ khạo… Nếu không chịu thiệt, lại có người giúp mình nghĩ kế đối phó người khác, thế chẳng phải tốt sao?”
Hạ Hổ Vưu như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
Hai người bọn họ lên một chiếc xe ngựa, kéo xe là một con Mây Ảm Mã. Phía trước xe, một lão giả vô cùng giản dị, đang ngồi đánh xe.
Hạ Hầu gia mở lời: “Đi Đại Hạ Văn Minh học phủ!”
Nói xong, lão lại quay sang Hạ Hổ Vưu: “Tên Tô Vũ kia là một nhân tinh. Trần Hạo giúp hắn ra mặt, quay đầu hắn đã vội đi xin lỗi, còn nói giúp cho Trần Hạo. Hắn bảo Trần Hạo chất phác, mong người ta đừng so đo, lại còn để Trần Hạo chịu mấy bạt tai, xem như để người ta trút giận…”
Hạ Hầu gia cười tủm tỉm: “Con xem, người ta làm hay không! Chủ ý là hắn nghĩ ra, chuyện xấu Trần Hạo làm, đối thủ ăn thiệt, hắn lại ra mặt làm hòa, bồi lễ nói xin lỗi. Chuyện nhỏ, người ta cũng ngại truy cứu, còn phải cảm kích Tô Vũ khuyên nhủ cái thằng ngốc kia, nếu không thì phiền to! Đánh người ta, người ta còn phải cảm tạ Tô Vũ.”
Hạ Hổ Vưu hít sâu một hơi: “Từ bé hắn đã đen tối vậy rồi sao?”
Hắn nhịn không được hỏi: “Cha hắn có đen tối không?”
“Cha hắn… Không rõ lắm, coi như cũng được.”
Hạ Hầu gia cũng đã tra qua chút tư liệu, nhưng cũng không thấy gì đặc biệt. Lão nhanh chóng nói tiếp: “Đây cũng là cái nơi mà con học đấy! Thu phục đối thủ, đối thủ còn phải cảm tạ con, hời hợt nói lời xin lỗi, kẻ vu oan con trước kia, sau này cũng chẳng vu oan nữa, còn phải nói con là người tốt…”
Hạ Hổ Vưu gật gù, cười ha hả: “Nhị gia gia, vậy kế tiếp chúng ta cùng Tô Vũ nói chuyện gì?”
“Nói chuyện gì cơ?”
“Bàn về Hợp Khiếu pháp ấy mà!”
“Cút!”
Hạ Hầu gia mắng: “Thằng đần độn, Hợp Khiếu pháp là chuyện một phát ăn ngay, có gì đáng nói chứ? Cứ chờ đấy mà hưởng! Nhị gia gia của con, không bàn cái này!”
“… ”
Hạ Hổ Vưu liếc nhìn Hạ Hầu gia, không biết nên nói gì. Hắn có chút xúc động, xem ra mình còn phải luyện nhiều nữa. Hắn cứ tưởng mình đã học được chân truyền, giờ xem ra, chưa chắc!
…
Bên ngoài Nguyên Thần Sở Nghiên Cứu.
Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại.
Trong xe, Hạ Hầu gia bĩu môi, vén rèm xe lên, liếc nhìn Tu Tâm Các bên kia, lẩm bẩm: “Ta đến xem một chút, đừng nhìn chằm chằm ta. Giám thị cả đời Phủ chủ, đây là muốn tạo phản!”
Im lặng.
“Xí!”
Hạ Hầu gia không để ý nữa, xuống xe, vặn mình một cái, cất bước đi vào bên trong.
Bên trong Nguyên Thần Sở Nghiên Cứu.
Tô Vũ ánh mắt khẽ động, liền đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Ngoài cửa, Hạ Hầu gia đứng đó, liếc nhìn tấm biển, cảm khái một tiếng, khẽ nói: “Lam Thiên… Tô Vũ.”
Năm xưa những nghiên cứu của Lam Thiên, khiến người đời khắc cốt ghi tâm.
Còn những gì Nguyên Thần đang nghiên cứu, e rằng sẽ càng khiến người ta khó lòng quên được.
Hắn đứng lặng một hồi, Tô Vũ liền tới, vừa thấy Hạ Hầu gia, vội khom người hành lễ: “Bái kiến Hầu gia!”
“Đừng khách khí!”
Hạ Hầu gia cười ha hả, tiến lên đỡ hắn dậy, cười nói: “Chẳng phải con nói Hổ Báo Kỳ là gia gia của con sao? Nghe lời, cháu ngoan, đừng hành lễ, lần sau gặp ta cứ gọi gia gia là được!”
Tô Vũ nhất thời cứng đờ cả người.
Hạ Hầu gia vẫn cười ha hả: “Cháu ngoan, đi thôi, vào xem cháu của ta nghiên cứu cái gì! Trước kia ta vẫn tiếc nuối, ta không có cháu ruột, thằng nhãi Hổ Báo Kỳ kia dù sao cũng không phải cháu ruột của ta, giờ thì có rồi!”
“… ”
Tô Vũ… Giờ khắc này, hắn không thể phản bác được.
Cố gắng trấn định thần tâm, Tô Vũ nở nụ cười tươi rói: “Vâng, gia gia! Gia gia, ngài có muốn con dẫn ngài đi thăm quan học phủ một chút không? Chúng ta dạo quanh học phủ một vòng, ngắm cảnh, lão nhân gia ngài cũng đã lâu không đến học phủ rồi mà?”
Vừa nói, hắn vừa tiến lên đỡ lấy cánh tay Hạ Hầu gia, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Gia gia… Ngài nói gì cũng là chân lý.
Hạ Hầu gia cười ha hả: “Thôi bỏ đi, mà này, con đặt cái máy giám thị ở cửa làm gì vậy?”
“Gia gia, không có gì đâu ạ, chỉ là để giám sát xem có ai xông vào sở nghiên cứu của chúng ta không thôi.”
Hạ Hầu gia cười nói: “Cũng tốt, mà con sẽ không thu lại gì chứ? Ví dụ như cảnh tượng hiện tại của chúng ta, bị con thu lại rồi, ngày mai Chu Minh Nhân lại thấy nó xuất hiện trên màn hình lớn bên ngoài sở nghiên cứu của các con, chuyện hai ông cháu ta hữu hảo trao đổi, nhanh chóng lan truyền khắp Đại Hạ phủ thì sao?”
Tô Vũ giật giật mí mắt, cười nói: “Không đâu ạ, gia gia đừng lo lắng, con biết thân phận ngài đặc thù, không thể tùy tiện truyền ra ngoài được.”
Ta chỉ là muốn cho Hạ Thiền nhìn một chút thôi!
Đúng vậy, chỉ cần Hạ Thiền thấy được là đủ rồi.
Nàng thấy rồi, lần sau tùy tiện tìm cơ hội, gọi một tiếng “muội muội”, chắc hẳn Hạ Thiền cũng không tiện cự tuyệt, đúng không?
Tỉ như ngay trước mặt Chu Minh Nhân mà gọi một tiếng, thế nào nhỉ?
Hạ Hầu gia nheo mắt nhìn hắn, Tô Vũ thì một mặt nhu hòa, mang theo ba phần câu nệ, ba phần quấn quýt, ba phần kính trọng cùng… triệt để là một nho nhã Văn Minh sư.
“Hậu sinh khả úy a!”
Hạ Hầu gia cảm khái một tiếng, vòng giao phong vừa rồi, hình như lão phu không chiếm được chút tiện nghi nào a.
Kẻ này thật vô sỉ!
Cũng không thèm để ý bị lão phu gọi một tiếng “cháu trai”, ngươi có thể làm gì được ta?
Thiên tài, chẳng lẽ không nên để ý thể diện một chút sao?
Ít nhiều cũng nên có chút tự ngạo a?
Tô Vũ… hắn không có a!
Dạng người này, thật khó đối phó a.
Hạ Hầu gia thầm nghĩ, liếc nhìn mấy người khác trong đại sảnh. Nha đầu Ngô gia kia, một mặt kỳ quái nhìn lão phu cùng Tô Vũ. Rõ ràng, không cần thu thập chứng cứ gì, không chừng quay đầu tin tức “lão phu và Tô Vũ thân như người một nhà” liền từ miệng nha đầu này truyền ra ngoài mất.
Hồ Thu Sinh mấy người đều có vẻ câu nệ, thấy Tô Vũ đỡ Hạ Hầu gia vào cửa, vội vàng khom người ân cần thăm hỏi: “Gặp qua Hầu gia!”
“Không cần khách khí!”
Hạ Hầu gia tươi cười nói: “Đều là người một nhà, người Đại Hạ phủ, đều là người một nhà. Các ngươi, đám hậu bối này, tốt, hậu sinh khả úy, tốt a!”
Tán dương vài câu, lão lại nhìn về phía Ngô Lam, cười ha hả nói: “Tiểu nha đầu Ngô gia a? Thay ta vấn an tổ nãi nãi của ngươi, đã lâu không gặp người, bảo nàng giữ gìn tinh thần, đến Nhật Nguyệt cũng đừng quá gấp gáp.”
Ngô Lam vội vàng gật đầu, Hạ Hầu gia cười nói: “Con bé cũng là một đứa trẻ ngoan, nghe nói con bé lần này công kiên khắc khó, rất tốt, Ngô gia bậc cân quắc không thua đấng mày râu! Một môn trung liệt a, tương lai của con bé, Hạ gia gia ta rất xem trọng!”
“Tạ ơn Hạ gia gia!”
Khóe miệng Ngô Lam sắp ngoác tới mang tai, nụ cười suýt chút nữa không kìm được!
Hạ Hầu gia khen ta!
Tuy rằng tổ nãi nãi từng nói, Hạ Hầu gia không phải người tốt, nhưng cũng không sao, Hạ Hầu gia là đại nhân vật, hắn khen ta, vậy hắn chính là người tốt!
Hạ Hầu gia tâm mệt mỏi!
Ta ngày chó tháng chuột!
Nha đầu chết tiệt kia nói cái gì vậy!
Cả nhà ngươi đều không phải là người tốt, tổ nãi nãi của ngươi càng không phải là người tốt!
Nói xong Ngô Lam, Hạ Hầu gia liền nhìn về phía Ngô Gia, tươi cười nói: “Ngươi là Ngô Gia a? Khi ngươi còn bé, ta đã gặp ngươi, cũng là một tiểu tử tốt!”
Hạ Hầu gia xúc động, cất giọng: “Thật là một nhà trung liệt! Phụ mẫu con vì Hạ gia xông pha Vạn Tộc giáo mà bỏ mình, xứng danh anh hùng hậu duệ. Nay con cũng trưởng thành, nghe nói lần này cũng dốc không ít tâm huyết… Chuyện của song thân, Đại Hạ Anh Liệt đường có thể lưu lại một vị trí!”
Lời vừa dứt, Ngô Gia bỗng chốc nước mắt giàn giụa.
Nàng nức nở, khóc không thành tiếng.
Tô Vũ khẽ nhíu mày, liếc nhìn Hạ Hầu gia, vội vàng trấn an Ngô Gia, nhỏ giọng: “Sư tỷ, đừng khóc, đây là chuyện tốt! Bá phụ bá mẫu được vào Anh Liệt đường, từ nay về sau, tỷ chính là con cháu Hạ gia! Đại Hạ phủ từ khi khai phủ đã có tổ huấn, hậu duệ Anh Liệt đường, Hạ gia phụng dưỡng, coi như con ruột! Mau gọi gia gia đi…”
“Gia… gia…”
Ngô Gia nghẹn ngào thốt ra.
Anh Liệt đường!
Nơi ấy chỉ dành cho những người đã có cống hiến xuất sắc cho Đại Hạ phủ, những anh hùng ngã xuống trên sa trường hoặc hy sinh vì đại nghĩa.
Phụ mẫu Ngô Gia, trước đây vốn không đủ tư cách.
Dù hy sinh khi chống lại Vạn Tộc giáo, nhưng không phải là vì công vụ. Dĩ nhiên, nếu xét kỹ, Trần Vĩnh là nghiên cứu viên, phụ mẫu Ngô Gia là cường giả quân hộ vệ, hộ tống Trần Vĩnh xuất phủ, cũng có thể coi là công vụ, hy sinh vì nhiệm vụ.
Nếu vậy, họ có tư cách vào Anh Liệt đường, nhưng yêu cầu ở đó rất cao, không được vào cũng là lẽ thường.
Tô Vũ vừa định thầm mắng một tiếng, liền vội xua đi ý nghĩ.
Không thể mắng!
Hạ Hầu gia thật cao tay, vừa đến đã đánh trúng yếu huyệt!
Ngô Gia và Ngô Lam xem như đã bị trói buộc, may mắn hắn cũng không kỳ vọng gì vào hai người này.
Nếu không, họ có thể bị lung lay ý chí.
Hạ Hầu gia vẫn giữ nụ cười hòa ái trên môi, thấy Tô Vũ trấn an, liền ôn tồn: “Nha đầu, đừng khóc, đây là việc Hạ gia nên làm, chỉ là đến hơi muộn, con cũng thông cảm cho Hạ gia một chút, dù sao Hạ gia cũng có nỗi khó riêng.”
Nỗi khó chính là, phụ mẫu Ngô Gia chết vì hộ vệ Trần Vĩnh, mà việc Trần Vĩnh xuất phủ năm xưa… không phải là vì công vụ. Chuyện này khó nói.
Thân phận hậu duệ Anh Liệt đường là một sự bảo hộ.
Có thân phận này, ít nhất Chu Bình Thăng trước đây cũng không dám nhằm vào Ngô Gia như vậy. Vào Anh Liệt đường, Hạ gia trên danh nghĩa, Đại Hạ vương đã hứa, gia thuộc anh liệt, Hạ gia phụng dưỡng!
Nhằm vào hậu duệ anh liệt, nếu làm lớn chuyện, kẻ đó ắt phải chết.
Đại Hạ phủ qua bao đời cường giả chinh chiến tứ phương, chính nhờ hậu phương vững chắc. Hạ gia luôn trọng đãi những tướng sĩ hy sinh trên sa trường, cấp cho họ những lễ ngộ và trợ cấp hậu hĩnh, đến nỗi phủ khố trống rỗng, phần lớn đều chi vào những việc này.
Tô Vũ không biết nói gì hơn, trong lòng thở dài một tiếng.
“Cũng tốt!”
Sư tỷ phụ mẫu mà vào Anh Liệt Đường, ít nhất cũng bớt đi phần nào nhằm vào. Đương nhiên, bớt ít hay nhiều không quan trọng, chủ yếu là sự an toàn sẽ có phần nào đảm bảo. Giết Ngô Gia khác với việc giết một vị anh liệt hậu duệ, sự khác biệt là rất lớn.
Một khi vỡ lở ra, Đại Hạ phủ nhất định phải ra mặt trấn an, trấn áp vài kẻ, mới có thể ổn định quân tâm, lòng dân.
Đến lúc đó, ắt sẽ có kẻ đầu rơi máu chảy!
Hạ Hầu gia liếc nhìn Tô Vũ, cười nói.
Ánh mắt kia như biết nói: “Mặt mũi của ta, đủ lớn chứ?”
Phụ mẫu của sư tỷ ngươi, muốn vào Anh Liệt Đường, e rằng còn thiếu một chút tư cách.
Tô Vũ không nói gì, chỉ chắp tay với Hạ Hầu gia, coi như tạ ơn.
“Cháu ngoan, chúng ta nói chuyện riêng?”
“…”
Tô Vũ cười khổ, gật đầu, “Hầu gia mời!”
Hắn không gọi “gia gia”, không muốn dính líu!
Nếu không phải là không tiện suy nghĩ lung tung, giờ phút này hắn đã muốn mắng người rồi.
…
Lầu một, phòng trà.
Hạ Hổ Vưu cũng ở đây, Hạ Hầu gia cũng tại, Tô Vũ tự tay rót trà cho bọn họ, vẻ mặt khiêm tốn hòa nhã.
Rót trà xong, Tô Vũ ngồi xuống.
Hạ Hầu gia cười nói: “Đều là người một nhà, người một nhà không nói chuyện tiền bạc, sẽ tổn thương tình cảm. Sư tổ ngươi thiếu 300 ngàn công huân, ta có thể miễn cho, ba bản Hợp Khiếu pháp, tất cả thuộc về Hạ gia, thế nào?”
Tô Vũ cười ngây ngô nói: “Hầu gia… cái này… Hay là cầm Văn Đàm trung tâm nghiên cứu thế chấp đi.”
Ta không nhận nợ!
Dù sao cũng không phải ta thiếu!
Hạ Hầu gia cười, “Vậy thế này đi, không nói chuyện tiền bạc nữa. Phụ thân ngươi, hai vị lão sư của ngươi, ta phái người đi bảo hộ, cộng thêm xóa nợ 300 ngàn công huân, ba quyển có đủ không?”
“… ”
Đủ sao?
Trong lòng Tô Vũ khẽ thở dài, nhẹ giọng đáp: “Đủ rồi!”
Hạ Hầu gia cười, ôn tồn nói: “Tiểu tử đừng hiểu lầm, ta không hề có ý áp chế ngươi. Bảo hộ phụ thân ngươi, đó là bổn phận của Hạ gia ta. Quân nhân Đại Hạ, đương nhiên do Hạ gia che chở. Nhưng bảo vệ tội nhân thì… không phải việc nên làm. Tiên Phong Doanh, dù còn được gọi là Cảm Tử Doanh hay Tội Phạm Doanh, đều là ngoại lệ, hiểu chưa?”
“Vãn bối đã hiểu!”
Hạ Hầu gia cười ha hả, xua tay: “Đã là người một nhà, không cần khách khí. Có những thứ, Hạ gia không hề ngấp nghé! Thậm chí còn giúp ngươi giữ bí mật! Chuyện ngươi đạt được ở Nam Nguyên, Hạ gia không biết sao? Biết chứ! Nhưng Hạ gia có giới hạn của mình, chỉ cần là của ngươi, chúng ta sẽ không tơ hào! Nếu ta thật muốn đoạt, ngươi chống đỡ được sao?”
Trong lòng Tô Vũ giật mình kinh hãi!
Nhưng hắn không dám suy nghĩ lung tung!
Ánh mắt Hạ Hầu gia hơi lóe lên, cười thầm, dọa ngươi một chút cũng đáng!
Sợ ta đoạt di tích của ngươi sao?
“Ngươi có thể suy diễn ra những công pháp này, hẳn là có quan hệ rất lớn đến vật kia, đúng không?”
Hạ Hầu gia cười lớn, ôn hòa nói: “Nhưng Hạ gia nguyện ý giao dịch công bằng, không muốn dùng đến những thủ đoạn bàng môn tà đạo. Bởi vì chúng ta là vô địch gia tộc, là sống lưng của nhân tộc, bảo hộ nhân loại là tôn chỉ khai phủ năm xưa của Hạ gia!”
Tô Vũ gật đầu.
Hạ Hầu gia lại nói: “Hơn nữa, vật kia giao cho Hạ gia, Hạ gia có thể phát huy tác dụng của nó tốt hơn. Công pháp này, ngươi có thể truyền thụ cho bao nhiêu người? Truyền thụ ra ngoài, lại có thể thu được gì? Chỉ mang đến phiền toái, có lẽ còn có chút cảm kích vô nghĩa!”
Tô Vũ gật đầu, thở dài: “Hầu gia nói rất đúng, vãn bối cũng biết những phiền toái này, cho nên sau này ta sẽ không bao giờ sáng tạo ra công pháp gì nữa, chỉ mang đến phiền phức cho bản thân thôi! Ta vẫn là không sáng tạo thì hơn!”
“… ”
Hạ Hầu gia cười, không ngờ bị tiểu tử này phản kích một chiêu!
Thật lanh lợi!
“Cái kia thì không cần, Hạ gia nói cho ngươi vẫn là cho.”
Hạ Hầu gia cười nói: “Như vậy đi, ta thay mặt Hạ gia, cho ngươi một lời hứa. Nhưng điều kiện tiên quyết là về sau có vật gì tốt, phải nghĩ đến Hạ gia trước.”
“Ý của Hầu gia là…”
Hạ Hầu gia không chút hoang mang, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Đơn giản thôi. Đại Hạ Vương, cũng chính là lão gia tử nhà ta, ngươi hẳn là cũng biết, thực lực không tệ. Phiền toái của nhất hệ các ngươi là có người ngấm ngầm theo dõi… Nếu kẻ đó dám ra tay, chỉ cần bắt được sơ hở, lão gia tử nguyện ý ra tay!”
“Dù không ra tay, chỉ cần các ngươi có chứng cứ, lão gia tử cũng nguyện ý ra tay, thế nào?”
Tô Vũ khẽ nhíu mày, “Thật sự có chứng cứ…”
Hạ Hầu gia lập tức ngắt lời hắn, “Thật có chứng cứ thì sao, ngươi nghĩ đám Vô Địch khác sẽ chịu ra tay sao? Sẽ vì thế mà đi giết một Vô Địch khác sao? Nực cười! Năm đời đã chết! Thà rằng một Vô Địch sống nhăn răng còn hơn năm đời bỏ mạng! Chỉ cần kẻ kia không còn nhằm vào nhân tộc ta… thì ắt sẽ có người sẵn lòng tha thứ cho hắn!”
Hạ Hầu gia nói ra những lời tàn khốc, “Đây là sự thật! Ta nói cho ngươi một ví dụ thực tế, ví như ngươi, ở bên ngoài giết một kẻ yếu, ở nơi hoang dã biên giới, sau này bị phát hiện ra, có ai bắt ngươi đền mạng không?”
Hạ Hầu gia lạnh lùng tiếp lời, “Sẽ không! Cho dù chứng cứ rành rành trước mắt, cho dù kẻ bị giết cũng là một Tiểu Thiên Tài, cho dù ngươi cố ý giết người… thì khả năng cao nhất là ngươi sẽ bị đày ra tiền tuyến! Tô Vũ, ngươi thấy như vậy có công bằng không?”
“Không công bằng.”
Tô Vũ đáp với giọng điệu âm u.
“Đúng vậy, không công bằng! Phải bắt ngươi bồi mạng mới là công bằng! Nhưng mà… đứng trên góc độ của ngươi, đứng trên góc độ của mọi người, đứng trên góc độ của những Vô Địch kia, việc để ngươi, Tô Vũ, bồi mạng cho một kẻ kém xa ngươi… thà rằng cho ngươi một cơ hội!”
Hạ Hầu gia thở dài một tiếng, “Đây chính là hiện thực! Hiện thực đẫm máu! Đến ngày đó, ngươi thật sự cho rằng mọi người sẽ giết một vị Vô Địch để đền mạng cho năm đời người sao? Cùng lắm thì sẽ bắt kẻ kia cùng một vị Vô Địch của địch giao chiến, giết một Vô Địch đền tội! Lão gia tử không ra tay giúp các ngươi, ngươi còn có thể trông chờ vào ai?”
Tô Vũ nghe vậy, im lặng không nói.
Đúng vậy, đây chính là hiện thực!
Lời hứa của Hạ Hầu gia, không phải là lời nói suông, chỉ có Đại Hạ Vương mới có thể ra tay trừng phạt kẻ kia!
“Ta hiểu rồi!”
Tô Vũ thở dài, gật đầu, “Hầu gia nói phải, ta đáp ứng! Có thể ưu tiên cung cấp cho Hạ gia, Hạ gia trả giá cái giá tương xứng!”
“Có thể!”
Hạ Hầu gia cười nói, “Đừng cảm thấy bản thân chịu thiệt thòi, nói thật, Hạ gia cũng có thể làm ngơ chuyện này… Ngươi nghĩ đối phó một vị Vô Địch đơn giản như vậy sao? Chỉ cần sơ sẩy một chút… Lão gia tử không thể kiềm chế được, Hạ gia sẽ bị diệt tộc, ai sẽ gánh vác trách nhiệm này? Nói là cho ngươi một lời hứa, không bằng nói là tiếc nuối cho năm đời đã mất, cùng với việc lão gia tử ghét cái ác như kẻ thù!”
“Đại Hạ Vương, quả là nhân kiệt!”
Tô Vũ buông một lời khen ngợi.
Không thể không nói, Hạ Hầu gia… thật biết cách nói chuyện.
Ai!
Hình như mình chẳng chiếm được lợi lộc gì cả!
Uy hiếp, dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa, ngươi đều dùng hết cả rồi.
Hạ Hầu gia cười nói, “Tô Vũ, còn có yêu cầu gì nữa không?”
“Có, Hạ gia có thể lấy ba bản Hợp Khiếu Pháp, nhưng bản cao cấp nhất, ngoại trừ người trong dòng chính Hạ gia, bất kỳ ai muốn truyền ra ngoài đều phải có sự đồng ý của ta, hơn nữa phải trả tiền riêng!”
Hạ Hầu gia khẽ nhíu mày, còn muốn trả tiền sao?
“Ta đã phái người bảo hộ Liễu Văn Ngạn cùng Bạch Phong…”
Tô Vũ điềm tĩnh đáp: “Cho nên, những bản thấp kém kia, ta đều dâng ngài, không hề đòi hỏi! Ba trăm ngàn công huân kia… là tiền riêng! Nếu ngài cảm thấy thiệt thòi, vậy cũng không cần bảo vệ bọn họ nữa. Ngay cả Vô Địch quan tâm Tiên Phong doanh mà còn xảy ra chuyện, ta chỉ có thể nói… Nhân cảnh này, không còn một tia ánh sáng, khắp nơi đều là hắc ám. Ta cảm thấy… không cần vùng vẫy nữa, ta an tâm dưỡng lão, chờ chết là xong.”
Hạ Hầu gia trầm mặc không nói.
Tô Vũ tiếp lời: “Ngoài ra, những bản thấp kém kia phải được đặt tên là 《Song Ngô Hợp Khiếu Pháp》, xuất từ Nguyên Thần sở nghiên cứu, là sản phẩm do chúng ta Nguyên Thần sở nghiên cứu tạo ra, nhất định phải ghi chú rõ! Bản trung đẳng thì không nói, nhưng bản thấp kém sau khi được phổ biến, nhất định phải ghi rõ nguồn gốc từ Nguyên Thần sở nghiên cứu! Thêm nữa, mỗi khi bản thấp kém Hợp Khiếu pháp được phổ biến cho một người, Nguyên Thần sở nghiên cứu của ta sẽ được chia một điểm công huân. Yêu cầu này không quá đáng chứ?”
“Nghiên cứu phát minh cũng tốn kém lắm chứ!”
Hạ Hầu gia tức giận nói: “Ba trăm ngàn điểm công huân… còn cộng thêm việc bảo hộ hai vị lão sư của ngươi, ngươi tính phí nhiều lần vậy sao?”
Tô Vũ lắc đầu: “Không hề, ta thu một điểm công huân, coi như phí bản quyền. Ngài ghi rõ nguồn gốc từ Nguyên Thần sở nghiên cứu, mượn danh tiếng của chúng ta để kiếm lợi nhuận, trả một điểm công huân đâu có nhiều?”
“…”
Thảo!
Còn có thể tính toán như vậy sao?
Chính ngươi yêu cầu ghi rõ nguồn gốc từ Nguyên Thần sở nghiên cứu, giờ lại bảo ghi rõ thì phải trả phí, vậy ta cần gì phải ghi chứ!
Tô Vũ vẫn bình tĩnh như trước, nhìn Hạ Hầu gia, nghiêm túc nói: “Bởi vì chẳng bao lâu nữa, Nguyên Thần sở nghiên cứu sẽ trở thành sở nghiên cứu nổi tiếng khắp Nhân cảnh, thậm chí là vạn giới, là sự đảm bảo cho uy tín. Ngoài kia cũng có Hợp Khiếu pháp, nhưng người ta dựa vào cái gì mà chọn chúng ta? Chính là vì cái danh Nguyên Thần sở nghiên cứu này!”
“Khẩu khí thật lớn!”
Hạ Hầu gia bật cười, “Ngươi cũng tự tin đấy!”
Tô Vũ gật đầu: “Đúng là tự tin! Nếu không tự tin, Hầu gia có thể để Hạ gia tự mình tung ra một bản Hợp Khiếu pháp mà!”
“…”
Hạ Hầu gia lại cười: “Không sợ ta ghi thù sao?”
“Hầu gia đại lượng, đương nhiên sẽ không ghi thù. Nếu thật sự ghi thù, vậy thì không phải là Hầu gia rồi. Mua bán không phải là nhất thời, mà là lâu dài. Nếu một lần không chịu thiệt thòi, làm sao mà làm lâu dài được?”
Tô Vũ cười nói: “Nếu lần này ta bị thiệt, lần sau ta sẽ nghĩ, ta nghiên cứu ra công pháp, nhưng ta lại không kiếm được tiền, vậy ta bỏ công ra làm gì? Tự mình tu luyện chẳng tốt hơn sao? Tung ra ngoài, ta vẫn phải bị khinh bỉ, cần gì chứ!”
“Hôm nay Hầu gia lùi một bước, đổi lại là không gian hợp tác lớn hơn sau này!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Khi nào Đằng Không cảnh, đến Hạ gia một chuyến thế nào?”
“Có thể!”
Tô Vũ thẳng thắn như vậy, Hạ Hổ Vưu liền vội vàng nói: “Nhị gia gia, hắn muốn đi trêu chọc đám đa thần văn hệ đối đầu kia, không chừng còn muốn tìm Chu gia gây sự, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đó!”
Hạ Hầu gia cười, đá cho hắn một cái, nói: “Sợ gì! Cứ để nó trêu chọc đi, người thông minh biết cái gì nên làm, trả giá cái gì thì được cái đó. Nó dám trêu chọc Chu gia, thì phải tạo ra giá trị lớn hơn cái phiền toái mà nó gây ra cho chúng ta! Hiểu chưa?”
“Hạ gia vì sao lại bảo đảm cho hắn?”
Hạ Hầu gia cười tủm tỉm đáp: “Bởi vì giá trị của nó lớn hơn Chu gia. Ví như, một năm nó tạo ra cho ta ngàn vạn, thậm chí ngàn tỷ điểm công lao giá trị, nó trêu chọc Chu gia, thì cùng lắm để tổ gia gia ngươi đi làm mấy việc lặt vặt, đánh nhau kiếm tiền, cớ sao lại không làm! Tô Vũ, ngươi nói có phải không?”
Tô Vũ cười khổ, biết không thể cãi được.
Hạ Hầu gia cười ha hả: “Hạ gia cũng không giúp nó giết người, tự nó có bản lĩnh giết vô địch, đó là chuyện của nó. Còn việc trêu chọc, cùng lắm bảo đảm cho nó cái mạng này, dùng giá trị tương đương để đổi, Hạ gia lại không thiệt!”
Nói xong, lão nhìn Hạ Hổ Vưu, thở dài một tiếng, “Cháu trai ngốc nghếch!”
“Đầu óc để đâu rồi!”
“Chúng ta có sợ Chu gia đâu, đắc tội thì đắc tội thôi. Tổ gia gia ngươi, cha ngươi, đều là sức lao động miễn phí, để bọn họ đánh nhau, chúng ta lấy tiền, sao ngươi lại muốn từ chối chứ?”
“Coi như là tỷ thí!”
“Luận bàn vẫn là miễn phí, mà đây lại còn có thể kiếm tiền.”
“Hạ gia kiêng kỵ Chu gia, vậy Chu gia không kiêng kỵ Hạ gia ta chắc?”
“Nực cười!”
Tô Vũ cũng cười nói: “Hầu gia anh minh! So với Hạ huynh, Hầu gia mới là tấm gương cho chúng ta noi theo!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Ngươi khích ta đó hả, vì sao không để Hạ gia trực tiếp bảo hộ ngươi?”
“Không cần thiết.”
Tô Vũ nhe răng cười.
Hạ Hầu gia cũng cười, “Đúng vậy, không cần thiết, bởi vì… nhất định phải bảo hộ nó, để nó chết thì còn gì nữa!”
“Vậy thì lỗ vốn to!”
“Trong đầu tiểu tử này còn có khối đồ tốt chưa moi ra hết, chết rồi thì quá phí.”
Hạ Hầu gia không nói chuyện làm ăn nữa, tiếp tục uống trà, cảm khái: “Tuổi còn trẻ mà nghiên cứu nhiều thứ như vậy, bận rộn lắm sao?”
Tô Vũ cười: “Cũng tạm, thật ra ta cũng không nghiên cứu gì nhiều, chỉ là từ nhỏ không muốn bị người ức hiếp. Thời buổi này, có vài kẻ chỉ thích bắt nạt người khác, nhất là những đứa không có cha mẹ, càng bị ức hiếp tàn nhẫn. Có những tên, không hiểu sao lại thích làm những chuyện thất đức như vậy!”
“Đúng là lũ người quen thói hư tật xấu!”
Hạ Hầu gia cười khà khà: “Cũng phải, vượt qua cũng chẳng dễ dàng gì. Vậy thì tốt, lần này nói chuyện thật là sảng khoái. Tiểu hữu còn có gì muốn bán không? Tỷ như văn quyết chẳng hạn…”
“Tạm thời ta không thiếu tiền.”
Hạ Hầu gia vẫn giữ nụ cười trên môi: “Chưa chắc đã là tiền bạc. Thiên tài địa bảo, cơ hội bí cảnh, ý chí chi văn… Nếu thiếu cứ mở miệng, Hạ gia ta vẫn còn chút vốn liếng đấy!”
Tô Vũ cười đáp: “Tạm thời ta không thiếu gì cả. Nếu thiếu, ta sẽ tìm đến Hầu gia.”
“Cũng được!”
Hạ Hầu gia đứng lên, ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói: “Cái di tích ở Nam Nguyên ấy, nếu tìm được, chia ba bảy thành, ngươi ba ta bảy, thế nào?”
“…”
Tô Vũ giữ vẻ mặt không đổi, không suy nghĩ sâu xa, cười nói: “Ta không hiểu ý của Hầu gia!”
“Vậy thì thôi vậy. Khi nào ngươi cần thì cứ tìm ta. Cái di tích này… có chút thú vị đấy, trước đây ta có chút đánh giá thấp!”
“…”
Hạ Hầu gia cười, đứng dậy rời đi, Hạ Hổ Vưu vội vàng theo kịp.
Tô Vũ cố gắng kìm nén mọi suy nghĩ trong lòng!
Tuy nói cường giả Nhật Nguyệt không thể cảm ứng được những việc khác, chỉ có thể cảm ứng được những việc liên quan đến bản thân hắn. Nhưng… hắn không dám nghĩ, để phòng ngừa vạn nhất.
Di tích!
“Đúng, di tích, ta không thể để lộ chuyện di tích ra ngoài…”
Tô Vũ điên cuồng nghĩ!
Một đường tiễn Hạ Hầu gia ra cửa, mãi đến khi xe ngựa của Hạ Hầu gia rời đi xa, Tô Vũ vẫn đang nghĩ, đúng, ta đã phát hiện di tích ở Nam Nguyên, ta phát hiện di tích, cho nên ta mới có ngày hôm nay, mới có những chỗ đặc thù này…
Di tích!
Sau một hồi lâu nhẫn nhịn, Tô Vũ mới thầm chửi rủa trong lòng: “Di tích cái con khỉ!”
Ta làm sao biết có di tích chứ!
Cái quyển sách họa này, là do di tích ban cho ta sao?
Hắn không rõ ràng, nhưng Tô Vũ cảm thấy khả năng không lớn. Hoặc là nói, thật sự có di tích, nhưng hắn không phát hiện ra, ngoài ý muốn dưới sự trùng hợp, khi còn bé hắn đã đạt được quyển sách họa này?
Quỷ mới biết thật giả!
Xem ra, Hạ Hầu gia nhất định cho rằng ta đã đoạt được di tích truyền thừa rồi.
Đến lúc này, ta cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với cái di tích kia a.
Di tích… thật sự lợi hại đến vậy sao?
Ta dựa vào suy luận mà có được công pháp mạnh mẽ như vậy, cũng có thể xem như là “ăn theo” cái di tích kia rồi. Hạ Hầu gia kia lại không hề nghi ngờ, một mực tin rằng di tích có năng lực như thế, vậy cái di tích này quả thực là quá mức lợi hại a!