Chương 216: Bí cảnh nổ | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 21/03/2025
“Hừ, ta hút!”
“Ta tiếp tục hút!”
“Ta điên cuồng hút!”
Giờ khắc này, Tô Vũ ta đây nào còn quản sư tổ áp lực lớn đến đâu. Nói đùa, sư tổ là cảnh giới gì?
Là Nhật Nguyệt cường giả tài giỏi!
Ta hút chút ý chí lực, cũng không phải của sư tổ, mà là đám người Đơn Thần Văn dùng tài nguyên đốt ra, đối với sư tổ chẳng hề ảnh hưởng. Tô Vũ ta đây đương nhiên chẳng thèm bận tâm.
Ý chí lực bão hòa?
Tràn lan rồi ư?
Nhiều lắm ư?
Chuyện nhỏ!
Ta dùng chùy nhỏ mà nện, nện, nện!
Áp súc!
Tịnh hóa!
Rác rưởi bỏ hết, ta chỉ cần ý chí lực tinh khiết nhất.
80 thần khiếu, toàn bộ bão hòa?
Nện không nổi nữa rồi ư?
Không hề gì!
Ta còn có thể khai mở, tiếp tục khai mở. Thần khiếu ta đây có thể khai mở nhiều, mở tới 180 cái cũng được.
Trọn vẹn 80 thần khiếu, tốc độ hút thu quả thực kinh người.
Lăng Vân cửu trọng bình thường, cũng chỉ khai khiếu 72 cái mà thôi.
Đương nhiên, ý chí lực của Tô Vũ ta đây có phần yếu, tốc độ hấp thu so với Lăng Vân cửu trọng chân chính vẫn kém một chút. Nhưng 80 thần khiếu, so với đám Lăng Vân thất bát trọng kia cũng chẳng chậm hơn bao nhiêu.
Tiếp tục hút!
5 canh giờ, 6 canh giờ…
Ta đây hấp thu liên tục suốt 12 canh giờ!”
Mà mười hai canh giờ này, chính là Tô Vũ không ngừng nghỉ hấp thu, điên cuồng hấp thu suốt mười hai canh giờ.
Hắn nào hay biết, giờ phút này, những tài nguyên đang bùng cháy bên ngoài kia, đã tiêu hao gần hết.
Đốt quá nhanh!
Mà Tô Vũ, mười hai canh giờ, đến thời khắc này, đã khai khiếu được tròn một trăm cái!
Mười hai canh giờ, từ bảy mươi mốt cái, lên đến một trăm cái, mở trọn vẹn hai mươi chín thần khiếu!
So với trước kia, tốc độ nhanh hơn nhiều!
Giờ phút này, hàng rào ý chí lực vốn dày đặc, đã suy yếu đi rất nhiều.
Ý chí lực của Tô Vũ chứa đầy đến mức không thể nện thêm được nữa, sinh sinh tăng lên tới khoảng chín mươi phần trăm, dù nện thế nào, cái chùy nhỏ cũng không lay chuyển.
Thâm hậu!
Nện nữa, đều sắp nện thành hình, hóa hư thành thật!
Nhưng như vậy thì nhất định phải ý chí lực cụ hiện mới được!
Giờ phút này, Tô Vũ vẫn chưa hoàn thành cụ hiện, ý chí lực chưa hiện ra ý chí hải, nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ nện thành cố thể mất.
…
Tô Vũ vẫn đang cuồng nện.
Hồng Đàm giờ phút này chỉ muốn tự tử quách cho xong.
Ta không sao!
Ta có thể chống đỡ!
Ta muốn lừa gạt mọi người, ta không sao cả.
Lúc này đây, hắn thực sự có chút không gánh nổi, hấp thu quá nhanh, quá nhiều, trọn vẹn một trăm thần khiếu đang hấp thu ý chí lực, có thể tưởng tượng, việc này đã so được với những Lăng Vân cửu trọng kia.
Một vị Lăng Vân, đang điên cuồng hấp thu ý chí lực, không hề tiết chế, đối với bí cảnh gánh nặng quá lớn.
Muốn sập!
Hồng Đàm trong lòng hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục như thế, bí cảnh thực sự sẽ sập mất.
Thế nhưng, tuyệt đối không thể để bí cảnh sập trên tay mình được.
Hồng Đàm đảo mắt, liếc nhìn bốn phía. Lão Tề… chính là ngươi!
Ngươi là bạn của thằng nhãi mập kia, lát nữa ta giao cho ngươi, ngươi tới chủ trì. Có sập… thì đó là trách nhiệm của ngươi, đừng trách ta!
Lão tử không gánh nổi!
Các ngươi không sợ đắc tội người, ta sợ chứ! Vốn dĩ nhất hệ đa thần văn đã khó khăn rồi, ngươi cố mà làm đi, chống đỡ lấy!
Hồng Đàm thầm nghĩ, ngoài mặt vẫn bình tĩnh như mặt nước.
Hắn kéo một chút ý chí lực của Tô Vũ, phân tán vào trong bí cảnh, duy trì vận chuyển của bí cảnh, duy trì tu luyện của những người khác, tránh cho người khác nhìn ra bí cảnh sắp sập.
Chờ lão Tề tiếp nhận, chỉ còn lại một lớp da mà thôi!
Sụp đổ, chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Đương nhiên, nếu kẻ hút lấy kia là Tô Vũ, phải thông báo trước cho hắn biến đi, đừng có mà hút nữa!
Không thể đối thoại được!
Đây không phải vấn đề!
…
Trong bí cảnh.
Tô Vũ vẫn còn tiếp tục tu luyện, mặc dù cảm giác ý chí lực có hơi yếu đi, nhưng không sao, ít đi một chút cũng chẳng hề gì.
Đang tu luyện, hàng rào ý chí lực xung quanh rung động nhẹ.
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lại, vách tường ý chí lực đang chấn động.
Dần dần, xuất hiện một chữ!
“Chạy!”
Đúng vậy, là “Chạy!”
Tô Vũ ngẩn người, ý gì đây?
“Chạy!”
Chữ viết càng lúc càng rõ ràng hơn.
Rất nhanh, chữ viết lại cuồn cuộn, “Sắp nổ!”
Tô Vũ khẽ giật mình!
“Ngọa tào!”
Ý gì đây?
Cái bí cảnh này muốn nổ tung, hay là nơi này sắp tan tành?
Cái quỷ gì vậy?
Bí cảnh chẳng phải do đại lão Nhật Nguyệt cảnh lưu lại sao?
Sao lại có chuyện nổ tung được?
Dù trong lòng còn muôn vàn nghi hoặc chưa tỏ, Tô Vũ vẫn cố nén sự rung động, tiếp tục chờ đợi. Giờ phút này, những dòng chữ kỳ lạ kia đã biến mất, mà vách tường ý chí lực cũng ngày càng suy yếu.
Tô Vũ mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của những người bên ngoài.
Không dám chậm trễ, hắn cấp tốc thu liễm thần khiếu, bóng mờ thần văn bao trùm lấy thân.
Kết giới bao trùm!
Tô Vũ đứng dậy, giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Cất bước đi ra ngoài.
Thuận lợi xuyên qua hàng rào, Tô Vũ giữ vẻ mặt lạnh nhạt. Mấy người khác dồn dập nhìn về phía hắn, Kỷ Tiểu Mộng đang ghé vào Chu Bình Thăng tu luyện, hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi không tu luyện?”
Mọi người đều biết, đây là Hồng Đàm thiên vị Tô Vũ. Chu Bình Thăng tuy không vừa lòng, nhưng cũng hiểu rằng, thứ do nửa bước Nhật Nguyệt cảnh tạo ra, bọn hắn khó mà phá vỡ. Dù có phá được, cũng dễ dẫn đến bí cảnh sụp đổ.
Cho nên, dù biết Tô Vũ ở bên trong, những người này cũng không cưỡng ép đánh tan vách tường ý chí lực.
Tô Vũ nở nụ cười hiền lành: “Ta dù sao cũng chỉ là Dưỡng Tính, hấp thu lượng có hạn, đã bão hòa, không cần thiết phải đợi thêm nữa.”
Nói xong, Tô Vũ liếc nhìn những người đang tu luyện ở bên ngoài, cười nói: “Đa tạ chư vị tiền bối Đơn Thần Văn nhất hệ. Ý chí lực của ta đã chứa đầy đến hơn 90%, tiến bộ rất lớn. Xem ra, Đằng Không không còn xa nữa!”
Tô Vũ tươi cười rạng rỡ, Hồ Văn Thăng và Hạ Ngọc Văn liếc nhìn hắn, nhưng không để ý.
Chu Bình Thăng mặt lạnh tanh, không lên tiếng.
Lưu Hồng cười đầy ẩn ý: “Tô Vũ, tấn cấp nhanh như vậy, thần văn phác họa đã hoàn thành chưa? Chẳng lẽ, chuẩn bị gia nhập Đơn Thần Văn nhất hệ chúng ta?”
Tô Vũ cười nói: “Lời này của ngươi… ta chẳng phải hiện tại đã là Đơn Thần Văn nhất hệ rồi sao? Không đúng, học phủ chỉ có một Thần Văn hệ thôi mà, làm gì có đơn với nhiều?”
“… ”
Lưu Hồng nghe vậy bật cười, nhưng trong lòng lại dấy lên một tia hồ nghi khó tả.
“Tiểu tử này…làm sao lại không tu luyện nữa?”
“Thật sự đã bão hòa rồi sao?”
“Cũng có khả năng!”
Dù sao từ hôm qua đến giờ, đã gần hai ngày trôi qua, Tô Vũ hấp thu ý chí lực cũng không phải là ít. Bão hòa… hẳn là chuyện thường tình.
Tô Vũ không để ý đến lão, cất bước đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Miễn phí tiến vào bí cảnh, thật sự phải cảm tạ chư vị tiền bối. Ta thành tâm cảm tạ, các vị tiền bối tuyệt đối đừng nghĩ ta đang trào phúng…”
Hắn nói một cách vô cùng nghiêm túc!
“Ta thật lòng đó!”
“Ta cảm tạ các ngươi!”
“Các ngươi đúng là người tốt a, chỉ là hơi đáng tiếc một chút, ta mới mở được 100 cái thần khiếu, sư tổ bảo ta đi làm gì chứ?”
“Còn nói sẽ nổ tung?”
“Không đến mức đó chứ!”
“Ta chuẩn bị ít nhất phải mở 108 cái thần khiếu, cũng may, trong ý chí hải của ta, ý chí lực hiện tại cũng đã bão hòa, 100 cái thần khiếu cũng chứa đầy ý chí lực rồi.”
“Tạm được!”
“Trở về tiêu hóa một chút, mở thêm hai ba cái thần khiếu chắc không khó.”
“Không được, trước khi đi phải moi thêm một đợt nữa mới được.”
“Dù cho không mở được 108 cái, thì 105 cái cũng miễn cưỡng chấp nhận được.”
Tô Vũ hướng phía Ngô Gia mà đi, vừa đi vừa tìm người.
Hắn không quan tâm đến đám người phía sau, toàn là Lăng Vân với Đằng Không cảnh, có nổ tung cũng chẳng sao, không đả thương được bọn hắn.
Còn về mấy vị học viên như Kỷ Tiểu Mộng, cũng không đáng lo, những người kia sẽ bảo vệ bọn họ thôi. Đơn Thần Văn nhất hệ mà dám không bảo vệ, vậy thì cứ chờ chết đi.
Dám mang cả con gái vào bí cảnh, Kỷ Hồng có thể đồ sát cả đám đó!
…
“Ngô Lam!”
Giữa đường, Tô Vũ thấy Ngô Lam, liền cất tiếng chào hỏi, miệng cười toe toét: “Cô nương, bão hòa chưa?”
Ngô Lam liếc hắn một cái, mặt lạnh như tiền, chẳng buồn đáp lời.
Bão hòa từ lâu rồi!
Giờ đang dốc lòng uẩn dưỡng thần văn đây này!
“Cùng đi thôi, ý chí lực nơi này nồng đậm quá mức…”
Ngô Lam im lặng, tên này ngớ ngẩn thật!
Nồng đậm mới dễ bề tu luyện chứ!
Tô Vũ kỳ thực không muốn gọi ai cả, nhưng Ngô Lam kia, dù sao cũng là cháu gái của Ngô Nguyệt Hoa, mà Ngô Nguyệt Hoa xem ra… là sư nương của hắn?
Coi như vậy đi!
Cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết Liễu lão sư và Ngô Nguyệt Hoa chắc chắn có quan hệ không tầm thường, đáng tiếc cho Liễu lão sư.
Trước đây còn rêu rao nữ nhân làm chậm trễ tu luyện, bao năm qua không thể bước vào Đằng Không, có lẽ cũng do ảnh hưởng từ nữ nhân mà ra.
Khó trách lão sư cảnh cáo hắn như vậy!
Không hổ là lời vàng ngọc, xem ra lão sư đã từng thua thiệt rồi.
“Ngô Lam, Hạ Hổ Vưu bảo ngươi là phế vật, chuẩn bị tìm ngươi ước chiến luận bàn, chuyện này ngươi biết chưa?”
“…”
Vừa nghe đến đó, Ngô Lam lập tức ngưng tu luyện, đứng phắt dậy, lạnh lùng hỏi: “Lời ngươi nói là thật?”
“Thật!”
Tô Vũ cười hề hề: “Lúc nãy ta gặp hắn, chính miệng hắn nói, bảo ngươi cậy có tỷ tỷ, có cô nãi nãi nên quá kiêu ngạo, sớm đã muốn đánh cho ngươi một trận!”
“Hừ!”
Ngô Lam hừ lạnh một tiếng, “Hắn ở đâu?”
“Ở phía trước…”
Tô Vũ cười khẩy, vừa đi vừa vội vàng truyền âm cho Hạ Hổ Vưu.
…
Cùng thời khắc đó.
Hạ Hổ Vưu lấy ra truyền âm phù, liếc nhìn tin tức từ Tô Vũ gửi đến.
“Ngô Lam chuẩn bị tìm ngươi luận bàn. Thật xin lỗi, ta lỡ miệng nói ngươi rất mạnh, không phải phế vật, tư chất cũng không tệ. Ai ngờ ả ta không phục, đòi tìm ngươi so tài. Ngươi liệu mà đối phó ả đi.”
“… ”
Hạ Hổ Vưu hận không thể chửi ầm lên!
Liên quan gì đến ta chứ?
Tô Vũ tên kia, không lo tu luyện, lại chạy đi tán dóc với Ngô Lam làm gì?
Thằng hỗn đản này, chẳng lẽ cố ý hố ta?
Liếc nhìn Ngô Gia cách đó không xa, Hạ Hổ Vưu bỗng nở nụ cười, nói: “Ngô Gia sư tỷ, Tô Vũ vừa mới bảo ta rằng, hắn và Ngô Lam cùng nhau tu luyện trở về, bảo tỷ nương tay một chút. Ngô Lam ả ta tính tình cao ngạo, coi trời bằng vung, tỷ đừng để bụng, cũng đừng vô cớ trêu chọc ả.”
Ngô Gia nhíu mày nhìn hắn, “Sư đệ sao không tự mình nói với ta?”
“Hắn ngại!”
Hạ Hổ Vưu ngượng ngùng đáp: “Hắn sợ các tỷ tỷ náo loạn lên thôi! Ngô Các lão cũng xem như bằng hữu của các tỷ muội, bạn tốt cả, ầm ĩ lên thì khó coi lắm! Ngô Gia sư tỷ, lát nữa Ngô Lam tới, chắc chắn sẽ kiếm chuyện. Tính ả vốn vậy… Tóm lại là, tỷ đừng để ý. Dù sao ả với tỷ không quen, nhưng ả nhằm vào tất cả nữ nhân, không chừng lát nữa sẽ kiếm cớ tìm ta, rồi mượn đó dẫn dụ tỷ ra mặt…”
“Tìm ngươi, dẫn ta ra mặt?”
Ngô Gia cau mày, tìm ngươi thì liên quan gì đến ta?
Hạ Hổ Vưu cười nói: “Ả ta tính tình vốn thế, ‘chỉ cây dâu mà mắng cây hòe’ là sở trường của ả. Lát nữa ả tới, không chừng sẽ mắng ta phế vật, nhưng thực chất là bóng gió nói tỷ đấy, dù sao trước đây tỷ… Khụ khụ, từng bị thương nặng…”
Vẻ mặt Ngô Gia trở nên khó coi!
Hạ Hổ Vưu vội vàng cười xòa: “Đương nhiên, ả ta chỉ là miệng lưỡi cay độc thôi, tâm địa không xấu. Ả sùng bái cường giả lắm, nếu tỷ có thể cùng ả luận bàn một chút, thu phục ả, ả sẽ ngoan ngay thôi, chỉ là cái tính nó vậy!”
Vừa nói, Hạ Hổ Vưu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đánh nhau đi, đánh nhau đi!
Các ngươi cứ đấu đá, ta lười nhúng tay vào.
Tô Vũ hỗn đản kia, nhất định là cố ý hố ta. Ta lấy oán trả oán, để sư tỷ của hắn ra mặt nghênh chiến, cũng không quá đáng chứ hả?
Ngô Gia hừ lạnh một tiếng, “Ta nhập học sớm hơn ả, luận bàn cái gì!”
“Học tỷ nói vậy là sai rồi! Đâu phải luận bàn, là giáo huấn mới đúng! Phải cho ả ta một chút nhan sắc, bằng không cứ mãi bị người mắng là phế vật… Thật tình mà nói, ta đây còn thấy khó chịu thay học tỷ!”
Hạ Hổ Vưu lại thêm mắm dặm muối vài câu, Ngô Gia kia không lên tiếng nữa.
Không biết là đã chấp nhận hay là chẳng thèm để ý tới hắn.
Hàn huyên đôi câu, bên kia, Tô Vũ đã trở lại.
Ngô Lam quả nhiên cũng theo sát gót mà tới!
Mà Tô Vũ, giờ phút này cũng đang thông tri Trương Hào bọn hắn, tìm nơi nào ý chí lực yếu kém mà ẩn nấp, miễn cho bí cảnh nổ tung, sẽ bị vạ lây.
Ngô Lam vừa đến, ánh mắt liền hướng về phía Hạ Hổ Vưu mà liếc đến!
Ánh mắt kia tràn đầy bất thiện, nhưng ả ta cũng còn biết phải hỏi han cho ra lẽ, mở miệng nói: “Hạ Hổ Vưu, ngươi muốn cùng ta luận bàn?”
Hạ Hổ Vưu trong lòng thầm rủa!
Mẹ kiếp!
Tô Vũ, tên khốn kiếp nhà ngươi, quả nhiên là hố ta mà!
Cũng may ta còn cơ trí!
“Đâu có chuyện đó…”
Hạ Hổ Vưu vội phủ nhận, cười khan nói: “Là Tô Vũ nói bậy bạ đó thôi! Hắn cái tên này, cố ý nói lung tung, kỳ thực không phải ta nói…”
Nói xong, hắn lại hướng về phía Ngô Gia bên kia mà liếc nhìn một cái.
Ra hiệu cho Ngô Lam, thấy chưa?
Không phải ta nói đâu!
Là Ngô Gia nói đó!
Ngươi đi tìm nàng mà gây sự đi!
Ngô Lam thấy hắn nháy mắt ra hiệu, có chút ghét bỏ ra mặt, tức giận mắng: “Dám nói mà không dám nhận, đồ phế vật! Nếu thật muốn so tài, ta tùy thời nghênh chiến ngươi!”
“…”
Hạ Hổ Vưu cảm thấy tâm can mệt mỏi, mẹ kiếp, ta liếc mắt đưa tình cho kẻ mù xem à! Ngươi không hiểu ý ta sao?
Ngươi không có ngốc đến vậy chứ!
“Ngươi cái tính khí thì lớn thật, nhưng bình thường IQ cũng không đến nỗi tệ, chỉ là EQ hơi thấp thôi. Sao lại không hiểu ám hiệu của ta cơ chứ?”
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Tô Vũ đã cười xòa: “Nếu Hạ huynh đã nhận thua, thì thôi đi! Ngô Lam, đừng so đo với hắn. Hạ huynh này tuy không phải người xấu, chỉ là cái miệng hơi… nhanh nhảu thôi. Nếu mọi người đã tụ tập ở đây, hay là chúng ta cùng nhau bàn luận về cảm ngộ tu luyện đi, cảnh giới của mọi người cũng xấp xỉ nhau mà.”
Hắn đã sớm nhìn ra, tên Hạ mập mạp này đang tính giật dây sư tỷ của mình ra mặt. Quả nhiên là một tên lòng dạ đen tối!
Ngô Lam hừ lạnh một tiếng, Hạ Hổ Vưu liếc nhìn Tô Vũ, bĩu môi. Hai người hiểu ý nhau mà không cần nói.
“Đúng là chẳng ai tốt đẹp gì hơn ai, đừng có mà chê bai nhau làm gì.”
“Thôi, ta lười so đo với các ngươi mấy chuyện vặt vãnh này.”
Hạ Hổ Vưu tò mò không thôi, Tô Vũ mang Ngô Lam đến đây làm gì chứ?
Mặc kệ Ngô Lam đang nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ, Hạ Hổ Vưu cười nói: “Ngô Lam, Ngô Gia học tỷ có lời muốn hàn huyên với ngươi, các ngươi cứ nói chuyện đi, ta cùng Tô Vũ tâm sự một lát.”
Nói xong, hắn kéo Tô Vũ đi về một phía, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Ngươi coi ta là bảo mẫu chắc? Định để ta chăm sóc hai người à?”
“Không phải!”
Tô Vũ nhìn quanh một lượt, thấp giọng nói: “Lát nữa cẩn thận một chút, nơi này sắp nổ tung rồi!”
“…”
Hạ Hổ Vưu kinh ngạc vô cùng, ý gì đây?
“Sắp nổ tung?”
“Sao có thể chứ? Nơi này dù sao cũng là bí cảnh Nhật Nguyệt, trừ phi tiêu hao quá lớn, ý chí lực mất cân bằng, không đủ duy trì bí cảnh vận hành, mới có thể sụp đổ, đem người ném ra ngoài…”
Nói đến đây, ánh mắt hắn lóe lên một cái.
Hắn nhìn về phía Tô Vũ, vẻ mặt kinh hãi.
“Mẹ kiếp, không thể nào!”
“Ngươi hút ý chí lực ở đây đến gần khô cạn rồi ư?”
“Vô lý! Ngươi dù có mở 40, 50 khiếu, cũng chỉ tương đương với một vị Đằng Không bát cửu trọng, không thể nào yếu ớt đến vậy được.”
Tô Vũ nhún vai, không muốn trả lời.
“Dù sao sư tổ đã nói như vậy mà!”
Hắn cảm thấy mình hấp thu chẳng được bao nhiêu, nhưng sư tổ lại thúc giục chạy trối chết, còn dặn dò sắp nổ tung. Ta thân là đệ tử, nào dám cãi lời, chỉ còn cách nghe theo mà thôi.
“Thôi kệ, dù sao cũng phải nổ.”
Nói đoạn, Tô Vũ lại bồi thêm: “Có lẽ không phải ngay bây giờ, ít nhất phải đợi người kế tiếp vào tiếp quản mới được.”
Tô Vũ thầm phán đoán, cảm thấy chắc là không sai.
Sư tổ đâu phải hạng người chịu thiệt, cái cục diện rối rắm này rơi vào tay lão, lão có thể nuốt trôi sao?
Việc gì phải sớm bảo ta chuồn, chắc cũng là để gột rửa hiềm nghi cho ta thôi.
Mình đã đi rồi, giờ ở bên trong toàn là mấy vị Đằng Không, Lăng Vân, nếu thật có nổ tung, thì cũng là do bọn họ gây ra.
Chẳng liên quan gì đến ta, càng không liên quan đến sư tổ!
Cái chỗ kia, giờ ý chí lực nồng đậm, đám người kia ở trong đó, hút nhiều quá, làm bí cảnh sụp đổ, chuyện quá đỗi bình thường, lại còn có mấy vị Lăng Vân ở đó nữa chứ.
Hạ Hổ Vưu cũng đã hiểu ra, vội hỏi: “Vậy có nghĩa là, còn có một khoảng thời gian nữa?”
“Không sai biệt lắm.”
Hạ Hổ Vưu tặc lưỡi, hiện tại là Hồng Đàm đang chấp chưởng, vậy là muốn đổ vỏ đen cho người khác rồi?
Đổ cho ai đây?
Chẳng lẽ là Tề các lão?
Trước khi vào, hình như đã an bài như vậy rồi, cái lão Hồng Đàm này… bụng dạ cũng đen tối thật!
Trong tay xuất hiện một khối truyền âm phù…
Tô Vũ khựng lại một chút, nhìn về phía hắn, Hạ Hổ Vưu cũng nhìn lại, vẻ mặt thản nhiên nói: “Sao? Bí cảnh cũng có thể truyền âm mà, ta thông báo cho Tề các lão một tiếng, bảo đừng có giở trò, cứ để nhất hệ Đơn thần văn tiếp tục vào cho tốt, dù sao nghỉ ngơi một ngày, chắc cũng khôi phục thôi.”
Tô Vũ ngơ ngác cả người!
Mẹ kiếp!
Ta lại quên mất chuyện này, ta phải cùng sư tổ làm một cái truyền âm phù để liên lạc mới phải, còn cần phải đoán ý tứ của nhau làm gì?
Có chút cạn lời!
Tô Vũ quên mất chuyện này, cũng không nhớ ra, Hồng Đàm chắc cũng quên luôn rồi, truyền âm phù… bình thường ai thèm dùng cái đồ chơi này làm gì, dùng thông tin chẳng thơm hơn sao?
“Chờ một chút…”
“Này Tề các lão… Liệu có bán đứng chúng ta không?” Tô Vũ vội vàng hỏi.
Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng đáp: “Sao lại thế được! Đây chính là bằng hữu cũ của… khụ khụ, Hạ Hầu gia ta, trên thực tế xem như người phát ngôn của Hạ gia ta, dĩ nhiên, không phải hệ của Hạ Ngọc Văn, mà là dòng chính nhất mạch của… Hạ Thiền bọn hắn.”
Tô Vũ trong lòng mệt mỏi, thầm nghĩ: “Ngươi vẫn còn chấp nhất quá nhỉ! Đây là sự quật cường cuối cùng của ngươi sao? Nhất định phải chối bỏ thân phận của mình, ta với ngươi còn lạ gì nữa!”
Hạ Hổ Vưu vừa nói vừa truyền âm, rồi cấp tốc nói tiếp: “Không được, ta phải tìm Hạ Thiền, đừng để nó bị thương. Tuy bí cảnh sụp đổ không phải chuyện lớn, nhưng đối với việc dưỡng tính mà nói, vẫn có chút phiền toái. Nếu nó bị thương, Hạ Hầu gia ta chắc chắn sẽ tìm ta tính sổ, mà cũng sẽ tìm ngươi… Tiểu tử ngươi đừng tưởng rằng có thể giấu diếm được ta… Nhị gia gia!”
Tô Vũ nghe vậy liền nghĩ: “Được rồi, không cần kiên trì nữa. Nói chuyện phiếm với một người đã biết thân phận mình, mà cứ phải ngụy trang, mệt mỏi quá!”
Tô Vũ trợn mắt: “Không giả vờ nữa à?”
“Cũng được, nhưng đừng làm quá lộ liễu, dù sao Hạ Thiền đã bái nhập hệ Đơn Thần Văn…”
Hạ Hổ Vưu không vấn đề gì nói: “Có gì đâu! Đơn hay Đa Thần Văn là cách nói của các ngươi, đối với Hạ gia mà nói, đều là người của Hạ gia cả. Đây là sự thật. Hệ Đơn Thần Văn, nếu không phản Hạ gia, thì chính là người của chúng ta. Thực ra ngươi không cần suy nghĩ nhiều, giống như ta thân cận với ngươi hơn một chút, không có nghĩa là Hạ gia sẽ tốt với các ngươi hơn. Hạ gia thường xử lý mọi việc công bằng, trừ phi thực sự khiến Hạ gia không hài lòng!”
Tô Vũ gật đầu, cũng phải. Đứng trên lập trường của Hạ gia, Đơn Thần Văn hay Đa Thần Văn, nếu không phản Đại Hạ Phủ, thì đều là con dân của họ. Sở dĩ cảm giác hiện tại có chút không vừa lòng với hệ Đơn Thần Văn, Tô Vũ cảm thấy, điều này không liên quan đến chuyện khác, chủ yếu là hệ Đơn Thần Văn có vẻ như cấu kết với Đại Chu Phủ, điều này mới khiến Hạ gia không hài lòng.
Tô Vũ mặc kệ, tùy ý nói: “Tùy ngươi, cứ tìm chỗ ý chí lực yếu kém là được, nhận ảnh hưởng cũng không lớn, đừng quên để ý đến Chu Bình Thăng bên kia.”
Nói xong, lại nói: “Giúp ta chiếu cố sư tỷ của ta, còn có Ngô Lam… Ta phải đi thêm một chuyến nữa.”
“Đi đâu?”
Tô Vũ cười nói: “Hít thêm chút nữa, đừng lãng phí, nổ là hết đấy.”
Trong giây lát, Hạ Hổ Vưu im lặng, thầm nghĩ: “Muốn tiền mà không muốn mạng!”
Khốn kiếp! Tên tiểu tử này, đến nước này rồi mà còn muốn vơ vét thêm một mẻ nữa!
…
Tô Vũ mặc kệ hắn.
Hắn đi cùng Ngô Gia nói vài câu, bảo nàng đi theo Hạ Hổ Vưu, mặt khác cũng chào hỏi Ngô Lam vài tiếng, còn việc làm sao để giữ Ngô Lam lại, đó là việc của Hạ Hổ Vưu phải nghĩ cách.
…
Lần nữa rời khỏi chỗ đó, Tô Vũ bắt đầu lượn lờ khắp nơi.
Chỗ này hắn hút một chút, chỗ kia hắn mút một tẹo, hễ nơi nào ý chí lực nồng đậm, hắn liền xơi tái một phần. Đây cũng là vì sự an toàn của đám người kia mà thôi, lỡ ý chí lực quá đậm đặc, gây thương tích cho người khác thì chẳng hay ho gì.
Việc này, hắn làm là vì tốt cho tất cả mọi người!
Vừa đi vừa nghỉ, Tô Vũ lại hấp thu không ít.
Mà giờ khắc này, cũng chẳng mấy ai để ý đến hắn.
Giai đoạn dưỡng tính, hầu như ai cũng đã hút no căng bụng, bão hòa cả rồi, lúc này bình thường đều đang bận uẩn dưỡng thần văn.
…
Ngay khi Tô Vũ đang nhởn nhơ tản bộ, Hồng Đàm cảm thấy có chút chống đỡ không nổi nữa rồi.
Không phải do Tô Vũ hút khắp nơi gây ra, mà là ý chí lực hiện tại chỉ còn lại một lớp mỏng manh.
Cứ để người ta hút nữa, là hết sạch!
Lượng ý chí lực đủ dùng cho ba ngày, giờ đã sắp cạn kiệt.
Thấy thời gian còn chưa tới ngày thứ ba, ý chí lực của Hồng Đàm khẽ rung chuyển. Trong đại điện, Trần Vĩnh đột nhiên lên tiếng: “Sư phụ, sư đệ vừa truyền tin báo là thương thế tái phát, người mau hồi phủ xem sao!”
“Cái gì?”
Hồng Đàm giật mình, “Thương thế tái phát?”
Nói xong, hắn liếc nhìn Chu Minh Nhân mấy người, cau mày nói: “Được, ta về trước xem sao, lão Tề, ngươi tới giúp ta duy trì bí cảnh vận chuyển…”
Bên kia, Tề các lão cười nói: “Được, ngươi cứ về trước đi, ta giúp ngươi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt ông ta liền biến đổi. Bên ngoài đại điện, một người thở hổn hển chạy vào, vội vàng nói: “Sư phụ, Tiểu Cửu lỡ tay đổ một bình đồ trong phòng thí nghiệm của người, không biết có chuyện gì, bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh!”
“Khốn nạn!”
Tề các lão lập tức giận tím mặt, “Đó là lão phu dùng để đối phó Sơn Hải bí dược… Ta phải trở về xem sao mới được, cái đồ hỗn trướng này, hôm nay ta nhất định phải hảo hảo trừng trị hắn… ”
Nói đoạn, lão nghĩ đến điều gì, vội vàng nhìn về phía Hồng Đàm.
Hồng Đàm cũng liếc nhìn lão một cái, ánh mắt lóe lên rồi rất nhanh nói: “Đi hô Hạ phủ trưởng hoặc Tô phủ trưởng tới…”
Bên cạnh, Chu Minh Nhân nhíu mày, có chút khó chịu nói: “Ta tới!”
Tìm Hạ phủ trưởng cùng Tô phủ trưởng?
Ý gì đây?
Đây là nhất hệ bọn hắn khai mở bí cảnh, trước đó chỉ là bàn bạc ổn thỏa, không tiện nhúng tay mà thôi, trên thực tế hắn nghỉ ngơi đến giờ, cũng gần như hoàn toàn khôi phục, hắn có thể lần nữa tiếp nhận.
“Ngươi…”
Hồng Đàm có chút bất mãn, “Ngươi chuẩn bị lại nhằm vào người của chúng ta?”
Chu Minh Nhân cau mày nói: “Bí cảnh bên trong phần lớn đều là học viên nhất hệ Đơn thần văn, nhất hệ các ngươi có bao nhiêu người! Ta không rảnh rỗi như vậy, cũng không rảnh đi phân biệt từng người!”
Đại bộ phận đều là người của bọn hắn!
Hắn lười đi phân biệt từng cái, thật sự cho rằng không tốn chút tinh lực nào sao?
Cái lão Hồng Đàm này, thật là nhàm chán!
Hồng Đàm vừa định lên tiếng, Trần Vĩnh vội vàng nói: “Sư phụ, người về trước đi, đệ tử ở đây trông coi, sư đệ thương thế cứ lặp đi lặp lại, hết sức phiền toái!”
“Được…”
Hồng Đàm cũng rất bất đắc dĩ, buồn bực nói: “Còn chưa tới một ngày…”
Tiếc nuối a!
Hai gã đồ tôn của ta, ta còn chưa kịp thiên vị cho bọn hắn nữa.
Nói xong, Hồng Đàm trực tiếp lui thân.
Chu Minh Nhân cấp tốc tiếp nhận!
Hồng Đàm cũng không nhiều lời, cấp tốc rời đi, bên kia, Tề các lão cũng đồng thời ra cửa.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một tia ánh mắt hiểu ý, điểm nhẹ ly khai, việc này không liên quan đến chúng ta!
Nhất hệ Đơn thần văn tự mình giải quyết!
…
Vừa mới tiếp xúc bàn tay với bí cảnh, Chu Minh Nhân liền khẽ nhíu mày.
“Không ổn định chút nào!”
Tình huống này là sao?
Bất quá, đại thể cảm ứng một lượt, ý chí lực vẫn tính nồng đậm, vấn đề không lớn. Có lẽ trước đó Chu Bình Thăng hấp thu quá nhiều, khiến bí cảnh có chút bất ổn.
“Không đáng lo ngại!”
Dù sao hắn vẫn còn kém Hồng Đàm một bậc. Hồng Đàm kia là hạng cáo già, còn biết dùng một tầng ý chí lực bọc lấy bí cảnh.
Giờ phút này, bí cảnh thoạt nhìn vẫn ổn định, Chu Minh Nhân cũng không quá để ý.
Hắn cảm ngộ một thoáng, phát hiện ý chí lực tụ tập ở một chỗ rất nồng nặc. Xem ra các vị Đằng Không, Lăng Vân đều kéo đến đó cả rồi.
Hắn cũng không sửa đổi sự phân phối ý chí lực. Cứ để vậy cũng hợp lý, tụ tập một chỗ càng tốt.
Nửa canh giờ sau, Hồng Đàm và Tề các lão trở về.
Tề các lão ngoài ý muốn liếc nhìn Hồng Đàm, “Ngươi còn dám vác mặt trở về?”
Hồng Đàm chẳng thèm để ý, vừa vào cửa đã nói: “Cũng may, không có chuyện gì lớn! Chu lão, ta đến thay ca đây!”
“Không cần!”
Chu Minh Nhân thản nhiên đáp: “Thay người liên tục dễ khiến bí cảnh sụp đổ, không cần đổi ca!”
Hồng Đàm nhíu mày, vội nói: “Vậy mau đến hai ngày rồi, để lão Tề lên…”
Chu Minh Nhân còn chưa kịp nói, Tề các lão đã cười nói: “Tùy tiện thôi, lão Chu có thể chống đỡ được thì cứ để hắn làm.”
Hắn mới lười tranh giành!
Việc Hồng Đàm trở về lúc này, chắc chắn không có ý tốt, xem trò vui thì có.
Cái tên này, tâm địa đúng là đen tối!
Còn cố ý tới tranh giành một chút!
…
Cùng lúc đó.
Tô Vũ cảm nhận sơ qua tình hình phân bố ý chí lực, vội vàng truyền âm cho Hạ Hổ Vưu: “Tề các lão nói sao?”
“Sư tổ ngươi sớm đã chuồn mất, giờ đang ngồi xem kịch vui kìa!”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, sư tổ thật lợi hại!
Vậy thì coi như, hiện tại việc này không liên quan đến sư tổ.
“Chuẩn bị sẵn sàng đi, đừng để bị thương!”
Tô Vũ dặn dò một tiếng, cấp tốc hướng phương hướng có ý chí lực nồng đậm nhất mà chạy tới.
Trên đường đi, hắn không ngừng hấp thu những ý chí lực kia, chỉ để lại một lớp vỏ mỏng manh.
Đến khi tới gần nơi ý chí lực đậm đặc nhất, Tô Vũ không dám mạo muội tiến sát.
Giữ một khoảng cách an toàn, cảm ứng ngọc không có dấu hiệu bất thường, hắn mới bắt đầu điên cuồng hấp thu ý chí lực.
Càng hút càng nhanh!
Đợi đến khi cảm ứng ngọc hơi đổi màu, dường như có kẻ đã nhận ra, cảm ứng được hắn, Tô Vũ lập tức bạo phát bóng mờ thần văn, bao trùm lên thân, trong nháy mắt trốn chạy.
Trước khi đi, hắn vẫn không quên tranh thủ hút thêm một mớ.
Chớp mắt một cái, ý chí lực vốn đã suy yếu, nay lại bị hút sạch sành sanh!
…
Cùng thời gian.
Chu Minh Nhân khẽ ngẩn người!
Trong bí cảnh, bỗng nhiên xuất hiện một khoảng chân không nhỏ, hắn vừa định triệu tập ý chí lực từ nơi khác đến bù đắp… kết quả vừa triệu tập, mẹ kiếp, nơi khác cũng trống rỗng!
Thật mỏng manh, yếu ớt!
Chu Minh Nhân ban đầu còn sững sờ, sau đó trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Hồng Đàm!
Súc sinh!
“Mau, duy trì bí cảnh!”
Chu Minh Nhân quát lớn một tiếng!
Vội vàng hô: “Bí cảnh sắp sụp đổ rồi…”
Lời vừa thốt ra, các vị Các lão khác đều biến sắc mặt.
Hồng Đàm và Tề Các lão liếc nhìn nhau, không nói lời nào, vội vàng tiến lên hỗ trợ. Hồng Đàm tiện thể mắng: “Đồ ngu xuẩn! Vừa nãy bảo ngươi giao lại cho ta tiếp nhận, cứ nhất định phải cố chống đỡ! Đáng chết, đồ tôn của ta mà có chuyện gì, ta không tha cho ngươi!”
Chu Minh Nhân tức đến sắp nổ phổi!
Mẹ nó!
Thảo tổ tông nhà ngươi!
Ngươi dám nói vừa nãy ngươi thực sự có can đảm tiếp nhận không?
Khốn nạn!
Chắc là sớm đã cảm thấy không ổn, cố ý trốn tránh.
Súc sinh này, sắp sập thì ngươi không thể nói sớm một tiếng sao?
Nhất định phải hố ta một vố!
Chu Minh Nhân không có thời gian để ý đến hắn, ý chí lực bùng nổ, quát lớn một tiếng, cưỡng ép duy trì cửa vào bí cảnh tồn tại, gầm lên: “Người bên trong, dừng tu luyện. . .”
Ầm ầm!
Hắn vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên!
Ầm ầm một tiếng!
Toàn bộ đại điện bị khí lãng thổi bay!
Sau một khắc, từng đạo thân ảnh từ trong không gian bị ném ra ngoài!
Phốc phốc!
Từng đạo thân ảnh xuất hiện, người đầu tiên bị ném ra chính là Chu Bình Thăng và những người khác, đều thổ huyết không ngừng. Mấy người kia còn chưa kịp hấp thu đến bão hòa, bên kia ý chí lực nồng đậm nhất đã sắp vỡ, suýt chút nữa bị nổ thành trọng thương!
Dù cho như vậy, giờ phút này, Chu Bình Thăng vẫn gắt gao bảo vệ một người!
Trong lòng hắn cuồng mắng!
Chuyện gì xảy ra?
Tự dưng nổ tung?
Nữ nhi của Dục Cường thự thự trưởng đang ở bên cạnh hắn, hắn không chiếu cố không được. Cũng may hắn thực lực cũng coi như cường hãn, chỉ là còn phải che chở người, thế mà cũng bị oanh kích đến thổ huyết!
Những kẻ khác, ai nấy cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu!
Tất cả đều dồn dập thổ huyết!
Từng người, từng người một ra sức che chở đám học viên bên cạnh, phần lớn là những kẻ tu luyện nhất hệ Đơn Thần Văn. Bọn hắn thấy bên kia ý chí lực nồng đậm, liền hô hào người đến.
Nhưng theo bọn hắn bị dư chấn đánh văng ra, những người còn lại cũng lần lượt hứng chịu, bị hất tung!
Tô Vũ cũng trong nháy mắt trải qua không gian chuyển đổi, một ngụm máu tươi theo đó phun ra!
Chữ “Huyết” Thần Văn này, quả nhiên quá am hiểu việc khiến người ta thổ huyết!
Vẻ mặt hắn ảm đạm, ý chí lực rung chuyển một hồi. Tô Vũ dùng sức lấy cái chùy nhỏ gõ mạnh vào đầu mình. Ý chí lực của mình quá kiên cố, suýt chút nữa là không lay động được. Cũng may, nhờ có cái chùy này, hắn cũng miễn cưỡng tạo ra được một chút xao động, nếu không thì quá chói mắt.
Cái chùy nhỏ gõ liên hồi, cuối cùng cũng khiến ý chí lực lung lay chuyển động, giống như bị trọng thương. Tô Vũ sắc mặt tái nhợt, mắt hoa lên, gõ mạnh đến mức hắn thực sự cảm thấy choáng váng đầu óc!
“Bịch” một tiếng!
Tô Vũ ngã xuống đất. Giờ phút này, ở những nơi khác, cũng có người lần lượt ngã xuống.
Những cường giả kia, đang ra sức giải quyết sự cố bí cảnh sụp đổ, cũng không rảnh bận tâm đến bọn hắn.
Trần Vĩnh vung bàn tay lớn, tóm lấy Tô Vũ và Ngô Gia vào trong tay.
Ngô Gia còn tốt, cơ hồ không hề hấn gì.
Nhìn lại Tô Vũ, Trần Vĩnh biến sắc, trong nháy mắt ý chí lực tuôn ra, giúp hắn vững chắc ý chí hải…
Không vững chắc thì thôi, vừa vững chắc… vẻ mặt Trần Vĩnh trở nên vô cùng quái dị!
Ngọa tào!
Kiên cố rồi?
Đừng có đùa ta đấy!
Cái quỷ gì thế này!
Ý chí lực của tiểu tử này, sao lại có cảm giác kiên cố hơn rồi?
Ta cảm ứng sai rồi sao?
Ý chí lực cường đại như vậy, mà lại bị dư ba chấn rung chuyển!
Tô Vũ dường như cảm nhận được điều gì, không nói hai lời, cái chùy nhỏ tiếp tục cuồng nện. Ta bị thương, ta ngất xỉu, ta không biết gì cả, ta chẳng làm gì hết!
“Phụt!”
Ý chí lực lại một lần rung chuyển kịch liệt, Trần Vĩnh không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng hắn lúc này, có cả vạn con Hỏa Đồn đang điên cuồng lao nhanh!
“Ngọa tào!”
“Ngươi… ngươi đang làm cái quỷ gì vậy hả?”
Sắc mặt Trần Vĩnh khẽ biến, vội vàng nói: “Sư phụ, Tô Vũ bị thương rồi, ta phải đưa nó về chữa thương ngay!”
Hồng Đàm đang dốc toàn lực củng cố bí cảnh, nghe vậy liền quay đầu nhìn Tô Vũ, sắc mặt cũng thay đổi: “Mau đưa nó về đi, ta sẽ đến ngay sau đó!”
“Vâng!”
Trần Vĩnh lập tức chộp lấy hai người, thân hình bay vút lên không trung, cấp tốc rời đi.
Không thể nán lại đây thêm nữa!
Bị người khác phát hiện, mọi chuyện sẽ bại lộ hết.
Cùng thời khắc đó, Chu Minh Nhân cũng liếc nhìn Tô Vũ, thấy vẻ mặt nó tái nhợt, ý chí lực dao động dữ dội, ý thức dường như cũng có chút mơ hồ, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử này bị thương không nhẹ, đáng đời!”
Chắc chắn là vì tham lam ý chí lực, cố chấp tu luyện ở khu vực nồng đậm, mới dẫn đến tình trạng này!
Hắn đảo mắt nhìn quanh, may mắn là không có chuyện gì quá lớn xảy ra.
Chỉ là do ý chí lực không đủ, bí cảnh nổ tung, khiến vài người bị thương, nhưng cũng không có ai mất mạng, hơn nữa phần lớn người bị thương đều là người một nhà, nên cũng không quá phiền phức.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền nghe thấy có người tức giận nói: “Chu quán trưởng hết lần này đến lần khác quấy rối, không cho chúng ta tu luyện thì thôi đi, vừa yên tĩnh được một lát, bí cảnh lại xảy ra chuyện! Phải bồi thường tiền! Sư phụ, lần tu luyện này con cơ hồ chẳng thu hoạch được gì, Đơn Thần Văn nhất hệ nhất định phải bồi thường tiền cho con!”
“… ”
Trong đám người, một vị Các lão cảnh giới Sơn Hải sững sờ một chút, nhìn về phía Trương Hào: “Không có thu hoạch gì?”
Trương Hào mặt đầy phẫn nộ, vội vàng nói: “Sư phụ, sau khi con vào đây, Chu quán trưởng mấy lần cố ý quấy rối, nhắm vào con, kết quả con vừa ổn định được một chút, bí cảnh lại xảy ra chuyện, lần này con cơ hồ chẳng thu hoạch được gì…”
Không chỉ Trương Hào, ngay lập tức lại có người lên tiếng: “Con cũng vậy!”
“Con cũng vậy!”
“Ở giữa nhiều lần xuất hiện tình huống ý chí lực bị rút sạch!”
“… ”
Vài vị học viên của các hệ phái khác, đồng loạt giận dữ mắng mỏ.
“Đây là cái giá lớn bực nào mới vào được!”
“Kết quả lại gặp phải bao nhiêu chuyện bực mình như vậy, ai mà chẳng bất mãn!”
“Đây là cơ hội mà Sơn Hải liều mạng tranh thủ, có kẻ còn dùng cả nhân tình của Sơn Hải, lại bỏ ra cái giá không nhỏ, kết quả lại thành ra thế này, ai mà cam tâm!”
Kỷ Tiểu Mộng được Chu Bình Thăng bảo vệ, vừa giãy giụa, vừa liếc nhìn sắc mặt tái mét của Chu Bình Thăng, nhỏ giọng nói: “Chu thúc thúc là người tốt, ta không trách ông ấy, bồi thường tiền là được, đó là toàn bộ gia sản của ta!”
Chu Minh Nhân đám người kia mặt mũi đều tím bầm!
“Bồi ngươi tổ tông ấy!”
“Ngươi vào đây để tốn tiền chắc?”
Nhưng giờ khắc này, mấy người cũng đau đầu vô cùng!
Tôn các lão mấy người sắc mặt đều khó coi, “Ngọa tào, sao lại đột nhiên nổ tung!”
“Chu Minh Nhân, đường đường nửa bước Nhật Nguyệt, đến cả một cái bí cảnh sắp nổ tung cũng không biết sao?”
Mấy người đều biệt khuất không chịu nổi!
“Hao phí cái giá lớn mở ra bí cảnh, vốn còn nợ không ít nhân tình, giờ thì hay rồi, lại thành ra đắc tội với người!”