Chương 182: Ta kiếm rất nhiều! | Vạn Tộc Chi Kiếp
Vạn Tộc Chi Kiếp - Cập nhật ngày 20/03/2025
Ngoài gian phòng nhỏ kia…
Cách đó không xa, Hạ Ngọc Văn mặt mày lạnh lùng, đứng trên một gò đất cao, ánh mắt hắn dõi theo gian phòng nhỏ kia.
Bạch Phong…
Hắn và Bạch Phong quen biết đã nhiều năm.
Từ rất lâu trước đây, đã có kẻ nói rằng, học viên Nhất hệ Đa Thần Văn, cùng cảnh vô địch thiên hạ.
Kết quả… chứng minh đó chỉ là trò cười, Bạch Phong chưa từng thắng nổi hắn. Mỗi lần hắn quét bảng, đều nghiền nát Bạch Phong không thương tiếc.
Đương nhiên, có người cảm thấy bất công, Bạch Phong yếu hơn hắn, nhưng Bạch Phong yếu, đó là chuyện của Bạch Phong, liên quan gì đến hắn?
Bạch Phong vì nghiên cứu mà chậm trễ tu luyện, đó cũng là chuyện của Bạch Phong, liên quan gì đến hắn?
Hắn đã là Lăng Vân tam trọng, vốn dĩ không còn hứng thú giao đấu với Bạch Phong. Mục tiêu của hắn lớn hơn, đối thủ của hắn mạnh hơn!
Bạch Phong, chỉ là Đằng Không cảnh mà thôi!
Trong gian phòng nhỏ, Bạch Phong bước ra, sắc mặt có chút trắng bệch, mấy ngày không ngủ, vành mắt thâm quầng.
Liên tục bị thần văn cường đại chấn động, ý chí lực của hắn có chút tan rã.
Hạ Ngọc Văn khẽ nhíu mày, không nói gì.
Bạch Phong nở nụ cười gượng gạo trên môi, bước ra khỏi phòng. Phía sau, đám cường giả Sơn Hải cảnh như Ngô Nguyệt Hoa đều chăm chú nhìn theo hắn, chuẩn bị cho một trận đại chiến sắp bùng nổ.
Bên ngoài chiến khu, Ngô Kỳ cau mày im lặng.
Nàng lẻn vào chiến khu, cô cô không cho nàng vào, không phải nơi nàng có thể trà trộn.
Nhưng giờ phút này, thấy Bạch Phong dáng vẻ xiêu vẹo, Ngô Kỳ cau mày, Bạch Phong như vậy, làm sao có thể giao đấu với Hạ Ngọc Văn?
Khoảng cách ban đầu vốn đã quá lớn!
Đằng Không bát trọng, so với Lăng Vân tam trọng!
Hạ Ngọc Văn thấy Bạch Phong bước tới, thản nhiên nói: “Đây là cái vốn liếng mà ngươi muốn dùng để khiêu chiến Lăng Vân?”
Bạch Phong cười ha hả đáp: “Cần cái vốn liếng gì chứ? Lăng Vân ghê gớm lắm sao? Ngươi nói cứ như Lăng Vân vô địch thiên hạ vậy!”
Nói xong, Bạch Phong ngáp dài rồi tiếp: “Hạ Ngọc Văn, ngươi không lo tranh giành vị trí Phủ chủ, đi theo Nhất hệ Đơn Thần Văn làm càn làm gì! Làm ầm ĩ lên thì vị trí Phủ chủ sẽ thuộc về ngươi chắc?”
Hạ Ngọc Văn bình tĩnh nói: “Vị trí Phủ chủ, ta đương nhiên muốn tranh! Nhất hệ Đơn Thần Văn, ta đương nhiên cũng cần lôi kéo! Ta có thể cho ngươi một cơ hội, ngươi bảo Trần Vĩnh tự mình nhường lại chức Quán trưởng tàng thư quán, ta không những không giết ngươi, mà còn sẽ tranh thủ cho các ngươi một chút hy vọng sống!”
Hắn nói thẳng, nói dứt khoát!
“Ta muốn thứ đó, dĩ nhiên là thuộc về ta!”
“Đối phó ngươi, Bạch Phong, tất cả chỉ là để hoàn thành mục đích của ta mà thôi.”
Bạch Phong ngáp dài, chán chường nói: “Ngươi nói cứ như Đại Hạ phủ này là của riêng nhà ngươi vậy. Ngươi giỏi giang đến thế, sao không bảo Vạn phủ trưởng kia thoái vị đi, để ngươi lên làm phủ trưởng chẳng phải tốt hơn sao? Không được nữa, bảo Hạ phủ chủ kia dẹp tiệm luôn đi, trực tiếp cho ngươi ngồi vào cái ghế Phủ chủ ấy!”
“Đường phải bước từng bước một chứ!”
Hạ Ngọc Văn dường như chẳng nghe ra ý trào phúng trong lời hắn, ung dung nói: “Nếu ta tiến vào Sơn Hải, cái vị trí phủ trưởng kia, ta sao lại không thể tranh giành một phen?”
“…”
Bạch Phong im lặng.
Tên này, xem ra vẫn chưa được ai cho ăn đòn nên lời lẽ ngông cuồng vẫn không hề thay đổi.
Nghĩ ngợi một hồi, hắn bỗng bật cười: “Ta vẫn luôn tò mò một chuyện, ngươi ngông cuồng như vậy, đám hỗn đản bên Chiến Tranh học phủ kia sao không đến đánh ngươi?”
Hạ Ngọc Văn liếc nhìn hắn, thản nhiên đáp: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu!”
Bạch Phong nghe xong ngơ ngác, hồi lâu sau mới dường như hiểu ra, kinh ngạc nói: “Ý ngươi là, ngươi là Văn Minh sư, bọn hắn là Chiến giả, cho nên không đánh ngươi? Mẹ kiếp, vậy tại sao lại đánh lão tử?”
“…”
Không ai đáp lời.
Đằng xa, Ngô Kỳ liếc xéo hắn, ngươi còn hỏi vì sao đánh ngươi á?
Lần đầu tiên là vì cuộc sát hạch giữa hai đại học phủ, đánh ngươi là nhiệm vụ bắt buộc.
Lần thứ hai là vì ngươi không phục không cam lòng, cứ nhất quyết đòi tìm đến, thế là lại bị đánh.
Lần thứ ba là vì ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi, thừa lúc hắn không có ở đây, xông vào Chiến Tranh học phủ càn quét bảng Vạn Thạch một phen, người ta vừa về, vì giữ thể diện cho Chiến Tranh học phủ, không đánh cho ngươi một trận thì còn ra thể thống gì nữa!
Ngươi còn hỏi vì sao đánh ngươi á?
Trong lòng ngươi chẳng lẽ không có chút tự giác nào sao!
Hạ Ngọc Văn cũng không thèm để ý đến hắn, lại nhìn về phía Bạch Phong nói: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Suy nghĩ cái gì?”
Bạch Phong vẻ mặt kỳ quái, suy nghĩ cái gì cơ?
Ngươi đang nói cái quái gì vậy?
Hạ Ngọc Văn sắc mặt khẽ biến, liếc nhìn hắn một cái, rồi thôi, không nói gì thêm.
Bạch Phong này, tính tình hắn thật khiến người ta chán ghét!
Hắn chỉ muốn nghe những gì hắn thích, những điều hắn không muốn nghe, tuyệt nhiên không lọt tai nửa chữ.
Hạ Ngọc Văn chậm rãi bước xuống con dốc, giọng điệu bình tĩnh: “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?”
Bạch Phong cười nhạt: “Ngươi chuẩn bị giết ta? Ngươi chắc chắn có thể giết được ta sao? Hạ Ngọc Văn, đừng tự đánh giá mình quá cao! Trước kia ta mặc kệ ngươi, chẳng qua nể mặt Hạ gia mà thôi. Loại người như ngươi, nếu không có Hạ gia che chở, sớm đã bị người đánh cho tan xương nát thịt!”
“Ngươi cũng vậy thôi!”
Hạ Ngọc Văn khinh miệt đáp, ngươi chẳng khác gì ta!
Không có Hồng Đàm, ngươi cũng chỉ là phế vật.
“Cũng đúng!”
Bạch Phong cười, trong tay đã lăm lăm thanh trường kiếm, chính là Đồ Long kiếm!
Hạ Ngọc Văn chỉnh trang lại y phục, tay nắm chặt Đồ Long kiếm, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng. Dù Bạch Phong chỉ là Đằng Không bát trọng, hắn cũng không dám khinh thường.
Bạch Phong lại không để ý đến hắn, cầm Đồ Long kiếm soi bóng, vuốt vuốt râu ria, chỉnh tề y phục, chải chuốt lại mái tóc, cười nói: “Tốt, lần này đã chuẩn bị xong!”
“Muốn chết!”
Vừa dứt lời, Hạ Ngọc Văn sắc mặt lạnh như băng, vung đao chém xuống!
Khai Thiên Đao!
Tuyệt học của Hạ gia!
Bạch Phong đạp không mà tránh, “ầm” một tiếng, mặt đất nổ tung, một đạo vết đao xé toạc mặt đất, kéo dài đến tận trước mặt vài vị Sơn Hải cảnh mới tan biến.
“Việc này không liên quan đến ta, Hạ gia muốn phạt tiền, thì đi tìm Hạ Ngọc Văn mà tính sổ!”
Bạch Phong hét lớn một tiếng!
Lại đòi tiền!
Cái tên Hạ Hầu gia chết mê tiền này, chắc hẳn Hạ Ngọc Văn cũng không thoát khỏi kiếp nạn.
“Hừ!”
“Khinh cuồng!” Một tiếng quát khẽ vang lên, đao khí ngập trời, tựa hồ có thể chém đứt cả hư không!
Vô số đao ảnh từ trên trời giáng xuống!
Đằng Không Bạch Phong, trong khoảnh khắc vung vẩy Đồ Long kiếm, binh binh bang bang phá tan từng đạo đao khí!
Phốc!
Trên bạch y, xuất hiện một vết rách, rồi lại thêm vết thứ hai, vết thứ ba…
Hạ Ngọc Văn thậm chí còn chưa áp sát, lại chém thêm một đao, vô số đao ảnh tái hiện!
Bạch Phong điên cuồng huy kiếm, kiếm ảnh lưu niệm!
Phốc phốc phốc…
Từng đạo vết máu, không ngừng hiện lên trên thân thể hắn.
Khoảng cách!
Giờ phút này, cả hai bên Sơn Hải đều đang quan chiến.
Ai nấy đều nhìn ra khoảng cách!
Kém tận bốn trọng cảnh giới, còn có cả một đại cảnh giới, Bạch Phong tuy mạnh, nhưng gặp phải tuyệt thế thiên tài như Hạ Ngọc Văn, vẫn là một khoảng cách quá lớn.
Kẻ luôn luôn nhất kiếm đoạt mệnh như Bạch Phong, giờ phút này đến cả cơ hội toàn lực xuất kiếm cũng khó khăn.
“Bạch Phong, ngươi khiến ta thất vọng!”
Hạ Ngọc Văn lại chém ra một đao!
Hư không chấn động, biển lửa Phần Thiên, Bạch Phong thống khổ nhíu mày, thở dốc nói: “Có chút ý tứ… Hỏa Thần văn cũng không yếu, còn có thể đốt cháy thức hải của ta!”
“Tiếp tục đi!”
Bạch Phong nhe răng cười, tiếp tục vung vẩy trường kiếm, đánh nát từng đạo đao khí, ý chí lực không ngừng chấn động, biển lửa càng thêm sôi trào!
“Cho ngươi thêm chút lửa!”
Sau một khắc, biển lửa lan tràn, bao phủ cả đất trời, trong biển lửa, Bạch Phong cười lớn, trên thân cũng bốc lên một ngọn lửa, bùng cháy dữ dội!
Ầm ầm!
Hư không dường như sắp bị đốt rách!
Bốn phương tám hướng, nguyên khí cuồn cuộn như sóng trào, điên cuồng hội tụ, ngọn lửa bừng bừng càng thêm hung mãnh, không ngừng bành trướng!
Ngay khi ngọn lửa đạt đến đỉnh điểm thiêu đốt, “Phốc” một tiếng vang nhỏ, tựa như có thứ gì đó bị đốt rách!
Sắc mặt Hạ Ngọc Văn trắng bệch, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Phong.
Bạch Phong lúc này sắc mặt cũng chẳng khá hơn, tái nhợt như tờ giấy, hắn khẽ cười, giọng điệu đầy mỉa mai: “Thú vị không? Thần văn nát bấy rồi chứ? Tiểu hài tử đừng nghịch lửa! Ngươi chưa nghe câu ‘dẫn hỏa thiêu thân’ à? Có biết nguyên lý không? Để ta nói cho ngươi biết, khi ý chí lực xung quanh bị đốt rụi, nguyên khí cũng hóa thành tro tàn, ngọn lửa này… nó sẽ quay sang đốt chính thần văn của chủ nhân, để tiếp tục cung cấp ý chí lực, cung cấp nhiên liệu. Cho nên, cây đuốc vừa rồi của ta chỉ là chất dẫn cháy, ta cho ngươi thêm lửa, chơi vui chứ?”
“… ”
Sắc mặt Hạ Ngọc Văn biến đổi liên tục. Thần văn “Hỏa” của hắn, năm xưa ngay cả Lăng Vân cũng phải bỏ mạng, hôm nay lại bị Bạch Phong dễ dàng phá giải, thậm chí còn khiến thần văn của hắn bị thương nặng!
Bạch Phong nói thì đơn giản, nhưng nào có dễ dàng để ngọn lửa cắn trả bản thân như vậy!
Tên này… quả thật là một yêu nghiệt.
Người đời chỉ thấy Bạch Phong một kiếm tru sát người, lại chẳng mấy ai để ý đến bản chất của hắn, một thiên tài nghiên cứu cuồng.
Hạ Ngọc Văn không nói gì, lần nữa vung đao!
Lần này, hắn không ngừng vung đao!
Thân ảnh hắn khẽ động, trong nháy mắt tan biến vào hư không!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
“Khục…”
Bạch Phong ho khan, máu tươi trào ra từ miệng, trường kiếm của hắn gắng gượng chống đỡ một thanh đao đang chém xuống.
Bạch Phong bị cỗ lực đạo khổng lồ đánh cho không ngừng rơi xuống, ầm ầm một tiếng, hắn nện mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố sâu!
“Ông!”
Hạ Ngọc Văn thu đao, rồi lại chém xuống!
Một đao hoành không, từ trên cao bổ xuống!
“Hắc hắc…”
Một tiếng cười khẩy vang lên, thần văn của Bạch Phong bùng nổ, bốn phương tám hướng mặt đất trong nháy mắt đóng băng!
“Bịch” một tiếng, lớp băng trên mặt đất bị chém rách!
Bạch Phong từ dưới lòng đất vọt lên, nhanh chóng bỏ chạy!
“Bạch Phong, ngươi quá yếu!”
Hạ Ngọc Văn đạp không mà đi, chân mang giày đen, tay lăm lăm trường đao, từng bước một bức sát hắn, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: “Ngươi có thể trốn khỏi chiến khu này, ta sẽ không giết ngươi. Nếu ta thành Phủ chủ, ta thậm chí có thể chiêu ngươi vào phủ Thành chủ, thế nào?”
“Không thế nào cả!”
Ở phía xa, Bạch Phong vừa chạy thục mạng vừa cười hắc hắc đáp: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu! Ngươi tưởng ta thèm cái chức Phủ chủ đó chắc? Lão tử thà về quê trồng rau, chứ nhất quyết không theo ngươi lăn lộn!”
Hạ Ngọc Văn lướt gió đuổi theo, lạnh lùng nói: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Bạch Phong, thiên tài nhiều như lá rụng, thế giới này chẳng thiếu gì hạng người như ngươi!”
“Vậy ngươi cứ thử giết ta xem!”
Bạch Phong vung kiếm nghênh chiến, “Ông” một tiếng, kiếm khí xé gió lao thẳng tới đối phương!
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên, trường kiếm bị đánh ngược trở lại, Bạch Phong lại thổ huyết, vội vàng thu kiếm, tiếp tục bỏ chạy!
Một kẻ trốn, một kẻ đuổi.
Hạ Ngọc Văn không ngừng vung đao, đao khí tràn ngập tứ phương, mang theo sát khí ngút trời và sức sát thương kinh người. Bạch Phong chỉ cần chạm phải một tia đao khí, lập tức bị vô số lưỡi đao chém xé, phạm vi trốn chạy càng lúc càng thu hẹp!
Bên cạnh, Ngô Nguyệt Hoa và những người khác chau mày.
Ngô Nguyệt Hoa truyền âm: “Bạch Phong không phải đối thủ của hắn, chênh lệch quá lớn. Dù có dùng kỳ chiêu, cũng không thể thắng được Hạ Ngọc Văn! Hắn ta quá mạnh!”
Bạch Phong có thể dễ dàng giết chết tu sĩ Lăng Vân nhị trọng, nhưng trước mặt Hạ Ngọc Văn, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
Đương nhiên, Hạ Ngọc Văn truy đuổi lâu như vậy mà vẫn chưa bắt được Bạch Phong, cũng đủ thấy hắn ta cường hãn đến mức nào.
Chỉ là, chênh lệch giữa hai bên vẫn còn quá lớn!
Bốn trọng cảnh giới, lại còn cách nhau cả một tầng Lăng Vân!
Liễu Văn Ngạn im lặng không nói. Bạch Phong muốn thử sức, vậy cứ để hắn ta thử xem sao.
…
Bên ngoài.
Chu Minh Nhân bình tĩnh quan sát cảnh tượng hỗn loạn trong sân. Bên cạnh, Tôn Các Lão ánh mắt lạnh như băng, nói: “Tên này, lúc trước giết Trương Vũ thì hung hăng càn quấy, giờ chẳng khác nào chó nhà có tang!”
Trước đây, lão còn chưa hận Bạch Phong đến vậy, nhưng bây giờ thì hận thấu xương!
Lần trước, chỉ vì một lời bất đồng, Bạch Phong đã vung kiếm giết chết đồ đệ của lão, khiến lão nổi cơn lôi đình!
Nuôi dưỡng một gã đồ đệ Lăng Vân cảnh, thật chẳng dễ dàng gì!
Chu Minh Nhân không thèm để ý đến hắn, ánh mắt hướng về phương xa nhìn lại, nơi đó, không ít cường giả đều đã tụ tập.
Trịnh gia lão quỷ, Hạ Hầu gia, Hồ tổng quản, Triệu tướng chủ, Kỷ thự trưởng…
Một đám người đều đang lặng lẽ quan sát!
Chu Minh Nhân vẫn trầm mặc như trước.
Bên cạnh hắn, Đan Thiên Hạo đến từ Đại Chu phủ bỗng lên tiếng: “Chu phủ trưởng, ngài đã đến đây, hà tất phải để Hạ Ngọc Văn liều mạng đánh giết Bạch Phong, chi bằng trực tiếp bắt lấy Liễu Văn Ngạn, tránh lãng phí thời gian!”
Chu Minh Nhân vẫn im lặng.
Đan Thiên Hạo khẽ nhíu mày, “Chu phủ trưởng…”
Chu Minh Nhân liếc nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Không vội.”
“Không vội?”
Đan Thiên Hạo trong lòng giận dữ!
Còn chưa vội sao?
Ngươi rốt cuộc đang chờ đợi cái gì?
“Trịnh Ngọc Minh vẫn còn đang bị thương, chẳng lẽ Chu phủ trưởng không muốn cứu hắn?”
Chu Minh Nhân lại liếc nhìn hắn, không để ý tới, quay đầu nhìn về phía Bạch Phong bọn hắn.
Lúc này, Bạch Phong bị áp chế hoàn toàn không có cách nào phản kháng.
Hạ Ngọc Văn quá mạnh!
“Viện trưởng…”
Tôn Các Lão mấy người cũng nhìn về phía Chu Minh Nhân, bọn hắn cũng không hiểu, rốt cuộc còn đang chờ đợi điều gì?
Hiện tại trực tiếp đào mộ Trương Nhược Lăng, Đa Thần Văn nhất hệ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đại chiến bùng nổ, chi bằng bắt lấy Liễu Văn Ngạn chẳng phải hơn sao!
Chu Minh Nhân khẽ nhíu mày, một lát sau mới nói: “Người còn chưa đủ! Hồng Đàm chưa trở lại, không bắt lại Hồng Đàm, chẳng lẽ để mặc ả ta ở bên ngoài gây rối? Đánh rắn không chết, ắt sẽ bị họa, đạo lý này chẳng lẽ không hiểu sao?”
Đan Thiên Hạo vội vàng nói: “Bắt được Liễu Văn Ngạn, Hồng Đàm nhất định sẽ đến, đến lúc đó ả ta trốn đằng trời!”
Cứ phải chờ, lỡ xảy ra biến cố thì sao!
Chu Minh Nhân lại lần nữa trầm mặc, dứt khoát làm lơ hắn.
Đan Thiên Hạo trong lòng dâng lên một cỗ tức giận!
Bỗng nhiên, Chu Minh Nhân lên tiếng: “Ngươi có thể thử xem, ta không thể ra tay. Nếu ta động thủ, Hồng Đàm thừa cơ đánh lén thì không ai cản nổi!”
“Ngươi…”
Đan Thiên Hạo lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên truyền âm nói: “Chu Minh Nhân, đừng tính toán nhiều quá! Ngươi thật sự cho rằng, bọn chúng có thể ngăn được chúng ta? Ngươi đến đóng đô, là muốn củng cố vị trí lãnh tụ Văn Minh sư Đại Hạ phủ của ngươi sao?”
Hắn đã nhìn thấu cái tên này!
Chu Minh Nhân rõ ràng là cảm thấy, đám người Liễu Văn Ngạn chưa chắc đã bị bắt, hắn muốn mượn trận chiến đóng đô này, thành toàn chính mình!
Chu Minh Nhân vẫn im lặng.
Không trả lời, càng không để ý tới hắn.
“Ngươi chẳng lẽ quên lời phủ trưởng Chu dặn dò?”
Đan Thiên Hạo lại lần nữa truyền âm!
Vị phủ trưởng Chu này, không phải Chu Minh Nhân, mà là vị phủ trưởng Đại Chu Văn Minh học phủ kia, người từng phá Long.
Con trai trưởng của Vô địch cảnh!
Chu Minh Nhân vẫn không nói gì, trải qua mấy lần như vậy, Đan Thiên Hạo đã giận không kềm được. Tên này, thật sự cho rằng rời hắn, bọn hắn không còn cách nào đối phó đám người Liễu Văn Ngạn sao?
…
Trên đỉnh núi xa xăm.
Hạ Hầu gia không đứng mà ngồi, uống trà, ăn dưa, chỉ thiếu điều gọi nha hoàn đến quạt mát.
Vừa ăn, hắn vừa cười nói: “Hạ Ngọc Văn với Bạch Phong phá nhiều đất như vậy, phát tài rồi!”
Bên cạnh, một vị trung niên văn nhã thân hình cao lớn liếc nhìn hắn, cười nhạt nói: “Tiền của Hạ gia, qua tay ngươi một vòng, chẳng phải cũng là của ngươi sao?”
“Không giống nhau đâu!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Hạ Ngọc Văn tự mình cũng có thể kiếm tiền, đâu phải trẻ con nữa. Hạ gia mỗi năm trợ cấp hắn ba ngàn điểm công huân, xem kìa, nó đã đào nát mấy trăm phương đất, kiếm được mấy chục vạn công huân rồi!”
“Nó không trả nổi đâu!”
“Không sao, gia gia nó trả nổi là được! Trường Thanh làm phó phủ trưởng nhiều năm như vậy, có tiền, không sợ!”
Hạ Hầu gia khẽ cười, lại lên tiếng: “Lão Kỷ à, ngồi xuống đàm đạo đi, cứ đứng mãi không mỏi hay sao? Sao lại học theo lão Hồ thế?”
Kỷ thự trưởng chẳng buồn để ý, cũng chẳng muốn mở lời với hắn.
Hạ Hầu gia vốn không quen cô độc, lại tiếp lời: “Lão Kỷ, ngươi đoán xem hai người kia ai sẽ thắng?”
“Chu Minh Nhân cùng Hồng Đàm ư?”
“Không phải, ta đang nói đến hai vị này!”
Hắn chỉ vào Bạch Phong đang liều mạng bỏ chạy. Lúc này, bạch y của Bạch Phong đã sớm nhuốm thành huyết y, không còn sức phản kích, chỉ biết trốn tránh, cố gắng bảo toàn tính mạng. Càng đánh càng yếu, cứ tiếp tục thế này, không quá một khắc đồng hồ sẽ bị Hạ Ngọc Văn chém giết!
Kỷ thự trưởng khẽ nhíu mày, ánh mắt dần sáng lên, như đang quan sát điều gì. Hồi lâu sau, hắn cười nhạt nói: “Bạch Phong vong mạng, Hạ Ngọc Văn bị thương!”
“Ngươi đang nhìn thấu tương lai?”
Hạ Hầu gia đột nhiên cười lớn: “Chuyện này là cấm kỵ, dù ngươi có tài xem thiên tượng cũng chưa chắc đã chuẩn xác! Đừng nói là Nhật Nguyệt, ngay cả kẻ vô địch cũng chỉ là đưa ra dự đoán, dựa trên phân tích đủ loại thông tin để đạt được một khả năng tương lai, chứ không phải là tương lai chắc chắn!”
Kỷ thự trưởng nghiêng đầu, nhìn hắn, cười nhạt hỏi: “Vậy ngươi nghĩ thế nào?”
“Ta nghĩ ư?”
Hạ Hầu gia cười ha hả: “Hay là chúng ta đánh cược đi, cược… cược… con gái của ngươi thì sao?”
“Hả?”
Ánh mắt Kỷ thự trưởng chợt trở nên lạnh lẽo!
“Sao thế? Ngươi chê con trai ta không ra gì à?”
Hạ Hầu gia cười nói: “Chất phác, thật thà, chân thành, chịu khó…”
“Xấu!”
Kỷ thự trưởng chỉ thốt lên một lời!
Quá xấu, không xứng với nữ nhi của ta!
Hạ Hầu gia lộ vẻ bất mãn: “Người ta đều nói con trai ta giống ta như đúc!”
“Cho nên xấu!”
“Ngươi…”
Hạ Hầu gia giận dữ, bực bội nói: “Được, ngươi không chịu thì thôi, còn chê con gái ta! Một kẻ Nhật Nguyệt mới tấn chức, được cùng Hạ gia ta kết thông gia, đó là phúc phận của ngươi, còn làm bộ làm tịch, không chịu thì thôi!”
Kỷ thự trưởng ung dung đáp: “Nhật Nguyệt yếu kém sao? Huống chi, nữ nhi của Kỷ mỗ ta, há lại chấp nhận thứ phẩm đã qua tay!”
“. . .”
Hạ Hầu gia mặt mày ủ dột, lão Hồ bên cạnh thì nhịn cười trộm.
Thứ phẩm đã qua tay. . .
Xem như vậy đi!
Hạ Hổ Vưu khi còn bé vốn có hôn ước với đích nữ Liễu gia, tiếc thay. . . Liễu gia đã lụi bại, mà vị đích nữ kia vừa lọt lòng đã cùng song thân bỏ mạng tại Chư Thiên chiến trường.
Hôn ước năm đó chỉ là lời hứa vu vơ khi còn mang thai, nửa đùa nửa thật mà thôi.
Kỷ thự trưởng nói vậy, chẳng qua là cố ý chọc tức Hạ Hầu gia.
Hạ Hầu gia hậm hực, liền vội nói: “Ta cược tiểu tử Bạch Phong kia nhất định còn có tuyệt chiêu, hắn có hai thanh Đồ Long kiếm, đến giờ mới dùng một thanh! Thanh còn lại đâu?”
Kỷ thự trưởng khẽ cau mày, trầm ngâm: “Hắn lấy đâu ra hai thanh? Thanh kia, rốt cuộc từ đâu mà có?”
“Có lẽ năm xưa hắn trực tiếp vẽ ra hai thanh, tiểu tử này giấu kỹ quá!”
Hạ Hầu gia tùy tiện đoán mò!
Kỷ thự trưởng thản nhiên nói: “Ta đang nghĩ, có khi nào hắn tự mình khai phá Đồ Long kiếm?”
“Không thể nào a?”
Hạ Hầu gia không chắc chắn nói: “Chiến kỹ đa thần văn khó mà phá giải! Nhưng cũng không loại trừ khả năng, tiểu tử này suốt ngày ru rú trong phòng nghiên cứu, ai biết có nghịch ra thứ quái quỷ gì không. Hay là. . . lát nữa ngươi ra tay bảo toàn hắn một phen?”
Kỷ thự trưởng cười nhạt, làm ngơ.
Bên kia, lão Hồ cũng khẽ cười: “Hầu gia, ngài quen thói khinh người quá rồi, lần trước kẻ bị giết kia, ngài cũng đâu có đoái hoài!”
Hạ Hầu gia chẳng để ý: “Kinh doanh là vậy, phải biết khinh người! Xem hắn có đáng để ra tay hay không, nếu không đáng, thì cứ để các ngươi tự đấu!”
Mấy người chẳng thèm chấp.
Ngươi muốn nhúng tay thì tự nhúng tay đi.
. . .
Tứ phương bát hướng cường giả đều lặng lẽ quan sát.
Mà trong chiến khu, Bạch Phong áo trắng đẫm máu, đã lực bất tòng tâm!
Bạch Phong vốn không giỏi đánh dai dẳng!
Điểm này, kẻ nào biết rõ không ít.
Giờ phút này, hắn lại dây dưa lâu đến vậy, càng đánh càng suy yếu, người sáng mắt đều thấy rõ, hắn xong rồi! Cứ kéo dài, đến cuối cùng một kiếm cũng chém không nổi.
Hạ Ngọc Văn không chút hoang mang, từng bước ép sát, thu hẹp không gian bỏ chạy của hắn.
Y phải đề phòng hắn tung chiêu cuối cùng!
Song kiếm ư?
Bạch Phong đến giờ, mới chỉ xuất một kiếm, vẫn còn một kiếm chưa ra đây.
Đao khí cuồn cuộn, không gian trốn chạy của Bạch Phong càng lúc càng nhỏ!
Hạ Ngọc Văn cẩn trọng từng bước một!
Gã rất mạnh, cũng rất ngông cuồng, nhưng khi chiến đấu, gã có bố cục riêng, không hề hoang mang, loạn nhịp, hay vội vàng.
Đối phó hạng người như Bạch Phong, phải giữ vững thế ổn định.
Bằng không, lật thuyền trong mương lúc nào không hay!
“Bạch Phong, còn muốn giãy giụa ư? Hãy cho ta chiêm ngưỡng chuôi Đồ Long kiếm thứ hai của ngươi!”
“Như ngươi mong muốn!”
Bạch Phong cười lớn một tiếng, khẽ gầm, một kiếm chém ra!
Cùng lúc đó, lại có một kiếm từ trên trời giáng xuống!
Một mạnh, một yếu!
“Chuôi này, quá yếu!”
Hạ Ngọc Văn cười nhạt, tay trái vồ thẳng lấy thanh kiếm yếu kia, đồng thời tay phải cầm đao, chém về phía thanh kiếm chính diện đang bay tới, đó mới là chủ kiếm!
*Bịch* một tiếng, chủ kiếm bị đánh bay!
Phó kiếm bị Hạ Ngọc Văn tóm gọn trong tay, gã đơn giản xem xét, khẽ nhíu mày, ý chí lực bùng nổ, chấn động chuôi phó kiếm này. Có chút kỳ quái, ở đâu ra nhiều Đồ Long kiếm đến vậy!
Đây là thần văn chiến kỹ của hắn sao?
Hay chỉ là một môn chiến kỹ khác?
Đang suy tư, Bạch Phong bỗng nhiên nuốt vào một giọt tinh huyết, gầm lên giận dữ, thân thể bành trướng, điên cuồng đánh giết về phía hắn!
“Thiên phú tinh huyết ư?”
“Quá yếu!”
Hạ Ngọc Văn nhàn nhạt đáp lời, một thanh phó kiếm thất sắc, mất đi quang hoa, tùy ý vứt bỏ, vung đao nghênh chiến Bạch Phong đang cuồng nộ xông đến!
Phốc phốc!
Vô số vết đao, lại một lần nữa giăng kín thân thể Bạch Phong.
Áo trắng đã rách nát, sương khí bốc lên từ thân thể, để lộ những vết thương dữ tợn.
“Còn muốn giãy giụa?”
“Giãy giụa cái đầu nhà ngươi!”
Vừa dứt lời, hai thanh trường kiếm từ xa xăm bỗng nhiên hợp nhất, lại lần nữa đánh úp về phía sau lưng hắn!
Hạ Ngọc Văn cảm nhận được kiếm khí mạnh mẽ phía sau, nhưng lại hơi nghi hoặc, không hề cường đại như hắn tưởng tượng, không phải là yếu, có lẽ đủ sức giết mấy tên Lăng Vân yếu đuối, nhưng đối với hắn mà nói, vẫn còn quá yếu.
Dù cho hắn vẫn còn là Đằng Không, một kiếm này cũng không thể giết được hắn!
Trường đao trong tay vút bay ra, trực tiếp xuất hiện sau lưng, ầm một tiếng, cùng trường kiếm dây dưa vào nhau, chém giết kịch liệt!
Hạ Ngọc Văn tay không tấc sắt, vẫn như cũ cực kỳ cường hãn, trong nháy mắt, liên tục đánh trúng Bạch Phong, khiến hắn không ngừng thổ huyết, hiệu quả của thiên phú tinh huyết, giờ khắc này căn bản không thể lay chuyển Hạ Ngọc Văn.
Bạch Phong lại không màng tất cả, lần nữa nuốt vào mấy giọt tinh huyết, rống lên một tiếng, lao thẳng về phía hắn!
Ngay thời khắc này, một đạo kinh thiên sát khí từ trên người hắn bộc phát ra!
Sau một khắc, lại thêm một thanh đồ long kiếm xuất hiện!
Cường hãn!
So với thanh kiếm hợp nhất kia còn cường hãn hơn!
Bốn phương tám hướng, vô số cường giả đều ngây người, còn có thanh thứ ba ư?
Tình huống gì thế này!
Hạ Ngọc Văn ngược lại thở phào nhẹ nhõm, vậy mới đúng chứ!
Hắn biết, Bạch Phong không dễ dàng bị giết như vậy, át chủ bài chắc chắn vẫn còn, quả nhiên!
“Một kiếm này… thật mạnh!”
Nếu giết được Trương Vũ, mọi chuyện trước đó coi như thuận lý thành chương.
“Khai Thiên!”
Hạ Ngọc Văn không dám khinh thường, quát lớn một tiếng.
Chín điểm sáng dần hiện lên trên thân hắn!
Hợp Khiếu cảnh, cửu khiếu!
Chín điểm sáng này vô cùng cường đại, giờ phút này, trên thân Hạ Ngọc Văn mơ hồ truyền đến khí tức hoang cổ, thần ma chi khí, chính là do thần ma tinh huyết chú thể mà thành!
Lấy tay làm đao!
Hạ Ngọc Văn quát lớn một tiếng, thủ đao chém xuống!
Một đao này, sát khí ngập trời!
Bạch Phong cũng cắn răng, giận dữ gầm lên một tiếng, trực tiếp phi thân lên không trung, nắm chặt chuôi đồ long kiếm thứ ba, nguyên khí và ý chí lực không ngừng tràn vào, bạo hống: “Toái Nguyên!”
Phá Thiên Sát Thức thứ ba!
Một kiếm này, chói lọi vô cùng!
Sát khí ngút trời, thần văn bùng nổ!
Nhất đao nhất kiếm, trong nháy mắt va chạm vào nhau!
Im ắng!
Chỉ có một vệt sáng càn quét về bốn phương tám hướng!
Hai người giằng co giữa không trung, đao kiếm giao phong, Hạ Ngọc Văn lấy tay làm đao, giờ phút này tay phải sáng lạn vô cùng, toàn thân vàng óng, cứng cỏi dị thường, “Răng rắc…”
Một tiếng vang giòn truyền đến, thanh kiếm trong tay Bạch Phong giờ khắc này vỡ tan!
Bàn tay Hạ Ngọc Văn cũng xuất hiện một vết nứt!
Huyết dịch, nhỏ xuống.
Hạ Ngọc Văn khẽ cười một tiếng, “Thật mạnh! Vượt cấp giết Lăng Vân dư sức! Bạch Phong, ngươi rất mạnh, đáng tiếc… ta càng mạnh hơn!”
Chẳng qua chỉ là bị thương nhẹ mà thôi!
Thanh kiếm mạnh nhất của Bạch Phong, vậy mà không thể gây thương tổn nặng nề cho hắn!
Bạch Phong giờ phút này, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tin, phẫn nộ, và cả sự không cam lòng…
Vì sao!
Sao lại mạnh đến vậy?
“Ngươi nên chết đi!”
Hạ Ngọc Văn lạnh lùng nói, tay trái hóa thành đao, chém thẳng xuống đầu Bạch Phong!
“Ta không cam tâm!”
Một tiếng gào thét bi phẫn vang vọng khắp bốn phương!
Ngô Nguyệt Hoa và những người khác vội vàng chuẩn bị ra tay, phía bên kia, Đan Thiên Hạo cùng đồng bọn cũng bộc phát khí thế áp chế, một bộ dáng sẵn sàng khai chiến ngay lập tức.
“Ta, Bạch Phong, thiên tư tuyệt đỉnh, ta không cam tâm, ta không phục!”
Bạch Phong tuyệt vọng gào thét!
Trường kiếm trong tay hắn đã vỡ vụn thành từng mảnh!
Hạ Ngọc Văn khẽ thở dài, không nói thêm lời nào, tay trái đã đánh xuống đầu hắn!
Ngươi… có thể đi chết được rồi.
“Ta không cam tâm a!”
Bạch Phong điên cuồng gào thét, ý chí lực bùng nổ, nguyên khí cũng theo đó cuồng bạo, hắn đang vùng vẫy, đang thực hiện đòn phản kích cuối cùng!
Ngay lúc này, bên ngoài, Chu Minh Nhân ánh mắt chợt động, mở mắt ra, lập tức nhìn về phía hư không nơi nào đó!
Cùng thời khắc đó, từng vị cường giả cũng dần nhận ra điều bất thường!
Đúng lúc này, thanh Đồ Long Kiếm hai hợp một, vốn đang giằng co với văn binh đao của Hạ Ngọc Văn, khí thế đã suy yếu, nhưng giờ phút này, lại bộc phát ra một luồng hào quang chói lọi vô cùng!
Một đạo quang mang, chiếu sáng cả đất trời!
Trường kiếm đang bốc cháy!
Ông!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, “Bịch” một tiếng, văn binh đao của Hạ Ngọc Văn trong nháy mắt bị đánh nát!
Ầm ầm!
Hạ Ngọc Văn đang dốc toàn lực chém giết Bạch Phong, bỗng biến sắc mặt, ý chí lay động dữ dội. Một đạo thần văn trên người hắn vỡ vụn, không kịp quan tâm hậu quả, gã gầm lên một tiếng giận dữ. Hai tay gã hợp lại, nhuốm một màu vàng kim chói mắt, cùng thanh đao trong tay hợp nhất, trong nháy mắt vung mạnh về phía Bạch Phong!
“Khinh địch rồi!”
Hạ Ngọc Văn rống lớn.
“Khinh thường còn nhiều nữa!”
Bạch Phong đột nhiên cười ha hả. Ngay sau lưng Hạ Ngọc Văn, một thanh trường kiếm xé gió lao tới!
Thần văn đang bùng cháy!
Lúc này, Hạ Ngọc Văn dồn hết nguyên khí ra sau lưng, hắn không quay đầu lại, hắn chỉ muốn chém giết Bạch Phong!
Dù cho bị thương, cũng phải chém gục Bạch Phong!
“Ngu xuẩn!”
Ngay khi nguyên khí của Hạ Ngọc Văn hội tụ, Bạch Phong đột ngột xuất ra một thanh trường kiếm khác!
Đồ Long Kiếm!
Thanh thứ tư!
Khác với những thanh trước, thanh kiếm này có vẻ ảm đạm, lu mờ. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, trên chuôi kiếm bỗng bùng nổ mười tám điểm sáng rực rỡ!
Mười tám đạo thần văn đang thiêu đốt!
“Tiễn ngươi về quy thiên!”
Một tiếng thét chói tai vang vọng khắp không gian!
“Chém!”
Một kiếm chém xuống!
Cái gì đệ nhất kiếm, đệ nhị kiếm, đệ tam kiếm… đều là giả dối!
Cũng không hẳn là giả, mỗi thanh kiếm đều ẩn chứa hai đạo thần văn, tổng cộng sáu đạo, chỉ là để ngụy trang thành thanh Đồ Long Kiếm uy lực vô song, hắn đã đốt toàn bộ thần văn!
Bạch Phong tổng cộng đã khắc họa hai mươi tám đạo thần văn!
Trong đó, mười hai đạo thần văn cơ sở, mười sáu đạo là những thần văn phác họa sau này.
Giờ khắc này, thêm vào thanh kiếm trong tay, hắn đã nghiền nát trọn vẹn hai mươi tư đạo thần văn, chỉ còn lại bốn đạo cô độc phiêu đãng trong biển ý chí, ngưng tụ thành một thanh kiếm nhỏ bé. Đó chính là Đồ Long Kiếm mà hắn chuẩn bị lưu lại.
Thần văn bùng cháy, biển ý chí chấn động, thần khiếu sụp đổ phong bế!
Một tiếng “Trảm” vang vọng đất trời.
Ông!
Quá nhanh, thực sự quá nhanh!
Phụt! Hạ Ngọc Văn với đôi tay vàng óng như kim cương, trong nháy mắt bị kiếm quang chém đứt!
Máu tươi còn chưa kịp trào ra đã hóa thành hư vô!
Hạ Ngọc Văn sắc mặt đại biến, điên cuồng gào thét, chín khiếu huyệt trên thân thể đồng loạt nổ tung!
Một cỗ nguyên khí cường đại vô song bạo phát!
Trong hư không, một thanh trường đao to lớn hiện ra, va chạm với thanh kiếm đang bùng cháy của Bạch Phong!
Đao kiếm giao kích lần nữa!
Vô thanh vô tức!
Khoảnh khắc sau, một cỗ lực lượng cường đại vô cùng bùng nổ từ trung tâm, một vòng quang mang khuếch tán, san bằng tất cả vật cản!
Một ngọn núi nhỏ trong nháy mắt bị chém làm đôi!
Nơi xa, vài vị cường giả Lăng Vân cảnh sắc mặt đại biến!
Vừa định bỏ chạy, phụt một tiếng, vòng sáng quét qua, một vị Lăng Vân cảnh trực tiếp bị nổ tung lồng ngực, thân thể chia lìa thành hai nửa!
“Trấn!”
Một tiếng hô vang vọng, vòng sáng khuếch tán trong nháy mắt bị trấn áp!
Chu Minh Nhân nhíu mày, trấn áp năng lượng hỗn loạn, tay không chụp lấy vị Lăng Vân cảnh vừa bị chém làm đôi. Một tia sáng trắng tuôn ra, cưỡng ép chữa trị thân thể tan nát của hắn.
Một lát sau, vị Lăng Vân cảnh kia kinh hồn bạt vía, sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía trung tâm chiến trường, rồi lại nhìn xuống vết thương của mình, chỉ muốn khóc ròng!
Thân thể tàn phế!
Chỉ là dư ba!
Hắn suýt chút nữa đã vong mạng, dù có sống sót, cũng phải mất nửa năm, thậm chí cả năm mới có thể khôi phục như ban đầu!
Bốn phương tám hướng, các cường giả đều ngẩn người, ánh mắt đồng loạt dồn về phía chiến trường!
Trong hư không, Bạch Phong đang nhe răng cười, nhưng nụ cười kia thảm hại vô cùng!
Trường kiếm trong tay hắn đã vỡ vụn thành từng mảnh, ý chí hải bị trọng thương, thần khiếu bế tắc, thần văn tan nát. Thân thể hắn không ngừng nổ tung, máu tươi văng khắp nơi.
Mà trước mặt hắn, Hạ Ngọc Văn hai tay đã bị chém đứt, giống như đồ đệ của hắn, mất đi đôi tay.
Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc cửu khiếu của hắn đã nổ tung, nguyên khí hao tổn gần hết. Hắn đã phải cố hết sức mới ngăn được một kiếm kia!
“Bịch!” Một tiếng, mi tâm của Hạ Ngọc Văn nổ tung!
Huyết dịch tuôn trào!
Hạ Ngọc Văn không thốt nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn Bạch Phong. Ánh mắt hai người chạm nhau, rồi đồng thời rơi xuống từ không trung!
“Ầm!”
“Ầm!”
Hai người cùng lúc nện xuống đất, thân thể Hạ Ngọc Văn phảng phất như bị xẻ làm đôi!
Từ mi tâm, một vết nứt lan rộng ra!
Theo mi tâm xuống sống mũi, xuống bờ môi, xuống ngực… vết nứt cứ thế kéo dài!
Hạ Ngọc Văn ngước nhìn trời, hắn vẫn chưa chết, nhưng trong đầu giờ phút này trống rỗng.
Hắn không hiểu, vì sao… lại có kiếm thứ tư!
Bạch Phong, rốt cuộc đã làm cái gì?
Còn Bạch Phong, ý chí hải của hắn giờ phút này đã gần như tan thành bột nhão, ngay cả Chủ Thần văn cũng vỡ vụn. Từng ngụm máu tươi trào ra từ miệng hắn, nhuộm đỏ cả mặt đất.
“Sư bá… cứu ta…”
Hắn cảm thấy, mình vẫn còn cơ hội được cứu, nhưng sao khi rơi xuống đất, lại không ai đến cứu hắn!
Sư bá… quả thật là hố người mà!
Giờ khắc này, các cường giả bốn phương tám hướng mới bừng tỉnh!
Họ vẫn còn ngơ ngác, vẫn còn có chút không dám tin vào mắt mình!
“Bạch Phong… hắn đã phá hủy thần văn chiến kỹ của mình, thiêu đốt cả chủ yếu hạch tâm thần văn…”
Cái này… không chết cũng phế bỏ hoàn toàn rồi a!
Sống sót như vậy, còn có ý nghĩa gì sao?
Có lẽ là có, Trịnh Ngọc Minh gần như tương tự hắn, nhưng Trịnh Ngọc Minh còn có không ít thần văn chưa vỡ nát, còn Bạch Phong thì sao?
Bạch Phong còn lại bao nhiêu?
Ý chí hải của hắn, có thể gánh chịu được sự cắn trả này sao?
…
“Hạ Ngọc Văn thế mà lại không thắng!”
Giờ khắc này, Ngô Kỳ bên ngoài cũng một mặt chấn động!
Lăng Vân tam trọng Hạ Ngọc Văn, thiếu chút nữa bị Bạch Phong một kiếm chém thành hai nửa!
Hắn phòng thủ đệ nhất kiếm, kiếm thứ hai… phòng tới phòng lui, hắn lại không phòng thủ được kiếm cuối cùng!
Cửu khiếu vỡ nát, văn binh cũng bị đánh nát, thương thế như vậy của Hạ Ngọc Văn, liệu có thể chữa trị?
…
Vẫn là giờ khắc này, đám người Hạ Hầu gia cũng lộ vẻ cổ quái.
Kỷ thự trưởng lẩm bẩm: “Bốn chuôi Đồ Long kiếm, đừng bảo ta là lúc đầu hắn đã phác họa ra bốn chuôi, hắn phân tách Đồ Long kiếm… hủy đi tận bốn lần!”
Bạch Phong, rốt cuộc đã làm thế nào?
Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên vung tay, chộp về phía bên kia!
Mà cùng lúc đó, Đan Thiên Hạo và những người khác đồng loạt ra tay, chộp về phía Bạch Phong!
Quy củ?
Không lo được!
Bạch Phong đã phân tách Đồ Long kiếm như thế nào, bọn hắn quá mức hứng thú!
“Hắn đã phế rồi, cho ta chút mặt mũi đi…”
Kỷ thự trưởng nhàn nhạt nói xong, trong chớp mắt, một phương đại ấn màu vàng óng bay thẳng đến đám người Đan Thiên Hạo ném tới!
Con dấu càng lúc càng lớn!
Cùng lúc đó, trên bầu trời, một vầng minh nguyệt đột ngột bay lên!
Vầng minh nguyệt này, trong chớp mắt vụt lên, rồi lại chớp mắt giáng xuống, che khuất cả bầu trời, hung hăng đánh thẳng về phía Chu Minh Nhân!
Chu Minh Nhân nhíu mày, khẽ lùi lại mấy bước!
“Bịch!” Một tiếng vang lớn, Đan Thiên Hạo cùng đám người bị con dấu kia đánh bay. Kỷ thự trưởng nhanh tay lẹ mắt bắt lấy Bạch Phong, thu hồi cự chưởng trong nháy mắt. Bạch Phong ngã xuống trước mặt hắn, ánh mắt đã có chút tan rã, miệng đầy máu tươi, thở thoi thóp nói: “Thảo… nhẹ… tay…”
Kỷ thự trưởng cười khẩy, không nói thêm gì. Bên kia, Chu Minh Nhân lui lại, nhìn về phía Hạ Hầu gia cùng đám người, bình tĩnh nói: “Vài vị nếu muốn nhúng tay vào, vậy cứ nói sớm, hà tất phải chờ đến bây giờ? Hạ gia nếu không đồng ý, trận chiến này đã không bùng nổ!”
Hạ Hầu gia nhún vai, “Chuyện này không liên quan đến ta, lão Kỷ muốn xuất thủ, các ngươi tìm hắn mà nói!”
Chu Minh Nhân im lặng. Đan Thiên Hạo giận dữ quát: “Chính các ngươi vạch ra chiến khu, giờ lại muốn trở mặt?”
“Lão Kỷ làm!”
Hạ Hầu gia lặp lại một lần nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Phạt tiền, cấm không được ra tay nữa! Nếu còn tái phạm, phạt ngươi đi Chư Thiên chiến trường giết một tôn Nhật Nguyệt, chư vị thấy thế nào?”
“Giao ra Bạch Phong!”
Đan Thiên Hạo giận dữ hét lên!
Kỷ thự trưởng không thèm để ý đến hắn, bắt lấy Bạch Phong, quay đầu bước đi!
Giao cái gì mà giao!
Hắn hiện tại tò mò muốn chết, rốt cuộc là làm thế nào?
Làm sao có thể bẻ gãy ra tận bốn chuôi đồ long kiếm như vậy?
Quá thần kỳ!
“Kỷ…”
Đan Thiên Hạo còn chưa kịp gào xong, Kỷ thự trưởng bỗng nhiên quay đầu lại, thân ảnh khẽ động, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt hắn. Trong tay xuất hiện một vầng minh nguyệt, một chưởng bổ ra ánh sáng nhật nguyệt chói lòa!
“Ầm!”
Thân thể Đan Thiên Hạo nổ tung!
Lại thêm một kích bổ xuống, “Bịch!” một tiếng, huyết dịch văng tung tóe, xương cốt nát vụn!
Kỷ thự trưởng lạnh lùng nhìn hắn cưỡng ép khôi phục thân thể, thản nhiên nói: “Bàn giao như vậy, đã đủ chưa? Nếu chưa đủ, cứ bảo đám phá Long xung quanh kia đến tìm ta!”
Im phăng phắc!
Kỷ thự trưởng ánh mắt bình tĩnh đảo qua bốn phía, cất giọng: “Các ngươi cứ việc đánh nhau, thứ ta muốn, ta nhất định phải có được! Ta muốn bảo đảm hắn, vậy ắt sẽ bảo đảm được! Dù là Sơn Hải cảnh lại đến, tại Đại Hạ phủ này, muốn ngăn cản ta, Kỷ Hồng này sao?”
Hắn khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Chu Minh Nhân, thản nhiên nói: “Chu phủ trưởng, nếu không phục, cứ việc thử xem!”
Chu Minh Nhân trầm mặc không đáp.
“Ta, Kỷ Hồng này, đã muốn bảo đảm một gã Đằng Không, còn có ai dám cùng ta tranh cao thấp?”
Kỷ thự trưởng tiếp tục nhìn quanh, thong thả hỏi: “Còn ai muốn nói không phải sao?”
Tĩnh lặng như tờ!
“Đã vậy, ta xin cáo từ!”
Kỷ thự trưởng khẽ cười, tay nhấc Bạch Phong lên, đạp không mà đi, bóng dáng dần khuất xa.