Chương 2: Tứ đại học phủ hệ thống | Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 19/03/2025

Tô Long rời đi.

Đi một cách dứt khoát.

Tô Vũ lại cảm thấy có chút trống trải. Phụ thân nói đi là đi, hoàn toàn không cho hắn thời gian chuẩn bị tâm lý.

Một mặt lo lắng cho sự an toàn của phụ thân ở Chư Thiên chiến trường, mặt khác Tô Vũ cũng bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sắp tới.

Quen với sự chăm sóc, bầu bạn của phụ thân, đột nhiên phải sống một mình, hắn có chút không quen.

“Cha à… trước khi đi… người còn chưa rửa chén nữa!”

Tô Vũ lẩm bẩm, tự an ủi trong nỗi khổ, thở dài. Có những chuyện hắn không muốn nghĩ, cứ nghĩ đến là lại bất giác lo lắng. Chư Thiên chiến trường hung hiểm vô cùng, hắn sợ rằng mình nghĩ quẩn rồi lại xông ra kéo lão cha về nhà mất.

“Văn Minh học phủ…”

Tô Vũ lười biếng chẳng buồn rửa chén, ngồi phịch xuống ghế sofa ngẩn người.

Trước khi đi, lão cha vẫn còn dặn dò hắn phải đăng ký Văn Minh học phủ. Trước kia Tô Vũ cũng định ghi danh vào đó, nhưng bây giờ…

“Nếu người không đi Chư Thiên chiến trường, ta liền ghi danh Văn Minh học phủ. Đằng này người nhất định phải đi, làm sao khiến ta yên tâm được!”

“Mấy năm trời chưa chắc đã về, bảo ta ngày ngày ở nhà lo lắng cho người sao?”

“Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết suy nghĩ chút nào!”

Tô Vũ xoa xoa thái dương, đầu đau như búa bổ.

“Chính người ép ta đấy! Đằng nào người cũng không có ở nhà, ta không đăng ký Văn Minh học phủ, nhất định phải đăng ký Chiến Tranh học phủ!”

Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi. Văn Minh học phủ tốt đẹp biết bao, giải mã văn hóa vạn tộc, phân tích công pháp vạn tộc, nghiên cứu văn minh vạn tộc.

Bất kỳ một vị văn minh nghiên cứu viên nào cũng đều là báu vật, có thể an toàn ở hậu phương, không cần ra tiền tuyến chém giết.

Chiến Tranh học phủ, lại là nơi chuẩn bị cho tiền tuyến.

Lúc trước hắn nỗ lực khổ học Vạn Tộc ngữ, chẳng phải là vì được an toàn ở hậu phương, để có thể luôn ở bên cạnh lão cha sao?

Hiện tại thì hay rồi, cái lão cha già đầu kia thế mà lại tự mình bỏ đi trước, chạy đến cái Chư Thiên chiến trường đầy hiểm nguy kia.

Thi đậu Văn Minh học phủ, cơ hồ không có cơ hội nào ra tiền tuyến.

Còn Chiến Tranh học phủ, nghe nói các khóa thực tiễn thường xuyên phải đến Chư Thiên chiến trường.

“Chiến Tranh học phủ… sát hạch cần thực lực đó nha!”

Tô Vũ nghĩ là nghĩ vậy, nhưng giờ phút này vẫn còn có chút lo lắng. Chiến Tranh học phủ đâu phải muốn thi là thi đậu được, nghiêm chỉnh mà nói còn khó hơn Văn Minh học phủ một chút, ít nhất là đối với hắn mà nói.

Văn Minh học phủ không yêu cầu cao về vũ lực, nhưng Chiến Tranh học phủ thì có, dù sao đây là nơi cung cấp cường giả cho tiền tuyến.

Khai Nguyên, Thiên Quân, Vạn Thạch… hệ thống tu luyện của Nhân tộc là như vậy.

Cơ thể người vốn sinh ra không thích hợp để tu luyện, cần phải khai mở Khai Nguyên cửu khiếu mới có thể quán thông cơ thể, kết nối với nguyên khí, chính thức bước vào con đường tu luyện.

Khai Nguyên có cửu khiếu: khẩu, mũi, mắt, tai thất khiếu, ngoài ra chính là Thần Khuyết, Bách Hội, tức là khiếu huyệt ở đỉnh đầu và rốn.

Chỉ khi khai mở cửu khiếu, mới có thể thu nạp nguyên khí, tôi luyện thân thể, cường tráng xương cốt, thoát thai hoán cốt, chính thức trở thành một võ giả có chiến lực mạnh mẽ.

“Ta mới mở được miệng mũi tam khiếu, hai lỗ tai còn chưa có động tĩnh gì. Chưa đạt tới Khai Nguyên tứ trọng, muốn thi vào Chiến Tranh học phủ cũng không phải chuyện đơn giản.”

Tô Vũ thầm nói. Chiến Tranh học phủ là nơi bồi dưỡng cường giả, tiêu tốn của cải khổng lồ, sẽ không lãng phí tài nguyên vào kẻ yếu.

Muốn chắc chắn thi đậu, tốt nhất là phải mở được hai lỗ tai, đạt tới Khai Nguyên ngũ trọng mới có thể tự tin.

Đương nhiên, nếu mở được mắt, đạt tới lục trọng thậm chí thất trọng, thì hầu như không còn nguy hiểm nào.

Nếu ai thiên phú kinh người, mở được Thần Khuyết và Bách Hội, thì Chiến Tranh học phủ sẽ đặc cách chiêu mộ.

Trước 20 tuổi mà mở được toàn bộ cửu khiếu, có thể trực tiếp đến Chiến Tranh học phủ bất cứ lúc nào, các đại học phủ đều sẽ trực tiếp tuyển nhận.

“Ta mới Khai Nguyên tam trọng…”

Tô Vũ thở dài. Khai Nguyên tam trọng không tính là quá kém, nhưng chắc chắn là không tốt.

Ở Nam Nguyên trung đẳng học phủ của hắn, dự bị khảo hạch có tổng cộng 9 ban, học viên 750 người, Khai Nguyên tam trọng có hơn trăm người, từ tứ trọng trở lên cũng có hơn mười người.

Dựa theo tỷ lệ chiêu sinh các năm của các Đại Chiến Tranh học phủ tại Nam Nguyên trung đẳng học phủ, hẳn là sẽ không vượt quá 20 người.

Nói cách khác, tứ trọng nắm chắc rất lớn, còn tam trọng thì chỉ là một phần trăm.

Hơn nữa, Chiến Tranh học phủ cũng có phân chia mạnh yếu. Nếu chọn phải một học phủ chỉ tuyển Khai Nguyên tam trọng, thực lực cũng chẳng ra gì, chi bằng cứ vào Văn Minh học phủ còn hơn.

“Còn hơn ba tháng nữa, Chiến Tranh học phủ… đến lúc đó tính sau!”

Tô Vũ nghiến răng. Cha mình không đáng tin cậy, vậy mình phải đáng tin cậy hơn.

Lão già đó nhất định phải chạy đến Chư Thiên chiến trường!

“Hô…”

Đêm khuya, Tô Vũ lại bừng tỉnh.

Đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Lại là cái mộng cảnh chết tiệt này… Cha…”

Tô Vũ vô ý thức gọi một tiếng. Trước kia mỗi khi tỉnh lại trong cơn ác mộng, lão cha sẽ nhanh chóng chạy tới, nhưng hôm nay gọi một tiếng, bên ngoài lại không một tiếng động.

Tô Vũ khựng lại một chút, lúc này mới nhớ ra lão cha đã rời đi vào chiều nay.

“Haizz!”

Tô Vũ thở dài, bật đèn lên, liếc nhìn máy truyền tin, mới hơn ba giờ sáng, trời còn lâu mới sáng.

“Hơn mười năm rồi, không có nổi một ngày yên tĩnh!”

Liên tục gặp ác mộng hơn mười năm, ai mà chịu cho nổi.

Cũng may là đã quen, nếu không Tô Vũ đã sớm đột tử vì thiếu ngủ.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Tô Vũ tựa vào đầu giường, nghĩ đến vấn đề này, vấn đề mà hắn đã suy nghĩ suốt bao năm.

Cũng đã kể với phụ thân, lão cha cũng rất hoảng hốt, đưa hắn đi khám bác sĩ, bác sĩ giải thích là do kinh hãi quá độ, gây ra bóng ma tâm lý.

Vấn đề là, Tô Vũ không hề nhớ là mình đã từng bị kinh hãi.

“Lần nào cũng vậy, mơ đến cuối cùng đều bị người đuổi giết, bị yêu quái truy sát, bị quái vật truy sát…”

Tô Vũ bực bội. Mỗi ngày đều là một mộng cảnh như vậy, nói giống nhau thì cũng không đúng, nói đúng hơn là mỗi ngày đều bị đuổi giết trong mộng, nhưng kẻ đuổi giết hắn lại khác nhau, hoặc là có những thứ căn bản không phải là người.

Đủ loại quái vật, tuy rằng hết sức hư ảo, nhưng nhìn hình dáng thì cũng không phải là cùng một loại sinh vật.

Rốt cuộc là hắn đã chọc đến ai?

Liên tục bị đuổi giết trong mộng suốt hơn mười năm, cũng là không ai chịu nổi.

Năm đó phụ thân còn đoán xem có phải hắn đã trúng phải thuật pháp của Mộng Yểm nhất tộc hay không, nhưng đây là Nhân cảnh, nếu thật sự là Mộng Yểm nhất tộc thi pháp, lại kéo dài hơn mười năm, thì đã sớm bị cường giả Nhân cảnh chém giết.

Nếu thật sự có người của Mộng Yểm nhất tộc xâm nhập vào Nhân cảnh, thì cũng là để đối phó với cường giả, chứ ai lại tốn thời gian hơn mười năm vào một người bình thường, vậy thì hoặc là kẻ đó là đồ ngốc, hoặc là là một tên ngớ ngẩn siêu cấp!

“Không dứt, đáng ghét!”

Tô Vũ chửi thầm một câu, cũng không biết đến khi nào mới kết thúc. Bây giờ dù sao cũng đã quen, nếu không hắn cũng đừng mong sống yên ổn.

“Lão cha nói khai mở cửu khiếu, đạt tới Thiên Quân cảnh thì trăm bệnh không sinh, âm tà bất xâm, nguyên khí tôi thể, đến lúc đó chắc sẽ không sao chứ?”

Lúc này Tô Vũ chỉ có thể hy vọng rằng sau khi bước vào Thiên Quân cảnh, ác mộng sẽ không còn tiếp diễn.

Vừa nghĩ ngợi lung tung, thời gian trôi qua nhanh chóng, trong chớp mắt, ngoài cửa sổ đã có ánh sáng.

Trời đã sáng!

Tô Long đã đi, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, lát nữa hắn vẫn phải đến học phủ.

Vệ sinh cá nhân xong, ăn vội chút gì đó, Tô Vũ xách cặp sách ra khỏi nhà.

Dưới lầu.

Một thiếu niên đầu cua đã chờ sẵn ở đó, thấy Tô Vũ xuống lầu, vội vàng gọi: “A Vũ, nghe cha tớ nói, Tô bá bá hôm qua…”

“Ừm.”

Tô Vũ lên tiếng trước khi cậu ta nói xong.

Đầu cua sốt sắng: “Tô bá bá làm gì vậy chứ, lớn tuổi thế rồi! Lúc này còn đi Chư Thiên chiến trường, đây chẳng phải là tìm…”

Nói đến đây, đầu cua lập tức im bặt.

Cậu ta suýt nữa thì nói Tô Long đi tìm chết, nhưng không thể nói ra những lời này, dù cậu ta cảm thấy đó là sự thật, nhưng không thể nói trước mặt Tô Vũ.

“Ông ấy muốn đi thì tớ cũng đâu ngăn được.”

Tô Vũ miễn cưỡng cười nói: “Hơn nữa, ở Chư Thiên chiến trường có mấy trăm vạn tướng sĩ, còn có rất nhiều cường giả vô địch Nhân tộc trấn giữ, đâu dễ xảy ra chuyện như vậy.”

“Tớ biết, nhưng Tô bá bá mới… Thiên Quân cảnh thôi mà!”

Đầu cua còn sốt ruột hơn cả Tô Vũ: “Thiên Quân cảnh đối với chúng ta thì rất lợi hại, nhưng ở Chư Thiên chiến trường thì chỉ là yếu nhất, binh sĩ vạn tộc ở Chư Thiên chiến trường, thấp nhất cũng là Thiên Quân cảnh.”

“Tớ biết.”

“A Vũ, sao cậu không lo lắng gì hết vậy!”

Đầu cua sốt ruột thay cho Tô Vũ, nếu là cậu ta thì đã khóc lóc ầm ĩ từ lâu rồi.

“Lo lắng thì có ích gì không?”

Tô Vũ bất đắc dĩ. Lão cha đã đi rồi, có lo lắng đến mấy thì cũng vô ích.

Việc cấp bách không phải là lo lắng suông, cái tên này tính tình vẫn nóng nảy như vậy.

“Đến trường đi, bớt nói nhảm.”

“Đến trường?”

Trần Hạo kinh ngạc nói: “Cậu còn muốn đến trường…”

Tô Vũ trừng mắt nhìn cậu ta, khiến Trần Hạo có chút ngượng ngùng.

“Nói nhảm, tớ không đến trường thì ở nhà làm gì, ngày ngày lau nước mắt, chờ tin dữ từ tiền tuyến gửi về chắc?”

Tô Vũ trợn trắng mắt, cái tên này nói gì vậy.

“Đi, đi trường học! Mấy ngày nữa trường sẽ đề cử danh sách sát hạch các đại học phủ, tớ đi báo danh trước.”

“Không phải cậu báo danh rồi sao?”

Trần Hạo kỳ quái nói: “Tuần trước cậu còn đi báo danh cùng tớ, cậu quên rồi à?”

“Biết, lần trước báo Văn Minh học phủ, lần này đi báo Chiến Tranh học phủ.”

Trần Hạo ngây người, Chiến Tranh học phủ?

“Cậu…”

“Đi!”

Tô Vũ không cho cậu ta cơ hội nói nhảm nữa. Hôm qua hắn đã quyết định kỹ càng, Chiến Tranh học phủ vẫn phải thi, có thi đậu hay không thì tính sau.

Nam Nguyên trung đẳng học phủ.

Nơi đăng ký.

Vị lão sư phụ trách xem xét tư liệu, kỳ quái nói: “Tô Vũ, không phải em báo sát hạch Văn Minh học phủ sao? Em nắm giữ mười tám môn Vạn Tộc ngữ, ở Nam Nguyên chúng ta là số một số hai rồi, cho dù là Đại Hạ Văn Minh học phủ cũng nắm chắc mười phần, còn đăng ký Chiến Tranh học phủ làm gì?”

Trong tình huống bình thường, học viên đăng ký cả hai hệ thống đại học phủ là vì không chắc chắn thi đậu một trong hai, nên phải chuẩn bị cả hai đường.

Tô Vũ đầu óc nhanh nhạy, lại chịu khó bỏ thời gian, mấy năm nay đã nắm giữ trọn vẹn mười tám môn Vạn Tộc ngữ, dù cho là Đại Hạ Văn Minh học phủ nổi tiếng nhất cũng sẽ rộng mở cửa lớn với cậu.

Nếu không phải như vậy, thì Tô Long đã không chắc chắn rằng con trai mình có thể thi đậu trước khi đi, còn cố ý bảo Tô Vũ gửi thư cho ông.

Tô Vũ không giải thích nhiều, cười nói: “Lão sư, chuẩn bị cả hai đường để phòng ngừa vạn nhất thôi ạ, chẳng phải ai cũng có thể đăng ký hai hệ thống sao? Coi như là dự phòng.”

“Cũng đúng, nhưng em thì không cần thiết, khi khảo hạch cứ thể hiện tốt là được.”

Lão sư đăng ký tươi cười nói: “Trường đã gửi danh sách các em học sinh giỏi lên trên rồi, tuy vẫn cần sát hạch, nhưng trên thực tế các em đã có hồ sơ ở các cao đẳng học phủ Đại Hạ phủ, dù cho có trượt trong kỳ thi thống nhất, đối phương cũng có thể cho các em cơ hội thứ hai.”

Nghe vậy, Trần Hạo vô cùng hâm mộ, không nhịn được hỏi: “Lão sư, có em không ạ?”

Lão sư đăng ký liếc nhìn cậu một cái, cười ha hả nói: “Có chứ, bên Nội Vụ học phủ đã lập hồ sơ cho em rồi.”

Mặt Trần Hạo xị xuống.

Nội Vụ học phủ!

Tứ đại hệ thống học phủ: chiến tranh, văn minh, nghiên cứu khoa học, nội vụ.

Nội vụ nghiên cứu trăm kỹ năng sống, ví dụ như: thợ sửa chữa, đầu bếp, lái xe, hành chính, giải trí… vân vân đều thuộc hệ thống nội vụ.

Chiến Tranh học phủ bồi dưỡng cường giả, Văn Minh học phủ giải mã văn minh vạn tộc, nghiên cứu khoa học học phủ nghiên cứu phát minh binh khí, đan dược…

Ba hệ thống này đều không tệ, chỉ có Nội Vụ học phủ, đối với đám thanh thiếu niên này mà nói, đó là lựa chọn cuối cùng khi không còn con đường nào khác.

Lão sư đăng ký không để ý đến cậu, làm xong đăng ký cho Tô Vũ, cười nói: “Chủ yếu vẫn là tập trung vào hệ thống văn minh, trong khoảng thời gian này tốt nhất là nắm vững thêm một vài môn Vạn Tộc ngữ nữa, sẽ có ích cho sau này. Còn con đường tu luyện thì đừng vội, Văn Minh học phủ sau này tu luyện đến Thiên Quân cảnh là đủ rồi, trăm bệnh không sinh là được.”

Văn Minh học phủ không truy cầu chiến lực cao cường, vị lão sư này lo lắng Tô Vũ sẽ đi sai đường.

Tô Vũ cười gật đầu, không từ chối, lão sư cũng là có ý tốt.

Nhưng… trong khoảng thời gian này, mình cũng nên để ý đến tu luyện nhiều hơn.

Ps: Kịp rồi…

Quay lại truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Bảng Xếp Hạng

Chương 19: Thu hoạch

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tháng 3 19, 2025

Chương 735: Thần bí đấu giá hội

Đỉnh Cấp Gian Thương - Tháng 3 19, 2025

Chương 2189: Trời nứt

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 19, 2025